1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 155 — Đổi cách trừng phạt
      ra cần dặn dò người khác cũng qua, bởi người nào cũng biết giúp nàng chữa thương.

      “Ngài ấy…ngài ấy….” Gia Lỗ Tề kinh ngạc nhìn , sao có thể?

      “Gia Lỗ Tề Vương tử cần giật mình, nàng ta vốn là tiểu thiếp của Tam Vương gia nên đệ ấy là người thích hợp nhất.” Thái tử tới vỗ vỗ vai .

      Cái gì? So với lúc nãy Gia Lỗ Tề càng thêm hoảng hốt, nhưng mà nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, cũng biết nàng bị người ta hưu. ra là bị Vương gia hưu, chỉ là vì sao lại quan tâm đến nữ nhân bị mình hưu?

      “Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống dưới.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn , nàng mới muốn để giúp nha, nàng tình nguyện tự mình rút.

      “Nữ nhân, câm miệng, nếu còn tiếp tục ồn, bổn Vương liền muốn ngươi.” Mộ Dung Trần trừng mắt nhìn lại nàng, hung hăng uy hiếp.

      Cung Tuyết Thiến thở hổn hển trừng , cắn răng phun ra hai chữ: “Đê tiện.”

      Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ lạnh nhạt nhìn nàng cái, tay nhàng đặt nàng xuống đất, đưa tay muốn xé váy nàng ra.

      cần ngươi quan tâm, ta tự mình làm.” Cung Tuyết Thiến lập tức ngăn lại, nàng muốn để giúp.

      “Ngươi ồn ào khó chịu gì chứ, ngươi nghĩ rằng ta muốn nhìn sao? Hơn nữa chỗ nào người ngươi ta chưa nhìn qua, bây giờ còn che, ta nhắm mắt đều có thể ra.” Mộ Dung Trần lạnh lùng chế giễu nàng. ra rất muốn dịu dàng ôm nàng vào lòng nhưng có lẽ đây là cách bọn họ ở chung.

      “Ngươi…ngươi chết .” Vẻ mặt Cung Tuyết Thiến rất tức giận, nàng đưa tay đánh về phía lồng ngực .

      “Có chết cũng muốn ngươi theo cùng.” Mộ Dung Trần thèm để ý đến nàng nữa, trực tiếp lấy tay xé váy cùng tiết khố bên trong của nàng ra.

      Đôi mắt Cung Tuyết Thiến ươn ướt nhìn , đơn giản là vì câu kia của : “Có chết cũng muốn ngươi theo cùng.” Lúc sống có cơ hội, chết liệu còn có thể có cơ hội ?

      “Ngươi chịu đựng lát.” Mộ Dung Trần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nước mắt lóng lánh của nàng, trong lòng đau xót, an ủi: “ đau lắm đâu.”

      A…. cư nhiên nghĩ ràng nàng sợ đau, liền nhắm mắt lại : “Rút .”

      Mộ Dung Trần nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng, khóe môi tự giác lên nụ cười , tay hơi dùng sức, bất ngờ rút mũi tên đùi nàng ra.

      “A….” Cung Tuyết Thiến bị đau hét lên tiếng, lúc này mới mở mắt ra, liền nhìn thấy miệng vết thương ở đùi ngừng chảy máu. Nàng sợ hãi, nước mắt tuôn rơi.

      Mộ Dung Trần rải thuốc trị thương lên vết thương, sau đó tự mình giúp nàng băng bó tốt, rồi mới lấy tay nhàng lau nước mắt khóe mắt nàng, ôm nàng : “Được rồi, sao rồi.”

      Nhưng chính lời ôn nhu như vậy của lại càng làm cho lòng nàng chua xót thôi. Vòng ôm này từng thuộc về nàng, nhưng bây giờ phải nữa rồi, liền đẩy ra : “Cám ơn ngươi, chúng ta trở về thôi.”

      “Nhất định phải khách sáo với ta như vậy sao? Nhất định phải đối xử với ta cách xa lạ như vậy sao?” Mộ Dung Trần dùng tay nắm chặt bả vai nàng, ánh mắt cũng chứa thống khổ. nghĩ rằng mình nàng, nhưng sau khi nàng rời , mới biết nàng.

      “Vương gia, cần tiếp tục lừa mình dối người. Chúng ta còn quan hệ gì nữa. Chúng ta tất phải trở thành người xa lạ, vì ngươi, cũng vì ta.” Cung Tuyết Thiến tàn nhẫn , nhất định biết nàng biết bao, muốn ôm lấy biết bao.

      “Vì ngươi? Vì ngươi gì chứ? Ngươi muốn thích ai? tên Cơ Tinh Hồn rồi Thập tứ đệ còn chưa đủ sao? Từ khi nào ngươi lại quyến rũ Gia Lỗ Tề. Mạnh Tâm Nghi, bây giờ bổn Vương mới biết được ngươi có bản lĩnh lớn như vậy.” Mộ Dung Trần phẫn nộ trào phúng .

      Cung Tuyết Thiến cũng bị chọc giận, liền gạt tay ra, : “Ngươi đúng rồi đấy, ta quyến rũ ai, là bản lĩnh của ta. Hình như có liên quan gì đến ngươi cả.”

      “Ngươi….” Sắc mặt Mộ Dung Trần xanh mét, lấy tay bóp chặt cằm nàng, giận dữ trừng nàng. Vì sao nàng cứ nhất định phải chọc giận ? “ liên quan gì đến bổn Vương sao? thế nào nữa ngươi cũng là nữ nhân mà ta dùng qua.” lạnh lùng trào phúng .

      “Ngươi…vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến hận nghiến răng nghiến lợi. Sao lại có thể sỉ nhục nàng như vậy? Liền đưa tay tát lên mặt .

      Bốp…. tiếng vang lên, mặt của liền hằn lên dấu tay, khiến cả hai đều ngây ngẩn cả người.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi cả gan dám đánh bổn Vương, chán sống rồi phải ?”Trong ánh mắt của Mộ Dung Trần bừng bừng lửa giận, nhìn nàng chằm chằm. nghĩ tới nàng ra tay đánh mình.

      Nhìn thấy dấu tay in mặt , Cung Tuyết Thiến cũng hoảng sợ. Nàng ngờ mình lại ra tay đánh , nhưng đánh cũng đánh rồi, nàng cũng thể chùn bước, liền ngước đầu lên nhìn , bất chấp : “Ta cứ đánh đấy, sao nào?”

      “Sao nào?” bàn tay của Mộ Dung Trần hung hăng bóp chặt mặt nàng, còn tay kia giơ lên.

      “Đánh ta sao? Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến dứt khoát nhắm mắt, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt sợ chết.

      Trong nháy mắt tay của Mộ Dung Trần sắp rơi xuống mặt nàng, chợt dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt nhắn có vẻ phờ phạc gầy yếu nhưng vẫn quật cường khiến thể xuống tay được, thậm chí muốn ôm lấy nàng.

      Hồi lâu thấy có động tĩnh gì, lúc này Cung Tuyết Thiến mới mở mắt ra, liền nhìn thấy trong ánh mắt chứa tia ôn nhu nhìn mình chăm chú. Nhưng vừa thấy nàng mở mắt, ôn nhu đó lại lập tức bị vẻ lạnh như băng thay thế.

      “Bổn Vương quyết định rồi, bổn Vương phải đổi cách khác để trừng phạt ngươi.”Mộ Dung Trần đột nhiên cười tà ác .

      “Cách gì?” Cung Tuyết Thiến lập tức có cảm giác lông tóc dựng đứng cả lên.

      Lúc này Mộ Dung Trần mới dùng tay nâng cằm nàng lên, ngón tay mờ ám xoa nắn môi nàng : “Bổn Vương muốn ngươi phụng bồi ta, tùy thời tùy chỗ, chỉ cần bổn Vương muốn ngươi, ngươi phải phục tùng.”

      “Ta ….” Cung Tuyết Thiến vừa muốn phản kháng bị ôm chặt trước ngực, dùng môi ngăn câu tiếp theo của nàng lại.

      Mắt trừng lên nhìn , nàng há mồm lại muốn cắn đầu lưỡi , thế nhưng lại lập tức tránh được, cười tà ác, : “Ngươi cho là bổn Vương còn có thể bị ngươi cắn lần nữa sao? Còn nữa, nhớ kỹ, ngươi có quyền .”

      “Ta….” Cung Tuyết Thiến vừa muốn phản bác tiếp môi lại bị phủ lên lần nữa. Nàng rất tức giận nhưng chỉ có thể giận dữ trừng , có cách gì khác.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 156 — Buông tha ta
      Trong lòng nàng đau đớn. Tùy thời tùy chỗ ư? xem nàng là gì chứ?

      Nụ hôn của Mộ Dung Trần càng ngày càng dịu dàng, mùi vị tuyệt hảo trong miệng nàng khiến lưu luyến, đầu lưỡi nhàng chạm vào đầu lưỡi linh hoạt của nàng, muốn dây dưa với nhau nhưng nàng lại cứng ngắc chịu phối hợp.

      cự tuyệt của Cung Tuyết Thiến dần dần tan rã trong thế công ôn nhu của . Cảm xúc mãnh liệt trong thân thể bị thức tỉnh từng chút , chậm rãi nhắm mắt lại, tự giác đáp lại . Tựa như người lâu gặp, dây dưa kích tình cũng chỗ, khát vọng vòng ôm của đối phương.

      Thấy nàng bắt đầu đáp lại mình, khóe môi của Mộ Dung Trần cong lên, thân thể của nàng, trái tim của nàng chắc là gạt người. càng thêm điên cuồng hôn nàng, vuốt ve nàng khiến nàng run rẩy từng đợt.

      Những cái vuốt ve của khiến thân thể nàng dâng lên từng đợt khát vọng, khỏi ôm chặt , muốn được nhiều hơn.

      Hơi thở của Mộ Dung Trần càng ngày càng nặng nề, càng thêm khẩn cấp hi vọng hòa làm thể với nàng.

      Tay từ trước ngực nàng trượt xuống giữa eo, rồi lại từ giữa eo trượt xuống bụng, sau đó lại tiếp tục trượt xuống.

      “Ưm…” Từng đợi khoái cảm khiến nàng khỏi rên khẽ ra tiếng, sắc mặt đỏ ửng mê ly.

      Ánh mắt Mộ Dung Trần khát vọng mơ màng, dùng dục vọng cương cứng của mình chạm vào thân thể nàng.

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lập tức tỉnh táo lại, đẩy ra : “…. thể.” Trời ạ, nàng làm gì vậy? Sao nàng lại có thể đắm chìm vào trong khiêu khích của , sắc mặt liền đỏ bừng, càng xấu hổ hơn.

      “Tâm Nghi, cho ta, cho ta.” Mộ Dung Trần lại ôm lấy nàng, mặt chứa dục vọng dày đặc, vào bên tai nàng như cầu xin.

      , chúng ta thể.” Cung Tuyết Thiến dùng hết sức lực toàn thân đẩy ra, ý loạn tình mê của khiến nàng sợ hãi.

      “Vì sao? Vì sao?” Khuôn mặt tràn đầy dục vọng của Mộ Dung Trần mang theo nỗi bi thương sâu sắc nhìn nàng.

      Trái tim Cung Tuyết Thiến đau đớn tựa như bị kim đâm, nhưng mà nàng muốn thấy như vậy. ràng là thương tổn nàng. Nàng chịu nổi nữa quát:“Đừng hỏi ta, hỏi chính ngươi ấy.”

      Quát xong liền vịn vào thân cây bên cạnh đứng dậy, khập khiễng ra ngoài, lệ trong khóe mắt nén được mà rơi xuống.

      “Cung Tuyết Thiến, ngươi khóc gì chứ? có tiền đồ, nam nhân trong thiên hạ rất nhiều, ngươi hà tất vì mà đau lòng khổ sở. đáng, đáng.”Nàng vừa hung hăng lau nước mắt vừa mắng chính mình.

      Mộ Dung Trần nhìn nàng, tay hung hăng đấm vào cây đại thụ bên cạnh. cũng hiểu, ràng là phải buông tha cho nàng, nhưng trong lòng lại luôn nhớ nàng như vậy. Máu chảy xuống từ nắm tay nhưng lại cảm thấy đau chút nào.

      “Ai da….” Cung Tuyết Thiến dẫm phải hố đất, thân mình nghiêng cái, động đến vết thương khiến nàng khỏi đau đớn thét lên.

      “Tâm Nghi, sao vậy?” Mộ Dung Trần chạy nhanh qua, liền ôm lấy nàng, khẩn trương hỏi.

      sao.” quan tâm của lại khiến cho trái tim Cung Tuyết Thiến đau xót. Nàng muốn quan tâm đến mình, nàng tình nguyện chẳng hề quan tâm, vậy nàng có thể quên sớm chút, trong lòng mãi nhớ .

      “Lại chảy máu, thôi, bổn Vương đưa nàng trở về.” Mộ Dung Trần lại bế nàng lên.

      Lần này Cung Tuyết Thiến hề giãy dụa, im lặng tựa vào lồng ngực , hãy để cho nàng cảm nhận vòng ôm của , ấm áp của lần nữa. ra nàng muốn để bản thân mình yếu đuối như vậy, nhưng tình khiến con người ta đánh mất bản thân.

      Mộ Dung Trần vẫn luôn bế nàng, ra khỏi rừng cây, hề đặt nàng xuống, với Gia Lỗ Tề: “Vương tử, nàng bị thương, mọi người tiếp tục , ta đưa nàng về trước, còn về trận tỷ thí hôm nay, hôm khác chúng ta tỷ thí lại.”

      Gia Lỗ Tề nhìn , rồi lại nhìn Cung Tuyết Thiến nằm trong lòng , hình như hề có lí do để phản bác, lúc này mới gật đầu : “Được rồi, Tâm Nghi, ngày mai ta tới thăm nàng.”

      Mộ Dung Trần cũng đợi nàng trả lời liền giành trước: “Vương tử, ngày mai hẳn là ngài nên cùng công chúa và quận chúa.” xong liền bế nàng xoay người rời .

      Cung Tuyết Thiến ngồi ở xe ngựa, cố ý ngả đầu tựa vào thành xe, nhìn tới Mộ Dung Trần ở bên cạnh.

      “Ngồi lại đây.” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, ra lệnh. Nàng càng muốn phân giới hạn với lại càng muốn dây dưa với nàng.

      Nàng lại cứ như nghe thấy, thèm để ý đến lời của , thân mình cũng thèm nhúc nhích.

      “Mạnh Tâm Nghi, lời bổn Vương nàng nghe thấy sao?” Giọng điệu Mộ Dung Trần hơi tức giận, chỉ có nàng mới dám khiêu chiến uy nghiêm của hết lần này đến lần khác.

      Cung Tuyết Thiến dứt khoát nhắm hai mắt lại, dựa vào đâu mà gọi nàng nàng phải để ý chứ?

      “Nàng là muốn ăn đòn.” Mộ Dung Trần lập tức kéo nàng vào lòng mình cách thô lỗ.

      “Mộ Dung Trần, ta cầu ngươi buông tha cho ta .” Cung Tuyết Thiến lại đột nhiên nhìn , trong ánh mắt chứa ai oán vô hạn.

      “Nàng làm gì vậy?” Nàng đột nhiên tỏ ra yếu ớt khiến Mộ Dung Trần biết phải làm sao.

      cần tiếp tục dây dưa ta được ? Xem như ta tồn tại được ?” Cung Tuyết Thiến tiếp tục , có biết hay ? Nếu cứ tiếp tục xuất trước mặt nàng như vậy khiến nàng càng khổ sở.

      Nàng dám dây dưa nàng? Mộ Dung Trần cố nén tức giận nhìn nàng chằm chằm : “Bổn Vương dây dưa ngươi sao? Có phải ngươi đánh giá mình quá cao hay ? Bổn Vương chịu liếc mắt nhìn ngươi cái là xem trọng ngươi, ngươi hẳn nên cười thầm mới đúng. Biết bao nhiêu nữ nhân muốn bổn Vương nhìn mà được.”

      “Phải, là ta đánh giá bản thân quá cao, vậy Vương gia, xin ngài buông tha cho ta, mời ngài xuống xe .” Trong lòng Cung Tuyết Thiến rất đau, đau đến nỗi nàng thể thở, nhưng nàng lại giả vờ như thèm để ý.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho bổn Vương?” Mộ Dung Trần tức giận.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 157 — Sống tốt
      “Đúng là ta có tư cách ra lệnh cho Vương gia, vậy ta rời .” Cung Tuyết Thiến xong, định đứng dậy nhảy xuống xe ngựa.

      Mộ Dung Trần liền kéo nàng lại, sắc mặt xanh mét, : “Ngươi muốn sống nữa sao? Cho dù muốn chết cũng đừng chết ở trước mặt ta.”

      Cung Tuyết Thiến đau lòng muốn khóc, nhưng nàng cố nén, giọng điệu bình tĩnh đến thể bình tĩnh hơn nhìn : “Ngươi cứ yên tâm, ta chết, sao ta lại phải chết? Ta muốn sống tốt, cuộc đời của ta vừa mới bắt đầu thôi.” Đó là bởi vì đáng để nàng chết vì .

      “Vậy bổn Vương xem xem ngươi sống tốt như thế nào?” Giọng điệu Mộ Dung Trần lạnh như băng, nhưng trong lòng lại thầm thở phào. sợ nàng nghĩ thông. Nàng có thể nghĩ như vậy là an tâm rồi.

      “Đương nhiên là xuất giá sinh con, thứ mà cả đời nữ nhân muốn phải là như vậy sao?” Cung Tuyết Thiến cố ý chọc giận .

      “Xuất giá sinh con?” Mộ Dung Trần hừ lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ châm biếm: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi cho là ngươi muốn gả người ta liền lấy ngươi sao?”

      “Đương nhiên, trước tiên cần đến việc người khác có lấy hay , nhưng Cơ Tinh Hồn chờ ta, chỉ cần câu của ta, liền lấy ta, ngươi tin hay ?” Cung Tuyết Thiến xấu xa nhìn , nghĩ rằng ngoài ra ai cần nàng sao?

      Cơ Tinh Hồn? Sắc mặt Mộ Dung Trần hơi thay đổi. Tại sao lại quên được Cơ Tinh Hồn chứ? che giấu bất an trong đáy lòng, vẻ mặt trào phúng : “Mạnh Tâm Nghi, ngươi quá đề cao bản thân rồi. Ngươi cho rằng Cơ Tinh Hồn là ai? cần loại hàng cũ như ngươi sao? Chơi đùa còn có thể, còn lấy ngươi? Nằm mơ .”

      “Ngươi….” Cung Tuyết Thiến nhìn , hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mà nàng thể tức giận, cố gắng bình phục tâm tình, cười lạnh : “Vậy Vương gia, cứ đợi đến uống rượu mừng .”

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi còn có liêm sỉ hay ?” Mộ Dung Trần bị chọc giận nhìn nàng.

      “Ta có liêm sỉ hay có liên quan gì đến ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến cũng lạnh lùng nhìn .

      Xe ngựa đột nhiên dừng lại, người đánh xe ở bên ngoài bẩm báo: “Vương gia, tới Mạnh phủ.”

      Cung Tuyết Thiến vừa nghe thấy đến nhà mình liền đứng dậy muốn xuống xe, nhưng thân thể lại đột nhiên bị bế lên. Nàng sửng sốt quay đầu lại nhìn , trong ánh mắt tràn đầy đau xót ảm đạm, làm gì vậy chứ?

      Tiểu Vân đứng ở cửa, nhìn thấy tiểu thư cư nhiên được Vương gia bế xuống dưới, liền vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”

      “Đứng lên .” Mộ Dung Trần thuận miệng , vẫn như trước bế nàng vào trong.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân tinh mắt liếc cái liền nhìn thấy vết thương ở đùi nàng.

      “Tiểu Vân, sao, bị đụng cái thôi.” Cung Tuyết Thiến miễn cưỡng cười an ủi Tiểu Vân.

      “Tiểu thư, sao mỗi lần người trở về đều bị thương vậy?” Tiểu Vân thầm sau lưng.

      “Tiểu thư nhà ngươi xui xẻo, nhưng mà cũng may mắn, còn có thể sống để trở về.”Cung Tuyết Thiến đùa, tự giễu mình.

      Mộ Dung Trần vẫn cứ bế nàng về phòng, nhàng đặt nàng lên giường, lúc này mới dặn dò Tiểu Vân: “Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi tốt, nếu cần gì cứ đến Vương phủ với quản gia.”

      “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” mặt Tiểu Vân chứa vui mừng, chẳng lẽ Vương gia hối hận, muốn đón tiểu thư về Vương phủ sao?

      Mộ Dung Trần nhìn nàng cái rồi mới xoay người rời .

      Cung Tuyết Thiến nhìn theo bóng dáng biến mất ở cửa, lệ trong mắt đột nhiên rơi xuống.

      “Tiểu thư, ra Vương gia vẫn thích người, Vì sao người lại phải tra tấn bản thân như vậy?” Tiểu Vân nhìn thấy tiểu thư đau lòng, cũng thấy khó hiểu.

      “Tiểu Vân, ta mệt rồi.” Cung Tuyết Thiến muốn tiếp về đề tài này nữa, nhắm mắt lại .

      “Dạ, vậy tiểu thư nghỉ ngơi .” Tiểu Vân nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa kỹ rồi mới lui ra ngoài.

      Mộ Dung Trần cố ý chờ ở cửa thành, đợi bọn họ cùng Gia Lỗ Tề vương tử trở về.

      “Tam Vương gia, Tâm Nghi vẫn ổn chứ?” Gia Lỗ Tề nhìn thấy liền vội vã hỏi.

      “Vương tử yên tâm, có vấn đề gì đâu, nàng nghỉ ngơi rồi.” quan tâm của khiến trong lòng Mộ Dung Trần hơi thoải mái.

      “Vậy là tốt rồi, Tam Vương gia, hôm khác chúng ta lại tỷ thí lần nữa.” Gia Lỗ Tề lại hề phát ra thay đổi của , sảng khoái .

      “Nếu Vương tử có nhã hứng như vậy ta nhất định theo giúp.” Mộ Dung Trần chắp tay .

      “Được rồi, đêm nay phủ Thái tử thiết yến (tổ chứ tiệc) chiêu đãi Gia Lỗ Tề Vương tử, mọi người cùng .” Thái tử lên tiếng.

      “Được, đêm này say về.” Gia Lỗ Tề cười sảng khoái.

      Mãi cho đến nửa đêm, mọi người mới ra khỏi phủ Thái tử, chia nhau hồi phủ, bốn huynh đệ Mộ Dung Trần là những người cuối cùng ra.

      “Thập tứ đệ.” Mộ Dung Trần đột nhiên gọi lại.

      “Hoàng huynh, có chuyện gì sao?” ra trong lòng Mộ Dung Vũ đoán được muốn hỏi chuyện gì.

      “Sao hôm nay nàng lại bị thương?” Giọng điệu Mộ Dung Trần u lạnh lẽo hỏi.

      Sắc mặt của thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân chợt mất tự nhiên.

      biết.” Mộ Dung Vũ lắc đầu, sao có thể bán đứng thập nhị hoàng huynh chứ?

      biết?” Mộ Dung Trần hiển nhiên tin , “Ta nhìn qua mũi tên kia, ràng là giống của chúng ta.”

      “Hoàng huynh, có lẽ là ai đó bắn lệch.” Mộ Dung Vũ .

      “Bắn lệch, còn có thể cố ý giấu ký hiệu sao?” Mộ Dung Trần hỏi lại , vừa nhìn ánh mắt liền biết Mộ Dung Vũ cố ý giấu diếm, ánh mắt sắc bén bắn về phía thập nhị đệ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả nghi nhất.

      Thấy hoàng huynh nhìn mình, Mộ Dung Vân hơi run rẩy nhưng vẫn dứt khoát đứng ra :“Hoàng huynh, đừng hỏi nữa, là đệ cố ý bắn.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 158 — Nữ nhân lẳng lơ
      “Lý do?” Mộ Dung Trần nhìn , sắc mặt trở nên lạnh như băng. Quả nhiên là , cả gan dám ra tay với nàng, nhưng mà vì sao phải làm như vậy?

      “Hoàng huynh, nàng ta chẳng qua chỉ là nữ nhân, sao huynh lại quan tâm tới nàng ta như vậy? Huynh hưu nàng ta rồi, nàng ta lại có ý đồ quyến rũ Thập tứ đệ, hủy hoại thanh danh của Thập tứ đệ. Bây giờ còn ở cùng chỗ với Gia Lỗ Tề Vương tử. Nữ nhân lẳng lơ như vậy, giữ lại là tai họa, chết chưa hết tội.” Mộ Dung Vân hung hăng , , những người khác trúng độc gì của nàng ta mà lại bênh vực nàng ta như vậy.

      Tiếng của vừa dứt, tay của Mộ Dung Trần liền giơ lên, hung đánh về phía mặt .

      “Hoàng huynh, đừng xúc động.” Mộ Dung Vũ liền ngăn bàn tay định đánh xuống của lại.

      “Hoàng huynh, huynh nữ nhân mà đánh đệ sao?” Mộ Dung Vân đau lòng nhìn .

      Sắc mặt Mộ Dung Trần liền cứng ngắc, thu tay về. Nghe thấy Thập nhị đệ cố ý muốn giết chết nàng, rất tức giận.

      “Thập nhị hoàng huynh, huynh quá khư khư cố chấp. Huynh hiểu nàng, Tâm Nghi phải nữ nhân như huynh , càng phải lẳng lơ gì cả.” Mộ Dung Vũ giữ sắc mặt nghiêm túc nhìn .

      “Mọi người đều điên rồi, đều bảo vệ nữ nhân kia như vậy, biết nàng ta có gì tốt.” Mộ Dung Vân vẫn tức giận bất bình .

      “Thập nhị đệ, nhớ lấy, sau này cho phép đệ sỉ nhục nàng, lại càng được thương tổn nàng, nếu đừng trách ta niệm tình huynh đệ.” Mộ Dung Trần hung hăng vứt lại những lời này rồi xoay người rời .

      “Ngũ hoàng huynh, huynh cũng cảm thấy nàng ta tốt sao?” Mộ Dung Vân quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phong, tình hiểu.

      “Thập nhị đệ, sau này đừng lỗ mãng như vậy nữa, nàng là người thế nào, hoàng huynh và Thập tứ đệ tự có nhận xét, những chuyện mà chính họ còn thèm để ý đệ cũng đừng dính vào, lo chuyện của mình tốt là được rồi.” Mộ Dung Phong nhìn .

      Mộ Dung Vân vẫn phục nhìn bọn họ: “Mọi người đều điên rồi, thể lý.” xong cũng quay đầu lại mà nổi giận đùng đùng bỏ .

      “Hoàng huynh, đệ hồi phủ đây.” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nhìn Mộ Dung Phong .

      “Thập tứ đệ, đợi lát.” Mộ Dung Phong gọi lại.

      “Ngũ hoàng huynh, huynh có lời gì cứ .” Mộ Dung Vũ nhìn .

      “Thập tứ đệ, hoàng huynh biết đệ làm việc đều theo chủ trương và ý nghĩ của mình, nhưng mà hoàng huynh vẫn hi vọng đệ có thể giữ khoảng cách với Mạnh Tâm Nghi. Cho dù nàng bị hoàng huynh hưu, nhưng mà chuyện nàng là tiểu thiếp của hoàng huynh vĩnh viễn đều thể thay đổi được, đệ cùng nàng vĩnh viễn cũng thể ở bên nhau đâu, biết ?” Mộ Dung Phong thành khẩn khuyên giải, an ủi.

      “Hoàng huynh, đệ chỉ xem nàng là bằng hữu thôi, có ý nghĩ gì khác.” Mộ Dung Vũ giải thích.

      “Thập tứ đệ, đệ có thể lừa hoàng huynh nhưng đệ lừa được bản thân mình.”Mộ Dung Phong nhìn , sau đó lấy tay vỗ bả vai : “Thập tứ đệ, hoàng huynh chỉ đến đó, hi vọng đệ có thể hiểu. Được rồi, muộn rồi, hồi phủ .”

      “Hoàng huynh, tạm biệt.” Mộ Dung Vũ lặng lẽ xoay người rời . Phải, có thể lừa bất kỳ ai, nhưng lại lừa được chính mình.

      Cung Tuyết Thiến nằm ở giường, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng dám nghĩ rằng Thập nhị Vương gia giết nàng. Nếu phải nhờ Thập tứ Vương gia hôm nay mạng của nàng ngàn cân treo sợi tóc rồi.

      “Bảo bối, đợi ta sao?” khuôn mặt nghiệt đột nhiên xuất trước mắt nàng.

      “Cơ Tinh Hồn, ngươi thể xuất cách quang minh chính đại? Cứ phải nửa đêm canh ba dọa người vậy sao?” Cung Tuyết Thiến hoảng sợ, nhìn tức giận .

      “Bảo bối, buổi tối phải càng thích hợp sao?” Cơ Tinh Hồn nghiệt , ôm lấy nàng, nháy đôi mắt quyến rũ cái, .

      “Ai ui….” đột nhiên ôm lấy nàng, đụng phải vết thương đùi nàng, khiến nàng khỏi hét lên.

      “Làm sao vậy? Bảo bối.” Cơ Tinh Hồn sửng sốt, đưa tay xốc chăn của nàng lên, liền nhìn thấy nàng chỉ mặc cái quần trong, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, chân được băng lại.

      “Ngươi làm gì vậy?” Thấy nhìn chằm chằm hai chân mình, mặt của Cung Tuyết Thiến đỏ lên, nàng nhanh chóng dùng chăn đắp lại.

      “Che gì chứ, dù sao sau này nàng cũng là của ta.” Khóe môi Cơ Tinh Hồn nhếch lên nụ cười mị.

      Cung Tuyết Thiến chỉ hung hăng liếc cái rồi dùng chăn bao kín mình lại.

      “Sao lại bị thương?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi, trong mắt mang theo vài phần quan tâm.

      cẩn thận đụng phải.” Cung Tuyết Thiến qua loa.

      Ánh mắt Cơ Tinh Hồn trở nên ám muội, như có điều suy nghĩ, nhìn nàng : “Bảo bối, vậy có thể cho ta biết, nàng làm gì mà bị thương tới đó ?”

      Ơ….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, hiểu được gì. Vừa thẹn vừa giận : “Ngươi chết .”

      , rốt cuộc sao lại bị thương?” Cơ Tinh Hồn lộ ra sắc mặt nghiêm túc. Nếu ai dám tổn thương nàng, bỏ qua.

      có gì mà.” Dù sao nàng cũng thể là có người cố ý giết nàng.

      “Vậy sao?” Cơ Tinh Hồn vừa dứt lời liền vươn tay xốc chăn của nàng lên, lấy tay cởi vải băng đùi nàng , vết thương liền lộ ra như vậy.

      “Cơ Tinh Hồn, ngươi quá đáng.” Cung Tuyết Thiến giận dữ trừng mắt nhìn .

      “Trúng tên?” Cơ Tinh Hồn lại để ý đến nàng, nhìn vết thương rồi lại cau mày nhìn nàng, sao nàng lại bị trúng tên?

      Cung Tuyết Thiến thấy mặt mang theo vẻ nghiêm túc, lúc này mới : “Hôm nay ta cùng mấy người Gia Lỗ Tề vương tử săn bắn, có người bắn tên lệch, ta xui xẻo trúng tên thôi.”

      “Bắn lệch, chỉ sợ là có người cố ý bắn vào.” Cơ Tinh Hồn mới tin lời nàng .

      “Ta với bọn họ thù oán, ai lại cố ý bắn ta chứ.” Cung Tuyết Thiến lập tức phản bác lại: “Được rồi, đừng tới chuyện này nữa, dù sao bây giờ ta vẫn rất tốt. Ngươi còn có việc gì ? có việc gì ta muốn ngủ.”

      “Đương nhiên có chuyện, Mạnh Tâm Nghi, nàng nghĩ kỹ chưa?” Cơ Tinh Hồn thấy nàng muốn , cũng hỏi nữa, lại sang chuyện khác, mang theo vài phần nghiêm túc hỏi.

      “Nghĩ kỹ gì cơ?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, biết hỏi gì.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 159 — Cùng ta quay về thảo nguyên
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :