1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà - Hồng Cửu (8 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5:

      11.


      Trở lại trong phủ, ta rụt vai muốn thầm chuồn về phòng mình, lại bị Tằng Nhan gọi đuổi theo.

      “Trí nhớ thực kém, bên này.” lãnh đạm .

      Ta giãy dụa: “Mẹ ta ngày mai mới mà!”

      mang theo ta trở về phòng , “Ta cũng chưa có bây giờ bắt ngươi nhìn ta ăn cái gì, chỉ là...” híp mắt liếc ta, “Nếu về nhà mau chóng đem mấy thứ đó bỏ ra , đeo mãi người mệt lắm.”

      Ta nhịn được run lên, cười gượng: “Thứ gì cơ? Ngươi gì vậy? Ha ha ha ha…”

      buông ta ra, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà, chậm rãi uống, chút để ý : “Tằng Ly, là ngươi muốn tự mình lấy ra, hay là muốn ta giúp ngươi lấy ra?”

      Mặt ta đỏ lên: “Tằng Nhan khốn kiếp! Nam nữ thụ thụ bất thân nha!”

      Tằng Nhan nhướng mắt hừ cái: “Ngươi phải , ngươi là muội muội của ta sao? Giữa ca ca cùng muội muội cần so đo nhiều như vậy!”

      Ta có chút tức giận: “Xí! Ta đâu phải là muội của ngươi! Ngươi dám lục soát người ta, ta ngươi sàm sỡ!”

      buông chén trà, hướng ta tới.

      Ta hoảng hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, “Ngươi muốn làm gì?”

      chớp chớp mắt: “Mấy ngày trước có vị cao nhân vừa lắp giúp tấm tường gỗ cách , vừa vặn chúng ta thử xem hiệu quả cách như thế nào!”

      Ta nhấc chân muốn chạy: “Ngươi đừng lại đây!”

      Tằng Nhan vén tay áo lên, “Vậy ngươi tự mình động thủ.”

      Ta cố nén đau đớn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi từ trong tay áo bên trái… Lấy ra cái đùi gà…

      “Tiếp tục.” Tằng Nhan rất thảnh thơi ngồi xuống uống trà.

      Ta khẽ cắn môi, bắt tay vói vào trong tay áo bên phải… Lấy ra chân vịt…

      “Đừng ngừng.” Tằng Nhan thực đáng đánh đòn ra lệnh cho ta.

      Ta kiên trì trả lời : “Hết rồi!”

      Tằng Nhan thèm chớp mắt: “Còn.”

      Ta: “ hết rồi!”

      Tằng Nhan: “Còn nữa.”

      Ta: “ còn nữa!”

      Tằng Nhan: “Được rồi, ta tự mình động thủ.”

      Ta chỉ còn nước run run từ bên hông lấy ra mấy cái bánh rán…

      Tằng Nhan nhìn ta: “Tại sao lại ngừng lại?”

      Ta hổn hển: “Lần này còn!”

      Tằng Nhan nhìn nhìn ngực của ta, lắc đầu.

      “Tằng Ly, đừng có dùng mánh khóe với ta.”

      Ta mặt đỏ tai nóng, hận thể qua đánh : “Ta dùng mánh khóe gì chứ? !”

      Tằng Nhan khụ tiếng, tiếng ho hình như có chút hơi cố sức, lỗ tai đều đỏ lên: “Khụ… Đừng tưởng rằng, giấu ở chỗ kia, ta làm được gì ngươi.”

      Ta cúi đầu cũng nhìn nhìn ngực mình…

      phải là nghĩ chỗ này của ta cũng dấu đồ ăn chứ? ! Đại ca, đầu óc của ngươi cũng xấu xa quá ! ! ! thể chỉ vì chỗ này hơi to chút mà nghĩ nó bị độn lên chứ! Nơi này làm sao dấu đồ ăn được hả? Phồng lên làm sao mà giấu! Nơi này ràng chỉ có thể dùng để dấu ngân phiếu là tốt nhất thôi! ! !

      Lòng ta cứng lại: “ có, vốn là có! Tùy ngươi tin hay !”

      Tằng Nhan buông chén trà, đứng dậy đến trước mặt ta, dừng lại, giơ tay về phía ta…

      Ta nhắm mắt lại, dùng sức ưỡn ngực về phía trước!

      Ta tin ngươi thực dám chụp! ! ! !

      Kết quả đợi lúc cũng thấy được móng vuốt của

      Chầm chậm mở mắt ra… Nhìn thấy cái bàn tay cách ngực nửa tấc; lại chậm rãi ngẩng đầu…

      Ta nhịn được hét lên: “Tằng Nhan, ngươi chảy máu mũi kìa!”

      12.

      Bị Tằng Nhan tra tấn ba ngày, ta cuối cùng cũng được trả tự do.

      Trước kia bình thường là năm ngày, lần này biết vì sao, thân thể Tằng Nhan trở nên rất yếu ớt, động chút liền chảy máu mũi, mấy lần trước còn đỡ, chảy chút liền ngừng, chỉ có lần cuối cùng lúc ta chịu nổi cưỡi người giật giật vạt áo kịch liệt xin cơm, máu mũi của là y như vòi nước, điên cuồng phun ngừng.

      Ta nhìn thấy chướng mắt, thuận tay giúp lau phen, sau đó tiếp tục lay động , kết quả lại đẩy ta ra, chỉ ra ngoài cửa đau khổ : “ ra ngoài!”

      Bụng ta lập tức mở cờ vui mừng chạy mất.

      Hai ngày sau mẹ ta dâng hương trở về, gọi ta đến phòng, ánh mắt lấp lánh, hỏi ta: “Nghe … Tằng Nhan sau khi cùng con ở chung phòng liền chảy máu mũi?”

      Ta vừa cắn quả táo vừa gật gật đầu: “Đúng ạ, có thể cái mũi của đến tuổi chảy nước cũng nên!”

      Chén trà trong tay mẹ ta rớt xuống đất kêu “cạch” tiếng.

      “Ly, Ly nhi! Nữ hài tử được lung tung!” Giọng mẹ ta có chút run run.

      Ta rầu rĩ than tiếng: “Biết rồi!”

      Chuyện buồn cười như thế sao mẹ lại xem nó như mãnh thú đại hồng thủy thế biết? Uớc gì tìm được người hiểu lòng ta a…

      Mẹ lấy lại bình tĩnh, hỏi ta: “Tằng Nhan có chạm qua… thân thể của con ?”

      Ta thành trả lời nàng: “Vừa muốn chạm vào, liền chảy máu mũi, chạm vào được!”

      Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên tái nhợt, quả thực là hoa dung thất sắc.

      Nàng chụp lấy Thúy nhi, căn dặn nàng: “ gọi đại thiếu gia lại đây chuyến!” Lại đem ta đẩy ra ngoài cửa, “Trở về phòng mình , gọi ngươi, ngươi được đến biết chưa!”

      Ta hiểu gì hết bị mẹ đuổi ra ngoài: “Mẹ, con…”

      Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên nghiêm khắc: “ về!”

      … Được rồi, ra ta chỉ muốn , mẹ, mẹ cho con thêm vài trái táo nữa đem được mà thôi…
      Last edited: 11/9/14
      hanhtaythomap thích bài này.

    2. thomap

      thomap Active Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      83
      Có mùi thơm nha, coi bộ truyện khá thú vị đấy :yoyo52:

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6:

      13.


      biết ngày đó mẹ ta cùng Tằng Nhan lén lút cái gì, làm cho mấy ngày gần đây Tằng Nhan còn đặc biệt “quan tâm” đến ta nữa. Ta vui mừng được tự do, lúc nào cũng cầu cho ra phủ làm việc để có thể lại chuồn chơi.

      Nhưng mà hết đợi lại chờ, giống như mọc rễ trong nhà, trong phòng ra ra vào vào đủ loại người, thần thần bí bí, biết mưu cái gì.

      Tự dưng lại trở nên nhà mình như vậy, đáng ghét!

      Quá buồn chán, ta chạy tìm Tằng Nhị Muội giải buồn.

      Kết quả nàng hình như cũng trở thành người khác.

      Lúc ta vào phòng nàng, đại nương may đồ giúp nàng đo áo. Ta thấy mà thèm, liền tiến lên hỏi: “Nhị Muội, ngươi muốn may quần áo mới sao? May cho ta bộ với!”

      Tằng Nhị Muội chút biểu tình liếc ta cái: “Gấp cái gì? Sau này ngươi có cơ hội!”

      Ta bĩu môi.

      Thực keo kiệt, may thêm bộ giống nhau cũng được.

      Đại nương may quần áo ở bên cạnh che miệng cười: “Tam tiểu thư đây là sốt ruột lập gia đình!”

      Ta kinh ngạc: “Ta có nôn nóng lập gia đình!”

      Tằng Nhị Muội xuy tiếng, đại nương tiếp tục cười thâm ý: “Tam tiểu thư đừng ngượng ngùng, nữ hài tử đều rất thích giá y mới! cũng cao bằng nhị tiểu thư, sẵn tiện để tiểu nhân giúp lấy số đo!”

      Ta phản ứng chút, rốt cục hiểu được: “Giá y? Tằng Nhị Muội, ngươi may giá y? Ngươi sắp lập gia đình sao?”

      Tằng Nhị Muội hừ lạnh tiếng.

      Ta rất ngạc nhiên, nhéo nàng hỏi: “Là ai là ai? Ngươi cùng ai thành thân vậy?”

      Tằng Nhị Muội lãnh đạm liếc mắt nhìn ta, thèm quan tâm ta.

      Đại nương ở bên cạnh rất nhiệt tình giải thích cho ta: “Là thượng thư phủ nhị công tử!”

      Liễu Hành? ra là !

      Ta cảm khái: “Nhị Muội, chúc phúc ngươi, rốt cục có người muốn cưới ngươi!”

      Tằng Nhị Muội dùng sức trừng ta cái, “Cái gì là rốt cục có người muốn cưới ta?”

      Ta cười tủm tỉm nhìn nàng: “ là rốt cục cũng có người chịu tới cầu hôn đó thôi!”

      Tằng Nhị Muội nheo mắt, hướng ta cười: “Ít nhất, ta còn có người đến cầu hôn; Tằng Ly, còn ngươi sao?”

      Ta: “…”

      Hình như từ đó tới giờ cũng rất lâu nha, người cũng có…

      Ta cắn chặt răng, cười : “Ta còn !”

      Tằng Nhị Muội : “Chúng ta bằng tuổi nhau.”

      Ta : “Ta gấp gáp.”

      Tằng Nhị Muội : “Ngươi sắp gả hết được rồi.”

      Ta : “Ta chờ tình đích thực, kiểu như nhất kiến chung tình vậy.”

      Tằng Nhị Muội : “ ngại phải làm ngươi ghen tị a, người mà ta muốn gả kia, vừa vặn là đối với ta nhất kiến chung tình!”

      Ta ngây người.

      Tằng Nhị Muội khi nào trở nên khoe khoang như vậy?

      Nàng Liễu Hành đối với nàng là nhất kiến chung tình?

      Ta hỏi nàng: “Ngươi gặp Liễu Hành rồi sao?”

      Tằng Nhị Muội đáp: “ có.”

      Ta : “Vậy cái gì gọi là nhất kiến chung tình hả?”

      Tằng Nhị Muội đáp: “Xem bức họa được sao.” Cuối cùng nàng miết ta, thực khinh thường , “Ngực lớn chậm hiểu, ngốc! Cũng giống ca ta…” Nàng đến nửa đột nhiên ngừng, khiến cho trong lòng ta ngứa ngái khó chịu.

      “Ca ngươi làm sao?” Ta lay nàng, ” Ca ngươi làm cái gì, ngươi mau cho hết a!”

      Nàng bị ta lắc đến tóc mai tán loạn, hết chịu nổi bèn đẩy tay của ta ra, kiên nhẫn hét: “Ta giống như ca ta nuông chìu ngươi! Nếu ta làm chủ nhà này, ngươi sớm chết biết bao nhiêu lần!”

      ngụm máu tươi trào lên bị ta cố gắng đè nuốt xuống…

      Ta chỉ vào Tằng Nhị Muội kêu lên: “Tằng Nhị Muội, ngươi điên rồi! Ca của ngươi hận thể tra tấn chết ta có!”

      Tằng Nhị Muội nắm ngón tay của ta bẻ cái, ta đau muốn chảy nước mắt, “ tra tấn ngươi? Coi như hết, phải ngươi tra tấn cũng là tự tra tấn chính mình, mỗi ngày nhìn bức họa chảy máu mũi, đúng là bị bệnh!”

      Ta thổi thổi ngón tay, lầm bầm, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến vấn đề vô cùng nghiêm trọng!

      Trời ạ, người mà thích, phải là ta chứ! ! !

      14.

      Ta chạy đến chỗ Tằng Nhan, thèm gõ cửa liền trực tiếp vào phòng.

      Tằng Nhan ngồi ở trước bàn đọc sách, tay ôm cái mũi cúi đầu nhìn cái gì đó. Nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy là ta, lập tức liền đứng lên lấy quyển sách giá ở phía sau xuống, đặt ở bàn.

      Ta nhịn được cười nhạo : “Biết là ngươi thích đọc sách, nhưng cũng cần đến nỗi vậy chứ!”

      nhìn ta hừ tiếng: “Đồ ngốc.”

      Ta vừa nghe liền vui, “Ngươi như vậy ta cầu cho ngươi vĩnh viễn đều chảy máu mũi!”

      Tằng Nhan liếc ta, tỏ ra khinh thường.

      Tức chết ta!

      Ta tiến lên, nắm vạt áo trước của lắc mạnh: “Tằng Nhan ta hỏi ngươi, người mà Liễu Hành nhất kiến chung tình là ta đúng ? Người mà muốn cầu hôn vốn là ta, đúng ?”

      Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, từ trong bàn tay che cái mũi của , có chất lỏng màu đỏ từ từ chạy ra…

      đúng là nhiều máu nha…

      cầu hôn là Tằng Nhị Muội.”

      Ta : “Nhưng mà cho rằng ta mới là Tằng Nhị Muội!”

      Tằng Nhan từ trong áo lấy ra chiếc khăn, lau sạch máu mũi, lãnh đạm : “Ngươi là Tân Ly.”

      Ta: “…”

      cái gì? Tân? ? ? Là làm sao a…

      Ta hỏi: “Cái gì Tân Ly?”

      : “Cha ruột ngươi họ Tân.”

      Ta giật mình: “Cha ruột ta phải sớm chết rồi sao?”

      Tằng Nhan hừ tiếng: “ còn sống, ta phái người tìm .”

      Ta phản ứng chậm chút.

      Trách được gần đây trong phòng luôn có bộ khoái thám tử linh tinh gì đó ra vào, ra… giúp ta tìm cha.

      “Đây là… Chuyện khi nào?” Ta lúng ta lúng túng hỏi.

      Kỳ quái, trong lòng có chút khó chịu nha.

      “Mới đây.” đáp nhàng.

      Ta hít vào hơi, hỏi : “Ngươi… tính làm sao?”

      liếc ta cái, “Cho ngươi nhận tổ quy tông.”

      Tức là đuổi ta ?

      Ta : “Mẹ ta nỡ rời xa ta!”

      chút nghi ngờ: “, mẹ ngươi đồng ý cho ngươi nhận tổ quy tông rồi. Ta ở bên ngoài đặt mua khu nhà cho ngươi cùng cha ngươi ở, cũng gần nơi này, có gì lưu luyến hết.”

      Ta có chút khó chịu.

      “Tằng Nhan, ta bỏ qua chuyện ngươi để Tằng Nhị Muội thay ta lấy chồng, ta đói bụng, ta muốn ăn gì đó!” xong ta xoay người muốn .

      Tằng Nhan kéo ta lại.

      “Tân Ly, ngươi tránh được nhất thời, tránh được cả đời, ngươi sớm muộn gì cũng phải trở về bên cạnh cha ngươi.”

      Ta rất khó chịu. quả rất ghét nhìn thấy ta!

      Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Tằng Nhan, cái mũi ê ẩm hỏi : “Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Từ đến lớn cũng chịu cho ta gọi ngươi là ca ca, ta chuồn ra chơi chút liền cố gắng bỏ đói ta, khó khăn lắm mới có người trong sạch đến cầu thân, ngươi cũng muốn cho ta gả, chỉ cho muội muội ruột của mình gả; được rồi, ta đợi thêm thời gian nữa cũng chẳng sao; nhưng mà tại sao ngươi cứ muốn đuổi ta ? Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến như vậy sao?”

      Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, nhíu mày.

      “Tân Ly…” chỉ kêu tên ta cái liền dừng lại.

      Sau đó, ta nhìn thấy máu mũi của mãnh liệt chảy ra…

      Chùi chùi nước mắt, ta kỳ quái vô cùng.

      Tại sao bây giờ cứ nhìn thấy ta là liền chảy máu mũi?
      tart_trungthomap thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7:

      15.


      Tằng Nhị Muội xuất giá.

      Nghe đêm động phòng hoa chúc rất tưng bừng náo nhiệt, tân lang hết hồn té xỉu, bị Tằng Nhị Muội tạt chậu nước lạnh gọi dậy. Sau khi tỉnh dậy, chú rể liền phải lòng tân nương.

      Thúy nhi kể với ta: “Nhị gia rất đáng nha!”

      Ta gật đầu đồng ý, hỏi nàng: “Nhị Muội lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới) chúng ta nên tặng cái gì mới tốt đây?”

      Thúy nhi : “Nên tặng thứ gì mà nhị gia thích.”

      Ta ngẫm nghĩ lúc, căn dặn Thúy nhi: “ mua hai bao tải hạt dưa về đây.”

      Mấy ngày nay ta trở nên ngoan ngoãn nghe lời nhất từ trước tới giờ, đương nhiên là vì muốn Tằng Nhan đuổi ta ra khỏi Tằng gia.

      Thế nhưng nguyện vọng của ta chưa chắc gì có thể thực , bởi vì việc tìm cha cho ta những ngừng lại, mà ngược lại sau khi cho ta biết tình, càng đem chuyện đó tiến hành phô trương hơn nữa.

      tại chỉ sợ tất cả mọi người trong thành đều biết, ta vốn phải là con ruột của Tằng gia, ta bất quá chỉ là đứa được gởi nuôi, lập tức bị đuổi ra khỏi nhà…

      Lại đến ngày mười lăm tháng tám, mọi người lại cùng nhau ngồi trong đình ngắm trăng.

      Tằng Nhan đến ngồi bên cạnh ta, với ta: “Tìm được cha ngươi rồi.”

      Ta khụt khịt cái mũi, cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình chén uống cạn.

      “Ờ.”

      “Sau khi hết lễ, ngươi có thể về nhà với cha ngươi.”

      Ta lại tự rót cho mình thêm chén rượu, lại uống cạn.

      “Ờ.”

      “Ngươi có thể thường xuyên trở về thăm nhà.”

      Lại rót rượu, lại uống cạn.

      “Ờ.”

      cần buồn, đây là chuyện tốt.”

      Rót rượu, uống tiếp.

      “Ờ.”

      Buông chén rượu, ngẩng đầu lên, ta choáng đầu hoa mắt hỏi Tằng Nhan: “Ta phải , ngươi hài lòng ?”

      Trong mơ hồ, hình như ta thấy nhíu mày lại.

      Ta lau mặt, hỏi : “Ta phải , ngươi vui vẻ lắm đúng ? Tằng Nhan, vì sao ngươi lại chán ghét ta đến như vậy chứ? Ta chỉ hơi bướng bỉnh chút, lười chút, thỉnh thoảng xấu ngươi ngươi chút, nhưng mà ta trộm cướp cũng có làm chuyện xấu, vì cớ gì ngươi vẫn luôn chán ghét ta như vậy? Còn nhất định phải đuổi ta !”

      đáng ghét, nước mặt tại sao lau hoài vẫn hết, đáng ghét.

      Tằng Nhan bỗng nhiên cầm lấy cổ tay của ta…

      giơ tay lau nước mắt mặt ta, “Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi sao?” Kỳ lạ, giọng của của hình như còn lạnh lùng nữa; mà bỗng nhiên có vẻ rất ôn nhu…

      “Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi sao? Ngươi vẫn luôn cảm thấy như vậy sao?” dịu dàng hỏi ta.

      Trong đầu ta kêu ong ong, như rơi vào đám sương mù, ta nhìn gật gật đầu: “Đúng vậy… Chẳng lẽ phải ngươi vẫn luôn chán ghét ta sao? …”

      Hình như ta nghe thở dài, hai chữ, khẩu hình rất giống từ “Ngu ngốc” .

      Đầu nặng, ta kiên trì được, nhắm hai mắt lại.

      Bởi vì ta ngốc, cho nên chán ghét ta sao?

      16.

      Ta rốt cục bị vị cha ruột hề có ấn tượng gì đem .

      Ngày ta bị cha ta đến đón, phải rất thê thảm.

      Mẹ ta rất muốn gặp lại cha ruột ta lần nào nữa, vậy mà nàng lại rất bằng lòng để mang ta .

      là kỳ quái, ta như thế nào cũng hiểu, nàng vậy mà đồng ý để ta rời .

      Mà vị cha ruột kia của ta, ta nhìn thấy rất ràng, lúc gặp mặt ta, mặt hề có chút gì vui mừng, chỉ tràn ngập nơm nớp lo sợ, nhìn ra được cũng có tình nguyện nhận lãnh ta, chẳng qua là vì kinh sợ uy quyền của Tằng Nhan Tằng đại thiếu gia, cho nên thể đem ta .

      Trong lòng buồn, Tằng Nhan ngươi muội, vì sao cho ta ở nhờ thêm thời gian nữa lại được chứ? Ngươi nhịn hai năm nữa chờ ta gả cho người khác, trước mắt phải là bình yên sao, làm sao phải đuổi ta chứ!

      Ta cố nín khóc suốt dọc đường về nhà mới.

      Nếu có Thúy nhi cùng ta, ta quả thực cảm thấy mình thê lương đến sống nổi nữa.

      Kế huynh vô cớ đuổi ta, mẹ ruột ngăn cản, cha ruột thích ta, ta cảm thấy mình dư thừa!

      Đến nhà mới, ta nằm ở giường, nhất thời nhịn được oa oa khóc lớn lên.

      Thúy nhi ngồi ở bên cạnh giúp ta đưa khăn lau nước mắt, an ủi : “Tiểu thư, ngươi đừng khóc, thiếu gia đây đều là vì tốt cho ngươi!”

      Ta liên tục lắc đầu, thèm để ý tới nàng.

      Còn vì Tằng Nhan tốt, là buồn cười!

      Thúy nhi thở dài, bất đắc dĩ phải tiếp tục: “Tiểu thư, tại sao lại thiếu đầu óc như vậy chứ? xem, có người nào được nhận làm con thừa tự mà giống như tiểu thư có thể vô pháp vô thiên như vậy ? Nếu là lão gia thương , cũng có thể là , nhưng mà mỗi ngày đều gây rối, cho dù lão gia có thương bao nhiêu nữa cũng chịu nổi nha! ngẫm lại từ gây biết bao nhiêu chuyện, nếu có người thay gánh có thể tiêu diêu tự tại vô ưu vô lự ngốc nghếch sống đến tận bây giờ sao?”

      Ta lau mặt, từ giường ngồi dậy, “… Có người gánh thay ta?”

      Thúy nhi trừng mắt, “Đúng vậy! Nếu nhờ có đại thiếu gia, biết bị đánh bao nhiêu lần đâu!”

      Nàng hừ tiếng, tiếp tục : “Tất cả mọi người đều biết lý do tại sao, chỉ có mình con mắt mọc mặt của người khác cho nên cái gì cũng thấy được thôi!”

      Ta vui hỏi: “Ta làm sao cái gì cũng biết chứ?”

      Thúy nhi tức giận: “ biết cái gì chứ? có biết đại thiếu gia đối với có bao nhiêu tốt ? có biết chìu chuộng biết bao nhiêu ? có biết nhị tiểu thư có bao nhiêu hâm mộ ghen tị sao?”

      Ta ngẩn người kinh ngạc…

      Chẳng lẽ thương ta đến vậy sao? !

      Nhưng mà, nếu quan tâm ta như vậy, tại sao còn đuổi ta ! ! !
      tart_trung, hanhtaythomap thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8

      17.


      Ta rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng vui vẻ trở lại.

      Thúy nhi nhìn ta khinh bỉ: “Đúng là đồ chủ vô tâm phế (ý chỉ những người vô tư biết lo lắng gì)!”

      Cha ruột của ta từ đầu đến cuối vẫn rất kỳ lạ, ta muốn cùng nối lại quan hệ cha con, lại trốn tránh ta giống nhìn thấy quỷ.

      Bất quá sáng nay đột nhiên chủ động tới tìm ta.

      Vừa ăn xong điểm tâm, run cầm cập chạy đến với ta: “Có, có người đến cầu hôn!”

      Ta thuận miệng hỏi: “Là ai vậy?”

      tiếp tục run rẩy: “Thủ, thủ phủ Tằng gia đại thiếu gia!”

      Chén trà trong tay ta “xoảng” tiếng rơi xuống đất…

      Tằng Nhan mang đến rất nhiều rất nhiều thứ, trong nhà cơ hồ còn chỗ chứa.

      Có điều ta vẫn còn giận cho nên ngồi đưa lưng về phía , nhìn cũng thèm để ý đến .

      khụ tiếng, gọi ta: “Tằng Ly.”

      Ta hừ hừ: “ dám, ta kham nổi! Ta gọi là Tân Ly!”

      rầu rĩ gọi lại: “Tân Ly.”

      Ta gay gắt hỏi: “Sao? Có việc gì mau!”

      bước đến ngồi xuống trước mặt ta, ta quay sang chỗ khác, muốn nhìn thấy . giữ lấy bả vai ta, cường ngạnh xoay mặt ta lại đối diện với .

      “Ly nhi!” Ta nhịn được cả người run lên, cư nhiên gọi ta là Ly nhi? !

      “Còn tức giận sao?” cúi đầu nhìn vào mắt ta hỏi.

      Ta hung dữ trừng mắt nhìn : “Vì sao lại vô cớ đuổi ta ?”

      Rốt cục cũng hỏi ra được nghi vấn trong lòng!

      nhíu nhíu mày, tỏ vẻ thực đau đầu, “Ngốc muốn chết!”

      còn dám mắng ta ngốc!

      “Ly nhi, ngươi rất là ngốc!” Còn dám lại lặp lại lần nữa? !

      Lý nào lại như thế!

      Ta chắp tay, vừa muốn đẩy ra, bỗng nhiên… lại bị ôm vào trong lòng!

      A a a a a a a! Sao lại ôm ta! Sao lại ôm ta! Đây là có chuyện gì xảy ra vậy chứ? !

      Ta giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của , tay ép chặt ta cho ta động đậy, tay giống như dùng để bịt cái mũi lại. Giọng của nghe ồm ồm: “Ta để ngươi làm sao có thể cưới ngươi? Ngươi muốn Tằng gia đại thiếu gia cưới em của chính mình sao? Ngươi muốn cho người trong thiên hạ nhìn vào cười nhạo chúng ta trái với luân thường sao?”

      Ta khỏi ngây ra…

      Qua lâu lâu, ta rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra.

      ra thằng nhãi này thích ta! ! !

      Trách được, trách được chưa từng có người đến cầu hôn ta, trách được khó khăn lắm mới có Liễu Hành đến lại bị dùng Tằng Nhị Muội chắn rớt, trách được luôn đối với ta chảy máu mũi!

      Nhưng mà, đúng nha…

      Ta kiên quyết rời khỏi vòng tay , chỉ vào mặt của , nghiêm túc hỏi : “Vậy, đây là tìm thấy cha ta; nếu tìm được sao? Để tránh bị người trong thiên hạ chê cười ca ca cưới muội muội, có phải ngươi phải bao giờ cưới ta?”

      Tằng Nhan phì cười.

      dám cười? !

      Ta tức giận tránh khỏi , hỏi : “Ngươi cười cái gì?”

      ôm cái mũi, đáp: “Cười ngươi ngốc.”

      Ta vọt tới trước mặt , ngẩng đầu uy hiếp : “Dám ta ngốc lần nữa ta khiến cho ngươi chảy máu mà chết!” Ta vừa vừa hấc ngực lên…

      Tằng Nhan dùng luôn cái tay còn lại bịt chặt mũi… Sau đó, ta nhìn thấy, có máu từ khe hở ngón tay chảy ra…

      dám mở mắt, hừ lạnh: “Ngươi cho là, người nọ là cha ruột của ngươi?”

      Ta ngạc nhiên giữ lấy mặt , bức nhìn ta.

      “Ngươi cái gì?” Ta tới gần sát mặt , trừng mắt lớn hỏi.

      Máu ở giữa ngón tay càng chảy nhiều hơn, mặt cùng lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng.

      “Ta , ” buông ra tay, cầm lấy cằm của ta, “Ngươi có thể gả cho ta, ngu ngốc!”

      A ha! ra, đó phải là cha ruột ta, là vì muốn cưới ta!

      ^_^

      18.

      biết đêm động phòng hoa chúc của người khác như thế nào, chứ ta cùng Tằng Nhan chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: thảm thiết!

      Bởi vì, cũng đổ máu, mà ta cũng đổ máu…

      biết người khác sau ngày thành thân như thế nào, ta cùng Tằng Nhan vẫn y như ngày xưa… Gà bay chó sủa!

      Ta vẫn như cũ thích chuồn ra ngoài chơi, vẫn như cũ trừng phạt ta. Bất quá thay đổi cách thức sửa chữa ta, bỏ đói bắt ta nhịn thèm nữa, mà là…

      Mấy tháng sau, ta bao giờ chạy ra ngoài chơi nữa.

      Bởi vì, dưới sửa chữa của , trong bụng ta có thêm tiểu bảo bảo! ^_^


      THE END
      ngocanh, hanhtaythomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :