1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 170 — Ám sát

      “Đệ nghĩ là ta muốn giết bọn chúng sao? Nếu quả đúng như lời nữ nhân kia , rằng bà ta thả các nàng ra đệ thử xem, nếu Mạnh Tâm Nghi nghe thấy tin tức bọn họ bị chém như thế nào?” Mộ Dung Trần hỏi lại .
      “Nàng nhất định trở về.” Mộ Dung Vũ hề nghĩ ngợi đáp, cũng lập tức hiểu ra. Đúng vậy, nếu làm như vậy, các nàng há lại chủ động trở về.
      “Chúng ta đuổi, các nàng trốn, như vậy biết đến khi nào mới tìm thấy họ, huống chi người họ có bạc, biết phải sống như thế nào?” Trong mắt Mộ Dung Trần chứa vẻ lo lắng.
      “Vẫn là hoàng huynh suy nghĩ chu đáo.” Mộ Dung Vũ gật đầu , như vậy nàng cũng đỡ phải ở bên ngoài chịu khổ cực, biết mấy ngày nay nàng sống như thế nào?
      Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân ngủ trong thiền phòng sơ sài. Nàng cũng nghĩ, dù sao sống ở chỗ này cũng phải cách, nàng nên đâu đây?
      bóng người đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ, ánh kiếm trong tay chợt lóe lên, đâm thẳng về phía ngực của nàng.
      Thậm chí nàng còn kịp hỏi tiếng là ai? Chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm sắp đâm vào lồng ngực của mình.
      Keng, thanh bảo kiếm khác lập tức ngăn cản thanh kiếm kia đâm tới.
      “Tiểu thư, làm sao vậy?” Tiểu Vân lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vẫn còn mơ mơ màng màng hiểu.
      “Tiểu Vân, đừng nữa.” Cung Tuyết Thiến giọng .
      “Giết nữ nhân biết võ công, tay tấc sắt coi là bản lĩnh gì chứ? Có lẽ là làm tay sai cho người khác?” Giọng nghiệt mang theo lãnh khốc vang lên.
      Cơ Tinh Hồn? Cung Tuyết Thiến vừa nhìn thấy , trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vui mừng. Sao lại đến đây? Sao lại biết nàng ở đây?
      “Bớt nhảm , thức thời tránh ra.” Hắc y nhân dùng kiếm chỉ vào Cơ Tinh Hồn.
      “Vẫn chưa có người nào dám với ta như vậy, , ngươi là ai? “Vì sao muốn giết nàng?” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn lạnh lùng, cả người lập tức toát ra sát khí.
      thể trả lời, ngươi tránh ra, vậy cũng đừng trách ta.” Hắc y nhân còn chưa dứt lời liền đâm kiếm về phía .
      Khóe môi Cơ Tinh Hồn mang theo nụ cười lạnh, mặt có chút vẻ bối rối nào, kiếm trong tay ngừng thay đổi chiêu thức.
      Xẹt, bả vai hắc y nhân liền bị trúng kiếm, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng. Dường như hắc y nhân biết mình phải là đối thủ của người vừa tới, tung ra hư chiêu rồi thân mình liền nhanh nhạy thoát ra ngoài.
      Nhưng Cơ Tinh Hồn lại đuổi theo, quay đầu lại nhìn nàng cười đùa : “Bảo bối, có bị dọa sợ hay ? Xem ra ta tới cũng đúng lúc, bằng gặp được bảo bối nữa rồi. , bảo bối phải cám ơn ta thế nào đây?”
      “Cám ơn thế nào ư? Đương nhiên dùng miệng cám ơn rồi.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy, xuống giường . Nhưng ngược lại trong lòng lại rất cám ơn , nếu phải nhờ chỉ sợ nàng chết có chỗ chôn rồi.
      “Tốt lắm, đến đây, dùng miệng cám ơn .” Cơ Tinh Hồn nghiệt xích mặt đến trước mặt nàng.
      Tiểu Vân đứng ở bên cạnh, cúi đầu giả vờ nghe thấy.
      “Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc cái rồi mới hỏi: “Sao ngươi lại biết ta ở đây?”
      “Bảo bối, nàng cũng quá coi thường ta rồi, chỉ cần là chuyện ta muốn biết quá ba ngày nhất định biết. Nhưng mà chuyện ta thấy hứng thú hơn chính là sao nàng lại đột nhiên chạy trốn?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi, kỳ đến thăm nàng, thấy nàng biến mất mới phái người thăm dò.
      phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Đoán được sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại .
      “Bảo bối, đúng là ta có bản lĩnh, nhưng ta cũng phải thần, nhưng mà ta cũng đoán được chút ít, khẳng định là nàng trốn tránh điều gì đó? Là điều gì? Nàng cho ta biết .” Cơ Tinh Hồn lập tức ôm lấy eo nàng.
      “Bởi vì ta muốn rời khỏi nơi này, sống cuộc sống mà mình muốn.” Cung Tuyết Thiến .
      “Nàng muốn sống cuộc sống như thế nào?” Cơ Tinh Hồn nheo mắt nhìn nàng, tựa hồ suy nghĩ lời nàng hay giả?
      “Cuộc sống có ăn có uống, bình thản chút.” Cung Tuyết Thiến .
      “Cuộc sống bây giờ của nàng bình thản sao?” Cơ Tinh Hồn nhíu mày hỏi.
      “Ngươi cảm thấy ta bình thản sao?” Cung Tuyết Thiến lườm cái, biết còn cố hỏi.
      “Bảo bối, nếu nàng muốn trốn tại sao lại tìm ta giúp? Ta có thể đưa nàng , mà cam đoan người khác thể tìm thấy.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, nhíu mày .
      Đúng rồi, sao nàng lại nghĩ tới nhỉ? là vô tích . Nhưng mà tình huống lúc đó cho phép nàng tìm , có điều, bây giờ cũng muộn, nghĩ vậy nàng mới : “Vậy ngươi giúp ta rời khỏi kinh thành .”
      “Đương nhiên được, nhưng mà nàng muốn đâu?” Cơ Tinh Hồn hỏi.
      “Tùy tiện, chỉ cần rời xa kinh thành là được.” Cung Tuyết Thiến đáp, dù sao nàng cũng có bản lĩnh để tự lực cánh sinh.
      “Được, vậy ta chuẩn bị chút, sau khi trời tối tới đón nàng.” Cơ Tinh Hồn .
      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu, có giúp đỡ của tiện hơn nhiều, nàng cần lo lắng gì nữa rồi.
      “Đúng rồi, hắc y nhân vừa rồi là ai? Nàng nhận ra ?” Lúc này Cơ Tinh Hồn mới nghĩ đến, hỏi.
      biết.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nàng nghĩ ra mình đắc tội với ai? Tại sao lại có người muốn giết nàng?
      “Vậy nàng cẩn thận chút, ta phái người đến gần đây bảo vệ nàng.” Cơ Tinh Hồn , tiếp tục hỏi nữa.
      “Cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cảm thấy, nếu quen biết nàng ra sao?
      “Bảo bối, có phải cảm thấy ta rất tốt hay ? Có muốn thay đổi chủ ý, gả cho ta ?” Cơ Tinh Hồn lại nghiệt .
      “Có thể cân nhắc, vậy ngươi hãy tiếp tục cố gắng, cố gắng làm ta cảm động .” Cung Tuyết Thiến cũng cố ý .
      “Vẫn chưa làm nàng cảm động được sao? Để ta xem xem, trái tim của nàng có phải là sắt đá hay ?” Cơ Tinh Hồn xong liền muốn dùng tay sờ.
      “Cơ Tinh Hồn, ngươi chết .” Cung Tuyết Thiến nổi giận, đấm về phía đấm.
      “Ha ha….” Cơ Tinh Hồn cười lớn rồi lập tức bay ra ngoài cửa sổ. “Bảo bối, tự mình bảo trọng, ta trước.”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 171 — Xử trảm

      [​IMG]

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 172 — cả hai

      [​IMG]

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 173 — Kéo dài thời gian

      sai, nhưng mà đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu.
      “Vậy giao cho ta , để ta nghĩ cách.” Cơ Tinh Hồn , cùng lắm cứu bọn họ ra.
      “Ngươi muốn làm thế nào, cướp ngục sao?” Cung Tuyết Thiến chỉ nghĩ đến khả năng này.
      “Việc đó đơn giản nhất, cớ sao lại làm?” Cơ Tinh Hồn , thích trực tiếp.
      “Đừng.” Cung Tuyết Thiến hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cướp ngục dù sao cũng có thương vong, bất kể là hay những quan binh vô tội kia. Nếu vì cứu bọn họ mà thương tổn người khác còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
      “Đừng? Vậy nàng muốn thế nào?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi.
      “Vậy , ta viết phong thư, ngươi đưa cho Mộ Dung Trần, ta rất khỏe, bảo thả bọn họ ra.” Cung Tuyết Thiến , đây là cách tốt nhất mà nàng suy nghĩ ngày mới nghĩ ra được.
      “Nàng cảm thấy đồng ý sao?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng.
      “Đồng ý hay sau, dù sao bây giờ cứ thử trước , nếu được lại tính tiếp.” ra Cung Tuyết Thiến cũng hi vọng quá nhiều, dù sao nàng cũng hiểu Mộ Dung Trần rất .
      “Vậy được rồi, nếu nàng khăng khăng làm vậy ta giúp nàng chuyến.” Cơ Tinh Hồn
      “Cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến , sau đó lấy bút viết thư rồi giao cho , : “Xong rồi.”
      “Bảo bối, vậy ta trước.” Cơ Tinh Hồn lập tức biến mắt trong bầu trời đêm.
      Vương phủ, Mộ Dung Trần ngồi trong thư phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động nóc nhà, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: “Nếu đến đây hãy xuống uống chén trà, bằng người ta lại bổn Vương tiếp đón chu đáo.”
      hổ là Tam Vương gia, có thính lực tốt như vậy, có thể nghe thấy bước chân của Cơ Tinh Hồn ta, khiến cho ta bội phục.” Bóng dáng của Cơ Tinh Hồn liền xuất trước mặt , sau đó ngồi xuống bên cạnh.
      “Cơ Tinh Hồn, là ngươi?” Ngược lại Mộ Dung Trần lại hơi bất ngờ, tới làm gì?
      “Vương gia, lâu gặp.” Cơ Tinh Hồn nghênh ngang cầm lấy chén trà bên cạnh lên uống, sau đó khen: “ tệ, trà ngon, suy cho cùng cũng là gia đình Đế Vương.”
      “Cơ Tinh Hồn, đừng nhảm nữa, , ngươi tới làm gì?” Nhưng Mộ Dung Trần lại có tâm tình tốt như .
      “Cho ngươi.” Cơ Tinh Hồn cũng dài dòng, thoáng cái phi thư trong ngực qua.
      Mộ Dung Trần đưa tay tiếp được, mở ra nhìn liền thấy bút tích của nàng, chỉ thấy đó có viết mấy chữ: “Đại nương và Bảo Nhi vô tội, bọn họ là người tốt, thả bọn họ ra, cũng xin nể mặt họ mà thả cha Bảo Nhi ra. Ta rất khỏe.”
      “Nàng ở đâu?” Mộ Dung Trần đặt thư trong tay qua bên, chẳng lẽ nàng tìm đến nhờ cậy ?
      “Việc này ta thể trả lời, ta chỉ giúp nàng gửi phong thư thôi.” Cơ Tinh Hồn tỏ , cho .
      “Vậy ngươi trở về cho nàng biết, muốn thả người, có thể, trừ phi nàng tự mình đến, nếu liền giết tha.” Mộ Dung Trần cũng trầm .
      “Tam Vương gia, ngươi cần gì phải vậy chứ, bọn họ chỉ là dân chúng vô tội, ngươi hà tất phải trút giận lên bọn họ. Hơn nữa ngươi cũng hưu nàng rồi, cần gì phải dây dưa như vậy.” xong lời cuối, giọng điệu của Cơ Tinh Hồn cũng trở nên lạnh lùng.
      “Cơ Tinh Hồn, đó là chuyện của ta với nàng, liên quan gì đến ngươi cả. Ngươi cũng có tư cách hỏi, thứ lỗi ta tiễn xa được.” Mộ Dung Trần trực tiếp tiễn khách.
      “Vương gia, sao lại liên quan đến ta được? Ồ, quên cho ngươi biết, bây giờ nàng là nương tử của ta.” Cơ Tinh Hồn cố ý nghiệt cười , rồi để cho cơ hội đáp lời điểm mũi chân cái rời .
      Mộ Dung Trần cười lạnh cái, Cơ Tinh Hồn nghĩ như vậy có thể chọc giận sao? hiểu rất cá tính của Mạnh Tâm Nghi, cho dù chọn cũng chọn Cơ Tinh Hồn.
      Trong đêm tối, mấy hắc ý nhân tiếng động đến gần am ni .
      “Ta nhìn thấy quanh đây có hai kẻ thầm bảo vệ bọn họ.” hắc y nhân .
      “Vậy các ngươi dụ bọn chúng đến chỗ khác , quận chúa dặn dò rồi, hôm nay nhất định phải thành công.” hắc y nhân nhìn như thủ lĩnh phân phó.
      “Dạ.” Lập tức có hai hắc ý nhân dụ bọn họ đến chỗ khác.
      Hắc y nhân cầm đầu bị gì cản trở nữa liền trực tiếp xông vào phòng, dùng kiếm chỉa về phía mi tâm của nàng.
      Tiểu Vân bị hoảng sợ lập tức hôn mê bất tỉnh, Cung Tuyết Thiến cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh. Nàng phải tự cứu lấy mình, phải kéo dài thời gian chờ Cơ Tinh Hồn trở về.
      “Chịu chết .” Kiếm của hắc y nhân liền đâm tới.
      “Chờ chút.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gọi lại: “Đại ca, ta tin rằng ta với ngươi thù oán, nếu muốn giết ta cũng phải để ta chết được ràng chứ. Là ai muốn giết ta? Vì sao phải giết ta?”
      “Chuyện đó ngươi đến địa ngục hỏi Diêm Vương .” Hắc y nhân muốn dong dài với nàng nữa, kiếm trong tay lại dùng sức.
      “Chờ chút.” Cung Tuyết Thiến gọi lại lần nữa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Thứ nam nhân muốn ngoài danh lợi, tài, sắc. Danh lợi cùng tài bây giờ nàng có, vậy chỉ còn thứ. có cách nào khác, trước tiên phải kéo dài thời gian rồi sau.
      “Ngươi lại muốn gì nữa? Ta rảnh giúp ngươi đâu, chịu chết .” Nam nhân kiên nhẫn.
      làm lỡ nhiều thời gian của ngươi đâu. Ta chỉ muốn trước khi chết xin ngươi giúp cho việc. Ta muốn cho phu quân của ta đội nón xanh (cắm sừng), ngươi có đồng ý giúp ta ?” Cung Tuyết Thiến dùng ánh mắt khiêu khích, nhìn đầy ám muội.
      Cho phu quân đội nón xanh? Hắc y nhân sửng sốt hồi mới kịp phản ứng, hiểu được nàng gì. Lại nhìn thấy nàng môi hồng răng trắng, mặt mày tình, e thẹn lại quyến rũ, tim liền đập thình thịch, bắt đầu suy nghĩ, mỹ nhân như vậy, cơ hội như thế, muốn tiếc. Dù sao nàng cũng phải chết, chờ sau khi thoải mái rồi mới giết nàng cũng vậy thôi.
      “Đây chính là ngươi cầu, nếu ta từ chối quá bất kính.” Hắc y nhân buông kiếm, ánh mắt liền trở nên thô tục, lập tức muốn xé rách y phục của nàng.
      Cung Tuyết Thiến lập tức ngăn cản , ánh mắt tiếp tục khiêu khích : “ cần gấp gáp như vậy. Tình cảm, hiểu ? Cần phải có tình cảm, có khí.”
      xong liền qua, dùng tay chậm rãi cởi bỏ y phục trước ngực .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 174 — Mỹ nhân kế

      Cơ Tinh Hồn vừa đến am ni liền có cảm giác ổn, vội vàng đến ngoài gian phòng, lại nhìn thấy cảnh tượng này. Nàng làm gì vậy? Dùng mỹ nhân kế kéo dài thời gian sao? muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng kết thúc như thế nào. Cũng thuận tiện nhìn xem nàng quyến rũ người khác ra sao?

      Hắc y nhân thở hổn hển, tựa hồ chịu nổi tra tấn như vậy của nàng, liền đẩy nàng ra, thuần thục cởi bỏ y phục của mình, : “Quá chậm, chúng ta làm trực tiếp .”

      “Đừng nóng vội.” Cung Tuyết Thiến chậm rãi lui về bên giường, tay giả vời cởi y phục của mình, mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại lo lắng muốn chết. Quỷ tha ma bắt, Cơ Tinh Hồn, nếu còn tiếp tục đến nàng chỉ có cách tự sát. Nhưng mà nàng muốn chết đâu.

      cần khó khăn như vậy, để ta tới .” Nam nhân kia chịu nổi dục hỏa, muốn bổ nhào qua.

      “Đừng nóng vội, tự ta tới.” Cung Tuyết Thiến ngăn cản , kiều nở nụ cười, nhưng trong lòng lại đếm những tiếng cuối cùng, ….hai…. nếu đếm đến ba mà Cơ Tinh Hồn còn xuất , vậy nàng cầm chủy thủ ở dưới giường tự sát.

      đến ba, nàng biết còn hi vọng gì nữa, liền chậm rãi ngồi xuống bên giường, nam nhân lập tức hưng phấn. Nhưng nàng lại đột nhiên cầm lấy chủy thủ được giấu kỹ, đâm về phía ngực của mình.

      Hắc y nhân nghĩ tới nàng đột nhiên tự sát, ngẩn người kịp phản ứng.

      “Ui da….” ám khí đột nhiên bắn trúng tay nàng.

      Khiến chủy thủ lập tức rơi xuống mặt đất.

      “Bảo bối, định chết như vậy sao, đây là kết quả mỹ nhân kế của nàng sao?” Cơ Tinh Hồn rốt cuộc cũng thân.

      “Cơ Tinh Hồn, rốt cuộc ngươi tới.” Cung Tuyết Thiến thở phào nhõm. Từ trước đến nay nàng chưa từng chờ mong nhìn thấy như hôm nay.

      “Ngươi đáng chết, ngươi đùa bỡn ta.” Lúc này hắc y nhân mới hiểu ra, vừa rồi mình bị nàng đùa bỡn, lập tức bị chọc giận, cầm lấy bảo kiếm ở bên cạnh đâm tới.

      biết lượng sức mình, tự tìm cái chết.” Cơ Tinh Hồn hề động, chỉ dùng ngón tay kẹp lấy thanh kiếm đâm tới của hắc y nhân, dùng chút lực, kiếm lập tức bị gãy thành hai nửa, rơi mặt đất.

      Hắc y nhân bị chọc tức, tay đánh tới, Cơ Tinh Hồn lại chỉ dùng mũi chân đá thanh chủy thủ của nàng ở mặt đất lên.

      Phập, chủy thủ đâm trúng ngực của hắc y nhân, ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng . dùng tay chỉ vào nàng, nhưng chưa kịp câu nào mặt đất, tắt thở bỏ mạng.

      chết rồi.” Cung Tuyết Thiến qua, nàng muốn nhìn xem có thể phát được dấu hiệu gì ở người hay ? Vậy cũng biết được ai muốn giết nàng.

      Cơ Tinh Hồn hiểu được ý đồ của nàng, cũng qua, cầm lấy y phục của , cẩn thận tìm lượt, nhưng có phát gì. Chỉ phát được túi hương ở người .

      Cung Tuyết Thiến vừa định ném Cơ Tinh Hồn liền cầm lại : “Đừng vứt , cho ta xem.”

      “Cho ngươi.” Nàng đưa cho .

      Cơ Tinh Hồn đưa lên mũi, sau khi ngửi cẩn thận mới lên tiếng: “Ta biết rồi.”

      “Cái gì? Ngươi biết gì cơ?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt.

      “Ta biết rằng là người của Minh Nguyệt quốc.” Cơ Tinh Hồn .

      “Người của Minh Nguyệt quốc?” Cung Tuyết Thiến giật mình, muốn xác định lại nên hỏi lại lần nữa:

      “Làm sao ngươi biết?”

      “Nhờ túi hương này, Minh Nguyệt quốc có truyền thống, nếu người nhà phải xa nhà, người thân đều đưa cầm theo túi hương thảo dược đặc hữu của Minh Nguyệt quốc như cái này, hi vọng bảo vệ bình an cho bọn họ. Ta từng thấy qua lần, cho nên mới nhận ra. Nhưng mà người của Minh Nguyệt quốc sao lại muốn giết nàng?” nghi hoặc, mặt nhăn mày nhíu.

      Chẳng lẽ là quận chúa? Nhắc tới Minh Nguyệt quốc, người đầu tiên Cung Tuyết Thiến nghĩ đến là Liễu Nhu. Hơn nữa giữa nàng ta, nàng cùng Mộ Dung Trần lại có mối dây dưa , nên Liễu Nhu cũng có lý do giết nàng.

      “Chẳng lẽ là người cũ của Vương gia, quận chúa kia muốn giết nàng?” Cơ Tinh Hồn nghĩ.

      biết, có lẽ là hiểu lầm.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nàng hi vọng phải quận chúa. Dù sao bây giờ cũng có lý do gì chứng minh là nàng ta làm.

      “Bảo bối, nàng phải cẩn thận, nhưng mà khả năng này là rất cao, dù sao nữ nhân mà điên cuồng lên cái gì cũng làm được.” Cơ Tinh Hồn nhắc nhở nàng, gần như có thể khẳng định là quận chúa kia phái người.

      “Ừ, ta cẩn thận. Đúng rồi, sau khi đọc thư, thế nào?” Cung Tuyết Thiến hỏi sang chuyện khác.

      có thể thả người, nhưng mà muốn nàng tự mình cầu xin , bằng giết tha.” Lúc này Cơ Tinh Hồn mới với nàng, hề giấu diếm.

      “Ta biết kết quả như vậy mà.” Cung Tuyết Thiến cười khổ tiếng, xem ra nàng được rồi.

      “Bảo bối, nếu nàng muốn trở về, ta tự có cách cứu bọn họ.” Cơ Tinh Hồn lại lần nữa.

      “Ta biết, nhưng mà, cần đâu, nếu bởi vì cứu bọn họ mà khiến người khác bị thương tổn còn ý nghĩa gì nữa.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu .

      “Môn chủ, thuộc hạ làm tròn bổn phận, xin môn chủ trừng phạt.” Hai nam nhân đứng ở ngoài cửa cung kính .

      phải bảo các ngươi tấc cũng rời, bảo vệ các nàng sao? Vừa rồi đâu?” Cơ Tinh Hồn dùng sắc mặt lạnh như băng, chất vấn.

      “Bẩm môn chủ, vừa rồi có người cố ý dẫn dắt bọn thuộc hạ nơi khác, nhưng bọn thuộc hạ lại phát giác được mưu đồ của bọn chúng.” Thuộc hạ giải thích.

      “Lần này tạm tha cho các ngươi, nhớ lấy, có lần sau đâu, khiêng .” Cơ Tinh Hồn ra lệnh.

      “Dạ, môn chủ.” Hai người thuộc hạ vội vàng khiên thi thể của hắc y nhân .

      “Ngươi phái người bảo vệ ta?” Cung Tuyết Thiến nhìn , vậy mới biết, hóa ra vẫn luôn thầm quan tâm nàng, phần tình nghĩa này khiến nàng cảm động.

      “Bảo bối, mỹ nhân kế vừa rồi dùng tệ, nhưng mà ta nhớ rằng hình như nàng còn thiếu ta mỹ nhân kế, có muốn thi triển chút ngay bây giờ ?” Cơ Tinh Hồn lại đột nhiên mờ ám ôm nàng.

      “Vừa rồi ngươi nhìn thấy sao?” Cung Tuyết Thiến lại lập tức nghe được sơ hở từ trong miệng , vậy phải tới từ sớm sao?

      chút chút.” Cơ Tinh Hồn nhanh chóng phủ nhận.

      “Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên giận dữ hét lên. Đáng ghét, tới từ sớm, nhưng sao lại tiến vào chậm như vậy. sợ nàng tự sát sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :