1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 100 — Hẹn hò ở khách điếm
      Sắc mặt Cung Tuyết Thiến hơi trầm, vậy mà nàng lại nghĩ tới điều này.

      “Được rồi, bảo bối, sao rồi, ta đưa nàng về Vương phủ.” Cơ Tinh Hồn .

      , ta phải ở đây chờ, có người sắp xếp tất cả những chuyện này nhất định là có mục đích. Vậy cứ chờ xem ai đến đây.” Cung Tuyết Thiến , mặc dù có chứng cứ nhưng ít nhất nàng có thể nắm chắc trong lòng.

      “Được rồi, nếu bảo bối quyết định ta đương nhiên đồng ý.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng .

      “Đúng rồi, Tiểu Vân đâu?” Cung Tuyết Thiến vừa nghĩ đến liền hỏi.

      “Ta an bài cho nàng ta ở gian phòng khác.” Cơ Tinh Hồn trả lời.

      “Cơ Tinh Hồn, cám ơn ngươi cứu ta.” Cung Tuyết Thiến chân thành , nếu hậu quả thể lường được.

      “Bảo bối, nếu cần cảm tạ ta bằng hôn ta cái .” Cơ Tinh Hồn nghiệt xích mặt tới gần nàng.

      “Được.” Cung Tuyết Thiến đáp ứng rất sảng khoái.

      Đợi lúc Cơ Tinh Hồn vẫn sửng sốt chỉ thấy nàng đưa hai ngón tay lên môi hôn cái sau đó chạm lên mặt .

      “Được rồi, cảm ơn.” Cung Tuyết Thiến cười .

      “Chỉ vậy thôi sao?” Vẻ mặt Cơ Tinh Hồn bất mãn nhìn nàng.

      “Bằng ngươi cho là còn thế nào nữa?” Cung Tuyết Thiến nhíu mày hỏi lại . phải cho là nàng hôn đấy chứ?

      “Đương nhiên là như thế này rồi.” Lời chưa dứt, Cơ Tình Hồn liền nhanh chóng hôn trộm lên mặt nàng cái.

      “Cơ Tinh Hồn, ngươi….” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn .

      “Bảo bối, ta cái gì? Nàng chịu hôn ta vậy ta chỉ còn cách hôn nàng thôi.”Cơ Tinh Hồn nở nụ cười mị.

      Cung Tuyết Thiến vẫn trừng mắt nhìn , chút biện pháp đối phó với cũng có. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu ĩ của Tiểu Vân.

      “Tiểu thư, người ở đâu?”

      “Tiểu Vân, ta ở trong này.” Cung Tuyết Thiến vội vàng lên tiếng đáp lại.

      Cửa lập tức bị đẩy ra, Tiểu Vân tới bên cạnh nàng với đôi mắt hồng hồng, : “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy? Người có sao ?”

      “Tiểu Vân, ta sao.” Cung Tuyết Thiến .

      “Tiểu thư, tại sao chúng ta lại ngất xỉu?” Lúc này Tiểu Vân mới phát ra Cơ Tinh Hồn cũng ở đây, ánh mắt liền lộ ra vẻ hoảng sợ: “Chẳng lẽ là ….”

      “Tiểu Vân, phải , là cứu chúng ta.” Cung Tuyết Thiến giải thích.

      “Dạ.” Lúc này Tiểu Vân mới yên lòng, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy người chết nằm đất, liền hoảng sợ ôm lấy nàng hét ầm lên.

      “Ngừng.” Cơ Tinh Hồn thiếu chút nữa bị nàng hét đến điếc lỗ tai.

      Tiểu Vân lập tức ngừng hét, trong mắt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.

      “Tiểu Vân, đừng sợ, chính khiến chúng ta hôn mê.” Cung Tuyết Thiến ôm lấy Tiểu Vân an ủi.

      “Được rồi, suy cho cùng ta vẫn phải làm người tốt đưa ra ngoài giúp hai người.” xong Cơ Tinh Hồn liền kéo lên rồi bay ra ngoài từ cửa sổ.

      Nhưng rất nhanh sau đó liền quay lại : “Bảo bối, Vương gia đến rồi, nàng tự mình lo liệu , ta trước đây.” xong liền biến mất thấy bóng dáng.

      *********************************

      việc chính là như thế.” Cung Tuyết Thiến , đương nhiên lược bớt ít chi tiết.

      “Nàng nghĩ là do ai làm?” Mộ Dung Trần nghe xong lời nàng kể, hơi trầm tư rồi hỏi.

      “Vương gia, điều này phải trong lòng chàng nên hiểu hơn ta sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại.

      “Nàng muốn bổn Vương xử phạt bọn họ thế nào?” Mộ Dung Trần lại nhìn nàng hỏi.

      “Quên , bây giờ ta có nguy hiểm gì nữa, hãy bỏ qua cho bọn họ . Chỉ cần trong lòng Vương gia hiểu là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến , kỳ ngẫm lại bọn họ cũng rất đáng thương, tranh qua tranh lại, đấu tới đấu lui cũng chỉ vì nam nhân thương mình mà thôi. Vì vậy hẳn nên cho bọn họ cơ hội để sửa sai.

      “Mạnh Tâm Nghi, đây là lần đầu tiên bổn Vương phát nàng lại thiện lương như vậy. Được, vậy nghe lời nàng.” Đáy lòng Mộ Dung Trần có chút cảm động, khỏi ôm chặt nàng.

      “Căn bản là chàng cũng định bỏ qua cho bọn họ rồi.” Cung Tuyết Thiến khách khí vạch trần .

      “Những lúc cần phải ngốc nàng nên tỏ ra ngốc chút, nếu người chịu thiệt chính là nàng.” Mộ Dung Trần cảnh cáo ở bên tai nàng. Nàng sai, tình cảm nhiều năm như vậy khiến nỡ xử phạt các nàng.

      “Vậy chàng tìm nữ nhân ngu ngốc là được rồi.” Cung Tuyết Thiến đẩy ra, về phía cửa.

      “Nàng đâu vậy?” Mộ Dung Trần liền giữ chặt nàng.

      “Trở về. Chàng định quay về sao?” Cung Tuyết Thiến lườm cái.

      “Trở về? Nếu bổn Vương nhớ nhầm hình như có người cùng với bổn Vương ở lại đây hẹn hò.” Mộ Dung Trần lại giữ nàng chặt hơn.

      “Có sao? Ta biết.” Cung Tuyết Thiến giả ngốc, lúc đó chỉ là do nàng giận bọn người Mai Cơ thôi.

      “Bổn Vương biết là được rồi.” Mộ Dung Trần xong, đột nhiên ôm lấy nàng về phía giường.

      “Chàng làm gì? Thả ta xuống dưới.” Cung Tuyết Thiến vùng vẫy giãy dụa, định làm sao?

      thả.” Mộ Dung Trần xong cũng là lúc ôm nàng cùng ngã lên giường.

      “Tiểu Vân còn chờ ở bên ngoài.”

      “Vậy cứ tiếp tục đợi .”

      “A…nơi này là khách điếm.”

      “Khách điếm có gì giống sao?”

      “Ta đói bụng.”

      “Bổn Vương cũng đói bụng, trước tiên giúp bổn Vương ăn no rồi sau.”

      “Ta muốn nhà vệ sinh.”

      “Xong việc rồi .”

      “Chàng phân phải trái, loại chuyện này có thể đợi sao?”

      “Bổn Vương có thể tức là có thể.”

      “Ưm…” Cuối cùng nàng vẫn sa vào trong nụ hôn của , trong kích tình của .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 101 — Tiến cung

      Trong đại sảnh Vương phủ, Mộ Dung Trần sắc mặt trầm ngồi ở đó, nhìn ba nữ nhân tới.

      “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ mang vẻ mặt ảm đạm, trong lòng lo lắng yên, bất an hành lễ.

      Đợi lúc lâu vẫn thấy Vương gia bảo đứng dậy nên bọn họ khỏi trộm ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Vương gia bắn về phía mình, lập tức hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống.

      “Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ, các ngươi theo bổn Vương bao nhiêu năm rồi?” Cuối cùng Mộ Dung Trần cũng mở miệng, nhưng giọng điệu lại u lạnh lẽo.

      “Bảy năm.” Mai Cơ .

      “Sáu năm.” Lan Cơ .

      “Sáu năm.” Tình Cơ cũng .

      nhiều năm như vậy các ngươi nên hiểu tính khí của bổn Vương, đừng tưởng rằng những việc các ngươi làm bổn Vương biết gì cả, bổn Vương truy cứu là bởi vì nghĩ tình trong những năm gần đây các ngươi hầu hạ bổn Vương, lần này bỏ qua cho các ngươi. Tốt nhất các ngươi nên tự giải quyết cho ổn thỏa, nếu còn có lần nữa, để bổn Vương biết được lưu tình đâu.” Lúc những từ cuối cùng giọng điệu của Mộ Dung Trần biến thành hàn khí bức người.

      “Vương gia, thiếp oan uổng.” Bọn người Mai Cơ, Lan Cơ tuy rằng trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn quỳ mặt đất giả vờ vô tội, mực phủ nhận.

      “Có oan uổng hay trong lòng các ngươi tự hiểu. Được rồi, hôm nay bổn Vương phải đến để truy cứu mà là để cảnh cáo. Các ngươi lui xuống .” Mộ Dung Trần vung tay lên phân phó, muốn nghe các nàng tiếp tục ngụy biện nữa.

      “Dạ, Vương gia, thiếp thân cáo lui.” Các nàng cùng nhau lui ra ngoài.

      Ra đến đại sảnh.

      Tình Cơ vẻ mặt lo lắng : “Làm sao bây giờ? Vương gia ràng hoài nghi chúng ta. Mặc dù truy cứu nhưng mà sau này chỉ sợ người tiếp tục sủng ái chúng ta nữa. E rằng những ngày tháng sau này của chúng ta ở Vương phủ rất khó sống.”

      Mai Cơ và Lan Cơ vẻ mặt cũng hơi trầm, việc ràng như vậy sao bọn họ lại nghĩ đến.

      “Làm sao bây giờ? việc như vậy rồi chúng ta cũng thể ngồi chờ chết.” Lan Cơ mở miệng .

      “Bây giờ ta hối hận nghe theo đề nghị của ngươi khiến nàng ta biến mất.” Mai Cơ nghiến răng nghiến lợi .

      “Hối hận cũng muộn rồi, mấu chốt là bây giờ chúng ta nên làm sao đây. thể chờ Vương gia bỏ chúng ta, nhưng cũng thể ở Vương phủ sống kiếp chăn đơn gối chiếc.” Lan Cơ , đây mới là hậu quả nghiêm trọng nhất.

      “Nhưng mà bây giờ phỏng chừng Vương gia chú ý chúng ta rồi, chúng ta thể tiếp tục động thủ, đợi them thời gian nữa rồi bàn tiếp.” Giọng điệu của Mai Cơ có vẻ bất đắc dĩ, cam lòng.

      “Ừ, cũng chỉ có thể như vậy.” Lan Cơ và Tình Cơ cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bọn họ thể đặt cược tính mạng của mình được.

      Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh qua gần tháng.

      Cung Tuyết Thiến dùng tay chống cằm. tháng này Mộ Dung Trần gần như mỗi ngày đều qua đêm ở Tuyết Uyển của nàng. Từ trong ánh mắt và những động tác rất của , nàng cảm thấy sủng ái của dành cho mình. Nàng khẳng định thích nàng, nhưng mà nàng lại do dự bởi mỗi lần thấy sủng ái của nàng lại thể nhẫn tâm thương tổn .

      suy nghĩ gì vậy?” Mộ Dung Trần tới từ phía sau, ôm lấy nàng.

      “Nhớ chàng.” Cung Tuyết Thiến xoay người lại, vòng tay ôm cổ .

      “Nhớ cái gì của bổn Vương?” Trong mắt Mộ Dụng Trần mang theo ý cười nhìn nàng.

      “Cái gì cũng nhớ. Chàng có nhớ ta ?” Cung Tuyết Thiến mờ ám hỏi bên tai .

      nhớ.” Mộ Dung Trần cố ý , nhưng chỉ có mới biết tại mỗi ngày trong đầu đều là bóng dáng của nàng.

      “Nghĩ đằng nẻo.” Cung Tuyết Thiến dùng ngón tay sờ mũi , cười .

      “Được rồi, đừng đùa nữa, ngày mai bổn Vương mang nàng tiến cung. Nàng phải chuẩn bị chút.” Mộ Dung Trần đột nhiên .

      “Tiến cung?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt nhìn hỏi: “Vì sao lại mang ta tiến cung?”

      “Bà ấy muốn gặp nàng lần.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần đột nhiên có vẻ lạnh lẽo.

      “Bà ấy? Ai cơ?” Cung Tuyết Thiến vẫn sửng sốt.

      “Mẫu phi.” Mộ Dung Trần giống như tình nguyện ra hai chữ này.

      “Mẫu phi? Gặp ta?” Cung Tuyết Thiến cả kinh, mẫu phi của phải cũng là mẹ chồng của nàng sao? Muốn gặp nàng? Chỉ sợ là đơn giản như vậy. Khuôn mặt liền ỉu xìu hỏi: có được ?”

      thể, nhưng nàng phải sợ, bà ấy dám làm gì nàng đâu. Bổn Vương ở bên cạnh nàng.” Giọng điệu Mộ Dung Trần lạnh như băng. Mẫu phi lại trực tiếp muốn dùng nàng để thế chỗ.

      Cung Tuyết Thiến nghi hoặc nhìn . Sao lại thế này? Quan hệ giữa và mẫu phi tốt sao?

      “Được rồi, cần lo lắng, mọi chuyện đều có bổn Vương, bổn Vương để cho nàng chịu ủy khuất đâu.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng .

      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nàng phải sợ mà là muốn đến hoàng cung gì đó gặp mẫu phi của thôi. biết ngày mai xảy ra chuyện gì.

      Ngày hôm sau.

      Chiếc miệng đào nhắn của Cung Tuyết Thiến tô son nhưng lại rất tươi tắn, mấy sợi tóc ở hai bên tai theo gió bay bay phất phơ mặt, tăng thêm vài phần phong tình nhưng vẫn rất linh hoạt, đôi mắt láu lỉnh tròn xoe khiến nàng vừa có vẻ nghịch ngợm vừa bướng bỉnh. Nàng mặc chiếc váy dài màu xanh, chiếc eo nhắn được thắt lại, xinh đẹp tỳ vết, đẹp đến mức có vẻ như . Nhưng lại linh hoạt dễ thương như đóa hoa chốn nhân gian, chứ mang vẻ trang trọng thanh nhã.

      “Thế nào? Có được hay ?” Nàng quay người lại hỏi. Dù sao nàng cũng rất hài lòng với trang phục của mình. Đây chính là do Tiểu Vân tốn tâm tư sức lực chuẩn bị cho nàng.

      tồi.” Mộ Dung Trần cầm lấy tay nàng. ra nàng rất đẹp.

      “Cái gì mà tồi chứ? Phải đẹp như thiên tiên.” Cung Tuyết Thiến bất mãn .

      “Nàng có biết cái gì gọi là xấu hổ ? Làm gì có ai tự mình khen mình chứ.” Mộ Dung Trần vươn tay véo mạnh mũi nàng hỏi.

      “Đây là mà. Được rồi, với chàng nữa. thôi, lên xe.” Cung Tuyết Thiến .

      Dọc theo đường nàng đều nghĩ đến hoàng cung có dáng vẻ như thế nào? Có phải giống như cố cung ? Nhưng mà cố cung của đại là công trình kiến trúc thể tái tạo lại, cả huy hoàng cùng tráng lệ cũng thể như xưa nữa cho nên căn bản thể cảm thụ được rúng động này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 102 — Nịnh nọt
      Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại, Mộ Dung Trần đưa tay ra : “Xuống , tới rồi.”

      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến đặt tay lên tay , xuống xe.

      Cung nữ thái giám bên cạnh lập tức hành lễ: “Nô tì tham kiến Vương gia…Nô tài tham kiến Vương gia.”

      “Đứng lên hết .” Mộ Dung Trần phân phó, sau đó liền cầm tay nàng rời .

      Cung Tuyết Thiến ngừng quan sát khắp Hoàng cung, đúng là rất xa hoa, chỉ có thể dùng bốn từ nguy nga lộng lẫy để hình dung.

      “Tam hoàng huynh, Tâm Nghi, hai người cũng đến vấn an mẫu phi?” Giọng của Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đột nhiên vang lên từ phía sau.

      “Vũ, lâu gặp, ngươi khỏe ?” Cung Tuyết Thiến rất niềm nở xoay người lại chào hỏi.

      “Khỏe.” Mộ Dung Vũ nhàng đáp lời, nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy, ánh mắt nỡ rời , nhưng rồi lại nhìn thấy bàn tay nàng được hoàng huynh nắm, sắc mặt liền hơi ảm đạm.

      “Mạnh Tâm Nghi, chú ý lời của mình. Đây là hoàng cung, phải gọi đệ ấy là Thập tứ Vương gia.” Mộ Dung Trần đột nhiên nghiêm túc cảnh cáo. Kỳ cũng có mục đích riêng, hi vọng nàng thân thiết với Thập tứ đệ như vậy, vừa đúng lúc mượn chuyện này để khéo. cũng để ý thấy mất mát trong đôi mắt của Thập tứ đệ, nhưng để bọn họ hiểu được thân phận của đối phương tốt hơn cho cả hai.

      “Biết rồi, sao lại lắm quy củ thế chứ.” Cung Tuyết Thiến ương ngạnh .

      “Thập tứ đệ, hôm nay phải Thập nhị đệ đến vấn an mẫu phi sao? Đệ ấy đâu rồi?” Mộ Dung Trần nhìn hỏi. ra cố ý để nàng và Thập tứ đệ chạm mặt nhau. ngờ người tính bằng trời tính, vẫn là tránh thoát.

      “Thập nhị hoàng huynh hôm nay huynh ấy có việc nên bảo đệ đến vấn an mẫu phi thay huynh ấy.” Mộ Dung Vũ đáp.

      “Vậy thôi, cùng nhau vào.” Mộ Dung Trần , tay lại siết chặt tay Cung Tuyết Thiến.

      “Dạ.” Mộ Dung Vũ gật đầu theo phía sau bọn họ, khóe môi lộ ra nụ cười khổ. cố gắng tự với mình rằng nàng là nữ nhân của hoàng huynh, thể, cũng được phép nghĩ đến nàng. Tuy nhiên, mỗi lần đều thân bất do kỷ.

      Cung Tuyết Thiến thấy Mộ Dung Trần đưa mình đến trước cung điện rất hoa lệ, hẳn là nơi ở của mẫu phi bọn họ.

      “Nô tài tham kiến Tam Vương gia, tham kiến Thập tứ Vương gia.” vị công công già vội vàng hành lễ.

      “Lưu công công, đứng lên , mẫu phi dậy chưa?” Mộ Dung Vũ hỏi, bởi biết chắc hoàng huynh hỏi.

      “Bẩm Thập tứ Vương gia, nương nương dậy rồi, người bảo nô tài chờ ở đây nghênh đón Tam Vương gia cùng Mạnh nương. Mời các vị vào trong.” Lưu công công làm động tác mời.

      “Được.” Mộ Dung Vũ gật đầu, sau đó với Mộ Dung Trần: “Hoàng huynh, chúng ta vào thôi.”

      Nhưng Cung Tuyết Thiến lại lặng lẽ giữ chặt tay hỏi: “Ta nên gọi bà ấy là gì?” Nàng muốn bị mất mặt, nàng cũng biết nếu căn cứ theo thân phận hẳn nên gọi bà là mẫu phi, nhưng mà chỉ có Vương phi mới xưng hô như vậy, còn nàng chỉ là tiểu thiếp, hẳn có tư cách đó.

      “Quý phi nương nương.” Mộ Dung Trần lạnh lùng phun ra bốn chữ.

      Mộ Dung Vũ quay đầu lại nhìn hoàng huynh, bất đắc dĩ lắc đầu. Rốt cuộc mẫu phi làm gì khiến hoàng huynh hận người như vậy?

      Trong nháy mắt vào đến đại sảnh, Cung Tuyết Thiến liền nhìn thấy nữ tử ung dung sang trọng, cực kỳ xinh đẹp chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi ngồi ở phía . Nàng khỏi kinh ngạc than, có phải là quá trẻ hay ? Kỹ thuật dưỡng dung quá cao siêu.

      “Nhi thần tham kiến mẫu phi.” Mộ Dung Trần và Mộ Dung Vũ cùng nhau hành lễ.

      “Thiếp thân tham kiến Quý phi nương nương.” Cung Tuyết Thiến cũng vội vàng hành lễ.

      “Đứng lên hết .” Quý phi nương nương phân phó.

      “Dạ.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy, nhìn thấy Mộ Dung Trần và Mộ Dung Vũ ngồi vào chỗ bên cạnh nhưng nàng lại hề ngồi xuống.

      “Nàng nghe thấy sao? Lại đây ngồi .” Mộ Dung Trần trực tiếp kéo nàng qua ngồi vào bên cạnh mình.

      Cung Tuyết Thiến biết Mộ Dung Trần khiêu khích mẫu phi của nên có chút áy náy nhìn về phía Quý phi, nhung lại phát ánh mắt sắc bén của bà nhìn mình chằm chằm khiến cả người nàng nhất thời được tự nhiên.

      “Mạnh Tâm Nghi phải ? Lại đây để cho ta nhìn kỹ xem.” Giọng dịu dàng của Quý phi nương nương đột nhiên vang lên.

      “Dạ.” Cung Tuyết Thiến vừa định đến bị Mộ Dung Trần ôm vào trong ngực, khách khí : “ thấy rồi, còn có cái gì đáng nhìn nữa chứ?”

      Cung Tuyết Thiến nhìn thấy sắc mặt Quý phi nương nương trong nháy mắt lập tức trở nên lúng túng khó xử, trong lòng liền có chút oán trách. Cho dù là có khúc mắc ân oán gì nữa tóm lại bà vẫn là mẹ của . Sao lại có thể đối xử với bà như vậy được, nàng liền giãy ra khỏi ngực , dịu dàng : “Vương gia, Quý phi nương nương muốn nhìn thiếp thân là phúc phận của thiếp thân, muốn cầu cũng được.”

      Dưới tình huống như vậy thể đắc tội với bất kỳ ai, thể diện của ai cũng phải kiêng dè.

      Cung Tuyết Thiến xoay người liền đến trước mặt Quý phi nương nương hành lễ :“Nương nương, thiếp thân có gì hiểu xin nương nương dạy bảo.”

      “Ngươi rất hiểu chuyện rồi.” Quý phi nương nương nhìn nàng hài lòng gật đầu, thông minh hiểu chuyện của nàng khiến bà rất thích. Ngôi vị chính phi thể hi vọng nhưng dù thế nào bà cũng cho nàng danh phận trắc phi.

      “Tạ ơn nương nương, người biết đâu, vừa rồi lúc thiếp thân mới bước vào liền thể tin được, còn tưởng rằng nhầm chỗ, thiếu chút nữa gọi người là tỷ tỷ rồi.” Cung Tuyết Thiến nịnh nọt , người nào cũng đều thích nghe những lời tán dương, ngàn sai vạn sai nhưng điều này thể sai.

      “Ha ha…” Tâm tình của Quý phi nương nương bỗng nhiên rất tốt, cười rộ lên: “Nha đầu nhà ngươi, cái miệng cũng rất biết chuyện.”

      “Nương nương, người ta mà, người xem da của người còn đẹp hơn da của thiếp thân nữa, khiến cho người ta ghen tỵ.” Cung Tuyết Thiến lập tức chớp mắt vô tội .

      Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, trăm triệu lần nghĩ tới nàng lại có thể dụ mẫu phi vui vẻ như vậy. Tuy rằng cần biết mẫu phi thích hay thích nàng, nhưng mà nghĩ tới nàng lại khôn khéo khiến người khác thích như vậy, khiến cho giảm ít phiền toái.

      Trong mắt Mộ Dung Vũ chứa vẻ ôn nhu, biết rằng có ai là thích nàng mà.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 103 – Đau lòng
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 104 — Thất sủng
      “Tâm Nghi, nghe bổn Vương….” Mộ Dung Trần vừa định giải thích bị nàng ngắt lời.

      , chàng cần giải thích, ta hiểu được, ta đều hiểu được, chàng nàng ấy, rất nàng ấy.” Cung Tuyết Thiến ngăn tiếp, nhưng vì sao nước mắt lại ngừng rơi xuống, vì sao trong lòng lại đau đớn như vậy? Nàng nhắm mắt lại :“Vương gia, ta mệt rồi, muốn ngủ.”

      “Được, nàng ngủ , tối nay bổn Vương lại đến thăm nàng.” Mộ Dung Trần dùng tay nhàng lau nước mắt khóe mắt nàng, bất đắc dĩ ngồi dậy xuống giường.

      Đợi đến lúc cửa đóng lại, nước mắt của nàng mới tuôn trào. Vì sao? Vì sao ràng chàng người khác mà vẫn dịu dàng với ta như vậy?

      Dứt khoát lau nước mắt, nàng tự chửi rủa bản thân mình: “Cung Tuyết Thiến, người khiến ta thất vọng, phải ngươi đến trả thù sao? Sao cuối cùng lại tự mình sa vào?”

      Nhưng mà như vậy cũng tốt, trái tim bị tổn thương rồi, cũng chết rồi, nàng tiếp tục hi vọng xa vời nữa, cũng còn quyến luyến nữa, nàng có thể rời hề lưu luyến gì cả.

      ******************************

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân bưng thức ăn về phía Cung Tuyết Thiến vẫn luôn ngồi ngẩn người, hỏi. Hình như sau khi trở về từ Hoàng cung, tiểu thư luôn có tâm nặng nề, bất an. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      có gì, chỉ là nhàm chán mà thôi.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên .

      “Tiểu thư, nô tỳ chuẩn bị bữa tối cho người.” Tiểu Vân thấy tiểu thư muốn nên nàng cũng hỏi nữa.

      cần, Tiểu Vân, ta muốn ăn, ta rất mệt, muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy , nàng muốn ăn.

      Tiểu Vân nghi hoặc nhìn nàng. Rối cuộc tiểu thư làm sao vậy?

      Cung Tuyết Thiến nằm ở giường nhưng cũng buồn ngủ, nghe thấy tiếng bước chân nhè , nàng liền biết đến nên vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

      Mộ Dung Trần về phía nàng, từ hơi thở của nàng, biết nàng giả vờ ngủ. Mấy ngày nay nàng luôn rất lãnh đạm với , hỏi gì nàng đáp nấy nhưng cũng tranh cãi với nữa, càng muốn nghe giải thích. đột nhiên cảm thấy rất khó xử, tại nàng ràng trốn tránh . Mấy lần đến đây muốn giải thích với nàng nàng lại giả vờ ngủ. Nàng khó chịu gì chứ? Mà cho dù là khó chịu qua vài ngày cũng đủ rồi. Trong lòng dâng lên cỗ oán khí, liền kéo nàng lại quát:“Mạnh Tâm Nghi, nàng làm gì vậy? Nàng có bất mãn gì cứ ra, nàng như vậy là sao? Nghĩ được bổn Vương sủng ái nên liền coi trời bằng vung sao? Nữ nhân đợi bổn Vương sủng ái có rất nhiều, nàng cần tự làm tự chịu.”

      “Vậy Vương gia cứ sủng ái người khác , ta cần.” mặt Cung Tuyết Thiến tia biểu cảm, xong lại nằm xuống giường.

      Nhìn thấy thái độ lãnh đạm của nàng, Mộ Dung Trần bị chọc tức, vẫn chưa có nữ nhân nào dám đối với như vậy. hung hăng trừng mắt nhìn nàng : “Đây chính là nàng , đừng hối hận.” xong liền phất tay áo bỏ .

      Nhìn thấy dứt khoát rời , nước mắt của Cung Tuyết Thiến lại lần nữa tuôn ra giống như nước sông, chảy mãi dứt, nhưng mà nàng hối hận.

      Ngày hôm sau.

      Tiểu Vân mang vẻ mặt chứa tâm nặng nề tới, nhìn Cung Tuyết Thiến hờ hững ăn điểm tâm ở đó, rốt cuộc nhịn được hỏi: “Tiểu thư, người cùng Vương gia rốt cuộc làm sao vậy?”

      “Cái gì làm sao? phải vẫn rất tốt sao?” Cung Tuyết Thiến đặt đũa xuống .

      “Nhưng mà Vương gia…Vương gia…ngài ấy…đêm qua đến phòng Mai cơ. Tiểu thư biết hôm nay nàng ta đắc ý như thế nào đâu.” Tiểu Vân quanh co nhưng cuối cùng vẫn ra.

      “Ta biết.” Tuy rằng trong lòng đau đớn nhưng Cung Tuyết Thiến lại giả vờ tỏ vẻ quan tâm : “Mai cơ cũng là nữ nhân của , Vương gia đến đó cũng là chuyện rất bình thường. Được rồi, cần tiếp nữa.”

      Tiểu Vân thở dài, là hoàng đế vội thái giám gấp rồi.

      Trong mấy ngày tiếp theo Mộ Dung Trần đều ngừng qua đêm ở chỗ của các tiểu thiếp khác, đến nhìn cũng nhìn nàng cái. cố ý lạnh nhạt với nàng, muốn khiến nàng chủ động tìm đến mình nhưng mà nghĩ tới nàng lại có thể có động tĩnh gì cả, khiến cực kỳ buồn bực, khỏi về phía hoa viên.

      “Tiểu Vân, chúng ta đến hoa viên ngắm cá vàng .” Cung Tuyết Thiến đứng dậy , mấy ngày rồi nàng ra khỏi phòng.

      “Được, tiểu thư.” Tiểu Vân mong còn được nữa là. Nàng có thể ra ngoài dọa hồi, chừng nghĩ thông những chuyện giấu trong lòng.

      Chậm rãi về phía hoa viên, chợt nghe hai tiểu nha hòa cách đó xa lén bàn luận.

      “Ngươi có phải Tuyết Cơ thất sủng hay . Gần đây Vương gia cũng thèm để ý đến nàng ta.”

      biết, nhưng mà như vậy cũng tốt, chủ tử của chúng ta vui vẻ, còn suốt ngày mang vẻ mặt trầm, cáu gắt nữa. Cuộc sống sau này của chúng ta cũng dễ chịu hơn.”

      “Ừ, vậy Tuyết chủ tử thất sủng cũng là chuyện tốt.”

      “Các người gì vậy?” Tiểu Vân nghe lọt tai liền bước từng bước về phía bọn họ, hổn hển chất vấn.

      Hai tiểu nha hoàn hoảng sợ, giật mình nhìn các nàng, vội vàng hành lễ, dập đầu : “Nô tỳ tham kiến Tuyết chủ tử, xin Tuyết chủ tử tha mạng, nô tỳ dám bậy nữa.”

      Vừa lúc Mộ Dung Trần đến nhưng liền dừng bước. muốn xem nàng nghe thấy bọn họ như vậy có thẹn quá hóa giận hay .

      “Mau đứng lên, nên làm gì làm .” Cung Tuyết Thiến thản nhiên .

      “Ơ….” Hai tiểu nha hoàn thể tin được nhìn nàng, nàng sao lại trừng phạt bọn họ, cứ như vậy mà thả bọn họ sao? Sao có thể?

      “Sao? muốn ? Muốn đợi ta xử phạt các ngươi à?” Cung Tuyết Thiến buồn cười nhìn các nàng.

      “Cám ơn Tuyết chủ tử, nô tỳ cáo lui.” Hai tiểu nha hoàn vội vàng lui xuống.

      Mộ Dung Trần nghĩ tới nàng lại có thể bình tĩnh tha cho bọn họ như vậy, mày hơi nhíu lại, dáng vẻ quan tâm của nàng khiến trong lòng dâng lên cỗ tức giận.

      Tiểu Vân hơi bực mình nhìn nàng : “Tiểu thư, người xử phạt bọn họ, chẳng phải bọn họ càng kiêng nể gì hay sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :