1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 11
      THÊM THÀNH VIÊN

      Độc Thiên Diệp thay xong bộ y phục ướt sũng người, Thanh Loan liền chở nàng rời .

      Vốn muốn trở về Kỳ Phong thành, nhưng nhìn đến thực lực của mình tăng vọt, Độc Thiên Diệp quyết định ở lại sơn mạch Miễn Miễn vài ngày, tìm huyễn thú luyện tập chút, củng cố thực lực.

      Để Thanh Loan bay vài vòng đến vùng trung vi rồi dừng lại, sau đó thu nó vào gian huyễn thú. Có Thanh Loan ở đây, phóng thích uy áp Thần thú, đừng mong con thú nào tiếp cận.

      gian huyễn thú là vùng gian được mở ra trong thân thể sau khi khế ước với huyễn thú. Bình thường, huyễn thú chưa được triệu hồi ở đó tu luyện.

      Tiểu Hỏa màu sắc rực rỡ đậu vai Độc Thiên Diệp, làm sao cũng chịu tiến vào gian huyễn thú, là muốn tham quan thế giới xinh đẹp này.

      Vài ngày sau, ban đêm…

      “Chủ nhân, chủ nhân, tối nay chúng ta ăn thịt nướng nha!” Hai ngày trước, Tiểu Hỏa nếm thử thịt nướng của Độc Thiên Diệp, khiến nó nghiện luôn rồi.

      “Được, tối nay ăn thịt nướng.” Độc Thiên Diệp nhặt củi. Những lúc như vậy, nàng liền nhớ đến công cụ nướng thịt trước kia của mình.

      Nhìn thấy Độc Thiên Diệp lấy ra miếng thịt rắn, Tiểu Hỏa hung phấn : “Chủ nhân chủ nhân, dùng lửa của ta .” xong, nó liền phun ra tia lửa, ngọn lửa đốt cháy miếng thịt, cuối cùng lại biến thành đống tro tàn.

      “Chủ nhân ~~~” Tiểu Hỏa đáng thương nhìn Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp vuốt đầu Tiểu Hỏa, an ủi : “Ha ha… lửa của Tiểu Hỏa lợi hại. Thịt nướng cần dung lửa mạnh như vậy đâu. Kim hỏa của Phượng hoàng, chạm vào thứ gì liền hủy diệt. Chậc chậc… Thự là công cụ tốt dể hủy thi diệt tích nha!”

      Tiểu Hỏa nhớ kỹ lời của Độc Thiên Diệp, biết lửa của mình có chỗ dung, cho nên về sau, Tiểu Hỏa luôn tích cực làm tốt công việc hủy thi diệt tích. Về sau, Độc Thiên Diệp lại nghĩ tới, nàng chỉ thuận miệng câu mà dạy dỗ ra đứa trẻ “hư” rồi.

      Thịt được nướng xong, Độc Thiên Diệp đưa cho Tiểu Hỏa. Ăn thịt nướng, cảm xúc của Tiểu Hỏa lập tức bay lên tận chín tầng mây. Độc Thiên Diệp cũng gọi Thanh Loan ra, cả ba cùng nhau ăn.

      “Chủ nhân, phía trước có đánh nhau. Là Ngân lang và đám cực thử.” Thanh Loan ăn thịt nướng, nhìn phía trước .

      , xem thử xem!” Độc Thiên Diệp thu thập mọi thứ liền lặng lẽ đến đó.

      Trong rừng cây, Ngân lang cùng đám cực thử đánh nhau kịch liệt. Ngân lang là Thánh thú cấp 4, cực thử đều là Thánh thú cấp 1 cấp 2. Tuy rằng cấp bậc kém đến hai, ba cấp, nhưng cực thử đông hơn. Cho dù giảm bớt nhưng cũng thể đảo ngược tình thế.

      Ngân lang cũng ý thức được tình huống này, càng tấn công mãnh liệt hơn. Đây là suy nghĩ duy nhất của nó.

      “Thanh Loan!” Độc Thiên Diệp ra lệnh.

      Thanh Loan phát ra uy áp Thần thú: “Các ngươi mau cút !”

      Cực thử bị uy áp của Thanh Loan dọa, vội vàn chạy trốn.

      Độc Thiên Diệp tới, ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt của Ngân lang, : “ theo ta, về sau, chúng ta cùng nhau trở nên mạnh mẽ.”

      Ngân lang nhìn Độc Thiên Diệp, nó biết nàng cứu nó. Nó nhìn ánh mắt thâm thúy của nàng, sâu trong đó là khát vọng trở nên cường đại giống như mình. Nó chậm rãi gật đầu.

      Độc Thiên Diệp dặt tay lên trán Ngân lang, đọc thầm Ngự thú quyết, xuất quy tắc khế ước, quan hệ khế ước thành lập. Độc Thiên Diệp từ Đại huyễn sư cấp 2 thăng lên Đại huyễn sư cấp 3. Bởi vì Tiểu Hỏa là khế ước sinh tử với nàng, nên tấn chức 1 cấp, thành Thánh thú cấp 6. Thanh Loan phải là khế ước sinh tử nên có thăng cấp. Mà Ngân lang từ Thánh thú câp 4 trở thành Thánh thú cấp 6. Bạch quang phân tán, những vết thương Ngân lang phải chịu lại hoàn toàn biến mất, xuất sau đó là Ngân lang oai phong lẫm liệt.

      “Chủ nhân.” Ngân lang phục xuống dưới chân Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp ôm lấy Ngân lang, còn chưa gì, Tiểu Hỏa nhảy vào: “Ngươi có tên ? Khong có gọi ngươi là Tiểu Ngân nha!”

      Độc Thiên Diệp giăng đầy hắc tuyến. Tiểu Ngân? Tiểu dâm…

      - - - o0o - - -

      Sau khi thu nhận Tiểu Ngân, Độc Thiên Diệp ở trong sơn mạch Miễn Miễn luyện tập vài ngày, liền chuẩn bị trở về. Nàng rời cũng khoảng nửa tháng rồi, biết có ai phát ra .

      Thanh Loan cùng Tiểu Ngân tiến vào gian huyễn thú tu luyện, Tiểu Hỏa vẫn đậu vai Độc Thiên Diệp vui mừng, cái miệng ngừng chuyện.

      “Chủ nhân, Đản Đản ca ca bao giờ mới tỉnh?”

      “Chủ nhân, vì sao người so với bình thường lại như vậy?

      “Chủ nhân, chờ Tiểu Hỏa lớn lên mang chủ nhân bay lên trời nha.”

      “Chủ nhân…”

      Nghe Độc giọng nho của Tiểu Hỏa, Độc Thiên Diệp cảm thấy lòng nhìn mềm mại.

      “Tiểu Hỏa, ngươi có biết vì sao ngươi ở sơn mạch Miễn Miễn ?” Độc Thiên Diệp có chút kỳ quái, sơn mạch Miễn Miễn phải là nơi của Phượng hoàng.

      “Ta cũng biết. Bậy giờ, ta chưa có ký ức truyền thừa. Chờ ta lớn lên nó mới từ từ mở ra. Từ khi ta có ý thức, ta ở trong sơn mạch Miễn Miễn.

      “Ân. biết thôi, về sau nhất định biết. Tiểu Hỏa, rời khỏi sơn mạch, ngươi được chuyện, biết chưa? Muốn chỉ ở nơi có hai chúng ta mới được .” Độc Thiên Diệp dạy dỗ Tiểu Hỏa.

      “Vì sao cho Tiểu Hỏa chuyện?” Tiểu Hỏa từ vai nàng bay lên.

      “Ta muốn cho người khác biết ngươi là Thánh thú. Ở trong mắt người khác, ta là phế vật. Nếu họ biết ta có huyễn thú khế ước, thực lực của ta bị bại lộ.”

      “Nga… Vậy Độc rồi. Nhưng ta muốn ăn thịt nướng.” Tiểu Hỏa nhân cơ hội ra điều kiện.

      “Được, về rồi nướng cho ngươi ăn.”

      người chim cứ trò chuyện như vậy cho đến khi về đến Kỳ Phong thành. Rời khỏi sơn mạch Miễn Miễn, Tiểu Hỏa mở miệng chuyện, mà dung ý niệm chuyện với nhau.

      đến bức tường hậu viện Mạc phủ, tìm được vị trí tiểu viện của Độc Thiên Diệp, nhảy vào. Nhìn tiểu viện phủ lớp bụi mỏng, khóe môi Độc Thiên Diệp khẽ nhếch. Quả nhiên ai phát nàng rời .

      Mở cửa, Độc Thiên Diệp quét tước lại căn phòng. Sau đó tìm quần áo lúc trước, rồi tìm Mạc Phong, cho biết nàng trở lại.

      đến gần chỗ ở của Mạc Phong, còn chưa bước vào nghe thấy trận ồn ào.
      “Đánh , lão đại, đánh mạnh vào.”

      “Ha ha… Thế nào? Hôm nay ai mất hồn vây? Ha ha…!”

      “Ai bảo ngươi nhiều chuyện ra mặt giúp phế vật A Cửu kia. Thất tiểu thư muốn chúng ta thương lượng với ngươi, chúng ta cũng có cách nào khác. A, còn muốn phản kháng? chút sức đó coi là gì? Ha ha…”



      Nghe những lời này, cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra. Độc Thiên Diệp đẩy cửa ra, nhìn 6, 7 thanh niên vây quanh Mạc Phong. Mặt Mạc Phong bầm tím chịu nổi mà người ở chung với Mạc Phong cũng trốn ở trong phòng dám bước ra.

      Nhe Độc tiếng mở cửa, mấy người kia xoay người lại, nhìn thấy Độc Thiên Diệp, tiếng đánh mắng nhất thời im bặt. Ngày đó, bọn họ đều nhìn thấy Độc Thiên Diệp dung chiêu giây chiến thắng Thất tiểu thư.

      “Cút.” Độc Thiên Diệp lạnh lung liếc bọn họ cái, “Trở về với Mạc Cúc, nếu muốn sống, cách xa chúng ta chút.”

      Nhìn mấy người kia chạy trối chết, Độc Thiên Diệp tới bên cạnh Mạc Phong, đỡ dậy.

      “A Cửu, trở về rồi. Tê ~~~” Mạc Phong mở miệng, liền động tới vết thương.

      “Tới chỗ của ta, chỗ này ngươi thể ở.” Nhìn người trong phòng, Độc Thiên Diệp mở miệng, “Còn cử động được ? Thu thập mấy thứ gì đó .”

      Mạc Phong muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Độc Thiên Diệp, đành phải muốt trở về, xoay người thu dọn vài thứ. Lần trước, từ sau khi Độc Thiên Diệp bị Thất tiểu thư đánh, có đôi lúc nàng giống như lúc trước, thỉnh thoảng liền lộ ra loại khí thế khiến người khác dám phạm vào.

      Độc Thiên Diệp liếc mắt nhìn nơi này cái, nhiệt độ rất thấp. Mạc Phong là người nàng nhận định, bởi vì giúp đỡ nàng mà bị người khác khi dễ, hơn nữa chỉ , hai lần.

      Những người khác trốn trong phòng, dám ra ngoài. Bọn họ biết Độc Thiên Diệp từng đánh thắng Mạc Cúc, nhìn thấy đám người kia nhìn thấy nàng như chuột thấy mèo, đều rất kỳ lạ.

      thôi.” Thấy Mạc Phong ra, Độc Thiên Diệp mở miệng, xoay người rời .
      Mạc Phong cầm hành lý, theo Độc Thiên Diệp rời chỗ của mình.
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 12

      MUỐN CHẾT CÚT !

      Trở về tiểu viện, Độc Thiên Diệp vào phòng, bỏ lại câu: “Ngươi tự tìm phòng .”

      Mạc Phong vác hành lý vai, tìm căn phòng xa hơn chút, đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống trải, vật gia dụng gì cũng có.

      Còn chưa biết nên thu dọn thế nào, Độc Thiên Diệp đẩy cữa bước vào, ném cho cái lọ, : “Ăn . Sau đó thay quần áo, chúng ta ra ngoài.”

      Mạc Phong nhìn cái lọ, đôi mắt nhất thời mở lớn.

      Thánh tê đan tứ phẩm? Tuy phẩm chất cao lắm, nhưng cũng là thánh phẩm chữa thương, nhất là nội thương. Bởi vì luyện chế khó khăn, đan dược thành phẩm nhiều, cho nên giá rất cao.

      “A Cửu, ta chỉ bị ít thương ngoài da, cần dùng thuốc tốt như vậy.” Mạc Phong . từng nhìn thấy Ngũ gia cho Mạc Cúc ăn cái này lúc bị thương, vẻ mặt luyến tiếc.

      “Được ? Thứ này ta có rất nhiều. Mau ăn , chúng ta phải ra ngoài.” Độc Thiên Diệp cho là đúng, xoay người ra ngoài.

      “Ách, được rồi.” Mạc Phong bị lời của Độc Thiên Diệp đả kích, đổ thuốc ra ăn. Chỉ lát sau, những vết thương người liền biến mất thấy đâu.

      Mạc Phong thay bộ quần áo sạch , mở cửa ra ngoài, thấy Độc Thiên Diệp ở trong sân chơi đùa với con chim màu sắc rực rỡ. Thân thể bé, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận sinh mệnh mạnh mẽ, làn da vàng như nến lúc trước trở nên hồng nhuận, ánh nắng chiếu vào gương mặt tươi cười của nàng, ấm áp.

      Nghe thấy thanh mở cửa, Độc Thiên Diệp quay đầu nhìn : “Hiệu quả cũng tệ lắm, miệng vết tương cũng thấy nữa.”

      Mạc Phong rất muốn liếc mắt xem thường, dung Thánh tê đan trị ngoại thường, còn tệ.

      Độc Thiên Diệp đẫn tới vách tường, nhảy ra. Đợi hồi, thấy Mạc Phong nhảy ra, nàng phóng lên tường, nhất thời giăng đầy hắc tuyến.

      Mạc Phong tìm cái ghế, vẫn qua được bức tường, thấy Độc Thiên Diệp nhảy vào, nhất thời nhảy dựng lên.

      Được rồi, nàng quên cấp bậc Huyễn hoàng mới có thể ngự phi hành. Nàng nhảy xuống, bắt lấy bả vai Mạc Phonlaaysmang nhảy ra ngoài.

      Hai người đường, mọi người đều chỉ trỏ Độc Thiên Diệp.

      Mạc Phong muốn cãi nhau với bọn họ, nhưng bị Độc Thiên Diệp ngăn lại: “Để ý họ làm gì?”

      Hai người vẫn tới tiệm may lần trước. Ông chủ nhìn thấy Độc Thiên Diệp, cười khanh khách chào đón: “Cửu tiểu thư, hoan nghênh ghé thăm.”

      Độc Thiên Diệp gaaij gật đầu, lấy ra hai kim tệ: “Theo vóc dáng của , lấy vài bộ quần áo đến đây, cũng lấy cho ta vài bộ nữ và nam trang.”

      “Được, Cửu tiểu thư xin chờ lát.” Ông chủ xoay người chuẩn bị quần áo. Bây giờ, Độc Thiên Diệp là khách quý, thể đắc tội.

      Mạc Phong muốn gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống. Hôm nay, những gì chứng kiến, nghe thấy, bất luận là Thánh tê đan, nàng mang nhảy ra khỏi bước tường, hay là tùy ý lấy ra hai kim tệ, tất cả đều lên, A Cửu tại còn là phế vật A Cửu trước kia nữa.

      Ra khỏi tiệm may, hai người tiếp tục đường. vào tiệm gia dụng, Độc Thiên Diệp mua cho Mạc Phong cái giường, bàn, ghế dựa, ngăn tủ, thuận tiện cũng mua cho mình bộ. Những thứ trong phòng nàng cũng quá cũ.

      Sau đó, hai người lại mua ít dụng cụ làm bếp, thức ân, thực phẩm gia vị, còn có chút nguyên liệu nấu ăn. Nhìn gia vị cùng mấy nguyên liệu đơn điệu, Độc Thiên Diệp có chút hoài niệm đủ loại đồ ăn ở thế kỷ 21, nhớ lại những món mỹ thực của nàng.

      “Chủ nhân chủ nhân. Nhiều người thiệt nha! Tiểu Hỏa vui vẻ.” Tiểu Hỏa ở vai Độc Thiên Diệp nhảy nhót, từ vai trái nhảy qua vai phải, lại nhảy về vai trái.

      “Ha ha… Về sau, ngươi được nhìn thấy nhiều người hơn nữa.” Độc Thiên Diệp lấy tay chỉ chỉ đầu Tiểu Hỏa.

      “Oa… Chim đáng !” Ngay lúc Độc Thiên Diệp cùng Tiểu Hỏa dung ý niệm truyền , giọng vang lên từ phía sau, “Này, ngươi đứng lại. Ta cho ngươi kim tệ, band con chim này cho ta.”

      Độc Thiên Diệp cùng Mạc Phong xoay lại, nhìn nam nử tới. Nam tử khoảng 20 tuổi, mặc trường bào màu xanh, cầm cây quạt giất khẽ phe phẩy, vẻ mặt đáng khinh. Nữ tử khoảng 15, 16 tuổi, mặc y phục màu đỏ, cầm sợi roi màu lửa đỏ.

      “A, ta cứ tưởng là ai. ra là phế vật A Cửu. Thế nào, bán con chim kia cho ta.” Nữ tử kia nhìn thấy Độc Thiên Diệp, càng thêm ngạo mạng. Nàng là Huyễn sư, chuyện với phế vật, đúng là tự hạ thấp thân phận.

      Độc Thiên Diệp nhìn nhìn hai người kia, là “song phách” Quý gia Quý An Dương và Quý Linh Nhi. Quý An Dương 20 tuổi, là Huyễn sư câp 5. Quý Linh Nhi 16 tuổi, là Huyễn sư cấp 1. Hai người là trực hệ Quý gia, lại có thiên phú cao, ở Quý gia rất được sủng ái.

      bán.” Độc Thiên Diệp liếc nhìn Quý Linh Nhi cái, xoay người rời .

      “Đứng lại !” Quý Linh Nhi thấy Độc Thiên Diệp cho mình mặt mũi, nhất thời nổi giận, “Phế vật ngươi, ta muốn mua là nể mặt ngươi, cần biết xấu hở như vậy.”

      Quý Linh Nhi thấy Độc Thiên Diệp chẳng những dừng lại, mà còn tiếp tục bước , liền hung hang vung roi.

      Độc Thiên Diệp kéo Mạc Phong tránh khỏi đường roi.

      muốn chết cút !” Độc Thiên Diệp lãnh quát tiếng.

      Sao mấy nử tử kiêu căng đều thích dung roi như vậy?! Độc Thiên Diệp buồn bực.
      “Bổn tiểu thư coi trọng chim của ngươi, bán phải , vậy đừng trách bổn tiểu thư khách khí.” xong liền vung roi đánh Độc Thiên Diệp: “Nếu ngươi chết rồi, chim phải là của bổn tiểu thư sao?!”

      “Chủ nhân, đánh người xấu, đánh người xấu.” Tiểu Hỏa dùng ý niệm với Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp vốn muốn dây dưa với Quý Linh Nhi, vận dụng bộ pháp Phiêu Miểu, tránh qua bên trái, thoải mái tránh khỏi sợi roi, tới bên cạnh Quý Linh Nhi, ngón tay bắn ra, tay di chuyển, sợi roi liền nằm trong tay nàng. Lui hai bước, sợi roi vung lên, Quý Linh Nhi liền bị trói lại.

      “Oa… Quý Linh Nhi ngay cả phế vật A Cửu cũng đánh lại.”

      “Đúng vậy, kỳ quái.”

      “Vừa rồi ta tới cạnh Quý Linh Nhi như thế nào vậy? Các ngươi thấy ?”

      “Chậc chậc… Ngay cả phế vật cũng đánh lại.”

      Đám người xung quanh xôn xao trận.

      “Ngươi… Phế vật, tha ta ra!” Quý Linh Nhi vặn vẹo thân thể, muốn thoát ra.

      Độc Thiên Diệp muốn gây , liền thả roi ra. Quý Linh Nhi được tự do, hai tay ngưng tụ huyễn lực, ném tới Độc Thiên Diệp. Độc Thiên Diệp thoải mái né tránh.

      “Đại ca, giúp muội bắt ả!” Quý Linh Nhi thấy Độc Thiên Diệp tránh khỏi công kích, liền gọi Quý An Dương.

      Quý An Dương thấy muội muội bị người ta khi dễ, ngưng tụ huyễn lực đánh tới Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp muốn bại lộ thực lực của mình, muốn rời , đột nhiên cảm thấy công kích kia bị đạo huyễn lực khác đánh tan.

      “Như thế nào, hai vị Quý gia muốn ỷ nhiều khi ít? Hay là cảm thấy người Mạc gia chúng dễ bắt nạt?” Thanh Mạc Liên từ trong đám người vang lên.

      Mạc Liên tới trước mặt Độc Thiên Diệp, nhìn Quý An Dương cùng Quý Linh Nhi. Mạc Cúc hung hang trừng mát nhìn Độc Thiên Diệp, đoán chừng là cảm thấy nàng làm cho Mạc gia mất mặt.

      “Hừ, chúng ta…”

      “Ha ha… Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Chúng ta chỉ muốn chuyện với Cửu tiểu thư chút thôi.”Quý Linh Nhi muốn lại bị Quý An Dương cắt ngang.

      “Nếu là vậy, chúng ta liền trước. Dù sao, bây giờ, sắc trời còn sớm. Quý công tử, Quý tiểu thư tùy ý.” Mạc Liên xong, liếc nhìn Độc Thiên Diệp cái liền rời .

      Độc Thiên Diệp nhìn mặt trời nóng bỏng, gì. Đồ đạc cũng mua khá đầy đủ, cho nên kêu Mạc Phong cùng theo Mạc Liên trở về.

      Sau khi đám người kia tản ra, Quý Linh Nhi nhìn Quý An Dương: “Đại ca, sau huynh lại để bọn họ ?”

      “Bây giờ ở ngoài đường, bo nhiêu người nhìn vào. Xung đột với Mạc gia cũng hay ho gì. Nếu bây giờ gây chuyện với Mạc gia, lúc trở về, chừng còn bị phạt.” Quý An Dương dung đầu quạt gõ đầu Quý Linh Nhi: “Muội quên hai tháng nữa là tới Tứ tộc tỷ thí sao? Những người trẻ tuổi từ 15 đến 25 tuổi của mỗi gia tộc đều phải tham gia. Hơn nữa, vòng loại năm nay, chúng ta đối đầu với Mạc gia, đến lúc đó, muốn xử lý bọn chúng thế nào mà được?”

      “Đúng vậy, sao muội lại quên chứ? Hừ, đến lúc đó, ai còn muốn cứu ả?!” Quý Linh Nhi nắm chặt roi trong tay.
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      May nguoi nay dau óc nhu trai nho vay ma doi danh c ! Mo tuong ghe

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 13

      HỌC LUYỆN ĐAN

      Bốn người Độc Thiên Diệp trở về Mạc phủ.

      đường , Mạc Cúc ngừng trừng mắt quát , “ là, ngoài khiến Mạc gia mất mặt, ngươi còn có thể làm được gì? Hừ, xem như ngươi may mắn, gặp được chúng ta. Lần sau may mắn như vậy đâu.” Bởi vì vẫn ám ảnh chuyện bị Độc Thiên Diệp đánh thắng trong chiêu, Mạc Cúc cũng dám mắng thẳng Độc Thiên Diệp, chỉ có thể mắng thầm trong long, ngừng rầm rì.

      Đến trước cửa Mạc phủ, Mạc Liên cũng nhìn Độc Thiên Diệp, xoay người với Mạc Cúc: “ thôi, mang những thứ vừa mua giao cho mẫu thân.” Sau đó liền rời , căn bản hỏi hai người Độc Thiên Diệp vì sao xung đột với người Quý gia.

      Mạc Cúc đuổi theo Mạc Liên, hai bước, quay lại, hung hang nhìn Độc Thiên Diệp: “Lần sau, nhìn thấy người Quý gia cách xa chút.”

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu. Xem như nể tình hôm nay nàng ta bảo hộ hộ mình, nàng cũng so đo thái độ của nàng ta.

      Cùng Mạc Phong trở về tiểu viện của mình, Độc Thiên Diệp bắt đầu bài trí phòng, chờ hai người bố trí những thứ vừa mua cũng chạng vạng. Nhìn tiểu viện rực rỡ hẳn lên, tâm tình Độc Thiên Diệp tệ, tính nấu vài món chúc mừng chút.

      “Tối nay ngươi có lộc ăn rồi.” Độc Thiên Diệp nhìn Mạc Phong, rồi chui vào bếp.

      Chờ Mạc Phong dọn dẹp hết tất cả mọi thứ, vào phòng bếp, nhìn than ảnh bận rộn của Độc Thiên Diệp, loại cảm giác ấm áp gia đình tràn đầy cả căn phòng.

      “Ngươi chuẩn bị xong rồi sao? Cơm nấu xong rồi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.” Độc Thiên Diệp dọn thức ăn lên bàn, thấy Mạc Phong đứng ngoài cửa, .

      Mạc Phong lau nước nơi khóe mắt, rửa tay.

      Độc Thiên Diệp ngồi xuống, : “Về sau, hai chúng ta sống chung dưới mái nhà, ngươi hơn ta 2 tuổi, vậy gọi ta là tỷ tỷ . Tới đây, ngồi xuống ăn cơm .”

      “Ta… ta…” Hốc mắt Mạc Phong vừa lau khô lại ươn ướt.

      “Ha ha… Trước đây, đều là do đệ chiếu cố ta, về sau đến lượt ta chiếu cố đệ. Đệ là đệ đệ của ta.” Độc Thiên Diệp nhìn người ngây ngốc trước mặt, cười : “Nếm thử món ăn ta nấu . Gia vị cũng phải tốt nhất, nhưng cũng có thể tậm được.”

      Hôm nay có cá và gà, cũng khác lắm so với Trái đất, nàng làm món gà nấu chua, cá vượt cầu. Hai món này đều là món nàng thích nhất, chỉ là biết gia vị cùng nguyên liệu ở đây có thể hết vị ngon như trước kia hay .

      Mạc Phong gắp miếng gà, vị chua cay hòa quyện vào nhau làm thiếu chút nữa muốt luôn đầu lưỡi. Ngon quá ! Cho dù đánh chết cũng muốn dừng lại.

      Độc Thiên Diệp nhìn bộ dáng đáng của Mạc Phong, vui vẻ. Nhue vậy mới giống đứa trẻ chứ !

      Ăn cơm xong, ai về phòng nấy.

      Độc Thiên Diệp ngồi giường, suy nghĩ chút. Đản Đản tỉnh lại, bây giờ nàng hoàn toàn cần hấp thu huyễn lực nữa, điều này phải là tương đương với thiên tài siêu cấp sao? Nếu nàng tu luyện, như vậy tương đương với hai người đồng thời tu luyện, gấp người khác mấy lần. Hơn nữa, kinh mạch của nàng được hỏa diễm của Tiểu Hỏa cải tạo, độ dày cũng có thể so sánh với người bình thường, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn rất nhiều.

      Hôm nay, chuyện Mạc Phong bị thương tạo động lực cho nàng về việc luyện đan. Bây giờ, có Đản Đản, nàng hoàn toàn có thể tốn tinh lực cho việc khác.

      Nghĩ đến luyện đan, ý niệm nàng vừa động, lấy ra quyển sách dạy luyện đan mà phụ thân nàng để lại, nghiên cứu. Càng đọc, nàng càng ngạc nhiên, đan dược là thứ thần kỳ. Cũng giống với thuốc viên ở đại, nhưng có đủ loại, nào là trị ngoại thương, nội thương, thăng cấp, biến hình…

      Ba ngày này, Độc Thiên Diệp đều ở trong phòng học tập kiến thức trụ cột luyện đan. Bởi vì có trí nhớ siêu phàm, rất nhanh, nàng liền nắm được căn bản của bí quyết luyện đan.

      Nắm chắc căn bản, Độc Thiên Diệp luyện tập chút thao tác thực tế. Nàng lấy ra đan phương (phương pháp luyện đan) của Phục hồi đan nhất phẩm, xem qua chút, rồi luyện tập thử mấy lần, sau đó mới lấy ra đan lô mà phụ thân để lại. có lửa, Độc Thiên Diệp vào phòng bếp, đặt đan lô lên lò củi.

      Hít sâu mấy lần, Độc Thiên Diệp châm củi, rồi bỏ dược liệu vào đan lô. Luyện đan chủ yếu là quá trình hòa tan, chiết xuất tinh hoa rồi dung hợp lại, rót huyễn lực vào, cuối cùng là kết đan.

      Lần đầu tiên thất bại trong dự kiến, nhưng nàng vội thất vọng. Dù sao , luyện đan cũng phải làm lần là thành công. Thất bại hơn mười lần, nhịn suốt đêm, nàng rốt cuộc cũng thành công.

      Mở đan lô ra, bên trong có hai viên đan dược trồn tròn, nàng lấy ra, là nhất phẩm trung cấp ! Mỗi phẩm, đan dược chia làm sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Tuy đều là đan dược nhất phẩm, nhưng cấp bậc càng cao, hiệu quả càng tốt. Lần đầu tiên luyện chế thành công là nhất phẩm trung cấp, dù là người bình tĩnh như nàng cũng phải sợ hãi phen.

      Lấy ra bình ngọc, bỏ đan dược vào. Nhìn bình ngọc, Độc Thiên Diệp khỏi cảm than. Luyện đan quả nhiên phải ai thích là luyện được. Nếu phải có dược liệu và kim tệ phụ thân để lại, nàng cũng chơi nổi đan dược.

      Sau tháng, Độc Thiên Diệp luôn luyện đan. Luyện xong, nàng đưa cho Mạc Phong ra phố bán, rồi lại mua dược liệu, tiếp tục luyện đan. Qua hai tháng, nàng có thể thuần thục luyện chế đan dược nhị phẩm, hơn nữa đều là cao cấp.

      Mà Mạc Phong cũng bắt đàu học luyện đan. Biết học luyện đan vẫn là tâm nguyện của , cho nên Độc Thiên Diệp liền đưa cho sách luyện đan. Sau tháng học tập, dưới chỉ dẫn của Độc Thiên Diệp, luyện ché được đan dược nhất phẩm.

      Mỗi ngày, Tiểu Hỏa đều chơi đùa trong sân, ngẫu nhiên, Tiểu Ngân cũng ra chơi với nó. Bình thường, Thanh Loan đều tu luyện trong gian huyễn thú. Độc Thiên Diệp ở phòng bếp nấu vài món. Bởi vì Tiểu Hỏa, Thanh Loan và Tiểu Ngân xuất , đều dưới hình dạng tự vệ, nên Mạc Phong cho rằng chúng nó là huyễn sủng, là do Độc Thiên Diệp nuôi chơi.

      Ban đêm, Độc Thiên Diệp ngồi khoanh chân giường. Ban ngày, nàng cảm giác huyễn lực bị bão hòa, rất khó thăng cấp. tại, nàng và Đản Đản đều hấp thu huyễn lực, đến rạng sang, rốt cuộc cũng thuận lợi thanhw cấp, thành Đại huyễn sư cấp 4.

      Tiểu Hỏa, Tiểu Ngân, Thanh Loan cùng xuất trong phòng, ba đạo hào quang đều vây quanh chúng. Cả ba đều thăng cấp, Tiểu hỏa thành Thánh thú cấp 7, Tiểu ngân là Thánh thú cấp 7, Thanh Loan là Thần thú cấp 5!

      “Chủ nhân.” Cả hưng phấn nhảy vào lòng hoặc lên vai Độc Thiên Diệp. theo chủ nhân là tốt nhất, thăng cấp nhanh như bay, mới hai tháng lại thăng nữa rồi.

      Độc Thiên Diệp cũng rất vui vẻ, cũng chúng nó chơi đùa lát rồi tiếp tục tu luyện, củng cố thực lực tấn chức của mình, thẳng đến lúc giữa trưa, Mạc Phong gọi nàng ăn cơm, nàng mới dừng lại.
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 14

      CHUYỆN CŨ

      “Tỷ tỷ, nghe tháng sau chính là thời gian Tứ đại gia tộc tỷ thí.” Mạc Phong vừa ăn cơm vừa tin tức mới nghe được.

      “Tứ đại gia tộc tỷ thí?” Độc Thiên Diệp tỏ vẻ mờ mịt.

      “Biết ngay là tỷ biết mà. Tứ đại gia tộc nắm giữ kinh tế tại Kỳ Phong thành, nhưng gia tộc phải có bài danh. Mỗi 10 năm, tứ đại gia tộc tiến hành cuộc tỷ thí giữa những đệ tử từ 15 đến 25 tuổi, đại vị của gia tộc căn cứ vào kết quả cuộc tỷ thí. Tỷ thí có sơ thí, chính là hỗn chiến. Sau đó mỗi lôi đài còn lại 20 người bước tiếp vào luân thí, hai người đấu với nhau. Sơ thí năm nay, chúng ta sơ thí với Quý gia. Cho nên, đến lúc đó, đệ sợ họ đối với tỷ…” Mạc Phong có chút lo lắng nhìn Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp dung đầu đũa gõ vào đầu : “Tiểu hài tử cần nhíu mày.”

      “Đừng gọi đệ là tiểu hài tử ! Tỷ chỉ lớn hơn đệ 2 tuổi thôi mà.” Mạc Phong kháng nghị.

      “Lớn ngày cũng là lớn.” Độc Thiên Diệp để ý, “Đệ cần lo lắng cho ta, tủ luyện tốt, luyện đan tốt, biết chưa?”

      “Nga… Đệ hỏi thăm, ở Quý gia, người có huyễn lực cao nhất là Quý An Bình, 24 tuổi, là Đại huyễn sư cấp 1. Người lần trước chúng ta đụng phải là Quý An Dương, 20 tuổi, Huyễn sư cấp 5, Quý Linh Nhi, 16 tuổi, Huyễn sư cấp 1. Khi hỗn chiến thể dùng huyễn thú. Nếu , tỷ thử chuyện với Ngũ gia, coi có thể tham gia hay ?”

      “Ân, ta biết. Ăn cơm .” Độc Thiên Diệp lời nào, bắt đầu tự tính kế tiếp theo. Cuối cùng, nàng vẫn quyết định tìm Ngũ cữu cữu, rồi lên kế hoạch.

      Kết quả, nàng còn chưa tìm cữu cữu, cữu cữu nàng phái người tới tìm nàng.

      Buổi chiều, Độc Thiên Diệp vào thư phòng của Ngũ cữu cữu Mạc Kiếm. Sau khi thông báo thị vệ cho nàng vào.

      Độc Thiên Diệp bước vào, nhìn người ngồi sau thư án, gương mặt cương nghị, trường bào màu trắng. Nhìn qua, ông chỉ có hơn bốn mươi tuổi, lại đem sản nghiệp kinh doanh của Mạc gia tại Kỳ Phong thành khếch trương lớn mạnh. Đó là cữu cữu của nàng, số lần gặp mặt của hai người trong 10 năm nay có thể là đếm đầu ngón tay.

      “Có chuyện gì sao?” Độc Thiên Diệp nhìn Mạc Kiếm, lạnh lùng .

      Mạc Kiếm ngẩng đầu, nhìn thân thể bé trước mặt: “Ngồi .”

      Độc Thiên Diệp ngồi vào ghế đối diện với ông: “Có chuyện gì .”

      để ý tới giọng điệu kiên nhẫn của nàng, Mạc Kiếm sờ cằm, : “Nghe con thắng Mạc Cúc trong chiêu?”

      “Đúng sao? Muốn ra mặt thay ta?” Dựa lưng vào ghế, giọng điệ nàng có chút khinh thường.

      “Con có thể tu luyện !” Đây phải câu nghi vấn.

      sao?” Trong lòng Độc Thiên Diệp kinh ngạc chút, sắc mặt cũng thay đổi.
      Mạc Kiếm nhìn Độc Thiên Diệp gặp biến sợ hãi, trong lòng thầm tán thưởng, giỏi cho đứa trẻ trấn định !

      giả vờ ho khan chút: “ có gì. Tháng sau là cuộc tỷ thí giữa tứ đại gia tộc, con nghe qua rồi chứ? Ta muốn con đứng đầu trong tỷ thí !”

      Hả?!

      Độc Thiên Diệp thiếu chút nữa té từ ghế xuống. Muốn phế vật A Cửu đứng đầu bảng, là sao?

      “Rất kinh ngạc?” Mạc Kiếm nhìn phản ứng của Độc Thiên Diệp, trong lòng cười trộm chút, như vậy mới bình thường thôi.

      “Ngươi biết suy nghĩ của ông kỳ lạ lắm sao? Ta là phế vật A Cửu. Hơn nữa, nhìn ta bé yếu ớt như vậy, ông cảm thấy ta dựa vào cai gì mà giúp ông, giúp Mạc gia?” Độc Thiên Diệp khinh thường.

      Nhìn Độc Thiên Diệp 15 tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như tiểu hài tử 12, 13 tuổi, nhìn thấy hận thù trong mắt nàng đối với Mạc gia, trong lòng Mạc Kiếm ngũ vị tạp trần. Ông nhắm mắt lại, mặt tràn đầy giằng co.

      lâu sau, ông mở mắt, : “Con có muốn biết năm đó vì sao lại mang con đến Kỳ Phong thành ?”

      “Còn có thể là vì sao? phải là do ta thể tu luyện, là phế vật, làm Mạc gia các ngươi mất mặt sao? Độc Thiên Diệp châm biếm.

      , con sai rồi. Nha đầu, phải như con nghĩ đâu.” Mạc Kiếm nhìn Độc Thiên Diệp, giống như lo lắng, biết có nên chân tướng cho nàng biết hay .

      Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, cuối cùng ông cũng quyết định.

      “Năm huynh đệ chúng ta đều mà nam tử, chỉ có mẫu thân con là nữ nhi, lại là nhất, cho nên mọi người luôn sủng ái mẫu thân con. Mười bảy năm trước, mẫu thân con 20 tuổi ra ngoài luyện tập, ở sơn mạch Miễn Miễn cứu nam tử, lại nảy sinh tình cảm với . chính là phụ thân của con. Bởi vì thân phận của phụ thân con ràng, mẫu thân con lại có hôn ước với Phong gia ở đế đô, cho nên chúng ta đồng ý cho hai người bên nhau. Mẫu thân con bỏ nhà trốn , bặt vô tín. Chúng ta cũng vô cùng hối hận vì hành động cương ngạnh lúc trước bức mẫu thân con bỏ . Chúng ta từ hôn với Phong gia, cũng cật lực tìm kiếm mẫu thân con, nhưng vẫn như mò kim đáy biển.

      nghĩ tới, bốn năm sau, mẫu thân con mang theo con trở về, lúc đó con mới ba tuổi. Mẫu thân con giao con cho chúng ta rồi lại tìm phụ thân con. Sau đó còn trở về nữa.

      Lúc đó, Phong thiếu gia bị từ hôn, hận mẫu thân con vô cùng. Chúng ta sợ biết đến tồn tại của con, làm hại con, cho nên lần khảo nghiệm năm đó, thân thể con thể thu luyện, chúng tà liền thuận nước đẩy thuyền đưa con tới Kỳ Phong thành. Vì muốn đảm bảo an toàn của con, ta cũng đến Kỳ Phong thành. Mấy năm nay, Phong gia vẫn chưa từng thả lỏng cho Mạc gia chúng ta, chúng ta dám quá quan tâm tâm con, cho nên luôn mặc kệ. Cũng nghĩ tới, con cũng bị chịu khổ.”

      Độc Thiên Diệp vẫn trầm mặc lên tiếng, trong lòng kinh hãi nhưng mặt vẫn có biểu tình gì, chờ Mạc Kiếm xong, khẽ cười: “Tại sao ta phải tin lời ngươi? Mạc Cúc muốn giết ta chỉ lần.”

      “Mạc Cúc làm việc lỗ mãng, tính tình tốt. Mà Mạc Liên thành thục trầm ổn, cho nrrn ta chuyện này cho Mạc Liên, để Mạc Liên coi chừng nó. cách khác, Mạc Liên luôn bảo hộ con.” Mạc Kiếm nhớ khi cho Mạc Liên biết Độc Thiên Diệp thể tu luyện, khuôn mặt nho tràn đầy khán nghị, mình bảo hộ muội muội đáng thương này.

      Khó trách mỗi lần hai người vào tiểu viện của nàng, Mạc Liên chưa từng khi dễ nàng như Mạc Cúc, khó trách biểu tình của nàng ta lại kỳ quái như vậy.

      “Bởi vì Phong gia liên hợp với các gia tộc khác, làm ảnh hưởng rất nhiều sản nghiệp của chúng ta. Tại đế đô, tình huống thể kiểm soát, mỗi bước đều rất gian nan. Nếu sản nghiệp ở Kỳ Phong thành cũng bị ảnh hưởng, có thể chúng ta rời khỏi đế đô. Cho lên, lần tỷ thí lần này, chúng ta nhất định phải thắng. Nhưng thiên phú của các đệ tử đồng trang lứa xuất chúng. Mạc Liên 19 tuổi cũng chỉ là Huyễn sư cấp 4. Cấp bậc của các đệ tử khác cũng cao. Mà Quý gia có Quý An Bình là Đại huyễn sư cấp 1. Cho nên…”

      “Cho nên ngươi tìm ta? Ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng ta đứng nhất?” Độc Thiên Diệp cắt ngang lời của Mạc Kiếm.

      “Lần trước, con đánh thắng Mạc Cúc trong chiêu, Mạc Liên với ta biến hóa của con. Nó luôn chú ý tới con. Tuy rằng chúng ta biết con dùng biện pháp gì để che dấu huyễn lục của con, nhưng ta nghĩ nó tìm con là vì tin tưởng con.” Mạc Kiếm tiếp tục : “Nếu có thể, ta cũng muốn đẩy con lên đầu, nhưng với tình huống tại, ta còn cách nào khác.”

      Hai người lâm vào trầm mặc. lâu sau, Độc Thiên Diệp : “Ta cố gắng, nhưng ta nắm chắc kết quả.” rồi, nàng liền bước .

      “Con có thể cho ta biết cấp bậc của con ?”

      “Đến lúc đó, ngươi biết.” xong, Độc Thiên Diệp mở của bước .

      đường trở về, nàng mơ hồ nhớ , Mạc Kiếm đến Kỳ Phong thành sau nàng lâu. Thân là trực hệ, lại là đệ đệ của gia chủ đương nhiệm, hoàn toàn cần đến nơi xa xôi này, lại ở đây 10 năm. Nếu Mạc Kiếm , tình huống của Mạc gia tại mấy lạc quan, hơn nữa, vì cha mẹ nàng nên mới lâm vào hoàn cảnh này. Đối với gia tộc luôn tìm cách bảo hộ mình, nàng thể trơ mắt nhìn nó suy sụp.

      Đứng nhất sao? Vậy nàng đứng nhất!
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :