1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Minh nghi la ban cua ty ay xuat hien day ma

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: bỏ nàng lại mình

      Độc Thiên Diệp chỉ chú ý tới Dã tượng trước mặt, còn tưởng rằng hôm nay mình chết ở đây, nghĩ tới lúc cuối cùng lại được người cứu.

      "Ngao ——" Dã tượng kêu đau thảm thiết, vốn muốn bước qua thân thể nàng chân nhịn được lùi về sau. Lúc này nàng vẫn chưa phản ứng lại được, thân thể bị người khác ôm lấy lui về sau mấy chục thước.

      "Phốc —— "

      Cú ngã vừa rồi làm lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, tại thân thể bị di chuyển như vậy, máu tụ trong lồng ngực liền phun ra.

      "Khụ khụ." Độc Thiên Diệp ho khan ra máu, còn trộn lẫn ít thức ăn trong bụng.

      "Nàng sao rồi?"

      Giọng thân thiết từ đỉnh đầu truyền đến, lúc này nàng mới ý thức được mình ở trong ngực người ta. Tầm mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn nghe ra giọng này là của ai.

      "Khụ khụ, Tử Tiêu, sao ngươi lại ở đây?" Độc Thiên Diệp kinh ngạc nhìn , càng kinh ngạc hơn là sao có thể ở trong bí cảnh.

      "Gần đây ta vẫn ở trong này." Tử Tiêu , "Lát nữa ta giải thích với nàng, giờ nàng nuốt đan dược trước ."

      Tử Tiêu lấy đan dược ra bỏ vào miệng Độc Thiên Diệp, sau đó tay trái ôm chặt nàng, tay phải cầm kiếm, đối kháng với đàn thú trước mặt.

      Độc Thiên Diệp nuốt đan dược, là Thánh tê đan nàng từng thay đổi qua. Đan dược vừa vào miệng, cảm giác róng rát trong ngực liền giảm bớt ít.

      " thể dùng linh lực công kích nhóm siêu thần thú này." Độc Thiên Diệp giọng nhắc nhở.

      Tử Tiêu ôm chặt nàng hơn, trầm thấp dịu dàng : "Ta biết, nàng yên tâm."

      Đàn thú trước mặt rất hưng phấn khi đột nhiên xuất thêm người, đám chen chúc muốn xông lên. Mà những linh thú bị thương thể động chỉ có thể trừng mắt nhìn và ở trong trạng thái bình thường.

      Tử Tiêu ôm Độc Thiên Diệp, nhìn linh thú chạy tới, sau đó giơ kiếm chém về phía chúng nó. dùng linh lực mà dùng kiếm khí, kiếm chém tới là vết thương trí mạng.

      Hiển nhiên Tử Tiêu lợi hại hơn Độc Thiên Diệp nhiều. Nhiều siêu thần thú cùng nhau công kích nhưng lại muốn che chở cho Độc Thiên Diệp bị linh thú đụng vào nên cũng ngày càng cố hết sức, động tác càng ngày càng chậm, vài tình huống vì muốn che chở cho nàng, chính mình cũng bị linh thú làm bị thương.

      "Bây giờ ngươi rời khỏi đây còn có thể toàn thân trở ra." Độc Thiên Diệp .

      Tử Tiêu chém đứt chân trước của linh thú, : "Ta bỏ nàng lại mình, vĩnh viễn cũng . A."

      Tử Tiêu vì chuyện với nàng nên mình lại bị đụng vào, vết máu loang lổ ở khắp chỗ y phục màu tím. Độc Thiên Diệp ngây ngốc nhìn , câu kia tựa như trận mưa xuân rơi vào trong lòng khô cạn của mình, nhưng nàng lại biết câu đó có phải chân hay .

      "Vì sao." Độc Thiên Diệp hỏi.

      ra nàng và cũng phải rất quen thuộc, nhiều nhất cũng chỉ là gặp nhau vài lần thôi, xuất cùng lúc vài lần thôi. Vì sao có thể vì nàng, đặt chính mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy chứ? Trong nháy mắt trái tim rung động, nhưng nghĩ đến kiếp trước bị phản bội, tiềm thức của nàng liền áp chế cảm giác này.

      "Ta rồi, nụ hôn đầu tiên của ta cho nàng, vậy nàng phụ trách với ta. Nàng là của ta, ta là của nàng, đương nhiên ta thể bỏ mình nàng ở đây, nếu nàng xảy ra chuyện, ai phụ trách với ta?" Tử Tiêu .

      Độc Thiên Diệp nghe trở thành biết gì.

      nuốt đan dược, lại nghỉ ngơi ở trong lòng chốc lát, tại miễn cưỡng có thể chiến đấu. Nàng dùng linh lực ngưng tụ ra trường kiếm, rời khỏi ôm ấp của , : "Chúng ta cùng nhau ."

      Trong khoảnh khắc Độc Thiên Diệp rời khỏi trong lòng cảm thấy hơi trống rỗng, nhưng nghe Độc Thiên Diệp , lại nâng tinh thần lên. Tuy rằng rất muốn nàng ở dưới bảo vệ của mình, nhưng cũng biết, nàng phải là nữ nhân nguyện ý tránh sau lưng người khác. Chỉ cần nàng nguyện ý để ở bên người, sóng vai chiến đấu cũng tệ rồi.

      lấy viên đan dược ra nuốt vào, sau đó lưng tựa lưng cùng Độc Thiên Diệp cùng nhau chiến đấu. Cho dù bị thương, cũng muốn chém đứt đầu linh thú!

      Bộ dáng liều lĩnh của bọn họ quá mức điên cuồng, ngay cả linh thú có lý trí cũng cảm giác được sợ hãi, đám khiếp đảm chạy tới sau đó, hoặc chết hoặc bị thương, linh thú nằm đầy rẫy mặt đất.

      Y phục người Độc Thiên Diệp dính đầy máu, có của nàng, cũng có của linh thú, cảm giác rất ẩm ướt. Thấy linh thú thối lui, nàng được hai bước, đột nhiên quỳ xuống, linh khí hóa thành kiếm trong tay dần dần mất , nàng ngã xuống. Lúc vẫn chưa kịp ngã xuống mặt đất, đôi tay tiếp được nàng.

      ràng là người phải rất quen thuộc, nhưng mùi vị lại quen thuộc như thế. Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi Độc Thiên Diệp hôn mê.

      biết qua bao lâu, Độc Thiên Diệp cảm thấy cả người đều nóng rát đau đớn, sau đó có cái gì đó mát mẻ chạy khắp người mình. Chỗ nó qua, cảm giác nóng rực đau đớn kia liền biến mất chút.

      Nàng muốn tỉnh lại nhưng mở mắt ra được, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.

      "Ưm."

      Độc Thiên Diệp cảm giác thấy mình bị rình coi, thân thể trực giác để nàng tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ say. Mở hai mắt, nhận ra mình dựa vào trong ngực ấm áp.

      "Nàng tỉnh rồi." Giọng trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, Độc Thiên Diệp ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc cằm trơn bóng.

      "Ừ." Độc Thiên Diệp đáp lại, nhìn chung quanh.

      "Nàng nhìn gì vậy?" Tử Tiêu hỏi.

      "Ta cảm thấy có gì đó nhìn trộm ta." Độc Thiên Diệp , phát ra khả nghi gì, ra thuận tiện nhìn sơn động này chút.

      "Đây là đâu?" Độc Thiên Diệp rời khỏi trước ngực Tử Tiêu, đứng lên, phát tựa vào vách tường, phía sau là hai bộ y phục.

      Thấy Độc Thiên Diệp rời khỏi, Tử Tiêu gì, chỉ trả lời vấn đề của nàng.

      "Đây là sơn động cách chiến trường thảm thiết lúc nãy xa."

      Tử Tiêu khiến nàng nhớ lại đám thú nổi điên kia, mi mắt cụp xuống, trong lòng tính toán. Nàng nhìn sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Tử Tiêu, hỏi: "Sao ngươi ở Linh bí cảnh?"

      "Ta, Hắc Tử và Thất Nguyệt theo sau, tiến vào đạo môn kia, nhưng nhìn thấy ngươi, lúc ra chính là ở đây." Tử Tiêu vuốt nếp nhăn y phục chỗ Độc Thiên Diệp nằm, , "Sau đó ba người chúng ta phát ra nơi này có bóng người, bắt con linh thú tới hỏi, mới biết được nơi này là bí cảnh ở Linh đại lục. Linh khí nơi này có vẻ rất sung túc, chúng ta vừa tu luyện vừa chờ bí cảnh mở ra."

      "Vậy các ngươi tiến hành huyễn hóa linh lực chưa?" Độc Thiên Diệp hỏi, nếu chưa linh hóa, hai năm này bọn họ trải qua như thế nào.

      "Chúng ta linh hóa. Người quen biết trước đây cho chúng ta tiểu trận bàn linh hóa." Tử Tiêu hồi đáp.

      Rất ràng có lỗ hỏng, nhưng Độc Thiên Diệp miệt mài theo đuổi, tiếp tục hỏi: "Vậy hai người kia đâu?"

      "Gần đây nơi này có điểm kỳ quái, bọn họ xem, ta lười , tu luyện ở phụ cận." Tử Tiêu , "Nghe thanh của đàn thú, còn tưởng rằng bọn xảy ra chuyện. may ta tới đó, bằng hôm qua cũng cứu được nàng. Như vậy ta hối hận cả đời."

      Độc Thiên Diệp để ý tới ái muội trong lời của , người dính dính thực thoải mái, muốn tắm rửa thay y phục, phát mình có thể liên lạc lại với Luyện Hồ. Nhớ tới lúc nãy Tử Tiêu vừa xuất liền cho nàng nuốt đan dược, hỏi: "Ngươi ở đây có thể sử dụng gian giới chỉ sao?"

      " thể." Tử Tiêu biết nàng suy nghĩ cái gì, , "Chúng ta đến nơi đây, phát số địa phương lại che lại liên hệ cùng gian giới chỉ, nên lấy vài thứ phòng thân ra bên ngoài."

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, nếu giống bọn họ sống ở trong này hai năm, khẳng định khá hiểu biết nơi này.

      Khoan ! Y phục người phải của nàng đúng ?

      Cảm thấy ánh mắt tốt của Độc Thiên Diệp, Tử Tiêu nhún nhún vai, : "Lúc đó nàng bị thương , y phục đều là máu, ta chỉ cởi giúp nàng, sau đó mặc y phục của ta cho nàng. Nàng yên tâm, ta nhắm mắt lại thay cho nàng. Nhưng lại, ta là người của nàng, nhìn có gì đâu chứ?"

      Sắc mặt Độc Thiên Diệp càng ngày càng đen theo lời của Tử Tiêu, Tử Tiêu thấy chọc giận nàng, đứng dậy : "Trong sơn động có ao nước, nước cũng rất sạch. Ta cũng phải ra ngoài gột rửa."

      Độc Thiên Diệp nhìn cái, xoay người vào bên trong sơn động. Lợi dụng lúc nàng có ý thức ăn đậu hủ của nàng, được, rất tốt lắm, chuyện này nàng nhớ kỹ! Nhìn phân lượng vừa mới cứu mình, hôm nay so đo với , nếu sau này tái phạm, hừ hừ...

      Bên trong động lớn, ở giữa có ao nước, bên trong đầy nước. Nàng dùng linh lực đun nóng nước, sau đó kêu Thanh Loan ra trông chừng giúp nàng. Tuy rằng nàng cảm thấy Tử Tiêu nhìn lén, nhưng cái gì cũng có vạn nhất.

      "Chủ nhân sao rồi?" Thanh Loan ra nhìn Độc Thiên Diệp, phát người nàng đều là vảy miệng vết thương, : "Chủ nhân có khỏe ?"

      "Ta sao. Ngươi cần lo lắng." Độc Thiên Diệp , "Ta muốn tắm rửa, ngươi trông chừng trước cửa động trong chốc lát."

      Tuy rằng bị chặt đứt liên hệ với Độc Thiên Diệp, nhưng nàng bị thương ra sao, chúng nó ở trong Luyện Hồ vẫn có thể cảm giác được, mọi người đều vì nàng xuất trận mồ hôi lạnh. may nàng có việc gì!

      Xác nhận Độc Thiên Diệp có trở ngại, Thanh Loan ra trước cửa động, còn dùng linh lực ngưng ra bức tường ngăn cản cửa động.

      Độc Thiên Diệp cởi y phục, lộ ra vết sẹo khắp người. Nàng vào ao nước, sờ sờ miệng vết thương người mình.

      Bách Phượng Lan, nếu lần này ta chết, vậy ngày ngươi xuống địa ngục nhanh tới!

      Để Đô Đô thay nước cho mình mấy lần, Độc Thiên Diệp thư giãn tắm rửa, thuận tiện làm dược liệu cho mình ngâm. Lúc lên, thương thế của nàng ràng giảm bớt ít.

      Lấy bộ y phục trong gian giới chỉ ra mặc vào, gọi Thanh Loan trở về, lúc vừa ra thấy Tử Tiêu chờ ở bên ngoài. rửa mặt chải đầu xong, người nhìn cũng có tinh thần hơn.

      Thấy Độc Thiên Diệp, Tử Tiêu : "Nàng có biết ngày đó đàn thú xảy ra chuyện gì ?"

      Người sáng suốt vừa thấy liền biết linh thú bình thường, lại càng hai người bọn họ.

      "Biết đại khái." Độc Thiên Diệp trả lời.

      "Cần hỗ trợ ?"

      " cần." Độc Thiên Diệp lạnh nhạt từ chối, sau đó lấy bình đan dược ra ném cho Tử Tiêu, : "Chữa thương."

      Tử Tiêu biết bản luyện đan của Độc Thiên Diệp, nếu cho chính là có hiệu quả tốt dành cho cấp bậc của . đổ viên ra nuốt vào, sau đó chút khách khí thu bình ngọc chứa đan dược còn lại vào gian giới chỉ của mình.

      Độc Thiên Diệp cũng so đo, ngồi đối diện , : "Lần này, cảm ơn ngươi."

      Đây là lần thứ mấy cứu nàng rồi? Mới trước đây lúc gặp Hoạt Về, là và Thứ Hồn cứu nàng. Sau đó ở ngoại thành Bồ Thành, cũng là cứu nàng, tuy rằng khi đó nàng cũng cần, nhưng ra tay, đó là . Lần thứ ba là lúc ở thần điện, huyễn lực nàng tăng vọt vì Tiểu Bạch Cầu, lúc ấy ở bên người nàng là . Lần này là lần thứ tư, là lần chân cần thiết nhất mà cứu nàng. Nếu có Tử Tiêu chắc chắn lần này nàng thoát khỏi rồi.

      " cần cảm ơn, quan hệ giữa chúng ta là gì chứ, việc đó cần cảm ơn." Tử Tiêu lấy ghế quý phi ra, nằm xuống, lại thành Ám các Các chủ tà mị ngày thường.

      "Chúng ta có quan hệ gì hết." Lời của Tử Tiêu làm Độc Thiên Diệp nổi da gà, thẳng thừng phủ nhận .

      "Sao có thể quan hệ chứ?" Tử Tiêu , "Khó được hôm nay có thời gian, chúng ta tính chút. Nụ hôn đầu của ta là cho nàng đúng ?"

      Khóe mắt Độc Thiên Diệp giật giật, đó cũng là nụ hôn đầu của nàng được ?! Nàng cũng cần phụ trách!

      Tử Tiêu nhìn dáng vẻ Độc Thiên Diệp, : " gì chính là cam chịu. Chuyện thứ hai, lúc ở huyễn hải, giường của ta là nàng nằm đúng ?"

      Khóe miệng Độc Thiên Diệp co rút, chuyện này cũng xem là vậy hả?

      "Giường của ta ngoại trừ ta cũng chỉ có thê tử của ta mới có thể nằm, nàng nằm đó, đương nhiên thể là thân phận khác rồi." Tử Tiêu , "Còn lần này nữa, thân thể của nàng, tuy rằng ta nhìn, nhưng lúc chà lau thân thể cho nàng khó tránh khỏi đụng tới. Ta là người có trách nhiệm, tiếp xúc da thịt với nàng như vậy, chắc chắn là muốn phụ trách với nàng. Nếu hai người chúng ta đều phải phụ trách với đối phương, đương nhiên cũng chỉ có thể ở cùng chỗ."

      Độc Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, gì hết.

      "Hơn nữa lúc trước phải nàng bồi thường cho ta sao, như ta cũng cần gì, chỉ cần đem nàng bồi thường cho ta là được rồi." Tử Tiêu tiếp tục , "Đừng được, lúc đó nàng đáp ứng rồi. Mặc kệ từ trước tới giờ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng chỉ có thể ở cùng chỗ."

      "Phanh!"

      Dưới thân ghế quý phi Tử Tiêu nằm đột nhiên bị đạo linh lực đánh nát, Tử Tiêu xoay người, nhanh chóng tránh ra.

      "Nàng mưu sát phu quân!" Tử Tiêu lên án .

      "Ta chỉ giết tiểu nhân." Độc Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu , "Còn nữa, phải người."

      Độc Thiên Diệp xong xoay người ra khỏi sơn động, nếu nhìn nữa, nàng dám cam đoan linh lực vẫn đánh về phía dưới ghế quý phi đâu!

      "Tiểu Diệp Diệp, mình ở đây cũng được, nàng cần bỏ ta lại mà mình!"

      Độc Thiên Diệp đến gần cửa động, nghe Tử Tiêu , thiếu chút nữa lảo đảo ngã từ giữa sườn núi xuống chân núi. Nhưng tình huống tại, nàng đúng là thể mình, ít nhất ở trong này, nàng cũng chỉ biết !

      Giữa sườn núi, gió thổi qua, nàng nghĩ tới trận chém giết hôm qua. Nghĩ đến Tiểu Hỏa và nàng đều hút vào ít chướng khí, nàng kêu Tiểu Hỏa ra, hai người nuốt Giải độc đan, sau đó mới để Tiểu Hỏa về Luyện Hồ.

      "Bách Phượng Lan, ta phải đưa cho ngươi phần đại lễ chứ đúng ?" Độc Thiên Diệp nhìn bình nguyên xa xa, ở chỗ nào đó đầy rẫy thi thể linh thú, lẩm bẩm .
      Last edited: 11/3/16
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      lau lau nam chinh moi dc xuat hien.ma xuat hien chua bao lau la het chuong
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22: Báo thù

      "Này, này, vị mỹ nữ này?" giọng tà mị đáng khinh từ đỉnh núi truyền đến, Độc Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn thấy Thất Nguyệt, Hắc Tử và Thứ Hồn từ phía bay xuống.

      "Cố nhân gặp lại, khó được!" Thất Nguyệt cười hì hì , " nghĩ tới chúng ta chỉ tới chậm hơn ngươi bước nên đến bây giờ mới gặp lại."

      "Các ngươi sống ở nơi này cũng tệ lắm." Độc Thiên Diệp .

      "Ngươi bị thương?" Mũi Thứ Hồn rất nhạy, lập tức ngửi thấy mùi máu tươi miệng vết thương của nàng bay tới.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Xảy ra chút chuyện ."

      " phải các ngươi tới nơi này tìm kiếm kỳ ngộ sao? Sao lại bị thương?" Thất Nguyệt hỏi. Dù sao thời gian tiếp xúc với Độc Thiên Diệp nhiều nhất nên quan hệ hai người cũng khá thân.

      Độc Thiên Diệp kể lại chuyện ngày hôm qua chút, thuận tiện đề cập đến vài ân oán giữa nàng và Công hội Thuần thú sư. Thứ Hồn vừa nghe Tử Tiêu bị thương, xoay người vào trong động.

      " vậy chuyện ngày hôm qua chính là do nữ nhân Bách Phượng Lan tạo ra." Thất Nguyệt .

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, khẳng định : "Trừ nàng ta ra, ai muốn ta chết."

      Hắc Tử đột nhiên nhớ tới gì đó, : "Lúc chúng ta trở về phải nhìn thấy ba người sao? Trong đó có nữ nhân có thể chính là Bách Phượng Lan mà ngươi ?"

      " ?" Độc Thiên Diệp nhìn Hắc Tử hỏi.

      Thấy Thất Nguyệt và Hắc Tử đều gật gật đầu, nàng : "Trong hơn trăm người vào nữ rất ít, Linh bí cảnh này lớn như vậy, nếu muốn tính kế ta, chắc chắn khoảng cách quá xa. Chắc là nàng ta. Nếu nàng ta muốn ra ngoài, ta đây thành toàn cho nàng ta! Các ngươi nhìn thấy bọn họ ở đâu?"

      "Hướng tây bắc."

      "Ngươi tính làm như thế nào?"

      Độc Thiên Diệp nghĩ nghĩ, : "Gậy ông đập lưng ông. Tử Tiêu còn ở bên trong, vì cứu ta nên bị thương. Tuy rằng nuốt đan dược rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi, các ngươi với tiếng."

      Độc Thiên Diệp xong, kêu Thanh Loan ra, ngồi lên rồi đuổi theo về hướng tây bắc.

      "Đợi ta với, ta cũng ." Thất Nguyệt lập tức bay tới lưng Thanh Loan, : "Ta dẫn đường cho ngươi."

      Thuận tiện xem náo nhiệt!

      Nhiều người cũng sao, Độc Thiên Diệp gật gật đầu, mang theo Thất Nguyệt cùng nhau bay . Hắc Tử cũng muốn , nhưng nghĩ đến nam nhân ở bên trong động kia nên vẫn vào trong động.

      "Nàng đâu?" Tử Tiêu thấy chỉ có mình Hắc Tử vào, hỏi.

      " tìm người báo thù rồi." Hắc Tử .

      Thứ Hồn vào thấy Tử Tiêu có việc gì nằm ngay bên cạnh. Nghe Hắc Tử , chậc chậc hai tiếng, : " nữ nhân có thù tất báo. Sau này phải chú ý, trăm ngàn lần được đắc tội nàng."

      "Thất Nguyệt cùng sao?" Tử Tiêu hỏi.

      Hắc Tử gật gật đầu, nhìn nhìn Tử Tiêu, nhận ra có trở ngại gì nữa, : "Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta xem, nếu nàng đánh thắng, ta còn có thể hỗ trợ. Hắc hắc."

      Hắc Tử xong rồi bước , Thứ Hồn nhìn cái, : "Các ngươi đều , để mình ta ở trong này chiếu cố nam nhân này. Ta muốn tìm nữ nhân, ta muốn nhìn nữ nhân!"

      "Lát nữa tìm sư tử cái cho ngươi." Tử Tiêu nằm quý phi ghế, sâu kín .

      "Lau, ta cần sư tử cái, ta là Kỳ Lân, ta muốn Kỳ Lân cái!" Thứ Hồn kêu to.

      "Chỉ cần bộ ngực lớn mông lớn ngươi đều thích phải sao, để ý nó là sư tử hay Kỳ Lân cái để làm cái gì." Tử Tiêu . lát sau, tưởng rằng ngủ, lại đột nhiên : "Chúng ta cứu bọn họ ra, đến lúc đó lại tìm cho ngươi Kỳ Lân cái."

      Sau đó, trong động lâm vào mảnh im lặng.

      Độc Thiên Diệp và Thất Nguyệt đuổi theo hướng ba người kia. Có Thanh Loan, rất nhanh liền nhìn thấy bọn họ ngồi con phi hành thú, bay từ từ.

      Thanh Loan dựa theo Độc Thiên Diệp thả chậm tốc độ, Thất Nguyệt nhìn Độc Thiên Diệp, hỏi: "Muốn đuổi kịp sao?"

      Độc Thiên Diệp nhìn nhìn địa hình phía dưới, lại nhìn nhìn ba người phía trước cười rất đắc ý, gọi bọn Tiểu Ngân ra. Mấy đạo nhân ảnh xuất xung quanh bọn họ. Biết Độc Thiên Diệp bị trọng thương như vậy, nhóm thú đều cầu ra báo thù.

      Thất Nguyệt nhìn bọn Tiểu Ngân. Trước đây lúc ở huyễn hải lĩnh vực chỉ có Tiểu Cửu biến hóa, nghĩ tới ngay cả Tiểu Ngân và Liệt Hỏa đều biến hóa.

      "Chủ nhân, là bọn họ sao?" Tiểu Cửu hỏi.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Để bọn họ thêm chút nữa ."

      Nhóm thú ra đều thu liễm uy áp của chính mình nên người phía trước biết ở đằng sau xuất rất nhiều siêu thần thú. tới chuyện dáng vẻ Độc Thiên Diệp bị nhóm linh thú nổi điên đánh bay, hưng phấn cười ha ha.

      "Hừ, tiện nhân kia, nhiều siêu thần thú nổi điên như vậy, ta tin nàng ta chết!" Bách Phượng Lan oán hận .

      "Chắc chắn nàng ta chết thể nghi ngờ. Rốt cuộc tiểu thư cũng báo thù được rồi!" Phân Nam ở bên nịnh hót .

      "Thuốc bột kia hiệu quả sai." Tiểu Lâm .

      "Hắc hắc, Tiểu Lâm, làm sao ngươi có thuốc bột kia? Thế nhưng lại có thể làm cho siêu thần thú đều nổi điên?" Phân Nam hỏi, "Còn , chia cho ta ít."

      "Thuốc đó là ta mua được ở lần đấu giá, dùng hết rồi, bằng sao có thể làm cho nhiều siêu thần thú đều nổi điên như vậy chứ?" Tiểu Lâm .

      "Trở về ta nhất định bồi thường cho ngươi nhiều, có thể giết chết tiện nhân kia, công của ngươi thể tính!" Bách Phượng Lan , " tại tiện nhân kia chết, rốt cuộc ta cũng có thể cho phu quân và con trai ta công đạo! Công hội Linh sư phải coi nàng ta như bảo bối, ta xem bây giờ các ngươi tại làm sao bảo vệ nàng ta!"

      "Đó là chuyện của chủ nhân ta, cần các ngươi quan tâm."

      giọng xuất sau lưng khiến bọn họ cả kinh, quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy, bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống lưng phi hành thú.

      "Sao nàng ta chết?" Bách Phượng Lan dám tin nhìn đám người ở đằng sau. Nhiều siêu thần thú nổi điên như vậy thế mà giết chết nàng ta được? !

      "Ngươi chưa chết, đương nhiên ta chết." Độc Thiên Diệp , "Ngươi muốn chết như vậy, thành toàn cho ngươi dường như được tốt lắm nha. Ta luôn lấy chuyện giúp người làm niềm vui."

      "Phi, ngươi… tiện nhân này!" Bách Phượng Lan nhổ ngụm mắng Độc Thiên Diệp, "Nếu thể làm linh thú động dục được, ta nhất định làm cho chúng nó luân phiên cưỡng ngươi rồi phân thây ngươi ra ăn luôn!"

      "Hóa ra ngươi muốn thử chút chuyện này." Độc Thiên Diệp gật gật đầu hiểu , , "Nếu nàng ta khát vọng như vậy, các ngươi giúp nàng ta ."

      Được mệnh lệnh của Độc Thiên Diệp, bọn Lam Mân lập tức phóng uy áp siêu thần thú cao cấp ra, phi hành thú của Bách Phượng Lan lập tức rớt xuống từ giữa trung.

      "Phanh!"

      Ba người thú ngã nặng nề đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng có. Thất Nguyệt làm bộ đành lòng híp mắt.

      Lúc này Hắc Tử ngồi phi hành thú của mình đến đây, đúng lúc nhìn thấy mấy người Bách Phượng Lan rớt xuống từ giữa trung, hai người Độc Thiên Diệp theo.

      Thấy Hắc Tử đến đây, Độc Thiên Diệp gật gật đầu với , sau đó tới trước mặt Bách Phượng Lan, : "Vốn định nhìn phân lượng mọi người đều là thuần thú sư, muốn mạng của ngươi. Nhưng ngươi khẩn cấp muốn tìm cái chết..."

      "Chủ nhân, đây là linh thú xấu nhất mà ta nhìn thấy." Hắc Phong xách mấy con linh thú diện mạo cực kỳ xấu tới. Mọi người nhìn qua, nhịn được đều nôn khan.

      Giống như cá chạch, thân thể bóng loáng, ngừng chảy ra nước ghê tởm. Tứ chi ngắn , cái đầu hình cá sấu mắt to mắt , giãy dụa muốn thoát khỏi, cái đuôi vung vẩy, dưới cái đuôi còn có cái gì đó cực kỳ lớn.

      "Quá xấu." Thất Nguyệt nhịn được ra chỗ khác nôn.

      "Ngươi xác định đây là giống đực sao?" Tiểu Cửu hỏi.

      "Đương nhiên, điều này ta vẫn phân biệt được." Hắc Phong .

      Tiểu Cửu hắc hắc cười hai tiếng, sau đó lấy bình ngọc ra, để tới trước mũi ba người Bách Phượng Lan. Có lẽ biết thứ kia phải thứ tốt, ba người đều nín thở ngửi.

      "A..." Tiểu Cửu đánh quyền vào ngực Phân Nam, đau đớn làm kêu to. Ngã từ cao xuống bị thương, tại lại bị Tiểu Cửu đánh, nhịn được hít mấy hơi.

      Bách Phượng Lan và Tiểu Lâm cũng muốn ngửi, bị Tiểu Cửu dùng phương pháp giống vậy giải quyết.

      Xong ba người này, Tiểu Cửu lại tới giữa bọn linh thú, rắc toàn bộ bột phấn còn lại người chúng nó, sau đó về bên cạnh Độc Thiên Diệp.

      "Đây là lần đầu tiên sử dụng thuốc này, biết hiệu quả thế nào." Tiểu Cửu tự nhủ .

      Thất Nguyệt và Hắc Tử nhìn bọn Độc Thiên Diệp, đại khái đoán được nàng muốn làm cái gì, nhưng cảm thấy nàng tàn nhẫn, ngược lại cảm thán tính cách của nàng xác thực đủ ngoan.

      lát sau, thuốc bột kia bắt đầu có hiệu quả. Ba người Bách Phượng Lan bắt đầu cảm thấy rất nóng, lấy tay xé rách y phục của mình.

      "Tách bọn họ ra chút mới được." Tiểu Cửu , sau đó gọi Tiểu Ngân và Liệt Hỏa, chúng nó mỗi cái túm người, tách ba người Bách Phượng Lan ra xa, sau đó lại đưa ba con linh thú lại đây.

      "Ưm… nóng quá." Bách Phượng Lan vừa xé rách y phục của mình, vừa tìm kiếm cái gì đó có thể cho mình mát mẻ. Ý thức từ từ tan rã, tại cảm thấy chính mình giống như ở trong vùng lửa, lúc đụng đến gì đó ẩm ướt, cảm thấy rất mát mẻ, nhịn được toàn thân đều dán vào.

      Thuốc bột người linh thú cũng bắt đầu có tác dụng, lỗ mũi ghê tởm bắt đầu thở hổn hển.

      Tình huống của Phân Nam và Tiểu Lâm lúc này cũng khác là mấy, thấy thân mình trống trơn của bọn họ ôm linh thú ngừng cọ cọ, Độc Thiên Diệp dùng tay che ánh mắt của Tiểu Hỏa.

      Chuyện này trẻ con nên xem.

      "Tỷ tỷ, bọn họ làm cái gì vậy?" Cục cưng Lam Nguyệt biết từ lúc nào mà ngồi vai Độc Thiên Diệp, tò mò nhìn đoàn nhân thú ôm làm hỏi.

      Nhìn ánh mắt thuần khiết của Lam Nguyệt, Độc Thiên Diệp túm nó xuống đặt trước ngực, : "Bọn họ chơi trò chơi, cục cưng nên nhìn."

      Tuy rằng nàng khế ước với Lam Nguyệt, nhưng Lam Nguyệt rất ỷ lại, cũng rất tín nhiệm nàng, nghe nàng nên nhìn, nó lập tức nhắm hai mắt lại.

      Thấy bộ dáng nghe lời của Lam Nguyệt, Độc Thiên Diệp khỏi nghĩ tới Tiểu Bạch Cầu còn ngủ say. biết khi nào nó mới có thể tỉnh lại.

      "A..." Tiểu Lâm đột nhiên kêu thảm thiết tiếng, trong thống khổ lại mang theo chút thoải mái.

      Mông đau làm cho trong nháy mắt thanh tỉnh, ngờ tới lại bị cưỡng bức! Bị linh thú xấu xí ghê tởm cưỡng bức! muốn phản kháng, nhưng rất nhanh lại đắm chìm trong cảm giác thống khổ vui thích.

      "A, thoải mái!" Phân Nam mất hồn kêu lên, so với trước kia làm người khác, thể nghiệm lần này giống người thường.

      Thất Nguyệt nôn xong, trở về nhìn thấy ba người Bách Phượng Lan cùng ba linh thú ghê tởm đen xì, nhịn được lại chạy ra chỗ khác nôn tiếp. Lặp lại như thế, ngay cả mật xanh mật vàng cũng nôn ra.

      Thất Nguyệt lại trở về, người nôn khan đến mức suy nhược.

      "Ngươi có khỏe ?" Độc Thiên Diệp thân thiết hỏi.

      để nhóm thú của mình học xấu, Độc Thiên Diệp thu tất cả chúng nó vào lại Luyện Hồ. tại chỉ còn lại ba người là nàng, Hắc Tử và Thất Nguyệt. Thấy bộ dáng nôn khan của Thất Nguyệt, trong lòng nhịn được cười trộm.

      Hắc Tử nhìn biểu tình của Độc Thiên Diệp, lại nhìn nhóm nhân thú còn đại chiến bên kia, nhịn được khóe miệng co rút.

      nghĩ tới nàng còn thích chuyện này!

      Qua lúc lâu sau, hiệu lực của thuốc bột từ từ mất tác dụng, ba người Bách Phượng Lan dần dần tỉnh táo lại, thấy tình huống tại của mình, nhịn được hét ầm lên.

      "A..."

      Thanh của Bách Phượng Lan bén nhọn nhất, gần như muốn đâm thủng màng tai bọn họ. Lại nhìn thân thể của mình, đó tất cả đều là niêm dịch* của linh thú ghê tởm, nhịn được hôn mê bất tỉnh.

      *niêm dịch: chất lỏng dinh dính

      Phân Nam và Tiểu Lâm cũng tỉnh táo lại, bọn họ cũng muốn choáng váng, nhưng ý chí của bọn kiên cường hơn bọn nghĩ, muốn choáng váng lại choáng váng được.

      "Độc Thiên Diệp, ngươi….tiện nhân này, Công hội Thuần thú sư bỏ qua cho ngươi!" Phân Nam mắng.

      "Phải ? Vậy cũng phải xem các ngươi có thể còn sống ra ngoài rồi sau." Độc Thiên Diệp để uy hiếp của bọn họ vào mắt, vì hôm nay nàng tính để ba người bọn họ còn sống rời !

      Nàng giống như ba người Bách Phượng Lan, chưa nhìn thấy nàng ta chết rời . Nếu ngày hôm qua bọn họ , cuối cùng nàng và Tử Tiêu cũng sống được! Nghĩ vậy, trong mắt nàng tỏa ra sát ý đặc hơn.

      biết có phải chó ngáp phải ruồi hay , Hắc Phong tìm đến đúng là dâm thú duy nhất trong bí cảnh, cho dù tại thuốc bột còn tác dụng, vẫn dừng động tác lại. Cuối cùng thế nhưng lại giết chết ba người đó.

      Xác định ba người tắt thở, Hắc Tử công kích đánh bay ba con thú này, lúc rớt xuống chết.

      "Hắc Tử, ngươi cũng rất nhẫn tâm." Độc Thiên Diệp nhìn động tác của Hắc Tử, .

      Khóe miệng Hắc Tử khỏi cong lên, sau đó lấy quạt của ra, cười : "So sánh với ngươi, ta cam bái hạ phong."

      Độc Thiên Diệp cười cười, nàng nhẫn tâm sao? Nàng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi. Thiếu chút nữa nàng chết bởi linh thú rồi, còn nàng để bọn họ chết tay mình. Chỉ cần kết quả như thế, phương pháp cần xuy xét.

      "Chúng ta trở về sao?" Thất Nguyệt hỏi.

      muốn sớm chút rời khỏi địa phương ghê tởm này!

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, tới ném ra hỏa diễm thiêu hủy sạch thi thể của ba người kia, sau đó cùng Thất Nguyệt và Hắc Tử cùng nhau rời .

      Trước khi , nàng nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, phát ra cái gì sau đó mới xoay người rời .

      Chờ ba người ngồi phi hành thú của Hắc Tử bay xa rồi, trong rừng cây vừa rồi, ngay xung quanh chỗ ba người Bách Phượng Lan chết , vài bóng đen xuyên ra khỏi cây cối. Toàn thân chúng nó bao phủ trong đoàn sương mù màu đen, làm cho người ta nhìn thấy bộ dáng của chúng nó.

      " nghĩ tới nữ nhân kia sâu sắc như vậy, thiếu chút nữa để nàng ta phát ." bóng đen .

      "Chúng ta chết rồi, làm sao có thể bị người phát chứ." bóng đen khác trả lời, hiển nhiên có để Độc Thiên Diệp vào mắt.

      bóng đen khác tựa hồ là lão đại, quát hai bóng đen kia: "Đừng nữa, nhanh động thủ . Nếu trở về chậm, chúng ta cũng bị xử phạt."

      Nghe người nọ lên tiếng, chúng nó tới bên cạnh ba con linh thú chết kia, trong chỗ sâu của đoàn hắc vụ (sương mù màu đen) có ống hút dài, sau đó cúi người trực tiếp đặt ống hút người ba con linh thú rồi hấp, thỉnh thoảng phát ra tiếng chậc chậc.

      Rất nhanh, ba thi thể mập mạp ướt sũng liền biến thành ba cái thây khô!

      "Vị ngon." Bóng đen chuyện đầu tiên lúc nãy thu hồi ống hút, ực tiếng, cảm thán .

      "Hắc hắc, có lẽ vì lúc nãy vận động cho nên cực kỳ mỹ vị. Cho dù chết, mùi máu tươi vẫn nồng như cũ."

      "Nếu có thể ăn luôn ba người kia tốt rồi. Nhất là nữ nhân kia, lớn lên trong veo như nước, chắc chắn ăn rất ngon!"

      Ba bóng đen đều thu hồi ống hút, thảo luận chuyện mình vừa mới ăn mỹ thực.

      "Muốn ăn chúng ta, vậy cũng phải xem các ngươi có bản đó hay !" Giọng lạnh lùng của Độc Thiên Diệp từ phía truyền đến, dọa bóng đen ở dưới. Thây khô trong tay lập tức làm rơi, phát ra tiếng lộp bộp.

      Độc Thiên Diệp nhìn nhìn thây khô, khỏi nhíu mày. Vừa mới vẫn còn là thi thể mập mạp, tại lại biến thành cái dạng này. Bóng đen này, bọn chúng là sinh vật gì vậy? !

      "Ngươi… phải ngươi rồi sao?"

      "Ta rồi nhưng quay lại." Độc Thiên Diệp .

      Lúc nàng xử lý ba người Bách Phượng Lan, cảm thấy bị người khác nhìn trộm, rất giống cảm giác lúc vừa tới bí cảnh. lần hai lần có thể là ảo giác của nàng, nhưng lần lại lần xuất , nàng liền đoán được là có vấn đề.

      Nghĩ đến chính mình ở chỗ này đối phương lộ diện, nàng liền giả vờ cùng hai người Thất Nguyệt rời , bay trong chốc lát rồi quay lại. nghĩ tới lúc quay lại nhìn thấy ba con linh thú bị hấp thành thây khô.

      "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

      Độc Thiên Diệp, Thất Nguyệt và Hắc Tử vây thành hình tam giác, vây bọn họ ở bên trong.

      "Các ngươi là cái gì? Vì sao xuất Linh bí cảnh?" Hắc Tử hỏi.

      Lúc trước bọn họ phát ra bên trong bí cảnh có địa phương cổ quái nhưng biết từ khi nào bắt đầu, thường thường xuất hai cái thây khô, có đôi khi phát đống thây khô! Với lại cũng biết linh thú chạy chỗ nào nữa, trước kia thường xuyên nhìn đến linh thú, tại ít .

      Ba cái thây khô vừa mới đây giống với thây khô mà lúc trước bọn họ nhìn thấy, nghĩ tới là như vậy! Tận mắt nhìn quá trình này biến thành thây khô, lực đánh vào giống như vậy.

      "Các ngươi là gì hả, cũng xứng biết chúng ta là ai sao? !" bóng đen như lão đại lúc nãy xong, đá thây khô dưới chân về phía Độc Thiên Diệp, muốn thừa dịp lúc Độc Thiên Diệp trốn tránh mà thoát .

      Độc Thiên Diệp thấy thây khô bay qua chỗ mình, vận khởi Phiêu Miểu bộ pháp nhanh chóng tránh ra, sau đó công kích về phía bóng đen kia.

      Linh lực cầu dễ dàng đánh tan đoàn bóng đen kia, nhưng Độc Thiên Diệp cũng trầm tĩnh lại, gắt gao nhìn chằm chằm đoàn hắc vụ kia.

      Quả nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng, bóng đen cũng bị đánh chết. Sau khi linh khí tiêu tán, đoàn hắc vụ kia từ từ tập hợp lại với nhau, kém bộ dáng trước khi bị đánh tan là mấy, miệng còn phát ra thanh kiệt kiệt: "Các ngươi chưa chết là giết chết chúng ta, kiệt kiệt..."
      Last edited: 11/3/16
      thuyt, Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 23: Vây chặn giết

      Tình huống bên Hắc Tử và Thất Nguyệt cũng khác là mấy, sau khi đánh nát bóng đen, chỉ chốc lát sau tập hợp lại với nhau.

      "Đây là cái gì vậy?" Độc Thiên Diệp hề vội vã công kích, mà là gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen.

      "Kiệt kiệt, quỷ chủ vĩ đại sắp có cuộc sống mới, chúng ta có thái dương mới, ha ha!" Bóng đen quát to tiếng, sau đó tán thành đoàn khói đen rồi tiêu thất.

      "Biến mất?" Thất Nguyệt kinh ngạc nhìn khói đen biến mất trong khí, tại chỉ còn lại ba cái thây khô.

      Độc Thiên Diệp cau mày tới bên cạnh thây khô, ngồi xổm xuống, cầm cây côn bên cạnh lên, chọc chọc vào thi thể. Nàng phát ra toàn bộ hơi nước trong thi thể bị hút khô, sinh khí của cơ thể cũng còn.

      " kỳ lạ, những người đó làm sao biến thi thể thành như vậy được?" Thất Nguyệt cũng tới bên cạnh thây khô.

      "Thây khô lúc trước cũng hình thành như thế này sao? Rốt cuộc là dạng sinh vật gì vậy?" Hắc Tử .

      Độc Thiên Diệp đứng dậy, ném gậy trong tay , sau đó đánh ra đạo hỏa diễm thiêu hủy ba cái thây khô. Nghe hai người Hắc Tử , hỏi: "Trước đây các ngươi từng nhìn thấy qua thây khô như vậy sao?"

      Thất Nguyệt và Hắc Tử gật gật đầu, : "Chính là thây khô mà chúng ta phát ra, cảm thấy bí cảnh chắc xảy ra chuyện gì đó, mới thăm dò."

      "Tử Tiêu và Kỳ Lân vẫn còn ở trong sơn động, nếu mấy bóng đen này ... Chúng ta về trước rồi sau." Độc Thiên Diệp , sau đó kêu Lam Mân ra, mang Hắc Tử và Thất Nguyệt cùng nhau rời .

      Tốc độ của Lam Mân là nhanh nhất, rất nhanh bọn họ liền về tới sơn động. Lúc vào nhìn thấy Tử Tiêu và Thứ Hồn mỗi người nằm ngủ cái ghế quý phi. Nghĩ đến mình đập nát cái ghế quý phi, tại xuất hai cái, rốt cuộc bọn họ chuẩn bị bao nhiêu đây?

      Thứ Hồn mở mắt ra, : "Các ngươi trở lại rồi sao? Sao hả, làm tốt rồi chứ? Có chuyện mạo hiểm kích thích gì phát sinh ?"

      Tử Tiêu cũng mở mắt ra, thấy Độc Thiên Diệp, : "Nàng cũng bảo ta, có lương tâm."

      nhận ra là thể ép nàng chặt, bằng nàng phản kháng. tại đành phải áp dụng chính sách vu hồi (vừa thực tế vừa mềm mỏng, uyển chuyển).

      "Chúng ta phát loại sinh vật kỳ quái." Độc Thiên Diệp để ý tới Tử Tiêu oán trách, .

      "Hả?" Tử Tiêu đứng dậy, hỏi, "Các ngươi phát ra cái gì?"

      Thất Nguyệt lại chuyện sau khi bọn họ rời khỏi đó, lúc tới ba con linh thú kia cưỡng bức những người đó, giống như lại nghĩ tới ghê tởm kia. Hắc Tử tiếp lời , xong chuyện lúc sau.

      "Bóng dáng màu đen sao?" Tử Tiêu vuốt cằm giống như trầm tư, lúc mọi người nghĩ tới biết đó là cái gì đột nhiên câu, "Ta cũng biết đó là cái gì."

      Mọi người muốn ngất xỉu. Ngươi biết, cần làm ra dáng vẻ ngươi biết có được hả? !

      "Các ngươi thây khô kia hình thành như thế nào?" Thứ Hồn . Tuy rằng nó có vẻ háo sắc, có vẻ đáng tin cậy, nhưng bản chất của vẫn là thụy thú, đối với chuyện tà ác vẫn rất để ý.

      "Chúng ta cách gần lắm, nhìn thấy ràng chúng nó làm như thế nào." Độc Thiên Diệp , "Ta kiểm tra qua thây khô này, chủ yếu là sinh khí trong cơ thể bị hút khô."

      "Nghe đáng sợ." Tử Tiêu , đổi lấy xem thường của ba người thú.

      "Hôm nay coi như chúng ta chính diện đụng phải chúng nó, mấy bóng đen kia chỉ là đám lâu la thấp nhất. Chỉ sợ nơi này còn tồn tại cấp bậc rất cao. Chúng ta lại biết chúng nó, biết nhược điểm của chúng nó, nếu đụng phải, khả năng thắng lớn. Cho nên tại chúng ta cố hết sức được tách ra, được hành động mình." Độc Thiên Diệp phân tích .

      "Tiểu Diệp Nhi cái gì làm cái đó ." Tử Tiêu là người thứ nhất đồng ý.

      Thất Nguyệt và Hắc Tử cũng gật đầu. Thứ Hồn, khụ khụ, có quyền lên tiếng, ai biểu chủ nhân nó đồng ý chứ!

      "Nếu có thể, chúng ta tận lực thông tri những người khác vào đây." Độc Thiên Diệp , "Các ngươi ở trong này có chuyện gì cần làm sao?"

      "Ngươi vào đây làm cái gì?" Hắc Tử hỏi.

      "Tìm loại dược liệu. Ngát hương hoa, sinh trưởng ở chỗ khô ráo. Các ngươi biết nó ở đâu ?" Độc Thiên Diệp .

      " biết hình dáng của Ngát hương hoa, nhưng chúng ta biết chỗ khá khô ráo." Hắc Tử .

      Hai năm nay, bọn họ thăm dò đại khái ảo cảnh nơi này rồi, chỗ nào là đầm lầy, chỗ nào bị cấm cái gì đều biết hết.

      Nghe bọn , Độc Thiên Diệp hỏi: " phải tất cả địa phương đều cấm sao?"

      "Đương nhiên phải. Chỉ có ở phía đông bí cảnh là cấm . Chỗ khô ráo chút là ở phía tây."

      Độc Thiên Diệp nghĩ chỉ còn thời gian hai mươi ngày, bọn họ có thể xuyên qua gần như toàn bộ Linh bí cảnh, nhưng vẫn gặp được chuyện gì khác nữa. Xem ra phải nhanh chóng lên đường.

      Sau đó Độc Thiên Diệp làm bữa ăn chiều đơn giản, mọi người ăn xong rồi tự giác nghỉ ngơi.

      chỗ trong bí cảnh, ba bóng đen quỳ mặt đất, tuy rằng thấy bộ dáng của bọn họ, nhưng có thể cảm giác được khí rất trầm trọng. Đột nhiên, bóng dáng khác xuất trước mặt bọn họ.

      "Các ngươi bị người khác phát ." câu rất bình thản nhưng lại dọa ba người run sợ.

      "Lĩnh chủ, chúng ta phải cố ý, ngờ tới nữ tử kia giảo hoạt như vậy, chúng ta nghĩ nàng ta rời khỏi cho nên mới..." Bóng đen trước, dập đầu giải thích .

      "Nữ tử sao? phải nữ nhân đều là sinh vật ngu dốt sao, làm sao có thể ngay cả các ngươi cũng lừa được hả?" Vẫn là giọng điệu thản nhiên đó.

      "Lĩnh chủ tha mạng!" Bóng đen kia ngừng dập đầu , hai bóng đen phía sau vẫn dập đầu.

      "Sát." Người nọ câu vào khí.

      bóng dáng dần dần hiên lên ở trong khí.

      "Lĩnh chủ." Sát hành lễ với Lĩnh chủ.

      "Mang theo mấy người giải quyết đám người kia. Bây giờ còn chưa tới lúc chúng ta thế, người nhìn thấy chúng ta đều phải diệt trừ tận gốc." Lĩnh chủ .

      "Dạ." Sát hồi đáp.

      Thân ảnh Lĩnh chủ dần dần biến mất, trước khi biến mất : "Mang theo ba tên phế vật này cùng. Nếu lại làm xong phế bọn họ ."

      "Dạ." Vẫn là chữ đơn giản.

      "Tạ Lĩnh chủ, chúng ta nhất định lập công chuộc tội." Bóng đen đằng trước .

      Sát liếc mắt nhìn bọn họ cái, : "."

      Ba người nhanh chóng đứng lên, : "Dạ, đại nhân." Sau đó dẫn bay về phía của mấy người Độc Thiên Diệp.

      Sáng sớm hôm sau, Độc Thiên Diệp tỉnh dậy. Cảm nhận chút thương thế của mình, nhận ra gần tốt hẳn rồi. Vì thế chuẩn bị Ngát hương hoa.

      Nàng tới bên cạnh Tử Tiêu, dùng tay kiểm tra thương thế của chút, cũng có gì đáng ngại, thở phào nhõm, sau đó xoay người ra ngoài, thấy được hai mắt hoa đào nhắm chặt của Tử Tiêu mở ra, bên trong đầy ý cười.

      Sau khi ra ngoài rửa mặt xong, Độc Thiên Diệp trở về, thấy mọi người đều tỉnh làm bữa sáng cho mọi người, ăn xong, mọi người liền khởi hành. Độc Thiên Diệp vốn định mình nhưng Tử Tiêu gì cũng muốn theo nàng, còn dùng lời mọi người thể tách ra hôm qua của nàng lại với nàng, làm nàng lại được, cho nên đành phải cùng nhau.

      Độc Thiên Diệp gọi Lam Mân ra, vì vội nên bọn Tử Tiêu cũng cùng ngồi lưng Lam Mân.

      "Thiên Diệp, linh thú của ngươi thực làm cho người ta hâm mộ." Thất Nguyệt .

      "Nếu ngươi coi trọng linh thú nào với ta, ta thuần hóa giúp ngươi." Độc Thiên Diệp cười .

      "Được, ha ha, cảm ơn trước." Thất Nguyệt cao hứng .

      "Ta cũng muốn." Tử Tiêu . Thứ Hồn ở trong gian linh thú mắng to.

      "Ta cũng muốn." Hắc Tử phe phẩy cây quạt .

      Độc Thiên Diệp thấy bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương, biết gì chỉ có thể , "Được."

      Nghĩ nghĩ, nàng lại lấy bình ngọc trong giới chỉ ra đưa cho Tử Tiêu, : "Ngươi nuốt vào ."

      Tử Tiêu nhận lấy, : "Có đắng ?"

      "Ngọt." Độc Thiên Diệp .

      "Vậy tốt." Lúc này Tử Tiêu mới đổ ra viên nuốt vào.

      Bay ngày, cuối cùng bọn Độc Thiên Diệp cũng rời khỏi khu vực cấm , nhưng vì tốc độ của Lam Mân rất nhanh nên nó vẫn mang theo mọi người bay .

      đường, nàng gặp vài đệ tử thế gia, cho bọn họ chút tình huống tại để bọn họ cẩn thận hơn chút. Đối phương cảm tạ cũng tỏ vẻ chuẩn bị tìm những người khác.

      Bọn Độc Thiên Diệp tiếp tục bay về hướng tây, tới đỉnh núi đột nhiên phát có dị tượng, liền để Lam Mân đứng đỉnh núi.

      "Chủ nhân, cảm giác đông nghìn nghịt." Lam Mân .

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, nàng cũng có cảm giác này, giống như trong lòng bị mây đen bịt kín dày, áp lực, khó chịu.

      Bọn Hắc Tử coi như là người kinh nghiệm chiến đấu, cũng kinh ngạc đối với tình huống đột ngột phát sinh như thế này, chỉ đề phòng nhìn bốn phía.

      "Kiệt kiệt, là bọn nhóc mẫn cảm." giọng vang lên, bọn họ nhìn nhìn chung quanh, nhìn thấy bóng người nào nữa.

      "Đáng tiếc hôm nay chết ở chỗ này." Giọng kia tiếp tục vang lên.

      "Trốn trốn tránh tránh cái gì, có bản lĩnh ra đây !" Thất Nguyệt to vào khí.

      "Ha ha, tính tình tiểu tử ngươi rất lớn." Người nọ , "Ngươi muốn gặp ta như vậy, ta thỏa mãn cho ngươi, ai kêu ta thích nhất nam tử như ngươi chứ!"

      bóng đen lên ở trung, nhìn bốn người phía dưới khẩn trương cười ha ha.

      Độc Thiên Diệp nhìn bóng người dần dần lên ở trung, nhíu mày. Cùng chủng loại với mấy người hôm qua!

      "Xuy, giải quyết nhanh chút." Sát xuất bên cạnh Xuy, .

      "Dạ, đại nhân." Xuy hồi đáp. Sau đó với bọn Độc Thiên Diệp, "Nữ tử xinh đẹp như vậy, mùi vị nhất định rất ngon. Ta rất khẩn cấp."

      "Muốn ăn ta, vậy cũng phải xem ngươi có ăn được hay !" Độc Thiên Diệp .

      "Phải , hắc hắc, ta biết linh thú của ngươi nhiều." Xuy cười , "Ta ngốc đến mức đơn đả độc đấu với ngươi đâu. Xuất , nhóm bảo bối của ta."

      Vô số bóng đen xuất xung quanh bốn người Độc Thiên Diệp, vây bọn họ chặt chẽ, ngay cả trung cũng là vùng đông nghìn nghịt.

      "Xem ra đây là kình địch!" Tử Tiêu .

      " kinh khủng, nhìn bọn chúng, da gà đều nổi lên hết." Cây quạt trong tay Hắc Tử cũng phe phẩy.

      " có cách nào." Thất Nguyệt nhún nhún vai.

      "Lên ." Độc Thiên Diệp .

      Nếu có đường ra, vậy mở ra con đường!

      Bốn người mỗi người hướng, như vậy cũng sợ bị đánh lén sau lưng, có thể chuyên tâm đối phó trước mặt.

      Nhưng cho dù như thế, điểm đánh chết của những người đó làm bọn họ lãng phí rất nhiều khí lực.

      "Làm sao bây giờ, đánh chết."

      ràng linh lực công kích ngày càng mạnh nhưng sau khi bóng đen này tản ra, lại rất nhanh tập hợp lại. Bọn họ lãng phí rất nhiều linh lực, đối phương cũng có tổn thất gì hết.

      "Ha ha, cần uổng phí khí lực." Xuy cười lớn tiếng, thấy Sát rất hài lòng với tốc độ này, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm gì đó.

      Chỉ chốc lát sau, mấy người Độc Thiên Diệp liền phát ra đất ở dưới chân rục rịch giống như có cái gì đó muốn ra. Sau lát nữa, khô lâu chui lên mặt đất.

      Lam Mân đối phó với bóng đen ở trung, đột nhiên thấy khô lâu chui lên mặt đất, truyền với Độc Thiên Diệp: "Chủ nhân, bọn họ lấy khô lâu làm binh."

      Độc Thiên Diệp ngưng tụ hỏa long thiêu hủy sạch bóng đen trước mặt, phát chỉ có hỏa diễm mới có thể hoàn toàn đánh tan bóng đen này. Đáng tiếc trừ nàng ra, những người khác đều phải là hỏa hệ linh lực.

      Biết hỏa diễm hữu hiệu, Độc Thiên Diệp ngưng ra bốn hỏa long, công kích bóng đen ở bốn phía.

      Cho dù bị thiêu hủy, bóng đen này cũng là hóa thành hắc vụ (sương đen), khác với linh thú hoặc nhân loại có mùi bị thiêu đốt.

      Những bóng đen chưa bị đốt vẫn phát ra sương mù công kích về phía bọn họ, mấy người Thất Nguyệt đành phải dùng linh lực hóa thành tấm chắn, miễn cưỡng ngăn cản được chút.

      Độc Thiên Diệp kêu toàn bộ hỏa hệ linh thú của mình ra, sau khi Tiểu Hỏa, Liệt Hỏa ra, liên tiếp dùng hỏa diễm công kích bóng đen này, lập tức làm mấy người Thất Nguyệt thoải mái ít.

      "Đánh chúng quá khó khăn." Thất Nguyệt thở .

      "Phía sau là khô lâu." Vừa mới giải quyết hơn phân nửa bóng đen, Hắc Tử nhìn khô lâu bên ngoài khô .

      "Ta lau!" Thất Nguyệt nhịn được chửi tục.

      Xuy nhìn khô lâu binh ở phía dưới, cười : "Đây chỉ là cấp thấp nhất mà thôi, chết rồi ta còn có thể tạo ra rất nhiều, tại cho các ngươi lĩnh giáo chút lợi hại của đại quân khô lâu của ta, ha ha!"

      Đám khô lâu đứng bên ngoài như là nhận được mệnh lệnh, về phía mấy người Độc Thiên Diệp.

      Bọn Tiểu Hỏa vội vàng đối phó bóng đen ngừng xuất , Độc Thiên Diệp lấy Mị ra, sau đó ngồi xếp bằng. Mấy người Tử Tiêu còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn, mới phát nàng lại lấy đàn tranh ra!

      "Tranh!" Độc Thiên Diệp khảy dây đàn, đạo ba truyền ra, đánh vào khô lâu, đánh khô lâu thành mảnh .

      "Dọa! Lợi hại như vậy!"

      Vì Thất Nguyệt xoay người lại nhìn Độc Thiên Diệp có phải gặp chuyện may hay , đằng sau khô lâu muốn thừa cơ đánh lén, bị ba trực tiếp đánh bay. Thất Nguyệt lấy lại tinh thần, khỏi cảm thán.

      "Đó là công kích gì?" Sát nhìn Độc Thiên Diệp đánh đàn đánh khô lâu binh của Xuy đến hoa rơi nước chảy, trong lòng có chút giật mình.

      Rất nhanh, khô lâu được triệu hồi ra bị giải quyết bằng khúc ma của Độc Thiên Diệp. Xuy thấy khô lâu mình bồi dưỡng bị đánh bay, lập tức tản ra hơi thở lãnh, hai tay lại kết ấn.

      Rất nhanh, Độc Thiên Diệp cảm giác được lại bắt đầu rục rịch, động tĩnh khô lâu xuất lần này còn lớn hơn lần trước, thời gian lâu...
      Last edited by a moderator: 30/7/16
      thuyt, Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :