1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 185 — Thăm dò phủ quận chúa vào ban đêm

      phải.” Cung Tuyết Thiến nhanh chóng phủ nhận, nàng sợ đến gây phiền hà cho quận chúa. Đến lúc đó liên lụy rất nhiều người, bao gồm cả Mộ Dung Trần hoặc cả Hoàng tộc, dù sao nàng ta cũng là quận chúa.

      phải?” Giọng điệu Cơ Tinh Hồn mang theo nghi vấn, lại tiếp: “Nàng trả lời nhanh như vậy chính là biểu của chột dạ. Điều này lên trong lòng nàng cũng nghĩ qua rồi, ta có thể khẳng định trăm phần trăm là nàng ta.”

      “Cơ Tinh Hồn, ngươi đừng tự cho mình là thông minh, chính là vì ta nghĩ qua cho nên mới biết được phải là nàng ta, nên mới trả lời nhanh chóng.” Cung Tuyết Thiến hơi cuống.

      “Được rồi, nếu phải giọng điệu của nàng gấp gáp như vậy sao? Nhưng mà ta biết nàng lo lắng điều gì? Nhưng chẳng lẽ bởi vì điều này mà nàng truy cứu nữa? Lần này nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lần sau, lần sau nữa sao? Nàng vẫn được may mắn như vậy sao? Hay là nàng căn bản cần tính mạng của mình?” Cơ Tinh Hồn mang sắc mặt bình tĩnh, nàng cứ quý trọng bản thân mình như vậy sao?

      Cung Tuyết Thiến nhìn , đây là lần đầu tiên nàng thấy tức giận. Thấy quan tâm mình như vậy khiến trong lòng nàng cảm động thôi, mũi chua xót, thào : “ đâu, chỉ cần có ngươi ở đây, ngươi nhất định để ta xảy ra cố gì đâu.”

      Đối với tín nhiệm như vậy của nàng, Cơ Tinh Hồn biết nên cao hứng hay nên trách nàng. Nhưng thấy nàng nhìn mình với vẻ đáng thương như vậy khiến lửa giận trong lòng được dập tắt nửa, lấy lọ thuốc từ trong ngực ra, : “Cầm lấy . Bôi thuốc này vào vết thương, vài ngày sau đỡ hơn nhiều.”

      “Cám ơn ngươi, Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến tiếp nhận lọ thuốc.

      “Nhưng mà ta tin rằng sau này bọn chúng có đến ám sát nàng cũng rất khó, bởi vì lúc nãy khi ta đến phát ở đây có hai thị vệ võ công cao cường.” Lần này giọng điệu của Cơ Tinh Hồn dịu .

      vậy chưa chắc, phải ngươi vẫn vào rất dễ dàng sao?” Cung Tuyết Thiến nhanh chóng , vừa xong nàng liền muốn hung hăng đánh vào miệng mình cái, là thị phi chỉ vì mở miệng nhiều.

      “Ta thầm phái người ở quanh đây bảo vệ nàng.” câu nhắc nhở Cơ Tinh Hồn, nhưng mà biết gốc rễ để giải quyết vấn đề vẫn là cần phải tìm ra người ám sát nàng.

      cần, tự ta cũng cẩn thận.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu , nàng cảm giác mình giống như bị giám sát, có tự do, tuy rằng bọn họ là có lòng tốt.

      “Nàng cẩn thận? Nếu nàng cẩn thận cũng biến thành bộ dáng chật vật như hôm nay, còn suýt chút nữa tặng luôn cả mạng của mình.” Cơ Tinh Hồn khách khí .

      “Này, ngươi chuyện khách khí chút, tốt xấu gì người ta cũng là nữ hài tủ, da mặt mỏng, thẹn thùng.” Cung Tuyết Thiến cố ý bất mãn .

      “Nếu da mặt của nàng mà gọi là mỏng đời này có da mặt dày.” Cơ Tinh Hồn liếc nàng cái rồi lập tức : “Bảo bối, nàng dưỡng thương cho tốt, ta còn có chuyện, ta trước.” Bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      “Được, Cơ Tinh Hồn, ngươi cẩn thận chút.” Cung Tuyết Thiến nghĩ rằng lại muốn giết người, ánh mắt tự giác mang theo vẻ quan tâm.

      “Ta cẩn thận, nàng cũng vậy đấy. Bảo bối, ta trở lại thăm nàng, dưỡng thương tốt.” Cơ Tinh Hồn xong, người liền rời .

      Phủ quận chúa, bóng đen lặng lẽ bay vào, thị vệ ở đó chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên cái.

      “Này, vừa rồi ngươi có nhìn thấy thứ gì đó bay qua ?” Thị vệ Giáp hỏi thị vệ Ất.

      “Có sao? có, có cái gì cả, nửa đêm nên mắt ngươi bị hoa rồi, sao lại có thể có người được? Có người mà chúng ta lại nhìn thấy sao? , có phải nhớ nương tử hay ?” Thị vệ Ất đùa.

      chết , ngươi mới nhớ nương tử, đừng quên, ta vẫn chưa thành thân đâu, giống ngươi.” Thị vệ Giáp hơi đỏ mặt .

      “Chính vì chưa thành thân nên mới nhớ, sau khi thành thân, ngươi nhớ những nương ở Di Hồng Lâu, khỏi phải , những nữ tử ở kỹ viện rất biết hầu hạ người khác.” Thị vệ Ất đến đây, trong mắt liền lộ ra hào quang.

      “Hóa ra là như vậy. Ta mà, vừa đến thời gian nghỉ ngơi liền thấy bóng dáng của ngươi, hóa ra là vụng trộm tìm vui. Ngươi sợ nương tử biết sao?” Thị vệ Giáp .


      “Phải nha, mấy ngày nay thể , thủ lĩnh bị thương rồi, chúng ta chỉ có thể luân phiên canh giữ.” Thị vệ Ất hơi ủ rũ .

      “Ngươi xem sao thủ lĩnh lại bị thương?” Thị vệ Giáp hỏi.

      biết, suỵt, chúng ta đừng bàn luận chuyện này nữa, lỡ như để quận chúa nghe được hay.” Thị vệ Ất giọng .

      Nhưng bóng đen trốn ở nơi bí mật gần đó nghe thấy cuộc chuyện của bọn họ, hơi nheo mắt. Vào lúc này đột nhiên có nha hoàn tới từ phía đối diện.

      “Xuân Hương tỷ tỷ, hơn nửa đêm rồi mà tỷ còn làm gì đấy? Chẳng lẽ ăn vụng? Đến đây, cho chúng ta ít đồ ăn trước .” Thị vệ Giáp khiêu khích .

      “Ngậm cái miệng thối của các ngươi lại, Xuân Hương ta là người hay ăn vụng sao? Đây là thứ quận chúa cần. Được rồi, với các ngươi nữa, hôm nay tâm tình của quận chúa tốt, nếu đến chậm lại sợ bị mắng.” Xuân Hương , sau đó vội vàng bưng điểm tâm trong tay rời .
      Phía sau, bóng đen vẫn luôn bám theo nàng ta. Xem thử ở đâu, chỉ cần biết chỗ ở tìm người phải rất đơn giản sao?

      “Quận chúa, điểm tâm đến rồi.” Nha hoàn tên Xuân Hương gõ cửa .

      “Vào .” Liễu Nhu phân phó.

      “Dạ, quận chúa.” Nàng ta đẩy cửa vào, bóng đen liền phi thân phát lên nóc nhà, nghe người trong phòng chuyện.

      “Quận chúa, đừng đau lòng khổ sở nữa, vẫn nên nghỉ ngơi chút, thân thể quan trọng hơn.” Nha hoàn an ủi.

      “Sao ta có thể ngủ được? Ta ngờ rằng đối xử với ta như vậy. Ngươi bảo sao ta có thể chịu nổi?” Sắc mặt Liễu Nhu rất khó coi, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 186 — Cảnh cáo

      “Xin quận chúa bớt giận, nô tỳ nghĩ rằng bây giờ quận chúa nên nổi giận, mà là xem như biết gì cả, ở chung với Vương gia cách tốt đẹp. Trong lòng Vương gia liền áy náy với quận chúa, cũng nuốt lời.” Lúc này nha hoàn mới tỉnh táo phân tích.

      Bấy giờ tâm tình Liễu Nhu mới bình tĩnh lại, gật đầu : “Xuân Hương, ngươi đúng, là ta quá dễ kích động.”

      “Quận chúa, phải người dễ kích động mà là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ tường.” Xuân Hương .

      “Đúng nha, chắc là ta sắp điên, sắp rối loạn chừng mực rồi mới làm ra những chuyện lỗ mãng, hối hận như vậy. Đúng rồi, thương thế của Lý Tam ra sao?” Liễu Nhu lại hỏi, nàng cũng hi vọng người mình có thể dùng càng ngày càng ít.

      “Quận chúa, sao, tu dưỡng thời gian là có thể bình phục.” Xuân Hương .

      sao là tốt rồi. Nàng ta là mệnh lớn, có thể năm lần bảy lượt đều tránh được kiếp nạn, còn có người thầm trợ giúp.” Liễu Nhu oán hận .

      Ánh mắt của hắc y nhân nóc nhà bắn ra tia sáng dữ tợn. “Nàng” ở trong miệng Liễu nhu cũng biết chính là chỉ Mạnh Tâm Nghi.

      “Quận chúa, lần này thất bại kinh động đến Vương gia, nô tỳ nghĩ bọn họ nhất định có cảnh giác, vì vậy quận chúa nên tiếp tục động thủ.” Xuân Hương .

      “Ta đương nhiên biết, nếu bây giờ động thủ làm lộ bí mật, ta ngốc như vậy.” Liễu Nhu , nàng chẳng qua là bởi vì ghen tỵ nên mới nhất thời mất lý trí thôi.

      “Vậy quận chúa hãy nghỉ ngơi sớm chút , nô tỳ lui xuống trước.” Xuân Hương còn thêm.

      “Được, ngươi .” Liễu Nhu gật đầu.

      Hắc y nhân nóc nhà lại nhàng phi thân phát, liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
      Vương phủ, Mộ Dung Trần ngồi trong thư phòng, nhưng trong lòng nghĩ đến toàn là chuyện Cung Tuyết Thiến bị ám sát. nghĩ ra, vì lý do gì mà lại muốn ám sát nàng, còn ngay tại khu vực săn bắn của hoàng gia. Chẳng lẽ là phụ hoàng vì muốn để nàng gả cho Gia Lỗ Tề Vương tử nên mới muốn giết nàng đầu xuôi đuôi lọt sao?

      , phải là phụ hoàng, chẳng lẽ lại là chủ ý của mẫu phi? Đúng, nhất định là bà. Nắm tay lập tức nắm chặt lại, trong ánh mắt bắn ra hận ý.

      Trong cung, Quý phi nương nương ngồi ở đó, nghe thái giám bẩm báo: “Nương nương, ngày hôm qua, Liễu Nhu kia lại phái người ám sát Mạnh Tâm Nghi khiến nàng ta bị trọng thương nhưng huy hiểm đến tính mạng. Có điều nàng ta cũng là mệnh lớn, mấy lần đều biến nguy thành an.”

      “Bổn cung cũng nghĩ rằng Liễu Nhu lại biến thành tàn cay độc như vậy. nữ tử ghen tỵ hận thù như vậy tương lai làm sao có thể trợ giúp Trần Nhi làm nên đại được.” Quý phi nương nương nhíu đôi mắt đẹp lại, .

      “Nương nương rất đúng, có lòng khoan dung độ lượng, chỉ biết gây phiền toái cho Vương gia.” Công công gật đầu hùa theo. “Có muốn nô tài nhắc nhở Vương gia chút hay ?”

      “Cho dù ngươi nữa, ngươi cho rằng nó tin sao? Nó chỉ cho là chúng ta đổ oan Liễu Nhu. Nhưng mà nàng ta ám sát Mạnh Tâm Nghi coi như giúp Hoàng thượng giải quyết vấn đề khó. Chúng ta cứ giả vờ biết.” Quý phi nương nương bất đắc dĩ , biết khúc mắc giữa bà và Trần Nhi lúc nào mới có thể cởi bỏ.

      “Nô tài hiểu, chỉ hi vọng có ngày Vương gia có thể hiểu được khổ tâm của nương nương.” Công công cũng bất đắc dĩ .

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của cung nữ: “Vương gia, để nô tỳ bẩm báo với nương nương.”

      “Cút, bổn Vương đến đây từ khi nào cần bẩm báo.” Mộ Dung Trần rống giận.

      Quý phi nương nương sửng sốt bóng dáng của xuất trước mặt, vẻ mặt xanh mét mang theo lửa giận.

      “Trần Nhi, mới sáng sớm mà con lại tức giận với ai vậy?” Quý phi nương nương khó hiểu nhìn hỏi.

      “Quý phi nương nương, bổn Vương hi vọng bà tự thu xếp ổn thỏa. Nếu Tâm Nghi xảy ra chuyện gì, bổn Vương nhất định tha cho bà đâu.” Mộ Dung Trần nhìn bà chằm chằm, tàn gằn từng tiếng . Giọng điệu kia, vẻ mặt kia hoàn toàn coi bà là mẫu phi của mình.

      “Con….” Quý phi nương nương tức giận đứng dậy, dùng ngón tay chỉ vào , tức giận đến mức cả người phát run. Lúc này mới hiểu được hóa ra là vì Mạnh Tâm Nghi. nghĩ rằng Mạnh Tâm Nghi là do chính bà phái người ám sát.

      “Năm năm trước bà dồn ép Nhu Nhi như vậy, bây giờ lại tiếp tục làm vậy với Tâm Nghi. Bổn Vương cảnh cáo bà, nếu Tâm Nghi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bổn Vương tuyệt đối niệm tình mẫu tử.” Mộ Dung Trần hoàn toàn để ý tới khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của bà.

      “Bây giờ con là niệm tình mẫu tử sao? Con dám chuyện với mẫu phi của con như vậy?” Quý phi nương nương giận dữ lấy tay ôm ngực, mặt trắng bệch, thoáng cái ngã xuống ghế.

      “Nương nương, người làm sao vậy?” Công công lập tức đỡ lấy bà, nhịn được liền với : “Vương gia, người hiểu lầm nương nương rồi, căn bản phải là nương nương hạ thủ.”

      phải bà ta, ngươi biết là ai sao? , là ai?” Mộ Dung Trần lập tức nghe ra sơ hở trong lời của , liền nhanh chóng nắm cổ áo , túm chặt lấy .

      “Vương gia, nô tài biết, nô tài chỉ biết là phải nương nương.” Công công vội vàng quỳ mặt đất xin tha thứ. phân phó của nương nương, cũng dám lung tung.

      hay ? Nếu cũng đừng trách bổn Vương ra tay độc ác.” Mộ Dung Trần uy hiếp xong, tay liền đổi thành bóp chặt cổ , vừa thoáng dùng lực, sắc mặt của liền dần dần trở nên đỏ bừng.

      “Con buông tay ra, phải con muốn biết sao? Vậy con đừng hối hận, được, ta cho con biết.” Quý phi nương nương tức giận quát.

      .” Mộ Dung Trần buông công công ra, muốn xem xem bà đổ tội danh này cho ai.

      “Con quan tâm Mạnh Tâm Nghi như vậy, có từng nghĩ qua, ai muốn nàng ta chết nhất?” Quý phi nương nương nhìn . Cho dù hiểu lầm bà, nhưng dù sao nữa vẫn là con bà, cho biết chân tướng ra sao?

      “Phụ hoàng, chính là vì cho nàng cùng Gia Lỗ Tề Vương tử hòa thân.” Mộ Dung Trần khẳng định , ngoài điều này ra nghĩ ra lý do gì khác.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 187 — Chân tướng
      [​IMG]

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 188 — Hoài nghi
      [​IMG]

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 189 — là nàng ta

      Ơ….Liễu Nhu sửng sốt, sao lại nghĩ đến việc hỏi nàng chuyện này, liền nhìn : “Trần, làm sao vậy? phải thiếp qua cho chàng rồi sao? Thiếp vẫn luôn ở tại phủ thái tử.”

      “Nhu Nhi, ta là muốn hỏi, năm năm này nàng sống có khổ cực hay ?” Mộ Dung Trần ôm nàng .

      “Bởi vì nhớ đến chàng cho nên khổ cực.” Liễu Nhu hơi cảm động , những ngày tháng đó sao lại khổ cực được. Những khổ cực nàng trải qua, chỉ có nàng mới .

      “Sau này để nàng phải chịu khổ nữa.” Mộ Dung Trần nhìn thấy trong ánh mắt của nàng lướt qua tia được tự nhiên. Tuy rằng cố gắng muốn khiến mình tin tưởng nàng nhưng đáy lòng lại có tiếng bảo hoài nghi.

      “Trần, cám ơn chàng.” Liễu Nhu xích thân mình lại sát , nhưng biết vì sao trong lòng lại đột nhiên dâng lên tia bất an.

      Đêm khuya.

      Bóng dáng Cơ Tinh Hồn lại xuất trong phòng Cung Tuyết Thiến: “Bảo bối, vết thương thế nào rồi? Có đỡ hơn nhiều ?”

      “Ừ, đỡ hơn nhiều, đau nữa, thuốc của ngươi quả nhiên hữu hiệu.” Cung Tuyết Thiến .

      “Bảo bối, nàng đoán ra ai muốn giết nàng ?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm hỏi, tin rằng trong lòng nàng hoài nghi.

      “Ta cũng phải là thần tiên, sao ta có thể biết được.” Cung Tuyết Thiến đùa, ra có chứng cứ, nàng cũng dám suy đoán lung tung.

      “Vậy ta thẳng cho nàng biết vậy, là quận chúa Minh Nguyệt quốc, còn về phần tại sao, nàng cần ta chứ?” Cơ Tinh Hồn thấy nàng cố ý giả ngốc, dứt khoát .

      là nàng ta? Cung Tuyết Thiến nhìn chằm chằm, nàng tin rằng nếu có chứng cứ Cơ Tinh Hồn với nàng như vậy.

      “Bây giờ nàng biết rồi, nàng muốn làm sao đây? Ta thay nàng giết nàng ta.” Cơ Tinh Hồn , dù sao giết nàng ta đối với là dễ như trở bàn tay.

      cần.” Cung Tuyết Thiến vội vàng ngăn cản.

      “Vì sao? Nàng ta cũng muốn lấy mạng của nàng mà nàng vẫn còn muốn giết nàng ta, đầu óc của nàng có phải bị bệnh ?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, có phải nàng quá mức thiện lương ?

      “Cơ Tinh Hồn, ta bệnh, ngươi cũng rồi mà. Nàng ta là quận chúa Minh Nguyệt quốc, nếu nàng ta bị giết liên lụy rất lớn.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc cái, .

      “Từ lúc nào mà nàng lại quan tâm đến triều chính đại . cho cùng, nàng là sợ Mộ Dung Trần bị liên lụy hoặc là đau lòng có phải ?” Cơ Tinh Hồn liếc mắt cái liền nhìn thấy tâm tư của nàng.

      “Tùy ngươi thế nào cũng được, dù sao chuyện này cần ngươi quan tâm. Hơn nữa trải qua lần này, ta nghĩ nàng ta cũng kiềm chế lại, có lẽ muốn giết ta nữa, dù sao ta cũng rời khỏi Mộ Dung Trần, cũng rất xa.” Cung Tuyết Thiến , tỏ vẻ có gì quan trọng.

      “Nàng viện nhiều lý do như vậy, chẳng qua chính là vì trong lòng nàng còn có Mộ Dung Trần, tất cả đều suy nghĩ cho thôi. Nhưng mà ai suy nghĩ cho nàng đây?” Trong lòng Cơ Tinh Hồn hơi tức giận.

      phải còn có ngươi sao? phải ngươi vẫn luôn suy nghĩ cho ta sao?” Cung Tuyết Thiến khẽ cười .

      “Ta cố hết sức lấy lòng rồi, quên , ai bảo ta gặp phải nàng.” Cơ Tinh Hồn lại khôi phục nụ cười nghiệt. ra sớm nghĩ tới, với tính cách của nàng, nhất định đồng ý để giết quận chúa.

      “Phỏng chừng là tổ tiên ngươi thiếu nợ ta, bằng sao ta có thể có số mệnh tốt như vậy, có thể làm bằng hữu với Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến đùa, ở cùng chỗ với chính là nhàng như vậy.

      “Nàng cũng biết là mình tốt số sao? bằng gả cho ta .” Cơ Tinh Hồn nửa nửa giả .

      “Cơ Tinh Hồn, bằng ngươi gả cho ta .” Cung Tuyết Thiến cũng có ý muốn trêu chọc .

      “Có gì khác sao?” Cơ Tinh Hồn nheo mắt hỏi.

      “Đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta lỡ sau này ta lại gặp được mỹ nam tử, ta còn có thể lấy. Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể tam thê tứ thiếp, ta cũng muốn tam phu lục thiếp.” Cung Tuyết Thiến phục .

      “Ta sao cả, nhưng mà ta muốn biết, tam phu lục thiếp, nàng “ăn” hết được sao?” Cơ Tinh Hồn mờ ám nhìn nàng.

      “Ai cần ngươi lo.” Khuôn mặt nhắn của Cung Tuyết Thiến vẫn hơi đỏ, trừng mắt liếc cái.

      “Được rồi, bảo bối, ta còn có việc, trước đây. Nhưng mà nếu như nàng thay đổi chủ ý, muốn giết nàng ta ta tùy thời đều có thể giúp.” Cơ Tinh Hồn .

      “Ừ, ta biết rồi.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu. Nàng biết mình có tài đức gì mà có thể có được giúp đỡ lòng như vậy của ?

      mình lẳng lặng nằm ở giường, nghĩ tới những lời Cơ Tinh Hồn vừa . ra nàng có cảm giác là Liễu Nhu làm, nhưng nàng muốn tin tưởng mà thôi. Lại nghĩ rằng là nàng ta. Lòng người quả hiểm ác. Nàng cũng rời khỏi Vương phủ rồi, vậy mà Liễu Nhu vẫn buông tha nàng, muốn giết nàng diệt hậu họa.

      nữ tử nhìn có vẻ dịu dàng yếu ớt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiện lương nhưng lại có trái tim tà ác như vậy. biết nếu Mộ Dung Trần biết được bộ mặt của nàng ta ra sao? Vừa nghĩ tới , trái tim vẫn tránh khỏi đau đớn. Mặc dù rời khỏi nhưng nàng vẫn hy vọng hạnh phúc, cũng hy vọng Liễu Nhu dừng tay, nên bức bách nàng, bằng nàng cũng để Liễu Nhu tùy ý ức hiếp mình như vậy.
      Vương phủ.

      Mộ Dung Trần hề buồn ngủ, vẫn luôn ngồi ở trong thư phòng ngẩn người. Trong đầu toàn nghĩ đến Nhu Nhi, năm năm trước cùng năm năm sau. Càng thể tưởng tượng nổi nàng ám sát Mạnh Tâm Nghi, có phải là ? muốn tìm chân tướng nhưng rồi lại sợ biết được chân tướng.

      “Đêm hôm khuya khoắt Vương gia ngủ được, ngồi ở trong thư phòng, chẳng lẽ là cố ý đợi ta?” Bóng dáng của Cơ Tinh Hồn lập tức bay xuống trước mặt .

      “Ngươi đúng, Cơ Tinh Hồn, đúng là bổn Vương đợi ngươi.” Mộ Dung Trần nhìn , vốn muốn tìm nhưng ngờ lại tự đưa mình tới cửa.

      “Vậy chúng ta là tâm linh tương thông. , Vương gia, ngươi có chuyện gì?” Cơ Tinh Hồn nghênh ngang ngồi vào bên cạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :