Chương 022 – Tiếp xúc da thịt
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân đồng dạng quay lại nhìn nhau, hả, đến đây, cả hai cùng sững sờ, Mộ Dung Trần muốn bước vào trong phòng.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ, nhìn sang tiểu thư. Cho dù có lo lắng nhưng vẫn thể lui xuống.
“Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Cung Tuyết Thiến cũng hành lễ, ở dưới mái hiên nhà người ta thể cúi đầu.
“Đứng lên .” Mộ Dung Trần Trần nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác. Cư nhiên kéo bàn tay bé, nâng nàng đứng dậy.
Tuy rằng được đại soái ca nắm tay, nhưng nhìn thấy bàn tay bé của mình nằm trong lòng bàn tay , còn nhìn thấy nữa, lại nghĩ muốn mình, cả người nổi da gà. Lập tức rút tay về. “Vương gia, ta châm trà cho người.”
“ cần, Bổn Vương muốn ăn ngươi.” Mộ Dung Trần đem nàng ôm vào trong lòng mình, ôm lấy thân thể nho của nàng, chính cũng tự thấy mình biến thái.
Trong lòng Cung Tuyết Thiến cả kinh, tại làm sao bây giờ? Đúng rồi, giả bộ , nhìn tỏ vẻ đáng thương, nước mắt muốn rơi liền rơi xuống: “Vương gia? Người muốn ăn sao? Ta sợ đau, cần cắn ta được ?”
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi giả bộ cái gì? Ngươi hiểu tiếp xúc da thịt, sao có thể sắp đặt Bổn Vương?” Ánh mắt Mộ Dung Trần lập tức biến lạnh, dùng tay bóp cằm nàng, nghĩ đến đó cảm thấy uất ức. Cơn tức giận trong lòng cũng tự nhiên trào ra, nếu phải vì nàng là nữ nhi của sư phụ, nhất định bỏ qua.
Cung Tuyết Thiến thầm xem thường , chỉ biết so đo chuyện này, có còn là nam nhân ? Da mặt dày tiếp tục vô tội : “Vương gia, cái gì gọi là tiếp xúc da thịt? Ta hiểu, là người ta với ta, chỉ cần ta ôm ngươi, ngươi cưới ta.”
Mắt Mộ Dung Trần tóe lửa, khóe môi lại đột nhiên nở nụ cười ác độc: “ hiểu cũng sao, ta dạy ngươi.”
Cung Tuyết Thiến bị dọa, lập tức ở trong lòng nhảy dựng lên, kinh sợ : “Ta đây cũng dám, ngươi là Vương gia nha.”
“Thu hồi lại bộ dáng của ngươi .” Mộ Dung Trần lạnh lùng, khóe mỗi khẽ cười: “Hôm nay ta để cho ngươi ôm đủ luôn.”
“A…” Cung Tuyết Thiến còn chưa kịp phản ứng, chính mình bị kéo vào vòng ôm ấm áp rộng rãi của . Trong lòng kinh hoàng: “Vương gia.”
“Xuỵt.” Mộ Dung Trần điểm tay lên môi, ra hiệu cho nàng cần lên tiếng.
Cung Tuyết Thiến nhìn chằm chằm , trời ạ, động tác hút hồn, khiến người dục hỏa, đôi môi mỏng kia khiến nàng muốn cắn miếng (Háo sắc ^^)
Mộ Dung Trần nhìn bộ dáng ngẩn người của nàng. Cúi đầu phả hơi nóng bên tai nàng, : “Hôm nay Bổn Vương dạy ngươi cái gì gọi là tiếp xúc da thịt?” tin nàng hiểu được.
“Vương gia, ta muốn học.” Cung Tuyết Thiến hết sức lắc đầu.
“Phải học, đây là hậu quả việc ngươi hao tổn tâm trí muốn gả cho Bổn Vương.” Mộ Dung Trần lạnh lùng , ôm lấy nàng liền ném lên giường.
“Ai da.” Cung Tuyết Thiến bị ngã đau, trừng mắt nhìn chậm rãi tới, … làm vậy chứ? Bàn tay bé bất giác nắm chặt áo trước ngực mình.
Chương 023 – Người ta là vị thành niên
“Ngươi sợ hãi?” Mộ Dung Trần nhìn bàn tay bé của nàng có chút trắng bệch, nàng đương nhiên sợ hãi, điều này khiến tâm tình của thoải mái lên nhiều.
“Ta sợ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, sau đó ánh mắt mang theo lệ quang : “Ta là sợ Vương gia đánh ta.”
Cái gì? mặt Mộ Dung Trần lập tức bị màu đen bao phủ, còn chưa từng đánh đứa , huống chi nàng còn là nữ nhi của sư phụ.
“Vương gia, cần đánh ta được ? Ta sợ đau.” Cung Tuyết Thiến giả bộ đáng thương.
Mộ Dung Trần nhìn thân thể nàng run run, liền có cảm giác mình ăn hiếp đứa , cố gắng thuyết phục mình, nàng phải đứa , lập tức đem nàng đặt lên giường, ngón tay nhàng vén vạt áo nàng: “Bổn Vương đánh ngươi, Bổn Vương thương ngươi.”
Cung Tuyết Thiến giờ phút này bị dọa đến ngây người, sững sờ nhìn , tuy rằng nàng chưa từng trải qua, nhưng cũng biết có ý gì, nhưng khuôn mặt tuấn tú trước mắt, có thiên lý này làm cho nàng mờ mịt.
“Nhìn Bổn Vương như vậy là chờ kịp, muốn Bổn Vương thỏa mãn ngươi sao?” Giọng của Mộ Dung Trần lạnh như băng, mang theo trào phúng hèn mọn, cố ý bẻ cong .
Cung Tuyết Thiến lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng giơ tay ngăn cản,“ được, Vương gia, người ta còn vị thành niên, ngươi làm vậy chính là phạm tội, phải ngồi tù.”
“Phạm tội?” Mộ Dung Trần cười lạnh, lập tức buông nàng ra, đứng dậy :“Ngươi cũng biết mình còn vị thành niên, nếu về sau còn làm ra mấy chuyện ác độc, vậy đừng trách Bổn Vương. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn an phận, ở Tuyết Uyển này, cần khắp nơi gây chuyện thị phi.”
Lạnh lùng liếc nhìn nàng cái rồi xoay người muốn rời .
“Chờ chút.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi lại, nàng muốn tranh thủ lần.
“.” Mộ Dung Trần dừng bước, xoay người nhìn nàng. Bạc môi lạnh lùng phun ra chữ.
“Vương gia, người chán ghét ta như vậy, hay là cho ta thôi, rời khỏi Vương phủ, chẳng phải là tốt hơn sao?” Cung Tuyết Thiến lòng .
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cho rằng Vương phủ này là nơi nào, có thể để ngươi muốn tới tới, muốn sao? Ta cho ngươi biết, từ khi ngươi bước chân vào Vương phủ, Bổn Vương có ý buông tha ngươi.” Mộ Dung Trần lạnh lùng .
“Ngươi…” Cung Tuyết Thiến tức giận, trừng mắt với : “Ngươi , coi như ta chưa từng gì.” Con đường thứ nhất thể thực được, vậy nàng chỉ còn con đường thứ hai, bỏ trốn.
Mộ Dung Trần tựa như nhìn ra ý đồ của nàng, khóe môi khẽ cười lạnh, uy hiếp:“Mạnh Tâm Nghi, ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng nghĩ tới bỏ trốn, bởi vì ngươi có trốn cũng thoát đâu, nếu , Bổn Vương lấy mạng Tiểu Vân.”
“Saongươi có thể biết được?” Cung Tuyết Thiến mạnh mẽ ngẩng cao đầu, ràng có thể biết được ý đồ của nàng.
“Muốn người khác biết.” Mộ Dung Trần lãnh phúng , lại nhìn nàng:“Về sau trước khi làm việc xấu nên nhớ kỹ, tai vách mạch rừng.”
“Ha ha ha ha…” cười lớn, rời khỏi Tuyết Uyển.
Cung Tuyết Thiến nhìn theo bóng dáng . Tai vách mạch rừng? Sao có thể biết được? Lập tức tự phản bác lại, lúc đó nhất định ở bên ngoài nghe lén, dậm chân mắng: “Bỉ ổi, bỉ ổi.”