Chương 3: Lần đầu giao đấu
Edit: rinnina
Mọi người theo thanh nhìn lại, chỉ thấy nữ tử khoảng 20 tuổi mặc trang phục màu trắng xuất trong tầm mắt của mọi người. Đến khi thấy khuôn mặt của nàng ——
"Tê ~" mọi người nhịn được sợ hãi than.
Dung mạo trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, hẳn là nàng ! Nhưng sắc mặt nàng trong trẻo lạnh lùng, cho người ta loại cảm giác muốn mà dám chạm.
"Chưa từng nghe Thần điện còn có thánh nữ ? nghĩ tới Thần điện thánh tử thoạt nhìn giống như mặt trời ấm áp, thánh nữ này lại giống ánh trăng lạnh như băng. Người của Thần điện là lạ." Đan Kinh Thiên lén lút .
Những người khác gật đầu đồng ý.
"Có bao lâu đâu ! Lần trước ta về mới bị ngươi kéo đánh trận ." Nghe thấy lời của Thần Vãn Tình, Phong Giản lập tức bật lại.
giỡn à, tình nguyện làm nhiệm vụ hai lần, cũng muốn "luận bàn" cùng Thần Vãn Tình. Đừng nhìn tên nàng ôn nhu như vậy, thực ra là kẻ võ si ! Mỗi ngày chỉ biết tu luyện, sau đó tìm người luận bàn, nhưng sức chiến đấu của nàng đặc biệt mạnh, những người đồng cấp khác dễ dàng bị nàng đánh bại. cao hơn nàng vài cấp, vẫn là thường xuyên bị nàng đánh tới hoàn toàn biến dạng, hình tượng mất hết, thường xuyên bị người trong Thần điện chế giễu. Bởi vì người trẻ tuổi trong Thần điện đều từng bị nàng kéo luận bàn, chỉ cần nhìn lúc ánh mắt nàng lộ ra hưng phấn, mọi người bắt đầu trốn. Chỉ có Vân Cẩm có thể đánh bại nàng, nhưng Vân Cẩm thường xuyên có trong điện, lúc có người cùng nàng luận bàn, nàng phải ra biển giết huyễn thú.
"Ngày 19 tháng 10." Thần Vãn Tình nhìn chằm chằm Phong Giản , kéo về từ trong suy nghĩ.
"Được rồi, nhanh chóng để bọn họ lên thuyền, bằng trước khi trời tối qua được Hồi Sa Loan ." Phong Giản .
Lảng tránh vấn đề rất ràng, nhưng hiệu quả tốt . Quả nhiên Thần Vãn Tình theo dõi nữa, chỉ đứng nhìn Phong Li đón mọi người lên thuyền, an bài phòng cho họ.
lên đầu tiên là Tạ Bình. huyễn tôn, đến nơi nào cũng được tôn kính, cho dù là Thần điện được thế nhân kính ngưỡng cũng ngoại lệ. Sau đó là lão sư của đế quốc Cách Thụy, huyễn hoàng cao nhất.
Các học viên lục tục lên thuyền, đợi khi mọi người lên xong rồi, Độc Thiên Diệp mới bắt đầu lên.
Đối với Thần điện, biết vì sao, trong lòng Độc Thiên Diệp đặc biệt mâu thuẫn. Vừa nghĩ đến Thần điện, nàng lập tức cảm thấy bọn họ là ngụy quân tử, đám Thần côn, đám ác ma có vẻ ngoài thánh khiết ! Vừa nghĩ đến Thần điện trong lòng cảm thấy đáng ghét, đó là loại chán ghét từ trong xương tỏa ra.
Ban đầu nàng nghĩ đây là vì hoài nghi mẫu thân và ông ngoại còn có viện trưởng bị Thần điện bắt, nhưng sau này nàng phát phải nguyên nhân này. Bởi vì nếu hoài nghi, nàng mâu thuẫn như vậy. Mà loại chán ghét này hẳn là tình cảm do thân thể lưu lại. Quan trọng nhất là, nàng cư nhiên phát mất đoạn trí nhớ ngắn! Đó là đoạn trí nhớ khi tiểu Thiên Diệp 8 tuổi.
Liên tưởng đến việc mình có chán ghét với Thần điện, nàng nghĩ, hẳn là có liên quan đến đoạn trí nhớ mất kia. Nhưng là tiểu Thiên Diệp lúc đó như vậy, sao có thể có quan hệ với Thần điện ? Cuối cùng năm đó xảy ra việc gì, cư nhiên khiến nàng ép buộc bản thân quên . (rin: spoil trước cho các nàng đoạn trí nhớ này liên quan đến tội ác tày trời của Thần Điện)
Độc Thiên Diệp vừa suy tư vừa bước bàn đạp, bởi vì suy nghĩ quá mức nhập thần, chú ý tới nàng là người cuối cùng, cũng chú ý thần sắc khác thường của Thần Vãn Tình.
"Sách —— "
Lúc Độc Thiên Diệp sắp bước lên thuyền, thanh lợi khí phá truyền đến, đánh gãy trầm tư của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy đoạn ngân xà tiên bay nhanh tới, mà đoạn còn lại ở tay Thần điện thánh nữ
.
Thần Vãn Tình !
Ánh mắt Độc Thiên Diệp tối sầm lại, nhanh chóng lui hai bước, tránh thoát đoạn roi kia. Nhưng Thần Vãn Tình cũng cho nàng thời gian phản ứng, roi lại vút tới, sau đó cuốn lấy bàn đạp, dùng sức chút, toàn bộ bàn đạp bị nàng cuốn bay. Vào lúc roi cuốn lấy bàn đạp Độc Thiên Diệp lập tức nhảy qua bàn đạp còn lại, vừa đứng vững, nhìn thấy bàn đạp bị đá vào trong nước.
"Thần Vãn Tình, ngươi làm gì ?" Phong Giản la lớn với Thần Vãn Tình.
nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn thấy màn bàn đạp bị cuốn bay, bị hoảng sợ. chỉ trước Độc Thiên Diệp chút, nghĩ tới mình vừa lên thuyền xong, Thần Vãn Tình lập tức phát động công kích với Độc Thiên Diệp. Bây giờ nàng cách thuyền hơn mười thước, cách bến tàu hai ba mươi thước, nếu Thần Vãn Tình làm bàn đạp rơi xuống biển như lúc nãy, nàng căn bản kịp lui về ! Mà phía trước lại có Thần Vãn Tình đứng chắn ngang.
Các học viên khác về trước, nghe thấy Phong Giản hô to, đều xoay người lại nhìn. Học viên của đế quốc Mạc Nhĩ Tư nhìn thấy Độc Thiên Diệp bị ngăn bàn đạp, đều tức giận quay lại.
" làm gì cả. Nghe nàng hạng nhất tỷ thí cá nhân, muốn tìm nàng luận bàn chút. Xem xem hạng nhất như nàng có phải là có tiếng mà có miếng hay !" Thần Vãn Tình để ý tới những người khác, vừa xong lại huy roi về phía Độc Thiên Diệp.
Độc Thiên Diệp mắt lạnh nhìn Thần Vãn Tình, muốn biết nàng vì sao công kích mình. Nghe thấy lời của Thần Vãn Tình, trong lòng nàng cười lạnh trận.
Lấy cớ !
Thấy roi lại đến , Độc Thiên Diệp ôm Tiểu Cửu ngừng né tránh bàn đạp. Tuy rằng Thần Vãn Tình ra tay tàn nhẫn, khí thế bức nhân, nhưng nàng vẫn thoải mái ứng phó như cũ, cũng chật vật như mọi người tưởng tượng, trừ bỏ bàn đạp bị chớp lên ngừng, khiến nàng ngẫu nhiên mất cân bằng.
"Ngươi luôn tránh né là tính làm gì ?" Thần Vãn Tình thấy Độc Thiên Diệp vẫn tránh né, thế công càng thêm mãnh liệt.
"Vậy ngươi đánh lén ta lại tính làm gì ?" Độc Thiên Diệp hỏi ngược lại.
"Ta chỉ muốn luận bàn với ngươi chút." Thần Vãn Tình .
"Phải ?" Độc Thiên Diệp cười lạnh, "Nhưng, cùng ta luận bàn, là phải trả giá đại giới !"
Bàn đạp dưới chân bị lực lượng của hai người đánh gãy làm nhiều đoạn. "Răng rắc ——" tiếng, bàn đạp dưới chân Độc Thiên Diệp bắt đầu vỡ ra, người thuyền sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Thần Vãn Tình, ngươi dừng tay !" Phong Giản tức giận, hô to với Thần Vãn Tình. lo lắng nhìn hai người, định lên ngăn cản, lại thấy ánh mắt ngăn cản của Độc Thiên Diệp. Đó là kêu đừng xen vào việc của người khác !
có chỗ đặt chân nữa, bàn đạp dưới chân chỉ còn lại mảnh cuối cùng. Độc Thiên Diệp né tránh nữa, đá Tiểu Cửu lên thuyền, lại cầm đoạn roi đánh úp lại, khẽ kéo, dưới chân dùng sức bước bước, vận khởi Phiêu Miểu bộ pháp, vào lúc mọi người phản ứng kịp, tới thuyền. Mà bàn đạp bị chém làm hai mảnh, rơi xuống biển.
Mọi người thấy Độc Thiên Diệp bình an lên thuyền, đều thở phào nhõm.
"Lão đại, ngươi sao chứ ?" Tang Vũ vội lao đến bên người Độc Thiên Diệp, cao thấp đánh giá.
Độc Thiên Diệp lắc đầu. Túm roi, lạnh lùng nhìn Thần Vãn Tình, ý niệm vừa động, ngọn hỏa diễm màu lam bốc lên từ chỗ tay nàng, nhanh chóng lan tràn dọc theo roi, roi dài hơn mười thước, trong chớp mắt bị đốt thành tro tàn.
"Ngươi đốt Ngân Xà Tiên của ta!" Thần Vãn Tình đau lòng kêu to.
Thần Vãn Tình nghĩ tới Độc Thiên Diệp cư nhiên thiêu hủy roi của mình. nghĩ lá gan của nàng lớn như vậy, cư nhiên sợ thân phận Thần điện thánh nữ của nàng. Cũng nghĩ tới hỏa diễm của nàng cư nhiên lợi hại như vậy, có thể nháy mắt đốt hạ phẩm thánh khí thành tro tàn.
"Ta rồi, luận bàn cùng ta là phải trả giá đại giới ."
Độc Thiên Diệp để lại những lời này, xoay người rời , cũng để ý sắc mặt khó coi của Thần Vãn Tình. Phong Li phái người đón nàng, đưa nàng đến phòng của nàng.
"Thế nào, chịu thiệt rồi chứ gì ?" sau khi Độc Thiên Diệp rồi, Phong Giản chế nhạo Thần Vãn Tình, "Đó là hạ phẩm thánh khí điện chủ đưa cho ngươi, cứ như vậy mà còn, trở về thể thiếu phải giải thích phen. Ai nha nha, là chờ mong !"
"Hừ !" Thần Vãn Tình trừng mắt nhìn Phong Giản cái, trở lại phòng của mình.
Phong Giản cười đến phòng của mình, trong lòng lại trầm tư, thân thủ mà Độc Thiên Diệp lên thuyền, huyễn sư bình thường có thể làm được ? Đổi lại là , có thể vào lúc cuối cùng lên thuyền ? thể , đáp án này rát khó . Xem ra, nàng cũng đơn giản như vẻ ngoài mà nàng bày ra !
"Được rồi, kỳ nàng chỉ điều mà nàng bày ra rất đơn giản ." trong lòng Phong Giản cảm thán, "Ai nha nha, là chờ mong !"
Những người khác cũng lục tục về phòng của mình. Hết thảy nhìn như xong, nhưng trong lòng của học viên đế quốc Mạc Nhĩ Tư, đối với chuyện thăm Thần điện, lại còn nhiệt tình cao như trước. Làm khó lão đại của bọn họ, phải là làm khó bọn họ sao?
Lúc này, Phong Li phân phó thuyền trưởng, thuyền lớn bắt đầu chạy ra biển cả mênh mộng.
Huyễn hải vực là mảnh hải dương rộng lớn khôn cùng, đảo thành đàn, trong biển có vô số huyễn thú hệ thủy. Mặt biển tràn ngập sương trắng suốt ngày, những chiếc thuyền bình thường tiến vào địa phận của hải vực này bị mất phương hướng, cuối cùng vì các loại nguyên nhân khác nhau mà biến mất biển. ai biết cuối cùng huyễn hải vực rộng bao nhiêu, cho dù là tổng đàn Thần điện nằm ở đảo trong đó, người của Thần điện cũng chỉ hiểu biết về huyễn hải hơn người khác mà thôi. (rin: đọc đến sau này mọi người thấy – Thần điện cực dở - đúng loại ác (có thực lực) mà đầu óc)
Thuyền lớn độc chạy biển, Phong Li dẫn người an bài hết thảy linh tinh thuyền.
"Tỷ tỷ, Thần Vãn Tình gì đó rất chán ghét , tỷ nên đốt nàng và nơi này thành tro!" Tiểu Hỏa ngồi ở giường, hai tay nắm lại, vẻ mặt tức giận .
"Ha ha, muội nha, vẫn xúc động như vậy. Chúng ta còn chưa tới Thần điện, đốt thánh nữ của người ta, chúng ta còn như thế nào ?" Độc Thiên Diệp kéo mũi Tiểu Hỏa, cười .
"Hừ, muội quen nhìn người của Thần điện, vừa nhìn lập tức chán ghét, đám Thần côn !" Tiểu Hỏa hừ hừ .
Có lẽ nguyên nhân vì là bản mạng khế ước, nên cảm giác của Tiểu Hỏa về Thần điện thực giống Độc Thiên Diệp, hoặc là , cảm giác của Độc Thiên Diệp cũng là cảm giác của nàng. Nhưng cuối cùng vì sao mình chán ghét Thần điện như vậy ? Cuối cùng có cái gì trong đoạn ký ức bị lãng quên ?
Xác định mình nghĩ ra, nàng cũng lại rối rắm nữa, ngồi xếp bằng giường bắt đầu tu luyện. Nhìn thấy Độc Thiên Diệp để ý tới mình, Tiểu Hỏa đành phải chuyện phiếm với Tiểu Cửu, bên giúp đỡ nàng chú ý tình huống bên ngoài, vừa nghĩ kế hoạch chỉnh người.
Giữa trưa, người của Thần điện lại đây thông tri đến lầu ăn cơm trưa, Độc Thiên Diệp mới rời khỏi trạng thái tu luyện.
Nàng phát cấp bậc huyễn lực của nàng càng tăng, Đản Đản khôi phục càng tốt, tốc độ hấp thu huyễn lực của nó càng nhanh, bây giờ cách lần thăng cấp trước mới hơn 2 tháng, nàng cảm thấy mình sắp chạm đến bình chướng huyễn tông cấp 8. Tốc độ tu luyện này, cho dù là thiên tài, cũng theo kịp đúng ?!
"Hừ, ngươi đắc ý cái gì ? Bây giờ ngươi chỉ là huyễn tông nho mà thôi, so với các cấp bậc sau này, huyễn lực để thăng cấp giống như dòng suối so với biển rộng vậy." Ngay lúc nàng thầm cao hứng, thanh của Đản Đản đột nhiên vang lên, đả kích tâm tình tốt chưa đến 1 phút của nàng.
Chương 4: Đoạt huy chương vàng về miệng quạ đen
"Hừ, ngươi đắc ý cái gì ? Bây giờ ngươi chỉ là huyễn tông nho mà thôi, so sánh với cấp bậc sau này, huyễn lực cần để thăng cấp giống như dòng suối và biển lớn vậy." Ngay lúc nàng thầm cao hứng , thanh của Đản Đản đột nhiên vang lên, đả kích tâm tình tốt chưa đến 1 phút của nàng.
"Nha, Đản Đản ca ca tỉnh !" Tiểu Hỏa cảm thấy Đản Đản tỉnh lại, lập tức chạy đến bên giường, dán vào bụng Độc Thiên Diệp chuyện, "Đản Đản ca ca, chừng nào huynh mới có thể ra ?"
"Hỏi cái này làm gì ? Lúc có thể ra tự nhiên ra ." Đản Đản trả lời.
"Được, huynh ra muội mời huynh ăn nha ! Muội còn có thiệt nhiều trò chơi vui, chờ huynh cho huynh chơi." Tựa hồ Tiểu Hỏa đặc biệt thích Đản Đản, nghe thấy thanh của rất cao hứng, vội vã chia sẻ nàng này mấy món đồ chơi người khác mua cho nàng.
"Hừ, đều là đồ chơi của tiểu hài tử mà thôi." Đản Đản khinh thường . Đừng tưởng rằng nó ngủ say nên cái gì cũng biết, mấy món đồ chơi của Tiểu Hỏa , nó biết nhất thanh nhị sở ( ràng đó). Tuy rằng, đôi khi nó cũng hiểu mấy thứ kia chơi rất vui, nhưng nó tuyệt đối ra !
Trong lòng Độc Thiên Diệp buồn bực chút, ngươi hỗn đản, thể để ta cao hứng 1 phút sao ? ! ra nàng cũng biết, chắc chắn huyễn tôn phải cấp bậc huyễn lực cao nhất, nàng vẫn hỏi bọn Đản Đản và Lam Mân, nghĩ để mình quá gấp gáp, khiến căn cơ xong. Nhiệm vụ người nàng cũng thúc giục nàng mau chóng trưởng thành, tương lai gặp chuyện gì ai cũng . Nhưng, ngươi cũng nên để ta cao hứng lát chứ ? !
Độc Thiên Diệp thu Tiểu Hỏa và Tiểu Cửu về Luyện Hồ, mình sửa sang lại quần áo bị nhăn, mới xuống lầu ăn cơm.
Học viêc của tứ đại đế quốc và đệ tử của Thần điện đều được an bài ở lầu hai, Phong Giản và Thánh nữ, còn có Tạ Bình và hai vị lão sư ở lầu 3. Lúc Độc Thiên Diệp xuống vừa vặn đụng phải Thần Vãn Tình và Phong Giản ở cầu thang.
"Hừ." Thần Vãn Tình còn tức giận vì Độc Thiên Diệp đốt thánh khí của nàng , nhìn thấy Độc Thiên Diệp, nàng hừ lạnh tiếng, dẫn đầu xuống lầu.
Phong Giản cười cười với Độc Thiên Diệp, cũng xoay người xuống lầu.
Độc Thiên Diệp nhìn thái độ hai người, nhún nhún vai, xuống lầu đến chỗ bọn Mạc Tử Khanh giữ lại cho bàng.
Nhìn mỹ thực bàn, học viên tứ đại đế quốc lúc này cảm nhận được Thần điện xa hoa cỡ nào. Toàn bộ đĩa đựng đồ ăn làm bằng ngọc lưu ly , tất cả thịt đều là huyễn thú cấp bậc ngoài thánh thú, hoa quả đều là linh quả có thể gia tăng huyễn khí. Đương nhiên, những thứ này đối với Độc Thiên Diệp mà cũng phải cỡ nào khó được, nàng có nghịch thiên viễn cổ thần khí là Luyện Hồ và quân đoàn thần thú cường đại , nhưng với những người khác mà , quả thực khát vọng thể thành .
Ăn xong cơm trưa mọi người đều nghỉ ngơi, Độc Thiên Diệp và học viên của đế quốc Mạc Nhĩ Tư cùng nhau trò chuyện.
" ra biển là như vậy, mênh mông vô bờ, là rất đồ sộ !" Đan Kinh Thiên đứng khoang tàu, bên cạnh lan can , hai tay duỗi thẳng, cảm thụ hơi thở của đại dương.
"Quả thực đồ sộ." Bọn Dạ Thương Lan cũng phụ họa.
"Biển này thoạt nhìn cũng có gì đặc biệt, sao có thể thần bí như vậy ?" Mạc Tử Khanh nhìn mặt biển hỏi. Tại sao ngoài người của Thần điện ra ai có thể tìm thấy Thánh Hải thành ?
"Các ngươi nên xem thường huyễn hải vực này . Nó tùy thời lấy mệnh các ngươi !" Phong Giản thanh đột nhiên vang lên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Thanh vẫn ôn hòa như cũ , nhưng nội dung lại khiến người ta rét mà run.
"Huyễn hải vực này rất nguy hiểm sao ?" Nhìn mặt biển gió êm sóng lặng , có người đưa ra nghi ngờ.
"Đương nhiên. Các ngươi nên coi thường nó. Dù sao bây giờ nhàn đến vô , Phong Li, ngươi cho mọi người hành trình của chúng ta và những nơi phải chú ý nguy hiểm ." Phong Giản phân phó Phong Li đứng sau.
"Dạ." Phong Li lĩnh mệnh lên trước, , "Bây giờ chúng ta còn ngoài địa phận hải vực, sau đó tới Minh Nguyệt loan, nơi đó có rất nhiều vòi rồng, con thuyền nào chú ý bị hút vào, sau đó bị xé thành mảnh . Còn có Kình Sa Khẩu, nơi đó thường xuyên có những đàn cá mập xuất , hơn nữa cấp bậc bình thường đều đạt tới thánh thú. Những mơi nguy hiểm như vậy có rất nhiều, nhưng nguy hiểm nhất là, lâu sau chúng ta vào vực Mê Linh, ở trong đó nhìn tới ánh nắng, tất cả đồ dùng chỉ đường đều mất tác dụng (thí dụ như la bàn), có người của Thần điện dẫn đường, người bình thường qua được vực Mê Linh này. Rất nhiều người mưu toan lẻn vào Thánh Hải thành cuối cùng đều bị lạc biển."
Độc Thiên Diệp nghe đến đó trong lòng căng thẳng. Hữu Vô gia gia có tự mình lẻn vào Thánh Hải thành hay ? có gặp nguy hiểm hay ?
Nhìn thấy mọi người bị lời của mình dọa đến, Phong Li thản nhiên cười, : "Các ngươi cần quá mức lo lắng. Thuyền chúng ta dùng sắt cứng rắn tạo thành, lực phòng ngự tương đương hạ phẩm thánh khí , có thể chống đỡ chút công kích của thần thú . Chúng ta nắm giữ quy luật hoạt động của huyễn thú các khu vực, tận lực tránh này có những nơi huyễn thú. Cho dù đụng phải huyễn thú, chúng ta cũng có nhiều huyễn sư như vậy phải sao ?"
"Chỉ hy vọng như thế." Nghe thấy Phong Li an ủi, ít người hơi an lòng.
"Tốt nhất cần gặp huyễn thú thành đàn ."
Đan Kinh Thiên cúi đầu nhìn mặt biển xanh biếc, lẩm bẩm: "Ăn qua huyễn thú bay trời, chạy dưới dất, chưa từng ăn huyễn thú bơi dưới nước. biết thịt của hải huyễn thú ăn ngon ? Nếu có, để huynh đệ nướng cho ta ăn."
Thuyền vẫn về hướng đông, trước khi mặt trời lăn đến đảo phụ cận.
Phong Li an bài thuyền cập bờ, tổ chức người mang theo học sinh tứ quốc lên đảo tìm nơi rộng lớn hạ trại.
"Tiểu Đào, vì sao chúng ta suốt đêm ?"
Trải qua thời gian ngày, học viên tứ quốc và người của Thần điện cũng coi như quen biết, Tôn Khuê thừa dịp dựng lều hỏi đệ tử Thần điện .
"Ta cũng lắm, hình như là có nhiệm vụ gì đó ở đây." Tiểu Đào trả lời.
"Các vị, " Thanh Tiểu Đào vừa dứt, thanh Thần Vãn Tình vang lên , "Nơi này là Hồi Sa Loan, bây giờ chúng ta ở đảo lớn nhất Hồi Sa Loan. Sở dĩ chúng ta lại dừng lại ở đây, vì Thần điện muốn tìm loại dược liệu ở nơi này."
xong, nàng lấy từ nhẫn gian ra loại dược liệu, bộ rễ dài , thân chỉ có hai chiếc lá bé. Nàng để người bên cạnh phân dược liệu cho mọi người, : "Đây là Đăng Tinh thảo. Toàn bộ đại lục chỉ có Hồi Sa Loan mới có. Nó bình thường mọc thành phiến, buổi tối thường phát ra ánh sáng bạc. Thần điện muốn mời mọi người giúp chúng ta ngắt Đăng Tinh thảo. đảo buổi tối thường có ít huyễn thú hoạt động, lúc mọi người ra ngoài nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là 2 đến 3 người tổ đội cùng , nên hành động mình."
Chia toàn bộ Đăng Tinh thảo cho mọi người, mỗi người cây. Độc Thiên Diệp nhận lấy, gốc cây còn đính bùn đất, dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng bạc. Nàng đặt Đăng Tinh thảo dưới mũi ngửi chút, ngửi thấy cỗ mùi.
"Thiên Diệp, chúng ta cùng nhau ." Mạc Tử Khanh đến bên người Độc Thiên Diệp , .
"Được."
"Uy uy uy, ta cũng muốn cùng các ngươi ." Đan Kinh Thiên ở phía sau Mạc Tử Khanh vươn đầu, nhìn Độc Thiên Diệp, , " chừng các ngươi vụng trộm ra ngoài ăn thịt nướng. Huynh đệ, ngươi thể vứt bỏ ta !"
Nghe thấy lời của Đan Kinh Thiên, Độc Thiên Diệp nhịn được xem thường. Nàng thiệt tình muốn để ý tới tên ham ăn này.
Mọi người chuẩn bị xong, ăn cơm rồi tìm Đăng Tinh thảo , chỉ để lại hai lão sư mang đội ở lại lều trại nghỉ ngơi.
Hòn đảo này diện tích rất lớn, dù các nàng nhiều người, phân tán ra, cư nhiên ai cũng gặp ai.
"Các ngươi đảo này có huyễn thú gì ? Giống huyễn thú đại lục hay là giống ?"
Ba người Độc Thiên Diệp trong rừng cây đảo. Ánh trăng mông lung, ba người lững thững , cũng cố ý tìm Đăng Tinh thảo. Đan Kinh Thiên tùy tay hái lá cây, hỏi hai người còn lại.
" biết. Thấy biết thôi !" Độc Thiên Diệp trả lời. Nàng cũng rất ngạc nhiên với huyễn thú huyễn hải vực này.
" là buổi tối, chúng ta lại quen thuộc nơi này, tốt nhất vẫn là đụng phải huyễn thú." Mạc Tử Khanh cười .
"Cũng phải nghĩ gặp gặp. Chúng ta lại biết huyễn thú xuất thế nào, chừng giây sau có con huyễn thú xuất trước mặt chúng ta." Đan Kinh Thiên .
chứng minh, miệng quả là miệng quạ đen.
đám Cự Ngạc xuất ở trước mặt bọn họ ngay khi xong câu này, chính xác là, bọn họ tới trước mặt đám Cự Ngạc . Mà tiếng bước chân và tiếng của bọn họ, đánh thức chúng nó.
Cự Ngạc trời sinh tính hung tàn, là huyễn thú chỉ có ở hải vực này. con Cự Ngạc trưởng thành dài đến 3 - 5 thước, toàn thân bao bọc bởi các hình cầu, bên trong là nọc độc, trong lúc công kích , nọc độc này thẩm thấu ra, khiến đối thủ trúng độc. Răng nanh của chúng cũng là vũ khí sắc bén .
Cự Ngạc bị quấy rầy giấc ngủ vô cùng mất hứng, nhìn thấy ba nhân loại nho , lập tức vây quanh bọn họ.
"Ta lau, phải chứ ?" Đan Kinh Thiên nhìn trước mắt hơn hai mươi con Cự Ngạc, có chút thể tin được. Tuy đàn Cự Ngạc này cấp bậc cao, còn chưa tới cấp thánh thú, nhưng thề, chỉ thuận miệng thôi.
"Huy chương vàng miệng quạ đen." Độc Thiên Diệp cười , sau đó lấy ramột thanh trường kiếm từ trong nhẫn gian công kích đám Cự Ngạc.
Đừng Tử Khanh cũng cười , : "Đúng là huy chương vàng ."
Đan Kinh Thiên bị hai người cười nhạo, buồn bực thôi, tụ khởi huyễn lực cầu liền ném qua, nổ banh xác đám Cự Ngạc, tức giận : "Bây giờ các ngươi xuất ! Các ngươi xuất nữa ! Hừ hừ!"
Ba người xử lý đám Cự Ngạc xongrất nhanh, xác của chúng nó và nọc độc xuống đất, ăn mòn hoa cỏ chung quanh .
"Thực ghê tởm." Đan Kinh Thiên chán ghét nhìn thoáng qua.
"Đó cũng là do ngươi. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi." Mạc Tử Khanh . Vừa nãy tuy tiếng động lúc chiến đấu tuy rằng lớn lắm, nhưng khó tránh khỏi quấy nhiễu huyễn thú phụ cận. Hơn nữa mùi máu tươi cũng dễ dàng đưa huyễn thú tới.
"Chờ chút." Độc Thiên Diệp đột nhiên ra tiếng, "Các ngươi nhìn."
Đan Kinh Thiên và Mạc Tử Khanh nhìn theo tầm mắt Độc Thiên Diệp, nhìn thấy bụi cỏ rậm rạm, bên trong có hai thi thể Cự Ngạc.
Last edited by a moderator: 20/10/15
Phong Vũ Yên và thuyt thích bài này.