1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 020 – Tối nay thị tẩm
      Ánh mắt Mộ Dung Trần sâu thẳm giống như hồ nước, gắt gao nhìn sâu đôi mắt đẹp của nàng, giật mình, cảm nhận được từ trong mắt nàng cùng thân thể nhìn thấy chính là giống của người, ánh mắt như vậy thể có được từ đứa bé mười tuổi, chính là ánh mắt khiến người ta chán ghét, Mạnh Tâm Nghi trước kia sao?

      Tình Cơ lại khiếp sợ thôi, nàng tựa như phải đứa bé mặc người khi dễ trước kia nữa, nàng có thể phản kích lại như vậy làm cho các nàng dám coi thường.

      “Vương gia, thiếp biết sai rồi, thiếp xin cáo lui trước.” Tình Cơ vẫn là thông minh lựa theo thời thế, nhìn được mặt Vương gia, là dấu hiệu muốn trừng phạt nàng, cố giằng co chỉ sợ hại chính mình, cho nên phải lui bước.

      “Lui xuống .” Mộ Dung Trần phân phó, sau đó lại : “Để thái y tới khám cho ngươi, cẩn thận tĩnh dưỡng.”

      “Tạ ơn Vương gia.” Tình Cơ cảm động, lệ nóng quanh tròng. Có thể được Vương gia quan tâm như vậy, nàng cũng biết chừng mực.

      “Thiếp thân cũng xin cáo lui.” Mai Cơ cùng Lan Cơ cúi người hành lễ.

      Trong đại sảnh chỉ còn Cung Tuyết Thiến đứng đó, nhìn thấy còn việc gì, nàng muốn lui xuống, chợt nghe Mộ Dung Trần lãnh phúng : “Mạnh Tâm Nghi, ngươi từ khi nào học được đống đạo lý này?”

      “Ta đương nhiên học qua, đừng quên cha ta làm gì? Ta đương nhiên thành thục tứ thư ngũ kinh.” Cung Tuyết Thiến cười mà . Nàng nhớ Tiểu Vân qua Mạnh lão gia này là thầy dạy học của Vương gia.

      “Ta đây cũng muốn thỉnh giáo ngươi, tính cách của nữ nhân là gì?”Mộ Dung Trần nhìn nàng, cười như cười, con ngươi đen khiến cho người khác nghĩ gì?

      Tính cách của nữ nhân là cái gì vậy? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, muốn đến Khổng Tử, Mạnh Tử còn có thể, đến chuyện nữ nhân bị áp bức, nàng phải trải qua, cũng có nghiên cứu, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng :“Tam tòng tứ đức, giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc.”

      xong nhịn được nhìn sang bên Tiểu Vân, muốn hỏi mình có đúng , chỉ là Tiểu Vân vẫn cúi đầu, căn bản phát ra ý của nàng.

      khó tin ngươi có thể hiểu được điều này. Chỉ tiếc, ngươi cũng được như vậy, dùng ngân oa dâm phụ (Đại khái là đứa trẻ dâm phụ tham bạc phải ==!) hình dung ngươi tuyệt quá.”Mộ Dung Trần nhớ lại lần đó bị nàng sắp đặt, trong lòng tức giận, giọng cũng trở nên ác độc.

      “Nếu ta là ngân oa dâm phụ, như vậy còn Vương gia, đừng quên ta là tiểu thiếp của ngươi, Vương gia chính là tên hoang dâm vô độ, nam nhân phóng đãng háo sắc.” Cung Tuyết Thiến mở miệng phản kích, tuy rằng nàng biết vì sao như vậy, nhưng cũng quá đáng, khinh người quá đáng, nghĩ rằng nàng dễ khinh dễ sao?

      Ánh mắt Mộ Dung Trần tức giận, bên trong tựa như có hai ngọn lửa thiêu đốt, nháy mắt hòa tan nàng.

      Trong Lòng Cung Tuyết Thiến sợ hãi, dù sao cao to như vậy, chỉ sợ mới dùng hai ngón tay có thể bóp chết nàng.

      “Ha ha ha ha.” lại đột nhiên cười, khóe môi tà ác cười lạnh : “Mạnh Tâm Nghi, vậy đêm nay ta cho ngươi mở mang kiến thức chút cái gì gọi là hoang dâm vô độ, háo sắc phóng đãng, ngươi hãy từ từ ở Tuyết Uyển chuẩn bị cho tốt, chờ Bổn Vương tới sủng hạnh.” xong vung tay áo rời .

      Ở phía sau, Cung Tuyết Thiến trợn mắt đứng ở đó, cái gì? Muốn nàng ở Tuyết Uyển chờ sủng hạnh, trời ơi, làm chứ? Nàng mới có mười tuổi, theo bản năng sờ trước ngực, ngay cả chút cũng có, đối với loại này cũng có hứng thú sao? Cho dù là như vậy, nàng cũng chưa có trưởng thành nha.

      Chương 021 – Tính kế Vương gia
      “Tiểu thư, tiểu thư, người suy nghĩ cái gì?” Tiểu Vân ở bên kêu lên.

      “Tiểu Vân, về phòng ăn cơm, no bụng trước rồi sau.” Cung Tuyết Thiến , tại nàng rất đói bụng.

      “Được.” Nhìn thấy tiểu thư tính tình trẻ con đáng như thế, Tiểu Vân chỉ còn cách cười, đáp.

      Trở lại Tuyết Uyển, sau khi ăn cơm xong, Cung Tuyết Thiến nghĩ đến lời biến thái của Vương gia, lúc này mới nghiêm túc nhìn Tiểu Vân, hỏi: “Tiểu Vân, ra ta làm gì Vương gia? Tại sao lại độc ác ta là ngân oa dâm phụ?” Nàng cảm thấy rất buồn bực, đứa như vậy làm sao có thể khiến cho dung những từ ngữ ác độc như thế.

      “Tiểu thư……..” Ánh mắt Tiểu Vân có chút trốn tránh, có vẻ như biết phải làm sao để mở miệng.

      “Tiểu Vân, cứ ăn ngay , tối thiểu ta cũng phải biết những chuyện xảy ra trước kia mới để bị Vương gia mắng mà bản thân vẫn ngây ngốc hiểu gì cả, chỉ khi hiểu ta mới có cơ hội phản kích chứ.” Cung Tuyết Thiến còn thêm.

      Lúc này Tiểu Vân mới nhìn nàng, thở dài : “ ra đều do nô tỳ, lúc tiểu thư tìm mọi cách để được gả cho Vương gia, đáng tiếc là Vương gia muốn cưới tiểu thư, cho nên tiểu thư cả ngày mày chau mặt ủ, cơm cũng chịu ăn, nô tỳ sốt ruột liền giỡn là, nếu Vương gia cợt nhả tiểu thư mà để cho lão gia nhìn thấy, như vậy Vương gia nhất định phải cưới tiểu thư, phải có trách nhiệm với tiểu thư, chỉ là nghĩ tới, người lại cho là , tìm mọi cách lấy mê dược từ chỗ hạ nhân, chờ tới lúc Vương gia đưa tiểu thư vào, Vương gia nghi ngờ gì liền uống cạn, kết quả là khi lão gia vào phòng liền nhìn thấy người nằm trong lòng ngực của Vương gia, tuy rằng cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, nhưng Vương gia chưa hai câu đáp ứng cưới người, bởi vì Vương gia biết lão gia rất coi trọng trinh tiết của nữ tử.”

      ra là như vậy, vậy tại sao ngươi sớm cho ta biết?” Cung Tuyết Thiến kỳ quái hỏi.

      “Nô tỳ biết tiểu thư mất trí nhớ, nghĩ những chuyện như vậy nên quên tốt hơn.” Tiểu Vân giải thích.

      “Vấn đề là quên được.” Cung Tuyết Thiến , nàng biết Tiểu Vân có lòng tốt, dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, bây giờ nàng hiểu được, đường đường là vị Vương gia lại bị đứa con nít trêu đùa cho nên tức giận cũng phải, chủ yếu là cảm thấy mất mặt, khó trách trong Vương phủ ai nấy đều khi dễ mình, ra là có nguyên nhân hẳn hoi.

      “Tiểu thư, tại làm sao bây giờ?” Tiểu Vân lo lắng nhìn nàng, chẳng may Vương gia sủng hạnh tiểu thư phải làm sao bây giờ?”

      “Bây giờ có làm sao hết. ngủ thôi, chuyện gì cũng có cách giải quyết.” Cung Tuyết Thiến xong liền ngả đầu xuống giường, nàng tin làm ra những chuyện biến thái như thế, cùng lắm đến lúc đó cứ giả ngu giả khờ, cười ha ha, bé cũng có lợi, vậy cứ cố hết sức giả bộ khờ dại ngây thơ là được.

      “Vậy tiểu thư cứ nghỉ ngơi .” Tiểu Vân đắp chăn cho nàng, nhìn nàng nhắm mắt lại, tiểu thư thay đổi, nhưng nàng thích tiểu thư tại, rất kiên cường, rất lạc quan, cũng rất thông minh, tuy rằng trước đây tiểu thư cũng thông minh, đáng tiếc đều sử dụng trí thông minh của mình đúng chỗ, giống như tiểu thư bây giờ, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Chậm rãi mở mắt ra sau giấc mộng đẹp, Cung Tuyết Thiến vặn vặn eo, đứng dậy bước xuống giường hoạt động tay chân chút.

      “Tiểu thư, người tỉnh rồi, ngủ có ngon ?” Tiểu Vân mang chậu rửa mặt vào.

      “Tiểu Vân, cần phiền phức, dù sao lát nữa cũng ngủ tiếp.” Cung Tuyết Thiến , lúc này lại rửa mặt chải đầu là quá phiền phức.

      “Tiểu thư, người quên rồi sao? Vương gia đến đây, mặc kệ Vương gia có đến hay , tiểu thư đều phải ăn mặc chỉnh tề ở đây chờ đợi, bằng xem như là bất kính với Vương gia.” Tiểu Vân giải thích.

      “Nhiều quy định như vậy sao? Nhưng ta muốn rửa mặt chải đầu, dù sao cũng phải bất kính lần, có thêm lần nữa cũng chẳng sao, Tiểu Vân, ngươi cứ ngủ trước .” Cung Tuyết Thiến phân phó, chẳng lẽ nàng muốn mình phải tô son đánh phấn cho xinh đẹp chờ đến sủng hạnh sao? Tuy rằng mình mới có mười tuổi, nhưng đời này có nhiều hạng người lắm, thể đề phòng, cho nên cứ lôi thôi vẫn tốt hơn.

      “Tiểu thư……..” Tiểu Vân vừa muốn khuyên giải, liền nghe bên ngoài có người lớn tiếng hô: “Vương gia đến.”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 022 – Tiếp xúc da thịt
      Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân đồng dạng quay lại nhìn nhau, hả, đến đây, cả hai cùng sững sờ, Mộ Dung Trần muốn bước vào trong phòng.

      “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ, nhìn sang tiểu thư. Cho dù có lo lắng nhưng vẫn thể lui xuống.

      “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Cung Tuyết Thiến cũng hành lễ, ở dưới mái hiên nhà người ta thể cúi đầu.

      “Đứng lên .” Mộ Dung Trần Trần nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác. Cư nhiên kéo bàn tay bé, nâng nàng đứng dậy.

      Tuy rằng được đại soái ca nắm tay, nhưng nhìn thấy bàn tay bé của mình nằm trong lòng bàn tay , còn nhìn thấy nữa, lại nghĩ muốn mình, cả người nổi da gà. Lập tức rút tay về. “Vương gia, ta châm trà cho người.”

      cần, Bổn Vương muốn ăn ngươi.” Mộ Dung Trần đem nàng ôm vào trong lòng mình, ôm lấy thân thể nho của nàng, chính cũng tự thấy mình biến thái.

      Trong lòng Cung Tuyết Thiến cả kinh, tại làm sao bây giờ? Đúng rồi, giả bộ , nhìn tỏ vẻ đáng thương, nước mắt muốn rơi liền rơi xuống: “Vương gia? Người muốn ăn sao? Ta sợ đau, cần cắn ta được ?”

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi giả bộ cái gì? Ngươi hiểu tiếp xúc da thịt, sao có thể sắp đặt Bổn Vương?” Ánh mắt Mộ Dung Trần lập tức biến lạnh, dùng tay bóp cằm nàng, nghĩ đến đó cảm thấy uất ức. Cơn tức giận trong lòng cũng tự nhiên trào ra, nếu phải vì nàng là nữ nhi của sư phụ, nhất định bỏ qua.

      Cung Tuyết Thiến thầm xem thường , chỉ biết so đo chuyện này, có còn là nam nhân ? Da mặt dày tiếp tục vô tội : “Vương gia, cái gì gọi là tiếp xúc da thịt? Ta hiểu, là người ta với ta, chỉ cần ta ôm ngươi, ngươi cưới ta.”

      Mắt Mộ Dung Trần tóe lửa, khóe môi lại đột nhiên nở nụ cười ác độc: “ hiểu cũng sao, ta dạy ngươi.”

      Cung Tuyết Thiến bị dọa, lập tức ở trong lòng nhảy dựng lên, kinh sợ : “Ta đây cũng dám, ngươi là Vương gia nha.”

      “Thu hồi lại bộ dáng của ngươi .” Mộ Dung Trần lạnh lùng, khóe mỗi khẽ cười: “Hôm nay ta để cho ngươi ôm đủ luôn.”

      “A…” Cung Tuyết Thiến còn chưa kịp phản ứng, chính mình bị kéo vào vòng ôm ấm áp rộng rãi của . Trong lòng kinh hoàng: “Vương gia.”

      “Xuỵt.” Mộ Dung Trần điểm tay lên môi, ra hiệu cho nàng cần lên tiếng.

      Cung Tuyết Thiến nhìn chằm chằm , trời ạ, động tác hút hồn, khiến người dục hỏa, đôi môi mỏng kia khiến nàng muốn cắn miếng (Háo sắc ^^)

      Mộ Dung Trần nhìn bộ dáng ngẩn người của nàng. Cúi đầu phả hơi nóng bên tai nàng, : “Hôm nay Bổn Vương dạy ngươi cái gì gọi là tiếp xúc da thịt?” tin nàng hiểu được.

      “Vương gia, ta muốn học.” Cung Tuyết Thiến hết sức lắc đầu.

      “Phải học, đây là hậu quả việc ngươi hao tổn tâm trí muốn gả cho Bổn Vương.” Mộ Dung Trần lạnh lùng , ôm lấy nàng liền ném lên giường.

      “Ai da.” Cung Tuyết Thiến bị ngã đau, trừng mắt nhìn chậm rãi tới, làm vậy chứ? Bàn tay bé bất giác nắm chặt áo trước ngực mình.

      Chương 023 – Người ta là vị thành niên
      “Ngươi sợ hãi?” Mộ Dung Trần nhìn bàn tay bé của nàng có chút trắng bệch, nàng đương nhiên sợ hãi, điều này khiến tâm tình của thoải mái lên nhiều.

      “Ta sợ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, sau đó ánh mắt mang theo lệ quang : “Ta là sợ Vương gia đánh ta.”

      Cái gì? mặt Mộ Dung Trần lập tức bị màu đen bao phủ, còn chưa từng đánh đứa , huống chi nàng còn là nữ nhi của sư phụ.

      “Vương gia, cần đánh ta được ? Ta sợ đau.” Cung Tuyết Thiến giả bộ đáng thương.

      Mộ Dung Trần nhìn thân thể nàng run run, liền có cảm giác mình ăn hiếp đứa , cố gắng thuyết phục mình, nàng phải đứa , lập tức đem nàng đặt lên giường, ngón tay nhàng vén vạt áo nàng: “Bổn Vương đánh ngươi, Bổn Vương thương ngươi.”

      Cung Tuyết Thiến giờ phút này bị dọa đến ngây người, sững sờ nhìn , tuy rằng nàng chưa từng trải qua, nhưng cũng biết có ý gì, nhưng khuôn mặt tuấn tú trước mắt, có thiên lý này làm cho nàng mờ mịt.

      “Nhìn Bổn Vương như vậy là chờ kịp, muốn Bổn Vương thỏa mãn ngươi sao?” Giọng của Mộ Dung Trần lạnh như băng, mang theo trào phúng hèn mọn, cố ý bẻ cong .

      Cung Tuyết Thiến lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng giơ tay ngăn cản,“ được, Vương gia, người ta còn vị thành niên, ngươi làm vậy chính là phạm tội, phải ngồi tù.”

      “Phạm tội?” Mộ Dung Trần cười lạnh, lập tức buông nàng ra, đứng dậy :“Ngươi cũng biết mình còn vị thành niên, nếu về sau còn làm ra mấy chuyện ác độc, vậy đừng trách Bổn Vương. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn an phận, ở Tuyết Uyển này, cần khắp nơi gây chuyện thị phi.”

      Lạnh lùng liếc nhìn nàng cái rồi xoay người muốn rời .

      “Chờ chút.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi lại, nàng muốn tranh thủ lần.

      .” Mộ Dung Trần dừng bước, xoay người nhìn nàng. Bạc môi lạnh lùng phun ra chữ.

      “Vương gia, người chán ghét ta như vậy, hay là cho ta thôi, rời khỏi Vương phủ, chẳng phải là tốt hơn sao?” Cung Tuyết Thiến lòng .

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi cho rằng Vương phủ này là nơi nào, có thể để ngươi muốn tới tới, muốn sao? Ta cho ngươi biết, từ khi ngươi bước chân vào Vương phủ, Bổn Vương có ý buông tha ngươi.” Mộ Dung Trần lạnh lùng .

      “Ngươi…” Cung Tuyết Thiến tức giận, trừng mắt với : “Ngươi , coi như ta chưa từng gì.” Con đường thứ nhất thể thực được, vậy nàng chỉ còn con đường thứ hai, bỏ trốn.

      Mộ Dung Trần tựa như nhìn ra ý đồ của nàng, khóe môi khẽ cười lạnh, uy hiếp:“Mạnh Tâm Nghi, ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng nghĩ tới bỏ trốn, bởi vì ngươi có trốn cũng thoát đâu, nếu , Bổn Vương lấy mạng Tiểu Vân.”

      “Saongươi có thể biết được?” Cung Tuyết Thiến mạnh mẽ ngẩng cao đầu, ràng có thể biết được ý đồ của nàng.

      “Muốn người khác biết.” Mộ Dung Trần lãnh phúng , lại nhìn nàng:“Về sau trước khi làm việc xấu nên nhớ kỹ, tai vách mạch rừng.”

      “Ha ha ha ha…” cười lớn, rời khỏi Tuyết Uyển.

      Cung Tuyết Thiến nhìn theo bóng dáng . Tai vách mạch rừng? Sao có thể biết được? Lập tức tự phản bác lại, lúc đó nhất định ở bên ngoài nghe lén, dậm chân mắng: “Bỉ ổi, bỉ ổi.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 024 – Tự do
      Từ sau khi bị Mộ Dung Trần cảnh cáo, Cung Tuyết Thiến ngoan ngoãn ở trong Tuyết Uyển, có việc gì làm liền luyện viết chữ, dù sao nàng cũng thích viết chữ bút lông, còn có thể rèn luyện tính tình.

      “Tiểu thư, chữ của người so với trước kia đẹp.” Tiểu Vân vào, cầm chữ viết bút lông lên, khen nàng.

      “Trước kia chữ của ta rất xấu sao?” Cung Tuyết Thiến buông bút hỏi, chắc là phải chứ?

      “Cũng phải, chỉ là trước kia tiểu thư có tâm tư viết này nọ, thường thường trêu chọc cho lão gia tức giận rung râu trợn mắt.”Tiểu Vân nhớ lại chuyện trước kia, bất giác nở nụ cười.

      “Trước kia còn hiểu chuyện, giờ khác rồi, dù sao bây giờ ta cũng có chuyện gì làm.” Cung Tuyết Thiến , tùy tiện tìm lý do.

      “Tiểu thư, người buồn ư? Có muốn nô tỳ cùng người đến hoa viên dạo chơi chút ?” Tiểu Vân thử hỏi.

      “Buồn, có điều còn cách nào khác, ta muốn ngồi , rảnh rỗi lại tìm việc, lại càng muốn cùng đám nữ nhân kia phát sinh xung đột gì đó. Ta chỉ muốn bình thản ở đây chờ qua năm năm, mang ngươi rời khỏi nơi này.” Cung Tuyết Thiến duỗi người, nàng có quyết định của mình.

      “Tiểu thư, người trưởng thành rồi, làm cho nô tỳ dám tin. Có điều tiểu thư yên tâm, những nữ nhân đó dám tìm người phiền toái nữa, lần trước Tiểu thư cào mặt Tình Cơ, bị Vương gia trừng phạt, các nàng còn dám chọc giận người nữa.” Tiểu Vân , trong mắt đều là bội phục.

      “Đúng rồi, mặt của Tình Cơ thế nào rồi? tốt lên chưa?” Cung Tuyết Thiến hỏi, nàng muốn hủy dung nàng ta, dù sao khuôn mặt của nữ nhân rất quan trọng.

      “Tiểu thư yên tâm, khá lên nhiều, có để lại sẹo.” Tiểu Vân hồi đáp.

      “Vậy là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến thả lỏng tâm.

      “Tiểu thư, nô tỳ thấy người rất buồn, nô tỳ cùng người hoa viên xem cá vàng, được ?” Tiểu Vân đề nghị, tuy rằng tiểu thư hiểu chuyện, nhưng nàng cũng muốn tiểu thư buồn đến hỏng người.

      “Được rồi, ta cũng lâu ra ngoài.” Cung Tuyết Thiến , cũng nên ra ngoài chút.

      “Đúng nha, tiểu thư tháng rồi ra ngoài.” Tiểu Vân gật đầu.

      đến hoa viên, lần đầu tiên Cung Tuyết Thiến mới đánh giá hoa viên này, cảm thán đúng là người hoàng gia, nhìn xem: tiểu kiều lưu thủy (Cầu bắt qua dòng nước), thính lâu nhã các, mẫu đơn quý báu, hoa lan cao quý, có thể cái gì muốn cũng đều có cả.

      Nàng ngồi vào bên đầu cầu gỗ, thả chân xuống dưới, lấy tay bám vào lan can, nhìn đàn cá đủ màu bơi qua bơi lại, tâm tư tốt lên rất nhiều.

      “Tiểu thư, nô tỳ lấy giúp người ít đồ ăn cho cá.” Tiểu Vân ở bên cạnh liền .

      “Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.

      Nhìn cá bơi động bên dưới, nhịn được lắc lư đầu, đung đưa chân hát:

      Ngư nha ngư nha tại na thủy trung du,

      Hoa nha thoại nha khai tại chi nha đầu,

      Kí bất thanh tòng na nhất cá hậu nha,

      Ngã đích tâm khai thủy cân trứ nhĩ tẩu

      Tạm dịch theo ngu ý của ta T_T:

      Cá à cá à, bơi bơi trong nước,

      Hoa à , các cánh hoa hé nở đầu cành,

      còn từ lúc nào

      Ttâm của ta đều theo ngươi mất.

      Nàng hát vui vẻ, đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh nam sinh tò mò dễ nghe, hù dọa nàng nhảy dựng.

      “Ngươi hát cái gì vậy?”

      Chương 025 – Ngẫu nhiên gặp tại hoa viên
      Cung Tuyết Thiến xoay người lại, liền thấy ở phía sau mình là nam nhân mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, quần áo hoa lệ của nam hài, mỉm cười : “Ta hát chơi thôi.”

      ? Rất êm tai. Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”

      Cung Tuyết Thiến khó mở lời, nàng nên trả lời thế nào? mình là tiểu thiếp của Vương gia sao? Nàng thèm, nghĩ vậy liền : “Ta là khách ở đây, còn ngươi?”

      “Ta cũng giống ngươi, là khách đến chơi.” Đại nam hài , tuy rằng đây là Vương phủ của hoàng huynh, nhưng cũng có thể được coi là khách .

      Cung Tuyết Thiến nhìn thân trang phục đắt tiền, biết thân phận tầm thường, trong đầu chợt lóe lên, phải lại là vương gia chứ?

      “Thập tứ hoàng đệ, người làm gì chạy nhanh vậy?” Cách đó xa, đột nhiên tới bốn vị mỹ công tử, người tuổi tác sai biệt với cho lắm lên tiếng.

      “Thập nhị hoàng huynh, là huynh quá chậm thôi.”

      Người được gọi là Thập tứ đệ nhìn .

      Đúng là Vương gia, Cung Tuyết Thiến nhìn đám người tới, dung mạo hẳn giống nhau, nhưng khí chất và khuôn mặt đều tuấn bức người, ánh mắt lại dừng ở người nam tử cuối cùng, là ? nàng nhớ lần đó là ôm mình vào phòng. cũng là Vương gia sao?

      Mộ Dung Phong hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, tới ôn nhu cười : “Thương thế của ngươi tốt lên chưa?”

      Cung Tuyết Thiến vội đứng lên, cười ngọt ngào : “Tốt lắm, cám ơn ngươi, ta còn chưa có dịp đến cảm tạ ngươi.”

      “Tiện tay giúp đỡ, cần cám ơn, ngươi có việc gì là tốt rồi.” Mộ Dung Phong nhìn nàng cười ngọt ngào như vậy, chút cũng nghĩ được nàng sao có thể có tâm kế.

      “Ngũ ca, các người quen nhau sao?” Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đứng dậy kỳ quái hỏi.

      “Quen.” Mộ Dung Phong gật đầu.

      “Ngũ hoàng huynh. Nàng có phải là tiểu thiếp Mạnh Tâm Nghi của Tam hoàng huynh ?” Nam tử bên cạnh, Vương gia Mộ Dung Vân, nhíu mày đoán.

      đợi Mộ Dung Phong trả lời, Tiểu Vân từ đằng sau chạy tới, nhìn thấy bọn họ sửng sốt, vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Ngũ Vương gia, Thất Vương gia, Bát Vương gia, Thập Vương gia, Thập nhị Vương gia, Thập tứ Vương gia.” (Gọi méo mồm lun T_T)

      “Đứng lên .” Mộ Dung Phong thản nhiên phân phó.

      “Tạ Vương gia.” Tiểu Vân đứng dậy.

      Cung Tuyết Thiến thầm than trời, nếu mười mấy tên Vương gia đến đông đủ, chỉ cần bái kiến lần mệt chết rồi. Hoàng đế này cũng là, nhất định cũng là đồ háo sắc, phỏng chừng phi tần có rất nhiều.

      “Trong tay ngươi là thức ăn của cá sao?” Thập tứ vương gia Mộ Dung Vũ nhìn trong tay Tiểu Vân có gì đó, hứng thú hỏi.

      “Bẩm Vương gia, đúng vậy.” Tiểu Vân nhanh chóng hồi đáp.

      “Đúng , vậy đưa Bổn Vương .” Mộ Dung Vũ khỏi hưng phấn nhận lấy, với các Vương gia kia: “Các vị hoàng huynh, các người đến gặp Tam hoàng huynh , đệ ở trong này cho cá ăn.”

      “Thập tứ hoàng đệ, đệ lại ham chơi nữa rồi.” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Đăng bất mãn .

      “Được rồi, để nó ở đây .” Mộ Dung Phong sủng ái .

      “Vẫn là Ngũ hoàng huynh tốt với đệ nhất.” Thập tứ Vương gia đắc ý liếc thập nhị Vương gia.

      thôi, chúng ta vào trước, bằng để hoàng huynh chờ sốt ruột.” Mộ Dung Phong , khẽ gật đầu chào Cung Tuyết Thiến, rồi xoay người rời .

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 026 – Khinh bạc Vương gia
      Cung Tuyết Thiến nhìn bóng lưng của bọn , những hoàng tử này đúng là đẹp đến ngây người, nhưng mà cũng có gì kỳ lạ nha, hoàng huynh là đệ nhất mỹ nam, đệ đệ đương nhiên làm sao có thể kém hơn được? Tối thiểu có thể có nửa gien là giống nhau .

      “Này, ngươi ở đây nghĩ cái gì?” Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ, đột nhiên kêu lên ở bên tai của nàng .

      Cung Tuyết Thiến như bị tiếng chuông cảnh tỉnh, mới hồi phục lại tinh thần,“Ngươi là kêu tên ta phải ? Đúng rồi ngươi tên là gì?”

      “Mộ Dung Vũ.” ngược lại rất ngạc nhiên nhìn nàng hỏi: “Ngươi là tiểu thiếp của hoàng huynh ta sao?”

      phải.” Cung Tuyết Thiến hề nghĩ ngợi liền phủ nhận nàng chỉ là chính mình thôi.

      “Đúng nha, Bổn vương rồi? Hoàng huynh làm sao có thể cưới bé cơ chứ.” Mộ Dung Vũ lầm bầm lầu bầu, sau đó mới hỏi: “Ngươi tên là gì? Ngươi hát là dễ nghe về sau bổn vương rảnh rỗi tới nghe ngươi ca hát.”

      “Vương gia, ta rất bận rộn.” Mặt Cung Tuyết Thiến đen lại, nàng phải là ca kỹ, cũng có nghĩa vụ hầu hạ .

      “Việc gì?” Mộ Dung Vũ vừa lấy tay khoát khoát lũ cá,vừa cảm thấy rất hứng thú hỏi.

      Cung Tuyết Thiến trợn mắt nhìn thẳng vị Vương gia này, thoạt nhìn, so với nàng có lẽ còn tuổi hơn, lòng nàng cũng muốn dụ dỗ tiểu hài tử, lập tức đứng dậy : “Vương gia, ngài tự mình xem, ta cáo lui trước.” xong vừa định lui .

      cần , ở lại bồi bổn vương cho cá ăn.”

      Mộ Dung Vũ đưa tay lên định giữ chặt nàng ai ngờ dùng sức quá mạnh, Cung Tuyết Thiến đứng vững, thân mình liền rơi vào trong hồ nước. Nàng cũng theo bản năng vươn tay bắt lấy cánh tay , cứ như vậy kéo cùng nhau rơi xuống nước.

      Bùm bùm hai tiếng, bọn họ cư nhiên ngã xuống hồ nước.

      “Vương gia, tiểu thư.” Tiểu Vân ở bờ bị dọa kêu lên sợ hãi, hoàn toàn quên phản ứng.

      Cung Tuyết Thiến chao đảo trong nước vài cái, may mắn nàng từng học bơi, tuy rằng phải tốt lắm nhưng là ít nhất bị chết đuối.

      “Cứu mạng cứu mạng.” Trong hồ nước lộ ra Mộ Dung Vũ liều mạng lấy tay quơ lung tung trong nước.

      Nghe được tiếng kêu cứu, Cung Tuyết Thiến vội vàng bơi đến bên cạnh , định lôi theo nàng, nhưng thân hình nàng vốn bé gầy yếu, căn bản là mang theo nổi, nhìn lên bờ thấy Tiểu Vân đứng bất động sợ ngây người hô lên: “Mau gọi người đến.”

      Tiểu Vân lúc này mới kịp phản ứng vội vàng hét to: “Người đâu tới mau, Nhân Vương cùng tiểu thư rơi vào trong nước .”

      Tiếng hét hoảng sợ rất nhanh chóng làm kinh động đến thị vệ bên cạnh cùng các vị vương gia chuyện trong đại sảnh.

      hay, nhất định là tiểu thập tứ rồi.” Mộ Dung Phong lập tức đứng dậy, sắc mặt kinh sợ liền hướng ngoài phòng chạy vội .

      “Thập tứ đến đây?” Mộ Dung Trần sắc mặt cũng trầm xuống, theo sau theo ra ngoài.

      Mặt các Vương gia khác cũng biến sắc, lập tức đuổi theo.

      Trong hoa viên Cung Tuyết Thiến cả người ướt đẫm, nhìn thập tứ vương gia gần như hôn mê thở phì phò.

      “Mau truyền Thái y.” thị vệ cuống quít phân phó , người bên cạnh vội vàng chạy nhanh ra ngoài.

      “Tránh ra.” Cung Tuyết Thiến tới, từ trong đám người chui qua chỉ vào người thị vệ : “Ngươi mau dùng sức ấn vào bụng của , đem tất cả nước mà uống vào làm cho ói hết ra.”

      Thị vệ chần chờ chút biết có nên tin tưởng lời của nàng .

      “Mau lên, Vương gia có xảy ra chuyện gì, ngươi gánh vác nổi ?”Cung Tuyết Thiến nghiêm sắc mặt.

      Đám thị vệ dám chần chờ dùng sức ấn vào bụng của Mộ Dung Vũ, rất nhanh chóng nước từ trong miệng của trào ra rất nhiều, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

      “Tốt lắm ngươi lui qua bên .” Cung Tuyết Thiến nhìn , mới ngổi xổm xuống, lấy tay nắm mũi , miệng đối miệng, dùng hô hấp nhân tạo rất đúng cách.

      Thị vệ bên cạnh cùng hạ nhân trong Vương Phủ đều mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng nàng làm gì đó? Khinh bạc Vương gia sao?

      Lúc Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong đuổi tới nhìn thấy màn như vậy.

      Chương 027 – Có số đào hoa
      Thập nhị Vương gia Mộ Dung Băng vừa muốn tới, bị Mộ Dung Phong giữ chặt lấy: “ cần quấy rầy nàng.”

      Tất cả mọi người lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn nàng từng ngụm, miệng đối miệng đẩy hơi cho .

      Khụ khụ. Trong cơn mê man Thập tứ Vương gia đột nhiên ho khan, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy môi của nàng phủ môi của mình, mở to mắt, sắc mặt lập tức xấu hổ biến đỏ bừng, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Lần đầu tiên làm cho có cảm giác nội tâm chấn động mãnh liệt .

      “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.” Cung Tuyết Thiến thở phào hơi, mệt chết nàng, bỗng dưng nhìn đến gương mặt mặt đỏ tai hồng, khỏi buồn cười, nghĩ đến mình làm ơn chịu thiệt. Nhưng mà nàng đỏ mặt, mặt đỏ cái gì? Mười lăm, mười sáu tuổi có trong sáng đến như vậy ?

      Nàng đứng dậy, lúc này mới nhìn đến các Vương gia đứng ở bên. Nhất là Mộ Dung Trần, dung ánh mắt hoài nghi tàn kia nhìn nàng, muốn để ý tới , nàng chuyển dời ánh mắt sang hướng khác, nàng cũng ngốc, tháng ra khỏi cửa, khó khăn lắm hôm nay mới được ra, lại đem Vương gia kia đẩy xuống nước.

      Tiểu Vân nâng Cung Tuyết Thiến dậy, đau lòng hỏi: “Tiểu thư người có khỏe ?”

      “Hoàn hảo, có việc gì.” Cung Tuyết Thiến trả lời cho nàng ta an tâm.

      “Tiểu thập tứ, ngươi làm sao thế?” Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Phong tới nâng dậy.

      “Thập tứ hoàng đệ tại sao đệ lại cẩn thận để rơi vào trong nước như vậy?” Mộ Dung Băng ngữ khí hơi mang theo trách cứ.

      “Hoàng huynh, đệ rất khỏe.” Mộ Dung Vũ , sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.

      có việc gì là tốt rồi, mau trở về phòng thay quần áo.” Các vương gia nhà Mộ Dung đều thở ra hơi nhõm, nâng dậy.

      Mộ Dung Trần lúc này mới nhìn Cung Tuyết Thiến bên cả người ướt sũng lạnh lùng hỏi: “, sao lại thế này? Thập tứ đệ tại sao lại rơi vào trong nước.”

      “Ngoài ý muốn ngã xuống.” Cung Tuyết Thiến cười, nhìn trả lời, chất vấn sao? Cho dù là chính mình đem kéo xuống, cũng là kéo nàng trước, làm nàng mất thăng bằng mới rớt xuống.

      “Vậy ngươi thử xem, thế nào là chuyện xảy ra ngoài ý muốn?”

      Mộ Dung Trần đương nhiên tin lời của nàng.

      “Tam hoàng huynh, là đệ cẩn thận kéo nàng ngã xuống, đều là đệ tốt, nên trách nàng.” đợi nàng trả lời, Mộ Dung Vũ ở bên cạnh vội vàng giành trả lời trước.

      Cung Tuyết Thiến nhìn , nàng nghĩ tới rất có lương tâm, có ân báo ân, có bỏ đá xuống giếng.

      “Chuyện như thế chứ?” Mộ Dung Trần ràng mang theo hoài nghi.

      “Vâng, chính là như vậy.”

      Mộ Dung Vũ sợ tin vội vàng cam đoan.

      “Nếu như vậy là do ngươi đẩy xuống.”

      Mộ Dung Trần biết Thập tứ đệ là cố ý bao che cho nàng, cũng muốn vạch trần Thập tứ đệ.

      Cư nhiên dám hoài nghi nàng, Cung Tuyết Thiến tức giận liếc cái, ngay cả lễ cũng làm, xoay người rời .

      “Chờ chút.” Phía sau Mộ Dung Vũ đột nhiên gọi nàng lại.

      “Vương gia còn có việc sao?” Cung Tuyết Thiến dừng bước nhìn hỏi.

      “Cám ơn ngươi cứu Bổn vương, vì danh tiết của ngươi mà nghĩ, Bổn vương chịu trách nhiệm. Chờ ngươi trưởng thành Bổn vương cưới ngươi.” Mộ Dung Vũ đến trước mặt của nàng thành tâm .

      Cung Tuyết Thiến ngẩn người nhìn biết nên trả lời như thế nào với ? Cả nhà Mộ Dung tụ tập bên, cũng kinh ngạc nhìn nghĩ tới ra những lời như vậy.

      Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo tức giận, Mạnh Tâm Nghi ngươi cư nhiên lại dám trêu ghẹo Thập tứ đệ, ngươi đúng là có bản lĩnh.

      “Đúng rồi, ngươi còn chưa cho Bổn vương, ngươi tên là gì?” Mộ Dung Vũ lại hỏi.

      “Hảo ý kia của Vương gia ta xin nhận, cần nghiêm trọng như vậy, ta cáo lui trước.” Cung Tuyết Thiến vẻ mặt đen lại, dù sao nàng cũng là tiểu thiếp của hoàng huynh , mặc dù hữu danh vô thực. Nhưng ở cổ đại thân phận quan trọng hơn.

      Nhìn nàng muốn rời , Mộ Dung Vũ vừa định gọi nàng, bị Cửu vương gia Mộ Dung Vân ở phía sau kéo lại: “Thập tứ hoàng đệ thể lỗ mãng, đệ cũng biết nàng là ai?”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 028 – Tâm cơ của nàng

      “Nàng là ai?” Mộ Dung Vũ sửng sốt, “Thân phận nàng là gì?”

      “Nàng là tiểu thiếp của Tam hoàng huynh. Làm sao đệ có thể cưới nàng.” Mộ Dung Vân .

      “Cái gì?” Ánh mắt Mộ Dung Vũ thẳng tắp nhìn về phía Mộ Dung Trần “Hoàng huynh có ? Nàng là tiểu thiếp của huynh sao?”

      Mộ Dung Trần nhìn , chính là biết trả lời như thế nào. Lúc này Mộ Dung Vũ đột nhiên cầu xin : “ Hoàng huynh, bên cạnh huynh có nhiều nữ nhân như vậy, hay huynh đem nàng tặng cho đệ . Đệ thích nàng, muốn cưới nàng.”

      nghĩ hoàng huynh nhất định cho mình, bởi vì mình thích gì hoàng huynh đều đáp ứng.

      Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức trở nên trầm, nếu chỉ là nữ nhân thôi có thể chút suy nghĩ đem nàng tặng cho Thập tứ đệ, nhưng mà hiểu vì sao do dự cái gì?

      Trong đầu óc chợt lóe lên tia sáng, hôm nay nàng làm như thế, nhất định có mưu muốn mượn Thập tứ đệ để rời khỏi Vương Phủ, cho nên càng như vậy, lại càng để cho nàng rời , càng thể để cho nàng lợi dụng Thập tứ đệ.

      “Thập tứ đệ thể náo loạn, chẳng lẽ những gì sư phụ dạy đệ, đệ đều quên sao? Nàng là nữ nhân của hoàng huynh làm sao đệ có thể cưới được? Thê tử của huynh đệ nhất định nên nhìn đến, đệ nên nhớ kĩ điều này.” Mộ Dung Phong trách cứ.

      “Nhưng hoàng huynh, đệ…” Mộ Dung Vũ vừa muốn ta thích nàng bị Mộ Dung Phong lập tức cắt ngang.

      có chuyện gì nữa, có thể trở về phòng thay quần áo, huynh đưa đệ hồi cung.” Vừa dứt lời thêm gì nữa, lôi kéo về hướng phòng.

      Nhìn Thập tứ đệ lưu luyến rời,vẻ mặt thất vọng rời . mặt Mộ Dung Trần trầm, mang theo tức giận xoay người về hướng Tuyết Uyển. nhất định giáo huấn nàng chút, cư nhiên dám gây chú ý với Thập tứ đệ, nhất định dễ dàng tha thứ cho nàng.

      “Tiểu thư, người vừa rồi làm cái gì Vương gia vậy?” Tiểu Vân bên giúp nàng thay quần áo sạch , bên nhịn được hỏi.

      “Ta dùng hô hấp nhân tạo để cứu , đó là tình huống khẩn cấp dùng để cứu người” . Cung Tuyết Thiến giải thích .

      “À.” Tiểu Vân hiểu được, nghi hoặc hỏi: “Nhưng tiểu thư làm sao có thể biết?”

      sách viết.” Cung Tuyết Thiến hề nghĩ ngợi , nàng sai, chẳng qua là nàng đọc trong sách ở thế giới đại.

      “Nhưng mà tiểu thư thích đọc sách khi nào?” Tiểu Vân vô tình , tiểu thư trước kia thích nhất là đọc sách, càng khả năng chính mình chủ động đọc.

      “Mới bắt đầu gần đây thôi, Tiểu Vân ngươi nghe qua sao? Trong sách viết rất nhiều về người đẹp, trong sách cũng viết rất nhiều về nhà cao cửa rộng, cho nên về sau ta quyết định đọc sách tốt.” Cung Tuyết Thiến căn cứ theo lời của nàng, chắc Mạnh Tâm Nghi hẳn là chán ghét đọc sách, liền tìm lý do thực khôi hài thực gượng ép.

      “Xì.” Tiểu Vân nhịn được nở nụ cười, tiểu thư tại càng ngày càng hoạt bát, lạc quan tốt.

      Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyện tới thanh lạnh như hầm băng của Vương gia: “Mạnh Tâm Nghi, bổn vương thấy ngươi ràng dám mưu lợi dụng Thập tứ đệ, bổn vương tuyệt đối tha cho ngươi.”

      Chương 029 – Lại bị uy hiếp
      “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân sợ hãi vội vàng hành lễ.

      ra ngoài.” Mộ Dung Trần dùng sức vung tay lên.

      Mặc dù là lo lắng cho tiểu thư, nhưng Tiểu Vân cũng nhanh chóng lui xuống.

      Cung Tuyết Thiến vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Trần sắc mặt trầm đáng sợ, đứng ở nơi đó nhìn mình chằm chằm. Trong mắt sợ hãi chút nào, dục gia chi tội hà hoạn vô từ ( muốn vu oan chẳng lo gì tìm ra chứng cứ tội trạng), nàng cũng lạnh lùng : “Vương gia, ngươi cũng nghĩ ta mưu lợi dụng Thập tứ vương gia, quyền thế và địa vị của lớn mạnh hơn so với ngươi sao? Cho dù ta muốn lợi dụng ta cũng lợi dụng thái tử,ta lợi dụng chẳng phải là có chút lợi ích nào sao?”

      “Mạnh Tâm Nghi, bây giờ Bổn vương mới phát ngươi cũng có ý nghĩ muốn lợi dụng Thái tử. Ngươi cho là ngươi có bản lĩnh đó sao?”Trong mắt Mộ Dung Trần lóe lên tia khinh thường.

      “Có bản lĩnh hay là chuyện của ta, cũng nhọc lòng Vương gia đến quan tâm. Nếu có chuyện gì, như vậy xin mời Vương gia rời cho.” Khóe môi Cung Tuyết Thiến nhếch lên nụ cười lạnh.

      “Ngươi dường như quên đây là nơi ở của Bổn vương, ngươi còn chưa có tư cách mời Bổn vương rời . Bổn vương cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên đợi ở chỗ này nếu còn để xảy ra những chuyện gì? Đừng trách bổn vương lòng dạ độc ác.” Mộ Dung Trần lạnh lùng uy hiếp, xong giận dữ xoay người rời .

      “Ngươi chết .” Cung Tuyết Thiến ở sau lưng tức giận mắng, xem ra chính mình cùng Vương phủ nàythật có duyên . Đến đây hơn tháng ngắn ngủn mà tai nạn cứ ngừng xảy ra.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Vài ngày sau.

      Cung Tuyết Thiến nhàm chán nằm dài trong viện, nhìn con kiến bò qua bò lại bàn, trong lòng lại nghĩ năm năm sau mình mới có khả năng rời , nhưng mà trong năm năm này nàng làm sao có thể vượt qua đây?

      “Ngươi ở đây làm gì?” Phía sau đột nhiên truyền tới giọng dọa nàng nhảy dựng.

      Quay đầu lại, quả nhiên thấy Thập tứ Vương gia, kinh ngạc đến kêu lên thành tiếng: “Thập tứ Vương gia, tại sao người lại ở trong này?”

      “Bổn vương đương nhiên là cố ý tới tìm ngươi.” Mộ Dung Vũ xong ngồi vào cạnh nàng, nhớ tới nụ hôn ngày đó sắc mặt vẫn còn có chút ửng đỏ.

      “Người tìm ta làm gì?” Cung Tuyết Thiến yên lòng hỏi.

      “Ngươi tên là Mạnh Tâm Nghi đúng ? Bổn vương có thể gọi ngươi là tiểu Nghi?” Mộ Dung Vũ lại tự do lôi kéo làm quen.

      Tiểu Nghi? Nàng còn lớn hơn Tâm Nghi nha, Cung Tuyết Thiến nghĩ đến sau đó : “Ngươi hãy gọi ta là Tâm Nghi .”

      “Tốt, từ giờ trở ta gọi ngươi là Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ vui vẻ .

      “Sao cũng được.” Cung Tuyết Thiến nghĩ, dù sao cũng phải gọi nàng.

      “Tâm Nghi, ngươi còn như vậy, tại sao phải gả cho hoàng huynh làm tiểu thiếp?” Mộ Dung Vũ đột nhiên hỏi, trong mắt mang theo mất mát sâu .

      “Đầu óc bị gỉ sét rồi.” Nàng là Cung Tuyết Thiến làm sao có thể hiểu được ý nghĩ của Mạnh Tâm Nghi.

      “Hả.” Mộ Dung Vũ sửng sốt tiếp theo lại cười rộ lên: “Tâm Nghi ngươi là vui tính nha”

      “Thập tứ Vương gia, nếu ngươi có việc gì có thể rồi.” Cung Tuyết Thiến trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, dù sao nàng cùng Mộ Dung Trần xung đột, muốn phát sinh thêm chuyện gì nữa.

      “Ngươi chào đón ta?” Sắc mặt Mộ Dung Vũ lập tức ảm đạm. ra, nàng hoàn toàn hoan nghênh chính mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :