1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 145 — Mỹ nhân kế
      Bảo Tiểu Vân nghỉ ngơi xong, Cung Tuyết Thiến đứng ở trong viện mình, để cơn gió đêm se lạnh kia thổi lên người mình, nàng muốn cảm nhận thê lương của đêm nay.

      ra tình khiến người ta tổn thương, liều mạng muốn thoát khỏi , nhưng đến lúc ròi trái tim lại tự chủ nhớ đến . Dựa vào thân cây, trước mắt lại lên từng cảnh tượng của quá khứ, khuôn mặt của ngừng xuất trước mắt nàng, khiến nàng bi thương, khiến nàng đau lòng.

      “Lần đó ta từng chàng lòng.” khúc tình ca ưu thương chậm rãi vang lên từ miệng nàng, lệ trong khóe mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, làm ướt mảng trước ngực của chiếc váy ngủ màu trắng.

      “Bảo bối, có phải nhớ đến ta hay ?” Giọng nghiệt của Cơ Tinh Hồn đột nhiên vang lên bên tai, thân thể nàng cũng rơi vào trong lồng ngực ấm áp.

      “Nhớ ngươi.” Cung Tuyết Thiến ngoan ngoãn ngả đầu tựa vào trước ngực , muốn tìm được chút ấm áp từ người .

      “Bảo bối, nếu nhớ ta cùng ta, ta ngại lấy nàng.” Cơ Tinh Hồn nhàng ôm nàng, thê lương bất lực của nàng khiến đau lòng. vốn đến Vương phủ tìm nàng nhưng đến Vương phủ rồi mới biết nàng ở đó, lại nghe thấy mấy nô tỳ vụng trộm bàn luận, nàng bị hưu.

      “Ta ngại gả cho ngươi.” Cung Tuyết Thiến tức giận ngẩng đầu trừng mắt liếc cái, luôn đứng đắn như vậy, nhưng tâm tình nàng lại được thả lỏng.

      “Bảo bối, ta lòng đấy. Nàng có thể suy nghĩ đến việc gả cho ta, nam tử có dáng vẻ như Phan An, tuấn tiêu sái, khiến nữ nhân vừa nhìn thấy liền thất hồn lạc phách.” Giọng điệu của Cơ Tinh Hồn có vẻ đùa giỡn nhưng trong mắt lại mang theo nghiêm túc.

      “Cơ Tinh Hồn, da mặt của ngươi cũng dày, còn có người khen ngợi chính mình như ngươi sao. Hơn nữa, ngươi tuấn tiêu sái sao? Ta lại thấy như vậy.”Cung Tuyết Thiến đứng dậy khỏi lồng ngực , nhìn làm ra vẻ biết.

      “Bây giờ nhìn ra cũng sao, ta nhanh chóng để bảo bối nhìn ra.” Cơ Tinh Hồn nghiệt nháy đôi mắt quyến rũ.

      Cung Tuyết Thiến lườm cái, muốn để ý đến nữa. Đột nhiên nghĩ đến vấn đề, liền nhìn hỏi: “Cơ Tinh Hồn, ngươi làm nghề gì vậy? Có cần người giúp đỡ hay ?”

      “Bảo bối, nàng hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn giúp ta?” Cơ Tinh Hồn nhếch mày nhìn nàng.

      phải ta muốn giúp ngươi, mà là ta muốn tìm việc làm để nuôi sống bản thân.” Cung Tuyết Thiến liếc cái, nàng mới nhàm chán như vậy đâu.

      “Là việc này sao, yên tâm, bảo bối, sau này ta nuôi nàng.” Cơ Tinh Hồn lại nghiệt ôm lấy eo nàng.

      “Ta cũng phải tình nhân của ngươi, ngươi dựa vào gì mà nuôi ta? Huống chi, ta chỉ muốn tự nuôi sống mình.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc cái.

      “Ta ngại để nàng làm tình nhân của ta, hơn nữa, việc ta làm chính là giết người sống, thứ nhất nàng biết võ công, hai là nàng biết giết người, sao giúp ta được.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi, có phải nàng nghĩ quá đơn giản về chốn giang hồ rồi ?

      “Ta biết võ công, cũng biết giết người, nhưng mà ai giết người nhất định phải dùng võ công. Ta có thể dùng mỹ nhân kế.” Cung Tuyết Thiến xong liền nhìn bằng ánh mắt mị

      Trong mắt Cơ Tinh Hồn lên ánh sáng đặc thù, nghiêm trang : “Nàng ta mới nhớ, có người cho ta vạn lượng vàng để giúp hoàn thành việc, vậy cứ để cho nàng thực mỹ nhân kế này .”

      Ơ…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, phải chứ, có sao. Chẳng qua nàng chỉ đùa thôi, đột nhiên nghĩ lại, nhất định là đùa nàng, xem nàng có hay . Nghĩ vậy nàng liền nhìn : “Được, ta đồng ý.”

      “Đây là nàng đấy nhé, được nuốt lời. Được rồi, từ giờ trở , thỏa thuận có hiệu lực.” Cơ Tinh Hồn để cho nàng có cơ hội đổi ý.

      “Ta rồi, nuốt lời. Ngươi , là ai?” Cung Tuyết Thiến cũng tin .

      chính là môn chủ Câu hồn môn, đại danh đỉnh đỉnh giang hồ, Cơ Tinh Hồn.” Cơ Tinh Hồn từng chữ từng chữ ra danh hiệu của mình.

      A….Cung Tuyết Thiến sửng sốt rồi bật cười, sau đó đấm lên ngực đấm, :“Ngươi chết .”

      “Ta nghiêm túc đấy, nàng tiếp nhận thỏa thuận này rồi nhất định phải hoàn thành.” Cơ Tinh Hồn nắm chặt tay nàng lại.

      “Ta tiếp nhận lúc nào chứ, chứng cớ đâu?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại , cũng biết tính kế.

      “Nàng muốn chơi xấu.” Ánh mắt mị của Cơ Tinh Hồn híp lại.

      “Ta chơi xấu thế nào? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe , chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi sao? Huống chi, ngươi căn bản có chứng cớ chứng minh ta chơi xấu.” Cung Tuyết Thiến hơi đắc ý nhìn .

      “Ta, Cơ Tinh Hồn làm việc từ trước tới nay cần chứng cớ, bảo bối, chơi xấu hay quan trọng, chỉ cần nàng bồi thường cho ta vạn lượng vàng.” Cơ Tinh Hồn vươn tay ra.

      có.” Cung Tuyết Thiến đáp dứt khoát.

      Cơ Tinh Hồn lộ ra nụ cười tỏ vẻ thực được mưu, vui mừng ôm lấy nàng bay lên nóc nhà : “Bảo bối, ta chỉ chờ những lời này của nàng thôi. ta dùng người để gán nợ.”

      “Cơ Tinh Hồn, ngươi hiểm, thả ta xuống.” Cung Tuyết Thiến giờ mới hiểu được, ra chờ nàng sập bẫy.

      “Được, thả nàng xuống.” lập tức buông tay.

      “A….” Thân mình Cung Tuyết Thiến liền rơi thẳng xuống, nàng sợ hãi nhắm mặt lại hét ầm lên.

      “Sợ sao?” Ngay tại tích tắc nàng rơi xuống mặt đất, Cơ Tinh Hồn lấy tay đỡ được nàng.

      “Ngươi muốn chết sao? Hù chết người cần phải đền mạng có phải ?”Cung Tuyết Thiến thở phì phì hét lớn.

      “Hù chết nàng ta đền mạng.” Cơ Tinh Hồn buông nàng ra, ra chỉ muốn giúp nàng phát tiết những cảm xúc trong lòng mà thôi.

      “Nhàm chán, ngươi , ta muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc cái rồi thèm nhìn , xoay ngươi về phía phòng mình.

      “Bảo bối, nhớ kỹ, nàng nợ ta mỹ nhân kế.” Cơ Tinh Hồn xong, người liền biến mất.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 146 — Núi Phượng Hoàng
      Trời vừa sáng, Cung Tuyết Thiến lười biếng thức dậy rửa mặt, dùng điểm tâm xong, Tiểu Vân liền vào : “Tiểu thư, Gia Lỗ Tề Vương tử hôm qua đến.”

      “Vậy sao?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

      Gia Lỗ Tề cùng Ba Cách đứng ở cửa, vừa nhìn thấy nàng ra liền chắp tay : “Tâm Nghi, tùy tiện đến thăm, quấy rầy nàng chứ?”

      “Vương tử đến thăm, vinh hạnh còn kịp, mời vào trong.” Cung Tuyết Thiến lấy tay làm động tác mời.

      cần đâu, hôm nay ta đến là muốn nhờ Tâm Nghi dẫn đường, xem trong kinh thành này có nơi nào vừa vui vẻ vừa mới lạ .” Gia Lỗ Tề .

      Dẫn đường? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, làm sao nàng có thể với ra nàng cũng biết, nhưng nếu cự tuyệt dường như lại quá thất lễ. Đột nhiên nàng nghĩ tới Mộ Dung Vũ, lúc này mới : “Gia Lỗ Tề Vương tử, trùng hợp, ta vốn hẹn Thập tứ Vương gia chơi, nếu như vậy chúng ta cùng nhau . Trước tiên, người cứ vào trong ngồi lát, để ta phái người mời Vương gia.”

      “Vậy sao? Vậy trùng hợp.” Gia Lỗ Tề xong liền vào.

      Cung Tuyết Thiến vội vàng phân phó Tiểu Vân: “Ngươi mời Thập tứ Vương gia .”

      “Dạ.” Tiểu Vân vâng lời .

      Cung Tuyết Thiến lấy ra vạn lượng ngân phiếu từ trong phòng, đến đại sảnh, đưa cho : “Gia Lỗ Tề Vương tử, cám ơn người về chuyện hôm qua, đây là ngân phiếu trả lạ cho người.”

      “Tâm Nghi, ta rồi, cần, còn nữa, đừng gọi ta là Vương tử, tốt hơn là cứ gọi tên của ta.” Gia Lỗ Tề .

      “Được, nhưng mà chúng ta có câu là ‘hữu tá hữu hoàn, tái tá bất nan’ (có mượn có trả, lần sau mượn lại mới khó). Đợi sau này nếu ta cần, người lại giúp ta tiếp.” Cung Tuyết Thiến khăng khăng muốn trả bạc lại cho .

      Gia Lỗ Tề nhìn nàng lát rồi mới đưa tay nhận lấy ngân phiếu, : “Được.” vốn là người ngoại tộc, từ chối. Trả hào phóng nhận còn trả cũng đòi.

      “Cảm ơn.” Cung Tuyết Thiến đưa ngân phiếu trong tay cho .

      “Tâm Nghi, nàng ở đây mình sao?” Gia Lỗ Tề thấy kỳ lạ nên hỏi, bởi vì cảm giác được nơi này rất im lặng, dường như cũng thấy có người lại.

      “Phải, ta ở mình, phụ mẫu ta qua đời từ lâu rồi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu .

      xin lỗi, ta cố ý nhắc tới chuyện đau lòng của nàng.” Gia Lỗ Tề hơi áy náy .

      sao, ta sớm quen rồi.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười.

      Lúc này, Tiểu Vân cùng Mộ Dung Vũ vừa tới.

      “Gia Lỗ Tề Vương tử, Tâm Nghi.” chắp tay chào hỏi.

      “Thập tứ Vương gia.” Gia Lỗ Tề cũng chắp tay đáp lễ.

      “Vũ, ngươi đến rồi, Gia Lỗ Tề muốn dạo trong kinh thành nên mời ngươi cùng.” Cung Tuyết Thiến .

      “Ta biết rồi, vậy chúng ta thôi.” Mộ Dung Vũ gật đầu, Tiểu Vân qua với rồi.

      “Vũ, chúng ta đâu?” Ra khỏi Mạnh phủ, Cung Tuyết Thiến hỏi.

      “Chúng ta lên núi Phượng Hoàng, nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa núi còn có ngôi chùa, thường ngày hương khói cũng rất cường thịnh.” Mộ Dung Vũ giải thích đơn giản.

      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.

      Mãi cho đến khi tới dưới chân núi Phượng Hoàng, Cung Tuyết Thiến mới đưa mắt nhìn lên, có con đường quanh co khúc khuỷu kéo dài mãi đến đỉnh núi, giữa sườn núi còn có đình các.

      “Gia Lỗ Tề Vương tử, Tâm Nghi, chúng ta lên .” Mộ Dung Vũ .

      được nửa đường lên núi, Cung Tuyết Thiến thở hổn hển : “Ta được rồi, ta cần nghỉ ngơi, ta nổi nữa.” xong liền ngồi vào trong đình bên cạnh.

      “Thập tứ Vương gia, vậy chúng ta hãy nghỉ ngơi chút.” Gia Lỗ Tề cười , bọn họ quên mất nàng là nữ tử yếu đuối biết võ công, có thể kiên trì đến nữa tệ rồi.

      “Vũ, Gia Lỗ Tề, hai người lên tiếp , ta mệt quá, ta đợi hai người ở đây.” Cung Tuyết Thiến thở hổn hển , nàng tình nguyện ngắm cảnh núi non ở giữa sườn núi này chứ muốn leo lên nữa.

      “Tâm Nghi, ta cõng nàng lên.” Gia Lỗ Tề đột nhiên .

      Ơ….Cung Tuyết Thiến cùng Mộ Dung Vũ sửng sốt.

      Lúc này Gia Lỗ Tề mới kịp phản ứng, ngượng ngùng : “Ta quên mất, nữ tử nhà Hán được phép tùy tiện gần gũi với nam tử.”

      Nhưng mà lời của nhắc nhở Cung Tuyết Thiến, ánh mắt của nàng lên tia sáng, nhìn bọn họ : “ bằng hai người thi triển khinh công kéo ta lên.” Nàng tưởng tượng ra cảm giác bay giữa trung, nhất định rất thích thú.

      “Cách này rất hay, Thập tứ Vương gia, người cùng ta giúp nàng hay để cho Ba Cách?” Gia Lỗ Tề quay đầu hỏi Mộ Dung Vũ.

      “Gia Lỗ Tề, hay là chúng ta cùng làm.” Mộ Dung Vũ .

      “Được.” Gia Lỗ Tề gật đầu, sau đó cùng Mộ Dung Vũ mỗi người đứng bên đỡ lấy tay Cung Tuyết Thiến : “Chuẩn bị xong chưa?”

      “Xong rồi.” Trong lòng Cung Tuyết Thiến có chút hưng phấn.

      .” Tiếng của Mộ Dung Vũ vừa dứt, Cung Tuyết Thiến cảm giác thân thể bay lên trời, nhìn thấy núi và cây dưới chân mình khiến nàng vẫn sợ hãi mà nhắm mắt lại.

      “Tâm Nghi, mở mắt ra, yên tâm, chúng ta thả nàng xuống đâu.” Gia Lỗ Tề nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của nàng liền buồn cười

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới chậm rãi mở mắt, tuy rằng cảm nhận được kích thích trước nay chưa từng có nhưng trái tim của nàng vẫn cứ thấp thỏm.

      “Đó là cái gì?” Hành động kỳ quái của bọn họ thu hút ánh mắt của mọi người.

      Mọi người hẹn mà cùng nhìn lên , khỏi phát ra tiếng than sợ hãi, hai soái ca và mỹ nữ, rất thu hút ánh mắt người khác.

      đỉnh núi, Mộ Dung Trần ở bên ngoài chờ Liễu Nhu bái phật, nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người cũng khỏi nhìn lên , nhất thời biến sắc. Hôm qua mới hưu nàng, vậy mà hôm nay nàng lại ngang nhiên cùng Thập tứ đệ xuất ở đây, còn rêu rao như vậy nữa. Nhưng mà nam nhân bên cạnh nàng là ai?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 147 — Vô tình gặp đỉnh núi
      Vững vàng đứng mặt đất, Cung Tuyết Thiến còn chưa kịp phản ứng lại từ trong hưng phấn liền thấy khuôn mặt trầm ở trước mặt.

      “Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ cũng sửng sốt, nghĩ tới lại có thể gặp hoàng huynh ở đây.

      “Thập tứ đệ, đệ quên rằng nhận lời ta sao? Đệ để ý đến thanh danh của mình sao?” Giọng điệu Mộ Dung Trần lãnh chất vấn.

      “Hoàng huynh, để đệ giới thiệu với huynh, vị này chính là Gia Lỗ Tề Vương tử.” Mộ Dung Vũ cũng giải thích, chỉ giới thiệu.

      “Gia Lỗ Tề Vương tử?” Mộ Dung Trần sửng sốt, phải ngày mai mới đến sao? Sao hôm nay tới rồi? và Mạnh Tâm Nghi có quan hệ gì?

      biết các hạ là Vương gia thứ mấy?” Gia Lỗ Tề chắp tay .

      “Gia Lỗ Tề Vương tử, tại hạ Mộ Dung Trần.” tự mình giới thiệu.

      “Là tam Vương gia được mọi người xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam sao? Ngưỡng mộ lâu.” Gia Lỗ Tề , nhìn thấy dung mạo tuấn của Mộ Dung Trần, chỉ có thể cảm thán. Trong thiên hạ nam tử mỹ mạo như vậy sao?

      dám, xin hỏi Vương tử, phải ngày mai người mới đến sao?” Mộ Dung Trần hỏi.

      “Ta muốn tới để tìm hiểu chút về kinh thành nên mới trước mọi người bước, vừa lúc gặp Tâm Nghi và Thập tứ Vương gia nên mời bọn họ cùng với ta.”Gia Lỗ Tề giải thích.

      Tâm Nghi? Ánh mắt Mộ Dung Trần hơi nheo lại, nhìn về phía nàng đứng bên cạnh. Nhưng Cung Tuyết Thiến lại chuyển ánh mắt tới nơi khác, thèm để ý đến .

      “Vương gia, có duyên gặp mặt, vậy cùng nhau .” Gia Lỗ Tề mời.

      Mộ Dung Trần vẫn chưa trả lời Liễu Nhu ra từ bên trong : “Trần, thiếp xong rồi, chúng ta thôi.” Nhưng vừa nhìn thấy Mạnh Tâm Nghi liền hơi sững sờ, lập tức mỉm cười chào hỏi: “Thập tứ Vương gia, Tâm Nghi, hai người cũng ở đây sao? khéo.”

      “Quận chúa.” Cung Tuyết Thiến gật đầu với nàng.

      “Vị này là?” Gia Lỗ Tề nhìn Liễu Nhu hỏi.

      “Nàng là quận chúa Minh Nguyệt quốc, cũng là Vương phi của ta.” Mộ Dung Trần , nhấn mạnh hai chữ Vương phi, rồi sau đó với Liễu Nhu: “Đây là Gia Lỗ Tề Vương tử.”

      “Gia Lỗ Tề Vương tử.” Liễu Nhu hơi hành lễ .

      “Quận chúa.” Gia Lỗ Tề cũng vội vàng đáp lễ.

      “Tâm Nghi, muội cũng tới bái Phật sao?” Lúc này Liễu Nhu mới nhìn nàng hỏi.

      phải, ta theo Vương tử đến thôi, ta tin Phật.” Mạnh Tâm Nghi , sau đó với Gia Lỗ Tề: “Vương tử, chúng ta thôi.”

      “Vương gia, quận chúa, cùng .” Gia Lỗ Tề biết quan hệ giữa bọn họ nên lại mời.

      “Được, mời Vương tử.” Mộ Dung Trần từ chối, Gia Lỗ Tề này cũng là nhân vật quan trọng, cho dù lấy lòng nhưng ít nhất cũng thể đắc tội.

      Chậm rãi lên phía trước, ngoài Gia Lỗ Tề ra, mỗi người đều có tâm . yên lòng.

      Ánh mắt của Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạnh Tâm Nghi bên cạnh, nghĩ tới nàng cư nhiên quen biết Gia Lỗ Tề Vương tử, biết nàng còn có bao nhiêu bản lĩnh.

      Liễu Nhu lơ đãng quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt gắt gao khóa lên người Mạnh Tâm Nghi, sắc mặt liền trầm xuống.

      Đứng ở đỉnh núi Phượng Hoàng, Gia Lỗ Tề nhìn mây mù lượn lờ, đỉnh núi kéo dài nhấp nhô liền phát ra tiếng cảm thán: “ đẹp, hùng vĩ, ta vẫn luôn sinh sống ở thảo nguyên, biết rằng núi non cũng đẹp như vậy.”

      “Thảo nguyên cũng rất đẹp, nếu chúng ta có thể nhìn thấy thảo nguyên nhất định cũng cảm thán giống Vương tử vậy.” Mộ Dung Vũ đứng ở bên cạnh

      Cung Tuyết Thiến vẫn đứng ở phía sau họ, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Mộ Dung Trần.

      “Tâm Nghi, nàng nơi này có giống tiên cảnh ?” Gia Lỗ Tề đột nhiên quay đầu nhìn nàng hỏi.

      A….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cuống quýt lên phía trước mấy bước, nhưng lại dẫm phải tảng đá nhô ra, chân bị trượt.

      “A ….” Nàng kêu lên tiếng rồi liền té ngã xuống mặt đất, vẻ mặt đau đớn, lấy tay ôm chân.

      “Làm sao vậy?” Ba tiếng kinh hô vang lên rồi ba bóng dáng đồng loạt ngồi xổm xuống.

      “Chân của ta bị trật rồi.” Cả khuôn mặt Cung Tuyết Thiến tràn đầy vẻ khổ sở, trong lòng oán hận mắng Mộ Dung Trần. Nếu phải cứ nhìn nàng chằm chằm nàng cũng thất thần.

      “Để ta xem xem.” Mộ Dung Vũ xong liền muốn cởi giày của nàng.

      “Thập tứ Vương gia, hay cứ để ta, chúng ta thường xuyên ở lưng ngựa, khó tránh khỏi bị thương cho nên rất có kinh nghiệm đối với những chuyện này.” Gia Lỗ Tề .

      “Hai người tránh , cứ để ta.” Mộ Dung Trần biết vì sao, trong lòng lại muốn để cho bọn họ nhìn thấy bàn chân trần của nàng.

      “Trần, Gia Lỗ Tề Vương tử có kinh nghiệm, cứ để cho ngài ấy xem .” Liễu Nhu ở bên cạnh cắn môi , nàng muốn để cùng Mạnh Tâm Nghi có bất kỳ tiếp xúc nào.

      Nhìn thấy vẻ đau thương trong mắt nàng, Mộ Dung Trần mới giật mình, làm gì vậy? Nàng bị hưu rồi, bây giờ nên toàn tâm toàn ý với Nhu Nhi.

      Lúc này Gia Lỗ Tề Vương tử mới cởi giày và tất của nàng ra, cẩn thận kiểm tra, lấy tay sờ sờ.

      Sắc mặt Mộ Dung Vũ ửng đỏ, quay đầu chỗ khác.

      “Tâm Nghi, là trật khớp, nàng cố gắng chịu đựng, ta lập tức chỉnh lại cho nàng.”Gia Lỗ Tề kiểm tra lát rồi , lấy tay nhàng xoay chân nàng.

      Cung Tuyết Thiến cắn môi, có trời mới biết nàng sợ đau bao nhiêu.

      “A….” Nàng hét thảm tiếng theo tiếng xương răng rắc, đau đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, dùng tay nắm chặt cánh tay của Mộ Dung Vũ ở bên cạnh, ngã vào trong ngực .

      “Tâm Nghi, được rồi, sao.” Gia Lỗ Tề bôi rượu thuốc mang theo bên mình lên chân nàng, rồi mới mang tất và giày vào cho nàng.

      “Tâm Nghi, còn đau ?” Mọ Dung Vũ dùng giọng điệu dịu dàng hỏi.

      “Đỡ hơn nhiều rồi.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến chứa nước mắt, vừa rồi rất đau.

      Mộ Dung Trần đứng ở bên cạnh, vừa rồi trong khoảnh khắc nàng kêu lên thảm thiết, muốn tiến lên, ôm nàng vào trong ngực, nhìn thấy nàng nằm ở trong lòng Thập tứ đệ, muốn kéo nàng vào trong lòng mình, nhưng lại thể, còn tư cách, mà cũng thể làm tổn thương Nhu Nhi.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 148 — thầm quan tâm
      Mộ Dung Trần nhìn thấy nước mắt lóng lánh trong mắt nàng, trong lòng vẫn khỏi lên tia đau đớn, nếu như là trước kia bây giờ nàng hẳn là nằm trong lòng .

      “Gia Lỗ Tề Vương tử, Tâm Nghi có thể lại ?” Giọng điệu Mộ Dung Vũ mang theo quan tâm hỏi.

      thể, nàng bị trật khớp, ít nhất phải ba ngày sau mới có thể lại.” Gia Lỗ Tề trả lời.

      “Vậy làm sao bây giờ? Nàng phải xuống núi như thế nào đây?” Mộ Dung Vũ xong, khỏi nhìn về phía Mộ Dung Trần. ra rất muốn cõng nàng xuống núi, nhưng lại ngại hoàng huynh ở đây, chỉ có thể giữ những lời này lại trong lòng.

      “Ta cõng nàng xuống núi.” Mộ Dung Trần hề nghĩ ngợi, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Liễu Nhu đứng bên cạnh nháy mắt trở nên khó coi nên mới thêm:“Ta tìm người khiêng nàng xuống núi.”

      “Vương gia, cần phiền toái như vậy, vả lại để người ta khiêng xuống núi cũng an toàn lắm, hay là để ta cõng nàng xuống núi .” Gia Lỗ Tề , lúc này đây nên để ý tới khác biệt giữa nam nữ nữa.

      “Gia Lỗ Tề Vương tử, sao lại làm thế được, người là khách quý.” Mộ Dung Trần hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, ra là muốn để nam nhân khác chạm vào nàng.

      “Nhưng nàng là bằng hữu của ta, ở trước mặt bằng hữu cần nhắc đến thân phận cao thấp.” Gia Lỗ Tề .

      “Hoàng huynh, Vương tử, nếu để ta cõng nàng.” Lúc này Mộ Dung Vũ mới mở miệng

      “Đừng cãi nữa, Vũ, Gia Lỗ Tề, vẫn giống như lúc lên núi , hai người đỡ ta xuống, xuống tới rồi ta dùng chân là được.” Cung Tuyết Thiến .

      “Được.” Gia Lỗ Tề khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Mộ Dung Vũ cũng phản đối.

      Còn đợi Mộ Dung Trần phản đối Liễu Nhu dịu dàng : “Trần, cách này rất hay, hơn nữa Thập tứ Vương gia và Vương tử nhất định bảo vệ muội ấy tốt.” Nàng chỉ muốn khiến bọn họ nhanh chóng biến mất trước mắt mình.

      Sao Mộ Dung Trần lại dụng tâm của nàng, gật đầu : “Được, chúng ta cũng xuống núi .”

      Xuống tới, bọn họ đặt nàng lên xe ngựa. Cung Tuyết Thiến ngồi trong xe ngựa mình, xuyên qua tấm rèm mỏng bị gió khẽ thổi bay, nàng nhìn thấy Liễu Nhu và Mộ Dung Trần bên cạnh cùng cưỡi con ngựa, dáng vẻ hạnh phúc, khiến người ta đố kỵ. Mắt nàng đột nhiên hơi cay, nàng tưởng tượng đến dáng vẻ của mình ngồi ở phía trước .

      Vội vàng lắc đầu, nàng nghĩ gì vậy? Bọn họ hạnh phúc cũng tốt, hạnh phúc cũng được, liên quan gì tới nàng cả, từ nay về sau nàng phải sống vì chính mình.

      Vừa đến trong thành, Mộ Dung Vũ mới lên tiếng: “Hoàng huynh, Gia Lỗ Tề Vương tử, hai người về trước , ta đưa nàng về nhà tốt hơn.”

      “Thập tứ Vương gia, ta cũng có việc gì, ta cùng người.” Gia Lỗ Tề lại .

      “Nếu như vậy Gia Lỗ Tề Vương tử, mai chúng ta gặp lại.” Mộ Dung Trần chắp tay , chỉ riêng có lý do để ở lại.

      “Được, Vương gia, hẹn gặp lại.” Gia Lỗ Tề cũng chắp tay .

      Lúc này Mộ Dung Trần mới cưỡi ngựa mang theo Liễu Nhu về hướng khác.

      Tới Mạnh phủ, Mộ Dung Vũ bế nàng, thẳng vào phòng, đặt nàng lên giường rồi mới dặn dò: “Tâm Nghi, cẩn thận chút, ngày mai ta lại tới thăm nàng.”

      “Cám ơn ngươi, Vũ, ta cẩn thận.” Cung Tuyết Thiến .

      “Tâm Nghi, có lẽ ngày mai ta tới thăm nàng được, nàng cầm lấy cái này , bôi hai lần vào lúc sáng và tối, ba ngày sau, có lẽ sao.” Gia Lỗ Tề lấy rượu thuốc từ trong ngực ra, .

      “Cám ơn.” Cung Tuyết Thiến nhận lấy rượu thuốc.

      “Tâm Nghi, vậy chúng ta trước đây, nàng phải bảo trọng.” Mộ Dung Vũ đứng dậy .

      “Tâm Nghi, bảo trọng.” Gia Lỗ Tề cũng , sau đó cùng Mộ Dung Vũ ra khỏi phòng, rời khỏi Mạnh phủ.

      “Tiểu thư, chân của người sao lại bị thương vậy?” Lúc này Tiểu Vân mới quan tâm hỏi.

      cẩn thận nên bị trật thôi.” Cung Tuyết Thiến trả lời.

      “Tiểu thư, vậy có cần nô tỳ mời đại phu đến khám cho người ?” Tiểu Vân lại hỏi.

      cần, phải Gia Lỗ Tề cho ta rượu thuốc này sao? Thứ Vương tử dùng có thể tốt sao? Nhất định là thứ tốt nhất, cần làm gì nữa đâu.”Cung Tuyết Thiến rồi phân phó: “Tiểu Vân, ngươi xuống trước , ta mệt quá, muốn ngủ lát.”

      “Dạ, vậy nô tỳ chuẩn bị bữa tối, đợi người tỉnh rồi ăn.” Tiểu Vân đắp chăn cho nàng rồi nhàng lui ra ngoài.

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào đẹp.

      bóng người đột nhiên lặng lẽ bay vào từ cửa sổ, đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng, để lộ ra ánh sáng phức tạp.

      Nhìn thấy bàn chân bị thương của nàng lộ ra bên ngoài, liền nhàng giúp nàng đắp lại, vươn tay muốn ôm lấy khuôn mặt nàng.

      Cung Tuyết Thiến ngủ say chợt hoảng hốt, nàng có cảm giác dường như có người đứng ở bên giường nàng, lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy bàn tay dừng ở mặt mình. Nàng chợt ngồi dậy, nhìn : “Mộ Dung Trần, ngươi tới làm gì?” lo lắng cho nàng sao?

      “Chân còn đau ?” Giọng điệu Mộ Dung Trần mang theo quan tâm hỏi, cũng thèm để ý đến lạnh nhạt của nàng.

      “Ngươi lo lắng cho chân của ta sao? Vậy cần, tiểu nữ tử nhận nổi, Vương gia vẫn nên rời .” Cung Tuyết Thiến cố nén nước mắt muốn rơi xuống, lạnh lùng , nàng cần quan tâm của .

      lạnh nhạt cùng biết suy xét của nàng khiến Mộ Dung Trần hơi tức giận, giọng cũng dần dần lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi lại quen biết với Gia Lỗ Tề Vương tử?”

      Cung Tuyết Thiến sửng sốt, ra đến là vì muốn hỏi chuyện này, nàng lạnh lùng trào phúng nhìn : “Đó là chuyện của ta, ta cần báo cáo với ngươi. Ngươi đừng quên, chúng ta còn quan hệ gì nữa.”

      “Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi đừng giở thủ đoạn gì ra, sau này cách xa Thập tứ đệ và Vương tử chút.” Sắc mặt Mộ Dung Trần trở nên trầm.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 149 — Dây dưa
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :