1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 5 BẮT ĐẦU TU LUYỆN

      Độc Thiên Diệp vừa xong liền nhận được ánh mắt xem thường của mỡ đản. Ách, nên coi mỗ đản có mặt, có mắt, thấy vẻ mặt xem thường của nó, Độc Thiên Diệp chính là cảm nhận được xem thường của nó.

      “Có lão tử ở đây, còn muốn có nguồn huyễn lực gì gì đó sao, ngươi cho rằng ta bất tài à?” Mỗ đản cực kì khinh bỉ chỉ số thông minh của người nào đó.

      “Ý của ngươi là ta có thể tu luyện?”

      “Đương nhiên! Ta là Hỗn độn thiên châu, hấp thu huyễn lực so với nguồn gì đó còn nhanh hơn. Hừ, mấy thứ này nọ mà cũng muốn so với ta sao? Còn nữa, ta có linh thức! Lúc trước còn có vô số người muốn giành lấy ta mà hoa rơi máu chảy. Cũng chỉ có ngươi là may mắn thôi !” Mỗ đản lại bắt đầu tự kỉ.

      Độc Thiên Diệp sờ sờ mũi. Được rồi, lại bị mắng, trong long nghĩ thầm: ‘Ngươi cũng chỉ là quả trứng giúp người ta tu luyện thôi! Ngươi tự cao cái gì?’

      “Bất quá căn cơ của thân thể này quả kém đến cực điểm, ý tưởng cải thiện thể chất của ngươi, ta thấy ăn thua gì !”

      “Cái này sau ! Như vậy, trong thân thể ngươi phong ấn thần khí nào?”

      “Hiên Viên kiếm, Thần Nông đỉnh, Phục hy cầm. Luyện hồ, còn có Động ấn. Trải qua hành tỷ năm, phong ấn cũng còn mạnh như trước kia nữa. Hơn nữa, trình độ phong ấn từng thần khí cũng giống nhau. Bởi vì ta nhận ngươi làm củ nhân, thần khí bị phông ấn trong cơ thể ta cũng nhận ngươi làm chủ nhân. Đợi đến khi ngươi tu luyện đến trình độ nhất định, phong ấn tự nhiên cũng được giải trừ.” Thanh mỗ đản càng ngày càng yếu, giống như còn tinh thần.

      “Còn có vấn đề nữa. Thần khí thượng cổ tuy rằng tồn tại vĩnh cửu, nhưng trải qua hàng tỷ năm, tại sao chúng lại bị phong ấn lâu như vậy?”

      “Thần sáng thế tạo ra rất nhiều thế giới, thời gian trong từng thế giới cũng giống nhau, thế giới trước kia của ngươi có thời gian thong thả nhất. Lịch sử cảu các ngươi chỉ có mấy ngàn vạn năm, nhưng ở thế giới khác lich sử lâu hơn. gian vô tận có thời gian trôi qua nhanh nhất, cho nên trải qua hàng tỷ năm. Tinh lực của ta còn chua khôi phục, chưa thể giúp ngươi hấp thu huyễn lực. Nhưng ngươi tu luyện huyễn lực lại có thể giúp ta khôi phục tinh lực. Tự mình ngươi tu luyện , ta phải nghỉ ngơi.” xong, mỗ đản chuyển động nữa.

      Nhìn Đản Đản yên lặng lơ lửng, Độc Thiên Diệp rời khỏi tinh thần lực, nhớ lại truyền thuyết thần khí thượng cổ kia.

      Hiên Viên kiếm, cổ kiếm ngàn năm màu hoàng kim, trong truyền thuyết, là thanh thần kiếm có hai mà chư thần Thiên giới ban cho Hiên Viên Hoàng đế đánh bại Xi Vưu. Đây là thanh thần kiếm chứa sức mạnh vô biên, trảm trừ ma, là thần khí có sức mạnh lớn nhất trong Thập đại thần khí.

      Thần Nông đỉnh, thuộc về Thần Nông gia thượng cổ, được dùng để luyện chế trăm ngàn loại đan dược, cũng là trụ cột y học cho hậu thế. Thần Nông ngày xưa là cổ đỉnh luyện chế trăm loại thảo dược, tích tụ vô số linh dược khí hơn ngàn năm, nghe có thể luyện ra thần dược có hai mà chư thần Thiên giới cũng dễ dàng luyện chế được, cũng che dấu sức mạnh thần bí.

      Phục hy cầm, là nhạc khí lấy ngọc thạch cùng thiên ti tạo thành, phát ra ánh sang trắng dịu . Tiếng đàn có thể khiến người nghe an tĩnh hòa nhã, nghe có sức chi phối vạn vật.

      Luyện hồ có sức mạnh thể tưởng được. Nghe có thể tạo ra hết thảy vạn vật, cũng có sức mạnh hủy hoại kinh người. Bên trong có gian kì dị, gia to lớn đến nỗi có thể thâu gom trời đất vào bên trong nó.

      Động ấn, là thần khí thủ hộ Long tộc biển, phía có khắc tướng mạo hoàng đế năm hướng, có long ngọc vây quanh. Tương truyền, có được Động ấn có thể có được thiên hạ, cũng có truyền thuyết nó có thể khiến con người bất lão bất tử. Từ xưa có nhiều người tìm Động ấn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tay trở về.

      Tuy rằng đây chỉ là truyền thuyết, cũng có chút là , mỗi thần khí đều chứa đựng sức mạnh thần bí.

      Tiêu hóa thông tin mà Đản Đản cung cấp, Độc Thiên Diệp bắt đàu thử cảm giác huyễn lực xung quanh. Lúc bắt đầu có chút khó khăn, làm đúng phương pháp, về sau lại quen thuộc, có thể cảm giác được chúng nó. Nàng bắt đầu dẫn dắt huyễn lực vào thân thể, vào kinh mạch, cuối cùng chảy vào đa điền, tụ tập xung quanh Đản Đản.

      Cảm giác, dẫn dắt, Độc Thiên Diệp tu luyện biết mệt mỏi. Đến sang hôm sau, nàng rời khỏi trạng thái tu luyện, trong đan điền tụ tập ít huyễn lực, Đản Đản cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động. Mà nàng cũng đột phá thành Huyễn sĩ nhất cấp.

      đêm ngủ, tinh thần Độc Thiên Diệp rất tốt. Nàng chạy trong sân vòng, tập Thái Cực quyền hai lần, lại luyện tập tích động tác rèn luyện cơ thể căn bản. thân thể này quá kém, ràn luyện là được a!

      Cứ như vậy, ban ngày, Độc Thiên Diệp rèn luyện thân thể, buổi tối lại tu luyện huyễn lực, thân thể gầy yếu bắt đầu chuyển biến, ngay cả sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn.

      Thân thể được rèn luyện tệ lắm, Độc Thiên Diệp bắt đầu tu luyện võ công kiếp trước. thể tu luyện kiếm khí, nàng cũng còn có võ công, phải sao? Vô tướng thần công, thần công chí bảo của giới cổ võ, chủ yếu là tu luyện nội công, chia làm 9 tầng. Tầng 1 – 7, lực công kích có thể ngang bằng với Kiếm sĩ đến Kiếm tôn. Kiếp trước, nàng chỉ tu luyện đén tầng thứ tư, cũng là cao thủ trong giới cổ võ. Lúc trước, Độc Thiên Lam vì điều này mà ghi hận trong lòng?

      Bộ pháp Phiêu Miểu là looaij võ công hỗ trợ cho Vô tướng thần công, thông qua quy luật chuyển động, đề cao tốc đọ bản thân, cũng được chia làm 9 tầng. Mỗi tầng, tốc độ càng tang cao.

      Sáng nay, Độc Thiên Diệp ở trong săn luyện tập bộ pháp Phiêu Miểu. Vừa bắt đầu luyện thấy Mạc Phong vội vàng chạy vào, thở hồng hộc : “A Cửu, mau trốn ! Lục tiểu thư và Thất tiểu thư bị phạt cấm túc hết, chạy đến đây đó.”

      “Nga? xong? Nhanh như vậy sao!” Độc Thiên Diệp xoa xoa lớp mồ hôi trán, cho là đúng .

      “Cửu tiểu thư của ta, mau trốn ! Các nàng vì mà bị cấm túc, chắc chắn là tìm gây chuyện.” Mạc Phong gấp gáp muốn chết, lôi kéo nàng . chỉ là đệ tử chi thứ mà thôi, thể đối kháng với huyết mạch trực hệ.

      “Trốn?” Độc Thiên Diệp kéo tay Mạc Phong túm lấy nàng, “Sau này, Độc Thiên Diệp ta cũng phải người cốt khí cụp đuôi chạy trốn như vậy. Hơn nữa, có số việc, phải chỉ có thể trốn là được, cần phải giải quyết ràng.”

      Độc Thiên Diệp vừa dứt lời, cửa sân “ba” tiếng bị đá văng ra. Hai bóng dáng xuất , váy dài màu trắng, váy áo rực rỡ, phía sau c òn kéo theo đám thiếu niên hơn mười tuổi.

      Nhìn đám người xuất , long bàn tay của Mạc Phong thấm ướt mồ hôi.

      Độc Thiên Diệp nhàng vỗ vào tay , ý bảo đừng nóng vội.

      “Phế vật, ngươi mau ra đây cho ta!” tiếng quát tháo từ trong miệng nữ nhân mặc y phục rực rỡ thoát ra, cần nghĩ, đây thất biểu tỷ kiêu ngạo của nàng, Mạc Cúc.

      Mạc Cúc tức giận nhìn Độc Thiên Diệp. Các nàng phải chỉ đánh phế vật này chút thôi sao, phụ thân lại phạt cấm túc tỷ muội họ?!


      CHƯƠNG 6 TÌM TA? MUỐN CHẾT!

      đám người bước vào sân, liền thấy Mạc Phong lo lắng đứng cạnh Độc Thiên Diệp nhàn nhã.

      Nhìn bộ dáng Độc Thiên Diệp nhàn hạ, Mạc Cúc càng them tức giận: “Phế vật ngươi, chỉ đánh ngươi chút, mà phụ thân lại cấm túc bọn ta! tai, nhìn thấy bọn ta lại nhàn nhã nhue vậy ! Ngươi muốn bị đánh !” xong, liền bắt tay lấy roi quất về phía Độc Thiên Diệp.

      Mạc Phong cầm tay Độc Thiên Diệp, kéo nàng sang bên tránh đường roi đánh tới.

      “Thất tiểu thư, Cửu tiểu thư cũng là huyết mạch trực hệ, các người thể làm như vậy !”

      “Cửu tiểu thư? Phế vật này đánh mất mặt mũi của toàn bộ gia tộc, ta còn có thể làm gì? Mạc Phong, ngươi chỉ là huyễn sĩ chi thứ mà thôi, ngươi còn muốn giúp ta? Cút ngay!” Dứt lời, nàng lại vung roi.

      Độc Thiên Diệp nhìn liền biết, lần này Mạc Cúc dung hết toàn lực, Mạc Phong có khả năng tránh thoát. Nàng làm bộ như sợ hãi lùi về sau, vận hành bộ pháp Phiêu Miểu, lôi Mạc Phong tránh khỏi công kích.

      Nhìn thấy Độc Thiên Diệp tiếp tục né tránh, vẻ mặt Mạc Cúc vặn vẹo khó coi, càng ngừng vung roi, miệng ngừng mắng: “Phế vật ngươi, hại bọn ta ra ngoại bị cười nhạo ! Ngươi là dạ chủng có cha sinh có mẹ dạy, ngươi cũng là tiện nhân kém gì mẫu thân ngươi, chỉ biết làm gia tộc mất mặt…”

      Độc Thiên Diệp lắc mình chút, nắm lấy sợi roi, ngay cả Mạc Cúc mắng cũng quên mất. chỉ riêng nàng kinh ngạc, những người khác cũng vì sao, người né tránh ngừng lại nắm lấy sợi roi.

      “Ngươi muốn chết ! Dám mắng câu nữa thử xem !” Độc Thiên Diệp lanh lung nhìn người đối diện.

      “Ta… ta…” Mạc Cúc bị ánh mắt lạnh băng của Độc Thiên Diệp dọa sợ đến mức dám ra lời. Người luôn luôn khúm núm mà lại có ánh mắt đáng sợ như vậy, sát khí trong mắt so với lính đánh thuê cón dọa nười hơn.

      “Cửu tiểu thư, sao rồi?” Mạc Phong lúc đầu bị Độc Thiên Diệp đẩy ra, tại thấy nàng nắm lấy sợi roi của Mạc Cúc, liền chạy đến hỏi.

      Lời của Mạc Phong làm Mạc Cúc thức tỉnh. Ánh mắt của nàng dọa người như vậy, nhưng nàng cũng chỉ là phế vật mà thôi.

      “Ta chỉ là đúng . Mẫu thân ngươi ngay cả trượng phu mình cũng biết là ai mà cũng bỏ trốn theo người ta. Mà phế vật ngươi, ta hiểu vì sao đại bá đuổi ngươi đị, lại ném ngươi đến Kỳ Phong thành này, làm gia tộc mất mặt, làm hại bọn ta ra đường cũng bị người khác chế nhạo.”

      “Phế vật? Nếu phế vật ta đánh thắng ngươi, vây như thế nào?”

      “Ha ha…” Tất cả mọi người đều cười thành tiếng, giống như nghe được câu chuyện buồn cười.

      “Hừ, nếu ngươi đánh thắng ta, về sau bọn ta tìm ngươi gây chuyện nữa. Nhưng nếu ngươi thua ta, vậy phải vĩnh viễn cút khỏi Mạc gia!”

      “Hảo.”

      Độc Thiên Diệp thả roi của Mạc Cúc ra, lại bị Mạc Phong kéo sang bên: “Sao lại có thể đáp ứng ta? ta tuy rằng chỉ hơn tuổi, nhưng tại là Huyễn sĩ cửu cấp, sao có thể đánh thắng ta?”

      “Huyễn sĩ cửu cấp? Vậy ta vẫn chưa kết khế ước với huyễn thú? Vậy sao. Mạc Phong, theo ta, phải tin tưởng ta, biết ?” Độc Thiên Diệp liếc mắt nhìn Mạc Phong cái, sâu trong ánh mắt tràn ngập vẻ tự tin.

      Loại tự tin này làm cho Mạc Phong yên tâm, thanh trong long phát ra, tin tưởng nàng, nhất định nàng thắng. Mạc Phong lui sang bên.

      Độc Thiên Diệp nhìn vẻ mặt tự tin của Mạc Cúc: “Nhớ kỹ lời ngươi vừa .”

      xong, Độc Thiên Diệp vận hành bộ pháp Phiêu Miểu, tránh huyễn lực màu đỏ của Mạc Cúc phát ra, xoay người liền xuất sau lưng Mạc Cúc, nháy mắt liền rút sợi voi vắt bên hông nàng, hai tay giao nhau, sợi roi liền nằm cổ nàng. Chỉ cần dùng chút lực là có thể lấy tánh mạng của đối thủ.

      chiêu… thắng?

      Tất cả mọi người đều ngấy ngẩn cả người. dùng huyễn lực, cũng sử dụng kiếm khí, Độc Thiên Diệp cũng đánh thắng được Mạc Cúc Huyễn sĩ cửu cấp.
      “Thế nào, còn muốn tiếp tục?” Ngữ khí lạnh như băng từ phía sau truyền đến, Mạc Cúc dường như sợ tới mức ngã xuống đất.

      “Đủ rồi, thắng.” Mạc Liên đứng bên nhìn bộ dáng tại của muội muội, biết nàng bị dọa, mở miệng . Nàng bước đến đỡ Mạc Cúc, : “ thắng, về sau, ai được bước vào sân này, cũng được nhắc đến hai chữ phế vật.”

      Mạc Liên xong, nhìn Độc Thiên Diệp sâu, liền mang theo đám người kia rời . Có số việc, có lẽ nên cho phụ thân biết.

      Nhìn các nàng rời , Độc Thiên Diệp đến trước mặt Mạc Phong, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , quơ tay trước mặt : “Này, hoàn hồn.”

      Mạc Phong lấy lại tin thần, nhìn Độc Thiên Diệp trước mặt, mặt như nở hoa: “Cửu tiểu thư, lợi hại quá ! sử dụng kỹ năng gì, là lợi hại a!”

      Độc Thiên Diệp cốc đầu Mạc Phong, : “Cái gì mà Cửu tiểu thư, dám gọi ta là A Cửu?”

      Mạc Phong xoa gáy, “Hắc hắc” tiếng, : “Trước kia là vậy, nhưng cũng là quá khứ. Cửu tiểu thư tại lợi hại như vậy, ta sao lại có thể gọi là A Cửu?”

      “Hừ, làm trò. Trước kia thế nào, về sao cũng như vậy. Bây giờ ta mệt mỏi, muốn về phòng, ngươi cứ tự nhiên.” xong, nàng cũng quay đầu mà bước về phòng, “Đúng rồi, cơm trưa ta muốn ăn chân gà hầm.”

      Sau khi vào phòng, Độc Thiên Diệp rót cho mình chén nước, cầm tay nhưng uống. Nàng suy nghĩ về ánh mắt của Mạc Liên khi rời , ánh mắt tò mò. Hơn nữa, tuy rằng lần nào Mạc Liên cũng cùng Mạc Cúc, nhưng hình như vẫn chưa từng đánh mắng nàng, cũng ki dễ nàng, càng giống như Mạc Cúc. Khi nhìn Độc Thiên Diệp, ánh mắt của nàng cũng phải là khinh bỉ.

      Càng nghĩ càng tìm ra nguyên nhân, nàng nghĩ nữa. Có số việc, đến lúc cần biết tự nhiên biết, bây giờ có nghĩ cũng vô dụng.

      Nhưng ra, lời của Mạc Cúc hôm nay làm nàng nhớ đến phụ thân. Ở Đế quốc Mạc Đồng Tư hình như chưa từng nghe qua họ Độc , thậm chí họ kép cũng rất ít. Nhưng trong trí nhớ mơ hồ của nàng, phụ thân cũng phải xuất thân từ gia tộc gì. Chẳng lẽ phụ thân phải là người của Đế quốc Mạc Đồng Tư?

      Nhắc đến phụ thân, đột nhiên nàng nhớ đến cái rương Tiểu Thiên Diệp giấu dưới gầm giường. Trong rương còn ít đồ gì đó mà mẫu thân để lại, còn có cái nhẫn nghe là của phụ thân để lại. Độc Thiên Diệp lấy nhẫn ra, cẩn thẩn đặt trong long bàn tay. Cái nhẫn thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là ít hoc văn đơn giản. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát , hoa văn được người thợ khắc rất khéo, mỗi cánh hoa đều rất tinh xảo, toàn bộ cái nhẫn đều mang đầy hơi thở cổ xưa.

      Bởi vì trước kia Tiểu Thiên Diệp thể tu luyện, nên cũng chú ý đến cái nhẫn này. Độc Thiên Diệp cắt ngón tay giữa, giọt máu lên nhẫn, trong nháy mắt liền bị hút vào, sau đó chiếc nhẫn tự động đeo vào ngón tay bên phải, còn căn cứ độ lớn của ngón tay mà điều chỉnh.

      Độc Thiên Diệp ngẩn người, sau đó hoàn hồn, thử đem tinh thần lực tiến vào trong nhẫn, có bất cứ trở ngại nào. Giống như dự đoán của Độc Thiên Diệp, đây quả nhiên là nhẫn gian. Lọt vào tầm mắt nàng là từng cánh cửa ngăn cách ra nhiều phòng. Bên trong căn phòng tất cả đều là đan dược, phẩm chất thấp nhất cũng là tứ phẩm. Còn phòng cái đỉnh, còn có sách luyện đan, rất nhiều phương pháp luyện chế đan dược, cùng vô số thảo dược tốt được sắp xếp thành hàng. phòng toàn là vũ khí, thậm chí còn có cả linh khí. phòng có ma tinh ảo thú, phần lớn đều là Linh thú, cũng có Thánh thú, thậm chí còn có mấy ma tinh Thần thú. phòng toàn là tiền bạc, kim tệ, còn có cả tử tệ.

      Ở thế giới này, tiêu chuẩn của tiền là: 1 tinh tệ = 100 tử tệ = 10000 kim tệ = 1000000 tiền bạc 1000000000 tiền đồng. người bình thường có 1 kim tệ cũng có thể sống trong năm.

      Độc Thiên Diệp nhìn sơ chút cũng thấy ít nhất có mấy chục vạn kim tệ.
      Ngươi ngây ngốc cái gì, có muốn có nhiều tiền như vậy ?!

      Nếu sớm biết có nhiều tiền như vậy, Tiểu Thiên Diệp sao lại lớn lên thành người thiếu dinh dưỡng nhu vậy nha!?

      Nhẫn gian bình thường cho dù lớn nhất cũng chỉ có 200 thước vuông, nhưng ở đây hình như có điển dừng, toàn bộ đều là cửa vào. Ngay lúc nàng muốn rời , nàng nhìn thấy bức thư trong căn phòng.

      Nàng mở thư ra, chữ viết tiêu sái phiêu dật ánh vào trong mắt:

      “Thiên Diệp, con của ta,

      Tha thứ cho phụ thân vì thể làm bạn với con khi con trưởng thành. Ta biết còn có thể làm bạn với con bao lâu, chỉ có thể chuẩn bị tốt mọi thứ, hy vọng sau khi ta rời , con cũng có thể lớn lên trong hoàn cảnh tốt. Mặc kệ phụ thân ở đâu, con cũng phải hiểu, phụ thân con.

      Phụ thân Dật Hiên.”

      Phong thơ tuy ngắn, lại chứa đựng tình thương của cha sâu, làm cho Độc Thiên Diệp cảm động thôi.

      Cha, con nhất định tìm được cha và mẹ. Còn có Bách Lý Như Yên, các người nhất định phải chờ ta!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 7

      TRẬN CHIẾN MỞ MÀN

      Từ khi đọc được bức thư cha để lại, Độc Thiên Diệp càng them cố gắng luyện tập. Nàng thấy được cha mẹ rời là bất đắc dĩ, nàng phải nâng cao thực lực, tìm họ.

      Nửa tháng sau, bóng tối bao trùm lấy tiểu viện.

      Độc Thiên Diệp ngồi khoanh chân giường, dẫn huyễn lực vào thân thể, dần dần cảm nhận được huyễn lực muốn phóng thích, lại bị vách tường vây lấy. nàng tụ huyền lực lại chỗ, đánh vào vách tường, tường xuất vết nứt . Thấy vậy, Độc Thiên Diệp ngừng nỗ lực, tiếp tục đánh thêm vài lần. Lần cuối cùng, vách tường trở ngại bị nổ tung, huyễn lực la ra ngoài, chạy vòng trong kinh mạch rồi chạy tới đan điền, tụ tập xung quanh Đản Đản. Huyễn lực trong trời đất như có chất xúc tác, mạnh mẽ chạy vào cơ thể nàng.

      Dưới chân xuất hào quang bốn màu, ra 5 viên ngọc , bên cạnh lại xuất them viên ngọc, hào quang chợt lóe rồi chậm rãi biến mất.

      Độc Thiên Diệp mở mắt, thở phào hơi.

      Huyễn sĩ lục cấp! Nàng biết tốc đọ tu luyện của người khác như thế nào, nhưng nhìn Mạc Cúc 16 tuổi mà mới là Huyễn sĩ cửu cấp, lại nghĩ tới nàng tu luyện hai tháng đạt tới Huyễn sĩ lục cấp, hẳn là rất nhanh. Nhưng dưới tình huống kinh mạch trong cơ thể nàng vẫn yếu ớt như vậy, Đản Đản hổ là bảo vật tu luyện, tốc độ hấp thu huyễn lực cũng phải bình thường.

      Khi bắt đầu tu luyện, nàng phát , có lẽ do Đản Đản, nàng có thể che dấu huyễn lực, khiến người khác biết nàng có thể tu luyện huyễn lực, cũng biết nàng tu luyện đến cấp bậc nào.

      tại, huyễn cấp đạt tới Huyễn sĩ lục cấp, Vô tướng thần công và bộ pháp Phiêu Miểu cũng luyện đến tầng thứ hai.

      Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, tốc độ tu luyện quá nhanh cũng có thể khiến căn cơ vững. tại, trừ bỏ Mạc Phong, có ai đến phòng của nàng, cho dù nàng rời vài ngày chắc cũng ai phát .

      Sáng sớm hôm sau, Độc Thiên Diệp để lại tờ giấy cho Mạc Phong biết nàng rời vài ngày, rồi nhảy ra từ bức tường hẻo lánh.

      Đến đường lớn, Độc Thiên Diệp thấy rất tốt. Đến thế giới này hai tháng, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi tiểu viện.

      Hai bên đường có kiến trúc cổ phương Đông, cũng có kiến trúc mang phong cách phương Tây, có cửa hàng vũ khí, tiệm thức ăn, cửa hàng quần áo. Tuy rằng thời gian vẫn còn sớm, nhưng đường có rất nhiều người qua lại. Nhìn thấy Độc Thiên Diệp, tốp năm tốp ba tụ lại chỉ trỏ.

      Độc Thiên Diệp nhìn bọn họ chút rồi để ý nữa, nàng có nhiều thời gian lãng phí vào việc này. Nhìn thấy tiệm may y phục, nàng bước vào.

      Ông chủ đứng trong quầy tính tiền, ngẩng đầu chuẩn bị chào đón, vừa thấy người vào là phế vật A Cửu, tươi cười lập tức cứng lại: “Ngươi tới đây làm gì? nhanh ! Mới sáng sớm, đừng mang xui xẻo đến đây. là xui xẻo !”

      Độc Thiên Diệp nhìn cái, : “Các ngươi mở cửa phải là để buôn bán sao? Sao lại đuổi khách hàng ra ngoài?”

      “Người có tiền mới là khách, phế vật ngươi có tiền sao?” Ông chủ khinh thường nhìn nàng.

      Lười tốn nước bọt, Độc Thiên Diệp nhìn nhìn y phục trong tiệm, ném kim tệ quầy: “Mang bộ y phục nam màu đen theo kích cỡ của ta.” xong, them nhình phản ứng của ông chủ, nàng cầm bộ y phục vào phòng thay.

      Thay quần áo xong, cột sơ mái tóc thành kiểu nam tử, trong gương lập tức xuất nam tử tuấn tú môi hồng rang trắng. Trải qua hai tháng rèn luyện, sắc mặt nàng còn vàng như ánh nến nữa. Nhưng cúi đầu nhìn bộ ngục của mình, nàng chép chép miệng. Sân bay nha, giả nam tử nũng cần tốn nhiều công sức !

      Nàng bước ra liền thấy y phục được chuẩn bị tốt, vung tay lên, cất vào nhẫn gia.

      Lúc gần , ông chủ còn mỉm cười với nàng: “Hoan nghênh lần sau lại tới !”

      Ra khỏi tiệm may y phục, Độc Thiên Diệp lại mua thêm ít thức ăn. Bên trong nhẫn gian khí, có thời gian, bỏ vật nóng vào, lúc lấy ra vẫn còn nóng hầm hập.

      Sau đó, nàng chọn con đường hẻo lánh ra khỏi thánh, về phía sơn mạch Miễn Miễn.
      Sơn mạch Miễn Miễn là sơn mạch lớn nhất Đế quốc Mạc Đồng Tư, kéo dài qua toàn bộ phía nam của Mạc Đồng Tư. Toàn bộ sơn mạch chia làm ngoại vi, trung vi, nội vi và vùng trung tâm. núi có vô số huyễn thú và thảo dược. Huyễn thú ở vùng ngoại vi phần lớn là động vật và linh thú chưa mở ra linh trí, vùng trung vi có nhiều thánh thú, bên trong nội vi là nơi của trú của thần thú. có ai vào vùng trung tâm nên ai biết ở đó như thế nào. Mọi người săn cũng chỉ ở ngoại vi cùng trung vi, người có nhiệm vụ mới có thể vào vùng nội vi.

      Độc Thiên Diệp tới rừng cây, tay phải cầm chủy thủ lấy ra từ nhẫn gian, chuôi đao mạ vàng óng ánh, lưỡi đao mỏng như cánh ve. Nàng chọn nó là vì nhìn nó rất sắc bén, còn về phẩm chất của vũ khí, thứ lỗi cho nàng, nàng cũng biết.

      Rào rào rào rào………

      Độc Thiên Diệp dừng bước, nhìn lùm cây trước mắt.

      Rào rào rào rào………

      Bỗng dưng, Độc Thiên Diệp nhảy về phía bên trái. Nơi nàng vừa đứng bị nọc độc ăn mòn thành cái động lớn.

      Thu hồi chủy thủ, hai tay ngưng tụ huyễn lực đánh về phía lùm cây. con rắn độc khổng lồ dài mười thước xuất trước lùm cây, vảy rắn màu bạc, đuôi chuông vung lên phát ra tiếng.

      Linh thú rắn đuôi chuông cấp ba! Linh thú sơ cấp, lực công kích tương đương với Huyễn sĩ đỉnh (đỉnh: cao nhất). tại, đối với nàng, đây là khiêu chiến .

      người rắn giằng co lúc, sau đó con rắn phát ra công kích đầu tiên, cái đuôi vung về phía Độc Thiên Diệp, tạo nên vùng đầy bụi. Độc Thiên Diệp vận dụng bộ pháp Phiêu Miểu lùi về sau, đồng thời phát ra huyễn lực ném về phía rắn đuôi chuông, cái đuôi bị huyễn lực đánh trúng.

      dừng lại ở đó, Độc Thiên Diệp liền đánh vào nơi bảy tấc của con rắn. Đầu rắn đuôi chuông uốn éo, phun ra nọc độc hướng về phía Độc Thiên Diệp, khiến nàng đổi hướng, nhảy tránh sang bên.

      Nọc độc con rắn phun đến liên tiếp, Độc Thiên Diệp càng ngừng né tránh, vận hành tận cùng bộ pháp Phiêu Miểu tầng hai, vừa tránh nọc độc của con rắn, vừa ngưng tụ huyễn lực đánhvào nơi bảy tấc của nó.

      Nhìn thấy nàng ngừng né tránh, rắn đuôi chuông phun nọc độc vào bên trái Độc Thiên Diệp, đuôi rắn lại đánh vào bên phải nàng.

      Độc Thiên Diệp nhất thời tránh được, bị đuôi rắn đánh trúng, bị văng ra ngoài, ngã xuống đất, ngụm máu tanh ngọt phun ra từ yết hầu.

      Đuôi rắn được dịp dánh tới, Độc Thiên Diệp lăn vòng đất, né tránh thành công.

      Đứng lên, phun ra ngụm máu, ý niệm vừa động, chủy thủ xuất tay phải. Tay trái ngưng tụ huyễn lực, đánh vào con mắt của rắn đuôi chuông. Vì né tránh, con rắn nghiêng đầu qua bên trái. Nhân cơ hội này, Độc Thiên Diệp về phía sau con rắn, nhảy lên , vận dụng Vô tướng thần công, vung chủy thủ chém mạnh vào chỗ bảy tấc của nó. Rắn đuôi chuông đau đớn, thân thể loạng choạng trong trung, Độc Thiên Diệp lại bị đánh văng ra ngoài.

      Hai chân vừa tiếp đất, nàng ngẩng đầu, nhìn con rắn đuôi chuông mất dần hô hấp, nằm mặt đất nhúc nhích.

      hề giữ hình tượng, nàng ngồi xổm xuống, thở hổn hển. Cảm nhận được huyễn lực trong đan điền rỗng tuếch, Độc Thiên Diệp liền biết, Huyễn sĩ lục cấp, đủ !

      Sauk hi nghỉ ngơi khá tốt, dcts đến bên cạnh con rắn, rút chủy thủ ra. Nhìn chủy thủ dính máu, nàng vừa long gật đầu. Quả nhiên là đao tốt. Da rắn cứng như vậy, nó lại dễ dàng chém vào lại hề dính giọt máu.

      Đứng trước đầu rắn, mổ ra lấy ma tinh, vung tay lên, xác rắn liền bị thu vào nhẫn gian.

      Muốn ăn ta? Hừ hừ, tỷ tỷ đây lột da ngươi, nấu canh rắn !
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 8

      HƯ ẢO GIẢ DỐI

      Mấy ngày tiếp theo, Độc Thiên Diệp luôn luôn ở vùng ngoại vi của sơn mạch Miễn Miễn, tìm đánh linh thú. Sau vài ngày, huyễn lực của nàng cũng được củng cố them, Vô tướng thần công cùng bộ pháp Phiêu Miểu cũng tiến bộ ít. Xem ra, luyện tập ở đay quả nhiên là quyết định sai.

      Hôm nay, Độc Thiên Diệp ở bờ song rửa sạch miệng vết thương. Vừa rồi, nàng chiến đấu với linh thú cấp năm. Lực công kích cùng phòng ngự của đối phương tệ, vất vả mới giết được nó, mà chính nàng cũng bị thương.

      Băng bó vết thương tốt, Độc Thiên Diệp chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên phát bên bờ song có loại thực vất cao khoảng 20 – 40 ly. Thân ngoài bóng loáng, cuống lá dài bằng ngón tay cái, lá có hình kim, phiến lá có nhiền lá ghép thành hình bầu dục, giữa các phiến lá có long cứng màu trắng.

      Chớp chớp mắt, quả , đây phải là tư nhiên, loại gia vị dành cho đồ nướng mà kiếp trước nàng hay ăn sao?

      Kiếp trước, nàng thân là Đại tiểu thư của thế gia cổ võ, trừ bỏ tủ luyện và làm nhiệm vụ, nàng thích nhất là thức ăn ngon. Mấy món ăn thường, dù trung hay tây, hay là món ăn nổi tiếng nàng đều làm được. mà đồ nướng là món nàng thích nhất. Cho nên, vừa nhìn thấy gia vị của món nướng, nàng cùng nhịn được tia giật mình.

      Hái được hơn phân nửa, để lại ít. Cho nó tiếp tục phát triển, về sau lại hái tiếp.
      Thu thập xong xuôi, nàng tiếp tục vào bên trong. Trước trời tối, nàng rốt cuộc cũng tìm được nơi trống trải. Ở đây có dấu vết gì, hiển nhiên đây là nơi người ta thường lui tới.

      Thuần thục dựng lều trại, sau đó nàng tìm ít củi về nhóm lửa. Lúc trở về, nàng phát bên cạnh có thêm hai cái lều trại, bên cạnh còn có bốn người. Mấy người kia nhìn thấy Độc Thiên Diệp đều có chút kì quái, bất quá cũng lễ phép gật đầu chào hỏi.

      Độc Thiên Diệp cũng gật đầu chào, liền trở về lều của mình, nhóm lửa, sau đó lấy ra thịt rắn đuôi chuông được rửa sạch , rồi lại lấy chủy thủ cắt thịt ra từng miếng .

      Nhìn vào nhẫn gian, cuối cùng lại chọn loại vũ khí bằng thiết, đem thịt xếp lên, đặt lên ngọ lửa nướng. Trong lúc nướng, nàng theo thứ tự rải ít muối, dầu vừng. Thịt rắn săn lại, phát ra thanh “xèo xèo”. Mùi hương lan ra, liền thu hút ánh mắt của những người kia.

      “Oa, thơm quá a!” Màn lều trại được vén lên, bóng dáng màu đỏ xuất , trong chớp mắt liền đứng trước mặt Độc Thiên Diệp.

      “Oa, thơm quá ! Huynh đệ, có thể mời ta chút ?” Thân ảnh nam tử di chuyển trước đống lửa.

      Độc Thiên Diệp giương mắt nhìn cái, thiếu niên mười tám mười chin tuổi, mắt màu vàng kim, vóc dáng cao 1m8, trường bào đỏ thẫm được mặc tùy ý mà đàng hoàng.

      “Vì sao ta phải mời ngươi ăn?” hề nhìn , lấy ra gia vị hôm nay mới hái, rắc lên thịt, nhất thời, hương vị đậm đà dâng lên.

      “Bởi vì đồ ăn ngon phải chia sẻ với người khác mới được a! Thịt nướng của ngươi thơm, khẳng định ăn cũng rất ngon nha!” Mỗ nam sắp bị nước miếng của mình bao phủ rồi.

      Hai mắt Độc Thiên Diệp nhíu lại. Lần đầu tiên nướng thịt cho Như Yên, nàng cũng : “Thịt nướng của ngươi thơm, khẳng định ăn cũng rất ngon nha!”

      “Cho ngươi.” Đem thịt nướng chin đặt vào đĩa, đưa cho mỗ nam, nàng lại cúi xuống tiếp tục nướng thịt.

      Mỗ nam bưng đĩa lên, cầm thịt nướng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa : “Ăn ngon ! Quả nhiên là món thịt nướng ngon nhất ta từng ăn a! Đúng rồi, ta gọi là Đạn Kinh Thiên, ngươi tên gì?”

      Nhìn Đan Kinh Thiên vừa ăn vừa phồng miệng vì nóng, Độc Thiên Diệp đột nhiên muốn trêu chọc , nghĩ nghĩ : “Ta là con nhà niết nê hoàn (cái này ta biết là gì) ở phố Huyền bí, trấn Hư Ảo bên cạnh thành Giả Dối.”

      Đan Kinh Thiên xoa xoa gáy, : “Thành Giả Dối, trấn Hư Ảo? Sao ta chưa từng nghe qua? Còn có, niết nê hoàn là cái gì?”

      “Xì…”

      “Xì…”

      “Ha ha…”

      trận cười truyền đến, là mấy người lúc trước gặp qua. Ba nam nữ, đều là khoảng dưới 20 tuổi. Nữ tử mặc váy dài màu tím, tóc cột sau đầu đơn giản, khuôn mặt tươi cười trong sang. Ba nam tử khác, người mặc trường bào màu lam, mặt lộ ra nụ cười ôn hòa. người khác mặc trường bào màu đen, mặt cũng lên nụ cười. Người còn lại mặc áo giáp màu hoàng kim, vẻ mặt chút thay đổi.
      “Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi đừng để ý đến . Cái tên Kinh Thiên này chính là người tham ăn, suy nghĩ rất đơn giản.” Nữ tử duy nhất mở miệng: “Ta là Dạ Thương Lan, người mặc áo màu lam là Mạc Tử Khanh, áo đen là Long Tường, còn tên mặt than kia là Hạ Nham. Ta có thể nếm thử thịt nướng của ngươi ?”

      Đan Kinh Thiên bị mọi người cười liền khó hiểu: “Có gì mà buồn cười chứ?”

      “Ngốc !” Mạc Tử Khanh gõ đầu Đan Kinh Thiên, “Ngươi thử ghép mấy cái tên đó lại .”

      “Giả dối, hư ảo, đậu, nê hoàn, ách, giả dối hư ảo đậu ngươi ngoạn (cái này ta bó tay)! phải chứ, huynh đệ, ngươi đùa giỡn ta!”

      Thấy Đan Kinh Thiên bừng tỉnh đại ngộ, mấy người kia cười càng vui vẻ hơn. Độc Thiên Diệp cũng nhịn được mà bật cười.

      “Huynh đệ, ngươi thả cái gì vào thịt nướng vậy, sao lại thơm như vậy chứ?” Đan Kinh Thiên ăn xong phần của mình, lại chôm vài miếng trong đĩa của bọn Thương Lan.

      “Này.” Độc Thiên Diệp lấy ra vài ngọn tư nhiên, “Đây gọi là tư nhiên, là gia vị của món nướng. Lúc ngươi nướng thịt, rắc lên ít, chẳng những tang thêm hương vị cho món ăn, còn có thể khử mùi thịt.”

      Đan Kinh Thiên ngửi ngửi thử: “Nghe mùi cũng mãnh liệt như vậy a.” Bất qua vừa , lại vụng trộm đem mấy ngọn tư nhiên thu vào nhẫn gian, cũng kín đáo nhìn biểu cảm của Độc Thiên Diệp.

      “Ngươi thích giữ .” Nhìn động tác của Đan Kinh Thiên, Độc Thiên Diệp có chút buồn cười.

      “Ha ha, sao?” Huynh đệ, ngươi tốt, người ban như ngươi ta định rồi.” Đan Kinh Thiên cười ha ha: “Nhưng mà, huynh đệ, ngươi tên gọi là gì?”

      Độc Thiên Diệp nhìn Mạc Tử Khanh cái, : “Ta gọi là Độc Thiên Diệp, mọi người ở Kỳ Phong thành đều gọi ta là phế vật A Cửu. Ta như vây, ngươi còn muốn làm bạn sao?”

      “Hả? Ngươi chính là phế vật A Cửu nổi tiếng khắp Kỳ Phong thành sao?” Đan Kinh Thiên trợn tròn mắt ếch lên.

      CHƯƠNG 9

      TRÁI TIM MẠNH MẼ

      Nghe thấy người trước mặt chính là phế vật A Cửu ma khắp Kỳ Phong thành ai biết, mấy người Dạ Thương Lan vô cùng bất ngờ. Nhất là Mạc Tử Khanh, nụ cười mặt có chút cứng đờ, ánh mắt chợt lóe.

      “Đúng vậy, ta chính là phế vật A Cửu. Ngạc nhiên lắm sao?” Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Độc Thiên Diệp có chút khinh thường .

      “Ách, có chút kinh ngạc. Nhưng mà, cho dù ngươi thể tu luyện huyễn lực cùng kiếm khí, ngươi vẫn là bằng hữu của Đan Kinh Thiên ta!” Đan Kinh Thiên bắt lấy bả vai Độc Thiên Diệp, vỗ ngực : “Hơn nữa, ngươi nướng thịt ngon như vậy, về sau, ai dám ngươi là phế vật, ta liền đánh .”

      Nhìn bộ dáng Đan Kinh Thiên vỗ ngực hùng hồn, trán Độc Thiên Diệp đổ mồ hôi lạnh, tình cảm của tên nhóc này lại gắn liền với thịt nướng a.

      “Ngươi thực thể tu luyện huyễn lực và kiếm khí sao? Vậy ngươi đến sơn mạch Miễn Miễn rất nguy hiểm đó.” Dạ Thương Lan nhìn Độc Thiên Diệp, trong mắt toát lên vẻ đồng ý.

      Bình thường, Huyễn sư và Kiếm sư cũng dám đến sơn mạch Miễn Miễn mình, huống chi là người thể tu luyện như nàng?

      “Ha ha, ta đến sơn mạch Miễn Miễn đương nhiên là để săn, bằng thịt nướng các ngươi ăn là từ đâu ra? thể tu luyện sao, con đường nay được, vẫn còn con đường khác. Cường giả chân chính, cho dù là thể chất phế vật, cũng thể ngăn tiến về phía trước. Nếu , gặp thần sát thần, gặp phật sát phật !” Nghĩ đến cha mẹ bị mất tích, trong mắt Độc Thiên Diệp nảy lên tia lãnh ý.

      “Ha ha… hổ là huynh đệ của ta! Đủ bá đạo !” Đan Kinh Thiên cười lớn.

      “Ân, Thiên Diệp, ngươi tệ !” Dạ Thương Lan cũng .

      “Ngươi có trái tim mạnh mẽ, tệ.” Ngay cả Hạ Nham cũng nhịn được câu, bất quá mặt than vẫn là mặt than.

      Mạc Tử Khanh cùng Long Tường đều cười tươi, vẻ mặt vẫn còn nét tự hỏi.

      Đột nhiên, Độc Thiên Diệp đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía. Tiếp theo, mấy người Hạ Nham cùng Mạc Tử Khanh cũng đứng lên.

      con phong lang từ trong rừng phóng ra, tiếp theo là con thứ hai, thứ ba,… Rất nhanh, mấy người bọn họ liền bị mười mấy con linh thú cấp ba vây quanh.

      “Nhiều linh thú như vậy !” Đan Kinh Thiên bước từng bước, đứng chắn trước mặt Độc Thiên Diệp, : “Huynh đệ, lất nữa ngươi nhớ theo sát ta. Bằng , nhiều linh thú như vậy, ta cũng khó bảo vệ an toàn.”

      Mấy người khác cũng đứng bên cạnh Độc Thiên Diệp, cố ý vây nàng bên trong.
      Nhìn mấy người chắn phía trước mình, Độc Thiên Diệp nhếch khóe miệng, : “Đây còn làm khó được ta. Ta tại cần bằng hữu. Ta cần là đồng đội có thể khiến ta yên tâm phó thác phía sau lưng của mình, cùng nhau song vai đối chiến với kẻ địch.” xong, cầm lấy chủy thủ, vận hành bộ pháp Phiêu Miểu tấn công vào bầy sói.

      Đá, chém, đâm, động tác sạch lưu loát, chỉ chốc lát giải quyết xong mấy con phong lang.

      Nhìn Độc Thiên Diệp lao ra khỏi vòng bảo hộ, mọi người đều sững sốt. Sau đó, họ đều ngưng tụ huyễn lực, đánh về phía mấy con phong lang khác. Dạ Thương Lan, Đan Kinh Thiên cùng Long Tường, Mạc Tử Khanh đều là huyễn lực màu vàng. Dạ Thương Lan cùng Long Tường có 7 ngôi sao , Đan Kinh Thiên cùng Mạc Tử Khanh có 8 ngôi sao . Mà Hạ Nham lại có thanh kiếm 7 ngôi sao . Trình độ như vậy, 20 năm tu luyện, ai phải thiên tài.

      Sau khắc (15 phút), hai mươi mấy con phong lang té ngã xuống đất. Nhìn thi thể phong lang dưới chân Độc Thiên Diệp, mọi người đều ngạc nhiên khếp được miệng.

      lâu sau đó, Đan Kinh Thiên mới phun ra câu: “Mẹ nó, ngươi là phế vật A Cửu?”

      Thuần thục lấy ma tinh, đem thi thể cất vào nhẫn gian, Độc Thiên Diệp quay đầu, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của mọi người. Nhún nhún vai, nàng cung định giải thích.

      Thu thập xong chiến lợi phẩm, mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, tìm nơi cách xa nơi này mà hạ trại lần nữa.

      Mùi máu tươi, có đôi khi rất phiền phức.

      - - - o0o - - -

      Sáng sớm hôm sau, tia nắng mặt trời len lỏi vào từng kẽ lá.

      “Huynh đệ Thiên Diệp, chúng ta đều là đệ tử của Học viện Đế quốc, lần này đến đây là làm nhiệm vụ. tại, thời gian làm nhiệm vụ còn nhiều lắm, cho nên chúng ta phải trở về. Ngươi có muốn chung với chúng ta ?” Đan Kinh Thiên nhìn Độc Thiên Diệp, ánh mắt chớp chớp ngừng.

      Nhìn nhìn con đường vào nội vi, Độc Thiên Diệp lắc đầu: “Các ngươi về trước , ta còn muốn ở đây thời gian.”

      Mấy ngày nay, nàng luôn có cảm giác như có gì đó gọi mình. cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, cho nên nàng quyết định vào trong xem thử. Nhưng nàng cũng định cho mấy người trước mắt biết, bằng kế hoạch của nàng phải ngâm nước nóng rồi.

      “Vậy được rồi ! Về sau, ngươi nhất định phải đến Đế Đô tìm bọn ta đó ! Ta nhớ thịt nướng của ngươi. Ân, cũng nhớ ngươi.” xong, Đan Kinh Thiên còn trịnh trọng gật đầu.

      Mọi người giăng hắc tuyến tập thể… (_ _|||)

      "Tháng 9 năm sau, Học viện Đế quốc chiêu sinh, nếu có cơ hội, có thể thử xem.” Long Tường mỉm cười.

      “Học viện Đế quốc chiêu sinh? Ta lo lắng.” Độc Thiên Diệp gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết .

      “A, đúng rồi. Ngươi là huynh đệ của ta, ta phải cho ngươi tin vật mới được.” xong, Đan Kinh Thiên liền tìm gì đó trong nhẫn gian. hồi lâu, lấy ra cái lệnh bài, bên điêu khắc văn tự phức tap, mặt trái có khắc bốn chữ ‘Thiếu chủ đánh thuê’.

      “Thiếu chủ đánh thuê?” Độc Thiên Diệp nhìn lệnh bài, mờ mịt lúc.

      “Đúng vậy. ta là thiểu chủ Tổng Công hội Lính đán thuê, có lệnh bài của ta, về sau, có ai khi dễ ngươi, ngươi có thể cầm lệnh bài đến Công hội Lính đánh thuê nào đó điều động nửa lực lượng. Thế nào, lệnh bài của ta tệ nhỉ !” Hai mắt Đan Kinh Thiên tinh thuần trừng lớn, chờ khích lệ.

      Đột nhiên, nàng nhớ đến lúc trước nghe , Công hội Lính đánh thuê có Hội trưởng chuyên bao che khuyết điểm, Thiếu chủ hay làm bậy. tại mới biết, Thiếu chủ hay làm bậy kia vẫn là tiểu hài tử tham ăn, vì thịt nướng mà bán mình.
      Độc Thiên Diệp thu lệnh bài vào nhẫn gian, cứ nhận trước, có dung hay để sau.

      Trước khi , Độc Thiên Diệp trò chuyện cùng Mạc Tử Khanh.

      “Ta biết ngươi là người Mạc gia tại Đế Đô. Cám ơn ngươi giữ bí mật giúp ta, chưa ta là nữ.” Độc Thiên Diệp mở miệng đầu tiên.

      “Có số việc cần dùng mắt nhìn.” Nhìn Độc Thiên Diệp ràng 15 tuổi, vọc dáng lại bé như mới 12, 13 tuổi, cần tưởng tượng cũng biết mấy năm nay nàng sống như thế nào.

      Tuy rằng cảm thấy lời của Mạc Tử Khanh có chút khó hiểu, Độc Thiên Diệp vẫn gật gật đầu.

      Sau đó, bọn họ liền cáo từ. Đan Kinh Thiên được mấy chục thước, đột nhiên quay lại, hét: “Sang năm ngươi nhất định phải đến nha, đến lúc đó ta liền tiếp ứng ngươi.”
      Mọi người lại đầy hắc tuyến ! Độc Thiên Diệp thực còn gì để . Kỳ thực nàng rất muốn , chúng ta phải làm chuyện gì xấu, ngươi nên dung từ tiếp ứng này chứ?!
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10

      KHẾ ƯỚC SINH TỬ

      Sau khi tách khỏi mấy người kia, Độc Thiên Diệp bắt đầu vào vùng nội vi. Tiếng gọi ngày càng mãnh liệt, cho dù biết nội vi nguy hiểm vô cung, nàng cũng muốn nhìn xem đó là cái gì.

      Đột nhiên, bầu trời như bị che khuất, bóng đen bao trùm. Độc Thiên Diệp ngẩng đầu, liền nhìn thấy con chim khổng lồ bay trung. Hình dạng giống như gà, đỉnh đầu có ba sợi lông vũ. Cánh chim màu da trời, lông đuôi dài, bay dươi ánh nagws như coa hào quang, hai cảnh sải dai ước chừng hơn mười thước.

      Thần điểu Thanh loan!

      Thanh loan bay đầu Độc Thiên Diệp chốc lát, bay xuống, bắt lấy nàng rồi bay lên cao. Cuồng phông thổi loạn, Độc Thiên Diệp bị thổi làm đau.

      biết bay bao lâu, Độc Thiên Diệp chỉ biết mình bày ra khỏi trung vi, thậm chí qua khỏi nội vi. Cuối cùng, Thanh loan đáp xuống sơn động, mở miệng : “Vào !”

      Đối mặt với thức lực chênh lệch quá lớn, Độc Thiên Diệp thuận y bước vào trong động. Bị chộp tới đây lâu như vậy, nàng cũng biết trong đây có chuyện cần nàng giải quyết. Thấy Độc Thiên Diệp di vào, Thanh loan nhanh chóng biến hoa, sau vào.
      Độc Thiên Diệp bước vào, qua con đường hẹp dài, cuối cùng vào trong cái động rộng lớn. Sơn động trống trải chỉ có quả trứng phát ra kim quang được dặt tảng đá.

      Nhìn kim đản (quả trứng màu vàng kim) trước mặt, cảm giác kêu gọi quen thuộc khiến nàng bất tri bất giác đến gần hơn. Độc Thiên Diệp vươn tay phải ra, vuốt ve kim đản, ngón giữa đột nhiên tê rần, giọt máu tươi rơi trúng kim đản, chậm rãi thấm vào. Dung hợp máu tươi, kim quang chậm rãi biến thành màu đỏ. Sau đó, phần lớn huyễn lực thông qua tay phải tiến vào thân thể, tiến sâu vào từng tế bào gân mạch hẹp.
      Bất thình lình xảy ra đau đớn, sắc mặt Độc Thiên Diệp trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng. Nàng muốn rút tay về, lại phát tay phải bị dính chặt vào kim đản.

      thanh nhàng phát ra: “Lấy giọt máu tươi, sinh mệnh dung hợp, tương giao tương hòa, khế ước sinh tử, từ nay về sau, chung sinh mạng, có bằng lòng ?”

      Biết tình huống tại còn quay lại, Độc Thiên Diệp cắn răng : “Ta nguyện ý.”

      xong, xung quanh tạo thành vầng bạch quang bao vây người trứng, sau đó hình thành khế ước lên mi tâm của Độc Thiên Diệp, sau đó chậm rãi biến mất.

      Huyễn lực ngừng tiến sâu vào trong thân thể, nàng cảm nhận được gân mạch toàn thân như đứt lìa từng đoạn. Phốc, đạo hỏa diễm kim sắc phát ra từ đan điền, chạy khắp nơi trong gân mạch, đốt cháy từng nơi, đánh gãy gân mạch rồi chậm rãi biến mất. Đau đớn kịch liệt làm cho nàng thể chống đỡ được thân thể, té ngã mặt đất.

      Nủa canh giờ sau, gân mạch còn bị xé rách, lúc này, nàng giống như mới ngoi lên trong nước, tóc dán vào gương mặt, y phục cũng có thể vắt ra nước. Dưới chân ra 6 ngôi sao , sau đó ra thêm viên, lại viên, rồi lại thêm viên, sau đó, 9 ngôi sao chậm rãi dung hợp, hình thành ánh trăng, ánh trăng chậm rãi biến mất rồi xuất 9 ngôi sao.

      Huyễn sư cữu cấp ! Độc Thiên Diệp lúc thăng từ huyễn sĩ lục cấp đến Huyễn sư cửu cấp !

      Chậm rãi, Độc Thiên Diệp tỉnh lại trong đau đớn. Nàng dung tinh thần lực tra xét gân mạch, nhất thời ngấy ngẩn cả người. gân mạch hẹp trước kia trở nên rộng lớn, trước kia và tại như dòng suối cùng sông lớn. Hơn nữa, độ dày của gân mạch cũng thể so sánh nổi, còn kim sắc.

      Trong đàu nàng đột nhiên nghe thấy thanh của Đản Đản: “Tầng phong ấn thứ nhất của Luyện hồ được giải.” Đồng thời, trong đầu nàng lên đoạn ngự thú quyết.

      “Ngự thú quyết?”

      Độc Thiên Diệp đứng dậy, nhìn kim đản tảng đá. Đây là khế ước thú sinh tử của nàng? Nàng khế ước với quả trứng khó hiểu?

      Phương thức khế ước của Huyền Nguyệt đại lục có ba loại: Khế ước sinh tử, người khế ước cùng huyễn thú sinh mạng tương liên với nhau, cùng sống cùng chết; Khế ước ngang hang, sống chết của bên, thực lực bên kia chỉ bị giảm cấp; Khế ước chủ tớ, chủ nhân chết, huyễn thú cũng chết, nhưng huyễn thú chết, chủ nhân có ảnh hưởng gì.

      Nghiên cứu cả nửa ngày, Độc Thiên Diệp cũng biết đây là trứng huyễn thú gì. Nàng nhịn được lấy tay đụng đụng kim đản, ‘răng rắc’ tiếng, kim đản xuất vết rách.

      “Ách, phải chứ? Bị ta đụng hỏng rồi sao?” Độc Thiên Diệp sửng sốt, nếu quả trứng này hỏng mất, có phải nàng cũng hỏng theo hay ?

      “Ha ha… phải hỏng, là nó muốn ra.” Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, Thanh loan bay đến bên cạnh Độc Thiên Diệp . Nó biết kim đản mình bảo hộ vì sao lại chọn người bé này, nhưng vừa thấy nàng bị đau, cắn muốn rách môi cũng phát ra tiếng kếu la nào, nó biết, đứa này chắc chắn rất kiên cường.

      “Muốn ra?” Độc Thiên Diệp nhìn vết rách ngày càng lớn, cuối cùng rách ra làm đôi, lộ ra cái đầu nho . Tiếp theo, thân thể củng chậm rãi xuất , đỉnh đầu xuất viên ngọc tứ giác.

      Mới sinh ra là Thánh thú?!

      Bột khiếm thảo, gáy xà, yến hạm, vảy rồng, lung rùa, đuôi cá, cẩn thận nhìn cái, có chút quen mắt. Lại nhìn lên, ách, đây phải là đồ đằng xa xưa của Trung Quốc, Phượng hoàng sao?

      Nhìn thấy Độc Thiên Diệp, tiểu Phượng hoàng khẽ kêu tiếng, bấy tới chỗ nàng. Nhìn thấy tiểu Phượng hoàng chớp chớp hai mắt, nàng như sinh ra loại cảm giác than thiết.

      “Ngươi là Phượng hoàng sao?”

      Độc Thiên Diệp hỏi.

      “Chủ nhân ngốc !” thanh nhàng vang lên: “Phượng hoàng, đực là Phượng, cái là Hoàng. Ta là sao có thể là Phượng hoàng. Ngốc.”

      “Vậy ngươi là Hoàng?”

      “Cũng phải tất cả đều như vậy. Thế nhân đều biết, trong Phượng hoàng, đực là Phượng, cái là Hoàng, thiên địa ân ái, có 9 loại: Kim phượng, Sắc phượng, Hỏa phượng, Tuyết hoàng, Lam hoàng, Khổng tước, Đại bằng, Lôi điểu, Đại Phong. Nhưng trước Kim phượng còn có Kim hoàng, bởi vì Kim hoàng có huyết mạch của Chu tước, trọng tứ tướng thần, cho nên tuy ta có tộc nhân, nhưng có địa vị cao nhất trong Phượng hoàng.”

      Tiểu Phượng hoàng xong, cọ cọ vào lòng Độc Thiên Diệp, sau đó bay đến vỏ trứng, ăn luôn nửa. đạo kim quang lóng lánh, tiểu Phượng hoàng lớn lên thước, đỉnh đầu lại lên hai viên ngọc.

      Tiểu Phượng hoàng ngậm nửa khác thả vào trong tay Độc Thiên Diệp: “Chủ nhân, giữ cái này lại, vè sau hữu dụng.” Tiểu Phượng hoàng biến thành con chim màu sắc rực rỡ, đáp vào lòng Độc Thiên Diệp: “Trứng Phượng hoàng đều là tinh hoa tụ thành trong bụng mẹ, về sau chủ nhân có thể dung nó cho nhiều việc khác.” Sau đó, tiểu Phượng hoàng nhìn Thanh loan bên cạnh : “Tỷ chính là vị tỷ tỷ bảo hộ ta nhiều năm như vậy sao? Cám ơn tỷ !”

      “Ha ha… Bảo hộ ngài là sứ mệnh của ta!” Thanh loan nhìn tiểu Phượng hoàng, trong long cảm khái ngàn vạn. Nó biết, quả trứng mình tiếp nhận từ cha mẹ lại sinh ra Kim hoàng.

      “Chủ nhân, ngươi kết khế ước với Thanh loan tỷ tỷ . Bây giờ ta còn chưa lớ, thể chở chủ nhân bay được.”

      Độc Thiên Diệp nhìn Thanh loan, hỏi: “Ngươi nguyện ý với ta ?”

      Thanh loan gật gật đầu, trở lại thái độ bình thường. Độc Thiên Diệp đến gần, đặt tay lên đần Thanh loan, khởi động ngự thú quyết trong đầu, đặt quy tắc khế ước, hai bên hoàn thành khế ước.

      Dưới chân nàng xuất 9 ngôi sao, chậm rãi dung hợp thành , rồi ra 2 ngôi sao.

      Đại huyễn sư cấp 2! Đại huyễn sư cấp 2 chỉ 15 tuổi ! Cho dù là thiên tài đệ nhất đại lục, cũng chỉ tấn chức Đại huyễn sư khi 16 tuổi.

      Tiểu Phượng hoàng lại thăng 2 cấp, từ Thánh thú cấp 3 thăng lên Thánh thú cấp 5.

      đầu Thanh loan ra 3 viên ngọc ngũ giác, lại tăng thêm 1 viên, 4 viên ngọc ngũ giác, Thần thú cấp 4!

      “Chủ nhân, chủ nhân, ta thăng cấp rồi !” Thanh loan cao hứng . nghĩ tới kết khế ước với chủ nhân có thể thăng cấp.

      có nghe kết khế ước có thể thăng cấp nha?” Độc Thiên Diệp có chút kỳ quái.

      “Đây là Ngự thú pháp thượng cổ.” Ngay lúc Độc Thiên Diệp buồn bực, thanh Đản Đản tràn ngập khinh bỉ vang lên: “Ngự thú pháp thượng cổ giống với ngự thú pháp tại. Ngự thú pháp thượng cổ xúc tiến người – thú phất triển đồng thời, ngự thú pháp tại thoái hóa, chỉ muốn dung Huyễn thú làm nô dịch mà thôi.

      “Đản Đản, ngươi tỉnh rồi?” Độc Thiên Diệp có chút cao hứng. Dù sao, Đản Đản cũng vì nàng mà rời khỏi gian vô tận, suy yếu đến mê man.

      “Mẹ nó, lão tử phải Đản Đản!” Đản Đản bạo phát.

      “Ta biết ngươi phải quả trứng, là Thiên châu, nhưng Đản Đản là tên ta đặt cho ngươi, vừa đáng lại chính xác, phải sao? Còn nữa, giọng của ngươi, ách, non nớt như vậy, cần phải lão tử này lão tử nọ, cảm giác rất kỳ quái.”

      “Chủ nhân, đây chính là khí hỗn độn sao? Ta cảm giác được khí hỗn độn nên mới gọi chủ nhân.” Tiểu Phượng hoàng .

      “Ân, đây là Hỗn độn thiên châu, ta gọi nó là Đản Đản.”

      “Đản Đản êm tai a! Ta cũng muốn có tên.”

      “Ngươi sao, gọi là Tiểu Hỏa .” Nàng xoay người nhìn Thanh loan, “Thanh Loan rất êm tai, ngươi vẫn gọi là Thanh Loan .”

      “Đản Đản ca ca, ta gọi là Tiểu Hỏa, về sau chúng ta sống chung với nhau, khanh khách…” Tiểu Hỏa hướng tới đan điền Độc Thiên Diệp mà chào hỏi.

      “Đản Đản, tinh thần lực của ngươi khôi phục rồi sao?” Độc Thiên Diệp để ý tới kháng nghị của Đản Đản.

      có, bất quá có thể hấp thu huyễn lực. Còn nữa, được gọi lão tử là Đản Đản! Quên , lão từ lười với ngươi, nghỉ ngơi. có việc gì cần gọi lão tử.” Đản Đản liếc mắt xem thường, quyết định quan tâm đến nữ nhân vô lương này.

      Cẩm giác Đản Đản trong đan điền chậm rãi chuyển động, khóe miệng Độc Thiên Diệp có chút giương lên. Nàng có cảm giác trong lời của Đản Đản còn tràn ngập đơn như trước. Về sau, mọi người ở chung với nhau, tịch mịch nữa.
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Noi dung truyen nay sao giong cac game Vo lam qua z??? :yoyo38:
      Nhung du sao cung hong truyen cua bn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :