1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư hắc báo - Trịnh Viện (10c+kết thúc)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.4

      Đôi mắt Ân Ninh trừng lớn, kinh hoảng mở to mắt, cười hì hì. “Làm như vậy phải là rất tốt à? Dù sao cũng thể cam kết với phụ nữ vậy để người khác làm thay , như vậy tất cả mọi việc đều được giải quyết rồi”. loạn lên.

      Bởi vì hiểu vì sao trong ngực cảm giác ê ẩm khổ sở.

      cười to hai tiếng, nhìn hỏi. “ nghĩ như vậy sao?”.

      “Đúng vậy....”. nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, gật đầu mạnh cái, nhịp tim đập rất nhanh.

      lắc đầu. “Có lẽ vấn đề này tôi nên với ! Đối với tất cả đàn ông đều giống nhau”. đùa giỡn . “Còn về phần tôi ── đối với tôi phụ nữ được chia thành nhiều dạng, muốn tôi phải cưới người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp mặt, điều đó rất hoang đường!”.

      “Vậy sao?”. dời ánh mắt nơi khác, giọng làm ra vẻ như để ý. “Vậy tôi sao?”.

      ?”.

      “Ừ, cảm thấy tôi là kiểu phụ nữ nào?”. hồi hộp hỏi.

      nhếch môi cười. “ nằm trong danh sách phân loại”.

      có ý gì?”.

      “Ý của tôi là”. dừng chút, tỉnh bơ. “ phải là phụ nữ”.

      Mặc dù biết đây là suy nghĩ trong lòng , nhưng nó vẫn làm cảm thấy đau đớn.

      Ân Ninh nhíu mày với . “Tôi hai mươi tuổi lẻ ba tháng rồi, tất nhiên tôi là phụ nữ”.

      “Được rồi, là phụ nữ ──”.

      “Nhưng phải là kiểu phụ nữ mà muốn, đúng ?”. tự tiện tiếp.

      Hắc Diệu Đường dừng lại, quan sát . “Này, phải là cũng thích tôi chứ?”.

      “Làm sao có thể thế được?”. kêu lên, vội vàng . “Tôi với giống như là ── “huynh đệ” vậy, xem, làm sao tôi có thể thích người em của mình được?”.

      sao?”. hếch mày.

      “Tất nhiên rồi, tôi hề thích ! Ít nhất phải loại thích đó. Tôi đánh cuộc với , cho dù hôn tôi ngay chỗ này tôi cũng chẳng có chút cảm giác nào”.

      “Trước khi chia tay mà khẳng định thế à?”. chậm rãi, rất có khí thế của người cao mét chín mươi.

      , tôi khẳng định điều đó vì tôi xác định rất ”. nhấn mạnh.

      “Vậy đến đây hôn tôi !”. Hắc Diệu Đường đột nhiên .

      Ân Ninh ngẩn người.

      lúc sau, ấp úng : “Tại sao tôi lại phải hôn ?”.

      “Chỉ làm thí nghiệm xem tôi ?”. đùa giỡn, nhìn chằm chằm .

      “Tôi muốn làm nghiệm gì....”.

      sợ sao?”.

      hề bị kích thích mà ngược lại, còn cười hỏi ngược lại . “Tại sao lại muốn thí nghiệm với tôi? Nếu như tôi làm sao bây giờ?”.

      “Vậy chúng ta càng phải thử lần”. cười , hề lưu tình mà cười . “Bây giờ thử sau này ko có cơ hội đâu”.

      Dù sao cũng nhận rất nhiều nụ hôn của phụ nữ, thiếu cái cũng sao, mà thêm cái cũng chả việc gì.

      “Thử thử, tôi mới sợ . Dù sao cũng chỉ là người em của tôi mà thôi”.

      nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, chuẩn bị xong động tác “dự bị”.

      “Chậc chậc, đây phải là nụ hôn của xử nữ chứ?”. cười. “ là hôn phải ?”.

      “Hôn !”. mở to mắt. “Dù sao tôi cũng chẳng có cảm giác gì”.

      Nhìn thấy khuôn mặt gần sát lại, nhanh chóng nhắm tịt mắt lại ── dừng lại, cách môi 3 cm.

      Đợi sau ba mươi giây, vẫn thấy đối phương hôn lên, Ân Ninh nghi ngờ mở mắt ra ── Đột nhiên, môi dán vào môi ... Ân Ninh ngẩn người.

      còn mong đợi nụ hôn của lại rơi môi .

      chưa kịp ăn gian Ân Ninh cảm thấy trời đất như quay cuồng, hai chân như nhũn ra, thể hô hấp được.....

      Lời editor: Thấy tội vì chị tự ti, ko dám suy nghĩ với cả bố mẹ, lúc nào cũng phải cười gượng :hixhix:
      Chương 4.1

      thể cho thân hình cứng ngắc của kịp phản ứng, lập tức tiến thêm bước, cạy đôi môi của ra, bằng cách khêu gợi để tiến hành chinh phục ── lăn lộn trong tình trường nhiều năm, cho dù hôn người phụ nữ phải phụ nữ, vẫn có thể bình thường mà “nhập vai”.

      Ân Ninh hoàn toàn khác, thể nào khống chế được phản ứng của mình, biết cái mà gọi là hôn thử, lại hôn tới trình độ “sâu” như vậy....

      “Ưm...”.

      Ân Ninh cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu gấp gáp. Dần dần, từ bị động rồi đuổi theo lưỡi của , cuối cùng hai tay của vòng ra sau lưng ôm chặt lấy . Đột nhiên Hắc Diệu Đường thả ra.

      Ân Ninh thở hổn hển, ánh mắt phức tạp ngước lên nhìn .... “Chúng ta dường như quá đà rồi”. Giọng của rất tỉnh táo, hơi thở của cũng bình thường hề dồn dập thở gấp như .

      Con ngươi Ân Ninh lóe lên, hơi thở gấp ổn định vẫn chưa thể bình thường

      “Tôi muốn ngủ”.

      Đột nhiên câu rồi xoay người về phòng.

      Ân Ninh thể nào mở miệng ra gọi .

      chỉ có thể trơ mắt nhìn vào trong phòng, cho đến khi toàn bộ đèn trong phòng tắt, Ân Ninh vẫn cứ đứng ban công.... Dường như sắp sáng rồi, ở phương xa chỉ còn vài ánh sao chớp lóe bầu trời, cam lòng tỏa ra những ánh sáng cuối cùng....

      Sau khi trở lại phòng, Ân Ninh vẫn thể nào ngủ được.

      Trằn trọc cả đêm ngủ, sáng sớm lại nghe thấy tiếng cửa phòng sát vách mở ra.

      Rón rén đến cửa, Ân Ninh nhàng mở hở cửa rình xem động tĩnh bên ngoài ── nhìn thấy quản gia Giang chỉ huy người giúp việc mang hành lý từ trong phòng Hắc Diệu Đường ra ngoài.

      Ân Ninh lập tức mở cửa hỏi khi nhìn thấy những hành lý kia: “Quản gia Giang, đây là hành lý của ai vậy? Có người muốn chuyển vào đó ở à?”. hoảng hốt, dù biết nhưng vẫn cố hỏi.

      phải, đây là hành lý của cậu A Đường”. Quản gia Giang trả lời. “Cậu A Đường ăn sáng ở dưới lầu, sáng nay cậu ấy có chuyến bay về Mỹ lúc 10h”.

      Đáp án như trong dự liệu của nhưng càng làm lòng đau.

      xoay người chạy xuống lầu, chạy thẳng vào trong phòng ăn.

      “Chào buổi sáng”.

      Thấy Ân Ninh vội vàng chạy xuống, Hắc Diệu Đường vẫn chào hỏi với như có gì, ngày hôm qua coi như có chuyện gì xảy ra.

      “Chào buổi sáng.....”.

      Đứng ở cửa phòng ăn khoảng mười giây, Ân Ninh mới từ từ vào.

      chuẩn bị phải rồi hả?”. lấy dũng khí hỏi .

      “Ừ”. trả lời.

      Mặc dù giọng của rất lạnh nhạt nhưng Ân Ninh vẫn làm bộ như biết, tự động ngồi vào ghế, tiếp tục hỏi . “Làm sao mà đột nhiên lại về như vậy? Tối ngày hôm qua sao cho tôi biết ──”.

      “Tự nhiên quyết định muốn nên tôi cứ như vậy thôi”. , cắt đứt câu hỏi của .

      Sau buổi tối ngày hôm qua nhìn thấy thái độ của Hắc Diệu Đường với xinh đẹp kia, Ân Ninh nhận ra thích bị người ta hỏi.

      “Oh, vậy sau này chúng ta có cơ hội gặp lại ?”. nhìn chằm chằm vào bàn ăn, nhìn vào khăn trải bàn cười.

      “Có lẽ gặp những cũng có lẽ gặp lại”.

      “Đáp án của sâu sa, tôi nghe chả hiểu gì!”. như người ngốc, cười hì hì.

      “Tôi rất vội nên có thời gian gặp”. thẳng.

      “Oh”. Ân Ninh vội vàng cúi đầu, “Này, nếu như về Mĩ mà có nhớ đến mỳ ăn liền của Đài Loan cứ gọi điện cho tôi nhé”.

      “Làm gì”. hỏi.

      “Tôi có thể gửi ít cho ”. .

      nhếch môi, gì.

      “A, cười, cười kìa! cười lên như vậy có phải là đẹp trai , làm sao phải học người ta làm mặt lạnh lùng làm gì!”.

      “Này!”. đùa . “Tôi xin , có thể ra dáng người phụ nữ chút ?”.

      “Cái gì? Tôi chính là người như vậy, là do nhìn tôi vừa mắt đấy chứ!”. làm mặt con heo.

      “Tôi phục ”. Hắc Diệu Đường đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.

      phải à?”. theo .

      “Ừ”. ra phòng khách.

      Ân Ninh cũng ra ngoài. “Nếu tôi muốn gửi mỳ ăn liền cho gửi về đâu?”.

      nhìn cái rồi mới . “ có thể nhờ quản gia Giang gửi cho tôi”.

      “Oh”.

      Dường như cũng phản đối.

      nhìn quản gia Giang chỉ huy tài xế lái xe đến trước cổng biệt thự, nhìn người giúp việc mang hành lý xuống xe.

      Sau đó Hắc Diệu Đường mở cửa xe ngồi vào phía sau.

      “Nếu như tôi đến Mĩ, tôi có thể đến tìm ?”.

      Rốt cuộc trước khi xe sắp lăn bánh, Ân Ninh cũng nhịn được, đôi tay nắm lấy cửa xe, ra khát vọng trong lòng mình.

      Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm, sau đó lâu, lâu đến nỗi Ân Ninh nghĩ từ chối .... “Được”. Ánh mắt của bình tĩnh, lơ đãng đáp.

      sao, lúc đó tôi mang thùng mỳ ăn liền lớn đến nước Mĩ tìm !”. khống chế được, Ân Ninh cười hì hì.

      “Tôi phải rồi!”. , ý muốn bảo thả tay ra.

      “Oh”.

      Ân Ninh buông tay ra.

      Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh... Đứng ở đó, Ân Ninh đưa mắt nhìn xe của Hắc Diệu Đường đến khi nó khuất tầm mắt... cũng biết, khuôn mặt tươi cười của còn khó nhìn hơn so với khi khóc.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.2

      Sau khi Hắc Diệu Đường rời khỏi biệt thự nhà họ Giang được hai ngày, Ân Ninh cũng xách hành lý của mình chuẩn bị về nhà.

      Trước khi về nhà, cố gặng hỏi quản gia Giang về địa chỉ của Hắc Diệu Đường.

      “Địa chỉ của cậu A Đường?”. Quản gia Giang nhìn Ân Ninh, kinh ngạc hỏi.

      “Ừ, tôi có ít đồ muốn gửi cho ấy, ông có thể cho tôi biết địa chỉ của A Đường được ?”. Ân Ninh nhìn ông chờ đợi.

      “Chuyện này....”. Quản gia Giang khó khăn . “Tiểu thư Ân Ninh, phải là tôi cho , mà là tôi cũng biết địa chỉ ở bên Mĩ của cậu A Đường”.

      “Ông cũng biết?”. Ân Ninh ngẩn người. “Nhưng mà ràng ấy với tôi, nếu như tôi muốn gửi cái gì cho ấy chỉ cần chuyển cho ông là được?”. vội vàng hỏi.

      như vậy cũng sai, nhưng mà nếu như tôi chuyển tôi chỉ có thể chuyển đồ đến văn phòng làm việc Mỹ Tây của cậu A Đường mà thôi”. Quản gia Giang giải thích.

      “Phòng làm việc Mỹ Tây?”.

      “Đúng vậy, đó là chi nhánh công ty dầu hỏa của nhà họ Hắc ở nước Mĩ”.

      Ân Ninh chỉ do dự trong giây, sau đó hỏi quản gia Giang: “Này, ông có thể cho tôi địa chỉ phòng làm việc Mỹ Tây của A Đường ở Mỹ được ?”.

      Quản gia Giang sửng sốt chút: “Tiểu thư Ân Ninh, hỏi địa chỉ phòng làm việc làm gì?”.

      “Tôi... Tôi muốn gửi ít đồ”.

      “Tôi có thể gửi giúp ”.

      “Nhưng mà, có thể tôi đến Mĩ tìm A Đường”.

      Quản gia Giang lại sửng sốt. “Tiểu thư Ân Ninh, đến địa chỉ đó tìm cũng chưa chắc thấy được cậu A Đường”.

      “Tại sao?”. Lần này là Ân Ninh sửng sốt.

      “Bởi vì năm 365 ngày có đến 300 ngày cậu A Đường ở văn phòng Mỹ Tây”. Quản gia Giang uyển chuyển .

      “Vậy ấy ở đâu?”. Ân Ninh kinh ngạc hỏi.

      “Ở khắp các quốc gia thế giới”.

      “Các quốc gia thế giới? ấy làm cái gì ở đó?”. Ân Ninh thể hiểu được.

      Quản gia Giang trầm mặc lúc, sau đó thở dài cái, . “Tiểu thư Ân Ninh, cậu A Đường... Cậu ấy giống như người mà tưởng tượng đâu?”.

      “Là sao?”. hiểu.

      “Tiểu thư Ân Ninh, có biết giải đua xe F1 nổi tiếng thế giới ?”.

      Ân Ninh lắc đầu. “ biết”.

      “Giải đua xe F1 là giải đua xe công thức nổi tiếng toàn thế giới, cách khác, những tay đua giỏi nhất thế giới tụ tập về đây, lối sống của bọn họ khác xa với người bình thường”.

      Quản gia Giang nhếch môi, cười vui vẻ. “Cậu A Đường là tay đua vô địch giải đấu F1! Cậu ấy khắp thế giới tham gia vào các đấu trường F1. Trong giới đua xe của Mĩ và Châu Âu, ai là biết đến danh tiếng của cậu ấy!”.

      Nghe quản gia Giang , Ân Ninh ngẩn người. “Vậy công ty của ấy làm sao?”.

      “Cậu ấy cần ngồi trong phòng làm việc”. Quản gia Giang cười . “Bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, cậu ấy có thể chat webcam và bàn bạc công việc”.

      Cậu A Đường, thông minh giống hệt cậu A Giới của ông.

      Khuôn mặt Ân Ninh như đưa đám. “Quản gia Giang, tôi xin ông đấy, ông cho tôi địa chỉ phòng làm việc Mỹ Tây ”.

      “Chuyện này... Thôi được”. Rốt cuộc, Giang quản gia cũng đồng ý.

      Lấy được địa chỉ đó, cuối cùng nụ cười cũng nở môi Ân Ninh.

      Mặc dù biết có thể Hắc Diệu Đường ở Mĩ, nhưng mà nếu như bọn họ có duyên phận, đến Mĩ nhất định gặp được ! Giống như trong phim “Tình duyên nước Mĩ” vậy.....”. Ân Ninh nghĩ thế.

      ~~~~~~~
      Hạ Vũ Thần ngờ, sau khi con chơi chuyến về nhà còn trầm mặc hơn. Dạo này, Ân Ninh làm gì cũng tập trung.

      “Ân Ninh? Ân Ninh?”.

      “Vâng. Mẹ ── Có chuyện gì sao?”. bàn cơm, Ân Ninh thất thần, mãi mới lấy lại tinh thần.

      “Mẹ hỏi con các món ăn có ngon ?”. Vũ Thần nhíu mày.

      “Ăn ngon lắm ạ! Chỉ cần con được ăn món ăn mẹ nấu tất cả đều rất ngon!”. cúi đầu và vài miếng cơm.

      Hạ Vũ Thần nhìn chồng cái.

      “Ân Ninh, con đến biệt thự nhà họ Giang chơi có vui ?”. Hạ Vũ Thần hỏi.

      “Con chơi vui lắm ạ!”. ngập ngừng đáp, sau đó lại thất thần.

      Chu Thanh Bái hỏi: “Con có gặp được A Giới ? Cha nghĩ biết có nên mời nó đến nhà mình chơi ──”.

      “Cha, con có việc muốn xin cha”. Ân Ninh đột ngột ngắt lời cha .

      “Con có chuyện gì?”. Chu Thanh Bái ân cần hỏi.

      “Con... Con muốn đến nước Mĩ chơi, có được ạ?”. do dự hỏi.

      Dù sao lớn bằng này, ngoại trừ du lịch nước ngoài với cha mẹ, chưa bao giờ tách khỏi cha mẹ, mình đến nơi xa như vậy”.

      “Nước Mĩ?”. Hạ Vũ Thần là người phản đối đầu tiên. “Con đến nơi xa xôi đó để làm gì? Hơn nữa còn là mình nữa, như vậy rất nguy hiểm”.

      Nếu phải lần này Ân Ninh đến biệt thự nhà họ Giang ở tuần chắc chắn bà để con rời mình quá xa.

      có việc gì đâu mẹ, con tự chăm sóc mình mà”. Ân Ninh cố gắng thuyết phục mẹ mình. “Bởi vì con chưa tự lập, mình xa bao giờ cho nên con mới phải tự huấn luyện cho mình!”.

      Sau khi về nhà suy nghĩ, Ân Ninh quyết định cho dù gặp được Hắc Diệu Đường vẫn muốn đến nước Mĩ tìm .
      Chương 4.3

      “Mẹ, mẹ nên kích động như vậy, trước hết mẹ cứ nghe con ”. Ân Ninh kéo cái ghế lại gần mẹ, làm nũng . “Từ sau khi con tốt nghiệp, chưa hề làm việc, bây giờ con phải kết hôn nữa, con thể lúc nào cũng ở trong nhà được. Cho nên con quyết định đến nước Mĩ, tự mình chuyến du lịch, sau khi về nước con tìm công việc, rồi tự lực cánh sinh”.

      “Nhưng mà......”.

      Chu Thanh Bái nháy mắt với vợ. “Ân Ninh, con có thể đảm bảo với cha mẹ, mình con ra nước ngoài tự chăm sóc mình tốt hơn nữa phải luôn giữ liên lạc với cha mẹ để bất cứ lúc nào cha mẹ cũng có thể tìm được con. Được chứ?”.

      “Thanh Bái!”. Hạ Vũ Thần thể tin được, nhìn chằm chằm chồng mình.

      hiểu, tại sao chồng bà lại có thể yên tâm để cho đứa con duy nhất làm việc trọng đại như vậy.

      “Vũ Thần, để cho con bé ra ngoài để biết nhiều thứ cũng phải là chuyện xấu mà”. Chu Thanh Bái .

      “Con đảm bảo”. Tròng mắt ảm đạm của Ân Ninh vụt sáng. “Cha, con có thể đảm bảo với cha, con có thể tự chăm sóc mình tốt, tuyệt đối để cha và mẹ lo lắng”.

      Chu Thanh Bái ngoái đầu nhìn vợ cái ── Từ khi hôn lễ bị hủy bỏ, đột nhiên Ân Ninh trở nên rất trầm mặc, khác hẳn cá tính hoạt bát thường ngày của nó, bây giờ thấy con lại có tinh thần, Hạ Vũ Thần trầm mặc .

      “Mẹ, mẹ để con thử lần được ? Con đảm bảo tuyệt đối để mẹ lo lắng đâu”. Ân Ninh giơ tay phải lên, đôi mắt như thỏ con vô tội nhìn mẹ .

      Lời từ chối thể ra được, Hạ Vũ Thần nhìn về phía chồng, ông khẽ gật đầu với bà.

      “Haizzz”. Hạ Vũ Thần thở dài. “Mỗi ngày con phải chủ động gọi điện thoại về nhà cho cha mẹ, luôn luôn phải giữ liên lạc, điện thoại luôn luôn phải thông suốt ── Nếu con đồng ý những điều kiện này của mẹ, mẹ cho phép con tự mình ra nước ngoài du lịch!”.

      “Con đồng ý”. Ân Ninh cực kỳ vui vẻ. “Con đồng ý, con đồng ý! Chỉ cần mẹ đồng ý cho con ra nước ngoài, cho dù có 100 điều kiện con cũng đồng ý!”.

      nhào vào trong ngực mẹ dụi dụi đầu.

      “Con ngốc, giống như trẻ con vậy, mãi trưởng thành, bảo mẹ làm sao có thể lo cho con”. Hạ Vũ Thần ôm con cười .

      “Con trưởng thành đâu, có cha mẹ ở đây, con bao giờ muốn lớn lên!”. Ân Ninh nổi tính trẻ con .

      Nhìn thấy cảnh này, Chu Thanh Bái lắc đầu ── đáng như thế này, đứa con thứ hai nhà họ Hắc lấy Ân Ninh về, coi như cậu ta có phúc!

      ~~~~~~~~~~~
      Khó khăn lắm Ân Ninh mới được tự do như vậy, rốt cuộc cũng được như ý nguyện, mình lên máy bay đến miền Tây nước Mỹ.

      Sau khi máy bay hạ cánh, Ân Ninh đến tòa thị chính thành phố, nơi phục vụ dân, hỏi đường đến phòng làm việc Mỹ Tây của nhà họ Hắc.

      nghỉ ngơi ở quán trọ đêm, buổi sáng hôm sau bắt xe taxi, qua rất nhiều con đường, khoa tay múa chân hỏi rất nhiều người nước ngoài mới có thể đến được phòng làm việc của Hắc Diệu Đường ── là phòng làm việc thế nhưng ra đó là cao ốc tiêu chuẩn đại hóa, nó nằm ngay chỗ tốt nhất đẹp nhất con đường buôn bán sầm uất.

      Ân Ninh đứng sững bên ngoài, ngước cổ sững sờ nhìn lâu..... Vừa rồi có người nước ngoài rất mập cho biết, cả cao ốc này đều là của nhà họ Hắc.

      Hẳn nào khi nhà họ Hắc hủy bỏ hôn ước, cha làm gì được ngoài việc tức giận! Bởi vì nếu lấy tài lực và thế lực của nhà họ Hắc nhà họ Chu thể “so đo”.

      Ân ninh đứng rất lâu, sững sờ đứng bên ngoài, biết phải làm sao để vào, càng biết phải gì mới có thể thấy được Hắc Diệu Đường, nên lựa chọn ngồi ghế ở đường dành cho người bộ ngẩn người.

      Có lẽ đến nước Mỹ lần này thể thấy được !

      Nhưng mà ý quyết, trong thời gian tháng ở Mỹ, ngày nào cũng đến “phòng làm việc” của để chờ .

      Nếu năm có 365 ngày, 300 ngày ở phòng làm việc vậy còn lại 65 ngày. Theo lý thuyết vẫn còn 20% cơ hội có thể gặp được .

      “Nhưng mà nếu như tháng này nằm trong khoảng thời gian 300 ngày có nhà, vậy phải mình đến công cốc rồi à?”. Khi chờ được 20 ngày, hy vọng trong lòng Ân Ninh dường như muốn sụp đổ.

      vẫn ngơ ngác ngồi ghế dành cho người đường, mỗi ngày đều ngồi đó nhìn tòa cao ốc ở đối diện.

      Bởi vì cam kết với mẹ nhất định về trong vòng tháng. đợi thêm mười ngày nữa nếu như thấy được Hắc Diệu Đường, chuẩn bị về Đài Loan.

      , có phải đợi ai ?”.

      Lúc Ân Ninh ngồi than thở bảo vệ tòa nhà đột nhiên ra và hỏi Ân Ninh sau 20 ngày đứng nhìn.

      “À? Đúng, đúng vậy”. Ân Ninh dùng vốn tiếng ít ỏi .

      muốn tìm ai? Tôi có thể giúp gì cho ?”. Đối phương hỏi.

      Ân Ninh cố gắng nghe hiểu người kia gì, biết được người đó muốn giúp mình mừng rỡ. “Tôi... tôi muốn tìm.... Tôi muốn tìm Steven!”. chợt nhớ đến đêm tổ chức lễ chúc mừng ở biệt thự nhà họ Giang, người phụ nữ đến tìm Hắc Diệu Đường gọi như vậy!

      “Steven? StevenWilson? Steven Chang? Steven King?.......”. Bảo vệ đọc ra tên của đống người.

      “No, no, no..... Steven Black?”.

      “What?”. Người đó nhíu hai hàng lông mày lại.

      Ân Ninh rũ vai, cảm giác đúng là ông gà bà vịt, tâm trạng như đưa đám.

      “Ông trời ơi! Rốt cuộc tôi làm gì.......”.

      mặt người bảo vệ đó đầy dấu chấm hỏi, sau khi bày tỏ mình giúp được gì cho tránh ra. Ân Ninh lại ngồi ra ghế, tự lẩm bẩm.

      “Black phải là Hắc à? Hắc phải là Black sao? Tại sao ta lại hiểu.......”.

      ngồi đây mình lẩm bẩm cái gì vậy?”.

      “Tôi nghĩ người bảo vệ kia hiểu được tiếng nước ngoài à ──”.

      Ân ninh ngây người. Sau đó trợn mắt, bỗng chốc quay đầu lại ── “Hắc Diệu Đường?!”.

      làm gì vậy?”. kéo kéo lỗ tai. “Tôi đứng trước mặt rồi, làm gì mà gọi to vậy?”.

      “Đúng là à?”. Ân Ninh cảm động phát khóc.

      “Đương nhiên là tôi rồi”. lắc đầu thở dài, xác định đây chính là điên điên khùng khùng mà biết được ở biệt thự nhà họ Giang.

      “Tôi cứ nghĩ là ── tôi cứ nghĩ là mỳ ăn liên sắp ăn hết rồi mà tôi đợi được ”. khóc.

      “Mỳ ăn liền?”.

      “Đúng vậy?”. lau nước mắt, vừa khóc vừa cười . “Tôi mang rương lớn mỳ ăn liền, rương đồ ăn vặt từ Đài Loan mang đến Mỹ, tất cả đều là khẩu vị thích ăn đó!”.

      nhìn chằm chằm lúc, sau đó nhàng. “ ngồi đây chờ bao lâu rồi, ngốc?”. thấp giọng hỏi .

      Giọng dịu dàng của níu chặt lòng của Ân Ninh.

      Trong cổ như có gì đó chặn họng, chỉ có thể nghẹn ngào khàn khàn . “Cũng lâu lắm... Chỉ có hai mươi ngày năm giờ 34 phút mà thôi”.

      cười . “Vậy mà còn lâu sao?”.

      phải tôi đến đây để tìm phiền toái cho ”. giải thích. “Tôi... Tôi chỉ muốn đưa món đồ ăn thích, đưa tận tay cho thôi”.

      ở chỗ nào?”.

      “Hả?”.

      “Tôi hỏi ── Trong khoảng thời gian ở nước Mỹ, ở đâu?”.

      “Tất nhiên là tôi ở trong khách sạn rồi”. ngây ngốc trả lời.

      ở trong khách sạn gần đó để có thể trước giờ làm việc buổi sáng mỗi ngày có thể đến trước cửa tòa cao ốc đợi .

      “Vậy là hai mươi ngày năm giờ 34 phút đều ở trong khách sạn?”. nhếch mày.

      “Ừ... tính những lúc tôi ngồi đợi ”. Ân Ninh ngơ ngác đáp.

      định ở Mỹ bao lâu?”. lại hỏi.

      “Mặc dù là tôi muốn chờ nhưng mà tôi chỉ ở mười ngày nữa thôi”. hi vọng mười ngày sắp tới, ngày nào cũng được nhìn thấy , coi như là chỉ có mặt thôi cũng được.

      “Vậy đến chỗ tôi ở ”. đề nghị. “Dù sao trong nhà tôi cũng còn rất nhiều phòng trống”.

      “.............”.

      trận trầm mặc.

      “Này, có nghe hiểu lời tôi vậy?”. hỏi ngẩn người.

      “Tôi...........”.

      Bởi vì rất vui, cổ họng thể được bất cứ tiếng nào, Ân Ninh thể làm gì khác hơn là gật đầu mạnh.

      “Rốt cuộc là ?”.

      “Được........”. mở to hai mắt, gật đầu.

      “Đầu tiên tôi phải trước, thể ăn ! Mỗi buổi tối phải nấu mỳ tôm cho tôi, chuẩn bị xong cả đồ ăn vặt nữa!”. đùa.

      Ân Ninh dùng tất cả hơi sức của mình để gật đầu.

      Chỉ cần Hắc Diệu Đường cho vào ở trong nhà ── cho dù bảo làm người giúp việc, cũng đồng ý.

      Lời editor: *thở dài* hám troai thế là cùng!!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.1

      Đến khi vào nhà Hắc Diệu Đường, Ân Ninh mới biết, khác xa so với những gì nghĩ ── đầu tiên, “Nhà” của to thể nào tả nổi, đó giống như căn nhà, mà giống như là “tòa thành”!

      Tiếp theo, mỗi buổi tối ở “nhà” của chỉ có mình là “người ngoài”. Có rất nhiều người đàn ông tuấn và những người phụ nữ xinh đẹp mà Ân Ninh hề quen biết, đối phương cũng chào hỏi , họ coi như nhìn thấy vậy.

      tiếp, mỗi buổi tối đều ở trong “nhà” mở tiệc, trừ ban ngày thấy bóng dáng đến buổi tối, Ân Ninh càng tìm được thời gian ở cùng chỗ với .

      Vào ở trong “nhà” của này thứ ba, Ân Ninh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, Hắc Diệu Đường muốn mời vào ở trong nhà của có phải để cho thấy những cái như vậy...... Mặc kệ đó có phải là ý nghĩ trong lòng của Hắc Diệu Đường hay , nhưng đúng là Ân Ninh thấy được ── thấy được khác biệt giữa hai người bọn họ!

      thể tưởng tượng được cuộc sống của chính là ── party, công việc, xe, phụ nữ; sau đó lại là party, công việc, xe...... thể làm cho bát mỳ ăn liền hay chuẩn bị chút đồ ăn vặt. Bởi vì trong căn nhà này, nếu như làm như vậy , hành động của quả là ngây thơ đến nỗi có thể cười lớn.

      Những người đàn ông và phụ nữ ở đây đều tuấn xinh đẹp. ở trong căn nhà toàn tuấn nam mỹ nữ, giống như vịt con xấu xí vậy.

      Đợi đến khi hiểu được các sống của Hắc Diệu Dường khác hẳn với mỗi buổi tối Ân Ninh đều nhốt mình trong phòng. Bởi vì cảm giác mình giống như người ngoài hành tinh, giống với nhân loại trong căn nhà này, sinh vật đến từ tinh cầu khác.

      Nhưng mà dù sao cũng đến nước Mỹ rồi.

      Nếu như có dũng khí tại sao lại rời khỏi cha mẹ và tiểu Ái, mình đơn độc chạy đến nơi xa xôi này?

      “Tôi phải là đứa ngốc, tôi bị hù dọa dễ dàng thế đâu!”. Đến buổi tối ngày thứ tư, Ân Ninh ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn ánh sao sáng bầu trời và tự với mình.

      “Dù tôi có là người ngoài hành tinh cũng được! Nếu như tôi đến Trái đất tôi cũng cố gắng làm con người!”. nhìn chằm chằm sao trời, tự động viên mình.

      Sau đó xúc động đứng lên, ba bước cũng thành hai bước chạy đến trước cái gương ở mép giường, cẩn thận tỉ mỉ nhìn mình trong gương........ “Chu Ân Ninh, ra bộ dạng của cũng tính là khó nhìn, nếu như có thể giống những khác, bôi đống những màu sắc rực rỡ lên mặt, cho dù phải thiên nga nhưng ít nhất cũng còn là vịt con xấu xí nữa”.

      Lúc cầm lấy cái kính, đột nhiên nhớ đến Hắc Diệu Đường từng với , bộ dạng lúc đeo kính nhìn có vẻ đẹp mắt hơn.

      vội vội vàng vàng cởi áo sơ mi ca rô người xuống, chỉ mặc áo lót bông người, Ân Ninh ngượng ngùng đứng trước gương nhìn bản thân mình.

      Mặc dù lúc còn có lúc rất mập nhưng từ khi trưởng thành cao lên rất nhiều. Bắt đầu từ lúc đó, còn là con mập nữa rồi. Nhưng mà vẫn mặc áo sơ mi che thân hình của mình theo thói quen, dần dà biết cách ăn mặt nữa, quần áo người vĩnh viễn chỉ có loại ── ngoại trừ áo sơ mi ca rô vẫn chỉ có áo sơ mi ca rô mà thôi.

      “Mình nên làm cái gì đây, mình có loại quần áo khác..........”.

      Đột nhiên ánh mắt của Ân Ninh liếc vào phòng thay quần áo ở góc phòng.

      biết có phải trong “tòa thành” này mỗi căn phòng đều có phòng thay quần áo hay nhưng ít ra trong phòng của có phòng thay quần áo.

      Ôm tâm tình thử lần, vẫn mặc lại áo sơ mi ca rô của mình vào, sau đó đến trước cửa phòng thay quần áo, kéo cánh cửa ra chút ── thiết bị chiếu sáng trong căn phòng hoàn toàn là tự động. chỉ kéo cửa ra chút mà đèn được mở lên.

      Lần trước khi mở phòng thay quần áo ra quan sát kỹ, lần này ánh mắt Ân Ninh lướt qua cửa ở sau rương hành lý, vào sâu bên trong của phòng thay quần áo.

      nhìn thấy ở cuối căn phòng này có mấy tủ treo quần áo.

      Ân Ninh đứng do dự mấy giây, sau đó vào, kéo những cánh tủ đó ra, nhưng trong đó có gì chỉ có đống bụi.

      “Khụ... khụ.....”.

      Ân Ninh bị bụi sặc vào mũi, thể làm gì khác hơn là chạy về phòng.

      “Xin hỏi ──”.

      Đổ nhiên trong phòng có giọng của , Ân Ninh giật mình ── “Ah? là ai?”.

      “Tôi... phòng của tôi ở đây.......”. hoang mang nhìn Ân Ninh.

      ấy rất đẹp! Đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi Ân Ninh nhìn thấy này.

      là, ở trong căn phòng này?”.

      “Tôi cũng biết...........”. chắc .

      “Nhưng mà tôi ở đây mà?”. Ân Ninh rất chắc chắn bởi vì ở căn phòng này ba ngày nay rồi. “Cái nhà này lớn, phòng ốc cũng nhiều, nhầm phòng vậy?”.

      Vẻ mặt tỏ vẻ nghi ngờ.

      “Vậy thế này , nếu như chê cứ ở cùng tôi là được rồi”. Ân Ninh rộng rãi . “Đúng rồi, tôi lên là ── tôi tên là Tiểu Ninh. Tên của là gì”. cười hì hì hỏi ấy.

      “Tôi tên là Tống Doãn Nhi”. Giọng của Tống Doãn Nhi rất thanh thúy êm tai.

      “Doãn Nhi, dáng người của đẹp đó! Hơn nữa ── trang điểm là đẹp!”. Ân Ninh mở to mắt nhìn khuôn mặt được trang điểm, than thở trong lòng.

      Gương mặt kiều diễm của Tống Doãn Nhi hồng lên, có lẽ vui vì có người khen... “A, thực ra cũng rất đáng mà”.

      có chuyện đó đâu”. cười hi hì, biết Doãn Nhi chỉ an ủi mà thôi.

      đáng mà, chỉ cần ăn mặc khác , xinh đẹp giống như búp bê vậy”. Tống Doãn Nhi cách khẳng định.

      là người nước Mĩ à? ở đây bao lâu rồi? Nhìn có vẻ giống người Trung Quốc hơn, hơn nữa cũng tiếng Trung?”. Ân Ninh đỏ mặt lên vì chưa được ai khen cả, hỏi liên tiếp vài vấn đề để lảng sang chuyện khác.

      Tống Doãn Nhi sững sờ nhìn , trả lời câu nào.

      “Lần đầu tiên gặp mặt mà hình như tôi hỏi nhiều quá rồi”. Ân Ninh ngượng ngùng vuốt mái tóc.

      Tống Doãn Nhi bật cười. “ ra tôi vừa từ Đài Loan đến”.

      vừa từ Đài Loan đến?”. Ân Ninh mở to mắt, hưng phấn .

      “Đúng vậy, tôi vừa ở sân bay ra đây đó”. Tống Doãn Nhi .

      “Tôi cũng đến từ Đài Loan này! Nhưng mà tôi chỉ có thể ở đây vài ngày nữa, tôi sắp phải về Đài Loan rồi. sao? đến nước Mĩ chơi à? ....”.

      Ân Ninh ríu ra ríu rít , trò chuyện với bạn mới, hoàn toàn quên mất chuyện lúc nãy định làm.

      “Đúng rồi, vừa nãy định tìm cái gì bên trong mà cả người toàn bụi vậy?”. Tống Doãn Nhi tò mò hỏi.

      “Tìm quần áo đó!”. Ân Ninh đáp.

      “Quần áo? Quần áo gì? có quần áo à?”.

      Ân Ninh lắc đầu. “Tôi tìm quần áo dành cho con ”.

      Nghe Ân Ninh trả lời, Tống Doãn Nhi thấy hồ đồ. “ có quần áo con à?”.

      có á”. Ân Ninh ảo não .

      “Vậy có tìm được ?”.

      Ân Ninh chán nản lắc đầu.

      sao, tôi có rất nhiều quần áo của con , có thể cầm mặc được”. Tống Doãn Nhi nháy mắt với Ân Ninh, rộng rãi .

      Dù sao ấy là “bé ngoan”, những bộ quần áo này đều là “người kia” mua cho ấy, tất cả đều là đồ đắt giá.

      ? Tôi có thể mặc à?”. Ân Ninh ngơ ngác nhìn Tống Doãn Nhi lôi bộ quần áo rất đẹp ra.

      “Tất nhiên rồi! là người bạn đầu tiên mà tôi biết khi đến Mĩ, tôi còn có rất nhiều mỹ phẩm, có thể cho sử dụng miễn phí”. Tống Doãn Nhi .

      “Nhưng mà......”, nhìn những mỹ phẩm kia, Ân Ninh do dự. “Nhưng mà tôi biết dùng.....”.

      “Đến, tôi dạy cho ”. đến hóa trang là người chuyên nghiệp đấy!

      sao? Doãn Nhi, đúng là thiên sứ”. Ân Ninh cảm động ôm chầm lấy người bạn mới.

      Ân Ninh thầm nghĩ, có những “trang phục và đạo cụ” và trợ giúp của Doãn Nhi, nhất định có thể từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga ── ít nhất có thể biến thành thiên nga mà Hắc Diệu Đường thích.
      Chương 5.2

      Party vào ban đêm vẫn náo nhiệt như thường ngày nhưng biết tại sao tối nay Hắc Diệu Đường lại cảm thấy rất phiền não.

      ngồi nhìn quầy rượu trước mặt, ít mỹ nữ nháy mắt với , đột nhiên lại cảm thấy hơi chán ghét họ ── quái lại, gần đây “khẩu vị” của càng ngày càng .

      Có lẽ là do “vật cực tất phản” (khi vật đến cực điểm ngược lại). Gần đây lại thích người phụ nữ trang điểm nhạt, mặc quần áo bớt hở chút.

      “Nhưng mà tuyệt đối thể giống với bé đó, chút hương vị của phụ nữ”. uống hớp rượu, lẩm bẩm giễu cợt.

      đưa bé kia về nhà , được bốn ngày rồi.

      Thực ra ngay ngày đầu đứng trước cửa công ty nhìn thấy .

      cứ nghĩ rằng để mấy ngày biết khó mà lui, ai ngờ, lại chấp nhất như vậy, còn chắc chắn hơn cả băng ở Bắc Cực!

      cố ý mời vào nhà ở chính là muốn có thể nhận được , hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau!

      Từ sau nụ hôn ban công lần đó, biết là bé đó thích . Mặc dù thừa nhận nhưng điều đó mà cũng nhận ra Hắc Diệu Đường làm sao có thể lăn lộn trong giới được!

      bé đó rất ngây thơ nên muốn làm tổn thương . Hi vọng sau khi biết cuộc sống của hiểu giữa bọn họ thể có gì được.

      Đột nhiên trước nhà xôn xao tưng bừng, rất ràng, những người đàn ông đều về phía đó.

      Party mà tổ chức, thiếu những người trong làng giải trí và những thương nhân nổi tiếng, chắc là có mỹ nữ hấp dẫn đến bên bể bơi trình diễn màn thoát y nóng bóng nhằm làm mọi người xôn xao ── Hắc Diệu Đường cũng thèm động đậy xíu nào.

      Tối hôm nay cảm thấy hứng thú với những trò chơi và party mà từ trước đến giờ vẫn rất hăng hái.

      “Wey, wey, wey, tôi tiếng , cái gì vậy,........... Tôi hiểu gì hết!”.

      “Này này, đừng dựa vào tôi như thế! Tôi quen gần gũi với đàn ông như vậy ──”.

      “Này! đừng có kéo y phục của tôi! Cẩn thận ngã bây giờ ──”.

      Trong lúc vô tình, nghe được giọng quen thuộc, lắng nghe, càng nghe nét mặt Hắc Diệu Đường càng cứng ngắc.

      Đột nhiên đứng phắt dậy, động tác nhanh nhẹn giống như con báo ── nhìn thấy Ân Ninh đứng giữa khu trước và bị đám đàn ông vây quanh.

      chính xác hơn Hắc Diệu Đường nhìn thấy người phụ nữ lớn mật, trang điểm diêm dúa!

      “Tôi xin , đừng có dựa vào người tôi.......................”.

      Ân Ninh vội vàng thoát khỏi người đàn ông cố ý dựa vào người , hiểu tại sao vừa đến chỗ này những người đàn ông bình thường ở cùng “tòa thành” vẫn thèm nhìn lần, đột nhiên vây quanh người , làm để đâu được!

      em, em là đẹp!”. người lai phương Đông dùng tiếng Trung ít ỏi khen , hai con mắt gian tà nhìn chằm chằm vào ngực Ân Ninh trong bộ đầm ngắn, chỉ chưa chảy nước miếng mà thôi.

      “Tôi biết , tránh ra!”. Ân Ninh nhìn người đàn ông nhìn chằm chằm ngực , chỉ cảm thấy ghê tởm.

      bảo thủ, lôi áo lên.......... Nếu phải Doãn Nhi bắt mặc bộ áo đầm này, còn lâu mới mặc bộ y phục “lộ ra ngoài” này.

      ở trong đám đàn ông, vội vàng tìm kiếm người ở khắp nơi, khi thấy Hắc Diệu Đường đứng ở cửa, muốn mở miệng gọi nhưng lại thể gọi được ......

      “Xem ra “ bé đáng ” của cậu lột xác thành “ bé xinh đẹp” rồi à?”.

      Hắc Diệu Đường cứng người cho đến khi cái tên kia “tản bộ” đến trước mặt . “Sao dạo này cậu giống u hồn vậy? Bảo ra là thấy ra luôn”. Hắc Diệu Đường trầm nhìn đối phương.

      “Sao vậy? Cậu thẹn quá thành giận à?”. Nụ cười của Lợi Nhân Tuyển tỏ vẻ rất vô hại.

      “Tớ cảnh cáo cậu, hãy thu lại những lời nhảm của cậu , cái gì mà “ bé đáng ” của tớ?!”. Hắc Diệu Đường khó chịu nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ta, cảnh cáo.

      “Cậu vậy tớ sợ quá!”. Gương mặt tuấn tú vẫn mỉm cười, hề thấy chút sợ hãi nào. “Nhưng mà cậu đứng đây so đo với tớ, bằng cứu bé kia , tớ thấy bé đó sắp bị đám khách của cậu ăn tươi nuốt sống rồi!”.

      Khuôn mặt Hắc Diệu Đường thay đổi, nhìn chằm chằm vào Ân Ninh bị đám đàn ông vây quanh.

      Mái tóc đuôi sam của thả ra, làm thành mái tóc dài xoăn mê người, làn da trắng như tuyết làm nổi bật đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, vai áo đầm màu hồng lộ ra vóc người tuyệt đẹp, đôi gò tuyết như như cổ áo, quả bộ dạng này của dụ dỗ đám sắc quỷ kia sỗ sàng!

      ta ngu ngốc à?”. tự chủ nắm chặt quả đấm nguyền rủa.

      “Chậc chậc, cậu còn lừa gạt bé đó đến chỗ này, cậu thông minh rồi A Đường! Mà việc này giống tác phong của cậu!”. Lợi Nhân Tuyển kháy.

      Hắc Diệu Đường lạnh lùng liếc cậu ta cái.

      “Thợ săn là người luôn nghĩ mình thông minh, thường bất tri bất giác bước vào ngay cái bẫy mà mình tỉ mỉ bố trí”. Lợi Nhân Tuyển sợ hãi ánh sáng lạnh đó mà vẫn tiếp.

      “Cậu thấy phiền vì quá nhiều à?”. Giọng Hắc Diệu Đường trầm xuống.

      Lợi Nhân Tuyển nhếch môi, ánh mắt trầm xuống. “A Đường, đừng trách tớ cảnh báo trước cho cậu.............”.

      ta dừng chút, Hắc Diệu Đường cũng mặc kệ cậu ta, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông da trắng có ý tốt cầm cánh tay của Ân Ninh.

      ra A Giới muốn tớ đến nhắn cho cậu”. Lợi Nhân Tuyển cười cười .

      Hắc Diệu Đường nhíu mày. “Cút ngay. Cậu đứng nhắc cái tên ngu ngốc đó trước mặt tớ”.

      Lợi Nhân Tuyển ngửa đầu cười to.

      “Bây giờ tớ mà ‘cút’ tớ sợ rằng cậu hối hận đó”. Lợi Nhân Tuyển cười nhạo báng bạn thân.

      muốn cút cũng được, vậy cậu câm miệng ”.

      Hắc Diệu Đường cũng nhịn được, sải chân bước đến đám người, “Đủ rồi”. lướt qua mọi người, kéo Ân Ninh ra khỏi những người nước ngoài.

      “A Đường”. Ân Ninh sắp khóc.

      Thấy Hắc Diệu Đường đến, như nhìn thấy cứu tinh vậy.

      Hắc Diệu Đường lời nào bắt lấy cánh tay cảu , lôi .

      Ân Ninh kháng cự theo , mặc dù quen giầy cao gót, dọc đường suýt nữa bị trật chân nhưng vấn nhắm mắt theo tốc độ của ........ Đến khi vào đến trong phòng, ném vào ghế salon. “ là người ngốc à?”.

      lạnh lùng, lẩm bẩm nguyền rủa người phụ nữ phiền toái này!

      Ân Ninh ngã ghế sofa, kinh ngạc nhìn . hiểu, tại sao nhìn thấy mà câu đầu tiên ra lại là mắng .

      cứ tưởng rằng..... cứ nghĩ rằng khen vì bề ngoài thay đổi.

      lại còn mặc bộ y phục này, mặt vẽ như diễn viên hí khúc ── nghĩ rằng biến mình thành người như kĩ nữ có thể thay đổi được cái gì?!”. phê phán hề lưu tình.

      Ân Ninh sững sờ nhìn chằm chằm vào , biết vì sao đột nhiên được lời nào........ “Tôi cứ nghĩ rằng biết khó mà lui ngờ, tôi nghĩ lại chắc là thể nào được rồi!”.

      thanh của lạnh nhạt, nhạt đến nỗi Ân Ninh cảm thấy đau lòng.

      “Tôi.........”. thanh kẹt ở cổ họng, cho dù muốn nhưng thể được chữ........

      “Chẳng lẽ nghĩ rằng thay đổi bề ngoài là tôi cho vài phần kính trọng?”. Hắc Diệu Đường cười lạnh tiếng. “ biết là quá ngây thơ cũng làm cho người ta chán ghét à?”.

      “Tôi có.........” Ân Ninh hốt hoảng thầm. “Tôi chỉ muốn thay đổi tạo hình của bản thân mà thôi, nếu như thích, tôi đổi lại là được......”.

      “Tôi đối với cản bản phải là thích hay thích”. Mặt thay đổi, phá mộng tưởng của . “Đàn ông thích phụ nữ là loại trực giác. thích người phụ nữ đó có cảm giác, cho dù bề ngoài có thay đổi như thế nào cũng biến thành người phụ nữ mà tôi thích được!”.

      hiểu lầm rồi”. Ân Ninh kinh ngạc , khuôn mặt trang điểm đậm che khuôn mặt tái nhợt của . “Tôi hề nghĩ như vậy, hề...........”.

      cần dối”. Đôi mắt ánh lên thâm trầm. “Muốn nghe lời thẳng tôi cho biết. phải là người phụ nữ mà tôi hứng thú”. tàn nhẫn .

      Bên trong căn phòng rơi vào yên lặng. “Tôi biết .....”. lát sau, Ân Ninh mới giọng . “ tôi thích ..... , tôi có chút cảm giác nào với cả........”.

      “Tại sao vẫn hiểu?”. cười lạnh, lắc đầu. “Làm sao có thể hiểu được? Nếu như muốn hiểu vĩnh viễn hiểu được”.

      Tránh ánh mắt lạnh lùng của , Ân Ninh co người lại, như con mèo cuộn mình ghế sofa. “ phải như vậy, tôi hiểu, tôi hiểu mà........”. lẩm bẩm .

      Nhìn co người sofa, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên trong lòng cảm thấy phiền não ── dẹp tâm tình kỳ lạ kia qua bên, . “Nếu như sau khi ra khỏi gian phòng này, tự giữ được trong sạch tôi cũng mặc kệ ”.

      xong, mở cửa ra ngoài, đợi trả lời.

      Ân Ninh cuộn người ghế salon, nhìn chằm chằm vào gương, nhìn vào người trong kính giống mình..... thay đổi vì , cứ tưởng thích như thế...... Nhưng vì sao? Tại sao cho chút hi vọng? Tại sao cố tình phủ nhận cả chút “có thể”......... Bởi vì vĩnh viễn là con vịt xấu xí à?

      Nước mắt rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Ân Ninh. “Chu Ân Ninh, ngươi là đồ ngốc”.

      nhìn vào mặc quần áo lộ ra ngoài, mặt đầy son phấn trong gương, lại lẩm bẩm.

      Vịt con xấu xí vĩnh viễn thể nào biến thành thiên nga........ Bởi vì vịt con xấu xí phải là thiên nga, tất cả những kết thúc tốt đẹp chỉ có trong truyện cổ ngày xưa mà thôi

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.1

      Sáng hôm sau, nhân lúc tất cả mọi người trong “tòa thành” vẫn còn chìm trong giấc ngủ sau đêm vui điên cuồng ngày hôm qua, Ân Ninh xách rương lớn hành lý muốn rời khỏi đây.

      Hôm qua sau khi về phòng chẳng còn thấy bóng dáng của Doãn Nhi đâu, giống như lúc ấy đột nhiên xuất vậy. Thậm chí Ân Ninh còn chưa kịp hẹn gặp lại với người bạn duy nhất mà làm quen được khi đến nước Mĩ phải rời .

      lựa chọn thời gian rời khỏi đây sớm như vậy để chạm mặt Hắc Diệu Đường. Nhưng Ân Ninh ngờ tới sáng sớm xe của nhà họ Hắc dừng ở cổng, xe cũng chất hành lý.

      thấy Hắc Diệu Đường chuẩn bị lên xe, hiển nhiên là cũng muốn rời khỏi đây.

      Trước khi lên xe quay đầu lại nhìn, ngờ lại nhìn thấy Ân Ninh xách hành lý. cứng người ở trước cửa xe.

      Ân Ninh quay mặt , cúi đầu vội bước qua ── “Chờ chút”.

      đứng lại. Khi quay đầu lại nhìn và nở nụ cười.

      phải à?”. hỏi, nghiên cứu nét mặt của .

      “Đúng vậy.....”. cười gật đầu cái.

      “Tôi cứ nghĩ là ở đây tuần”. Giọng của rất nhạt, biết là vui hay buồn.

      “Ừm, đầu tiên tôi cũng định như vậy......, nhưng mà tôi rất nhớ cha mẹ và tiểu Ái nên tôi quyết định trở về trước thời gian định”. nhàng trả lời, nghe giọng dường như rất vui vẻ.

      “Dù sao tôi cũng phải rồi, cứ ở lại”. Hắc Diệu Đường lạnh nhạt .

      cần đâu, cảm ơn cho tôi ở lại”. lắc mạnh đầu giống như đứa ngốc. “ yên tâm, sau này tôi quấn lấy nữa, tôi đó”.

      cười vẫy tay với , xoay người về hướng lúc nãy , nụ cười cứng ngắc nhanh chóng biến mất khuôn mặt .

      “Này”. gọi .

      Ân Ninh coi như nghe thấy, tiếp tục về phía trước.... sợ rằng nếu mình dừng lại toàn bộ dũng khí của biến mất.

      Cho đến khi ra khỏi “tòa thành”, Hắc Diệu Đường cũng gọi nữa.

      Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Ân Ninh thẫn thờ nhìn chằm chằm cảnh vật mơ hồ phía trước. đưa tay lau nước mắt má mà mặc cho nước mắt rơi đầy mặt.

      sao cả...... quan trọng...... Sau này khó để vượt qua chuyện này....”. tự lẩm bẩm... Bởi vì tối hôm qua tự với mình. Bây giờ rời , sau này, vĩnh viễn bao giờ rơi lệ vì bất cứ người đàn ông nào nữa.

      ~~~~~
      “Cậu nên để ấy mình xách hàng lý bộ rời khỏi đây”.

      Lợi Nhân Tuyển đứng ở cửa từ lâu, màn đó ta xem cả rồi sau đó thong thả đến bên cạnh Hắc Diệu Đường.

      ấy muốn , tớ có quyền cản ấy”. Hắc Diệu Đường nhún vai, lạnh nhạt .

      “Nếu như cậu ấy ở lại”. Lợi Nhân Tuyển .

      Hắc Diệu Đường cười. “A Tuyển, tớ thấy cậu dạo này có vẻ như là ăn no có việc gì làm”.

      mở cửa xe chuẩn bị bước vào.

      “A Giới muốn tớ nhắn cho cậu biết”. Ánh mắt Lợi Nhân Tuyển thâm trầm.

      Hắc Diệu Đường cười lạnh. “Những lời mà cậu ta bảo cậu nhắn lại cho tớ, chắc chắn là có chuyện tốt ──”.

      kia họ Chu, tên đầy đủ là Chu Ân Ninh”.

      Hắc Diệu Đường sửng sốt, “Cậu cái gì?”. lúc sau mặt biến sắc hỏi.

      “Đó là con của nhà họ Chu cũng là bị cậu vứt bỏ trong hôn lễ bốn tháng trước”.

      Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm vào bạn thân, cho đến khi xác định cậu ta đùa.

      quay đầu lại nhìn, còn bóng người nào trong tầm mắt. Mặt Hắc Diệu Đường bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cánh cổng trống rỗng.

      ~~~~~

      Ân Ninh về nhà được 2 tuần rồi.

      Hạ Vũ Thần thấy con ngày ngày đều giam mình trong phòng, hề bước chân ra khỏi nhà. Bà thấy lo lắng khi con còn tự bế hơn cả trước khi Mĩ.

      định tìm thời điểm chuyện với con trong bữa ăn tối Ân Ninh lại cho cha mẹ biết chuẩn bị tìm việc.

      “Tại sao? Con vừa mới về nước lâu, cần gì phải tìm việc gấp như vậy!”. Hạ Vũ Thần tán thành.

      “Mẹ, con muốn tìm việc làm vì con sợ mình cả ngày ở nhà có việc gì làm”. Ân Ninh nở nụ cười nhợt nhạt.

      chỉ Hạ Vũ Thần mà ngay cả Chu Thanh Bái cũng phát ra gần đây Ân Ninh gầy rất nhiều.

      “Ân Ninh, con định tìm công việc như thế nào?”. Chu Thanh Bái hỏi.

      Ân Ninh lắc đầu, “Con cũng chưa biết..........”.

      “Ngay cả tìm việc gì cũng chưa biết có thể tìm được việc làm gì tốt?”. Hạ Vũ Thần ủng hộ.

      Ân Ninh trầm mặc .

      Thấy phản ứng của con quá khác thường. Đến bây giờ, ngay cả Chu Thanh Bái cũng cảm thấy lo lắng!

      “Ân Ninh, nếu vậy con đến công ty cha ──”.

      Ân Ninh lắc đầu để cho cha hết lời, “Cha, con muốn tự mình tìm việc làm”.

      “Ân Ninh, đến công ty cha con làm có gì tốt? Làm sao con nhất định phải tự mình tìm việc?”. Hạ Vũ Thần nhíu mày.

      Ân Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà lâu. Đột nhiên . “Cha, mẹ, con cảm thấy hơi mệt, con về phòng ngủ trước”.

      Hạ Vũ Thần kinh ngạc. Bà và chồng liếc nhìn nhau cái, nhìn chằm chằm bóng lưng của con lên tầng, bà lẩm bẩm. “Tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Ân Ninh...........”.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Chu Thanh Bái cũng ngây người.

      được rồi, tôi thấy từ sau chuyện kia con bé vẫn chịu kích thích lớn, có cách nào bình phục được”. Hạ Vũ Thần suy đoán .

      “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”. Chu Thanh Bái hỏi.

      “Cái này còn phải do ông à? Tự nhiên ông lại đồng ý cho Ân Ninh đến Mĩ, sau khi trở về nó thay đổi hoàn toàn thành người tự bế”. Hạ Vũ Thần mắng chồng mình.

      Chu Thanh Bái vô tội . “Chuyện này.... sao lại trách tôi? Chính bà cũng đồng ý cho con bé mà”.

      “Thôi, việc quan trong nhất bây giờ là làm sao cho Ân Ninh quên được việc trước kia ── bây giờ tôi so đo với ông”. Hạ Vũ Thần cau mày, bắt đầu suy tư.

      Chu Thanh Bái nhìn vợ, nghĩ được gì.

      “Xem ra, tâm bệnh cần có tâm dược chữa rồi”.

      “Ý của bà là gì?”.

      Hạ Vũ Thần thần bì nhìn chồng cái......... Trong lòng bà có cách.
      Chương 6.2

      Khi vợ chồng Chu Thanh Bái với con , bọn họ muốn giúp tìm đối tượng mai mối phản ứng của Ân Ninh lại hoàn toàn ngoài dự đoán của hai người.

      “Được ạ”. Ân Ninh bình tĩnh cười trả lời.

      Hai vợ chồng Chu Thanh Bái cứ tưởng rằng phản đối khi hai ông bà tự tiện làm vậy. Hạ Vũ Thần cũng chuẩn bị rất nhiều lời thoại để thuyết phục Ân Ninh, ngờ con bé lại suy nghĩ gì mà đồng ý ngay!

      Hôm đầu tiên xem mắt, Hạ Vũ Thần phát con khác với mấy tháng trước, Ân Ninh rất khéo léo và thuận theo định đoạt của Hạ Vũ Thần và thợ trang điểm, biến nàng thành công chúa dịu dàng trang nhã.

      “Ăn mặc cẩn thận chỉ là lễ phép mà con còn có thể gây ấn tượng tốt với đối phương, con có hiểu , Ân Ninh?”. Hạ Vũ Thần ra ám hiệu với con .

      “Vâng”. Ân Ninh ngoan ngoãn gật đầu, bày tỏ ý kiến gì.

      Mặc dù Hạ Vũ Thần kinh ngạc nhưng bà nghĩ con thay đổi như vậy có gì mà được!

      Sau khi thấy Ân Ninh ăn mặc xong xuôi, Hạ Vũ Thần cảm thấy rất hài lòng.

      Bà bảo con nhìn người trong gương cho kỹ rồi . “Con nhìn xem, chưng diện lên đẹp hơn bao nhiêu? Ngày trước con nghe lời mẹ mà ăn mặc khác , tính trẻ con!”.

      Ân Ninh nhìn chằm chằm vào thanh tú, đồ trang sức trang nhã trong gương nhưng có chút cảm giác nào.

      thôi! Chúng ta nên đến trễ”. Hạ Vũ Thần vui vẻ thúc giục con .

      Ân Ninh gì theo mẹ lên xe, giống như cọc gỗ mặt luôn là nụ cười cứng ngắc, chỉ vì muốn mẹ yên tâm........ Bởi vì hiểu, vì chuyện của mà cha mẹ bạc biết bao nhiêu sợi tóc.

      Nếu như có thể xem mắt, làm cho cha mẹ lo lắng cho nữa vậy có gì tốt?

      Dù sao ...... bây giờ với thế nào cũng được.

      Địa điểm xem mắt là khách sạn 5 sao, tại phòng ăn kiểu Trung Quốc tầng hai.

      Bên nhà trai đến trước, khi đối phương nhìn thấy Ân Ninh cảm thấy rất vừa lòng.

      “Đây chính là thiên kim nhà bà sao?”. Người mẹ bên nhà trai trợn to hai mắt, hình như thể tin được.

      Trước khi xem mắt bà có nghe bề ngoài của con nhà họ Chu rất bình thường, ra ngoài thường bị người ta chê cười.

      Lúc trước nếu phải do thủ đoạn kiếm tiền của Chu Thanh Bái cao hơn chồng bà chút bà còn lâu mới đồng ý cho con trai bà xem mắt con nhà họ Chu.

      Nhưng mà bà ngờ khi bà gặp được bé đó Chu Ân Ninh này lại hoàn toàn khác trong truyền thuyết!

      “Đúng vậy, đây chính là Ân Ninh nhà chúng tôi, để bà chê cười rồi”. Hạ Vũ Thần ưu nhã . Trong giờ khắc này, lần đầu tiên trong hai mươi năm qua bà cảm thấy kiêu ngạo vì con mình.

      Từ lâu bà biết Ân Ninh là khối ngọc thô chưa được mài dũa, ngày trước con biết ăn mặc nên vẻ đẹp bị giấu , mọi người thể nào phát !

      “Đâu có! Con là, dịu dàng đáng , ha ha!”.

      “Nào có, con trai bà mới đúng là nhân tài, tài trí hơn người!”. Hạ Vũ Thần khách sáo cười.

      Ân Ninh thẫn thờ ngồi ghế, đầu cúi thấp, cổ họng cảm thấy chua xót..... Tận đến khi “đại hội xem mắt” này kết thúc, từ đầu đến cuối, Ân Ninh vẫn hề ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn người đàn ông kia lần nào, cũng biết người đó lớn lên tròn hay dẹp!

      đường về nhà, mẹ hỏi . “Ân Ninh, con cảm thấy cậu Trương Trạch này thế nào?”.

      “A? Cái gì thế nào ạ?”. Ân Ninh hạ mí mắt hỏi.

      “Đừng có giả ngu với mẹ!”. Hạ Vũ Thần liếc con cái. “Mẹ cảm thấy cậu đó cũng tệ. Con người rất thực tế, vừa tuấn lại có trình độ học vấn cao, bối cảnh tốt. Con hãy tin tưởng ánh mắt của mẹ, trước khi xem mắt mẹ sàng lọc cả trăm thí sinh thay con, cuối cùng mẹ mới chọn được cậu Trương Trạch này! Ánh mắt của mẹ tuyệt đối sai!”.

      Ân Ninh im lặng.

      ra mẹ quyết định người tốt cho , ra “đại hội xem mắt này” chỉ là buổi hình thức, lại thể có quyền lựa chọn đối tượng cả đời.

      ~~~~~

      Mặc dù mẹ đồng ý cho tìm việc làm nhưng Ân Ninh vẫn cố tình ra ngoài tìm công việc cho mình.

      Mọi người biết vì sao kiên trì như vậy, chỉ vì hi vọng trong đời có việc có thể tự mình làm chủ.

      Hôm nay muốn đến nơi phỏng vấn người đàn ông đột nhiên đến trước mặt .

      “Xin chào, Chu!”. Người đàn ông mỉm cười với Ân Ninh.

      là.........”. Ân Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm đối phương.

      “Chúng ta gặp nhau lần rồi, quên rồi sao?”.

      Ân Ninh nghĩ mãi nhưng nghĩ ra được gặp ta ở đâu!

      “Ngày hôm qua ở phòng ăn tầng hai của khách sạn, chúng ta ──”. Người đàn ông gãi gãi đầu, hiển nhiên là ta cũng hơi ngượng ngùng. “Hôm qua chúng ta xem mắt nên chúng ta gặp nhau lần rồi”.

      Ân Ninh ngây người, lúng túng đỏ mặt. “Vâng, chào ”.

      biết nên làm gì cho phải, cúi đầu thấp xuống.

      “Chào !”. Trương Trạch . “Tôi tên là Trương Trạch, biết còn nhớ ?”.

      “Tôi.........”.

      Ân Ninh cười với ta cái. ra tối qua cúi đầu suốt cả buổi, hề ngẩng đầu lên nhìn đối phương cái cho nên biết ta, bây giờ ngay cả tên của ta là gì cũng nhớ!”.

      sao, dù sao bây giờ chúng ta làm quen lại lần nữa cũng được”. Trương Trạch lạc quan .

      Ân Ninh rũ mắt xuống, “Xin hỏi, gọi tôi có vấn đề gì ?”. ấp úng hỏi.

      “A, tôi muốn hỏi , biết tối nay có rảnh ? Tôi muốn mời ăn bữa cơm tối!”. Trương Trạch còn chưa xong nhưng mặt đỏ hết lên.

      Ân Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm ta. “Tại sao?”. ngây ngốc hỏi.

      Hình như Trương Trạch sửng sốt khi bị Ân Ninh hỏi như vậy. “Cái gì tại sao?”. lúng túng cười gượng.

      “Tại sao lại muốn mời tôi ăn cơm?”.

      Trong suy nghĩ của Ân Ninh, phải là mà người đàn ông có hứng thú, huống chi hôm nay mặc người bộ quần jean áo sơ mi ca rô, buộc mái tóc đuôi sam. hiểu tại sao Trương Trạch lại mời ăn cơm?

      Trương Trạch bật cười. “ hỏi vấn đề đáng ..........”.

      Sau khi ta thấy vẻ mặt Ân Ninh rất nghiêm túc ta ho mộ tiếng, nghiêm túc . “Tôi thành tâm thành ý mời ăn cơm, có vui lòng cùng tôi ăn bữa cơm ?”.

      vẫn chưa trả lời tôi, tại sao?”. Ân Ninh cố chấp hỏi.

      “Nam mời nữ ăn cơm cũng cần lý do sao?”. Trương Trạch nháy mắt, cười với .

      Nam và nữ?

      Ân Ninh ngây dại........... Từ trước đến nay chưa bao giờ có người với như vậy.

      vẫn còn nhớ trước đây lâu, có người đàn ông từng với ── phải là phụ nữ!

      có vui lòng?”. Trương Trạch lại hỏi lại lần nữa, hình như lo rằng từ chối.

      “Nếu như......”. nhìn Trương Trạch, hỏi. “Nếu như tôi ăn mặc xấu xí như hôm nay ra ngoài ăn cơm với , có cảm thấy mất mặt ?”.

      Trương Trạch lại sửng sốt.

      Nhưng lần này, ta trả lời rất nhanh. “Tất nhiên là rồi! Thực ra tôi cảm thấy như thế này rất đáng !”. cười lộ ra hai hàm răng trắng.

      Ân Ninh rũ mắt xuống, cũng cười. “Cũng được, dù sao cũng chỉ là ăn cơm!”.

      đáp bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảm thấy đau........ Rốt cuộc muốn chứng minh cái gì?

      Cho dù là khẳng định hay còn quan trọng nữa rồi.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.3

      Ân Ninh ăn cơm cùng Trương Trạch liên tục trong vòng tháng dường như thành thói quen.

      Mỗi tối ta đều đến tìm Ân Ninh, có khi sau khi ăn cơm xong mời xem phim hoặc dạo phố.

      Mỗi buổi sáng, bàn ăn gia đình, mẹ Ân Ninh cười và hỏi tối hôm qua hai người “hẹn hò” ở những đâu?

      Căn bản Ân ninh cũng suy nghĩ nhiều, chỉ thuận theo mong đợi của cha mẹ.

      Tối hôm đó, Trương Trạch đưa Ân Ninh về nhà như thường ngày, khi xe dừng ở cửa nhà họ Chu, Ân Ninh muốn mở cửa xuống xe ta lại đưa tay cản lại ── “Ân Ninh, chờ chút, có lời muốn với em”. ta kéo tay của Ân Ninh.

      hơi rụt tay về, cười hỏi . “Có chuyện gì thế? Cũng khuya lắm rồi, có chuyện gì để đến mai hãy được à?”.

      “Chuyện này rất quan trọng, cảm thấy nhất định phải với em vào tối ngày hôm nay”. lấy ra hộp nhung từ trong túi quần.

      Ân Ninh nhìn thấy hộp nhung tay Trương Trạch mặt hơi tái.

      “Chúng ta hẹn hò cũng hơn tháng, mặc dù thế này hơi nhanh nhưng cảm thấy thời gian phải là vấn đề, cảm thấy đến lúc rồi!”.

      mở nắp hộp ra, Ân Ninh thấy bên trong là chiếc nhẫn kim cương.

      Trương Trạch nhìn sâu vào mắt ngồi bên cạnh, chân thành . “Ân Ninh, em gả cho nhé”.

      Ân Ninh ngây người.

      “Cái này ── nhanh quá!”. Sau khi lấy lại tinh thần, mở to mắt, gấp rút .

      “Mặc dù hi vọng rằng em đồng ý ngay bây giờ nhưng biết, chuyện này quá bất ngờ đối với em. Cho nên nguyện ý chờ em suy nghĩ về lời cầu hôn của . Nhưng mà hi vọng trước tiên em nhận lấy chiếc nhẫn này”. ta năng rất lịch cũng rất kiên nhẫn.

      Ân Ninh cúi đầu, trầm mặc gì.

      “Đừng từ chối , chiếc nhẫn này thể cho thành ý của , mặc kệ kết quả như thế nào nhưng trước hết em cứ nhận lấy nó, có được ?”.

      với giọng rất thành khẩn làm Ân Ninh cảm thấy rất cảm động, làm cho thể nào lời từ chối . Ít nhất vào giờ phút này thể từ chối .

      chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc vấn đưa tay nhận lấy cái hộp nhung đó.

      “Em tạm thời bảo quản nó giùm ”. Ân Ninh .

      Sau khi xuống xe, đứng ở cửa nhà nhìn Trương Trạch lái xe .

      ngơ ngác đứng ở đó, trong tay vẫn nắm chặt hộp nhung.

      “Cũng tệ lắm! Mới về Đài Loan tháng mà thu hoạch lớn như vậy?”.

      Ân Ninh nghe thấy giọng quen thuộc quay đầu lại, nhìn thấy Hắc Diệu Đường đứng ở ngõ gần đó.

      Trong lúc nhất thời, Ân Ninh còn cho rằng mình nhìn thấy ảo giác.

      “Người đàn ông này mới quen? Hay là quen từ trước khi sang Mĩ?”. hỏi, giọng điệu rất nhạt.

      ..... Tại sao lại ở đây?”. ngạc nhiên hỏi .

      Đầu ngõ có người đàn ông ngồi xe, dường như ta đợi Hắc Diệu Đường.

      Đột nhiên nhìn thấy Hắc Diệu Đường khiến cho Ân Ninh cảm thấy giống cho đến khi đến gần ngay trước mắt , mới xác định phải là nằm mơ.

      Hắc Diệu Đường liếc mắt nhìn ngôi nhà sau lưng Ân Ninh. “ với tôi, là người nhà họ Chu”. Ánh mắt nhìn vào mắt .

      “A, điều đó quan trọng!”. Ân Ninh ngẩng mặt lên cười, gương mặt trong gió dường như hơi tái nhợt.

      nhìn chằm chằm vào , vẻ mặt thâm trầm.

      Ân Ninh đưa tay cầm túm tóc đuôi sam của mình, cười . “ hay khi để nhìn thấy màn vừa rồi!”.

      “Điều kiện của ta tệ lắm”. nhìn chằm chằm ánh mắt của .

      “Đúng, đúng vậy...........”. nở nụ cười vui vẻ.

      “Nếu thế nên nắm chắc cơ hội”.

      “Tôi biết mà”. thấy hơi nhói ở ngực. “Tôi cố gắng giữ lấy, lần này tôi đảm bảo để cho chú rể chạy nữa đâu!”. tự nhạo báng mình.

      nhếch mày.

      Ân Ninh mở tay, bên trong là hộp nhung. “ xem này, ấy vừa cầu hôn với tôi!”. hưng phấn .

      Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm vào hộp đó, cho đến khi Ân Ninh mở hộp ra, bên trong hộp lóe lên ánh của nhẫn kim cương. “Vừa rồi tôi đồng ý với ấy”. tuyên bố, đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của mình.

      Sắc mặt Hắc Diệu Đường thay đổi, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngón tay .

      “Lần này, nhất định tôi hạnh phúc”. Ân Ninh cách khẳng định, giọng dồn dập như tự thuyết phục mình.

      “Này, A Đường, chúng ta phải rồi”. Người đàn ông cùng Hắc Diệu Đường giọng .

      Bọn họ chỉ lái xe ngang qua đây, hai mươi phút sau bọn họ có cuộc “Đàm phán” rất quan trọn. Long Nham hiểu A Đường đột nhiên phát điên cái gì, bắt ta phải dừng xe lại, đứng ở đây đợi người hơn tiếng đồng hồ!

      chắc chắn chứ?”. Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm vào .

      “Đúng vậy! Chúng ta là bạn bè phải ? là bạn tôi phải chúc phúc cho tôi đó!”. Ân Ninh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt .

      “A Đường!”. Long Nham từ trước đến nay luôn rất kiên nhẫn cũng nhịn được. Cuộc đàm phán này rất quan trọng, có liên quan đến việc vận chuyện và thế lực ở Thanh Long, dù thành hay bại cũng thể xem thường được.

      “Bạn của đợi đó!”. nhàng nhắc nhở .

      “Vậy ”. Hắc Diệu Đường về phía chiếc xe, Long Nham khởi động xe. “Chúc hạnh phúc”.

      “Cảm ơn”. nghe được giọng mình khẽ run rẩy trong trời gió lạnh.

      Ân Ninh nhìn lên xe quay người vào trong nhà..... Tiếng động cơ vang lên sau lưng , giây sau chiếc xe chở Hắc Diệu Đường rời khỏi.

      Cho đến khi về đến phòng ngủ của mình, Ân Ninh mới phát đúng là người có tiền đồ, nước mắt rơi đầy mặt ....... buổi tối rất lạnh, trời có sao, lòng tan nát........ chui trong chăn khóc lớn lên, trái tim đau nhức.... biết, lần này, tất cả kết thúc rồi.
      Chương 7.1

      Ba năm sau.

      “Đúng là chỗ này rồi”.

      Cửa hàng vật nuôi đáng .

      Thương Nghênh Hi nhìn chằm chằm vào biển hiệu màu hồng, hưng phấn lôi kéo ống tay áo của người đàn ông đứng bên cạnh.

      “Tại sao em nhất định phải chọn cái cửa hàng này?”. Hắc Diệu Tư ảo não nhìn chằm chằm vào vợ , liếc nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng.

      “Bởi vì ở đây có ‘động vật đáng ’ mà!”. Thương Nghênh Hi nháy mắt với chồng, cách thần bí.

      gương mặt tuấn tú của Hắc Diệu Tư toát ra ba đường vạch đen..... Vợ của biết công ty hội nghị rất quan trọng nhưng mà lại dắt đến đây chỉ vì muốn nhìn động vật đáng ?!

      có hứng thú với động vật đáng ”. Hắc Diệu Tư lên tiếng.

      là người thú vị gì cả!”. Thương Nghênh Hi quát ông chồng đẹp trai lãnh khốc của mình. “Cũng chỉ có là người kì quái, tất cả mọi người đều thích những động vật đáng , tại sao lại cứ muốn đùa nhỉ?”.

      Hắc Diệu Tư trợn mắt, im lặng hỏi ông trời.

      Có lẽ đời này chỉ có vợ của mới đùa”! thương trường, từ kẻ địch đến bạn, đều với từ “lãnh huyết”!

      Mặc dù Hắc Diệu Tư 200% tự nguyện nhưng vẫn bị Thương Nghênh Hi bắt vào trong cửa hàng vật nuôi.

      phải trước, chỉ mười phút thôi nhé, mười phút sau nhất định phải về công ty họp ──”.

      Hắc Diệu Tư còn chưa xong đột nhiên có cảm giác “tê dại” dọc theo ống quần lên , cảm giác lành lạnh rồi quấn lên cổ tay của . trợn to hai mắt, cứng người đứng tại chỗ, gương mặt tuấn tú vặn vẹo....

      “Oa, đáng , là rắn xanh đó!”. Thương Nghênh Hi thấy con rắn toàn thân có màu xanh lá cây vui vẻ.

      Đáng ?! Hắc Diệu Tư suýt chút nữa trở mặt với vợ ngay tại chỗ.

      Trời sinh ghét nhất chính là cái con “Rắn” này.

      “A Tư, hình như nó rất thích phải?”. Thương Nghênh Hi sợ chết mà nhạo báng chồng của cho dù gương mặt tuấn tú của Hắc Diệu Tư hoàn toàn biến hình.

      “Có phải tiểu Ái rất đáng ? Khách hàng đến đây đều rất thích nó!”. Ân Ninh ra từ nhà tắm vật nuôi của cửa hàng, cười vui vẻ với nữ khách hàng xinh đẹp.

      “Nó tên là tiểu Ái à?”. Thương Nghênh Hi quay đầu lại thấy nhân viên trong cửa hàng với mái tóc đuôi sam, nụ cười còn đáng hơn cả động vật.

      Từ lâu nghe mọi người đồn trong cửa hàng này có con vật rất đáng con rắn xanh. Đây cũng là nguyên nhân mà muốn kéo chồng đến cửa hàng vật nuôi này.

      “Đúng vậy ──”.

      Ân Ninh thấy người đàn ông đứng bên cạnh ngây người.

      Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc, vẻ mặt người đàn ông cứng ngắc, vặn vẹo nhưng lại làm cho mê đắm.......... “A Tư, nhìn xem, tiểu Ái chào hỏi đấy!”. Thương Nghênh Hi cười với chồng.

      Tiểu Ái cuốn cánh tay của Hắc Diệu Tư, cuốn vào đầu và thè lưỡi rắn.

      Hắc Diệu Đường đanh mặt lại, cảm giác tê dại từ chân lên đỉnh đầu........ Ai cũng có thể thấy người đàn ông này đổi sắc mặt!

      Ân Ninh vội vàng chạy đến bên cạnh khách.

      “Xin lỗi, tiểu Ái luôn nhiệt tình với những khách mới đến”. cười giải thích, quấn tiểu Ái lên cánh tay của mình.

      lén nhìn người đàn ông còn chưa hết sợ, xác định... Đó phải là “” mà biết.

      ”. Sau đó Hắc Diệu Tư hai lời, kéo vợ xoay người bỏ

      “A, định đâu vậy?”.

      “Về nhà!”. Hắc Diệu Tư xanh mặt rống lên, còn tâm tình họp nữa.

      “Nhưng mà”. Thương Nghênh Hi bị kéo ra ngoài thể làm gì hơn là với Ân Ninh. “Bái bai, lần sau chúng tôi trở lại”.

      “Tinh tang”.

      Cửa tiệm được đóng lại, chuông gió treo cửa vang lên tiếng kêu thanh thúy.

      Có khả năng sao? Ân Ninh tự hỏi mình.

      lắc đầu cái rồi tự giễu. “Đó chắc chắn phải là ấy, chỉ là người đàn ông có khuôn mặt giống mà thôi”. tự lẩm bẩm .

      “Ân Ninh? Vừa rồi có khách hả?”. Trương Trạch thò đầu ra từ trong nhà tắm.

      “Ừm, nhưng mà khách vừa luôn rồi”. Ân Ninh nhàng trả lời.

      Kể từ ba năm trước đây, sau khi từ chối lời cầu hôn của Trương Trạch, hai người cũng trở thành bạn tốt. Sau đó Ân Ninh mới biết, Trương Trạch là vị bác sĩ thú y mà Ân Ninh cũng rất thích những động vật nên Trương Trạch đề nghị hai người hợp tác mở cửa hàng vật nuôi này.

      Như vậy rốt cuộc Ân Ninh cũng có việc.

      Hơn nữa đây là công việc mà rất thích! Thời gian vui vẻ nhất trong ngày là được làm bạn với những động vật . Mà “những động vật ” này bao gồm chuột túi, chồn tuyết, con dơi, tắc kè hoa, mèo nhật bản..... Cùng với các loại bò sát “đáng ” đủ kiểu loại.

      Mỗi vị khách đến đây đều bị những động vật kỳ lạ dọa sợ nhưng sau đó họ thích những động vật đáng này.

      “Ân Ninh, em vào giúp chút được ?”. Trương Trạch nhếch nhác cầu cứu.

      “Sao vậy?”.

      “Con mèo này nghe lời.......”. Trương Trạch lúng túng nhìn vấy vết cào bàn tay.

      Mặc dù mới là bác sĩ thú y chính cống nhưng đối với động vật sức quyến rũ của kém Ân Ninh rất nhiều.

      “Vậy để em làm”. Ân Ninh cười vào nhà tắm, đón lấy con mèo và tắm cho nó.

      “Khụ, Ân Ninh........”.

      “Chuyện gì thế?”. vội vàng chăm sóc cho con vật , quay đầu lại vọng ra.

      Nhìn nhanh nhẹn tắm cho con mèo, Trương Trạch muốn rồi lại thôi. Sau khi do dự rất lâu, mới .

      “Ân Ninh, tối nay em có rảnh ? Có thể xem phim với được ?”. đến bên cạnh Ân Ninh, nhìn chằm chằm bên gò má của .

      “Tối hôm nay à?”. do dự chút rồi mỉm cười lắc đầu. “Rất xin lỗi, hôm nay em phải xem mắt”.

      “Oh……”. Trương Trạch gãi đầu. “ sao đâu, hôm khác cũng được”.

      “Được!”. nhàng đáp.

      Sau khi Trương Trạch ra khỏi nhà tắm, ngẩn người.

      “Chu Ân Ninh, ngu ngốc…………”. tự lẩm bẩm, lại làm tiếp công việc.

      Ba năm nay ngừng xem mắt, mù quáng tìm kiếm “ông chồng”.

      Vậy mà Trương Trạch là thí sinh tốt nhất vẫn luôn bị “gạt” ở bên.

      Mặc dù vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Trương Trạch nhưng cũng bởi vì rất quý Trương Trạch nên muốn lừa .

      Ân Ninh tắm rửa sạch cho con mèo, cố gắng tập trung vào công việc, suy nghĩ lung tung. Chuyện vừa rồi trong cửa hàng bị ném ra sau. tin rằng qua ba năm, cho dù gặp lại “người đàn ông kia” vẫn có thể miễn dịch.

      Bởi vì bây giờ, còn là người ngốc nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :