1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C cang ngay cang choi noi

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 25

      NHIỆM VỤ LÍNH ĐÁNH THUÊ

      Rửa mặt xong, Độc Thiên Diệp nằm giường lớn mềm mại, lấy hạt châu kia ra, hỏi: “Đản Đản, ngươi muốn hấp thụ cái này như thế nào?”

      “Người giữ nó trong lòng bàn tay, giống như bình thường tu luyện dẫn khí hỗn độn vào trong đan điền, những thứ khác cứ giao cho ta là được.” Đản Đản .

      Độc Thiên Diệp gọi đám thú ra hộ pháp cho nàng, sau đó ngồi xếp bằng giường, tay phải cầm hạt châu, cảm nhận khí hỗn độn, dẫm nó vào kinh mạch, đến đan điền. Sau khi khí hỗn độn tiến vào đan điền liền bị Đản Đản hấp dẫn tới xung quanh nó. Rất nhanh, Đản Đản bị khí hỗn đọn vao vây, thoải mái giống như thai nhi trong bụng mẹ, bắt đầu chậm rãi hấp thụ.

      Ba ngày sau, Đản Đản mới hấp thụ hết khí hỗn độn, trong lúc đó Độc Thiên Diệp vẫn bảo trì trạng thái tu luyện, giúp Đản Đản hấp thụ. lần nữa, bộ dáng của Đản Đản so với trước kia lớn hơn nhiều, trong sáng hơn nhiều.

      Sau khi hấp thụ khí hỗn độn, Đản Đản lại đem lực lượng kia truyền cho Độc Thiên Diệp, Độc Thiên Diệp tiếp nhận. Rất nhanh, nàng vốn sắp chạm mức Huyễn Vương vì cỗ lực lực kia mà đột phá, thăng cấp Huyễn vương cấp 1. Bởi vì Độc Thiên Diệp phá gia, cho nên các huyễn thú cũng thăng cấp. Tiểu Hỏa thăng thành Thần thú cấp 3, Tiểu Ngân là Thần thú cấp 2, Thanh Loan là Thần thú cấp 8, Liệt Hỏa thành Thần thú cấp 1.

      Độc Thiên Diệp trợn mắt nhìn huyễn thú hưng phấn ở trong phòng chạy loạn. Nàng buồn cười nhìn chúng: “Nghỉ ngơi , ngày mai chúng ta bắt đầu khởi hành.”

      Đưa các huyễn thú vào Luyện hồ, nàng ôm Tiểu Hỏa ngủ.

      Sáng hôm sau, Độc Thiên Diệp lại biến mình thành nam tử, sau đó đến Công hội Lính đánh thuê. Vẫn còn sớm để đến Học viện Đế quốc chiêu sinh, nàng tính xem thử có nhiệm vụ nào đó thuận đường hay , thử nhận cái xem sao.

      Độc Thiên Diệp vào Công hội Lính đánh thuê, nhìn thấy tấm bảng to viết nhiều nhiệm vụ, nữ tử đứng trước đó sửa sang gì đó.

      Độc Thiên Diệp qua, hỏi: “Xin chào ! Ta muốn hỏi chút, có nhiệm vụ nào tới đế đô ?”

      Nữ tử ngừng tay, nhìn danh bài lính đánh thuê của Độc Thiên Diệp, liếc mắt cái liền biết danh bài đặc biệt.

      Nàng cười lễ phép: “Ngài chờ lát, ta se giúp ngài tra thử.” Vài phút sau, nàng với Độc Thiên Diệp: “Có nhiệm vụ, hộ tống Lưu thiếu gia và Lưu tiểu thư Phí Đồng thành. Tuy rằng có đến đế đô, nhưng Phí Đồng thành cũng giống như Bạch Thạch thành, muốn đế đô đều phải qua đó. Phí nhiệm vụ này là 2000 kim tệ. Đây là nhiệm vụ chung, chỉ cần cấp bậc đạt tới Đại huyễn sư là có thể nhận.” xong, nàng chần chờ nhìn nhìn Độc Thiên Diệp: “Trước khi tiếp nhận nhiệm vụ phải kiểm chứng huyễn lực của ngài.” Tuổi ‘ lớn, biết có phù hợp điều kiện .

      Độc Thiên Diệp đặt huyễn lực ở cấp bậc Đại huyễn sư cấp 1, ra ngôi sao màu vàng, sau đó với nữ tử kia: “Ta tiếp nhận nhiệm vụ này.”

      Tuy nghĩ đến Độc Thiên Diệp là Đại huyễn sư, nhưng khi nhìn đên tinh nguyệt của nàng, nử tử kia vẫn lắp bắp kinh hãi. Bị lời của Độc Thiên Diệp đánh tỉnh, nàng mới hồi phục tinh thần, xoa xoa tinh thạch vài cái, rồi lấy danh bài lính đánh thuê đặt lên .

      “Được rồi.” Nữ tử trả danh bài lại cho Độc Thiên Diệp, “Lưu thiếu gia và Lưu tiểu thư hôm nay xuất phát, lát nữa phái người tới. Ngài có thể vào khu phòng bên trái nghỉ ngơi chút, bên trong đó đều là lính đánh thuê tiếp nhận nhiệm vụ này.”

      Độc Thiên Diệp gật đầu, nhận lại danh bài, tiếng cảm ơn rồi lên phòng. vào, nàng nhìn thấy bên trong có khoảng 20 lính đánh thuê, tụ năm tụ ba hoặc rồi mình. Nhìn thấy Độc Thiên Diệp vào, mọi người đều nhìn nàng.

      “A, tiểu huynh đệ, như vậy mà tới tham gia lính đánh thuê, lông mọc đủ dài chưa? Có cần ca ca đây đến xem giúp ?” nam tử bộ dạng to lớn thô kệch tới true chọc . Đám người ngồi chung với cất tiếng cười vang.

      Độc Thiên Diệp liếc nhìn bọn họ cái, tìm cái ghế ngồi xuống, quan râm đến đám người biết lý lẽ kia.

      Nam tử kia nhìn thấy Độc Thiên Diệp làm lơ, còn muốn nói tiếp, thanh một nữ tử vang lên sau lưng hắn: “Hắc Thạch, sáng sớm ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao? Khi dễ người ta?”

      Hắc Thạch hình như có chút sợ nàng, cười cười: “Tam Nương, chỉ là đùa với tiểu huynh đệ một chút thôi mà.”

      Nàng tới ngồi xuống cạnh Độc Thiên Diệp, sang sảng nói: “Huynh đệ, ngươi đừng để ý tới hắn, tính tình hắn luôn như vậy, có ý gì xấu.”

      Độc Thiên Diệp gật đầu nhìn nàng. Nàng ta khoảng 27, 28 tuổi, tóc dài búi lên, mặc y phục bó sát, một đôi giày cao, làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ lưu loát.

      “Hắc hắc.. Ta là Mạnh Dật, mọi người đều gọi là Mạnh Tam Nương. Ngươi tên gì? Nhỏ như vậy đã tiếp nhận nhiệm vụ này?” Mạnh Tam Nương hỏi.

      “Ta là Bạch Lý Tà.” Độc Thiên Diệp tùy tiện nói một cái tên.

      “Bách Lý Tà? Người đế đô?” Mạnh Tam Nương hỏi.

      phải, ta chỉ đến từ một thành thị nhỏ.” Độc Thiên Diệp nói.

      Kỳ Phong thành xác thực là lớn.

      “Nhìn ngươi nhỏ như vậy, hẳn là lần đầu tiên xa nhà phải ?”

      Độc Thiên Diệp gật đầu.

      “Ha ha… vậy ngươi có biết lần này chúng ta sẽ qua Mộng Tiêu Lĩnh ?”

      “Mộng Tiêu Lĩnh? Chưa từng nghe qua. Nguy hiểm lắm sao?” Độc Thiên Diệp hỏi.

      Mạnh Tam Nương liếc nhìn Độc Thiên Diệp một cái, nói: “Ngươi biết Mộng Tiêu Lĩnh? Bây giờ ta đã tin ngươi đến từ một thành thị nhỏ rồi. Từ Bạch Thạch thành Phí Đồng thành thì có hai con đường có thể , một là vào Mộng Tiêu Lĩnh, hai là vòng qua Mộng Tiêu Lĩnh. Nếu muốn vòng qua Mộng Tiêu Lĩnh thì phải mất đến hai tháng. tuy Mộng Tiêu Lĩnh nguy hiểm bằng sơn mạch Miễn Miễn, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Ở đó có Thánh thú tụ lại thành đàn, thậm chí còn có cả Thần thú. Người bình thường cũng dám một mình qua Mộng Tiêu Lĩnh. Cho dù có nhiều người, nhưng huyễn lực thấp cũng được. Cho nên, Lưu gia ở Bạch Thạch thành mới nhờ lính đánh thuê, nhất ̣nh phải cầu Đại huyễn sư mới được tiếp nhiệm vụ. Ngươi tiếp nhiệm vụ, hiện tại thể rút lui. Đến lúc đó thì theo sát bọn ta, cần đánh mất cái mạng nhỏ biết ?”

      “Ân, cảm ơn Mạnh tam tỷ.” Độc Thiên Diệp nói.

      Mạnh Tam Nương có lòng tốt như vậy, nàng cũng thể cự tuyệt.

      , ta đưa ngươi tới dong binh đoàn của chúng ta.” Mạnh Tam Nương đứng dậy.

      Dong binh đoàn của Mạnh Tam Nương rất ít, chỉ có bảy người, bốn nam ba nữ. Nhưng chỉ cần có năm người là có thể đăng ký dong binh đoàn. Tam Nương là đội trưởng, mấy người khác thấy Mạnh Tam Nương đưa Độc Thiên Diệp tới gần, có chút kinh ngạc.

      “Đây là Bạch Lý Tà, trong khoảng thời gian này sẽ chung với chúng ta.” Mạnh Tam Nương giới thiệu, “Đây là quân sư của chúng ta Vệ Đông, muội muội hắn, Vệ Lâm. Đây là Hồng thúc, Lưu Hàn, Tử Nhâm, Bạch Phượng.”

      Mạnh Tam Nương ở trong đoàn rất có uy tín, những người khác dường như có dị nghị gì. Độc Thiên Diệp nhìn qua một chút, ngoại trừ Mạnh Tam Nương là Đại huyễn sư cấp 5, Hồng thúc là Đại huyễn sư cấp 7, 5 người khác thì là cấp 3, cấp 4. Thực lực tổng thể như vậy, trong dong binh đoàn cũng thấp. Độc Thiên Diệp chào hỏi bọn họ một tiếng.

      Sau đó nữa là lục đục tới thêm mấy người. Giờ tỵ, người Lưu gia dẫn họ hội họp với những người khác. Độc Thiên Diệp nhìn qua một chút, tổng ̣ng có 24 người, phần lớn đều là Đại huyễn sư, có vài Huyễn vương, cấp bậc cao nhất là Huyễn vương cấp 3. Độc Thiên Diệp cùng các lính đánh thuê vào Bắc môn, Lưu thiếu gia và Lưu tiểu thư chờ ở nơi đó.

      Một quản sự nhìn thấy vóc người Độc Thiên Diệp nho nhỏ, nhướng mày hỏi: “Ngươi nhỏ như vậy sao cũng đến?”

      Kỳ thật tuy rằng trước kia Độc Thiên Diệp xanh xao vàng vọt, nhưng vóc dán lùn. Trong một năm nay cũng trưởng thành, nữ tử vóc dáng 1m6 cũng phải thấp, nhưng hiện tại nàng mặc nam trang nên thấp hơn người khác nhiều.

      “Hắn có thể nhận nhiệm vụ đương nhiên là đã có đủ điều kiện.” Mạnh Tam Nương nói.

      “Hừ, tốt nhất là vậy. Chúng ta muốn đến lúc đó có người cản trở.” Quản sự kia còn chưa nói xong, Lưu tiểu thư đã mở miệng.

      thôi.” Lưu thiếu gia muốn lãng phí thời gian, dẫn đầu trước.

      Tổng ̣ng có 36 người, một chiếc xe ngựa nhỏ cho bốn người Lưu thiếu gia ngồi, bốn chiếc xe ngựa to, mỗi chiếc ngồi được 8 người. Độc Thiên Diệp cùng bọn Mạnh Tam Nương vừa vặn 8 người, ngồi cùng một chiếc.

      Độc Thiên Diệp ngồi bên cửa sổ, lúc thì nhìn cảnh sắc bên ngoài, khi thì nói chuyện với bọn Mạnh Tam Nương. Mọi người tính tình sảng khoái nên dần dần dễ nói chuyện.

      Ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, gặp được thị trấn, mọi người ở trong khách điếm, có thì ngủ bên ngoài. Mau chóng lên đường như vậy, rốt cuộc tới giữa tháng 7, họ đã tới Mộng Tiêu Lĩnh trong truyền thuyết.
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Lão nhân gia ăn chực

      Editor: Rinnina
      Beta: Tú Phong

      Chuyến lần này làm cho Độc Thiên Diệp ý thức được Huyền Nguyệt đại lục rộng lớn, dựa theo tỉ lệ này, có lẽ là lớn hơn Trái đất gấp mấy lần nha?!

      Sau khi tiến vào Mộng Tiêu Lĩnh,tốc độ rất nhanh bị chậm lại . Sau lại tiến vào, đường , đành phải xuống xe bộ. Xuống xe ngựa, Độc Thiên Diệp mới có thể đánh giá tốt mộng tiêu lĩnh này.

      Mộng Tiêu Lĩnh có chút giống với sơn mạch Miễn Miễn, đều do nhiều dãy núi tạo thành, chỉ là Mộng Tiêu Lĩnh có sâu và thần bí như sơn mạch Miễn Miễn, huyễn thú cũng có nhiều như trong sơn mạch Miễn Miễn. Bất quá, rừng rậm dày đặc các loại nguy hiểm bất ngờ xuất tương tự như huyễn thú, khiến cho nó đáng sợ hơn danh tiếng bên ngoài đồn thổi.

      Lúc chạng vạng, mặt trời thu lại tia sáng cuối cùng của nó, chân trời ráng đỏ biến thành các hình vẽ khác nhau, Mộng Tiêu Lĩnh bắt đầu chìm mình trong bóng tối.
      Đoàn người tiến vào Mộng Tiêu Lĩnh gần ba ngày. Trước khi trời tối, mọi người đều dựng xong lều trại. Độc Thiên Diệp các nàng tuyển vị trí ngoài cùng. Tuy rằng nơi này so với địa phương khác tương đối nguy hiểm, huyễn thú có tấn công cũng ngoài đây trước, nhưng là nơi này cách xa trung tâm chút, cần gần với Lưu tiểu thư quá là được.

      Mọi người bất mãn với Lưu tiểu thư, bắt đầu từ ngày đầu tiên lên đường biểu ra ngoài. Nàng ta luôn thích chỉ huy sai bảo người khác làm này làm nọ. Có lần nàng ta còn muốn Độc Thiên Diệp làm người hầu của nàng, bị cái liếc mắt sắc lạnh của Độc Thiên Diệp dọa mất, cuối cùng vẫn là tìm những người khác tới hầu hạ nàng mới yên tĩnh . Mọi người đều là lính đánh thuê, tùy tính tiêu sái, thích bị người khác sai bảo, cho nên chỉ cần là chọn lều trại, mọi người đều rời xa vị trí trung tâm.
      Sau khi thu xếp mọi thứ, Độc Thiên Diệp đến dòng sông cách đó xa rửa mặt. Nghe được phía sau có động tĩnh, nàng nhìn lại, là Mạnh Tam Nương cùng khác mấy người khác tới nơi này.

      "Ngươi chạy trốn mau, nhanh như vậy mà rửa mặt rồi. Ngươi đó, so với nữ nhân chúng ta còn sạch hơn." Mạnh Tam Nương trêu chọc .

      Mấy người khác cũng cười.

      "Ha ha… ta chỉ là thích mình bị bẩn, sao có thể lợi hại hơn nữ nhân?" Sau khi quen thuộc với mọi người, nàng ngẫu nhiên cũng đáp lại trêu chọc của bọn họ.

      “Ô, trong sông này có cá nè!” Bạch Phượng nhìn thấy trong nước có cá bơi liền kêu to.

      Độc Thiên Diệp nhìn theo ánh mắt của Bạch Phượng, quả nhiên nhìn đến mấy con cá.

      “Bắt bọn nó lại nướng ăn. Nha, gần đây vội, cũng chưa ăn bữa ngon.” Lưu Hàn , sắn tay áo lên muốn bắt cá.

      Độc Thiên Diệp cũng có chút cao hứng, gần đây vội vàng, mọi người cũng chưa ăn cái gì tốt. Nàng cũng có chút tưởng niệm mỹ thực. Nhìn thấy bọn người Lưu Hàn làm cho cá sợ tới mức bơi tán loạn chung quanh, Độc Thiên Diệp cùng mọi người đều lắc đầu cười.

      “Để ta!” Độc Thiên Diệp từ trong nhẫn gian lấy ra thanh trường kiếm, đâm đường kiếm, khi rút kiếm ra liền xuyên qua con cá béo tốt.

      “Oa, Bách Lý Tà, ngươi lợi hại.” Vệ Lâm .

      Độc Thiên Diệp cười cười. Trước kia cùng Bách Lý Như Yên làm việc ở trong rừng, hai nàng ít lần bắt cá ở bờ sông, chẳng qua lúc ấy là trận đấu của hai người, tại chỉ có nàng mình mà thôi.

      Độc Thiên Diệp bắt con cá cuối cùng lên, bọn người Hồng thúc làm cá xong. Lúc bọn họ đặt cá lửa, nghĩ dùng lửa nướng cá, nàng vội vàng kêu ngừng. Nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng lấy ra giá nướng, than, cọ quét, các loại gia vị chuyên dụng để nướng đồ. Châm lửa lên, sau đó dùng kẹp gắp kẹp lấy cá, để giá rồi nướng lên, thỉnh thoảng lật qua lật lại, dùng cọ quét ít đồ gia vị lên.

      Mạnh Tam Nương cùng mấy người kia nhìn xem, trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi cũng quá chuyên nghiệp đó chứ!”

      “Nướng bằng lửa trần dễ bị cháy khét, cũng dễ bị ngoài chín trong sống, hương vị cũng ngon như nướng bằng than.” Độc Thiên Diệp vừa lật cá, vửa , “Trước kia ta thích tự mình nấu ăn, cho nên liền theo cầu làm cái giá như vậy.”

      Độc Thiên Diệp bỏ cá nướng chín lên đĩa, sau đó lấy thịt được xiên sẵn trong nhẫn gian ra tiếp tục nướng. Mọi người có chống lại dụ hoặc, chỉ chừa lại cho Độc Thiên Diệp hai xâu cá nướng, mấy xiên thịt nướng. Nhìn đến Độc Thiên Diệp bận rộn còn chưa được ăn, mọi người đều có chút ngượng ngùng.

      “Cái đó, cái đó... ngươi nướng quá ngon, chúng ta nhịn được...” Bạch Phượng thanh càng ngày càng .

      “Oa, thịt nướng thơm quá!” Đột nhiên xuất đạo thanh chen vào, tiếp theo liền nhìn thấy lão nhân chạy đến bên cạnh Độc Thiên Diệp, cầm lấy xâu cá nướng mà bắt đầu ăn, còn vừa ăn vừa ăn ngon ăn ngon.

      Lão nhân kia mặc quần áo có chút cũ nát, tóc xám trắng hỗn độn trát ở phía sau. Dáng người gầy khô quắt làm cho ông nhìn qua tựa hồ gió đều có thể thổi bay.

      “Uy, ngươi là ai nha? Như thế nào hỏi mượn chúng ta gì đó ăn.” Vệ Lâm tính tình nóng nảy, nhìn đến lão nhân ăn cá nướng của Độc Thiên Diệp, lớn tiếng chất vấn.

      “Ha ha, lúc lão đầu ta ở xa nghe đến hương vị thịt nướng, nhanh chóng chạy tới. Quả nhiên ăn rất ngon!” Lão nhân kia cười hì hì . Chỉ chốc lát sau, xâu cá bị giải quyết xong. Sau đó đáng thương hề hề nhìn... cái đĩa trong tay Độc Thiên Diệp.

      Có lẽ gương mặt phong trần sương gió cùng mái tóc xám trắng của , còn có ánh mắt kia làm cho nàng nghĩ tới ông nội ở kiếp trước của mình, Độc Thiên Diệp đem đồ trong tay đưa cho , : “Gia gia, cho ngươi.” Chính nàng đều có phát nàng kêu gia gia nhiều lắm tự nhiên cùng thâm tình.

      Lão nhân có chút sửng sốt, sau đó lại cười hì hì tiếp nhận cái đĩa, ngồi ở tảng đá bắt đầu vui vẻ ăn.

      “Lão gia gia, sao chỉ có mình ngươi ở trong này?” Độc Thiên Diệp ngồi vào bên cạnh lão nhân, cầm lấy xâu thịt nướng bắt đầu ăn.

      “Gọi gia gia,vừa rồi mới gọi gia gia.” Lão nhân ngẩng đầu nhìn Độc Thiên Diệp, sửa đúng lời .

      Độc Thiên Diệp mặt đầy hắc tuyến, nàng vừa mới là...

      “Ta muốn phía bắc a, lại ai cùng giúp ta, ta chỉ có mình.” Lão nhân ra vẻ đáng thương .

      Rất nhanh, xâu thịt nướng còn lại chui vào bụng lão nhân, ăn xong chuỗi thịt nướng cuối cùng, lại chớp ánh mắt nhìn Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp bị nhìn đến chịu nổi, đành phải lấy công cụ ra, :

      “Người già ăn nhiều dầu mỡ tốt cho thân thể, ta nướng cho ngươi ít rau dưa.”

      “Chúng ta cũng muốn ăn.” Thấy Độc Thiên Diệp còn muốn tiếp tục nướng, Vệ Lâm ở bên kêu lên.

      Độc Thiên Diệp bất đắc dĩ, phiến mắt trợn trắng, từ nhẫn gian lấy ra cà tím, khoai tây, hạt tiêu, rau hẹ, củ sen, bắt đầu nướng.

      “Lão gia gia, nếu ngươi cùng nhóm chúng ta cùng , đợi qua mộng tiêu lĩnh lại tách ra. Người người rất nguy hiểm.” Độc Thiên Diệp với lão nhân. “Nhìn lão cánh tay lão chân của ngươi, đụng tới huyễn thú phỏng chừng muốn chạy nổi.”

      “Gọi gia gia! Gia gia! Cái gì mà lão gia gia?! Ta già lắm sao?” Lão nhân kêu to.

      Mọi người gì. Gia gia và lão gia gia có gì khác nhau chứ? Gia gia già sao?!

      Lão nhân con mắt vòng vo chuyển, : “Tốt. Ngươi đều kêu ta là gia gia, đương nhiên phải là tôn tử của ta, ở cùng với ngươi cũng coi như có lợi.” Để ngươi mỗi ngày làm đồ ăn ngon!

      Đỉnh đầu mọi người đều như có quạ đen bay qua…

      Độc Thiên Diệp có loại cảm giác cường mua cường bán, khóc ra nước mắt.

      Nhìn đến biểu tình của Độc Thiên Diệp, lão nhân vứt cái đĩa qua bên, bắt đầu khóc lớn lên: “Ô ô, ta chỉ biết ngươi ghét bỏ ta, chịu gọi ta gia gia. Ngươi khi dễ lão già này có ích lợi gì… Ô ô, lão già ta như thế nào khổ như vậy a. Ô ô…”

      Thanh lão nhân hấp dẫn mọi người trong doanh địa lại đây, Độc Thiên Diệp nhanh chóng che cái miệng của lão lại, : “Được rồi được rồi, nhận gia gia, nhận thức gia gia, đừng khóc nữa.”

      Thấy Độc Thiên Diệp chịu nhận, lão nhân khóc lớn lập tức ngừng lại, ông lại bưng lên đồ ăn nướng chín bắt đầu ăn, miệng còn : “ sớm cũng nhọc lòng lão già ta khóc lóc như vậy.”

      Mọi người đều cười ha ha, Độc Thiên Diệp có loại xúc động muốn tìm cục đá đập chết chính mình. Như thế nào trong lúc hồ đồ liền nhận thức gia gia! Bất quá, tính tình này, cùng gia gia rất giống!

      Sau khi trở lại lều trại, Độc Thiên Diệp chút cùng quản , tỏ vẻ an toàn của lão nhân chính mình toàn quyền phụ trách, liên lụy tới mọi người, quản tuy bất mãn, nhưng cũng phản đối.

      Mấy ngày kế tiếp, khi hạ trại, lão nhân liền ồn ào để cho Độc Thiên Diệp nướng thịt cho .

      Đối với cầu của lão nhân, nhìn đến ánh mắt đáng thương hề hề lại tràn ngập hi vọng của lão, Độc Thiên Diệp luôn thể cự tuyệt, bất đắc dĩ làm thịt nướng, món cay tứ xuyên, nhiều món ăn khác nhau. Khiến nàng cảm thấy vô cùng may mắn chính là mấy dụng cụ của mình đều đầy đủ hết.

      Lão nhân đối với tay nghề của Độc Thiên Diệp tán thưởng phản đối. Mấy người Mạnh Tam Nương cũng có lộc ăn. Bọn họ đối với tay nghề của Độc Thiên Diệp vô cùng bội phục, đối với đủ loại đồ gia vị cũng rất ngạc nhiên, đều giữ ít để về sau dùng.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: đàn thú động dục

      Hai ngày sau, đội ngũ trung tâm của Mộng Tiêu Lĩnh, mọi người dần dần đề cao cảnh giác, chỉ có lão nhân vẫn hay cãi nhau trước sau như , khiến cho mọi người vô cùng bất mãn, bởi vì điều này dễ dàng dẫn huyễn thú ở gần đó đến. Nhưng vì ở cùng bọn người Tam Nương , mọi người cũng chỉ có thể , thể đuổi . Mà đối với lời lạnh nhạt thế này, lão nhân cùng Độc Thiên Diệp đều bận tâm.

      Thời tiết tháng 7 nóng bức vô cùng. Sau khi mọi người ngày, tiểu thư Lưu gia muốn nghỉ ngơi chút.

      "Đây là cái nơi quỷ quái gì, khó như vậy?! Chân của ta sắp gãy luôn rồi. Các ngươi tìm chỗ để ta nghỉ ngơi chút." Lưu tiểu thư lấy tay quạt, .

      Lưu thiếu gia nhìn sắc trời, lại nhìn bộ dáng khó chịu của muội muội, phân phó người dưới tìm chỗ nghỉ ngơi lát.

      Có người tìm chỗ râm mát, Lưu tiểu thư nhanh chóng đến chỗ tảng đá ngồi xuống, lấy tay xoa bóp chân của mình, miệng oán giận ngừng. Những người khác đều tự tìm chỗ ngồi xuống, có người uống nước, có người chuyện phiếm. Ngay lúc mọi người nghỉ ngơi, Độc Thiên Diệp ngửi được cỗ mùi thơm.

      "Các ngươi có ngửi được hương vị gì ?" Độc Thiên Diệp dùng sức ngửi chút rồi hỏi.

      " có!" Mọi người cũng giải thích được nhìn nàng, có vài người còn dùng sức ngửi, nhưng ngửi được bất kì hương vị gì .

      " tốt, là tình hoa quả! Gần nơi này có tình hoa quả chín!" Đột nhiên, Độc Thiên Diệp vội vàng , đứng dậy tìm kiếm khắp bốn phía, cuối cùng ở chỗ trong rừng cây thấy được mảnh lớn quả màu đỏ rực.

      " là tình hoa quả. Mọi người mau rời ." Độc Thiên Diệp với quản .

      "Đây là chuyện gì? Mọi người đều mệt mỏi như vậy, vất vả tìm được chỗ có thể nghỉ ngơi, ngươi hả?" vị đại hán râu quai nón bất mãn .

      "Mao tiểu hài tử, vẫn là đến bên nghỉ ngơi . Ha ha!" Có vài người lớn tuổi phụ họa.

      "Ngươi xem đây là cái gì?" Lưu gia thiếu gia hỏi bên người cái mặc hoa lệ lão nhân.

      " là tình hoa quả. Tình hoa quả khi chín tỏa ra mùi hương đặc biệt, hấp dẫn huyễn thú ở phụ cận, dưới cấp Thần thú căn bản là kháng cự được mùi hương này. Hơn nữa, nó còn là tình dược thúc giục huyễn thú." Luyện đan sư đồng hành cùng Lưu gia giải thích với mọi người ."Thiếu gia tiểu thư, chúng ta mau rời ."

      Mọi người vừa nghe luyện đan sư vậy, đều đứng dậy chuẩn bị rời . Nhưng Độc Thiên Diệp lại đứng bất động .

      Mấy người Mạnh Tam Nương nhìn về phía Độc Thiên Diệp .

      Độc Thiên Diệp lôi kéo lão nhân về bên người, lấy ra thanh trường kiếm, : " còn kịp rồi."

      Vài vị huyễn vương vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm rừng cây chung quanh.

      con sói xám xuất ở trong tầm mắt của mọi người, tiếp theo là đám sói xám, báo săn, lợn rừng, phía sau còn có đám cực thử. trăm con dã thú đến thời gian ly trà vây quanh đám người cùng với cây tình hoa quả phía sau họ. con dã thú phát ra tiếng phì phì trong mũi, nhe nanh, nhìn đám người.

      ít nhát lính đánh thuê gan sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Sắc mặt Độc Thiên Diệp ngưng trọng. Nàng xem xét chút, phần lớn đều là linh thú, chỉ có hơn nửa là thánh thú, cấp bậc cao nhất cũng chỉ có cấp 6, 7.

      Hoàn hảo, cấp bậc của đàn thú cao lắm. Đương nhiên, đây chỉ là đối với Độc Thiên Diệp mà thôi. Đối với những người khác, đội ngũ huyễn thú như vậy có thể trực tiếp muốn mạng của bọn họ.

      Đám người Mạnh Tam Nương nhìn đàn thú, đều triệu hồi ra huyễn thú của mình, với Độc Thiên Diệp: "Lát nữa chúng ta đứng phía trước, ngươi đứng phía sau đối phó đám thú lọt lưới là được rồi."

      Nàng qua, chiếu cố tiểu huynh đệ này . tại là lúc nàng thực lời hứa!
      Nhìn lưng đám người Mạnh Tam Nương chắn trước mặt mình, trong lòng Độc Thiên Diệp cảm khái vạn phần. Kiếp trước em cùng bạn trại chỉ vì danh lợi mà đưa mình vào chỗ chết, mà các nàng mới quen biết mình lâu lại tình nguyện chắn trươc người mình ngăn trở nguy hiểm, giao phía sau lưng cho mình.

      Huyễn thú của đám người Mạnh Tam Nương cấp bậc cao, chỉ là thánh thú hai ba cấp, Bạch Phượng cùng Lưu Hàn thậm chí chỉ là Linh thú câp 9. Lính đánh thuê khác cùng Lưu gia hộ vệ cũng kêu huyễn thú của họ ra, cấp bậc xung cao. Khau khi huyễn thú ra, ngửi được hương vị của tình hoa quả, cũng dần bị thúc tình, mất lý trí.

      được, huyễn thú khế ước căn bản chống nổi dụ hoặc của tình hoa quả, mọi người mau thu hồi lại.” vị huyễn vương phát khác thường của huyễn thú khế ước, vội vàng kêu to.

      Huyễn thú khế ước lại bị thu vào huyễn thú gian, có huyễn thú khế ước hỗ trợ, tình huống tại càng thêm nguy cấp.

      Huyễn thú mất lý trí bắt đầu công kích đám người, mọi người chỉ có thể càng ngừng dùng huyễn lực đánh trả, tình hoa quả ngừng hấp dẫn huyễn thú lại đây, mà khi huyễn lwujc của bọn họ hao hết, kết quả cần cũng biết.

      Độc Thiên Diệp mặt che chở lão nhân, mặt huy đọng trường kiếm chem giết huyễn thú chung quanh. Lão nhân nhìn thấy Độc Thiên Diệp che chở mình như vậy, trong mắt xuất tia quang mang vừa lòng.

      “A!” Mạnh Tam Nương đánh nhau với con Thánh thú cấp 1, cực thử cắn lén làm mắt cá chân bị thương. Độc Thiên Diệp cùng lợn rừng đối kháng nghe được thanh của Mạnh Tam Nương, nhanh chóng tiến đến hỗ trợ.

      Nhìn đến thiệt nhiều người bị thương, mà huyễn thú số lượng lại chỉ tăng giảm, Độc Thiên Diệp thể lại đánh tiếp.

      “Tiểu ngân, ra.” Độc Thiên Diệp triệu hồi.

      “Grào...” Thanh Độc Thiên Diệp vừa dứt, tiếng rống dài vang lên, bản thể Tiểu Ngân xuất ở bên cạnh Độc Thiên Diệp, Ngân Lang dài bảy tám thước, cao hai ba thước.

      Nó chân trước vung lên, trận gió mãnh liệt liền ép huyễn thú gần đó xẻ thành mấy mảnh. Huyễn thú còn lại đều bị uy áp của Tiểu Ngân ép tới phủ phục xuống đất.

      Những người ra sức chiến đấu bị Tiểu Ngân đột nhiên xuất dọa hoảng sợ, càng bị 2 viên ngọc ngũ giác đỉnh đầu nó dọa hoảng sợ.

      “Này, đây là Thần thú?!”

      Mọi người nghĩ tới nghĩ đến người có thực lực yếu nhất cư nhiên sở hữu thần thú! Bất quá Thần thú vừa ra áp lực của bọn họ lập tức giản bớt hơn phân nửa.

      Cố nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Độc Thiên Diệp hô: “Tiểu Ngân, tốc chiến tốc thắng.”

      Tiểu Ngân gật gật đầu với Độc Thiên Diệp, vọt tới bên trong thú đàn bắt đầu chém giết. Cấp bậc sai biệt làm cho chúng nó có năng lực phản kháng, đám giống như dưa hấu giống nhau bị Tiểu Ngân bổ ra. Chỉ chốc lát sau, mọi người trước mặt liền chất đầy thi thể của huyễn thú.

      Đây là chênh lệch về thực lực!

      Độc Thiên Diệp thừa dịp mọi người chú ý, chuyển tới phía sau đại thụ hái xuống tình hoa qua, ném vào nhẫn gian. Sau đó đưa thực chút tình hoa cây ăn quả miêu đến Luyện Hồ.

      Nhìn thấy Tiểu Ngân giải quyết toàn bộ huyễn thú mất lý trí, Độc Thiên Diệp với Mạnh Tam Nương: “Các ngươi thu thi thể .” Nhìn thấy Mạnh Tam Nương còn muốn cái gì, nàng : “Thu hồi trước , có cái gì rời nơi này trước rồi sau.”

      Biết nơi này an toàn, mấy người Mạnh Tam Nuongs thu thi thể huyễn thú vào nhẫn gian của mình. Hơn trăm thi thể, chất đầy ắp trong nhẫn gian của các nàng.

      Tiểu Ngân đường phóng thích uy áp thần thú, đến khi mọi người rời xa chỗ vừa rồi. Bởi vì rất nhiều người bị thương, cho nên hôm nay phải hạ trại trước thời gian. Dựng tốt lều trại, Tiểu Ngân trở về hình dáng tự vệ, nhảy vào lòng Độc Thiên Diệp. Độc Thiên Diệp ôm tiểu ngân vào lều trại của lão nhân.

      “Gia gia, bộ dáng của người tại như vậy, có bị thương ?” tuy rằng nàng hết sức bảo hộ , nhưng lúc ấy hỗn loạn như vậy, khó bảo toàn có việc ngoài ý muốn.

      “A, tiểu tôn tử của ta đến rồi đấy à.” Lão nhân kêu to. Nhìn thấy tiểu ngân nằm trong lòng Độc Thiên Diệp, “Đây là con thần thú kia? Hình dáng tự vệ sao lại như vậy, quá khó coi.”

      Tiểu ngân nằm trong lòng Độc Thiên Diệp nhe răng với lão nhân, bất quá hình dáng tự vệ tại của nó làm động tác này hoàn toàn có lực sát thương.

      Độc Thiên Diệp để ý tới lão nhân và tiểu ngân xung đột, nhìn thấy có tinh thần như vậy, hẳn là có bị thương. Cùng chuyện phiếm vài câu liền tính rời , vừa mới chuẩn bị bị lão nhân gọi lại.

      “Tôn tử của ta, cho gia gia biết tên của ngươi !”
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Nam 9 Chang ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :