1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 095 — Chịu nhục
      Tiếng vừa dứt, bàn tay ma quỷ liền sờ soạng nàng.

      “Khốn kiếp, cút ngay!” Cung Tuyết Thiến liền nhấc chân hung hăng đá vào hạ thân của .

      Nam nhân lập tức bắt lấy chân nàng, đẩy mạnh khiến nàng ngã nhào xuống đất rồi dùng tay xé rách y phục của nàng, y phục lập tức bị rách , cánh tay trắng nõn tức khắc lộ ra ngoài.

      “Da thịt trắng, sờ vào nhất định rất thoải mái.” Tên hắc y nhân cười vang.

      “Ngươi cút ngay, được đụng đến ta!” Cung Tuyết Thiến vẫn còn chút sợ hãi, dùng tay nắm chặt vạt áo của mình, sau đó lùi về phía sau.

      “Tiểu thư, cứu mạng!” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu thê thảm của Tiểu Vân.

      “Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến nhìn về phía Tiểu Vân, liền thấy hai tên hắc y nhân khác cũng ngừng xé rách y phục của nàng, Tiểu Vân hoàn toàn có khả năng đánh trả, chỉ là liên tiếp kêu gào, y phục người cũng xộc xệch vô cùng.

      “Tiểu Vân, các ngươi buông nàng ra.” Cung Tuyết Thiến hô to lên, chạy về phía Tiểu Vân, nàng thể để cho Tiểu Vân bị thương tổn. Đều tại nàng, tự nhiên lại gây bất hòa với Mộ Dung Trần làm gì, khiến bỏ về, nếu Tiểu Vân bị tổn thương, nàng làm sao có thể tha thứ cho mình được.

      “Ngươi quay lại đây, chính bản thân ngươi cũng khó bảo toàn, giảm bớt sức lực , hầu hạ đại gia tốt, chừng ta thương ngươi nhiều.” Tên hắc y nhân ôm lấy nàng.

      Cung Tuyết Thiến rất sợ, lúc này nàng chỉ nghĩ đến người: “Mộ Dung Trần,ngươi ở đâu, mau tới cứu ta.”

      “Tiểu thư.” Bên tai vẫn văng vẳng tiếng la khóc của Tiểu Vân.

      “Mỹ nhân, ai tới cứu nàng đâu, cứ ngoan ngoãn hầu hạ ông đây .” Hắc y nhân xong, lấy tay sờ lên mặt nàng.

      Mộ Dung Trần phẫn nộ xoay người bỏ , nhưng bao lâu lại đột nhiên nhớ tới bọn cướp vừa rồi, cuối cùng vẫn an tâm xoay người trở lại, từ rất xa chợt nghe thấy tiếng la khóc của nàng, mặt liền biến sắc, dám tiếp tục chần chừ, lập tức phi thân đuổi tới.

      Cung Tuyết Thiến gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng sao đột nhiên lại trở nên yên tĩnh như vậy, Tiểu Vân cũng ngừng khóc, giống như còn người động thủ với nàng.

      Sao lại thế này, nàng bỗng mở to mắt liền thấy bốn tên cướp đều đứng ở đó cùng dùng đao chỉ vào Mộ Dung Trần. Là , trở lại. giống như thiên thần hạ phàm ngay trước mặt nàng. Nước mắt nàng chợt chảy dài. Chỉ cần chậm chút nữa, chút nữa thôi là xảy ra chuyện.

      “Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện người khác , hôm nay bổn đại gia muốn đại khai sát giới.” Hắc y nhân đe dọa , tuy rằng người trước mắt làm bọn chúng cảm thấy loại uy nghiêm thể xâm phạm được.

      “Vậy sao? Nhưng mà bổn Vương ngược lại, hôm nay bổn Vương muốn đại khai sát giới.” Trong mắt Mộ Dung Trần lóe ra hàn khí lạnh như băng khiến cho người khác sợ hãi, vừa nãy lúc nhìn thấy bọn chúng dám cả gan động thủ với nàng, mạng của bọn chúng liền thuộc về Diêm Vương.

      Tiếng vừa dứt, bảo kiếm trong tay áo cũng xuất ra, Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn thấy ánh kiếm của chợt loé lên trước mắt, bốn tên hắc y nhân chưa kịp động, liền đó nàng nhìn thấy những vệt máu cổ bọn chúng, theo sau là tiếng “rầm” ngã mặt đất tắt thở chết, mà nàng căn bản thấy ra tay như thế nào.

      Giết người….Cung Tuyết Thiến lộ ra tia hoảng sợ. Tiểu Vân…lúc này nàng mới đột nhiên nhớ đến Tiểu Vân, liền nhìn thấy Tiểu Vân ngồi ở đó, dùng tay ôm lấy thân thể của mình ngừng run rẩy, mặt toàn là nước mắt. Nàng lập tức đến ôm lấy Tiểu Vân: “Xin lỗi, xin lỗi, đừng sợ nữa, tất cả đều qua rồi!” Vừa Cung Tuyết Thiến vừa giúp Tiểu Vân sửa sang lại quần áo xộc xệch.

      “Oa oa…” Lúc này Tiểu Vân mới ôm nàng, khóc rống lên, “Tiểu thư, nô tỳ sợ.”

      “Ta biết, ta biết, Tiểu Vân đều tại ta tốt, ngươi đánh ta, đánh ta !” Cung Tuyết Thiến vô cùng ray rứt, cầm lấy tay nàng đánh lên mặt mình, nếu phải nàng chịu các nàng cũng chịu cảnh nhục nhã như vậy.

      “Tiểu thư, người làm gì vậy?” Tiểu Vân vội vàng dùng sức rút tay lại ôm nàng mà khóc, vừa rồi nàng rất sợ hãi.

      “Tiểu Vân, xin lỗi. Đừng khóc nữa, may là chúng ta chưa xảy ra chuyện gì.”Cung Tuyết Thiến lấy tay vỗ sau lưng của Tiểu Vân, đây là cách duy nhất khiến Tiểu Vân cảm thấy được an ủi.

      “Dạ, khóc nữa.” Tiểu Vân cũng lau nước mắt.

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới buông Tiểu Vân ra, chậm rãi bước về phía Mộ Dung Trần. Nàng hẳn là nên cảm tạ , cảm tạ trong thời điểm mấu chốt cứu Tiểu Vân, nàng có thể màng đến bản thân, nhưng thể để ý đến Tiểu Vân. Nếu Tiểu Vân bị làm nhục cả đời nàng thể tha thứ cho chính mình, vĩnh viễn sống trong áy náy.

      Mộ Dung Trần nhìn nàng dáng vẻ chật vật, y phục người đều bị xé nát, mặt còn in dấu tay đỏ hồng, tóc cũng rối xù lên. Thấy bộ dạng nàng thê thảm như vậy, tim của đột nhiên đau nhói, suy nghĩ nhiều liền cởi áo khoác, choàng lên người nàng.

      Cung Tuyết Thiến hơi ngẩn ra, nước mắt ủy khuất lập tức chảy xuống, nàng bổ nhào vào trong ngực , khóc òa lên, lấy tay đánh vào , chất vấn: “Tại sao lại bỏ ta, tại sao đợi ta chứ?”

      Mộ Dung Trần vốn định là vì nàng muốn , nhưng xét thấy lúc này nàng cũng nhận được bài học, coi như cũng đủ rồi, liền an ủi: “ có chuyện gì nữa, thôi, chúng ta trở về.”

      “Ta nổi, nổi mà.” Cung Tuyết Thiến nức nở. “Ngươi cõng ta.” Giọng có chút hờn dỗi, có chút làm nũng.

      “Mạnh Tâm Nghi, nàng là lòng tham đáy.” Mộ Dung Trần trừng mắt liếc nàng cái, nhưng vẫn khom người xuống cõng nàng lên.

      Tiểu Vân lặng lẽ theo phía sau.

      Cung Tuyết Thiến ghé vào tấm lưng rộng lớn của , áp mặt mình vào vai . Nàng cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có, lấy tay ôm cổ , giọng :“Cám ơn.”

      “Giờ mới biết cảm ơn bổn Vương sao?” Mộ Dung Trần vẫn còn hơi tức giận do nàng biết điều cố chấp, nếu nàng chịu tất cả những chuyện này cũng xảy ra. Đối với nàng, vừa thương lại vừa hận.

      “Ta là vì Tiểu Vân mới cảm tạ ngươi, nếu cũng chẳng cám ơn, tuy rằng ngươi cứu ta nhưng cũng bởi vì ngươi bỏ rơi ta trước thôi.” Cung Tuyết Thiến bất mãn .

      “Mạnh Tâm Nghi, có tin bổn Vương ném nàng xuống ?” Mộ Dung Trần dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, nàng thể nhận sai sao?

      “Ngươi ném được sao?” Cung Tuyết Thiến lại dùng tay ôm chặt , tuy rằng ngoài miệng chịu thua, nhưng tình nàng cũng hơi sợ.

      “Sợ đừng có cãi bướng!” Mộ Dung Trần cảm nhận được động tác rất của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười tươi.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 096 — Ta thích nàng sao?
      đường lớn, chiếc xe ngựa cùng mấy thị vệ cưỡi ngựa, cầm đuốc tay lao nhanh đến.

      Từ rất xa nhìn thấy phía trước có người tới, nhìn kỹ lại ràng là Vương gia, càng kỳ quái hơn chính là Vương gia ràng cõng Tuyết chủ tử lưng.

      “Thuộc hạ tham kiến Vương gia, mời Vương gia lên xe ngựa.” Thị vệ đồng loạt quỳ xuống, dám hỏi nhiều.

      “Ai bảo các ngươi đến đây?” Mộ Dung Trần vừa đặt Cung Tuyết Thiến lên xe ngựa, vừa hỏi.

      “Bẩm Vương gia, là quản gia, quản gia ra lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm Tuyết chủ tử.” Thị vệ bẩm bảo , ngờ lại gặp được Vương gia.”

      thôi.” Mộ Dung Trần vào trong xe ngựa, chờ Tiểu Vân lên xe xong mới phân phó, quản gia quả nhiên biết tâm tư của .

      “Dạ, Vương gia.” Lúc này tất cảthị vệ mới lên ngựa quay trở lại về hướng Vương phủ.

      Trong xe ngựa, Cung Tuyết Thiến ngã đầu vào trong ngực , vừa mệt vừa đói, vừa bị dọa cho sợ, làm nàng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

      Mộ Dung Trần nhìn khuôn mặt bị đánh sưng đỏ của nàng, trong ánh mắt chứa tia đau lòng, khỏi lấy tay giúp nàng vén tóc, ngón tay nhàng vuốt mặt nàng, nếu nàng cố chấp như vậy làm sao xảy ra chuyện đó được.

      Rất nhanh về tới Vương phủ.

      Tiểu Vân vừa định đánh thức tiểu thư Mộ Dung Trần liền phân phó: “Ngươi xuống trước .”

      “Dạ.” Tiểu Vân nhảy xuống trước.

      ôm theo Cung Tuyết Thiến ngủ say xuống xe ngựa.

      “Vương gia, người trở về.” Quản gia luôn luôn chờ ở cửa, tuy rằng sửng sốt khi nhìn thấy Vương gia nhưng cũng lập tức hiểu ra, vội vàng hành lễ .

      “Ừ, sai người chuẩn bị nước tắm cùng bữa tối đem tới đây.” Mộ Dung Trần gật gật đầu phân phó.

      “Nô tài sớm cho người chuẩn bị xong cho người.” Quản gia hồi đáp, ông sớm chuẩn bị xong hết thảy.

      Cung Tuyết Thiến ở trong lòng nghe được tiếng mới chậm rãi mở to mắt.

      “Tỉnh dậy rồi à, về đến Vương phủ rồi, vào trong thôi.” Mộ Dung Trần buông nàng ra, nhưng vẫn nắm tay nàng như cũ, về phía Tuyết Uyển.

      Trong Vương phủ, toàn bộ hạ nhân đều nhìn thấy cảnh này, đồng thời cũng thấy được y phục choàng người nàng, Vương gia cư nhiên trong đêm hôm khuya khoắt đích thân đón Tuyết chủ tử trở về, xem ra trước đó bọn họ đều đoán sai.

      Mai uyển, Lan uyển, Tình uyển… Toàn bộ chủ tử nghe được nha hoàn hồi báo đều đồng loạt đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, Vương gia lại có thể đích thân đón nàng trở về. Xem ra bọn họ nhất định phải diệt trừ nàng mới được.

      Tuyết uyển.

      Cung Tuyết Thiến tắm rửa, thay quần áo sạch rồi ngồi vào bàn ăn bữa tối.

      “Ăn xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe .” Mộ Dung Trần nhìn nàng , ngày hôm nay nàng chịu đủ giáo huấn rồi.

      “Vâng, ăn xong rồi.” Cung Tuyết Thiến buông đũa, đến bên giường, nghe lời vô cùng.

      Mộ Dung Trần cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh, ôm lấy nàng từ phía sau, lần đầu tiên nàng cự tuyệt mà rất nghe lời nhấc đầu tựa vào trước ngực .

      Nàng nghĩ lại mà vẫn còn sợ, nếu hôm nay quay lại kịp hậu quả sau đó như thế nào?

      “Sao còn chưa ngủ, suy nghĩ gì vậy?” Thanh của Mộ Dung Trần vang lên đỉnh đầu của nàng.

      “Nghĩ đến bộ dạng hôm nay của chàng, rất đẹp trai.” Cung Tuyết Thiến , bộ dạng giết người kia khiến nàng cảm thấy sợ hãi mà trái lại còn có chút mê luyến.

      “Vậy nàng lại bổn Vương rồi.” Mộ Dung Trần lấy tay nâng cằm nàng lên, trêu đùa .

      “Ta vốn dĩ chàng rồi mà!” Cung Tuyết Thiến nhìn vào đôi mắt của , ra lúc này nàng cũng biết mình là lòng hay là diễn trò nữa.

      “Vậy sau này, nàng phải sửa đổi tính tình của mình , được chọc giận bổn Vương nữa.” Mộ Dung Trần ôm nàng , nếu được như vậy có lẽ đối xử với nàng tốt hơn.

      “Nhưng mà nếu sửa đổi còn là ta nữa rồi, bản tính của người là thể thay đổi, hơn nữa phải chàng thích ta như vậy sao?” Cung Tuyết Thiến dùng tay ôm lấy hông của .

      “Mạnh Tâm Nghi, da mặt của nàng càng ngày càng dày, bổn Vương thích nàng khi nào?” Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng ánh mắt kia lại rất ấm áp.

      “Đúng là chàng chưa , nhưng ta cảm nhận thấy điều đó ở chỗ này của chàng.”Cung Tuyết Thiến dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực của .

      “Bây giờ bổn Vương mới biết nàng còn có bản lĩnh này nữa đấy.” Tuy rằng ngoài miệng Mộ Dung Trần trào phúng, nhưng trong lòng lại dậy sóng, thích nàng sao?

      “Con vịt chết còn cãi bướng.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn thầm tiếng, sau đó mới : nữa, ta mệt rồi, muốn ngủ.”

      Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc nhắm mắt của nàng, trong lòng vẫn tự hỏi bản thân, thích nàng sao? Nếu thích tại sao thấy dáng vẻ thảm hại chịu nổi của nàng lại đau lòng, nếu thích vì sao đêm hôm khuya khoắt còn tìm nàng, nếu thích vì cớ gì lần nào cũng đều dễ dàng tha thứ thái độ bất kính của nàng đối với mình, nhưng nếu thích thích ở điểm nào?

      Ở trong mộng, nàng mơ thấy bốn tên hắc y nhân cùng nhau cười phá lên đầy hiểm, bước tới gần nàng, nhưng bóng dáng của Mộ Dung Trần lại tuyệt tình quay vứt bỏ nàng.

      “Các ngươi được lại đây, phải các ngươi chết rồi sao?” Nàng sợ hãi lùi về phía sau, ngờ lại bỏ rơi mình lần nữa.

      “Ha ha ha….” Sắc mặt của bọn chúng cười đến dữ tợn, bàn tay hướng tới phía nàng.

      “Đừng…đừng….” Nàng vẫn lui về phía sau.

      Bốn tên ấy giữ chặt nàng lại, chế được nàng, từng mảnh từng mảnh y phục người bị bọn chúng cởi ra, lộ ra cái yếm đỏ tươi, nước mắt tuyệt vọng của nàng ngừng tuôn rơi.

      “Đừng…đừng, buông ra. Mộ Dung Trần, mau cứu ta.” Trong lúc ngủ mơ, Cung Tuyết Thiến đột nhiên quát to lên, sắc mặt tràn ngập bất an sợ hãi, tay chân vô thức đấm đá lung tung.

      “Mạnh Tâm nghi, mau tỉnh lại, nàng làm sao vậy, gặp ác mộng sao?” Mộ Dung Trần lấy tay, dùng sức lay lay nàng.

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lập tức tỉnh táo lại, thấy ở trước mắt liền ôm chặt lấy:“Mộ Dung Trần, đừng bỏ lại ta, ta sợ lắm, thực rất sợ.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 097 — Bị gài bẫy
      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lập tức tỉnh táo lại, thấy ở trước mắt liền ôm chặt lấy:“Mộ Dung Trần, đừng bỏ lại ta, ta sợ lắm, thực rất sợ.”

      “Đừng sợ, bổn Vương bỏ nàng lại, bao giờ bỏ nàng lại nữa.” Mộ Dung Trần ôm lấy nàng, dễ dàng thốt ra lời hứa.

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hung hăng đẩy ra, ngay cả trong mơ mà cũng có thể bỏ rơi nàng.

      “Nàng lại sao vậy?” Mộ Dung Trần thấy sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi liền chẳng hiểu ra sao cả. Nữ nhân đúng là có sở trường thay đổi, mới khóc đó rồi lại cười, lúc sau lại trở nên xấu xa.

      có gì, ngủ .” Cung Tuyết Thiến dứt khoát xoay người sang chỗ khác, ra nàng lại bắt đầu giận chính mình, nàng ràng vì trả thù nên mới làm mình nhưng bây giờ hình như nàng lại bắt đầu để ý đến , nếu nàng chẳng màng đến việc bỏ rơi mình. …nàng được để bản thân mình .

      Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, biết nữ nhân suy nghĩ gì nữa, biến sắc mặt liền biến sắc. cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nên nhắm mắt lại ngủ.

      Ngày hôm sau.

      “Tiểu thư, người dậy rồi?” Tiểu Vân tới , mặt còn lưu lại dấu vết bị bọn chúng cường bạo ngày hôm qua.

      “Tiểu Vân, ngươi khỏe ? Đều tại ta cả.” Cung Tuyết Thiến vẫn lời xin lỗi.

      “Tiểu thư, nếu người cứ tiếp tục như vậy, nô tỳ chịu nổi.” Tiểu Vân vội vàng , nàng nhìn ra tiểu thư là chân thành xin lỗi, nếu như oán giận dối nhưng mà may là tuy bị kinh sợ nhưng cuối cùng lại hề hấn gì cả, đột nhiên vừa cười : “Tiểu thư, có điều người cũng coi như trong cái rủi còn có cái may.”

      Trong cái rủi có cái may? Có ý gì?” Cung Tuyết Thiến nhìn Tiểu Vân với vẻ hiểu.

      “Tiểu thư, người biết , ngày hôm qua Vương gia ôm người xuống xe ngựa còn đem y phục của mình mặc vào cho người, lại ở đây đêm với người, ai cũng nhìn ra Vương gia cưng chiều người thế nào. Địa vị của tiểu thư ở Vương phủ càng ngày càng cao, chừng còn có thể làm Vương phi nữa.” Tiểu Vân dương dương tự đắc , tiểu thư tốt chính nàng cũng tốt.

      “Tiểu Vân, tại sao ngươi tiểu thư nhà ngươi là ta đây đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, các chủ tử ở các viện kia có phải tích dầu thắp đèn hay , chỉ sợ tại nghĩ đến phải đối phó ta như thế nào rồi, địa vị Vương phi cũng đừng hòng nghĩ tới, bây giờ nên nghĩ ra cách bảo toàn tính mạng trong Vương phủ này hơn.” Cung Tuyết Thiến , nàng tuyệt đối phải khoa trương.

      “Tiểu thư, vậy bây giờ phải làm sao đây?” Tiểu Vân biến sắc, nàng biết tiểu thư cũng phải dọa suông, năm năm trước lúc tiểu thư vẫn chỉ là đứa bé, bọn họ còn có thể nhẫn tâm đối phó huống chi là tại.

      bước nào tính bước đó, cẩn thận từng bước, hy vọng bọn họ đừng đê tiện, quá đáng quá, bằng cũng đừng trách ta khách sáo.” Cung Tuyết Thiến , nàng cũng phải là dễ chọc vào, nhưng nàng cũng chọc vào người khác trước.

      “Nô tỳ biết, nô tỳ cẩn thận.” Tiểu Vân gật đầu .

      Nhưng qua vài ngày mà vẫn gió yên sóng lặng, ràng ai đến tìm nàng gây phiền toái, nhưng đây mới thực là khoảng lặng trước cơn bão táp.

      Buổi sáng, Tiểu Vân chạy vào bẩm báo: “Tiểu thư, Lý bá cho người đưa thư báo mời tiểu thư quay về Mạnh phủ chuyến, ông bị bệnh chỉ sợ thể giúp tiểu thư tiếp tục trông nom Mạnh phủ được nữa.”

      “Cái gì, Lý bá bị bệnh?” Cung Tuyết Thiến cả kinh, tuy rằng nàng cùng Lý bá hẳn gọi là có tình cảm mến gì, nhưng người cả đời trung thành và tận tậm như vậy khiến nàng nhất mực tôn kính, nàng hề nghĩ ngợi liền : “Tiểu Vân, thôi, chúng ta mau trở về xem thế nào.” xong liền ra cửa.

      “Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân lo lắng hấp tấp theo sau nàng, ra Vương phủ.

      Chờ bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi cửa Vương phủ, bọn người Mai Cơ, Lan Cơ trốn ở bên liền bước ra, mặt mang theo nụ cười độc…Mạnh Tâm Nghi, đợi chút nữa có ngươi diễn trò cho xem rồi, hôm nay ngươi ra khỏi đại môn Vương phủ sau này cũng chẳng có cơ hội vào lại.

      Xe ngựa chạy băng băng ngừng, ngồi bên trong, Cung Tuyết Thiến nhìn Tiểu Vân lại hỏi: “Tiểu Vân, ai cho ngươi nghe Lý bá bị bệnh?”

      “Là đứa bé ăn mày . Sáng sớm thị vệ gác cửa cho nô tỳ biết có người muốn tìm tiểu thư, nô tỳ liền ra xem, đứa bé ăn mày kia nhìn nô tỳ xong cũng bỏ , nô tỳ dám chần chừ liền báo cho tiểu thư.” Tiểu Vân .

      “Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, đột nhiên có cảm giác là lạ sao đấy nhưng là lạ ở chỗ nào nàng cũng lên được.

      Lúc này xe ngựa bỗng dưng ngừng lại.

      tới chưa?” Cung Tuyết Thiến vừa kéo màn kiệu lên vừa hỏi.

      Còn đợi nàng nhìn , mảng bột phấn màu trắng liền tung lên trước mắt, nàng chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời mê man, mắt tối sầm lại, thân người liền ngã xuống, trước khi hôn mê, nàng chỉ có ý niệm trong đầu: nàng bị trúng kế người khác.

      “Tiểu thư…” Tiểu Vân vừa muốn đỡ nàng dậy lại khẽ hít vào bột phấn màu trắng kia cũng nhất thời hôn mê bất tỉnh.

      Trước cửa khách điếm ở kinh thành, có người dìu hai nữ tử hôn mê vào.

      Vương phủ.

      Sau khi bãi triều, Mộ Dung Trần theo thói quen về hướng Tuyết uyển lại phát nàng có ở đây.

      Lạ lùng… liền tới hỏi nô tỳ qua: “Có nhìn thấy Tuyết chủ tử ở đâu ?”

      “Bẩm vương gia, Tuyết chủ tử quay về Mạnh phủ, là Lý bá bị bệnh.” Nô tì kính cẩn lễ phép hồi đáp.

      “Quay về Mạnh phủ?” Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày, xem ra cũng nên đến Mạnh phủ xem sao.

      Vừa đến cửa liền nhìn thấy Mai Cơ, Lan Cơ cùng Tình Cơ đứng ở nơi đó, trong tay cầm thứ gì đó bàn luận sôi nổi.

      “Tỷ tỷ, chuyện này phải làm sao đây? Xảy ra chuyện lớn như vậy, có cần cho Vương gia , xem thử Vương gia tính làm sao?” Tình Cơ .

      được, chuyện xấu trong nhà thể truyền ra bên ngoài được, nếu để người khác biết được chuyện này chẳng phải làm tổn hại đến thể diện của Vương gia sao.” Mai Cơ lập tức bác bỏ.

      “Nhưng nếu cho Vương gia, mặc cho Vương gia chẳng hay biết gì, để nàng ta cứ ung dung vui sướng sao? Khổ thân Vương gia đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại cả gan dám làm như thế.” Lan Cơ bất bình cách đầy sôi nổi.
      Last edited: 9/1/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 098 — Bắt kẻ thông dâm

      “Nhưng nếu cho Vương gia, mặc cho Vương gia chẳng hay biết gì, để nàng ta cứ ung dung vui sướng sao? Khổ thân Vương gia đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại cả gan dám làm như thế.” Lan Cơ bất bình cách đầy sôi nổi.

      “Các nàng gì vậy?” Mộ Dung Trần đột nhiên đứng ở đằng sau bọn họ, sắc mặt bình tĩnh, nghe ý tứ trong lời của các nàng hẳn phải chuyện tốt đẹp gì.

      “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Các nàng làm bộ sửng sốt, cuống quít muốn che giấu mảnh giấy trong tay, lại khéo léo cố ý lộ ra ngoài.

      “Trong tay cầm gì vậy? Đưa cho bổn vương xem.” Mộ Dung Trần vươn tay ra lệnh.

      “Dạ, Vương gia.” Lúc này Mai Cơ mới bất đắc dĩ giao thứ cầm trong tay ra cho .

      Mộ Dung Trần vừa mở tờ giấy ra xem, sắc mặt lập tức biến sắc, vẻ mặt xanh mét nhìn các nàng hỏi: “Mảnh giấy này ở đâu ra?”

      “Bẩm Vương gia, là do người đưa tới, vừa lúc thiếp thân nhìn thấy nên cầm lại đây.” Mai Cơ vội vàng hồi đáp.

      Mộ Dung Trần lại nhìn vào những chữ tờ giấy lần nữa: “Vương gia, tiểu nhân nhìn thấy Tuyết chủ tử của Vương phủ cùng nam nhân lén lút qua lại ở Phúc Xuân lâu nên đặc biệt đến bẩm báo Vương gia.” Chỉ là dòng chữ ngắn ngủi như vậy. Mạnh Tâm Nghi rất ít khi ra khỏi Vương phủ, những người nhận ra nàng hẳn phải rất ít mới đúng. Là người ngoài cố ý vu oan hay là do người của Vương phủ? Điểm này đáng hoài nghi.

      Dường như nhận ra hoài nghi của Vương gia, Mai cơ cùng Lan Cơ khẽ trao đổi ánh mắt, gật gật đầu sau đó cùng nhau : “Vương gia, việc này vừa thể tin, lại cũng thể tin, nhưng vì thể diện của Vương gia, bằng để cho chúng thiếp xem hư thế nào.”

      cần, đích thân bổn Vương đến xem đến tột cùng là có chuyện gì.” Sắc mặt Mộ Dung Trần trầm , nếu quả có chuyện như vậy, che lấp có thể khiến cho mọi chuyện tồn tại sao.

      “Vương gia, bằng thần thiếp cùng người, cần dẫn theo người, chuyện như vậy ít người biết vẫn tốt hơn.” Mai cơ ra vẻ vì suy nghĩ, đề nghị.

      Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn bọn họ cái. Các nàng phải là muốn nhìn xem Mạnh Tâm Nghi xấu mặt sao, chút tâm tư đó còn muốn giấu diếm được ai, vậy thành toàn cho tâm nguyện của các nàng, liền quay người lại : .”

      Ở phía sau, bọn người Mai Cơ lập tức vui mừng, Vương gia đồng ý rồi, sau đó cũng vội vàng theo phía sau ra khỏi Vương phủ.

      Lập tức xông vào Phúc Xuân lâu.

      “Vương…Vương gia” Chủ quán bị dọa đến mức run run, vội vàng hành lễ : “Tiểu nhân tham kiến Vương gia.”

      “Chủ quán đứng lên , có người có thể tới chỗ này.” Mai Cơ trả lời, miêu tả đơn giản về Mạnh Tâm Nghi chút.

      “Dạ có.” Ông chủ nhớ lại chút rồi đáp.

      “Ở phòng nào?” Mai cơ lại hỏi.

      “Ở gian phòng số lầu ba.” chủ quán , sở dĩ ông ta nhớ là bởi vì lúc các nàng đến là được người khác dìu vào khiến trong lòng ông ta hơi hoài nghi nên nhìn mấy lần.

      Sắc mặt Mộ Dung Trần lại trầm thêm vài phần, xoay người liền chạy lên lầu, bọn người Mai cơ cũng vội vàng theo sau.

      Mộ Dung Trần vừa tới cửa gian phòng số liền chợt nghe thanh từ bên trong truyền ra.

      thoải mái, dùng sức chút.”

      “Á, mạnh quá rồi, chút, ngươi muốn đè chết ta chắc.” Là giọng của nàng.

      mặt bọn người Mai Cơ liền lộ ra nụ cười tươi vì mưu thực được. Mạnh Tâm Nghi, xem ngươi còn đắc ý được nữa , hôm nay là ngày chết của ngươi.

      Trong mắt Mộ Dung Trần bừng bừng lửa giận, sắc mặt trở nên xanh mét, hung hăng dùng chân đá văng cửa.

      tiếng ‘rầm’ lớn vang lên, cánh cửa lập tức rớt xuống mặt đất.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Mạnh Tâm Nghi xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn : “Vương gia, tại sao người lại ở chỗ này?”

      Mộ Dung Trần cùng bọn người Mai cơ lại càng sửng sốt, trong phòng lại là Tiểu Vân tự tay xoa bóp cho nàng.

      “Nô tì tham kiến Vương gia, tham kiến các vị chủ tử.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ.

      “Vương gia, các vị tỷ tỷ, các người làm gì vậy?” Cung Tuyết Thiến đứng dậy xuống giường về phía bọn họ, vẻ mặt chứa nghi ngờ hỏi.

      Ánh mắt Cung Tuyết Thiến nhìn bọn người Mai cơ, trong lòng khỏi cười lạnh.

      Nhìn thấy tình hình như vậy, sắc mặt Mộ Dung Trần dịu rất nhiều, tâm cũng lập tức thả lỏng, cơ hồ có thể khẳng định chuyện này là có mưu gì đó liền ôm lấy bả vai nàng, : “Sao nàng ở Vương phủ đợi ta mà lại chạy đến nơi này chứ?”

      “Vương gia.” Cung Tuyết Thiến lộ vẻ ủy khuất, làm nũng tựa vào trước ngực ,“Chàng cho là ta muốn đến đây sao, là có người cố tình mời ta đến, sau đó ta lại nghĩ nếu tiền thuê phòng người ta cũng trả rồi, nếu lãng phí nên ta đây liền ở lại.” Nàng cần thẳng ra nhưng nhất định hiểu được là nàng bị người khác gài bẫy.

      “Ai cố ý mời nàng tới?” Trong lòng Mộ Dung Trần liền hiểu ra, hóa ra có người cố ý gài bẫy nàng.

      “Vương gia, ta cũng muốn biết lắm.” Cung Tuyết Thiến , ánh mắt liếc về phía bọn người Mai cơ.

      Bọn họ bị hoảng sợ lập tức cúi thấp đầu xuống.

      Nhưng Cung Tuyết Thiến lại muốn buông tha các nàng như vậy liền kinh ngạc :“Chẳng lẽ các vị tỷ tỷ cũng bị người ta mời đến sao?”

      “Muội muội, là bọn ta phát muội mất tích, sợ muội xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới cố ý cùng Vương gia đến tìm muội.” Vẻ mặt Mai Cơ tươi cười , nhưng trong lòng lại hận muốn chết. Sao nàng lại có việc gì cả?

      “Thế muội muội cần phải đa tạ tỷ tỷ quan tâm rồi.” Cung Tuyết Thiến ngoài cười nhưng trong cười, lúc đến từ ‘quan tâm’ nàng nhấn giọng rất mạnh.

      “Được rồi, nếu có việc gì trở về Vương phủ .” Mộ Dung Trần , cũng khó trách nàng nghĩ chuyện này là do bọn người Mai Cơ làm ra, nhưng mà điều tra ràng.

      cần, Vương gia để các tỷ tỷ về trước , khó có được người trả tiền thuê phòng cho chúng ta, cứ xem như chúng ta hẹn hò ở bên ngoài .” Cung Tuyết Thiến giữ chặt cánh tay , ánh mắt có chút ái muội.

      Nàng chính là cố ý muốn diễn cho bọn người Mai cơ xem, gần gũi khiến cho bọn họ tự động dọn sạch tảng đá ngáng chân mình .

      Mộ Dung Trần sao lại tâm tư của nàng, chỉ có điều rất vui lòng phối hợp cùng nàng, liền kéo nàng ôm vào trong ngực mình, : “Được.” Sau đó phân phó bọn người Mai cơ: “Các nàng về Vương phủ trước .”

      “Dạ, Vương gia, thiếp thân cáo lui.” Mấy người Mai Cơ hành lễ rồi cáo lui, Tiểu Vân cũng biết điều lui xuống.

      Ra khỏi khách điếm, sắc mặt bọn họ liền trở nên hung ác khiến người ta sợ hãi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 099 — Thoát hiểm
      “Lan Cơ, sao lại thế này? phải ngươi có sơ hở sao? Tìm người thế nào vậy?” Mai Cơ lớn tiếng hỏi.

      “Ta làm sao biết được, ràng nhận được tin sắp xếp xong xuôi, ai biết đột nhiên lại biến thành như vậy chứ!” Sắc mặt Lan Cơ cũng tốt.

      “Được rồi, chúng ta cũng đừng tranh cãi nữa, ràng là Mạnh Tâm Nghi biết là do chúng ta bày trò, ta nghĩ Vương gia ít nhiều cũng hoài nghi, nếu Vương gia có hỏi, chúng ta cần phải nhất trí cách trả lời.” Lúc nàyTình Cơ mới bình tĩnh .

      Mai Cơ và Lan Cơ liền im lặng, thể thừa nhận rằng Tình Cơ có lý, lúc này mới hỏi: “Lan Cơ, đối phương có biết thân phận của ngươi hay ?”

      biết, ta sớm dự tính đến tình huống xấu nhất rồi.” Lan Cơ đáp chắc chắn.

      “Ừ, vậy là được rồi. Nếu Vương gia có hỏi, chúng ta liền mực phủ nhận, có chứng cớ, Vương gia cũng thể làm gì chúng ta.” Mai Cơ gật đầu căn dặn.

      “Được.” Các nàng kia cũng gật đầu.

      “Được rồi, bây giờ trở về Vương phủ , kế hoạch lần này thất bại, nàng ta nhất định cảnh giác. Tốt hơn hết là chúng ta nên thương lượng chút xem sau này phải làm thế nào, nhưng mà ta rất tò mò, làm sao mà nàng ta lại thoát thân được?” Vẻ mặt Mai Cơ đầy nghi hoặc mà hỏi.

      Lan Cơ cùng Tình Cơ cũng nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ có người giúp nàng ta? Là ai?

      Trong phòng, chờ bọn họ vừa rời , Cung Tuyết Thiến lập tức buông ra, liếc mắt nhìn mà hỏi: “Vương gia, bắt quả tang ta ở giường, có phải thất vọng lắm ?”

      cho bổn Vương biết rốt cuộc sao lại thế này?” Mộ Dung Trần để ý đến lời châm chọc của nàng, lại ôm nàng vào lòng hỏi. Sao lại thất vọng chứ, nàng biết vui mừng thế nào đâu.

      “Vương gia thông minh như vậy, còn muốn ta sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại , chẳng lẽ thể nghĩ ra sao?

      “Thông minh có nghĩa là nhà tiên tri, nàng có ủy khuất cứ ra, bổn Vương làm chủ cho nàng.” Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo ý cười, biết trong lòng nàng căm giận.

      “Làm chủ cho ta? Nếu hôm nay ta bị người khác gài bẫy, bị người khác làm nhục, cho dù là ủy khuất, người còn có thể làm chủ cho ta sao?” Cung Tuyết Thiến hừ lạnh nhìn , biết hôm nay chỉ thiếu chút nữa là nàng khó giữ được trong sạch.

      “Được rồi, đời này có “nếu”, cho bổn Vương nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng, nàng lại còn được voi đòi tiên.

      “Buổi sáng có người báo ta biết Lý bá sinh bệnh, ta cùng Tiểu Vân liền nhanh chóng trở về, ai ngờ xe ngựa được nữa đường liền ngừng lại, ta hòan tòan chẳng biết gì, lập tức bị người chụp thuốc hôn mê…” Cung Tuyết Thiến lúc này mới .

      Mộ Dung Trần nghe được nàng bị hôn mê rất căng thẳng, vội vàng hỏi: “Sau đó thế nào?”

      ta bị hôn mê, còn sau đó cái gì chứ!” Cung Tuyết Thiến tức giận trừng .

      phải bây giờ nàng bình an vô sao? Vậy nhất định là có người cứu nàng. Là ai?” Mộ Dung Trần hỏi, biết ai cứu nàng.

      “Là Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến , nàng muốn giấu giếm, mà cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, trước mắt liền hồi tưởng lại lúc mình tỉnh dậy.

      “Bảo bối, tỉnh dậy , nếu còn tiếp tục bất tỉnh cũng đừng trách ta ăn nàng đấy.” giọng mị vang lên bên tai nàng.

      Cung Tuyết Thiến cố gắng mở to mắt, liền nhìn thấy ngay khuôn mặt nghiệt đầy quen thuộc trước mắt, phẫn nộ quát: “Cơ Tinh Hồn, ngươi chuốc thuốc mê ta làm gì…”

      Lời còn chưa dứt đỉnh đầu bị cốc mạnh cái, đôi mắt Cơ Tinh Hồn tà mị nhìn nàng: “Ta mà phải cần chuốc thuốc mê nàng sao?”

      Lúc này Cung Tuyết Thiến mới bị đánh tỉnh, nhìn : phải ngươi? Vậy sao ngươi lại ở chỗ này?”

      “Nếu ta ở trong này, chỉ sợ nàng bị người khác chuốc luôn xuân dược.”Cơ Tinh Hồn chút khách khí, ánh mắt lướt qua trước ngực nàng.

      Xuân dược? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới phát y phục của mình chỉnh tề, vai đều lộ hết ra ngoài, vội vàng lấy tay sửa sang lại quần áo, hỏi: “Mau cho ta biết, sao lại thế này?”

      “Sao lại thế này ta biết, chẳng qua ta thấy có kẻ dìu nàng bị hôn mê vào khách điếm, lại động tay động chân với bảo bối của ta.” Đôi mắt Cơ Tinh Hồn lạnh lùng, .

      “Chẳng lẽ là có người cố ý gài bẫy ta?” Cung Tuyết Thiến lập tức nghĩ tới điều này, thủ đoạn như vậy nàng thấy rất nhiều trong trong TV.

      “Có phải hay chỉ cần hỏi chút biết liền.” Cơ Tinh Hồn nghiệt bắt chéo chân, dựa vào người nàng.

      “Hỏi ai?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt.

      “Bảo bối, đương nhiên là hỏi rồi.” Cơ Tinh Hồn dùng chỉ tay vào người quỳ mặt đất mà .

      Cung Tuyết Thiến giờ mới phát thanh niên hai mươi mấy tuổi quỳ mặt đất.

      , ai sai khiến ngươi làm vậy?” Giọng điệu Cơ Tinh Hồn có vẻ lười biếng nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng trầm.

      “Đại gia tha mạng, tiểu nhân cũng chỉ là nhận tiền của người ta nên mới thay người ta diệt trừ tai họa thôi.” Người kia vội vàng quỳ gối lạy lục.

      “Ai đưa tiền cho ngươi? Kẻ đưa tiền muốn ngươi làm gì?” Cơ Tinh Hồn lại hỏi.

      “Việc này tiểu nhân biết, là nữ nhân che mặt tìm tiểu nhân, cho tiểu nhân ngàn lượng bạc, kêu tiểu nhân giáo huấn hồ ly tinh quyến rũ chồng nàng ta, sau đó còn sau khi tiểu nhân làm nhục nàng ấy xong đưa cho tiểu nhân vạn lượng bạc nữa, tiểu nhân thấy hơi tiền nổi máu tham, đáp ứng ngay, biết người này là ai, bảo tiểu nhân , tiểu nhân cũng dám ở.” Nam nhân ngừng lạy lục cầu xin tha thứ.

      Sắc mặt Cung Tuyết Thiến càng nghe càng trầm, từ lúc nàng tới đây chưa bao giờ gây thù kết oán với ai cả, mọi chuyện ràng rồi. Nữ nhân kia phải Mai Cơ cũng là Lan Cơ. Hoặc là bọn họ cùng hợp mưu lại.

      “Bảo bối, bây giờ biết rồi, nàng nên xử trí như thế nào, bằng giết . Dù thế nào cũng muốn xâm phạm nàng.” Tiếng Cơ Tinh Hồn vừa dứt, ám khí trong tay liền bắn ra ngoài khiến Cung Tuyết Thiến kịp ngăn cản. Ánh mắt nén giận nhìn : “Ngươi giết chết nhân chứng rồi.”

      “Bảo bối, nàng cũng ngốc, nàng còn trông cậy moi được manh mối gì từ trong miệng sao? Kẻ ra tay hãm hại nàng cũng ngốc như vậy, có lẽ sớm liệu đường thoát thân cho mình lúc chuyện bị bại lộ. Nhưng mà chẳng phải trong lòng bảo bối biết được là ai làm rồi sao?” Cơ Tinh Hồn mị chớp mắt.

      Sắc mặt Cung Tuyết Thiến trầm chút, vậy mà nàng lại nghĩ tới điều này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :