1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư hắc báo - Trịnh Viện (10c+kết thúc)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7.2

      Chín giờ tối, Ân Ninh mới về đến nhà. lái xe trực tiếp từ nơi ăn về nhà.

      Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy mái tóc công chúa gọn gàng lúc ra ngoài hơi bị rối, bộ áo đầm tím người cũng hơi nhàu.

      mệt mỏi mở cửa xe bước xuống, lấy chìa khóa trong ví da, mở phòng trọ của mình ra.

      Mặc dù rời nhà, sống mình bên ngoài hai năm nhưng mẹ vẫn ngừng sắp xếp mai mối cho .

      Cho nên cuộc sống của cũng khá là bận rộn, ngoại trừ ở chung với những động vật còn vội vàng đến những bữa ăn mà mẹ sắp xếp, thường có thời gian cho mình.

      Ba năm nay, vì phải mở cửa hàng, bản thân phải tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài, gặp con người và việc khác nhau nên Ân Ninh học được cách độc lập và cũng thay đổi ít.

      lấy mì sợi và rau cải trong tủ lạnh ra, nấu nồi mì rau đơn giản.

      lâu rồi ăn mì ăn liền. Sau khi chuyển ra ngoài sống, học được cách nấu số món ăn đơn giản, có lúc còn có thể làm bento cho những con vật , đút cho bọn chúng ăn số “món ăn gia đình” dinh dưỡng.

      “A? Tối nay em về sớm vậy?”.

      Hinh Bình Tư ôm đứa con trai Tiểu Nham hai tuổi, từ trong phòng ra.

      “Vâng, người đàn ông hôm nay nhàm chán đến nỗi em rất muốn ngáp”. Ân Ninh bưng nồi mì lên, oán trách.

      Thực ra, Ân Ninh học được nấu ăn bởi vì bạn cùng phòng, Hinh Bình Tư.

      “Uất ức vậy sao, chị thấy em dứt khoát gả cho Trương Trạch là được rồi”. Hinh Bình Tư che miệng cười duyên.

      Bình Tư nhìn rất xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng nghĩ là mẹ của đứa trẻ.

      “Cảm ơn chị! Nếu như em lấy ấy chỉ còn mình chị và Tiểu Nham, đến lúc đó tiền thuê nhà tăng lên rồi chị làm sao?”. Ân Ninh đùa.

      sao, chị có thể tìm người bạn cùng phòng khác, việc gả em quan trọng hơn!”. Bình Tư ôm con, cười hì hì.

      có lương tâm”. Ân Ninh hơi dẩu môi, đùa với đứa trẻ. “Tiểu Nham ngoan, sau này con lớn được giống mẹ con có lương tâm, nếu mẹ nuôi mặc kệ con”.

      “Này, em đừng có dạy hư con chị!”. Bình Tư kháng nghị, lấy cho mình và con trai bát.

      “Em dạy dỗ bé hộ chị”. Ân Ninh cải chính.

      , nếu như em chị cũng nỡ”. Bình Tư cười đút cho con trai miếng.

      “Em thấy là chị bỏ được nồi mì rau cải của em có”. Ân Ninh hoài nghi nhìn nàng.

      “Ha ha, biết cũng đừng có ”. Bình Tư nở nụ cười xinh đẹp vô hại, cười run rẩy cả người.

      Ân Ninh cúi đầu ăn mì, nhịn được mỉm cười.

      năm trước khi đến đây xem phòng, vẫn biết Bình Tư, này hề giống với bề ngoài của ấy chút nào!

      ấy là người có ngoại hình xinh đẹp khêu gợi, ai cũng nghĩ rằng ấy là người “ngực bự phải ngốc nghếch”, đúng là “bình hoa”! Nhưng mà thực tế ấy là người khôn khéo từ trong xương. Sau khi Ân Ninh vào ở ba tháng mới phát ra bị “lừa gạt”!

      Lúc đó bị bề ngoài của Bình Tư mê hoặc, đến lúc thuê phòng rồi mới phát mình lên nhầm thuyền giặc. ấy có cậu con trai rất khả ái, Ân Ninh ngây ngốc làm việc nhà ba tháng, phụ trách quét dọn, nấu cơm, giặt quần áo, coi nhà........ Sau ba tháng, rốt cuộc Hình đại tiểu thư mới có lương tâm, chủ động giúp Ân Ninh tay. Đến lúc này Ân Ninh mới biết ra ấy lừa , rất nhiều việc mà làm được Hình đại tiểu thư chỉ cần 3 giờ là giải quyết hết tất cả! Thế mà ấy còn hành hạ mệt mỏi như vậy....... Nhưng mà, ra Ân Ninh rất cam tâm tình nguyện bị lừa.

      Bởi vì rất thích hai mẹ con luôn biết cách làm vui vẻ.

      Với lại, Ân Ninh cũng hiểu lúc đó Bình Tư vừa sinh hạ Tiểu Nham, bởi vì mình ấy sinh nở nên ấy thể ở cữ tốt, sau khi sinh xong ấy rất yếu, ấy cũng cố ý để cho “khổ dịch”.

      Nhưng mà Ân Ninh ở đây năm rưỡi, Bình Tư cũng chưa từng đến cha của Tiểu Nham.

      Ân Ninh hiểu, mỗi người đoạn thời gian phải trải qua, nếu Bình Tư muốn đề cập đến cũng hỏi.

      Sau khi ăn cơm xong, Ân Ninh vào phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.

      ở trong gian phòng hơn năm bình (1 bình= 36 thước vuông), bố trí căn phòng sao cho ấm áp nhất, bàn trang điểm thường xuyên thay bình hoa tươi.

      ngồi trước gương trang điểm, chuẩn bị tháo trang sức. nhìn thấy trong gương là gương mặt thanh lệ, trang điểm nhàn nhạt, làm nổi bật ngũ quan ngọt ngào, phong cách hài hòa.

      soi gương và khẽ mỉm cười, bắt đầu tháo những trang sức thanh nhã người.

      Trừ những lúc phải xem mắt ra, bình thường cũng trang điểm, vì vậy làn da của được giữ gìn rất tỉ mỉ, tàn nhang gương mặt biến mất hoàn toàn.

      Nhìn chằm chằm mình trong gương, giống như trở về thời gian ba năm trước đây...... là nhanh!

      Thời gian vô tình, đảo mắt qua ba năm...... bây giờ phải là năm đó, lột xác thành thành thục rồi.

      ~~~

      Hắc Diệu Đường vừa xuống máy bay, kính đeo mặt còn chưa lấy xuống, ăn mặc hợp thời đến, ôm lấy ── “A Đường, hoan nghênh đến Đài Loan”. Lâm Vi vui mừng ôm lấy người đàn ông tuấn trước mắt.

      “Chúng ta mới gặp có nửa tháng, “lễ ra mắt” này có phải nhiệt tình quá hay ?”. Hắc Diệu Đường đưa tay ôm , gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt.

      “Dĩ nhiên, dù sao cũng ba năm về Đài Loan rồi. Thế mà em vừa về Đài Loan cũng về luôn ── A Đường, em rất vui”. ta ám hiệu.

      Hai người quen nhau năm nhưng Hắc Diệu Đường hề có ý bày tỏ với ta, Lâm Vi cảm thấy rất thất vọng. Nửa tháng trước ta quyết định về Đài Loan, ngờ lại về ngay sau đó ── Lâm Vi tin tưởng rằng Hắc Diệu Đường về Đài Loan là vì ta.

      Đối với ám hiệu cảu Lâm Vi, Hắc Diệu Đường gì.

      Ba năm nay, ít đua xe, cũng mở party nữa, cũng hề đổi bạn giường liên tục ── ba năm nay thay đổi rất nhiều, ngay cả cũng thể tưởng tượng được.

      Còn về phần Lâm Vi, là bạn thứ năm của trong ba năm nay, cũng là người có thời gian quen với dài nhất.

      “Ở Đài Loan có chuyện cần xử lý nên phải về nước”. .

      Lâm Vi sửng sốt chút, tỏ ra quan tâm. “ định ở Đài Loan bao lâu? Trong thời gian này ở đâu?”. hỏi.

      nghĩ rằng về nhà”. Hắc Diệu Đường .

      “Có nên hay ?”. Mặt Lâm Vi đỏ lên, nở nụ cười mập mờ. “Em nghe sau khi Hắc Diệu Tư cưới, ấy coi vợ như mạng, về đó ở sợ làm phiền vợ chồng son nhà người ta sao?”.

      “Ý của em là?”. Hắc Diệu Đường xoay mặt nhìn Lâm Vi, biết nhưng vẫn hỏi.

      có thể đến ở cùng em”. trêu đùa .

      Mặt Hắc Diệu Đường thay đổi, nhếch môi cười.

      cần”. lạnh nhạt cự tuyệt.

      Lâm Vi cứng người, khí nhất thời trở nên lúng túng.

      “Nếu như phải đến Đài Loan tìm em tại sao lại bảo thư ký của báo cho em biết đến Đài Loan?”. Lâm Vi cảm thấy giận vì bị cự tuyệt ngay như vậy.

      Hắc Diệu Đường ngây người.

      lúc sau, lạnh nhạt . “Thành cũng chẳng biết tại sao”.

      Có lẽ do nhất thời nhàm chán, hoặc chỉ do thói quen ── tóm lại, phân phó thư ký báo cho Lâm Vi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Lâm Mị nhăn mi, giống như là châm chước cho câu trả lời của .

      “Thôi, chúng ta đừng đoán nhiều nữa, cần phải đoán đáp án là gì rồi”. thực tế, Lâm Vi nghĩ thông suốt rồi! Khuôn mặt diễm lệ của lại nở nụ cười.

      ta đoán rằng người đàn ông này mình rồi, nhưng lại chịu thừa nhận ── đây là bệnh chung của tất cả những người đàn ông độc thân hoàng kim.

      Tất nhiên là ta hiểu được.

      vừa mới xuống máy bay chắc là rất mệt, để em lái xe đưa về!”. ta khéo léo, mỉm cười .

      Hắc Diệu Đường từ chối.

      Trước khi đến Đài Loan cũng thông báo cho A Tư.

      Vì vậy có ai đến sân bay đón , trừ Lâm Vi.

      thôi”.

      Lâm Vi khoác tay người đàn ông, ta nở nụ cười tự tin.

      ta có thể chắc rằng thời gian nữa, chờ khi Hắc Diệu Đường hiểu được ý nghĩa của ta với ── nhất định cầu hôn với ta!

      Lời editor: có người ATSM hề :))
      Chương 8.1

      Thương Nghênh Hi định gọi chồng lái xe đưa đến cửa hàng vật nuôi đáng .

      Nhưng chồng thà chết cũng theo nên đành phải nhờ Hắc Diệu Đường lái xe đưa đến cửa hàng vật nuôi, xem những “động vật khả ái đáng ” trong suy nghĩ của .

      Vừa nghĩ đến nét mặt của A Tư khi thấy tiểu Ái, Thương Nghênh Hi lại nhịn cười được.

      ngờ chồng người gặp người sợ vậy mà cũng có lúc cảm thấy “sợ”.

      “A.........”. Nghĩ đến phản ứng của chồng, Thương Nghênh Hi lại cười trộm.

      Hắc Diệu Đường liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, làm bộ như thấy.

      Dọc theo đường , “chị dâu” của toàn ngừng cười khúc khích, làm cho người ta cảm thấy lo lắng vì trạng thái tinh thần của .

      “A Đường, chị hỏi em câu này!”. Sau khi Thương Nghênh Hi tự mình cười trộm, đột nhiên quay sang hỏi “em chồng” .

      “Hả?”. Hắc Diệu Đường nhíu mày.

      “Em có biết A Tư sợ cái gì nhất ?”.

      “Cái con người trầm đó, sợ trời sợ đất. Cho dù có ma với trình độ trầm của ấy quỷ cũng phải sợ”. Hắc Diệu Đường .

      Thương Nghênh Hi nháy mắt, “Có vẻ là vậy.........”.

      lại lén cười lúc rồi tuyên bố. “Nhưng mà bây giờ chỉ có mình chị biết , A Tư sợ cái gì nhất”.

      Hắc Diệu Đường cười, đùa giỡn . “Chẳng lẽ lại sợ chị?”.

      “Tại sao lại là chị?”. Thương Nghênh Hi kháng nghị. “Nhìn chị trông đáng sợ thế sao?”.

      người tự ngồi cười mình nửa tiếng rất đáng sợ. Hắc Diệu Đường nghĩ thầm.

      “Nhưng mà, chị cho em biết, đây chính là bí mật mình chị biết thôi đấy”. Thương Nghênh Hi hả hê .

      Hắc Diệu Đường ngáp cái. cũng đâu muốn hỏi.

      Sáng sớm bị lôi ra ngoài làm tài xế, tâm tình của khá chút nào.

      , A Đường, ba năm thấy, chị cảm thấy hình như em khác trước!”. Thương Nghênh Hi nheo mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.

      có cảm giác lần này gặp lại Hắc Diệu Đường, cậu ta thay đổi ít! So với bộ dạng phách lối của ba năm trước đây có vẻ như cậu ta thu liễm lại rất nhiều.

      sao?”. Hắc Diệu Đường vẫn trả lời rất ngắn gọn.

      “Kỳ quái, có phải em bị chuyện gì kích thích ── a ──”.

      Thương Nghênh Hi còn chưa hết, đột nhiên Hắc Diệu Đường phanh xe đột ngột ── kéttttt ── bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng vang chói tai.

      “Đến nơi rồi”. làm như có việc gì, ra mở cửa xe thể thao.

      “Cho dù là tay đua xe cũng cần giỡn chơi như vậy chứ? Như vậy nữa dọa người ta đau tim đấy”. Thương Nghênh Hi vỗ vỗ ngực vì chưa hết sợ hãi, vội vàng xuống xe.

      Mặt Hắc Diệu Đường vẫn thay đổi liếc nhìn cái.

      Thương Nghênh Hi lười phải so đo với cậu ta ── cái vẻ mặt này nhìn thấy nhiều ở mặt của chồng trước khi cưới, cũng thấy sợ!

      Đại khái là những người đàn ông nhà họ Hắc trước khi được “gả” ra ngoài thường thích tỏ ra lạnh lùng.

      “Đến rồi, đây chính là cửa hàng vật nuôi đáng ”. Tâm tình của hề bị ảnh hưởng chút nào, vui vẻ đẩy cửa chính của cửa hàng.

      Đẩy cửa vào trong, cửa hàng nho nhìn rất ấm áp.

      “Cửa hàng vật nuôi đáng ?”. Hắc Diệu Đường đứng ở cửa, nhìn tấm biển quảng cáo.

      Bên trong cửa hàng đều là số con dơi, thằn lằn, ít bò sát các loại.... Vậy mà còn gọi là “Cửa hàng vật nuôi đáng ”?

      “Đúng vậy, em cảm thấy những con vật này rất đáng sao?”. Thương Nghênh Hi hưng phấn, chút lại trêu đùa con mèo, lúc lại đùa với con rắn .

      Ánh mắt của Hắc Diệu Đường rơi con rắn xanh.

      Con rắn xanh đó như có linh tính, biết ánh mắt của người đàn ông nhìn mình. Thân thể màu xanh lá bóng loáng trườn đến bên chân Hắc Diệu Đường.

      Mặt biến sắc, chờ đợi con rắn leo lên cánh tay của mình..... “A? Chẳng lẽ A Đường cũng sợ rắn sao?”. Thương Nghênh Hi cẩn thận tiết lộ mất bí mật của chồng.

      Hắc Diệu Đường bỏ qua bên, lấy hành động thay thế cho câu trả lời. giơ cao tay trái, đem con rắn đến trước mặt, trực tiếp đối mặt với con rắn.

      “Oa, giỏi quá!”. Thương Nghênh Hi sùng bái, vỗ tay khen ngợi.

      “Quái lạ....”. Hắc Diệu Đường nhíu mày lẩm bẩm, nhìn con rắn này giống như con rắn từng biết.

      “Chuyện gì?”. Thương Nghênh Hi tiến lên trước.

      có việc gì”. rũ tay trái xuống, mặc cho con rắn quấn quanh.

      Có lẽ những con rắn đời này đều có cùng bộ dạng.

      “Nhìn có vẻ như tiểu Ái cũng rất thích em”. Thương Nghênh Hi cười .

      Nghe thấy “nhũ danh” của con rắn này, Hắc Diệu Đường giật mình, sau đó có bóng người bước ra từ sau tấm rèm, trong nháy mắt bóng người đó chiếm lấy ánh mắt của .

      “Xin chào, lại đến thăm tiểu Ái sao?”.

      Ân Ninh vừa từ trong nhà tắm ra, ánh mắt vô ý nhìn qua người đàn ông ôm tiểu Ái.... Trong chốc lát nghĩ rằng người này cũng là người lần trước nhưng ánh mắt quỷ dị của làm tim run rẩy.

      “Chào”.

      Hắc Diệu Đường lười biếng lên tiếng chào hỏi, giọng khàn khàn khác thường.

      Có lẽ Ân Ninh xác định 100%, người đàn ông này là người mà quen biết 3 năm trước đây.

      “A? Hai người biết nhau sao?”. Thương Nghênh Hi hỏi.

      Thời gian như dừng lại, nhưng khắc sau Ân Ninh mở mắt ra. “Đúng vậy, trước kia chúng tôi có gặp nhau mấy lần”. như có việc gì.

      Hắc Diệu Đường nhíu mày, trầm mặc đưa mắt nhìn .

      sao? là đúng lúc, A Đường ba năm về Đài Loan rồi, vừa về gặp được bạn cũ!”. Thương Nghênh Hi cười .

      Bạn cũ? Ân Ninh nghĩ từ này dùng rất chính xác.

      Hắc Diệu Đường câu nào, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Ân Ninh/

      “Hôm nay đến đây để thăm tiểu Ái sao?”. khỏi người khách nữ, mặt vẫn giữ nụ cười, giọng vẫn bình thường nghe ra khác thường.

      “Đúng vậy”.

      “Vậy cứu từ từ mà xem”. Ân Ninh hoàn toàn để ý đến người đàn ông nào đó, cười với Thương Nghênh Hi. “Trong phòng còn bận, tôi vào trước ──”.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8.2

      “Ba năm thấy, hình như em thay đổi rất nhiều”. Hắc Diệu Đường đột nhiên tới chen giữa hai người phụ nữ, tham gia cuộc chuyện.

      Ân Ninh cứng người, khí ngột ngạt len lỏi giữa hai người.

      “Thời gian qua , con người luôn thay đổi”. bình tĩnh trở lại, thái độ từ tốn.

      sao?”. Hắc Diệu đường nhìn Ân Ninh, gương mặt thâm trầm có nụ cười.

      xin lỗi, tôi còn có việc bận ──”.

      lâu gặp”. Hắc Diệu Đường tránh ra. “Chẳng lẽ em nghĩ là chúng ta nên ôn chuyện với nhau sao?”.

      “Xin lỗi, tôi làm, tiện lắm”.

      “Vậy tối nay, chờ em tan ca”. quyết định.

      Ân Ninh sửng sốt, sau đó . “Tối nay tôi cũng rất bận”. Giọng điệu hơi cứng ngắc.

      “Ý của em là, muốn gặp em còn phải hẹn trước?”. cười lạnh.

      Thương Nghênh Hi bị gạt qua bên, nghi ngờ nhìn qua nhìn lại hai người đối chọi gay gắt.... Hình như khí giữa hai người này có chút quỷ dị!

      “Hắc tiên sinh, ba năm gặp, hình như vẫn chưa hiểu được cách tôn trọng phái nữ?”. nhìn thẳng vào mắt , lạnh nhạt cười.

      Hắc Diệu Đường nhếch mày, nhìn chằm chằm nụ cười lạnh nhạt của , nhếch môi . “Xem ra ba năm nay em thay đổi ít?”.

      sao?”. chỉ mỉm cười. “Ba năm rồi, tôi cũng thể có tiến bộ được, nghĩ sao?”.

      đùa giỡn. “Để đoán chút xem, em bị kích thích gì hay là bị cái gì đả kích?”.

      nở nụ cười rực rỡ hơn với câu chế giễu của . “Cho dù là cái gì nhưng hình như cũng liên quan đến ”.

      Hắc Diệu Đường giận tái mặt.

      “Khụ, xin lỗi vì tôi phải cắt đứt cuộc chuyện của hai người”. Thương Nghênh Hi sợ chết lăn vào trong khu lửa đạn, cười hỏi. “Tôi quyết định mua con mèo Nhật Bản , tôi muốn biết phương pháp nuôi ──”.

      nhớ là lần cuối gặp em là em kết hôn?”. Ánh mắt Hắc Diệu Đường chuyển sang ngón tay đeo gì của .

      “Câu hỏi” của Thương Nghênh Hi trực tiếp bị bỏ qua.

      Ân Ninh khẽ cứng người.

      “Kết hôn rồi mà nhẫn cưới cũng đeo?”. đùa cợt . “Hay là đến ba năm em phát ra mình gả cho người tốt?”. lời ác.

      “Nhẫn kết hôn rất quý, bởi vì nó đại biểu cho ý nghĩa “Đặc biệt”! Tôi rất quý trọng nhẫn kết hôn cho nên bình thường tôi đeo tay. Giải thích như vậy Hắc tiên sinh có cảm thấy hài lòng ?”. đáp lễ.

      Giọng của bình tĩnh, ổn định đến nỗi chính cũng tin được.

      sao?”. Hắc Diệu Đường cười. “ nhớ rằng từ trước đến giờ em luôn thích tự lừa mình dối người ──”.

      “Ân Ninh! Em vào đây, sắp trụ được rồi, con mèo lần trước nó lại nghe lời!”. Trương Trạch từ trong phòng tắm ra, cả người nhếch nhác cầu cứu Ân Ninh.

      Hắc Diệu Đường nhìn thấy người đàn ông kia, cả người cứng đờ.

      Ân Ninh ra vẻ có việc gì, nở nụ cười. “Xin lỗi, tôi phải rồi, tôi rất bận”.

      Sắc mặt Hắc Diệu Đường rất khó coi.

      sao, bận cứ !”. Thương Nghênh Hi cười vẫy vẫy tay.

      Ân Ninh khẽ gật đầu, xoay người vào trong, nụ cười tự tin có đủ mười phần phụ nữ.

      Lần đầu gặp lại sau ba năm, thắng trận rất đẹp!

      Hôm nay đeo đồ trang sức và trang điểm trang nhã vì chiều nay phải xem mắt. Ân Ninh biết hôm nay khác với ba năm trước, còn là vịt con xấu xí, ngoài đẹp ra còn có tự tin.

      ~~~

      Ba năm nay, Ân Ninh ngừng tưởng tượng trong đầu nếu như có ngày bọn họ gặp lại nhau bọn họ dùng cách nào, đề tài nào để chuyện với nhau?

      suy nghĩ nhiều và đáp án làm hài lòng nhất chính là, gió thổi mây bay, chỉ là người xa lạ. Vì vậy sáng sớm hôm nay tâm tình của mới..... “Chu tiểu thư? Chu tiểu thư?”.

      Ân Ninh ngẩng đầu lên, phát người đàn ông ngồi đối diện ngừng gọi tên mình.

      “Hi........”. nở nụ cười hoàn mỹ.

      “Chu tiểu thư, hình như tối nay được yên lòng?”. Người nhà trai lời trực tiếp mà sắc bén.

      “Oh? Tôi hơi mệt mỏi, xin lỗi”. Ân Ninh cười. hy vọng, mỗi đối tượng xem mắt đều giống như Trương Trạch, đều từ chối tất cả.

      Đối phương hơi nhíu mày. “Nếu như vậy Chu tiểu thư nên cậy mạnh ──”.

      rất đúng”. đứng lên, cầm ví da, đẩy ghế ra, “Tôi nên trở về nghỉ ngơi, nên lãng phí thời gian của nhau”.

      nhấc chân xoay người rời dưới ánh mắt sửng sốt của người đàn ông.

      biết vì sao tối nay muốn miễn cưỡng mình nữa, muốn lặp lại trò chơi xã giao nhàm chán 3 năm nay!

      Vừa mới ra đến bên ngoài cửa hàng, nghĩ nhất định là điên rồi!

      cau mày nghĩ.... Từ buổi sáng hôm nay, vẫn khống chế được tâm tình.

      từ từ thở ra hơi, xoay người về phía bãi đậu xe, ngờ vừa được ba bước chiếc xe thể thao đỏ dừng ngay trước mặt .

      ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau”. Hắc Diệu Đường mở cửa xuống xe, vẻ mặt như có việc gì.

      Ân Ninh quả thể tin được vận số ngày hôm nay của mình!

      “Hi!”.

      nở nụ cười tiêu chuẩn, bị động bắt đầu võ trang cho bản thân.

      Hắc Diệu Đường hếch mày lên, khoanh tay, miễn cưỡng . “Quái , ràng là người quen nhưng sao lại cảm thấy mình giống như mới quen người xa lạ”.

      Nhìn thấy bên cạnh ghế tay lái có xinh đẹp ngồi, ta nhìn mình, Ân Ninh ngoài cười nhưng trong cười . “Xin lỗi, tôi rảnh để cùng chuyện tào lao”.

      Hắc Diệu Đường đợi vòng qua chiếc xe, bắt lấy cánh tay . “Em sợ cái gì? Tại sao mỗi lần thấy vội vàng muốn chạy trốn?”.

      “Hắc tiên sinh, ngày đẹp trời, mỹ nhân bên cạnh, tôi sợ lãng phí thời gian quý báu của ”. Gương mặt thay đổi với .

      “Nhanh mồm nhanh miệng như thế này giống em”. nhếch môi.

      sao? Vậy tôi nên như thế nào?”. cười tiếng. “Đáng thương? Mềm yếu? Ngu ngốc? Là con nhóc? Hay là ── người phụ nữ giống phụ nữ?”.

      đợi trả lời, lại. “ thấy thế nào cũng sao quan trọng là “bạn” trong xe của nghĩ như thế nào?”.

      Hắc Diệu Đường nhếch mày lên, nhìn chằm chằm.

      trước mặt can đảm trả lời cái mỉa mai, tuyệt đối phải là con nhóc nữa!

      Đồ trang sức trang nhã, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan sáng rỡ, cùng vóc người đầy đặn dưới bộ đồ mùa hè mỏng, đâu đâu cũng để lộ hương vị của người phụ nữ hấp dẫn. Toàn thân tỏa ra mùi thuốc súng cũng làm cho trở nên đáng ghét mà ngược lại làm người ta kinh ngạc. Hôm nay có đủ tiền vốn để hấp dẫn bất kỳ người đàn ông nào!

      nghi ngờ rằng cố ý ăn mặc như vậy, buổi chiều thân mình ngã tư đường, chính là có ý muốn quyến rũ đàn ông.

      Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng.

      Chương 8.3

      “A Đường”, LÂm Vi kiềm chế được mở cửa xuống xe, nũng nịu hỏi. “ muốn ăn cơm à? Sao lên xe vậy?”.

      Lâm Vi chỉ chuyện với mình Hắc Diệu Đường, đối với đứng bên cạnh coi như thấy ── cho dù cảm thấy cực kỳ bất mãn nhưng Lâm Vi thông minh chỉ chú ý đến người đàn ông, muốn đoạt lại ánh mắt của Hắc Diệu Đường.

      Ân Ninh rút tay ra, xoay người định muốn tránh đột nhiên đối tượng hẹn hò tối nay lại đuổi theo từ trong phòng ăn ── “Chu tiểu thư! Chu tiểu thư!”.

      Ân Ninh ngẩn người, đột nhiên tăng nhanh bước chân, coi như nghe thấy.

      “Chu tiểu thư!”.

      Người đàn ông chạy đến trước mặt Ân Ninh, thở hồng hộc.

      “Chu tiểu thư, có phải vừa rồi tôi cái gì vừa ý làm mất hứng ?”. Rốt cuộc ta cũng biết sửa thái độ, hiểu được phải lễ phép.

      phải”. Nét mặt của thẫn thờ, chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông mới gặp lại hai lần này.

      “Vậy tại sao lại đột nhiên đứng dậy? ràng bữa tối chúng ta ăn rất ngon……”.

      “Đột nhiên tôi muốn về nhà, chỉ vậy thôi”.

      “Nhưng phải chúng ta bàn tối sau khi ăn cơm xong còn xem phim sao?”

      “Xin lỗi, tôi hơi mệt nên có tâm tình xem phim.” rồi bỏ vội vã.

      Tim của đập mạnh nhanh khác thường.

      Sau khi lên xe nhanh chóng lái xe về nhà trọ cho đến khi xe dừng lại tại bãi giữ xe công cộng mới dừng lại thở hơi.

      Ân Ninh ngồi xe ngẩn người… Đột nhiên cảm thấy lo lắng, ngực cảm thấy căng thẳng.

      Trong ngày thôi mà gặp người đàn ông kia những hai lần, số lần gặp nhiều đến nỗi phải nhíu mày.

      sao cả, dù sao ấy cũng ở Đài Loan quá lâu.” tin rằng, đấy chỉ là việc ngoài ý muốn, ngờ ngày…

      ngờ ngày.

      mệt mỏi mở cửa xuống xe, muốn đến trước cổng để mở khóa ở đầu ngõ có ánh đèn pha ô tô vụt sáng, chiếu thẳng vào người .

      “Ai…” lẩm bẩm hỏi, đề phòng nhìn về phía đầu ngõ, nhìn xem ai đến.

      lúc sau đèn xe đột nhiên tắt , bóng người mở xe vào trong ngõ, từ chiều cao của đối phương có thể đoán được đó là người đàn ông rất cao lớn.

      Ân Ninh tựa vào xe của mình, cả người cứng ngắc.

      Ngõ này rất vắng, bình thường có rất ít người qua lại… Người đàn ông đó thẳng về phía này, ràng mục tiêu chính là Ân Ninh, thừa lúc đối phương còn cách mình vài mét, Ân Ninh có cẳng chạy, bóng đen cũng chạy theo , lúc sau người đàn ông đó đuổi kịp , “Dừng tay.”

      Cổ tay Ân Ninh bị tóm lại, ngã xuống đấy, đôi chân bị người đàn ông chặn được, hoàn toàn thể động đậy.

      “Em thua rồi.” Giọng trầm thấp của Hắc Diệu Đường vang lên bên tai . Tai Ân Ninh on gong lên… “Biến thái.” giận dữ mắng mỏ.

      nghĩ rằng em thích chơi như thế này.” cười lạnh.

      buồn cười, trò chơi biến thái này là sở trường của , tôi đâu có dám!” trả lời lại.

      Hắc Diệu Đường nhìn . “ à, thế hai bên bằng nhau rồi.”

      “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” đẩy người đàn ông đè người mình ra, cố gắng đứng dậy.

      , “ phải những người phụ nữ đều thích chơi trò chơi đêm khuya, phải đều rất kích thích à?”

      hất tay ra, “Cái tên điên này.” . “Tôi chỉ là người bình thường, ngày mai tôi còn phải làm, có sức để chơi đùa với đâu.”

      xong xoay người rời .

      Hắc Diệu Đường bắt lấy tay . “Sao thế nữ thần ban đêm, cần gì phải tự cho mình thanh cao?” đùa cợt .

      “Buông ra, tại sao lại vũ nhục tôi?” Ân Ninh phẫn nộ.

      Lần này nắm tay rất chặt, cho dù giãy giụa thế nào cũng được. dùng súc nắm chặt cổ tay làm cổ tay tím bầm.

      “Tôi nghi ngờ biết tại sao chồng em lại có thể dễ dàng tha thứ cho vợ mình giữa đêm khuya ăn mặc hoa lệ như thế ra ngoài quyế rũ ông thế?” châm chọc.

      “Miệng của cẩn thận chút.”

      giận dữ đưa tay đánh ngực .

      điên này.”

      lại giữ tay khác của đè lên tường, lẩm bẩm mắng. giãy dụa nãy giờ vẫn yên lặng, đột nhiên kêu lên. “Buông tôi ra, buông tôi ra.”

      “Câm miệng!”

      bắt chéo hai tay ra phía sau, cúi đầu chặn lại tiếng kêu… “Ô…”

      Lồng ngực cứng rắn của áp vào lồng ngực phập phồng của . Đột nhiên há mốm cắn môi .

      “Đáng chết.” nguyền rủa.

      buông tay ra, Ân Ninh đụng vào góc tường, mặc dù sau lưng đau đau nhưng bất chấp tất cả chạy về nhà trọ. Sắc mặt Hắc Diệu Đường trầm nhìn chằm chằm bóng lưng của .

      “Ha ha ha!”

      phút sau, từ đầu ngõ vang lên tiếng cười của người đàn ông.

      “Chậc chậc chậc, dễ dàng! Đại Tình thánh “Hắc báo của chúng ta vậy mà lại đá trúng cửa sắt rồi.”

      Từ trong bóng tối, hai người đàn ông ra.

      “A Đường, tớ nghĩ cậu nên đổi tên thành Hắc Trư , có vẻ tốt đấy.” Giọng người đàn ông giáp đùa cợt.

      “Hắc Trư? Có ý gì?” Người Ất kia giả bộ biết, cố ý hỏi kỹ.

      “Họ Hắc đầu heo.” Người đàn ông Giáp .

      Người đàn ông Ất cất tiếng cười ầm. “Long Nham, cậu điên rồi.”

      Hai người đàn ông qua lại như hát song ca vậy.

      “Đủ rồi, im .” Hắc Diệu Đường ảo não, giận dữ, mắng.

      Long Nham nhìn chằm chằm bạn tốt, . “ hẹn là gặp nhau ở đó rồi mà cậu còn thay đổi địa điểm, cậu làm thế là đúng, A Đường.”

      “Này, A Đường, cậu nèm Lâm Vi ở giữa đường để đến đây đá cái cửa sắt này à?” Lợi Nhân Tuyển nhíu mày hỏi.

      “A Nham, tớ muốn cậu giúp tớ chuyện.” Hắc Diệu Đường trầm mặt, thèm so đo với bọn họ.

      Long Nham nhếch mày, “Cậu .”

      “Tớ muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến Chu Ân Ninh trong ba năm này.”

      “Tớ nghĩ 89% là chuyện này mà.” Long Nham .

      Lợi Nhân Tuyển nhếch môi, nghiên cứu nét mặt Hắc Diệu Đường. “A Đường, lần này cậu nghiêm túc à?”

      Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm nhà trọ của Ân Ninh, gần cửa sổ tầng mười hai đột nhiên có chiếc đèn sáng lên. “Nghiêm túc.” khẳng định .
      Last edited: 3/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9.1

      hận !

      Hận vì bỗng dưng lại nhục nhã , hơn nữa bỗng dưng xuất làm loạn cuộc sống yên tĩnh của .

      “Ân Ninh, em làm sao vậy? khỏe à?”. Trương Trạch do dự đến trưa, rốt cuộc cũng đến hỏi .

      “Em sao”. Ân Ninh lắc đầu.

      “Gần đây thời tiết hay thay đổi, thấy em cả buổi sáng vẫn thường cau mày, cứ nghĩ rằng em ngã bệnh”.

      “Em sao”. Ân Ninh , miễn cưỡng nở nụ cười.

      sao tốt…..”. Trương Trạch gãi gãi đầu, dừng chút mới hỏi. “Gần đây bác vẫn thu xếp để em xem mắt sao?”.

      Ân Ninh sửng sốt chút. “Vâng”.

      ”. Trương Trạch ngồi xuống cạnh Ân Ninh. “Ân Ninh, vẫn muốn hỏi em, em nghĩ cứ kết hôn như vậy sao?”.

      khi trầm xuống. “Nhưng mà mẹ em vẫn hy vọng em kết hôn”. Ân Ninh thành trả lời.

      “Vậy em sao?”.

      “Em?”. bất đắc dĩ mỉm cười. “ kết hôn cũng được, nếu như có thể tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn thể”.

      ba năm qua, đây là quan niệm mà vẫn ôm chặt.

      hiểu, Ân Ninh, ‘đối tượng thích hợp’ mà em có tiêu chuẩn như thế nào?”.

      ngây người trong chốc lát. “ hỏi vậy , ra cũng chẳng có tiêu chuẩn gì cả! Chỉ cần hai người thấy đối phương thuân mắt, đối phương nguyện ý lấy em là được”. cười ha hả.

      “Nếu như vậy, tại sao em nghĩ đến ?”. Trương Trạch lấy dũng khí hỏi .

      Ân Ninh nín thở. “A, chúng ta làm bạn bè phải rất tốt sao?”. cười trả lời.

      Trương Trạch trầm mặc nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. “Nếu như vậy tình nguyện làm bạn bè của em”. Sau đó .

      Ân Ninh hít sâu hơi, lảng sang truyện khác. “Trương Trạch chúng ta nên về cái này……….”.

      “Đinh ”. Tiêng chuông gió ngoài cửa vang lên, đến khi Ân Ninh nhìn thấy người vào là ai sắc mặt của hoàn toàn thay đổi.

      đến đây làm gì?”. đứng phắt dậy, tư thế phòng bị, hơi kích động. thể quên được tối qua, Hắc Diệu Đường những câu nhục nhã như thế nào.

      Hắc Diệu Đường thẳng vào trong cửa hàng, cười hỏi. “Em mở cửa hàng mà chào đón khách đến sao?”.

      “Tiệm này của chúng tôi chào đón ”. nhìn chằm chằm gương mặt cợt nhả của .

      lại dám ra vẻ như có việc gì, tối hôm qua đáng ra nên đến đồn cảnh sát.

      “Ân Ninh, ai đây?”. Trương Trạch hỏi.

      Trương Trạch bị tình trạng này làm hồ đồ, chưa bao giờ gặp Ân Ninh kích động như vậy.

      Ân Ninh còn chưa kịp mở miệng trả lời Hắc Diệu Đường . “Tôi là vị hôn phu của tiểu Ninh”.

      Trương Trạch ngây ra.

      “Hắc Diệu Đường!”. Ân Ninh thể tin được, người đàn ông này da mặt dày như thế. “Mời lập tức ra ngoài”. giận dữ mắng.

      Nhưng những mà còn tùy tiện ngồi xuống, phách lối duỗi thẳng chân. “Dù sao cũng đến đây rồi, vừa đúng lúc, em hãy giới thiệu chút “chồng” em với “vị hôn phu” của em chứ”. chế nhạo .

      “Ân Ninh, rốt cuộc ta gì vậy?”. mặt Trương Trạch lộ vẻ kinh ngạc sững sờ.

      Mặt Ân Ninh đỏ bừng.

      tức giận đến bên cạnh . “Rốt cuộc là hay ?”.

      “Làm sao?”. nhếch môi cười vô lại. “Em sợ hai người đàn ông đánh nhau?”. đùa cợt .

      “Hắc Diệu Đường, đúng là người làm người ta chán ghét đến cực điểm”. cắn răng .

      cười ta tiếng. “ sao? Như vậy cũng tệ! Dù sao cũng chưa từng bị người phụ nữ nào “ghét”, cũng muốn thử xem nó có tư vị như thế nào”.

      tức giận nhìn chằm chằm vào .

      “Ân Ninh?”. Trương Trạch nghi ngờ . “Em chưa bao giờ cho biết là em có vị hôn phu? Nếu như vậy tại sao em lại chấp nhận bác sắp xếp xem mắt ──”.

      “Trương Trạch!”. vội vàng ngắt lời . “Em ra ngoài chút”.

      đợi Trương Trạch trả lời, kéo Hắc Diệu Đường , kiên quyết lôi ra ngoài”.

      “Rốt cuộc muốn thế nào?”. tức giận kéo đến công viên , chất vấn.

      hề lo lắng mà nhìn tức giận, “ người phụ nữ kết hôn mà vẫn cần xem mắt? Lại , chồng của em đúng là người hào phóng, biết rằng trong ba năm em vẫn ngừng xem mắt mà vẫn dễ dàng tha thứ cho em?”.

      “Đủ rồi”. tái mặt . “ còn muốn châm chọc tôi đến khi nào?”.

      “Ai là người láo trước?”. thu hồi khuôn mặt tươi cười bất cần đời.

      “Vậy làm sao? Tôi thích tùy tiện chút, đâu có ai bắt phải tin là ”. lạnh nhạt .

      nhếch môi cười lạnh. “Chẳng lẽ em chưa từng nghe ── lời dối phải trả giá lớn?”.

      “Nếu như phải lại xuất , quấy rầy cuộc sống của tôi tôi cũng đâu có láo”. xoay người muốn về cửa hàng vật nuôi.

      Hắc Diệu Đường kéo tay lại.

      kỳ lạ”. cười . “Càng ngày càng cảm thấy khiêu chiến của em càng thú vị hơn so với bất kỳ trò chơi nào”.

      Ân Ninh tái mặt sửng sốt.

      Sau đó thoát được tay , quay đầu mà chạy thẳng về cửa hàng vật nuôi.

      ~~~~

      Buổi chiều hôm sau, Ân Ninh chuẩn bị công việc ở cửa hàng vật nuôi nhận được điện thoại của mẹ gọi đến ── “Ân Ninh, con qua lại với tên họ Hắc à?” Giọng Hạ Vũ Thần có vẻ rất hoang mang.

      Đột nhiên có dự cảm lành bao phủ trong lòng Ân Ninh, sắc mặt tái nhợt, hỏi. “Mẹ, con hiểu ý của mẹ”.

      “Hắc Diệu Đường vừa gọi điện cho cha con, cầu nhà chúng ta khôi phục lại hôn ước ba năm trước, nếu như cha con làm cậu ta cướp mối khách hàng quan trọng của công ty”. Hạ Vũ Thần lo lắng .

      Nghe mẹ như vậy, Ân Ninh thể tin được. “ ta bị điên rồi”.

      “Ân Ninh?”. Hạ Vũ Thần sửng sốt.

      “Mẹ, hôm khác con gọi lại cho mẹ”.

      Ân Ninh cúp điện thoại, ngay cả đồng phục làm việc cũng kịp cởi xuống, chỉ quay đầu báo với Trương Trạch tiếng, sau đó cầm ví lên ── biết đâu để tìm Hắc Diệu Đường bây giờ!

      Chỉ cần đến tập đoàn Hắc thị, tìm được người!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.2

      muốn tìm A Đường?”. Hắc Diệu Tư hếch mày nhìn chằm chằm , coi thường nổi giận của .

      ta ở đâu?”. Ân Ninh sợ, nhìn chằm chằm vào cả nhà họ Hắc, người máu lạnh trong truyền thuyết.

      nhận lầm tôi với A Đường, cũng rất thú vị đấy chứ”. Hắc Diệu Tư thong thả ung dung .

      Ân Ninh lạnh nhạt . “Tôi có thời gian để đứng đây lãng phí với , hãy dứt khoát cho tôi biết ta ở đâu”.

      Hắc Diệu Tư nhếch môi. “ biết tiểu thư họ gì?”.

      “Việc này quan trọng”. Ân Ninh nhìn thẳng vào đối phương.

      Hắc Diệu Tư nhìn lại, đột nhiên nhớ tới hình như ta nhìn thấy này ở đâu rồi.

      rút tờ giấy trắng ghi địa chỉ lên. “ đến địa chỉ phía tìm được A Đường”. giao tờ giấy cho .

      Mặc dù Ân Ninh hơi nghi ngờ vì quá trình lấy rất dễ dàng nhưng do dự nhận lấy, tùy ý liếc mắt nhìn địa chỉ tờ giấy. “Nếu như tìm được người tôi lại đến tìm ”.

      “Xin cứ tự nhiên”. Diệu Tư nhún vai.

      Ân Ninh cầm tờ giấy rời khỏi phòng làm việc của Hắc Diệu Tư.

      “Em đoán sai mà, cá tính xúc động của ấy ba năm rồi vẫn đổi”. người đàn ông có dung mạo giống hệt Hắc Diệu Tư ra từ đằng sau cánh cửa ngầm của văn phòng.

      “Lừa ấy đến đó có ích gì cho em?”. Hắc Diệu Tư hỏi.

      “Em chỉ muốn ôn chuyện cũ mà thôi”. Hắc Diệu Đường trả lời.

      Hắc lão đại hếch mày.

      Lần này ngay cả cũng đoán được A Đường đùa hay là nghiêm túc. Con nhà họ Chu, ràng chính là người mà nó cần, trừ phi ─── A Đường thay đổi tâm ý?!

      “Tùy em, đừng đùa quá trớn là tốt rồi”. Hắc Diệu Tư cười như cười .

      Ngay cả bảo vệ của tòa nhà cũng ngăn được đó vẫn đắc tội là tốt nhất.

      Cục diện rối rắm này cứ để người tạo ra dọn dẹp là được.

      ~~~

      Ân Ninh ngờ địa chỉ mà Hắc Diệu Tư đưa cho lại chính là biệt thự nhà họ Giang.

      “Hắc Diệu Tư đùa cái gì vậy?”. Ân Ninh lẩm bẩm nhìn cửa chính của biệt thự.

      “Tiểu thư Ân Ninh?”. Quản gia Giang đứng ở cửa chính từ lâu.

      Quản gia Giang nghi ngờ trợn mắt nhìn thành thục rực rỡ trước mắt giống nhóc trong trí nhớ của ông.

      “Quả nhiên nữ đến 18 là thay đổi, tiểu thư Ân Ninh, thay đổi rồi, là kinh người”. Quản gia Giang sợ hãi than.

      “Cảm ơn”. Ân Ninh quan tâm đây là lời khen hay chê. “Có phải Hắc Diệu Đường ở đây ?”. hỏi thẳng vào vấn đề.

      “thiếu gia A Đường sao?”. Quản gia Giang cười khẽ. “Xin tiểu thư Ân Ninh vào bên trong chờ chút”.

      ta ở đây sao?”. hỏi.

      lúc nữa thiếu gia A Đường mới đến”.

      lúc nữa?”.

      “Đúng vậy, thiếu gia A Đường phân phó cho tôi đứng trước cửa chờ , cậu ấy đến ngay lập tức”.

      Nghe được câu trả lời của quản gia Giang, Ân Ninh cảm thấy phẫn nộ. Xem ra hai em nhà họ Hắc liên hợp lừa .

      thêm lời nào, xoay người về.

      Quản gia Giang còn chưa kịp mở miệng gọi nàng chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại trước mặt Ân Ninh.

      “Sao chút kiên nhẫn em cũng có vậy, giống như hồi đó em từng chờ hai mươi ngày năm tiếng và 34 phút”. mở cửa xuống xe.

      Ân Ninh tức giận, nhìn chằm chằm người đàn ông. “ đừng nhắc lại những ‘chuyện qua’ nữa!”.

      khiêu khích. “Em sợ sao?”.

      Ân Ninh nhíu mày, giây sau nhếch môi, quét mắt qua cỗ xe thể thao. “Tôi chỉ cảm thấy người đàn ông mà muốn mưu sát người phụ nữ cần dùng tốc độ để đùa giỡn”.

      “oh?”. cười nhìn dáng vẻ giận dữ của , tiến tới gần người . “Vậy theo em nên dùng cách nào? cái hôn chăng?”.

      nhìn chằm chằm. “Tôi muốn nhảm với ”. cũng quyết định ngả bài với ta, ngay trước mặt quản gia Giang. “Tôi cảnh cáo , có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, đừng có uy hiếp cha tôi!”.

      uy hiếp bác trai chính là nhằm về em”. cười . “Em giống ba năm trước đây, giả bộ ngu chứ?”.

      Chân mày Ân Ninh níu sâu, hối tiếc về những hành vi ngu xuẩn của ba năm trước đây.

      “Hắc Diệu Đường, tôi hiểu, rốt cuộc muốn thế nào?”. giả vờ như hiểu ám chỉ của , thẳng vào đề, “ cách thẳng thừng, ba năm trước là do hủy bỏ hôn ước, bây giờ gì đột nhiên muốn nối hôn ước. cho rằng lấy danh hiệu của nhà họ Hắc muốn làm gì làm, thích làm gì cứ làm hả?”.

      “Cái gì cần cứ lấy sao? Đó là chủ ý tồi”. cười .

      “Hắc Diệu Đường!”.

      “Này”. Hắc Diệu Đường ngoáy lỗ tai coi như nghe thấy, “ xe có mỳ ăn liền và đồ ăn vặt. cùng nhau mang ra ”.

      xong qua mở cửa xe. Ân Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm bên trong xe. Quả nhiên trong đó có mấy thùng đồ ăn vặt và mỳ ăn liền.

      “Em còn chần chờ cái gì hả? Mau qua đây giúp tay”. quay đầu lại với .

      muốn làm gì?”. đứng bất động tại chỗ, hai chân giống như mọc rễ, nghi ngờ nhìn chằm chằm.

      “thiếu gia A Đường, để tôi giúp cậu”. Quản gia Giang tốt bụng .

      “Này, đừng có tái phát bệnh con , em thấy là lão Giang cũng đến giúp sao?”. đùa cợt .

      Nhíu mày, trợn mắt nhìn lúc lâu…. Sau đó cũng đến bên xe nhận lấy thùng đồ ăn vặt, quyết định xem ta giở trò gì?

      “Đồ ăn vặt mang lên tầng hai, biết ? Đến gian phòng thứ hai gần cuối ở bên trái”. chỉ huy.

      “Đó là căn phòng của tôi!”. nhíu mày, nhìn thùng giấy ôm tay.

      “Đúng vậy, đồ ăn vặt dành cho em mà”.

      cứng người. “Rốt cuộc có ý gì?”. cố sức ôm thùng đồ chạy theo Hắc Diệu Đường chân dài.

      quay lại nhìn . “ có thể bỏ qua cho công ty của cha em”.

      nhìn , tiếp lời.

      “Điều kiện là em phải ở đây với trong vòng tuần”. .

      Ân Ninh mở to mắt nhìn.

      “Đừng hiểu lầm”. cười. “ có hứng thú với ‘người phụ nữ giống phụ nữ’”.

      Ân Ninh tức giận đứng bất động tại chỗ.

      quay đầu lại hô khi thấy theo kịp. “Mau lên, nếu đảm bảo được bây giờ gọi cuộc điện thoại về công ty hay đâu”. uy hiếp rất phách lối.

      Người đàn ông này!

      Ân Ninh nghiến răng, trừng mắt nhìn bóng lưng cao lớn của ── thề, nếu có cơ hội hạ thạch tín vào trong bát mỳ ăn liền của ta!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.3

      Mười hai giờ đêm, mình Ân Ninh ngồi ngẩn người trong phòng nhìn chằm chằm thùng mỳ ăn liền.

      Vừa rồi gọi điện cho Trương Trạch, hãy chăm sóc tốt cho cửa hàng.

      Sau đó gọi cuộc điện thoại khác cho Bình Tư định cho ấy biết mấy ngày nay về nhà trọ, để cho ấy phải lo lắng, nào ngờ gọi điện cả buổi tối cũng có ai nghe máy.

      hiểu Hắc Diệu Đường làm trò quỷ gì, ngoại trừ phẫn nộ còn cảm thấy mê muội.

      “Gần đây mình sao thế………”. ngơ ngác ngồi giường, lẩm bẩm tự hỏi.

      Cốc cốc.

      Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên ở cửa sổ sát mặt đất chỗ ban công.

      “Này, nếu như em chưa ngủ ra đây chuyện với ”. Hắc Diệu Đường đứng ban công gọi .

      Ân Ninh giả bộ như nghe thấy.

      Thấy lâu có động tĩnh, Hắc Diệu Đường mở cửa sổ sát đất, ác bá uy hiếp . “Này, mau ra ngoài nhanh lên, nếu đừng trách gọi cuộc điện thoại ──”.

      mở miệng, ngậm miệng chỉ biết uy hiếp phụ nữ thôi à?”. tức giận nhìn chằm chằm .

      Ân Ninh dùng ánh mắt lăng trì đối phương ── may là trong tay có súng nếu nhất định ta bị càn quét dưới họng súng của .

      Hắc Diệu Đường cười lớn rời khỏi cửa sổ ra bên ngoài ban công, cười nhưng trong lòng cười, “hạ lệnh” cho ── “ cho em ba mươi giây để ra ngoài”.

      Ân Ninh muốn hét lên nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo “quy định”, trong vòng ba mươi giây chạy ra khỏi ban công.

      “Rốt cuộc là làm cái quỷ gì vậy? Có thể làm phiền tiết lộ chút quỷ kế của , rốt cuộc có mục đích hiểm gì?”. Nàng nhíu mày, tự với mình phải cố gắng tỉnh táo.

      huýt sao. “Khá lắm! Kỹ thuật mắng người của em đạt tới tầm cao trong vòng ba năm!”.

      “Cũng nhờ có !”. học vẻ ngoài cười nhưng trong cười của , làm bộ . “Nếu như phải đối thủ quá ác liệt làm sao có thể kích thích được tiềm năng bẩm sinh”.

      Hắc Diệu Đường nhếch mày buồn cười. “Này, phải tìm em để đùa”.

      “Ai đùa?”. ảo não .

      ràng là càng tức giận lại càng hài lòng.

      là ngốc! Tại sao ba năm trước nhận ra người đàn ông này là người quái thái?!

      “OK”. xua tay, cười nhưng cười, đưa mắt nhìn đôi mắt sáng ngời phẫn nộ của . “Thôi nào, coi như là bạn bè cũ, em ở đây mấy ngày với phải là đau khổ như thế chứ?”.

      phải tự nguyện cho nên đau khổ được!”. quật cường .

      “Vậy rút từ bảy ngày xuống còn ba ngày, cuộc buôn bán này có lời chứ?”. Hắc Diệu Đường .

      nghi ngờ nhìn thành ý của , nhìn chằm chằm vào .

      “Chỉ cần trong ba ngày ở , em đừng đối chọi gay gắt với ”. .

      “Tại sao?”. đột nhiên hỏi.

      “Hả?”. cúi đầu.

      “Rốt cuộc tại sao lại đưa tôi đến đây?”. ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

      “Nếu như , là muốn nhớ lại tình hữu nghị giữa chúng ta, em có tin ?”.

      “Tuyệt đối tin”.

      “Vậy cũng đừng hỏi tại sao”. cười . “Tiểu thư, đây là câu hỏi rất ngốc”.

      Mặt Ân Ninh ửng đỏ. nhìn chằm chằm lên bầu trời, im lặng nhiều lời nữa.

      “Em sao? Tại sao kết hôn?”. Đột nhiên lên tiếng hỏi .

      “Cái gì?”. giả bộ hiểu.

      “Chẳng lẽ em nhớ? Ba năm trước, lúc tôi nhìn thấy em lần cuối ở Đài Loan, lúc ấy em với tôi là em đồng ý lời cầu hôn của vị bác sĩ thú y kia”. rất vui vẻ nhắc lại cho nhớ.

      “Đó là việc của tôi, nhất thiết phải báo cáo với ”. mở mắt ra, có ý định trả lời .

      “Trong tuần, số lần xem mắt khoảng năm lần, nếu như em gấp gáp gả mình như vậy, nếu như có cơ hội tốt có lý nào lại nắm bắt”. .

      điều tra tôi?”.

      nhếch môi, như có chuyện gì xảy ra. “Nếu như nối lại hôn ước, đương nhiên phải ràng tình huống của vị hôn thê rồi”.

      “Muốn nối lại hôn ước phải mình đơn phương là được, , muốn nối là nối à?”. cố gắng giữ lạnh lùng.

      “Đúng vậy, đây là hôn ước hơn mười năm trước được cam kết bởi người lớn của hai nhà, cho dù bội ước vẫn có thể nối lại được”.

      ──”.

      “Huống chi”. trầm giọng . “ thực tế, em cũng chưa lập gia đình. Nếu hai chúng ta đều chưa cưới gả việc nối lại hôn ước là điều hiển nhiên”.

      “Đây chẳng qua là hôn ước trò đùa!”. hề tránh ánh mắt của nữa. “ cũng đồng ý phải sao? Chẳng lẽ ba năm nay thấy vui vẻ hơn, tự do hơn như mong muốn? Nếu cần gì trong ngày hôn lễ đó bỏ dâu ở lại?”. đổi sắc mặt trần thuật lại.

      “Em hận ?”.

      “Sau ba năm, từ hận còn ý nghĩa gì nữa”. mở mắt ra.

      Đột nhiên ánh mắt Hắc Diệu Đường trở nên trầm. “Bỏ hôn ước qua bên, nếu như , chỉ muốn đoạt chỉ thích mỳ ăn liền và đồ ăn vặt?”.

      Trong lòng Ân Ninh quặn lại. “ đó, cai mỳ ăn liền và đồ ăn vặt rồi”. hững hờ .

      trầm mặc trong chốc lát rồi . “Vậy em hãy coi như đối tượng xem mắt”.

      thể nào”.

      “Tại sao?”. nhếch mày. “Dù sao mục đích của em cũng chỉ là muốn kết hôn”.

      nhìn chằm chằm vào , ngực khẽ phập phồng. “Vậy mục đích của là gì? Nếu như tôi nhớ lầm vị tiểu thư trong xe hôm trước rất vui lòng trở thành “vợ” chính thức của . Hoặc là đó cũng chỉ là những người bạn giường của ?”. rất nhanh đè xuống tâm tình của mình.

      “Em đến Lâm Vi?”. nhìn . “ phủ nhận, năm nay ấy là bạn , tại cũng thế”.

      “Cho nên thế nào? Cho dù sau khi cưới vẫn muốn có vô số “bạn ”, còn “vợ” chỉ là danh từ hề có ý nghĩa gì?”. lắc đầu bật cười. “Hắc Diệu Đường, tôi hiểu, nghĩ sao về quan hệ giữa nam và nữ? Đúng, tôi muốn kết hôn, vì mẹ tôi, tôi rất cần ông chồng, nhưng tôi cũng đánh mất lý trí đến nỗi dựa vào hôn ước mờ nịt hư vô mà quan tâm đến chính bản thân mình”. với giọng lạnh nhạt, giống như người vô can trần thuật lại việc.

      nheo mắt nghiên cứu tỉnh táo quá mức. “ cho em bởi vì muốn phủ nhận , chỉ thế thôi”.

      “Rất tốt, tôi cũng hiểu ”. Ân Ninh nở nụ cười công thức, võ trang cho bản thân. “Cho nên chúng ta có gì để cả, chỉ lãng phí thời gian mà thôi. có thể tiếp tục dạo chơi nhân gian, còn tôi tiếp tục với việc hôn nhân của tôi”.

      rời khỏi ban công, quay đầu . “Tôi đồng ý với , ba ngày này tôi bình tĩnh vượt qua, chỉ cần đừng làm phiền cha tôi nữa”.

      Sau đó xoay người vào.

      Hắc Diệu Đường nhìn kéo rèm cửa sổ, gương mặt tuấn tú lộ vẻ trầm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :