1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 160 — Lấy nàng
      [​IMG]

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 161 — Vô cùng tức giận

      “Hoàng thượng, Thái tử, cứ việc yên tâm, thảo nguyên của chúng ta có quan niệm này, cho dù là nữ nhân của phụ thân hay huynh trưởng, chỉ cần bọn họ cần nữa chúng ta đều có thể lấy. Huống chi, đây là ta tự nguyện, ai dám gì đâu. Nếu Hoàng thượng cảm thấy thỏa đáng, vậy ta chỉ có thể trở về trong tiếc nuối.” Gia Lỗ Tề , những lời cuối cùng mơ hồ mang theo uy hiếp. Nếu Hoàng thượng đồng ý, hòa thân nữa.

      Đương nhiên Hoàng thượng cũng hiểu uy hiếp của , trong lòng dường như vui, nhưng vẫn chưa lộ ra, : “Vương tử, cần sốt ruột, nếu ngại hãy cân nhắc thêm vài ngày nữa, cũng để trẫm nghĩ lại xem. Nếu đến lúc đó Vương tử vẫn khăng khăng lấy nàng trẫm tính tiếp.”

      “Vậy làm phiền Hoàng thượng, ta thay đổi chủ ý đâu.” Gia Lỗ Tề với thái độ kiên định.

      “Phụ hoàng, Vương tử, trước tiên chúng ta cứ đến ngự hoa viên dự tiệc , những việc khác sau này hãy bàn tiếp.” Thái tử sang chuyện khác.

      “Được, Vương tử, thôi.” Hoàng thượng khẽ gật đầu.

      Nhưng trong lòng mọi người lại an tĩnh được, Vương tử muốn thành thân với nữ nhân bị phu quân ruồng bỏ là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra, biết nên làm thế nào đây?

      Ăn cơm tối, tắm xong, Cung Tuyết Thiến mặc đồ ngủ vào trong sân, vươn vai, những ngày tháng bị ai quấy rối thanh thản và dễ chịu. Tiểu Vân với nàng mình tung tin ra ngoài rồi, tin rằng chẳng bao lâu nữa có người đến mua nhà, bán nhà xong là nàng có thể rời .

      Nghĩ đến sau này có lẽ còn được thấy Mộ Dung Trần nữa, trong lòng vẫn hơi ảm đạm. Dù sao cũng là người mà nàng sâu đậm. Nam nhân bị tổn thương thời gian sau ổn nhưng có lẽ nữ nhân phải dùng cả đời. Nhưng mà nàng tin rằng thời gian khiến vết thương của mình lành lại.

      “Vương gia, tiểu thư ngủ rồi.” Tiếng của Tiểu Vân đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.

      Cung Tuyết Thiến sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy? Vương gia, là ai? Mộ Dung Vũ sao? Muộn như vậy rồi còn đến làm gì?

      “Cút ngay.” Ngay sau đó tiếng gầm giận dữ liền vang lên. đợi nàng kịp phản ứng ….
      Rầm….cửa trong sân bị dùng sức đá văng, phát ra tiếng vang lớn, Mộ Dung Trần mang theo sắc mặt trầm, nổi điên đứng trước mặt nàng.

      “Ngươi làm gì vậy?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn , biết lại nổi điên vì chuyện gì, dường như quên, bọn họ vốn còn quan hệ gì nữa.

      “Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương là tới chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi sắp được làm Vương tử phi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh như băng, giọng điệu trào phúng.

      Vương tử phi? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nhìn hừ lạnh : “Mộ Dung Trần, ngươi phát bệnh tâm thần gì vậy? Vương tử phi gì chứ?”

      “Mạnh Tâm Nghi, vẫn còn giả vờ sao? Hóa ra ngươi lại có tâm kế như vậy, cư nhiên mê hoặc Gia Lỗ Tề Vương tử, khiến muốn hòa thân với ngươi.” Mộ Dung Trần tức giận tới cực điểm, nàng liều mạng rời khỏi Vương phủ, chính là vì muốn mê hoặc nam nhân khác.

      Gia Lỗ Tề? Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, sững sờ hỏi: “Làm sao ngươi biết được?” Chẳng lẽ Gia Lỗ Tề cũng với sao?

      “Sao bổn Vương lại biết được ư? Xem ra đây là mưu kế của ngươi, ngươi sớm nghĩ tới, cho nên mới bảo Gia Lỗ Tề hôm nay uy hiếp Phụ hoàng, nếu lấy ngươi hòa thân.” tức giận trong mắt Mộ Dung Trần nhất xúc tức phát (chỉ cần chạm vào là nổ ngay), nàng quả biết, khiến cho tia hi vọng ôm ấp cũng tan biến.

      Gia Lỗ Tề uy hiếp Hoàng thượng, muốn thành thân với nàng? Cung Tuyết Thiến khiếp sợ nhìn , đây là tình huống gì vậy chứ?

      “Ngươi chuyện , ngươi còn có chuyện gì dám nữa? Rốt cuộc ngươi có dã tâm gì? Ngươi là trả thù ta sao?” Mộ Dung Trần rống to hơn, lần đầu tiên phát , tâm cơ của nàng sâu như vậy.

      “Mộ Dung Trần, ngươi quá đề cao chính mình rồi, vì sao ta phải trả thù ngươi? Ngươi có gì đáng để ta trả thù? Ta có dã tâm gì sao? Đừng quên, ngươi hưu ta rồi, ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, cho dù gả cho Gia Lỗ Tề Vương tử sao? Có liên quan gì tới ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến muốn giải thích với , ngược lại châm chọc .

      “Mạnh Tâm Nghi, tốt nhất ngươi nên chết tâm , ngươi cho là với nữ nhân trở thành hàng cũ cũng có thể gả cho Vương tử sao?” Mộ Dung Trần cười lạnh.

      “Ha ha….” Cung Tuyết Thiến đột nhiên bật cười, “Vương gia, Vương tử còn có thể vì ta mà uy hiếp Hoàng thượng, ngươi có thể hay ?” Nhưng mà trái tim của nàng rất đau. nhất định phải hạ thấp nàng như vậy sao? Nàng cũng hi vọng xa vời rằng nàng và có thể trở thành bằng hữu, tuy nhiên ngờ lại trở thành kẻ địch.

      Con ngươi đen trầm tức giận của Mộ Dung Trần sâu thấy đáy, người tản ra hàn khí bức người, chậm rãi tới gần nàng.

      “Ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến lùi về phía sau từng bước. Vẻ mặt như vậy của khiến từ đáy lòng nàng cảm thấy hoảng sợ.

      Tiếng vừa dứt, thân mình liền bị ôm lấy, bay vào trong phòng. dùng sức ném nàng lên giường, rồi sau đó nhanh chóng tự cởi y phục của mình.

      Cung Tuyết Thiến mở to mắt nhìn trong nháy mắt cởi hết y phục người, vừa xấu hổ vừa giận dữ hét: “Ngươi làm gì vậy? Cút .”
      Mộ Dung Trần thèm nhìn nàng cái, đôi mắt vằn đỏ, nhanh chóng kéo nàng qua, hai lời liền xé bỏ y phục của nàng. Trong nháy mắt, nàng liền trần truồng xuất ở trước mặt .

      “Mộ Dung Trần, ngươi đê tiện, vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận muốn lấy chăn bao mình lại.

      “Vậy bổn Vương đê tiện, vô sỉ lần, bổn Vương muốn nhìn xem, Gia Lỗ Tề Vương tử còn muốn nữ nhân dây dưa với tiền phu (chồng trước) như ngươi hay ?” Mộ Dung Trần xong liền kéo chăn , bổ nhào vào người nàng.

      “Mộ Dung Trần, ta hận ngươi.” Cung Tuyết Thiến kêu to.

      “Bổn Vương chỉ sợ ngươi hận.” Mộ Dung Trần xong liền lấy tay tách hai chân nàng ra, có âu yếm, có thương tiếc xỏ xuyên qua thân thể nàng, nếu có chỉ là tức giận.

      Cung Tuyết Thiến cắn chặt môi, giận dữ trừng mắt nhìn , để cho mình phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nhưng nước mắt khuất nhục (bị áp bức và lăng nhục) lại ngăn được mà rơi xuống.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 162 — Xuất thành trong đêm 1

      Mộ Dung Trần nhìn thấy ánh mắt cừu hận, lệ khóe mắt cùng đôi môi bị cắn đến chảy máu của nàng, cố nén, khiến tức giận trong lòng chiến thắng thương tiếc cùng đành lòng trong đáy lòng.
      Tay dùng sức trả thù, nắn bóp trước ngực nàng, dưới thân cũng ngừng luật động, từng đợt mãnh liệt va chạm lấy nàng.
      Cung Tuyết Thiến cố nén từng đợt tê dại truyền đến dưới bàn tay , cố nén từng đợt khoái cảm dâng lên theo từng lần va chạm của . , sao nàng có thể có loại cảm giác này. Nàng thể.
      “Thoải mái kêu lên .” Mộ Dung Trần cảm nhận được nàng cố đè nén chính mình, khóe môi đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác.
      Cung Tuyết Thiến để mùi máu tươi tràn ngập trong miệng mình, nhìn thấy ánh mắt của càng thêm hung ác vài phần, nàng liền biết mình thể mở miệng. Nàng sợ vừa mở miệng, tiếng rên rỉ chói tai kia lơ đãng thoát ra.
      Mộ Dung Trần lại đột nhiên cúi đầu, dùng môi hôn lên mắt nàng, rồi lại nhàng mút mút đôi môi bị cắn nát của nàng, tựa hồ rất hưởng thụ dùng đầu lưỡi liếm máu tươi bên môi nàng.
      Sau đó chậm rãi dời môi qua bên vành tai nàng, dùng đầu lưỡi khẽ liếm, dùng môi hôn , tay vẽ vòng tròn lên ngực nàng, thân mình va chạm nàng, muốn cho khoái cảm của nàng tăng lên, cũng tin, nàng có thể tiếp tục chịu đựng.
      Cung Tuyết Thiến nhắm mắt lại, cắn răng chặt, lý trí của nàng sắp bị cảm giác mãnh liệt kia bao phủ, tay nắm chặt tấm trải giường dưới thân, nhưng khoái cảm mãnh liệt kia dần dần cắn nuốt sạch lý trí của nàng.
      “Ưm…” Rốt cuộc, nhịn được rên rỉ ra tiếng, tay cũng tự chủ mà đặt lên hông .
      Trong ánh mắt Mộ Dung Trần đều là dục vọng mê ly, nhìn thấy nàng dục tiên dục tử ở dưới thân, đột nhiên cảm thấy cảm giác vô cùng thỏa mãn, thở hổn hển. Vào lúc đạt tới đỉnh điểm sung sướng, thở hổn hển cầu bên tai nàng: “Tâm Nghi, , nàng ta.”
      “Ta chàng.” Cung Tuyết Thiến vô ý thức hùa theo .
      “A….” tiếng gầm , thân thể ghì chặt nhau của bọn họ run rẩy, phóng thích khoái cảm trong thân thể mình.
      Vào lúc khoái cảm chậm rãi tiêu tan, Cung Tuyết Thiến mới chợt mở to mắt, bất ngờ dùng sức đẩy ra: “Mộ Dung Trần, ngươi vô sỉ.”
      Thân mình Mộ Dung Trần bị nghiêng lại, liền trần truồng đứng ở bên giường nàng, nhìn nàng, cười lạnh nhưng ái muội, : “Bổn vương vô sỉ sao? Vừa rồi là ai dục tiên dục tử rên rỉ bổn Vương?”
      Mặt của Cung Tuyết Thiến chợt đỏ bừng, trong mơ hồ, nàng nhớ mình qua những lời đó, còn mặt mũi để sống nữa.
      “Mạnh Tâm Nghi, hóa ra trong lòng ngươi bổn Vương như vậy, xem ra bổn Vương phải thường xuyên đến đây săn sóc ngươi.” Mộ Dung Trần cố ý từ “săn sóc” rất nặng, vừa mặc y phục vừa tiếp: “Ngươi xem, có phải bổn Vương nên mời Gia Lỗ Tề Vương tử đến xem cảnh tượng chúng ta ân ái hay ?”
      Cung Tuyết Thiến nhắm mắt lại, cố nén ý nghĩ kích động muốn giết , đột nhiên cười : “Được thôi, nhân tiện cũng mời luôn Nhu Nhi của ngươi đến xem, xem người luôn miệng nàng đối xử với nàng như thế nào.”
      Sắc mặt của Mộ Dung Trần trở nên trầm, lại đột nhiên cười quỷ dị, : “Ngươi có biết nàng làm thế nào ?”
      “Đương nhiên là cực kỳ thất vọng vì ngươi rồi.” Cung Tuyết Thiến hề nghĩ ngợi .
      “Sai, nàng nghĩ mọi cách để đối phó ngươi.” Mộ Dung Trần lạnh lùng , trong lòng đột nhiên dâng lên ý nghĩ, dường như muốn cho Liễu Nhu biết. liếc mắt nhìn nàng cái, thấy trước ngực nàng bị nắn bóp trở nên xanh tím, trong mắt liền lên tia phức tạp, tàn nhẫn xoay người rời .
      thẳng ra khỏi Mạnh phủ, bước chân của Mộ Dung Trần mới chậm lại, biết mình bị làm sao nữa. làm gì vậy? tức giận gì chứ? biết, ra nguyên nhân căn bản nhất chính là từ trước đến nay, trong lòng vẫn chưa hưu nàng, vẫn cho rằng nàng chính là của .
      Cả người Cung Tuyết Thiến đầy vết xanh tím, nàng lại nghĩ đến những lời đêm nay, trong lòng đột nhiên hạ quyết định. Nàng vừa muốn đứng dậy Tiểu Vân đến.
      “Tiểu thư, người có ổn ? Hôm nay Vương gia làm sao vậy?” Tiểu Vân nhìn nàng, giọng mang theo đau lòng.
      “Tiểu Vân, đừng tiếp nữa, thu dọn đồ đạc , chúng ta ra khỏi thành trong đêm.” Cung Tuyết Thiến vừa mặc y phục vừa .
      “Ra khỏi thành trong đêm?” Tiểu Vân sửng sốt, chẳng lẽ xảy ra chuyện quan trọng gì?
      “Tiểu Vân, nhanh lên, đem theo chút quần áo đơn giản thôi, đem ngân phiếu và châu báu này theo là được rồi, đúng rồi, ngươi đưa xấp ngân phiếu này cho Lý bá .” Cung Tuyết Thiến phân phó.
      “Dạ.” Tiểu Vân vội vàng làm theo phân phó của nàng.
      Cửa Mạnh phủ.
      “Tiểu thư, Tiểu Vân, hai người phải bảo trọng, lão nô ở đây đợi đến ngày tiểu thư quay về.” Lý bá tuôn trào nước mắt .
      “Lý bá, ông lại phải vất vả rồi, nếu có người hỏi chúng ta, ông cứ mực chắc chắn là biết, ta nghĩ bọn họ làm khó ông đâu.” Cung Tuyết Thiến .
      “Tiểu thư, lão nô nhớ rồi, hai người nhanh .” Lý bá thúc giục, ông phải mắt mờ, những chuyện xảy ra ông cũng biết, ông cũng hy vọng tiểu thư ở lại để chịu dày vò.
      “Được, Lý bá, tạm biệt.” Cung Tuyết Thiến vẫy vẫy tay với ông, rồi mới cùng Tiểu Vân xoay người rời .
      Lúc nửa đêm có xe ngựa, các nàng chỉ có thể thẳng mạch đến cổng thành mà hề ngừng nghỉ.
      “Tiểu Vân, khi nào cổng thành mở?” Cung Tuyết Thiến vừa vừa hỏi.
      “Khoảng chừng nửa canh giờ nữa mở.” Tiểu Vân .
      “Vậy chúng ta nhanh lên, tranh thủ lúc cổng thành vừa mở, ra khỏi thành.” Cung Tuyết Thiến hơi nóng vội . Tuy nàng tin rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy có ai phát ra nàng chạy trốn nhưng tóm lại sau khi trốn thoát ra ngoài mới có thể cảm thấy yên tâm.
      “Dạ.” Tiểu Vân gật đầu, bước nhanh hơn với nàng.
      Lúc đầu lấm tấm mồ hôi, thở phì phò tới cổng thành cũng là lúc cổng thành vừa mở, mặt Cung Tuyết Thiến liền lộ ra tia vui mừng, kéo Tiểu Vân ra ngoài.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 163 — Xuất thành trong đêm 2

      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 164 — tiếc bất kỳ giá nào


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :