1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư, thật xin lỗi - Tử Trừng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4:

      Áo khoách vừa dày vừa nặng bao quanh dáng người gầy của , thay đổi cách ăn mặc thường ngày bằng quần jean, giày vải, toàn bộ mái tóc dài được búi vào trong chiếc mũ lưỡi trai, cuối cùng là đeo mắt kính, khẩu trang, Kỷ Lục Đề mới xem như là chuẩn bị xong “Trang bị bắt gian”, tinh thần sáng lạng chạy đến văn phòng thám tử Hạ Lan trình diện.

      "Em làm gì mà lại ăn mặc thành như vậy?" Hạ Lan Bình ngủ giường bị dựng dậy, vừa mở mắt thấy mặc bộ trang phục có thể là "Quái dị", nhịn được ôm gối đầu cười ra tiếng.

      khẩn trương bịt khẩu trang lại : “Chúng ta phải theo dõi chồng của Lục sao? Đương nhiên là thể để phát ra!” Hơn nữa thể bị thấy được mặt.

      "Em làm như vậy ta mới dễ dàng phát hơn” Bây giờ mới đầu thu, mà mặc chẳng khác gì dân chạy nan ở Bắc Cực mới chạy đến, bị phát mới là chuyện lạ! liếc mắt xem thường , đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo.

      "A!" Nhìn thấy thân thể trần truồng rời giường, bị dọa sợ đến trắng cả mặt, vội vàng dùng mười ngón tay che mặt lại .". . . . . . tại sao lại mặc quần áo?" Đồ điên cuồng! Đồ cuồng Biến thái! Cuồng tình dục —— trong đầu của thoáng qua lên rất nhiều từ "Cuồng" ở trong câu , nhưng mà từ nào có ý tốt cả.

      "Làm gì khẩn trương như vậy?" lười biếng mò chiếc quần dài được giắt cuối giường lên mặc vào, trước tiên đem nửa người dưới xử lý trước , tránh cho còn chưa ra khỏi cửa bị hù dọa đến mức hôn mê. "Mặc quần áo ngủ ảnh hưởng đến sức khỏe, ngay đến cả điều bình thường như vậy mà cũng biết sao?” cười, cười vẻ mặt ngạc nhiên của .

      "Ngụy biện!" xấu hổ lên tiếng phản bác, sau khi thấy ta vẫn còn để trần nửa thân , mới phát ra mình vì quá kích động mà quên che mắt, nên vội vàng đưa mười ngón tay lên che mắt lại. “ nhanh mặc cả áo vào nữa!”

      Hạ Lan Bình giọng điệu hừ tiếng, đến trước mặt nắm lấy chiếc khoác vừa dày vừa nặng của .

      "A!" sợ hãi kêu lên tiếng, nắm chặt lấy cổ áo bị nắm lấy. “ làm gì mà lại cởi quần áo của tôi? biết xấu hổ!" thích mặc quần áo là chuyện của , nhưng tiếc thịt như vàng, giống như động chút lại để thân thể trần truồng để khoe bắp thịt, thích làm điều đen tối!

      " làm trợ thủ có phải nên thay tôi suy nghĩ chút được , với bộ dáng như trinh thám quạ đen này ra đường, ngộ nhỡ theo dõi lại bị nghi thành quay lén bị bắt lại, khi đó được bù được mất!”

      để ý đế việc vô ngạc nhiên, nhanh tay nhanh chân tháo ra áo khoác của ra, lấy mũ lưỡi trai đầu xuống, chỉ để lại chiếc áo khoác T shirt nhàng và phía dưới là chiếc quần jean, cuối cùng thuận tay đem mắt kính của giắt cổ áo T shirt .

      "Ừ, như vậy tốt hơn nhiều." lấy tay xoa xao cằm, thừa dịp vừa hoàn thành xong việc sửa sang lại cho tay chân lộn xộn hôn trộm lên gò má cái, sau đó xoay người vào phòng tắm.

      Kỷ Lục Đề ngây ngốc nhìn bóng dáng của biến mất ở sau cánh cửa phòng tắm, có chút thẹn thùng, lại có phần luống cuống nhàng xoa lên gò má bị hôn qua.

      Tại sao ta lại thường xuyên hôn như vậy? những nụ hôn như ở “cấp độ bình thường” vậy, số lần hôn càng ngày lại càng nhiều thể nào đếm hết, còn có loại nụ hôn cực khủng bố đó là " giới hạn cấp" nhiệt tình hôn sâu. . . . . .

      Sau mỗi lần, cuối cùng lại làm nhịp tim tăng gấp bội, tay chân như nhũn ra, cả người vô lực, biết ngày hay đêm. . . . . .

      bỗng nổi lên hồi lạnh buốt, nên vội vàng xoa xoa tay cánh tay tự trách mình biết xấu hổ; người con nhận được dạy dỗ về cách làm thục nữ như , tại sao lại có thể bị tên hàng xóm hung ác ra gì đó, bỗng nhiên hôn nụ hôn mà bị dọa sợ chứ? được, lần sau tuyệt đối . . . . . . À, đúng, mà tuyệt đối có lần sau nữa !

      Hạ Lan Bình bước ra từ trong phòng tắm, từ trong tủ quần áo lấy ra chiếc áo T shirt màu trắng gần như giống với chiếc áo của , tùy ý mặc lên sau đó đeo mắt kính PO¬LO nhìn rất đẹp trai, mỉm cười ôm vai của ."Được rồi, lên đường nào!"

      Mới ra khỏi ngõ, chạm mặt người đàn ông mặc tây trang gọn gàng đến, vừa thấy Kỷ Lục Đề thân thiện tiếp cận.

      "Tiểu Đề, em muốn ra ngoài à? Em đâu vậy, đưa em ." Người đàn ông đó ngang nhiên đem con người cao lớn như Hạ Lan Bình gạt sang bên, hoàn toàn chú ý đến và Kỷ Lục Đề cùng nhau.

      " họ?" Kỷ Lục Đề hơi sửng sốt, Tại sao lúc này lại gặp phải ấy. " xin lỗi, tìm em có việc ư?" từ trước đến nay luôn là con người có thái độ đúng mực, ba từ kia như là câu cửa miệng của .

      "Kể từ sau khi dì, dượng chuyển , rất lâu rồi gặp em, em biết rất bận, hôm nay vất vả lắm mới có thời gian rảnh đến tìm em, nhưng lại gặp dịp em phải ra ngoài, là đáng tiếc!” người đàn ông đó lộ ra bộ dang tiếc nuối. “ rảnh đừng đến, có ai bắt ép cả!” Hạ Lan Bình chống nạnh, lạnh lùng nhìn người đàn ông được gọi là “ họ”. “A, đây là…” người đàn ông cuối cùng cũng chú ý đến cây “Cột điện" chướng mắt nãy giờ, trong đáy mắt thoáng lên ánh mắt khinh thường, hình như căn bản để vào trong mắt.

      " ấy là hàng xóm của em. . . . . ."

      "Tôi là ông chủ của ấy, quấy rầy đến thời gian làm việc của chúng ta." Hạ Lan Bình vừa vừa kéo tay , cũng hoàn toàn để người đàn ông đó vào trong mắt. "Em tốt nhất nên giải thích ràng mọi việc cho !" ghé tai vào trong tai giọng .

      "Tại sao . . . . . A, họ!" lo lắng quay đầu lại nhìn người đàn ông kia cái.

      "Câm miệng!" Hạ Lan Bình hung dữ ôm lấy đầu kéo lại, lôi nhanh ra khỏi ngõ.

      "Azz, Này! Tiểu Đề. . . . . ." Người đàn ông hình như chưa hoàn hồn về chuyện bất ngờ xảy ra, duỗi cánh tay ra nhưng chỉ bắt được khí, ta chưa bao giờ nếm qua mùi vị bị xem thường cách hoàn toàn như vậy, là … buồn nôn mà!

      ? ..?
      TV_2010 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      4.2

      Hạ Lan Bình biết được từ nơi nào lấy được bộ con cừu , chở Kỷ Lục Đề đuổi theo Tuần Lạc Nguyên ăn mặc "Quốc Sắc Thiên Hương" trong con hẻm , cả đoạn đường hét vòng chỗ này đến chỗ kia, vất vả mới theo được TRình Lạc Nguyện dừng xe trước nhà gửi xe của khách sạn, chắc hẳn là con "Hồ ly tinh" ở bên trong chờ ông ta.

      Kỷ Lục Đề hai chân vừa mới đặt xuống đất, chưa từng ngồi chiếc xe máy giống như Hạ Lan Bình, khiến đầu choáng váng khó chịu, chỉ có thể nắm lấy cánh tay Hạ Lan Bình vào khách Sạn, dường như cũng chú ý đến hai người vừa mới vào nơi nào.

      "Chào , chúng tôi là bạn của ông tuần vừa mới vào, ông ấy có chút đồ, nhờ tôi mang tới, nhân tiện nhờ có thể cho chúng tôi căn phòng kế bên phòng đó được chứ.” Hạ Lan Bình cầm lấy kính. Ánh mắt lười biếng như có như phóng điện đối với nữ tiếp tân, chút chột dạ cũng có, có thể thấy đối với việc dỗi quen.

      "Như vậy sao?" nhân viên tiếp tân bị ăn bắn điện có chút tê dại, hai má đỏ ứng, hốt hảng lấy ra cái chìa kháo, “Umh, ông Tuần ở phòng 333, đây là chìa khóa phòng 332.” Cuối cùng, còn ghen tỵ trừng mắt với Kỷ Lục Đề cái.

      "Thanks!" Hạ Lan Bình nghiêm túc tặng ta nụ hôn gió, sau đó ôm Kỷ Lục Đề đầu óc tỉnh táo lên tầng 3.

      Đẩy cánh cửa phòng 332 ra, vỗ vỗ mặt Kỷ LỤc Đề, thuận tay đóng cửa lại."Công Việc, tiểu Lục Đề."

      "Hả?" Kỷ Lục Đề lắc lắc đầu rốt cuộc cũng phát mình ở trong gian phòng màu hồng."Đây là chỗ nào?" Kỳ lạ sao toàn màu phấn hồng vậy! phải hoàn toàn là màu phấn hồng, dường như có thêm ánh sáng chiếu vào, nhìn vào. . . . . . Rất mập mờ!

      "Nhà nghỉ." Hạ Lan Bình lấy ra số trang bị, bắt đầu bắt tay vào "Điều tra" .

      Kỷ Lúc Đề hút ngụm khí lạnh, dám tin nhìn chằm chằm. “ muốn làm gì?” tại sao lại đưa đến này? giọng hỏi có hơi phát run.

      "Ngu ngốc! Chúng ta đương nhiên là theo dõi Tuần Lạc Nguyên đến đây, em cho rằng muốn làm gì?” tức giận quát.

      thể chịu nổi cái tên Tuần Lạc Nguyên, lại dừng trước nhà nghỉ tên là “Tầm Lạc” với tên ông ta, hiểu ông ta nghĩ cái gì?

      Còn có ngu ngốc này nữa, ngồi xe máy mà cũng say xe nữa? lại còn choáng váng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nếu dám phun lên người , nhất định đem và những thứ phun ra tống vào bồn cầu!

      Bệnh quên của cũng tốt đó, vậy mà lại hỏi muốn làm gì? Đương nhiên là làm việc. . . . . . Làm việc! ? Động tác cúi xuống của ngừng lại, xoay người lại mặt nở nụ cười tà ác.

      "A —— tiểu Lục Đề, Chắc hẳn là em nghĩ sai lệch rồi? Được, nếu như em “Muốn” , lúc nào cũng có thể giúp em.”

      "... ít bậy !" Ba hồn suýt chút nữa bị ta dọa rơi mất bảy phách, xấu hổ đỏ bừng mặt, cả người căng thẳng dán vào tường. “Vậy….người đâu?”

      Ông Tuần ở chỗ này sao? Vậy bọn họ tiến đến dần từng bước rồi ư, phải là muốn “Bắt Gian” sao? kỳ lạ, rốt cuộc là bắt ai đây?

      "Phòng bên cạnh." biết bỏ thứ gì đó vào trong túi, lướt qua mở cửa. “ Em chờ lát.”

      "Này!" theo bản năng kéo tay của . "Vậy tôi, tôi bây giờ làm gì đây?" được đâu! dám mình người ở lại căn phòng như thế này, căn phòng màu hồng chiếc giường lại rất lớn, vừa nhìn cảm thấy có gì đó đúng lắm.

      "Cởi hết quần áo nằm ở giường chờ ." nhếch mày lên, ác ý hù dọa .

      "A ——" đại sắc lang! Biết ngay ta phải loại người tốt rồi mà!

      "Muốn chết hả!" Hạ Lan Bình tay chân vội vàng chạy lại che cái miệng thét chói tai của , “Em muốn kêu tất cả mọi người trong nhà nghỉ trần truồng chạy đến đây à? Câm miệng lại!" Trời ạ! Nghĩ đến loại “Sôi nổi” như vậy, muốn ngất rồi. “ dọa em thôi, đừng có kêu lớn lên như vậy có hiểu ?”

      vừa bối rối lại tủi thân gật đầu cái. Ai bảo động chút là lại dọa ? Biết lá gan của so con chuột còn hơn, đúng là người giống như tên đều ác độc như vậy.

      "Ở trong phòng chờ !" dặn xong. dùng hệ thống nghe trộm nữa, lần này coi như ràng, ai biết Tuần Lạc Nguyên có phải "Ba giây " ? Phi!

      ". . . . . . phải nhanh chóng về đó. . . . . ." Trong mắt ngấn lệ, như đứa bé bị vứt ở ven đường. “Biết rồi”. trả lời cách qua loa rồi xoay người rời .

      Kỷ Lục Đề ở trong phòng trống qua lại, biết Hạ Lan Bình lần này mất bao lâu, mệt mỏi ngồi xuống giường, sau đó, phát ở cuối giường có chiếc TV rất lớn. Xem TV có thể làm thời gian trôi qua nhanh hơn ? cố gắng làm cho lo lắng trong trái tim hạ xuống đến mức thấp nhất, liền cẩm lấy điều khiển TV mở lên.

      "Đó —— đúng, chính là chỗ đó. . . . . ." Quay người lại trong Tv truyền đến tiếng khổ sở rên rỉ, màn hình dần dần ràng hơn, xuất khuôn mặt đau khổ nhíu mày. “A…Nhanh nhanh lên chút….”

      Kỷ Lục Đề chớp chớp mắt, nhịp tim tăng nhanh, lại nhịn được chớp mắt thêm vào cái, cho đến khi hình ảnh ràng, lộ ra thân hình người đàn ông đè lên, bộ phận trọng điểm kia ràng và chói mắt.

      "Hả?" Kỷ Lục Đề đem chiếc điều khiển ôm chặt chẽ vào trong ngực, hô hấp trở nên dồn dập.

      Đây đây đây. . . . . . Đây chính là "Cảnh ướt át" mà người sao? là đáng sợ, kia sao lại khổ sở đến như vậy? Trong tạp chí phải đều làm chuyện đó rất thoải mái sao? Tại sao so với tưởng tượng giống nhau chứ?

      "Dễ chịu sao?" Thân thể của người đàn ông mồ hôi đầm đìa, bộ mặt cũng rất khổ sở. "Lẳng lơ, biết em sướng muốn chết rồi!”

      Kỷ Lục Đề gần như ngừng hô hấp. Dọa chết người! ta sao lại có thể những lời hạ lưu như vậy chứ? Có phải…có phải đàn ông lúc làm chuyện này cũng những lời đáng sợ khiến người ta sợ đến té xỉu như vậy? Quá kinh khủng!

      "A a. . . . . ." đó gì, cứ luôn miệng kêu đau ngừng.

      Cực kỳ kỳ lạ! Hai người đó hình như rất khổ sở muốn chết đến nơi, tại sao vẫn muốn tiếp tục? hiểu nổi trong đầu hai người này suy nghĩ cái gì? Lòng hiếu kỳ của càng lúc càng tăng cao, biết từ lúc nào dần dàn tiến gần hơn, cả khuôn mặt cũng dính vào màn hình.

      "Em có thể giải thích chút, em bây giờ làm gì?" Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng người đàn ông như quỷ mị, làm hỗn loạn suy nghĩ tìm tòi của .

      "Tôi nghiên cứu. . . . . ." Ah? Oa! ? Tại sao lại có tiếng người chuyện ở đây? bỗng nhiên trừng lớn mắt, Xuýt chút nữa bị tia bức xạ của ti vi làm mù mắt."Hả. . . . . . phải là. . . . . Hạ Lan Bình chứ?"

      Oh! Làm cho "Thối" quá ! Tại sao lại chọn lúc này để về chứ!? là quá mất mặt mà!

      "È hèm." Hạ Lan Bình khẽ ho tiếng, đưa tay trực tiếp nhấn tắt TV. "Ngoại trừ ra còn có ai nữa?"

      vừa vào, nhìn thấy cả tâm hồn đều bị hình ảnh TV hấp dẫn. Ở những nơi như thế này có chương trình gì hay chứ? Toàn bộ đều là chương trình hạn chế độ tuổi, này nhìn thấy còn xem say sưa nữa chứ, hiểu nổi đầu óc đơn giản hay là dâm đãng, nhưng mà nhìn vào biểu hàng ngày của , chắc chắn mười phần là khả năng thứ nhất rồi.

      "Ha. . . . . . Ha ha, ... về rồi?" cười khan, hoàn toàn có dũng khí đối mặt với .

      "Rất đẹp mắt sao?" đứng ở phía sau , vừa đúng ôm lấy thân thể nửa ngồi nửa quỳ của , bị vây ở giữa chiếc nàm hình tối đen của TV và cánh tay của . "Tiểu Lục Đề." ác ý ở bên tai thổi hơi, giọng trầm thấp có vẻ nguy hiểm lại lười biếng.

      "A, ha ha, tôi...tôi cái gì cũng thấy." khẩn trương rụt vai lại, đôi mắt to tròn híp lại, bởi vì đột nhiên đến gần nên toàn thân sởn gai ốc."Chuyện của . . . . . . Làm xong rồi?"

      láo, bởi vì trong phim bộ phận đó của nam nữ cũng bị che lại, cho nên nhìn thấy gì.

      "Còn chưa xong." đụng cũng chưa đụng đến . Làm sao có thể “Làm viêc” xong được?

      "Vậy , trở về làm gì?" ra muốn là, tại sao lại chọn lúc này trở lại? Ô. . . . . . là nghĩ đến là muốn khóc rồi!

      " trở về làm thế nào ‘ làm việc ’ được?" Hazz, biết mở bình ai mà biết trong bình có gì (Tự vạch áo cho người xem lưng), ràng hai người "Làm việc" ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. "Nếu làm sao bắt gặp làm chuyện xấu?" Hơn nữa lại là tội phạm hành.

      " xin lỗi, tôi phải cố ý. . . . . ."

      " phải cố ý, tại sao lại tập trung tinh thần như vậy, ngay cả vào phòng cũng phát ?" Ừ, là thơm. dịch sát cổ của , nghe thấy người phát ra hương thơm tự nhiên.

      "Tôi...tôi. . . . . . xin lỗi." bất ngờ tiến lại gần, giải thích được chỉ biết xin lỗi, khẩn trương ngừng lặp lặp lại.

      " thà rằng em lựa chọn cách khác để xin lỗi.” Đầu ngón tay bỗng dưng giữ chặt chiếc cằm xinh xắn của , để cho ngẩng đầu lên, hơi nghiêng mặt cúi xuống hôn mãnh liệt; ra căn bản có lỗi, đây chỉ là cái cớ lợi dụng để hôn .
      TV_2010 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      4.3

      Lại tới nữa! Đầu óc Kỷ Lục Đề bỗng nhiên quay cuồng, có biện pháp nào ngăn thói quen hôn đến mạnh liệt như thế này, mỗi lúc đều khiến toàn thân mềm nhũn, muốn động đậy cũng có cách nào, ngay đến chút sức lực để kháng cự cũng có.

      Đôi môi được đốt nóng, từng tấc lưỡi bỏng rát, từng chút hôn đến khiến vô lực phản kháng với hơi thở mùi đàn hương từ miệng , mùi vị của hai người hòa lẫn vào thành luồng khí nóng, nhiệt độ trong căn phòng màu hồng bỗng chốc lên cao.

      làm pháp thuật gì người ? Tại sao hoàn toàn làm được gì?

      "Hôn em, tiểu Lục Đề." Nhếch miệng gợi lên nụ cười tà mị, lửa nóng lưỡi lướt qua viền tai nhạy cảm của , hài lòng cảm giác được thân thể run lên. “ được….Tôi …tôi thể động đậy được….” có cách nào hoàn chỉnh cả câu, dựa vào trong ngực thân thể giống như con búp bê vải bị rút sinh mệnh, chỉ có thể mặc cho định đoạt."Đứng lên được ?" hỏi.

      Thậm chí ngay cả hơi sức để chuyện cũng có, vô lực lắc đầu, hoàn toàn mềm yếu làm biết làm như thế nào. Lưu chóng ôm lấy tới bên giường, đặt chiếc giường hình tròn tràn đầy màu hồng, xem ra càng lúc càng cảm thấy sắc đẹp có thể thay cơm. " đẹp." Ngón trỏ lướt xuống hõm xương quai xanh, ánh mắt phát lên ngọn lửa nóng bỏng tròng mắt đen tham lam tìm kiếm lãnh địa sắp thuộc về .

      Kỷ Lục Đề theo bản năng tránh ánh mắt nóng bỏng của . Ánh mắt đen thâm thúy phát ra những ánh sáng khó hiểu nhìn chằm chằm , làm cả người nóng lên, nhịn được run rẩy…

      "Có muốn thử chút mùi vị mất hồn đó ?" Cúi người, giọng của khàn khàn mà nguy hiểm giống như nhung lụa trượt vào màng nhĩ nhạy cảm của , cho phép trốn tránh.

      "Tôi , hiểu muốn gì?" gần như bị thanh của dọa sợ đến ngừng thở, luống cuống cuộn tròn thân thể, cả khuôn mặt toàn bộ vùi vào trong gối nằm màu hồng .

      "Em —— thích làm đà điểu?" mỉm cười, vừa cười vừa tức giận hành động của , ngón tay thon dài chạy dọc từ sau gáy trượt xuống dưới sống lưng, cảm thấy thân thể của căng thẳng giống như hóa đá.

      ra lời, sống lưng theo bàn tay di động mà nóng lên, kháng cự chôn đầu ở trong gối mãnh liệt lắc đầu.

      "Nhìn cũng dám nhìn, chẳng lẽ em lại dám làm?" này lòng dạ rất mềm mại, nhưng tính tình cũng rất quật cường, nhưng có thể "Hướng dẫn từng bước" .

      "Này. . . . . . Đừng nữa!" xấu hổ đỏ bừng mặt, thiếu chút nữa đem gối đầu đốt thành cái động .

      "Em thiếu dưỡng khí rồi, giúp em thông khí." Nhanh chóng đem kéo từ trong gối ra, lời gì chặn lên môi đỏ mọng mê người của , lần nữa nổ tung kích thích.

      Kỷ Lục Đề xấu hổ xoay vòng nắm đấm đánh vai , lưng, thế bắp thịt người đàn ông này giống như đá, ngược lại làm cho tay đau hơn, đánh lát, cũng còn sức để đánh nữa, dù thế nào nữa cũng hề đâu, chỉ là mình khiến mình vất vả hơn thôi.

      "Rất tốt, hô hấp rất có hiệu quả, đúng là có thể làm cho em có tinh thần hơn.” được lợi còn ra vẻ, đầu lưỡi quên chiếm nhiều hơn chút tiện nghi.

      " quá đáng!" tức giận trừng , nổi giận đẩy cái."Tránh ra ! Tôi muốn về!"

      biết rất ràng mình thể ở lại chỗ này nữa, nếu tiếp đó xảy ra chuyện gì, trong lòng hai người bọn họ cũng biết .

      "Hứ! Vậy cũng được." kéo eo lại khi muốn đứng lên. "Phòng bên cạnh vẫn chưa xong chuyên, em phải mới nửa từ bỏ chứ, chịu trách nhiệm của trợ thủ đó!" Hơi dùng sức, co liền lại ngã vào trong lòng .

      "Trợ thủ cái gì chứ? Tôi căn bản giúp được gì, để tôi trở về !" Lần này thể để bàn thân mình yếu đuối như vậy nữa, dùng lực vặn vẹo thân thể. "Hơn nữa làm sao biết phòng bên cạnh còn chưa. . . . . ." Xong chuyện? GOD! vậy mà ra lời!

      cần gì phải lừa em!"

      "A. . . . . . Nhanh, nhanh lên chút nũa. . . . . ." Xuyên thấu qua màng nhĩ, tiếng rên rĩ đau khổ của truyền vào trong tai .

      ". . . . . ." dám tin trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm ." dám lắp mắt nghe lén!" ta làm sao làm được? là. . . . . . Quá thần kỳ!

      "Đây là công việc." nhướn lông mày, chịu nổi cảm giác đạo đức mãnh liệt của . "Huống chi là người nhận vụ án này là em, chưa đồng ý." giúp đó! Rốt cuộc này có hiểu hay ?

      "Tại sao lại đổ mọi chuyện lên đầu tôi vậy?" ủy khuất chu cái miệng nhắn, dám gào thét.

      "Em cái gì?" nhướn cao lông mày, làm như nếu như sai câu đem róc xương vậy, chuẩn bị đem róc xương róc thịt vậy. "Có can đảm em lại lần nữa xem!" giọng mang theo uy hiếp.

      " có, có, Tôi điều gì cả!" đương nhiên là dám lộ ra, như vậy mới phù hợp bản tính nhát gan của . " có thể dạy dạy tôi sao?" Dạy làm thế nào trộm lắp máy nghe lén. Mặc dù chưa dùng phương pháp này, nhưng ở trong nhận thức của , học nhiều chút luôn là tốt.

      Hạ Lan Bình híp mắt liếc , đáy mắt như có ngọn lửa hồi sinh. "Em muốn học?" Muốn học thanh hỗn loạn trong máy nghe lén.

      "Ừm!" dùng sức gật đầu.

      " bỏ chạy ?" giống như lúc nãy, nhân dịp dục vọng của mãnh liệt phủi mông bỏ chạy?

      "Ừ, trốn." Vì sao phải trốn? cũng chỉ là muốn học lắp máy nghe lén mà thôi, trừ phi lại muốn mắng chửi người, nếu học được tuyệt đối trốn.

      Hạ Lan Bình bỗng chốc nhào lên người , đem đặt dưới người, nhìn chằm chằm đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của . "nghe được những lời này của em là đủ rồi."
      TV_2010 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5:

      Mọi chuyện xảy ra sau đó thể cứu vãn được nữa, mọi chuyện đều thoát ra ngoài phạm vi có thể tưởng tượng của Kỷ Lục Đề.

      " . . . . . làm cái gì vậy! ?" đến khi cảm thấy lạnh lý trí của nhanh chóng trở về, hoảng sợ lấy hai cánh tay che trước ngực.

      Hạ Lan Bình trả lời, đôi mắt nóng bỏng giống như thỏi nam châm mạnh mẽ, thu lại ánh mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của , máu của sôi trào sắp thể khống chế được.

      Cũng may, là người hiểu biết có học, giống như sắc lang nôn nóng nhào trước sắc đẹp, thích từ từ trêu chọc , khiến cho chủ động thương ôm ấp , vui vẻ thoải mái mềm mại dưới sức hấp dẫn của người đàn ông toát ra từ .

      "Em phải là muốn học hay sao? đương nhiên phải chăm chỉ dạy dỗ em rồi.” sau khi xong chuyện, chỉ hai ba động tác lột hết quần áo của ngăn cách với , thân thể cường tráng của chỉ sót lại cái quần lót màu đen.

      Quần áo của đặt chung chỗ, tất cả bị ném xa.

      "Học. . . . . ." Đôi mắt trừng lớn, tự chủ dịch về phía sau giường chút. “Lắp máy nghe trộm tại sao lại phải cởi sạch quần áo? Vậy tôi học nữa!” giọng của bén nhọn thêm mấy phần, tràn đầy vẻ thể tin được.

      mới ra ngoài được bao lâu? Chả nhẽ trước tiên phải cởi sạch quần áo, cài tốt máy nghe lên rồi lại mặc quần áo lại chỉnh tề, rất nghi ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể hoàn thành những động tác phức tạp này.

      "A?" Hạ Lan Bình ngây ngẩn cả người. Cho đến lúc này, mới biết muốn học kỷ thuật gì."Em học những thứ này để làm gì? Em lại dùng đến!” chỉ cần quản lý tốt phòng dạy múa ba-lê của là được, cần gì phải học những phương pháp đến tám trăm năm sau cũng cần dùng đến chứ, căn bản cũng biết dùng vào đâu!

      "Học nhiều chút cũng tốt chứ sao!" nhích mông lùi về phía sau chút, lặng lẽ kéo góc chăn, cần nhiều cảm giác an toàn hơn.

      "Được, vậy dạy em chút.” Nhích gần thêm chút, mừng rỡ nghe theo bản tính hiếu học của .

      " cần! Trả lại quần áo cho tôi, tôi muốn về nhà?" vội vàng lật người lăn vòng lớn, cả người trốn vào trong mép giường, khéo ngược lại khiến bản thân mắc kẹt vào hoàn cảnh nguy hiểm có đường lui.

      "Em cũng nghe thấy rồi, phòng bên cạnh vẫn chưa xong, chừng chúng ta còn phải ở đây nghỉ ngơi 1~2 giờ nữa.” bộ máy nghe trộm kia cùng với quần áo bị ném ra xa, cũng rảnh rỗi đến mức nhặt nó lại. “Muốn nhặt em đến đó nhặt lấy ánh mắt ý bảo, đưa mắt chỉ nhìn về phía đống quần áo kia.

      "Này, vậy. . . . . ." Vậy phải làm thế nào đây?

      Muốn nhặt quần áo lại, phải qua , những mà lúc này người có gì che cả, đến ngay cả quần jeans cũng bị cởi ra đến mông, cho dù có thể đứng lên, nhưng cũng khó đảm bảo chiếc quần kia vẫn “Dính” chân .

      "Tại sao lại trốn xa như vậy?" tức giận ngồi xếp bằng ở giường, con ngươi đen láy thấy đáy vẫn như rực lửa nhìn . “ miễn cưỡng phụ nữ, em mặc quần áo của em cho tốt .” Tuy bộ dáng thú vị này của khiến nản lòng, nhưng dáng vẻ này của .

      rất mê người!

      dán chặt tường, trong lòng suy nghĩ làm sao để qua , mới bị quấy rối thuận lợi lấy lại quần áo, bỗng chốc lỗ tai dán vào tường nghe thấy thanh mơ hồ từ bên kia truyền sang thanh ám muội rên rỉ, hoảng sợ lập tức dời lỗ tai , nghi ngờ mở lớn mắt nhìn chằm chằm “ thanh phát ra” từ bức tường màu trắng.

      "... có nghe thấy, nghe thấy thanh gì ?” thanh này càng lúc càng lớn, cùng với thanh TV lúc nãy rất giống nhau, khiến lông tơ dựng đứng lên cả.

      " thanh gì?" ngoáy ngoáy lỗ tai, dứt khoát nhấc hai chân lên giường, thèm để ý đến việc “Nam sắc” của bị nhìn thấy hết.

      "Cái đó, cái đó. . . . . ." khẩn trương cuống cuồng chỉ vào mặt tường, gương mặt trái xoan đỏ rực như lửa, nhìn mặt giải thích được, giống như chưa từng nghe thấy thanh kỳ quái đó bao giờ, nhịn được nghi ngờ có phải bản thân mình nghe nhầm thanh xấu nào . “Rất, thanh rất là lạ.” lưu loát như nuốt phải thứ gì đó cứng, giọng khẽ run.

      Hạ Lan Bình dùng ngón tay ám chỉ im lặng, tập trung tinh thần nghe cẩn thận, bao lâu liền bật cười. “Loại thanh này ở trong chỗ này lúc nào cũng có, đừng ngạc nhiên như vậy!.”

      ". . . . . . Đó." căng thẳng toàn thân căng cứng,

      dám nhúc nhích chút nào, chỉ thay đổi chủ ý, lại muốn làm chuyện gì đó tà ác với .

      Nằm năm phút đồng hồ, phòng bên cạnh tiếng rên rỉ cũng vang lên năm phút đồng hồ, liếc mắt nhìn thấy gương mặt càng ngày càng đỏ của Kỷ Lục Đề, Hạ Lan Bình rốt cuộc nhảy dựng lên, ý tốt dâng lên nhặt quần áo ném sang cho . "Mặc vào." Kỷ Lục Đề dường như vui mừng mà phát khóc, lo lắng kéo quần áo về, đứng sau lưng nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề. "Đến đây." mặc quần dài vào, vỗ vỗ bên cạnh mép giường ý bảo ngồi xuống, nhìn ánh mắt đề phòng của ... trừng mắt thở dài. " phải miễn cưỡng em rồi sao? Đến đây!" nắm lấy cổ tay , giống như xách con gà đặt ngồi xuống cạnh mép giường.

      "Làm cái gì?" Có cam đoan của , thần kinh căng thẳng của Kỷ Lục Đề từ từ buông lỏng.

      Người đàn ông này miệng tuy xấu chút, ta tuy thích động tay động chân với , có việc gì liền thích ép làm việc giúp an ta, nhưng dù sao ta cũng được xem như là người tốt, ít nhất đánh phụ nữ.

      rất ràng, với tình huống lúc này, chỉ cần bất kỳ ma sát nào cũng có khả năng xảy ra chuyện, nhưng mà lại nhịn xuống, vì đồng ý.

      Đàn ông vào lúc này chắc có lẽ đều xúc động? mặc dù có kinh nghiệm, nhưng dù sao cũng hiểu biết chút ít, cũng bởi vì ép buộc , nên đối với thiện cảm lại tăng thêm phần.

      "Cứ ngồi như vậy cũng phải là biện pháp, bằng em cứ xem tivi , cho nhanh hết thời gian." Mà lại có thể ngủ giấc.

      đưa điều khiển tivi cho , hai chân đặt dưới sàn nhà, nằm ngang hình chữ L, ngủ. phải đặc biệt thích ngủ, nhưng ở đâu cũng có thể ngủ được, hơn 30 giây đồng hồ ngủ say.

      bao lâu, tiếng thở đều đều nhàng truyền ra từ giường.

      Kỷ Lục Đề sững sờ nhìn điều khiển tivi, lại ngây ngốc nhìn mới chốc lát ngủ say, cuối cùng đem tầm mắt dời lên chiếc điều khiển ở tay giống như nó cắn người vậy.

      mới xem loại phim này tốt, tại sao lúc này lại bảo xem tivi? Có phải trong đó chỉ có mỗi kênh "có màu sắc" mà ra còn có kênh nào khác nữa?

      Ôm tâm trạng nghi ngờ, cẩn thận từng li từng tí mở tivi lên, trong đó cũng nhanh chóng truyền đến thanh đó, đáng tiếc khiến thất vọng, bởi vì dù bất cứ kênh nào, cũng đều là những hình ảnh hạn chế độ tuổi, khiên nhìn thấy cả người khôn hiểu sao lại vô cớ nóng lên.

      Mặt hồng tim đập nhanh tắt TV , nhìn khắp phòng hết bên trái rồi lại bên phải, cuối cùng tìm được việc "đứng đắn" có thể làm - nhìn .

      Nhìn ngủ so với xem tivi có vẻ tốt hơn, cũng thoải mái hơn so với việc nhìn gian phòng màu hồng này, sau khi đem tầm mắt nhìn vào gương mặt xong, ở trong lòng nghiêm túc đưa ra kết luận.

      người đàn ông đẹp trai. Mặc dù từ lần gặp mặt đầu tiên, giữa hai người luôn tranh chấp ngừng, nhưng chưa từng phủ nhận đẹp trai.

      Mái tóc đen mềm mượt, có mấy sợi tóc cứng đầu che lấp trán của , hơn nữa lại có tóc mai, tính tình lại khuôn phép, đối lập với nhau, lông mày và lông mi của giống nhau nó rất dày, lông mày thô kệch thể ra tính cách hiền lành của , lông mi dài mà cong vút khiến rất ghen tỵ, dường như còn dài hơn của nữa.

      Sống mũi thẳng tắp đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên, nhân trung lõm xuống theo hiểu biết của về tướng mệnh , điều này chứng tỏ sống rất lâu, làn da màu lúc mạch, chắc là do thời gian bôn ba ở bên ngoài nhiều nên mới có màu vậy, tổng thể mà , chính là loại đàn ông khiên các cảm thấy rung động đên mức muốn hét chói tai.

      loại xúc động muốn chạm vào , cái này phải là chỉ có mới làm được, cái này là trả thù việc cứ động tý là dùng tay sờ loạn cơ thể , có lẽ cũng có quyền chạm vào người . Đưa tay ra trước mặt quơ hai cái, vui mừng vì có dấu hiệu tỉnh lại, hít sâu hơi dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lên từng góc cạnh khuôn mặt của .

      ra da thịt đàn ông so với rất khác, có chút thô, cũng giống như da người khác bị lồi lõm do sẹo, mà da của trơn nhẵn, xúc cảm tệ.

      Sờ lên dường như có cảm giác nghiện, mơ màng lướt qua trán , sống mũi, chạm đến nhân trung, rồi lại di chuyển xuống môi của dừng lại.

      Trời ạ! Tim của đập loạn nhịp!

      có chuyện gì chứ? Hình như ngủ rất ngon, chắc vì quấy rầy mà tỉnh, để cho có cơ hội càn rỡ lần !
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      TV_2010 thích bài này.

    5. TV_2010

      TV_2010 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      22
      truyện hay quá
      tks editor nhé
      lót dép hóng chưa mới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :