1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU THẤT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN

      Triệm Y
      Chương 29: Tiếng Động Quan Tâm
      Editor: Serena Bùi


      Trước tầm mắt là cổ áo tử sắc, thêu chỉ cẩm biên. Bên thêu tảo văn(?) huyền sắc, vô cùng tinh xảo. Cổ áo bên trong đứng thẳng, màu hổ phách, có nút thắt chạm ngọc, lộ ra đoạn cổ thon dài trắng nõn. Gầy chút, nhưng khỏe mạnh, chút gầy yếu.

      Khương Viện siết chặt áo choàng bớt lạnh, ánh mắt hơi hơi di chuyển, liền thấy cái cằm , màu trắng hơi chút xanh nhạt. Tựa hồ là vừa cạo râu lâu. Nam tử buông đôi mắt ngăm đen, lẳng lặng nhìn nàng, ngẫu nhiên lông mi chớp động, con ngươi cũng được ràn trải thêm lớp nước, sóng sánh câu nhân.

      đầu đội trâm ngọc, đầu trâm khắc điêu nguyệt thắng?. Trong phòng cũng sáng, có thêm người như , tức khắc có loại cảm giác hoa mỹ ‘Bồng tất sinh huy’.

      *Bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; là vinh hạnh…

      giống lúc trước, người này trầm ổn nội liễm như ngày thường, giờ phút này thế nhưng có vài phần câu hồn nhiếp phách.

      Dung mạo tuấn tú như thế, khó trách thế nhân theo đuổi , xua như xua vịt.

      Hoảng hốt, kinh ngạc, cảm thán… Lại thấy chậm rãi thối lui, con ngươi thâm thúy nhìn thoáng qua bài trí trong phòng, cuối cùng ngồi xuống ghế gập.

      Cố Diễn nhướng mày nhìn nữ tử ngây ngốc trước mắt, rất khó để đem nàng liên hệ với người có dũng khí ngồi trong xe ngựa vào buổi chiều nay.

      Lúc ấy vén rèm lên, trong nháy mắt, thấy được tia quyết tuyệt từ trong mắt nàng. Thấy , mới lơi lỏng xuống. Nguyên nhân là vậy, chỉ vì biểu lộ tin cậy trong phút chốc của nàng, mới đánh bạc trận.

      tình quan trọng, để nha đầu như vậy bên người, trừ an nguy của bản thân , còn suy xét tới những người theo nữa.

      Thấy vẫy tay gọi nàng lại gần, Khương Viện vội thu tay lại, lại có tính toán cởi áo choàng vai xuống. Cùng phòng với nam tử là việc bất đắc dĩ, nên giữ quy củ, vẫn phải giữ!

      Theo phân phó mà đứng lại gần, lại thấy tùy ý liếc nàng cái, hòa hoãn : “Khó ngủ, ngủ yên, mệt mỏi.”

      Cứ đơn giản câu , nam tử này lại cố tình đè thấp ngữ điệu, tận khả năng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì nàng mà suy nghĩ. Rốt cuộc cách bức tường, còn có hai nha đầu chưa ngủ đâu.

      Lời này nghe vào tai Khương Viện, chỉ cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, vừa kinh lại hỉ.

      Kinh chính là, ý tứ này của , ràng là tính toán rời ngay. Hỉ lại là, khó có câu nào của người này khiến nàng có thể hiểu được, cuối cùng cũng để nàng biết tiếp theo nên làm gì.

      Nhìn vóc người thon dài, cả người thư thái dựa vào lưng ghế, chân duỗi thẳng, đầu ngửa về phía sau, Khương Viện dám ra tiếng phản đối, đành phải vòng ra phía sau , nắn nắn tay , xoa tay ấm áp, nhàng xoa hai huyệt thái dương .

      Nơi này là làm chủ, giờ phút này căng lên với , nửa phân chỗ tốt cũng chiếm được. Trước mặt cường quyền, nàng còn hiểu được chịu nhịn.

      Chóp mũi cảm nhận được hơi thở xa lạ ở người nữ tử, nhàng nhợt nhạt, lịch tao nhã. đôi tay nhắn vòng quanh giữa đầu mày, xuống thái dương, xoa ba vòng rồi di tới sau tai, ấn ấn huyệt vị. Với lực tay của nàng, với nàng là năm phần, tới nơi , chỉ cảm nhận được ba phần.

      Dần dần Cố Diễn chợp mắt, đầu càng ngửa về phía sau, vừa lúc có thể xem trong mắt, bộ dáng cố gắng bình tĩnh, dần dần trở thành ung dung nhàng.

      Tâm tính như vậy mới phù hợp với nàng. Cẩn thận lại hiểu được suy xét đúng mực. Mang theo vài phần chân thành, cũng làm việc lỗ mãng. Rất thức thời.

      Phát giác được tầm mắt thầm khó đoán của Cố Diễn, Khương Viện được tự nhiên dời tầm mắt, cũng biết lấy can đảm nơi nào, tay vỗ xuống mí mắt , cho tới khi che lên đôi mắt , nhìn lại bàn tay mình che nửa bên khuôn mặt tuấn tú, lúc này mới có chút hối hận.

      muốn lùi bàn tay về, lại thấy phối hợp lạ thường, an an tĩnh tĩnh để nàng thực . Nam tử luôn lạnh nhạt, cũng ít chút sắc bén.

      Làm sao đêm nay tính tình lại tốt như vậy? Thất nương mang theo tâm tính muốn thử, sau lượt thực các động tác, người nọ quả thực vẫn án binh bất động, lòng bàn tay nàng vẫn cảm nhận được hơi thở ấm hơi ngứa.

      Chẳng lẽ do rất mệt mỏi? Do mệt mỏi nên cũng để ý nàng lớn mật làm càn?

      Nghĩ lại, cũng mới mười lăm, mình xa nhà, hàng đêm thể an giấc. Tuy gia thế nổi bật, lại có thể lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân, diệt trừ sạch kẻ địch, quả là khó có được.

      Hậu Phát Chế Nhân: Ra tay đánh sau, là lấy tĩnh chế động hoặc phòng thủ để tấn công có nghĩa là phải nhẫn nhục, chờ đợi thời cơ đến để đối phương bộc lộ ...

      Còn nữa, người này tính kế sâu xa, kéo cẩ Khương gia vào trong… Nghĩ tới quá nhiều chuyện như vậy, tâm lý tiều tụy, cuối cùng lại để nàng gánh tội.

      Mang ít tiểu oán trách, Thất nương miên man suy nghĩ, tay liền đụng phải đồ mát lạnh, vừa cúi đầu liền thấy trâm ngọc búi tóc, thình lình liền cảm thấy khó khăn.

      được thế tử cho phép, nữ tử khuê các như nàng, tự tiện đụng tới búi tóc của nam tử… Loại hành vi này, thế nào khiến nàng cảm thấy rất có ý vị ‘ chọn?’.

      Lần trước động tới ngọc bội của , lần này còn động thổ đầu thái tuế, Khương Viện nhấp nhấp môi, cảm thấy tình càng ngày càng quỷ dị, nhìn kiểu gì cũng thấy dường như nàng ‘khinh bạc’

      Cũng may, như nhìn thấy nàng chần chừ, người nọ giơ tay tự mình rút trâm ra, cũng đặt ghế con mà đưa tới trong tay nàng.

      Thất nương vội vàng đưa hai tay ra nhận, trộm thở hơi, có chút may mắn là thế tử phủ Quốc công ‘nhìn mọi việc’, miễn nàng khó xử. Nhìn trái nhìn phải, ngoài giường ấm cùng bàn gỗ trong phòng, cũng chỉ có chiếc ghế loang lổ sơn. Như dính hơi ẩm, màu sắc cũng tối tăm, thực cân xứng. Phía còn có chút vết trầy, bên cạnh còn có vụn gỗ .

      Khó trách muốn đụng đến, nếu là nàng, nàng cũng chịu thả trâm ngọc lên, quả thực làm bẩn trâm ngọc.

      Nhìn cây trâm trong tay cẩn thận, bạch ngọc dương chi hoàn hảo, chút tì vết, sợ là chỉ cây trâm này cũng xứng toàn bộ tài sản của nàng . Thất nương cân nhắc, cuối cùng cẩn thận cất trong túi tiền tùy thân, lúc này mới quay lại việc khó, tiếp tục xoa bóp cho .

      An thần là môn khoa học bác đại tinh thâm, ngoài sử dụng ngôn ngữ, ấn day huyệt cũng có hiệu quả.

      Cố Diễn nhắm mắt lại, giờ phút này lại là thời điểm an nhàn nhất của những năm gần đây. Nửa mộng nửa tỉnh, cũng bị quấy nhiễu bởi những việc dơ bẩn trong mộng.

      Đầu, vai, cổ, nàng đấm bóp nặng lần lượt, dần dần, cả người đều ấm lên, bộ xương cũng mền xuống, suy nghĩ cũng theo thân thể trầm xuống…

      đầu Khương Viện toát ra tầng mồ hôi mỏng, cánh tay nhức mỏi, dường như chịu nghe theo. Nhìn thân thể gập ghế nghỉ ngơi, Thất nương lặng yên lui về phía cửa sổ, xuyên qua giấy dầu, chỉ nhìn thấy mảnh đen nhánh bên ngoài, thấy ánh mặt trời.

      Trong phòng có đồng hồ. Nơi thâm sơn cùng cốc như này, người dậy sớm đều dựa vào tiếng gà gáy. đánh giá được canh giờ cụ thể, cũng đành ngồi dựa vào giường đất, thành thành nhìn phát ngốc.

      Ngủ ư, nàng cũng dám. Đợi đuổi người trong viện ra rồi mới mời thế tử ra cửa mới tốt.

      Trong lòng Thất nương ràng, nhưng sau lúc, trong phòng chỉ còn có mảnh thanh của hơi thở, dài ngắn. Lại qua chốc lát, nam nhân nằm ghế gập trợn mắt thức dậy.

      So với mỗi lần bừng tỉnh từ trong mơ, lần này là tự nhiên mà tỉnh lại, tuy rằng ngủ lâu nhưng lại có thể được an ổn nghỉ ngơi.

      Ánh mắt Cố Diễn nhìn chằm chằm nữ tử xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào góc tường. Áo choàng tơ lụa Tương Phi, cao cổ, đầu gật dù, cẳng chân co lại, ngủ đến đáng thương.

      Lông mi dài gục xuống, đáy mắt xanh nhạt. Cả người nho co thành đoàn, khuôn mặt đỏ ửng, ngẫu nhiên miệng nhấp vài cái, thân mình dịch dịch hướng vào bên trong.

      Con ngươi Cố Diễn híp lại, hoạt động gân cốt, thong thả ung dung tới trước người nàng.

      Đem nữ tử ngủ đến mơ hồ đặt giường đất, liền thấy nàng như nhộng con tằm, trườn trườn tìm tư thế thế thoải mái, giày cũng cởi, cứ vậy méo méo mó mó an tâm mà ngủ.

      Khom lưng duỗi tay lướt qua người nàng, Cố Diễn ôm lấy chăn bông bên trong, mở ra đắp lên người nàng.

      Đêm nay tới thăm, chỉ vì muốn xem nàng có ngủ bình yên . việc ban ngày là chuyện dễ dàng đối với nàng. Giờ thấy nàng thanh than an ổn ngủ, Cố Diễn đẩy cửa ra ngoài, đóng cửa kỹ càng, thân ảnh nam tử thẳng tắp hòa vào gian, dần dần trở nên phai nhạt...

      Bùi: Sắp tới Trung Thu rồi ~~~

    2. Nguyễn Thị Nga

      Nguyễn Thị Nga New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Có chương mới rùi , thanks editer❤️
      1900 thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      TIỂU THẤT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN
      Triệm Y
      Chương 30: Chén Mì
      Editor: Serena Bùi


      Hai ngày liên tiếp tiếp đều mưa gió ngớt, trời giống như bị chọc thủng lỗ, phân ngày đêm, Khương Viện cau mày nhìn trời, cũng biết khi nào mới có thể khởi hành.

      Tựa như *** hồ đồ kia, sáng sớm tỉnh lại nghĩ mà sợ. May mà người nọ rời từ sớm, nếu , giải thích ràng được.

      Vì trời mưa to cản trở, đoàn người đều tiếp tục được, chỉ có thể thành thành yên vị trong thôn trang này.

      Có lần đầu tiên, vốn tưởng người nọ quen đường cũ, ban đêm còn tới, nhưng ra lại thấy động tĩnh gì, có bất cứ hành động nào quá giới hạn. Phảng phất, đêm đó nghỉ ở trong phòng nàng, chỉ là hứng thú nhất thời.

      Lại nghĩ tới, sáng sớm tỉnh lại còn còn có chăn bông đắp người, Thất nương cảm thấy có chút hổ thẹn. Lúc ấy, nàng vừa mở mắt liền hoảng loạn tìm người, khắc phát bản thân nằm giường đất, phản ứng đầu tiên là xốc chăn lên sờ soạng xiêm y.

      giờ ngẫm lại, lúc này nàng mới bao lớn chứ, cũng chỉ là tiểu nương mười tuổi, thân mình còn chưa trưởng thành, sao có thể lọt vào mắt ? Lại , gia thế của như vậy, sang năm phải thúc quan*, trong phòng nào thiếu người, sao có thể thiếu nô tỳ thị tẩm?

      *Thúc quan: lễ trưởng thành của nam tử thời xưa, tùy các thời mà độ tuổi khác nhau, thường giao động 15-17 tuổi.

      Trong tay cầm cây trâm bạch ngọc dương chi, càng nhìn càng thích. Chỉ là nếu tới, làm sao nàng có thể trả lại đây? Đồ như này cầm trong tay, vạn nhất có việc, cái miệng này của nàng, trăm đường thể .

      dám để Xuân , Lục Phù nhìn thấy, Thất nương mượn đêm tối người, vụng trộm cất vào cái túi tiền rộng thùng thình. Lại chọn mảnh vải từ khay châm tuyến may lại, giờ mà thêu đồ gì cũng kịp, cứ như vậy, miễn cưỡng cũng xong. Chiếc túi như vậy mới phù hợp để trâm ngọc của thế tử, đừng như đêm đó, đặt trong túi thơm của nàng, đều căng tới phồng lên, miệng túi cũng kéo lại được.

      Từ ngoài cửa truyền tới thanh chuyện của Lục Phù, Khương Viện vội vàng cất túi tiền vào trong tay áo, dựa lưng vào ghế gập, bộ làm dây đeo.

      “Tiểu thư, mưa to làm núi đá lở, giờ con đường bên ngoài bị chặn lại, trong bếp còn gạo. Vú già nấu cơm kia , trong thôn trang còn ít bột bắp, bột mì, ngài muốn dùng loại nào?”

      Triều Đại Chu, gạo thóc đều rất tinh quý. Bá tánh bình thường, ăn nhìều cháo, bánh nướng áp chảo, mỳ sợi. Đừng tới gạo trắng, cho dù là gạo lức, phải ai cũng có thể mua được. Mỗi khi tới mùa thu hoạch, quan phủ phái binh lính tới đoạt gạo đoạt thóc, phần họ để lại, cũng chỉ là phần lương thực thô cho các hộ sống tạm.

      nhiều ngày, trong thôn trang có thể có gạo, là vì địa vị của vị kia trong đoàn người, bên ngoài có rất nhiều người vội vàng muốn xu nịnh. Nhưng đứng trước mặt ông trời vị kia cũng phải ngoan ngoãn chịu phục rồi. Đến đường đều bị chặn, cho dù họ có lòng cũng đừng mong vào được.

      Sao Khương Viện có thể tình cảnh khó xử giờ, nàng tùy ý : “Đều được. Người khác ăn thế nào, ta tự nhiên cũng ăn như vậy. Còn có thể chế biến món ăn đa dạng?”

      “Đa dạng có, ý tứ của Quản đại nhân là, ngài cùng Ngũ nương được chọn trước, bên kia vài vị gia ăn sau. Đợi đến ngày mai, nếu trời còn như này, liền lên đường sớm chút. Trời vẫn thuận người mà mưa to cản trở, cũng phái người thông nối lại đường.” Xuân xách ấm trà vào, là trà vừa được Lục An pha, Quản đại nhân vừa cho người đưa tới vào buổi sáng.

      Khương Viện ngẫm ngẫm, cảm thấy ổn. “Trước xem ý tứ thế tử là sao.” Tôn ti đặt lên , thể có quy củ. để người ta nương Khương gia được nuông chiều, hiểu đời.

      Lục Phù cười đỡ nàng dậy, nâng ghế con, lót gối mềm lên, mới hầu hạ nàng ngồi xuống. Như vậy vừa che khó coi mặt ghế, lại ngăn được hơi ấm còn dính ở phía .

      “Quản đại nhân , là ý tứ của thế tử. Vừa rồi nô tỳ cũng để ý, Quản đại nhân gọi Xuân tỷ qua chuyện, thế tử cũng ở đó.”

      Nguyên lai là chủ ý của . Nếu người nọ lên tiếng, nàng cũng cần ngượng ngùng, phân phó Xuân hai câu, nhìn nàng nghe hiểu , lúc này cho lui.

      Trước cửa sổ tây sương phòng, bày án thư cổ xưa. Phía đồ vât, khi mở ra cũng có cảm giác quý báu hiếm lạ. Nhìn lại, cũng nguồn gốc, cẩn thận xem xét, mới phát hẳn là đồ vật cực kỳ có lai lịch.(Đoạn này thực khó hiểu)

      Bên ngoài mưa to ngừng nghỉ, nhưng bầu trời lại u, nam tử trầm mắt lật nhìn thư từ được gửi từ nửa tháng trước, phía dưới chân , là con vật còn sống, vừa tròn vừa mập.

      Chính là A Li dính người nhất kia.

      “Thành chút.” Cố Diễn nhấc chân, ủng đen dịch ra gạt nó sang bên, liền thấy mèo lười kia động động cái mông, tư thái dịch mông ủy ủy khuất khuất lết mặt đất nhìn lại .

      “Thế tử, Thất nương cho người mang thức ăn tặng ngài.” Đưa Xuân vào nhà, Quản Húc thu thập thư bàn được khoảng trống, giúp đỡ Xuân bưng chén sứ Thanh Hoa lên, đặt tới trước mặt .

      “Nô tỳ gặp qua Thế tử gia. nương phân phó nhà bếp làm mỳ phở, là kiểu dáng mới, cố ý bảo nô tỳ đưa tới mời ngài nếm thử.”

      Nghe lời này của nàng, Cố Diễn liếc mắt nhìn chén sứ thuần tịnh trước mặt. Men gốm màu thiên thanh, có chữ “Phúc” thể tiểu triện, phong nhã hơn so mấy cái chén sứ thiếp vàng mà từng thấy.

      Phía là lát hành thái tinh tế, sợi mỳ còn mỏng hơn nhiều so với sợi mỳ cuốn bình thường, lềnh bềnh hai ba hạt dầu, vừa nhìn là biết khẩu vị thanh đạm.

      Thấy thế tử đặt bút xuống, cầm đũa trúc lên, Xuân vui mừng cáo lui ra ngoài, bước chân cũng nhàng hơn lúc vào. Trước khi nàng vào trong phòng, Quản đại nhân cũng từng , trước giờ thế tử đều thích đồ người khác mang tới. Khen nàng có lòng, nếu thế tử xua tay nhanh chóng lui ra.

      giờ, xem ra, thế tử cũng khó hầu hạ như vậy…

      Quản Húc thấy vị kia dùng liên tiếp hai miếng, mặt có biểu gì, nhưng khó để đoán là vừa miệng ngài. Vốn còn lo lắng hôm nay nguyên liệu nấu ăn thô ráp như vậy, sợ chủ tử quen dùng, giờ xem ra, là Thất nương sáng tạo khác người, làm chủ tử vừa lòng.

      “Ngài cảm thấy được chứ?” Quản Húc cẩn thận hỏi, vừa rồi còn lo lắng, giờ cũng nhiều ít có chút mong đợi. Vị này chính là kim tôn ngọc quý, chưa từng trải qua biệt khuất như này. Nếu phu nhân trong phủ mà biết, còn biết muốn trách tội thế nào.

      Cố Diễn múc muỗng nước dùng, tinh tế nhấm nháp, chỉ thường thôi. Cho tới khi dùng dùng hơn phân nửa, lúc này mới thả đôi đũa xuống, ngoài miệng lại , “Miễn cưỡng.”

      Đừng thấy thế tử câu nửa vời như vậy, Quản đại nhân thanh lãnh phe phẩy cây quạt. Trong phủ có ai mà biết, vị này kén ăn! Cũng phải ngài làm khó dễ hạ nhân, vị này rất biết hưởng thụ, lại phải người chịu nhân nhượng, nếu muốn, ai có thể làm động đũa lần thứ hai.

      gặp tình huống như vậy, chờ thế tử lên tiếng, đầu bếp trong phòng bếp bị đuổi , nhưng cũng bị phu nhân phạt nửa năm tiền lương.

      giờ có thể nhận được từ “Miễn cưỡng” này, đáy lòng Quản đại nhân thành tâm cảm tạ Thất nương, nhịn được liền khen hai câu, “Ngài vậy, vài vị kia hẳn cũng cảm thấy hảo.”

      ra phòng nào cũng được tặng.

      Sau khi Quản đại nhân tốt hai câu cho Thất nương, lại thấy người nọ ngước mắt liếc cái, cũng chờ người hầu hạ, liền bước tới cái bồn nước phía trước, tư đổ nước ấm, hai tay xoa bóp rửa sạch.

      Quản Húc bước tới kịp thời, đưa khăn lau giá tới trong tay , liền thấy dáng vẻ ung dung lau vết nước.

      Nhìn màn mưa bên ngoài che lấp trời đất, Cố Diễn nhíu mi, lại nhìn A Li dưới chân, trầm giọng : “Thời gian vừa vặn, bên phía Công Tôn, nên được việc rồi.”

      thanh nhạt nhẽo lộ ra uy nghi vô cùng. So với biểu lộ giơ tay nhấc chân tùy ý hoàn toàn bất đồng.

      Quản Húc nghe vậy liền thu lại dáng vẻ vừa rồi, gấp quạt xếp, khom người thi lễ, “Thế tử yên tâm, tiên sinh Công Tôn chắc chắn phụ mong đợi của ngài. Lần này cũng nên là thời điểm Yến Kinh...”
      Last edited: 18/9/21
      thongminh123, Tôm ThỏAlice Huynh thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      TIỂU THẤT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN
      Triệm Y
      Chương 31: Nguy Hiểm Bất Ngờ
      Editor: Serena Bùi

      Chờ tới khi mây tan mưa tạnh, bầu trời cao dường như được tẩy sạch, mặt trời chói chang, sáng chói khiến tâm tình người ta vui sướng.

      Khương Viện duỗi tay chân, đứng dưới ánh mặt trời hân hoan bớt bao buồn bực trong mấy ngày vừa rồi, lại thay kiện váy hoa đỏ bên ngoài, búi kiểu tóc lăng vân kế, lại chọn thêm cây trâm hoa nhụy trân châu có sợi tua kéo dài, vừa linh động vừa xinh đẹp.

      Cố Diễn vừa bước ra cửa liền thấy nàng sau Khương Dục, nụ cười ấm áp, vốn là đôi mắt đượm sắc xuân, giờ còn đặc biệt động lòng người.

      Ngũ nương dắt theo nha hoàn, từ khi khởi hành từ nhà tới giờ cũng còn khí thế vui mừng khôn xiết như trước, phảng phất như có chuyện đáng buồn lòng, lặng im vô cùng. Mỗi khi mọi người chuyện, cũng chỉ nở nụ cười nhạt, người tránh trong góc, dù có Thất nương cũng còn hứng thú đấu võ mồm như trước.

      Trương Sâm giữ lễ cách tỷ muội Khương gia vài bước, ngẫu nhiên ánh mắt như có như dừng người Khương Viện vài lần. Lại có lần bị mê hoặc vì nụ cười của nàng, rồi nhìn thấy khuôn mặt biểu cảm của Chu đại nhân phía sau, hoàn hồn bước nhanh.

      “Nếu các vị sẵn sàng, chúng ta mau chóng lên đường thôi.”

      Khương Viện xoay người nhìn thân áo gấm của y, khó có được thấy người nọ mặc y phục màu thiên thanh, vậy mà so với hôm qua càng thêm tuấn tú. Nam tử bên trong, Chu đại nhân kia tuy cũng đẹp nhưng lại có chút nhu, dù khí thế có kém hơn, nhưng ai lấy cũng đều ràng người này nên trêu chọc vào.

      Thế tử lớn lên rất đẹp, tâm phúc của y cũng thuộc hạng người đẹp hơn người.

      “Mọi thứ chuẩn bị xong, nên chờ đại nhân ra.” Khương Nam ra mặt , mọi người liền tránh sang bên, đợi tôn giá của thế tử trước, lúc này mọi người mới xách tay nải theo, khi tới như nào khi như vậy, cả đoàn người ngựa chậm rãi xuất phát.

      “Tiểu thư, ngài xem hòm xiểng mà Quản đại nhân ôm trong lồng ngực kia, lớn cũng , còn cần ôm trong tay, đựng vật gì đây?”

      chỉ Lục Phù chú ý tới, Khương Viện cũng thấy vài lần, trong lòng cũng tò mò lắm. “Chắc cũng phải là vàng bạc châu ngọc. Có thể là công văn quan trọng?!” Nghe Khương Dục , thế tử Quốc công phủ Cố Diễn, mới mười hai nắm quyền hành trong tay, có lẽ chỉ dưới Quốc công gia tại chút, người khác thể so sánh.

      “Nô tỳ cũng cảm thấy là công văn. Hôm qua, nô tỳ theo lệnh qua đó, vừa lúc nhìn thấy thế tử chăm chú án thư, phía đều bày các tờ trình*.”

      *Tờ trình: các nàng có thể hiểu là kiểu dạng tấu chương í, truyện được viết dưới bối cảnh thời chiến, đất nước phân chia, gia tộc cầm quyền..

      Nghe Xuân phụ họa, Khương Viện càng cảm thấy đúng tới tám chín phần. Còn cảm thán vị thiếu niên kia quyền cao chức trọng, cũng dễ. Đột nhiên xe ngựa chấn động, làm Khương Viện kinh hô sợ hãi, người cũng nghiêng về bên trái. Xuân ở bên cạnh bị đập vào thành xe ngựa, ngã về phía cửa sổ. Lục Phù cũng khác biệt lắm, vốn là ngồi an ổn, lúc này cả người xô về phía trước nhào thẳng vào bàn , bụng đập vào cạnh bàn, đau đến nỗi nàng hút khí cái mạnh.

      “Tiểu thư.” Thấy Thất nương đau tới ngũ quan nheo lại, tay ôm lấy vai trái, dường như nén đau đớn. Xuân ôm đầu sốt ruột. Còn chưa kịp chạm vào đầu vai nương, dưới chân lại lảo đảo cái, xe ngựa nghiêng hẳn , mắt thấy tai họa lại ập tới.

      nương!” Lục Phù ngẩng cổ, ra sức duỗi tay muốn túm cánh tay nàng. Lại nghe tiếng hét to từ bên ngoài, mọi thứ rối loạn cả lên, ràng rốt cuộc là chuyện gì, xe ngựa lay động vài cái, rốt cuộc cũng dừng lại.

      hề có chuẩn bị, mọi thứ diễn ra quá nhanh, nàng bị hoảng sợ cực độ, Khương Viễn vỗ vỗ bộ ngực phẳng, kịp gọi người, bị Khương Dục vọt vào trong túm ra ngoài với tốc độ nhanh chóng, bất chấp nàng hô đau cứu nàng ra.

      Hai nha hoàn phía sau cũng được vị quân sĩ kẹp dưới nách, tay người, mang ra khỏi xe ngựa. Cách xa vài bước, vị tráng hán này mới thả hai người xuống, lại nghĩ tới hai người sớm chân tay mềm nhũn, sao có thể đứng đất được nữa.

      chờ mọi người xúm lại, liền nghe thấy tiếng vang lớn phía sau, xe ngựa ba chủ tớ mới vừa ngồi, bụi đất đầy trời, khói mù mịt, khiến cho người ta phải mau chóng lui ra phía sau.

      Xuân , Lục Phù lăn vòng mặt đất, luống cuống tay chân xách làn váy bò đứng dậy, cả người chật vật, mặt đầu đầy nước bùn đất. Quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, lông tơ đều dựng đứng.

      Thất nương nhìn chiếc xe ngựa kia bị lật kia, bên bánh xe bị rớt, nửa treo giữa trung. Thùng xe tan tành, mành mềm khung cửa sổ rũ xuống vũng nước bên đường.

      Nếu lúc này Chu Chuẩn cho người chống đỡ xe, sợ rằng giờ toàn bộ xe nện xuống mặt đất. Con ngựa đằng trước kinh sợ hí liên tục, vó ngựa cũng đạp qua lại mặt đất, nếu phải dây kéo bền chắc, sợ là chạy như điên từ lâu.

      Liên tiếp tìm được đường sống từ chỗ chết, Khương Viện nằm trong ngực Khương Dục, màn này quá thảm thiết, làm đôi mắt đẹp cũng chịu đau đớn.

      “A Viện.” Khương Dục sắc mặt trầm, vỗ lưng nàng, biểu tình khống chế được lộ ra vài phần dữ tợn. Từ kinh hãi tới giẫn giữ tận cùng.

      Cánh môi Khương Viện khép mở, lại ra lời. Bị vỗ cái, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, dạ dày quay cuồn muốn nôn.

      “Còn thả nàng xuống.” Bên hông bị người nọ giữ, lại kéo nàng rời khỏi lồng ngực Khương Dục cách kiên quyết. Tay lớn cố ý né qua đầu vai nàng, chỉ cầm cánh tay, vững vàng mà nâng người nàng dậy.

      “Việc qua, chớ lại kinh sợ.” Cố Diễn nhìn thân mình nàng, sắc mặt tuy khó coi nhưng vẫn trấn định như thường, rất có kiên nhẫn trấn an nàng. Lại quên xoay người hạ lệnh.

      “Chu Chuẩn, tra việc này. Còn xe ngựa này, kiểm tra xem.”

      Khương Viện dựa nửa người vào , cố gắng ngăn dạ dày kháng nghị, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần.

      Nhìn lên, bàn tay người nọ đặt ở phần eo nàng, ngón cái đeo nhẫn ngọc, nửa ống tay áo nhăn nhúm ôm trọn nàng. Mùi hương mát lạnh quen thuộc vờn quanh chóp mũi, càng khiến nàng tỉnh táo hơn.

      Giờ phút này, Khương Dục cũng phát mới vừa rồi ôm nàng như vậy có gì đó ổn, chính là tâm trạng tức giận làm quên mất, khiến nàng chịu thêm khổ sở. Lại thấy muội tử nhà mình bị thế tử Quốc công phủ nửa ôm nửa dựa, cả kinh nhảy dựng lên.

      Búi tóc nàng rời rạc, cây trâm đầu cũng sắp rớt, dáng vẻ khó coi, lại che lấp được đáng thương nhu nhược; lúc này ngước mắt đối diện với ánh nhìn của thế tử, hai người đều có chút ngẩn ngơ.

      Cố Diễn chỉ cảm thấy tình cảnh này, ba phần quen thuộc. Ngoại trừ từng ở chung trong phòng nàng lần, cứ như vậy, mơ hồ này gợi lên hình ảnh trong đầu .

      Thất nương trợn tròn mắt, giật mình chớp mắt cái, thế nhưng phát tia huyết sắc trong mắt . Dường như là căm ghét vô cùng, trong con ngươi sâu lắng bình tĩnh chút gợn sóng, sâu tựa như lòng giếng cổ.

      “Xin cảm tạ thế tử cứu giúp xá muội, ân tình cứu mạng hôm nay, Khương gia khắc sâu trong lòng.” Khương Dục thi lễ sâu, lại xoay người nhìn về phía xe ngựa được ổn định lại, cảm ơn với đám người Chu đại nhân.

      Dứt lời liền nắm tay của Thất nương, quay mặt bảo nàng chớ quên cảm ơn ân cứu mạng của thế tử và Chu đại nhân, kỳ là nhân cơ hội kéo người ra, tư thái bảo hộ nàng.

      Lúc này Khương Nam cũng ra mặt lời cảm ơn, nhất thời khí cũng ấm hơn, tĩnh lặng dọa người như vừa rồi.

      Cố Diễn hiểu ý đồ của Khương Dục, hờ hững quét mắt liếc cái, cũng kiêng dè, ngược lại phân phó luôn, “Đỡ nàng về phía trước nghỉ tạm.” Theo ngón tay nhìn qua, chính là xa giá của y, cũng màng ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ràng đây là dụ lệnh.

      Khương Nam, Khương Dục nhìn nhau, muốn cự tuyệt uển chuyển, lại nghe người này cười nhạt tiếng, dường như cũng sao cả.

      người nàng có thương tích. Nếu cảm thấy sao cả, hai người các ngươi có thể tùy ý.”

      thongminh123, Tôm ThỏAlice Huynh thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      TIỂU THẤT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN
      Triệm Y
      Chương 32: Trong nháy mắt
      Editor: Serena Bùi

      “Lúc này, tự nhiên Thất muội quan trọng. Chút quy củ vụn vặt, đều là để phòng tiểu nhân. Còn mong hai vị huynh trưởng nhanh qua đỡ muội muội, thân thể nương gia yếu đuối, chịu nổi lăn lộn.”

      Mặt ngũ nương chút biểu tình, khí xung quanh cũng nhạt nhẽo theo, dường như việc ở đây có chút nào liên quan tới nàng. Vốn còn định kêu Tân Chi qua đỡ Khương Viện lên xe nàng, rốt cuộc cũng là tỷ muội trong nhà, lúc này nàng ra mặt là hợp lý nhất.

      Kết quả, đợi nàng ra ý tốt, hai người liên tiếp đều chuyện vì Thất nương, người quyền cao chức trọng, người khoan dung độ lượng.

      Dưới chân tạm dừng, Khương Nhu bước lại gần nữa. Khóe miệng treo nụ cười châm chọc nhàn nhạt.

      khí giằng co, ai cũng dự đoán đoán được người buông xuống đầu tiên, lại có quan hệ với Khương Viện, có chút quan hệ Trương nhị gia. Mọi người đều hiểu ra, việc kết thân ngày sau của hai nhà, do Trương Sâm để ý cũng thể có liên quan tới danh tiết của Thất nương, tình đơn giản hơn rất nhiều.

      “Ngũ tỷ tỷ.” Khương Viện quay đầu lại tìm được thân ảnh lẻ loi của Khương Nhu. Chỉ thấy nàng tránh ở dưới bóng cây, hơn nửa gương mặt nhìn , nghe tiếng mình gọi, mặt nàng nở nụ cười . “Thất muội yên tâm, hai nha đầu kia Tân Chi và Giản Vân chăm sóc giúp muội.”

      Kinh ngạc rộng lượng của nàng, khó có dịp nàng ngáng chân mình, Khương Viện cười cười, quên nhắc nhở, “Đợi Chu đại nhân kiểm tra xe ngựa, tỷ tỷ lại trở về trong xe cũng muộn.”

      Xoay người, liền được Khương Dục đỡ lên đưa vào xa giá của thế tử, Khương Viện che mắt, trong đầu toàn là hình ảnh xe ngựa vừa bị lật đổ.

      “Bị thương ở đâu?” Nhìn nàng lời, Khương Dục còn nghĩ rằng muội muội đau đớn vô cùng.

      “Vai trái.” Đầu còn mải suy nghĩ, theo bản năng liền trả lời, phản ứng lại mới giọng, “Đau đớn da thịt, đáng ngại.”

      Lời này vừa lúc lọt vào tai Cố Diễn ở bên ngoài, nam tử liếc nàng cái, ánh mắt nặng nề.

      Thực tốt, nhưng ra là người biết an ủi người khác. Đầu vai vẫn còn gục xuống, nụ cười miễn cưỡng, dù vậy cũng quên...

      nhìn nàng xem.” Người này cũng quay đầu lại, nơi phía râm mát, đều có người thu xếp chỗ nghỉ cho . Người hầu nâng giường đệm trong xe ra, lại thêm gối dựa, Cố Diễn liền ngồi xuống. Cũng phải chờ Quản Húc trị thương cho nàng, dùng thêm chút thuốc. Hơn nữa, bên kia Chu Chuẩn cũng phải có tra xét sơ bộ.

      Khương Viện nhìn người trong hỗn loạn, vẫn cứ phô trương như cũ. Tự nhiên liền cảm thấy, điệu bộ này của , chỉ là vì cách xa xe ngựa để để nàng thu xếp nghỉ ngơi. Người này, rất nhiều thời điểm, mặt lạnh lẽo, dụng ý trong đó, lại phải dùng tâm để hiểu. Nàng ngoan ngoãn nghe lời được người đỡ vào trong xe. Nguyên nhân , nhưng khiến người ta cảm thấy an tâm hơn nhiều.

      Vốn là Khương Dục định theo vào trong, lại bị Quản Húc đưa tay cản lại. “Tại hạ xem bệnh, quen có thêm người khác.” Lời này ra chút khách khí.

      Thẳng đến lúc này, Khương Viện mới bừng tỉnh, có chút hiểu , ngờ thân phận của Quản đại nhân là vậy. Cũng đúng, người quyền quý thường nuôi y sư dược đồng tin tưởng trong phủ. Ngày thường chăm sóc bệnh vặt đau đầu, cảm mạo. Quan trọng hơn là quản lý toàn bộ thức ăn của chủ tử.

      Suy nghĩ cẩn thận, thân phận của Quản đại nhân, nếu nàng cầu Khương Dục vào đây, ngược lại là mình hiểu chuyện. Người chuyên xem bệnh cho thế tử, hạ mình xuống nhìn tiểu nương như nàng, dập đầu tạ ơn coi như thôi, nơi nào còn có thể có thái độ phòng bị.

      Khương Dục cũng hiểu điểm này, khom người thi lễ, quy củ lui về phía sau.

      Xem xét phen, khóe miệng Chu Chuẩn mang theo nụ cười nghiền ngẫm, dẫn theo hai người, tới trước mặt thế tử bẩm báo việc. Vẫy vẫy tay, liền có người đưa trục xe bị cắt đứt đoạn đầu dâng lên, vết nứt đồng đều, nhìn nguyên nhân.

      “Thuộc hạ cẩn thận kiểm tra, nguyên nhân xảy ra việc này là do chất liệu gỗ của xe ngựa cũ kỹ, mấy ngày vừa rồi ngâm trong nước mưa, lại bị phơi nắng ngay. Vừa lạnh vừa nóng, đường lại xóc nảy, chịu nổi sức nặng, cuối cùng bị gãy.”

      Đuôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, cố tình nhìn qua hai người Khương gia, lại tiếp tục , “Chỉ là, thuộc hạ mang người điều tra khắp nơi, thế nhưng thấy thanh giữ bánh xe, việc này lại có kỳ quặc.”

      Nghe vậy, trừ Thất nương ở trong xe ngựa, thấy sắc mặt. Mấy người Khương gia đều bị kinh giận. Bị người ta làm lỏng bánh xe, sớm hay muộn xe ngựa cũng xảy ra chuyện. Dù mưa to liên tiếp vài ngày, cũng phải là điểm mấu chốt.

      Tuy có rèm trướng che lại, xung quanh cũng có khoảng trống lớn, Khương Viện lại cứ nghe được ràng. Lúc trước có phỏng đoán, ứng nghiệm, trong lòng cũng biết là cái tư vị gì.

      Làm trò cười trước mặt người Quốc công phủ, vạch trần việc xấu xa trong nội bộ Khương gia. Mất hết mặt mũi, điểm quan trọng nhất, làm người ta lạnh lòng. Nàng dùng hết sức lực, muốn thời thời khắc khắc suy đoán nhân tâm. Vết xe đổ kiếp trước, đến nay muốn hồi tưởng. Nàng bên tình nguyện, vậy mà cứ trốn thoát.

      Theo như lời đạo sư kiếp trước có , người như nàng, quá mức thanh minh, hại người hại mình. Giả ngây giả dại, bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.

      “Bị thương nặng, gân cốt sao. Rịt thuốc tan máu bầm, xoa bóp lưu thông máu là được.” Cách quần áo, năm ngón tay ấn ấn mấy vị trí kiểm tra thương thế. Quản Húc ra ngoài báo cáo kết quả, lưu lại cho nàng lọ thuốc. Khi còn ai ở đây, trong mắt nàng lên vài phần tịch liêu.

      Cũng may, đời này, nàng còn có Khương Dục, phiền chán nàng...

      Đợi tới khi Xuân , Lục Phù xoa thuốc giúp nàng xong, bên ngoài cũng sắp xếp xong mọi thứ. Mọi người đều ăn ý nhắc tới việc này, chỉ là ngay sau đó liền nghĩ tới việc quan trọng.

      tốt đẹp thiếu mất chiếc xe ngựa, hai vị nương và bốn nô ỳ, làm sao dàn xếp cho tốt đây? Xe ngựa ngũ nương dù tốt, muốn để nhiều người như vậy cùng ở chung cũng thể.

      Sáu người, có thể cứ vậy cũng có thể khiến chiếc xe ngựa sụp xuống hay ?

      Nếu đổi lại người khác, Khương Nam có thể ra mặt, khiến người ta đổi vị trí, nhường cho nữ quyến. Nhưng người trước mặt lại đến từ Triệu quốc công phủ, được Văn Vương khâm thưởng phong hào công tử thế tử Cố Diễn, ai có can đảm khiến nhân nhượng? Chỉ nghĩ tới cũng thấy hoang đường vô lý.

      Khương gia khó xử, Quản đại nhân cũng nhíu mày. Lần này ra cửa xuôn xẻ, trời mưa to liên miên, sau lại xe ngựa có vấn đề.

      Mọi người nghĩ ngợi, làm sao để giải quyết việc này liền thấy thế tử ngồi dựa dưới bóng râm, cứ như vậy thẳng vào xe ngựa.

      Nam tử tử vén rèm lên, tay gõ gõ vào vách buồng xe, nhàn nhạt ra lệnh, “Nhích người”, liền gì nữa.

      Bên trong xe ngựa, Khương Viện còn tốt, ngồi yên trong góc, như Xuân Lục Phù cứng còng chỗ.

      Thất nương trộm nhìn người đối diện, bộ dáng ngồi xếp bằng, ngón tay lật sách xinh đẹp. Đốt ngón tay cân xứng, dài vừa phải. mặt là băng giá ngàn năm đổi, chủ tớ ba người ở trước mặt dường như người trong suốt, đến cái liếc mắt cũng lười nhìn qua.

      Khương Viện nhìn nha hoàn bên cạnh, hổ thẹn quay người, tránh nháy nháy mắt với Xuân Lục Phù.

      Thế tử đây là quân tử thản nhiên, trong lòng quỷ, đường đường chính chính. Tất nhiên sợ người dị nghị.

      Còn chưa tới lượt các nàng suy nghĩ, ngược lại bó tay bó chân, ngượng ngùng gì chứ. mong hai người hành động tự nhiên, ít nhất cần làm trò cười trước mặt người ta, mỗi lần như thấy ác quỷ, vừa kinh vừa sợ. mất mặt...

      Nàng nghĩ, đưa hai nha hoàn ra ngoài, lưu lại hai người, vì cho nàng chút thể diện.

      Sau này lại có lời ra tiếng vào, Thất nương ngồi chung với thế tử. Tốt xấu gì còn có hai nha hoàn tùy hầu, cũng đỡ hơn hai người ở chỗ. Tự nhiên đồn đãi vớ vẩn.

      Vì làm dịu khí cổ quái, Thất nương duỗi tay mở nút bầu rượu, cỗ hương cam nhàng ập vào mặt, bình rượu thế nhưng lại là trà...

      Rót ly, cầm chắc trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt , Khương Viện luôn mãi cân nhắc, cuối cùng tiếng cảm ơn nho .

      Cố Diễn liếc mắt nhìn nàng cái, tư thái lười biếng gập quyển sách. Lưng tựa vào vách xe, đôi mắt bằng phẳng, duỗi tay vững vàng nhận chung trà.

      Thất nương thở hơi , cảm thấy thế tử càng hòa khí, khó ở chung như vậy, liền nghe được câu chỉ trích chút khách sáo.

      “Tượng (phật) đất qua sông, tự thân khó bảo toàn. Vô dụng như vậy, bổn thế tử lưu ngươi để làm gì?”
      Last edited: 25/9/21
      thongminh123, Tôm ThỏAlice Huynh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :