1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13 (1): Linh vị

      Độc Thiên Diệp Đô Đô chuẩn bị dục dũng (cái thùng lớn để tắm trong phim kiếm hiệp đó), ném vào trong nước rất nhiều thảo dược, nước nhanh chóng biến thành màu đen hương vị gay mũi. Nàng đặt Vô Hữu đại sư vào, giúp để đầu của ngập xuống nước.

      Sau đó nàng và Đô Đô vào phòng luyện đan, phòng này là Đô Đô và huyễn thú bên trong chuẩn bị cho nàng. Nàng vào kịp quan sát bài trí ở bên trong, với Đô Đô tên dược liệu cần chuẩn bị, Đô Đô cần rời khỏi, dùng ý niệm đưa dược liệu cần thiết tới đây.

      "Đô Đô, tỷ còn muốn mảnh thiên hoa." Độc Thiên Diệp .

      Thiên hoa từ khi bị Độc Thiên Diệp bỏ vào đây vẫn chưa có sử dụng, bởi vì điều kiện gieo trồng hà khắc, lúc trước Đô Đô mở gian riêng để gieo trồng, trừ bỏ Đô Đô, người khác biết ở nơi nào.

      "Được." Đô Đô trả lời. Rất nhanh, dược liệu thiên hoa xuất .

      Độc Thiên Diệp nhìn thiên hoa, vẫn màu lam xinh đẹp như trước. Bởi vì lần đầu tiên sử dụng, nàng dám cam đoan có thể thành công, cho nên bảo Đô Đô chuẩn bị nhiều hoa chút, lúc nàng thất bại có thể tiếp tục sử dụng.

      Lấy ra dược lô, Độc Thiên Diệp nhóm đạo hỏa diễm ở dưới, vốn hỏa diễm rất , đến dược lô thành lớn, thiêu đốt toàn bộ phía dưới lô. Đợi khi dược lô nóng hoàn toàn, nàng bắt đầu ném dược liệu vào luyện hóa, đó là quá trình cho phép xuất chút sai lầm. Đến lúc bỏ thiên hoa, nàng trực tiếp bỏ vào, mà là cầm tiểu dược lô khác đến. Bởi vì thời gian và hỏa lực chính xác, thiên hoa bị cháy thành bụi. May mà nàng trực tiếp luyện chế cùng thiên hoa với những dược liệu trước đó, bằng hủy hết dược liệu, phải luyện lại từ đầu.

      Nàng thử lần thứ hai, đến lần thứ tư mới luyện hóa thành công, nàng luyện thiên hoa luyện hóa xong cùng với những dược liệu trước đó, chậm rãi dung hợp, cuối cùng đánh vào huyễn lực, ngưng đan thành công.

      Nhìn đan dược màu lam, Độc Thiên Diệp thở phào nhõm. Nàng vừa xem thương thế của gia gia phát xương cốt vỡ vụn rất nhiều, nếu có thiên hoa nàng cũng nắm chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi cho người.

      Thu thập dược lô, nàng trở lại phòng, nhìn thấy nước trong dũng dục trong suốt, nàng lấy đan dược ra uy cho Hữu Vô đại sư, chỉ lát sau bắt đầu hộc ra từng ngụm từng ngụm máu đen.

      "Này..." Mạc Trì nhìn Vô Hữu đại sư hộc máu, nước trong dũng dục như muốn nhiễm đỏ, lo lắng nhìn Độc Thiên Diệp.

      "Trong cơ thể Hữu Vô gia gia có máu đen. Lục phủ ngũ tạng đều bị thương, xuất huyết nghiêm trọng, nếu loại bỏ, sau này lưu lại di chứng." Độc Thiên Diệp giải thích." Vừa rồi dược bỏ vào để tăng cường thân thể còn có thêm đan dược, cho nên cần lo lắng."

      Rất nhanh, lại tiếp tục hộc máu. Độc Thiên Diệp Đô Đô thay dũng nước sạch, tẩy rửa thân thể rồi đặt giường. Nàng lấy đan dược mới luyện chế ra, nhìn nuốt xuống, tâm trạng nặng nề mới hạ xuống.

      " Đại cữu cữu, đêm nay ta phải về Thánh Hải thành, thể chờ Hữu Vô gia gia tỉnh lại. Các ngươi trong này chiếu cố gia gia, hôm sau người tỉnh lại cho người ăn viên đan dược này." Độc Thiên Diệp giao bình ngọc cho Mạc Trì.

      " Yên tâm . Tình huống bên ngoài thế nào, nếu có chuyện gì nguy hiểm, đưa chúng ta ra ngoài, cần giống như lần trước."

      "Ta biết." Độc Thiên Diệp gật gật đầu chứng tỏ mình nghe lọt, sau đó với những người khác, lắc mình ra khỏi Luyện Hồ.

      Bời vì thời gian trong Luyện Hồ giống bên ngoài, Độc Thiên Diệp ở bên trong ngây người nhiều giờ, thời gian ở bên ngoài cũng chưa trôi qua bao lâu. Lúc ra Giáng Vực còn chưa chuẩn bị xong.

      " Đợi lát nữa." Giáng Vực với Độc Thiên Diệp. Ít phút sau, Độc Thiên Diệp giả sống động xuất trước mặt hai người.

      Giáng Vực sau khi hoàn thành, Độc Thiên Diệp để giả nhân ở lại Vô Ưu đảo, mình và Giáng Vực ngồi lưng Lam Mân ly khai. Lúc các nàng ra đảo Tiểu Tam và Tiểu Tứ cũng phát , nhưng vẫn đến nhìn từng phòng thấy mọi người có còn về nghỉ ngơi.

      Bởi vì thời gian khẩn cấp, Độc Thiên Diệp phân phó Lam Mân toàn lực bay , đáng lẽ mấy giờ mới tới nhưng Lam Mân chỉ tốn hai giờ đến.

      lưng Lam Mân, Độc Thiên Diệp và Giáng Vực ngồi sóng vai. Giáng Vực nhìn mình ngồi cùng chỗ với Thiên Diệp, trong lòng trận cảm khái. nghĩ tới mình có ngày lại ngồi cùng chỗ với nữ nhân, hơn nữa lại là chủ nhân của mình. (^-^)

      Chủ nhân, nghĩ đến hai chữ này, nghĩ tới Giáng Ngục, nhất định là phun hỏa. Nhất thạch song sinh, nhận chủ, Giáng Ngục chạy cũng thoát được.

      Nhưng nữ nhân này, làm cho cảm thấy bất đồng, làm cho nguyện ý cùng nàng, vì nàng làm việc. Nhưng là...

      "Ngươi tính làm gì tiếp theo ?" Giáng Vực hỏi.

      "Tạm thời còn chưa nghĩ tới. Mặc kệ thế nào, thể để cho Thần điện thành công tẩy não mọi người. Nếu ngăn được, phá hủy hai cây cột đó. Đến đảo Thần điện." Độc Thiên Diệp , cũng có đem hai cây cột ở Thần điện thành cái gì.

      Giáng Vực nhìn thiên hạ nho , trong lời lại bá khí như vậy, nhất thời dũng cảm cũng đứng lên.

      "Ta có thể lấy quái hoàng thạch tinh từ cây cột đó ra, cũng có thể bảo hộ bọn họ chịu ảnh hưởng của quái hoàng thạch tinh. Giáng Vực : "Ngươi muốn dùng loại phương pháp nào."

      "Nếu đem quái hoàng thạch tinh trảo ra, người trong Thần điện có phát ?" Độc Thiên Diệp .

      "Chuyện này cái gọi là linh vị có thể cảm nhận được.” Giáng Vực .

      "Vậy còn phương án thứ hai ?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      " . Hoàng thạch tinh nho thể cảm nhận được tồn tại của ta." Giáng Vực tự tin .

      "Chúng ta dùng loại thứ hai ." Độc Thiên Diệp nghĩ nghĩ, quyết định chọn phương án thứ hai.

      Linh vị biết chẳng khác nào Thần điện biết. khi Thần điện phát , vậy học viên của học viện nguy hiểm. Bây giờ bọn họ thể để Thần điện phát manh mối. Hơn nữa nghĩ đến tế đàn, Độc Thiên Diệp cảm thấy Thần điện bày ra mưu to lớn.

      Lam Mân trực tiếp mang Độc Thiên Diệp đến bên ngoài Thánh Hải thành, bọn họ cũng tiến vào trong thành mà hạ xuống bờ biển. Độc Thiên Diệp lấy ra thông tin thạch với Tạ Bình tìm được Hữu Vô gia gia, bị thương, nhưng tại có việc gì rồi. Sau đó quyết định của mình cho , để thông tri cho đệ tử học viện, đến lúc đó làm bộ như bị tẩy não.

      muốn bị Thần điện phát , khi hừng đông Giáng Vực bắt đầu tản ra linh vụ, cùng thiên nhiên hòa thành chỉnh thể, cũng chỉ dẫn linh vụ thổi đến tế đàn.

      Hai người tiếng động lặng yên vào Thánh Hải thành, đến sân của Phong Giản.

      Độc Thiên Diệp trực tiếp tới phòng ở của Phong Giản, nương theo cửa sổ nhảy vào. Phong Giản mặc áo ngủ, phát có người tiến vào, lập tức nhảy dựng lên, tấn công đối phương.

      Độc Thiên Diệp cầm trụ Phong Giản đánh úp lại, : "Là ta."

      Phong Giản cả kinh nhìn Độc Thiên Diệp, : " Ngươi làm thế nào trở về ?"

      Độc Thiên Diệp đến cái bàn ngồi xuống, : " Bay trở về."

      Phong Giản buồn bực, cũng đốt đèn, khoác áo ngồi xuống đối diện nàng. Lúc này mới phát ở cửa sổ có nam nhân cực kỳ xinh đẹp ngồi, dưới ánh trăng, mái tóc bạch kim cơ hồ dung hợp cùng ánh trăng.

      " là ai vậy ?" Phong Giản nhịn được hỏi. theo bên người Độc Thiên Diệp là nam nhân, lại là tuyệt thế mỹ nam, tin tức này nếu tên Tử Tiêu kia biết biết phản ứng như thế nào.

      "Đồng bạn của ta." Độc Thiên Diệp chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó về những hiểu biết của mình Vô Ưu đảo với Phong Giản. Nàng quay đầu nhìn Giáng Vực, cho nên biết Giáng Vực nghe được nàng câu đồng bạn vô cùng thỏa mãn, biểu tình rất là cảm động.

      "Ta ở Vô ưu đảo tìm được Vô gia gia các ngươi cần tìm tiếp đâu. Nhưng ngoại công ta và viện trưởng vẫn biết ở nơi nào."

      Phong Giản còn đánh giá Giáng Vực, nghe được lời Độc Thiên Diệp, : " Chúng ta lại thiếu trăm khỏa tẩy tủy đan, thương tâm nha. Nhưng lá gan của ngươi cũng quá lớn, trực tiếp giết Ngưu Viêm khiến ta trở tay kịp."

      "Đó là tự tìm tới cửa mà ?" Độc Thiên Diệp , "Hơn nữa đưa ta tới đó bọn họ muốn ta phải phạm đại sai lầm đúng ? Còn có thể làm cho bọn họ hoài nghi, Ngưu Viêm muốn giết ta, ta phản kháng giết , thế mới thuận lý thành chương, khiến bọn họ hoài nghi. Ta tùy tiện phạm phải sai lầm, như vậy mới kinh động đến bọn họ."

      Nghe Phong Giản , nàng lười cùng lý luận. Chính là cũng vì nghĩ cho nàng, sợ nàng bị Vũ Phách Thiên giải quyết.

      "Vậy hôm nay ngươi đến nơi này của ta làm gì ?" Phong Giản : "Còn chưa tới nữa đêm, phải là muốn cùng ta đêm ?"

      xong, Phong Giản còn tự xưng là phong lưu hướng Độc Thiên Diệp bắn mị nhãn.

      Độc Thiên Diệp trận mồ hôi lạnh, : " Tế đàn rất cổ quái, ngươi có biết chuyện gì ?"

      "Ngươi qua ?” Phong Giản hỏi. Hiển nhiên, biết.

      "Ừm."

      "Vậy ngươi có bị tẩy não hay ?" Phong Giản hỏi. Kỳ cần trả lời cũng đoán được, nếu như bị tẩy não, nàng như thế nào còn đối nghịch với Thần điện, càng đừng hỏi ra vấn đề này.

      “Lần đầu tiên tẩy não, người nào ý chí vững vàng biến thành linh vị tín đồ."

      "Vậy ngươi sao có việc gì ?" Độc Thiên Diệp hỏi. Nếu bị tẩy não, như thế nào có thể ngồi ghế thứ ba của Ám Các.

      "Ta tự có biện pháp." Phong Giản .

      "Cái gì, còn có biện pháp có thể chống cự ?" Độc Thiên Diệp có chút giật mình.

      "Có, nhưng chỉ ta có thể sử dụng." Phong Giản thần bí hề hề .
      Last edited: 6/11/15
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13(2)

      Nhìn Phong Giản thần thần bí bí, Độc Thiên Diệp trực tiếp phát hỏa: "Ngươi thể thẳng sao?"

      "Ách -.-" Phong Giản nghĩ tới Độc Thiên Diệp tính tình lại nóng tính như vậy, : "Thần khí của ta có thể ngăn cản."

      vậy cấp bậc của linh vị so với Huyền Nguyệt đại lục cũng cao, quái hoàng thạch tinh cũng cao, chỉ cần đạt tới cấp huyễn tôn có thần khí ngăn cản, quái hoàng thạch tinh thể ảnh hưởng đối với họ.

      "Ngày mai Thần Tinh Tông muốn mời tứ đại đế quốc đến đàn tế, ngươi có biết chưa?"

      "Biết. Nhưng thần khí của ta chỉ có thể thủ hộ người." Phong Giản .

      "Bọn họ ta giải quyết. Nhưng ta muốn tế đàn nhìn xem, ngươi an bài vị trí cho ta." Độc Thiên Diệp .

      Phong Giản cảm thấy khát nước, lấy cho mình ly trà lạnh, vừa uống đến miệng chợt nghe Độc Thiên Diệp , miếng nước trà hoàn toàn phun ra. May mắn Độc Thiên Diệp tránh mau, bằng bị phun thân.

      "Phải vậy, ngươi ngày mai còn muốn tới tế đàn? !" Phong Giản nhịn được kêu to," Ngươi ở trong này rất là nguy hiểm, ngày mai còn muốn tới tế đàn, ngươi là muốn chết sao?"

      "Ta đương nhiên muốn chết. Ta muốn tự nhiên để cho người khác nhận ra. Để ta thay thế người nào đó bên trong Ám các, sau đó ngươi chỉ việc an bài để ta thay vị trí của là được.”

      Phong Giản vẫn là đồng ý, nếu như bị Thần điện phát , nàng liền nguy hiểm. Nếu Tử Tiêu trở về biết, làm sao giao phó.

      Thấy Phong Giản đồng ý, Độc Thiên Diệp lấy ra mặt nạ, mang lên mặt, xuất Phong Giản giống nhau như đúc. Đáng thương Phong Giản vừa mới uống miếng nước thứ hai lại sặc lần nữa.

      “Được rồi. Thua ngươi luôn.” Phong Giảng , sau đó an bài cho Độc Thiên Diệp vị trí, phải ở tế đàn, nhưng là có thể nhìn thấy mọi tình huống tại tế đàn.

      Sáng sớm hôm sau, Độc Thiên Diệp theo Phong Giản vào tế đàn, giả dạng thành bộ dạng gã sai vặt. Phong Giản , càng bắt mắt càng dễ trà trộn bởi vì có người chú ý đến ngươi.

      Đệ tử tứ đại đế quốc đến phía dưới tế đàn, nhìn đến hai cây cột ở bên , nghĩ tới lời dặn tối hôm qua hiệu trưởng với mình.

      Độc Thiên Diệp vào tế đàn theo Phong Giản, nàng vào đám người phụ cận, nghe bọn họ giọng thảo luận về đại tế tự.

      có tám đại tế tự đến, nghĩ thôi kích động rồi.”

      “Cũng phải lần nào cũng vậy. Lần này những người phân điện ở bên ngoài đều trở về, rất đông.”

      “Lần này Thánh tử cũng trở lại. hình như lâu rồi chưa xuất .”

      “Nghe hôm nay điện chủ mời linh vị, chúng ta lại có thể chiêm ngưỡng dung mạo của linh vị!”

      “Phải ?! quá tuyệt vời.”

      mới thấy, ta cảm thấy hôm nay so với mọi lần càng trang trọng hơn!”

      “Ngươi như vậy ta cũng thấy hình như là rất trang trọng…”

      Độc Thiên Diệp nghe những người này xong, coi như nhìn thấy cái gọi là điên cuồng đối với linh vị. Đây là hiệu quả của việc tẩy não!

      Chỉ chốc lát sau, Thần Tinh Tông cùng tứ đại điện chủ đều đến đây. Bọn họ lên tế đàn, với những người phía dưới: “Hôm nay, chúng ta ở trong này hoan nghênh chúng đệ tử đến từ tư đại đế quốc. Các ngươi là tương lai của Huyền Nguyệt đại lục, là hy vọng của Huyền Nguyệt đại lục. Hôm nay linh vị tại Thánh Hải thành ban cho các ngươi ca ngợi. Thỉnh đệ tử tứ đại đế quốc lên tế đàn.”

      Lời lưu loát sạch , có từ ngữ trau chuốt hoa lệ. Đệ tử tứ đại đế quốc được đệ tử Thần điện dẫn dắt chạy đến tế đàn. Đệ tử tứ đại đế quốc tuy rằng có nghi hoặc, muốn nhìn thấy cái gọi là quái hoàng thạch tinh, cái gì là tẩy não, nhưng vẫn khống chế để bản thân để lộ sơ hở.

      Đùa giỡn ngũ đại huyễn tôn trước mặt cần phải cẩn trọng, bọn họ cũng phải người đơn giản.

      đến tầng thứ nhất, mọi người còn chưa bị gì, đến tầng thứ hai, người tam quốc có vẻ mặt mơ hồ, như là lâm vào ảo cảnh gì đó, đều dừng lại . Đệ tử tư đại đế quốc nhìn thấy, cũng dừng lại, làm bộ chính mình cũng thấy được hình ảnh giống nhau, về phần hình ảnh kia là cái gì, lão đại qua cho bọn họ.

      Độc Thiên Diệp nhìn mặt của người tư đại đế quốc, trong lòng nhịn được buồn cười.

      “Nhìn rất giống! Trước kia như thế nào phát bọn họ có khiếu diễn xuất như vậy.”

      “Ngươi như thế nào mặt kệ người đế quốc khác?” Giáng Vực đình lý bên ngoài nhìn chuyện tình, hỏi Độc Thiên Diệp.

      “Vì sao phải làm như vậy? phải Thần điện ở nơi này động tay động chân sao? Nếu bọn họ có ý chí kiên định bị tẩy não.”

      Độc Thiên Diệp nhìn chút, Thương Cẩn và Lâm Phong đều có bị mê hoặc, nhìn mọi người dừng lại hơi nghi hoặc.

      Chốc lát sau, mọi người đế quốc khác tỉnh táo lại, phỏng chừng là tẩy não xong, bởi vì những người đó nhìn về phía điện chủ Thần Tinh Tông, ánh mắt tràn ngập kích động và cuồng nhiệt.

      Độc Thiên Diệp ý bảo Giáng Vực đem lĩnh vụ bị xua tan mở ra để tránh bị linh vị phát .

      Thần Tinh Tông phát chỉ có hai ba người bị tẩy não, đem hòm đặt ở tế đàn, đem hương án cắm lên , mở hòm ra, đối với hạt châu bên trong tam bái. Những người khác thấy Thần Tinh Tông bái tế, bọn họ cũng giống nhau làm theo.

      Tam bái xong, mọi người đứng dậy, phát hạt châu trong hòm tản mát ra trận quang mang chói mắt, mọi người cơ hồ đều nhắm mắt lại. Chờ hào quang tản , mọi người phát nữ nhân đoan trang cao quý, thân hoa phục xuất đàn tế, đứng bên cạnh Thần Tinh Tông. Nhìn người đó chuyện, phát kia chính là hư ảnh.

      “Linh vị.” Tất cả mọi người quỳ xuống, hướng nàng triều bái. Thần Tinh Tông cùng tứ đại điện chủ cũng xoay người thực đại lễ.

      Linh vị nhìn đệ tử tứ đại đế quốc, bọn họ biểu thực thành kính, nhưng là vừa mới thông qua quái hoàng tinh thạch, tín ngưỡng thu được lại có nhiều, Nàng nhìn thoáng qua đàn tế, tay phải nhàng nhấc lên, : “Mọi người đứng lên .”

      ít người lần đầu tiên nhìn đến hình dáng linh vị, sau khi đứng dậy vụng trộm nhìn nhìn.

      “Trời, lại có người xinh đẹp như vậy!” Có người nhịn được kêu lên.

      “Làm càn!” Nhìn người nọ bất kính với linh vị, Thần Tinh Tông chưởng đánh qua.

      thể.” Linh vị nhàng tiếng, sau đó vung tay lên, huyễn lực bị đánh tan.

      Người nọ như mới vòng Diêm vương môn, sợ tới mức xụi lơ mặt đất. Linh vị đưa thần lực hướng về phía , nhàng vây quanh đưa đứng lên. Trong chốc lát, người nọ liền khôi phục, chính là tinh thần vẫn còn có điểm bị dọa.

      thể tùy ý đả thương tánh mạng người khác.” Linh vị đối với Thần Tinh Tông quát lớn.

      “Là đệ tử lỗ mãng,” Thần Tinh Tông trả lời.

      Nhìn linh vị bảo hộ đệ tử như thế, mọi người cảm thấy linh vị là người có tâm thiện lương.

      Thần Tinh Tông nhận sai, linh vị cũng tiếp tục truy cứu, với đệ tử tứ đại đế quốc: “Ta nghe điện chủ về chuyện của các ngươi, các ngươi đều là có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, về sau Huyền Nguyệt địa lục phải nhờ vào các ngươi.”

      xong, hai tay nàng kết ấn, ánh sáng màu trắng tay nàng tản ra, bay đến bên người đệ tử tứ đại đế quốc phía dưới, bay xung quanh vài vòng rồi chui vào thân thể bọn họ.

      “Các ngươi đều là người tài, vừa rồi là thần chi chúc phúc, có thể giúp các ngươi tăng tốc độ tu luyện. Đây là thưởng cho các ngươi.” Linh vị , thanh tựa hồ có ma lực: “Đương nhiên các ngươi được hưởng điều này, đại biểu các ngươi cũng phải thực trách nhiệm của mình. Về sau duy trì thế giới hòa bình yên ổn là dựa vào các ngươi.”

      “Vâng. Đệ tử nhất định cẩn tuân ý chỉ của giáo hội linh vị.” Cùng nhau trả lời, mọi người thương lượng tốt chuyện này với Độc Thiên Diệp.

      khi như vậy, các ngươi về sau nhất định phải cố gắng, hảo hảo tu luyện. Ta hi vọng ngày kia, có thể nhìn thấy các ngươi đứng đỉnh cao.” Linh vị xong, bóng dáng dần dần nhạt .

      “Cung thỉnh linh vị.” Mọi người lại hành lễ, tiễn đưa linh vị.

      Thần Tinh Tông tiến lên đem hương án hòm thu hồi lại, xoay người đối diện với mọi người : “Thần điện mười năm lần đại tế tự thông qua đệ tử tứ đại đế quốc lưu lại cùng chúng ta vượt qua ngày hội thần thánh này. Mấy ngày nay các ngươi có thể ở huyễn hải lĩnh vực tự do tu luyện, cũng có thể dạo xung quanh. Có chuyện gì cần có thể với đệ tử phụ trách, bọn họ thay các ngươi giải quyết. Hy vọng các ngươi ở đây được vui vẻ.”

      Thần Tinh Tông xong, liền cùng tứ địa điện chủ ly khai. Trước sau đến giờ.

      “Như vậy xong,” Có người giọng oán giận, “Ta còn cảm nhận được liền xong.”

      Đương nhiên, dám oán hận, trừ bỏ đệ tử tư đại đế quốc sợ trời sợ đát kia có người khác.

      Phong Giản xuống dưới, Độc Thiên Diệp theo ly khai tế đàn. Trước khi rời nàng xem chút những người của tam quốc gia, những người này vây cùng chỗ, khích động thảo luận nhận thức đối với Thần điện, đối với linh vị, tựa hồ quên chính mình.

      Độc Thiên Diệp và Phong Giản trở lại sân, nàng tháo mặt nạ xuống, trở lại thành Bách Lý Tà.

      nghĩ tới đơn giản như vậy.” Độc Thiên Diệp , trong lòng có chỗ nào đó thất vọng.

      “Ngươi cũng nên xem thường chuyện này, tuy rằng đơn giản, nhưng được linh vị ban cho chúc phúc, về sau thời điểm tu luyện so với người khác đều nhanh hơn, năng lực lĩnh ngộ cũng đề cao lên. Người của Thần điện so với đại lục thực lực cũng cao hơn đây chính là nguyên nhân chủ yếu.” Phong Giản .

      Đương nhiên, người được tuyển, thiên phú so với người bình thường cao hơn rất nhiều.

      Phong Giản và Độc Thiên Diệp trò chuyện trong phòng, đột nhiên Phong Giản hình như có chuyện, với Độc Thiên Diệp: “Ta ra ngoài chút, ngươi cứ ở trong phòng, nếu có chuyện cần ra ngoài mang theo mặt nạ của ngươi.”

      Phong Giản xong liền ra ngoài, bộ dáng vội vã, giống như xảy ra đại .

      Độc Thiên Diệp ở trong phòng tự hỏi kế hoạch tiếp theo, đột nhiên nghe được Đô Đô truyền , Vô gia gia tỉnh. Nàng lắc mình vào Luyện Hồ, Nhìn Vô gia gia ngồi giường trò chuyện với mọi người. Lúc này sắc mặt hồng nhuận, còn tái nhợt, xem ra ở Luyện Hồ nữa tháng khôi phục lại.

      “Vô gia gia.” Mọi người nhìn Độc Thiên Diệp tiến vào, vẻ mặt đều là tươi cười.

      “Nha đầu.” Hữu Vô đại sư dựa đầu vào gối. nhìn Độc Thiên Diệp, muốn gì đó lại thành lời.

      Mặc kệ lúc trước bị tra tấn như thế nào, chính mình vẫn cố duy trì tỉnh táo, bởi vì sợ ngất bao giờ tỉnh lại. còn chưa tìm được Mạc Chấn Đình, chưa tìm thấy hiệu trưởng, làm sao có thể chết . Tối hôm đó Độc Thiên Diệp cứu , nghe thấy tiếng gọi của nàng, bởi vì nghe được thanh đó, mới yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.

      “Vô gia gia, lần trước đến đế đô thăm ta, kết quả còn để ta tìm. Cần phải trừng phạt.!” (^-^) Độc Thiên Diệp .

      “Ha ha, muốn trừng phạt như thế nào? Ta nuốt lời, con muốn trừng phạt thế nào ta cũng nhận.!” Hữu Vô đại sư cười lớn tiếng, .

      Độc Thiên Diệp nhìn chút, tại vết thương kéo da non, bởi vì có thiên hoa, ngay cả vết sẹo cũng lưu lại. ( Thánh dược làm đẹp đây, mại zô mại zô bà con.) Lúc cười trung khí mười phần, xem ra nội thương cũng tốt rồi.

      “Vậy phạt người nhanh chóng khỏe lại, đến lúc đó có chuyện gì để người đánh tiên phong, ta ở phía sau.” (= :) Độc Thiên Diệp .

      Nghe lời của Độc Thiên Diệp mọi người cười đến cao hứng.

      “Đúng rồi, Vô gia gia, người như thế nào lại đến Thánh Hải thành?”

      Hữu Vô đại sư nghe câu hỏi này trầm mặc trong chốc lát. Mạc gia ngũ huynh đệ cũng thu hồi tươi cười.

      “Ta theo cư dân của Thần điện vào.” Vô Hữu đại sư sửa sang ý nghĩ, bắt đầu đến tình sau khi rời khỏi Độc Thiên Diệp.

      Hữu Vô đại sư sau khi rời Mộng Tiêu Lĩnh, theo con đường hiệu trưởng để tìm manh mối, cuối cùng đoán là vẫn theo Mạc Chấn Đình đến lúc mất tích, có khả năng là ở tổng bộ Thánh Hải thành. Hữu Vô đại sư mặc dù ở giới luyện khí cũng có danh tiếng, nhưng tính tình bất định, cho nên bằng hữu nhiều. ngày ở thành thị phụ cận Châu thành, ở trong khách điếm xa hoa nghĩ biện pháp đến Thánh Hải thành, bởi vì trừ người của Thần điện ai biết Thánh Hải thành ở nơi nào, huyễn hải lĩnh vực lại lớn như vậy, có người dẫn đường, chỉ sợ là chết biển.

      “Ngươi biết, luyện khí sư của Thần điện chỉ vì những người bên trong Thần điện luyện khí. Giống như chúng ta cư dân vùng ngoài, có tư cách thỉnh bọn họ luyện khí.” Người nọ .

      Cư dân vùng ngoài chính là những người sinh hoạt đảo bên cạnh Thánh Linh đảo. danh nghĩa họ là người của Thần điện, nhưng bởi vì thế lực họ mạnh nên mới bị trục xuất đến đảo này, cho nên thực chất cũng thể coi là người của Thần điện. Thân phận của họ ở huyễn hải lĩnh vực chính là thấp kém.

      “Nếu có thể tìm được Hữu Vô đại sư, thỉnh giúp ngươi luyện chế…”

      “Hữu Vô đại sư hành tung bất định, ai biết ở nơi nào đâu? Nghe tính tình quái dị, dễ giúp người khác luyện khí. Ta nào có biện pháp khiến giúp ta luyện khí? Hơn nữa hai ba ngày sau ta phải hồi đảo.”

      Nghe đối thoại của hai người này làm Hữu Vô đại sư nổi lên tâm tư, có thể mượn những người này đưa mình Thánh Hải đảo. Nhưng thể trực tiếp cùng họ giao dịch. Phải nghĩ cách để đối phương cầu mới được. Nghĩ nghĩ, buổi chiều ở phòng luyện khí, đem hai kiện huyễn khí gửi đến luyện khí điếm. Luyện khí sư cùng luyện đan sư giống nhau, thường xuyên đem tác phẩm của mình bán , tựa như lần trước Độc Thiên Diệp mua được mặt nạ cùng huyễn giới vậy. Sau đó khi giao dịch giả vờ cẩn thận để lộ ra thân phận là được. (= :)

      Theo tin tức mà lão bản luyện khí điểm tuyên truyền, tin tức Hữu Vô đại sư ở trong thành nhanh chóng được truyền , hơn nữa còn ở nơi nào. Hai người kia sau khi nghe được tin tức đều rất kích động, nghĩ tới Hữu Vô đại sư lại ở gần đây. Hai người đêm đó bái phỏng Hữu Vô đại sư, nhưng bị là buồn ngủ đuổi , bảo có gì ngày mai hãy . Hai người đành phải chờ hôm sau lại tới.

      Đến buổi chiều Hữu Vô đại sư mới thấy bọn họ, bởi vì người muốn gặp ở tại khách sạn cách con phố. Hữu Vô đại sư nghe người kia xong, bảo cần thời gian ba ngày để luyện chế. Nhưng người nọ ngày mai phải trở về, cho nên Hữu Vô đại sư có khả năng vì mà khai lô luyện chế.

      Lúc này Hữu Vô đại sư giả vờ để lộ mình có dự tính huyễn hải chuyến, tham quan cảnh sắc nơi đây. Người nọ do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng mời Hữu Vô đại sư cùng.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14.1: Tiểu Bạch Cầu đáng

      Cứ như vậy, Hữu Vô đại sư tới huyễn hải lĩnh vực, giúp người kia luyện chế thánh khí, chuẩn bị hỏi thăm về Mạc Chấn Đình bị người Thần điện phát . nếu đánh nhau với huyễn hoàng cao nhất cũng xem như bất phân thắng bại, nhưng người gặp phải lại là Lôi Phượng Khởi, vì thế rất nhanh bị bắt, bị đưa đến hình phòng Vô Ưu đảo. Từ nay về sau bắt đầu cuộc sống bị nghiêm hình tra tấn mỗi ngày.

      Hữu Vô đại sư rất đơn giản, nhưng đám người Mạc lão tam lại tức giận thôi. Hữu Vô đạo sư bị trọng thương như thế nào mọi người đều biết, nếu có Độc Thiên Diệp, hoặc nàng tới đó trễ hai ngày, mất mạng!

      “Thần điện chết tiệt! Mặt ngoài nhìn như thần thánh, ra chính là đám ngụy thần côn!” Mạc lão tam mắng, “ Nhất định phải khiến bọn họ trả giá.”

      “Nếu phụ thân và tiểu muội ở đó, nhất định phải quậy nơi đó long trời lở đất!”

      “Hữu Vô gia gia, người trước kia có nghe được tung tích của ngoại công bọn họ ?” Độc Thiên Diệp hỏi.

      có. Ta đến huyễn hải lâu bị bắt lại . Khụ khụ” Hữu Vô đại sư ho khan hai tiếng, thân thể ra suy yếu.

      Độc Thiên Diệp nhìn , : “Ta nhất định khiến cho Thần điện phải trả giá đại giới!”

      “Khụ khụ, khụ khụ, nha đầu, cần.” Hữu Vô đại sư lại ho khan vài tiếng, , “Thần điện ở Huyền Nguyệt đại lục có địa vị tối cao, con cần bởi vì ta mà đối nghịch với nó.”

      “Hừ, Thần điện bất quá là giả vờ thánh khiết nhưng bên trong khoác áo sài lang!” Nghĩ đến việc tiểu Thiên Diệp mất trí nhớ, sinh hoạt khốn khổ, Độc Thiên Diệp chán ghét .

      “Tại sao con lại vậy?”

      Độc Thiên Diệp kể lại chuyện lần đầu tiên vào Thần điện rồi cảm giác của bản thân hình như Thần điện bày ra mưu gì đó. Hữu Vô đại sư và Tạ Bình có phản ứng giống nhau, đối với mãnh thú thế, bọn họ đều tỏ vẻ bất an.

      Độc Thiên Diệp nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bọn họ, : “Chuyện này con chỉ là đoán mà thôi. tại việc cấp bách chính là tìm được ngoại công và hiệu trưởng. Con cũng giao dịch với Ám các để bọn họ cùng chúng ta hỗ trợ tìm người.”

      “Ám Các? phải đối đầu với Thần điện sao? Nhân mạch làm sao tồn tại ở huyễn hải?” Mạc Trì hỏi.

      “Thế nhân đều biết Ám Các đối đầu với Thần điện, nghĩ rằng tổng bộ Thần điện ở huyễn hải Ám Các thể xuất ở nơi này. Có lẽ ngay cả Thần Tinh Tông cũng cho rằng như vậy. Nhưng bọn họ biết, tổng bộ Ám Các đặt ngay tại huyễn hải lĩnh vực!” Độc Thiên Diệp .

      Người khác đều lá gan nàng lớn, nhưng theo nàng lá gan Tử Tiêu mới là lớn. Đem đại bản doanh của chính mình công khai đặt dưới mí mắt của Thần điện.

      “Ha ha, Các chủ Ám Các lá gan là lớn!” Mạc lão tam .

      “Đúng rồi, Thiên Diệp, lần trước vào sinh nhật của con Các chủ Ám Các cho người đem lễ vật đến, con khi nào có giao tình với Ám Các?” Mạc lão tứ hỏi. Lúc đó mọi người ai cũng tò mò, nhưng vì phong ba yến hội, về sau lại phải giao chiến với Phong gia, tiếp thu sản nghiệp Phong gia, mọi người ai cũng bận việc cũng quên mất chuyện này.

      “Tử Tiêu chính là người mà con đưa đến rồi ở tại phòng con trong lễ mừng năm mới.” Độc Thiên Diệp giải thích , “Lễ vật của Thần điện là do sắp xếp.”

      làm sao mà biết con muốn tới Thần điện?” Mạc lão tam hỏi.

      Đối với nghi hoặc của mọi người, Độc Thiên Diệp nhún nhún vai tỏ vẻ chính mình cũng biết.

      “Giờ con ra ngoài, Phong Giản có thể trở lại. “Độc Thiên Diệp : “Vô gia gia người dưỡng thương cho tốt, con chờ người làm tiên phong đó.”

      “Được rồi, con ở bên ngoài cần hết sức cẩn thận, có chuyện gì đem chúng ta ra ngoài.”

      Độc Thiên Diệp gật đầu, ra khỏi Luyện Hồ. Thời điểm nàng ra, Phong Giản còn chưa trở về. Nàng rót cho mình ly trà, cầm trong tay nhưng uống.

      Chốc lát sau, Phong Giản trở lại, mặt còn chiêu bài tươi cười mọi khi, mày hơi nhăn lại, trong mắt có lo lắng chưa từng biến mất.

      “Xảy ra chuyện gì sao?” Độc Thiên Diệp hỏi.

      Phong Giản nhìn nhìn Độc Thiên Diệp, giật giật khóe miệng, vẫn chuyện.

      “Thiếu Điện chủ Phong Điện Phong Giản, Tam đương gia Ám Các Thất Nguyệt, ngươi khi nào học nữ nhân muốn lại thôi vậy ?” Độc Thiên Diệp khó có dịp nhìn thấy Phong Giản như thế này, nhịn được trêu chọc .

      Phong Giản bị Độc Thiên Diệp vậy liếc mắt xem thường, : “Đúng là xảy ra chuyện.”

      “Là chuyện gì?”

      số huynh đệ của Ám Các bị vây khốn ở hòn đảo.” Phong Giản .

      Ân? Có ý gì? Độc Thiên Diệp lắc đầu ý bảo chính mình hiểu.

      “Ám Các phái ra vài huynh đệ, bị huyễn hải thú tấn công bị bao vây đảo.” Phong Giản , “Đại bộ phận mọi người của Ám các đều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tại tổng Các thể điều động người tìm. tại lại là thời điểm đặc thù, ta thể rời Thánh Hải đảo.”

      “Cho nên tại ai có thể giúp bọn họ.” Độc Thiên Diệp nhận ra ý khác trong lời của Phong Giản.

      Phong Giản gật đầu.

      “Ở nơi nào?” Độc Thiên Diệp hỏi.

      “Cách Thánh Linh đảo hai mươi vạn dặm về phía Bắc.” Lời của Độc Thiên Diệp làm mắt Phong Giản tia ánh sáng, : “Ngươi có thể cứu bọn họ?”

      “Tuy rằng chúng ta trong quá trình giao dịch, nhưng bọn họ vì thay ta tìm người mới gặp chuyện may. tại còn chưa có tin tức ngoại công của ta, ta còn có thời gian vài ngày, có thể nhìn xem.” Độc Thiên Diệp .

      “Đa tạ.” Phong Giản chắp tay lời cảm tạ với Độc Thiên Diệp, giọng điệu chút giả dối.

      “Ta có ở đây, ngươi thay ta chiếu cố bọn họ.” Độc Thiên Diệp .

      “Ta .” Phong giản gật đầu, đệ tử tư đế quốc ở nơi này liền giao cho .

      “Đúng rồi có tin tức về người ngươi muốn tìm, có người nhìn thấy họ ở phương Bắc. Nhưng biết tin tức có xác thực , cho nên chưa cho ngươi. Ngươi hãy mang theo thông tin thạch của Ám Các có tin tức gì trực tiếp liên hệ với ta.”

      Độc Thiên Diệp nhận thông tin thạch của Phong Giản, thông tin thạch này khác lắm với cái mà Tạ Bình đưa, nàng cũng xem xét kỹ đem bỏ nó vào gian chỉ lý.

      Chuẩn bị xuất phát, Độc Thiên Diệp có đổi quần áo của Thần điện, đeo mặt nại rồi lén lút ly khai Thánh Hải thành. Ra ngoài thành phát Tạ Bình chờ nàng.

      “Tạ gia gia. Người tại sao lại ở đây?”

      Độc Thiên Diệp trước khi rời liên hệ với Tạ Bình nghĩ tới sớm như vậy lại thấy người.

      “Ta đến xem Hữu Vô.” Tạ Bình .

      Độc Thiên Diệp đưa Tạ Bình đến địa phương bí , xác định có ai dẫn vào Luyện Hồ.

      “Nơi này là?” Tà Bình nhìn cảnh tượng bổng nhiên thay đổi, nhịn được hỏi.

      “Đây là Luyện Hồ” Độc Thiên Diệp .

      “Luyện Hồ? Viễn cổ mười đại thần khí Luyện Hồ?!” Tạ Bình liên tục hỏi.

      “Đúng vậy.”

      Tạ Bình nhìn Luyện Hồ chậc chậc lấy làm kỳ, nghĩ tới sinh thời mình còn có thể nhìn thấy viễn cổ thần khí trong truyền thuyết.

      Độc Thiên Diệp và Tạ Bình vào phòng Hữu Vô đại sư. Ở Luyện Hồ hai ngày, Hữu Vô đại sư tốt lên ít.

      Tạ Bình vừa thấy mặt Hữu Vô đại sư, hai người đều kích động. Nhìn thân hình gầy gò của Tạ Bình vô cùng tức giận.

      Hai người khó có khi gặp mặt mà náo loạn, bất quá lúc sau - -

      “Cái lão bất tử này, chịu nghe lời ta , đến quỷ môn quan dạo vòng có cảm giác gì?” Tạ Bình cười , còn đến bên giường nhéo nhéo mặt ,” Chậc chậc, nhìn xem mặt này có khác gì gà đá đâu.”

      “Cút. Ngươi mới là gà đá.” Hữu Vô lắc mình tránh ra, : “Hừ, lão gia hỏa ngươi chưa có chết, ta làm sao chết trước được. Nếu ngươi muốn biết du lịch ở quỷ môn quan có cảm giác gì ngươi có thể thử xem.”

      “Ta phi, ngươi dám nguyền rủa ta!”

      “Lão tử chính là nguyền rủa ngươi, ngươi làm gì ta?”

      “Thừa dịp ngươi bệnh muốn mệnh của ngươi, bắt ngươi mang mạng già mà đền.”

      Độc Thiên Diệp cười ra ngoài, đến sân còn nghe thấy tiếng ồn ào của hai người. Bọn họ ở chung đều là như vậy, tuy rằng luôn cãi nhau, lại lộ ra quan tâm của mình đối với người kia.

      lát sau, Tạ Bình ra, nhìn thấy Độc Thiên Diệp ngồi ở sân, qua nhàng vuốt đầu nàng, :” Ngươi vất vả rồi, nha đầu.”

      Trầm trọng câu, bởi vì nàng bị Thần điện chú ý, chỉ có thể dùng kế kim thiền thoát xác tới tìm bọn họ, vì thế mà nàng lâm vào hiểm cảnh.

      “Tạ gia gia, bọn họ là gia gia và ngoại công của con.” Độc Thiên Diệp .

      Cho nên đó là việc nàng phải làm, người cần phải tự trách.

      Lúc này Mạc Trì đến xem Hữu Vô đại sư vừa vặn đụng mặt Tạ Bình.

      “Tạ thúc thúc, người đến xem Hữu Vô thúc thúc?” Mạc Trì cười hỏi.

      Nhìn thấy Mạc Trì ở trong này, Tạ Bình kinh ngạc thôi, hỏi:” Các ngươi làm sao đến đây được?” ( Hiệu trưởng à người vô đây thế nào người khác cũng vô như z thôi =.:)

      “Chúng ta là do Độc Thiên Diệp đem vào.” Mạc Trì .

      “Các ngươi?”

      “Đúng vậy, năm người chúng ta đều ở trong này. Thực lực Thần điện quá cường đại, chúng ta thể để cho các ngươi mình mạo hiểm được.”

      Năm người đều đến đây, cách khác, nơi này có hơn năm huyễn tôn. Khó trách Độc Thiên Diệp đến huyễn hải trước lo lắng, đưa bọn họ theo là chuẩn bị đường lui đây.

      “Được lắm con bé này, chuyện như vậy cũng cho ta biết, hại ta lo lắng.” Tạ Bình cóc đầu Độc Thiên Diệp, làm bộ quát lớn.

      “Đây là chuẩn bị con bài chưa lật. như vậy làm sao có thể dễ dàng ra được.” Độc Thiên Diệp cười : “Vậy con ra ngoài làm việc, người cần phải lo lắng cho con.”

      “Quỷ nha đầu.”

      “Đúng rồi, cậu, con muốn phương Bắc cứu người, tiện đường xem có tin tức ngoại công . Có tin tức bọn họ từng xuất . Đến đúc đó mọi người có thể ra ngoài hít thở khí. Mọi người ở trong này ngây người cũng hơn hai năm rồi.”

      “Ha ha, rốt cục cũng có thể ra ngoài, ta ở trong này muốn mốc meo.” Mạc lão tam đến nghe được lời của Độc Thiên Diệp cười lớn .

      lâu gặp Tạ thúc thúc huyễn lực của người đến đâu rồi?” Lão tứ sau , “Ngươi ngày nào cũng chạy đến huyễn sơn chơi cùng huyễn thú làm sao mà mốc meo.”

      “Ách,” Mạc lão tam bị đến biết trả lời làm sao, ai bảo luôn cảm thấy ở đây quá lớn, thăm dò thế nào cũng hết.

      “Xú tiểu tử các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Thiên Diệp biết ?” Tạ Bình dặn dò.

      “Chúng ta biết, Tạ thúc thúc cứ yên tâm.” Mạc lão tam , mấy người khác cũng gật đầu.

      Sau đó Độc Thiên Diệp mang Tạ Bình ra ngoài, thời điểm rời Tạ Bình dặn dò Thiên Diệp chú ý an toàn, làm Độc Thiên Diệp sâu sắc cảm khái tại sao lúc trước lại phát ra Tạ Bình có tính cách này.(^o^)

      “Ta lo lắng cho con mà con còn cười!” Tạ Bình nhìn biểu tình của Độc Thiên Diệp liền biết nàng nghĩ gì, hướng nàng quát lớn.

      “Con biết rồi.” Độc Thiên Diệp , rối kêu Thanh Loan ra, ngồi nàng bay về hướng Đông Bắc.
      Last edited by a moderator: 20/11/15
      Nhiên Nhiênthuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14.2

      Đến chiều tối, Độc Thiên Diệp rốt cục thấy được đảo mà Phong Giản nhắc tới. là đảo , kỳ cũng , nếu từ nhìn xuống đảo này chỉ như củ lạc so với biển.

      Xung quanh đảo ít huyễn thú, nhìn giống như đảo bị bao vây.

      “Đây là tình huống gì?” Mạc lão tam .

      “Hẳn là có chuyện xảy ra ở đảo, liên lụy đến hải vực.” Độc Thiên Diệp nhìn huyễn thú rậm rạp phía dưới cảm giác được tốt cho lắm. Nàng thể tiêu diệt toàn bộ huyễn thú dưới kia, nếu phỏng chừng toàn bộ huyễn thú ở huyễn hải lĩnh vực đều đuổi giết nàng.

      Thanh Loan trực tiếp bay lên đảo, Độc Thiên Diệp phát ra đảo còn có cư dân. Nhưng ít hơn nhiều số người ở phụ cận Thánh Linh đảo.

      Đến đảo, Độc Thiên Diệp bắt đầu tìm kiếm ký hiệu liên lạc của Ám Các mà Phong Giản chỉ nàng, hy vọng có thể tìm được những người này. Thanh Loan biến lại đứng vai Độc Thiên Diệp. Tiểu Hỏa, Lam Mân, Tiểu Ngân, Tiểu Cửu còn có Liệt Hỏa và Hắc Phong đều theo ra. Cảm thấy lâu rồi mọi người ở chung, tại lại có người của Thần điện, Độc Thiên Diệp liền triệu tập tất cả ra.

      Nhìn khế ước thú của Độc Thiên Diệp, trong lòng Mạc gia huynh đệ nhịn được cảm thán, chưa từng thấy nhiều thú như vậy. thế cấp bậc còn cao nữa chứ! Nhớ đến Độc Thiên Diệp vì Mạc gia tìm huyễn thú, khỏi cảm thấy đế vương thuần thú sư giống với người thường.

      Trời tối rất nhanh, mọi người tìm chỗ để hạ trại nghỉ ngơi. Sáu cái lều trại rất nhanh dựng xong. Mọi người ngồi vây quanh đám lửa chuyện phiếm, Độc Thiên Diệp lấy bát đũa và gia vị ra chuẩn bị bữa tối cho mọi người. lát sau mùi thơm phiêu tán trong khí.

      “Thơm quá!” giọng đột nhiên sáp vào.

      “Ai?” Mấy người Mạc Trì khẩn trương đứng lên, năm huyễn tôn và siêu thần thú mà cảm giác được có người tới gần, biết thực lực của đối phương đến đâu rồi. Nhưng mọi người vẫn nhìn xung quanh mà vẫn phát ra bóng dáng của người này.

      “Thơm quá, thể cho ta ít sao?” Giọng kia lại vang lên lần nữa.

      Vẫn thấy người! Thần kinh của mọi người đều căng thẳng. Bọn họ quen thuộc Huyễn hải lĩnh vực nên biết ở đây có cao nhân hay huyễn thú đặc biệt nào.

      Độc Thiên Diệp cũng ngừng nướng thịt, nhìn chút, cũng phát có gì khả nghi. Nàng đột nhiên cảm thấy quần áo mình bị túm túm, cúi đầu, nhìn Tiểu Bạch Cầu dùng móng vuốt nắm vạt áo của nàng.

      “Ta ở đây!” Tiểu Bạch Cầu túm Độc Thiên Diệp, : “Ta đói bụng, muốn ăn đồ ngươi làm.”

      “Ách.” Độc Thiên Diệp nhìn Tiểu Bạch Cầu hỏi: “Là ngươi chuyện sao?”

      “Là ta là ta! Ta sắp chết đói rồi, có thể cho ta ăn hay .” Tiểu Bạch Cầu tựa hồ đói cực kỳ, nhìn thấy Độc Thiên Diệp phản ứng, gần như muốn khóc to.

      Mấy người Mạc Trì quay sang nhìn Tiểu Bạch Cầu ở bên cạnh chân của Độc Thiên Diệp, biết huyễn thú này là chủng loại gì, cũng biết nó làm sao tiếng động tới chỗ này.

      “Ngươi là ai? Sao lại chạy tới chỗ này của chúng ta?” Độc Thiên Diệp đặt đồ ăn nướng chín vào chén rồi đưa đến trước mặt Tiểu Bạch Cầu. Tiểu Bạch Cầu nhìn đồ ăn, hai mắt tỏa sáng, biết lấy ở đâu ra cái thìa, đồ ăn liền vơi rất nhanh.

      Huyễn thú dùng thìa…

      Huyễn thú dùng thìa ăn cơm thoạt nhìn có vẻ quái dị, nhưng nó lại ăn cách tự nhiên như là trước giờ vẫn dùng thìa ăn cơm. Độc Thiên Diệp cho nó miếng thịt to nhưng rất nhanh bị Tiểu Bạch Cầu ăn sạch. Mọi người nhìn thấy nên rất tò mò những đồ ăn kia đến nơi nào rồi.

      Tiểu tử kia ăn xong, dùng đôi mắt to nhìn Độc Thiên Diệp “Có thể cho ta thêm ít nữa ? Ta vẫn còn rất đói.”

      Độc Thiên Diệp nhìn mấy người Mạc Trì, mọi người mình cũng đói lắm cho nên ngại nàng chia phần ăn của mình cho nó.

      “Cho ngươi. Ngươi ăn từ từ kẻo nóng.” Độc Thiên Diệp chia đồ ăn cho Tiểu Bạch Cầu, giọng dặn dò.

      “Cảm ơn ngươi.” Tiểu Bạch Cầu vui vẻ .

      Tiểu Hỏa ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Bạch Cầu, nhìn nó ăn, : “Ngươi còn có thể ăn.”

      Tiểu Bạch Cầu liếc mắt nhìn Tiểu Hỏa cái, “Tiểu Phượng hoàng, bây giờ người ta rất đói bụng, ngươi đừng quấy rầy ta ăn.” xong, lại cúi đầu ăn tiếp.

      Tê - -

      tại Tiểu Hỏa mang bộ dáng của con người, chỉ liếc mắt cái, nó liền nhìn ra được bản thể của Tiểu Hỏa.

      Độc Thiên Diệp ngồi xổm xuống, hỏi: “Tiểu tử kia, sao ngươi biết nàng là phượng hoàng?”

      Tiểu Bạch Cầu lại bị người khác quấy rầy mình ăn, thực mất hứng, nhìn Độc Thiên Diệp, giọng : “Nàng là Phượng hoàng, còn muốn sao nữa? Khả Khả, người ta ăn hết rồi, còn đói.”

      Hai mắt ngập nước nhìn Độc Thiên Diệp, nàng đành lòng cự tuyệt.

      “Khả Khả, ngươi tốt.” Tiểu Bạch Cầu thấy Độc Thiên Diệp lại cho nó đồ ăn, vui vẻ kêu.

      “Vì sao ngươi gọi ta là Khả Khả?” Độc Thiên Diệp hỏi.

      “Khả Khả là người trong lòng của ta nha! Người trong lòng ta chính là Khả Khả.” Tiểu Bạch Cầu xong, vui vẻ đại chiến tiếp.

      Tam đại mỹ thực qua , Tiểu Bạch Cầu kêu đói nữa nhưng cũng rời khỏi. Bị nó ăn hết đồ ăn Độc Thiên Diệp phải làm lại bữa tối.

      Nghe Tiểu Bạch Cầu , Tiểu Hỏa buồn bực, dù sao vẫn là đứa trẻ tốt đảo mắt liền quên, nhìn Tiểu Bạch Cầu vây quanh Độc Thiên Diệp, muốn ôm nó chút lại bị nó tránh né.

      “Tiểu Phượng hoàng, người ta muốn chơi với ngươi.” Tiểu Bạch Cầu .

      Tiểu Hỏa bị đoán trúng tâm tư, hỏi nó: “Vì sao ngươi muốn chơi với ta?”

      “Người ta lâu rồi ngủ, giờ rất mệt nên muốn chơi với ngươi.” Tiểu Bạch Cầu lại né tránh móng vuốt của Tiểu Hỏa, khụ khụ, là trảo của Phượng hoàng.

      Từ lúc Tiểu Bạch Cầu xuất mấy người Mạc Trì vẫn luôn quan sát nó, càng xem càng kinh ngạc. Tốc độ của nó rất nhanh, Tiểu Hỏa là Thần thú cao cấp thế mà lại thể chạm vào nó.

      “Ngươi muốn bị ta cắn.” Tiểu Bạch Cầu dường như bị Tiểu Hỏa chọc giận, uy hiếp . Bộ dạng uy hiếp kia, uy hiếp là lũy thừa 0.

      “Tiểu Hỏa đừng đùa nữa.” Độc Thiên Diệp vừa Tiểu Hỏa cần hồ nháo vừa làm cơm chiều đặt lên bàn.

      Nghe Độc Thiên Diệp , Tiểu Hỏa tình nguyện ngồi xuống bàn. Mấy người Mạc Trì cũng ngồi xuống. ai chú ý tới Tiểu Bạch Cầu. Tiểu Bạch Cầu thấy mọi người vây quanh cái bàn, nó cũng nhảy lên bàn.

      Lúc này mọi người mới nhìn Tiểu Bạch Cầu. Tứ chi ngắn ngủn, thân mình tròn vo, lông trắng như tuyết, lỗ tai run run, ánh mắt lại lớn, phía sau là cái đuôi nhắn.

      Rất manh!

      “Khả Khả, ta cũng muốn ăn.” Tiểu Bạch Cầu lấy thìa ra.

      Ách! Độc Thiên Diệp nghĩ trong bụng nó là cái gì, ăn nhiều như vậy mà còn muốn ăn nữa! Tuy rằng gì nhưng nàng vẫn chia đồ ăn cho Tiểu Bạch Cầu.

      “Khả Khả, trong bụng người ta có gì hết, ngươi cần nhìn bụng người ta.” Tiểu Bạch Cầu đáng thương hề hề , nước mắt giọt lại giọt chảy xuống.

      Dọa?!

      “Ngươi biết ta nghĩ gì sao?” Độc Thiên Diệp kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch Cầu. Nó làm sao biết nàng nghĩ đến bụng nó? Nàng chỉ cảm khái chút thôi mà.

      “Khả Khả nghĩ gì ta biết sao, ngươi nghĩ đến bụng của người ta, nhưng trong bụng người ta có gì hết. Người ta cũng biết vì sao lại ăn nhiều như vậy, người ta lúc nào cũng đói bụng!” Tiểu Bạch Cầu tiếp tục khóc, giống như vì ý nghĩ của Độc Thiên Diệp mà vô cùng thương tâm. (manh quá ước gì mình cũng có con ^.^)

      “Ngạch.” Độc Thiên Diệp gì, nhưng sao lại có cảm giác hình như mình khi dễ tiểu hài tử vậy chứ?

      “Người ta là đứa .” Tiểu bạch Cầu nức nở : “Người ta còn rất .” (T^ T)

      “Được rồi.” Độc Thiên Diệp dám nghĩ lung tung nữa, hỏi: “Sao ngươi lại chạy tới nơi này? Còn bộ dáng này là sao?”

      Tiểu Bạch Cầu thấy Độc Thiên Diệp nhìn bụng nó nữa, lại bắt đầu ăn tiếp. Ăn hai phần xong, dừng lại : “Lúc trước cũng có người làm đồ ăn cho ta, nhưng Khả Khả đột nhiên thích người ta nữa muốn bắt người ta ăn, ô ô, người ta sợ hãi nên bỏ chạy. Ô ô …” (Ngừơi nào cho bạn này ăn bạn đều gọi là Khả Khả cả nên nhân vật cũng gọi là Khả Khả -.-)

      Nghĩ đến chuyện cũ thương tâm, nước mắt Tiểu Bạch Cầu lại chảy ra. Độc Thiên Diệp phát ra lông tơ của nó ướt bởi nước mắt, nước mắt rơi xuống liền biến thành viên châu.

      “Vậy ngươi bao lâu rồi chưa ăn cơm?” Độc Thiên Diệp hỏi.

      Tiểu Bạch Cầu giơ thìa nghĩ nghĩ, : “Ba ngày.”

      “Ngươi có biết những người đó ở đâu ?”

      biết. Người ta nhớ bọn họ ở đâu.” Tiểu Bạch Cầu xong, ngẩng đầu lên lại bắt đầu ăn.

      Hỏi gì cũng được, Độc Thiên Diệp hỏi tiếp nữa, mọi người bắt đầu ăn cơm. Vì Tiểu Bạch Cầu đến nên khí ở đây thay đổi.

      Ăn cơm xong Độc Thiên Diệp thu thập mọi thứ, chuẩn bị vào lều nghỉ ngơi. Bọn Lam Mân trở lại Luyện Hồ, ngay cả Tiểu Hỏa cũng trở về tu luyện. Nguyên nhân là ngay cả Tiểu Bạch Cầu nó cũng bắt được, điều này kích thích sâu sắc đến nó.

      “Khả Khả, người ta muốn ngủ chung với ngươi.” Tiểu Bạch Cầu xốc góc lều lên, cái đầu tiến vào.

      “Ngươi còn chưa sao?” Ăn cơm xong, bọn họ thấy Tiểu Bạch Cầu nên nghĩ rằng nó rời khỏi.

      “Người ta chưa , người ta…” Tiểu Bạch Cầu liếc mắt nhìn Độc Thiên Diệp cái, “Người ta muốn chạy, nhưng người ta sợ hãi nên quay lại. Ô ô bọn họ muốn bắt người ta khắp nơi, người ta muốn bị bắt, muốn bị ăn. Ô ô, người ta muốn đói bụng, ô ô, người ta sợ hãi…”

      Độc Thiên Diệp nhìn Tiểu Bạch Cầu khoảng phút, sau đó nàng mới qua ôm lấy thân mình tròn vo kia, nhàng lau nước mắt giúp nó.

      “Ta biết vì sao ngươi muốn theo chúng ta, cũng biết mang theo ngươi có chuyện gì nữa?”

      “Khả Khả, người ta biết cắn người, ai khi dễ ngươi người ta giúp ngươi cắn .” Tiểu bạch Cầu .

      Mặc dù tuổi của Tiểu Bạch Cầu còn , rất nhiều chuyện biết, hiểu vì sao người ta muốn bắt nó, hiểu vì sao lúc trước Khả Khả rất tốt với nó sau đó lại muốn ăn nó, nhưng nó lại biết được đối phương nghĩ chuyện gì, biết ai là người tốt, ai là người xấu. Nếu trong đầu Độc Thiên Diệp xuất ý nghĩ muốn bắt nó hay ăn nó sớm chạy mất. Tốc độ của nó rất nhanh nên nhiều lần bị phát nó đều thuận lợi chạy thoát.

      “Ha ha, nhìn tay và chân nho của ngươi này, phỏng chừng chưa tới gần đối phương liền bị người ta đá bay.” Độc Thiên Diệp bị bộ dáng này của Tiểu Bạch Cầu chọc cười.

      “Người ta rất lợi hại!” Tiểu bạch Cầu thấy Độc Thiên Diệp tin, nó liền giơ móng vuốt lên.

      Độc Thiên Diệp nhìn bộ dạng này của Tiểu Bạch Cầu cười mà . Nếu nó lợi hại sao có thể bị người khác truy đuổi, thậm chí ăn cũng có. Nhưng mặc kệ lúc này nó lợi hại hay , nó là Tiểu Bạch Cầu, đứa khóc, nhát gan đáng .

      Nhìn Độc Thiên Diệp vẫn tin nó, Tiểu Bạch Cầu buồn bực nhắm mắt lại, người ta thực rất lợi hại, hừ hừ, tin người ta, về sau hù chết ngươi, hù chết ngươi.

      “Tiểu bạch Cầu, ngươi tên là gì?” Độc Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu về giường nằm, hỏi.

      “Người ta là Cầu Cầu, Khả Khả” Thấy Độc Thiên Diệp hứng thú với mình, Tiểu Bạch Cầu .

      “Cầu Cầu?” Độc Thiên Diệp nở nụ cười, quả giống quả bóng: “Cầu Cầu, ngươi là huyễn thú gì? Từ trước đến giờ đều ở đây sao?”

      “Người ta biết.” Cầu Cầu , trong mắt lại đong đầy nước mắt nhưng có chảy xuống. “Người ta biết người ta là loại huyễn thú gì, có đồng loại, tỉnh lại luôn ở đây.”

      Ai, tại thời điểm mẫn cảm này lại gặp được vật này biết là phúc hay là họa. Nghĩ đến con đường sau này, Độc Thiên Diệp tính toán sau này nếu có cơ hội để nó rời .

      Cảm nhận được ý nghĩ của Độc Thiên Diệp, Cầu Cầu lại muốn khóc tiếp, nhìn Độc Thiên Diệp gì, lau nước mắt giúp nó, nó liền cắn nàng cái.
      Last edited by a moderator: 20/11/15
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 15: Dị tượng

      Tê - -

      Độc Thiên Diệp đề phòng bị cắn cái, máu tươi chảy ra. Cầu Cầu liếm máu đó, nháy mắt thiên địa quy tắc thành lập.

      Khác với những khế ước trước kia, lần này hào quang phải ngân bạch mà là đủ mọi màu sắc. Hào quang vây quanh người thú, khế ước thành lập! kịp phản ứng, hào quang màu sắc rực rỡ tiến vào trong cơ thể Độc Thiên Diệp, lượng lớn huyễn lực tiến vào kinh mạch của nàng, đường hướng đến đan điền, huyễn lực của nàng phá tan huyễn tông cấp 8, huyễn tông cấp 9, huyễn hoàng cấp 1 đến huyền hoàng cấp 2 mới dừng lại.

      Độc Thiên Diệp gọi tất cả huyễn thú trong Luyện Hồ ra, quang mang bao phủ cả đám, trong nháy mắt đêm tối biến thành ban ngày! Tiểu Hỏa cấp 2, Thanh Loan cấp 1, đồng thời trở thành siêu cấp thần thú. Lam Mân thành siêu thần thú cấp 4, Tiểu Cửu thành thần thú cấp 9, Hắc Phong thành thần thú cấp 9, Tiểu Ngân thành thần thú cấp 6, Liệt Hỏa thành thần thú cấp 5.

      Tiểu Bạch Cầu phản ứng gì cũng có, ngây ngốc nhìn bãi đất trống đứng đầy huyễn thú, ngây ngốc nhìn chúng thú thăng cấp, ngây ngốc nhìn lại chính mình.

      Toàn bộ huyễn thú bao vây xung quanh đảo đều bạo động, do huyễn thú bạo động mà nước biển dâng cao trăm mét, thậm chí biến thành sóng thần. Nước biển ngừng đánh vào đảo , cảm giác toàn bộ đảo như bị lay động. Tiếng kêu của huyễn thú tràn ngập toàn bộ mặt biển.

      Sóng thần tràn đến đảo , nhưng chỉ tràn vào mười kilomet đất liền giống như có bức tường vô hình ngăn cản lại, thể động, nước ngày càng dâng cao hình thành bức tường nước cao mấy trăm thước (1 thước=1m), gần như muốn vây đảo lại.

      “Đây là có chuyện gì?”

      Mấy người Mạc Trì nghỉ ngơi, Độc Thiên Diệp thình lình thăng cấp làm bọn họ sợ ngây người. Chờ thăng cấp hoàn thành lại thấy huyễn hải thú bạo động, sau đó lại thấy bức tường nước trăm mét bao vây xung quanh làm cho kinh sợ.

      Dân cư đảo cũng bị dị tượng đột nhiên phát sinh dọa sợ, người nhát gan còn ôm nhau để an ủi lẫn nhau.

      ‘Trời ạ, đây là linh vị vứt bỏ chúng ta sao?”

      “Chẳng lẽ là vì chúng ta phạm vào sai lầm gì sao?”

      “Chẳng lẽ vì chúng ta nổi lên tâm tư xấu xa sao? Xin linh vị tha thứ cho chúng ta!”

      Nhìn nước biển bao quanh đảo , sóng biển cao mấy trăm thước giống như cái mồm to muốn nuốt mọi người vào bụng, dân cư đảo đều choáng váng. Thậm chí người tín đồ Linh vị có dáng vóc tiều tụy hoài nghi có phải mình làm sai cái gì hay mà bị linh vị từ bỏ.

      Ánh sáng chiếu rọi toàn bộ huyễn hải lĩnh vực, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cột sáng, đây là lực lượng thần kỳ nào vậy.

      Thần Tinh Tông đứng tế đàn nhìn cột sáng, cảm giác như thánh hỏa trong thế giới hắc ám chiếu sáng bóng đêm vô tận. Đây là điều mà hy vọng.

      thăm dò.” với khí.

      “Phanh - -”

      Trong phòng ngón tay thon dài của người mặc đồ hoa lệ bóp nát cái chén.

      “Nó thế nhưng lại khế ước với người khác?! Đám phế vật kia bắt được nó sao? đám vô dụng!” Lời lạnh như băng ra, Sảm Tạp kiềm được tức giận: “ tìm cho ta! Tìm được, các ngươi cũng đừng trở lại nữa.”

      Độc Thiên Diệp kịp cảm thụ lực lượng đột nhiên tăng trưởng trong cơ thể, ôm lấy Cầu Cầu còn kinh hách, :” Chúng ta cách bờ biển quá gần, vạn nhất huyễn thú lên bờ phiền toái. Chúng ta rời khỏi đây trước , đến trung tâm đảo.” Độc Thiên Diệp xong, thu khế ước thú vào Luyện Hồ, ngồi cùng với mấy người Mạc Trì lưng Thanh Loan bay đến trung tâm đảo.

      Thanh Loan chở mọi người đến trung tâm đảo, tìm đỉnh núi hạ xuống. Dọc theo đường thấy huyễn thú đảo bị hải huyễn thú bạo động quấy nhiễu, khiến toàn bộ đảo rung chuyển, trong chốc lát huyễn thú kêu la và đánh lên đảo. Toàn bộ đảo hỗn loạn.

      “Ngươi tại sao lại thế này?” Độc Thiên Diệp xoay Cầu Cầu nhìn thẳng vào mình hỏi.

      Tứ chi ngắn của Cầu Cầu tự giác thu lại, nhìn Độc Thiên Diệp ánh mắt yếu ớt :” Người ta cũng biết, ô ô, dọa người!”

      Độc Thiên Diệp nhìn bộ dáng này của Cầu Cầu biết hỏi cũng hỏi ra kết quả gì, chỉ có thể buông tha. Nhìn nước vây quanh bốn phía, nghe tiếng kêu của huyễn hải, Độc Thiên Diệp cảm thấy Cầu Cầu là điều bí .

      Nghĩ đến mọi việc xảy ra sau khi khế ước, Độc Thiên Diệp lại bế Cầu Cầu lên, hỏi: “Vì sao ngươi khế ước với ta.”

      “Khả Khả muốn vứt bỏ người ta, người ta khế ước với Khả Khả Khả Khả vứt bỏ người ta.” Cẩu Cẩu trừng mắt lên án Độc Thiên Diệp.

      Ai, mình lại mềm lòng rồi.

      “Ngươi có biết người khác suy nghĩ gì ?” Độc Thiên Diệp hỏi.

      Cầu Cầu gật đầu.

      “Chỉ cần người ta muốn biết là nghe được. Nếu phải người trong lòng của người ta, người ta mới muốn biết người khác nghĩ gì.” Cầu Cầu .

      Hãn ~ còn gì để .

      “Vậy ngươi xem thử người kia nghĩ chuyện gì?” Độc Thiên Diệp chỉ vào Mạc lão tam .

      Cầu Cầu chớp mắt to nhìn Mạc lão tam, : “ suy nghĩ có thể ngủ được chưa. Còn suy nghĩ ta có thể ra nghĩ gì hay .”

      “Phốc - -” Mọi người bị lời của Cầu Cầu chọc cười, nhìn biểu tình của Mạc lão tam Cầu Cầu .

      “Vậy ngươi xem nghĩ chuyện gì?” Độc Thiên Diệp chỉ Mạc lão nhị.

      Mạc lão nhị bình thường trầm mặc ít lời, tâm tư sâu sắc, ai cũng thể đoán ra.

      nghĩ muốn nhanh chóng tìm được phụ thân và muội muội.” Tiểu Bạch Cầu nhìn thoáng qua Mạc lão nhị .

      đến Mạc Chấn Đình và Mạc Thu Thủy bầu khí lại bắt đầu nghiêm trọng, Độc Thiên Diệp nhìn bức tường nước ngày càng cao, : “Trước tìm những người trong Ám Các .”

      Lúc này, trong sơn động cách Độc Thiên Diệp xa, đám người vây quanh đống lửa thương lượng tình, vẻ mặt của mỗi người đều nghiêm túc.

      “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” người hỏi, nghe tiếng kêu của huyễn thú ở bên ngoài, cảm giác nổi da gà khắp người.

      “Huyễn hải thú đột nhiên vây quanh nơi này, tại lại có sóng thần.” người khác tiếp lời.

      “Vì sao sóng thần dâng lên đảo mà lại vào được?”

      “Cảm giác như bị cái gì đó chặn lại.”

      “Nhị Các chủ, chúng ta còn phải ở trong này bao lâu?”

      Hắc Tử vẫn ngồi như vậy, chưa từng mở miệng chuyện. Nghe có người hỏi mình, : “Nhanh thôi. Thất Nguyệt phái người đến đón chúng ta.”

      Phương tiện phổ biến biển chính là thuyền, hoặc khế ước hải huyễn thú, phi hành thú. Nhưng tại hải vực bị hải huyễn thú chặn, phi hành thú của Hắc Tử bị Thần điện đả thương, thể mang nhiều người rời khỏi đây.

      biết vì nguyên nhân gì mà Thần điện lại phái nhiều người như vậy, hơn nữa cấp bậc của bọn họ đều là huyễn hoàng. Ở đảo tìm đệ tử Ám các, Thần điện nhận ra Hắc Tử, song phương trải qua hồi đại chiến, Ám các may mắn đào thoát. Biết đảo có người của Ám các, Thần điện toàn lực tìm kiếm, nếu Hắc Tử trước, Thần điện tìm được bọn họ ngay cả năng lực chống cự bọn họ cũng có. Cuối cùng mọi người đành phải trốn tránh Thần điện và xin giúp đỡ của Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt có người đến viện trợ bọn họ nhưng lại là ai, thần thần bí bí là đến lúc đó biết. Hắc Tử hận thể lập tức đến trước mặt Thất Nguyệt đánh cho trận.

      biết Tam Các chủ phái ai tới, thần thần bí bí chịu . Chẳng lẽ thân mật thành? Ha ha…” người mặt đầy râu nở nụ cười .

      “Nhưng tình huống bên ngoài ngày càng hỗn loạn, người đó có thể xảy ra chuyện gì đó. Bằng tại sao lâu vậy còn chưa tìm được chúng ta?”

      “Chẳng lẽ kí hiệu chúng ta lưu lại rất khó tìm?”

      Bất tri bất giác mấy người tán gẫu đến rạng sáng.

      “Điện chủ, chính là nơi này. Bọn họ ở đỉnh núi.”

      “Xác định sao?”

      “Xác định. Chúng ta phát ám hiệu liên lạc bọn họ để lại.”

      “Lá gan Ám các ngày càng lớn. Lại dám đến huyễn hải kiêu ngạo. Lần này nếu bắt được nhị Các chủ Ám các – Hắc Tử gây đả kích với Ám các. Đến lúc đó ta nhất định được khen ngợi, ha ha!” Thập Điện chủ của Vũ điện - Vũ Lộ cười to, giống như thấy được tương lai sáng lạn của mình.

      “Hừ, lão Cửu luôn ỷ lại vào công lao của nhiều hơn ta, luôn khinh thường ta, tại ta khiến phải thuần phục dưới chân ta! , theo ta bắt người, trừ Hắc Tử ra những người khác giết cần hỏi.”

      “Thập Điện chủ!”

      Hai mươi mấy đệ tử Vũ điện lĩnh mệnh, lén lút tìm kiếm đỉnh núi, tìm được mấy người Ám các trong sơn động, lập tức vây quanh.

      “Người Ám các, ra nhận lấy cái chết!”

      Khi người Thần điện tới Hắc Tử cũng phát , muốn rút lui kịp, chỉ có thể đón đầu. Nghe được Thần điện kêu gào, đều ra ngoài sẵn sàng nghênh đón quân địch.

      “Hắc Tử đâu? Có phải trốn trong sơn động dám ra đây?”

      “Lần trước ai bị ta đánh đến lộ mông vậy? Chậc chậc, hình như là ngươi phải, Thập Điện chủ?” Hắc Tử phe phẩy cây quạt, chậm rì rì ra sơn động.

      Vũ Lộ mới còn cười lớn thấy Hắc Tử ra mặt liền đen sì, nhìn Hắc Tử : “Đúng lúc ta có thể báo thù! Ngươi bị thương, ta xem ngươi làm sao chạy trốn!”

      “Trốn! Chúng ta làm sao có thể trốn chứ! Chỉ sợ đến lúc đó muốn chạy trốn chính là các ngươi!” Hắc Tử cười tà mị, nhìn người của Thần điện.

      “Chết đến nơi mà còn mạnh miệng. Ta vốn muốn lưu lại mạng của ngươi để làm cuộc giao dịch với Ám các. tại xem ra cần thiết, thiếu ngươi mới là đả kích lớn nhất với Ám các! Toàn bộ lên cho ta!”

      Nghe Điện chủ ra lệnh, người của Thần điện triệu hồi huyễn thú, chuẩn bị tấn công người của Ám các.

      “Đây là lấy nhiều khi ít sao? Các huynh đệ, chúng ta cũng lên!” Hắc Tử vẫn cười nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Thời gian bọn họ cầu cứu dài, biết người giải cứu tới chưa. Cho dù chạy tới, cũng sợ có thực lực địch lại Thần điện.

      Hắc Tử lay động cây quạt trong tay, đột nhiên ra ngoài. Thừa dịp địch nhân chưa chuẩn bị liền cắt vỡ yết hầu người nọ.

      “Vô sỉ, thế nhưng lại đánh lén!” Người Thần điện hét lớn.

      “Các ngươi lấy nhiều khi ít mà cho phép chúng ta đánh lén, ngươi bị ngu à?” Râu xổm cười to. Ngưng huyễn lực đánh tới người của Thần điện. Người bên Thần điện cũng bắt đầu đánh trả.

      Tuy rằng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, có lẽ bọn họ thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, nhưng mọi người đều hề sợ hãi, vừa đánh vừa trêu đùa người của Thần điện.

      “Oanh - -“

      Người của Ám các giống như đều biết hôm nay khó có thể sống sót, nên đánh nhau mặc kệ sống chết. Mà người Thần điện lại sợ đầu sợ đuôi, cho dù nhân số gấp đôi đối phương, nhưng lại chiếm ưu thế mấy.

      Vũ Lộ đứng bên quan sát, nhìn người của mình nhiều như vậy mà vẫn chưa bắt được đối phương, tức giận rống: “Đồ vô dụng! Cút ngay, để ta!”

      Vũ Lộ và Ngưu Viêm cùng cấp bậc huyễn lực, bởi vì được chúc phúc của thần nên điều khiển được thiên địa, nhưng phải là lôi hệ mà là phong hệ, cũng là huyễn kỹ hiếm thấy. Mọi người của Thần điện đều có thể tập huyễn kỹ, còn có rất nhiều huyễn kỹ hiếm thấy, có thể thấy được bên trong Thần điện giống bình thường.

      Gió phù phù thổi mạnh, Vũ Lộ sử dụng Phong vận tập kích người của Ám các, có chỗ tránh nên bọn họ thể tránh được, quần áo có nhiều lỗ, gió cắt qua da, máu chảy ra ngoài nhiễm đỏ xiêm y. Mọi người dùng khí lực cuối cùng ngăn cản để gió thổi bay.

      “Vẫn là Điện chủ lợi hại.”

      “Điện chủ uy vũ!”

      Nhìn vết thương của mọi người ngày càng nhiều, Hắc Tử gọi ra huyễn thú của mình – Cơn lốc.

      “Cơn lốc”

      con chim ưng màu đen xuất , mở ra hai cánh bao trùm qngười của Ám các, Phong vận đều táp lên người nó.

      Người của Ám các rốt cuộc cũng có cơ hội hồi sức, nhưng nhìn thấy phong vận thổi rớt lông người Cơn lốc, những chỗ bị mất lông bắt đầu xuất vết thương. Thấy nó bị thương Hắc Tử phải thu hồi nó về.

      “Chủ nhân, chúng ta đến đây.” Huyễn thú của người Ám các cầu, ít chạy ra bên ngoài ngăn cản Phong vận, ít tấn công người của Thần điện, mọi người đều bị thương lắc lắc trong gió.

      Vũ Lộ nhìn Hắc Tử bị vây bên trong, : “Làm sao vậy dám ra đây? Hôm nay ta cho ngươi nếm thử tư vị của ta khi đó. Giết huyễn thú của ta, hại ta xấu mặt, hôm nay ta trả lại tất cả! Ha ha.”

      xong, làm cho gió thổi càng lợi hại, ít cây cối bị nhổ tận gốc, hướng về người của Ám các.

      Hắc Tử bay giữa trung, đánh chưởng tới gốc cây đại thụ để đỡ cho Cơn lốc bắt đầu có sức chống lại.

      “Ha ha ha ha, trò chơi đến đây chấm dứt!” Điện chủ Vũ điện nhìn Hắc Tử, bay lên giữa trung, ngưng huyễn lực, chậm rãi hình thành cái búa lớn. Sau đó dẫn cái búa chém tới Cơn lốc. Lúc trước Hắc Tử giết chết huyễn thú của , hôm nay cũng muốn Hắc Tử nhìn thấy khế ước thú của mình chết trước mặt mình.

      Cái búa ngày càng lại gần, Hắc Tử lên phía Cơn lốc. tay cầm búa, gắt gao chống cự cho nó giáng xuống. Nhưng thực lực quá chênh lệch, cho dù cố gắng hết sức, vẫn ngăn được cái búa.

      “Nhị Các chủ!”

      Búa chuẩn bị chém tới Hắc Tử và Cơn lốc.

      “Phanh!”

      Đột nhiên đạo huyễn lực đánh tan cái búa.

      Huyễn kỹ do huyễn hoàng ngưng ra chỉ có cấp huyễn lực hơn mới có thể đánh vỡ, đánh nát búa, chứng tỏ người đến ít nhất là cấp huyễn hoàng!

      “Chậc chậc, rừng cây này bị các ngươi nhổ tận gốc, tội lỗi tội lỗi! Các ngươi sợ linh vị trách cứ sao?”

      giọng thanh thúy vang lên, Độc Thiên Dệp và mấy người Mạc Trì xuất .

      “Các ngươi là ai? Dám đối nghịch với Thần điện!” Vũ Lộ nhìn Độc Thiên Diệp hỏi.

      đổi tên, ngồi đổi họ, Bách Lý Tà là ta.” Độc Thiên Diệp mặt đỏ . (- . -)

      Hắc Tử nhịn được cười lên tiếng, tên Bách Lý Tà chắc chắn là giả!

      “Bách Lý Tà?” Vũ Lộ nhìn Độc Thiên Diệp, : “Ngươi phải ở Vô Ưu đảo sao? Sao có thể xuất ở đây?”

      “Tại sao ta xuất ở đây cần ngươi quan tâm. tại chuyện ngươi cần quan tâm là các ngươi có kết cục gì.” Độc Thiên Diệp cười khinh .

      “Hừ, ngươi có thể giết Ngưu Viêm vì thực lực của đủ mạnh, có nghĩa là ngươi có thể thắng được ta.” Vũ Lộ xem trọng Độc Thiên Diệp.

      Mấy tháng nay vẫn luôn ở bên ngoài, chuyện Ngưu Viêm bị giết, cũng chỉ nghe đệ tử Vũ điện . Nhưng đối phương chỉ kể lại cách đơn giản, căn bản cho biết Độc Thiên Diệp khi đó là cấp huyễn tôn.

      “Phải ?”

      biết ngươi dùng phương pháp gì rời khỏi Vô Ưu đảo, ngươi sợ Thần điện xử phạt, có ý mạo phạm linh vị, cho nên ta dùng máu của ngươi để rửa sạch tội lỗi của ngươi. Sau đó báo chuyện này với Điện chủ.

      “Ngươi là ngu.” Độc Thiên Diệp : “Nếu ta dám xuất ở đây, ngươi cảm thấy ngươi còn có mạng để trở về sao?”

      “Ha ha, huynh đệ, tri ! Xem ra quan điểm của chúng ta giống nhau, người của Thần điện đều ngu ngốc!” Râu xồm hưng phấn hô, nếu phải có thương tích nhảy dựng lên chạy tới bắt tay Độc Thiên Diệp.

      Hắc Tử nhìn thấy bộ dáng râu xồm, khóe miệng trừu rút. Ngay cả đối phương là ai còn chưa biết vậy mà xưng huynh đệ.

      Nhìn Độc Thiên Diệp giữa trung, biết vì sao nàng lại xuất ở đây. Cấp bậc thế nhưng lại là huyễn hoàng! Nếu phải từng gặp qua nàng, căn bản tin tưởng trong khoảng thời gian ngắn mà nàng tăng cấp nhanh như vậy.

      “Cuồng vọng!” Vũ Lộ quát lớn: “Ta giáo huấn ngươi!”

      xong, ngưng huyễn lực, thiên địa biến hóa, liệt phong hướng tới Độc Thiên Diệp. Mạc Trì muốn tiến lên, bị Độc Thiên Diệp ngăn lại. : “Đại cữu cữu, để cháu, vừa vặn xem thử thực lực ta tăng đến đâu.”

      Nghe Độc Thiên Diệp như vậy, mọi người đáp xuống đất, giao chiến trường lại cho nàng. Bất quá khi xuống dưới thuận tay giải quyết người của Thần điện. Người Ám các phát cư thế nhưng những người này lại là cấp huyễn tôn! đám bị dọa ngây người. Mà mấy người Mạc Trì mặc kệ việc bọn họ làm khiến người khác bị kinh hách, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trung.

      Độc Thiên Diệp nhìn Điện chủ Vũ điện, trực tiếp ngưng huyễn lực tấn công đối phương.
      Last edited: 20/11/15
      Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :