1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu thiếp lật bàn, đấu lật vương gia phúc hắc - Mai Hoa Tam Lộng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      005 Kết bạn đồng hành

      edit: tuyền xù


      Yến Vũ Nhi cảm giác đầu óc mình mờ mịt, mí mắt tựa như nặng ngàn cân, muốn mở ra mấy lần cũng thành công.

      " nương ngươi tỉnh?" Tạ Hàn Phong thấy con mắt nàng chuyển động, hình như muốn tỉnh.

      Nghe được tiếng gọi bên tai, mí mắt Yến Vũ Nhi cố sức mở ra đường , trước mắt ánh lên bóng dáng màu trắng mơ mơ màng màng, nàng nghĩ đến bóng dáng trước khi hôn mê kia, thần trí tỉnh táo ít.

      Chỉ là, lúc trước hình như mang cái mặt nạ màu bạc, giờ phút này có mặt nạ, ngược lại dáng dấp nhìn rất tốt nha, biết người cổ đại, hở ra là mang mặt nạ gì đó?

      "Đa tạ công tử cứu giúp!" Nàng vẫn còn có thói quen để dáng vẻ ngủ bị người nam nhân nhìn.

      " nương cần khách khí, cái nhấc tay hà cớ gì phải nhắc tới?" ràng có làm gì hết, sao dám giành công?

      Yến Vũ Nhi kỳ quái nhìn cái, người này thế nào lại lễ phép như vậy rồi hả? Trước đó còn để cho mình lấy thân báo đáp! Khi đó trúng thuốc, chẳng lẽ là mình hồ đồ rồi hả?

      Nàng kịp nghĩ nhiều, bởi vì nàng phát ra mình vậy mà lại ngủ trong bụi cỏ, nàng khỏi hung hăng mắng kẻ xấu kia, chờ đến lúc nhìn thấy thi thể cách đó xa, nàng tới hung hăng đạp mấy cái.

      Đúng rồi, Liễu Nhứ! Nàng vội vã xốc màn xe lên, cũng may, tốt nàng vẫn nằm ở đó, cũng có gì ổn, lúc này mới yên tâm.

      Tạ Hàn Phong tới, : "Nàng giống như là cũng ngủ thiếp , nương, các ngươi muốn đâu, tại hạ đưa các ngươi đoạn đường."

      Yến Vũ Nhi suy nghĩ chút, nếu người này muốn toan tính sớm nên đánh, chờ nàng tỉnh lại, hơn nữa còn cứu họ, hẳn có ý đồ xấu nào.

      Suy nghĩ tới lui chút, nàng hơi mỉm cười : " biết công tử muốn đâu?" Dù sao nàng chỉ cần rời khỏi Kinh Thành là được, về phần chỗ nào còn chưa nghĩ ra, nếu có đồng hành, nhiều người có lẽ là an toàn chút.

      Tạ Hàn Phong khẽ vuốt cằm mỉm cười : "Tại hạ muốn Tung Huyện, ra tạm thời cũng gấp, nếu nương muốn tới địa phương xa, tại hạ có thể đưa các ngươi trước."

      "Tung Huyện? Ngươi tính tới đó sao?" Yến Vũ Nhi biết chỗ đó, bên trong ranh giới Dự Châu, cách nơi này sợ là có mấy trăm dặm, cách phụ cận Tề Quốc cũng tới trăm dặm, thế nhưng lại bộ!

      Lời này vừa ra, Yến Vũ Nhi chợt ý thức được mình sai, mặc dù Tạ Hàn Phong mặc bộ áo trắng vải vóc coi như kém, nhưng nhìn bọc quần áo vải thô lưng , còn có giày vải chân dính đầy bụi đất màu đen, chắc hẳn gia cảnh của tốt. Câu này nàng vô tâm, hình như vạch trần ra chỗ yếu của người ta.

      Quả nhiên, mặt trắng Tạ Hàn Phong hiếm khi hơi ửng hồng, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

      "Mặc dù đường xá xa xôi, nhưng ngày đêm nghỉ, cần nửa tháng liền có thể tới nơi rồi."

      Yến Vũ Nhi có chút thay đổi cách nhìn về , ngược lại Tạ Hàn Phong là người thẳng thắn vô tư. Chỉ là suy nghĩ lại cũng bình thường, dân gian có ít thư sinh lên kinh thi, cũng là bộ tới.

      Mỗi câu , mỗi động tác của Tạ Hàn Phong đều có vẻ tao nhã lễ độ, Yến Vũ Nhi nghĩ, đồng hành với người như vậy có lẽ tệ. Chỉ là, chung quanh trừ xe ngựa của mình ra, cũng có phương tiện giao thông khác, tính tới Tung Huyện thế nào?

      "Công tử, chúng ta là chạy trốn, biết phải nơi nào, nếu công tử phải Tung Huyện, vậy chúng ta ngại đồng hành đoạn, cũng cần phiền toái công tử đưa , nhiều người cũng tốt hơn, có thể chiếu ứng lẫn nhau." Dù sao các nàng là cách kinh thành càng xa càng tốt, tới chỗ nào là nơi đó thôi.

      "Này, đồng hành với tại hạ, sợ là người khác xấu đó." Tạ Hàn Phong vẫn có băn khoăn, từ xưa tới nay nam nữ thụ thụ bất thân, thể suy tính.

      Yến Vũ Nhi khỏi vỗ trán, đây là lúc nào rồi chứ, còn có nhiều kẻ hủ lậu coi trọng như vậy chứ?

      "Công tử, chúng ta thể đánh xe, biết ngươi có bằng lòng giúp việc này ?" Yến Vũ Nhi cũng học hủ lậu của , hỏi.

      Tạ Hàn Phong há miệng cười tiếng: "Chuyện này đáng kể. Nếu như thế, chúng ta liền kết bạn đồng hành thôi."

      Tạ Hàn Phong vốn là hết sức nguyện ý, các nàng có xe ngựa, lại có thể bảo vệ họ, ai nợ ai. Quan trọng hơn là, cách Tung Huyện quá xa, nếu phải bộ, sợ là làm chậm trễ thời gian, khiến người ta lưu lại ấn tượng xấu có thể là tốt rồi.

      Thảo luận thỏa đáng xong, do Tạ Hàn Phong điều khiển xe, đoàn người chạy về hướng tới Tung Huyện, Yến Vũ Nhi đỡ Liễu Nhứ, trong lòng cảm thấy may mắn. may là gặp được người có thể đánh xe, nếu , dựa vào hai người họ, sợ là chẳng mấy chốc bị bắt trở về rồi.

      006 Ân huệ như giọt nước, báo đáp lại cả nguồn suối

      edit: tuyền xù


      "Tỷ tỷ, tỷ sao chứ?" Liễu Nhứ tỉnh lại, nhìn thấy Yến Vũ Nhi, mừng đến mức nước mắt cũng chảy ra.

      " có việc gì, chúng ta sao." Yến Vũ Nhi an ủi nàng, mỉm cười với nàng.

      Lúc này, bên ngoài màn xe truyền đến giọng : " nương, phía trước có quán trọ, trời còn sớm, bằng chúng ta tìm chỗ ở lại trước được ?"

      "Được!" Yến Vũ Nhi đáp tiếng. Liễu Nhứ sợ hết hồn, cảnh giác : "Tỷ tỷ, bên ngoài là ai?"

      Yến Vũ Nhi vỗ vỗ tay của nàng: " phải người xấu, là ân nhân cứu mạng chúng ta!" Vừa xong liền tự mình cầm bao giấy dầu lên đưa cho nàng: "Chỗ này có chút bánh ngọt, ngươi nhất định là đói bụng rồi, ăn ."

      Liễu Nhứ nhìn nhìn nàng, chần chờ dám nhận. Yến Vũ Nhi mở giấy bao ra, lấy miếng bỏ vào miệng nàng: "Ăn , ta vừa mới ăn chút, có chuyện gì."

      Lúc này Liễu Nhứ mới há mồm, bánh ngọt vào miệng là tan, nàng ăn hết miếng, lại vội vàng đưa tay ra lấy.

      "Ăn ngon, ăn ngon !"

      Yến Vũ Nhi nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của nàng, khỏi bật cười. Nàng cũng đói ngày, nhất định là đói bụng lắm. Aiz… lúc còn ở trong cung, khi nào chịu qua khốn khổ như vậy? Về sau họ phải giống như tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau như vậy, xem ra, nên phải chuẩn bị tâm lý tốt mới được.

      Xe ngựa dừng lại trước khách điếm bên ngoài, tấm biển là bốn chữ "Quán trọ Vân Lai", bên trong cũng có nhiều khách tới giống như Vân Lai, chỉ lác đác vài người tới lui.

      Sắc mặt Tạ Hàn Phong có chút xấu hổ, hình như muốn lại thôi. Yến Vũ Nhi đương nhiên biết khó xử, dẫn đầu vào quán trọ.

      "Tiểu nhị, cho hai gian phòng thượng hạng!" Mặc dù nàng chưa từng ra khỏi cửa cung, cũng may là kiếp trước từng xem qua ít phim cổ trang, hình như ở trọ chính là làm như vậy.

      "Dạ có ngay, mấy vị khách quan! Phòng thượng hạng là lượng bạc gian, tổng cộng là hai lượng bạc!" người trung niên mặc áo xám tiến lên chào hỏi niềm nở, xem ra là khách hàng lớn.

      "Đây!" Yến Vũ Nhi lấy thỏi bạc từ trong tay áo ra, " cần trả lại, làm cho chúng ta bàn rượu và thức ăn ngon, lương khô mười ngày, sau đó lại cho ngựa bên ngoài ăn no."

      "Được được! Khách quan ngài yên tâm!" Chủ quán mừng rỡ khép miệng được, phục vụ lại càng ân cần.

      "Tỷ tỷ, trước kia tỷ từng ở quán trọ sao?" Liễu Nhứ trợn mắt há mồm nhìn Yến Vũ Nhi, phân phó chủ quán đâu vào đấy, kinh ngạc thôi.

      "Bất cứ chuyện gì cũng có lần đầu tiên, chẳng lẽ ngươi muốn bị chết đói à?" Yến Vũ Nhi ngắt lời nàng, cắm đầu cắm cổ ăn cơm. Liễu Nhứ gì nữa, chỉ có Tạ Hàn Phong có vẻ có chút gò bó, trước đó cho là các nàng chẳng qua cũng chỉ là sinh ra trong gia đình bình thường, ngờ lại ra tay hào phóng như vậy, khiến cực kỳ được tự nhiên.

      "Công tử, ngươi đừng khách khí, nhanh ăn !" Yến Vũ Nhi thấy dáng vẻ thận trọng của Tạ Hàn Phong, gắp đũa thức ăn vào trong chén .

      Liễu Nhứ lại càng giật mình, nàng chưa từng nghĩ đến, công chúa cành vàng lá ngọc thế nhưng lại gắp thức ăn cho người thư sinh, quả là ngay cả tròng mắt cũng muốn lòi ra rồi.

      Yến Vũ Nhi liếc mắt nhìn nàng cái, Liễu Nhứ vội vàng phản ứng lại, khuyên nhủ: "Đúng vậy, ăn nhiều chút, ngày mai còn phải lên đường!"

      "Đa tạ nương!"

      Liễu Nhứ chợt nhíu mày : "Vị công tử này, ngươi cũng đừng gọi nương nương, cũng biết ngươi gọi ai đó?"

      Tạ Hàn Phong sửng sốt: "Vậy tại hạ nên gọi như thế nào?"

      Yến Vũ Nhi suy nghĩ chút, : "Ta là Liễu Vũ, nàng là Liễu Nhứ, ra khỏi nhà cần chú trọng như thế, vậy nên gọi thế nào?" Yến là họ hoàng tộc, để tránh người sinh nghi, nàng và Liễu Nhứ là tỷ muội của nhau.

      "Tại hạ là Tạ Hàn Phong, gặp qua hai vị Liễu nương!" Tạ Hàn Phong cũng phải là loại người cổ hủ, sau này vẫn còn có thời gian ở chung, quá mức thận trọng liền có vẻ làm bộ.

      " giờ cũng biết nhau, mọi người cần khách khí!" Yến Vũ Nhi , ba người tiếp tục ăn.

      Tạ Hàn Phong gò bó là đói bụng, dứt khoát đánh bạo ăn. Chỉ là ở trong lòng thầm thề, hôm nay chịu ân giọt nước, ngày khác nhất định phải báo đáp lại cả nguồn suối.

      007 Khó hiểu về Vân Đậu Cao

      edit: tuyền xù

      Cơm nước xong, mệt mỏi ngày, ba người sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

      Yến Vũ Nhi và Liễu Nhứ ở chung phòng, ngủ cùng giường lớn, điều này làm cho Liễu Nhứ có chút hưng phấn ngủ được. Yến Vũ Nhi nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, lập tức cũng còn buồn ngủ, hai người câu trò chuyện câu được câu .

      "Liễu Nhứ, ngươi có hối hận khi theo ta ra ngoài?" Liễu Nhứ ở trong hoàng cung rất lâu, đối với bên ngoài cung rất xa lạ, từ chuyện xảy ra hôm nay liền có thể thấy được.

      "Tỷ tỷ, người… người đừng bỏ lại ta, ta biết mình làm được tốt, sau này ta để tâm nhiều hơn, cố gắng học tập." Liễu Nhứ rất tự trách, nàng thực ngốc, chút cách đối nhân xử thế cũng có trong đầu, khiến công chúa chịu uất ức lớn như vậy, thế mà trước kia còn tự xưng là thông minh.

      "Ngã lần khôn hơn được chút, ta lại muốn bỏ lại ngươi." Yến Vũ Nhi biết nàng hiểu nhầm ý mình, "Ta chỉ là cảm khái, chỉ mới có ngày, vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, sau này nhất định là khó khăn càng nhiều, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."

      "Ừ, hôm nay may nhờ gặp được Tạ công tử." Nhắc tới Tạ Hàn Phong, Liễu Nhứ bỗng nhiên lại : "Chỉ là, Tạ công tử này giống như là xuất thân nghèo hèn, làm sao có thể mua được điểm tâm đắt như vậy?" Đây chính là Vân Đậu Cao của Mạch Hương Cư nổi tiếng Kinh Thành, phía có ấn ký thuộc riêng về Mạch Hương Cư.

      Yến Vũ Nhi cũng có chút buồn bực, trước đó đối đãi với nàng cũng khách khí như vậy. Có lẽ là đầu óc nàng tỉnh táo nhớ lầm, Tạ Hàn Phong nhìn rất thành , có lẽ là người đọc sách hơi cổ hủ, chắc có ý xấu gì đâu.

      " cũng là tới từ Kinh Thành, có thể là người nhà chuẩn bị, đừng hiểu lầm, là ân nhân cứu mạng của chúng ta!"

      "Ừ, ngờ thân thủ của Tạ công tử tệ, chỉ là tiểu tử đưa nước là rất đáng hận!" Liễu Nhứ luôn thông minh lanh lợi, thế nhưng thua ở tay , hận nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ là, ngược lại chúng ta buôn bán lời chiếc xe ngựa!" Nàng có chút hả hê, tiểu tử kia là trộm gà được còn mất nắm gạo, nàng chút đồng tình nào với cái chết của .

      ——————

      ————

      Công Tôn Chiến ra khỏi hoàng cung, sắc mặt cực kì chẳng ngờ tới. Thế nhưng Hoàng đế cho là hành bất lực, lục soát khắp Kinh Thành vậy mà lại chút tin tức nào của Nhạc Bình công chúa. đường đường đại tướng quân oai phong, khi nào chịu qua loại khiển trách nghiêm khắc bực này, hôm nay thế nhưng ở trước mặt văn võ bách quan làm cho xuống đài được.

      "Công Tôn Tướng quân, ngươi muốn đâu vậy?" Có người ngăn cản đường của Công Tôn Chiến.

      Lửa giận trong lồng ngực Công Tôn Chiến cháy hừng hực, chỉ muốn gào thét với người tới, chờ đến lúc thấy người trước mắt hơi thu lại kiêu ngạo.

      "Nhuế thủ lĩnh? Ngăn cản bản tướng muốn gì?" Trong giọng của hàm chứa hỏa khí hừng hực, Nhuế Minh cũng phải là nơi trút giận của , giờ, chưởng quản đại quân ngoài cung, còn Nhuế Minh lại là thủ lĩnh Vũ Lâm Vệ, mặc dù nhân mã nhiều bằng , nhưng tất cả vườn hoa trong hoàng cung đều nằm trong lòng bàn tay , lực lượng thể khinh thường, (Công Tôn Chiến) cũng muốn đối địch với (Nhuế Minh).

      Nhuế Minh làm giống như nhìn ra tức giận, giả vờ kinh ngạc: "Công Tôn tướng quân, hoàng thượng lệnh mạt tướng cùng ngươi cùng nhau tìm kiếm tung tích công chúa, ngươi nhanh quên như vậy chứ!"

      "Sợ rằng phải làm Nhuế thủ lĩnh thất vọng rồi, tìm thấy công chúa, sợ là ra khỏi kinh thành, bản tướng tấu với hoàng thượng, cho phép bản tướng dẫn người ra ngoài kinh thành tìm, e rằng Nhuế thủ lĩnh tiện !" Công Tôn Chiến tin nguyện ý rời khỏi hoàng cung.

      "Nhuế mỗ sao dám phục tùng mệnh lệnh của hoàng thượng, tất cả mọi người trong Vũ Lâm Vệ đều trung thành với hoàng thượng, Nhuế mỗ có gì là tiện, huống chi, hoàng mệnh khó có thể làm trái, Nhuế mỗ nhất định phối hợp với Tướng quân, cố gắng làm tốt!" hơi mỉm cười , sắc mặt Công Tôn Chiến lại càng ngày càng khó coi rồi.

      " như vậy, liền uỷ khuất Nhuế thủ lĩnh rồi!" Bỏ lại câu , Công Tôn Chiến để ý tới nữa, xoay người lên ngựa rời .

      Sau lưng, Nhuế Minh che giấu nụ cười, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Công Tôn Chiến cưỡi ngựa biến mất, mới xoay người rời .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      008 Loạn trong giặc ngoài

      edit: tuyền xù


      "Công tử!" bóng dáng bay vào từ cửa sổ, như ảnh như mị. (mị: ma quỷ, ma)

      "Mị Ảnh, chuyện thế nào!" Nam tử mang mặt nạ màu bạc lười biếng ngồi dựa ghế lên tiếng.

      Mị Ảnh này người cũng như tên, mặc dù thân hình cường tráng nhưng cảm giác tồn tại cũng rất thấp. cung kính cúi đầu trả lời: "Vương Gia đoán sai, Nhạc Bình công chúa Thủy Nguyệt Quốc mất tích, Công Tôn Chiến tìm người."

      "Công Tôn Chiến là đại tướng quân Thủy Nguyệt Quốc, thế nhưng để cho tìm nữ nhân?" Nam tử cười nhạo tiếng, khó trách hoàng thượng rục rịch ngóc đầu dậy, Thủy Nguyệt vương triều ngày xưa hôm nay tràn ngập nguy cơ rồi.

      Mị ảnh lại : "Nghe , Hoàng đế Thủy Nguyệt chỉ hôn Nhạc Bình công chúa cho Công Tôn Chiến, Công Tôn Chiến tìm thê tử chưa qua cửa của mình, thuộc về tình có thể tha thứ. Chỉ là, thuộc hạ còn nghe người ta , Nhạc Bình công chúa kia tâm cao khí ngạo, lần này lén lút rời cung, chính là bởi vì việc hôn này."

      Trong lòng nam tử khẽ động, chợt nghĩ đến gì đó, có hứng thú : "Hả? Công Tôn Chiến là tướng quân dũng mãnh, được xưng là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, lại bị cự hôn? Ngược lại Nhạc Bình công chúa này rất thú vị!"

      "Đúng vậy, biết nàng muốn gả cho hạng người gì." Mị Ảnh luôn luôn lãnh tuyệt hiếm khi đàm luận những chuyện nam nữ này.

      "Được rồi, ít lời vô ích, Công Tôn Chiến nhận được tin có suy nghĩ gì?" Nam tử trở lại chuyện chính.

      Mị Ảnh vội vàng nghiêm mặt : "Lý Dịch đưa tin xong, thuộc hạ vẫn chú ý tới phản ứng của Công Tôn Chiến, từ mặt xem ra, dường như bất vi sở động, về phần trong lòng nghĩ thế nào thuộc hạ đoán ra." (bất vi sở động: có bất kỳ hành động nào)

      Nam tử trầm ngâm chốc lát: "Nếu Công Tôn Chiến trở thành phò mã của công chúa, ý đồ của hoàng thượng chúng ta chưa chắc thực được. Công Tôn Chiến là người thông minh, liên thủ với Tề Quốc, chẳng bằng khởi ở Thủy Nguyệt Quốc, làm quan ăn lộc vua, phải biết." (khởi ~ phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang)

      "Vậy chúng ta có nên ngăn cản ?"

      " cần, hành động lần này của hoàng thượng vốn là bất nghĩa, đáng để chúng ta động thủ. Chỉ là, Thủy Nguyệt Quốc này ngoài đáng lo trong tai họa, chinh chiến sợ khó tránh khỏi, đến lúc đó chúng ta tìm kiếm dưới đáy sợ là càng khó khăn hơn." Mặt nam tử có vẻ lo lắng.

      "Chúng tướng nghe lệnh, thân thể công chúa nghìn vàng, được phép có bất kỳ sơ xuất nào, nếu tìm về được, các ngươi cũng biết hậu quả?" Công Tôn Chiến ngồi ngựa, khuôn mặt tuấn tràn đầy trầm, như mây đen lợp trời.

      "Thuộc hạ muôn lần chết cũng từ!" Mấy ngàn tướng sĩ đồng thanh đáp.

      Công Tôn Chiến lần này là tình thế bắt buộc, cưới công chúa đối với đúng là việc lớn có ý nghĩa quan trọng, cho nên tuyệt đối cho phép tìm kiếm thất bại.

      "Công Tôn tướng quân, người đây là ra chiến trường sao? Nhạc Bình công chúa kim chi ngọc diệp, nếu người làm vua kinh sợ phải bị tội gì?" Lúc này, giọng vô cùng hòa thuận truyền đến, Công Tôn Chiến cần xoay người, cũng có thể nghĩ đến đó là mấy con ruồi bọ chỉ làm người ta chán ghét. (kim chi ngọc diệp ~ cành vàng lá ngọc)

      "Nhuế thủ lĩnh, chính là bởi vì thân phận công chúa tôn quý, bản tướng mới cần phải an bài chu toàn. Nếu để cho nàng lưu lạc dân gian chịu khổ, mới đúng là bản tướng thất trách lớn, bản tướng ăn ngủ yên." (thất trách ~ làm tròn bổn phận, làm hết chức trách)

      "À, tướng quân là sợ vinh hoa phú quý của mình trở thành bọt nước, cho nên mới ăn ngủ yên !" Nhuế Minh chẳng biết tại sao, dường như lấy việc châm chọc làm thú vui.

      Công Tôn Chiến muốn phản bác, Nhuế Minh lại vung bàn tay to lên, với mấy tên tinh vệ phía sau mình: "Kể từ hôm nay, chúng ta và Công Tôn tướng quân chung chí hướng, nhất định phải lấy lễ đón tiếp, gây ra xung đột, có nghe hay ?"

      "Dạ!" Mấy người đồng thanh đáp, quỳ gối xuống trước mặt Công Tôn Chiến, cung kính : "Gặp qua Uy Vũ đại tướng quân!"

      mặt Công Tôn Chiến run lên, hung ác liếc nhìn Nhuế Minh cái. Tiếc rằng, mặc dù chiến trường đánh đâu thắng đó, gì cản nổi, bàn về múa mép khua môi lại được.



      009 Tạ Gia thôn

      edit: tuyền xù


      "Công tử, phía trước chính là Tạ Gia thôn." Lý Dịch chỉ vào thôn làng phía trước, với nam tử mặc áo trắng bên cạnh.

      Trước mắt cảnh tượng thảm bại, tường đổ, xà ngang đen thùi lùi ngổn ngang lộn xộn buông thỏng xuống, dường như tố cáo nơi này từng chịu qua lễ rửa tội.

      "Vương Gia, nơi này có ai rồi." Mấy tên tùy tùng sịu mặt ra từ trong đống hoang tàn.

      Nam tử phất phất bức màn trán, hai mắt thâm thúy dưới mặt nạ màu bạc khẽ nheo lại.

      "Lại tìm thôn bên cạnh xem, luôn có thể tìm được chút manh mối." thể quên lời trăn trối trước khi phụ thân lâm chung, ít nhất phải hiểu người là chết hay sống, muốn thiếu .

      Vượt qua khe núi, ngôi nhà tranh thấp bé trơ trọi giữa vùng hoang vu, lão già đầu tóc bạc quét sân.

      Lý Dịch vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Lão nhân gia, người có biết sao Tạ gia thôn kia còn ?"

      Lão già quan sát kỹ người trước mắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Thôn kia bị đốt, người cũng còn, sao các ngươi vẫn còn bỏ qua hả?"

      Trong lời của có hàm ý khác, nam tử mặc áo trắng tiến lên bước, giọng hiếm khi vội vàng.

      "Rốt cuộc Tạ Gia thôn xảy ra chuyện gì? Tạ Nguyệt Nương đâu?"

      Lão giả bị mặt nạ của dọa sợ, dám nhìn thẳng vào , cúi đầu môi ngập ngừng : "Ta biết, chỉ biết là hình như nàng chọc vào người nên dây, sau đó lại bị người tìm được, đốt hết cả thôn."

      "Vậy nàng đâu?" Lý Dịch vội vàng truy hỏi.

      Lão hán lắc đầu: " biết, đêm đó, nhóm người kia phóng hỏa đốt thôn, là, ta ràng từng nhìn thấy nàng, biết là người hay quỷ." Lão giả nhớ lại, hình như còn có chút nghĩ lại mà sợ.

      "Biết nàng đâu ?"

      "Lúc ấy ta sợ hãi kịp, nào còn dám hỏi nàng? Aiz. . . . . ." Lão nhân thở dài.

      "Đứa bé đâu? Ngươi có nhìn thấy nàng mang theo đứa bé ?" truy hỏi, muốn biết , đứa bé năm đó còn sống hay .

      Lão hán suy nghĩ chút, vẫn lắc đầu: "Cái này ràng lắm, lúc ấy trời tối, nhưng nàng vẫn ôm thứ gì đó, hình như là đứa bé, nhưng cũng thấy ."

      "Công tử, thuộc hạ vô năng!" Lý Dịch áy náy bẩm báo.

      "Ta đều nghe được!" Nam tử sớm có chuẩn bị tâm tư, cách nhiều năm, nếu liền dễ dàng tìm được, người khác cũng tìm được. giờ, ít nhất, Tạ Nguyệt Nương và đứa bé có khả năng chết, cái này là đủ rồi.

      ******

      "Liễu Vũ nương, sao ngươi lại ở chỗ này mình?" Tạ Hàn Phong tìm đến, thế nhưng mình nàng lại chạy đến bờ sông.

      "Tạ công tử?" Yến Vũ Nhi quay đầu lại kêu lên mừng rỡ, chợt thét lên tiếng "A".

      Tạ Hàn Phong liền vội vàng tiến lên, lo lắng : "Ngươi làm sao vậy?"

      Nàng khổ sở xoa xoa mắt cá chân ra lời, mới vừa rồi nàng nghe thấy giọng rất cao hứng, động tác quá lớn, chỗ mắt cá chân đau như kim châm, làm nàng nhíu lông mày chặt.

      Yến Vũ Nhi lập tức trừng mắt nhìn : "Ta, trẹo chân rồi. . . . . ." Mấy ngày trước vốn bị trật rồi, còn chưa tốt lên và nhanh nhẹn hơn đấy.

      "À?" Lần này nên làm cái gì bây giờ? Tạ Hàn Phong đứng thững ở đó, nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn nên gọi Liễu Nhứ đến đây thôi.

      "Này, sao ngươi cũng biết giúp đỡ chút hả?" Người này làm sao mà cũng đồng tình hả?

      Tạ Hàn Phong sửng sốt: "Tại hạ phải giúp ngươi thế nào?" nhìn xung quanh, người, nơi này cách xe ngựa của bọn họ vẫn còn đoạn đường, bộ dạng này của nàng nhất định là thể qua.

      "Sững sờ gì nữa? Mau tới đây giúp tay!" Yến Vũ Nhi bị làm tức giận rồi, sao người này lại ngu ngốc hồ đồ như vậy chứ?

      Tạ Hàn Phong ồ tiếng, đến gần nàng chút. Yến Vũ Nhi thuận tay ném túi nước vào trong ngực , khoác lên vai , nhịn đau gắng gượng đứng dậy.

      Tạ Hàn Phong lần đầu tiên gần sát nữ tử trẻ tuổi như vậy, mùi hương ngầm như có như đánh úp về phía , theo bản năng di động bước chân về phía trước.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :