1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Da ghien thiet . Giet het bon nguoi phong gia di

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3 (3)

      "Ôi, lão đầu ta cuối cùng cũng tới đây." Ngay khi bọn họ sắp rời khỏi, giọng truyền đến, hấp dẫn chú ý bọn họ.

      Độc Thiên Diệp dùng ánh mắt ý bảo Lam Mân, nàng biến hóa đứng ở bên người Độc Thiên Diệp.

      bóng người lên ngọn núi, nhìn thấy bọn Độc Thiên Diệp, : "Ta còn tưởng rằng chỉ có mình lão đầu ta, nghĩ tới còn có người khác tới nơi này xem mặt trời mọc !"

      Lão nhân râu tóc bạc trắng, mặt có bao nhiêu nếp nhăn, mặc thân áo trắng. Nhìn thấy bọn Độc Thiên Diệp, chủ động chào hỏi, thoạt nhìn rất hiền lành.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu với , : "Mặt trời mọc rồi."

      "Ha ha, có việc gì nhi. Hắc lão nhân, ta lên trước ngươi trước, đưa nhân sâm mười vạn năm cho ta!"

      giọng truyền đến từ phía dưới, : "Nếu ngươi dùng gian kế, sao ngươi có thể đến trước ta chứ?" Ngay sau đó, lão giả đầu bạc hắc y thở hổn hển lên, diện mạo giống lão giả áo trắng như đúc !

      Song bào thai!

      Nhìn thấy bọn Độc Thiên Diệp, lão giả hắc y hơi sửng sốt.

      " cần biết ta có dung kế , tóm lại là ta lên trước, ta thắng rồi." Lão nhân áo trắng , "Ngươi nghe hay lắm, chúng ta bộ lên núi, ai đến trước thắng. Ngươi thua rồi, mau lấy tiền đặt cược đến."

      Lão giả hắc bào lấy cái hộp ra ném cho , : "Ta mới xấu xa giống ngươi. Nhận đồ !"

      "Xấu xa là vinh quang của ta, thế nào? Nếu ngươi phục, ngươi cũng xấu xa mà!" Lão nhân áo trắng nhận cái hộp, cười hớ hớ .

      "Xì!" Độc Thiên Diệp bên nhịn được bật cười, lão giả áo trắng này đúng là khôi hài, tư tưởng cũng độc đáo.

      Xấu xa là vinh quang của ta, như vậy cũng có thể đến đúng tình hợp lý.

      "A, tiểu nương cười rồi, là tán thành lời của tiểu lão nhân đúng ?" Lão giả a1o trắng cười tủm tỉm thu cái hộp, nhìn Độc Thiên Diệp .

      "Vãn bối rất đồng ý lời của tiền bối, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, đùa giỡn chút thủ đoạn là tất yếu." Độc Thiên Diệp .

      "Ha ha, tri , tri !" Lão giả áo trắng , "Hắc lão nhân, ngươi có nghe , tiểu nương này cũng nghĩ như vậy, cho nên ngươi nên luôn có nề nếp như vậy, phải hiểu được linh hoạt."

      "Hừ, ta lười với ngươi. Ta hái vật kia trước, giờ hẳn là nó chính." Lão giả áo đen , sau đó đến bên cạnh vách núi đen, nhảy ra ngoài, ngừng khoảng hai thước dưới vách núi đen, lấy cái xẻng ra, chuẩn bị lấy Thất Tinh Câu Hồn Hoa mọc ở đó.

      Độc Thiên Diệp qua xem, vừa vặn nhìn thấy lão giả áo đen sắp động thủ, nhanh chóng ngăn cản: "Tiền bối dừng tay!"

      Lão giả áo đen bị người đánh gãy, rất mất hứng, nghiêm mặt nhìn Độc Thiên Diệp. Lão giả áo trắng cũng nhìn nàng, thấy trong của ánh mắt nàng có tham lam, biết vì sao nàng gọi bọn họ lại.

      " Đóa Thất Tinh Câu Hồn Hoa này còn cánh hoa cuối cùng chưa nở rộ, nếu đợi lát nữa nửa giờ mới hái, hiệu quả của hoa rất tốt." Độc Thiên Diệp , "Hơn nữa hoa này thể dùng xẻng đào, chỉ có thể dùng mộc thiêu."

      Thất Tinh Câu Hồn Hoa, bảy mươi năm nở hoa, hoa nở bảy mươi năm, gốc cây có bảy hoa, khi đóa hoa tàn là lúc đóa thứ hai nở, cứ tuần hoàn như thế. Đóa hoa nở rộ toàn bộ có mùi thơm lạ lùng thản nhiên, khiến người ta nhịn được trầm luân, cho nên nó mới có tên là Câu Hồn hoa, mà sau khi hoa tàn, kết quả lại phải chờ tới tất cả những cánh hoa của đóa tiếp theo nở xong mới coi là quả chín. Bên trong Luyện Hồ có, nàng từng nghiên cứu qua.

      "Nếu tiền bối tình nguyện chờ thêm ngày, chỉ có hoa nở, quả thứ nhất khỏa cũng chín. Quả chin có dược hiệu tốt hơn nhiều." Độc Thiên Diệp tiếp tục .

      "Di, ngươi biết Thất Tinh Câu Hồn hoa?" Lão giả áo trắng

      Thất Tinh Câu Hồn hoa này từ thời kì viễn cổ vô cùng hi hữu trân quý, rất nhiều người biết, nghĩ tới tiểu nương này biết, hơn còn nữa hiểu biết ràng như vậy.

      "Từng nhìn thấy qua." Độc Thiên Diệp .

      "Hắc lão nhân, nếu ngươi chờ chút." Lão giả áo trắng . Hắc y lão giả nghĩ nghĩ, phi thân lên.

      "Ngươi là luyện đan sư?" Lão giả áo đen hỏi.

      "Ta biết luyện chut1." Độc Thiên Diệp .

      Hai lão giả này cũng là luyện đan sư, bọn họ vừa lên xong, nàng ngửi thấy mùi dược nhàng, đây là điểm chung của tất cả luyện đan sư.

      Lão giả áo đen thèm nhắc lại, xoay người nhìn Thất Tinh Câu Hồn hoa phía dưới. Mà lão giả áo trắng bắt đầu tán gẫu với Độc Thiên Diệp. Độc Thiên Diệp thuận tiện hỏi thăm xem làm đến nơi mới tìm được linh thú lợi hại.

      Lão giả áo trắng sơn mạch Vô Vọng, trừ phân cách tuyến của đại lục là sơn mạch Bắc Vọng, nó là sơn mạch lớn nhất, cấp bậc của linh thú bên trong đều khá cao.

      Khi Hác Bằng Du thấy bọn áo trắng lão giả lên xoay người ngồi mặt đất vẽ vòng tròn, miệng : "Đừng phát ta, đừng phát ta..."

      Lão giả áo trắng nhìn người ngồi phía sau vẽ vòng tròn, cảm thấy bóng dáng nhìn hơi quen mắt, hỏi: "Thiên Diệp, đó cũng là bằng hữu của ngươi sao ?"

      Độc Thiên Diệp nhìn thoáng qua Hác Bằng Du, đối với hành vi thỉnh thoảng động kinh của quen , gật đầu : "Đây là sư huynh ta."

      Lão giả áo trắng chạy tới, ngồi xổm trước mặt Hác Bằng Du, nghe thầm: "Đừng phát ta, đừng phát ta." Tát cái qua, : "Lão tử phát ngươi !"

      Hác Bằng Du lập tức nhảy dựng lên, ra sau lưng Độc Thiên Diệp, : "Ngươi phát ta, ngươi nhận sai người !"

      Độc Thiên Diệp kỳ quái nhìn hai người, hỏi: "Các ngươi, quen biết?"

      Lão giả áo trắng đứng lên : "Trốn, ngươi có thể trốn đâu? Lấy đan dược của lão tử về, ngay cả ta cũng dám lừa, ngươi là ngứa da chứ gì ! Lần trước chưa lột da ngươi, lần này ta xem ngươi chạy đâu!" xong, cầm hài lên đánh về phía Hác Bằng Du.

      "Sư bá, con có lừa ngài, con thực biết quả trứng kia trứng chim ngói mà, ngài cũng nhận ra, sao con có thể nhận ra chứ!" Hác Bằng Du kêu to, chạy quanh Độc Thiên Diệp.

      "Sư bá?" Độc Thiên Diệp nghe thấy Hác Bằng Du kêu sư bá, kinh ngạc nhìn hai người truy đuổi.

      Lão giả áo trắng là sư huynh của sư phó? nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn có quan hệ như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ cầm hài đánh Hác Bằng Du đúng là rất giống .

      Lão giả áo trắng đuổi theo Hác Bằng Du hung hăng hít chút, trút ra tức giận tổn thất đan dược lần trước của mình rồi mới dừng lại đến, nhìn thấy Độc Thiên Diệp Tử Tiêu và Lam Mân kinh ngạc nhìn bọn họ, mang giầy vào, sửa sang lại quần áo chút, : "Chê cười, chê cười. Đúng rồi, con là sư huynh con, con là tiểu đồ đệ Hoằng Quy mới nhận đúng ? Ta sớm nghe khoe nhận được đồ đệ rất giỏi, nghĩ tới lại gặp ở chỗ này."

      Độc Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Hác Bằng Du. Hác Bằng Du giả ý ôm cánh tay của mình, giống như bị thương rất nặng vậy, nhìn thấy Độc Thiên Diệp nghi vấn, : "Đây là nhị sư huynh của sư phụ - Bạch Vô Thường, đó là đại sư bá Hắc Vô Thường."

      "Khụ khụ." Độc Thiên Diệp bị tên của hai vị lão giả dọa sợ ngây người. Hợp lại phải là Hắc Bạch Vô Thường sao? Muốn cười lại cảm thấy thể cười, đành phải làm mình nghẹn lại.

      Bọn Hác Bằng Du biết vì sao sau khi Độc Thiên Diệp biết tên của bọn họ lại có vẻ mặt này, đương nhiên, đó là vì bọn họ biết truyền thuyết Hắc Bạch Vô Thường.

      "Đại sư bá mạnh khỏe, nhị sư bá mạnh khỏe." Độc Thiên Diệp hành lễ với Hắc Bạch Vô Thường.

      nghĩ tới vất vả nhìn thấy người hợp mắt mình cư nhiên là sư điệt, Bạch Vô Thường rất vui vẻ, cười hớ hớ đưa gốc nhân sâm mười vạn năm vừa mới thắng được của Hắc Vô Thường cho nàng làm lễ gặp mặt. Hắc Vô Thường cầm cái hộp cho Độc Thiên Diệp, bên trong cũng là dược liệu trân quý.

      "Nhị sư bá, sao ngài vừa thấy sư huynh ...?" Độc Thiên Diệp nhìn gương mặt ủy khuất của Hác Bằng Du, nhịn được tò mò hỏi.

      "Hừ, lần trước ta và hắc lão nhân đại lục Linh, tiểu tử này cầm quả trứng tới, là trứng dị thú gì đó, ta vì tò mò, muốn nhìn bên trong là gì, dùng lọ đan dược đổi với nó, cuối cùng ra là chim ngói ! Tiểu tử này rang là gạt đan dược của ta mà!" Bạch Vô Thường đến chuyện này tức giận giơ chân lên, Hác Bằng Du sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng Độc Thiên Diệp, vươn đầu : "Con cũng , con cũng biết đó là trứng chim ngói !"

      "Hừ, ngươi..." Bạch Vô Thường còn muốn mắng vài câu, đột nhiên mùi hương truyền đến.

      Mùi hương này giống như bay tới từ Thiên Sơn xa xôi, mang theo hơi thở của tuyết, lại hơi giống hoa mai, vừa ngửi lại, hương vị gì cũng giống, thấm từ chóp mũi đến trái tim, chui vào linh hồn con người.

      Mọi người đều nhịn được ngửi lại ngửi, mặt hắc vô thường ra tươi cười thản nhiên, : "Đây mới là hương vị của Câu Hồn hoa."

      "Rất thơm!" Bạch Vô Thường cũng , bọn họ đều là người sống mấy trăm năm, cũng khó ngăn cản mùi này.

      Độc Thiên Diệp lấy gốc Khổ Tình thảo ra, tự mình ngửi chút, lại cho những người khác ngửi vài cái.

      "Tiểu sư muội, sao muội lại lấy thứ thảo dược khó ngửi như vậy ra." Hác Bằng Du .

      "Mùi của Thất Tinh Câu Hồn hoa ngửi nhiều sinh ra ảo giác, ta đây là muốn tốt cho huynh." Độc Thiên Diệp .

      Hắc vô thường và Bạch Vô Thường gật đầu, Bạch Vô Thường : "Chúng ta xem sách cổ đúng là như vậy, nghĩ tới ngay cả chúng ta cũng thiếu chút nữa trúng chiêu ."

      "Đại sư bá, nếu ngài chủ yếu muốn hoa, giờ có thể đào. Nếu Ngài chủ yếu muốn quả để làm thuốc, đợi ngày mai hãy lấy."

      "Lấy bây giờ." Hắc vô thường , sau đó lấy ra mộc thiêu, nhảy xuống hái thảo dược lên.

      Hắc vô thường trở lại rất nhanh, lấy cái hợp dài hơn thước ra, bỏ Thất Tinh Câu Hồn hoa vào.

      "Các con muốn sơn mạch Vô Vọng hả?" Bạch Vô Thường hỏi Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Con muốn tìm mấy linh thú."

      Hắc vô thường vừa cất Thất Tinh Câu Hồn hoa vừa nhìn bọn Độc Thiên Diệp , : "Tiêu diệt phân gia Phong gia là các ngươi đúng ?"

      Hả? Vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?

      Tuy rằng biết vì sao bọn họ biết, nhưng nàng vẫn gật đầu.

      Miệng Bạch Vô Thường lập tức mở lớn tới mức có thể nhét quả trứng gà vào, ngạc nhiên nhìn Độc Thiên Diệp, đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha, giờ khắp nơi đại lục đều chuyện phân gia Phong gia thành Ngô Lai bị giết, nghĩ tới cư nhiên là các ngươi làm ! Ha ha, làm rất tốt, nghe lúc ấy các ngươi có vật , vừa quăng ra nổ mạnh, còn lợi hại hơn linh lực, Thiên Diệp à, con nhìn xem chúng ta đều tặng lễ gặp mặt cho con, ngươi có phải cũng nên đưa phần lễ vật cho chúng ta ? Ta cũng cần cái gì, cứ mang thứ nổ mạnh ra cho bọn sư bá chơi đùa!"

      Độc Thiên Diệp nhìn dáng vẻ Bạch Vô Thường, nở nụ cười, lấy vài trái bom ra cho Bạch Vô Thường, : "Sư bá thích, con tự nhiên đưa, nhưng giờ chỉ còn vài trái như vậy, chờ lần sau con làm cho ngài ít."

      "Ha ha, tốt tốt tốt!" Bạch Vô Thường cầm trái bom, mấy cái kia thu vào gian. Sau đó dựa theo lời của Độc Thiên Diệp, bỏ sáp ngòi nổ, sau đó châm, dùng linh lực ném ra xa.

      "Oanh ——" bom nổ mạnh đỉnh núi, bụi đá văng ra bốn phương tám hướng, trực tiếp nổ tung đỉnh núi đối diện, dư còn khiến đỉnh núi bên này lung lay mấy lần.

      "Ngoan ngoãn, lợi hại như vậy!" Bạch Vô Thường nhìn thảm trạng đối diện, kinh ngạc , sau đó lại cười ha hả, "Ha ha, cái này tốt, lần sau khi phía tây ta quăng cái này lên đầu bọn họ, ha ha, làm cho mấy lão bất tử kia chết hết!"

      Mấy người Độc Thiên Diệp và Hác Bằng Du đều bị phản ứng của Bạch Vô Thường dọa, có cần hưng phấn như vậy ? Chỉ có Hắc vô thường tập mãi thành quen, gật gật đầu, : "Chuyện này được."

      Ách, Độc Thiên Diệp rất muốn hỏi: ai kết cừu hận lớn như vậy với hai người, khiến các ngươi chuẩn bị lấy thứ này phá hủy ở của người ta ?

      "Ha ha, Thiên Diệp, khi con quay lại giúp ta làm mấy cái này, ừ, càng nhiều càng tốt!" Bạch Vô Thường , "Đúng rồi, vì sao các con phải diệt Phong gia ? Ai chọc các ngươi?"

      Độc Thiên Diệp về ân oán của mình và Phong gia, đại lục Huyền Nguyệt và đại lục Vũ Linh, Bạch Vô Thường nghe thấy thổn thức thôi.

      "Bá khí, chọc tới diệt cho ." Bạch Vô Thường , "Nhưng giờ Phong gia toàn lực điều tra các ngươi ở đâu, còn thả ra tin tức là người Mạc gia nhúng tay vào việc này ."

      "Bọn họ thế nào ?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Bây giờ bên ngoài lưu hành cách là: Phong gia vì phân gia hạ giới bị giết, họ đến đó bắt mấy người lên, nhưng Mạc gia lại cùng các ngươi chạy đến thành Ngô Lai diệt phân gia Phong gia, giờ họ vừa điều tra các ngươi khắp nơi, vừa tạo áp lực với Mạc gia, muốn Mạc gia giải thích." Bạch Vô Thường .

      "Giờ thần điện cũng nhúng tay việc này, các ngươi ở thành Tùng Cổ diệt thần điện thần vệ đội, trước khiêu khích uy nghiêm thần điện, để ý thứ tự đại lục, sau diệt phân gia Phong gia ở, là phản bội thần, để tất cả phân điện thần điện tìm kiếm các ngươi, khi tìm được, giết tha!" Hắc vô thường bổ sung.

      Độc Thiên Diệp nghe xong, liếc mắt nhìn bọn Tử Tiêu, hơi nở nụ cười, : " nghĩ thần điện cũng đá cước vào, chậc chậc, giờ chúng ta trong hoàn cảnh gian nan ."

      "Nhìn dạng này của các ngươi cũng hoảng. Có phải có tính toán gì ?" Bạch Vô Thường .

      "Khụ khụ, , có tính toán, bước tính bước. Cùng lắm giống như trước đổi thân phận." Độc Thiên Diệp , "Tóm lại, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Ta tin tưởng xe đến trước núi ắt có đường ."

      Hắc Bạch Vô Thường tán dương nhìn nàng, hoảng hốt loạn, biết hai thế lực lớn tìm kiếm bọn họ cũng nóng nảy.

      "Ngươi cũng biết chúng ta là ai hả?" Hắc vô thường hỏi.

      "Đại sư bá và nhị sư bá." Độc Thiên Diệp .

      Hác Bằng Du bị câu trả lời Độc Thiên Diệp chọc cười , nghĩ tới nàng còn có lúc mơ hồ như vậy, : "Đại sư bá và nhị sư bá là hội trưởng và phó hội trưởng của Công hội Luyện đan sư Đông đại lục!"

      "A?" Độc Thiên Diệp nghĩ tới bọn họ cư nhiên là hội trưởng Công hội luyện đan sư Đông đại lục. Sư phó nàng làm hội trưởng Công hội Linh đại lục Linh sư, nghĩ tới hai sư huynh của còn là hội trưởng Công hội Luyện đan sư.

      "Sao các ngươi học giống nhau ?" Độc Thiên Diệp hỏi, sư phó phải dạy giống nhau sao ?

      "Nếu chúng ta phải sơn mạch Vô Vọng, đường chúng ta từ từ ." Bạch Vô Thường .

      "Dạ." Độc Thiên Diệp gật đầu, bảo Lam Mân biến hóa, mang theo mọi người bay sơn mạch Vô Vọng.
      Last edited by a moderator: 30/7/16
      Nhiên NhiênPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4: Đằng hoàng

      Mấy người Độc Thiên Diệp bay đến sơn mạch Vô Vọng, đường Bạch Vô Thường quan hệ giữa bọn họ và Hoằng Quy, còn có mục đích sơn mạch Vô Vọng.

      Hóa ra, sư phó của Hoằng Quy và Hắc Bạch Vô Thường phải người của đại lục này, mà là vị kỳ nhân của gian rất cao, tinh thông cả trận pháp, luyện đan, luyện khí, nhân mấy đồ đệ, sau khi xuất sư tự mình ra ngoài xông pha. Giờ cũng chỉ có ba người họ, những người khác cũng rất lợi hại, lại nhận đồ đệ đều là người nổi bật.

      "Sư công của các con cho chúng ta tùy tiện nhắc tên , có cơ hội mang các con gặp." Bạch Vô Thường .

      "Vậy hai vị sư bá sơn mạch Vô Vọng làm gì ?" Độc Thiên Diệp .

      đến này, Bạch Vô Thường chuyển thành vẻ mặt tức giận, : "Còn phải lão bất tử kia muốn tổ chức trận đấu gì đó quyết định ai làm tổng công đoàn, bọn ta tìm ít dược liệu."

      "Lão bất tử?" Độc Thiên Diệp hỏi, "Sao lại thế này ?"

      "Ta , vừa tức giận, con bảo Hắc lão nhân cho con." Bạch Vô Thường .

      Hắc vô thường nhận mệnh, : "Ban đầu Công hội luyện đan sư của đại lục Vũ Linh chỉ có , là tổng công đoàn ở Đông đại lục. Nhưng là gần trăm năm nay, công hội Tây đại lục kêu gào muốn độc lập, nhận tổng công đoàn bên này, còn muốn chúng ta thừa nhận bên kia là tổng công đoàn."

      " cách khác, bọn họ muốn đoạt quyền ." Độc Thiên Diệp .

      Hắc Vô Thường gật gật đầu, có thể như vậy.

      "Vậy trận đấu kia lại là chuyện gì xảy ra ?" Hác Bằng Du hỏi.

      Hắc Vô Thường thở dài, : "Bên Tây đại lục có luyện đan sư cấp 9, bởi vậy bọn họ mới là tổng công đoàn. Nhưng vì bọn họ là phân ra, thể trực tiếp tự lập, cho nên muốn tổ chức trận đấu luyện đan, để luyện đan sư hai bên tham gia, người của bên nào luyện ra đan dược cao cấp hơn, bên đó là tổng công đoàn. Lần này bọn ta đến tìm ít dược liệu hi hữu, chuẩn bị cho trận đấu."

      Độc Thiên Diệp hiểu rồi, chính là đan dược của ai cấp cao, người đó là lão đại."Sư bá, các ngươi và Tây đại lục, cấp bậc luyện đan bên nào cao hơn?"

      "Ta và Bạch lão đều chỉ có thể luyện chế đan dược cấp 9 sơ cấp, nghe người kia của Tây đại lục có thể luyện chế cấp 9 trung cấp. Hơn nữa, những người cấp trưởng lão thể tham gia." Hắc Vô Thường .

      "Trừ hai người ra, cao nhất là bao nhiêu vậy?" Hác Bằng Du tiếp tục hỏi.

      "Cấp 8 trung cấp."

      "Phốc, hai người thể tham gia, cao nhất lại mới cấp 8. Chậc chậc, sư bá, xem ra các ngươi chết rất thảm !" Hác Bằng Du nằm người Lam Mân, tay phải chống đầu .

      Bạch Vô Thường đến chuyện này giận đầy bụng, giờ lại bị Hác Bằng Du như vậy, cước đạp .

      Hác Bằng Du nghiêng thân, né vô ảnh cước của Bạch Vô Thường, : "Có hạn chế tuổi ?"

      " có, chỉ cần là luyện đan sư có thể tham gia. Chẳng qua phải xác minh là đại biểu bên nào." Hắc Vô Thường .

      "Hắc hắc, vậy các ngươi cần phải cảm tạ ta, chậc chậc, ta tìm người giúp đỡ cho các ngươi, ha ha!" Hác Bằng Du .

      "Ai?" Bạch Vô Thường phác lại đây hỏi.

      "Hắc hắc, xa tận chân trời." Hác Bằng Du .

      Bạch Vô Thường khinh bỉ liếc mắt nhìn Hác Bằng Du cái, : "Ngươi là ngươi chứ?"

      Mà Hắc Vô Thường nhìn Độc Thiên Diệp, trong mắt là dám tin. Bạch Vô Thường cũng phản ứng lại, nhìn Độc Thiên Diệp hỏi: "Thiên Diệp, con là cấp mấy ?"

      "Con có thể luyện chế đan dược cấp 9." Độc Thiên Diệp .

      Bạch Vô Thường thiếu chút nữa rớt xuống từ lưng Lam Mân, vất vả ổn định thân thể lại, hỏi: "Cấp bậc gì?"

      "Ách, cao cấp." Độc Thiên Diệp , ra nàng có thể luyện chế đan dược cấp 9 cực phẩm, nhưng sợ làm bọn họ kinh hãi, bảo thủ .

      Tuy rằng rất bảo thủ, nhưng vẫn như cũ khiến Hắc Bạch Vô Thường sợ . Bạch Vô Thường dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, xác định hỏi: "Thiên Diệp, con phải là lão quái thích giả bộ trẻ con chứ?"

      "Phốc..." Hác Bằng Du ôm bụng cười ha hả, Tử Tiêu cũng ha ha cười ra tiếng.

      "Kìa, nhị sư bá, con có." Độc Thiên Diệp .

      "Ha ha, nhị sư bá, tiểu sư muội mới hai mươi tuổi." Hác Bằng Du cười , "Làm sao thoạt nhìn giống lão quái ?"

      "Hai mươi tuổi? !"

      Hác Bằng Du vừa ra tuổi của Độc Thiên Diệp, Hắc Bạch Vô Thường cảm thấy càng kinh tủng, ban đầu họ nghĩ nàng cho dù phải lão quái hơn ngàn tuổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi, lên từ đại lục Huyền Nguyệt, ít nhất đạt đến huyễn tôn mới có thể linh hóa, mà nàng giờ là thần vương ...

      "Đương nhiên là hai mươi tuổi, hai tháng trước tiểu sư muội còn bí cảnh Linh ngây người tháng mà!" Hác Bằng Du .

      Có thể bí cảnh Linh, phải dưới năm mươi tuổi, vậy nàng chỉ có hai mươi tuổi ! Hai mươi tuổi luyện đan sư cấp 9 cao cấp! Kinh tủng ! Lúc hai mươi tuổi bọn họ thế nào? Giống như mới có thể luyện chế ra đan dược cấp 3, cấp 4, đây đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, song trước bốc hơi bãi cát!

      "Vậy Thiên Diệp, con có bằng lòng đại diện Đông đại lục chúng ta tham gia trận đấu ?" Bạch Vô Thường hỏi, "Ha ha, nếu con , chúng ta cần đau khổ nữa!"

      Độc Thiên Diệp cười : "Nếu có thể giúp hai vị sư bá, con tự nhiên nguyện ý."

      Hắc Vô Thường nghĩ nghĩ, cau mày : "Nhưng như vậy con bại lộ trong tầm mắt thần điện. Phong gia đáng sợ, nhưng thần điện cần bận tâm chút."

      "Chuyện này cần lo lắng." Độc Thiên Diệp lấy huyễn giới ra mang lên, xoay xoay huyễn giới mấy vòng, sau đó lại mang mặt nạ thiên huyễn vào, nam tử hoàn toàn xa lạ xuất trước mặt mọi người.

      "Cái này tệ!" Bạch Vô Thường nhìn , "Ừ, như vậy , có người nhận ra con đâu."

      Hắc Vô Thường cũng tỏ vẻ khen ngợi, đây đúng là biện pháp tốt. Giờ thần điện và Phong gia đều tìm nàng, hai thế lực này lần tìm toàn bộ đại lục, cho nên chiêu thân này là tốt nhất vào lúc này. Bọn họ muốn tìm cứ tìm, nàng mang mặt nạ tham gia trận đấu.

      Nếu Độc Thiên Diệp tham gia trận đấu, nàng cũng mình có dược liệu, vậy bọn họ cần vội vã tìm dược liệu, mà theo bọn Độc Thiên Diệp bắt linh thú.

      Bay vài ngày mới đến sơn mạch Vô Vọng, Lam Mân hạ cánh đỉnh núi.

      "Ngươi ta bên cưỡng bức hay lợi dụ tốt hơn?" Độc Thiên Diệp .

      "Ta thích ngươi đối ta cưỡng bức cộng thêm lợi dụ." Tử Tiêu .

      Độc Thiên Diệp đổ mồ hôi lạnh, : “Xem như ta chưa gì." Sau đó kêu Thanh Loan Tiểu Hỏa Tiểu Cửu cấp bậc cao ra, bảo bọn họ tìm linh thú.

      "Cưỡng bức lợi dụ đều được, tốt nhất là thú phi hành." Độc Thiên Diệp nhấn mạnh.

      Bọn Tiểu Hỏa tìm thú thú, mấy người Độc Thiên Diệp khắp nơi nhìn xem có dược liệu gì . Tuy dược liệu cho trận đấu nàng có thể tự ra, nhưng căn cứ nguyên tắc muốn nuôi sống đám người phải biết tiết kiệm, nên mang theo mọi người tìm bảo bối thôi.

      Bởi vì Hắc Bạch Vô Thường có vẻ quen thuộc nơi này, trực tiếp mang Độc Thiên Diệp hái ít dược liệu có vẻ trân quý. Bọn họ đến đỉnh ngọn núi, có thiệt nhiều dược liệu, sinh sống tươi tốt dị thường.

      "Thiệt nhiều Ngưng Hương thảo, chúng ta cùng nhau hái ." Độc Thiên Diệp , sau đó mọi người bắt đầu hái thảo dược.

      Hác Bằng Du đứng ở chỗ xa nhất bên ngoài hai thảo dược, đột nhiên phát giữa Ngưng Hương thảo xanh biếc có lẫn đóa hoa màu đỏ. phen hái hoa xuống, còn tưởng rằng là dược liệu trân quý gì, đứng lên, cầm trong tay hỏi: "Thiên Diệp, muội có biết đây là hoa gì ?"

      Độc Thiên Diệp ở cách Hác Bằng Du xa, ngẩng đầu nhìn sang, sau khi thấy đóa hoa trong tay Hác Bằng Du hô to: "Mau ném xuống!"

      "Vì..." Cái gì ? còn chưa xong, đột nhiên ngã ra phía sau, phía sau là vực sâu vạn trượng !

      Hác Bằng Du rớt xuống vực, Độc Thiên Diệp nhanh chóng bay xuống theo, bởi vì phía dưới vực là sương mù dày đặc, nàng mất hồi lâu mới đuổi tới phía dưới Hác Bằng Du đón được , sau đó thuận thế rơi vào trong khe núi.

      Độc Thiên Diệp thả Hác Bằng Du mặt đất, nhìn thể chuyện, chỉ có tròng mắt chuyển động qua lại, trong tay còn cầm đóa hoa kia, đột nhiên cười ra tiếng, : "Đóa hoa huynh vừa mới hái này tên là Tái Ngũ độc, sờ qua nó trong 1 phút toàn thân tê liệt, nếu sau nữa giờ có giải dược, tê liệt mãi mãi. có cách nào cứu được."

      Độc Thiên Diệp lấy ra vật giống cái nhíp, rút Tái Ngũ độc từ trong tay Hác Bằng Du ra, đựng vào trong cái hộp, thu vào.

      Lúc này Tử Tiêu và Hắc Bạch Vô Thường bay xuống, nhìn thấy hai người, phi thân hạ xuống.

      "Thế nào?" Tử Tiêu hỏi.

      Độc Thiên Diệp nghĩ tới bọn họ đều xuống, : "Tái ngũ độc. Con có giải dược, sư bá có giải dược ?"

      "Tái Ngũ độc? Vậy phải cần Bích Tỳ đan mới có thể giải? Ta có, Hắc lão nhân, ngươi có ?" Bạch Vô Thường hỏi.

      "Ta cũng có." Hắc vô thường .

      "Vậy chỉ có lập tức luyện chế." Độc Thiên Diệp , "Sư bá, các ngươi trước nghĩ biện pháp kéo dài thời gian cho sư huynh, con cần giờ luyện chế Bích Tỳ đan."

      " giờ?" Bạch Vô Thường kinh ngạc .

      Bích Tỳ đan là đan dược cấp 5, phẩm chất tính cao, nhưng trong quá trình luyện chế lại phải chú ý rất nhiều chi tiết, luyện đan sư bình thường luyện chế Bích Tỳ đan đều phải cần hơn hai giờ, cho dù là hai người bọn họ cũng phải giờ rưỡi, mà nàng lại chỉ cần giờ !

      Độc Thiên Diệp lấy cái đan lô ra, lấy dược liệu ra, đánh ra đạo hỏa diễm bắt đầu động thủ luyện chế, lưu loát ngắn gọn, có động tác xinh đẹp, lại có thể làm mỗi bước chuẩn xác hoàn mỹ.

      Hắc Bạch Vô Thường nhìn Độc Thiên Diệp luyện chế đến nhập thần, thiếu chút nữa quên Hác Bằng Du nằm mặt đất, vẫn là Tử Tiêu nhắc nhở, bọn họ mới nhớ lại người bị thương, ngô, nếu Độc Thiên Diệp luyện chế đan dược xong mà Hác Bằng Du lại treo (chết ý), vậy vui đùa quá mức rồi!

      Hắc vô thường cầm viên đan dược cho Hác Bằng Du ăn, sau đó tiếp tục nhìn Độc Thiên Diệp luyện đan.

      giờ trôi qua rất nhanh, Độc Thiên Diệp nhốt linh lực đánh vào trong đan lô, khống chế quá trình kết đan chậm rãi, cảm thấy vừa vặn vỗ dược lô, hai viên đan dược bay ra ra, mùi hương nhàng hòa vào khí.

      Độc Thiên Diệp cất viên đan dược vào bình ngọc, viên trực tiếp đút cho Hác Bằng Du, sau đó chờ độc trong thân thể chậm rãi thải ra. Chậm rãi, Hác Bằng Du cảm thấy có chút cảm giác.

      "Tuôn rơi, tuôn rơi."

      "Mọi người có nghe thấy tiếng gì hay ?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Giống như có." Tử Tiêu , sau đó đứng vững bên người Độc Thiên Diệp, cảnh giác nhìn bốn phía. Nhưng bốn phía trừ bỏ ít dây leo, cũng nhìn thấy linh thú gì.

      (còn tiếp)
      Nhiên NhiênPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4 (2)

      "Thơm quá, lâu ta ăn thịt người ." giọng khàn khàn vang lên, quanh quẩn trong khe núi.

      "Muốn ăn bọn ta, phải nhìn xem ngươi có bản đó ." Độc Thiên Diệp .

      "Ta thích nhất ăn thịt người, nhất là thịt nữ nhân." Giọng đó tiếp tục vang lên, nhưng bọn Độc Thiên Diệp vẫn thấy có linh thú nào quanh đây.

      "Muốn ăn ta, giờ xuống địa ngục, ngươi muốn địa ngục tìm bọn họ làm bạn hả?" Độc Thiên Diệp .

      "Phải ?" Giọng kia vừa vang lên xong, dây mây công kích tới Độc Thiên Diệp, Độc Thiên Diệp lấy thanh trường kiếm ra, kiếm bổ qua, trực tiếp chặt đứt dây mây kia.

      Mấy cây mây như nghe thấy kèn khai chiến, vô số cây mây đánh từ ba mặt đến bọn họ, bọn họ lấy vũ khí ra trực tiếp chặt chém, nhưng dây giống như chém xong vậy, vừa chặt đứt xong lập tức có dây mây mới đánh lại.

      Bởi vì Hác Bằng Du thân thể vừa mới khôi phục tri giác, hành động phải rất nhanh nhẹn, lần tránh kịp, bị cây dây bắt được, cuốn đến giữa trung. Sau đó phía sau căn dây kia sinh ra rất nhiều nụ hoa to bằng chậu rửa mặt, đóa hoa to lớn, muốn nuốt Hác Bằng Du xuống !

      "Phác —— "

      Độc Thiên Diệp kiếm chém đứt đóa hoa kia, khi phi thân lên chém đứt căn dây vây khốn Hác Bằng Du. Sau đó đón được đưa xuống đất.

      " ngày muội cứu huynh ba lượt, ngao ngao ngao, tiểu sư muội, muội tốt quá, huynh muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của muội!" Giờ phút này Hác Bằng Du cũng quên pha trò.

      Tử Tiêu vừa nghe, phen tiếp nhận Hác Bằng Du từ trong tay Độc Thiên Diệp : "Ta bảo vệ tốt ngươi. Đóa hoa này rất thích ý nếu ngươi muốn lấy thân báo đáp chúng nó!"

      Hác Bằng Du nhìn lại, phát dây này thu về, nhưng là loạt đóa hoa cao ngang người đứng song song cách bọn họ đến 100 thước.

      " nghĩ tới cư nhiên có thực vật có thể tu luyện thành như vậy." Bạch Vô Thường .

      "Thực nhân hoa (hoa ăn thịt người) ?" Độc Thiên Diệp nhìn đóa hoa này, kinh ngạc .

      "Ha ha, các ngươi cư nhiên biết ta, nhưng ngươi sai rồi, ta là thực nhân Hoa Vương!" Giọng kia vang lên.

      "Cho dù ngươi là thực nhân hoa thế nào, ngươi cho là bọn ta bị ngươi ăn sao!" Độc Thiên Diệp xong, đưa tay thu hồi kiếm về, sau đó hai tay ngưng tụ linh lực, lại bấm tay niệm thần chú, hỏa long uy phong lẫm lẫm hình thành.

      " !" Độc Thiên Diệp hét lớn tiếng, hỏa long nhanh chóng bay tấn công thực nhân hoa.

      Thực nhân Hoa Vương nhìn thấy hỏa long Độc Thiên Diệp, nhanh chóng thu hồi hoa, trốn tránh. ngờ đến đến nơi này cư nhiên có người tu luyện hỏa hệ linh lực, tuy hỏa hệ linh kỹ bình thường thiêu chết , nhưng bỏng .

      Tuy thực nhân hoa thu hồi dây của mình rất nhanh, nhưng có mấy dây bị bỏng.

      "Bổn tọa tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!" Thực nhân hoa thét chói tai, sau đó thân dây phủ khắp đất trời, muốn che khuất toàn bộ bầu trời.

      Nhiều dây như vậy, còn có độc, sau khi mấy bào tử vỡ ra bắt đầu thả chất lỏng có độc, bởi vậy bọn họ đều thu vũ khí của mình vào, dùng linh lực công kích.

      Hắc Bạch Vô Thường đều là hỏa hệ linh kỹ, nhưng Hác Bằng Du là phong hệ, phong nhận chỉ có thể chém đứt dây, cũng thể cắn nát. Lúc này Tử Tiêu cũng phát động linh kỹ công kích, cũng là hỏa hệ linh kỹ !

      Hỏa long hỏa sư Hỏa Kỳ Lân, toàn bộ đánh tới dây mây, những chỗ bị đánh trúng đều hóa thành tro. Nhưng sau đó dây tiếp theo lại tiến lên, hai bên cứ giằng co như thế.

      Độc Thiên Diệp nhìn thực nhân hoa ngừng nảy lên, nàng bay đến giữa trung quan sát, hít hơi. cả ngọn núi đối diện đều là dây rậm rạp, sau ngọn núi đó phỏng chừng vẫn còn. Hơn nữa để người ta phân biệt ở đâu là gốc.

      "Ha ha, xem chúng ta ai ăn ai!" Thực nhân Hoa Vương .

      "Hừ, chờ ta tìm được nơi ở của ngươi, ta nhìn ngươi đắc ý thế nào!" Độc Thiên Diệp , vừa phóng hỏa cầu vào giữa đám dây xa xa, vừa .

      "A!" biết Độc Thiên Diệp đánh trúng chỗ nào thực nhân hoa, nó đau đến quát to tiếng, sau đó toàn bộ dây bắt đầu chuyển sang màu đỏ màu đỏ, vô cùng kỳ lạ.

      Mà mấy sợi dây thô to như cổ tay bắn ra, đánh úp lại mấy người, mỗi dây đều có đầy gai nhọn, cứ cách mấy thước lại có đóa thực nhân hoa, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy răng nanh sắc bén bên trong.

      "Chính là chỗ này !" Độc Thiên Diệp nhìn chỗ chính giữa, phát dây mây đều toát ra từ nơi này. Nàng phi thân qua, thực nhân hoa nhìn thấy Độc Thiên Diệp bay ra, mấy chục đóa hoa cùng nhau đánh úp về phía Độc Thiên Diệp, vây quanh Độc Thiên Diệp ở giữa.

      "Tiểu Diệp nhi!" Tử Tiêu vừa thấy Độc Thiên Diệp bị toàn bộ đóa hoa ngăn trở, nhanh chóng bay qua.

      "Tiểu sư muội!" Hác Bằng Du hô!

      Tử Tiêu còn chưa bay được bao nhiêu, thấy mấy chục đóa thực nhân hoa vây quanh Độc Thiên Diệp đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn, toàn bộ tản ra, lộ ra tình cảnh bên trong.

      Đóa hoa tận cùng bên trong bị đốt thành tro tàn, những đóa tới gần nàng cũng bị thiêu hủy nửa, ngừng lui ra bên ngoài. Mà quanh người Độc Thiên Diệp là hỏa diễm ngập trời.

      "Ngươi đây là hỏa diễm gì? !" Thực nhân Hoa Vương thét chói tai.

      "Hỏa diễm có thể đốt ngươi thành tro." Độc Thiên Diệp , sau đó đến bên gốc thực nhân hoa, , “Nếu đạo hỏa diễm này rơi xuống, ngươi là thế nào ?"

      "Đừng!" Thực nhân Hoa Vương thét chói tai, "Đừng thiêu hủy ta!"

      "Ngươi muốn ăn bọn ta, giờ thua lại muốn ta thiêu hủy ngươi? Chậm rồi!" Độc Thiên Diệp , hỏa cầu lập tức ném xuống.

      "A —— a —— a ——" thực nhân Hoa Vương cao giọng kêu, "Đừng, đừng thiêu hủy ta!"

      "Chọc ta, mà ta lại tiêu diệt chỉ có tình huống." Độc Thiên Diệp nhìn hỏa diễm trong tay, .

      "Gì, tình huống gì?" Thực nhân hoa hỏi.

      "Trở thành người của ta." Độc Thiên Diệp .

      Đúng vậy, khi Độc Thiên Diệp nhìn thấy thực nhân hoa muốn thu nó. Trừ thiên tài địa bảo, thực vật sinh ra linh thức rất ít gặp, nhất là giống thực vật có tính công kích như vậy.

      "Ta, ta..." Ban đầu Thực nhân Hoa Vương muốn muốn, nhưng nhìn thấy đầy người Độc Thiên Diệp đều là lửa, trong tay còn thưởng thức hỏa cầu, tiếng kháng nghị đến bên miệng biến thành , "Ta nguyện ý."

      Nhìn thấy thực nhân Hoa Vương nguyện ý, Độc Thiên Diệp thu hồi hỏa diễm người, sau đó nhìn phía dưới, : "Còn ra, muốn ta thiêu hết bọn mày sao ? !"

      Độc Thiên Diệp vừa dọa như vậy, thực nhân hoa đầy núi nhanh chóng lui vào trong đất, mới nãy còn xanh mượt giờ chỉ còn lại đá tảng lộ ra. Chờ toàn bộ dây đều thu về, đầu người nho lộ ra, đầu nó còn có đóa hoa thực nhân thu . Sau khi người tí hon này toát ra, nhìn trái nhìn phải, sau đó chậm rãi rút thân thể ra.

      Sau khi nó ra dài hơn thước, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo hơi giống hình người. Nhìn dáng vẻ buồn cười của nó, Hác Bằng Du lập tức cười ra tiếng.

      "Cười cái gì cười? ! Dáng vẻ bổn tọa rất buồn cười cười sao?" Thực nhân Hoa Vương ném ra đạo nước độc tới Hác Bằng Du, .

      Độc Thiên Diệp cũng rất muốn cười, nếu phải vừa nãy nàng ở đây trải qua hồi đại chiến, nàng cũng có biện pháp liên hệ người tí hon trước mắt với thực nhân Hoa Vương điên cuồng kia.

      "Sư bá, muốn khế ước linh thú thực vật này cần thuần hóa ?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      Hắc Bạch Vô Thường đều lắc đầu, bọn họ cũng biết, trước kia thấy qua ai khế ước với thực vật.

      Độc Thiên Diệp nhìn người tí hon, đứng bên người nó, đặt tay bên cạnh đóa hoa, thực nhân Hoa Vương muốn đột nhiên đánh Độc Thiên Diệp cái, nhưng nghĩ đến dáng vẻ cả người đầy lửa của nàng, vẫn là buông tha.

      Khế ước là mình có thể rời khỏi chỗ này đúng ? Như vậy vẫn là tốt. Thực nhân Hoa Vương chỉ có thể an ủi mình như vậy.
      Last edited by a moderator: 6/8/16
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4 (3)

      Độc Thiên Diệp rót linh lực vào trong đầu óc ngật đáp [chú thích: chính là bé thực nhân hoa trong hình dáng người tí hon], tìm vòng cũng phát có cái gì giống với ma tinh của linh thú. Ngay khi nàng chuẩn bị rời khỏi, nghĩ bằng vào trong thân thể nó nhìn xem, quả nhiên để nàng thầy trái tim của nó có cái mộc tâm, mộc tâm toát ra hơi thở lục sắc, hẳn chính là nó !

      Độc Thiên Diệp dùng linh lực bao vây mộc tâm, chậm rãi hòa lẫn hơi thở của mình và nó làm chỗ, khắc ấn kí của mình lên . Sau đó nàng mở mắt, giọt máu vào mi tâm ngật đáp.

      Quang mang khế ước vây quanh Độc Thiên Diệp và ngật đáp, khác với khế ước màu bạc trắng những lần kia, lần này ánh sáng khế ước là màu lục. Đợi ánh sáng biến mất, cái đồ án thực vật khắc trán Độc Thiên Diệp và thực nhân Hoa Vương.

      "Chủ nhân." Thực nhân Hoa Vương hô lên với Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp nhìn ngật đáp đầu, : "Ngươi tên gì?"

      "Ta có tên." Thực nhân Hoa Vương , "Ta vẫn luôn ở đây mình, ai đặt tên cho ta."

      Độc Thiên Diệp nghe ra đơn trong lời của nó. Phỏng chừng do nó là thực vật hóa linh, vì muốn bị linh thú khác tiêu diệt, nó chỉ có thể ngốc ở đây hơn ngàn vạn năm, đồng bạn, có đồng loại. Nàng ngồi xổm xuống, vuốt đóa hoa đầu nó, : "Đằng Hoàng, sau này ngươi chính là Đằng Hoàng, thực vật chi vương!"

      Đằng Hoàng cảm thấy thương tiếc của Độc Thiên Diệp, lặng lẽ đỏ mặt, vừa nãy nó còn muốn ăn nàng, giờ nàng lại lấy tên cho nó, tay nàng khi có hỏa diễm vuốt đầu của nó là ấm áp.

      "Ta gọi là Đằng Hoàng, Đằng Hoàng..." Đằng Hoàng lập lại hai lần, sau đó thân thể chậm rãi thu lại thành dây bò lên tay phải Độc Thiên Diệp, đóa hoa đỉnh đầu tựa như hình xăm dán mu bàn tay phải của Độc Thiên Diệp.

      "Ta có thể biến hình đó, giờ là hoa ngọc lưu ly, nếu chủ nhân là nam tử, có thể biến thành thực nhân hoa." Đằng hoàng .

      Độc Thiên Diệp nhìn nhìn đóa hoa hoàn toàn dán sát vào da thịt, khẽ giật ngón tay mình, phát hoa mu bàn tay cũng lay động theo, khác gì hình xăm thực, nhìn ra là đóa hoa .

      Độc Thiên Diệp vừa lòng gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn bọn Tử Tiêu, : "Ta tốt lắm."

      Hắc Bạch Vô Thường nhìn Độc Thiên Diệp, nghĩ tới nàng còn là thuần thú sư!

      Tuy rằng giống với thuần hóa linh thú, nhưng bọn vẫn nhìn ra đó là phương pháp thuần thú, động tác rất giống. Độc Thiên Diệp bọn họ bắt linh thú, hai người bọn họ còn tưởng rằng bọn họ bắt về rồi mời người thuần hóa, giờ nghĩ lại, là tự nàng thuần hóa chứ? Muốn thuần hóa siêu thần thú, vậy ít nhất phải là thuần thú tông sư ! Nếu là vậy, có lẽ trái tim già nua của hai người bọn họ chịu nổi mà ngừng đập.

      " thôi, chừng bọn Tiểu Hỏa cũng mang linh thú trở lại." Hác Bằng Du , nhìn thấy hai vị sư bá còn ngẩn người, , "Sư bá à, nếu các ngươi , chúng ta có thể chờ các ngươi, các ngươi cứ ở trong này gắn bó tướng tùy, cư núi rừng !"

      Nghe thấy lời của Hác Bằng Du, Bạch Vô Thường ném linh lực cầu qua, : " ngày đánh ngươi ngươi buồn hoảng hả!"

      Hác Bằng Du hắc hắc cười né tránh .

      Sau đó bọn họ lên đỉnh núi hái Ngưng Hương thảo, lần này Hác Bằng Du lại nhìn Tái Ngũ độc hai lần, nhưng tốt xấu gì cũng quỷ môn quan lần, nhìn thấy thứ này tự mình hái nữa mà kêu Độc Thiên Diệp, nhìn nàng đào cả gốc rễ bó ra, bỏ vào trong Luyện Hồ.

      Sau khi hái xong, mấy người Độc Thiên Diệp về nơi lúc trước. Hai ngày qua, bọn Tiểu Hỏa quả nhiên quyến rũ được ít linh thú, thậm chí chuyển toàn bộ sư ưng bộ tộc lại đây.

      "Oa, sao các ngươi tìm được nhiều linh thú như vậy?" Hác Bằng Du nhìn khap71 nơi cây là siêu thần thú trong hình dáng tự vệ, còn có cả bộ tốc sư ưng, kinh ngạc hỏi.

      "Sơn nhân tự có diệu kế, ngươi cũng biết." Tiểu Hỏa hữu mô hữu dạng .

      ra phương pháp của bọn họ rất đơn giản, cưỡng bức thêm lợi dụ. Chiêu này là học được từ chỗ Độc Thiên Diệp, là theo bọn họ có lợi ích gì, quá lôi kiếp gì đó chỉ là chuyện , nếu theo, vậy ngượng ngùng, hôm nay tỷ muốn ăn thịt chim nướng. Lúc Tiểu Hỏa , Viêm còn ngừng tỏa ra nhiệt độ của mình, thiếu chút nữa đốt cả khu rừng luôn.

      Cứ như vậy, con lại con linh thú bị bọn họ mang lại đây, khi gặp bộ tộc sư ưng bọn Tiểu Hỏa đều cần nữa, là phải nuôi nhiều người lắm, cuối cùng vẫn là sư Ưng Vương dâng lên ít thứ tốt bọn Tiểu Hỏa mới miễn cưỡng nhận lấy.

      Độc Thiên Diệp nhìn đám linh thú sắp đứng đầy đỉnh núi, hơi dở khóc dở cười. Nàng còn nghĩ rằng bọn Tiểu Hỏa hao phí phen tâm tư mới tìm được linh thú, nghĩ tới chỉ hai ngày, bọn họ mang nhiều con như vậy về, việc này phá hủy cân bằng sinh thái của ngọn núi chứ ?

      "Tỷ tỷ, ban đầu bọn muội cũng muốn nhiều như vậy, nhưng bọn họ nghe có lợi, cứ chạy tới . phải bọn muội ép buộc đâu." Tiểu Hỏa .

      "Đúng vậy, đúng vậy, là chúng ta chủ động muốn tới." Rất nhiều linh thú gật đầu, nhất là bộ tộc sư ưng, bọn họ phải giao ra bảo bối mình góp nhặt nhiều năm mới được cho phép cùng.

      Mồ hôi...

      Khóe miệng Hắc Bạch Vô Thường và Hác Bằng Du ngừng co rút, trước kia, muốn bắt con linh thú, nó liều chết theo ! Bây giờ linh thú đều có cốt khí như vậy sao? !

      Ngay cả Tử Tiêu nhìn linh thú đầy ngọn núi, nhịn được cảm thán trong lòng phen.

      "Ta nghĩ , dù sao chúng ta lớn như vậy..." Tiểu Hỏa nhìn Độc Thiên Diệp tiếp tục , "Nếu sau này gặp trường hợp phải kéo bè kéo lũ đánh nhau, ta cũng có người, , có thú!"

      Độc Thiên Diệp gì, nhìn Tiểu Hỏa vẫn là lời nào.

      Tiểu hỏa : "Cái này, muộn thu phí rồi..."

      "Phốc —— ha ha ha!" Hác Bằng Du nghe thấy lời của Tiểu Hỏa cười lăn lộn, Tiểu Hỏa này là đáng , cư nhiên còn thu phí !

      Mà đám linh thú này dùng sức gật đầu, bộ ta có giao tiền.

      Hắc Bạch Vô Thường thể tự hỏi được, bọn họ sống mấy trăm năm cũng chưa thấy qua chuyện như vậy, kích thích hôm nay quá lớn.

      Tiểu Hỏa thấy Độc Thiên Diệp lời nào, còn tưởng nàng tức giận, muốn cần nhiều như vậy, Độc Thiên Diệp sờ đầu nàng, : "Tiểu Hỏa làm tốt lắm, nhiều linh thú như vậy, sau này chúng ta ra ngoài cũng sợ bị người ta khi dễ. Ha ha !"

      Bọn linh thú nghe nàng như vậy, cục đá trong lòng mới thả xuống. Độc Thiên Diệp thu tất cả linh thú vào Luyện Hồ, để lại mấy con cấp bậc cao hơn chút, dùng hơn ngày thuần hóa rồi mới thu vào Luyện Hồ .

      "Đả kích do tiểu gia hỏa này mang tới nghiêm túc !" Bạch Vô Thường nhìn Độc Thiên Diệp mệt mỏi thuần hóa linh thú, . Người khác thuần hóa linh thú, cấp bậc cao cần hơn ngày có thể xong, hơn nữa thuần hóa xong con cần nghỉ ngơi rất lâu mới có thể tiếp tục. Mà nàng cứ giờ hai giờ thu phục, đừng là mệt mỏi cần nghỉ ngơi, còn càng ngày càng có tinh thần!

      "Lão ngũ thu đồ đệ tốt." Hắc vô thường , lần đầu tiên hâm mộ người ta thu đồ đệ tốt.

      "Nếu sư phó thấy nàng chắc chắn thích." Bạch Vô Thường , "Tính tình này cũng tệ, người tốt với mình tốt gấp đôi, khi dễ mình, diệt tam tộc ! Ha ha, ta thích!"

      "Ai ngươi cũng thích, chỉ thích mấy đồ đệ của ngươi." Hắc vô thường .

      "Làm sao ta thích, ta nghiêm khắc với bọn họ, đó là vì tốt cho bọn họ, ai bảo bọn họ đám ngốc như vậy! Nhưng, giờ nhìn lại, tiêu chuẩn thu đồ đệ lúc trước quả có hơi thấp!" Bạch Vô Thường kháng nghị, dáng vẻ ghét bỏ nếu để cho mấy đồ đệ của thất, nhất định càng thêm thương tâm !

      Chờ Độc Thiên Diệp thuần hóa xong tất cả linh thú, bọn họ nghỉ ngơi đêm mới rời khỏi. Trong đêm này , nàng chải chuốt lực lượng mình đạt được từ việc khế ước Đằng Hoàng và thuần hóa linh thú, bằng sau này rất dễ tạo thành căn cơ vững. Tuy rằng so với trước kia rất nhiều, nhưng muốn thăng cấp lại còn kém đến rất xa.

      Ngày hôm sau mấy người chuẩn bị rời khỏi sơn mạch Vô Vọng.

      Khi Hắc Bạch Vô Thường ra từ trong lều trại nhìn thấy nam tử quần áo hắc y xa lạ ở chỗ Độc Thiên Diệp dọn dẹp đồ đạc, theo bản năng hỏi: "Ngươi là ai?"

      Động tác của nam tử kia dừng lại, nhìn Hắc Bạch Vô Thường : "Sư bá, con là Thiên Diệp."

      "Ngươi là Thiên Diệp?" Bạch Vô Thường , lúc này mới nhớ tới Độc Thiên Diệp có huyễn giới và mặt nạ.

      Hác Bằng Du ra, nhìn thấy dáng vẻ của Độc Thiên Diệp, : " nghĩ tới khi muội phẫn nam nhân cũng tệ, chút nữ khí. Sắm vai theo bản chất, tệ, tệ."

      Vì sao nàng cảm thấy những lời này của nàng có vị nữ nhân? !

      "Vậy con tính dùng tên gì?" Hắc vô thường hỏi.

      Thay đổi như vậy, tên cũng phải đổi cái chứ ?

      "Bách Lý Tà." Độc Thiên Diệp .

      Bách Lý Tà, tên này từng dùng lâu khi còn ở đại lục Huyền Nguyệt, khi Hắc Vô Thường vừa hỏi, nàng theo bản năng nghĩ tới nó.

      "Bách Lý Tà, tệ." Bạch Vô Thường , "Sau này kêu con là Bách Lý."

      Hác Bằng Du và Tử Tiêu cũng bị cầu chỉnh dung, Độc Thiên Diệp lấy ra hai viên đan dược cho bọn , nhìn đến Tử Tiêu kéo dài mặt, : "Ngọt." Lúc này Tử Tiêu mới nhận rồi ăn vào.

      Chỉ lát sau, mặt của hai người bắt đầu hơi thay đổi, tỷ như lông mi thoạt nhìn càng đậm, cái mũi thoạt nhìn rất cao, đường cong gương mặt thô , cũng béo ra, nhìn lại, đúng là thay đổi lớn. Lại đứng cùng chỗ với người hoàn toàn xa lạ như Độc Thiên Diệp, ai liên tưởng bọn họ với người là đầu diệt phân gia Phong gia.

      Nếu Độc Thiên Diệp muốn che dấu thân phận, bọn Tiểu Hỏa thể ra ngoài, mà khi quay về lại vội, cho nên bọn Độc Thiên Diệp chọn con sư ưng làm tọa kỵ.

      Khi rời khỏi sơn mạch Vô Vọng, Đằng Hoàng ở Độc Thiên Diệp tay rất là hưng phấn, Độc Thiên Diệp có thể cảm thấy vui sướng trong lòng nó. Giờ nó hóa thành dáng vẻ hung tàn của thực nhân hoa, cùng với khô lâu nhĩ đinh lỗ tai nàng, khiến khuôn mặt vốn có vẻ thanh tú tăng thêm tia tà khí và hung ác.

      Vì chuyển truyền tống trận, bọn họ tới thành thị gần nhất, nghe được ít chuyện về bọn họ.

      Bởi vì lúc diệt phân gia Phong gia Độc Thiên Diệp tên của nàng, cho nên giờ toàn bộ đại lục đều biết đại danh của nàng. Bổn gia Phong gia tức giận đến xong, hạ lệnh tất cả đệ tử Phong gia phải tìm ra nàng, toàn lực chặn giết!

      Sau lại thần điện phát tin tức khi Độc Thiên Diệp ở thành Tùng Cổ khiêu khích uy nghiêm thần điện, đả thương đánh chết người của thần vệ đội, phát ra thần hồng thiếp với nàng, để người của thần điện cả đại lục nhân nhìn thấy nàng lập tức chặn giết.

      Trong nhất thời toàn bộ đại lục sôi trào ! Nàng cư nhiên đắc tội hai thế lực lớn, thể điều này cũng cần năng lực nhất định! Càng làm cho người ta kinh ngạc là, dưới hình thức tìm tòi trải thảm này, Độc Thiên Diệp và người Mạc gia lại giống theo biến mất khỏi nhân gian, có tung tích.

      Theo phân gia Phong gia thành Ngô Lai bị giết mấy ngày, nhưng vẫn tìm được bọn Độc Thiên Diệp, điều này khiến những kẻ đứng đầu bổn gia Phong gia và thần điện vô cùng tức giận, ngừng lôi kéo lực lượng, còn treo giải thưởng cho người cung cấp tin tức có thể được thù lao của Phong gia và thần điện.

      Bức họa của ba người bọn họ trải rộng các nơi đại lục, mọi người toàn bộ đại lục tự hỏi nàng có thể đâu, có người nàng Tây đại lục, có người nàng trở về đại lục Huyền Nguyệt, còn có người nàng lam hải lĩnh vực tránh né, chết dưới công kích của động vật biển. Nhưng mặc kệ là thế nào, cũng nghĩ tới nàng đứng ngay trước mặt bọn họ.

      Mấy người Độc Thiên Diệp ngồi trong khách sạn ăn cơm trưa, nghe thấy những người dùng cơm trong này nàng có ba đầu sáu tay, có thể lên trời xuống đất gì đó, làm cho nàng nhất thời nghĩ tới tôn hầu tử, nhất thời cảm thấy buồn cười thôi.

      Cũng có người hô to thống khoái. Thần điện ở đây cũng có uy tín cao như thần điện ở đại lục Huyền Nguyệt, lại bởi vì người thần điện thường xuyên cấu kết với người Phong gia làm việc xấu, làm mấy chyện thương tổn dân chúng, cho nên mọi người đều thích, nhưng thực lực bọn họ quá lớn, khiến những người này chỉ có thể hận nghiến răng trong lòng, dám có hành động gì. Giờ chuyện Độc Thiên Diệp làm lập tức được ít người tôn kính và thích. Có người còn nếu biết tin tức của nàng cũng ra.

      "Nghe đại hội gia tộc của Phong gia lần này dời rồi. Chậm lại đến cuối năm." Có người .

      "Vì sao vậy? Trước kia chưa từng có lệ thường như vậy." Có người hỏi.

      "Còn phải bởi vì chuyện phân gia thành Ngô Lai bị giết tìm ra thủ phạm ."

      " chậm lại gia tộc đại hội cũng được, trước kia có ai dám trực tiếp tiêu diệt phân gia ! Chuyện này ảnh hưởng với Phong gia cũng , hơn nữa nghe người Mạc gia cũng bị liên lụy vào."

      "Người Mạc gia sao lại bị liên lụy vào ?"

      "Hắc hắc, chuyện này ngươi cũng biết, người Độc Thiên Diệp cứu là phân gia của Mạc gia ở đại lục Huyền Nguyệt, mấy vạn năm trước trục xuất ra ngoài. Tuy rằng trục xuất, nhưng là tốt xấu gì người cũng là máu Mạc gia. Cho nên người Phong gia hoài nghi chuyện lần này là tay Mạc gia bày ra. Độc Thiên Diệp kia chỉ là ngụy trang thôi, bằng người đến từ gian thấp, sao có thể diệt phân gia. Bắt Mạc gia phải giao những người đó ra trước đại hội gia tộc Phong gia."

      "Cũng có thể, nếu thế lực lớn nào giúp, bọn họ có khả năng mai danh tích."

      "Vậy Mạc gia có phản ứng gì?"

      "Còn có phản ứng gì, Mạc gia làm việc luôn luôn điệu thấp, nhưng là có nghĩa là quả hồng mềm, bằng cũng là nhất lưu gia tộc sừng sững ngã lâu như vậy. Mạc gia ngươi là ta an bài, vậy lấy chứng cớ ra. Hơn nữa ngươi đó là người phân gia Mạc gia nhân là được? Bọn ta có phân gia cũng biết, ngươi còn biết? Nếu ngươi muốn đánh nhau, Mạc gia ta tùy thời phụng bồi!"

      "Đây là tính thừa nhận những người đó là người Mạc gia?"

      "Người bị trục xuất ra ngoài sao còn có đạo lý trở về!"

      "Ai, ra đây chỉ là Phong gia lấy cớ muốn khai chiến với Mạc gia thôi."

      "Chuyện của những đại gia tộc này..."

      Độc Thiên Diệp nghe lời của những người đó, ý tứ kia là nếu người Mạc gia giao bọn họ ra, vậy Phong gia khai chiến với Mạc gia. Mà Mạc gia, tuy rằng thái độ cường ngạnh, sợ Phong gia khiêu khích, nhưng là ngay từ đầu tính thừa nhận bọn ngoại công!

      ra nàng cảm thấy sao cả, cũng biết bọn ngoại công nghe thế có thể khổ sở . Dù sao nguyện vọng lúc trước của tổ tiên chính là có ngày có thể quay về.

      "Sư bá, trận đấu luyện đan khi nào bắt đầu?" Độc Thiên Diệp thu hồi tâm tư, trước mắt vẫn là giúp Hắc Bạch Vô Thường giải quyết chuyện này. Nếu Mạc gia tính thừa nhận bọn ngoại công, vậy nàng cũng cần gấp gáp ra mặt.

      "Ngay tháng 11, địa điểm ở tổng hội Công hội Luyện đan sư - thành Phi Sa. Diễn ra trong nửa tháng." Bạch Vô Thường , "Bây giờ còn thời gian tháng. Hai người bọn ta hơn nửa năm, giờ chắc thành Phi Sa đến ít luyện đan sư."

      "Nếu có chuyện gì chúng ta chuẩn bị về, con chưa từng , trước mang con làm quen Công hội Luyện đan sư và thành Phi Sa."

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Ta chuyện gì, tùy thời có thể xuất phát."

      Tử Tiêu và Hác Bằng Du đều đến cùng Độc Thiên Diệp, đương nhiên có chuyện gì, nàng chỗ nào, bọn họ tự nhiên cũng chỗ đó.

      "Chúng ta ăn xong rồi ." Hắc Vô Thường .

      Ăn cơm trưa xong, năm người đến truyền tống trận Công hội Linh sư, xếp hàng gần hai giờ, sau khi trải qua xóc nảy của truyền tống trận, cuối cùng Độc Thiên Diệp hé ra khuôn mặt nhắn trắng bệch đứng mặt đất thành Phi Sa.
      Last edited by a moderator: 6/8/16
      Nhiên NhiênPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :