1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tiểu Thư Bình Tĩnh - Lạc Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 16
      Tầm muộn muộn, Vạn Tuế gọi điện thoại cho Đạm Dung, hỏi có cần giúp gì .

      Đạm Dung kiên quyết từ chối ý tốt của .

      Thực ra đường về nhà trọ, cũng hơi hối hận, nghĩ mình quá xốc nổi, vì thế tối hôm đó chuyển về nhà bác sĩ Vạn ngay như kế hoạch định. Nhưng nằm trong căn nhà bị thu dọn ngổn ngang suy nghĩ cả đêm, thấy kiếp này mình đơn độc, lẻ loi, chẳng có gì để mất, kể cả đến ở cùng chàng cũng chẳng sao. Hơn nữa năm hết tết đến, còn đủ sức tìm chỗ ở ổn ổn nữa, đợi qua mùa đông, hết tháng Giêng rồi ổn thỏa thôi.

      Gạt mọi nỗi băn khoăn, hôm sau trời vừa sáng, phá lệ dậy sớm, đến nhà chủ gõ cửa, xách số hành lý ít ỏi của mình rồi tạm biệt ngôi nhà thuê ở hơn hai năm, bắt xe đến khu Hải Bạn.

      Sáng Chủ nhật, đường vắng xe và người qua lại, bầu trời u ám, chắc là lại ngày trời u.

      Vì vẫn còn sớm, ngại gọi làm phiền nên xách hành lý giết thời gian ở ngoài tiểu khu. Đứng mỏi rồi lại ngồi xuống bậc đa bên cạnh đài phun nước, biết chàng bảo vệ gác cổng tiểu khu tò mò hay thế nào mà ra ngó nghieng mấy lần. Xe phun nước đường chầm chậm chạy qua trước mặt , bốn xung quanh, ngoài chàng bảo vệ ra chỉ có . Lúc này đây, biết dùng cụm từ gì để miêu tả tâm trạng của mình. đơn, lẻ loi, dường như toàn thế giơi chỉ có mình tồn tại.

      Vạn Tuế xuất trong lúc lầm lũi đứng trước tiểu khu. có thói quen chạy bộ sớm, chạy vòng ở gần đó rồi quay về nhìn thấy bóng . Lúc này trông hoàn toàn khác với những lần gặp trước, đôi mắt vô hồn, nét mặt lộ vẻ ngơ ngác, giống như chú chó bị người ta bỏ rơi, trông vô cùng tội nghiệp.

      Lúc đầu hẹn là tối hôm qua đến, ai ngờ lại thất hứa, còn tưởng bỏ cuộc giữa chừng. Vạn Túe chạy đến, cất tiếng chào : “Sớm thế?”

      Nghe thấy giọng quen thuộc, Đạm Dung liền lập tức lấy lại tinh thần: “Xin chào, bác sĩ Vạn”

      “Đến sao gọi điện thoại cho tôi?”

      “Sợ chưa ngủ dậy.” Nếu phải chuyển nhà chắc chắn giờ này vẫn nằm trong chăn. Sáng sớm mùa đông trời rét căm căm, Đạm Dung túm chặt áo khoác, giọng vẫn hơi lạc.

      “Tôi chẳng bao giờ ngủ nướng cả.” Vạn Tuế liếc hai chiếc túi du lịch của và có phần tin vào mắt mình: “ Chỉ có từng này đồ đạc thôi hả?”

      Đạm Dung liền gật đầu: “Từ trước đến nay tôi có nhiều đồ đâu”. Ngoài túi quần áo, bộ chăn gối lông vũ bảo bối đó và chiếc laptop tần suất sử dụng nhiều, còn đồ đạc gì khác. Vì biết mình ở lâu địa điểm.

      Vạn Tuế hỏi gì nữa mà cúi xuống xách túi du lịch lên: “ Lên thôi!”

      Đạm Dung nhếch miệng, lí nhí lời cảm ơn rồi lặng lẽ theo sau.

      “Ngày mai thứ Hai, tôi làm tấm thẻ ra vào cho , rồi cả thẻ từ của thang máy nữa”. Vạn Tuế chỉ vào thang máy chuyên dụng của chủ nhà .

      cần thẻ từ thang máy chủ nhà đâu, đằng nào cũng có thang máy dành cho khách mà”. Lần trước nghe người quản lý nghiệp vụ ở khu này , làm thẻ từ mất bốn trăm tệ, cũng chẳng ở lại lâu, tội gì phải lãng phí.

      Vạn Tuế kín đáo liếc cái nhưng gì. Ra khỏi thang máy, liền xách hành lý của vào phòng ngủ phụ, Đạm Dung cũng bước theo sau.

      Trong phòng ngủ phụ có chiếc giường mét rưỡi, rồi cả bàn trang điểm và tủ đựng quần áo lớn. Hồi đầu thiết kế, dựa vào tiêu chuẩn sau này có nhân vật quan trọng để làm, thế nên mọi thiết bị đều đầy đủ. ngờ hôm nay mình lại được sống ở công trình do chính mình thiết kế.

      Giường được trải tấm ga kẻ ca rô xanh đỏ, đây là bộ chăn ga mà họ cùng chọn trong cửa hàng rèm cửa lần trước.

      Hôm qua đến, giường còn trống , hôm nay được trải ga rồi, ràng là chuẩn bị cho , Đạm Dung cũng thấy hơi cảm động.

      Vạn Tuế đặt đồ xuống rồi ra khỏi phòng, lát sau lại vào đưa chìa khóa. “ Cầm !”

      “Ờ”. Đạm Dung đón lấy và cho vào túi, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó: “ Hợp đồng thuê nhà…”

      cần ký nữa!” Giọng được nhàng cho lắm.

      Đạm Dung liền mím môi: “Thôi cứ ký , giấy trắng mực đen hay hơn, tiền thuê tôi trả cho ”. Hôm qua chỉ là muốn nắn gân chàng, định ở trả tiền. ngoài căn phòng này và nhà tắm ở bên cạnh, cũng có ý định lai vãng tới những chỗ khác.

      “Tính sau!” Vạn Tuế bực bội quay , thích nhắc lại chủ đề này, dương như có ý mỉa mai là kẻ biết cư xử vậy. Kể cả có ký hợp đồng người đưa ra đề nghị phải là mới đúng. “ xem còn cần gì nữa cứ với tôi”.

      .”

      “Thế sắp xếp đồ đạc nhé.”

      “Ok.”

      Sau khi Vạn Tuế ra, Đạm Dung bước đến cạnh giường, ngồi xuống. So với ngôi nhà cũ căn phòng này chẳng khác gì hoàng cung. Nếu thái độ của bác sĩ Vạn đừng sáng nắng, chiều mưa, trưa gió có thể lý tưởng hơn. linh cảm rằng có mặt của mình chắc chắn gây ra nhiều điều bất tiện cho Vạn Tuế. người tính cẩn thận, chỉn chu như thế, chắc chắn rất khó chấp nhận ba vạ của , hiểu sao lại nhân nhượng mình hết lần này đến lần khác. Nhưng kể cả như vậy, vẫn cảm thấy mình trở nên thanh cao hơn, ăn nhờ ở đậu luôn là thể chối cải.

      Treo mấy bộ quần áo đơn giản lên, gấp tấm ga trải giường mà Vạn Tuế trải và cất vào tủ xong xuôi, Đạm Dung liền lôi chăn lông vũ và gối của mình ra đặt lên giường. Thay quần áo, lục gói bánh quy ăn tạm mấy miếng, rồi lại mở chai nươc uống dở ra uống. Chất lỏng lạnh cóng chui qua thực quản xuống bụng, lạnh thấu tim gan. Nhưng sao cả, quen rồi.

      Sau khi dạ dày đói meo được lấp đầy, quyết định ngủ bù. Chui vào chăn, mùi hương thoang thoảng của tấm phủ giường kích thích khứu giác. Chắc là được giặt sạch , thế nên mới thơm tho và mềm mại như vậy. cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt lại, để cho mình ngủ giấc thỏa thích.

      Lúc Vạn Tuế ăn sáng, tivi có chương trình thời buổi sáng. Mắt tập trung vào tivi mà chỉ chú ý đến căn phong ở cuối hành lang. Kể từ lúc vào phòng, thấy ra nữa, biết làm gì, có phải sắp xếp đồ đạc hay ? Nhưng nàng cũng chỉ có hai túi đồ, có cần thiết phải bỏ ra hơn tiếng đồng hồ ? Ngày đầu tiên đến ở, đáng lý ra phải hàn huyên với chủ nhà là vài câu để tạo quan hệ tốt đẹp. Nhưng nếu làm như vậy trước hết, người đầu tiên chịu được có thể là .

      Vạn Tuế ăn hết nửa bát cháo với tâm trạng cực kỳ băn khoăn, tivi chuyển sang chương trình khác. Bật tivi là để xoa dịu bầu khí hiu quạnh trong nhà chứ Vạn Tuế tập trung xem. Rửa bát xong ra, cánh cửa phòng ngủ phụ vẫn đóng chặt, có động tĩnh gì.

      nàng quái dị!

      Vạn Tuế mang theo ý nghĩ này rời khỏi nhà, mua ít thực phẩm tươi mang về, căn nhà vẫn tĩnh lặng như tờ, giống hệt như trước kia, chưa từng có ai đến ở.

      nàng đâu rồi hay vẫn ở trong phòng?

      Sáng chủ nhật, hầu hết là dành thời gian cho việc đọc sách hoặc viết bài, buổi chiều đến phòng khám của nhà họ Vạn khám từ thiện cho bà con hàng xóm. Hôm nay cuốn sách mới đọc được khoảng mười trang, chẳng mấy chốc đến giờ nấu cơm trưa. Đắn đo hồi lâu, biết có nên nấu suất của nàng nhỉ? Đấu tranh tư tưởng lúc rồi quyết định gõ cửa.

      Gõ cửa hồi lâu mà có phản ứng gì. Hay là đâu rồi nhỉ? Vạn Tuế định vặn nắm đấm cửa, nhưng lại thấy ổn. ràng là nhà của mình mà lại phải e dè, kiêng kị. Tự nhiên nhà có thêm người, cảm thấy được quen cho lắm.

      Nếu có người lên tiếng chứng tỏ có nhà. Bị cảm mà còn mò ra ngoài, hỏi nàng có cần gì lại , con mà quá ngang ngạnh khó chơi.

      Vạn Tuế lẩm bẩm mấy câu, tự nhiên còn hứng thú nấu nướng nữa. Nấu tạm bát mì với rau xanh, tiện thể cho thêm mấy miếng sủi cảo vào làm thành bữa. ăn đột nhiên cửa phòng ngủ phụ bật mở, bóng người vội vã chạy ra, chỉ trong tíc tắc chui tọt vào nhà tắm bên cạnh.

      nàng có nhà! ngờ nàng lại ở nhà! Tại sao vừa nãy gọi thưa?

      Vạn Tuế trợn tròn mắt sững sờ nhìn theo hướng lối ra. Miếng mì kẹp trong đôi đũa lơ lửng cao, sắp bị gió thổi khô rồi.

      Nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy, vì cự ly xa nên cho lắm, nhưng nếu người nào nghiêng đầu theo dõi chặt chẽ nghe thấy mồn . Đột nhiên, ý thức được rằng hành vi lén lút này của mình rất ngớ ngẩn, Vạn Tuế vội ngồi lại cho chỉnh têt rồi tiếp tục ăn mì.

      Tiếng nước ngừng chảy, nàng quấn chặt trong chiếc áo choàng bông dày từ trong nhà tắm lao ra. Mái tóc rối bù, vì được trùm trong chiếc áo choàng dài đến chân nên chỉ nhìn thấy dép của nàng. hề ngoái lại nhìn, “cạch” tiếng, cửa phòng ngủ phụ được đóng lại ngay lập tức.

      Hóa ra, cả buổi sáng, nàng chỉ nằm ngủ!

      Vạn Tuế rất sửng sốt trước hành vi của nàng, người vừa mới chuyển nhà, đáng lẽ phải chịu khó tiếp cận với chủ nhà chứ? Thế mà lại chui vào phòng ngủ vùi, có ai trả lời cho biết, hành động này có chấp nhận được hay ? Hơn nữa, nhìn đồng hồ.Trời ạ! Giờ là mấy giờ rồi? Hơn mười hai giờ, mặt trời lên cao từ đời thuở nào rồi, thế mà nàng vẫn ngủ? Với tình hình như ban nãy dường như nàng vẫn chưa có ý định dậy, cần ăn trưa ư? Ốm mà vẫn sống vô tổ chức như vậy, thực biết thương bản thân là gì.

      Đột nhiên sực nhớ vẫn còn gói thuốc bắc, Vạn Tuế buông đũa xuống rồi vào bếp, mở gói thuốc ra đổ vào nồi đất, rửa hai lần. Cho ba bát nước vào, đun lửa. Sau khi xong xuôi, bước thẳng đến phòng ngủ phụ và gõ cửa mạnh.

      “Đạm Dung! Đạm Dung!”

      có tiếng đáp, cau chặt mày, thể tin rằng nàng có thể ngủ bất tỉnh nhân chỉ sau mấy phút đồng hồ.

      “Bùng bùng bùng!” đấm cửa liên hồi, dường như ganh đua với chính mình, đánh thức được dậy quyết chịu thôi.

      Cuối cùng, Đạm Dung chịu nổi thanh phá rối đó, đành phải đưa ra quyết định khó khăn – chui ra khỏi cái chăn ấm áp. Khoác thêm chiếc áo bông ấm ra mở cửa, phát sắc mặt chàng được dễ coi cho lăm, Đạm Dung liền nheo mắt hỏi: “Bác sĩ Vạn, co chuyện gì vậy?” Tốt nhất là phải có lý do giải thích tại sao chàng lại nóng lòng phá rối giấc ngủ của như vậy.

      Vạn Tuế rụt bàn tay gõ cửa lại, liếc nhìn nàng thấp hơn mình hẳn cái đầu. Chiếc áo bông sờn cũ quấn chặt thân hình gầy gò của nàng nhưcái bánh chưng, vả cả chiếc quần bông màu xám phía dưới, đúng là vừa quê mùa vừa xấu xí. Dịch lên thấy khuôn mặt nhợt nhạt cộng với mái tóc bù xù, bình thường ở nhà, nàng đều mang bộ dạng tồi tệ này ư?

      định ngủ vùi cả ngày à?”

      Ngủ vùi cả ngay có vấn đề gì ? Ngủ đủ lấy đâu ra tinh thần làm viêc? Đạm Dung liền nghiễn nhiên gật đầu. “Ừm.”

      “Ngủ cả ngày có khác gì heo đâu?” Vạn Tuế chống tay lên khung cửa, cất giọng rất bực bội.

      “Nguyện vọng của tui là làm chú heo.”

      Nét mặt Vạn Tuế lập tức lạnh như tiền: “Kể cả là heo cũng vẫn phải dậy ăn cơm!”

      số sinh vật có thể ăn uống vài ngày!”

      … thực vô phương cứu chữa!”

      “Bác sĩ Vạn”, Đạm Dung khẽ ngẩng đầu lên, nét mặt vô cùng bình thản: “Tôi là bệnh nhân!”




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      TYPER: PHI PHI
      CHƯƠNG 17
      “ Tôi là bệnh nhân!” Thế nên phải thông cảm, được nặng lời với tôi, để tôi được ngủ thoải mái.

      ngờ Vạn Tuế lại hiểu được điều đó: “Biết mình là bệnh nhân phải chịu khó ăn uống chứ. Dậy , tôi sắc thuốc cho rồi đấy”. Giọng nhàng hơn, sắc mặt cũng dịu hơn.

      Thực ra Đạm Dung chỉ muốn đánh lạc hướng chủ đề, để Vạn Tuế buông tha cho , tra khảo nữa, nhưng khi chàng thay đổi thái độ, lại biết phải làm thế nào.

      “Tôi…”

      “Đừng tôi gì nữa, ra đây, để tôi nấu cái gì đó cho ăn tạm!” Vạn Tuế túm lấy cánh tay , chẳng cần mất sức lôi được ra khỏi phòng.

      bàn có bát mì ăn dở, nguội ngắt và cạn hết nước. dụi mắt, rụt cổ vào chiếc áo bông, chân tất nên lạnh cóng. Hai bàn chân xoa vào nhau, suy nghĩ biết có nên quay vào phòng tất hay , vừa chuẩn bị đứng dậy bác sĩ Vạn xuất .

      Vì thời gian có hạn nên Vạn Tuế đành phải nấu cho bát mì giống mình.

      Khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm sực vào mũi, hoàn toàn khác với mì ăn liền. Bảo đói là dối, cảm giác thèm ăn lập tức ập đến. Nhớ lại tối hôm nào đó, Vạn Tuế cũng mang cháo đến trong lúc cũng đói mềm, lúc ấy cảm động, còn tại, trong lòng cũng thấy nao nao.

      Bác sĩ Vạn, thực ra là mẫu người bề ngoài lạnh lùng, bên trong lại rất nhiệt tình, chu đáo ư?

      “Cẩn thận nóng đấy!” Vừa dứt lời bị bỏng vội thè lưỡi ra, liền ghé sát vào tò mò hỏi: “Vị có ngon ?”

      “Vị sủi cảo đông lạnh bình thường thôi.” Đạm Dung trả lời rất điềm nhiên.

      Vạn Tuế cũng giận, phát ra dáng ăn của rất thú vị, có lẽ là do vừa bị bỏng nên bây giờ chậm rãi trở lại, miếng sủi cảo mà thổi hết lần này đến lần khác, đôi môi tru , bị hơi nóng phả vào nên càng dễ thương hơn. ràng là các nét có gì nổi bật, tại sao càng nhìn càng ưa?

      “Sau này có cơ hội, tôi nấu nhiều món hơn cho ăn nhé?”

      Đạm Dung tò mò ngước mắt lên nhìn Vạn Tuế rồi đáp với vẻ nhiệt tình lắm: “Sau này tính sau.” Miếng ăn là miếng nợ, hơn nữa từ trước đến giờ, cầu cao trong chuyện ăn uống, chỉ cần no bụng là được.

      ăn chậm nhai kỹ, hoàn toàn khác với kiểu nữ thực nhự hổ của em gai ở nhà. Vạn Tuế ngồi được lúc mới phát ra mình lại có thời gian nhìn nàng ăn. đứng dậy thu dọn bát đũa ăn xong rồi vội vàng bỏ vào bồn rửa bát, sau đó bê bát nước ra.

      “Ăn xong, nghỉ lát rồi uống cái này, tôi phải đây.”

      “Ừm, cám ơn .”

      Vạn Tuế còn định gì nữa, tiếc là Đạm Dung chỉ cúi đầu xuống ăn, hoàn toàn để ý đến . hơi ấm ức, sau khi vào thang máy, vẫn cảm thấy hình như còn thiếu thiếu gì đó. Xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, cuối cùng mơi nhớ ra, lời tạm biệt với .

      Công việc khám bệnh từ thiện kéo dài nửa ngày khá bận rộn, già có trẻ có, thậm chí còn có ít trẻ đến khám bệnh là vì . Cũng chính vì lẽ đó, Vạn Tuế quen với việc đeo khẩu trang khi khám bệnh cho mọi người.

      Năm rưỡi chiều, bệnh nhân ra về gần hết, bà nội Vạn Tuế đến gõ cửa phòng : “Tối có ở nhà ăn cơm cháu?”

      Vạn Tuế vẫn canh cánh bên lòng việc Dạm Dung ở nhà, bèn tháo khẩu trang ra rồi lắc đầu.

      “Tiểu Dung chuyển đến ở chưa?” Bà nội Vạn Tuế hỏi dò.

      Vạn Tuế liền nhìn bà với ý bà nhiều chuyện quá, nhưng bà nội lại ngay: “Cháu à, người ta ốm cháu phải chịu khó quan tâm hơn nữa. Những lúc ốm đau là con yếu đuối nhất đấy, muốn thu phục trái tim của ấy phỉ tranh thủ thời điểm này, có khi chẳng mấy chốc mà ta lại được bế chắt.”

      Vạn Tuế thu dọn đồ đạc bàn, nghe thấy lời bà liền dừng tay lại, nhưng rồi lập tức lấy lại vẻ bình thường, dọn dẹp xong liền : “Bà với mẹ là tối nay cháu ăn cơm ở nhà!”

      Ngôi nhà của nhà họ Vạn được xây ba tầng theo lối kiến trúc cổ, nằm ngay bên cạnh phòng khám, hoa viên, khu nhà, tổng diện tích là hơn sáu trăm mét vuông. Ở trung tâm, như thế nay được coi là tấc đất tấc vàng.

      có gì bàn cãi khi đây là gia đình có truyền thống theo nghề y. Ông nội Vạn Tuế là bác sĩ quân y, sau khi về hưu liền cùng bà nội mở phòng khám Đông y tại nhà, khám bệnh rất có lương tâm, thu tiền khám, lấy tiền thuốc đắt, mấy chục năm qua được nhận danh hiệu Cứu dân giúp đời.

      Y thuật được truyền từ đời này sang đời khác, ông bà Vạn Tuế rất mong con trai kế nghiệp được nghề của mình, ai ngờ con trai lại theo Tây y, thế nên họ đành gửi gắm hy vọng vào cậu cháu đích tôn. Từ , được ảnh hưởng của gia đình, Vạn Tuế học được rất nhiều chân truyền của Đông y và Tây y, cuối cùng, lựa chọn làm bác sĩ Đông – Tây y xuất sắc.

      Trong gia đình, dù là ông nội Vạn Tuế khuất núi hay bà nội tuổi gần tám mươi vẫn khám bệnh cho mọi người, đến cha Vạn Tuế - bác sĩ rất có tiếng trong khoa não của bệnh viện số thành phố, cũng như mẹ y tá giàu kinh ngiệm, từ , các thế hệ nhà họ Vạn đều nỗ lực học hành, có chí tiến thủ. gia đình xuất sắc như vậy, ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng ít người biết rằng, thực ra nó cũng chẳng khac gì các gia đình bình thường khác, có những nỗi phiền muộn riêng.

      Nhà họ Vạn chỉ có Vạn Tuế là con trai, bà nội và cha mẹ đều mong sớm yên bề gia thất để hoàn thành sứ mệnh nối dõi tông đường. Nhưng Vạn Tuế lại thích con , theo bạn bè lang thang chơi bời, sống nghiêm túc quá mức, khiến mọi người trong nha đều hoài nghi về khuynh hướng giới tính của . mấy lần thử giơi thiệu đối tượng cho , nhưng người bị chê, kẻ bị từ chối, sau khi nhắc nhở mấy lần, ành đòi chuyển ra ngoài ở riêng. Cha mẹ , thực cũng biết phải làm thế nào với cậu con trai.

      Thế nên lần này, việc Vạn Tuế phá lệ cho Đạm Dung thuê phòng khiến cả nhà mừng sao kể hết. Có hy vọng được uống trà cưới, có hy vọng được uống trà cưới, có hy vọng được bế cháu nội rồi, mấy cụ cười ngậm được miệng.

      Vạn Tuế miễn cưỡng ăn xong bữa tối trươc kìm kẹp, tra khảo của hai người phụ nữ, ngay cả ba – người bình thường hay quan tâm đến những chuyện vụn vặt cũng hỏi đó trông như thế nào?

      cảm thấy rất oan uổng, có thích Đạm Dung ? Có thể là chút xíu, nhưng cũng đến mức có thể khiến từ bỏ ý định sống độc thân. cho rằng, có thể là do mình chưa từng gặp nào kiểu như thế, nên cảm thấy mới mẻ thôi. Cộng với việc nàng có quá nhiều nhược điểm, kể cả muốn tìm người để lấy cũng thể là ta. Để ta vào ở chỉ là chuyện bất đắc dĩ: thà để phòng cho người sống khép kín, yên tĩnh còn hơn là bị em tinh quấy phá. Nấu nướng cho ta ăn là do chịu được khi nhìn thấy có người coi thường sức khỏe của mình như thế. làm bác sĩ nên có tấm lòng nhân từ như cha mẹ, ai bảo khám bệnh cho ta?

      Đưa ra hàng trăm lý do biện minh cho mình, lúc lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, vấn đề này vẫn luẩn quẩn trong đầu Vạn Tuế. Vào thang máy, lên tầng, vào nhà thấy nhà cửa tối om.

      Phản ứng đầu tiên: nàng có nhà?

      Bật đèn lên, nhìn vào phòng ngủ phụ theo thói quen.

      Cửa đóng!

      Quay sang nhìn phòng ăn, đươc thu dọn rất sạch .

      Vào bếp, cái bát buổi trưa ăn mì được rửa sạch và đặt mặt tủ bếp, Vạn Tuế liền cất lên tủ. Khi mùi thuốc bắc sọc vào mũi, mới phát ra rằng, tại sao chỉ có cái bát? Cái bát đựng thuốc bắc đâu?

      Đây là vấn đề , nó nhanh chóng bị gạt ra khỏi đầu. Bếp núc sạch tinh tươm, chứng tỏ được ai sử dụng. nàng ăn cơm tối chưa nhỉ?

      Muốn sang gõ cửa phong nàng, nhưng rồi lại thôi. Việc đầu tiên làm khi về phòng là tắm giặt, thay quần áo, sau đó lau khô đầu rồi ra, trong phòng vẫn lặng ngắt như tờ. lấy ngón tay hất tóc cho khô, mấy lần phải kìm chế ý định gọi điện thoại cho . Vào phòng làm việc, bật máy tính lên, cố tình mở cửa.

      Phong làm việc và phòng ngủ phụ chỉ cách nhau bức tường, nếu nàng ở trong phòng chắc chắn phải có động tĩnh. Nhưng Vạn Tuế nghe ngóng mấy phút liền, cuối cùng rút ra kết luận: Phòng có ai .

      Lên mạng đọc tin lúc mà đầu óc cứ để đâu đâu, cuối cùng cũng thấy bên ngoài vọng lại tiếng mở khóa. Cửa được đóng lại, tiếp đó là tiếng sột soạt.

      Tiếng chân nhàng bước vào phòng khách, Vạn Tuế nín thở, đợi nàng vào phòng. Chắc là phải lên tiếng chào cách tự nhiên, thể để Đạm Dung biết đợi nàng về. Ai ngờ cả phút, vẫn thấy ngang qua.

      tò mò đứng dậy, phát đèn bếp sáng. Ra đến cửa bếp thấy Đạm Dung đứng ở bồn rửa bát, kỳ cọ cái gì đó rất kỹ.

      làm gì vậy? ”

      Đạm Dung liền quay quắt ra, món đò cầm bàn tay dính đầy bọt nước rửa bát liền rơi xuống. “Choang!” Vỡ tan tành! Hóa ra là cái bát ăn cơm.

      “Làm cái trò gì vậy!” Vạn Tuế quát lớn, vội cúi xuống nhặt mảnh vỡ.

      Bị quát như thế, Đạm Dung co rúm người lại, vội ngồi thụp xuống nhặt cùng.

      Nhìn thấy bàn tay đầy bọt nước rửa bát của cơ bắn tung tóe, tự nhiên Vạn Tuế cảm thấy vô cùng khó chịu, giọng càng gay gắt hơn: “ có thể xử lý đống bọt tay trước được , đừng để bắn lung tung như thế.”

      Lại nổi cáu rồi! Đạm Dung sững người, vì để ý nên lại bị mảnh bát vỡ quệt sứt miếng tay. vội đứng thẳng dậy, quay , thò tay vào vòi nước rửa, máu đỏ lập tức biến mất cùng bọtnươc rửa bát.

      Vạn Tuế thu dọn chiến trường ở đầu bên kia, vẫn thắc mắc: “Sao tự nhiên lại rửa bát giờ này? Rửa cái bát còn ra hồn! Đúng là giúp càng thêm việc!”

      “Bác sĩ Vạn, cái bát đó là của tôi mua.” Đạm Dung khẽ nghiêng đầu về phía sau, mái tóc ngắn che gần hết nửa khuôn mặt, nhìn vẻ mặt lúc này. “Nhưng đúng là buổi trưa tôi làm vỡ cái bát nhà , thế nên tôi mua về đền, nhưng tôi mua dư ra mấy cái.”

      Đạm Dung rửa hết mấy cái bát trong bồn rửa rồi đặt lên mặt tủ bếp, quay lại, phát thấy bác sĩ Vạn ngồi dưới đất nhìn mình, bèn bình thản : “ Rất xin lỗi vì làm phiền đến .”

      xong, ra khỏi bếp, mở cửa kính ngăn giữa nhà bếp với ban công rồi lấy cái chổi vào.

      Vạn Tuế đứng dậy, lặng lẽ nhìn quét sạch chỗ mảnh vỡ còn lại, mở thùng rác ra đổ vào, sau đó rút cả vào túi rác ra, đưa đến trước mặt , ý bảo bỏ mấy mảnh vỡ tay vào.

      Vạn Tuế tần ngần bỏ mảnh bát vỡ vào túi, buột túi rác lại, đặt bên rồi cất chổi về chỗ cũ, sau đó mang chổi lau nhà ra lau sạch bọt nước rửa bát. Sau khi hoàn thành mọi việc, liền xách túi rác .

      Từ đầu đến cuối, câu nào, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

      Tự nhiên Vạn Tuế có cảm giác trái tim vô cùng trống trải. Có phải làm sai chuyện gì hay ? Sao cảm giác này lại quen thuộc như thế nhỉ?




    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TYPER: PHI PHI
      CHƯƠNG 18
      Vạn Tuế phát ra vấn đề rất nghiêm trọng, từ thứ Hai đến thứ Năm, gặp Đạm Dung lần nào.

      nàng về ư? hẳn là như thế.

      Tấm thảm chùi chân đặt trước nhà vệ sinh ngày nào cũng bị đá lệch sang bên, sáng nào thay giày cũng nhìn thấy đôi boot của nàng trong tủ giày. Các dấu hiệu cho thấy, buổi tối, nàng có về.Chỉ có điều, đúng là bốn ngày rồi chạm trán vơi nàng, dù là sống trong mái nhà nhung nàng thoắt thoắt như người tàng hình vậy, khiến người ta hề cảm nhận được tồn tại.

      Do hôm đó nặng lời, giận nên tìm cách tránh mặt ư?

      Vì chuyện này mà lương tâm Vạn Tuế lại bắt đầu cảm thấy cắn rứt.

      Tối thứ Sáu, như mọi bận, tắm giặt xong xuôi, Vạn Tuế liền ra phòng khách xem tivi. Tay cầm cuốn sách, mắt dõi theo tivi mà liên tục ngó đồng hồ bên góc trái tivi.

      Hơn chín giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu, bắt đầu bực mình, vào bếp pha cốc trà hoa cúc mật ong, thôi miên mình rằng phải cố tình đợi nàng về mà chỉ là do có việc gì làm mà thôi. Mười rưỡi, uống hết hai cốc trà hoa cúc rồi, thể uống tiếp nữa, nếu đêm phải vệ sinh.

      lát sau, đồng hồ tivi chỉ 11 giờ 02 phút. Làm cái trò gì vậy? Muộn thế này còn chưa về! Thảo nào chẳng tối nào thấy mặt nàng, vì thường ngủ trước mười giờ.

      đợi nữa! Vạn Tuế hậm hực tắt tivi và đèn chùm, bước đến cửa phòng, nghĩ thế nào lại quay lại bật chiếc đèn vàng ở lối . Đánh răng, rửa mặt xong, liền thay bộ quần áo ngủ. vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ra phòng khách lần nữa, bất ngờ phát ra đèn vàng được tắt, trong khi lại có ánh sáng lọt qua khe cửa phòng nàng.

      Có nên ra gõ cửa nhỉ? Gõ rồi gì đây? Vạn Tuế ngần ngừ ngoài lối , đột nhiên có tiếng mở cửa, vội tránh ra phía sau bức tường.

      Tiếng bước chân vào nhà tắm, kèm theo cả mấy tiếng ho.

      Vẫn chưa hết cảm!

      Vạn Tuế gõ chiếc tủ thấp bên cạnh, nghe tiếng nước chảy từ đầu kia bức tường vọng lại mà trong lòng vô cùng mâu thuẫn. thể thừa nhận, thực rất quan tâm đến nàng này, và mức độ quan tâm vượt xa tưởng tượng của . Nhưng muốn thể ra quá , họ chỉ có mối quan hệ rất bình thường mà thôi.

      Tiếng nước dừng chảy, nàng tắm xong. Vì quá gấp gáp, Vạn Tuế vội bật đèn chùm phòng khách lên, chạy vào bếp rót cốc nước rồi ra ngay.

      Đạm Dung mặc xong quần áo, lau đầu, rồi sấy tóc, sau khi ra khỏi nhà tắm liền rẽ sang trái theo thói quen, bàn tay vừa chạm vào nắm đấm cửa, tiếng bác sĩ Vạn cất lên sau lưng.

      “Hôm nào cũng về muộn thế này hả?”

      Đạm Dung quay lại, nhìn thấy bác sĩ Vạn cầm cốc nước đứng ở lối . mặc quần áo ngủ, dưới chân là đôi dép trong nhà. Bình thường ở nhà Vạn Tuế đều ăn mặc chỉnh tề, hôm nay là lần đầu tiên Đạm Dung nhìn thấy chàng đóng bộ ở nhà như thế này, nhưng mặc dù vậy, bác sĩ Vạn trông vẫn rất đẹp trai.

      chứ!” cầm chiếc cốc đứng ngót nghét năm phút như thằng ngố là để đợi ra, thể đứng mãi trong im lặng như thế này.

      Công việc của người làm thiết kế là như vậy, phải chàng biết điều này. Đạm Dung liền giải thích: “Làm thêm giờ, toàn về giờ này.”

      Phòng cưới mà sư huynh giao cho từ tuần trước đáng lẽ chốt phương án rồi, ai ngờ sau ngày Chủ nhật, dâu lại thay đổi hết mọi kế hoạch định. Vì thợ đến thi công, nên đành phải nai lưng ra sửa lại bản thiết kế. Nhưng nang này rất kén cá chọn canh, gần như tối nào cũng đến hành hạ, trao đổi rồi lại sửa, sửa rồi lại trao đổi, cảm thấy như muốn phát điên.

      “Sắp Tết rồi mà còn bận như vậy sao?” Tự nhiên Vạn Tuế lại thấy bực Dư Thái Quân hơn.

      “Khách cưới tháng Hai lịch nên phải làm trước Tết.”

      “Có kịp ?”

      “Chỉ là sửa lại căn hộ cũ thôi mà.” Tại sao tự nhiên bác sĩ Vạn lại tò mò về công việc của nhỉ? Cơn buồn ngủ lại bắt đầu vẫy gọi, Đạm Dung thấy đầu đau nhói, giờ chỉ muốn ngủ, muốn trả lời các câu hỏi chất vấn của chàng nữa.

      Nhưng Vạn Tuế có ý định dừng lại, liếc lát rồi tiếp tục đặt câu hỏi: “ hết cảm chưa?”

      “Khỏi rồi.” xong lại ho trang.

      “Làm sao khỏi được. Hôm nào cũng về muộn thế này sao tôi sắc được thuốc cho .”

      “Cảm ơn , nhưng phải làm phiền nữa đâu.” Huyệt thái dương giật giật đau nhói, Đạm Dung khẽ cau mày.

      “Sao vậy?” động tác nhưng Vạn Tuế vẫn phát ra vẻ bất thường của .

      sao.” Đạm Dung khua tay: “Bác sĩ Vạn, nếu có việc gì tôi muốn vào nghỉ trước, good night.” còn để tâm đến phản ứng của Vạn Tuế, vào phòng ngay.

      Bị đứng ngoài nhưng Vạn Tuế cảm thấy bực mình vì thái độ bất lịch của , trong đầu vẫn còn nguyên hình ảnh khuôn mặt nhợt nhạt và vẻ khổ sở của .

      Hay là do đến kỳ nhỉ?

      Ánh mắt dừng lại hơn mười giây ở phía phòng ngủ phụ, bước về phòng với tâm trạng thấp thỏm, bất an.

      Nghe thấy tiếng bước chân rồi, cuối cùng Đạm Dung mới thở phào. Trước thái độ vui buồn thất thường của bác sĩ Vạn, cảm thấy tốt nhất mình nên tránh mặt hơn. muốn đón nhận ý tốt của chàng, và cũng muốn phải chịu đựng những cơn giận vô lý của ta. chỉ muốn nhanh hết Tết để tìm chỗ khác rồi chuyển .

      Đạm Dung rót cốc nước nóng, lấy thuốc giảm đau ra khỏi túi xách. Cố gắng để ọe, đợi nước nóng nguội bớt, mới cho thuốc vào miệng uống. Dạo này, đúng là việc gì cũng thuận lợi, chưa hết cảm chứng đau nửa đầu lại kéo đến biết có phải sức khỏe biểu tình hay ? Có lẽ thời gian tới phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

      trèo lên giường, chui vào chăn vẫn luôn ở tình trạng thái cuộn tròn hình sushi, thò tay ra sau lưng kéo chăn để cong chỗ hở rồi nhắm mắt lại.

      Mệt mỏi cộng với chứng đau nửa đầu khiến cả đêm ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Sáng hôm sau, Đạm Dung tỉnh dậy rất sớm, bác sĩ Vạn lại ở ngoài, nghe rất . Tiếng bước chân có lúc dừng lại trước cửa phòng , cũng hơi thắc mắc về điều này. Nhưng rồi chàng lại qua ngay, nghĩ chắc là vào nhà vệ sinh ở bên cạnh.

      Đạm Dung nghĩ ngợi gì thêm nữa mà tiếp tục mơ màng ngủ thiếp . Lần này tỉnh dậy, là hơn mười giờ, đầu còn quá đau nữa, nhưng toàn thân vẫn uể oải, đuối sức. Chẳng muốn làm, liền gọi điện thoại chô sư huynh xin nghỉ.

      Lại nằm ườn lúc nữa giường, bụng biểu tình ầm ầm, quyết định phải an ủi dạ dày bị hành hạ trước để khiến tình trạng tồi tệ hơn. Vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong xuôi, liền ra cửa thay giày, đột nhiên, thang máy chuyên dụng của chủ hộ “keng” tiếng rồi mở ra.

      Vạn Tuế từ thang máy bước ra, nhìn thấy Đạm Dung tỏ vẻ hơi bất ngờ. “ ở nhà à?” Hôm nay là cuối tuần, nàng phải làm thêm giờ ư?

      “Tôi xin nghỉ.” Đạm Dung cúi xuống, nhét ống quần vào boot rồi đứng dậy, đưa tay hất tóc.

      “Có việc gì à?” Chắc phải có việc gấp mới có thể khiến kẻ cuồng việc nghỉ.

      “Đau đầu.” Gần đây bác sĩ Vạn có rất nhiều câu hỏi, buộc phải giải thích.

      “Đau đầu? Từ tối hôm qua hả?” Hóa ra tối hôm qua trông khổ sở là vì đau đầu, còn hiểu lầm. Nhà có bác sĩ, đau đầu cả đêm mà chịu gì với , Vạn Tuế thực bái phục nàng. “Đau đầu mà còn ra ngoài à?”

      “Đói nên ra ngoài mua cái gì ăn, hơn nữa giờ cũng còn đau.” Đạm Dung muốn lằng nhằng với chàng nữa, đặt gọn đôi dép vào rồi ra mở cửa.

      “Đồ ăn ở ngoài cho nhiều mì chính lắm.” Thực ra Vạn Tuế muốn tôi có thể nấu cho , nhưng cuối cùng vẫn kìm được.

      Đạm Dung thở dài, gần đây bác sĩ Vạn ngày càng thích chuyện trò con cà con kê: “Quen rồi nên sao, thôi tôi đây.”

      Cửa “cạch” tiếng mở ra rồi khép lại. Vạn Tuế nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hậm hực đấm tay xuống tủ giày. Gần như kịp suy nghĩ gì, lập tức bấm thang máy đuổi theo.

      Ra khỏi thang máy, đến sảnh lớn Đạm Dung mới phát ra bên ngoài rất lạnh. Hôm qua nghe Tam Kiếm hôm nay nhiệt độ giảm xuống mức thấp nhất kể từ khi lập đông đến giờ, sớm biết thế này đeo đôi găng tay vào cho xong. đưa hai tay lên gần miệng hà hơi, đội mũ áo phao lông vũ vào rồi bấm bụng ra khỏi khuôn viên tiểu khu.

      Bảo vệ trực ngoài cổng đều mặc áo khoác quân y dài đến đầu gối, nhìn thấy qua còn giơ tay chào. Mỗi lần được chào hỏi kính cẩn như vậy, Đạm Dung đều giật thót. đâu có phải chủ nhà, tại sao lại được chào đón với lễ nghi long trọng như vậy chứ?

      Ra đến quản trường ngoài tiểu khu, gió bắc thổi buốt tim, túm chặt thân áo. Quanh đây có mấy nhà hàng , từng ăn ở hai nhà, thôi vậy, hôm nay cũng chẳng thèm ăn, muốn ăn cơm, thử ăn vằn thắn ở nhà hàng đồ ăn phong vị Hồng Kông xem sao.

      Khi quyết định rẽ phải, đột nhiên mũ bị ai đó kéo lại. Đạm Dung ngoải đầu, bác sĩ Vạn to cao lừng lững đứng ở đằng sau.

      “Hơ… định ăn ở đâu đây?” Nét mặt chàng vẻ ngại ngùng, mắt vẫn chưa chịu nhìn thẳng vào .

      Đạm Dung đưa tay vân vê cằm, hiểu tại sao chàng lại bám đuôi.

      “Ờ… buổi trưa tôi cũng lười nấu.” Vạn Tuế che miệng giả vờ ho mấy tiếng và vụng về giải thích.

      Đạm Dung gì, sau khi quay mặt , tủm tỉm cười. hiểu tại sao mình lại cười, nhưng lần nào nhìn thấy điệu bộ này của chàng, cũng cảm thấy như thế này trông ta mới giống người bình thường.

      Trời lạnh, ai cũng lười nấu nướng, nhà hàng đồ ăn phong vị Hồng Kông chật kín thực khách. Khó khăn lắm mới có người thanh toán, Vạn Tuế ra vẻ sốt ruột lắm rồi. Đạm Dung rất muốn với chàng rằng, nếu muốn đợi có thể về trước, nhưng nhìn bộ mặt khó coi đó, cũng ngại lên tiếng. Đằng nào cũng phải mời chàng đến đây.

      Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang nước trà và giấy gọi món đến, Đạm Dung tích vào mấy món thèm ăn rồi đưa cho chàng. Vạn Tuế từ lúc ngồi xuống chỉ bận rộn với việc lấy giấy ăn lau bàn, menu dày đặc toàn chữ, dừng tay lại nhì, vằn thắn, chân gà nướng, xíu mại… Toàn là những đồ ăn vặt.

      “Buổi trưa ăn cái này có no được ?”

      “Đây là đồ ăn à?”

      Vạn Tuế liếc cái rồi thêm gì nữa, tiếp tục nghiên cứu ăn gì.

      Thấy chàng ngó nghiêng hồi lâu mà vẫn chưa quyết định, Đạm Dung chỉ muốn giục chàng nhanh lên chút, vì đói đến mức bụng dính vào lưng rồi. “Bác sĩ Vạn thích ăn những cái này à? Ra cửa rẽ trái, có nhà hàng chuyên về mì đấy.”

      Thấy như vậy, Vạn Tuế đành phải gọi bừa mấy món. Nhân viên cầm thực đơn , Đạm Dung ôm cốc nước cho ấm tay, mắt ngó xung quanh rồi nhanh chóng dừng lại ở phía bếp.

      Thấy vậy, Vạn Tuế liền mỉm cười rồi bất chợt lên tiếng: “Hóa ra bụng đói khiến còn điềm tĩnh được nữa.”


    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :