1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư, thật xin lỗi - Tử Trừng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Xuôi theo bờ môi , khẽ run run do dự chạm vào bờ môi , ánh mắt nhịn được nhìn theo di động của đầu ngón tay, cảm xúc mềm mại như tơ khiến mất hồn, cho đến khi đầu ngón tay truyền đến trận đau đớn, mới đưa mê mẩn và suy nghĩ của mình quay lại thực tế.

      "Em sờ trộm ." Chẳng biết từ lúc nào đôi mắt đen mở ra khóa lại ánh mắt hoảng hốt của , Hạ Lan Bình mở miệng lên án.

      "Umh, umh, xin lỗi . . . . . ." phải cố ý! Cứ nghĩ rằng tỉnh, mới có thể buông thả như vậy, ngờ đến trong những lúc mấu chốt nhất lại phát ra làm “Chuyện xấu”.

      Tại sao lại luôn là câu trẻ con này nhỉ? Hạ Lan Bình khóc ra nước mắt.

      "Cho lý do, để suy nghĩ xem có nên tha thứ cho em ." Muốn chết! cứ sờ như vậy, khiến cho dục vọng của vất vả mới có thể bình thường bắt đầu chuyển động trở lại, nên bỏ qua cho sắc đẹp của con cừu này sao? “Nghĩ cho kỹ rồi , nếu thuyết phục được làm cho xong chuyện lúc trước làm dở.”

      thừa nhận mình có phần nhân dịp người gặp nguy để hưởng lợi, nhưng này lại cố tình tạo cơ hội như vậy, phải đứa ngốc, nếu cố gắng vận dụng điểm này, đến lúc nào mới có thể đụng đến ?

      "Này, làm sao có thể! ?" Rất quỷ dị, lại ép bức như thế, cũng cảm thấy sợ hãi, ngược lại trái tim lại như nai con đập loạn, nhận thức như vậy khiến hoảng sợ ngượng ngập đan xem, mắc cở đỏ bừng mặt.

      "Cho em phút." Bắt đầu tính giờ.

      "Em...Em nhàm chán thôi!" nắm chặt nắm đấm , lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

      "Năm mươi giây." Bác bỏ.

      "Cái đó. . . . . . chương trình ti vi rất đáng sợ, khó coi." Lý do này đủ hợp lý ?

      "Ba mươi giây." Trong lúc do dự, mất năm giây, bác bỏ.

      "! em dối!" Đỏ mặt đến tận mang tai, muốn khiếu nại!

      "Ừ, mười lăm giây." than , lại trừ mất mười lăm giây, bác bỏ vẫn thay đổi.

      "Ách. . . . . . Ừ. . . . . ." nên lời, cũng thể là mình ham mê "Nam sắc"chứ? Chuyện này làm sao có thể ra miệng được?

      "Năm giây cuối cùng." nhếch môi cười, bất kể gì, đáp án chỉ có , chính là bác bỏ.

      ". . . . . . . . . . . ." Nhịp tim càng lúc càng nhanh, dường như có thể nghe tiếng nhịp tim mình như đánh trống.

      " đến giờ." Đôi mắt lười biếng chống lại , để cho khuôn mặt nhắn của cúi xuống, “Chuẩn bị xong chưa?” Hắc hắc! Lần này có thể trốn được!

      Kỷ Lục Đề hồi hộp lắc đầu, tất cả máu đều chảy ngược trở lại, ép có chiếc cổ trắng nõn của hồng lên.

      " đáng thương." lắc đầu mà thở dài, thổi hơi

      Khuôn mặt nhắn bị nung đỏ của , có thể nhìn thấy đám mây hồng thay đổi mặt . “Phải làm gì đây? nên xuống tay như thế nào mới hợp đây?” Trong giọng hề có thành ý thương hại.

      …..hãy bớt nhảm !” Xấu hổ đưa ánh mắt xem thường nhìn về phía .

      “Hung dữ như vậy?” nhếch mày lên, bừng tỉnh nhìn bộ dạng dũng cảm người .

      “Heo đất!” kiêu ngạo quay đầu, đáng tiếc sắc mặt đỏ ửng đem khí thế của hoàn toàn phá hư bỏ sót.

      “Có thể bắt đầu chưa?” ban đầu vốn còn muốn trêu chọc lúc, nhưng lại khác hoàn toàn với bộ dáng mềm mại ngày thường, càng làm càng muốn chinh phục con mèo quật cường này, dĩ nhiên, với phương thức đồng ý.

      “……….tùy, tùy !” Lời vừa ra khỏi miệng, liền hối hận, việc gì tự dưng như vậy chứ? Lần này thành thức ăn cho bữa cơm tối của rồi.

      Hai hàng lông mày nhếch lên, buồn cười nặng đẩy cái, vừa đúng để cho nằm ngang giường. “Vậy đến đây !” Giống như động tác nhanh nhẹn của chú báo , bàn tay nóng bỏng dính vào bên eo , lúc nãy cho quần lót vào trong quần áo.

      nhắm mắt lại, mặc cho cởi bộ quần áo mặc vào chưa đầy 20 phút, lần nữa vứt xuống vị trí chướng mắt lúc trước.

      Đều tại căn phòng đáng giận này, khiến trong đầu luôn có tưởng tượng quái dị, lại vừa có kích động muốn vụng trộm nếm trái cám. Dù sao cũng chưa có bạn trai, nếu cảm thấy vừa mắt, bằng…… cho !

      “Thích ?” thích nghe giọng của , khiến càng thêm kích động.

      “Đừng hỏi….” như vậy làm nhớ tới những lời hạ lưu của người đàn ông trong phim, cách nào xác định trái tim của mình có thể chịu đựng từng lời thốt ra từ đôi môi gợi cảm kia của được nữa.

      hỏi làm sao biết cảm giác của em?” phải là loại đàn ông mình thoải mái chú ý đến cảm thụ của bạn , kiên trì muốn biết đáp án của : “ .”

      rất phiền………” vô lực níu lấy cổ của , kéo đầu của xuống, tặng cho nụ hôn nóng bỏng.

      muốn cho an him miệng.

      Hạ Lan Bình dĩ nhiên thể nào bỏ qua cơ hội này, vui vẻ tiếp nhận chủ động, dùng đầu lưỡi thuần thục quấn lấy đầu lưỡi vụng về của , tự nhiên cùng quấn lấy, cho đến khi sắp hôn mê.

      thích em chủ động.” này phải quật cường bình thường, mà làm hưởng thụ được khoái cảm của chinh phục.

      cần những lời thô tục như vậy!” tức giận thở gấp chỉ trích.

      Nhếch mày, vẻ mặt tùy tiện lộ ra hết. “Như vậy, xin hãy đem đôi chân xinh đẹp của em mở ra.” ngại đổi lại những từ ngữ tao nhã, dù sao ý của giống nhau.

      thể câm miệng được sao?” sắp bị ép điên rồi.

      “Rất khó.”

      PHụ nữ khi thường thích ngược, chính là tài năng xuất chúng trong đó, ổn định những từ đó.

      bảo đừng rồi mà! Con quỷ đáng ghét!” giả bộ hung ác trừng , nhìn thấy trán lấm tấm mồ hôi hột sửng sốt chút, “Tại sao lại chảy nhiều mồi hôi như vậy?” Người ta phải đều phụ nữ làm bằng nước sao? Theo suy nghĩ của , mới làm bằng nước, nếu tại sao lại toát nhiều mồ hôi như vậy?

      “Chờ chút nữa chảy mồ hôi nhiều hơn.” cười khổ, nhanh chóng lột bỏ vật che đậy duy nhất của mình ra.

      “A!” xấu hổ hét lên tiếng, lần đầu thấy toàn bộ ‘mãnh nam’ của đàn ông.

      “Sợ cái gì?” làm chuyện xấu lôi kéo tay của , để cho chạm đến bộ phận đó của vận động làm rắn chắc hơn chút. “Em từng nhìn thấy hết, đương nhiên phải đền đáp cho em chút.”

      “Oh…… là đủ rồi.” trợn trắng mắt, bàn tay bé lưu luyến ở trước vòm ngực cường tráng của .

      khác với bản thân lúc bình thường, tối thiểu ‘độ cứng’ cũng khác nhau.

      “Em học được rất nhanh.” nheo mắt lại, đè nén tiếng rên rỉ xông lên cổ họng.

      vội vàng nháy nháy đôi mắt, biết được mình học được cái gì đáng để khen ngợi như vậy.

      biết , cảm thụ , em thích.” tự tin gần như tự tại.

      Màu hồng của căn phòng, thô thở gấp của đàn ông, người phụ nữ lực mềm yếu, thiết kế xuất sắc, vô biên. ai nhớ đến mục đích của chuyến này, tất cả tam sức đều đắm chìm trong ý đồ của đối phương, cho đến khi ánh lửa trong mắt biến mất thay thế vào đó là tiếng thở dốc chiếm lĩnh hoàn toàn, thể xác sung sướng – a, lúc này nên thu thập kết quả điều tra.

      Tử Trừng ' xin lỗi tiểu thư'
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      TV_2010 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6:

      kiện "Lạc Thiên Đường" rốt cuộc chấm dứt.

      Nghe Lục tiểu thư nhận được máy ghi và chụp ảnh và cuốn băng ghi hình "Diễm sắc" của Hạ Lan Bình sau đó, lại lần nữa khóc cho lem hết son phấn và hai chiếc lông mi giả chói mắt trôi hết, ngay tại chỗ thanh toán hết phí chi phí điều tra, mặc kệ Hạ Lan Bình phản ứng, vẫn khóc đến rất đau lòng.

      suy nghĩ, nếu mình có cách nào giống như những Mỹ, xúc động lấy úng tự động đem đôi gian phu giâm phụ này bắn chết, cũng làm được như những Nhật Bản nhân nhượng vì lọi ích chung, đau khổ cầu xin chồng quay đầu, cũng làm sao có thể cởi mở giống như người dân nước Pháp, bắt gặp chồng mình và người phụ nữ khác qua hệ, rộng rãi tiếng “Xin lỗi, quấy rầy, mời tiếp tục", vì vậy chỉ có thể gửi gắm hi vọng tình cảm của nam nữ.

      Cũng may, đứa bé như Lục tiểu thư luôn đứng lên bảo vệ lập trường của người mẹ, hai người là con trai và con của ông ta mang theo "Chứng cớ" ngả bài với Tuần Lạc Nguyên, tấn công của tình thân hơn nữa bị màn nước mắt như mưa đạn phát ra, khiến "Tên buôn lậu hợp pháp" là Tuần Lạc Nguyên đứng trước con trai con mình khóc rống thất thanh, lớn tiếng sám hối.

      Với tính cách của Tuần Lạc Nguyên mà , trái tim của ông ta vẫn hướng về tình thân, bỏi vì nhất thời bị mê hoặc bởi sắc màu của thế gian, nên mới có thể đứng núi này trông núi nọ gây sai lầm lớn, phải lòng muốn bỏ rơi người vợ kết tóc se duyên để ý, hơn nữa hứa từ bây giờ tái phạm nữa, đem hết tâm trí mình đặt vào việc gắn kết lại gia đình.

      Nhiệm vụ hoàn thành như ý muốn, lý thuyết người được lợi là Hạ Lan Bình nên vui vẻ mới đúng, dù sao "Mike Mike" cũng vào trong túi, tiền vào túi là an tâm nhất. Nhưng ra ngoài dự liệu, tâm trạng của lại giống như con trâu bị buộc thuốc nổ khắp mình, là Kỷ Lục Đề rất nhức đầu.

      "Đến đây, em hãy ràng cho , em tốt nhất nên ràng cho !" Thân hình cao lớn qua lại trong phòng khách quá rộng, khiến người ta có cảm giác thông. " rất nhiều lần rồi." uống hớp Hồng Trà Scotland, rất cần bổ sung nước trong cổ họng .

      "Đúng là rất nhiều lần, cũng vậy nghe rất nhiều lần!" ngừng bước chân nặng nề khẽ rên rỉ, hai tay chống eo, trong mắt người ngồi như Kỷ Lục Đề giống như người khổng lồ. "Nhưng hiểu nổi tại sao người họ kia của em, tại sao lại biến thành vị hôn phu của em! ?"

      đáng chết! Bọn họ đều có quan hệ da thịt, mới lôi ra vị hôn phu ở đâu ra, tại sao lại có thể lộn xộn như vậy được ....! Có thể nào khiến người khác phát điên! ?

      "Ách, mẹ của họ, cũng chính là người gì bà con xa, bà ấy là từ ước hẹn mới cha mẹ em, sau khi em lớn lên gả cho họ." đàng hoàng thuật lại N lần, người đàn ông này sao vẫn hiểu, phiền chết người!

      "Người khác tùy tiện chút, em cứ như vậy tùy tiện nghe theo? Em rốt cuộc suy nghĩ vậy?" Chuyện như vậy có thể tùy tiện , tùy tiện nghe sao? Vậy Kỷ Lục Đề là vợ của Hạ Lan Bình, cũng phản đối sao? Phi!

      " phải tùy tiện nghe theo!" Ghét nhất, ghét nhất , lúc nào cũng người ta ngốc!

      "Bọn họ có tài liệu chỗ luật sư để chứng minh, chứng mình việc này giả."

      "Luật sư ở đâu ra?"

      dùng cặp kia giống như đôi mắt chim ưng, sắc bén trừng .

      Như vậy cũng quá thú vị , nếu có hôn ước từ , có lẽ chỉ là lời trêu đùa miệng, cũng phải là cổ đại, lại còn có tín vật để làm chứng, có khả năng có tài liệu chứng minh ở phía luật sư, huống chi bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, sớm lưu hành chuyện này nữa, lấy khả năng trinh thám nhạy cảm của , chuyện này tám phần có tình.

      "Gì phái luật sư đưa đến mà!" vẻ mặt ngây thơ nhìn .

      Cũng biết vì sao, bây giờ còn sơ giống như trước đây. Có lẽ là thấy chó sủa nhưng cắn người, phần lớn là chứng tỏ mình là người có tài mà thôi, cho nên phải quá sợ, chỉ có chút sợ.

      "Luật sư của em đâu? Lúc cha mẹ em , có để lại gì cho em ?" Trải qua thời gian dài hỏi thăm tin tức, biết được cha mẹ cùng nhau qua đời trong vụ tai nạn, may mắn là cha mẹ rất thông minh, trước kia mỗi khi xa nhà đều lập trước di chúc để đề phòng mọi chuyện xảy ra, ngờ có ngày có công dụng. "Dường như có ủy thác số thứ ...." Thở dài, vĩnh viễn hiểu nổi những điều khoản rườm ra đó. " hỏi cái này làm gì?" " tò mò người gì bà con xa kia và, họ em có động cơ." Mọi chuyện chắc chắn phải có nguyên nhân. Những người này rất lâu liên lạc với , nhưng bây giờ đột nhiên chạy đến nhận người thân, nghi ngờ những quỹ được cha mẹ gủi này mới đúng là mục tiêu của bọn họ.

      " có bệnh thần kinh à." cười mắng. "Nghì ngờ có mưu." Làm trinh thám lâu, có phải mắc bệnh ghề nghiệp rồi ?

      "Chẳng lẽ em muốn gả cho người đó?" đến đây, lại nhịn được bốc lửa.

      "Người ta có tên có họ, nên gọi người ta là tên này , tên kia như vậy, có lễ phép." ủng hộ nhíu đôi mày thanh tú, căn bản đem vấn đề chồng hay họ đó bỏ vào trong lòng, ưu nhã nếm hớp trà.

      "Em ta tên gì ấy nhỉ?" tức quá rồi, đâu còn đầu óc đâu mà nhớ đến tên của tình địch được nữa?

      "Ngưu Nãi Đường." mỉm cười chút, chán ghét cái tên này.

      "Nghe giống như ăn cơm nhão." Quản cái khỉ gió ta tên là kẹo sữa bò hay là kẹo mè xửng, dù thế nào nữa đối với tên họ Ngưu này có thích, nên ghét luôn tên của ta.

      "Hạ Lan Bình." cất giọng cảnh cáo.

      thở ra hơi, hề muốn khiêu khích thái độ tu dưỡng của . "Em cho phương thức liên lạc với luật sư."

      "Làm gì?" nghe lời từ trong ví da lấy ra danh thiếp, cuối cùng còn nghi ngờ hỏi câu.

      "Chiếm đoạt lại số quỹ cha mẹ em để lại! ngu ngốc!" Đoạt lấy danh thiếp nhìn cái, hay , biết, lần này chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều."Được rồi, trả lại cho em."

      "Nhanh như vậy?" trừng lớn mắt, cất danh thiếp. " có bản lĩnh nhìn qua là quên à?" Như vậy còn làm thám tử làm gì? dạy phương pháp đọc và ghi nhớ nhanh chóng, giống như minh tinh Trần Tuấn Sinh trong TV mở lớp rèn luyện tăng khả năng ghi nhớ, phải kiếm tiền nhanh hơn à? Cũng cần vất vả theo dõi người khác như vậy.

      "Ai cần em lo!" tức giận đến lúc này mới cho biết về việc này. " phải em sợ giành hết sỗ quỹ mà cha mẹ em để lại cho em chứ?” này biết suy nghĩ, làm tốt bị bán còn thay người khác kiếm tiền!



      " ." cười ngọt ngào, cầm bình Hồng Trà bên cạnh rót vào trong chén. "Em tin tưởng ."

      ra nguyên nhân, tin là loại tiểu nhân lừa gạt người khác . . . . . Ách, nhiều nhất là nghe lén, chụp ảnh, len lén theo dõi, đó chỉ là công việc của , cũng coi là người làm nghề mang lại hạnh phúc cho người khác, dù sao có người cần.

      Hạ Lan Bình im lặng nhìn , trái tim lướt qua tia rung động.

      tuy hơi hơi vụng về ngốc ngếch chút, quật cường chút, cũng quá xinh đẹp nhưng lại quá đơn thuần, nhưng lại rất khéo hiểu lòng người, giống như đóa Giải Ngữ Hoa nho , tươi đẹp tràn đầy hương thơm, lại khiến người ta đau thương vô cớ.

      Ngồi xuống bên cạnh , thân mật ôm vai của . " để em gả cho kẹo sữa bò."

      "A! Đừng!" khẩn trương bảo vệ cái ly, chỉ sợ chén Hồng Trà lúc nãy đổ khắp người ẩm ướt.

      "Này, muốn thân thiết trước tiên xin nhớ đóng kỹ cửa lại." Bỗng nhiên trước cửa truyền đến giọng mất vui của người đàn ông, nhanh chóng chiếm lấy ánh mắt của hai người. "Tính cảnh giác kém, cậu như vậy mà muốn làm thám tử hả?"

      "Kình Vũ?" Hạ Lan Bình thấy người tới, phát tay ta còn giơ lên con vật rất quen thuộc.

      "‘Thục nữ ’!" Kỷ Lục Đề đề chạy đến bên người đàn ông kia, vui mừng cướp lấy con mèo dấu trong tay người đàn ông kia ."Em lại loạn chạy, hại chị tìm khắp nơi cũng thấy em đâu!"

      Thấy ôm mèo vui vẻ vào phòng khách, Chử Kình Vũ dựa khung cửa hỏi: " ấy là người phụ nữ của cậu?"

      Hạ Lan Binhd cười đáp, giơ tay lên nhìn đồng hồ. "Hắc! Có lầm hay ? Giờ này cậu có thể ra khỏi nhà à?" Chử Kình Vũ là người làm việc ban đêm, là cú đêm điển hình, tại "Mới" hai giờ chiều,

      Uống nhầm thuốc mới “Lên” sớm như vậy.

      "Còn phải là bị con mèo đáng chết làm hại!" có việc con mèo cái này lại kêu loạn dưới giàn hoa, làm cho ta có cách nào yên ổn ngủ được.

      Hạ Lan Bình và Chử Kình Vũ là bạn tốt nhiều năm, cũng là đồng nghiệp, dứt khoát thuê căn hộ chỗ tầng hai nhà ông Vương, Hạ Lan Bình bởi vì phải mở cửa làm ăn, nên lựa chọn ở tầng mà ở trước có thể kinh doanh, mà mọi việc cũng " sao cả" Chử Kình Vũ lại vẫn ở tầng hai.

      Dẫn vào cửa, Hạ Lan Bình rót cho hai người hai chén cad phê. "Nó làm cái gì?" Học động tác ưu nhã hàng ngày của Kỷ Lục Đề, uống hớp.

      "Gọi xuân." Còn gọi rất lâu, lỗ tai cũng mọc vết chai rồi.

      Hạ Lan Bình mới ngậm cà phê vào trong miệng thoáng chốc phun toàn bộ ra ngoài, lập tức đưa mắt nhìn về phía Kỷ Lục Đề.

      " phải vừa vặn con mèo kia là mèo đực chứ?" tức giận rút giấy lau ra "Đem chứng cứ" dọn dẹp sạch , giễu cợt liếc Chử Kình Vũ cái.

      "Cậu chết !" Chử Kình Vũ mặc kệ Kỷ Lục Đê nghĩ như thế nào, dù sao này cũng có quan hệ gì với . "Ngươi bị thuần phục có lỗi." đời sống sinh hoạt tập hình như thay đổi ít.

      "Im cái miệng Ngưu của cậu lại!" Chử Kình Vũ là PUB của quán rượu kiêm cổ đông, thân là vị cổ đông khác Hạ Lan Bình thường gọi đùa ta là "Ngưu Lang", dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này để kiếm tiền của phụ nữ.

      "Cậu còn muốn tôi bao nhiêu lần nữa?" Chử Kình Vũ chịu nổi nhất nhất là tự cho mình hài hước, đáp lại ánh mắt lạnh."Được, tớ biết cậu ăn ‘ đồ ăn mua ngoài ’, cũng có thể ?" Phi! So đo nhiều như vậy làm gì?

      "Cậu rốt cuộc bận rộn chuyện gì? có thời gian đến quán giúp đỡ được sao?" chuyện trong quán.

      Mọi việc đều giao cho chuẩn bị, có người nào hùn vốn mà như vậy được sao? phải quá thoải mái !?

      "Tớ có vẻ bên ngoài “Xinh đẹp” như cậu, tỉnh lại !" Thỉnh thoảng uống ít rượu còn có thể, gọi đối với các háo sắc đến quán rượu cười vui vẻ, lại làm được.

      Chử Kình Vũ nheo lại mắt, con ngươi thoáng qua nguy hiểm. "Cẩn thận cách dùng từ của cậu." ta hận nhất người khác ra xinh đẹp, xinh đẹp chỉ dùng để hình dung phụ nữ.

      "Cũng mất miếng thịt nào, có chuyện gì xấu chứ?" chỉ toàn những lời ác độc với ta thôi, lại chửi ta bề ngoài mê người, lòng dạ hẹp hòi quá!

      "Mời uống trà." Kỷ Lục Đề "Thục nữ" chơi, thế nào chú ý giữa bọn họ chuyện gì; chỉ là phát Chử Kình Vũ hề động vào cà phê, nhàn nhã bưng lên chén Hồng trà chia sẻ với khách.

      "Cám ơn." Chử Kình Vũ khác với khuôn mặt khó coi lúc bước vào cửa, nở nụ cười tươi mê người.

      "A." Kỷ Lục Đề nháy mắt mấy cái, kìm lòng được bật thốt lên." cười lên xinh đẹp."

      Trong lúc nhất thời, Chử Kình Vũ khuôn mặt còn tươi cười lúc nãy bây giờ khóe miệng giật giật, Hạ Lan Bình lại buồn cười cất tiếng cười lớn.

      "Ách, xin lỗi, em có gì sai à?" Đối mặt vẻ mặt khác xa của hai người đàn ông này, Kỷ Lục Đề phát hình như mình vừa chuyện nên .

      " có, sao cả." Chử Kình Vũ tự tìm mất mặt bĩu môi, nổi giận với người phụ nữ của người em mình.

      "À, vậy các chuyện , em phải trở về lớp học rồi." Hôm nay là thứ tư, hình như hẹn với mấy đứa nhóc tập múa ballet.

      Ôm lấy "Thục nữ", ưu nhã xoay người rời , lưu lại người đàn ông mắt lớn trừng mắt .

      "Xem ra được giáo dục rất tốt." Chử Kình Vũ?

      "Ừ." Có lẽ tính cách được bồi dưỡng từ cuộc sống.

      "Kết hợp với cậu là quá đáng tiếc." Nghe ràng, là "Quá đáng tiếc" mà phải "Có chút đáng tiếc" hai chữ này khác nhau trời vực; trước hết để cho cậu ta vui mừng, sau đó đem cậu ta đạp xuống địa ngục.

      "Cậu quá lâu được dạy bảo, ngứa da rồi, có phải ?" Hạ Lan Bình nhếch mày hỏi.

      "Cũng lâu rồi có luyện nắm đấm rồi." Chử Kình Vũ để chén Hồng Trà xuống, khiêu khích chống lại mắt của .

      "Vậy đến !"

      Hai người đàn ông kéo ống tay áo lên, đánh nhau trong văn phòng thám tử tính là quá lớn này, đánh cho trời đất mù mịt, ai nhường ai ——

      ***
      TV_2010 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.2



      " giáo Kỷ, làm sao lại ra từ ‘Văn phòng thám tử mục nát’ đó vậy?" tập múa xong, Tiểu Mạc uống chén hồng trà do Kỷ Lục Đề pha , đôi mắt to xoay vòng xung quanh .

      "Ách, giáo Kỷ làm việc ở đó."

      tìm lý do tốt nhất.

      "Lương rất cao ạ?"

      Tiểu Vĩ giống như ông cụ non hỏi.

      Vèo! mũi tên xuyên tim.

      "Được, cũng được." làm sao có thể thừa nhận bản thân làm miễn phí? Vậy chẳng phải gây chuyện cười cho mấy đứa nhóc này?

      "Em cảm thấy được giáo Kỷ cần vất vả như vậy!" Tiểu đạt đến vỗ vỗ lên "Thục nữ" ngồi bên cạnh. "Tìm phiếu cơm dài hạn nếu so với làm công đơn giản hơn nhiều."

      Kỷ Lục Đề dám tin mở mắt lớn, nhìn chút đây là lời của bé học năm thứ hai tiểu học sao? Rốt cuộc bọn nó được tiếp xúc với những thông tin gì? là quá đáng sợ!

      "Haz, phụ nữa nhất định phải dựa vào đàn ông ....! Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như vật, người phụ nữ phải tự mình phấn đấu." Tiểu Mạc vẻ mặt ủng hộ; rất nhiều học đều là gia đình đơn thân, nó nhìn thấy quá nhiều rồi.

      Kỷ Lục Đề ngẩn ra. Trời ơi! phát trước mặt những đứa bé này, tư tưởng của giống như người xưa thể nào tiêu hóa nổi

      0_________P.

      và bọn được giáo dục hoàn toàn khác nhau!

      " tại kinh tế kém như vậy, rất nhiều gia đình đều tăng gấp đôi lương, ngộ nhỡ giáo Kỷ tìm được phiếu cơm dài hạn, mà “Của nợ” dài hạn phải làm thế nào?” vậy phải là kiếm được lợi mà còn bị thua lỗ nữa à . Tiểu Vĩ chau mày lại, hoàn toàn lý giải thực tế kinh tế. Kỷ Lục Đề vuốt trán, sắp bị giọng điệu thành thục của bọn làm phát điên rồi. "reng reng!" Tiểu Đạt còn muốn "Bổ sung cho " , lại bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang. "Là à, họ." nhìn thấy người sau khi mở cửa, Kỷ Lục Đề cười."Có chuyện gì sao?" Có lẽ là do Hạ Lan Bình khuyên nhủ, ít nhiều gì trong lòng ta vẫn lưu lại chút bóng đến, theo bản năng hỏi. " có gì chuyện đặc biệt, có thể vào ngồi chút được ?" Ngưu Nãi Đường nở nụ cười hoàn mĩ, bày tỏ rất có thành ý. . . .

      "A, xin lỗi, mời vào." May mắn bọn Tiểu Mạc vẫn chưa , nếu nếu như chỉ có mình ở nhà, cũng chắc chắn có đồng ý cho vào nhà hay .

      " là ai vậy?" Ngưu Nãi Đường vừa vào cửa, lập tức đối mặt với ba đôi mắt tinh ranh, bọn chúng nhất trí đưa ra điểm nghi ngờ.

      là cuộc sống của Kỷ Lục Đề có gì hay để , mà lúc vừa rồi lại đanh đến chuyện “Lớn cả đời” của giáo Kỷ, bây giờ lại đột nhiên xuất người đàn ông trưởng thành, bọn chúng đương nhiên khẩn trương muốn biết người này là au, nhân tiện xem xét người này “Có tư cách hay ”.

      " ấy là Ngưu Nãi Đường, là họ của giáo Kỷ." Kỷ Lục Đề đến phòng bếp lấy thêm cái chén, thuận tiện giới thiệu.

      Những tiểu quỷ này là ai vậy? Ngưu Nãi Đường sửng sốt chút, ngay sau đó nở nụ cười tự nhiên cho lắm : "Cũng là chồng của tương lai của tiểu Đề." ta buông tha nhấn mạnh chuyện tương lại có khả năng thay đổi.

      "Sữa Đường?"

      "Tiểu Đề?"

      "Chồng?"

      Ba đứa đứa trẻ đồng thời thốt ra ba câu hỏi khác nhau, hai mắt mỗi bé đều hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Ngưu Nãi Đường, làm nụ cười của ta cứng ngắc, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh.

      "À —— là chồng tương lai của giáo Kỷ!" Tiểu Vĩ nghiêm túc nghiên cứu ta, ngượng ngùng kéo dài cuối. "Cũng biết chồng có chết trước được ?"

      "Tiểu Vĩ!" Kỷ Lục Đề kêu lên.

      " giáo Kỷ chắc chưa đồng ý chứ gì?" Tiểu đạt đến đem chú ý lực của mình dời đến Hồng Trà, lười phải nhìn Ngưu Nãi Đường.

      "Tiểu Trăn!"

      Giọng cao lên gấp hai lần.

      "Hắc hắc. . . . . ."

      Tiểu Mạc ý thâm sâu cười hai tiếng, kéo kéo cánh tay áo Kỷ Lục Đề. "Ngài Ngưu Nãi Đường, làm phiền ngài chờ chút, chúng cháu có lời muốn với giáo Kỷ."

      "Tiểu Mạc?"

      Những tiểu quỷ này làm chuyện bí mật gì vậy, tại sao nhìn hiểu gì hết?

      Hai đứa bé còn lại giống như nghiêm túc gật đầu cái, ba người cùng nhau kéo Kỷ Lục Đề về phòng của , để lại Ngưu Nãi Đường ở phòng khách hiểu ra sao cả.

      "Các em rốt cuộc sao vậy?" Vừa thấy Tiểu Mạc đóng lại cửa phòng, Kỷ Lục Đề liền nhịn được đặt câu hỏi.

      Tiểu Trăn ngọt ngào hỏi ngược lại: " giáo Kỷ, nhất định phải gả cho kia sao?"

      "Ách. . . . . ." ra, căn bản nghĩ đến xa như vậy.

      " giáo Kỷ, em cảm thấy ta phải là người tốt, tốt nhất nên lo lắng hơn." Tiểu Vĩ tiếp cao kiến của mình.

      "Hả?" thấy như vậy?

      "Ánh mắt kẹo sữa bò rất bất chính, mẹ em đàn ông khi ánh mắt liếc lung tung, đều phải thứ tốt.” Tiểu Mạc nhíu lỗ mũi, rất giống bộ dáng của người lớn.

      " sao?" Kỷ Lục Đề cau mày cười khổ. Tại sao bọn chúng đều giống như Hạ Lan Bình vậy?

      " giáo Kỷ, nếu gả cho ta, se sợ sau này khóc.” Tiểu Vĩ thở dài, hai cánh tay mập mạp bắt chéo ở ngực.

      "Tại sao?"

      "Thoạt nhìn qua vẻ mặt háo sắc của ta, là biết sau này ta ngoại tình rồi." Tiểu Trăm thay tiểu Vĩ trả lời, bé nghĩ đến bộ dánh cha của bạn học , bạn học kia của bé mẹ bạn ấy mỗi ngày đều khóc, bởi vì cha ngoại tình nên về nhà, đều ở bên ngoài nhà “Người tình" qua đêm.

      trán Kỷ Lục Đề lên ba vạch đen, khỏi nhớ đến nước mắt dứt của

      Lục.


      giáo Kỷ, bộ sáng của cũng phải là quá đẹp, xác định ta thích à?” Tiểu Mạc nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lục Đề, ngoan ngoãn mà phê bình vẻ ngoài của .


      Hưu! mũi tên trúng đích!


      “Thành , giáo cũng lắm.” Nghe bọn như thế, cũng cảm thấy đúng lắm.


      Kể từ khi ba mẹ xảy ra chuyện, người giúp đỡ ra nhiều lắm, phần lớn đều là bạn của cha, đợi sau khi xử lý xong hậu , đều đơn mình.


      nhớ họ hàng nhà mình nhiều, bởi vì hai bên gia đình của cha mẹ cũng phải là gia đình lớn, nhưng mà chính xác Ngưu Nãi Đường là họ hàng. Có lẽ ta có dòng họ đặc biệt, cũng có thể do cái tên Ngưu Nãi Đường quá đặc thù, nhưng dù sao cũng nhớ, cho nên khi ta tìm , cũng quá bất ngờ.


      Điều mà ngờ là ta hôn ước. Mặc dù ngoài ý muốn, nhưng bởi vì có sở trường hoài nghi người khác, cũng quá chú ý đến những chuyện vụn vặt, cho nên cũng đồng ý cũng như phản đối, dù sao thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, đợi đến khi cần người nương tựa lẫn nhau có lẽ đồng ý thực hôn ước cũng nên.


      Nhưng Hạ Lan Bình xuất , cho cảm thấy mối nguy cơ, tại bọn họ lại như vậy, có nên nghi ngờ Ngưu Nãi Đường đột nhiên xuất , cũng như động cơ cầu hôn ?


      “Em cũng cảm thấy nụ cười của Ngưu Nãi Đường rất giả dối, giáo Kỷ, nên qua lại với mấy người bạn trai rồi lại quyết định.” Mặc kệ đó thích hay thích giáo Kỷ, tiểu Vĩ cho ta “ phải là người tốt.”


      “Ừ, bề ngoài cười nhưng trong lòng cười.” Tiểu Trăn tán thành.


      “Giống như treo mặt nạ vậy, còn dính chắc chắn.” Cuối cùng người kết thúc chính là tiểu Mạc.


      “A.” Có lẽ lời của bọn được xuôi tai cho lắm, nhưng trẻ khoác, bọn nó ra những lời lòng nhất, hơn nữa lòng suy nghĩ vì .


      Mặc dù nhớ bố mẹ để lại cho bao nhiêu tài sản, nhưng ít nhất cũng mấy triệu?


      Bởi vì cuộc sống vẫn tự do được, nên đối với khái niệm này rất mơ hồ, thường ngày vẫn nhàn hạ, hài lòng đối với cuộc sống tại, dường như khiến quên mất khoản tiền này, càng nghĩ đến có người muốn động đến khoản tiền này. Có lẽ Hạ Lan Bình đúng, rất ngốc.


      Chỉ là, khả năng nhận biết của còn kém hơn bọn , điểm này khiến bị đả kích lớn.


      “Yên tâm, co giáo Kỷ, cần lo lắng ai lấy .” Tiểu Vĩ vỗ vỗ tay , chỉ vào ngực mình. “Nếu lỡ ai muốn lấy , hãy chờ em lớn em lấy .”


      “Chờ cậu lớn lên, giáo Kỷ cũng già rồi.” Tiểu Mạc khinh thường cười nhạo cậu nhóc.


      “Chồng trẻ vợ già, tệ đâu, rất lưu hành.” Tiểu Trăn bỏ phiếu tán thành.


      “Đúng , vẫn là Tiểu Trăn theo kịp thời đại.” Tiểu Vĩ hả hê cười.


      Kỷ Lục Đề lại dở khóc dở cười.


      “Lần trước chúng ta phải gặp ông Vương sao? Tớ nhớ ông ấy từng , người thuê phòng trọ của ông ấy đều là người trẻ tuổi.” Tiểu Trăn dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên thốt ra câu như vậy. “Như vậy ông chủ của văn phòng thám tử Hạ Lan cũng còn trẻ?”


      Còn lại hai lớn đứng sững sờ, trừ Kỷ Lục Đề, hai tiểu quỷ khác đều xoay người híp mắt cười, vẻ mặt mập mờ nhìn chằm chằm Kỷ Lục Đề.


      “Em…..các em tại sao lại nhìn như vậy?” Kỷ Lục Đề bị bọn nhìn khiến cho trong lòng sợ hãi, bất giác xoa xoa cánh tay.


      giáo Kỷ, vừa mới gần đây làm việc bên văn phòng thám tử?” Tiểu Mạc lên tiếng.


      “Umh, đúng vậy!” có loại dự cảm phải rất tốt.


      “Ông chủ đối với có tốt ?” Hỏi là Tiểu Vĩ.


      “Umh, cũng tốt.” Còn chưa đến mức “Độc hại” , chẳng qua là “Ngược đãi” mà thôi.


      “Người đó rất già sao?” Tiểu Mạc lần nữa cướp được quyền phát ngôn.


      “Ừ, có chút, ấy ba mươi tuổi rồi.” Hơn sáu tuổi.


      “Thanh niên tài tuấn, chú ấy rất có tiền sao?” Dễ nhận thấy đây là độ tuổi mà Tiểu Trăn có thể chấp nhận, nhưng mà tiền mới quan trọng.


      “À, biết!” Đây là lời .


      “Chú ấy lớn lên đẹp trai à?”


      tính là quá kém.” Đây là bức cung sao? khóc ra nước mắt.


      “Ý là cũng tạm được à?”


      “Ừ………. có lẽ vậy.”


      “Chú ấy thích à?”


      “…………… lắm.” ta vẫn chưa qua!


      Ba đứa bé nháy với nhau, cuối cùng trăm miệng lời : “ giáo Kỷ, chúng em muốn thăm hỏi ngài Hạ Lan.”


      Kỷ Lục Đề khóe miệng khẽ co quắp, cảm thấy tai họa sắp xảy ra.


      Ba lớn cứ như vậy ở trong lòng Kỷ Lục Đề rất lâu, rất lâu, Ngưu Nãi Đường ngồi trong phòng khách hoàn toàn bị lãng quên, ngồi yên, ngồi yên….. cho đến ki ngủ.


      Tử Trừng, xin lỗi tiểu thư.
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      Sue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:

      Kiên trì đem Kỷ Lục Đề bỏ ngoài tai, ba đứa bé quyết định cùng Hạ Lan Bình gặp mặt “Quan trọng nhất là gặp mặt”, chủ động đến thăm văn phòng “Ngài thám tử mục nát.”

      Ở phòng khách sau khi ngồi vào chỗ của mình, bọn cố gắng trừng mắt trước người đàn ông cao lớn, mà người đàn ông cũng dùng ánh mắt hung ác trừng lại.

      Hạ Lan Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn ba đứa bé: “Có chuyện gì sao?" chăm chú nhìn bọn trong nháy mắt, dễ dàng nhìn thấu bọn có tính chất đặc biệt của tiểu quỷ.

      "Dạ, rất xin lỗi quấy rầy thời giờ của chú, chúng cháu là
      học sinh của giáo Kỷ Lục Đề, xin hỏi chú mấy vấn đề.” Tiểu Vĩ là nam sinh duy nhất, sau khi ba người bọn họ trải qua biểu quyết, quyết định do cậu bé đảm nhiệm đánh gậy thứ nhất.

      “Mời.” nhíu mày. này từ lúc nào lại có đội bảo vệ rồi? Hơn nữa còn là do ba “Mô hình bỏ túi” đội viên tạo thành, nam nữ đều có, thú vị!

      “Chú Hạ Lan có bạn ?” đại diện bên địch rất nghiêm túc, cần vào trọng tâm vấn đề cần làm .

      “Bao gồm giáo Kỷ của các em sao?”

      Điểm này rất quan trọng.

      Tiểu Vĩ sửng sốt chút, quay đầu vào tai cùng hai nữ sinh, qua hồi lâu mới đáp:

      .”

      có.”

      Phụ nữ theo đuổi ít, nhưng để mắt đến.

      “Như vậy, nếu như bao gồm giáo Kỷ sao?” Tiểu Mạc kềm chế được thay tiểu Vĩ đặt câu hỏi.

      “Có.”

      Còn phải là ngốc!

      Ba đứa bé miệng khẽ cong lên, nhóm tiểu quỷ hài lòng cười.

      “Văn phòng thám tử Hạ Lan, năm thu nhập bao nhiêu?” đại diện kinh tế học tiểu Vĩ lần nữa đoạt lại quyền chủ động, bắn ra phi tiêu thứ hai.

      “Đủ để mua toàn bộ đồ chơi.” Còn có thừa. rất hoài nghi những tiểu quỷ này có hiểu được thực chất ý nghĩa của số tiền, vì lựa chọn cách mà bọn có thể hiểu được.

      “Có đầu tư nào khác ạ?” cái miệng nhắn mở lớn khép lại được nghi ngờ.

      “Nghề ăn uống.” Quán bar đối với mấy đứa bé “Khái niệm tốt”, rất tốt bụng hơn.

      Độ cong khóe môi cao hơn, biểu độ hài lòng gia tăng mấy phần.

      “Chú cảm thấy giáo Kỷ như thế nào?”

      Giọng trong trẻo vang lên, tiểu Trăn tiếp lời.

      “Rất ngốc.”

      Đơn thuần phản ứng của trực giác, có chút do dự bật thốt lên.

      Bọn thu lại nụ cười, ba người vẻ mặt nghiêm túc nặng nề gật đầu; bọn họ cách nào phủ nhận điểm này, nếu ấy để cho kẹo sữa bò người có ánh mắt bất chính kia tiếp cận từng bước.

      “Chú có thích ấy ?” Thích phụ nữ ngốc? Tiểu Mạc từ chối cho ý kiến hỏi.

      “Thích.”

      Vấn đề này căn bản cần phải suy nghĩ, lập tức phản xạ ra đáp án tiêu chuẩn, hơn nữa đối với câu trả lời của mình có chút nào ngoài ý muốn.

      “Chú có cảm thấy xinh đẹp lắm ?” Mẹ cùng và giáo đều …, nam nhân thích phụ nữ xinh đẹp, bọn họ phải xác định người đàn ông này đối với giáo Kỷ “Độ thành trong tương lai”.

      “Tấm lòng xinh đẹp là đủ rồi.” Người ta bề ngoài thay đổi theo thời gian, nhưng trái tim lại như vậy, cho dù dị động, biến đổi cũng quá lớn.

      “Chú có thể bảo đảm vẫn vẫn luôn thích ấy, thay lòng ?” Tiểu Trăn lo lắng Kỷ Lục Đề giống như mẹ của bạn học mình, mỗi ngày đều khóc trở nên rất xấu, huống chi giáo Kỷ vốn xinh đẹp.

      “Chuyện tương lai, khó có ai bảo đảm được.” suy nghĩ, tùy tiện hứa. “Nhưng mà chú đồng ý với các cháu, cố gắng từ chối trước cám dỗ, câu trả lời này có được ?”

      hẳn là vừa lòng, nhưng có thể chấp nhận; tiểu Trăn cũng chỉ có thể gật đầu, ít nhất người này hứa suông.

      Nếu trắng ra, là lừa gạt trẻ .

      “Chú có quan tâm đến việc kiếm được ít tiền ?” Kinh tế học bác đất lần nữa đặt câu hỏi, hỏi hỏi lại có cách nào thoát khỏi ký hiệu “$”.

      “Các cháu cứ ?”

      trả lời mà hỏi lại, để lại cho bọn gian tưởng tượng.

      Ba đôi mắt trao đổi tới lui, cuối cùng nhún nhún vai, hề cố chấp với cái vấn đề này. Giống như người chia thức ăn để giúp đỡ, có người hỏi có thể đưa hết đồ ăn được -- đáp án chỉ có -- quan trọng.

      vấn đề sau cùng, chú có thể kết hôn với giáo Kỷ ?”

      “Nếu như ấy đồng ý, chú phản đối.” thực tế, ở cùng cảm giác rất thỏa mãn, ngại dùng tờ giấy đem và mình cột chung chỗ.

      Bạn rốt cuộc lộ ra nụ cười rất vừa ý, bày tỏ “Ngài mục nát” thông qua tầng tầng khảo nghiệm.”

      “Như vậy ngài phải chú ý ‘ngoại địch xâm nhập’ đó!” Tiểu Trăn thể nhắc nhở .

      “Cháu kẹo mè xửng sao?” Hạ Lan Bình đứng lên, về phía tủ lạnh.

      “Là kẹo sữa bò!” Ba tiểu gia hỏa cùng nhau trợn trắng mắt. Ngay đến cả tên của tình địch cũng biết , nguy hiểm nha!

      “Kẹo sữa bò cũng tốt, kẹo mè xửng cũng được, tên đó phải đối thủ của chú.” “Tiến độ” nhanh hơn so với người kia, hơn nữa luôn luôn vượt mức quy định.

      “Nhưng chú ấy là chồng tương lai của giáo Kỷ!” Cảm giác?

      “Cho nên sau này, có thời gian hãy giúp chú mấy câu hay trước mặt giúp chú.” Mở ra tủ lạnh lấy ra ba lon coca, lon bia, đem coca ném vào tay bọn , hối lộ.

      Tiểu Mạc, tiểu Vĩ cùng tiểu Trăn, bọn mặt mày hớn hở mở chốt lon ra, giơ cao cola cùng bia Hạ Lan Bình chạm nhau -- đồng ý!
      Last edited by a moderator: 16/12/14
      Sue ú thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bởi vì "Thục nữ" " ở yên trong nhà" , khiến Kỷ Lục Đề rất nhanh biết hết tất cả hàng xóm ở tầng 2,3,4.
      "Xin lỗi, là tôi quản lý tốt ‘ thục nữ ’, làm hại mọi người thường xuyên bị nó quấy rầy, rất rất xin lỗi." Tìm ngày Chủ nhật, Kỷ Lục Đề đặc biệt xuống bếp nấu mấy món ăn sở trường, muốn mời hàng xóm tầng cùng nhau dùng cơm, dụng ý dĩ nhiên ở biểu đạt lời xin lỗi.

      " sao ..., đây cũng phải là chuyện có thể kiểm soát được." tầng bốn Mộc Tẩm Vẫn tính tình dễ gần nhất, mọi việc cũng “ sao”. Lý luận của ấy là, sủng vật cũng có quyền tự chủ, tuyệt đối thể giống tù nhân suốt ngày đem nhốt nó hay buộc nó lại, cho nên "Thục nữ" "Bạo hành ’, ấy đương nhiên ngại.

      " , con mèo kia của rất xinh đẹp, nếu phải là do công việc quá bận, tôi cũng muốn nuôi con.” Tầng ba là Bối Dĩ Phù là y tá, cuộc sống và công việc của ấy đều xem trọng tuyệt đối sạch .

      Kỷ Lục Đề vốn hi vọng người sống mình Đan Khả Nhân có thể tốt cho chút, đáng tiếc ấy gì, chỉ im lặng ngồi bên, xem ra tinh thần tốt.

      "À, có món ăn gì để tiếp đãi mọi người, xin mọi người nên khách sáo." Kỷ Lục Đề có chút lúng túng, vội kêu họ cùng ăn.

      " gì vậy, lời của mới khách khí đó!" Bối Dĩ Phù ngồi lên bàn ăn, quên giễu cợt chút.

      " có mà, là ‘ thục nữ ’ gây cho mọi người ít phiền toái, cho nên. . . . . . xin lỗi."

      "Thục nữ"

      Đem tủ quần áo của Mộc Tẩm Vấn ra để mài móng vuốt, đó còn để lại vết cào loang lổ, còn đáy giường Bối Dĩ Phù, cũng trở thành chỗ ngủ trưa cho nó, chứ đừng đến giàn hoa nhàng, dàn hoa "Thục nữ" làm cho"Tàn phá hầu như còn" nữa.

      "Chúng tôi sao..., nhưng đáng tiếc nhất là giàn hoa của Đan Khả Nhân." Mộc Tẩm Vấn kẹp hạt thông cá hoa vàng, cười tủm tỉm nhìn về phía Đan Khả Nhân.

      "Đúng vậy, ‘ thục nữ ’ biến nó trở thành ‘diệt hoa cuồng ma’, khiến những bông hoa xinh đẹp của Đan Khả Dĩ ‘ Bùm bùm bùm ’, toàn bộ thành ‘Tàn Hoa Bại Liễu’." Bối Dĩ Phù Tôm nõn nấu với ngô, tôm vừa to vừa béo, ừ —— ăn ngon!

      "A, ha ha. . . . . ."

      Kỷ Lục Đề vẻ mặt xấu hổ. những người hàng xóm này có thủ đoạn chế nhạo người khác là cao siêu, khiến cho ngậm bộ hòn làm ngọt, chỉ có thể cười gượng.

      "Nếu như nó có thể an tĩnh chút, những bông hoa kia ngược lại ‘ chết cũng đáng tiếc ’ rồi." Đan Khả Nhân lông mày nhíu chặt, ấy rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, đem chiếc đũa đưa về phía thịt bò nầm.

      "Sao vậy. . . . . . Nó rất ồn ào sao?" Kỷ Lục Đề trái tim mắc kẹt ở cổ họng, múc miệng canh gà uống để an ủi.

      "Tôi nghĩ tôi hiểu được ý của Đan Khả Nhân."

      Mộc Tẩm Vấn mím môi cười, cười đến Kỷ Lục Đề giải thích được, cũng cười khiến hai gò má của Đan Khả Nhân đỏ ửng.

      "À, xin lỗi, tôi hiểu ý của là. . . . . ." Nghe Đan Khả Nhân là tác giả chuyên mục, chẳng lẽ "Thục nữ" kêu làm ấy làm việc được sao?

      "Ý của Đan Khả Nhân là, nên tìm chồng cho “Thục nữ”." Bối Dĩ Phù tương đối câu nệ tiểu tiết, cười ha thẳng ra ý của mấy dám ra."Gần đây nó gọi xuân có thể là kinh khủng"

      "A!" Kỷ Lục Đề đỏ bừng lên mặt, sơ ý chú ý đến việc này "Lại tới sao?"

      Còn lại đồng thời trừng , ba đôi đũa lơ lửng giữa trung.

      "Khụ, là, nó ‘thường’ như vậy phải ?" Đan Khả Nhân hắng cổ họng, cẩn thận tránh từ mẫn cảm nào đó.

      "Vậy. Cũng phải vậy, cách mấy tháng mới đến lần." Kỷ Lục Đề cúi đầu, gắp đồ ăn.

      "À à, xem ra phải giúp nó tìm bạn tình rồi." Bối Dĩ Phù đồng tình liếc mắt nhìn "Thục nữ" phòng khách lộn xộn, nhún nhún vai, tiếp tục công kích thức ăn ngon bàn.

      "Bản năng động vật , bản năng động vật ." Mộc Tẩm Vấn vẫn cười, trong chén thức ăn trở quét sạch.

      " cùng ngài Hùng như thế nào rồi?"

      Bối Dĩ Phù nhịn được giễu cợt Mộc Tẩm Vấn.

      " muốn chết hả!"

      Mộc Tẩm Vấn vỗ xuống vai của ấy, mặt ửng đỏ. "Như vậy và Cam viện trưởng cũng vậy, cũng vậy sao?" ấy cùng Bối Dĩ Phù quen nhau rất lâu, bởi vì thường bị chế nhạo, từ từ học được phản kích.

      "Hả?"

      Giờ đổi thành Bối Dĩ Phù được tự nhiên, gương mặt gần như vùi vào trong chén."À, ăn cơm, ăn cơm."

      Nhìn hai người thuần thục "Liếc mắt đưa tình" , Kỷ Lục Đề xoay mình thở dài.

      " làm sao vậy?" Chỉ còn Đan Khả Nhân lạnh lùng ngồi đó, chỉ là trong giọng quan tâm nhiều hơn.

      " có, có gì ." Kỷ Lục Đề mỉm cười. " ra bạn trai của các cũng ở bên cạnh."

      Mộc Tẩm Vấn ở tầng bốn kết hợp với phòng đối diện Hùng Dục Hi, Bối Dĩ Phù ở tầng ba là người của Cam Cảnh Sâm phòng kế bên, ở tầng , với với Hạ Lan Bình ở tầng ….

      Đột nhiên run run, làm dám tưởng tượng nhiều hơn, nhưng mà, cũng biết Đan Khả Nhân ở tầng hai, cùng phòng đối diện Chử Kình Vũ có thể hay vậy. . . . . .

      "Đừng nhìn tôi, chẳng liên quan tới tôi." Khóe mắt nhìn về ánh mắt tìm tòi của Kỷ Lục Đề; Đan Khả Nhân trang bị ném ra câu có nhiệt độ phản bác.

      "Kỷ Lục Đề còn chưa gì, cậu khẩn trương gì chứ?" Bối Dĩ Phù cong chân mày lên, cười nhạo đánh khai.

      "Tôi, có khẩn trương !" Đan Khả Nhân hít hơi, hoảng sợ hất cằm lên.

      "Được được được, khẩn trương, nhìn kìa, đũa cũng run lên rồi." Mộc Tẩm Vấn dùng sức nuốt thức ăn vào cổ họng, ràng mà lại tốt bụng? Má lúm đồng tiền .

      Gương mặt của Đan Khả Nhân bỗng dưng như đóa hoa hồng mân côi, ngay đến cả tai cũng đỏ.

      "Nhanh ăn , thức ăn để lạnh ăn ngon." Kỷ Lục Đề thấy Đan Khả Nhân lúng túng, vội lên tiếng dẹp yên mọi người “Châm chọc”. “Nhưng mà, các đến chỗ tôi ăn cơm vậy bạn trai các phải làm sao bây giờ?”

      Bốn đồng thời dừng đũa lại, bốn đôi mắt đông lại bàn thức ăn ngon, đột nhiên đều yên lặng xuống, trong khí tràn ngập quỷ dị.

      Đúng rồi, những người đàn ông kia làm sao bây giờ?

      ***

      Hạ Lan Bình đói bụng, muốn sang phòng “Ngốc nghếch” nào đó để “Kiếm ăn”, ngờ mới bước ra khỏi cửa, nhìn thấy hai người đàn ông ngơ ngác trước cửa nhà Kỷ Lục Đề, đứng ngồi, xem ra rất bất đắc dĩ.

      "Làm gì vậy? Đứng gác à?" bệnh gì vậy! Muốn đứng tại sao đến trước cửa nhà người mình mà đứng, đứng ở địa bàn của làm gì?"Bạn các đâu?"

      "Ở bên trong." Cam Cảnh Sâm dựa vách tường cạnh cửa cười khổ, chỉ chỉ cánh cửa bên cạnh vô tình ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ.

      "Ở bên trong làm gì?" Hạ Lan Bình đá đá vào Hùng Dục Chi ngồi bên cạnh." đấy? Này! Ngồi đẹp mắt chút, đừng giống như sư tử trước miếu vậy."

      "Dài dòng!" Hùng Dục Hi miễn cưỡng đứng lên."Quản lý vợ , có được hay ? Coi chừng chúng tôi kiện ấy bắt cóc con nhà lành ." Giọng điệu rất ác liệt.

      Buồn bực ....! Những kia so với bọn đẹp mắt hơn sao? Thay vì bị ném ở nhà, còn bằng ở ngoài cửa đợi, đợi ấy ra tranh thủ đồng tình.

      "Kỳ quái, bạn các đến liên quan gì đến tôi?" Xem ra kế hoạch có biến, rất nhiều người cản trở. "Mấy đó đều ở bên trong?" Vậy Thành Kế của có cần làm nữa ?

      "Họ muốn gặp mặt ăn cơm." Cam Cảnh tính nhẫn nại so với bọn họ tốt hơn, nhưng vẫn tránh được vị chua.

      "Ăn cơm! ?" à, vậy rất là tốt, cũng đói bụng sắp chết rồi. "Các cũng chưa ăn?"

      "Đương, nhiên, là, chưa." Hùng Dục Hi cao giọng , mà Cam Cảnh Sâm đứng bên lắc đầu phụ họa.

      " vào ăn?" Hạ Lan Bình nhếch mày, chỉ chỉ cửa chính.

      Hai người đàn ông kia như bị phát điên gật đầu như bằm tỏi, có dị nghị thông qua.

      Hạ Lan Bình chuẩn bị bấm chuông cửa, từ cánh cửa cầu thang thoát hiểm bỗng nhiên ra người, chậm rãi về phía bọn họ.

      "Làm gì vậy? Mở hội à?" Chử Kình Vũ tò mò nhìn bọn chằm chằm, ánh mắt nhìn người mấy người kia.

      "Chúng tôi chuẩn bị vào đánh du kích, cậu ăn cơm tối chưa?" Nhiều thêm người cũng tính là nhiều, thiếu hề ít, Hạ Lan Bình dứt khoát mời cậu ta cùng nhau tham gia hành động, đến lúc đó nhiều kẻ lỗ mãng gánh vác lỗi. "Có muốn vào chung ?"

      "Có cơm ăn?" Chử Kình Vũ xoa xoa cằm. "Cũng được, thôi!"
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :