Chương 8:
Nhóm người bọn họ đem thức ăn Kỷ Lục Đề nấu tiêu giệt sạch , sau đó phủi mông chạy lấy người, phần lớn là chịu nổi ánh mắt sắc bén đuổi người của Hạ Lan Bình, mọi người dám ở lại phá hư thời gian chung sống ngọt ngào của đôi tình nhân .
"Hạ Lan Bình, còn sớm nữa, có cần phải về hay vậy?" rửa xong đống bát đĩa bàn, Kỷ Lục Đề vắt khô khăn lau chuẩn bị đuổi người.
"Còn sớm." Cả người co quắp vào ghế sa lon, thoải mái muốn ngủ."Chờ xem xong bộ phim này ."
"Phim gì vậy?" tò mò tiến lên hỏi.
"Ma quỷ Đại Đế." Bộ phim, xem mãi chán.
"Bắt đầu bao lâu rồi?" đàn ông là đông vật kỳ quái, rất thích xem phim hành động chém chém giết giết, cũng hiểu bộ phim đó có gì tốt chứ,….. . Ưmh, lịch sử còn có thể xem được.
"20'." đổi lại tư thế, chân dài toàn bộ gác sofa, tay gối dưới đầu.
"Em có muốn xem cùng ?"
" cần!" ghét bỏ bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường.
"Này, khuya lắm rồi, cần phải trở về." bộ phim cộng thêm quảng cáo cũng phải hết hai tiếng: mới xem được 20', còn trăm phút nữa phim mới hết, làm sao khóa cửa bây giờ?
"Làm gì? Em muốn ngủ rồi à?" ngẩng đầu lên nhìn cái.
"Ừ." xoa cái gáy ê ẩm, chuẩn bị bữa ăn tối khiến mệt chết được. "Rất lâu có tự mình xuống bếp, eo mỏi lưng đau."
"Đến đây" kéo tay , chuẩn bị ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của .
" làm gì vậy!" kêu thảm thiết, vẫn chưa quen bất thình lình ôm như vậy.
"Hạ Lan Bình, đừng làm loạn nữa, mau trở về!"
"Vì báo đáp bữa ăn tối phong phú này, mát xoa miễn phí cho em." Bàn tay ấn lên cổ của , hoàn toàn đem kháng cự như mèo của để vào trong mắt.
"Đừng! em có thói quen như vậy!" lo lắng giãy dụa, lại đánh vào mu bàn tay của .
“Đừng lộn xộn!" dứt khoát dùng sức ôm lấy , bàn tay vẫn nhấn vào huyệt đạo ở cổ .
"Đừng. . . . . ." vẫn kháng cự như cũ, nhưng cũng tiếc là duy trì được bao lâu, rất nhanh chóng thỏa hiệp trước kỹ thuật mát xa kỹ xảo của ."Oh ——" khó có thể đè nén, thanh thoải mái bật ra cổ họng, từ từ khuất phục, buông lỏng.
"Rất thoải mái, có đúng ?" cười , hình rất hài lòng phản ứng của . " tùy tiện xoa bóp cho người khác đâu, em mới có phúc lợi như vậy đó." cho cùng giống như ban cho ân đức vậy.
"Ừ. . . . . ."
nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay ấm áp của dao động cổ ,
Cảm giác buông lỏng thoải mái dễ chịu từ lan tỏa ra.
“Cha mẹ em có lẽ là rất chăm sóc và thương em, sao đành lòng để em xuống bếp?” nhìn thường ngày biết được nuôi dạy rất tốt, vì sao lại nấu ăn ngon như vậy, có thể đem như nấu ăn cho người khác?
“bon họ rất quý em”. Khóe miệng nổi lên chút ý cười, nhớ đến thời gian tập nấu ăn trước kia. “Là mẹ em kiên trì, mẹ là phụ nữ nên có tay nghề tốt, để tránh chồng mình thay lòng”.
“Hả?” phải nắm được dạ dày của đàn ông, mới có thể níu giữ được trái tim của đàn ông? nhíu mày, thể tin được đầu năm nay còn có người tin tưởng chuyện này.
Đàn ông....! thay đổi chính là thay đổi, thay đổi vĩnh viễn , phải nấu ăn ngon là có thể bắt được trái tim? Có lẽ là do chọn nghề này, nên với đàn ông tin tưởng, căn bản tin chuyện này, có thể đây là câu “Ăn mà tiêu”.
Nhưng mà, điều này khiến nhận được lợi ích, cảm tạ cha mẹ vợ
“ có biết, rất nhiều người đều như vậy”. Thở ra hơi, cảm thấy thoải mái hơn.
“Này, phải về , em sợ ngộ nhỡ em ngủ, ai giúp khóa cửa”. ngáp cái, vỗ lên bắp đùi .
“Ừ” than tiếng, cánh tay ôm lại tăng thêm lực. “ muốn ở lại”. Ghé vào bên tai , cuối cùng cũng bày tỏ ý đồ của mình.
Kỷ Lục Đề cúng lại, hai má đỏ ửng, “, được đâu....chúng ta...như vậy là đúng”.
Mẹ từng dạy là phụ nữ biết ý. Lúc trước là hàng xóm của , và là hai đường thẳng song song, hôm nay tiến thêm bước quá bất ngờ rồi, lần đủ khiến tự trách bản thân rồi, lần nữa... biết có thể chịu đựng được nữa .
“Cái gì mà đúng?” bàn tay lướt qua mái tóc đen nhánh của , khiến thần kinh căng thẳng. “Em cảm thấy và hai lần có gì khác nhau?” nghĩ, tuyệt đối nghĩ chỉ có lần, hai lần, mà còn muốn nhiều hơn, nhưng ra qua sớm, tranh cho xấu hổ này bị dọa chạy mất.
“ đừng quên, em là có chồng chưa cưới!” hết run rẩy, cố gắng giữ vững lý trí.
“Em cùng ta có công khai, vậy tính”. lại chính là dễ gạt, chút kỷ xảo như vậy mà bị dọa sợ đến chết như vậy?
“ thểm họ ấy.....”
“Em rất ràng ở trong lòng em, phân lượng người nào lớn hơn”. Nếu khồn tại sao mối quan hệ của bọn họ tiến thêm bước thân mật như vậy. “Đừng tự lừa dối mình”. tàn nhẫn xuyên vào suy nghĩ của .
“Đừng nữa!” xấu hổ đẩy ra, đứng dậy chạy về phía phòng mình “ sau khi xem xong đóng cửa lại giúp em là được!” vừa chạy vừa , dùng tốc độ nhanh nhất của mình để chạy.
Cái phòng này lớn bao nhiêu, chạy, đuổi sao?
Giống như diều hâu bắt lấy gà con vậy, khi khóa được mục tiêu nhất quyết sẩy tay được, tay mới chạm vào cửa phòng, đôi tay vững vàng như sắt bắt được eo của .
“Muốn chơi lạt mềm buộc chặt với à? Khẽ cắn vành tai nóng lên của , đẩy cửa phòng ra, đem lấy nửa đẩy, nửa ôm kéo vào gian phòng. “Tiểu Lục Đề, tin tưởng , tuyệt đối có thể chơi đùa điên khùng hơn em”.
“Hạ Lan Bình!” đôi tay bé của nắm chặt cửa, để cho lại làm chuyện bừa bãi như vậy nữa.
“ ở đây, tiểu Lục Đề”. Bàn tay lưu loát kéo quần áo của ra, váy, hoàn toàn lãng phí thời gian. “ vẫn luôn ở đây”.
“ thể hư vậy!” mang theo từ lực giọng khàn khàn xuyên thấu vào màng nhĩ của , xông thẳng vào cả trung khu thần kinh, tiếp theo hai chân như nhũn ra, thân thể cũng mềm nhũn, cố hết sức gào thét, nhưng bật ra cổ họng lại chỉ giống như chú mèo ô ô.
“ thể được à?” cười khẽ, “ cho biết tại sao em lại mềm nhũn như vậy? Em muốn , cũng giống như muốn em đúng ”.
“Em có....” khung cửa cách càng ngày càng xa, cho đến rơi vào chiếc giường mềm mại, muốn giãy dụa lần cuối cùng.
“ có?”
“Hạ Lan Bình!” ngượng ngùng cong người lên, vốn dĩ là muốn né tránh đụng chạm của anhm ngờ là làm cho mình lầm vào hoàn cảnh khó có thể chạy trốn hơn.
“A.........” có từ chối nhiều hơn nữa cũng thể ngăn nổi nhiệt tình của anhm những từ ngữ từ chối chưa kịp bật ra biến thành chuỗi những than mềm mại vô lực, lần nữa khuất phục dưới đầu lưỡi linh hoạt của .
Đêm mê người, thấm gió lạnh, thổi tan tiếng của hai người nhau, thở dốc................
Last edited by a moderator: 24/12/14