1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 195 — Cho nàng rời

      Cung Tuyết Thiến thấy ngừng quan sát mình, liền phì cười tiếng : “ cần nhìn nữa, ta có đổi thân phận cùng nàng, thân thể này vẫn là của nàng.”

      Cái gì gọi là thân thể vẫn là của nàng? Mộ Dung Trần càng thêm kinh ngạc nhìn nàng, nàng có biết nàng cái gì hay ?

      “Chàng tin người có linh hồn ? Nếu ta cho chàng biết, ta chỉ là linh hồn nhập vào thân thể của nàng ấy chàng có tin ?” Cung Tuyết Thiến biết chuyện này là khó tưởng tượng nổi, nhất định tin nhưng nàng vẫn ra.

      “Linh hồn?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, chỉ từng đọc qua có linh hồn ở trong những cuốn sách ma quỷ, nghe được từ miệng của những đạo sĩ, bà đồng. Nhưng chưa ai từng thấy qua, dám là có hay nhưng mọi người lại cho rằng đó lại loại ký thác. Chẳng lẽ đời có linh hồn.

      “Ta biết những lời này khiến người ta khó mà tin được, nhưng đây chính là . Ta đến từ đất nước hoàn toàn khác biệt với các chàng, ở nơi của chúng ta, người đàn ông chỉ có thể lấy vợ. Cho nên ta thể cùng người khác chia sẻ chàng được.” Khóe môi Cung Tuyết Thiến nhếch lên nụ cười khổ như có như .

      Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ nhìn nàng, hoàn toàn kịp phản ứng lại lời của nàng. Nàng nàng là linh hồn, nàng nàng đến từ đất nước rất xa, nàng nam nhân chỉ có thể lấy nữ nhân. Điều này sao có thể.

      “Tâm Nghi, coi như nàng muốn rời khỏi, cũng cần bịa ra lời dối như vậy.” Nghĩ nửa ngày, vẫn có cách nào thuyết phục bản thân tin lời nàng . Nàng cứ như vậy tiếc giá nào rời khỏi sao?

      Cung Tuyết Thiến sửng sốt: “Chàng nghĩ rằng ta lừa chàng sao? Chàng cảm thấy ta cần phải làm vậy sao?” Nàng cũng nghĩ rằng hoài nghi. Dù sao cũng đúng thôi, chuyện như vậy khiến người khác khó mà tin được.

      “Vậy nàng làm sao để bổn Vương tin nàng, chứng cớ đâu?” Mộ Dung Trần hỏi lại nàng.

      “Ta có chứng cớ, mà quên , chàng muốn tin hay cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng mà ta hi vọng chàng có thể để cho ta rời . Được ?” Cung Tuyết Thiến bất đắc dĩ , vốn định cho biết chân tướng, vậy mà lại tin. Chứng cớ sao? ai lấy ra được.

      “Bổn Vương đồng ý.” lúc lâu sao, Mộ Dung Trần đáp lời.

      Cái gì? đồng ý, chuyện này khiến Cung Tuyết Thiến có chút ngoài ý muốn, cũng có chút kích động, khóe môi nở nụ cười : “Cám ơn chàng.”

      Thấy nàng nở ra nụ cười tình, trong lòng Mộ Dung Trần lại chua xót. Nàng muốn rời khỏi như vậy sao? Sao nàng có thể biết được, đồng ý để nàng rời là bởi vì sợ Liễu Nhu tiếp tục gây bất lợi cho nàng. Nhưng mà ngày nào đó, khiến nàng cam tâm tình nguyện tiếp tục trở lại bên cạnh .

      “Tâm Nghi, để ta ôm nàng cái được ?” đột nhiên đưa ra cầu, mỗi lần gặp nàng, đều cố nén xúc động muốn ôm nàng vào lòng.

      “Đương nhiên có thể.” Cung Tuyết Thiến hoàn toàn chìm vào niềm hạnh phúc được rời , hề nghĩ ngợi đáp ứng, dang hai tay ra ôm lấy .

      Tiểu Vân mang theo Liễu Nhu tiến vào vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Liễu Nhu lập tức biến thành trầm. Vốn dĩ sau khi , nàng suy nghĩ rất nhiều, có lẽ nàng sai rồi, nàng muốn cứu vãn, nàng muốn giải thích. Cho nên mới đến Vương phủ nhưng hạ nhân Vương gia vẫn chưa về, nàng liền biết nhất định đến đây. Bây giờ nàng hiểu hết rồi, có lẽ căn bản chỉ lấy cớ để danh chính ngôn thuận đến gặp Mạnh Tâm Nghi. Đây mới là mục đích của .

      “Khụ khụ.” Tiểu Vân ho , muốn khiến bọn họ chú ý.

      Cung Tuyết Thiến buông ra, lúc này mới nhìn thấy Liễu Nhu, cười : “Quận chúa, người đến rồi.”

      xin lỗi, ta đến đúng lúc, quấy rầy rồi, tạm biệt.” Sắc mặt của Liễu Nhu khó coi, xoay người muốn , nàng bỏ qua cho bọn họ.

      Mộ Dung Trần chỉ đứng ở bên, đột nhiên biết nên lấy thái độ gì để đối mặt với nàng.

      “Quận chúa, người chờ chút, người hiểu lầm rồi.” Cung Tuyết Thiến đưa tay muốn giữ nàng lại nhưng tay lập tức bị Mộ Dung Trần giữ lại.

      “Nàng cần giải thích, bổn Vương tự giải thích với nàng ấy.”

      “Được.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu, giải thích có lẽ tốt hơn.

      “Nàng tính lúc nào rời ?” Mộ Dung Trần hỏi, coi như nàng muốn rời tất cả mọi chuyện của nàng vẫn còn có thể nằm trong lòng bàn tay .

      “Chắc là mười ngày nữa, ta muốn ràng với Gia Lỗ Tề Vương tử, còn phải cáo từ mấy người Thập tứ vương gia nữa, rồi chuẩn bị thêm ít đồ.” Cung Tuyết Thiến nghĩ chút rồi .

      “Được, đến lúc đó bổn Vương tiễn nàng.” Mộ Dung Trần .

      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến biết coi như mình cự tuyệt cũng vẫn tiễn, “Chàng xem quận chúa thế nào , vừa rồi nàng nhất định là hiểu lầm.”

      “Mạnh Tâm Nghi, đầu óc nàng rốt cuộc là chứa gì vậy? Nàng ấy năm lần bảy lượt muốn giết nàng, nàng lại còn suy nghĩ cho nàng ấy.” Mộ Dung Trần hiểu nàng.

      nhanh .” Cung Tuyết Thiến giải thích, nàng là suy nghĩ cho . Nếu như nàng muốn truy cứu phải làm sao? có nghĩ tới hay ?

      Mộ Dung Trần lắc đầu, xoay người rời .

      “A…..” Cung Tuyết Thiến vui vẻ kêu to lên, xoay người nhảy nhót.

      “Tiểu thư, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Tiểu Vân lạ lùng hỏi, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu thư vui vẻ như vậy.

      “Tiểu Vân, ta có thể quang minh chính đại rời rồi, cùng ta nhảy nào.” Cung Tuyết Thiến vui vẻ kéo tay nàng.

      “Tiểu thư, buông nô tỳ ra , nô tỳ biết nhảy.” Tiểu Vân rút tay lại, hóa ra là Vương gia đồng ý để tiểu thư rời rồi.

      là, cũng phải bắt ngươi lên sân khấu biểu diễn.” Cung Tuyết Thiến cười đáp, rồi lại mình nhảy. Nghĩ đến chuyện rời , nàng liền cảm thấy thoải mái.

      “Tuyết lang, tỷ tỷ đưa em lưu lạc giang hồ nha.” Cung Tuyết Thiến khua khua hai tay.

      “Ngao, ngao…..” Tuyết lang giống như nghe hiểu, đáp lại nàng.

      “Tiểu Vân, ngươi xem, nó nghe hiểu kìa.” Cung Tuyết Thiến càng thêm hưng phấn.

      “Tâm Nghi, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Mộ Dung Vũ tới, mỉm cười hỏi.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 196 — Làm bằng hữu

      [​IMG]

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 197 — Lạnh nhạt

      [​IMG]

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 198 — Say rượu 1

      [​IMG]

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 199 — Say rượu 2

      “Tâm Nghi, nàng say rồi.” Mộ Dung Trần thừa cơ ôm lấy nàng.

      “Say rồi, say rồi tốt, say rồi cần phải nghĩ gì nữa.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, hề ý thức được.

      “Nàng nghĩ cái gì?” Mộ Dung Trần hỏi, rốt cuộc đạt được mục đích rồi, chính là muốn nghe xem những lời trong lòng nàng.

      “Nghĩ đến tên Mộ Dung Trần tồi tệ kia.”

      “Vì sao lại tồi tệ.”

      khiến ta đau lòng khổ sở.”

      làm sao mà khiến nàng đau lòng khổ sở.”

      thích người khác, thích ta, thích Liễu Nhu.” Cung Tuyết Thiến lấy tay đánh từng cái .

      Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Mộ Dung Trần cảm thấy đau lòng, lấy tay ôm lấy khuôn mặt nàng, dịu dàng : “ thích nàng.”

      “Gạt người, thích ta, ngươi gạt người, ta với ngươi nữa.” Cung Tuyết Thiến tức giận, đung đưa muốn đứng dậy.

      “Được, đến nữa.” Mộ Dung Trần lại lập tức kéo nàng về trong lòng mình, “ cho ta biết tên nàng là gì?” Nếu nàng phải Mạnh Tâm Nghi, vậy nàng nhất định có tên của riêng mình.

      “Mạnh Tâm Nghi.” Nàng ngửa đầu rồi lại lập tức lắc đầu : “, ta phải nàng ấy, trộm cho ngươi biết nhé, ra tên ta là Cung Tuyết Thiến, có hay ? Ba mẹ ta đặt cho ta đấy.”

      “Cung Tuyết Thiến.” Mộ Dung Trần lặp lại.

      “Ngươi cũng biết tên ta là Cung Tuyết Thiến sao, suỵt, đừng cho người khác biết.” Nàng dùng ngón tay đặt ở bên môi cảnh cáo.

      “Được, cho người khác biết.” Mộ Dung Trần nhìn thấy ngón tay ngọc thon của nàng liền nhịn được dùng môi ngậm nó, nhàng mút.

      luồng điện tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân, nàng lập tức rút ngón tay về, bất mãn than thở : “Ngươi làm gì vậy?”

      Mộ Dung Trần nhìn thấy bộ dáng đáng như vậy của nàng liền nhịn được nở nụ cười, cúi đầu nhàng bên tai nàng: “ cho ta biết, nàng Mộ Dung Trần ?”

      “Ta .” Nàng lập tức , tuy rằng uống rượu nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.

      , nụ cười mặt Mộ Dung Trần trở nên cứng ngắc, nhưng nghe được câu kế tiếp của nàng lại nở nụ cười.

      ta vì sao ta phải ? Nhưng mà ta vẫn , ta rất ghét .” Nàng vô ý thức lấy tay đánh như để trút giận.

      “Sao nàng biết nàng.” Mộ Dung Trần hơi tức giận hỏi.

      “Đương nhiên biết, cho ngươi biết nha, người chính là Liễu Nhu, nàng suốt năm năm, năm năm.” Khuôn mặt say rượu của nàng thương tâm ảm đạm.

      Mộ Dung Trần lập tức ôm chặt lấy nàng, lặp lại ở bên tai nàng: “, nàng.”

      “Vậy sao? ta?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn , người trước mắt liền từ từ ràng, “Mộ Dung Trần, sao chàng lại ở đây?”

      “Tâm Nghi, nàng uống say rồi, ta đưa nàng về nhà.” Mộ Dung Trần ôm nàng .

      “Về nhà, được, về nhà.” Nàng ngả đầu tựa vào trong ngực .

      Bế nàng ra khỏi quán rượu, bế nàng lên chiếc xe ngựa sớm chuẩn bị tốt.

      Liễu Nhu đứng ở ngã rẽ đầu đường, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, đây là sắp rời khỏi sao? Lúc này lại có thể ở trước nơi đông người ôm ôm ấp ấp thân mật như vậy, vẫn còn muốn rời sao? xem nàng như kẻ ngốc để lừa gạt.

      Nàng mang theo phẫn nộ cùng cừu hận xoay người rời , , nàng thể tiếp tục ngồi chờ chết, nàng phải hành động.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân nhìn thấy tiểu thư lại bị Vương gia bế về Vương phủ liền hoảng sợ, nghĩ đến nàng lại xảy ra chuyện gì.

      “Tiểu Vân, ngươi lui xuống , cần ngươi, nàng chỉ là say rượu thôi.” Mộ Dung Trần đặt nàng lên giường, phân phó.

      “Dạ, Vương gia.” Tiểu Vân nhìn nàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.

      “Nóng quá.” Cung Tuyết Thiến thoáng cái xốc chăn đắp người mình lên.

      “Ngoan, đắp kín vào, sinh bệnh đấy.” Mộ Dung Trần đắp chăn lại cho nàng.

      Cung Tuyết Thiến lại bắt lấy tay , hề mở mắt : “Đừng , ở đây với ta.”

      “Được, ta , ở cùng nàng.” Mộ Dung Trần theo lời nàng, nằm xuống bên cạnh nàng

      Nàng rúc người vào trong ngực , tìm tư thế thoải mái để ngủ.

      Mộ Dung Trần lấy tay giúp nàng vuốt lại mấy sợi tóc bị rơi ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhắn sắc sảo của nàng. từ trước đến nay sao lại cảm thấy nàng xinh đẹp như vậy. Trái tim càng ngày càng bị nàng lấp đầy. có chút hoài nghi, có thể để nàng rời sao? Lấy tay nhàng ôm nàng vào trong ngực.

      Trong mơ mơ màng màng, cũng ngủ say, chỉ cảm giác tia chớp chớp lên, tiếp theo là tiếng sét đánh.

      “A….” Cung Tuyết Thiến phát ra tiếng thét, tay làm càn bắt lấy thứ gì đó.

      “A……” Mộ Dung Trần bị đau kêu ra tiếng, lập tức đẩy nàng ra, quát: “Mạnh Tâm Nghi, nàng làm gì vậy? Muốn cho bổn Vương tuyệt tự sao?”

      Nhưng kỳ lạ, ràng nghe được tiếng cãi lại của nàng.

      Mộ Dung Trần đứng dậy xuống giường, thắp nến lên, lúc này mới nhìn thấy nàng rúc vào trong góc giường, ôm mình chặt, cả người đều run rẩy.

      “Tâm Nghi, nàng làm sao vậy? thoải mái chỗ nào?” vội vàng qua.

      “Ta sợ.” Cung Tuyết Thiến lập tức rúc vào trong ngực , đôi tay bé nắm chặt lấy vạt áo .

      Lúc này Mộ Dung Trần mới hiểu được, hóa ra là nàng sợ sấm sét, liền đau lòng ôm nàng vào trong ngực an ủi: “Đừng sợ, sao, có bổn Vương ở đây cùng nàng.”

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới dần dần bình tĩnh lại, thân mình cũng tiếp tục run rẩy nữa, đột nhiên đẩy ra, mơ hồ kinh ngạc : “Mộ Dung Trần, tại sao chàng lại ở đây?”

      “Là nàng giữ bổn Vương lại.” Mộ Dung Trần trả lời đương nhiên.

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhớ tới chuyện cùng uống rượu, xem ra là mình uống say rồi, hơi chột dạ : “Bây giờ chàng có thể rồi.”

      “Mạnh Tâm Nghi, nàng đây có tính là vong ơn bội nghĩa hay , vừa rồi lúc cần dùng đến bổn Vương sao lại cho bổn Vương ?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :