1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư, thật xin lỗi - Tử Trừng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      2.2

      im lặng đến phía sau , nhìn thấy số lượng sợi mì ít do bỏ vào nồi nhướng mày.

      "Này, định cho heo ăn đấy à?"

      Bất tình lình, giọng của ta bỗng chốc vang lên bên tai , khiến hết sức hoảng sợ, chiếc đũa cầm cũng sắp trượt khỏi tay, đúng lúc chạm vào nồi nước nấu mì sôi, bỏng đến nỗi phải nhanh chóng vứt bỏ chiếc đũa nắm lấy tay."Nóng quá!"

      Động tác của rất nhanh, nhưng động tác của Hạ Lan Bình lại nhanh hơn cả nữa, gần như lúc đó trong nháy mắt bàn tay của bị bỏng lập tức nắm lấy cánh tay đỏ rực đó của rồi nhanh chóng mở vòi nước ra đưa bàn tay của sát vào."Ngốc! ruốt cuộc khẩn trương cái gì cơ chứ?"

      "Tôi . . . . ." Còn phải là do ta làm hại cả sao! vừa tủi thân lại đau buốt cánh tay trong mắt cũng đỏ lên.

      "Chân tay vụng về, hiểu được làm sao có thể lớn bằng tuổi này được!" ta vừa giúp đưa tay về phía vòi nước, vừa càn nhằn lải nhãi bên tai mãi thôi.

      "Xin lỗi. . . . . ." cũng ràng lắm tại sao lại phải xin lỗi, nhưng mà những lời này lại khống chế nổi ra.

      "Ngoài việc mở miệng ra là . . . . Cái gì đó?" Bỗng nhiên giọt nước mắt lớn cổ tay của , hiểu ra sao cả nhìn về phía giọt nước đó rơi xuống, phát những gitoj nước mắt này là từ trong hốc mắt của rơi xuống. "Này, Này này, khóc cái gì mà khóc chứ?"

      Có lầm hay ! ? Mới như vậy khóc rồi hả ? này cũng quá yếu đuối !

      "Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi. . . . . ." Nghe được giọng của càng ngày càng to, lại nhịn được muốn xin lỗi ngừng.

      "Này. . . . . ." Hạ Lan Bình còn muốn nhiều điều, nhưng lúc này, nồi nấu mì bỗng nhiên sủi lên rất nhiều bọt trắng, cũng nhanh chóng tràn ra cả bếp ga, đem lửa trong bếp dập tắt, buộc phải bỏ tay của ra, luống cuống tay chân vòng qua tắt bếp.

      Trong lúc này, Kỷ Lục Đề giống như tránh thoát được cái bẫy thỏ hoang, vung cánh tay ướt đẫm từ bên cạnh mà bỏ chạy, mà Hạ Lan Bình ánh mắt thấy có hành động muốn chạy trốn, gần như là théo làm động tác theo phản xạ nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cổ tay của .

      "A!" Đầu ngón tay của chà sát lên mặt lớp da bên ngoài bị sưng đỏ, lập tức do quá đau mà kêu ra tiếng.

      "A!" Nghe thấy hét chói tai, cũng theo đó mà kêu to, chỉ thấy "Thục nữ" lập tức lao ra từ phòng của Kỷ Lục Đề, ánh mắt màu xanh của con mèo lóe ra vẻ u, ánh mắt to tròn nhìn chằm chằm đôi trai rồi đồng thời kêu to lên, đề phòng dựng thẳng đứng cái đuôi và toàn bộ lông người dậy.

      "Mèo ngốc! Nhìn cái gì vậy! ? Vào phòng !" Hạ Lan Bình tức giận hung ác trừng "Thục nữ" cái, nó hoảng sợ nhảy lui về phía sau bước dài, dường như cảnh cáo "Meo. . . . . ." tiếng.

      " làm gì mà hung giữ với nó quá vậy ?" Kỷ Lục Đề để ý đến việc tay còn nóng rực, mắt còn ngấn lệ mắng ."Tôi rồi, ‘ thục nữ ’ ngu ngốc chút nào hết.”

      Hạ Lan Bình im lặng hồi lâu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm. " tệ lắm, vì con mèo kia, dũng khí của trái lại lại tăng gấp mấy lần đó?” bỗng nhiên nở nụ cười, trong giọng tràn ngập trêu chọc. Vì buồn tẻ kiên trì, nên "Tôn trọng" giảm bớt chữ “Dốt” đầu tiên rồi.

      ". . . . . . hiểu gì cả!" tức giận liếc mắt nhìn cái, cẩn thận rút tay mình trong tay của ra. do trong bàn tay của cứu ra."Tốt rồi, còn muốn ăn nữa ?" hít hít mũi, cố làm ra vẻ bình tĩnh hất cằm lên. "Cứ như vậy mà ăn?" Từng sợi mì bị nấu cho nở lớn ra, chút đồ gia vị cũng thêm vào? " rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?" cuối cùng cũng phát cáu lên, nổi giận cãi lại câu.

      "Ít nhất cũng phải thêm ít gia vị vào chứ?" Này nhé! này rất khó lộ ra tính cách của mình, kiềm chế chút cũng là điều nên làm.

      "Ừ, tương mè, tương muối hoặc thịt xay, làm phiền tự mình làm lấy vậy!" Kỷ Lục Đề kéo ra ngăn kéo dưới bếp, lấy ra mấy bao gia vị có sẵn ném cho , sau đó dùng cánh tay bị thương ôm lấy "Thục vênh váo hiên ngang về phòng.

      Hạ Lan Bình ngây ngẩn trong phòng nhìn mấy bao gia tay, lại nhìn chút bóng dáng nhắn của chạy trốn vào gian phòng, đem ánh mắt nhìn đến nồi mì sợi sắp thành cháo trong nồi, vẻ mặt có chút đờ đẫn.

      lúc sau, nhìn về phía dùng sức đóng sầm cánh cửa phòng của mình, lộ ra nụ cười khổ.

      "Hóa ra đơn độc này che dấu bộ móng vuốt sắc nhọn của mèo hoang ——"

      ***

      "Dạ, tôi thông báo cho ta sớm liên lạc lại với ngài . . . . . Dạ, được, tôi nhớ kỹ từng việc, đúng, cám ơn ngài gọi điện thoại , cám ơn, cám ơn."

      Cúp điện thoại, Kỷ Lục Đề thở ra hơi, tâm tình tránh được mà trở nên chán nản.

      Tại sao, tại sao? Tại sao ngoại trừ phải sắp xếp lại “Văn phòng thám tử mục nát” này, còn phải giúp đỡ cái tên "Hạ lưu" "Trinh thám mục nát" này nhận vô số cuộc điện thoại?. Cơm cũng có mà ăn, ghế cũng có mà ngồi?

      Nhưng mà tên đàn ông đáng hận kia lại đem ngôi nhà lớn như vậy ném cho , sau đó lại ngông nghênh ra khỏi cửa nữa chứ! Thậm chí ngay cả chìa khóa nhà cũng ném cho ? Này việc này. . . . . . ta rốt cuộc có ràng hay , rốt cuộc nhà của người nào đây?

      Hơn nữa ta rốt cuộc coi là cái gì? Chó giữ nhà à?

      Thay vì cái chức danh là chó giữ cửa, thà giống mèo như "Thục nữ" còn hơn lúc nào cũng xinh đẹp lười biếng, tối thiểu còn có nữ chủ nhân giống như vậy mến vật cưng.

      Haz —— yên sống cuộc sống ổn màng danh lợi, thưởng thức mùi hương thơm mát ngào ngạt từ Hồng Trà Scotland, khắp phòng nhạc du dương, tại thậm chí có cảm giác khác xa so với bản thân mình từ trước đến nay ——

      vì sao lại phải tự khiến mình khổ sở như thế này? Hu. . . . . .

      lần nữa mang khẩu trang vào, lại bắt đầu cố gắng sắp xếp các tài liệu kia thành từng chồng, có những tài liệu được ta buộc gọn lại thành từng chồng, nhưng cũng còn rất nhiều giấy tờ rải rác khắp nơi, biết làm thế nào để sắp xếp lại được. . . . . chao ôi! là đau đầu như muốn nổ tung vậy!

      "Meo meo. . . . . ." So sánh với khó chịu của , "Thục nữ" ngược lại có vẻ thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều; nhìn nó vui vẻ ở từ góc này đến góc khác trong phòng khách nhảy tới nhảy lui, kêu lên meo meo ngừng.

      Thấy "Thục nữ" lại có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh ngay cả ở nơi lộn xộn như thế này, tâm tình của cũng hiểu vì sao lại chìm xuống. Nếu trách nhiệm của là đem nơi này sắp xếp sạch dù sao muốn trốn cũng trốn được, hơn nữa đến ngay cả "Thục nữ" cũng có thể làm được, có lý do gì mà làm được, có phải hay ?

      lấy dao cắt dây buộc chồng tài liệu ra, rồi đem chỗ tài liệu đó mở ra, nghĩ rằng muốn từ các tài kiệu đó tìm ra những tài liệu liên quan đến nhau để phân loại ràng, ngờ "Thục nữ" lại nghĩ là làm cho nó lãnh thổ mới nên chạy đến, chính nó lãnh địa đường toát ra mà đến, hướng về phía chồng tài liệu mới mở triển khai"Tấn công" .

      "Đừng ồn ào, ‘ thục nữ ’, đến chỗ khác chơi ." Quay người lại, thấy mấy dấu chân mèo hỗn loạn, có can dấu màu đỏ nằm chồng tài liệu, Kỷ Lục Đề hoảng sợ phía tay chân màu cà phê của "Thục nữ"—— thực tế, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là tứ chi, ngạc nhiên phát chúng nó nhuộm đầy thuốc nhuộm màu đỏ."Hả? Tại sao có thể như vậy? !"

      rối ren chạy đến nơi vừa rồi "Thục nữ" chơi rất chi là vui vẻ lúc nãy, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, có hộp mực đóng dấu màu đỏ bị mở ra hơn nữa còn bị giẫm lên cho rối tung cả rồi!

      suy sụp bông lỏng bả vai, còn hơi sức để nâng lên nữa."Xong rồi. . . . . ." Chậm rãi quay đầu sang liếc mắt nhìn về phía"Thục nữ", nó là lanh lợi làm cho người khác căm hận, bởi vì nó sớm chạy trốn còn thấy bóng dáng nữa rồi.

      Chết chắc rồi! cứ tiếp tục như vậy nữa, còn thiếu tên "Trinh thám mục nát" đó bao nhiêu khoản nợ đây, phải đến năm nào mới trả cho hết đây ——
      TV_2010 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      2.3

      Hạ Lan Bình im lặng dùng hết cả buổi sáng, để cố gắng “Thu thập” lại tất cả , xóa hết dấu "Tay mèo" tài liệu, xem ra bình tĩnh yên ổn; điều duy nhất để lộ cảm xúc ổn định của ta chính là khóe miệng của ta, chỗ bắp thịt săn chc thể nào khống chế được co quắp ngừng, khiến cho Ky Lục Đề liếc nhìn trộm cảm thấy chột dạ thôi.

      cũng muốn chuyện xảy ra như vậy! Ai bảo ta đem mực đóng dấu vứt lung tung? Ở trong nhận thức của , mọi thứ để ở nơi "Thục nữ" chơi đùa được đều được gọi chi là vứt lung tung, vừa rồi cũng có sơ qua với ! Nhưng sắc mặt của ta lại càng ngày càng khó coi, làm hại trong lòng của giống như xách mười lăm thùng nước vậy, bất ổn.

      " thể đem con mèo ngu ngốc kia nhốt lại được sao?" Điều muốn là giúp đỡ của , chứ cần con mèo ngu ngốc kia theo làm rối loạn thêm!

      Cái gì mà con dấu "Tay mèo" chứ? Hình dung đáng như vậy có ích gì sao? Nhìn xem tường nhà , đống tài liệu quan trọng của , thứ nào bị dấu chân của con mèo đáng ghét kia làm cho hoàn toàn thay đổi chứ?

      Tốt lắm, , là quá tốt, xem ra nữ chủ nhân xinh đẹp kie của nó cũng dây dưa với “Dài hạn” đây, Hàaa...!

      "Ngài Hạ Lan, " ngàn sai vạn sai đều là tại "Thục nữ" nhà xông đến gây họa, thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng mà thạt chịu nổi ta cứ mở miệng ra gọi "Thục nữ" là "Con mèo ngu ngốc" , nó là người thân quan trọng nhất của đó! "Tôi thừa nhận ‘ thục nữ ’ lần này có điểm hơi quá đáng, nhưng xin hiểu cho chuyện, tôi rồi ‘ thục nữ ’ nó ngốc!" hít sâu cái, giáo huấn lần nữa.

      "Nếu mà nó ngu ngốc, lần hai lượt làm nơi ở của tôi lộn xộn như thế này?” trán của gân xanh cũng nổi lên, ràng là ta cố gắng nhịn tức giận xuống.

      "Chỗ ở của vỗn dĩ quá lộn xộn rồi.” Kỷ Lục Đề nhịn được thầm trọng miệng.

      Hạ Lan Bình nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cái miệng nhắn cậy mạnh của ." vừa cái gì?"

      " có, tôi cái gì cũng chưa ." lập tức đứng thẳng lên hơi cong sống lưng, thẳng tắp lồng ngực giả vờ mọi việc liên quan đến mình.

      "Tốt nhất là như vậy." khẽ nguyền rủa tiếng, mở ra đóng thêm "Con dấu của nhà nước", thậm chí có mấy tập tài liệu còn dính vòa nhua, bây giờ tâm trạng của lại càng kém hơn nữa. “Vậy , phỉa làm sao bây giờ?" Vứt , sau đó điều tra lại lần nữa? Nhìn xem con mèo ngu ngốc kia mang đến cho bao nhiêu phiền phức! !

      Đống kia tài liệu bao gồm tài liệu về địa điểm mà quan chức và tình nhân của ông ta hay ra vào, lại còn có ít tài liệu ghi chép về hoạt động rửa tiền phi pháp, thường ngày nhìn nó cảm thấy đó là những tài liệu bỏ , nhưng khi liên quan đến vụ án nhạy cảm nào đó, lại phải lấy ra để sử dụng, bây giờ xem ra tất cả đều bị hỏng hết rồi.

      "Xin lỗi." chịu đựng kích động mắt trợn trắng .

      Tại sao từ lúc vfa người đàn ông này gặp mặt nhau đến giờ, gần như lúc nào cũng phải thương lượng cùng vấn đề? Mặc dù vấn đề cực kỳ chút ý sáng tạo nào, nhưng cũng hề ảnh hưởng, ai bảo "Thục nữ" lại giở trò lưu manh giường của ta chứ? Về nhà phải huấn luyện tốt "Thục nữ" mới được.

      "Xin lỗi?" hếch mày lên, bước bước dài qua đám lộn xộn đất về , cùng lúc ép bước lùi ra sau vài bước ." cho rằng xin lỗi là có thể xong việc sao?"

      "Vậy. . . . . ." để ý bị vấp phải chồng tài liệu ở sau lưng, cả người ngã ngồi ở tài liệu, tức giận đến nỗi đập xuống chồng tờ giấy vừa dầy lại vừa cứng."Quy tắc này quy tắc nọ, nên làm cái gì cho tốt đây?"

      "Thế nào? Lại tiếp tục đóng vai oan ức nữa à?” hề nữa phẫn diễn uất ức tiểu tức phụ à nha?" vứt ba tờ giấy cầm tay xuống bên cạnh bàn, buồn cười vòng tay trước ngực, từ cao nhìn xuống cười nhạo liếc nhìn dáng vẻ của .

      "Tôi chưa từng đóng vai oan ức!" giận hờn ngẩng đầu, cặp mắt vừa lúc nhìn thẳng vào đũng quần của , lập tức nghiêng cả người về phía sau, vừa sợ lại vừa mắc cở đỏ bừng cả mặt.

      " làm gì thế?" hiểu tại sao trừng mắt nhìn chằm chằm, theo ánh mắt của nhìn xuống thân thể của mình, bỗng nhiên hiểu ra nảy sinh ra ý nghĩ muốn trêu chọc .


      "Như thế nào? Chưa từng được nhìn thấy thân thể của đàn ông sao? Là còn trong trắng." khom người xuống, bàn tay to rắn chắc chống lên đầu gối, tay kía giống như tên háo sắc nhàng lướt qua tỷ mỉ từng đường nét gương mặt , vừa lòng khi nghe thấy tiếng thanh kìm nén hút ngụm khí.

      ". . . . . . Hạ lưu!" lần đầu tiên trong đời mắng chửi người, lại mắng còn mắng từ khó nghe như vậy."Người nào, ai tôi chưa từng nhìn thấy. . . . . ." Thân thể của đàn ông? Oh! Bây giờ ra mấy chữ kia, hơn nữa đúng chưa từng nhìn thấy…..chưa từng nhìn thấy của đàn ông trưởng thành, nếu là của bé trai cũng có thể tính được mà.

      ta bỗng nhiên lấy tay nhấc người lên, cố gắng kéo gần khoảng cách hai người lại với nhau, làm cho và người của áp sát vào nhua, "Nhìn thấy của người nào? Hả?" Thu lại hứng thú trêu đùa , giọng của có vẻ nguy hiểm.

      "Hạ, Hạ Lan tiên sinh." sợ đến nỗi đôi tay biết nên đặt chỗ nào mới tốt, chỉ muốn dùng sức đẩy ra, lại can đảm chạm vào lồng ngực to lớn của , gương mặt đỏ giống như vừa được hái xuống ."Việc này hình như. . . . . . phải là chuyện của , hơn nữa, xin tránh ra, thả tôi ra . . . . ."

      "Lúc này phải càng làm số chuyện chính đáng hơn à?” muốn làm chuyện xấu nhích lại gần phía khiến đỏ bừng cả mặt, gướng mặt xinh xắn gần như tỏa ra cả khói trắng, chóp mũi của hai người vì kề sát nhau mà chạm . Đôi mắt khép hờ khóa chặt ánh mắt to tròn hoảng hốt của , làm cho mùi hương tự nhiên thoảng thoảng người tràn ngập trong mũi , “Có lẽ , cũng hi vọng tôi hôn ?”

      ". . . . . ."

      vừa mở miệng, bị môi của bá đạo ngăn chặn lại, điên cuồng mạnh cắn mút cánh môi mịn màng của , ép phải mở cánh môi ra, để dễ dàng tiếng vào thăm dò hương vị ngọt ngòa thuộc về .

      Kỷ Lục Đề mèm nhũn dựa sát vào trước ngực , hai chân gần như còn khí lực để đứng thẳng được nữa, chỉ có thể giống như dây leo mềm yếu phụ thuộc vào thân thể rắn chắc của , mặc kệ đối với với mình muốn làm gì làm.

      Nụ hôn này kéo dài lâu, mút từng chỗ da dẻ mịn màng trong môi , nếm hết từng chút từng chút ngọt ngào trong miệng cho đến khi phổi nhanh chóng kháng nghị, vẫn lưu luyến rời ở mỗi tỉ mỉ liếm mút, chạm khẽ. . . . . .

      ". . . . . . làm sao có thể. . . . . ." làm sao có thể? Tại sao có thể mỗi lần gặp ——

      " thể sao? Vậy xem bây giờ chúng ta làm gì?” Nếu để cho cứ như vậy ấp úng thêm nữa, đến lúc nào mới có thể ra hai chữ "Hôn môi" đây?

      "Chính là . . . . . ." kiên quyết đến .

      "Ha, tôi cũng có ép buộc , nhìn lúc vừa rồi cũng rất thích thú đó thôi?" nhìn gương mặt hết của , trong lời cũng tỏ ra hài lòng.

      "Tôi có ——" giống như lời ta biết xấu hổ như vậy

      " làm sao?" uy hiếp nhếch lên mày, xoay mình đè lại cập mông của , để cho cảm nhận được cơ bắp kích động của , “Hay là còn muốn tiến thêm bước nữa?"

      "!" lúc này, hoàn toàn còn chú ý hình tượng của mình nữa mà lên tiếng kêu to.

      "Thục nữ , con rốt cuộc ở đâu? Mau lại đây cứu mẹ!

      " thôi, cẩn thận dẫn tất cả mọi người đến vây xem." còn giở trò xấu chạm khẽ làn môi đỏ mọng của chút.

      hoảng sợ mặt cắt ra máu, liều chết gọi lớn: "‘ thục nữ ’——"

      chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, "Thục nữ" biết từ chỗ nào xông ra, bỗng nhiên nhảy cao lên cong mình lại, lưng Hạ Lan Bình, dùng bộ móng sắc nhọn trắng lóa của mình , "A" tiếng, chỉ có cào rách áo sơ mi của , mà còn để lại hai vết giống như in dấu lên bức tường còn lưu lại vết tích đỏ rực ——
      TV_2010 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3:
      3.1

      Nhìn người phụ nữ khóc sướt mướt trước mặt, Kỷ Lục Đề cảm thấy thất thần trong giây lát.

      Vất vả lắm mới sắp xếp ổn thỏa xong xuôi cho căn phòng của ta, nhìn xuống dưới còn soi cả bóng người đó, nhưng do hành động chính nghĩa “ dũng đấu tranh cứu chủ nhân” của "Thục nữ" lúc nãy, lại tăng thêm tội danh thể nào trốn thoát đó chính là tội - "Xui khiến con mèo làm điều ác cố ý đả thương người", cho nên tạm thời vẫn thể thoát khỏi cái tên lưu manh đó, bây giờ phải ở lại văn phòng thám tử trong khi ta làm việc "Chính nghĩa" .

      Trời mới biết, việc chính nghĩa mà ta cũng chỉ lừa gạt được bọn trẻ con mà thôi, nếu thẳng ra ta sử dụng biện pháp này để bắt làm “Lao công miễn phí”, còn phải có nghĩa vụ giúp ta lo liệu ba bữa cơm và nghe điện thoại, đón tiếp khách hàng; dĩ nhiên với điều kiện là những lúc ta ở đây.

      Vì vậy, mới may mắn gặp trường hợp khiến người ta bối rối ——

      "Vị phu nhân này. . . . . ."

      "Tôi họ Lục." Vị phu nhân kia khóc vẫn khóc, nhưng còn quên tự giới thiệu mình với .

      "A, bà Lục. . . . . ."

      "Là Lục, còn đây là chồng tôi họ Tuần." Hai người bọn họ cùng lúc ra “Giọng điệu hung dữ”, họ Tuần, dòng họ có khí chất đó!

      Tuần Tiên Sinh cưới Lục tiểu thư? Tuần, Lục. . . . . . Tuần lộc? Oh! Con vật mà Ông già Noel cưỡi, đáng biết bao nhiêu!

      Kỷ Lục Đề khàn giọng bật cười, thể bội phục năng lực tưởng tượng của chính mình, nhưng tuyệt đối có dũng khí cười ra tiếng, miễn cho đến lúc bị tên lưu manh kia biết, lại gặp phải phiền toái lớn.

      "Vâng, Lục, có thể để lại cách thức liên lạc cho tôi, chờ sau khi ngài Hạ Lan về, tôi ngài ấy nhanh chóng liên lạc với .” ràng đưa ra cầu hợp lý mà vị Phu nhân mập này vẫn còn khóc thút thít mãi.

      "Tiểu thư, chẳng lẽ thể liên lạc với ngài Hạ Lan sao? có biết chuyện của tôi rất gấp hay ?" Phu nhân mập khóc lem hết cả mặt vốn dĩ nhìn đẹp đẽ, giờ mắt được đánh bóng, má hồng của ta toàn bộ dính thành khối còn gì để , ngay cả lông mi giả cũng rơi xuống dính vào gò má, khiến người ta thể đồng tình.


      "Xin lỗi, tôi gọi điện thoại cho ta, nhưng có lẽ ta ở dưới tầng hầm, có sóng điện thoại nên tạm thời tôi có cách nào liên lạc với ta”. Kỷ Lục Đề cười cứng ngắc, cố gắng dời lực chú ý của mình.

      Hai bàn tay xoắn chặt vào nhau ở sau lưng, rất muốn đưa tay lên lấy đôi lông mi giả mặt vị phu nhân kia xuống, biết bản thân mình nên làm như vậy, nếu làm thế chỉ khiến vị Phu nhân mập kia đau lòng hơn thôi, vì vậy muốn để cho đôi tay của mình hành động thiếu suy nghĩ, đành phải đem hai bàn tay mình dấu ra sau và cố gắng kềm chế để cho bọn chúng "Hành động độc lập" để tránh tạo thành mối hận suốt đời.

      "Tiểu thư, cho tôi hỏi ngài Hạ Lan luôn bận rộn như vậy à?” Phu nhân mập vừa khóc vừa dùng loại khăn giấy cao cấp lau nước mắt, nhìn rất đáng thương.

      "À, theo tôi biết đúng là như vậy." Nếu ta luôn chạy làm gì mà lúc nào cũng thấy bóng dáng đâu, khi nào cũng để nhà của ta lại cho "Trông coi" ?

      "Hu. . . . . . Oa ——"Phu nhân mập nghe vậy, xoay người rồi khóc lớn hơn.

      "Hả! ?" Kỷ Lục Đề ngẩn người trong giây lát, hiểu vì sao vị phu nhân này lại gào khóc hét lớn lên như vậy? "Mập, , Tuần Lộc. . . . . . A, Lục, tôi biết rất gấp, nhưng mà khóc như vậy phải là biện pháp tốt!” Tay chân hoảng loạn tìm giấy lau đến, lấy nguyên cả hộp "Bụp" tiếng đặt trước mặt vị phu nhân mập đau lòng kia.

      "Tôi khóc, vì tôi sợ ngài Hạ Lan có thời gian rãnh giúp tôi thôi!" Phu nhân mập thuận tay rút tờ giấy lau lau nước mắt, bởi vì chiếc khăn giấy tay ta ướt hết rồi, cũng dính thành cục ." phải mới ta rất bận sao?"

      "Vâng, đúng là tôi như vậy. . . . . ." Chớp mắt lại thấy hốc mắt của vị phu nhân mập này chuẩn bị rơi xuống, trong lòng Kỷ Lục Đề rất bối rối. “Này, đừng khóc nữa, tôi ta bận chứ có ta rảnh để giúp đâu!”

      " có biết hay , nếu như phải là tôi hết cách, tôi cũng đến đây tìm ngài Hạ Lan." Phu nhân mập hít hơi, cuối cùng cũng khóc nữa, nhưng cái lông mi giả khác cũng rơi xuống phía bên kia gò má, tạo thành hình ảnh rất buồn cười.

      "Vâng" tại trừ vâng, Kỷ Lục Đề cũng biết nên cái gì khác. Hơn nữa, rất muốn lấy chiếc lông mi giả xuống cho vị phu nhân mập kia, cực kỳ muốn.

      "Tôi gả cho chồng tôi sắp được ba mươi năm rồi, từ khi ta còn là chàng trai nghèo, tôi để ý phản đối của gia đình gả cho ta, hai người chúng tôi bắt tay xây dựng gia đình , thời gian ấy chúng tôi quả thực rất khổ cực nhưng tình cảm chúng tôi vẫn luôn tốt."

      Có lẽ do đè nén quá lâu cần người tâm , vị phu nhân mập kia bắt đầu lải nhải kể lại chuyện trải qua giữa mình và chồng, ta dường chìm sâu vào trong quá khứ hạnh phúc nhớ lại mọi chuyện, khóe miệng coi như là xinh đẹp nổi lên nụ cười nhợt nhạt.

      "Vâng." Kỷ Lục Đề im lặng lắng nghe, mà da đầu cảm thấy tê dại , loại cảm giác này chứng tỏ kết thúc của câu chuyện xưa này chắc chắn tốt đẹp, bởi vì mỗi ngày lúc tám giờ kênh truyền hình hầu như đều chiếu những cảnh như vậy, hơn nữa kênh phát thanh cũng thoát khỏi những câu chuyện như thế. "Dần dần, con cái cũng trưởng thành, gia cảnh cũng bắt đầu thay đổi trở nên khá giả hơn, lúc này ta còn là người con trai nghèo kiết xác năm xưa nữa, ta biết cách ăn mặc, biết cách giao tiếp với mọi người, mặc dù hầu hết đều là do ta học vội vàng, nhưng năng lực tiếp thu của ta rất cao, lại cộng thêm tại có chút tuổi, mùi vị người đàn ông trung niên dần dần cũng tỏa ra sức quyến rũ hấp dẫn.” Khuôn mặt vị phu nhân mập kia ửng hồng giống như người con sống trong tình cuồng nhiệt.”

      "Vâng." Kỷ Lục Đề run rẩy đặt chiếc đàn sắt tay xuống. Xem , càng nghe càng thấy đúng, bắt đầu dự cảm được việc làm tổn hại đến tình cảm sắp diễn ra? Trái tim bị giẫm đạp nên cảm thấy rất lo lắng?

      "Trong người ta có ít tiền, cộng thêm ra tay rất hào phóng, nên nhanh chóng hấp dẫn được chú ý của rất nhiều phụ nữ; do họ đều xinh đẹp hơn tôi nên ta bắt đầu ghét bỏ tôi. . . . . . Chê tôi mập, coi tôi ra gì, đâu cũng đưa theo, thậm chí ——" Phu nhân mập lại bắt đầu khóc, nhưng lần này ta được nữa, nhưng mà khóc thút thít thôi.

      Kỷ Lục Đề thở dài, cực kỳ muốn thừa nhận rằng, giác quan thứ sau của mình luôn có cảm giác nhạy bén cho lắm nhưng "Cơn ác mộng trở thành " rồi.

      " Lục, đừng khóc nữa." Những việc như vậy đều do đàn ông lấy cớ cả, khi có người khác dịu dàng ôn nhu thay lòng, những lời khó nghe như thế nào cũng có thể ra được, thậm chí tiếc làm tổn thương người vợ cùng mình nỗ lực phấn đấu từ lúc nghèo hèn.

      rút tờ giấy lau sạch nước mắt giúp vị phu nhân mập kia, cũng tiện thể lau luôn hai cặp lông mi giả dính gò má ta. , nếu cho dù muốn biểu đạt đồng tình trong nội tâm của chính mình cũng rất khó làm lòng, đối với vị này phu nhân chất phác trước mắt mà là người cách nào tha thứ việc tôn trọng.

      "Tiểu thư này, tôi cần giúp đỡ của ngài Hạ Lan." Phu nhân mập xoay người lại bắt lấy cánh tay của Kỷ Lục Đề, do dùng lực quá lớn khiến phải nhíu mày lại. “Là bạn của tôi giới thiệu ngài Hạ Lan với tôi, hi vọng ta có thể cứu vãn cuộc hôn nhân tràn ngập nguy cơ đổ vỡ này…..”

      " Lục, tôi. . . . . ." thể làm được gì cả!

      "Tôi hiểu rất khó xử nhưng tôi rất cần ngài Hạ Lan giúp tay!" Trong mắt vị phu nhân mập như ra quyết định quan trong, giống như Kỷ Lục Đề chính là vị chúa cứu thế có thể vì ta giải quyết được đống phiền toái lớn này.

      "Xin lỗi, Lục, tôi mạo muội xin hỏi chuyện." Kỷ Lục Đề hít sâu hơi, giống như hạ quyết tâm làm việc gì đó rất trọng đại. “Chồng của thay lòng đổi dạ, …… còn muốn ta quay đầu lại à?”
      TV_2010 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      3.2

      Thử suy nghĩ xem, số phận của người phụ nữ rất xót xa, đến mức như thế này, cuối cùng vẫn hi vọng người chồng sớm thay lòng của mình có thể quay đầu lại ở lại cạnh mình, nhưng còn nữa quay đầu lại có ích gì chứ? vẫn chưa đến độ tuổi như vị phu nhân này, cũng chưa từng trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm nào nên cách nào đứng lập trường mà về chuyện này, nhất là người đàn ông là chồng trong miệng ấy. Vị phu nhân mập ngẩn người lát, trong ánh mắt thoáng lên tia phức tạp, sau đó, trong phòng khách chìm vào yên lặng. "Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội chuyện với ta về vấn đề này, nếu như. . . . . . Nếu như ta cũng cần cái nhà này nữa, vậy tôi. . . . . . ép buộc, để cho ta ra !" lúc lâu sau, phu nhân mập mới từ từ .

      Cho đến bây giờ, Kỷ Lục Đề lại hiểu biết sâu hơn về vị phu nhân này, nhẫn tâm nhìn ấy tiếp tục nghẹn ngào hỏi: " bỏ xuống được ư?"

      Phu nhân mập lắc đầu. "Giống như lời , nếu trong lòng người đàn ông ấy có tôi giữ lại ta có ích gì? Tôi chỉ hi vọng ta chuyện với tôi ràng, muốn cứ vướng mắc như thế này mãi khiến tất cả mọi người cùng đau khổ.”

      " Lục . . . . . ." Dường như cảm nhận được đau khổ của đối phương, Kỷ Lục Đề cầm lấy tay phu nhân mập cũng bắt đầu khóc lên.

      Cứ như vậy, hai người phụ nữ ôm nhau mà khóc, cứ khóc mãi cho đến khi Hạ Lan Bình bước vào cửa mới thôi……
      ***

      " cũng là, chuyện của người khác cũng đáng làm cho khóc đến đau lòng như vậy à?" Hạ Lan Bình rót ly cà phê đưa cho , thuận tiện ném hộp giấy lau đến trước mặt .

      "Nhưng. . . . . . Người ta, vẫn là, nhịn được, chứ sao. . . . . ." khóc khiến gương mặt trái xoan đỏ ửng lên, đôi mắt to tròn của sưng húp lên như hai quả đười ươi*, hơi thở càng lúc càng thêm hỗn loạn. (*quả đười ươi: ai muốn biết thêm chi tiết hỏi bác google nha :3 )

      "Uống ly cà phê để tinh thần bình tĩnh hơn ." Thở ra hơi, biết bây giờ nên làm gì với mới tốt. lắc đầu."Tôi, có mang theo, Hồng Trà. . . . . ." biết tại sao, thể nào uống loại đồ uống màu đen đó được, cho dù có cho thêm sữa tươi cũng như vậy, cho nên đành cam chịu mang Hồng Trà Scotland đến chỗ ở của ta để uống, dù sao tại phần lớn thời gian ở trong nhà .

      Hạ Lan Bình nhún vai, tùy tiện tìm chiếc ghế rồi ngồi xuống, nhìn bắt đầu bận rộn nấu nước, pha trà. ". . . . . . có nhận vụ án của Lục hay ?" Pha trà xong, rót cho mình chén, hơi thở cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, mới tìm chiếc ghế tựa khác ngồi xuống bên cạnh .

      Lạnh nhạt nhìn chút, ta trả lời mà hỏi lại : “"Có liên quan đến sao?"

      "A, dĩ nhiên quyền quyết định là của , được hay được cũng hề liên quan đến tôi.” cố nhịn xuống trái tim nhàn nhạt đau khổ, nghiêm túc nhìn bên mặt của . “Nhưng tôi vẫn hi vọng có thể giúp đỡ ấy tay.”

      "À." lên tiếng với giọng điệu có cũng như , cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tường."Tại sao?"

      " cảm thấy. . . . . . ấy rất đáng thương sao?" cũng biết đồng cảm quá mức đối với việc này, nhưng bản thân thể khống chế nổi mà cứ nghĩ mãi đến khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của vị phu nhân mập kia. “Những vụ án tương tự như thế này mỗi ngày xảy ra ít nhất từ đến 20 vụ, bảo tôi giúp thế nào?” Giọng cao lên. Cứu vãn bất hạnh của người đàn bà có nguy cớ đổ vỡ trong hôn nhân nhưng ra chỉ là "Bắt gian" là những việc làm nhàm chán, mặc dù ở Đài Loan các văn phòng thám tử chủ yếu sống bằng những việc như thế nhưng rất muốn nghe được lý do của .

      Cho dù chỉ kể lại với những lời lẽ nhàm chán cũng ngại nghe, chỉ muốn nghe giọng của chút, để có thể chuyện với nhiều hơn vài câu.

      "Nhưng ấy đến tận đây tìm mà!" Chỗ này với nơi sống của ta là hai vùng khác nhau, dù sao bất cứ người phụ nữ nào gặp bất hạnh đều đến tận cửa tìm đâu!

      "Nhưng cũng viết tấm biển là ‘Bất cứ người nào đến văn phòng tôi đều từ chối” Ý của có thể lựa chọn đối tác làm việc.

      "Nhưng mà ấy khóc rất đáng thương . . . . ."

      "Mỗi người đàn bà gặp phải chuyện như vậy cũng khóc, khác biệt lớn nhất là khóc ở sau lưng." gặp nhiều hành động phản bội tương tự như vậy ở bên ngoài, phản bội tình cảm, phản bội hôn nhân, mà vấn đề nan giải nhất là những vấn đề đều có hai từ "Phản bội" được xếp lên hàng đầu, cho nên mười người phụ nữ tới chín người vì bị phản bội mà khóc, chỉ có người ngoại lệ duy nhất là khi người đàn bà ngoại tình, người khóc đó lại biến thành đàn ông, chỉ như thế mà thôi.

      "Làm sao có thể ra những lời vô tình như thế?" thể tin nổi đây là lời của con người bằng xương bằng thịt.

      "Chẳng lẽ muốn tôi khóc giống như à?” tức giận liếc mắt nhìn . “Như vậy văn phòng thám tử của tôi đóng của mất”. Ai lại dám giao chuyện cho thám tử điều tra động tý là gào khóc? chút thuyết phục cũng có!

      "Tôi khóc là do tôi đau lòng đó!" đỏ bừng mặt, kích động đến mức nắm chặt cái chén trong tay.

      "Vậy sao, vì vậy mà ôm bà béo đó cùng nhau khóc do đó mà đau lòng cho người ta sao!” Chỉ vậy thôi sao, vì bất cứ thứ nào khác, thể đào tạo được nữa rồi!

      " ấy đau lòng vì ấy nhìn thấy chồng mình ngoại tình!" Cho nên về tình cảm có thể tha thứ.

      "Ừmh." ta trả lời tiếng, sau đó lại liếc nhìn ."Em đấy? Giống như chồng của em ngoại tình vậy?" giễu cợt .

      "Tôi. . . . . . Tôi giống như vậy!" vẫn còn chưa kết hôn, chồng ở đâu ra? Hơn nữa ta có phải có ý nguyền rủa đây mà? Nhỡ sau này cũng bất hạnh như thế, có đánh chết cũng đến tìm tên “Thám tử mục nát” này nhờ giúp đỡ!

      " giống với ta ở chỗ nào ?" Đều là phụ nữ như nhau mới thích khóc như vậy.

      "Đều là phụ nữ với nhau, phụ nữ đồng tình với phụ nữ cũng là việc nên làm mà!” đương nhiên cho là như thế, có lý nào cùng là phụ nữa như nhau mà lại làm khó nhau cả!

      "Đúng vậy, ta gặp chồng của mình ngoại tình với đối tượng cũng là , tại đồng cảm với người vợ, mà còn muốn quyến rũ chồng của ta?" này suy nghĩ quá đơn giản rồi, thay đổi lập trường suy nghĩ mọi chuyện mà tại sao ấy lại hiểu!?

      "Tôi...tôi làm sao mà biết được?" bao giờ làm người thứ ba đâu, làm sao biết được suy nghĩ của những người phụ nữ này được? “ chừng. . . . . . Là chồng ta trêu chọc người ta trước." Đây cũng phải là chuyện thể, phải sao?

      "Cho nên vấn đề ở là ở người chồng ấy." thở dài, quay đầu nhìn về phía ." Chúng ta tại sao phải bàn luận đến vấn đề thú vị như thế này vậy?”

      "Vậy chúng ta còn có vấn đề gì tốt hơn để ?" Nhịp tim của đập nhanh hơn , lúng túng khẽ nhấp ngụm Hồng Trà.

      "Rất nhiều thứ!" đến đây, tinh thần của lại hăng hái thêm. Dịch cái ghế và mông của mình đến gần đoạn dài."Ví dụ như. . . . . . chút về chuyện tình cảm, chút chuyện đương, đều là những đề tài tốt chứ đừng đến những đề tài chút dinh dưỡng nào như vậy!”

      "Ai vậy, ai muốn với — về chuyện đương?" cúi đầu, dường như có thể đem gương mặt trái xoan vùi vào trong chén.

      "Em đó!" nhìn mái tóc bay của và vành tai dần dần ửng hồng, tâm trạng của càng ngày càng tốt. "Ở đây chỉ còn hai người chúng ta, am xem với em còn có thể với ai?” đoán rằng cúi mặt xuống, chắc gương mặt đỏ lên giống như quả hồng nhìn rất ngon miệng, khoang miệng tự nhiên rất muốn ăn, nuốt nước miếng cái.

      "Ừm. . . . . . . . . . . . rốt cuộc có muốn giúp hay ?" Mắt của hoảng loạn nhìn hai bên, đổi tới đổi lui cố ý chuyển trọng tâm đề tài.

      Hạ Lan Bình trừng mắt nhìn . trắng ra như vậy rồi mà này vẫn né tránh tình cảm của nữa? Rất tốt, càng chiếm được càng khiến người ta muốn dành lấy, muốn xem núp trong mai rùa tránh được bao lâu?
      TV_2010 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      3.3

      " câu , lúc nãy gì rồi?" người ra là người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, muốn dụ lọt vào bẫy.

      "Tôi?" sửng sốt, như thế nào, lúc vừa rồi còn chưa đủ ràng à? “Tôi tất nhiên cũng được rồi!" phải muốn giúp tay sao! Cuối cùng ta nghe được bao nhiêu hả?

      "Được, được là được rồi." khẽ nhếch miệng cười."Vụ án kia giao cho vậy."

      "Giao cho tôi! ?" kinh ngạc mở to mắt, cũng quên mất chuyện đương với ta."Cái gì tôi cũng biết, tại sao có thể giao cho tôi?"

      Trời ạ! Nếu mà có bản lĩnh này còn ở đây khổ sở cầu xin ta hay sao? sớm xung phong trước để điều tra rồi!

      "Tôi có thể làm ‘ trợ thủ ’ cho ." lộ ra nụ cười như hồ ly, mưu kế thực được!

      "Trợ thủ?" giống như con vẹt ngừng lặp lại lời của . "Nếu điều tra tôi chỉ có thể làm trợ lý của thôi, làm sao cần đến trinh thám chuyên nghiệp như làm chứ?" Suy nghĩ của như thế nào vậy? Làm thể nào hiểu nổi?

      "Ừ, Cũng được!" gật đầu, tỏ ý hiểu lời . "Như vậy, chúc mừng giành được công việc trở thành trợ lý duy nhất của văn phòng thám tử Hạ Lan." Nhiệm vụ đạt được, cười rất hài lòng.

      "Hả!?" Kỷ Lục Đề há hốc mồm, hoàn toàn thể nào khép miệng lại được.

      Hạ Lan Bình cũng cho cơ hội để suy nghĩ thấu đáo, đến phòng tiếp khách nằm xuống chiếc ghế sa lon dành cho ba người ngồi, dịch chuyển cái mông để tìm được tư thế nằm thoải mái nhất.

      “Em đến ngồi xuống đây." nằm xong sau đó nhìn về phía ngoắc ngoắc tay, mặt lộ ra nụ cười chút ác ý. "Làm gì?" hơi do dự, nhưng vẫn bước đến gần, trong miệng còn ngừng lẩm bẩm. "Tại sao lúc này tôi lại biến thành trợ thủ của rồi hả ? Chuyện này vốn dĩ đâu có liên quan gì đến tôi, vì sao lại rơi đầu của tôi chứ?"

      Bây giờ cũng làm việc gì sai lầm cả, cũng bậy điều gì, mà "Thục nữ" còn gây họa, tại sao còn phải gánh chịu trách nhiệm này?

      lại hiểu mọi chuyện ra sao cả bị ta lừa gạt rồi?

      Nếu cứ tiếp tục như vậy, có ngày bị ta đem bán cũng biết, ngược lại còn giúp ta đếm tiền cũng nên?

      "Đừng lảm nhảm nữa, còn trẻ mà cứ như cụ già suốt ngày lẩm bẩm mãi.” ta đưa hai cánh tay gối đệm dưới cằm, thoải mái nhắm hai mắt lại. “Đến đây ngồi lên lưng chút.” ta bắt đầu ra mệnh lệnh.

      "Ngồi!?" trừng lớn hai mắt, nhìn như nhìn thấy khủng long vậy. “ bị điên rồi sao! Vì sao lại muốn tôi ngồi lên lưng .”

      "Em ít cân như vậy, nếu ngồi lên lưng , có thể làm giảm đau nhức của bả vai ?” làm như đó là chuyện đương nhiên vỗ vỗ vai, ý bảo cứ trực tiếp ngồi lên.

      "Tại sao tôi phải giúp . . . . . . làm giảm bả vai đau mỏi đó của ?" cũng biết còn có công việc như thế này!

      "À, trợ lý cũng giống như người học việc vậy, nếu như em muốn làm trợ lý của , phải nghe theo chỉ thị.” đầu tiên là nghe theo chỉ thị của , sau này có thể….muốn làm gì làm sao!

      "Tôi ….tôi biết làm!" chưa từng làm qua những chuyện như vậy!

      "Làm gì mà biết, chỉ bảo em ngồi lên người thôi mà." Nhanh lên chút, lưng của đau chết được.

      "Tôi cũng phải những chuyên mát xa đâu.” Tại sao lại có thể ra cầu quá đáng như vậy được? nhượng bộ ta tất cả mọi việc rồi, ta còn dám được voi đòi tiên? đúng như người xưa "Đất mềm đào sâu" ."Tôi từ chối."

      "E hèm." Hai mắt ta vẫn nhắm lại giống như chuẩn bị xong tinh thần để hưởng thụ ba phục vụ mát xa cùng lúc. "Ý của em là, cũng có thể từ chối như thế sao?" ám chỉ đến vụ án của phu nhân mập kia.

      " làm sao có thể như vậy được?" đứng ở bên cạnh dám trừng lớn mắt, bàn tay lay lay bả vai của . " lúc nãy ràng đồng ý với tôi rồi mà!" Quân tử phải giữ lời, ta làm sao có thể giữ lời hứa với ? Trừ phi ta là tiểu nhân!

      "Ừmh, nhớ hình như vừa rồi có người cũng mới đồng ý trở thành trợ lý của , phải sao?" di chuyển thân dưới, dùng hai tay chống đỡ cằm của mình.

      "Tôi...tôi đồng ý đâu!" đồng ý lúc nào chứ? ràng là chính quyết định.

      "Được, vậy cũng đồng ý nhận vụ án của Lục đó nữa." cũng đâu phải là quân tử mà cần phải khách sáo, dù sao vừa rồi cũng có cái gì hay người nào có thể chứng minh đồng ý cả.

      Xã hội ngày nay, việc gì cũng đều coi trọng chứng cớ ....!

      "Ngài Hạ Lan!" Tức chết người được, tại sao ta lại có thể như vậy được chứ! ?

      "Bình." ta ra từ.

      "Cái... cái gì?" ta cái gì bình? Là . . . . . . Bộ ngực rất bằng phẳng à? bất giác nhìn xuống bộ ngực của mình, bắt đầu đau thương cho bộ ngực "Bằng phẳng" của mình.

      "Tên của , em nghĩ đâu vậy?" dường như nhắm hai mắt, nhưng đối với mọi cửa động của lại nắm trong lòng bàn tay vậy.

      " có gì." xấu hổ đỏ bừng mặt, thầm mắng bản thân mình suy nghĩ lung tung. "Ừmh, tôi đương nhiên là biết đó là tên của mà, Hạ Lan Bình chứ gì." Thối nát Bình, ở trong lòng lại thêm câu.

      " cần kêu là ngài Hạ Lan như vậy nữa, rất lạnh nhạt." Cái đó dành cho người khác gọi, nhưng bao gồm cả trong đó.

      "A." Tim của lại bắt đầu nhảy loạn. "Tôi cần phải trở về." Trừ khoảng thời gian ba ngày mỗi tuần buổi trưa dạy múa, mấy ngày nay luyện múa rồi, khỏi bắt đầu nhớ đến thời gian trước cảm giác mình được khiêu vũ đến mức chảy mồ hôi mới thôi.

      "Này, làm gì muốn là sao?" Vậy nằm tư thế đẹp như vậy để làm gì? "Tiểu Lục Đề."

      Kỷ Kỷ Lục đề nghe ta gọi như vậy cả người bỗng nhiên phát run. "Đừng gọi tôi như vậy!" bỗng nhiên quay đầu lại hét lên, cả phòng khách này cũng nổi hết cả da gà rồi.

      "Em cảm thấy có cách xưng hô nào tốt hơn Tiểu Lục Đề nữa à?” cười , để ý suy nghĩ của . "Hạ Lan Bình!" rất muốn cầm dép lê ném ta.

      "Ừmh, ngại nếu em gọi họ của ." nhàn rỗi , vỗ vỗ vai của mình thêm lần nữa. "Em rốt cuộc có đến ngồi hay ? Nếu ngủ rồi, những lời trước đó đều tính đâu đó." còn giả bộ ngáp cái.

      Cái gì mà có đến hay đến? Nghe thấy cực kỳ ám muội! bất mãn cau mày lại.

      "Tôi. . . . . ." vẫn còn do dự , dù sao cũng chưa từng "Ngồi" ở người đàn ông bao giờ.

      "Suy nghĩ đến gương mặt của Lục ." Ý nghĩ xấu xa của càng lúc càng sâu hơn vì đồng cảm đến mức hết thuốc chữa rồi."Cho em ba giây, , hai. . . . . ."

      "Được rồi, tôi làm!” cam tâm tình nguyện mà bước đến bên cạnh , nhìn lưng của , khỏi nuốt nước miếng cái..

      "Nhanh lên chút, chờ kịp nữa rồi." Cũng biết có cản đảm như vậy, người con này nhất định phải hao phí sức lực cả đời! Kỷ Lục Đề do dự mãi, có cách nào để dặt mông ngồi lên người được cả. "Ba. . . . . ." Kỷ Lục Đề nhắm mắt lại, trước uy hiếp của , đơn giản nhảy dựng lên đem cái mông gắng hết sức đặt lên lưng của như trò đùa dai muốn nghe tiếng kêu như giết heo——

      "Azz ——" giống như mong muốn của rên rỉ ra tiếng, nhưng lại giống như mong đợi của ." rất thoải mái , tiếp tục , " thỏa mãn tiếp tục chỉ thị thứ hai.

      là bất hạnh, Kỷ Lục Đề dùng phương thức "Ngồi" này ngồi lưng 20 phút, ngồi đến mức cái mông cũng sắp mất cảm giác, ta cuối cũng cũng nhân từ , đồng ý "Thả hổ về rừng" ——
      TV_2010 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :