1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư, thật xin lỗi - Tử Trừng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "A. . . . . ." Ngưu Nãi Đường đứng ngồi yên, ta khom người nhìn về phía Kỷ Lục Đề. "Tiểu Đề, em cho ta biết, em là vị hôn phu của à?" đàn ông mà! ta rất để ý đến câu của Hạ Lan Bình “Tôi là người đàn ông của ấy.” .

      Mặc dù vị hôn thê này bộ dáng có thể tạm chấp nhận, nhưng là người đàn ông, ta hi vọng ngoài việc cưới được có giá trị, ở các phương diện khác cũng coi là "Trong sạch".

      " mà!" Nhưng như vậy chẳng khác gì , Hạ Lan Bình căn bản nghe vào.

      "Vậy . . . . . ." Làm gì như vậy biết nhìn vậy?

      "Ngài Ngưu, là hành vi lễ phép đó!" Hạ Lan Bình bưng cà phê ra, thân thể đứng đó lại càng cao lớn hơn. "Có ý kiến gì cứ tự nhiên mà , chúng tôi có thể ‘cùng nghiên cứu ’." nhấn mạnh chữ chúng tôi, hi vọng Ngưu Nãi Đường có thể biết khó mà lui.

      Đáng tiếc, Ngưu Nãi Đường chỉ trợn trừng mắt, nghe lời cảnh cáo của Hạ Lan Bình.

      "Chuyện này. . . . . . ngài Hạ Lan." ta cảm thấy nên quyền sở hữu của mình. "Tôi nghĩ có thể biết tôi còn có thân phận khác, tôi là. . . . . ."

      "Tôi biết, phải là chồng chưa cưới của tiểu Lục Đề sao!" giữa đôi mắt phóng ra ngọn lửa, lúc Ngưu Nãi Đường chưa kịp phát tiêu tán. "Yểu Điệu Thục Nữ Quân Tử Hảo Cầu, lúc tiểu Lục Đề chưa bước vào lễ đường, người người cơ hội bình đẳng."

      thân mật ôm vai Kỷ Lục Đề, cố ý để ngồi ở tay vịn ghế sofa, muốn ám chỉ với Ngưu Nãi Đường, quan hệ của và Kỷ Lục Đề " cạn" .

      "Chuyện này. . . . . ." sắc mặt của Ngưu Nãi Đường thay đổi liên tục, đứng ngồi yên giống như đứng đống lửa.

      "Đừng nháo nữa!" Kỷ Lục Đề đẩy tay Hạ Lan Bình vai xuống, má ửng đỏ. "Hạ Lan Bình!" giọng thét lên cảnh cáo.

      "Đừng nóng vội, tiểu Lục đề." Hạ

      Lan Bình cười sâu hơn, khóe mắt phát sáng liếc nhìn Ngưu Nãi Đường. "Bất kể em 'cần' cái gì, chúng ta vẫn nên chờ khách rồi ." hoàn toàn lấy thân phận chủ nhân của ngôi nhà, hơn nữa rất thoải mái vui vẻ.


      "Hạ Lan Bình!" Kỷ Lục Đề nóng mặt đỏ ửng cả, vỗ mạnh lên đùi .


      "Tôi nghĩ tôi nên trước bước." Kiên nhẫn của Ngưu Nãi Đường đến cực hạn, ta có rảnh rỗi thoải mái xem bọn họ liếc mắt đưa tình.


      "A, họ muốn sao?" biết tại sao, Kỷ Lục Đề thở phào nhõm thoải mái.


      "Ừ." Ngưu Nãi Đường vô lực gật đầu.


      " tiễn." Hạ Lan Bình chào. nhanh , đồ ma quỷ chán ghét!


      Lúc Ngưu Nãi Đường đến cạnh cửa quay đầu lại, vẫy tay với Kỷ Lục Đề: "Tiểu Đề, muốn với em mấy câu."


      Kỷ Lục Đề nhìn ta chút, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Bình, Hạ Lan Bình gật đầu, để cho nghe xem tên đó "lời hay" gì.


      cũng phải là người có phong độ, ngay đến cả câu cũng cho nghe, huống chi bên cạnh "Giám thị", Ngưu Nãi Đường gan to hơn nữa, cũng dám làm loạn với .


      "Tiểu Đề, hôn của chúng ta là do cha mẹ quyết định, cha mẹ em bây giờ còn nữa, có trách nhiệm chăm sóc em." Đợi Kỷ Lục Đề đến gần, Ngưu Nãi Đường giọng : " hi vọng em có thể suy nghĩ đến hi vọng của bọn họ, suy nghĩ kỹ ràng." Rất có ý sáng tạo, ta vĩnh viễn dùng tình thân để ràng buộc, nếu như kế hoạch có biến, vẫn con hạ chiêu cuối cùng, dù sao cũng phải lấy đến tay!


      "Em biết rồi." ánh mắt buồn bã, khẽ cúi đầu.


      " liên lạc với em, đây." ta giả bộ thất vọng xoay người rời .


      Kỷ Lục Đề đóng kín cửa, đứng cạnh cửa lát mới xoay người trở lại phòng khách.


      " ta lại chuyện hôn ước?" Hạ Lan Bình híp mắt nhìn , hiểu này tám phần lại mềm lòng.


      "Ừ." cảm thấy mệt quá.


      họ thường đến tìm là đúng, nhưng hai người chuyện dường như có chủ đề chung, liên miên bất tận, ngoại trừ hôn ước vẫn là hôn ước, nếu sau này ngày, thực theo hôn ước, cùng họ thành vợ chồng, như vậy họ còn đề tài gì để ?


      Chẳng lẽ muốn lựa chọn hôn nhân gì với nhau sao? rất hoang mang.


      "Cẩn thận kẹo mè xửng, ta phải đồ tốt." Ngưu Nãi Đường quan tâm phải là Kỷ Lục Đề, mà là Kỷ Lục Đề có thể cho ta thứ gì?


      "Sao có thể như vậy chứ?" nhíu mày, tán thành nhìn trừng mắt nhìn .


      "Em hiểu được ta sao? Em căn bản biết ta nghĩ cái gì." Hạ Lan Bình bắt đầu bất mãn, đôi mày rậm nhếch cao lên, vì bảo vệ cho Ngưu Nãi Đường.


      "Vậy biết ta suy nghĩ gì?" Nhớ đến bóng dáng đơn của họ trước khi , lại cảm thấy đành lòng. " ấy chỉ là muốn cùng em kết hôn thôi."


      "Em cho rằng lòng muốn kết hôn với em sao?" Suy nghĩ cảm giác vui vẻ, và hôn lễ rực rỡ, lại có kích động muốn đánh người. "Em có biết ý đồ của ta là gì ? Chính là tài sản em được thừa kế từ cha mẹ em đó!"


      "Làm sao có thể hình dung người khác thành như vậy?" Chẳng lẽ thể sửa cái tật cứ động chút là suy nghĩ về mưu gì đó trong đầu được à? " khoản tiền cũng có lớn lắm đâu, ấy làm gì phải đổi lấy hôn nhân vô nghĩa này như thế nay chứ!"


      nghĩ người đó tính cách lương thiện, cũng biết có bao nhiêu tài sản, hơn nữa Ngưu Nãi Đường là họ hàng của , cũng tin trong họ trong lòng lại có tâm cơ thâm trầm như vậy.


      "Em muốn gả cho ta?" Nheo tròng mắt đen lại, giọng của Hạ Lan Bình lạnh băng. biết quan tâm đến chuyện tiền bạc, cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện mình có bao nhiêu tài sản, nhưng chuyện này cũng thể nhắc đến chút ý thức đề phòng người khác cũng có, ngu ngốc đến mức người ta dùng tập tài liệu giả, hôn ước giả dắt mũi!


      "Có gì thể?" hoảng sợ hất cằm lên. " đời này cũng chỉ còn lại mình em nữa, có người thương em có gì mà được chứ!" Ít ra họ đối xử hung dữ với , giống , hung dữ lại thỉnh thoảng mắng người khác ngu ngốc!


      "Vậy ?" Vòng tay quanh ngực, sợ chính mình kìm chế được tức giận mà bẻ gãy cổ . "Em cho là cái gì? Đặt ở vị trí nào?" biết giọng điệu của mình như oán phu, nhưng nhịn được!


      "..." Trái tim của khẽ đau, căn bản mối quan hệ giữa hai người "Là ông chủ, là hàng xóm, là bạn bè...."
      Last edited: 29/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Đủ rồi!" mỗi câu, tim lại lạnh phân, vẻ mặt dần dần dữ tợn hơn. "Hay cho từ Ông chủ, hàng xóm, bạn bè, em lại có thể tùy tiện? Tùy tiện cũng ông chủ, hàng xóm, bạn bè lên giường!?” giận điên lên, dùng lời lẽ sắc bén chọc vào .

      ". . . . . ." Sắc mặt của trong nháy mắt trở nên tái nhợt, lảo đảo lùi về phía sau bước. "Hạ Lan Bình! dám lời như thế! ?" siết chặt tay thành nắm đấm, muốn hiểu lời nhưng lực sát thương lại lớn như vậy!

      "Nếu sao? Em còn muốn tôi như thế nào?" cười, trong tươi cười cổ họng lại đắng chát.

      " em là đại tiểu thư chưa biết hết nỗi khó khăn của xã hội à, đem Hạ Lan Bình như tôi thành Ngưu lang để em chuyên thị tẩm?”

      "Hạ Lan Bình!" rốt cuộc thét chói tai ra tiếng, đôi mắt to tròn tràn ngập nước." câm miệng, câm miệng lại!"

      tại sao có thể. . . . . . Tại sao có thể như những phụ nữ biết xấu hổ như vậy! ?điều này làm thở nổi.

      "Tôi với em còn gì thể đây? Hả? Tiểu Lục đề." Đầu ngón tay lướt qua bên má

      đường cong tuyệt đẹp, cố ý tạo ra thân mật, vào lúc này lại giấu được trào phúng. "Lúc chúng ta bắt đầu ở giường ân ái, còn tồn tại bất cứ bí mật gì nữa, có đúng ?”

      giả bộ thoải mái, xong mập mờ, vết thương ở tim ngừng bị phá rách, toác ra, khiến cho có ý muốn được khóc.

      " cần nữa! cần nữa!" Bàn tay bịt chặt tai lại, nhắm chặt hai mắt hét to, dám nhìn nỗi đau trong mắt , càng có dũng khí nghe nhẫn tâm phê bình.

      " cho cho tôi biết em gả, gả cho tên cặn bã đó!" Dùng lực gạt bàn tay cố che lỗ tai, gằn từng chữ từng câu. "Tôi cho phép em gả cho tên khốn kia!"

      " đáng ghét! rất đáng ghét!" Đây là những từ ác ốc mà có thể dùng để chửi người khác, run rẩy giãy dụa đôi tay, làm sao cũng tránh được dồn hết sức nắm tay đủ để bẻ gãy luôn xương cổ tay .

      " ! Em cần sợ ai lấy em, nhiều nhất tôi lấy em!"

      câu rít gào khiến hai người đều sợ hãi, khiến mặt hai người đều đỏ như máu ——

      A a! trong tình thế cấp bách, xúc động dùng xong phương thức cầu hôn tệ nhất. "Hạ Lan Bình. . . . . ." Trong hốc mắt nước mắt bỗng trào ra, những hạt nước lớn như châu rơi xuống khuôn mặt , cũng làm tổn thương trái tim của , nhịn được buông tay ra. “ …. ! em muốn gặp lại nữa! Em mãi mãi, mãi mãi muốn gặp lại nữa!”

      thanh yếu đuối càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thậm chí hét lớn lên, mất khống chế gào khóc.

      "Lục Đề. . . . . ." Trái tim của như đông cứng lại, hai cái chân giống như mọc rễ mặt đất, cử động cũng được.". . . . . ."

      Giơ tay lên muốn an ủi , nhưng nghĩ lại, nghĩ đến biết thay đổi, kiên trì với hôn đó, cỗ tức giận xông thẳng đến ót, khỏi cứng ngắc lại sa sút tinh thần buông cánh tay xuống.

      " ! Vĩnh, viễn, cho phép, bước vào nơi này, bước!" Thút tha thút thít đem lời muốn ra hết, bụm mặt vào phòng, dùng sức đóng sầm cửa, cũng đưa cách xa trái tim mình.

      Cảm xúc chán nản chiếm giữ lấy thân thể thẳng tắp của Hạ Lan Bình, cứng ngăc đứng trong phòng khách, lâu, lâu ——

      ***

      " giáo Kỷ ngu ngốc!" Kỷ Lục Đề đơn phương muốn chia tay, khiến mặt mũi ba đứa bé đen thui, Tiểu Mạc nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời quên che giấu bật thốt lên.

      "! ngàn vạn lần đừng phải gả cho kẹo sữa bò!" Tiểu Trăn hét lớn. Oh! Nếu như kẹo sữa bò lấy giáo, bé thà bị chuyển sang nhà bên cạnh theo chú Hạ Lan Bình học làm thám tử! "Ông trời


      của ta!" Tiểu Vĩ hao tổn tâm trí xoa đầu, nửa câu cũng ra miệng, cảm giác các món đồ chơi dần xa khỏi tầm mắt nó.


      "Trẻ em đừng quan tâm đến chuyện của người lớn, bổn phận của các em là nhảy cho tốt là được." Đôi mắt sưng như quả hạnh đào, Kỷ Lục Đề giống như thùng giấy bị vứt bỏ ở ven đường, chú mèo cầu khẩn người ta thương xót.


      Tại sao ấy lại khóc dữ như vậy?


      "Như vậy sao được?" Tiểu Mạc nhếch lên mày, đây là động tác quen thuộc của bé sau khi quen biết Hạ Lan Bình. "Chú Hạ Lan làm sao lại khiến khóc như vậy?"


      "Hơn nữa khóc rất thảm." Tiểu Trăn gật đầu cái.


      "Giống như đầu heo sưng to lên." Tiểu Vĩ lại đả kích. ra là phụ nữ khóc xong trở thành như vậy! Về sau cậu bé tuyệt đối làm bạn mình khóc, bởi vì rất xấu.


      Kỷ Lục Đề chóp mũi lại dâng lên ghen tuông, cảm xúc vất vả che dấu bị hủy rồi, chỉ trong chốc lát, hít vào, nước mắt nhịn được từng giọt từng giọt rơi xuống.


      "A a, thảm rồi." Tiểu Trăn le lưỡi cái, cảm giác tai họa sắp xảy ra.


      "Đừng khóc, giáo Kỷ." Thích cứ thích thôi, tại sao lại chia tay với người ta? Tiểu Mạc gãi gãi đầu, hiểu suy nghĩ của người lớn là như thế nào. " có muốn chuyện với chú Hạ Lan chút xem sao ?" Mẹ , có lời gì đừng để trong lòng, ra là cách làm tốt nhất, bé vẫn nhớ kỹ trong lòng.


      Kỷ Lục Đề nắm chặt chiếc khăn tay, chiếc cổ gầy lắc như sắp rời ra.


      "Meo meo --" "Thục nữ" giống như có thể hiểu được mâu thuẫn tình cảm của Kỷ Lục Đề, ngoan ngoãn.... Nằm co ro ở bên chân của chủ, kêu lại biết làm thế nào nhàng kêu to.


      " giáo Kỷ, rốt cuộc có thích chú Hạ Lan ?" Ba người bọn thái giám cũng vội sắp chết đến nơi rồi, kết quả giáo Kỷ lại như nữ hoàng thích khóc, hình như còn chưa tình trạng thực tế, chỉ biết ngừng khóc khóc khóc, phụ nữ rất phiền toái!


      Kỷ Lục Đề gì, nhưng gương mặt ửng đỏ lại tất cả.


      ra cũng hiểu trái tim mình từ lúc nào đặt người Hạ Lan Bình, nhưng lên án của lại làm tổn thương trái tim của . Nước mắt ngừng rơi ngày đêm, rốt cuộc cũng biết tình cảm của mình, nhưng chấm dứt ra khỏi miệng, có khả năng cứu vãn.


      " hay rồi, xem ra tình huống hay rồi..." Tiểu Trăn rũ xuống bả vai, hình như từ nước mắt của Kỷ Lục Đề mà hiểu ra mọi chuyện.


      "Thảm rồi, hối hận kịp." Tiểu Vĩ cũng cùng Tiểu Trăn quan sát đoán chắc chín phần mười rồi, lạnh lùng câu. "Oh! Đáng thương cho giáo Kỷ." Tiểu Mạc hoàn mỹ chú giải.


      Kỷ Lục Đề vừa nghe thấy, nước mắt lại ngừng chảy xuống, là Đau thương đến tột cùng, trong lòng oán giận ấy đứa ". Xoay mình, chuông điện thoại vang lên, Kỷ Lục Đề hít mũi, lại hít sâu hai cái mới nhận điện thoại. "Alo....A, là họ ạ...."


      "Này, Này!" Ánh mắt của Tiểu Mạc lóe lóe, lôi kéo đồng bọn chạy vào góc nhà bên kia.


      "Chúng ta nên nghĩ biện pháp giúp giáo Kỷ !"


      "Còn có thể có biện pháp gì? Ai đó chỉ biết chém gió thôi!" Tiểu Vĩ vô lực gật gù hả hê.


      Tiểu Trăn và Tiểu Mạc hung hăng trợn mắt nhìn cậu bé, kéo dài lỗ tai nghe lén Kỷ Lục Đề và kẹo sữa bò điện thoại. "Em muốn ra ngoài..... Ừ -- , vậy cũng được, tối mai sáu giờ, ở nơi nào.... khách sạn Hoa Tín? Em biết rồi..."


      Giọng khàn đặc của Kỷ Lục Đề truyền đến đứt quãng, Tiểu Mạc cùng Tiểu Trăn hai mắt đối diện nhìn nhau, giao nhau tầm mắt nhất thời phát ra tia sáng như lửa.


      "Tiểu Trăn, cậu nghe ràng chưa?" Tiểu Mạc cười giống như kẻ trộm, lấy cùi chỏ chạm vào Tiểu Trăn.


      "Ừ." Tiểu Trăn lộ ra nụ cười giống hệt Tiểu Mạc, hai cặp mắt cong ít như trăng lưỡi liềm, cười nhìn Tiểu Vĩ bi thương đứng bên cạnh.


      "Ha người các cậu làm gì vậy? Tại sao tớ hiểu gì vậy?" Bé trai quả nhiên so với bé ngốc hơn, cậu thể giải thích được hai đồng bọn kia cười cái gì, cười đến da tóc cậu bé tê dại.


      " tốt quá, chúng ta tìm phương pháp giúp giáo Kỷ rồi!" Hai bé cười đến cười run rẩy hết cả người, còn phải cẩn thận đè nén tiếng cười, để cho người trong cuộc Kỷ Lục Đề nghe.


      "Phương pháp gì?" Tiểu Vĩ vẫn còn ở năm dặm trong mây mù, cậu bé bướng bỉnh hỏi.


      "Ngu ngốc!" Tiểu Mạc gõ lên đầu cậu bé cái, bộ dáng tính trước. "Mọi thành công cho cậu biết."


      Ha ha, để cho hai bé như các làm xong việc, đợi sau khi thành công chuyện này với cậu nhóc ngốc nghếch này!
      Last edited: 29/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      "Em họ thân , em , nên xuống tay từ chỗ nào đây?" Ngưu Nãi Đường nở nụ cười dâm đãng, đứng ở bên giường xoa bóp hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Lục Đề xụi lơ giường.

      ". . . . . . họ . . . . ." Kỷ Lục Đề đề toàn thân mềm nhũn làm được gì, yếu đuối nằm giường.

      biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức như thế này.

      Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Ngưu Nãi Đường, muốn mời ăn cơm, nhân tiện mang giải sầu, bởi vì cãi nhau với Hạ Lan Bình, khiến cho tâm trạng của tốt, cho nên mới đáp ứng lời mời của Ngưu Nãi Đường, ngờ kết quả lại kinh khủng như thế này.

      chỉ uống ly nước trái cây! Thậm chí ngay cả bữa ăn tối cũng kịp ăn, hơi sức toàn thân giống như bị hút cạn vậy, trơ mắt nhìn Ngưu Nãi Đường đưa mềm nhũn vào căn phòng đặt trong khách sạn, mà làm gì được.

      " rốt cuộc cho em uống cái gì?" Có ngu nữa, cũng biết nước trái cây đó bị Ngưu Nãi Đường động tay động chân.

      "Cũng chỉ là chút thuốc mê mà thôi, làm em bị đau đâu, chỉ làm em ngoan ngoãn hành động thiếu suy nghĩ mà thôi." Ngưu Nãi Đường cười hăm hở, thuận tay cởi áo vest xuống. "Ai bảo em ngoan, lại nhiều lần từ chối ra ngoài với , đây là em gieo gió gặt bão thôi, em họ."

      Đây chính là chiếc áo khoác còn lại cuối cùng, làm nhăn cũng hay.

      "Vô dụng thôi, họ, " mặc dù việc đến nước này vẫn tôn trọng gọi tiếng " họ" , muốn dập tắt ý xấu của ta. "Em là . . . . . người của Hạ Lan Bình."

      nghĩ mọi chuyện, mọi chuyện thể cưỡng cầu được, có cách nào ép mình chấp nhận họ được, thậm chí bất kỳ người đàn ông nào, trừ Hạ Lan Bình.

      "Hừ! tôi vốn nghĩ con vịt xấu xí tầm thường ai tranh giành với tôi, ngờ lại chui ra tên thám tử mắt mù, đáng tiếc tên đó đấu lại tôi!" Ngưu Nãi Đường hừ lạnh tiếng.

      ", tại sao lại những lời như thế?" Kỷ Lục Đề gắng trừng lớn mắt nhìn ta, quả thể tin vào tai của mình.

      "Còn có lời gì tôi dám ?" Ngưu Nãi Đường nhìn chằm chằm mắt của , rót vào tia lạnh nhạt. "Vì muốn cam tâm tình nguyện mang theo tài sản thừa kế gả vào nhà tôi, tôi dường như dẫm nát cửa nhà , ngờ sớm ân ái với cái tên thám tử đó rồi, như vậy, tôi còn cần thương tiếc nữa à?”

      " . . . . . . là vì. . . . . ." tài sản thừa kế mà cha mẹ để lại! ?

      "Nếu nghĩ sao? mê luyến ‘ sắc đẹp’ của ? A, tỉnh lại !" ta bĩu môi, dữ tợn, tâm trạng xấu lộ hết ra. "Hạng người như , khách sạn tùy tiện vẫy tay là có xấp dày, còn có nhiều phụ nữ xinh đẹp gấp trăm ngàn lần , nếu phải vì khoản tiền kia, tôi hơi đâu lãng phí thời gian hỏi thăm!"

      Kỷ Lục Đề bi ai lắc đầu, ngờ lời Hạ Lan Binh đều là , lừa , chưa từng có!

      hiểu lầm .

      Tất cả mưu ra ánh sáng, Ngưu Nãi Đường chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh. "Đừng lãng phí thời gian, đến đây !" ta nhanh chóng cởi áo sơ mi, quần dài của mình, nôn nóng bò lên giường.

      "Tôi rồi vô dụng thôi, Tôi gả cho ." ta tại sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy chứ? Quyền quyết định ở , có quyết định gả hay gả.

      " ." đến đây, Ngưu Nãi Đường cười hả hê."Tôi đương nhiên biết dễ dàng nghe theo, cho nên tôi sớm chuẩn bị dụng cụ chụp ảnh, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, nếu chứng cứ chúng ta lên giường cẩn thận ’ tung ra ngoài; là người thông minh, tôi tin tưởng hiểu ý của tôi."

      Kỷ Lục Đề hoảng sợ thở hổn hển thanh. "Tại sao lại có thể dở thủ đoạn hèn hạ như vậy! ?" dám tin trừng lớn mắt.

      "Vì tiền, chuyện gì tôi cũng làm ra được." bắt đầu động thủ với quần áo người . "Ít nhảm , cam chịu số phận !"

      "Đừng! được đụng vào tôi !" liều mạng giãy giụa, đáng tiếc hai cánh tay giống như là bị đổ bê tông vậy, chút hơi sức cũng có. " được làm loạn, Hạ Lan Bình đến cứu tôi!" Biết đây điều thể, vẫn hi vọng có thể ngăn cản được hành vi độc ác của Ngưu Nãi Đường.

      "Tới ! Chờ ta tới cũng còn kịp rồi." ta chê cười."Tôi cũng tin chịu được người phụ nữ của mình bị người khác làm nhục, đến lúc đó ta chỉ cảm thấy là Tàn Hoa Bại Liễu mà thôi!" Miệng ra ác độc đả



      thương người, muốn chặt đứt hi vọng.


      "Đừng!" hận bản thân cách nào nhúc nhích. " được chết tử tế, người xấu, trứng thối!" hoảng sợ nhìn ta mở áo khoác mỏng của mình ra, còn muốn đụng đến chiếc áo len cao cổ, bị sợ khiến nước mắt tràn ra. " mắng hay lắm, chờ khoản tiền kia đến tay, chờ xem tôi xử như thế nào." để ý tới lời chửi rủa của , tim của ta sớm bị khoản tiền thừa kế đó che hết lương tâm rồi,


      "Xin cần.... cần!" biết lúc này khóc là phương thức vô dụng nhất, nhưng vẫn kìm chế được nỗi sợ hãi và nước mắt, từng giọt trượt theo gương mặt rơi xuống gối, trái tim bất lực chỉ có thể nhớ đến khuôn mặt say đắm.


      "Hạ Lan Bình.... Hạ Lan Bình! rốt cuộc chết nơi nào, tại sao tới cứu em!?" Có lẽ là quá hoảng sợ và tức giận, xấu hổ bắt đầu gào thét!


      Ngưu Nãi Đường muốn giễu cợt có óc kêu gào, ngờ lúc này truyền đến tiếng gõ cửa chói tai.


      "Ai?" Người làm chuyện xấu sợ nhất cũng hận nhất người khác tới quấy rầy; Ngưu Nãi Đường dĩ nhiên ngoại lệ, ta che cái miệng nhắn muốn kêu cứu của Kỷ Lục Đề, cả người đề phòng quay đầu lại hét lên.


      "Đưa bữa ăn." Ngoài cửa giọng của phục vụ.


      "Tôi gọi món ăn." làm gì có thời gian mà ăn cơm? Ôi! Phụ nữ đáng chết, lại dám cắn ta!?


      "Đây là bữa ăn dưới tầng, quản lý tôi đưa lên." Phục vụ kiên nhẫn giải thích.


      " cần, đưa ." Muốn chết! Người phụ nữ này lại ngừng cắn ta? Sớm biết để thuốc ngủ còn có phải đỡ phiền !


      "Rất xin lỗi, ngài đây là quy định của khách sạn, nếu ngài nhận chúng tôi gặp phiền phức." Phục vụ rất kiên trì, nếu tới mở cửa chắc .


      "Đáng chết!" Ngưu Nãi Đường khẽ nguyền rủa tiếng, chộp áo sơ mi vừa cởi xuống nhét vào trong miệng Kỷ Lục Đề, hao tâm tốn sức rút dây buộc rèm cửa trói chặt hai tay lại, lại vội vội vàng vàng mà quần lên, lúc này mới ra mở cửa.


      "Ưmh, ưmh!" Kỷ Lục Đề an phận giãy dụa cơ thể, cũng cố gắng phát ra thanh, biết đây là cơ hội cầu cứu duy nhất của mình, đáng tiếc như mong muốn, bởi vì thuốc còn có tác đụng, giãy dụa căn bản làm nên chuyện gì.


      Khi sắp khóc lên cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Ngưu Nãi Đường, làm cho tia hi vọng....


      **


      " sớm bảo em đề phòng tên kẹo mè xủng khốn kiếp này rồi. nghe! tại tốt rồi, nếu phải là đến, chờ em bị ta ăn vào bụng, ăn còn mảnh!" Hạ Lan Bình mồm bởi vì cảm xúc buông lỏng mà nhắc nhắc lại ngừng. " em ngu ngốc còn thừa nhận, em xem, thành ra như vậy có vui ?"


      "... gọi đến, đến làm cái gì?" Kỷ Đề vốn tràn đầy vui mừng và cảm động, lại bị dùng lời dịu dàng ác độc của làm tức, ép buộc cho phải quật cường lên.


      Còn người ta đần! cũng thể tưởng, đồng ý đến gặp Ngưu Nãi Đường, đến cùng là do người nào gây ra?


      "Em cái người phụ nữ này, chút đáng nào!" Hai tay khoanh trước ngực, đôi mày đẹp của nhếch lên.


      Mặc dù giữa hai người có mâu thuẫn, nhưng phá hư hôn của và Ngưu Nãi Đường vẫn cần thiết, thể trơ mắt nhìn dê vào miệng cọp.


      Mấy ngày qua, theo dõi Ngưu Nãi Đường chạy ngược chạy xuôi, nhìn ta mua dụng cụ chụp ảnh và số thuốc trong lòng biết ổn, đúng lúc ba Tiểu Qủy Đầu kia ngày hôm qua lại chạy tới báo tin, đồng ý lời mời của Ngưu Nãi Đường -- sáu giờ tối, địa điểm hẹn ở khách sạn Hoa Tín.


      Khách sạn!? người phụ nữ này có óc mà, đúng có suy nghĩ, biết khách sạn là phòng sao? Ngu ngốc cũng hiểu được Ngưu Nãi Đường dùng mưu gì rồi!


      Cái gọi là chó cùng dứt dậu, Ngưu Nãi Đường tám phần thấy lừa gạt được nên sinh kế, đúng là tên lưu manh ác độc!


      Liên lạc cho luật sư Trần, muốn ông ta sau tiếng nữa thông báo bắt người, sau đó đến khách sạn hai người hẹn, trong lòng có thể là đủ mùi vị, ngàn nghĩ vạn nghĩ, ngờ bản lĩnh thông thiên "Bắt khỉ" của , có ngày lại có ích với người phụ nữ của mình.


      Thấy tận mắt Ngưu Nãi Đường bỏ thuốc trong nước trái cây của , kìm lòng lại muốn bắt tại chỗ vì còn muốn chụp hình làm bằng chứng. Bởi vì này người phụ nữ này rất ngốc, tính tình lại thẳng, chừng còn ngược lại cho rằng bịa đặt, định để cho nếm chút đau khổ, đến lúc đó dùng hùng cứu mỹ nhân, phần thắng có thể lớn chút.
      Last edited: 29/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      đến hùng cứu mỹ, thời cơ này rất chính xác; cửa phòng vừa đóng, bên trong xảy ra chuyện gì, người bên làm sao biết được? Vì vậy tùy tiện nhét máy nghe lén trong khe cửa—— Aha! Tất cả cuộc chuyện làm sao giấu được, thời cơ tự nhiên tính chuẩn vô cùng.

      Vốn là nghe gì đó "Em là Hạ Lan Bình", trong lòng còn có chút hơi cảm động, đợi đến lúc Ngưu Nãi Đường biết sống chết đến mở cửa, liền hung hăng cho ta cái "Bánh bao hấp" để cho ta dính vào vách tường, sau đó cho cảnh sát đến bắt ta vào đồn; ngờ sau khi hùng cứu mỹ, người phụ này lại dám trở mặt nhận, ra những lời khiêu khích người khác!

      "Em. . . . . . Em chính là đáng như thế đấy?" còn so đo Ngưu Nãi Đường ba chữ "Vịt xấu xí", nhưng " đáng " so với Ngưu Nãi Đường "Vịt xấu xí" còn đả thương người hơn! "Nếu em đây đáng , tại sao lại đến phá hư chuyện tốt giữa em với họ?" Bĩu môi, mắt đỏ ửng lên, , ấm ức .

      "Em em em. . . . . ." tức giận đến lắp bắp. "Là ai bên trong hét cái gì mà ‘ Hạ Lan Bình, rốt cuộc chết đâu rồi, tại sao tới cứu em! ? ’ các loại, nếu như vị vu tội như vậy, còn có vào cứu em sao?" nhớ ràng, dù sao nhớ đến đều cảm thấy đau lòng.

      "Sau này! cảm thấy uất ức, đừng đến! Chuyện của em có liên quan gì tới chứ! ?" đỏ bừng lên mặt, dĩ nhiên chưa từng quên mình dưới tình thế cấp bách hét lên cầu cứu, nhưng thể mất mặt như vậy được!

      "Em!" tức giận nổ tung, gương mặt so với Trương Phi còn đen hơn! "Được, xem như xen vào chuyện của người khác!"

      với nữa, thánh nhân cũng phát điên! nổi giận nhảy xuống giường, muốn đem phiền não này ném sau đầu. nhưng mà, tạm thời, xác định mình có thể nhịn được bao lâu thấy .

      " . . . . . Cứ như thế à?" Đàn ông có phong độ! mới kinh sợ lớn như vậy, chẳng lẽ thể hét lên như vậy với sao? ngập ngừng mở miệng mà hỏi.

      " ở đây làm gì?" hơi ngừng lại, sống lưng căng căng cứng. "Ở lại chỗ này khiến em ghét à?" ngu ngốc, điên loạn rồi, Hạ Lan Bình, hùng cứu mỹ nhân gì chứ? Người ta căn bản cảm kích!

      Kỷ Lục Đề ủy khuất nước mắt rơi xuống, xoay mình đưa tay ôm lấy eo , ngăn cản bước chân muốn rời của . " xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Hạ Lan Bình cứng người, tức giận tím mặt cảm xúc chưa bình thường trở lại. "Em làm gì sai? Xin lỗi? cái gì " giọng khàn khàn, trong lòng cảm thấy thoải mái.

      "Ừ —— tại sao. . . . . . lại đến cứu em?" Biết nổi nóng, thông minh lái đề tài; dĩ nhiên, chủ yếu là bởi vì nhớ Tiểu Mạc từng thích , mà muốn nghe tự .

      ", khụ! Em nghe rồi mà, phải là tự nguyện?!" mặt lên màu hồng khả nghi, hắng cổ họng, trừng mắt nhìn đô tay trắng nõn ôm lấy eo mình.

      Bên môi nở nụ cười , thỏa mãn dựa vào lưng , khuôn mặt nước tràn ra mắt dính vào áo sơ mi xanh lam của . "Như vậy, lời của Tiểu Mạc, em thể tin sao?"

      Yết hầu của chuyển động, giọng của trở nên khàn đục. "Con bé cái gì?" Đáng chết! Tiểu quỷ kia rốt cuộc để lộ bí mật gì?

      "Con bé thích em." Người đàn ông này còn ra, tốt bụng cho .

      "Ách, em có biết. . . . . . Ba tiểu quỷ kia —— rất khôn, bọn nó mà , có thể, có thể tin sao?" hiểu tại sao, trở nên lắp bắp, đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm bàn tay nơi eo mình.

      "Ừ, vậy em xem như —— thích em?" Khi tất cả trở nên ràng, nhàn hạ trêu chọc.

      "Ai thích em! ?" bỗng nhiên xoay người, nóng nảy mà đối diện với khuôn mặt trêu tức của . "Em? Em trêu ?" sau khi, phát mình bị đùa bỡn.

      "Em có." vô tội nháy mắt, cực kỳ giống mèo hoang thần bí.

      " có?" nhíu mày, tin tưởng lời của .

      " có." chu môi, tay bé chui vào trong áo sơ mi , đùa giỡn cúc áo người . "em thông mình bằng , làm sao trêu chọc được chứ?"

      "Em làm cái gì vậy?" nheo lại mắt, con ngươi nhìn chằm chằm vào lông mi dài của , hô hấp trở nên gấp gáp.

      "Cúc áo này của sắp rơi ra, về cởi ra, em khâu giúp .” giả bộ nghe hiểu câu hỏi của , khuôn mặt nhắn lại khẽ ửng hồng.

      " tại em cởi giúp phải nhanh hơn sao?" cười mê hoặc, ghé vào bên tai .

      "Ừ, nơi này. . . . . . có đồ may vá . . . . ." A, cẩn thận làm đứt hai cúc áo, phải là cố ý.

      "Suy nghĩ ?" ghé sát vào, làn môi nhàng chạm vào tai . "Em như thế này là muốn làm lành với sao?"

      " xin lỗi. . . . . ." ôi chao, tay trơn quá, " cẩn thận" trượt vào cổ áo , chạm vào cơ ngực săn chắc của .

      " có thành ý."

      "Về sau cho phép em làm sợ như vậy nữa!" hung dữ cảnh cáo.

      "Người ta cũng phải là cố ý. . . . . ." Ngập ngừng , ủy khuất cúi đầu, dám nhìn ánh mắt trách cứ của .

      " phải cố ý cũng làm t ra như vậy. Nếu như cố ý thành thế nào! ?" hừ tiếng, chính là chịu nhàng tha thứ .

      "Người ta xin lỗi mà." thanh trở nên mềm hơn, bộ điềm đạm đáng .

      " phải có thành ý sao?"

      "Đến đây, tiếp tục." chết mùi vị mất hồn này.

      "Đừng á. . . . . ." A, mặt đỏ lên, nhịp tim đập nhanh, tay này. . . . . . có nên làm loạn chút đây?

      lời gì chặn lên cái miệng nhắn kháng nghị của , đầu lưỡi ở trong miệng khơi lên lửa nóng, hay tay chịu nhàn hạ cởi bỏ hết quần áo của hai người, gấp phủ lên mỗi tấc da thịt mẫn cảm của .

      " cần. . . . . . hôm nay quá điên cuồng. . . . . ." Xúc giác nóng rực so với những lần xâm nhập trước đây đều lỗ mãng hơn, lại ngờ khiến cho điên cuồng hơn khoái cảm mãnh liệt, ép thở gấp nghỉ, phát ra những thanh kiều.

      "Bắt đầu từ bây giờ, cho phép em nghĩ đến người khác, có nghe hay ?" gần như sắp mất , từ sau lần cầu hôn thất bại đó ; có loại cảm giác sợ hãi.

      "Ừ. . . . . .đến cũng được sao?" Người khác, chính là trừ mình ra, tất cả những

      người khác, như vậy bao gồm hay bao gồm đây?


      "Ai !? Chỉ cho nghĩ tới , có biết hay ?" Khuôn mặt tuấn vặn vẹo nhìn chằm chằm , tứ chi lại tiết lộ ngôn ngữ dịu dàng nhất.


      bá đạo, "A--" lại cố tình bá đạo của .


      "Nếu ngày nào đó bị người khác lừa cũng biết!" Trái tim của mệt mỏi, có cách nào tiếp nhận lần như thế này nữa.


      "Vâng.... Nhưng .... vẫn chưa em." Ngàn lần vạn lần, chỉ muốn câu này.


      .


      " thích em." ngu ngốc! làm đến như vậy rồi, còn hiểu? Ngốc thế biết!


      "À?" sửng sốt, thân thể bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.


      thích ? Vậy bây giờ thân thể trần trụi như thế này là sao? Tâm trạng uất ức lại xuất , đáng thương vành mắt đỏ lên.


      " đương nhiên thích em." Vạch mái tóc trán ra, đôi mắt đen láy thâm tình khóa lại đôi mắt ửng đỏ " em, bé ngốc." Cuối cùng, cả người hồi run run.


      Ông trời! Là như thế rất buồn nôn, nguy hiểm bị những người khác nghe thấy!


      "....." Oh! lại muốn khóc.


      " cho phép khóc!" đột nhiên mò chiếc áo sơ mi nhét dưới giường lên, từ trong túi lấy ra chiếc hộp . "....! Tặng cho em!"


      Mơ hồ đoán được đó là vật gì, trái tim giống như là được uống mật ngọt.


      "Em cần!" Người đàn ông biết lãng mạn, có người cầu hôn như vậy à? Hừ! nhận, cần dạy lại mới được.


      " cần?" thanh bỗng nhiên cao lên N độ, mắt đen thoáng qua tia sợ hãi. "Nhìn cũng chưa nhìn tại sao lại cần? Em xem cho ràng! Cố gắng xem cho ràng!" cực kỳ tức giận chiếc hộp đó nhét vào tay .


      mở nắp hộp ra, trong màu đỏ của tơ tằm có đặt chiếc nhẫn bạch kim kim cương đẹp chói mắt!


      thể tránh né nước mắt mới ngừng lại giờ lại tuôn ra, đôi mắt hồng như mắt thỏ.


      "Lại sao vậy?" hoảng sợ khi thấy khóc như vỡ đê, trong lòng rối loạn biết nên làm như thế nào cho phải. "Em rốt cuộc có nhận ?" Đây chính là tâm ý của đó!


      Hơn nữa việc cầu hôn này, thất bại lần ném sạch hết mặt mũi rồi, muốn thêm lần nữa, .... "phân" quên !


      ".... chưa tại sao đưa nhẫn cho em." Mặc dù pháo hoa cũng có hoa tươi, nhưng tối thiểu cũng phải cầu hôn chứ.


      "Chuyện này..." phiền não vò đầu, trong phút chốc giống như tổ quạ. "Còn phải là ý kia???" Đòi mạng à! Chuyện này so với lời ngon tiếng ngọt còn khó hơn gấp trăm lần, người đàn ông sắt đá như làm sao ra miệng được?


      "Có ý gì? Em hiểu." Cúi đầu xuống, cười mà rớm nước mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt tơ tằm mịn màng.


      " hiểu!?" thanh của bén nhọn lên, hai vai suy sụp, "Còn phải là.... Kết hôn đó!" cuối cùng ấp úng phun mấy chữ.


      "Ai cùng ai muốn kết hôn?" tiếp tục giả vờ ngốc nghếch. Dù thế nào nữa ngốc, liền ngốc cho biết.


      "Kỷ Lục Đề!" ảo não gầm , bới tổ chim thành bãi cỏ.


      này ràng muốn chỉnh , thề, tuyệt đối hiểu ý !


      "Hả?" mềm nhũn, nhàng, mềm mại đáp lại.


      "Được, em nghe cho ràng." hít sâu cái, thỏa hiệp, ai bảo thua dưới ngốc này.... , tay vô cùng thông minh này! "Em, Kỷ Lục Đề, gả cho , Hạ Lan Bình." cẩn thận từng câu từng chữ ràng.


      Hu hu... cảm động hóa thành những giọt nước mắt, chốc lát nước mắt rơi đầy khuôn mặt .


      "Làm ơn, đừng khóc nữa...." vô lực rên rỉ, nhức đầu vuốt trán. mới muốn khóc! đến cùng có đồng ý "Nắm tay" đây?


      "A! Mặc kệ!" chợt kêu to, thô lỗ đoạt chiếc hộp trong tay lại, chân tay vụng về lấy chiếc nhẫn bên trong ra, cực kỳ vụng về đeo vào ngón tay áp út của , "Quyết định như vậy , cho phép đổi ý!"


      "Ừ." Lần này gật đầu, rất ràng trả lời cho .


      Giống như uống viên thuốc an thần, trái tim đầy ắp ngọt ngào, mỉm cười ngốc nghếch.


      Nhưng -- sau đó phải làm gì?


      " bằng chúng ta.... đem chuyện lúc nãy chưa làm xong làm cho xong , có được ?" Nhìn xấu hổ, dục vọng lúc nãy chưa được phát tiết lại đốt lên lần nữa. Đôi tay bé đặt lên vật nóng bỏng giữa hai chân , gì đồng ý cầu của .


      " biết em rất nhiệ tình mà con mèo hoang ..." thanh của trở nên vỡ vụn, tiếng rên rỉ từ trong cổ họng của phát ra, vật nóng rực của lấp đầy nơi mềm mại của làm cho tình say đắm bao giờ biến mất --
      Last edited: 29/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cuối cùng

      "Xem ! Người trong nghề vừa ra tay, là biết liền." Ngồi xếp bằng góc công ty chụp ảnh cưới, Tiểu Mạc đắc ý học cha khoác. "Có đúng , tiểu Trăn?"

      "Ừ." Nụ cười ngọt ngào ở bên môi, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh phòng chụp ảnh, hơi nghi ngờ vụng về mà đong đưa thân mình trai đẹp và "Ngốc" nữ.

      A, tốt! Hoàng tử và công chúa rốt cuộc có thể "Từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn" .

      Nhưng mà, khi có sinh mệnh hình thành, hai người bọn họ phải nhận chức vụ khác, quấy rầy vợ chồng bọn họ ân ái, làm cho bọn họ cực khổ, đợi đến lúc tiểu bảo bảo sinh ra, giáo Kỷ nhớ đến cuộc sống yên bình này, đột nhiên chịu nổi tiểu bảo bảo kích thích do đứa trẻ khóc.

      "Cái gì vậy! chúng ta cũng chỉ báo tin thôi, cũng có giúp được gì đâu." Tiểu Vĩ buồn buồn chu cái miệng nhắn, vẫn còn để ý đến việc mình có cơ hộ thể . " lại, công lao lớn nhất cũng phải đến chú Hạ Lan."

      "Công lao đương

      nhiên đầu tiên phải đến chú Hạ Lan!" Tiểu Mạc chịu nổi trợn mắt lên. "Nếu mà công lao về cậu, vậy bây giờ đứng bên cạnh giáo Kỷ phải chú Hạ Lan mà là cậu đó, Đại Ngốc Nghếch!"


      " sai." Tiểu Trăn cười gật gù tán thành, bỗng chốc phun ra câu hỏi, "Tiểu Vĩ, phải cậu muốn cùng giáo Kỷ kết hôn à?" Trong tin tức đều phải , nam nữ cách nhau ba mươi hai tuổi cũng có thể kết hôn à, hơn nữa còn là người phụ nữ lớn hơn! giáo Kỷ và tiểu Vĩ chỉ cách nhau mười bốn tuổi, chừng tiểu Vĩ cậu ta....


      "Bậy, bậy!" Tiểu Vĩ mặt đỏ bừng lên, đầu lắc qua lắc lại như giã tỏi. "Tớ.... tớ muốn cùng giáo Kỷ kết hôn!"


      "Có ? giáo Kỷ đau lòng quá!" Đột nhiên giọng của Kỷ Lục Đề vang lên.


      Vừa đúng lúc kết thú buổi chụp ảnh, và Hạ Lan Bình đến sau lưng ba đứa , muốn hỏi chút bọn muốn chơi ở đâu, ngừ vừa ra nghe thấy tiểu Vĩ "tỏ tình", làm hại hơi đau lòng chút.


      " giáo Kỷ!" Ba đứa thầm bị nghe được, vẻ mặt đỏ lên lúng túng, trong đó tiểu Vĩ tối đen.


      "Xin lỗi, tiểu Vĩ, cho dù cháu có muốn nghĩ như vậy cũng còn kịp rồi." Ôm lấy hông của Kỷ Lục Đề để thị uy, Hạ Lan Bình cười vui vẻ. " ấy là của chú!"


      "Hạ Lan Bình!" Kỷ Lục Đề nũng nịu đánh cái. " bậy bạ gì vậy!?"


      Cuối cùng cũng có ngày, bị những lời suy nghĩ của dọa chết!


      " là..." Tiểu Vĩ ghen tỵ trợn mắt nhìn cánh tay hông Kỷ Lục Đề, haz -- vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc --


      Mặc dù giáo Kỷ phải là người quá đẹp, nhưng tính cách lại rất tốt, nếu như muốn lấy ấy làm vợ .... Miễn cưỡng, vẫn được!


      "Mệt mỏi sao? Chúng ta ăn gì, hay là muốn đến nơi nào chơi đây?" Kỷ Lục Đề kéo chiếc váy vừa dài vừa nặng, chú ý đến ý tốt của Tiểu Vĩ.


      "Được, được! em muốn ăn 'Khẳng Đức Cơ'." Tiểu Mạc giơ hai tay tán thành.


      "MacDonald" lần trước bắt chẹt kẹo sữa bò rồi, hôm nay chú Hạ Lan mời khách, đổi "Khẳng Đức Cơ*" ăn xem ha ha.

      (*)KFC


      "Em muốn xem 'Harry Porter'!" Nghe có phù thủy còn có quái thú! Tiểu Trăn mong đợi lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội để xem.


      "Được! vậy tiểu Vĩ sao? Em muốn đâu?" Tiểu Mạc và Tiểu Trăn cầu, vậy Tiểu Vĩ? Kỷ Lục Đề cúi người hỏi.


      "Ừ, em muốn..." Tiểu Vĩ cẩn thận liếc Hạ Lan Bình, có chút xấu hổ lại có chút để ý.


      " , Tiểu Vĩ, chú Hạ Lan mời khách!" Hạ Lan Bình buồn cười nhìn tiểu Vĩ kỳ cục, có thể đoán được tâm tư đứa trẻ này.


      Khi còn bé, bé nam nào lén thầm mến giáo xinh đẹp chứ, đây chỉ là "Bệnh trạng" chung mà thôi?


      Được Hạ Lan Bình cổ vũ, tiểu Vĩ rốt cuộc lớn tiếng ra suy nghĩ cũng là nguyện vọng rất lâu rồi của cậu bé. "Em muốn đo chơi trò chơi!" Tốt nhất là có thể mua số thứ... chữ số bảo bối, chiến sĩ Kim Cương.... những đồ chơi mà cha mẹ mua cho, chú Hạ Lan mua cho cậu!


      Hạ Lan Bình và Kỷ Lục Đề đồng thời sửng sốt chút, đồng thời nhìn nhau cười khẽ tiếng.


      Ôi chao! Đều là lần trước thuận miệng bịa ra chuyện gây họa, nhưng mà, nên cho bọn ít phần thưởng.


      "Được, chúng ta ăn "Khẳng Đức Cơ" trước, sau đó xem 'Harry Potter', cuối cùng là mua đồ chơi có được ?" Hạ Lan Bình chấp nhận toàn bộ, "Nhưng mà, trước, mỗi người chỉ có thể mua ba loại đồ chơi, nhiều tiền hơn là để lại cho giáo Kỷ đó!" Chơi chơi, mua cũng mua, điều kiện vẫn phải mới được.


      "A!"


      "Qúa tuyệt vời!"


      "Vạn tuế!" Ba đứa bé vui mừng nhảy lên, trong nháy mắt tiếng hoan hô như sấm động.


      "Cái này... Ba món đồ chơi có nhiều quá ?" Kỷ Lục Đề kéo áo giọng hỏi, chỉ sợ nuông chiều mấy đứa bé quá.


      "Ai bảo bọn giúp đưa em sứt mẻ gì lấy về nhà?" Cho nên công lao lớn như trời, coi như là cảm ơn.


      "Ba hoa!" tại phải mắng người nhiều hơn chút, dĩ nhiên Hạ Lan Bình là mục tiêu tốt để tập.


      " thôi, chúng ta thay quần áo trước."


      Trong tiếng bọn cười đùa, Hạ Lan Bình khẽ vén tóc , hạnh phúc tràn đầy.


      Hoàn


      -----------------o0o----------------------
      Last edited: 29/12/14
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :