1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 105 — Thanh kiếm hai lưỡi
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 106 — Nham hiểm
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 107 — Phản bội
      Mộ Dung Trần mang vẻ mặt trầm đáng sợ đứng ở cửa, nhìn hai ngươi chạm môi vào nhau rất ái muội, tay liền nắm chặt lại, tay nổi đầy gân xanh.

      “Vương gia, lâu gặp.” Cơ Tinh Hồn buông Cung Tuyết Thiến trong lòng ra, khóe môi khẽ cười, chào hỏi.

      “Cơ Tinh Hồn, ngươi to gan, dám xông vào Vương phủ của ta.” Vẻ mặt đầy phẫn nộ của Mộ Dung Trần khiến cho người ta sợ hãi.

      “Vương gia, xông cũng xông rồi, còn có gì dám hay dám chứ?” Cơ Tinh Hồn nhíu mày hỏi ngược lại.

      “Vậy hôm nay bổn Vương khiến ngươi có đến mà có về.” Cả người Mộ Dung Trần lộ ra sát khí.

      “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó .” Cơ Tinh Hồn lại thèm để ý.

      “Vương gia, chuyện đến nước này rồi, xin ngươi hãy hưu ta .” Cung Tuyết Thiến nhân cơ hội , nếu thấy được vừa đúng lúc đó có lẽ là ý trời. Vậy nên vì phẫn nộ mà hưu nàng .

      “Hưu ngươi? Để cho ngươi cùng ở bên nhau sao?” Mộ Dung Trần cười trầm:“Cho dù bổn Vương có phải giết ngươi cũng hưu ngươi.”

      Cung Tuyết Thiến nhìn chằm chằm, nàng nghĩ tới kết quả như vậy, trong khoảnh khắc nhất thời biết nên gì để khuyên bảo .

      “Vương gia, bức bách nữ nhân ngươi như vậy có phải làm mất phong độ của ngươi hay ? Ngươi sợ bị người đời chê cười sao?” Cơ Tinh Hồn ở bên cạnh châm chọc.

      “Cơ Tinh Hồn, ở đây có chỗ cho ngươi chuyện, ngươi cho là hôm nay ngươi có thể sống sót mà rời khỏi Vương phủ sao?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần lạnh như băng, xong liền vung tay lên phân phó: “Người đâu, bắt lại cho ta.”

      “Dạ.” Rất nhanh, vài thị vệ liền đồng loạt xông lên từ phía cửa.

      “Chỉ bằng các ngươi mà cũng mơ tưởng bắt được ta sao? Vậy chẳng phải mấy năm nay ta lăn lộn trong chốn giang hồ cách vô ích sao?” Cơ Tinh Hồn xong, chớp mắt cái, vài ám khí đồng thời bắn ra từ trong tay.

      “Mau tránh ra, cẩn thận có độc.” Trong nhóm thị vệ có ngươi hô, mấy người kia lập tức tránh sang bên.

      “Vương gia, hẹn ngày gặp lại.” Cơ Tinh Hồn xong, trong tay liền tung lên đám bột phấn, ôm lấy Cung Tuyết Thiến bay ra khỏi phòng.

      Mộ Dung Trần tránh được đám bột phấn đó nhưng vẫn đuổi theo, khẽ vung tay, bên cạnh liền có người dùng đao áp giải Tiểu Vân tới.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi nghĩ kỹ , nếu hôm nay ngươi dám rời khỏi Vương phủ đầu của Tiểu Vân lập tức rơi xuống đất.” Mộ Dung Trần hô to về phía nàng, tin nàng bỏ mặc Tiểu Vân lo lắng.

      “Tiểu thư.” Tiếng khóc của Tiểu Vân mang theo run rẩy.

      “Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thanh đao to sáng loáng đặt ở cổ của Tiểu Vân, vội vàng : “Cơ Tinh Hồn, thả ta xuống , ta thể để mất Tiểu Vân được.”

      “Nàng hãy nghĩ kỹ , nếu nàng xuống đó muốn thoát ra khỏi đây lần nữa rất khó.” Cơ Tinh Hồn nghiêm túc , Mộ Dung Trần nhất định phái người canh giữ nghiêm ngặt hơn, muốn đưa nàng rời dễ dàng.

      “Ta biết, nhưng mà ta thể vì bản thân mình mà hy sinh Tiểu Vân được, thả ta xuống .” Cung Tuyết Thiến gật đầu, mặc kệ hậu quả là gì nữa nàng cũng bỏ rơi Tiểu Vân.

      “Mạnh Tâm Nghi, nàng quyết định? Cho dù sau này có cơ hội rời khỏi Vương phủ nữa, nàng cũng hối hận sao?” Cơ Tinh Hồn lại hỏi lại lần nữa.

      “Ta hối hận, bởi vì có gì quan trọng hơn mạng người cả.” Cung Tuyết Thiến nghiêm túc .

      “Nhưng mà nàng ta chỉ là nha hoàn, đáng sao?” Cơ Tinh Hồn thể hiểu nàng.

      “Nha hoàn cũng là người, huống chi Tiểu Vân rất trung thành tận tâm, toàn tâm toàn ý hầu hạ ta nhiều năm, tình nghĩa này gì có thể sánh được, cho nên, ta bỏ rơi nàng.” Cung Tuyết Thiến nhìn .

      Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu rồi mới nghiệt : “Ý nghĩ của bảo bối vĩnh viễn đều giống với người thường, nhưng mà ta vẫn muốn thả nàng xuống.”

      Mộ Dung Trần nhìn thấy bọn họ đứng ở nóc nhà chuyện nhau hề kiêng dè gì cả, sắc mặt càng xanh mét, giương giọng hô: “Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương đếm tới ba, nếu ngươi chịu xuống bổn Vương lập tức giết chết Tiểu Vân.”

      .”

      “Cơ Tinh Hồn, thả ta xuống , nhanh lên.” Cung Tuyết Thiến sợ hãi thúc giục.

      “Hai.”

      “Cơ tinh Hồn.” Trái tim Cung Tuyết Thiến quýnh lên, dùng sức đẩy , thân mình liền chao đảo rơi xuống mặt đất.

      “Nữ nhân điên.” Cơ Tinh Hồn vội vàng điểm mũi chân cái ôm lấy thân mình rơi xuống của nàng, sau đó đặt nàng xuống đất rồi lại lập tức bay lên, : “Yên tâm, bảo bối, ta đến cứu nàng.”

      “Cơ Tinh Hồn, đây là do ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, bắn tên.” Mộ Dung Trần ra lệnh tiếng, trận mưa tên liền bắn về phía Cơ Tinh Hồn.

      “Vương gia, ngươi cho là những thứ này có thể giết chết ta sao? Nếu dễ dàng như vậy Cơ Tinh Hồn ta thể sống tới hôm nay.” Giọng của Cơ Tinh Hồn nhanh chóng biến mất ở giữa trung.

      Cung Tuyết Thiến nhìn theo , mặc dù trong lòng hơi lo lắng nhưng mà nàng tin tưởng với bản lĩnh của nhất định có thể trốn thoát.

      “Tiểu Vân, ngươi sao chứ?” Nàng liền kéo Tiểu Vân qua.

      “Tiểu thư.” Thân thể Tiểu Vân run rẩy, hiển nhiên là do quá hoảng sợ.

      sao, sao rồi.” Cung Tuyết Thiến an ủi nàng.

      Lúc này Mộ Dung Trần mới bước từng bước đến gần nàng, ánh mắt trầm đáng sợ rồi liền giữ chặt cổ tay nàng, hai lời liền vào trong phòng.

      Rầm… hung hăng đẩy nàng ngã mặt đất, lấy tay kéo tóc nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, cả ngươi tản ra nỗi tức giận đến mức như muốn cắn nuốt người khác: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi dám cả gan phản bội bổn Vương.” Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, liền cảm thấy khí huyết dâng trào như muốn tuôn ra, có người nào, có bất kỳ nam nhân nào có thể tha thứ cho nữ nhân phản bội mình.

      “Vậy ngươi hưu ta .” Cung Tuyết Thiến vẫn quật cường như cũ .

      “Hưu ngươi? Đừng mơ tưởng, bổn Vương cho người biết kết cục của việc phản bội bổn Vương.” Mộ Dung Trần lập tức dùng lực kéo tóc nàng, kéo nàng dậy.

      Cung Tuyết Thiến đau đớn đến mức nhăn mày, nhưng nàng lại cắn môi để mình kêu ra tiếng.

      Trong mắt Mộ Dung Trần có lấy tia thương tiếc, lớn tiểng ra lệnh: “Người đâu, nhốt nàng ta vào địa lao cho bổn Vương, có mệnh lệnh của bổn Vương, cho phép bất kỳ ai gặp nàng.”

      “Dạ.” Hai gã thị vệ lập tức áp giải nàng ra ngoài.



    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 107 — Phản bội
      Mộ Dung Trần mang vẻ mặt trầm đáng sợ đứng ở cửa, nhìn hai ngươi chạm môi vào nhau rất ái muội, tay liền nắm chặt lại, tay nổi đầy gân xanh.

      “Vương gia, lâu gặp.” Cơ Tinh Hồn buông Cung Tuyết Thiến trong lòng ra, khóe môi khẽ cười, chào hỏi.

      “Cơ Tinh Hồn, ngươi to gan, dám xông vào Vương phủ của ta.” Vẻ mặt đầy phẫn nộ của Mộ Dung Trần khiến cho người ta sợ hãi.

      “Vương gia, xông cũng xông rồi, còn có gì dám hay dám chứ?” Cơ Tinh Hồn nhíu mày hỏi ngược lại.

      “Vậy hôm nay bổn Vương khiến ngươi có đến mà có về.” Cả người Mộ Dung Trần lộ ra sát khí.

      “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó .” Cơ Tinh Hồn lại thèm để ý.

      “Vương gia, chuyện đến nước này rồi, xin ngươi hãy hưu ta .” Cung Tuyết Thiến nhân cơ hội , nếu thấy được vừa đúng lúc đó có lẽ là ý trời. Vậy nên vì phẫn nộ mà hưu nàng .

      “Hưu ngươi? Để cho ngươi cùng ở bên nhau sao?” Mộ Dung Trần cười trầm:“Cho dù bổn Vương có phải giết ngươi cũng hưu ngươi.”

      Cung Tuyết Thiến nhìn chằm chằm, nàng nghĩ tới kết quả như vậy, trong khoảnh khắc nhất thời biết nên gì để khuyên bảo .

      “Vương gia, bức bách nữ nhân ngươi như vậy có phải làm mất phong độ của ngươi hay ? Ngươi sợ bị người đời chê cười sao?” Cơ Tinh Hồn ở bên cạnh châm chọc.

      “Cơ Tinh Hồn, ở đây có chỗ cho ngươi chuyện, ngươi cho là hôm nay ngươi có thể sống sót mà rời khỏi Vương phủ sao?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần lạnh như băng, xong liền vung tay lên phân phó: “Người đâu, bắt lại cho ta.”

      “Dạ.” Rất nhanh, vài thị vệ liền đồng loạt xông lên từ phía cửa.

      “Chỉ bằng các ngươi mà cũng mơ tưởng bắt được ta sao? Vậy chẳng phải mấy năm nay ta lăn lộn trong chốn giang hồ cách vô ích sao?” Cơ Tinh Hồn xong, chớp mắt cái, vài ám khí đồng thời bắn ra từ trong tay.

      “Mau tránh ra, cẩn thận có độc.” Trong nhóm thị vệ có ngươi hô, mấy người kia lập tức tránh sang bên.

      “Vương gia, hẹn ngày gặp lại.” Cơ Tinh Hồn xong, trong tay liền tung lên đám bột phấn, ôm lấy Cung Tuyết Thiến bay ra khỏi phòng.

      Mộ Dung Trần tránh được đám bột phấn đó nhưng vẫn đuổi theo, khẽ vung tay, bên cạnh liền có người dùng đao áp giải Tiểu Vân tới.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi nghĩ kỹ , nếu hôm nay ngươi dám rời khỏi Vương phủ đầu của Tiểu Vân lập tức rơi xuống đất.” Mộ Dung Trần hô to về phía nàng, tin nàng bỏ mặc Tiểu Vân lo lắng.

      “Tiểu thư.” Tiếng khóc của Tiểu Vân mang theo run rẩy.

      “Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thanh đao to sáng loáng đặt ở cổ của Tiểu Vân, vội vàng : “Cơ Tinh Hồn, thả ta xuống , ta thể để mất Tiểu Vân được.”

      “Nàng hãy nghĩ kỹ , nếu nàng xuống đó muốn thoát ra khỏi đây lần nữa rất khó.” Cơ Tinh Hồn nghiêm túc , Mộ Dung Trần nhất định phái người canh giữ nghiêm ngặt hơn, muốn đưa nàng rời dễ dàng.

      “Ta biết, nhưng mà ta thể vì bản thân mình mà hy sinh Tiểu Vân được, thả ta xuống .” Cung Tuyết Thiến gật đầu, mặc kệ hậu quả là gì nữa nàng cũng bỏ rơi Tiểu Vân.

      “Mạnh Tâm Nghi, nàng quyết định? Cho dù sau này có cơ hội rời khỏi Vương phủ nữa, nàng cũng hối hận sao?” Cơ Tinh Hồn lại hỏi lại lần nữa.

      “Ta hối hận, bởi vì có gì quan trọng hơn mạng người cả.” Cung Tuyết Thiến nghiêm túc .

      “Nhưng mà nàng ta chỉ là nha hoàn, đáng sao?” Cơ Tinh Hồn thể hiểu nàng.

      “Nha hoàn cũng là người, huống chi Tiểu Vân rất trung thành tận tâm, toàn tâm toàn ý hầu hạ ta nhiều năm, tình nghĩa này gì có thể sánh được, cho nên, ta bỏ rơi nàng.” Cung Tuyết Thiến nhìn .

      Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu rồi mới nghiệt : “Ý nghĩ của bảo bối vĩnh viễn đều giống với người thường, nhưng mà ta vẫn muốn thả nàng xuống.”

      Mộ Dung Trần nhìn thấy bọn họ đứng ở nóc nhà chuyện nhau hề kiêng dè gì cả, sắc mặt càng xanh mét, giương giọng hô: “Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương đếm tới ba, nếu ngươi chịu xuống bổn Vương lập tức giết chết Tiểu Vân.”

      .”

      “Cơ Tinh Hồn, thả ta xuống , nhanh lên.” Cung Tuyết Thiến sợ hãi thúc giục.

      “Hai.”

      “Cơ tinh Hồn.” Trái tim Cung Tuyết Thiến quýnh lên, dùng sức đẩy , thân mình liền chao đảo rơi xuống mặt đất.

      “Nữ nhân điên.” Cơ Tinh Hồn vội vàng điểm mũi chân cái ôm lấy thân mình rơi xuống của nàng, sau đó đặt nàng xuống đất rồi lại lập tức bay lên, : “Yên tâm, bảo bối, ta đến cứu nàng.”

      “Cơ Tinh Hồn, đây là do ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, bắn tên.” Mộ Dung Trần ra lệnh tiếng, trận mưa tên liền bắn về phía Cơ Tinh Hồn.

      “Vương gia, ngươi cho là những thứ này có thể giết chết ta sao? Nếu dễ dàng như vậy Cơ Tinh Hồn ta thể sống tới hôm nay.” Giọng của Cơ Tinh Hồn nhanh chóng biến mất ở giữa trung.

      Cung Tuyết Thiến nhìn theo , mặc dù trong lòng hơi lo lắng nhưng mà nàng tin tưởng với bản lĩnh của nhất định có thể trốn thoát.

      “Tiểu Vân, ngươi sao chứ?” Nàng liền kéo Tiểu Vân qua.

      “Tiểu thư.” Thân thể Tiểu Vân run rẩy, hiển nhiên là do quá hoảng sợ.

      sao, sao rồi.” Cung Tuyết Thiến an ủi nàng.

      Lúc này Mộ Dung Trần mới bước từng bước đến gần nàng, ánh mắt trầm đáng sợ rồi liền giữ chặt cổ tay nàng, hai lời liền vào trong phòng.

      Rầm… hung hăng đẩy nàng ngã mặt đất, lấy tay kéo tóc nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, cả ngươi tản ra nỗi tức giận đến mức như muốn cắn nuốt người khác: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi dám cả gan phản bội bổn Vương.” Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, liền cảm thấy khí huyết dâng trào như muốn tuôn ra, có người nào, có bất kỳ nam nhân nào có thể tha thứ cho nữ nhân phản bội mình.

      “Vậy ngươi hưu ta .” Cung Tuyết Thiến vẫn quật cường như cũ .

      “Hưu ngươi? Đừng mơ tưởng, bổn Vương cho người biết kết cục của việc phản bội bổn Vương.” Mộ Dung Trần lập tức dùng lực kéo tóc nàng, kéo nàng dậy.

      Cung Tuyết Thiến đau đớn đến mức nhăn mày, nhưng nàng lại cắn môi để mình kêu ra tiếng.

      Trong mắt Mộ Dung Trần có lấy tia thương tiếc, lớn tiểng ra lệnh: “Người đâu, nhốt nàng ta vào địa lao cho bổn Vương, có mệnh lệnh của bổn Vương, cho phép bất kỳ ai gặp nàng.”

      “Dạ.” Hai gã thị vệ lập tức áp giải nàng ra ngoài.



    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 108 — Cầu tình
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    6. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 109 — Xông vào địa lao
      Sắc mặt Mộ Dung Trần trầm đứng sau bọn họ

      “Ty chức tham kiến Vương gia.” Thị vệ vội vàng hành lễ.

      “Tam hoàng huynh.” Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vũ cũng gọi.

      “Các đệ làm gì ở đây?” Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần bắn về phía Mộ Dung Vũ, từ khoảnh khắc hạ nhân báo rằng bọn họ vào phủ, liền biết ngay bọn họ đến là vì cái gì.

      “Hoàng huynh, bọn đệ định tới thăm huynh lát, lúc vào phủ lại nghe có người bị giam vào địa lao, tò mò cho nên đến xem.” Mộ Dung Phong mang theo nụ cười mặt .

      “Tò mò? Chỉ sợ là cố ý, được rồi, nếu như còn chuyện gì khác các đệ về phủ .” Mộ Dung Trần vung tay, cho bọn họ cơ hội chuyện, trực tiếp ra lệnh.

      “Hoàng huynh, vì sao huynh lại nhốt nàng vào địa lao?” Mộ Dung Vũ vẫn giữ được bình tĩnh, trực tiếp hỏi.

      “Phạm lỗi phải bị trừng phạt, đây là đạo lý hiển nhiên, Thập tứ đệ, chuyện này liên quan đến đệ, tốt nhất là đệ đừng can thiệp vào.” Mộ Dung Trần lạnh lùng .

      “Hoàng huynh, đệ can thiệp, cũng dám can thiệp, nhưng mà đệ muốn biết rốt cuộc nàng phạm lỗi gì?” Mộ Dung Vũ lại hỏi, nếu quả là nàng phạm lỗi có muốn can thiệp cũng chỉ sợ bất lực.

      “Chuyện này đệ cần biết, còn chuyện gì nữa, các đệ trở về Vương phủ .” Mộ Dung Trần lại ra lệnh, sao lại có thể tâm tư của Thập tứ đệ.

      “Hoàng huynh, vậy để cho đệ gặp nàng, đệ muốn gặp nàng lần.” Mộ Dung Vũ đột nhiên cầu.

      được.” Mộ Dung Trần trực tiếp cự tuyệt, mặt lại tăng thêm vài phần trầm.

      “Hoàng huynh, vậy huynh cho đệ biết rốt cuộc nàng phạm phải lỗi gì mà lại khiến huynh đối xử với nàng như vậy?” Mộ Dung Vũ vẫn giữ bộ dáng đạt được mục đích quyết buông xuôi.

      “Thập tứ đệ, đệ can thiệp quá nhiều rồi, nàng phạm phải lỗi gì ta cần phải cho đệ biết.” Sắc mặt Mộ Dung Trần u ám, cơn tức giận trong lòng càng bộc phát. mình Cơ Tinh Hồn còn chưa đủ, còn trêu chọc Thập tứ đệ.

      Mộ Dung Vũ vừa muốn tiếp liền bị Mộ Dung Phong giữ chặt, ánh mắt ra hiệu bảo nên tiếp tục chọc giận hoàng huynh. : “Thập tứ đệ, hôm nay chúng ta đến là để thăm hoàng huynh, hơn nữa đây cũng là việc nhà của hoàng huynh, chúng ta nên can thiệp vào.” xong liền nhìn về phía Mộ Dung Trần :“Hoàng huynh, bằng để bọn đệ tiếp huynh uống vài chén, huynh đệ chúng ta lâu uống rượu cùng nhau rồi.”

      thôi.” Mộ Dung Trần nhìn cái rồi xoay người về phía phòng khách.

      Mộ Dung Vũ vẫn còn chưa hết hi vọng nhìn về phía địa lao.

      Mộ Dung Phong liền giữ chặt : “Dục tốc bất đạt, đệ muốn cứu nàng đừng có ý nghĩ muốn gặp nàng, bây giờ việc đệ nên làm chính là thuyết phục hoàng huynh.”

      “Phải, cám ơn hoàng huynh thức tỉnh đệ.” Mộ Dung Vũ gật gật đầu, hoàng huynh rất có lý, là do quá nóng lòng.

      bàn cơm trong đại sảnh.

      Mộ Dùng Trần cứ uống rượu từng chén từng chén , phát tiết tức giận trong lòng mình.

      Trong lòng Mộ Dung Vũ lo lắng cho Mạnh Tâm Nghi nên hoàn toàn có tâm tư uống rượu, vài lần muốn mở miệng nhưng lại bị Mộ Dung Phong ngăn lại.

      “Hoàng huynh, có tâm cứ ra với bọn đệ, có lẽ bọn đệ có thể nghĩ kế giúp huynh.” Cuối cùng Mộ Dung Phong mở miệng.

      “Nghĩ kế? Hôm nay các đệ đến đây phải là vì nàng sao? Sao còn quanh co lòng vòng như vậy?” Mộ Dung Trần lạnh lùng vạch trần bọn họ, họ là huynh đệ của , tâm tư của họ sao lại biết chứ.

      “Xem ra việc gì cũng thể gạt hoàng huynh được.” Mộ Dung Phong cười , sau đó lại : “Hoàng huynh, ra bọn đệ đến cũng phải là vì thay nàng cầu xin, mà là vì hoàng huynh.”

      “Vì ta?” Mộ Dung Trần hừ lạnh tiếng, liếc mắt nhìn bọn họ cái.

      “Hoàng huynh, bọn đệ hi vọng huynh nhất thời tức giận mà làm sai chuyện gì. Nếu nàng làm sai, thương tổn huynh, đừng chỉ hoàng huynh, mà cả bọn đệ cũng bỏ qua cho nàng. Chỉ là bọn đệ muốn biết rốt cuộc nàng làm gì mà khiến hoàng huynh tức giận như vậy.” Mộ Dung Phòng khéo léo .

      “Ta làm việc tự biết chừng mực, xử oan bất kỳ ai cả, nếu các đệ lo lắng chuyện này cần.” Mộ Dung Trần trực tiếp , ràng là muốn gặp nàng, lại còn dễ nghe như vậy, may mà hiểu Mộ Dung Phong.

      “Hoàng huynh, để đệ gặp nàng được ? Đệ làm gì cả, chỉ là đến thăm nàng thôi.” Mộ Dung Vũ lại lần nữa nhịn được, mở miệng khẩn cầu.

      “Thập tứ đệ, nàng đáng để đệ đến thăm.” Vẻ mặt Mộ Dung Trần lạnh lẽo .

      “Hoàng huynh, có lẽ nàng có điều khó , hoặc có thể nàng là thân bất do kỷ, để cho đệ gặp nàng, chừng nàng cho đệ biết.” Mộ Dung Vũ cũng đạt được mục đích bỏ qua, mượn cớ .

      “Hoàng huynh, bằng để cho đệ ấy đến xem, có lẽ việc giống như đệ ấy cũng nên.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh bất đắc dĩ giúp Mộ Dung Vũ .

      “Ta được chính là được.” Mộ Dung Trần mang bộ dạng châm chước.

      “Hoàng huynh, hôm nay huynh cho cho, còn cho đệ cũng tự mình xông vào.” Mộ Dung Vũ xong, liền xoay người ra khỏi phòng, về phía địa lao.

      “Thập tứ đệ.” Mộ Dung Phong ở phía sau hô nhưng bóng dáng của sớm biến mất.

      “Người đâu.” Sắc mặt Mộ Dung Trần xanh mét, vô cùng phẫn nộ.

      “Vương gia.” thị vệ tới.

      , ngăn Thập tứ Vương gia lại cho bổn Vương, được để tiến vào địa lao, nếu cương quyết tiến vào cũng đừng thủ hạ lưu tình.” Mộ Dung Trần bị Mộ Dung Vũ chọc giận.

      “Hoàng huynh.” Mộ Dung Phong vội vàng ngăn cản: “Hoàng huynh, tính tình của Thập tứ đệ rất cố chấp, từ chúng ta biết rồi, huynh càng cho đệ ấy tìm đủ mọi cách để làm cho bằng được, huynh phải muốn để người khác làm đệ ấy bị thương chứ? Để cho đệ ấy đến thăm cũng tốt, gặp được rồi, chừng đệ ấy cũng hết hi vọng.”

      Ánh mắt Mộ Dung Trần nheo lại, sắc mặt vẫn xanh mét như trước nhưng lại vung tay :“, truyền mệnh lệnh của bổn Vương, để tiến vào địa lao.”

      “Dạ.” Thị vệ lĩnh mệnh làm.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :