1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      2. Chương 2: Lướt qua



      Trong phòng, Hứa thị ngồi cạnh thái thái đại phòng Đồng thị. Hứa thị trẻ trung có mỹ mạo lại biết trang điểm, thân áo nhu y là loại váy áo được các quý nữ ưa chuộng nhất, sắc áo đỏ tươi càng làm tôn lên nửa bộ ngực trắng như tuyết lê. Phía cũng là đoạn gáy nhắn mềm mại, chỉ nhìn cũng biết là cốt cách mỹ nhân. bên là Đồng thị xuyên thân áo cổ đứng, càng biểu lộ cứng nhắc bảo thủ, vốn dĩ hai người tuổi tác cách xa nhau, giờ phút này, càng thấy được tương phản đối lập.

      “Hai người các ngươi tới muộn nhất, nên bị phạt. Còn mau tới xin lỗi thái thái? Thập nhất muội ngươi là tới sớm nhất, chỉ trông mong có thể sớm xuất môn.” Hứa thị cho nha hoàn đem ghế lên cho hai vị nương, lại dâng trà lên.

      Cuối cùng, Khương Nhu tới muộn khoảng nửa khắc đồng hồ ( 1 khắc~15p) so với Khương Viện. Lúc đến còn giả bộ lau hai bên thái dương.

      “Phu nhân đúng. Đều trách trí nhớ của ta, ra cửa lại quên cầm theo lễ vật cho thập nhất muội. Vì vậy nửa đường rồi lại quay lại lấy, chậm trễ canh giờ. Mong muội muội cần ghét bỏ nha.”

      Rất biết cách chuyện, chỉ vài câu giải thích vì sao tới chậm, lại biểu thị thiện ý trước mặt đại phòng.

      “Làm sao lại khách khí như vậy, đều là người nhà, cũng cần mấy cái quy củ đó.” Đồng thị có gương mặt tròn trịa, làn da dưỡng được trắng nõn, thân mình có chút phát tướng ( mập), tóc sơ (chải) đến sợi cũng loạn, cười lên mười phần hiền hòa.

      Lời vậy, nhưng Đồng thị vẫn đẩy thập nhất nương ra ngoài cảm tạ, nhận lấy hộp gấm. Nhân tiện lườm cái người vẫn ngồi vững vàng đối diện kia, thất nương Khương Viện chỉ cười tít mắt mà dùng trà. Trong lòng nghĩ, tới cùng vẫn kém ngũ nương ra tay hào phóng.

      Đối diện phóng tới ánh mắt xem thường mãnh liệt như vậy, sao Khương Viện có thể phát ra. Đại thái thái này là, nơi nào có cái quy định phải lần lượt tặng lễ vật cho thập nhất? Ngày đầu tiên gặp mặt, nàng tặng vòng tay khảm trân châu rồi hay sao, chẳng lẽ đồ vật đáng giá?

      Lại nghĩ tới lời đồn đãi về đại phòng. Sau ngày cúng Mụ ( tắm ba ngày cho trẻ), mỗi năm thu được quà các ngày lễ tết, đều bị vị thái thái này trông giữ thay. Khương Viện cũng thoải mái hơn.

      Có thể đặt những cái rất bé của thứ nữ đặt trong mắt…Người chủ mẫu như vậy, nàng có lời nào để .

      Trong phòng giờ đều là quý nữ, ngồi phía dưới thái thái đại phòng là thập nhất nương Khương San. Bên này Hứa thị nhiều hơn. Ngoài ngũ nương Khương Nhu, thất nương Khương Viện là con vợ cả. Còn có mấy người di nương và hai nương nữa, tam nương Khương Chi, cửu nương Khương Nhiễm.

      phòng toàn tiếng cười, được lát liền có nha hoàn vén lên rèm. Mỗi chủ tử đều có nô tỳ đắc lực của riêng mình, mênh mông cuồn cuộn mấy chục người, nối đuôi nhau mà ra ngoài.

      Khương Viện nghe thấy tiếng ho khan kìm nén, quay đầu liền thấy tam nương Khương Chi che miệng cố ý rớt lại phía sau. Nha hoàn bên cạnh vuốt khẽ sau lưng cho nàng thuận khí, trong mắt lo lắng.

      “Thân mình tam tỷ tỷ còn chưa hảo? Thả chậm bước chân, chờ nàng.

      “Thái thái mời đại phu rất giỏi, uống thuốc xong đỡ rất nhiều. Vừa ra cửa cẩn thận gặp trận gió lạnh, lúc này mới tháy ngứa cổ họng. Làm muội muội quan tâm.”

      Muốn tới mấy nương nhị phòng, ai là người có nhan sắc đẹp nhất, còn chưa tới lượt Khương Viện. Người thượng vị phải là Tam tỷ tỷ thứ xuất của nàng, diễm áp quần phương.

      Tựa như Tây Thi ôm ngực, từ trong bụng mẹ có tật xấu, cái ma ốm từ khi sinh ra. Dù vậy cũng thắng được mỹ mạo của nàng, tư thế nhu nhược đáng thương, chỉ vừa nhấc mắt, liền biết thế nào mới là phong tình.

      “Thôi, trong núi so với trong quận thành càng râm mát, gió trong núi cũng lớn. Tam tỷ tỷ vẫn là về nghỉ ngơi trong phòng, chờ lát nữa ta với thái thái giúp tỷ.”

      Du di nương nôn nóng nghe vậy liền đại hỉ, thất nương lên tiếng, đương nhiên bị thái thái trách tội. “Đa tạ nương săn sóc.”

      “Cảm tạ cái gì? Cảm tạ ta cho Tam tỷ tỷ ăn cơm chay Từ An tự? Di nương cũng lưu lại, trong nhà chỉ có mình tam tỷ nàng dùng cơm, có đồ ăn chay lại ăn ngon, vẫn là tội lỗi của ta a.” Vẫy vẫy tay sai người đưa hai mẹ con họ hồi phòng, lại nhìn cảm động trong mắt Du di nương sắp rơi nước mắt, Khương Viện xoay người thu hồi tươi cười.

      Triều Đại Chu, xuất thân và dòng dõi là cực kỳ khắc nghiệt. Di nương hậu viện, trừ phi gặp được người hồ đồ như lão gia đại phòng, nếu cả đời đừng hy vọng được thẳng eo ( phải cúi mình) an ổn sống qua ngày.

      Xuyên qua cũng mười năm, thấy được nhiều thủ đoạn hậu trạch, Khương Viện liền chỉ trông mong tới tuổi, an an ổn ổn gả cho cái người phu quân hồ đồ như vậy.

      Nàng cũng thường xuyên nghĩ, đời này mệnh số cũng tạm được. Có người mẫu thân là vợ kế của quận thủ, lại cực kỳ có thủ đoạn. Từ nàng là quý nữ nhất đẳng, cũng tự giác vừa lòng với xuất thân này.

      Lại nhìn thập nhất muội nhảy nhót vây quanh Khương Nhu, ánh mắt Khương Viện lóe lóe, đối với bóng dáng thái thái đại phòng, nàng thổn thức thôi.

      nương quy củ như Khương San, nhiều lần làm mất mặt lão gia đại phòng. mặt là Đồng thị sủng nàng, thực ra lại là thủ đoạn mềm dẻo hại nàng. Nàng là thứ nữ, lại là thứ nữ của di nương được sủng ái, bị mẹ cả giáo dưỡng như vậy, tương lai…Sợ nàng sống qua ngày tốt.

      Đoàn người bước lên xe ngựa, Từ An tự cũng tính là gần, nội quyến quận thủ phủ dâng hương, tự nhiên có thanh thế . Bảy tám chiếc xe ngựa, hai hàng thị vệ, con đường phố từ sớm được dẹp gọn, dân chúng bình thường chỉ có thể thối lui sang hai bên, cung kính né tránh.

      Thế tộc và nhà nghèo, khoảng cách tựa trời dưới đất, lão tổ tông truyền quy củ xuống, ai cũng bổ khuyết khe rãnh này được.

      “Tiểu thư, ngũ nương mới vừa ở trong phòng, cũng biết có tự thẹn với lương tâm hay . Nếu có Tân Chi nhắc nhở, sao nàng còn nhớ cây trâm kia. Giờ đảo lại thành nàng có tâm, sớm chuẩn bị lễ vật, chẳng qua là ra cửa quên mang theo.” Xuân xoa bóp bả vai cho nàng, nhìn xem ngũ nương nơi chốn tranh nổi bật, vạn đều muốn áp nương nhà mình đầu. (ý là ở phương diện nào cũng muốn hơn người ấy)

      “So đo cùng nàng làm gì. dễ nghe, nàng có mẹ đẻ che chở, trong lòng yên ổn. Ta có thể cùng dạng với nàng hay sao?” điểm này, Khương Viện nhìn rất thoáng.

      “Vẫn là nương khôn khéo. Cái gì cũng bằng lão gia thái thái thương. Ngày sau lại tìm được cửa hôn vừa lòng. Đời này của nương a, cũng liền trôi chảy.” Thôi mụ lấy khung ra thêu thùa, đối với lời của nương nhà mình rất tán đồng.

      “Đáng tiếc tam nương, thân thể quá kém, lại sinh đẹp, sợ sau này muốn nghị thân cũng chịu thiệt. Lần này bỏ lỡ vào núi, về sau muốn xuất môn sợ là khó. Nghe thái thái xem đối tượng cho tam nương , nếu định xuống, sau này đều ở trong khuê phòng.”

      Đại nha hoàn Xuân mở hộp đựng thức ăn vặt trong tay, mỗi thứ bày chút xuống bàn, lại thêm nước nóng vào bình trà mang theo. Nghe Thôi mụ vậy, cũng thở dài theo.

      tay Khương Viện là sách, tâm tư còn bay bổng.

      Mười ba tuổi. Năm nay tam nương Khương Chi chẳng qua vừa đầy mười ba. Cũng liền chuẩn bị nghị thân, đến mười năm tuổi xuất giá.

      Trốn sau cuốn sách, Khương Viện lén lút bĩu môi. là mầm tốt, lại sớm trở thành người nhà khác.

      Sau thời gian, đoàn người liền tới chân núi, đổi sang nhuyễn kiệu, đường thẳng tiến tới cửa Từ An tự, các chủ tử mới lại bước ra kiệu. Ở cửa có tiểu sa di dẫn đường, hẳn là sớm chờ khách nhân.

      “Thỉnh các vị tránh đường!”

      đường yên tĩnh, thình lình có tiếng hô quát, cả kinh, tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

      Từ An tự có quy định cho kiệu liễn vào cửa. Hôm nay lại gặp được nhuyễn kiệu đỉnh màu chàm, do bốn gã hộ vệ nâng, từ phía sau vội vàng chạy tới.

      Hai bên nhuyễn kiệu còn có hai người theo. người đội mũ cao, thời tiết mùa xuân lại cầm chiếc quạt xếp. Thấy mọi người nhìn lại xa xa vái chào, ăn mặc kiểu văn sĩ. người khác có khuôn mặt lạnh lùng, da so với nữ nhân còn trắng hơn, diện mạo nhu, (nữ tính) rất tuấn tú. So với tướng mạo tương xứng, tay phải người này cầm theo cây thương (?), sát khí lẫm liệt.

      Ánh mắt Hứa thị rơi xuống ngọc bội bên hông người văn sĩ kia, con ngươi co rụt, nhanh chóng bảo mọi người tránh sang bên đường, “Xin đại nhân cứ tự nhiên.”

      Đồng dạng, Khương Viện cũng chú ý thân phận người này tầm thường. Nếu so với phụ thân nàng, quận thủ quận Thái Long, chức quan còn muốn cao hơn vài cái phẩm giai a.

      Lai lịch của tùy tùng , tự nhiên thân phận chủ nhân nhuyễn kiệu kia, người chưa từng lộ diện cũng phải người như nàng có thể biết được.

      Vẫn thầm suy đoán, trùng hợp gió nổi lên, ngờ kéo rèm kiệu lên góc.

      Tức , ngay lập tức Khương Viện thấy đôi con ngươi đen nhánh, trầm tĩnh thâm thúy khôn kể.

      1900: Rất mong được nghe góp ý của các nàng, ta chỉ mong mỗi chương mượt mà sát nghĩa hơn!

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      3. Chương 03: Tiểu Thất vừa giỏi vừa khiêm tốn!


      Trong hậu điện Từ An tự, cách cái bàn thấp, có hai người khoanh chân ngồi đệm hương bồ, mặt mũi trầm tĩnh, ăn mặc thanh lịch.

      Trong phòng thắp nến hương, sương mù lượn lờ, trước cửa sổ bày bồn tùng bách, tăng thêm tươi mát cho căn phòng.

      “Đại sư, lần này tới đây, vẫn là vì bệnh khó chữa của thế tử. năm trước có cầu hương đốt trong tự, mấy tháng đầu dùng rất hiệu quả. Chỉ là tới cuối năm, dần dần có chút ức chế được. giờ càng triệt để có công dụng. Còn thỉnh đại sư chế hương mới, giải trừ chứng khó ngủ cho thế tử.”

      chuyện là văn sĩ trung niên kia, lúc này còn chút cao cao tại thượng hơn người bậc, bộ dạng cung cung kính kính đứng hầu bên, trong lời khẩn cầu.

      “Nhanh như vậy?” Ấn đường phương trượng nhíu lại, ngón cái niết niết Phật châu trong tay, nhấm mắt, hồi lâu lại thở dài bùi ngùi, chậm rãi lắc đầu trong ánh mắt thất vọng của văn sĩ.

      “Như vậy, lão nạp cũng bó tay bất lực.”

      ‘Bá’ tiếng, lưỡi đao sắc bén phá , đầu thương dừng trước ấn đường lão hòa thượng. Hành động vô lễ như vậy cũng làm phương trượng kia lay động, chỉ nhắm mắt, từng câu từng chữ bắt đầu niệm kinh. Dáng vẻ nghiêm trang, hiển nhiên nhìn thấu sinh tử luân hồi.

      “Chu Chuẩn.”

      “Vâng.” cam lòng thu hồi cây thương, người tên Chu Chuẩn, diện mạo tuấn tú, nghe thế tử phân phó đành phải lui sang bên.

      “Dùng dược khác cũng vô dụng?” Người ngồi đệm hương bồ còn lại hỏi, giọng nhàng mang chút bức bối. Dường như việc này hề liên quan tới , thập phần hờ hững.

      đều nam tử chỉ có cây trâm ngọc để vấn tóc, còn chưa thúc quan (chưa tới tuổi trưởng thành), chứng tỏ chưa tới mười năm tuổi. Tiếng khàn khàn đặc hữu của thiếu niên tuổi lớn, toàn thân lại lộ ra cổ trầm tĩnh, hai mắt nhìn thẳng, hề gợn sóng.

      “Hương đốt tầm thường, thể trị tận gốc chứng bệnh khó chữa của thế tử. Nếu tìm được biện pháp hữu dụng hoặc phụ trợ, cũng có thể thử lần.”

      “Biện pháp? Tìm ở nơi nào?” Hiển nhiên có khí độ như thế tử nhà mình, Chu Chuẩn thấy lão hòa thượng chuyện, toàn là lời suông, trong mắt có hàn quang xẹt qua.

      câu ‘a di đà phật’, phương trượng thở dài, tiếc nuối lắc đầu. Nếu như biết được, sớm tha phương cầu thuốc, chỉ mong hồi báo lão quốc công năm đó có ân.

      Nam tử ngồi xếp bằng uể oải trong khoảnh khắc, lại nâng tay vẫy lui tâm phúc đằng sau.

      “Hai người ra ngoài cửa trông coi. Đợi bổn thế tử nghe phương trượng giảng khóa, liền hồi phủ.”

      Bốn phía còn người quấy rầy, chỉ dư lại tiếng tụng kinh của lão hòa thượng, theo tiếng gõ cổ tháp, tâm cũng dần dần tĩnh lại.

      “Đại sư hỏi nguyên do ác mộng?”

      Chắp tay trước ngực, phương trượng đại sư mặc thân áo gai đậm sắc, cả người lộ ra khí độ xuất trần.

      “Mỗi người đều tự có duyên pháp. Thế tử tướng.”

      Lời này, nghe nghiêm trọng, lại cũng như chưa điều gì, chữ tựa châu ngọc, cũng lại như hết mọi chuyện.

      Lãnh mang trong mắt nam tử chợt lóe rồi biến mất, nhìn chăm chú, rồi mới nhắm mắt lại, từ bỏ hết thảy.

      Lão hòa thượng bị ảnh hưởng, gõ mõ đọc xong chương, lại chương kinh, lúc mở mắt, lại gật đầu, nhìn nam tử đối diện, trầm giọng , “Tâm thế tử, tĩnh.”

      Giữa phật đường, hai người đều chú tâm an tĩnh, , “Hữu hình giả, sinh với vô hình, vô năng sinh hữu, có quy về vô. Này đây, phàm sở hữu tướng, đều là vô căn cứ…”

      Còn trước bảo điện Đại Hùng, Xuân quyên tiền dầu mè trở lại, thấy thất nương đứng giữa đình viện, điện Quan xin quẻ sâm, “Tiểu thư, vì sao người cùng ngũ nương cùng xin quẻ?”

      Thất nương xua tay, thiếu hứng thú, “Xem náo nhiệt, phải làm chính bản thân mình lo lắng đề phòng?”

      Đường mệnh bị người khác đoán giải, là tốt hay xấu, sau này cũng an tâm được.

      Nếu mệnh hảo, sau này gặp điều như ý, liền oán trách người khác, tăng thêm bất bình.

      Còn tốt, chờ sau này, bước ra khỏi sơn môn này thôi, chỉ sợ lòng lại yên.

      “Trước mặt phật tổ, lời hồ đồ gì!” Vừa dâng hương xong, Hứa thị nghe thất nương lời trang trọng như vậy, liền bắt người răn dạy nghiêm nghị.

      “Vâng, vâng, thái thái đều đúng. Ta này, tiểu hài tử ăn lựa lời, liền cấp Bồ Tát bồi tội.” xong, mặt biến sắc, tiến vào điện, cung cung kính kính vái ba vái.

      Làm xong, xoay người trở lại, nghiêng đầu nhìn Hứa thị, thấy người nguôi giận. Mới lộ ra chút tinh nghịch.

      “Chỉ có phạm sai, mới biết điều như vậy.” Duỗi tay chọc vào trán nữ nhi, cuối cùng Hứa thị cũng lộ ra gương mặt tươi cười.

      Nữ nhi này của nàng, cái gì cũng tốt, chính là tính tình nhàn nhật. giống ngũ nương tranh cường háo thắng, trong xương cốt lại quật cường chịu nhường nhìn. Lại cũng như mấy cái thứ nữ vâng vâng dạ dạ, cực lực gạt người, tính toán nhặt.

      Có việc này, xin sâm tự nhiên là từ bỏ, xin sâm chú trọng thành tâm, miễn cưỡng sợ là còn chuẩn nữa.

      “Thái thái, ngài cùng thái thái đại phòng dùng trà trong hậu viện, nghe kinh văn. Nơi tụng kinh niệm phật, tuổi tác quá , nghe hiểu. Dứt khoát cho phép ta dẫn người sau núi, nhìn xem hang đá nổi danh thiên hạ của Từ An tự phen. Trước bữa trưa trở lại.”

      Tìm cơ hội để có thể địa phương thanh tịnh, thất nương kéo cánh tay Hứa thị, lắc lắc, lại lắc lắc.

      “Theo ý ngươi , được làm người lo lắng. Nhớ đừng quá xa, mang theo Thôi mụ cùng.” Hôm nay Từ An tự đón khách lạ. Trừ bỏ nữ quyến quận thủ phủ, cũng chỉ có mấy người có thân phận kia, cũng có hành động nào ảnh hưởng văn nhã. Hứa thị cũng yên tâm thả người.

      Từ An tự đất rộng mênh mông, có lịch sử cổ xưa. Tinh túy trong tự lại là hang đá sau núi, “Ngàn Phật động”.

      nhóm người vây quanh thất nương ra sau núi, chỉ khoảng nửa khắc, thấy miệng hang.

      tô màu, tượng phật càng có phong cách cổ xưa trang nghiêm.” Quan sát lần lượt tầng tôn tượng phật, Khương Viện đầu, lưu lại Thôi mụ và Xuân thành kính lễ bái từng cái. Chỉ có Lục Phù tấc cũng rời, trong mắt có chút tin được, nào có tới dâng hương, ràng là chơi mới chuẩn xác.

      đầu hành lang bên kia càng hẹp dài, xuống nữa là tòa thạch đình giữa sườn núi. Bên trái thạch đình có gốc cây che trời. Cả thân cành vươn ra tạo bóng râm, bên còn lại trụi lủi, có chiếc lá nào.

      nương, cây này sinh trưởng cổ quái.” Lục Phù ngước mắt nhìn , nhấc tà váy chạy quanh vòng.

      “Tát.” Giả bộ véo lỗ tai nàng cái, Thôi mụ xụ mặt, “Từng hàng cây ngọn cỏ trong cổ tháp đều có linh tính, được phép hồ ngôn loạn ngữ, liên lụy nương.”

      Ủy ủy khuất khuất tránh được, xoay người giúp đỡ Xuân thu xếp bánh trà bàn.

      Thất nương mỉm cười, hổ là người thái thái đưa cho nàng, Thôi mụ được mẫu thân dạy dỗ rất khá. tới Thôi mụ, cũng chỉ mới hơn hai mươi, là nhà mẹ đẻ Hứa thị ngàn chọn vạn tuyển mới đưa tới làm người hầu bên này.

      Bưng Mạch trà lên nhấp, loại trà chuyên dùng chiêu đãi khách trong tự, ngồi nghỉ trong đình, đối diện là núi xa xa, tầng tầng lớp lớp, bát ngát xanh ngắt, cảnh đẹp ý vui. Đứng dậy ra, lại tựa người vào lan can, tấm lòng cũng mở rộng hơn.

      là cảnh trí khó có được! là ‘thanh sơn đa vũ mị, liệu thanh sơn’ thấy ta ứng thế nào.”

      Thôi mụ vui mừng phụ họa. Từ nhìn nương lớn lên, coi nàng như khuê nữ mà thương. Hài tử đều là hài tử nhà mình tốt, do đó lời khen có chút quá .

      nương, lại chờ vài năm nữa, tất là nương nhất đẳng tuyệt sắc trong quận, đâu phải ‘vũ mị’ có khả năng so được. Lại nghe thơ, thập phần tồi, ngày sau nương có thể lại có chút tài danh.”

      Khương Viện ngẩn ra, liền biết bà hiểu lầm. Bài thơ này cũng phải là ‘Vũ mị’, mà là gửi gắm tình cảm núi sông.

      “Thơ này phải người như ta có thể làm ra được. Nghĩ tới là hợp với cảnh này, liền mượn tới dùng thôi.”

      “Thôi mụ ngài xem, ngài khen ngợi như vậy, da mặt nương mỏng, biết xấu hổ mà nhận?” Hạ nhân trong Đào Hoa Ổ đều biết, nương nhà mình từ thích đọc sách ngâm thơ, làm câu đối tính cái gì, chỉ nghĩ nàng khiêm tốn mà thôi.

      Khương Viện cười mỉm, kệ các nàng trêu ghẹo.

      Nàng nghĩ tới danh lợi, càng mượn thơ từ kiếp trước mà khoe khoang. làm sáng tỏ, người khác tin hay , cũng quá quan trọng.

      Mỗi ngày trôi qua tốt liền hảo. Ấm áp yên lặng, cười cười . Thời thay đổi, cũng phải thể sống tốt.

      Thất nương Khương gia biết, phía sau thạch đình là Mặc Trúc, có mấy người nghỉ chân ở đây. Thấp thoáng sau cành lá, vừa lúc có thể nhìn thấy nha hoàn bà tử bên kia, mỗi lời cử động, đều thu vào đáy mắt.

      Ánh mắt nam tử dừng người nàng, trầm tư lâu, lời nào.

      1900: Ta có hố Võng Du, cũng tập tành chơi game xem có như trong truyện tả các nàng ợ : ))

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hố nào của bạn @1900 tớ đều lọt hết rồi nha
      1900 thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60:@Mengotinh_Ranluoi cảm ơn nàng.
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Hay quá, ủng hộ nàng nhé. Nhưng đăng lỗi nàng ơi, nhiều chương 2 quá <3
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :