1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tiểu Thư Bình Tĩnh - Lạc Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11
      Type: TTrang
      Sau Noel, Đạm Dung lần lượt nhận được những món đồ mà đặt mua online cho nhà bác sĩ Vạn. Từng hộp hàng được chuyển đến và chất trong phòng khách của công ty, chỉ riêng ký nhận hàng thôi cũng mỏi cả tay. Hôm thứ Năm, gọi điện thoại cho Vạn Tuế, bảo đến chuyển đồ về, bận, đợi sau tết dương lịch mới có thời gian.

      Sáng thứ Sáu, Dư Thái Quân đến gặp , hôm qua nhà bác sĩ Vạn dọn dẹp, lau chùi xong xuôi, hôm nay phải chuyển đồ về, nhưng chàng có thời gian. Ý muốn theo dõi việc chuyển đồ giúp. Đạm Dung nghĩ bụng, tôi chỉ là người thiết kế, đâu phải trợ lý riêng của bác sĩ Vạn. Nhưng đầu tư quá nhiều công sức vào công trình này, thôi làm người tốt làm đến cùng vậy. Thế là gật đầu, còn nhờ Dư Thái Quân chuyển hết đồ .

      Phòng ốc được dọn dẹp sạch , còn hạt bụi nào, thoang thoảng hương thơm dìu dịu. Rèm cửa chưa được treo lên, nắng sớm rực rỡ hắt qua cửa kính vào phòng, gian trống trải cũng vì thế mà trở nên ấm áp hơn.

      Cái góc trong phòng còn được rắc rải rác lá chè, Đạm Dung đoán là bác sĩ Vạn làm thế để khử mùi sơn. Thực ra, vật liệu mà nhà dùng đều có chỉ số bảo vệ môi trường cao nhất, mùi nặng lắm. Nhưng trước đó cũng chuẩn bị cho ít gói hút mùi. mở hộp, lấy ra đặt ở các góc nhà.

      Đợi đến hơn mười giờ, đồ gỗ được chuyển đến, Đạm Dung chạy xuống dưới cổng tiểu khu, dẫn thợ chuyển hàng lên. Mấy người đàn ông bê kiện lớn kiện ra ra vào vào, sau đó lại tháo hộp ra lắp vào, căn nhà ồn ào hẳn lên.

      Làm được hơn tiếng đồng hồ Vạn Tuế gọi điện đến: “Shop rèm cửa là lát nữa đến lắp rèm, có trông giúp được cho tôi ?”

      đồng ý sao được? Đằng nào cũng tiện công.

      Kết quả là nhân viên lắp rèm cửa đến muộn, hai giờ chiều rồi mà thấy người đâu. Nhóm lắp đồ gỗ về rồi, để lại chiến trường bừa bộn, Đạm Dung còn phát ra có mấy góc tường bị tróc. Gay , hy vọng chàng để ý.

      đành ra cửa hàng thực phẩm gần tiểu khu giải quyết vấn đề ăn trưa, ai ngờ vừa ngồi xuống, Vạn Tuế lại gọi điện: “ về rồi à? Thợ rèm cửa đến rồi đấy!”

      Đúng là kẻ hiểu khái niệm thời gian! Đạm Dung đành phải bảo nhân viên đóng hộp đồ ăn, quay lại tiểu khu.

      Trong quá trình thợ rèm khoan tường, lắp rèm, Đạm Dung đứng ăn trong nhà bếp. Hôm nay mệt , mặc dù chẳng làm gì, chỉ đóng mỗi vai giám sát mà cũng rã rời.

      Mãi đến hơn năm giờ chiều, rèm cửa mới được lắp ráp xong xuôi. Thợ thuyền về rồi, Đạm Dung ngã mình xuống sofa, nhìn đồ gỗ dính đầy bụi, rồi cả căn phòng bừa bộn, bèn rút điện thoại ra gọi cho Vạn Tuế.

      sắp về chưa?”

      Đầu dây bên kia khá ồn ào, gần như át cả tiếng Vạn Tuế: “Tôi vừa ra khỏi thang máy, vẫn trong sảnh lớn của bệnh viện. Đồ điện chuẩn bị được đưa đến đấy, nhận giúp tôi nhé.”

      Nghe đến đây, Đạm Dung gì nữa. Hôm nay là thứ Bảy, đêm giao thừa của tết dương lịch, bác sĩ Vạn coi là tôi tớ để sai khiến rồi.

      “Bồn cảnh cũng đường chuyển đến.”

      “Sao bảo họ mang đến sớm hơn mà lại nhằm đúng vào thời điểm này?”

      “Trước đó phòng ốc bẩn, chuyển đến bụi bặm lắm.”

      tại cũng có sạch hơn được bao nhiêu đâu. “Ok, lát nữa tiện thể, tốt nhất là tìm người thu mua hộp carton lên cho tôi.” Cúp máy rồi, Đạm Dung quẹt tay lên trán, phòng ốc như bãi chiến trường, phải để ta về ngó nghiêng mới đúng.

      Thợ mang đồ điện đến sớm hơn Vạn Tuế, tiểu khu cho người vào tùy tiện, thế là Đạm Dung phải xuống dưới dẫn họ lên.

      Ti vi, tủ lạnh, máy giặt, các loại đồ điện gia dụng to lẫn lần lượt được mở thùng kiểm tra. Hướng dẫn cho thợ kê các món đồ lớn vào đúng vị trí, trong lúc Đạm Dung bận chóng cả mặt Vạn Tuế từ thang máy chuyên dành cho chủ hộ bước ra.

      Thùng carton, dải băng dính vứt la liệt dưới đất, bụi do khoan tường để lắp rèm cửa phủ khắp trà kỷ, tủ ti vi, ngay cả bộ sofa màu cà phê cũng tránh được số phận hẩm hiu, bụi bám nhìn rất , có thể dùng cụm từ thương tích đầy mình để hình dung cảnh tượng trước mắt.

      “Làm cái trò gì thế này?” Vạn Tuế quát lớn. “Tối hôm qua tôi phải dọn dẹp rất muộn mới sạch được chút, hôm nay lại về con số 0.”

      Thấy vậy, thợ điện vội vã giục Đạm Dung ký nhận rồi nhanh nhẹn rút lui. Đạm Dung buộc tóc lại cho gọn và thèm đếm xỉa đến vẻ khó chịu của chàng: “Đông thợ nên phải vậy thôi.”

      “Đáng lẽ phải nhắc họ cẩn thận chứ! Đây này, thùng carton, giấy tờ, có thể bảo họ mang ngay, khoan tường phải lấy giấy báo che sofa. Trời ạ! Lại còn va tróc cả tường rồi đây này!”

      Trước lời chỉ trích của Vạn Tuế, Đạm Dung đáp trả bằng cái nhìn chằm chằm: “Bác sĩ Vạn, tôi chỉ là nhà thiết kế thôi.” Hay cách khác, hoàn toàn có nghĩa vụ làm những công việc hao công tốn sức này.

      Vạn Tuế nhắm mắt lại, nét mặt lộ vẻ đau khổ, rồi thình lình mở mắt ra. “Đống kia là những gì vậy” chỉ vào các hộp đặt trong góc tường.

      “Các món đồ bài trí tôi mua hộ thôi.”

      bỏ hết thùng giấy ra , tôi xuống dưới tìm người lên thu phế liệu.” Vạn Tuế buông ra câu đó rồi ra ngoài.

      Đạm Dung chớp mắt, chuẩn bị về rồi đây, lại phải giúp nữa ư? Nhưng bác sĩ Vạn vào trong thang máy, đành phải ngồi xuống tháo hết hộp giấy ra.

      Đồ trang trí, tranh treo tường được phân thành từng loại lớn , nền nhà cũng vì thế mà bừa bộn hơn.

      Khoảng mười phút sau, tiếng Vạn Tuế vang lên ngoài hành lang: “Bên này, bên này, chị thu dọn giúp toàn bộ thùng carton, dọn dẹp sạch , thùng giấy cho chị hết.”

      “Ông chủ, nhà cửa bừa bộn thế này, số thùng giấy cho tôi chẳng thấm vào đâu.” giọng đàn ông rất quê khác vang lên.

      lấy thôi!” Giọng chàng cáu kỉnh đến tột độ.

      “Ôi ôi, thôi, tôi làm ngay đây!”

      Đạm Dung nhún vai, nhìn khắp phòng lượt. Haizz, thực ra đều là kết quả của việc tháo dỡ các thúng carton, cùng lắm là có thêm ít vết giày, bụi. Ok, thừa nhận sofa là do sơ suất.

      Vạn Tuế bước vào phòng khách nhìn thấy Đạm Dung lom khom dưới đất, tay vẫn cầm hộp giấy mới bóc nửa, nét mặt tư lự như suy nghĩ điều gì đó.

      liền cúi xuống, khua khua tay trước mặt : “Làm gì mà ngẩn tò te ra thế?”

      Đạm Dung trở về với thực tại, khách khí nữa mà hỏi luôn: “Bác sĩ Vạn, tôi về được rồi chứ?”

      Vạn Tuế sa sầm mặt, chỉ tay vào đống đồ dưới đất: “Những cái này do mua, phải chịu trách nhiệm đến cùng với chúng.”

      dỡ ra xong xuôi rồi mà.”

      “Dỡ rồi đặt ở đâu? Tranh treo ở đâu? quả nữa ư?” Vạn Tuế nghe rất hùng hổ, nhưng thực lòng là muốn để về sớm như vậy.

      Đạm Dung vân vê cằm nghĩ ngợi mấy giây, nét mặt hiếm khi tỏ ra mơ màng như vậy. chàng cũng có lý, nếu thu dọn xong sớm có thể chụp ít ảnh công trình hoàn thiện.

      còn cách nào khác, để có được kết quả tuyệt vời nhất, đành phải ngoan ngoãn vâng lời thôi.

      Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng tháo hết các hộp ra, Đạm Dung mệt đến mức gần như thể đứng thẳng lên được nữa.

      Người thu dọn phế liệu ra về từ lâu, giữa chừng bác sĩ Vạn lại chuyển thêm hai chuyến đồ nữa, lần là đồ dùng sinh hoạt, môt lần là cây cảnh. Vườn hoa trước cửa nhà và ban công phòng khách đều phải trồng mấy cái cây và hoa cỏ. Sau khi tiễn hết mọi người ra về, Vạn Tuế liền đóng cửa sổ và bắt đầu quét dọn.

      Đạm Dung định treo tranh trước, nhưng thể làm mình được nên đành phải đứng nhìn chàng lau chùi đồ đạc.

      “Còn đứng đần ra đó à” Vạn Tuế dừng tay lại, nhìn với vẻ hậm hực.

      “À, . Đứng xem dọn dẹp thôi.”

      giúp gì cho tôi à?”

      Đạm Dung cau mày: “Tôi biết.”

      biết?” Vạn Tuế sửng sốt: “Đàn ông như tôi còn biết nữa là.”

      Đây chính là điều bất thường, dường như chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào biết làm việc nhà: “Thế nên bác sĩ Vạn mới là cực phẩm trong giới đàn ông.”

      Vạn Tuế liền lườm cái: “Đằng nào cũng chơi , thà là phủi bụi ghế sofa hộ tôi còn hơn.”

      Đạm Dung mím môi , hiểu sao mình lại sa vào hoàn cảnh này, chỉ là người thiết kế cho căn nhà này thôi mà!

      Ngó ngó lại, thấy dụng cụ nào có thể sử dụng, tủ rượu đằng kia có cái giẻ lau giặt ướt, liền bước đến.

      Vừa liếc thấy động tác của , Vạn Tuế la lớn: “Đừng dùng giẻ ướt!”

      Chỉ tiếc là quá muộn, Đạm Dung lau đường xuống ghế sofa, những hạt bụi li ti quệt thành vệt vôi trắng.

      Vạn Tuế lao đến, nhìn chiếc sofa lem luốc, gào lên: “Sao lại dùng giẻ ướt? Giờ phải làm sao đây.” Sofa vừa mới mua, còn chưa ngồi lần nào!

      Đạm Dung nhìn chàng với mắt vô tội: “Tôi bảo là tôi biết mà.” Ở phòng chỉ có Linh Lung thỉnh thoảng quét dọn, thời gian của chỉ dành cho làm thêm và ngủ, chẳng bao giờ động đến việc nhà.

      Vạn Tuế chẳng còn thời gian mà đếm xỉa đến nữa. cầm chổi phất trần, cố phủi cho số bụi còn lại bay ra, sau đó lại lấy khăn ướt sạch khác lau chỗ bẩn ban nãy. Lau quệt hồi lâu nhưng vết bẩn những mất mà còn làm ướt cả mảng miếng đệm của sofa.

      Lúc này, công nhân trồng cây ở ngoài ban công gõ cửa kính, Đạm Dung vội chạy ra mở cửa.

      “Trồng xong xuôi rồi, chúng tôi tưới luôn rồi nhé.”

      Vạn Tuế xua tay, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên mà tập trung đối phó với vết bẩn sofa.

      Đạm Dung xòe tay ra, hỏi thanh toán chưa, hai chị công nhân gật đầu.

      “Vậy các chị về .” thào xong, hai chị công nhân liền thu dọn đồ đạc ra về. Lúc qua phòng khác, để lại toàn vết bùn dưới chân.

      Đạm Dung cũng thấy áy náy, cầm chổi lên định quét nhà giúp, ai ngờ Vạn Tuế liền nhắc: “Đừng động vào nữa, để tôi tự làm...!”

      Giọng vẫn còn rất ấm ức.

      Đạm Dung tiu nghỉu bỏ chổi xuống, nghĩ bụng hôm nào sạch đến chụp sau vậy. “Ờ...”

      “Gọi đồ ăn hộ tôi vậy, điện thoại ở trong cái rổ đặt mặt tủ bếp đó.”

      Đạm Dung đành phải gọi điện thoại cho cửa hàng đồ ăn.

      Mọi việc hoàn thành, từ nhà bếp ra, thấy Vạn Tuế vẫn cật lực lau sofa. Đạm Dung khẽ hắng giọng: “Bác sĩ Vạn, sofa mỏng vì bị lau quá kĩ rồi.”

      Vạn Tuế quay lại trợn mắt nhìn cái rồi hậm hực vứt giẻ lau , móc điện thoại di động ra bấm số: “Tiểu Trương, sofa nhà tôi bị bẩn rồi, cậu mang giúp tôi miếng đệm đến nhé. Ừ, cái mà ngồi ba người ấy. Ok, ngày mai mang đến cho tôi nhé? Cảm ơn cậu.”

      Nghe xong cuộc chuyện điện thoại của bác sĩ Vạn. Đạm Dung nhìn lên trần nhà với vẻ mặt tỉnh bơ, nghĩ bụng: kẻ vừa theo chủ nghĩa hoàn mĩ vừa mắc chứng sợ dơ bẩn chắc chắn đặt ra những chuẩn mực kỳ cục mà người bình thường thể lý giải. thực vái cả nón rồi.
















    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12
      Type: TTrang
      Sau khi cuộc chuyện kết thúc, Vạn Tuế đảo mắt khắp phòng, nhìn thấy các dấu chân, mặt lại nhăn như bị: “ cứ để tranh ở vị trí cần treo, lát nữa tôi tự treo, về .”

      Giọng lạnh lùng và xa cách, khác hẳn với thái độ cầu ở lại lúc nãy.

      Đạm Dung sững sờ, tự nhiên trong đầu lại lên hình ảnh đợt cha mẹ ly hôn, cứ như quả bóng bị đá đá lại, ai chịu nhận nuôi. Rất tổn thương! Chẳng hiểu sao, giờ lại để mình lần nữa rơi vào hoàn cảnh này, cho ta cái quyền gọi đến là đến, xua tay là vậy?

      Cố kìm chế ấm ức, đặt mấy bức tranh vào vị trí cần treo, lấy bút và giấy trong túi xách ra vẽ sơ đồ rồi đặt trà kỷ: “Cứ treo theo bản vẽ này là được.”

      Lúc Đạm Dung ra về, Vạn Tuế bỏ qua vẻ sửng sốt trong ánh mắt . Tự nhiên thấy hận bản thân vì để tiếp cận quá gần với cuộc sống của .

      Mùng tết dương lịch, Đạm Dung lại ở nhà, ngủ vùi suốt ngày đêm. Sáng mùng hai, thu dọn đồ đạc rồi tàu cao tốc đến Vũ Hán chơi bốn ngày. Trong thời gian này tắt điện thoại di động, ngày mùng ba chỉ mở máy nhắn tin cho Dư Thái Quân xin nghỉ mà thôi.

      Mùng năm, quay về đến nhà trọ là buổi chiều, xe nên rất mệt, cũng chẳng kịp để gọn va li mà vứt đại ở phòng khác, tắm xong bèn chui vào chăn ngủ bù. Đến hơn tám giờ tối, Linh Lung gõ cửa rầm rầm, mới lơ mơ tỉnh dậy.

      “Làm cái gì vậy?” Đạm Dung quấn mình trong chiếc áo phao, ra mở cửa. Mấy hôm chơi Vũ Hán trời có tuyết, vì là ngày tết nên đặt khách sạn khó, ở nhà nghỉ Thanh Niên, có lò sưởi nên mấy ngày ngủ chẳng ra gì. Quay về lại đúng thời điểm khí lạnh tăng cường, chỉ muốn nằm ì trong chăn long vũ ngủ cho thỏa thích, nhưng lại bị quấy rối thế này.

      “Ngươi vẫn còn ngủ được à!” Linh Lung trợn mắt với , hỏa khí hề ít: “Mấy ngày thấy bóng dáng ngươi đâu, điện thoại lại tắt, đâu cũng phải với người ta tiếng chứ, ngươi có biết là đại nạn sắp xảy ra rồi ?”

      Giọng mỗi lúc lớn, Đạm Dung xoa xoa cái đầu sắp nổ tung vì quá đinh tai nhức óc: “Đại nạn gì vậy?”

      Linh Lung nắm tay thành nắm đấm, thể căm giận của mình: “Hôm mùng hai mụ chủ nhà đến, bắt bọn mình phải chuyển trước mùng mười!”

      “Chuyển ? Bọn họ chầy tiền phòng ư?

      “Chứ sao nữa! Bà ấy bảo muốn dùng phòng này vào việc khác nên phải thu hồi. M. kiếp! Con mụ béo này quá đáng , thuê hai năm rồi mà cắt bất ngờ như thế. Năm hết tết đến, biết tìm nhà ở đâu đây?”

      “Thế mới bảo, hợp đồng của bọn mình hết hạn rồi, bà ấy cho mình thuê nữa đúng ?” Đạm Dung nắm lấy điểm cốt lõi của vấn đề.

      “Đúng vậy!”

      “Ngươi là người ký hợp đồng đúng ? Ngươi để ý à?”

      “Ai mà nhớ cái của nợ đó! Tóm lại là tháng nào cũng trả tiền thuê đúng hẹn, có ai ngờ là mụ ấy trở mặt thế này đâu!”

      Ngươi còn hùng hổ thế à! Đạm Dung có cảm giác như góc trán giật giật mạnh hơn: “Ngày mai ta gọi điện thoại chuyện với bà ấy, bây giờ để ta ngủ .” Rồi xua xua tay, đóng cửa “rầm” tiếng. Tưởng là được yên thân rồi, ai ngờ Linh Lung lại đứng ngoài gõ cửa rầm rầm.

      “Ê! Thực ra ta muốn với ngươi là nếu chỗ này được ở nữa ta chuyển đến ở với người ta.”

      Đạm Dung liền mở phắt cửa ra, Linh Lung tựa vào cửa, suýt ngã nhào.

      “Ngươi định đá ta hả?” Đạm Dung mặt lạnh hỏi.

      Linh Lung co rúm người lại, giọng nhũn nhặn: “ hẳn là như thế, nhưng chuyển đến chỗ ông ấy ta phải trả tiền thuê nhà mà. Mấy ngày hôm nay, ta tìm ngươi muốn phát điên, muốn bảo ngươi tìm phòng , ai ngờ ngươi lại mất tăm mất tích.”

      “Thôi, ta hiểu rồi!” Đạm Dung giơ tay lên muốn để bạn nữa rồi lần nữa đóng sầm cửa lại, cảm thấy toàn thân rã rời. lục túi lấy điện thoại ra mở máy, nhạc báo tin nhắn đổ tới tấp, đúng là có rất nhiều người tìm .

      Có giải quyết được gì đâu ? Chẳng ai giúp được . chẳng buồn đọc mà quẳng xuống đầu giường. Mặc kệ nó, có việc gì mai tính sau, tại chỉ muốn được nghỉ ngơi.

      Nửa đêm thức giấc giữa chừng, bên tai lại vang lên tiếng nhạc. trở mình, định mặc kệ, nhưng đầu bên kia vẫn chịu thôi, tiếng nhạc dừng rồi lại réo inh ỏi. Đạm Dung mơ màng thò tay ra khỏi chăn, mò lúc mới thấy máy.

      “A lô.” Mở miệng mới phát ra cổ họng đau rát, tiếng khản đến mức bản thân cũng chẳng nhận ra giọng mình.

      bị cảm à?” Đầu bên kia phủ đầu ngay câu.

      Đạm Dung lấy tay che máy ho hai tiếng, người cũng tỉnh táo hơn: “Có việc gì vậy bác sĩ Vạn?”

      bị cảm à?” Vạn Tuế hỏi lại.

      Đạm Dung hít vào hơi : “.”

      “Ờ.” Vạn Tuế ngừng lát, dường như suy nghĩ điều gì đó rồi rất rụt rè đề nghị: “Đồ đạc nhà tôi về cơ bản là ổn rồi, nhưng tôi thấy phòng khách vẫn hơi trống trải, mẫu thảm trải sàn lần trước mua ở đâu vậy?”

      Đạm Dung đưa tay dụi mắt, ngọn tay lạnh giá khiến tỉnh ngủ hơn: “Mua mạng, ngày mai tôi đưa địa chỉ website cho .”

      mạng? Tôi biết mua thế nào?”

      “Thôi để ngày mai tôi mua hộ vậy.”

      “Nhà tôi thứ Bảy vào nhà mới, liệu có kịp ?”

      Đạm Dung lại lần nữa hít sâu, véo tay vào cổ họng, cảm thấy thực quản nóng rực như bị lửa đốt: “Cửa hàng đó ở ngay thành phố G bên cạnh thôi, chắc là kịp.” Vừa xong lại ho khù khụ.

      bị cảm à?”

      Đây là lần thứ ba chàng hỏi, câu trả lời rất quan trọng với chàng ư? Đạm Dung khịt khịt mũi, đáp bằng giọng khàn khàn: “Vâng.”

      “Thế...”

      “Bác sĩ Vạn, tôi muốn được nghỉ lát.”

      Đầu bên kia im lặng hồi lâu, lúc sau Vạn Tuế mới chậm rãi đáp: “Sorry làm phiền .”

      Cúp máy rồi, Đạm Dung hà hơi vào bàn tay lạnh cóng, cứng đơ của mình, mở tin nhắn ra, toàn là tin nhắn cuộc gọi nhỡ, điện thoại của Linh Lung, của sư huynh, cả của bác sĩ Vạn nữa. nhắn tin cho Dư Thái Quân, ngày mai làm rồi lại quẳng điện thoại sang bên. Bụng đói kêu o o, nhưng muốn nhúc nhích, chắc vẫn là buổi tối, lại kéo chăn lên, thôi, ăn cũng chẳng sao.

      Ngủ đến nửa đêm, cổ họng khó chịu khiến lại phải tỉnh giấc. Bụng đói meo, miệng khô khốc, khát nước, mặc dù muốn tí nào nhưng cũng vẫn phải bò dậy. Tiếng mưa hắt vào cửa sổ, trời lại mưa rồi.

      Vừa lạnh vừa ẩm, đây là thời tiết mà ghét nhất.

      Bụng lép kẹp, ra mở tủ bếp thấy bên trong trống . vừa ho sù sụ vừa đun nước, cầm cốc vào phòng khách, mới phát ra hôm qua mình về vội quá, chẳng để ý đến việc có rất nhiều hộp được niêm phong ở chân tường. Chắc là Linh Lung thu dọn xong xuôi, chuẩn bị chuyển nhà.

      Lại có cảm giác bị mọi người bỏ rơi, Đạm Dung rất ghét cảm giác đó.

      vốn là người thích yên tĩnh, hồi còn học hay làm thêm nên cũng chẳng chơi thân với mấy người. Linh Lung là bạn học cùng trường, ở cùng phòng với , cũng được coi là khá thân mật. Linh Lung phải là bạn cùng phòng lý tưởng, nàng ham chơi, thích ồn ào và cũng khá tiểu thư. Những lúc ấy nhảy việc, thu nhập ổn định, Đạm Dung ứng ra nộp ba tháng tiền nhà. Ở với nhau mấy năm, thực ra cũng có tình cảm, chỉ tiếc là...

      Ngửa cổ lên, dốc hết cốc nước vào bụng. Thứ nước lọc nhạt nhẽo giúp cho bụng no hơn mà lại càng cồn cào. Đột nhiên sực nhớ ra trong va li vẫn còn nửa gói bánh quy chưa ăn hết, bèn vội lục ra ăn ngấu nghiến.

      Ngày mai làm, còn phải tìm nhà nữa. Cuốn gói trước mùng mười, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, gấp như vậy, lại sát tết lịch thế này, ông trời đúng là trêu ngươi đấy.

      Đạm Dung day day huyệt thái dương đau nhói, đầu óc vẫn ong ong. Cảm rồi, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, vẫn là câu đó: Chuyện phiền muộn để ngày mai mới nghĩ.

      Sáng hôm sau, Đạm Dung bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

      “Sư muội, sao vẫn chưa về à?”

      Đạm Dung gắng gượng bò dậy, cảm thấy người mỏi rã rời, đầu đau như búa bổ, mũi ngạt, cổ họng như bị ai cấu, đau đến nỗi được nên lời.

      “Sư muội... sư muội...”

      “Muội... đây.” Giọng khản đặc.

      “Hả? Còn chưa dậy ư? Đến công ty ngay nhé, có việc gấp cần muội giải quyết!” xong liền cúp máy cái rụp.

      Đúng là nhà tư bản độc ác, thèm hỏi han, quan tâm mà chỉ biết giục mau trở lại làm việc.

      Chẳng còn cách nào khác, Đạm Dung đành phải mò dậy.

      Khoác tạm cái áo ra nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong xuôi, tinh thần vẫn vô cùng uể oải. Gian phòng tĩnh mịch, chắc là Linh Lung làm. Cũng có thể là tối qua nàng về, nếu mình ho khù khụ như vậy, chẳng lẽ nàng lại sang hỏi câu.

      Nhìn qua cửa kính ra ngoài, trời u, mưa vẫn chưa ngớt. Đạm Dung vừa ôm ngực vừa ho tràng dài, đến khi dứt ho mới cầm ô ra khỏi nhà.

      Gió len qua cửa sổ ở cầu thang táp vào mặt đau nhói. kéo áo khoác lại cho sát người hơn. Thời tiết này đúng là nên ra ngoài, càng nên làm. Nhưng chơi mấy ngày rồi, xài bao nhiêu đạn dược, làm được.

      đến cửa hàng ăn sáng gần đó mua suất cháo và bánh cuốn, rồi lại mò ra quầy bán thuốc. đường về công ty, chiếc ô bị gió quất nghiêng ngả. Con đường bình thường chỉ mất mười phút, hôm nay rất chật vật.

      Khó khăn lắm mới đến được công ty cách bình an vô , mũi hắt xì hơi liên tục, Tam Kiếm trêu tiền nhiều sức yếu, Đạm Dung mệt chẳng buồn đáp, mở đồ ăn sáng ra ăn cháo, phát vị giác của mình hoàn toàn biến mất. Ăn chẳng có cảm giác gì, đành uống thuốc cảm trước vậy.

      lát sau Dư Thái Quân đến, lúc đầu định sắp xếp công việc, nhưng thấy tình trạng sống dở chết dở của nên gì, chỉ để bản vẽ lại rồi vội vã ngay.

      Buổi trưa hết giờ làm việc, ra ngoài mà nhờ Tam Kiếm mua hộ đồ ăn, sau đó gục đầu xuống bàn lim dim ngủ cả buổi trưa. Tỉnh dậy thấy hộp cơm bàn nguội ngắt, miễn cưỡng ăn tạm vài miếng để bổ sung năng lượng. Ăn cơm xong lại phải uống thuốc cảm, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, nhưng rồi vẫn phải lấy tinh thần làm công việc mà Dư Thái Quân vừa giao phó.

      phòng cưới phải hoàn thành trước Tết, chỉ còn hơn nửa tháng, biết có kịp ?

      Công việc được tiến hành trong trạng thái mắt hoa, người mệt, tiến độ chậm hơn rùa bò. có cảm giác như mình sắp xỉu, nhưng vẫn phải gắng gượng.

      Sáu giờ tối, đột nhiên avatar của bác sĩ Vạn QQ bật sáng.

      “Mua hộ tôi thảm trải sàn chưa?”

      Đạm Dung vỗ tay lên trán, quên khuấy mất việc này. trả lời ngay mà vội vào trang shopping, kết quả bên bán trả lời, vì gửi hóa đơn muộn quá, ngày mai mới chuyển được hàng. Sau khi chốt lại mấy lần với đối phương, chắc chắn thứ Bảy hàng đến nơi, mới trao đổi với bác sĩ Vạn.

      “Mua rồi, nhưng cuối tuần hàng mới đến nơi.”

      “Vậy à?”

      “Nhận được tôi mang đến cho . Xin lỗi , tôi có việc bận nên phải out trước.” xong, biết có thể chàng vui, nhưng Đạm Dung cũng chẳng còn đầu óc nào mà quan tâm, tắt QQ muốn thêm gì nữa.

      Vạn Tuế ở đầu bên kia nhìn thấy avatar của Đạm Dung biến thành màu xám. ý thức được rằng, dường như bị mất điều gì đó. ra được đó là cái gì, chỉ biết lúc này đây, tâm trạng của mình rất tồi tệ.














    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13
      Type: TTrang
      “Bác sĩ Vạn, đợi em lát được ?”

      Vạn Tuế vừa khóa cửa phòng làm việc chuẩn bị ra về bị bác sĩ Thôi ở khoa phụ sản gọi lại. Hôm nay là cuối tuần, chỉ làm nửa ngày, vừa nãy Đạm Dung gọi điện thông báo thảm trải sàn có, phải nhận ngay.

      “Có chuyện gì vậy?”

      “À, sáng nay em nghe Viện trưởng Thôi báo cáo trình bày trong buổi hội thảo lần trước được đưa vào tạp chí y học toàn quốc.” Mặc dù Vạn Tuế nhiệt tình cho lắm, nhưng Thôi Mộ Hoa vẫn mỉm cười lên tiếng. là con độc nhất của viện trưởng Thôi Kiến Quốc, vào viện mới được nửa năm, làm tại khoa phụ sản. Bình thường ai gặp cũng nhiệt tình chào hỏi, chỉ có chàng này, bình thản, thờ ơ, như gặp người có vai trò gì quan trọng.

      Ngay từ khi còn học, Thôi Mộ Hoa được nghe cha kể rất nhiều về Vạn Tuế. Chàng trai này sinh ra trong gia đình có truyền thống về nghề y, có tài, có đức, hơn nữa lại bộp chộp, nông nổi như các bác sĩ trẻ nay. Cộng với ngoại hình tuấn tú của , nên ngay lần gặp đầu tiên, Thôi Mộ Hoa có thiện cảm. Mấy lần liếc mắt làm duyên nhưng chỉ tiếc là cứ hờ hững. chàng nào giỏi giang mà chẳng thế! ta có điều kiện đáng để tự hào, cũng tiếc công khi phải nghĩ ra nhiều cách hơn.

      “Em đến để chúc mừng .”

      Có gì đáng chúc mừng đâu? Báo cáo của chủ yếu lên án vấn đề nay bác sĩ phân tích tình hình thực tế của bệnh nhân mà lạm dụng thuốc men, biết có bao nhiêu bác sĩ “trúng đạn”, chắc chắn phải là chuyện đáng mừng.

      “Cám ơn em.” Mặc dù có phần bực bội, nhưng do phép lịch nên Vạn Tuế vẫn cố gắng tỏ ra khách khí. Đạm Dung đường đến nhà , sợ phải đợi lâu nên Vạn Tuế nóng lòng muốn về ngay. Trong điện thoại, giọng khản đặc, nghe tiếng nên biết ốm hề .

      rất lo cho , mặc dù điều này khiến khó chịu.

      “Em nghĩ với tư cách là bác sĩ cần phải quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp, thể vì lợi ích cá nhân mà bắt bệnh nhân mất tiền oan.” Thôi Mộ Hoa cố tình lờ khó chịu của Vạn Tuế, hất mái tóc xõa ngang vai. Chiếc áo blouse trắng làm cho khuôn mặt được trang điểm nhàng của nổi bật, đoan trang hơn. tin vào quyến rũ của mình.

      Tuy nhiên, ánh mắt Vạn Tuế hề dừng lại người Thôi Mộ Hoa. kín đáo liếc chiếc điện thoại động, hành động này chứng tỏ rất vội.

      Nhưng Thôi Mộ Hoa lại vờ như để ý, tiếp tục lên tiếng: “Ba em thường với em rằng cần phải chịu khó học hỏi .”

      Vạn Tuế cau mày, thực muốn tiếp tục câu chuyện với nữa: “Bác sĩ Thôi, tại tôi có việc gấp phải .”

      “Vậy à? Em nghe hôm nay nhà vào nhà mới, gần đây em cũng có căn hộ mới muốn sửa sang, biết có vinh hạnh được đến nhà tham quan ?”

      Mặt Vạn Tuế nghiêm lại, thích con như thế: “E là tiện.”

      ngờ Vạn Tuế lại từ chối thẳng thừng như vậy, Thôi Mộ Hoa há hốc miệng, thực biết phải tiếp lời thế nào, cuối cùng đành mỉm cười, ngại ngùng : “Xin lỗi , em đường đột quá.”

      có việc gì nữa tôi trước nhé.” Vạn Tuế quay , bước nhanh qua , tiến về phía thang máy.

      Đạm Dung chật vật ôm tấm thảm trải sàn cao 1m60, đứng bên vệ đường tiểu khu Hải Bạn đợi nửa tiếng đồng hồ. Uống thuốc hai ngày mà đuổi được lũ vi khuẩn cảm, thậm chí tình trạng ngày càng nặng hơn. Vì nước mũi chảy ròng ròng, hắt xì hơi liên hồi, sợ lây sang người khác nên hôm nay còn đeo cả khẩu trang.

      Thực ra, có thể bảo Vạn Tuế đến công ty lấy thảm, nhưng cũng muốn kiếm cớ đến nhà chàng chụp ít ảnh công trình hoàn thành. Vất vả bao nhiêu như thế cũng chỉ vì cái này, sau này nhận công trình riêng cũng có thể lấy đó làm nhà mẫu.

      Lại mười phút nữa trôi qua, gió bắc thổi từng cơn khiến run rẩy. Sao bảo là sắp đến rồi cơ mà? hiểu có khái niệm về thời gian nữa?

      dựa vào gốc cây bên vệ đường, dụi dụi mũi, nước mũi chảy ra ngấm hết vào khẩu trang. Đầu nặng chân , sáng ra ngủ dậy, suýt nữa ngã trong nhà tắm. Lê lết thân hình như con mèo hen, hôm qua còn xin nghỉ nửa ngày xem nhà. Tiếc là thành công, chiều nay phải xem nhà nữa. Nhà đó cách công ty rất xa, kể cả có ưng sau này có làm cũng rất bất tiện, nhưng hôm nay là mùng tám rồi.

      biết chịu trận trong bao lâu, mắt díp lại, mãi cho đến khi có người vỗ vai, mới miễn cưỡng mở mắt ra.

      “Đứng mà cũng ngủ được à?” Đôi mắt đen lộ bên ngoài khẩu trang lờ đờ, chẳng còn chút sinh khí nào, Vạn Tuế biết nên giận hay xót xa.

      Vừa thấy chủ nhân của cuộn thảm xuất , Đạm Dung liền đẩy ngang sang cho Vạn Tuế: “ cầm lấy .” Cổ họng đau rát nên chuyện rất khó khăn, xong lại ho mấy tiếng.

      Vạn Tuế đón lấy cuộn thảm, mắt vẫn nhìn chằm chằm: “ cảm nặng lắm, khám chưa?”

      Đạm Dung liền lắc đầu: “ có thời gian.” Rồi sực nhớ ra mục đích của mình ngày hôm nay: “Bác sĩ Vạn, tôi có thể lên nhà chụp ít ảnh công trình hoàn thiện rồi ?”

      ngờ có người đến thời gian khám bệnh cũng có, tôi bái phục đấy! Này, cầm lấy!” Vạn Tuế đưa hai gói thuốc Đông y cầm tay cho rồi bê cuộn thảm lên: “Lên thôi!”

      biết hai gói thuốc đó đựng những gì? Bác sĩ Vạn gần đến cổng tiểu khu, Đạm Dung vội theo sau. Vào thang máy rồi, cảm thấy càng mệt hơn, người bẫng, phải bám vào tay vịn mới đứng vững được.

      Có lẽ chụp xong, phải về nhà ngủ giấc , chuyện chuyển nhà tạm thời cứ gác đó.

      “Keng!” Thang máy dừng lại.

      “Có cần tôi đỡ ?” Vạn Tuế túm lấy cánh tay hỏi.

      Đạm Dung ngẩng mặt lên : “Bác sĩ Vạn tưởng tôi là người tàn tật à?”

      cũng có khác gì đâu.” Vẫn chuyện được chứng tỏ còn khá tỉnh táo, Vạn Tuế buông tay rồi bước ra trước.

      Đạm Dung lắc đầu rồi theo.

      Khuôn viên trước cửa được bày các bồn cây rất gọn gàng, bên cạnh chiếc ghế chuyên dùng để ngồi thay dép có đặt chú lùn cao hơn năm mươi phân, gạch được gát bằng loại giả cổ sạch , toát lên phong cách điền viên. Chỉ góc thôi cũng thấy trang nhã, ưa nhìn, Đạm Dung mỉm cười, tỏ vẻ rất thích phong cách này.

      Vạn Tuế đặt cuộn thảm xuống, kéo tủ giày và lấy ra hai đôi dép trong nhà, mình đôi, đôi màu hồng phấn bé hơn đưa cho .

      Ý khá ràng, Đạm Dung lặng lẽ cởi giày thay sang đôi dép.

      Vạn Tuế cầm gói thuốc Đông y từ tay vào phòng, nhà có ai, vội lấy máy ảnh ra, điều chỉnh độ sáng rồi chụp mấy tấm ảnh từ các góc độ khác nhau.

      Khi xem lại ảnh chụp thấy hiệu quả được tốt lắm, và thế là lại chụp thêm mấy tấm nữa.

      “Còn đứng đần ở ngoài làm gì? Vào thôi!” Tiếng Vạn Tuế từ trong phòng vọng ra, đột nhiên Đạm Dung có cảm giác như mình làm chuyện gì vụng trộm, biết có nên xin ý kiến chủ nhà trước, được cho phép rồi mới chụp hay nhỉ?

      Bước vào phòng khách, thấy bác sĩ Vạn ở đó. Đạm Dung nhìn xung quanh, phòng ốc sạch , gọn gàng, mọi đồ dùng đều được đặt đúng vị trí.

      Gió lạnh thổi qua rèm cửa mở hé, cảm giác lạnh tê tái. Đạm Dung kìm được liền hắt xì hơi hai cái, đúng lúc Vạn Tuế từ trong bếp ra.

      “Bỏ khẩu trang ra.” Vạn Tuế bước đến, chìa ra chiếc cặp nhiệt độ.

      “Hả?” có đến khám bệnh đâu: “Tôi sốt.”

      “Thử cặp xem thế nào.” Vạn Tuế vẫn khăng khăng:” Yên tâm, khử trùng rồi, ngồi xuống.”

      Môt câu, mệnh lệnh, gặp khách hàng là bác sĩ rắc rối . Nhưng thôi cũng được, đỡ phải vào viện khám. Đạm Dung ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, bỏ khẩu trang rava2 cho cặp nhiệt độ vào trong miệng ngậm.

      Vạn Tuế bước đến, ngồi xuống bên cạnh : “Đưa tay đây!” ra lệnh.

      “Làm gì vậy?” Miệng ngậm cặp nhiệt độ nên giọng nghe , chỉ có thể trợn mắt nhìn chàng.

      “Bắt mạch.” Vạn Tuế muốn lườm lắm, lần đầu tiên khám bệnh cho người dám tỏ ra thiếu tin tưởng và miễn cưỡng như vậy.

      Đạm Dung biết mình phản ứng hơi thái quá, bèn ngượng ngùng đưa tay phải ra. Vạn Tuế với lấy cái gối ôm, đặttay lên đó, ba ngón tay chạm vào cổ tay thanh mảnh của , đầu nghiêng nghiêng, nét mặt rất chăm chú.

      Người ta thường đàn ông nghiêm túc trong công việc có sức quyến rũ nhất, Đạm Dung thể thừa nhận, lúc này, trông bác sĩ Vạn thực rất đẹp trai.

      “Khí huyết thông nên mới sợ lạnh.” Vạn Tuế dịch chuyển ngón tay bắt mạch rồi tiếp: “Tì vị hư, hư can vượng, cộng với khì huyết thông, có phải còn mắc chứng đau nửa đầu ?”

      “Hả? Ừm.” Miệng ngậm cặp nhiệt độ nên chuyện tiện, Đạm Dung gật đầu.

      “Có phải tại cảm thấy toàn thân đuối sức, cổ họng đau rát ?”

      “Ừm.” Đạm Dung cố gắng nuốt nước bọt.

      “Gan nóng gây nên, phải điều chỉnh thời gian, uống thuốc sắc, còn có tác dụng cải thiện chức năng hấp thu của hệ tiêu hóa nữa. Trông gầy như que củi ấy!” xong, Vạn Tuế lại chỉ vào miệng : “Bỏ nhiệt kế ra, xem xem bao nhiêu độ?”

      Đạm Dung liền lấy nhiệt kế ra, giơ lên xem, chẳng biết phải nhìn thế nào. Vạn Tuế hậm hực cầm lấy, giơ ra phía cửa sổ ngó. “37 độ 9, sốt . Tôi sắc thuốc cho , lát nữa uống xong, tốt nhất phải nghỉ ngơi khá lâu, nếu bệnh kéo dài đấy.”

      “Hả? phải phiền hà thế đâu?” Thuốc sắc? Bát nước đen ngòm! Nghĩ đến đây, lại thấy rùng mình. Trong thế giới của , chưa bao giờ động vào cái đó. suy nghĩ mông lung mũi đánh hơi thấy mùi thuốc sắc.

      “Nếu muốn bệnh tình xấu có thể chọn cách uống.” Vạn Tuế đứng dậy và ra bếp.

      Đạm Dung lắc lư cái đầu, quyết định chuyển sang chủ đề khác cho đỡ căng thẳng: “Bác sĩ Vạn, tôi chụp ảnh được chứ?”

      Vạn Tuế dừng lại, quay đầu liếc : “Nếu vẫn còn đủ sức cứ tự nhiên.” xong liền vào bếp.

      Đó là cho phép hay cho phép? Đạm Dung ngẩn người lát, nhìn ra thấy bóng dáng đâu nữa.

      Mặc kệ ta, việc chính của mình vẫn là hết! Đạm Dung đứng dậy, bất thình lình thấy trước mắt tối đen như mực. nhắm mắt lại định thần rồi mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn hơn. Giơ máy ảnh lên tập trung chụp ảnh, được mấy kiểu, định kéo ống zoom lại để chụp cận cảnh, tự nhiên thấy tay run rẩy, tài nào chụp được.

      quyết định chụp nữa, định vào phòng Vạn Tuế chụp thêm vài tấm, nhưng vừa bước vào gian phòng nửa mở đó, thấy trước mắt tối sầm, suýt ngã nhào. vội vàng chống tay vào tựa lưng của chiếc ghế xếp thư giãn bên cạnh rồi mò đến ngồi xuống.

      Ánh nắng hắt xuống ban công phòng ngủ, lá cây xanh mát lao xao trong gió, nhưng Đạm Dung nhìn thấy. lấy tay che mắt, đợi cho cơn chóng mắt qua . Tiếc là đợi được, vì chiếc ghế ngồi vô cùng mềm mại, quá mệt mỏi, chỉ muốn được đánh giấc, chỉ muốn được nghỉ ngơi.

      Trong lúc mơ màng thấy có người vỗ vào má . rất hậm hực, tại sao lại quấy rối giấc ngủ của ? Khẽ trở mình định mắc kệ để tâm, nhưng người đó đỡ lưng lên và đẩy về phía trước, động tác nhàng chút nào, đành phải mở mắt ra.

      “Uống hết !” giọng đàn ông ra lệnh, hóa ra là bác sĩ Vạn.

      Bát nước đen sì vẫn bốc khói nghi ngút. Thứ mùi quỷ quái sực lên mũi, ngửi thấy buồn nôn. Đạm Dung hề nghĩ ngợi mà gạt ra ngay: “ uống!” Bị đánh thức khó chịu lắm rồi, cộng với mệt mỏi trong người, giọng cáu kỉnh lạ thường.

      “Thuốc đắng dã tật.” Vạn Tuế đếm xỉa mà lại đưa thuốc vào gần miệng , ra lệnh: “Uống rồi ngủ!”

      Vì câu cuối cùng đó, Đạm Dung đành phải cắn răng làm theo. uống hơi là hết bát thuốc tay Vạn Tuế, nhưng vì lúc cuối uống vội quá nên sặc, những ho tràng mà còn nôn cả ra đất.

      “Phục vụ còn khó hơn cả trẻ con.” bàn tay Vạn Tuế đưa giấy ăn cho lau miệng, tay còn lại vội vuốt lưng cho .

      Bị tra tấn sống dở chết dở, Đạm Dung chẳng quan tâm gì nữa mà ngả luôn người ra sau, nhắm mắt lại.

      “Cởi áo khoác ra !”

      Lại mệnh lệnh, Đạm Dung cau mày kéo khóa rồi cởi áo, hoàn toàn phát ra hành vi tại của mình có điều gì bất ổn.

      Trong lúc ý thức tạm thời rời xa, có vật bông bông, mềm mại được đắp lên người, ấm quá, cảm giác vô cùng dễ chịu, khiến người ta chỉ muốn mỉm cười.

      Chắc là ốm quá nên ngớ ngẩn rồi, thế mà còn cười được. Vạn Tuế ngó nghiêng lát, mặc dù nôn ra ít thuốc nhưng sắc mặt cũng khá hơn. Sàn nhà bẩn vì thuốc vừa nôn, vội vàng lau dọn. Sau khi mọi thứ trở lại như cũ, kéo rèm cửa lại, khép cánh cửa ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ, dành gian này cho bệnh nhân nghỉ ngơi.












    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14
      Type: TTrang
      đóng cánh cửa gỗ phòng khách lại, điều chỉnh máy hút bụi ở nút nhất, hút hút lại mấy lần, đám lông tơ rụng từ thảm trải sàn được hút sạch . nhàng dịch trà kỷ ra, tấm thảm hoa văn bò sữa vừa được trải xuống, phòng khách lập tức trở nên ấm cúng hơn nhiều. Đạm Dung đúng, Vạn Tuế thể bái phục.

      Rửa tay sạch , Vạn Tuế lại cầm giẻ, bỏ dép ra rồi ngồi xuống lau rất cẩn thận.

      Chiếc túi xách để sofa vang lên tiếng nhạc, sợ làm Đạm Dung tỉnh giấc, sau khi đắn đo hồi lâu, Vạn Tuế liền lục túi và lấy điện thoại của ra bấm nút đỏ. Ai ngờ đầu dây bên kia gọi lại ngay, sợ có việc gì gấp, Vạn Tuế bèn nghe máy hộ .

      “Có phải Đạm ? Sao vẫn chưa đến? Tôi đợi nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.”

      Có hẹn ư? Vạn Tuế sầm mặt: “Xin lỗi, ấy rồi.”

      rồi? đâu? Sao bảo là đến xem nhà? ấy đâu?”

      “Xem nhà?”

      “Chứ sao nữa, Đạm muốn thuê nhà của tôi, cần gấp, muốn hôm nay phải thuê ngay. là vừa nãy có người đến xem rất ưng ý, nếu Đạm thuê, tôi cho họ thuê đấy.”

      Hóa ra là như vậy. “ tại ấy tiện nghe máy.” Ốm bất tỉnh nhân rồi, còn xem nhà gì nữa?

      “Sao vớ vẩn vậy? hẹn rồi mà lại hủy là sao, nhiệt tình đừng gọi điện đến, đồ thần kinh!” Đối phương chửi đổng mấy câu rồi hậm hực cúp máy.

      Thời nay, người ta rất dễ cáu kỉnh, Vạn Tuế cất điện thoại vào chỗ cũ rồi tiếp tục công việc làm dở.

      Lau lau lại hai lần, cuối cùng cũng cảm thấy sạch hẳn rồi. Vạn Tuế ngồi phịch xuống thảm, miệng thở phào, ai ngờ lần này đến lượt chuông cửa réo.

      Ai vậy nhỉ? vội dép vào, chạy ra mở cửa.

      “Surprise!” Tiếng reo hò rất khoa trương vang lên cùng với tiếng “bùm” lớn, giấy màu vụn bay tá lả.

      Vạn Tuế sầm mặt ngay lập tức. “Làm cái trò mèo gì vậy?” Vừa mới dọn dẹp xong xuôi, giờ giấy vụn lại rắc khắp đất, tức đến mức nổ đom đóm mắt.

      “Cái con bé này, ta bảo nó là đừng đến rồi mà.” Ba người phụ nữ đứng ngoài cửa, trong đó có người hơn năm mươi tuổi, giọng hề lộ vẻ trách móc.

      “Hê hê, hôm nay vào nhà mới mà. được nổ pháo nên con mới phụt cái đó, gia vương, nghiệp vượng, thêm người thêm của thích à? Người ta đến đây để chúc mừng mà sao nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy?” trẻ vừa phụt pháo giấy đếm xủa gì đến bộ mặt khó coi của Vạn Tuế mà lách người tự xông vào nhà.

      “Nhà tôi vào nhà mới, có cần đến cổ vũ đâu? Ê! Cởi giầy ra!” Vạn Tuế quát em . Trong nhà, đau đầu nhất là đối phó với nàng nhí nhố nhặng xị này.

      Trước lời quát của ông , con nhà họ Vạn co rúm người lại lát rồi ngoan ngoãn tháo giày ra.

      “Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa, mọi người đến để tham quan nhà mới, sao cháu lại lạnh nhạt như thế?” Bà cụ tóc bạc trắng cũng bắt đầu lên tiếng.

      Ba người phụ nữ này là ba đóa hoa vàng nhà họ Vạn: bà nội Vạn Tuế, mẹ Vạn Tuế và em . Nhân vật thứ ba này khiến Vạn Tuế đau đầu nhất.

      “Thôi, tất cả vào nhà , đừng đứng ở cửa nữa.” Bà mẹ nhàng lên tiếng, Vạn Tuế đành phải mở cửa cho họ vào.

      Lúc này, tiếng em Vạn Tuế la lớn trong phòng: “Wow, nhà làm đẹp thế! Wow wow, em thích cách bài trí này! Mẹ, con thích ở đây, con muốn được ở đây!”

      Giọng lanh lảnh, chói tai đến mức khiến gân xanh trán Vạn Tuế . Đột nhiên sực nhớ ra Đạm Dung ngủ trong phòng, giật nảy mình, vội chạy vào đó. Ai ngờ vẫn chậm bước, em mở cửa ra và ngay sau đó là tiếng hét long trời lở đất.

      “Á á, mẹ ơi! Phòng giấu con nè!”

      Thực ra Đạm Dung tỉnh giấc ngay từ lúc chuông cửa réo. mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, nhìn thấy xung quanh tối om, định ngủ tiếp. Ai ngờ vừa trở mình gió lạnh bên ngoài len vào chiếc chăn lông ấm áp, khiến gần như tỉnh hẳn. Sau đó, tiếng pháo giấy nổ rất lớn khiến sợ đến mức người như nảy lên, hết hẳn cơn buồn ngủ.

      Đầu còn đau như lúc trước nữa, mũi cũng dễ thở hơn, mang máng nhớ mình uống bát thuốc rất đắng, hình như còn nôn nữa, sau đó lăn quay ra ngủ bất tỉnh nhân . Lấy tay túm tóc, cảm thấy rất hối hận về hành vi ngủ vạ ngủ vật tùy tiện của mình. Mặc áo khoác vào, lúc gấp chăn nghe thấy bên ngoài có tiếng trẻ liến láu ngớt, hóa ra là nhà chàng cũng có khách.

      thể cứ thế này mà lò dò ra được. Máy ảnh đặt ở chiếc ghế bên cạnh , cầm lên, băn khoăn biết nên kiếm cớ như thế nào cửa bật mở. trẻ đâm sầm vào , hai người nhìn nhau mấy giây, đối phương kìm được mà hét lên trước: “Á á, mẹ ơi! Phòng giấu con nè!”

      Tiếng hét long trời lở đất đó bị Đạm Dung mặc nhiên coi là tiếng ồn, lấy tay bịt tai lại, gạt mọi tiếng ồn ra ngoài.

      Sau tiếng hét đó, có hai người phụ nữ khác xông vào, ba người với sáu con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm.

      Đạm Dung cũng hơi cuống, biết phải xử trí thế nào.

      “Mọi người đừng bất lịch như thế được ?” Vạn Tuế bước đến, đứng phía sau, do cao hơn mọi người nửa cái đầu nên nhìn vẻ mặt Đạm Dung trong giây phút này. Lúc đó hơi tò mò, đứng trước sáu con mắt như đèn pin kia, đối phó thế nào?

      “Cháu ? Cháu là bạn của thằng Tuế à?” Người đầu tiên lên tiếng là bà nội Vạn Tuế, bà rất phấn chấn, bàn tay nắm thành nắm đấm khẽ run rẩy,. Tuyệt quá, cuối cùng cu Tuế có người .

      “Mẹ, mẹ đừng làm cháu ấy sợ. Cháu à, mọi người có làm phiền hai đứa ?” Mẹ Vạn Tuế cũng xúc động kém.

      “Mẹ ơi, vừa nãy cửa đóng, biết chị này có phải mặc quần áo trong đó nhỉ?” con ghé sát vào tai người mẹ , nhưng tiếng lại to đến nỗi Vạn Tuế đứng ở đằng sau cũng phải đưa mắt lườm.

      Đứng trước đòn tấn công đầy tò mò của ba người phụ nữ, Đạm Dung có thể hiểu hào hứng thái quá của họ xuất phát từ đâu. liếc bác sĩ Vạn cái, ý trách lời. Đường đường là đấng nam nhi mà chịu làm, lại thích làm gay, chẳng trách mọi người trong nhà lại lo lắng như vậy. Nhưng có ý định thõa mãn trí tưởng bở của họ.

      “Cháu chào bà và , cháu là Đạm Dung – người thiết kế cho căn hộ này, vừa nãy cháu chụp hình trong đó.” Đạm Dung giơ chiếc máy ảnh cầm tay lên để tăng thêm độ tin cậy.

      “Chụp ảnh có cần đóng cửa ?” em Vạn Tuế hỏi vặn lại.

      “Mình chụp hình ảnh khi đóng cửa.” Đạm Dung dối mà mặt đỏ, tim run.

      “Mẹ có tin ? Bà có tin ?” em Vạn Tuế hết nhìn mẹ lại nhìn sang bà, hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, biết phải phán đoán thế nào.

      Vạn Tuế liền đẩy ngay em ra, lạnh lùng : “Chỉ có ngươi là năng lung tung, hôm nay ấy mang thảm đến cho ta, tiện thể chụp ít ảnh công trình hoàn thiện, việc này có gì đáng thắc mắc đâu?”

      Em Vạn Tuế loạng choạng hai bước, lấy tay xoa xoa cánh tay, ấm ức dẩu môi: “Tại chứ còn tại ai nữa? Ai bảo bình thường tránh con như tránh hủi? Hôm nay tự nhiên thấy ở cùng phòng với chị thiết kế này, cách công minh là con bị mang tiếng.”

      “Ta cho rằng ở cùng phòng với con xảy ra chuyện gì, đó là do suy nghĩ của nhà ngươi quá tầm thường.” Vạn Tuế khoanh tay trước ngực, đầu ngẩng rất cao.

      em cứng họng, từ lâu đoán trai mình lệch lạc giới tính, bây giờ đứng trước mặt tiền bối mà cũng hề nể nang, năng bỗ bã như thế. chiếm được thế thượng phong trong cuộc chiến đấu khẩu, em đảo mắt vòng rồi bước đến trước mặt Đạm Dung, hai tay nắm thành nắm đấm cụng lại với nhau, tỏ vẻ lấy lòng: “Chị ơi, ngôi nhà này là do chị thiết kế hả?”

      Đạm Dung liền gật đầu.

      Mắt em sáng lên, lộ vẽ ngưỡng mộ: “Wow! Chị giỏi đấy! Mẹ, đợt trước con đòi học thiết kế, học y nữa cơ mà.”

      bé quay lại nũng nịu với bà mẹ sau lưng, liền bị bà Vạn Tuế lườm cho cái.

      “Học y có gì là xấu đâu? Cái con nhóc này.”

      Gia đình này chuyện trò với nhau rất lạ, người mắng người la, ồn ào hết chỗ , nhưng lại có cái gì đó rất thân mật. Chắc là trẻ này rất được chiều chuộng, vẻ ngây thơ, thích làm nũng toát ra từ con người bé, đáng ghét nhưng Đạm Dung vẫn cam thấy xa lạ.

      “Bác sĩ Vạn, tôi chụp ảnh xong rồi, có việc gì nữa tôi về trước nhé.” Trong đầu Đạm Dung vẫn canh cánh chuyện xem nhà, đồng thời cũng biết nên ở đây lâu nữa.

      “Í? Cháu , nghe giọng cháu như là bị cảm đúng ?” Bà nội Vạn Tuế liền nắm lấy tay , chẳng chẳng rằng mà bắt mạch ngay. “Haizz, khí huyết thông, gán nóng đấy.”

      Chẳng lẽ người làm nghề y đều như vậy ư, động tí là đòi bắt mạch cho người khác? Người Đạm Dung cứng đơ, quen tiếp xúc da thịt với người lạ.

      “Tuế khám cho bé chưa? Phải uống mấy thang thuốc mới được.” Bà nội Vạn Tuế buông tay ra, ngẩng đầu lên hỏi Vạn Tuể.

      Vạn Tuế liền mím môi: “Uống thang rồi, giờ chắc là khá hơn rồi chứ?”

      Bà nội Vạn Tuế khịt khịt mũi, đột nhiên cười đầy ý: “Cháu còn nhiệt tình sắc thuốc cho người ta nữa hả?” đơn giản! Suy nghĩ này khiến bà cụ muốn hét lên.

      Bị bà cụ tinh tường nhìn thấy, nét mặt Vạn Tuế lộ vẻ ngại ngùng, bước đến nắm cổ tay Đạm Dung, thản nhiên dắt ra phòng khách, ngay trước mặt bá quan văn võ, : “Vừa nãy điện thoại của đổ chuông hai lần, tôi sợ làm tỉnh giấc nên nghe hộ . Ông chủ nhà đó nhà ông ấy cho người khác thuê rồi, bảo đừng đến nữa.”

      “Sao lại thế được?” Đạm Dung ghét nhất là người giữ chữ tín, vì thế cũng để tâm đến việc Vạn Tuế tự ý nghe điện thoại của .

      phải chuyển nhà gấp à?”

      “Ừm, phải chuyển trước ngày mai.”

      “Tôi có ý tường, biết có chấp nhận ...” Vạn Tuế ngần ngừ lát. Ý tưởng này cũng vừa nảy ra trong đầu , biết mình quyết định như thế có gì bất ổn . Nhưng câu của em ban nãy khiến sởn gai ốc.

      “Ý tưởng gì?”

      “Tôi...”

      “Nè! Hai người thầm gì đấy?” Đột nhiên em Vạn Tuế thò đầu ra giữa hai người nghe trộm.

      Vạn Tuế chống tay lên huyệt thái dương, thực thể lý giải, hai nàng tuổi tác tương đương, tại sao người ta điềm đạm, chín chắn, còn em mình như con choi choi. Với tính cách này làm sao sau này làm bác sĩ được?

      Đạm Dung cũng cảm thấy cơ mặt co giật, bên cạnh có những người như thế, ngại lạ, rất dễ quen. Thế nhưng lại có cách gì để ghét ta.

      , vừa nãy em với mẹ rồi, mẹ đồng ý cho em ở đây lúc nghỉ đông!”

      Đây chính là điều mà Vạn Tuế hãi hùng nhất, nghiêm mặt phản đối: “Ta đồng ý!”

      “Tại sao? Nhà rộng thế này, mình lẻ loi à?”

      Kiếp này, điều sợ nhất là lẻ loi! “ có phòng!”

      “Còn hai phòng trống nữa cơ mà!” Mẹ Vạn Tuế ngó nghiêng ở phòng ngủ phụ đột nhiên vọng lại.

      Vạn Tuế quay sang nhìn Đạm Dung chằm chằm rồi thốt ra từng chữ : “ phòng là phòng làm việc, có giường. Phòng kia là phòng ngủ phụ, ta chính thức cho Đạm Dung thuê rồi!”








    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 15
      Type: TTrang
      câu bình thản nhưng sức công phá rất lớn, vì làm nổ tung bốn cái đầu của bốn người phụ nữ. Mẹ Vạn Tuế ngạc nhiên đến nỗi suýt ngã nhào. em làm ra bộ bị tổn thương nặng nề. Cuối cùng, bà nội vẫn là người trấn tĩnh hơn cả. Bà kéo hai người kia , cách mĩ miều là tham quan các phòng, nhưng thực tế là triệu tập cuộc họp kín.

      “Trước khi đưa ra quyết định này, bác sĩ Vạn phải được đồng ý của đương chứ nhỉ?” Đợi tam bảo nhà họ Vạn vào phòng ngủ chính rồi, Đạm Dung mới chất vấn kẻ vừa đưa ra lời phán quyết. đoán chắc chắn phải chàng hảo tâm giúp mình. Với tư cách là bên bị lợi dụng, có quyền được nắm bắt vấn đề.

      “Tình hình khá đặc biệt. Hơn nữa, tại, chốc lát rất khó tìm nhà, tôi cũng ngại khi cho ở tạm thời gian tại đây, sau Tết chuyển cũng được.” Hồi đầu thiết kế phòng này, chỉ lo nhiều phòng trống quá rắc rối, quả nhiên sai! Chỉ cần qua kỳ nghỉ đông, mọi thứ yên ổn trở lại. Đằng nào nàng này cũng chẳng có tình ý gì với , ở cùng nhà với ta lo bị em quỷ sứ kia quấy phá.

      Vốn là Vạn Tuế dùng suy nghĩ này để thuyết phục chính mình, nhưng hiểu sao tự nhiên trong lòng lại cảm thấy buồn buồn.

      “Mỗi người tự kiếm cái mình cần hả?”

      “Thế nên ý của bác sĩ Vạn là tôi tạm thời ở đây đôi tháng, sau Tết lại biến ư?”

      “Lẽ nào thích ở dài à?” Nét mặt Vạn Tuế lộ vẻ nghi ngờ.

      Đạm Dung cười chua chát, tội gì phải hành hạ mình? Tập trung tìm nơi cho yên ổn chẳng tốt hơn à?

      Nhưng rồi lại nghĩ, mấy ngày nay vì tìm chuyện nhà mà sắp kiệt sức rồi. Đây cũng được coi là cách giải quyết tồi, mỗi người tự tìm kiếm cái mà mình cần, hơn nữa... ta là Gay!

      “Hai tháng... Đúng là tôi phải cảm ơn Thượng đế vì giúp đỡ của bác sĩ Vạn mới phải, dù gì phải ai cũng có cơ hội ở nhà mới.” Giọng thể là vui hay buồn mà chủ yếu là phục tùng và chấp nhận. “Về tiền thuê...”

      “Trước đó phải trả bao nhiêu bây giờ cũng trả tôi từng đó. Ngoài phòng ngủ phụ, phòng khách, nhà vệ sinh chung, bếp, các gian chung này có thể dùng, những chỗ khác là chốn riêng tư của tôi, tuyệt đối được bước vào. Hơn nữa, cũng biết tôi là người ưa sạch , nhà cửa được để bẩn, thế nên tuyệt đối được đưa ai về nhà. Chỉ có như vậy thôi!”

      Đạm Dung nhìn Vạn Tuế chằm chằm, đếm thầm xem ta đưa ra bao nhiêu điều kiện. phải là kẻ tham lam, căn phòng mà ở, giường là nơi ngự nhiều nhất, những chỗ khác rất ít khi động đến. Thế nên luôn có cảm giác rằng mình có nhà, cầu đối với chỗ ở của rất đơn giản, chỉ cần gần công ty, môi trường quá tệ là được. nay ta đặt ra nhiều quy định như vậy, chẳng giống gì lời mời. biết trong mắt Vạn Tuế, cách đối nhân xử thế của như thế nào, nhưng nếu nghi ngờ tốt nhất nên dây vào.

      “Tôi nghĩ...”

      “Nếu có vấn đề gì tôi thảo bản hợp đồng. Giấy trắng mực đen, liệt kê hết mọi điều khoản để sau này đỡ phải tranh cãi!”

      Chỉ có hai tháng mà vẫn phải thảo hợp đồng, ràng là chàng Vạn Tuế này rất yên tâm, nhưng lại nhất quyết chịu cho em đến ở. Đạm Dung muốn cười nhưng thể cười ra thành tiếng. Với những kẻ siêu rắc rối như chàng tốt nhất nên tránh xa. “Bác sĩ Vạn, rất cảm ơn lòng tốt của , tôi là người rất tùy tiện, lối sống cũng ba vạ. Sống chung mái nhà với người lạ gây ra rất nhiều điều bất tiện cho , tốt nhất là nên miễn cưỡng, sau này lại khó ăn . Xin lỗi, tôi còn có việc nên phải về .”

      ...” ngờ lại từ chối căn hộ tuyệt vời như thế này, Vạn Tuế sững sốt đến nỗi ra được lời nào, chỉ biết trân trân nhìn đứng dậy xách túi.

      “Ấy? Cháu Đạm chuẩn bị về à?” Bà nội Vạn Tuế từ trong phòng ra, phát Đạm Dung chuẩn bị về liền bước nhanh đến.

      Đạm Dung lịch gật đầu.

      Bà nội Vạn Tuế dừng lại trước mặt , hỏi rất thân thiết: “Cháu Đạm tên đầy đủ là Đạm Dung đúng ? Vậy gọi cháu là Tiểu Dung nhé. Bao giờ Tiểu Dung chuyển đến đây ở?”

      “Cháu …”

      “Ngày mai ấy chuyển đến!” Từ nãy Van Tuế vẫn đứng ngẩn người, giờ kịp thời tiếp lời bà nội và nhanh chóng bước đến bên cạnh Đạm Dung, kéo vào phòng ngủ phụ. “ xem phòng của trước nhé?”

      ra sức đưa mắt ra hiệu cho Đạm Dung, khẽ chống cự, liền ghé sát vào tai : “Tiền thuê nhà giảm nửa!”

      Đạm Dung hơi sững lại rồi bước theo .

      Bà nội Vạn Tuế đứng đằng sau nhìn thấy thái độ thân mật của hai người, liền cười móm mém: “ , Tuế xem ấy còn cần gì nữa chuẩn bị giùm.”

      Vạn Tuế đâu có để ý đến nhiệt tình của bà mà chỉ kéo Đạm Dung tránh vào phòng ngủ phụ. Quay lại thấy bà nội vẫn đứng ở đó cười tủm tỉm nhìn theo bọn họ, bực quá liền đóng sầm cửa lại.

      “Bác sĩ Vạn, làm gì vậy?” Đạm Dung khoanh tay trước ngực, chờ đợi lời giải thích hợp lý của .

      Vạn Tuế giơ hai tay lên đầu hàng: “Tiền thuê giảm nửa, ngoài ra, trừ phòng của tôi, mọi thiết bị trong nhà, có thể sử dụng thoải mái, như thế được chưa?”

      “Vấn đề phải là tiền thuê!” muốn sống trong cảnh ngày ngày phải nhìn sắc mặt người ta, và còn điều nữa là với gã mắc hội chứng sợ vi khuẩn như chàng, sợ mình chịu nổi.

      còn điều gì băn khoăn nữa? xem ,ở đây cần cái gì là có cái đó, và tất cả đều được thiết kế theo sở thích của ,  làm sao có thể tìm được môi trường sống lý tưởng như thế này? bảo sống ba vạ, sao, ngoài phòng của , những chỗ khác cứ để tôi dọn dẹp, chỉ cần đừng bày bừa là được. Hay là sợ tôi có hành vi gì bất chính với ? Việc này có thể hoàn toàn yên tâm! Tôi sẵn sàng lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tuyệt đối làm bất cứ việc gì tổn hại đến thanh danh của .”

      nam quả nữ sống chung nhà, chắc chắn bị ra vào, bác sĩ Vạn nghĩ là tôi bị mang tiếng à?” Nghĩ đến tâm huyết mà mình bỏ ra cho căn nhà này, Đạm Dung bắt đầu dao động.

      “Ha! ...” Vạn Tuế tức muốn phát điên: “Tôi ngờ lại là kẻ bảo thủ như vậy!”

      “Có lẽ là như thế, ai mà biết được.” nhún vai, cười mím chi cọp. chàng cáu phải thong thả , tóm lại là để cho chàng được làm điều ta muốn, ai bảo ta bá đạo như vậy, tiền trảm hậu tấu.

      Điện thoại trong túi xách đổ chuông, quay , lấy điện thoại ra: “Có việc gì vậy?”

      “Tiểu Dung, gay rồi! Vừa nãy mụ chủ nhà đến bảo tối nay bọn mình phải chuyển luôn.” Người gọi điện thoại là Linh Lung.

      “Sao bảo là trước mùng mười?”

      “Mụ ấy bảo sáng mai có người đến lấy nhà, ngươi tìm được chỗ ở chưa?”

      Đạm Dung vân vê cằm: “Chưa!”

      “Làm thế nào bây giờ? Ta chuyển đồ rồi, ngươi ở đâu vậy? Hay là tối nay ngươi đến chỗ ta và ông Tuấn ở đêm.”

      “Ngươi cứ lo cho ngươi , đừng quan tâm đến ta.” Đạm Dung thở dài rồi ngắt máy.

      “Xem ra buộc phải đến đây rồi!” Điện thoại vọng tiếng ra ngoài, Vạn Tuế đứng bên cạnh nghe mồn cuộc chuyện của bọn họ. Miệng lộ ý cười, vẻ rất vui mừng trước đau khổ của người khác.

      Đạm Dung thèm đếm xỉa đến Vạn Tuế, mở danh bạ điện thoại ra tìm số của Dư Thái Quân rồi bấm máy.

      “Sư muội, có chuyện gì vậy?” Tiếng sư huynh vui vẻ vọng lại.

      Đạm Dung lấy ta che điện thoại, tránh mấy bước mới thào: “Sư huynh, muội đến nhà huynh ở tạm đêm được ?”

      “Hả? Tại sao?”

      “Muội giải thích sau, chỉ cần trả lời là được hay thôi.”

      “Ờ... muội à, tiện cho lắm!”

      “Darling...” Đúng lúc giọng đàn ông cất lên. “Xong chưa?” ràng là điện thoại bị giật, nhưng Dư Thái Quân lấy lại được ngay: “Sư muội à, tại huynh có thời gian, có gì trao đổi sau nhé.”

      Cuộc gọi bị ngắt giữa chừng, Đạm Dung sầm mặt cất điện thoại vào túi xách.

      đến chỗ Dư Thái Quân mà sợ bị người ta ra vào sao?” Vạn Tuế nhếch mép cười với vẻ coi thường. Lại còn giả bộ thanh cao? Cho , có thêm tiền người ta cũng chẳng cần, đúng là tự chuốc lấy tẽn tò.

      Đạm Dung gì mà bước ra mở cửa phòng.

      Tam bảo nhà họ Vạn ngồi sofa xem ti vi thấy Đạm Dung ra, bà nội Vạn Tuế liền đập tay vào vị trí gần mẹ Vạn Tuế : “Tiểu Dung, cháu ngồi đây ăn táo .”

      Cứ như quen từ rất lâu, Đạm Dung liền lắc đầu: “Cháu phải về ạ.”

      “Sao vội thế?” Bà nội Vạn Tuế đứng bật dậy: “Hôm nay vào nhà mới, cháu ăn tối cùng cả nhà luôn nhé, tiện thể cũng muốn chúc mừng cháu chuyển đến.”

      ấy phải về thu dọn đồ đạc mà bà.” Vạn Tuế đứng sau tiếp lời luôn.

      Đạm Dung ngoái đầu định cảnh cáo chàng đừng phát ngôn linh tinh lại bị Vạn Tuế trợn mắt lừ, bực lắm, liền bán đứng chàng luôn: “Cháu tìm được chỗ ở rồi nên làm phiền bác sĩ Vạn nữa.”

      “Hả? ạ?” em Vạn Tuế mừng quýnh.

      Vạn Tuế liền sầm mặt: “Mừng cái con khỉ, người ta chỉ đùa với nhà ngươi thôi.” Rồi khoác vai Đạm Dung, đẩy ra vườn cảnh trước cửa nhà, hạ giọng năn nỉ: “Thôi giúp mà, tiền thuê nhà trả cũng sao, bây giờ về thu dọn hành lý rồi chuyển đến ngay cho tôi.”

      “Bác sĩ Vạn làm thế khác gì chó cùng cắn dậu?” Đạm Dung nghiêng đầu bắt chước vẻ mặt của Vạn Tuế lúc nãy, khóe mép nhếch lên nhìn rất muốn đánh.

      thích thế nào cứ !” sắp phát điên rồi. Chỉ cần em Tiểu Ma Vương chuyển đến đây chắc chắn sau này ăn ngon, ngủ yên.

      “Thế tôi đành phải miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Giọng Đạm Dung vẫn rất ngứa lỗ tai.

      “Đừng có mà được lợi còn già mồm!” Vạn Tuế nghiến răng ken két gầm khẽ, kiếp này chưa bao giờ phải bấm bụng cầu toàn như thế bao giờ.

      Đạm Dung kìm được liền phì cười, chiếc răng khểnh lộ ra khiến vô cùng đáng .

      “Còn cười nữa hả?” Vạn Tuế hậm hực vỗ đỉnh đầu , tâm trạng căng thẳng tự nhiên thoải mái hẳn lên. So với Tiểu Ma Vương, vẫn thích hơn.

      Thích?

      sững lại.

      Cái từ này khiến người ta thực cảm thấy khó chịu.

      Khó khăn lắm mới nhịn được cười, Đạm Dung khịt khịt mũi rồi phất tay rất tùy ý: “Tôi về .”

      “Đợi điện thoại của tôi nhé.” Vạn Tuế làm động tác gọi điện thoại.

      “Ừm.”

      Sau khi đóng cửa lại, Vạn Tuế phát ra điều rằng tâm trạng của mình chưa bao giờ thoải mái như lúc này, muốn truy tìm nguyên nhân, hoặc cũng có thể là thích , tóm lại là cảm giác này tệ, đối với này, thực ghét chút nào.

      “Tuế à, cháu cười lén cái gì đấy?”

      Tiếng bà nội vang lên bên tai, nụ cười môi Vạn Tuế lập tức tắt ngấm. cười lén, và cũng cười lén, mà là cười ! khẽ hắng giọng hai tiếng, nghiêm mặt : “Bà ạ, chắc là bà già nên hoa mắt thôi!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :