Chương 5:
Mọi chuyện xảy ra sau đó thể cứu vãn được nữa, mọi chuyện đều thoát ra ngoài phạm vi có thể tưởng tượng của Kỷ Lục Đề.
" . . . . . làm cái gì vậy! ?" đến khi cảm thấy lạnh lý trí của nhanh chóng trở về, hoảng sợ lấy hai cánh tay che trước ngực.
Hạ Lan Bình trả lời, đôi mắt nóng bỏng giống như thỏi nam châm mạnh mẽ, thu lại ánh mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của , máu của sôi trào sắp thể khống chế được.
Cũng may, là người hiểu biết có học, giống như sắc lang nôn nóng nhào trước sắc đẹp, thích từ từ trêu chọc , khiến cho chủ động thương ôm ấp , vui vẻ thoải mái mềm mại dưới sức hấp dẫn của người đàn ông toát ra từ .
"Em phải là muốn học hay sao? đương nhiên phải chăm chỉ dạy dỗ em rồi.” sau khi xong chuyện, chỉ hai ba động tác lột hết quần áo của ngăn cách với , thân thể cường tráng của chỉ sót lại cái quần lót màu đen.
Quần áo của và đặt chung chỗ, tất cả bị ném xa.
"Học. . . . . ." Đôi mắt trừng lớn, tự chủ dịch về phía sau giường chút. “Lắp máy nghe trộm tại sao lại phải cởi sạch quần áo? Vậy tôi học nữa!” giọng của bén nhọn thêm mấy phần, tràn đầy vẻ thể tin được.
mới ra ngoài được bao lâu? Chả nhẽ trước tiên phải cởi sạch quần áo, cài tốt máy nghe lên rồi lại mặc quần áo lại chỉnh tề, rất nghi ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể hoàn thành những động tác phức tạp này.
"A?" Hạ Lan Bình ngây ngẩn cả người. Cho đến lúc này, mới biết muốn học kỷ thuật gì."Em học những thứ này để làm gì? Em lại dùng đến!” chỉ cần quản lý tốt phòng dạy múa ba-lê của là được, cần gì phải học những phương pháp đến tám trăm năm sau cũng cần dùng đến chứ, căn bản cũng biết dùng vào đâu!
"Học nhiều chút cũng tốt chứ sao!" nhích mông lùi về phía sau chút, lặng lẽ kéo góc chăn, cần nhiều cảm giác an toàn hơn.
"Được, vậy dạy em chút.” Nhích gần thêm chút, mừng rỡ nghe theo bản tính hiếu học của .
" cần! Trả lại quần áo cho tôi, tôi muốn về nhà?" vội vàng lật người lăn vòng lớn, cả người trốn vào trong mép giường, khéo ngược lại khiến bản thân mắc kẹt vào hoàn cảnh nguy hiểm có đường lui.
"Em cũng nghe thấy rồi, phòng bên cạnh vẫn chưa xong, chừng chúng ta còn phải ở đây nghỉ ngơi 1~2 giờ nữa.” bộ máy nghe trộm kia cùng với quần áo bị ném ra xa, cũng rảnh rỗi đến mức nhặt nó lại. “Muốn nhặt em đến đó nhặt ” lấy ánh mắt ý bảo, đưa mắt chỉ nhìn về phía đống quần áo kia.
"Này, vậy. . . . . ." Vậy phải làm thế nào đây?
Muốn nhặt quần áo lại, phải qua , những mà lúc này người có gì che cả, đến ngay cả quần jeans cũng bị cởi ra đến mông, cho dù có thể đứng lên, nhưng cũng khó đảm bảo chiếc quần kia vẫn “Dính” chân .
"Tại sao lại trốn xa như vậy?" tức giận ngồi xếp bằng ở giường, con ngươi đen láy thấy đáy vẫn như rực lửa nhìn . “ miễn cưỡng phụ nữ, em mặc quần áo của em cho tốt .” Tuy bộ dáng thú vị này của khiến nản lòng, nhưng dáng vẻ này của .
rất mê người!
dán chặt tường, trong lòng suy nghĩ làm sao để qua , mới bị quấy rối thuận lợi lấy lại quần áo, bỗng chốc lỗ tai dán vào tường nghe thấy thanh mơ hồ từ bên kia truyền sang thanh ám muội rên rỉ, hoảng sợ lập tức dời lỗ tai , nghi ngờ mở lớn mắt nhìn chằm chằm “ thanh phát ra” từ bức tường màu trắng.
"... có nghe thấy, nghe thấy thanh gì ?” thanh này càng lúc càng lớn, cùng với thanh TV lúc nãy rất giống nhau, khiến lông tơ dựng đứng lên cả.
" thanh gì?" ngoáy ngoáy lỗ tai, dứt khoát nhấc hai chân lên giường, thèm để ý đến việc “Nam sắc” của bị nhìn thấy hết.
"Cái đó, cái đó. . . . . ." khẩn trương cuống cuồng chỉ vào mặt tường, gương mặt trái xoan đỏ rực như lửa, nhìn mặt mà giải thích được, giống như chưa từng nghe thấy thanh kỳ quái đó bao giờ, nhịn được nghi ngờ có phải bản thân mình nghe nhầm thanh xấu nào . “Rất, thanh rất là lạ.” lưu loát như nuốt phải thứ gì đó cứng, giọng khẽ run.
Hạ Lan Bình dùng ngón tay ám chỉ im lặng, tập trung tinh thần nghe cẩn thận, bao lâu liền bật cười. “Loại thanh này ở trong chỗ này lúc nào cũng có, đừng ngạc nhiên như vậy!.”
". . . . . . Đó." căng thẳng toàn thân căng cứng,
dám nhúc nhích chút nào, chỉ thay đổi chủ ý, lại muốn làm chuyện gì đó tà ác với .
Nằm năm phút đồng hồ, phòng bên cạnh tiếng rên rỉ cũng vang lên năm phút đồng hồ, liếc mắt nhìn thấy gương mặt càng ngày càng đỏ của Kỷ Lục Đề, Hạ Lan Bình rốt cuộc nhảy dựng lên, ý tốt dâng lên nhặt quần áo ném sang cho . "Mặc vào." Kỷ Lục Đề dường như vui mừng mà phát khóc, lo lắng kéo quần áo về, đứng sau lưng nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề. "Đến đây." mặc quần dài vào, vỗ vỗ bên cạnh mép giường ý bảo ngồi xuống, nhìn ánh mắt đề phòng của ... trừng mắt thở dài. " phải miễn cưỡng em rồi sao? Đến đây!" nắm lấy cổ tay , giống như xách con gà đặt ngồi xuống cạnh mép giường.
"Làm cái gì?" Có cam đoan của , thần kinh căng thẳng của Kỷ Lục Đề từ từ buông lỏng.
Người đàn ông này miệng tuy xấu chút, ta tuy thích động tay động chân với , có việc gì liền thích ép làm việc giúp an ta, nhưng dù sao ta cũng được xem như là người tốt, ít nhất đánh phụ nữ.
rất ràng, với tình huống lúc này, chỉ cần bất kỳ ma sát nào cũng có khả năng xảy ra chuyện, nhưng mà lại nhịn xuống, vì đồng ý.
Đàn ông vào lúc này chắc có lẽ đều xúc động? mặc dù có kinh nghiệm, nhưng dù sao cũng hiểu biết chút ít, cũng bởi vì ép buộc , nên đối với thiện cảm lại tăng thêm phần.
"Cứ ngồi như vậy cũng phải là biện pháp, bằng em cứ xem tivi , cho nhanh hết thời gian." Mà lại có thể ngủ giấc.
đưa điều khiển tivi cho , hai chân đặt dưới sàn nhà, nằm ngang hình chữ L, ngủ. phải đặc biệt thích ngủ, nhưng ở đâu cũng có thể ngủ được, hơn 30 giây đồng hồ ngủ say.
bao lâu, tiếng thở đều đều nhàng truyền ra từ giường.
Kỷ Lục Đề sững sờ nhìn điều khiển tivi, lại ngây ngốc nhìn mới chốc lát ngủ say, cuối cùng đem tầm mắt dời lên chiếc điều khiển ở tay giống như nó cắn người vậy.
mới xem loại phim này tốt, tại sao lúc này lại bảo xem tivi? Có phải trong đó chỉ có mỗi kênh "có màu sắc" mà ra còn có kênh nào khác nữa?
Ôm tâm trạng nghi ngờ, cẩn thận từng li từng tí mở tivi lên, trong đó cũng nhanh chóng truyền đến thanh đó, đáng tiếc khiến thất vọng, bởi vì dù bất cứ kênh nào, cũng đều là những hình ảnh hạn chế độ tuổi, khiên nhìn thấy cả người khôn hiểu sao lại vô cớ nóng lên.
Mặt hồng tim đập nhanh tắt TV , nhìn khắp phòng hết bên trái rồi lại bên phải, cuối cùng tìm được việc "đứng đắn" có thể làm - nhìn .
Nhìn ngủ so với xem tivi có vẻ tốt hơn, cũng thoải mái hơn so với việc nhìn gian phòng màu hồng này, sau khi đem tầm mắt nhìn vào gương mặt xong, ở trong lòng nghiêm túc đưa ra kết luận.
là người đàn ông đẹp trai. Mặc dù từ lần gặp mặt đầu tiên, giữa hai người luôn tranh chấp ngừng, nhưng chưa từng phủ nhận đẹp trai.
Mái tóc đen mềm mượt, có mấy sợi tóc cứng đầu che lấp trán của , hơn nữa lại có tóc mai, tính tình lại khuôn phép, đối lập với nhau, lông mày và lông mi của giống nhau nó rất dày, lông mày thô kệch thể ra tính cách hiền lành của , lông mi dài mà cong vút khiến rất ghen tỵ, dường như còn dài hơn của nữa.
Sống mũi thẳng tắp đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên, nhân trung lõm xuống theo hiểu biết của về tướng mệnh , điều này chứng tỏ sống rất lâu, làn da màu lúc mạch, chắc là do thời gian bôn ba ở bên ngoài nhiều nên mới có màu vậy, tổng thể mà , chính là loại đàn ông khiên các cảm thấy rung động đên mức muốn hét chói tai.
có loại xúc động muốn chạm vào , cái này phải là chỉ có mới làm được, cái này là trả thù việc cứ động tý là dùng tay sờ loạn cơ thể , có lẽ cũng có quyền chạm vào người . Đưa tay ra trước mặt quơ hai cái, vui mừng vì có dấu hiệu tỉnh lại, hít sâu hơi dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lên từng góc cạnh khuôn mặt của .
ra da thịt đàn ông so với rất khác, có chút thô, cũng giống như da người khác bị lồi lõm do sẹo, mà da của trơn nhẵn, xúc cảm tệ.
Sờ lên dường như có cảm giác nghiện, mơ màng lướt qua trán , sống mũi, chạm đến nhân trung, rồi lại di chuyển xuống môi của dừng lại.
Trời ạ! Tim của đập loạn nhịp!
có chuyện gì chứ? Hình như ngủ rất ngon, chắc vì quấy rầy mà tỉnh, để cho có cơ hội càn rỡ lần !
Last edited by a moderator: 7/12/14