1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 084 — Trêu Đùa
      Nhìn thấy tiểu thư được Vương gia cứu lên, Tiểu Vân lúc này mới thở phào, lập tức ngồi bệt xuống cạnh bờ hồ.

      “Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương muốn ngươi biết, muốn chết cũng phải dễ dàng như vậy.” Ánh mắt Mộ Dung Trần đầy tức giận , nàng lại dám dùng cách tự vẫn để uy hiếp .


      “Ai ta muốn chết.” Cung Tuyết Thiến xoay đầu lại, trưng ra nụ cười chiến thắng đối với , nàng chết, nàng chỉ là muốn Mai Cơ nhìn xem ai cao tay hơn ai.

      “Mạnh Tâm Nghi, ngươi…” Sắc mặt Mộ Dung Trần tức giận đến khó coi, biết mình bị nàng lấy ra trêu đùa nên giận dữ khẽ buông tay.

      “Bùm” tiếng, Cung Tuyết Thiến liền trơ mắt rơi tõm xuống nước, trong lòng thầm mắng tên nam nhân chết tiệt đột nhiên buông là buông, nhưng may mắn thay nàng sớm có chuẩn bị.

      “Tiểu thư.” Tiểu Vân lại kinh hãi thét lên, tại sao Vương gia lại đột nhiên thả tiểu thư ra.
      Thị vệ bên cạnh vừa định nhảy xuống nước bị Mộ Dung Trần vừa trở về đứng bên bờ ngăn cản: “ cần giúp nàng.” còn nhớ năm đó nàng cùng Thập tứ đệ rơi xuống nước, sau đó lại nghe chính nàng cứu Thập tứ đệ.

      Thị vệ dừng bước, đứng cạnh bờ hồ, đầu Tiểu Vân nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, đột nhiên nhớ đến tiểu thư biết bơi, lúc này mới hơi yên lòng.

      Nhưng chờ lúc, mặt nước lại hề có động tĩnh gì, Mộ Dung Trần lúc này mới nhăn mặt dữ dội, đồng thời biết vì sao trong lòng đột nhiên hơi căng thẳng.

      “Vương gia, nô tỳ van cầu người, xin người cứu tiểu thư nhà nô tỳ.” Tiểu Vân cũng luống cuống quỳ mặt đất cầu xin.

      “Các ngươi xuống .” Mộ Dung Trần lúc này mới ra lệnh để thị vệ xuống nước.

      “Dạ, Vương gia.” Thị vệ lập tức nhảy xuống nước tìm người.

      Rất nhanh liền mang Cung Tuyết Thiến cả người ướt sũng, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt lên bờ.

      “Tiểu thư, người tỉnh lại .” Tiểu Vân lao đến, dùng sức lay nàng.

      Khóe môi của bọn người Mai Cơ thầm nhếch lên thành nụ cười. chết rồi sao? tốt quá. Nghĩ như vậy nhưng bọn họ đều cúi đầu, muốn biếu quá ràng.

      Mộ Dung Trần thấy nàng tựa như mất dần dấu hiệu của sinh mệnh, tim lại đột nhiên bị bóp chặt, giống như lúc trước mất Nhu Nhi vậy. từng bước về phía nàng, ngồi xổm xuống phân phó: “Tránh ra.”

      còn nhớ năm đó nàng cứu Thập tứ đệ như thế nào, cúi người xuống, trong tích tắc môi sắp chạm vào môi của nàng, Cung Tuyết Thiến đột nhiên mở to mắt:“Người muốn làm gì?”

      “Ngươi tỉnh?” Trong lòng Mộ Dung Trần lên tia vui sướng, nhưng lời kế tiếp của nàng lại khiến thiếu chút nữa thét lên như sấm.

      “Tỉnh. Xem ra công phu nín thở của ta tiến bộ ít, lại có thể nín thở trong thời gian lâu như vậy.” Cung Tuyết Thiến cố ý lẩm bẩm, tiếng lại lớn lại , vừa đủ để nghe được.

      “Ngươi luyện nín thở?” Mộ Dung Trần muốn lấy tay bóp chết nàng.

      “Bằng ngươi nghĩ rằng ta làm sao? Bị chết đuối sao? Vậy để cho ngươi thất vọng rồi.” Cung Tuyết Thiến phảng phất nở nụ cười đắc ý, vì sao nàng lại phải chọn cái ao kia? Là bởi vì khả năng bơi lội của nàng cực kỳ tốt.

      “Mạnh – Tâm – Nghi….” Mộ Dung Trần quát lớn, vẻ giận dữ mặt khiến những người ở xung quanh phải lùi ra đến chín mươi dặm, sợ liên lụy đến mình.

      “Lỗ tai của ta bị ngươi làm điếc rồi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng che lỗ tai, sau đó với Tiểu Vân: “Tiểu Vân, đỡ ta về, ta muốn thay quần áo.”

      “Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân vội vàng đỡ nàng dậy, về phía Tuyết Uyển.

      Bọn người Mai Cơ nhìn nhau, bị nàng làm cho hồ đồ. Cứ như vậy là xong sao? Cũng xử phạt Tiểu Vân? Vừa định gọi Vương gia nhưng lại thấy vẻ mặt tràn đầy lửa giận của nhìn Cung Tuyết Thiến chằm chằm, liền phải nuốt xuống những lời định . Nàng cũng dám trêu chọc Vương gia lúc này. Bởi Vương gia cũng có gọi Cung Tuyết Thiến lại, điều này lên trong lòng Vương gia vẫn nghiêng về phía nàng, nhưng mối thù này các nàng ghi nhớ rồi.

      Vẻ mặt bọn họ căm hận, cắn răng lui xuống.

      Mộ Dung Trần phẫn nộ phất tay áo: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi dám đùa bỡn Bổn Vương, cứ đợi đấy.”

      Tuyết Uyển

      thoải mái, dù sao nước ấm vẫn thoải mái hơn nước lạnh.” Cung Tuyết Thiến ngồi trong thùng gỗ, nhắm mắt lại nhưng mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Tuy rằng nàng phải nhảy vào trong ao lần nhưng ít nhất Tiểu Vân cũng bị trừng phạt, cho Mai Cơ kia cơ hội chế giễu.

      “Tiểu thư, người còn nữa, nô tỳ sắp bị dọa chết rồi, lần sau đừng dọa nô tỳ nữa.” Tiểu Vân , mặc dù biết tiểu thư là vì mình, nhưng nàng tình nguyện bị đánh còn hơn là để tiểu thư xảy ra việc ngoài ý muốn.

      “Nha đầu ngốc, ngươi quên là ta biết bơi sao? Sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười.

      “Tiểu thư, nhưng mà nô tỳ cũng bội phục người. Người lại dám trêu chọc Vương gia, lúc ấy nô tỳ bị dọa chết khiếp, sợ Vương gia trừng phạt người. Nhưng mà cũng kỳ quái, Vương gia ràng xử phạt tiểu thư.” Tiểu Vân vừa cảm thán vừa khó hiểu .

      chừng đầu óc của có vấn đề.” Cung Tuyết Thiến cười vui vẻ.

      “Tiểu thư….” Tiểu Vân bị dọa, thiếu chút nữa lấy tay che miệng của nàng lại.

      Dáng vẻ khẩn trương của nàng chọc Cung Tuyết Thiến càng cười to hơn.

      Ngồi ở trong thư phòng, Mộ Dung Trần nhìn vào tấu chương tay nhưng trong lòng lại nghĩ đến màn bị nàng trêu đùa. thực rất tức giận, thế nhưng trong nháy mắt đó lại càng lo lắng, loại lo lắng và căng thẳng sợ mất nàng.

      tại sao trong lòng mình lại xuất cảm giác như vậy, cảm giác đó chỉ từng xuất lúc mất Liễu Nhu. Nhưng bây giờ vì sao lại xuất ? Chẳng lẽ thích nàng? Trước mắt liền lên khuôn mặt quật cường của nàng, còn có nụ cười giả dối kia nữa.

      …sao lại có thể thích nàng được? Người thích vẫn luôn là Nhu Nhi. Trừ Nhu Nhi ra, sao có thể thích nữ nhân khác. Tuy rằng nàng luôn có thể khiến dễ dàng thỏa mãn nhưng có lẽ đêm nay nên tìm nữ nhân khác.

      Mai Cơ nhìn thấy Vương gia đột nhiên đến gian phòng của mình, liền kinh ngạc và vui mừng thôi. Lập tức cả người trưng ra kỹ xảo quyến rũ động lòng người, lấy tay trêu đùa : “Vương gia, để thiếp thân hầu hạ người tốt.”Đêm nay nàng nhất định làm cho Vương gia vui vẻ.

      “Được.” Tay của Mộ Dung Trần liền vươn tới trước ngực nàng ta, nhưng trong mắt lại lạnh như băng khiến người khác biết suy nghĩ gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :