1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 010 – Vương gia, ta hưu ngươi
      Cái gì? Các nàng có nghe lầm chứ? Nàng để Vương gia hưu mình, nàng có phải điên rồi hay ? phải nàng trăm phương ngàn kế, ầm ĩ bát nháo đòi gả cho Vương gia sao?

      Vẻ mặt Mộ Dung Trần lạ lẫm, ánh mắt híp lại nhìn nàng chằm chằm, nếu phải nhìn thấy nàng đứng ở đó, gần như muốn nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, nàng cái gì? Hưu nàng?

      “Vương gia, xin người hưu ta.” Cung Tuyết Thiến nghĩ rằng nghe , lại nhìn tăng thêm thanh , lặp lại ràng lần nữa.

      Mắt đẹp của Mộ Dung Trần bắn ra tia sáng sắc bén, nàng muốn làm gì? Khóe môi cười lạnh : “Cho ta lý do để hưu ngươi?”

      “Lý do?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lập tức nhớ lại chuyện Tiểu Vân kể với nàng, đổi thành bộ dáng thực hối hận : “Vương gia, thiếp thân nghiệp chướng nặng nề, làm cho Lan tỷ tỷ mất đứa , cho dù chết cũng bồi thường được tội lỗi của mình, vì cầu xin tha lỗi, cũng là vì trừng phạt chính mình, cho nên xin Vương gia hưu ta, để ta về nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.” như vậy sai, còn nữa, Vương gia này đâu có thích mình, ước đuổi được mình rời còn kịp.

      Nhìn nàng bộ dáng nhận lỗi, làm cho các nữ tử của kinh ngạc thôi, đây chính là Mạnh Tâm Nghi vênh váo tự đắc kia sao?

      Mộ Dung Trần nhìn nàng nghi hoặc, Mạnh Tâm Nghi trước kia chủ động thừa nhận sai trái của mình, còn tìm mọi cách ngụy biện, mười tuổi, nàng dùng cách vô sỉ khiến mình bị bắt cưới nàng, giờ sao có thể chấp nhận rời như vậy?

      Cung Tuyết Thiến cúi đầu, ánh mắt đảo quanh, trong lòng chỉ nghĩ đến sau khi rời Vương phủ, sống cuộc sống thoải mái. Trở lại Mạnh phủ, nàng chính là lớn nhất, muốn làm gì làm, ngẫm lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng, khóe môi tự giác cười lên, hề phát Mộ Dung Trần tới.

      “Đây là biểu tình sám hối của ngươi sao?” Giọng lạnh như băng vang lên đỉnh đầu.

      Á, Cung Tuyết Thiến vừa ngẩng đầu lên liền thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn tú được phóng đại, hoảng sợ lùi về sau vài bước, vỗ ngực : “Ngươi muốn làm gì? Muốn hù chết người sao?”

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi lại muốn diễn trò gì?” Mộ Dung Trần nắm lấy vạt áo của nàng, đem nàng xách lên giống con gà con.

      “Sợ ta diễn trò, vậy liền hưu ta, phải là xong hết mọi chuyện sao?” Thân hình Cung Tuyết Thiến bị nhấc lên cao, lấy tay đẩy , muốn buông mình ra, vì sao lại hận Mạnh tiểu thư như vậy?

      “Hưu ngươi?” Ánh mắt Mộ Dung Trần mờ ám.

      “Đúng, hưu ta.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gật đầu, ánh mắt đắc ý, nàng muốn mình lập tức được tự do.

      có khả năng.” Nhìn ánh mắt nàng che giấu ý cười, Mộ Dung Trần lạnh lùng , nàng nghĩ là ai? Muốn gả liền gả, muốn liền sao?

      “Tại sao?” Cung Tuyết Thiến ngây ngẩn cả người, phải thích mình sao? Là bị ép mà? Vì sao lại cho mình rời .

      “Tại sao? Mạnh Tâm Nghi, ngươi hao tổn tâm tư để vào được Vương phủ, ở lại bên người Bổn Vương, Bổn Vương sao có thể cho ngươi rời dễ dàng như vậy?” Mộ Dung Trần đột nhiên buông nàng xuống, ngày đó nhục nhã bị bắt cưới nàng, vẫn chưa tiêu tan, thù này báo, cả đời đều đặt trong lòng.

      phải ngươi ? Chờ ta mười lăm tuổi muốn rời , ngươi tuyệt đối miễn cưỡng sao?” Cung Tuyết Thiến nhịn được mà quát lên, Vương gia có thể chuyện giữ lời như vậy sao?

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi cũng rồi, là mười lăm tuổi, bây giờngươi vẫn cứ an tâm ở lại Vương phủ làm tiểu thiếp của Bổn Vương .” Mộ Dung Trần cố ý đem hai tiếng ‘tiểu thiếp’ đặc biệt nhấn mạnh, đây chính là ý muốn của nàng.

      “Ngươi…” Cung Tuyết Thiến thở phì phì, trừng mắt lườm , trong lòng buồn bực, khó thở, hề nghĩ ngợi : “Được, ngươi chịu dứt khỏi ta, vậy Vương gia, ta cho ngươi biết, ta muốn hưu ngươi.”

      Chương 011 — Tiểu thư điên rồi
      “Ngươi…” Cung Tuyết Thiến thở phì phì, trừng mắt lườm , trong lòng buồn bực, khó thở, hề nghĩ ngợi : “Được, ngươi chịu dứt khỏi ta, vậy Vương gia, ta cho ngươi biết, ta muốn hưu ngươi.”

      Cái gì? Lời của nàng vừa thoát khỏi miệng, mọi người đều trợn mắt, thể tin được mà nhìn nàng, Tiểu Vân bị dọa vội liều mạng kéo áo nàng, tiểu thư bị điên rồi.

      “Ngươi vừa cái gì? lại lần nữa.” Mộ Dung Trần vẻ mặt xanh mét, bước tới trước mặt nàng, tức giận trừng mắt, hưu , còn chưa có ai dám như vậy, nàng thực chán sống rồi sao?

      Cung Tuyết Thiến nhìn tức giận, nàng nhận thấy được, nếu nàng dám lại lần nữa, khẳng định lập tức bóp chết mình, nàng cũng muốn chết oan như vậy, tuy rằng nàng rất muốn có ngạo khí, nhưng nàng có bản lĩnh như vậy, nuốt nuốt nước miếng : “Vương gia, bớt giận, ta xin người hưu ta.”

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi dám khiêu khích ta, vậy hãy gánh lấy hậu quả.” Con ngươi đen của Mộ Dung Trần hung hăng nhìn nàng, đột nhiên cất giọng ra lệnh: “Người đâu.”

      “Vương gia, có gì dặn dò?” Hai thị vệ từ cửa vào.

      “Đem nàng nhốt vào phòng tối, cho người từ từ dạy dỗ nàng.” Mộ Dung Trần nghiêm mặt ra lệnh.

      “Dạ, Vương gia.” Thị vệ xong, định mang nàng .

      Cung Tuyết Thiến lạnh lùng đứng đó. Phòng tối? Phòng tối là cái gì? Là hình phạt riêng sao? Nghĩ thế khỏi rùng mình.

      “Vương gia, cầu xin người, tha cho tiểu thư nhà ta , nàng còn , hiểu chuyện, đắc tội với Vương gia, nô tỳ nguyện ý thay Tiểu thư đến phòng tối.” Tiểu Vân khóc lóc quỳ dưới chân cầu xin tha thứ.

      “Cút ngay.” Mộ Dung Trần kiên nhẫn, cước đá văng nàng.

      “A…” Tiểu Vân bị đá ra xa, ôm lấy ngực, vẻ mặt thống khổ.

      “Tiểu Vân, ngươi sao rồi?” Cung Tuyết Thiến vội vàng muốn đỡ nàng dậy.

      “Tiểu thư, người mau xin Vương gia thả người, mau nhận sai với Vương gia .”Tiểu Vân giữ chặt nàng, giọng cầu xin.

      Cung Tuyết Thiến thấy nàng vì mình như vậy, tạm nhịn xuống vì lợi ích toàn cục, lại nhìn thấy Vương gia cùng đám nữ nhân kia vẻ mặt lạnh lùng, nỗi tức giận từ đáy lòng dâng lên, giận dữ đứng lên, chỉ thẳng mặt quát: “Ngươi, Vương gia giỏi lắm sao? Có thể tùy tiện đánh người sao? Nô tỳ phải là người ư? Ngươi chẳng khác nào điểu nhân.” (người chim??? Nguyên văn là vậy, chắc giống câu cầm thú của mình ^^)

      “Tiểu thư… Tiểu thư…” Tiểu Vân cố lấy tay che miệng nàng, vẻ mặt hoảng sợ bất an, tiểu thư muốn sống nữa rồi.

      Nữ nhân ở bên cạnh mặt ngoại trừ kinh ngạc, còn có vui sướng khi người gặp họa.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi khá lắm.” Mộ Dung Trần sắc mặt trầm làm cho người ta sợ hãi, nhìn nàng chằm chằm, tay nắm thành quyền trắng bệch, chết tiệt, còn chưa có người dám như vậy, nàng chỉ là xú tiểu nữ, cả gan dám mắng , nàng vẫn là người đầu tiên, muốn lập tức bóp chết nàng.

      Vân Yên dùng sức gạt tay Tiểu Vân, nhìn vẻ trầm tức giận mặt , ánh mắt lạnh lùng: “Tối thiểu còn tốt hơn ngươi.”

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân ở bên sợ hãi khóc lóc, tiểu thư muốn sống rồi, muốn Vương Gia trừng phạt nàng sao? Chẳng lẽ nàng biết phòng tối là nơi như thế nào?
      ”Còn mang .” Mộ Dung Trần bị nàng chọc điên, cố nén giận, lớn tiếng quát, thể ra tay với đứa , nhưng người khác có thể, muốn cho nàng biết chọc giận lãnh hậu quả thế nào.

      “Dạ, Vương gia.” Thị vệ dám chậm trễ liền lôi nàng .

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân liều mạng lôi nàng lại, miệng ngừng cầu xin, “Vương gia, van cầu người, thả tiểu thư nhà ta, nô tỳ nguyện ý thay tiểu thư .”

      “Tiểu Vân mau đứng lên, cần cầu xin , chỉ là phòng tối đúng ? Bổn tiểu thư cũng muốn mở mang kiến thức.” Cung Tuyết Thiến kéo nàng, cười mà , tuy rằng trong lòng có chút bồn chồn, nhưng thua cái gì chứ thể thua sĩ khí.

      “Mạnh Tâm Nghi, ta muốn nhìn xem khí phách của ngươi lớn bao nhiêu. Đem các nàng nhốt chung lại cho ta.” Mộ Dung Trần cười lạnh, ra lệnh.

      “Dạ.” Thị vệ đáp.

      Cung Tuyết Thiên đến trước cửa, liếc mắt khinh thường nhìn cùng đám nữ nhân mang vẻ mặt sung sướng khi thấy người gặp họa, lắc đầu rời .


    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 012: Phòng tối u
      Bên trong phòng tối của Vương phủ.

      Cung Tuyết Thiến nhìn ngó xem xét xung quanh, nơi này đúng là phòng tối, trừ bên cái ô vuông đại khái giống cửa sổ khoảng chừng 30 centimet, còn lại bốn phía đều là vách tường khe hở, ánh sáng duy nhất chính là theo nóc nhà kia chiếu xuống, giống như ngọn đèn sân khấu, may mắn còn có chút sáng, khiến nàng đến mức sợ hãi mà hét lên.

      “Tiểu thư, người sợ ? Nô tỳ sợ.” Tiểu Vân cuộn người lại, lấy tay ôm người mình, thân người nàng ngừng run rẩy.

      “Tiểu Vân phải sợ, sợ cái gì? có gì đáng sợ hết.” Cung Tuyết Thiến muốn đến, phải chỉ là cái phòng tối sao? Tuy rằng nàng cũng cố gắng trấn tĩnh sợ hãi của mình.

      “Tiểu Thư, người mất trí nhớ đương nhiên nhớ mọi việc ở nơi này, nhưng nô tỳ biết, cho nên nô tỳ sợ.” Tiểu Vân gắt gao dựa vào người nàng.

      “Việc gì?” Cung Tuyết Thiến tò mò hỏi, chẳng lẽ chết người sao? Nghĩ vậy, trong lòng cũng khẩn trương lo lắng.

      “Nô tỳ cũng chỉ nghe , trước kia có nha hoàn phạm lỗi, bị nhốt vào trong phòng tối, cách hai ngày mới có người đến đưa cơm cho nàng, phát nàng toàn thân đầy máu, nằm đất, mắt bị nàng tự mình moi ra vứt bên cạnh, vách tường là ba chữ viết bằng máu, ‘ta bị oan’.” Tiểu Vân kể lại, đến đoạn toàn thân đầy máu, thân thể ngừng dán sát vào nàng.

      ?” Trong lòng Cung Tuyết Thiến có chút sợ hãi, trong đầu tưởng tượng cảnh người lấy tay móc hai mắt của mình, khỏi rùng mình, nhưng mà nàng cũng nể phục tính cách mạnh mẽ của nàng ấy.

      “Tiểu thư, mọi người nàng ta có thể hồn bất tán, vẫn quanh quẩn trong phòng tối này?” Tiểu Vân càng càng sợ, nhịn được mà ôm lấy nàng.

      “Tiểu Vân, có đâu, oan có đầu nợ có chủ, cho dù nàng ấy muốn báo thù cũng đến tìm chúng ta.” Cung Tuyết Thiến an ủi, hay biết chính mình sớm bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng chỉ cảm thấy nơi này u, nơi nơi đều là gió lạnh, mặc dù đổ mồ hôi, nhưng tóc gáy đều dựng đứng, ở nơi tối kia dường như có bóng trắng lay động, nàng cố nén để mình kêu lên, trong lòng cũng ngừng an ủi mình đời này có ma quỷ, chỉ là gạt người thôi.

      “Tiểu thư, nô tỳ phát từ lúc người mất trí nhớ thay đổi rất nhiều, giống như lập tức trưởng thành, nhưng khác với trước kia là càng thêm phần lỗ mãng, người biết hôm nay người làm nô tỳ sợ thế nào đâu, tiểu thư sao có thể chuyện với Vương gia như vậy, lần sau đừng như vậy nữa. Nô tỳ từng hứa với lão gia chăm sóc cho tiểu thư tốt, để cho tiểu thư chịu trừng phạt nào.” Tiểu Vân ôm nàng, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      “Ừ, ta hứa với ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, biết nàng quan tâm đến mình, thể giải thích nhiều với nàng, chỉ có thể làm cho nàng yên tâm.

      “Tiểu thư…” Tiểu Vân ngập ngừng, vẻ mặt lo lắng, nhưng tiếp nữa, bởi vì nàng biết mình cùng tiểu thư từng chịu trừng phạt như thế nào, tiểu thư biết cũng tốt.

      “Làm sao vậy Tiểu Vân?” Cung Tuyết Thiến hỏi, nhưng lại thấy lo lắng mặt nàng.

      có gì, tiểu thư, người mệt ? Dựa vào người nô tỳ ngủ chút .”Tiểu Vân chuyển đề tài.

      “Cám ơn ngươi, Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến cảm động , nàng cùng lắm cũng chỉ là đứa mười hai tuổi, phải chăm sóc người khác, biết nên cảm tạ hay oán hận xã hội phong kiến này.

      Kẹt kẹt… cửa sắt nặng nề đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra.

      Cung Tuyết Thiến theo bản năng đứng bật dậy, ôm nhau chặt hơn nhìn người mới tới.

      Chương 013 – Bị phạt trong phòng tối
      lão nương dáng người mập mạp, vẻ mặt có chút hảo ý, bước vào cười hiểm, ánh mặt trời từ nóc nhà chiếu xuống nếp nhăn mặt bà ta, khiến Cung Tuyết Thiến hình dung đến Dung ma ma ác độc.

      “Chào Lý mama.” Tiểu Vân ở bên vội vàng hành lễ, trong lòng thầm than tốt rồi, tại sao lại là bà ta? Xem ra tiểu thư chạy trời khỏi nắng rồi, làm sao bây giờ? Lòng nàng đầy lo lắng.

      Suýt ngất, đúng là ma ma, Cung Tuyết Thiến bồn chồn, xong rồi, bà ta có thể biến thái giống như Dung ma ma hay ? Nàng cũng ngây ngốc chờ bị phạt, vội vàng hành lễ, ngọt ngào : “Chào mama.” Tuy rằng thân phận tiểu thiếp của nàng hẳn là cao hơn so với ma ma, nhưng là ‘lễ nhiều người trách’, huống chi nàng vẫn còn là đứa , nịnh nọt chút đồng tình của bà ta .

      Nàng chào tiếng, khiến cho Lý mama ngẩn cả người, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng cả buổi, xác định nàng có làm động tác gì nữa, mới cười lạnh : “Tuyết chủ tử, câu chào này, lão nô nhận nổi.”

      Cung Tuyết Thiến ngẩn người, giọng điệu này ràng chứa đầy mười phần thuốc súng.Chẳng lẽ bé họ Mạnh này đắc tội với tất cả người trong Vương phủ sao? thực này quả thể làm cho nàng bội phục, có điều hôm nay là trốn được, những người này xem chừng đều chờ bỏ đá xuống giếng (thừa dịp người khác gặp nạn) với nàng.

      “Người đâu?” Lý ma ma thèm nhìn nàng, trực tiếp hướng ra ngoài cửa phân phó.

      “Ma ma.” Từ ngoài cửa hai nô tỳ cao lớn thô kệch vào, vừa nhìn biết là người mạnh mẽ có võ, giống như huấn luyện viên môn đấm bốc vậy.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân sợ hãi gắt gao bám chặt lấy nàng.

      Da đầu Cung Tuyết Thiến run lên, dán mắt nhìn theo tay các nàng, rồi người, may quá, có cầm theo dụng cụ tra tấn nào, có ngân châm, hẳn là ra tay quá nặng. Nhưng nàng nhầm rồi.

      “Bắt lấy nàng, để cho nàng động đậy.” Lý mama phân phó.

      “Dạ, mama.” Hai nô tỳ lập tức mỗi người bên giữ chặt cánh tay Cung Tuyết Thiến, đẩy Tiểu Vân ra.

      Lý mama lúc này mới trầm, khuôn mặt lộ vẻ cười cười, từng bước tiến lại gần nàng.

      “Ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến tại mới cảm thấy sợ, nụ cười của bà ta khiến nàng nghĩ đến ma quỷ.

      “Rất nhanh thôi, ngươi biết.” Lý ma ma cười quỷ dị, chậm rãi vươn tay tới hạ thân của nàng.

      Cung Tuyết Thiến trợn mắt hoảng sợ nhìn bà ta, bà ta muốn làm gì? đợi nàng kịp phản ứng lại, bên hông đùi nàng truyền đến trận đau buốt.

      “A…” nàng nhịn được hét lên tiếng thảm thiết.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân lập tức chạy qua, che trước mặt nàng, quỳ xuống dập đầu: “Mama, van cầu người tha cho tiểu thư.”

      “Cút ngay, bằng ngay cả ngươi cũng phải chịu phạt.” Lý mama kiên nhẫn đẩy nàng.

      “Mama, van cầu người, đừng.” Tiểu Vân lại nhào tới, ôm lấy chân của bà ta.

      Lý mama bực mình hướng về nha hoàn ra hiệu, nha hoàn gật gật đầu, hung hăng đánh chưởng vào phía sau Tiểu Vân, thân mình nàng mềm nhũn, liền hôn mê bất tỉnh.

      “Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiên hô, cắn môi giận dữ trừng mắt với bà ta, bà ta so với Dung mama còn biến thái hơn.

      “Nhìn cái gì? Lão nô tại cũng sợ ngươi nhìn, Tuyết chủ tử, ngươi nghĩ tới có ngày lại rơi vào tay lão nô .” Lý mama hung tợn cười hiểm, xong lại hung hăng dùng tay bấu lên bên hông đùi của nàng, mặt mang theo khoái cảm sau khi trả thù.

      “Biến thái.” Cung Tuyết Thiến thống khổ nhắm mắt lại hét lên, loại đau nhức này giống như da thịt bị người ta xẻo vậy.

      “Có phải rất đau hay ? Có điều đau là được rồi, vừa rồi hai phát đó là lão nô trả nợ cho ngươi, bây giờ mới chính thức bắt đầu giáo huấn.” Lý ma ma biến thái, đắc ý cười.

      Mà Cung Tuyết Thiến lại hoàn toàn biết bà ta cái gì? Cũng đợi nàng hỏi, Lý mama liền lúc hai tay bấu lấy hai bên hông đùi nàng, hung hăng dùng hết toàn lực mà nhéo.

      “A… Mụ phù thủy già, ngươi được chết tử tế đâu.” Nhìn sắc mặt ghê tởm của bà ta, Cung Tuyết Thiến kêu la thảm thiết, tiếng chửi bậy ngừng từ phòng tối truyền ra.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 014 – Tiểu thiếp được hoan nghênh
      Từ nóc nhà chiếu rọi xuống ánh trăng u ám, mớ tóc hỗn độn, đầu bê bết mồ hôi, tiểu nương sắc mặt trắng bệch thê thảm té xỉu ở đó, khiến cho người khác nhìn mà đành lòng.

      Trong bóng đêm, Tiểu Vân mở to mắt, lập tức đứng dậy, liền thấy Cung Tuyết Thiến té xỉu, bước qua, loạng choạng đỡ nàng. “Tiểu thư, người sao rồi? Người mau tỉnh lại .”

      “A, đau quá.” trong cơn hôn mê, Cung Tuyết Thiến thống khổ nhíu mày, cảm giác đau đớn này khiến cho ký ức trở lại, nàng mở mắt, nhìn thấy Tiểu Vân mới yên lòng. Nàng chỉ biết là mình bị mama kia nhéo đến chết sống lại, sau đó nàng biết gì nữa.

      “Tiểu thư, người thế nào? Còn đau ?” Tiểu Vân đỡ nàng ngồi dậy, trong mắt đau lòng chứa lệ.

      “Tiểu Vân, ta rất muốn về nhà.” Cung Tuyết Thiến ôm nàng khóc rống, nàng ủy khuất, hiểu sao phải chịu nhiều trừng phạt oan uổng như vậy, nhớ lại lúc còn ở thời đại, được cha mẹ thương, hoàn toàn có ai động đến ngón tay của mình, nhưng bây giờ, người khác muốn đánh là đánh, muốn mắng cứ mắng, nàng muốn trở về.

      “Tiểu thư, cố nhẫn nhịn vài năm, rất nhanh chúng ta có thể trở về rồi.” Tiểu Vân ôm lấy nàng, chỉ có thể an ủi như vậy, ra trong lòng sớm thở dài, tất cả mọi việc hôm nay đều là tự tiểu thư lựa chọn, còn có thể trách ai? Nhưng bây giờ nàng thể như vậy.

      “Tiểu Vân, ngươi có biết vì sao mà ma ma kia lại hận ta như vậy ?” Cung Tuyết Thiến lau nước mắt, nhìn nàng hỏi, sau khi khóc xong, tâm tình tốt lên nhiều, có điều vẫn đau nhức.

      Tiểu Vân do dự nhìn nàng, biết mở miệng thế nào.

      “Có gì cứ thẳng, Tiểu Vân, ngươi cũng hy vọng ta thay đổi, phải sao? Ta nhất định phải biết ta phạm những sai lầm nào mới có thể sửa được.” Cung Tuyết Thiến lòng , nàng muốn biết ra Mạnh Tâm Nghi là loại người thế nào?

      “Tiểu thư, mama sở dĩ hận người như vậy, là vì người trêu đùa bà ta quá đáng, khiến cho bà ta mất mặt trước mọi người, trước kia tiểu thư phải người xấu, nhưng có chút kiêu căng vô lễ, thái độ ngạo mạn, xem bất kỳ kẻ nào ở trong mắt, cho nên mọi người mới thích người.” Lúc này Tiểu Vân mới dám .

      Cung Tuyết Thiến hiểu được chút, hóa ra tiểu thư Mạnh gia là thiên kim tiểu thư hư hỏng, cho nên mới gây thù hằn khắp nơi, trách được bị trừng phạt như vậy., ngẩng đầu hỏi nàng: “Ta trêu chọc bà ta như thế nào?” Nàng muốn biết đứa bé mười tuổi trêu chọc người thế nào?

      “Ai…” đến chuyện này, Tiểu Vân thở dài, “ ra là tiểu thư bị chủ tử khác trong Vương phủ lợi dụng. Mama là vú nuôi của Vương gia, cho nên ở trong Vương phủ cũng có địa vị nhất định, bình thường cũng thực hung ác, thường xuyên mắng chửi người, mọi người đều sợ bà ta, cho dù là chủ tử cũng đền kiêng nể ba phần, nhưng trong lòng họ phục, cho nên cố ý nếu ai làm cho bà ta quỳ xuống trước người đó, mới thực có bản lĩnh. Kỳ các nàng cố ý sắp xếp tiểu thư, biết tiểu thư tâm cao khí ngạo, tranh cường háo thắng, nhất định làm, kết quả tiểu thư dùng dây thừng làm vòng tròn, chờ mama qua bị vấp vào dây thừng, bị quỳ gối trước mặt người, ai biết được chủ tử kia nấp chỗ tối ra, mama thẹn quá hóa giận, liền kết oán với tiểu thư.”

      Nghe được mọi việc, Cung Tuyết Thiến biết nên Mạnh tiểu thư này là thông minh hay là ngốc nữa. Nhưng ngẫm lại nàng mới có mười tuổi, sao có thể đấu lại với bọn hạ nhân bỉ ổi, chẳng qua kết quả lại khiến mình phải gánh vác hậu quả do nàng để lại.

      Chương 015 – Tai vách mạch rừng
      Trong phòng ngủ tràn đầy mùi vị sắc dục, Mai chủ tử nửa nằm, cánh tay trắng nõn quấn lấy lồng ngực mở rộng của Mộ Dung Trần, ánh mắt mơ màng, sắc mặt ửng đỏ.

      “Vương gia… Vương gia…” ngừng vận động thân thể, làm cho hơi thở của nàng gấp gáp, vừa như thoải mái, vừa như khổ sở.

      “Thoải mái ?” Mộ Dung Trần đỡ lấy eo nàng, mắt nhìn nàng chằm chằm, nhưng tia ấm áp, chỉ là vận động mạnh mẽ, phát tiết dục vọng của mình.

      thoải mái, Vương gia.” Mai chủ tử thở gấp.

      “A…” tiếng la to, sau đó gian phòng lại trở nên yên tĩnh.

      “Vương gia, tối nay người nghỉ lại nơi này của thiếp thân sao?” Mai chủ tử vừa giúp sửa sang lại quần áo, vừa giọng thưa dạ.

      “Mai Cơ, ngươi phạm quy rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng bắn về phía nàng.

      “Dạ, thiếp thân biết sai rồi.” Mai Cơ bị dọa đến biến sắc, nàng biết mình nên như vậy, nhưng nàng muốn thử lần, có điều, mỗi lần thử đều chọc giận Vương gia.

      “Biết sai, lần sau đừng nên phạm, nếu Mai Uyển này, Bổn Vương bước vào.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, ánh mắt vô tình, xong hề lưu tình mà xoay người bước .

      Mai Cơ ở phía sau lập tức ngã xuống, người khác đều nghĩ mình được sủng ái, ngay cả chính nàng cũng nghĩ tại trong Vương phủ, Vương gia thích nàng nhất, nhưng giờ mới , các nàng ai cũng thể thay thế được nữ nhân kia trong lòng Vương gia, cho nên Vương gia sau khi xong việc, bao giờ ở lại qua đêm với tiểu thiếp.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Mộ Dung Trần đến hoa viên, ánh mắt lạnh lùng, mặt cười, nữ nhân đều có lòng tham đáy, tóm lại, đời này chỉ có nữ nhân, luôn thiện lương, hiểu ý, chăm sóc dịu dàng, tranh thưởng, nhưng lại làm cho người ta đau lòng.

      Liễu Nhu. Nữ nhân này khiến thương, khiến cho , khiến cho đau. Chính vào thời khắc nàng chết, lòng , tâm của cũng chết theo nàng.

      Gió đêm lạnh lùng thổi lên mặt, làm cho nhất thời tỉnh táo lại, bước chân nặng nề, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại tình cảnh ban sáng.

      Mạnh Tâm Nghi, nhớ đến ánh mắt gian xảo của nàng, tính cách ngang ngược, lời vô tội mà châm chọc, ăn lớn mật muốn sống, tựa như lúc đó thay đổi thành người khác, đứa bé mười tuổi sao có thể thay đổi lớn như vậy? Nghĩ thế, bước chân khỏi hướng tới phòng tối.

      “Vương gia.” Thị vệ đứng canh cửa vội hành lễ.

      “Lui xuống .” Mộ Dung Trần phất tay ra lệnh.

      “Dạ.” Thị vệ liền lui xuống.

      Mộ Dung Trần đứng ở cửa, chợt nghe tiếng chuyện bên trong.

      “Tiểu thư, còn đau .” Tiểu Thanh đau lòng ôm lấy nàng.

      “Đau, đau chết được. Vương gia này, người trong Vương phủ này, tất cả đều biến thái, biết bản thân phát điên cái gì, đòi làm tiểu thiếp của Vương gia.”Cung Tuyết Thiến đau đến cắn răng, thầm oán Mạnh Tâm Nghi.

      Xì… Tiểu Vân chợt bật cười, cũng trêu ghẹo: “Tiểu thư trước kia đúng là phát điên, lòng muốn gả cho Vương gia, Tiểu thư phải vừa ý vì Vương Gia tuấn mỹ sao? Bây giờ hối hận rồi?”

      “Hối hận, ta hối hận muốn chết.” Cung Tuyết Thiến bày ra vẻ ‘biết vậy chẳng làm’.

      “Tiểu thư, người hối hận?” Tiểu Vân kinh ngạc nhìn nàng, sau khi tiểu thư mất trí nhớ giống trước.

      “Ừ, hối hận, ngươi xem ta mới mười tuổi, cho người tra tấn ta như vậy, vừa nhìn biết lãnh huyết vô tình, chờ khi chúng ta được thả ra ngoài, ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này.” Cung Tuyết Thiến , nàng muốn học tinh thần bất khuất của Vân Phi Tuyết (Nữ 9 trong truyện dâu thứ 10 của Quỷ Vương – Ngạn Thiến ^^), thể trêu vào, vậy trốn cũng được sao?

      “Rời khỏi? Tiểu thư, Vương gia thả người, người rời thế nào?” Tiểu Vân kỳ quái hỏi.

      “Ngốc nha, đương nhiên là bỏ trốn.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, cổ nhân đều thực cổ hủ như vậy sao.

      “Bỏ trốn?” Tiểu Vân sợ hãi kêu lên.

      chút, để ý tai vách mạch rừng.” Cung Tuyết Thiến che miệng nàng lại.

      Bỏ trốn? Mộ Dung Trần đứng ngoài cửa, khóe môi khẽ cười lạnh, Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương cho ngươi biết cái gì gọi là vào cửa dễ, ra cửa khó.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 016 – Có ma
      Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ nóc nhà rọi xuống, chiếu vào mặt Cung Tuyết Thiến cùng Tiển Vân ôm nhau.

      Ánh mặt trời đột nhiên chiếu đến làm cho bọn họ mặt nhăn mày nhíu, hai người đồng thời cùng tỉnh lại.

      “Tiểu thư, người có khỏe ?” Câu đầu tiên Tiểu Vân hỏi chính là quan tâm đến nàng.

      “Tiểu Vân, ta tốt lắm, có điều quả rất đói.” Cung Tuyết Thiến cười cười giỡn.

      “Tiểu thư kiên nhẫn chút, chừng Vương gia thả chúng ta, nếu cũng có thể sai người đưa cơm lại đây.” Tiểu Vân vội .

      “Ừ, chịu cũng có thể làm gì bây giờ? Ta cuối cùng cũng chỉ có thể ôm ngươi.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân cũng nhịn được mà nở nụ cười.

      Cửa bị đẩy ra, Mai Cơ, Lan Cơ cùng nữ tử ngày đó bị nàng trêu đùa bước vào. Cung Tuyết Thiến nhìn thấy vẻ mặt các nàng cười hiểm, nàng biết rằng mình xong rồi, ngày lành qua, lai giả bất thiện. (Nguyên câu là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người đến tốt, người tốt đến)

      “Nô tỳ tham kiến Mai chủ tử, Lan chủ tử, Tình chủ tử.” Tiểu Vân vội vàng nhất nhất hành lễ.

      “Muội muội thế nào rồi? Mùi vị trong phòng tối có phải rất tốt hay ? Nhìn khuôn mặt trắng bệch nhắn này quả làm cho ta đau lòng.” Tình Cơ đến trước mặt nàng, móng tay dài, đỏ tươi chậm rãi vuốt mặt nàng, ánh mắt lên tia hung ác.

      “Tỷ tỷ, ta bị dọa sợ hãi, các người biết , ở nơi này có ma, nữ quỷ có mắt, máu chảy đầm đìa, luôn miệng hô ‘ta bị oan, ta muốn báo thù’, ngươi nhìn kìa, nhìn kìa, nàng ở ngay phía sau ngươi.” Tay Cung Tuyết Thiến nắm chặt lại, cố tình khủng bố.

      Tình Cơ bị dọa thối lui từng bước , ở phía sau sắc mặt của Mai Cơ và Lan Cơ cũng hoảng sợ nhìn quanh bốn phía.

      “Tình Cơ, ngươi hồ đồ rồi, sao lại tin lời nàng , nếu có quỷ nàng còn sống được tới hôm nay sao?” Mai Cơ cười , nàng đúng là dễ bị lừa, nếu có quỷ, đứa bé như nàng sớm bị hù chết.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi muốn chết.” Sắc mặt Tình Cơ muốn đỏ, mình rang là bị nàng đùa giỡn, thẹn quá hóa giận mà vung tay lên.

      “Tiểu thư mau tránh ra.” Tiểu Vân đẩy nàng ra chút, chợt nghe thấy bốp bốp hai tiếng.

      mặt Tiểu Vân liền in hằn vết bàn tay đỏ ửng.

      “Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến chạy lại, nhìn thấy mặt nàng bị đánh sưng lên, nổi giận đùng đùng, trừng mắt với Tình Cơ: “Ngươi dựa vào cái gì dám đánh người?”
      ”Dựa vào cái gì đánh người? Ta còn dám đánh ngươi nữa cơ.” Tình Cơ xong tay liền hung hăng giơ lên hướng mặt nàng đánh xuống.

      Thân mình Cung Tuyết Thiến hơi nghiêng dễ dàng tránh thoát bàn tay nàng. Nhưng Tình Cơ lập tức bắt giữ nàng lại.

      “Tiểu Thư.” Tiểu Vân muốn tiến lên giúp đỡ.

      “Đứng lại.” Mai Cơ và Lan Cơ ở bên xem náo nhiệt vội quát. Tiểu Vân biết mình tại càng giúp chính là càng phá tiểu thư, chỉ có thể lo lắng trong lòng, tiểu thư làm sao qua được, lần này nàng lại phải chịu khổ rồi.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi chết chắc rồi.” Ánh mắt Tình Cơ hung ác.

      Cung Tuyết Thiến cắn môi, nhìn thấy nữ nhân này cao hơn mình đến nửa thước, muốn đánh nhau sao? Được, nàng sẵn sàng đấu đến cùng.

      Chương 017 – Hủy dung
      “Tình Cơ, ngươi xem, nàng phục kìa, ngươi cần phải cẩn thận dạy dỗ nàng.” Mai Cơ và Lan Cơ ở bên cạnh cố ý chọc giận nàng.

      Tình Cơ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn lạnh lùng của nàng, nghĩ đến mình cư nhiên bị nàng trêu đùa hai lần, mặt mũi của mình để ở đâu chứ? khỏi nổi giận đùng đùng, tay lại giơ lên muốn tát: “ chết .”

      Cung Tuyết Thiến nhìn tay nàng ta giáng xuống, lần này trốn tránh mà dùng tay gắt gao túm lấy tay nàng ta, hung hăng cắn xuống, nàng đương nhiên phải người dễ bị người ta khi dễ.

      “Đau quá, chết tiệt, ngươi mau buông ra.” Tình Cơ đau quá hét lên, tay còn lại dùng sức đánh về sau lưng nàng.

      Tiểu Vân, Mai Cơ và Lan Cơ đứng xem màn như vậy mà ngây ngẩn cả người.

      “A.” Cung Tuyết Thiến bị đau liền buông nàng ta ra, thừa dịp nàng cúi đầu nhìn vết cắn ở cánh tay, lập tức vươn tay cào lên khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng ta, liền xuất bốn vệt máu.

      Tình Cơ sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng lại, nghĩ tới cái tay đau, kêu to tiếng, chạy tới trước mặt Lan Cơ lo lắng hỏi: “Mặt của ta thế nào rồi?”

      Mai Cơ cùng Lan Cơ nhìn mặt nàng ngừng rỉ máu, trả lời lại, cũng dám tin đứa trẻ mười tuổi có thể tàn nhẫn như vậy.

      “Máu.” Tình Cơ nhìn thấy máu dính tay mình, bị dọa hét chói tai, trong đầu chỉ có ý nghĩ mặt mình bị hủy.

      Cung Tuyết Thiến nhìn nàng kia bị mình cào đến máu chảy đầm đìa, trong lòng có chút hối hận, vừa rồi ra tay chỉ là do tức giận, cũng muốn hủy dung nhan nàng.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân lo lắng chạy về bên cạnh nàng, biết Tình Cơ trừng phạt tiểu thư thế nào.

      Quả nhiên Tình Cơ hồi phục lại tinh thần, bước lại gần nàng nghiến răng nghiến lợi, hận thể ăn tươi nuốt sống nàng.

      Tiểu Vân theo bản năng đứng chắn trước mặt nàng ngăn cản.

      Cung Tuyết Thiến gạt Tiểu Vân ra, dù sao nữa, mọi việc là do nàng gây ra, bất kể thế nào nàng cũng tự mình gánh vác, cùng lắm lại chết lần nữa, nhưng nàng ngoan ngoãn, mà chờ cơ hội phản kích.

      “Mạnh Tâm Nghi, hôm nay ta cho khuôn mặt nhắn này của ngươi biến dạng, ta gọi là Tình Cơ.” Tình Cơ vươn móng tay đỏ tươi cào lên mặt nàng.

      “Các ngươi làm gì đó?” Ở cửa đột nhiên xuất thân áo xanh. Tay ôm kiếm, ngũ quan góc cạnh. Lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh vòng những người trong phòng.

      Tình Cơ dừng tay chút.

      “Wow…” Cung Tuyết Thiến nhìn người mới tới, hiệp sĩ lạnh lùng, võ công nhất định rất lợi hại.

      “Lôi hộ vệ, có chuyện gì sao?” Mai Cơ, Lan Cơ cùng Tình Cơ tỏ thái độ thực cung kính, là hộ vệ bên người Vương gia, đại diện cho Vương gia, ai dám đắc tội.

      “Vương gia có lệnh dẫn Tuyết chủ tử đến gặp người.” Ngữ khí của Lôi hộ vệ vẫn lạnh lùng.

      Cung Tuyết Thiến ái mộ nhìn , cũng phải biểu lãnh khốc bình thường nha, rốt cuộc nàng có thể gặp hiệp sĩ trong truyền thuyết rồi.

      “Cái gì?” Tình Cơ sửng sốt, vậy chẳng phải nàng còn cách nào báo thù nữa sao, uổng phí mà buông tha nàng ư?

      “Tuyết chủ tử, thôi.” Lôi hộ vệ nhìn Cung Tuyết Thiến.

      “Ta?” Cung Tuyết Thiến lúc này mới phản ứng lại, vội vàng bước , qua mặt Tình Cơ : “Tạm biệt.” Nàng vô cùng mong được rời khỏi, nếu mạng này khó bảo toàn, tránh được lúc nào hay lúc đó.

      Tình Cơ ở phía sau chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

      “Tình Cơ, chúng ta cũng đến tiền sảnh, ta tin Vương gia nhìn thấy gương mặt bị hủy hoại của ngươi động tâm, huống chi ngươi đừng quên Vương gia là bị bắt kết hôn với nàng ta, chừng luôn tìm cơ hội trừng phạt nàng đó.” Mai Cơ .

      vậy, có điều gương mặt này của ta để Vương gia thấy được, về sau có khi nào Vương còn thích ta nữa ?” Tình Cơ lo lắng .

      “Ngươi chẳng lẽ Vương gia cũng biết sao? Lẽ nào ngươi muốn báo thù? tại ngươi thành ra cái dạng này chính là cơ hội của ngươi, ngươi có muốn hay ?” Lan Cơ cũng , đương nhiên bọn họ đều là có suy nghĩ riêng, hi vọng Vương gia còn thích nàng, bớt người cạnh tranh tình cảm với mình.

      Tình Cơ suy nghĩ chút, đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của bọn họ, nhưng cơn tức này nuốt trôi, gật đầu : “Được, chúng ta .”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 018 – hay hơn hát
      Trong đại sảnh, Mộ Dung Trần ngồi ở phía , tay cầm chén trà khẽ nhấp.

      “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ, còn lấy tay giựt giựt góc áo Cung Tuyết Thiến.

      “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Nàng chút tình nguyện.

      đợi Mộ Dung Trần lên tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc bi bi thảm thảm.

      “Vương gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp.” Mai Cơ cùng Lan Cơ ở hai bên đỡ lấy Tình Cơ vào.

      Mộ Dung Trần nhìn thấy bên mặt nàng ta bị phá, ánh mắt cả kinh, lạnh lùng :“Ai làm? Trong Vương phủ có ai dám đả thương nàng như vậy?”

      “Vương gia, là Tuyết Cơ muội muội cào mặt thiếp.” Tình Cơ vừa khóc vừa lấy tay chỉ mặt Cung Tuyết Thiến, trong lòng hận thể giết nàng, nhưng biểu bên ngoài lại bày ra bộ dáng nhu nhu nhược nhược.

      Nàng? Mắt Mộ Dung Trần chuyển hướng sang phía nàng, đứa trẻ gầy tong teo có thể cào mặt nàng ta như vậy, khiến cho có phần hoài nghi, nhưng vẫn biểu ra mặt, ánh mắt lạnh lùng : “Mạnh Tâm Nghi, ngươi có thể được gì?”

      “Vương gia, người tin sao?” Cung Tuyết Thiến vô tội chớp chớp mắt, mọi người cùng nhau giả bộ, sao nàng thể, nàng chỉ mới mười tuổi nha.

      “Tại sao ta được tin?” Mộ Dung Trần nghĩ tới nàng hỏi như vậy, hơi xiêu lòng, nhưng vẫn lạnh lùng , tuy rằng quả có vài phần hoài nghi.

      “Vương gia, tỷ tỷ cao hơn ta, ta chính là với tay cũng với tới mặt của nàng, còn nữa, tỷ tỷ là người ngốc sao? Đứng yên đợi ta cào, né tránh sao? Người thường đều có thể nhìn ra, huống chi là Vương gia minh cơ trí, là người luôn nhìn mọi việc.” Cung Tuyết Thiến vô tội quẹt quẹt miệng , cuối cùng còn tiếc nịnh mấy câu. phải sao? Ngàn sai vạn sai, vuốt mông ngựa tồi nha.

      Mộ Dung Trần kinh ngạc nhìn nàng, vì sao nàng trở nên thông minh như vậy?

      “Ngươi cái gì?” Tình Cơ tức giận , sau đó quỳ gối, “Vương gia nên vì thiếp làm chủ, Vương gia nếu tin có thể hỏi, Mai Cơ cùng Lan Cơ làm chứng cho thiếp.”

      “Dạ, Vương gia, thiếp tận mắt nhìn thấy Tuyết Cơ cào mặt Tình Cơ bị thương.” Mai Cơ cùng Lan Cơ vội vàng làm chứng.

      “Đúng ?” Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm Cung Tuyết Thiến, ánh mắt thâm thúy khiến cho người ta nhìn hỉ nộ của .

      “Vương gia xem, hôm qua ta chính là bị Vương gia nhốt vào phòng tối, sao có thể làm bị thương tỷ tỷ chứ.” Cung Tuyết Thiến giả bộ thân vô tội, hi vọng các nàng tự ra chân tướng, cùng lắm nàng được tính là phòng vệ chính đáng.

      “Ngươi chính là ở trong phòng tối đả thương ta.” Tình Cơ hề nghĩ ngợi , Mai Cơ cùng Lan Cơ ngăn cản kịp, nhìn mắt nàng đều là nén giận, nàng ta cũng lập tức tỉnh ngộ tự biết mình sai, Vương gia rất thích các nàng nhiều chuyện.

      “Các ngươi đến phòng tối làm gì?” Sắc mặt Mộ Dung Trần lãnh đạm, giọng cũng trở nên rét lạnh.

      “Vương gia, thiếp là muốn xem Tuyết Cơ muội muội, muội ấy như vậy biết có chịu nổi khí phòng tối kia hay ? Cho nên sáng sớm tìm Tình Cơ cùng Lan Cơ đến thăm nàng, ai ngờ được muội muội cảm kích, lại còn đả thương Tình Cơ.” Mai Cơ lập tức quỳ xuống giải thích, thầm đổ mồ hôi lạnh.

      Ai nha, trong lòng Cung Tuyết Thiến tức giận, nàng cuối cùng cũng biết cái gì gọi là hay hơn hát, nhưng nàng cũng phải chịu để yên như vậy, nghĩ vậy liền tiếp tục chớp mắt vô tội : “Tỷ tỷ, muội muội cảm tạ các người đến thăm, cho nên mới dùng sức cào mặt Tình Cơ tỷ tỷ coi như đáp lễ.”

      Chương 019 – Có qua có lại mới toại lòng nhau
      Hả? Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ cũng ngây ngẩn cả người, nghi hoặc nhìn nàng, nàng cái gì?

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi có ý gì?” Ánh mắt Mộ Dung Trần chiếu thẳng vào nàng.

      “Vương gia, từ cha dạy ta, Có qua có lại mới toại lòng nhau, cho nên, người ta tốt với ta thế nào, ta đối lại tốt hơn mười phần, các tỷ tỷ đến thăm ta, chưa đến lời thứ hai hung hăng tát ta hai cái, tình ý thâm hậu như vậy, ta sao có thể đáp lễ chứ?” Cung Tuyết Thiến cố ý bày ra vẻ có sách mách có chứng thể lay chuyển, biểu tình khờ dại vô tội, làm cho người ta vô thức phản bác lại được.

      Tiểu Vân ở bên cạnh bị tiểu thư thay phiên luận lộng đến ngây người, trong lòng vừa lo lắng vừa kính nể tiểu thư.

      Tình Cơ, Mai Cơ, Lan Cơ trừng lớn mắt nhìn nàng, hoàn toàn bị lý luận của nàng làm cho mất phản ứng, có điều trong lòng cực kỳ bực mình, nhưng cách nào phản bác, đành phải chờ xem Vương gia như thế nào?

      Ánh mắt Mộ Dung Trần gắt gạo trói nàng, Cung Tuyết Thiến cố ý cười ngọt ngào với .

      “Ha ha ha ha.” Cuối cùng ai ngờ tới, Vương gia cư nhiên bộc phát trận cười nghiêng ngả, khỏi nhìn .

      “Có qua có lại mới toại lòng nhau, Mạnh Tâm Nghi, kinh thư của ngươi quả nhiên độc đáo.” tán dương, trong lời lại chứa châm chọc.

      “Thiếp thân tạ ơn Vương gia khích lệ, ta còn sợ lễ quá nặng tỷ tỷ thích, nghe Vương gia như vậy ta an tâm rồi.” Cung Tuyết Thiến lại tiếp tục mượn sườn núi trèo xuống, bộ dáng vui mừng, tay vỗ vỗ ngực.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi đến đây kể lại đầu đuôi câu chuyện .” Mộ Dung Trần lạnh lùng , biết vì sao trong lòng lại có ý niệm muốn trừng phạt nàng.

      “Ngươi cố tình gây .” Tình Cơ tức giận trợn mắt, sợ Vương gia xử phạt nàng, lập tức quỳ xuống, “Vương gia, xin làm chủ cho thiếp.”

      “Ngươi , Bổn Vương làm chủ cái gì?” Mộ Dung Trần đột nhiên có hứng thú.

      “Ta cũng biết, Tình Cơ tỷ tỷ muốn Vương gia làm chủ chuyện gì, vì vậy ta cũng muốn biết Vương gia làm chủ chuyện gì?” Cung Tuyết Thiến chớp mắt to, ngươi hỏi ta, ta .

      “Tình Cơ, ngươi nghe , vậy ngươi xem, ngươi muốn Bổn Vương làm chủ cho ngươi chuyện gì?” Mộ Dung Trần biết còn cố ý .

      “Vương gia, đánh muội muội là thiếp sai, nguyện ý bị Vương gia trừng phạt, chính là, Muội muội hủy mặt thiếp, xin cho thiếp cái công đạo.” Tình Cơ còn cách nào khác đành quỳ xuống thừa nhận sai lầm của mình.

      Mai Cơ cùng Lan Cơ trong lòng buồn bực, nàng như vậy phải là đưa cả các nàng vào, mình là các nàng đưa đến tìm Tuyết Cơ gây phiền toái, như vậy Vương gia giúp nàng sao? là việc tốt xong, thất bại có thừa.

      Cung Tuyết Thiến ở bên thầm cười lạnh. Ngươi rốt cuộc thừa nhận, thừa nhận là tốt rồi, mình cũng phải là người để ý vụn vặt buông tha. Đừng tưởng nàng còn là Mạnh Tâm Nghi trước kia.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi làm mặt Tình Cơ bị thương, ngươi xem Bổn Vương hẳn là nên trừng phạt ngươi thế nào?” Mộ Dung Trần đột nhiên nhìn nàng hỏi.

      “Vương gia, mọi chuyện phải có nguyên nhân mới có kết quả, nguyên nhân kết quả, nhân quả, cho nên có nhân như vậy tất phải nên có quả như vậy.” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng ra câu này rất có triết lý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :