1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Xuất phát, ngộ chặn giết

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)


      "Cái đuôi gì?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Tiêu để lại cái đuôi cho ngươi luyện tập. Ngươi kêu cho ngươi biết . Ta về phân phó vài chuyện cho Diễm Nhất." Thất Nguyệt xong chạy nhanh như chớp, thẳng đến khi trở lại sân của , nghĩ tới Tử Tiêu phúc hắc, cảm thấy sau lưng của mình có từng trận phong. Nhìn thấy Hắc Tử còn ở trong phòng chờ , cười hắc hắc hai tiếng, ngồi xuống ghế, : "Ngươi thấy được dáng vẻ vừa rồi của , chơi vui!"

      Hắc Tử liếc mắt nhìn Thất Nguyệt cái, : " lâu nữa cảm thấy ngươi là đối tượng chơi đùa rất tốt!"

      "Ngươi đừng có mà vui sướng khi người gặp họa, vừa nãy ràng là hai người chúng ta chuyện, cố ý để cho con mèo tò mò Tri Tâm nghe thấy, chuyện này ngươi cũng có phần được ?" Thất Nguyệt .

      "Nhưng vừa rồi ta . Cho dù ngươi , Tiêu cũng tin tưởng!" Hắc Tử cười đến vô lại.

      "Mẹ nó Hắc Tử, ta thấy ngươi nên tên Hắc Tử, kêu là lòng dạ đen tối tốt hơn!" Thất Nguyệt nhìn người cùng chung chí tuyến với mình, : "Lau! được, thừa dịp Thiên Diệp bây giờ vẫn chưa , ta phải nhanh chạy trốn, bằng đến lúc đó bị bắt được! Ngươi với Diễm Nhất, sau này Diễm Tự Quân do Thiên Diệp chỉ huy, chút nữa đến chỗ Thiên Diệp báo danh. Ta phải nhanh chạy trốn! Nhớ kỹ a!"

      Thất Nguyệt ở trong phòng nhìn chút, có lấy thứ gì, lắc mình ra cửa, mở thông đạo tùy tiện tới mặt biên. Hừ hừ, bọn họ ở trước mặt ân ân ái ái, khi dễ người đơn như , lần này ra ngoài nhất định phải tìm người!

      Hắc Tử nhìn bóng dáng Thất Nguyệt chạy, nở nụ cười. Sau đó đứng dậy tìm Diễm Nhất, truyện quan trọng như vậy, cũng dám lấy ra đùa giỡn!

      Trong chính điện, Độc Thiên Diệp và Tử Tiêu đều tin Thất Nguyệt tìm Diễm Nhất, e rằng là nghe tới mười tám hình phạt tàn khốc nên mới nhanh chóng chạy trốn.

      "Vừa nãy Thất Nguyệt cái đuôi là sao vậy?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      Tử Tiêu hít sâu hơi, bị đánh gãy hai lần, biết Diễm Nhất chút nữa đến, Tử Tiêu cũng có tâm tình tiếp tục cùng Thiên Diệp chơi trò sói ăn cừu. Ôm nàng về vương tọa ngồi xuống, : "Ngu Hành luôn bố trí ít người ở cửu thiên huyền giới, lần trước đến đây cũng tin là nàng ở chỗ ta, sau đó vẫn phái người nhìn chằm chằm nơi này. Nàng luôn bế quan, cho nên ta vốn có ttrừ bỏ bọn họ. Để bọn họ lại có thể cho nàng luyện tập. Nếu nàng muốn , loại trừ những người đó trước."

      "Chàng có thể để cho bọn họ lộng hành dưới mắt chàng!" Độc Thiên Diệp .

      "Đấy có là gì! Đối với những người này ta luôn luôn nhìn." Tử Tiêu : " gài người vào chỗ của ta, ta đương nhiên cũng có thể làm chuyện y như vậy đối với . Nàng thiên linh giới ta để cho bọn họ bảo vệ nàng, bình thường nếu muốn liên lạc, tìm Diễm Nhất là được, người nào cũng biết."

      "Ừ, ta biết." Độc Thiên Diệp gật đầu đáp.

      Hai người lại hàn huyên chuyện của , chỉ chốc lát sau Diễm Nhất liền đến đây. Tử Tiêu cho chuyện Độc Thiên Diệp muốn thiên linh giới, muốn nghe theo lời của nàng. Diễm Nhất lĩnh mệnh, tỏ vẻ mình và Diễm Tự Quân đều nghe theo an bài của nàng. Khi ra ngoài, Tử Tiêu hỏi câu: "Là Thất Nguyệt cho ngươi sao?"

      "Bẩm chủ thượng, là Hắc Tử đại nhân tới tìm ta. Nghe Thất Nguyệt đại nhân rời khỏi cửu thiên huyền giới." Diễm Nhất .

      "Ta biết, ngươi xuống trước ." Tử Tiêu .

      Diễm Nhất lui ra, Độc Thiên Diệp : " nghĩ tới Thất Nguyệt !"

      "Tên kia là vì ta muốn xử phạt mà rời , khẳng định là nhìn thấy hai chúng ta ân ái, mình tịch mịch, ra ngoài tìm nữ nhân !" Tử Tiêu miễn cưỡng .

      Nếu Thất Nguyệt ở trong này nghe được lời Tử Tiêu nhất định hét câu: người hiểu ta, chỉ có Tử Tiêu! Nhưng lúc này vội vàng tìm kiếm người có thể làm mình động tâm, hoàn toàn quên người cửu thiên huyền giới!

      "Sao chàng biết?" Độc Thiên Diệp tin, xét thấy Thất Nguyệt vì bọn họ ân ái mà tìm người mình .

      "Ta và quen biết vạn năm, tính tình của ta còn biết? ta, e rằng Hắc Tử cũng tin tưởng là vì trốn tránh xử phạt." Tử Tiêu tự tin : "Nàng tính khi nào thiên linh giới?"

      "Vốn dĩ gấp, nhưng ta đồng ý với Thứ Hồn cứu tộc nhân của và những người khác, cho nên ta phải nhanh chóng rời khỏi. Tới thăm Niên Hoa rồi ngay." Độc Thiên Diệp tính thời gian rồi .

      "Mới ra liền phải rời khỏi, ta thực khổ mà! Nàng phải bồi thường ta!" Tử Tiêu cảm thán , sau đó nặng nề hôn nàng.

      Hai ngày sau đó Tử Tiêu vẫn giận dỗi Độc Thiên Diệp, mặt viết bồi thường hai năm tương tư khổ của . Độc Thiên Diệp cười cười, theo . Hai ngày sau nàng nhìn Niên Hoa, Tử Tiêu cũng chân chó theo sau.

      Niên Tri Tâm chơi trong sân, nhìn thấy Độc Thiên Diệp và Tử Tiêu, hướng tới trong phòng hô: "Mẫu thân, tiểu đến đây!" Sau đó lắc lư lắc lư chạy tới chỗ bọn họ.

      Độc Thiên Diệp ngờ Niên Tri Tâm chỉ gặp nàng lần liền nhớ kỹ, : "Khả năng ghi nhớ của tiểu gia hỏa này !"

      "Nó mới hơn tuổi, nhưng rất thông minh!" Tử Tiêu .

      Niên Tri Tâm chạy tới, Độc Thiên Diệp tay ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng cái.

      Niên Hoa từ trong phòng ra, nhìn thấy Độc Thiên Diệp, cười : "Ngươi cuối cùng biết đến chỗ của ta!"

      "Ha ha." Độc Thiên Diệp cười cười, nhìn nàng tay đầy mỡ, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

      "Ta nấu cơm, chút nữa các ngươi ở lại ăn cơm !" Niên Hoa . Nhìn sắc mặt Độc Thiên Diệp khẽ biến, trừng mắt : "Ngươi như vậy là sao? Bây giờ tay nghề của ta rất tốt, tuy rằng thể ngon như ngươi làm, nhưng rất ngon rồi!"

      "Nhưng ta nghe ngươi làm cho Niên Tuế sợ tới mức lâu cũng chịu ăn gì." Độc Thiên Diệp ôm Niên Tri Tâm qua , trêu chọc .

      tới chuyện năm đó 囧, sắc mặt Niên Hoa thay đổi, : "Bây giờ ta thăng cấp làm mẹ, đương nhiên giống!"

      "Phải , ta làm trợ thủ cho ngươi, nhìn thử kỹ thuật của ngươi!" Độc Thiên Diệp giao Niên Tri Tâm cho Tử Tiêu, vào phòng bếp với Niên Hoa, Tử Tiêu và Niên Tri Tâm ở trong sân chơi.

      Trong phòng bếp, Độc Thiên Diệp nhìn động tác thuần thục của Niên Hoa, : " ngờ ngươi rất lợi hại!"

      "Sau khi làm mẹ, thần kinh giống như lập tức thông suốt, giống như trước phải thiêu phòng bếp là cháy khét đồ ăn.” Niên Hoa cảm khái .

      " ngờ sau khi bế quan ra, ngươi lại có biến hóa lớn như vậy, thành thân với Niên Tuế, còn có đứa ." Trong lòng Độc Thiên Diệp cũng cảm khái.

      "Ta chỉ làm theo lời ngươi , cho liều thuốc mạnh trước, sau đó gạo nấu thành cơm." Niên Hoa xong chút ngượng ngùng, nếu như vậy, nàng vẫn còn chờ Niên Tuế thông suốt ?!"Đúng rồi, ngươi và chủ thượng tính khi nào thành thân?"

      Độc Thiên Diệp bị hỏi sửng sốt, : "Chuyện này cần quá lo lắng, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc . Bây giờ nhiều chuyện như vậy, làm sao có thời gian nghĩ chuyện này."

      "Thân phận của ngươi ta cũng biết, là thần sáng thế chuyển thế, có những trọng trách thuộc về ngươi, mà ngươi phải gánh vác. Chính là khổ ngươi!" Niên Hoa ngừng tay, nhìn Độc Thiên Diệp .

      "Ta cũng thấy đó là trọng trách, ta chỉ muốn để người thân và người trong lòng của ra có thể an an ổn ổn mà sống, bị ta liên lụy thôi. Bây giờ phía trước vẫn còn bụi gai, ta phải rút nó ra, bằng uy hiếp đến tính mạng người nhà của ta. Lại , ta cũng là người ích kỷ, cũng có suy nghĩ vĩ đại như các ngươi." Độc Thiên Diệp cười cười, .

      "Mặc kệ ngươi muốn làm gì, chúng ta đều ở ngươi sau lưng của ngươi!" Niên Hoa .

      "Ta biết!" Hai người xong, hiểu ý cười, cùng nhau làm đồ ăn.

      Lúc ăn cơm Niên Tuế trở lại, nhìn thấy bàn toàn là đồ ăn, nhìn vài món ăn rất đẹp, : "Cái này là Thiên Diệp làm."

      "Sao ngươi biết?"

      "Niên Hoa có tay nghề để làm món này!" Niên Tuế , nhìn thấy Niên Hoa lập tức xụ mặt, : "Nhưng mà đồ ăn nàng làm cũng rất ngon."

      Niên Hoa nghe vậy mới nở nụ cười, lấy rượu quý của mình ra, : "Chúng ta ăn , khó được Thiên Diệp xuất quan, xem như chúc mừng cho ngươi chút."

      "Tốt."

      Mấy người uống rượu dùng bữa, thỉnh thoảng mấy câu, khí rất tốt.

      Làm cho Độc Thiên Diệp cảm thấy ngạc nhiên là Niên Tri Tân lại uống rượu, hơn nữa tửu lượng !

      Cơm nước xong, Tử Tiêu và Độc Thiên Diệp chậm rãi trở về, vừa vừa chuyện phiếm. Trở lại cung điện, Tử Tiêu lấy cái mặt nạ cho Độc Thiên Diệp.

      "Đây là?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Mặt nạ của nàng làm rất thô, người bình thường nhìn ra, nhưng ở thiên linh giới cao thủ rất nhiều, nhất là ổ của Ngu Hành, khả năng đụng phải khá lớn, mặt nạ của nàng ở trước mặt là gì." Tử Tiêu .

      "Chàng biết ?" Độc Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, .

      "Nàng tìm Niên Hoa ta liền biết nagyf mai nàng ." Tử Tiêu .

      "Cảm ơn chàng, Tiêu, gặp được chàng là chuyện làm ta vui nhất khi đến thế giới này!" Độc Thiên Diệp ôm lấy thắt lưng Tử Tiêu, tựa đầu chôn ở trong lòng .

      Tử Tiêu hôn mái tóc của nàng, : "Chờ nàng trở về chúng ta phải Vũ Linh đại lục, tới chỗ cha mẹ nàng cầu hôn được ?"

      "Được!" Độc Thiên Diệp chút do dự trả lời.

      Nhìn thấy Độc Thiên Diệp trả lời ràng như vậy, Tử Tiêu nở nụ cười, nhưng trong mắt là nồng đậm lo lắng.

      Hy vọng chỉ là lo lắng nhiều...

      Sáng sớm hôm sau Độc Thiên Diệp liền mình xuất phát. Vừa rời khỏi hoàng cung bao lâu, nàng liền cảm giác được phía sau có người theo mình, dừng chút, nàng bay tới sơn mạch người, ngờ vừa vặn tới núi băng tuyết.

      Nàng hạ xuống giửa băng tuyền, lấy Băng Tinh ra, : "Đến chỗ của lão gia ngươi."

      Lúc Độc Thiên Diệp xuất quan Băng Tinh cũng tỉnh lại, lúc này muốn hóa ra hình người. Nàng trừng mắt nhìn Độc Thiên Diệp cái, : "Người xấu, lúc trước ngươi chính là cố ý!"


      "Ta cũng có, là vì ngươi động tác quá nhanh, ta kịp mà thôi." Độc Thiên Diệp nhún nhún vai, : "Bây giờ ta là chủ nhân của ngươi, ngươi thể chuyện với ta như vậy."


      "Ngươi chính là cố ý ! Ô ô, ngươi khi dễ ta!" Băng Tinh xong khóc lớn nước mắt chảy ra đều là băng.

      "Ai, vẫn là băng tâm của ta trước kia tốt, khóc nháo, còn giúp ta đánh người xấu! Ngươi ta có ngươi có chỗ tốt gì đây?" Độc Thiên Diệp thương tâm .

      "Ta cũng có thể đánh người xấu!" Băng Tinh lau nước mắt của mình .

      "Phải , vậy để cho ta xem thực lực của ngươi ." Độc Thiên Diệp : "Nghe thấy sao, các ngươi còn ra?"

      Lời Độc Thiên Diệp vừa dứt, ít người từ bốn phương tám hướng ra, bao vây nàng và Băng Tinh.

      " ra ngươi sớm phát chúng ta."Người đầu .

      Độc Thiên Diệp nhìn mấy chục Thần tôn, vài Tôn vương sơ cấp, thậm chí còn có Tôn cấp trung cấp, : " ngờ muốn lấy mạng của ta, lại phái ra nhiều người cấp cao như vậy, ta có phải là nên cảm thấy vinh hạnh hay ?"

      "Hồng nhan tri kỷ của Chí tôn đại nhân, chúng ta đương nhiên muốn thận trọng đối đãi." Người đầu , hai mắt lộ ra quang mang.

      Độc Thiên Diệp hai tay nắm Băng Tinh, : "Nha, ngươi thấy , người xấu muốn giết ta đó, ngươi giúp ta đánh người xấu, thôi!" xong liền đưa tay lấy Băng Tinh ném tới chỗ người đầu.

      Băng Tinh nhìn thấy nhiều người như vậy liền ngây người, đột nhiên bị Độc Thiên Diệp ném ra ngoài, ở trung hô lớn: "Oa oa oa, ta hai người xấu, phải nhiều người như vậy! Ta đánh nhau!" Rống rống, khi nàng rống to vẫn phóng tới chỗ người đầu phát ra hàn khí.

      Người đầu chạy nhanh vận khởi linh lực ngăn cản, cấp bậc của có vẻ cao, hàn khí đối cũng ảnh hưởng quá lớn. Nhưng người phía sau có may mắn như vậy. Thực lực thấp ít, hoặc phản ứng chậm, đều bị đông thành khối băng. Độc Thiên Diệp đánh đạo linh lực qua, khối băng ngã xuống, bể nát. Máu người bọn họ bị đông lạnh, mặc dù thân thể nát, nhưng giọt máu chảy ra.

      "Xem ra ngươi rất có tiềm chất giết người, người ta giết người có thể nhát rớt đầu, còn ngươi giọt máu cũng chừa!" Độc Thiên Diệp nhìn Tiểu Băng Tinh thỏa sức chiến đấu, tán thưởng : "Nơi này là của lão gia ngươi, ngươi cũng thể để cho bọn họ làm ô nhiễm nơi này!"

      Những người khác vừa thấy Tiểu Băng Tinh vòng vo, nghĩ nó đối phó bọn họ, đều lui về phía sau theo bản năng, nghĩ tới nó lại bay qua chỗ Độc Thiên Diệp, lập tức bổ nhào vào trong lòng Độc Thiên Diệp, oa oa hét lớn: "Ta cần, bọn họ dọa người!"

      Độc Thiên Diệp vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiểu Băng Tinh, : " là con nít kéo ra! Xem ra ta phải dạy dỗ ngươi tốt, đối phó địch nhân nên thế nào!" xong lại nhìn núi băng tuyết, : "Nơi này là tiêu cho những người đó tu luyện, thể làm dơ."

      "Ngươi cho là mình ngươi có thể đối phó nhiều người chúng ta sao?" Người đầu . Người thực lực của nàng cao, bị nhiều người vây quanh như vậy, tin nàng còn có thể chạy thoát!

      Nhưng nhiệm vụ của bọn họ là mặc kệ phải trả giá thế nào cũng pahir giết nàng, bằng nàng với chí tôn, chí tôn tìm thiên tôn gây phiền toái.

      Độc Thiên Diệp mị hoặc cười, : "Oa Nhi, nhìn." Sau đó triển khai lãnh vực, mang tất cả mọi người vào, nhìn bọn họ kinh ngạc : "Hoan nghênh vào vùng đất tử vong!"
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: tiêu diệt cái đuôi

      Những người đó nhìn mình đột nhiên thay đổi chỗ khác, núi xanh nước trong, còn tưởng rằng mình lạc vào tiên cảnh, nghe thấy lời của Độc Thiên Diệp, lại cảm thất sát khí nồng đậm.

      "Nơi này là lĩnh vực của ngươi? !" Người đầu nhìn Độc Thiên Diệp . chưa từng thấy ai có lĩnh vực như vậy, giống như thế giới bình thường. Cũng thấy lĩnh vực của ai có thể cất chứa nhiều cao thủ như vậy ở trong còn hỏng mất !

      "Đúng vậy." Độc Thiên Diệp ôm Băng Tinh, , "Sau khi dung hợp lĩnh vực các ngươi là nhóm người đầu tiên vào, hoan nghênh thể nghiệm tử vong chi lữ giống người thường!"

      "Hừ, ngươi còn có lực lượng phản kích?" Người đầu khinh miệt nhìn Độc Thiên Diệp, tin bọn họ nhiều người như vậy còn đánh lại nữ nhân nho như nàng!

      "Phải ? Vậy chúng ta thử xem." Độc Thiên Diệp phi giữa trung, nhìn người phía dưới, : "Oa nhi, ngươi giải quyết những người thực lực thấp chút, chúng ta tập trung đối phó mấy người thực lực mạnh."

      Oa nhi cầm lấy quần áo trước ngực Độc Thiên Diệp, : "Người ta ."

      Sắc mặt Độc Thiên Diệp trầm xuống, : "Xem ra ngươi thích hợp theo ta. Vẫn là băng tâm của ta tốt, haizz... Còn muốn đánh người xấu cho ta nữa, sau này ta tin tưởng lời của ngươi!"

      "Được rồi, ta thử xem, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi phải cứu ta nha!" Băng Tinh nhìn Độc Thiên Diệp, xác nhận.

      Độc Thiên Diệp lười phí võ mồm với , trực tiếp ném qua giống như vừa rồi, đồng thời ý niệm vừa động, lĩnh vực vốn bình tĩnh sống lên, dây bay lượn, hoa rơi đầy trời, lá cây, giọt nước mưa và hỏa diễm hình thành vô số con rồng công kích bọn họ, những người cấp bậc thấp chút bị liên tiếp công kích làm cho chân tay luống cuống, khi có chú ý tới bị Băng Tinh đông thành băng, hồn bay về trời.

      "Lĩnh vực này kì lạ, cư nhiên có bốn loại thuộc tính thủy hỏa mộc thổ!" Người đầu thấy người của mình ở trong này có lực chống đỡ, sau khi hóa giải công kích xung quanh mình công kích Độc Thiên Diệp. Chỉ cần giết nàng, lĩnh vực này tự nhiên phá.

      Độc Thiên Diệp nhìn người đầu đánh úp lại mình, linh lực tay ngưng tụ, nghênh diện công tới , linh lực hai bên ở trung gặp nhau, phát ra va chạm mãnh liệt.

      "Ngươi cư nhiên là tôn cấp? !" Người đầu vẻ mặt dám tin nhìn Độc Thiên Diệp, phải cấp bậc nàng cao sao, giờ làm sao có thể?

      "Như ngươi chứng kiến!" Độc Thiên Diệp ra đáp án đả kích người.

      "Khó trách lĩnh vực của ngươi cất chứa nhiều người như vậy cũng hỏng mất, bởi vì cấp bậc của ngươi vốn cao hơn bọn họ!" Người đầu .

      "Các ngươi muốn giết ta, còn biết thực lực của ta! Ta nên các ngươi ngu xuẩn hay là tự tin đây ?" Độc Thiên Diệp ôm Băng Tinh chạy về đến, khuôn mặt tươi cười trong suốt .

      "Là ngươi rất tự tin !" đầu nhân cười lạnh.

      Cho dù Độc Thiên Diệp là tôn các, cho dù giờ bọn họ ở trong lĩnh vực kì lạ của nàng, người đầu vẫn biết là nàng có uy hiếp gì như cũ, là tôn vương trung cấp, lợi hại hơn Độc Thiên Diệp tôn vương sơ cấp biết bao nhiêu. Phải biết rằng, đến cấp bậc này của bọn họ, cho dù chênh lệch cấp , thực lực khác trời!

      "Chúng ta đây thử xem !" Độc Thiên Diệp xong, điều động tất cả lực lượng trong lĩnh vực, hơn nữa vừa nãy Băng Tinh thương tổn bọn họ, những người thực lực thấp chút toàn bộ bị tiêu diệt, chỉ còn lại ngoài tôn cấp.

      Người đầu thấy Độc Thiên Diệp dùng thời gian ngắn như vậy giết thuộc hạ của mình chỉ còn lại có tôn cấp, biết thể lại xem thường Độc Thiên Diệp, tay phỉa vung lên, tất cả mọi người kêu khế ước thú của mình ra, bao vây Độc Thiên Diệp.

      "Có thể làm cho chúng ta gọi tất cả linh thú ra ngoài, ngươi cũng coi như có bản lĩnh! Lần này xem ngươi trốn như thế!" Người đầu . Linh thú của bọn họ đều là thần linh thú cao cấp hoặc là thần tôn thú, hơn mười con tổ hợp cùng chỗ, lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

      Độc Thiên Diệp cười nhạo, : "Chỉ các ngươi mới có linh thú sao? Đồng bọn của ta, ra chiến đấu !"

      Độc Thiên Diệp gọi tất cả khế ước thú của mình ra, Chu Tước, Thanh Long, Thần Hống, Thanh Loan, Cửu Vĩ Hồ và các linh thú huyết mạch cao cấp làm cho bọn họ hung hăng hoảng sợ, Độc Thiên Diệp người có số lượng khế ước thú cũng va chạm tâm linh bọn họ sâu. Nếu phải đối phương là người mình muốn giết, nhất định phải cảm thán câu rất con mẹ nó biến thái!

      Đáng tiếc giờ chẳng những cảm thán, hơn nữa tự tin vừa rồi cũng thấy, trong mắt lần đầu tiên xuất lo lắng và che dấu khủng hoảng!

      "Là những người này khi dễ chủ nhân chúng ta?" Tiểu Ngân nhìn người đầu và linh thú của bọn họ, .

      "Người khi dễ chủ nhân chúng ta chỉ có kết cục!" Tiểu Cửu dung ánh mắt nhìn người chết nhìn bọn họ.

      Tiểu Bạch Cầu ngửa mặt lên trời rống lên tiếng, tiếng rống kia làm cho tất cả mọi người nhíu mày, người của Ngu Hành cảm thấy mình hơi thở của mình khó khăn, hô hấp rất khó.

      "Cầu Cầu, ngươi công kích khác biệt như vậy làm chúng ta bị thương !" Tiểu Cửu dùng cái đuôi ở đánh chút người Tiểu Bạch Cầu .

      "A? Ta sai lầm rồi, lần sau ta ." Tiểu Bạch Cầu ngoan ngoãn trả lời.

      "Tỷ tỷ, chúng ta có thể đánh nhau chưa?" Lam Nguyệt nhìn Độc Thiên Diệp hỏi.

      Độc Thiên Diệp ôm Băng Tinh, : "Xem bọn họ là đối phó địch nhân thế nào, nếu ngươi học được, ta nhốt ngươi lại, biết chưa?"

      Cái đầu của Băng Tinh gật như con gà con mổ thóc, sợ mình chậm bị nàng nhốt lại. Ở trong lòng nó, Độc Thiên Diệp là người gian trá hung ác, tùy thời lấy mạng mình vất vả có được!

      Người đầu vẫy tay, bọn họ dẫn đầu công kích bọn tiểu Hỏa họ, tính tiên hạ thủ vi cường.

      Bọn Tiểu Ngân họ từ sau chuyện Ngô Đồng Lâm chưa được động thủ lần nào, mặc dù đánh nhau trong Luyện Hồ, có cũng chỉ là huấn luyện, căn bản có khoái cảm chém giết chân chính, giờ có những người này cho bọn họ phát tiết áp lực lâu như vậy **, đám đều hưng phấn thôi, nhắm đối thủ công kích lên.

      Độc Thiên Diệp nhìn sức chiến đấu tại của bọn họ, vừa lòng gật gật đầu, dùng lực lượng lĩnh vực, làm cho mọi người thể bay , thể đứng đất, vừa chiến đấu với bọn tiểu Hỏa đồng thời còn phải phòng bị Độc Thiên Diệp đánh lén. Rất nhanh, những người chặn giết nàng và khế ước thú của bọn họ toàn bộ đều bị đánh rơi xuống, bùn đất hình thành nhà gian, nhốt bọn họ bên trong.

      "Tiếp theo cho các ngươi nếm thử uy lực luyện ngục chi hỏa. Có thể hôi phi yên diệt ở đây, các ngươi cũng rất vinh hạnh !" Độc Thiên Diệp xong, vung tay lên, dưới đất đột nhiên toát ra ngọn lửa mấy trượng cao, cuốn nhà giam vào, tiếp theo bên trong truyền ra tiếng cách cách. Chỉ lát sau, khi hỏa diễm thối lui, thổ lao vừa nãy và người nhốt bên trong đều còn, đất lại phủ cỏ xanh mát mẻ.

      Chiến đấu chấm dứt, bọn tiểu Hỏa hóa thành hình người, đến bên người Độc Thiên Diệp.

      "Tỷ tỷ, lĩnh vực này quá lợi hại !" Lam Nguyệt cảm thán , "Thuộc tính gì cũng có, mặc kệ đối phương là thuộc tính gì, đều có thể khắc chế đến bọn họ!"

      Vừa nãy bọn họ liền phát , đối với đối thủ khác nhau, Độc Thiên Diệp dùng thuộc tính khác nhau, vừa vặn khắc chế bọn họ gắt gao.

      "Ngươi làm tệ!" Phù Thương nhìn Độc Thiên Diệp, khen ngợi .

      Độc Thiên Diệp nở nụ cười, : "Giờ ta muốn Thiên Linh giới, nơi đó là địa bàn của Ngu Hành, cho nên còn phải ủy khuất các ngươi ngốc trong Luyện Hồ."

      "Chúng ta biết, chủ nhân." Lam Mân , làm khế ước thú của nàng, bọn họ đều hiểu nàng khó xử.

      "Nhưng là tỷ tỷ phải chú ý an toàn. Thực lực Ngu Hành rất mạnh, dưới mí mắt , tỷ phải cẩn thận lại cẩn thận." Tiểu Hỏa lo lắng .

      "Ta hiểu mà." Độc Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó ném Băng Tinh cho Phù Thương, : "Phù Thương đừng phụng phịu mãi, cho ngươi đứa trẻ mang mang nè."

      Chúng thú đều nghĩ Phù Thương mất hứng, chờ ném Băng Tinh ra. nghĩ tới Phù Thương đón được Băng Tinh, ôm vào trong ngực, gật đầu : "Được!"

      Dọa? !

      Chúng thú đều trừng mắt to nhìn Phù Thương, chẳng lẽ sống lâu lắm, chuẩn bị chuyển nghề vú em?

      " Được rồi, các ngươi đều về ." Độc Thiên Diệp xong thu chúng thú vào Luyện Hồ, sau đó lấy mặt nạ Tử Tiêu cho nàng ra mang.

      Công năng mặt nạ này và cái lúc trước Hữu Vô luyện chế khác lắm, nhưng mang mặt càng thoải mái, giống như là làn da của mình vậy. Nàng dùng thủy thuộc tính linh lực ngưng ra cái thủy kính, nhìn dáng vẻ khác mình rất lớn, mới vừa lòng gật gật đầu, thu hồi lĩnh vực, xuất núi băng tuyết.

      ra sau, Độc Thiên Diệp chuyện với vòng tay tử ngọc tay: "Tiêu, thu phục, ta nhé."

      Vòng tay tử ngọc lóe lóe, giọng Tử Tiêu truyền ra: "Muốn làm cái gì làm, ta ở phía sau nàng!"

      "Ta biết. Cảm ơn chàng, Tiêu!" Độc Thiên Diệp như thấy được gương mặt sủng nịch của Tử Tiêu.

      " Ừ, . Nhớ cẩn thận."Vòng tử ngọc lóe lóe, ánh sáng tắt .

      Độc Thiên Diệp nhìn nhìn vòng tay, dựa theo dấu tay Tử Tiêu dạy nàng bắt đầu tạo kết giới, cái thông đạo gian lập tức mở ra trung trước mặt nàng. Chờ thông đạo mở rộng đến có thể cho nàng qua, nàng phi thân lên, hít sâu hơi rồi bay vào.

      biết có phải kỹ thuật của mình tốt , hay là bây giờ gian trực tiếp càng ngày càng ổn định, Độc Thiên Diệp cảm thấy lần này hết sức khó chịu, giống như cả người nàng bị xé thành mảnh bình thường, bụng cũng bị trận gió trong làm biến hình, trong bụng mặt ba đào mãnh liệt, làm cho nàng rất muốn ói. Nhưng vì nơi này áp lực quá lớn, nàng lại ói được, càng thêm khó chịu .

      biết qua bao lâu, cuối cùng Độc Thiên Diệp vẫn choáng váng hồ hồ thấy được ánh sáng phía trước, dùng hết sức lực còn sót lại lăn ra ngoài.

      Khi ra từ thông đạo nàng biết mình lại bị đá giữa trung, giờ nàng bị tra tấn còn sức phi hành. May mà cao, cũng chỉ mấy trăm thước, nàng nhắm mắt chuẩn bị nghênh đón mặt đất cứng rắn, nhưng là ——

      "Phanh!"

      "Ôi!"

      "Ngô."

      Dưới thân mềm , còn có tiếng hô đau, làm cho đầu óc nàng linh tỉnh trận.

      Nên là mình lại đè lên người ta chứ? Độc Thiên Diệp thầm nghĩ, đợi nàng thấy ràng, tràng vị phiên giang đảo hải làm cho nàng nghiêng người ói ra.

      "A ——quần áo của ta!" gióng kêu lên bên tai Độc Thiên Diệp.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: thiếu tông chủ ngốc manh

      đè lên người ta rồi! Độc Thiên Diệp nghe tiếng kêu tiếng la của người nọ, khôi phục chút ý thức, nhưng nàng khống chế được thân thể của mình, mơ mơ màng màng ói tới mê man!

      "Ngươi người này sao lại như vậy? !" Người nọ thấy Độc Thiên Diệp chẳng những đứng lên, còn tiếp tục ói lên quần áo mình, cau mày mắng. nghiêng người, đá Độc Thiên Diệp sang bên, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của nàng, muốn phát hỏa lại kiềm chế lại.

      " hay ho!" Người nọ thấy Độc Thiên Diệp nằm ở đó, ý thức ràng lắm, tự mình đổi quần áo xong, sau đó ném quần áo dơ bẩn từ trung xuống.

      "Nè, ngươi là ai vậy? Sao lại rớt từ trung xuống? Nếu Tiểu Bạch nhà ta đón được ngươi, ngươi rơi xuống chết cũng tàn! Tiểu Bạch à, bay chậm chút, người này còn rất choáng váng!" Người nọ ngồi xổm bên người Độc Thiên Diệp .

      Lúc này Độc Thiên Diệp mới phát mình ở giữa trung, dưới thân phải nền đất cứng rắn, mà là lông chim xốp của linh thú. Hóa ra khi mình rơi xuống vừa vặn bị bọn họ đón được.

      "Ừ.”Độc Thiên Diệp miễn cưỡng chống ngồi dậy, lắc lắc đầu choáng váng nặng nề, lấy viên đan dược ra ăn, thân thể tốt lên nhiều, nhìn người ngồi xổm bên người mình : "Xin lỗi nha! Ta mới đến từ gian khác, bị đá ở giữa trung ! Cảm ơn ngươi cứu ta."

      " Ồ? Phản ứng của ngươi lạ quá nha !" Người nọ kinh ngạc .

      " Hả?" Độc Thiên Diệp hiểu, phản ứng của nàng rất kỳ lạ hả?

      Người nọ dung ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Độc Thiên Diệp, : "Nữ nhân các ngươi gặp tình huống này phải 'A, ngươi đụng đau lưng của ta!', hoặc là ‘cứu bổn nương là vinh hạnh của ngươi!’ Lại hoặc là ‘sao ngươi để ta rơi xuống lâu như vậy mới đón ta hả !’ có nữ nhân nào giống ngươi cả!"

      Độc Thiên Diệp phì tiếng bật cười, ăn đan dược xong thân thể chậm rãi khôi phục, nghe thấy người nọ chuyện, biết trước kia gặp là dạng nữ nhân gì.

      "Ngươi gặp nữ tử đều là như vậy hả?" Độc Thiên Diệp nhịn được hỏi.

      Người nọ gãi gãi đầu, : "Ta nhìn thấy mọi người chỗ chúng ta là như vậy mà! Ta rất ít ra ngoài, lần này là lần đầu tiên ta xa nhà."

      Độc Thiên Diệp cười lắc lắc đầu, nhìn dáng vẻ ngô nghê của , chắc chắn là người rất ít trao đổi với thế giới bên ngoài. "Ngươi tên là gì?"

      "Ta gọi là Giản Ước Chi, ngươi sao?" Giản Ước Chi nhìn thấy thái độ Độc Thiên Diệp rất dịu dàng, giống những sư tỷ sư muội trong tông môn, làm cho cảm thấy rất thoải mái, ngồi xuống chuyện phiếm với nàng.

      "Ta gọi là Độc Thiên Diệp, vừa mới tới Thiên Linh giới." Độc Thiên Diệp , trong lòng phỏng đoán quan hệ giữa Giản Ước Chi và Giản Phong Hành có quan hệ gì .

      "A, vậy ngươi so với ta còn quen thuộc nơi này hả?" Giản Ước Chi nhìn Độc Thiên Diệp, vỗ bộ ngực : " sao cả, sau này ta mang ngươi! Ngươi theo ta là được rồi!"[rin: khó tin quá, nhìn qua Chi ca có vẻ ngốc]

      Độc Thiên Diệp lắc đầu, : "Ta tới nơi này là muốn gia nhập Tông môn Luyện khí sư. Từ khi ta biết có tông môn như vậy ta vẫn muốn gia nhập nơi đó. Trở thành thành viên của Tông môn Luyện khí sư giấc mộng suốt đời của ta! Cho nên ta thể cùng ngươi rồi. Ngươi cho ta biết Tông môn Luyện khí sư ở đâu là được rồi!"

      "Ngươi muốn Tông môn Luyện khí sư? Ngươi là luyện khí sư sao?" Giản Ước Chi hỏi.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Ta chút, nhưng phẩm chất luyện chế cao."

      "Ngươi là luyện khí sư hả ? ! Ngươi luyện chế phẩm chất bao nhiêu?" Giản Ước Chi nghe Độc Thiên Diệp biết luyện khí, lập tức hưng phấn.

      "Ta luyện chế thần khí." Độc Thiên Diệp trả lời .

      Quả thực, mấy năm nay nàng bỏ nhiều tinh lực trong việc tu luyện và luyện đan, thời gian luyện khí ít hơn rất nhiều. Dù vậy, nàng vẫn như cũ tăng phẩm chất của mình lên tới thánh khí cao cấp!

      Giản Ước Chi nhìn thấy dáng vẻ Độc Thiên Diệp, an ủi : " sao cả, nếu ngươi tốn nhiều thời gian, chắc chắn cũng có thể luyện chế phẩm chất rất cao. Nhưng cấp bậc này của ngươi muốn vào Tông môn Luyện khí sư vẫn là rất khó. Nơi đó người nhóm lửa cũng có thể luyện chế thánh khí cao cấp."

      "Nhóm lửa mà cũng có thể luyện chế thánh khí cao cấp? !" Độc Thiên Diệp kinh ngạc , khuôn mặt nhắn lập tức suy sụp xuống, khổ sở : "Vậy ta muốn vào Tông môn Luyện khí sư phải có khả năng sao?"

      Giản Ước Chi nhìn dáng vẻ Độc Thiên Diệp ủ dột, : "Có ta ở đây, ngươi muốn vào Tông môn Luyện khí sư vẫn là có thể."

      " ?" Độc Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi, hai mắt vừa nãy còn ảm đạm ánh sáng lập tức sáng lên, Giản Ước Chi nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo trận.

      Giản Ước Chi giả ý ho khan chút, : "Ta phải thôi, về sau có ta mang ngươi mà!"

      "Nhưng của Tông môn Luyện khí sư cao như vậy, ta..." Độc Thiên Diệp có chút tin lời Giản Ước Chi.

      "Ta là thiếu môn chủ Tông môn Luyện khí sư, cho ngươi vào Tông môn Luyện khí sư là có thể ! Ngươi thả tâm của ngươi vào trong bụng !" Giản Ước Chi tự tin trả lời.[rin: đây chính là cửa sau trong truyền thuyết nè]

      Lúc trước là diễn trò, lần này Độc Thiên Diệp kinh ngạc , chẳng lẽ nhân phẩm của nàng phẩm bùng nổ hả? Tùy tiện đè người đè trúng thiếu môn chủ Tông môn Luyện khí sư, còn là vẫn là tên thiếu môn chủ ngây ngốc! Lúc trước nàng còn sầu làm thế nào vào Tông môn Luyện khí sư, giờ lập tức cho nàng kinh hỉ lớn như vậy. Nhưng nhìn thấy hai mắt Giản Ước Chi trong suốt sáng ngời, lòng của nàng vẫn hơi áy náy.

      "Vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy chứ ?" Nàng nhịn được hỏi.

      Giản Ước Chi : "Ta cũng biết, nhìn ngươi cảm thấy rất thoải mái, nghĩ đối tốt với ngươi, cảm giác rất thân thiết ! Hơn nữa ngươi giống với sư tỷ sư muội trong tông môn, ta thích các nàng, ta thích ngươi!"

      "Ngươi sợ ta lừa gạt ngươi hả?" Độc Thiên Diệp hỏi. Người này nhân cũng quá đơn thuần rồi? Làm cho nàng nhịn được hoài nghi là thiếu môn chủ Tông môn Luyện khí sư sao?

      "Ngươi gạt ta làm gì chứ? Những nữ nhân trong tông môn mới luôn gạt ta, trước mặt thích ta, sau lưng lại ta là kẻ ngốc, còn tưởng rằng ta biết. Thấy ta rất khờ sao? Nhìn bọn họ lập tức chán ghét, cho nên ta cũng để ý các nàng !" Giản Ước Chi .

      "Phốc ——" Độc Thiên Diệp nhịn được cười văng lên. Nàng rất muốn : ngươi rất ngốc đó, nhưng ngu ngốc cách đáng !

      "Ta tin tưởng ngươi phải người như các nàng, trong ánh mắt của ngươi có dục vọng giống như các nàng." Giản lược thuyết, "Ta đều nhìn thấy ràng, các nàng lại biết. đám ngu ngốc!"

      "Ta thương tổn ngươi!" Độc Thiên Diệp . tốt với nàng, chắc chắn nàng thương tổn , muốn nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của tràn ngập cừu hận. Hơn nữa cũng cho nàng cảm giác quen thuộc thân thiết.

      Quan hệ giữa người với người rất kỳ lạ, có những người cho dù quen biết nhau cả đời, cũng có thiện cảm với cảm. Có người chỉ cần liếc mắt cái, lập tức nhận định trong lòng.

      Nhìn thấy đột nhiên Độc Thiên Diệp nghiêm túc, Giản Ước Chi cười cười, đắc ý : "Ta biết ngươi thương tổn ta mà!"

      Độc Thiên Diệp xấu hổ, cảm thấy người này đúng là đóa kì ba.

      "Giờ ngươi muốn đâu? Vì sao truyền tống trận vậy?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Ta tặng đồ cho vị thúc thúc." Giản Ước Chi , "Ta choáng váng truyền tống trận, mỗi lần nó, ta rất là khó chịu. Ngươi cũng choáng váng truyền tống trận hả?"

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : " biết có phải ảo giác của ta , ta thấy truyền tống trận này càng ngày càng xong, gian truyền tống cũng càng ngày càng rung chuyển ."

      Giản Ước Chi truyền tống trận, cho nên đối với việc này cũng ràng lắm. Nhưng rất tò mò về Độc Thiên Diệp, hỏi: "Ngươi bao nhiêu rồi? Ngươi đến từ gian nào? Ta chưa từng qua gian khác, lần này là lần ta xa nhà nhất đó."

      "Ta năm nay 25 tuổi , ta vốn là lớn lên ở đại lục Huyền Nguyệt, ta..."

      "Đợi chút!" Đột nhiên Giản Ước Chi đánh gãy Độc Thiên Diệp, lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Độc Thiên Diệp.

      "Làm sao vậy?" Độc Thiên Diệp vì sao phản ứng lớn như vậy, hỏi.

      "Ngươi ngươi mới 25 tuổi?" Giản Ước Chi xác định hỏi.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu.

      "25 tuổi có thể luyện chế cao cấp thánh khí? Trời ạ, ta còn tưởng rằng ngươi là phế tài, nghĩ khi về cho ngươi nhiều tài nguyên luyện khí chút. ra ngươi là thiên tài!" Giản Ước Chi hưng phấn , "Lấy thiên phú của ngươi, dù có ta, ngươi cũng có thể vào tông môn !"

      Độc Thiên Diệp nghĩ tới Giản Ước Chi hưng phấn như vậy, cười cười, tiếp theo cho hiểu biết của mình những gian khác. Đối với chuyện của mình, nàng cũng chọn ít mà .

      Giản Ước Chi nghe thấy Độc Thiên Diệp vài gian, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng. Đáng tiếc mình vẫn bị người trong nhà quản chế cho ra ngoài, nhất là gian khác, chỗ đó làm mất thân phận của mình, điều này làm cho rất buồn bực. Bởi vì Bạch Hổ tất cả mọi người là ngang hàng nhau.

      Thân thể Độc Thiên Diệp vẫn hơi mỏi mệt, với Giản Ước Chi xong ngồi xuống điều trị. Giản Ước Chi ngồi ở bên cạnh nàng nhàm chán nhìn phong cảnh phía dưới, đồng thời nghĩ cảm giác quen thuộc người nàng làm sao có ? xác định mình chưa từng gặp nàng!

      "Chủ nhân, người này cũng khế ước viễn cổ thần thú." Trong gian linh thú, giọng Bạch Hổ truyền đến.

      "Bạch Hổ, ngươi tỉnh rồi?" Giản Ước Chi nghe thấy giọng Bạch Hổ rất kích động.

      Bạch Hổ là vô tình phát trong lao tù của mật đạo tông môn, lúc nhìn thấy nó nó hấp hối, sau khi khế ước với mới cứu lại mạnh. Nhưng vì thương thế nó quá nặng, sau khi khế ước vẫn khi ngủ khi tỉnh, ngẫu nhiên tỉnh lại mấy câu với lại lập tức ngủ say.

      Bởi vì Bạch Hổ Là linh thú tông môn giam giữ, cho nên Giản Ước Chi cũng chuyện mình khế ước Bạch Hổ ra, cao tầng của tông môn luôn luôn tìm kiếm chỗ của Bạch Hổ.

      "Đúng vậy, nhưng giờ ta cũng cảm giác ra là thần thú nào, hơn nữa người nàng tự nhiên tản mát ra lực tương tác, hẳn là khế ước vài con thụy thú. Người như vậy là người xấu, bằng thụy thú khế ước với nàng." Bạch Hổ .

      "Khó trách ta thích hương vị người nàng như vậy!" Giản lược thuyết, "Hóa ra là vì chúng ta đều khế ước thụy thú."

      " Tự ngươi phải cẩn thận, ta tiếp tục ngủ." Bạch Hổ xong, lại nặng nề ngủ.

      Biết Độc Thiên Diệp khế ước thụy thú, thậm chí còn khế ước trong tứ đại thần thú giống mình, Giản Ước Chi nhìn Độc Thiên Diệp cảm thấy giống như tìm được tri , hai mắt tỏa ra ánh sáng lóng lánh.

      Cho nên, chờ Độc Thiên Diệp điều trị xong mở mắt ra, nhìn thấy Giản Ước Chi hai tay chống cằm nhìn mình, mặt cười ngây ngô...
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963


      Chương 29: thầy trò gặp lại


      "Sao vậy?" Nhìn dáng vẻ Giản Ước Chi cười ngây ngô, Độc Thiên Diệp nhịn được hỏi.

      "Hắc hắc." Giản Ước Chi cười : "Ta phát chúng ta có chỗ giống nhau, cho nên ta vui vẻ, sau đó nở nụ cười!"

      Độc Thiên Diệp bị đáp án Giản Ước Chi biến thành gì, vừa nãy bọn tiểu Hỏa cũng cho nàng, người Giản Ước Chi có hơi thở Bạch Hổ, hẳn là khế ước Bạch Hổ. Quan hệ của tứ đại thần thú tầm thường, cho nên hai khế chủ là bọn họ mới có thể cảm thấy thân thiết. Nhìn phong cảnh nhanh chóng xẹt qua phía dưới, nàng hỏi: "Chúng ta còn phải bay bao lâu nữa?"

      Giản Ước Chi lấy bản đồ ra nhìn nhìn, : "Còn vài ngày nữa thôi!"

      Ra khỏi nhà mang theo bản đồ? !

      Độc Thiên Diệp nhìn bản đồ trong tay Giản Ước Chi gì, hỏi: "Ngươi cũng biết đường, vì sao còn mình ra ngoài ?"

      Giản Ước Chi cất bản đồ vào, : " phải ta mình ra ngoài! Ta và mấy sư huynh muội trong tông môn cùng . Chẳng qua ta thích nữ nhân nịnh nọt, nam nhân a dua, vì thế ta cắt đuôi bọn họ, tự mình ." Giản Ước Chi kẻ lại hành động của mình lúc đó còn dào dạt đắc ý.

      "Ngươi muốn tặng quà, là tặng cho ai đưa vậy?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      " thành chủ tổ chức đại thọ nghìn tuổi, cố ý mời hai đại thiên tài. Ta muốn , nhưng , ta cũng chỉ có thể . Haizzz, bằng người ta ta sợ , đến lúc đó ông nội của ta lải nhải bên tai ta. Ngươi biết, ông nội của ta nếu mà lải nhải á hả, có thể năm ba trăm sáu mười lăm ngày gián đoạn. Ta tình nguyện xem tên cùng xưng Thiên Linh giới hai đại thiên tài với ta có hình dáng thế nào, cũng muốn nghe chuyện bên tai ta, tuy rằng ta thích ra cửa." Dáng vẻ Giản Ước Chi rất buồn rầu.

      "Hai đại thiên tài? là ngươi, còn có là ai?" Độc Thiên Diệp tò mò hỏi.

      Giản Ước Chi nghe thấy Độc Thiên Diệp mình là thiên tài, nghĩ đến nàng mới 25 tuổi có thể luyện chế thánh khí cao cấp, mình so với nàng cái gì cũng phải rồi.

      "Còn có là Tông môn Luyện đan sư Hạ Hầu Thanh Đế. đến trăm tuổi có thể luyện chế đan dược cấp chín, mà ta đến trăm tuổi có thể luyện chế thần khí, cho nên hai người chúng ta luôn bị người khác lấy đến ." Giản Ước Chi thuyết, "Nếu bọn họ biết ngươi, ta là thiên tài !"

      "Ta muốn để cho người khác biết ta, chỉ muốn đến Tông môn Luyện khí sư học tập luyện khí, ngươi có thể ra ngoài ?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      " Được!" Giản Ước Chi ngụm đồng ý.

      Độc Thiên Diệp đối cảm kích cười, trong lòng lại nghĩ về lời của Giản Ước Chi vừa nãy. Hạ Hầu Thanh Đế trong miệng , là tên nhận mình làm sư phụ kia chứ ?

      "Ước Chi, ngươi cho ta nghe về Hạ Hầu Thanh Đế được chứ?"

      Giản Ước Chi nghĩ rằng Độc Thiên Diệp là vì cùng với mình tham gia thọ yến cho nên khẩn trương, suy nghĩ về những người tham gia, giới thiệu cho nàng: " Hạ Hầu Thanh Đế kia là thiếu tông chủ Tông môn Luyện đan sư, lớn bằng ta, nghe gần đây đột phá cấp chín, thăng cấp đến luyện đan sư cấp mười. Nghe chạy đến gian thấp tham gia đại tái luyện đan sư gì đó, còn bái nữ nhân làm sư phụ. Chuyện này bị người Thiên Linh giới chuyện say sưa lâu ! Nhưng ra ta cảm thấy có gì, người gian khác nhất định kém người Thiên Linh giới, như thiên phú của ngươi, cả Thiên Linh giới đều kém."

      Nghe Giản Ước Chi như vậy, Độc Thiên Diệp có thể khẳng định thiên tài Thiên Linh giới này đúng là tên đồ đệ rối loạn kia của nàng. Nghĩ hai người lâu như vậy gặp, trong lòng của nàng có chút nho chờ mong. Nhưng biết còn nhớ sư phụ ?

      Trong phòng tầng cao nhất của khách sạn trong Thành Đà, Hạ Hầu Thanh Đế đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc phía dưới, trong tay cầm quyển bản chép tay cũ, suy nghĩ biết bay tới nơi nào.

      Điền Bá tiến vào từ bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ Hạ Hầu Thanh Đế, thở dài. Từ khi lão gia phu nhân bắt Hạ Hầu Thanh Đế phải đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Độc Thiên Diệp, hơn nữa cưỡng chế thể rời khỏi Thiên Linh giới, vẫn thế này .

      đến phía sau Hạ Hầu Thanh Đế, Điền Bá : "Thiếu gia, chúng ta đến thành Đà ba ngày, khi nào tặng lễ vật cho đây? Theo ngày hôm sau chúng ta đến nên đưa lễ vật qua."

      Hạ Hầu Thanh Đế xoay người lại, nhìn Điền Bá, lấy bình ngọc từ trong nhẫn ra, : "Ngươi tặng lễ , thân thể ta khoẻ, thể tự đến."

      xong lại chuyển mắt, nhìn bên ngoài gì.

      Điền Bá nặng nề thở dài, xoay người ra ngoài. Tuy rằng cũng hiểu việc nhận Độc Thiên Diệp vi sư là thiếu gia lỗ mãng, nhưng lão gia phu nhân cũng quả hơi quá đáng. nhìn ra thiếu gia là rất thích Độc Thiên Diệp, hơn nữa Độc Thiên Diệp luyện đan cũng lợi hại, chỉ là thân phận kém chút. Làm cho thiếu gia đoạn tuyệt quan hệ thầy trò Độc Thiên Diệp, quả là...

      "Điền Bá." Ngay khi Điền Bá vừa muốn ra cửa, Hạ Hầu Thanh Đế xoay người gọi lại , : "Quên , vẫn là ta và ngươi cùng ."

      "Tốt, tốt!" Thấy Hạ Hầu Thanh Đế muốn ra ngoài, Điền Bòavui vẻ đáp, trở về đến trả bình ngọc lại cho Hạ Hầu Thanh Đế.

      Hạ Hầu Thanh Đế cầm bình ngọc, nhìn hoa án Thần Nông đỉnh đó, ánh mắt lóe lóe.

      "Đúng rồi, thiếu gia, ngày hôm qua thiếu tông chủ Tông môn Luyện khí sư cũng đến thành Đà, hẳn là bọn họ hôm nay tặng lễ, chúng ta có cần tránh bọn họ ?" Điền Bá ra tin tức mình thu được.

      " cần, chúng ta buổi chiều , nếu có thể đụng tới, vừa vặn có thể nhìn người nổi danh cùng ta vài thập niên nhân."

      "Dạ, thiếu gia."

      Thành chủ Thành Đà Cung Đà Tử trời sinh là người lưng còng, cấp bậc cũng tính rất cao, nhưng vì là dòng họ của Cung Sử - thân tín Ngu Hành, cho nên lăn lộn được chức thành chủ, còn đổi tên ban đầu thành thành Đà. Lần này đại thọ nghìn tuổi, ít người nhìn mặt mũi Cung Sử đều vội tới tặng lễ. Hai ngày này ở trong phòng của mình kiểm hạ lễ mình thu được, thiếu chút nữa ngay cả miệng cũng cười lệch!

      Giờ ngọ, Cung Đà Tử ở trong phòng xem danh mục quà tặng hôm qua, thỉnh thoảng vừa lòng gật gật đầu. Quản gia bên ngoài vội vàng chạy tới, : "Lão gia lão gia!"

      Đánh gãy thời gian tốt đẹp của mình, Cung Đà Tử mở cửa, nhìn quản gia quát: "Ngươi ở bên ngoài quản chuyện, chạy vào làm gì? Yến hội ngày kia, ngươi đều chuẩn bị tốt chưa ? , đừng quấy rầy lão gia ta kiểm lễ vật."

      Cung Đà Tử xong muốn đóng cửa vào, bị quản gia quần áo kéo lại."Lão gia, thiếu tông chủ Luyện khí sư và thiếu tông chủ Luyện đan sư đến tặng lễ !"

      "Tặng lễ ngươi nhận lấy là được. Cái gì? thiếu tông chủ Tông môn Luyện khí sư và Tông môn Luyện đan sư đều đến đây?" Cung Đà Tử để ý , người tặng lễ nhiều như vậy, sao phản ứng của quản gia còn lớn như vậy, đột nhiên phản ứng lại người đến là ai, nhanh chóng xác nhận.

      Quản gia lau mồ hôi, : "Đúng vậy, hai thiếu tông chủ cùng đến, ngồi ở đại sảnh phía trước đó!" Quản gia , "Lão gia vẫn là nhanh tiếp đón ."

      Đột nhiên Cung Đà Tử cười ha hả, : " nghĩ tới mặt mũi Cung Đà Tử ta lớn như vậy! Ha ha ha, vốn chỉ là ý tứ ý tứ mời bọn họ, nghĩ tới bọn họ đều đến, ha ha ha!"

      Quản gia giữ chặt Cung Đà Tử, : "Lão gia đừng cười, nhanh chóng đại sảnh tiếp đón bọn họ . Bằng bọn họ ngươi chậm trễ, trở về cho hai tông chủ, chúng ta ăn xong đâu!"

      "Ha ha ha, chút , hôm nay hai đại thiên tài Thiên Linh giới lần đầu tiên gặp mặt, dù thế nào ta cũng phải vô giúp vui !" Cung Đà Tử cười lớn đến đại sảnh.

      Trong đại sảnh, Hạ Hầu Thanh Đế và Giản Ước Chi ngồi đối diện nhau, Điền Bá đứng sau Hạ Hầu Thanh Đế, Độc Thiên Diệp ngồi bên cạnh Giản Ước Chi, nhìn Hạ Hầu Thanh Đế gầy yếu thành bộ xương, nhíu mày.

      Giản Ước Chi nhìn Hạ Hầu Thanh Đế, hai người khách sáo phen rồi tự im lặng uống trà.

      Quá nhàm chán, Giản Ước Chi nhìn bốn phía vòng, lại nhìn Hạ Hầu Thanh Đế ngồi ở chỗ đó nhúc nhích, ngoắc cho Độc Thiên Diệp nghiêng người lại đây, tiến đến bên tai nàng : " Hạ Hầu Thanh Đế này lớn lên giống y như sào trúc, có đẹp như ta, có phải ?"

      Độc Thiên Diệp nhìn Hạ Hầu Thanh Đế uống trà giống hũ nút, gật gật đầu. xác thực có tinh thần phấn chấn như lúc trước, cũng đẹp như lúc trước!

      Tuy rằng Giản Ước Chi rất , nhưng người ngồi ai mà cao thủ, dù giọng lại , bọn họ cũng nghe thấy.

      Điền Bá nghe thấy Giản Ước Chi như vậy, cơn tức lập tức dâng lên, : "Giản thiếu tông chủ chuyện xin chú ý chút!"

      Giản Ước Chi nhìn thấy Điền Bá nghiêm mặt, cũng sợ, cười hì hì : "Ta là lời mà? giống y như sào trúc là khó coi! Gương mặt lại lạnh như khối băng lớn vậy, đông chết ta. Đúng , muội muội?"

      Trước khi vào thành Đà, Giản Ước Chi nhận Độc Thiên Diệp làm muội muội, như vậy nàng tham gia thọ yến mới danh chính ngôn thuận.

      "Muội muội?" Chén trà Hạ Hầu Thanh Đế rời tay, nhìn Giản Ước Chi và Độc Thiên Diệp, : "Nghe tông chủ Tông môn Luyện khí sư chỉ có con trai độc nhất, biết khi nào lại có thêm nữ nhi? Chẳng lẽ có chuyện gì chúng ta biết sao?"

      Dù Giản Ước Chi ngốc cũng hiểu được ý tứ Hạ Hầu Thanh Đế, : "Đây là muội muội từ trời rơi xuống của ta, là muội muội ông trời ban cho ta! Ngươi nghĩ cái gì hả?"

      "Muội muội từ trời rơi xuông 1?" Hạ Hầu Thanh Đế và Điền Bá đều nhìn Độc Thiên Diệp.

      "Đúng vậy!" Giản Ước Chi nghĩ đến tình cảnh mình và Độc Thiên Diệp gặp nhau cảm thấy mình và nàng đúng là có duyên, hắc hắc cười : " đường ta đến thành Đà là ngồi Tiểu Bạch cáp nhà chúng ta đến, nàng rơi xuống từ trung, vừa vặn bị Tiểu Bạch cáp đón được, còn rơi lên người ta, làm đau ta đó ! Thiên Linh giới này rộng lớn như vậy, vừa vặn ta đón được nàng, ngươi đây có phải muội muội từ trời rơi xuống ?"

      Hạ Hầu Thanh Đế nhìn ánh mắt đơn giản của Giản Ước Chi, nghe lời vui vẻ , cảm giác vui khi mình giống sào trúc biến mất.

      "Đúng là muội muội từ trời rơi xuống. Vầy nàng cùng họ với ngươi sao?" Điền Bá dương quái khí .

      "Điền Bá!" Hạ Hầu Thanh Đế quát lớn tiếng.
      Last edited: 12/8/16
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Răn dạy Hạ Hầu Thanh Đế

      edit: tuyền xù


      Ánh mắt của Giản Ước Chi di động theo cái chén được xoay chuyển, chờ cái chén dừng lại, mới ngẩng đầu nhìn phản ứng của Hạ Hầu Thanh Đế, hỏi: "Sao ngươi lại nhìn muội muội ta như thế, giống như muốn ăn nàng vậy! Trước đây các ngươi biết nhau sao?"

      "Độc, Độc …" Hạ Hầu Thanh Đế kích động nên lời, Điền Bá cố gắng lắm mới nhả ra được vài chữ.

      "Các ngươi biết nhau?" Giản Ước Chi quay đầu hỏi Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, vừa định chuyện, giọng của Cung Đà Tử liền truyền vào.

      "Ha ha ha, cảm tạ hai vị thiếu tông chủ tới tham gia thọ yến của ta, là làm cho Đà Tử ta thụ sủng nhược kinh!" Cung Đà Tử vừa mới bước vào cửa chính liền cười lớn , giọng rất lớn, vừa vặn cắt ngang đề tài mà bọn họ . (thụ sủng nhược kinh ~ được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người thương vừa mừng lại vừa lo, được cưng mà sợ)

      Hạ Hầu Thanh Đế và Giản Ước Chi, còn có Độc Thiên Diệp đều đứng lên, lễ độ chào hỏi với Cung Đà Tử đứng ở cửa. Cung Đà Tử tới chủ vị ngồi xuống, bọn họ lại ngồi xuống vị trí của mình.

      Sau khi Hạ Hầu Thanh Đế ngồi xuống vẫn nhìn Độc Thiên Diệp, vẻ kích động mặt liếc mắt cái là có thể nhìn ra giữa bọn họ có kỳ quái. Độc Thiên Diệp sợ Cung Đà Tử phát , thầm lắc lắc đầu, tay phải đặt lên mu bàn tay trái, ba đầu ngón tay giữa gõ gõ mu bàn tay trái. Hạ Hầu Thanh Đế vừa thấy ám chỉ của Độc Thiên Diệp, mới thu tâm tư của mình vào, giao lễ vật Luyện Đan Sư Tông Môn chuẩn bị cho Điền Bá, để đưa cho Cung Đà Tử.

      Cung Đà Tử thấy hai thiếu tông chủ của hai đại tông môn đến, muốn choáng váng hồ hồ, làm sao còn có thể chú ý tới động tác giữa Hạ Hầu Thanh Đế và Độc Thiên Diệp. Nhưng trong lòng Giản Ước Chi vẫn còn nghi hoặc lại xem tất cả ở trong mắt, vẻ mặt lóe lóe, lại gì thêm, lấy lễ vật Luyện Khí Sư Tông Môn chuẩn bị ra, ném về phía Cung Đà Tử.

      " ngại, có thị vệ, Đà Tử thành chủ đừng để ý."
      Bởi vì Luyện Đan Sư Tông Môn vẫn luôn độc lập, quy thuận Ngu Hành, cũng phản đối , cho nên Ngu Hành phân phó làm khó Luyện Đan Sư Tông Môn, nhưng so với Luyện Khí Sư Tông Môn quy thuận , địa vị chỉ kém chút. Tuy Cung Đà Tử là thân thích của Cung Sử, nhưng nếu tính toán, địa vị của Giản Ước Chi vẫn còn cao hơn chút. Hơn nữa tính tình toàn bộ đại lục đều biết, cho nên mặc dù là ném lễ vật cho Cung Đà Tử như vậy, cũng thể cái gì.

      "Ha ha, Giản thiếu tông chủ khách khí rồi." Cung Đà Tử thấy lễ vật bên trong, cười đến mức ánh mắt đều nheo lại. Thấy Độc Thiên Diệp ngồi bên cạnh Giản Ước Chi, hỏi: " biết vị này là?"

      "Đây là muội muội ta vừa nhận, Thiên Diệp." Giản Ước Chi đơn giản chút thân phận của Độc Thiên Diệp.

      Cung Đà Tử thấy thái độ của Giản Ước Chi, liền hỏi nhiều nữa, chuyển đề tài tới bề , sau đó mọi người cùng trò chuyện, Cung Đà Tử mời bọn họ dùng bữa tối.

      Sau khi trong lòng Hạ Hầu Thanh Đế biết là Độc Thiên Diệp vẫn chưa từng yên tĩnh, tại nghe được Cung Đà Tử còn muốn mời bọn họ ăn cơm chiều, khéo léo từ chối: "Tuy rằng rất muốn cảm nhận chút mỹ thực của phủ thành chủ, nhưng gần đây thân thể ta vẫn khoẻ, cho nên sợ rằng chỉ có thể đợi đến lúc mở tiệc rượu ngày kia."

      Độc Thiên Diệp nghe được Hạ Hầu Thanh Đế thân thể khoẻ, cúi đầu lập tức ngẩng lên, nhìn Hạ Hầu Thanh Đế, mắt mang theo quan tâm.

      Giản Ước Chi chú ý tới phản ứng của Độc Thiên Diệp, : "Ta bay mấy chục ngày mới đến, ta phải về nghỉ ngơi, ăn cơm được rồi."

      Cung Đà Tử vốn chỉ là khách sáo chút, thấy Hạ Hầu Thanh Đế và Giản Ước Chi đều có ý tứ lưu lại, : "Vậy Đà Tử ta liền cung nghênh đại giá của nhị vị thiếu tông chủ vào ngày kia!"

      " dám dám." Giản Ước Chi xong, đứng dậy lôi kéo Độc Thiên Diệp rời khỏi.

      Hạ Hầu Thanh Đế vừa thấy Độc Thiên Diệp rời khỏi, gật gật đầu với Cung Đà Tử, mang theo Điền Bá đuổi theo. Rời khỏi phủ thành, ở chỗ rẽ xa, Độc Thiên Diệp và Giản Ước Chi đứng ở đó, nhìn Hạ Hầu Thanh Đế và Điền Bá đuổi theo.

      " thôi, chúng ta tìm chỗ trò chuyện cho tiện." Độc Thiên Diệp nhìn Hạ Hầu Thanh Đế, cau mày, nhìn Giản Ước Chi, hỏi: "Đại ca cùng với chúng ta sao?"

      Lúc ở phủ thành chủ thấy phản ứng của Hạ Hầu Thanh Đế vừa rồi, Độc Thiên Diệp chỉ biết thể gạt được Giản Ước Chi. Nàng có thể bịa lý do, nhưng nàng muốn lừa .

      "Ta muốn nghe chút giữa các ngươi có bí mật gì, hắc hắc!" Giản Ước Chi cười hì hì .

      Bốn người trở về quán rượu chỗ Hạ Hầu Thanh Đế ở trọ, Giản Ước Chi nhìn phòng ở của Hạ Hầu Thanh Đế, : "Thiếu tông chủ ngươi còn hưởng thụ hơn ta!"

      "Sư phó!" Hạ Hầu Thanh Đế rốt cục ra xưng hô bị ngăn ở yết hầu lâu.

      "Bịch!" Giản Ước Chi cầm bình hoa phân biệt giả, nghe được giọng của Hạ Hầu Thanh Đế, tay vừa trượt, bình hoa liền rơi xuống đất, lộc cộc lộc cộc lăn vào góc tường. Trợn to mắt nhìn Độc Thiên Diệp, lắp bắp : "Sư, sư phó? Ngươi chính là sư phó ở mặt biên thấp nhận kia?"

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Ta phải cố ý gạt ngươi, chỉ là..."

      Giản Ước Chi vung tay lên, cắt ngang lời của Độc Thiên Diệp, làm nàng cho rằng giận nàng, kết quả lại là cười hì hì : " phải tại ngươi cho ta biết đó thôi, chứng minh rằng ngươi nghĩ muốn gạt ta! Chẳng qua ta ngờ ngươi thế nhưng vẫn lại là luyện đan sư, chậc chậc, ngươi vẫn là người sao?"

      Ngạch ——

      Nàng phải người sao?

      "A!" Giản Ước Chi đột nhiên quát to tiếng, nhìn Hạ Hầu Thanh Đế cười đến mức có chút gian xảo.

      Hạ Hầu Thanh Đế bị Giản Ước Chi nhìn đến mức có chút sợ sệt, nhìn hỏi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

      "Hắc hắc!" Giản Ước Chi cười vài tiếng, : "Ngươi là đệ tử muội muội ta, vậy vai vế của ngươi liền thấp hơn ta, ha ha ha ha, mau kêu tiếng sư bá tới nghe chút."

      "Hả? !" Ba người nhìn Giản Ước Chi, bị tư duy nhảy vọt của đả bại.

      "Ngươi nhận ta làm muội muội chẳng qua là vì để ta tham dự yến hội, tại ngươi biết ta cũng phải như vậy, huynh muội này liền coi như hết." Độc Thiên Diệp .

      Mặc dù Giản Ước Chi đơn thuần, nhưng lại ngu ngốc, bằng phát ra quan hệ giữa nàng và Hạ Hầu Thanh Đế rồi. tại biết nàng cũng phải đơn giản như vậy, muốn tiến vào Luyện Khí Sư Tông Môn cũng phải đơn giản như vậy, nàng lại ngại xưng huynh muội với .

      "Vậy có gì chứ? Mặc kệ ngươi có vào hay , ngươi đều là muội muội của ta. Việc ta thích ngươi là thay đổi được." Giản Ước Chi để ý chút nào , "Cho nên, nếu Hạ Hầu Thanh Đế ngươi muốn tiếp tục vi phạm tông môn nhận muội muội ta làm sư phó, vai vế của ngươi liền thấp hơn ta, về sau bọn họ chắc cho chúng ta ở cùng chỗ. Hắc hắc."

      "Vi phạm tông môn?" Độc Thiên Diệp bắt được chữ trong lời của Giản Ước Chi, : "Vi phạm sư môn gì?"

      "Lão gia phu nhân muốn thiếu gia đoạn tuyệt quan hệ sư trò với ngươi, bằng liền hủy bỏ tư cách thiếu tông chủ của thiếu gia. Còn bắt buộc thiếu gia thể rời khỏi Thiên Linh Giới." Điền Bá đáp, "Thiếu gia vì thế vẫn rất khó chịu, ta nhìn thấy trong lòng cũng..."

      Điền Bá xong cũng được nữa, dùng ống tay áo lau lau nước mắt chỗ khóe mắt. Lúc đầu vốn cũng là tán thành Hạ Hầu Thanh Đế nhận Độc Thiên Diệp làm sư phó, nhưng thấy bộ dáng của , vẫn là chấp nhận thân phận của Độc Thiên Diệp. Chỉ là bên phía tông chủ và phu nhân...

      Độc Thiên Diệp nhìn Hạ Hầu Thanh Đế, sắc mặt trầm xuống, kéo cái ghế qua ngồi xuống, nhìn Hạ Hầu Thanh Đế lời nào.

      Hạ Hầu Thanh Đế chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Độc Thiên Diệp, lo lắng : "Sư phó, sao ngươi nhìn ta như vậy?"

      Độc Thiên Diệp lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Thanh Đế, : "Ngươi gọi ta tiếng sư phó, nhưng ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, cho tới bây giờ chưa từng bày ra cái giá sư phó với ngươi. Nhưng hôm nay ta thể với ngươi vài câu. Hạ Hầu, ta có từng dạy ngươi gặp chuyện rồi cư xử tiêu cực chưa?"

      " có." Hạ Hầu Thanh Đế cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.

      "Ta đây có từng dạy ngươi ngược đãi thân thể của mình chưa?" Độc Thiên Diệp tiếp tục hỏi.

      " có." Hạ Hầu Thanh Đế trả lời.

      "Nếu có, vậy vì sao ngươi lại dày vò bản thân mình thành cái dạng này?" Độc Thiên Diệp chợt lạnh lùng trách mắng, "Trước đó nếu nhìn thấy Điền Bá, ta thể tin được, người gầy yếu tiều tụy này là Hạ Hầu Thanh Đế ta biết sao? Nam tử hán đại trượng phu, gặp chuyện chỉ biết cải trang thành rùa trốn tránh, dùng cái gì có thể đội trời đạp đất! Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, cha mẹ ngươi đồng ý, ta cũng muốn ngươi là đồ đệ ta!"

      Đầu Hạ Hầu Thanh Đế sắp cúi gần đến trước ngực, Điền Bá thấy Độc Thiên Diệp trách móc Hạ Hầu Thanh Đế như vậy, cực kỳ đau lòng, muốn giải thích giúp , bị ánh mắt ngoan lệ của Độc Thiên Diệp ngăn lại. (ngoan: hung ác, dữ tợn, tàn nhẫn; lệ: tàn ác, tàn bạo, ác độc)

      "Đại trượng phu có việc nên làm có việc nên làm, ngươi như vậy tính cái gì? Uổng phí thiên phú ngươi cao như vậy! Lúc trước người cùng ta thảo luận sôi nổi chuyện luyện đan chạy đâu rồi hả? Ngươi lòng theo đuổi vươn lên chạy đâu rồi hả? Con đường đan dược thênh thang ngươi tìm? ! Bộ dáng trầm lặng, hơi thở như người chết nhìn thế nào cũng làm cho người ta lo lắng! Ngươi là làm ta tức chết rồi!" Độc Thiên Diệp nhìn bộ dáng nghiêm túc nghe mắng của Hạ Hầu Thanh Đế, trong lòng muốn cười, mặt lại thể làm bộ ra vẻ rất nghiêm túc.

      Giản Ước Chi thấy Độc Thiên Diệp nhiều như vậy, rót cho nàng ly trà. Nàng nhận lấy hơi uống hết, đưa lại cái chén, thấy mặt Giản Ước Chi là biểu tình sùng bái nhìn mình.

      "Làm sao vậy?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      Giản Ước Chi giơ ngón tay cái lên với Độc Thiên Diệp, : "Ngươi ngưu!"

      Phải biết rằng Hạ Hầu Thanh Đế ở Thiên Linh Giới phỏng chừng còn chưa từng có người nào mắng như vậy, nghe Luyện Đan Sư Tông Môn muốn đoạn tuyệt quan hệ sư trò với Độc Thiên Diệp đều là do mẫu thân lấy cái chết uy hiếp. Nếu mắng , tại người sớm biết chạy đâu rồi! Có thể để đứng nghe mắng ngoan ngoãn như vậy, Độc Thiên Diệp vẫn là người đầu tiên!

      "Sư phó, ta sai rồi! Ta sa sút tinh thần như vậy nữa." Hạ Hầu Thanh Đế ngẩng đầu, cam đoan .

      " ?" Độc Thiên Diệp trừng mắt nhìn .

      " ! Cha mẹ chấp nhận ngươi, ta liền nghĩ biện pháp để bọn họ chấp nhận, trốn tránh như vậy nữa!" Hạ Hầu Thanh Đế suy nghĩ kỹ, làm như vậy xác thực có tác dụng gì, thể làm cho cha mẹ thay đổi chủ ý, ngược lại còn có thể giận chó đánh mèo Độc Thiên Diệp. Việc tại phải làm là, làm cho bọn họ hiểu được lợi hại của Độc Thiên Diệp, lòng khâm phục nàng, đồng ý nàng đủ tư cách làm sư phó mới đúng.

      Nghĩ thông suốt những chuyện này, tinh thần và tự tin của Hạ Hầu Thanh Đế trở lại! Cả người thoạt nhìn còn là bộ dáng trầm lặng, hơi thở như người chết nữa, mà là tản ra tự tin cùng sức sống.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Ngươi biết là tốt rồi! Những lời này ta muốn lần thứ hai!"

      " có lần thứ hai!" Hạ Hầu Thanh Đế khẳng định .

      Điền Bá nhìn Hạ Hầu Thanh Đế khôi phục tinh thần, khóe mắt lại ướt.

      Giản Ước Chi kéo cái ghế tới bên cạnh Độc Thiên Diệp rồi ngồi xuống, : "Thiên Diệp, ngươi mắng người là rất suất! Rất có cảm giác! hy vọng, biết lúc nào cũng có người có thể mắng ta như vậy!"

      Độc Thiên Diệp nghi ngờ nhìn Giản Ước Chi, quan sát từ xuống dưới chút, hỏi: "Ngươi cuồng chịu ngược sao?"

      "Cuồng chịu ngược gì chứ? !" Giản Ước Chi lớn tiếng , "Ta chỉ là hâm mộ Hạ Hầu thôi. Mặc dù ngươi mắng , nhưng ra ngươi là lòng quan tâm , bị mắng như vậy trong lòng cũng là ngọt. Đúng hay , Hạ Hầu?"

      Hạ Hầu Thanh Đế gật gật đầu, cũng cảm thấy chính mình cực kỳ may mắn, gặp được sư phó như vậy. Tuy rằng sau khi trong tông môn biết Vũ Linh đại lục tham gia trận thi đấu Luyện Đan Sư, còn nhận sư phó đều chê cười , trách cứ , để ý tới . Nhưng lại cảm thấy, đó là chuyện đời này của làm chính xác nhất!

      "Thiên Diệp tiểu thư, lão nô thỉnh cầu ngươi cùng trở về với chúng ta sau khi thọ yến của Cung Đà Tử kết thúc. Nếu nhìn thấy ngươi, có lẽ tông chủ bọn họ làm khó thiếu chủ nữa." Điền Bá khẩn cầu Độc Thiên Diệp.

      " Luyện Đan Sư Tông Môn?" Giản Ước Chi, "Thiên Diệp, ngươi muốn sao? phải ngươi cùng ta tới Luyện Khí Sư Tông Môn. Ta còn muốn mang ngươi dạo địa bàn của ta!"

      "Sư phó muốn Luyện Khí Sư Tông Môn?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Ta có số việc phải Luyện Khí Sư Tông Môn tìm kiếm manh mối. Nhưng ngươi yên tâm, ta làm hại người trong Luyện Khí Sư Tông Môn." Nghĩ đến thân phận của Giản Ước Chi, Độc Thiên Diệp thêm vào.

      "Đúng rồi, ngươi còn chưa có cho ta biết, vì sao ngươi phải Luyện Khí Sư Tông Môn, nếu là tìm hiểu tin tức, ngươi hỏi ta, có lẽ ta biết đó, ngươi cần chi cho phiền phức!"

      Độc Thiên Diệp ngẫm lại, : "Giản đại ca, ngươi có biết Kim Linh Châu?"

      "Kim Linh Châu? !" Giản Ước Chi kinh hô tiếng, "Làm sao ngươi biết Kim Linh Châu tồn tại?"

      "Ta tìm chỗ Kim Linh Châu rơi xuống." Độc Thiên Diệp trả lời, "Ta nghe được tin tức, lần cuối cùng Kim Linh Châu xuất là ở trong Luyện Khí Sư Tông Môn, cho nên ta mới nghĩ vào bên trong tìm hiểu chút tin tức, nhìn xem có phải Kim Linh Châu ở bên trong Tông Môn hay ."

      Giản Ước Chi phất phất tay, : "Ngươi cần đâu, Kim Linh Châu mất tích hơn mấy trăm năm rồi."

      " ở bên trong Tông Môn sao?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      " . Lúc trước Kim Linh Châu bị người đánh cắp rồi, sau đó vẫn chưa tìm được." Giản Ước Chi .

      "Vậy ngươi có biết người lúc trước trộm Kim Linh Châu là ai ?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      Giản Ước Chi lắc đầu, : "Khi đó ta còn chưa sinh ra, làm sao có thể biết chứ! Hơn nữa tại rất nhiều người cũng biết Kim Linh Châu tồn tại. Nếu ngươi nghĩ muốn tìm chỗ Kim Linh Châu rơi xuống, ta có thể giúp ngươi tra xét."

      Độc Thiên Diệp suy nghĩ trong chốc lát, : "Vẫn là ta tự mình thăm dò , miễn cho ngươi đến lúc đó phải chống lại với cha mẹ ngươi. Ngươi có thể đưa ta tiến vào Luyện Khí Sư Tông Môn là được rồi. Ta tra xét tư liệu lúc trước của người kia, sau đó lại thăm dò phương diện khác."

      "Thiên Diệp, ngươi tìm Kim Linh Châu làm cái gì?" Giản Ước Chi hỏi.

      " có Kim Linh Châu, ta chết." Độc Thiên Diệp . Sớm muộn gì nàng cũng bị Ngu Hành phát , mặc dù Tử Tiêu gì, nhưng nàng cảm giác được, sức mạnh của Ngu Hành vượt qua dự tính của bọn họ. có Kim Linh Châu, tính mạng của nàng phải lo lắng rồi!

      Giản Ước Chi nghĩ tới Kim Linh Châu lại quan trọng với Độc Thiên Diệp như vậy, thầm nghĩ chỉ cần làm hại tới tính mạng cha mẹ , nhất định giúp nàng tìm được Kim Linh Châu!

      Sau đó Độc Thiên Diệp và Giản Ước Chi cũng vào trọ phòng ở quán rượu này. Gần tối ngày hôm sau, lúc nàng tu luyện, trận tiếng đập cửa kéo nàng ra ngoài. Nàng mở cửa, nhìn thấy Điền Bá đứng ở bên ngoài.

      "Thiên Diệp tiểu thư, lão gia phu nhân nhà ta cho mời..."
      Last edited: 12/8/16
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :