1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu thư, anh là đàn ông sao? - Tô Lưu (5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 12. Xem thường

      Editor: TTX

      Lâm Mạt Nhiên luôn suy nghĩ, tên Kỉ Vân Khởi này lúc nào cũng những lời ác độc như vậy, rốt cuộc đời này liệu có mấy người có thể chịu được . lại có thể bình an vô sống tới tại mà còn nguyên vẹn nhân khuông cẩu dạng, quả chính là kỳ tích trong lịch sử nhân loại. Chiếu theo trình độ chanh chua đến đáng đòn kia của , hẳn là phải sớm bị người dân Mỹ tính tình nóng nảy nghiền nát làm bánh bột ngô nhân thịt rồi mới đúng chứ.

      Đáng tiếc, dù xem thấu bản chất của Kỉ Vân Khởi nhưng lại xem cấp độ chịu đựng của mọi người đối với sắc đẹp. Kỉ Vân Khởi dựa vào khuôn mặt của mình, chẳng sợ loại lời đáng đánh đòn, cũng khó khiến người khác đối với xuống tay. Tự tay hủy món đồ xinh đẹp, thực ra là khảo nghiệm về lý trí cực lớn đối với con người.

      Trơ mắt nhìn sắc mặt Chu Hi chuyển dần từ trắng sang hồng, từ hồng sang xanh, đến cuối cùng chính là khuôn mặt đầy mây đen, muốn khóc khóc được, muốn mắng cũng mắng xong, vẻ mặt táo bón nghiêm trọng. Lâm Mạt Nhiên khỏi tỏ vẻ thông cảm sâu sắc.

      vốn tưởng rằng, sau khi Chu Hi biết được Kỉ Vân Khởi là đàn ông, theo lẽ thường hẳn là phải giận tím mặt để che giấu xấu hổ của bản thân, cứu vãn chút mặt mũi. Nhưng Chu Hi lại biểu quá mức ngoài dự kiến của . Trải qua khiếp sợ ngắn ngủi lúc ban đầu, vị này liền tự xưng là tinh giới IT tiền lương năm con số, biểu ra đầy đủ năng lực thích ứng và cường độ chịu đựng của trái tim của bản thân , lại có thể thở ra hơi dài, sau đó lưng lên cốc nước bàn uống hơi hết nửa cốc nước, liền đứng dậy xin lỗi : "Ngại quá, xem ra tôi nhận sai người, Kỉ, Kỉ, à, tôi hẳn phải gọi Kỉ mới đúng, là có lỗi, xin lỗi."

      Thời điểm Chu Hi đến ba chữ " Kỉ"*, vẫn nhịn được mà có chút lắp bắp, Lâm Mạt Nhiên nghe xong cũng phải thay lau mồ hôi lạnh. Nhìn ra được, người này cố khắc chế chính mình, để tránh phải luống cuống, thế nhưng lại thuận tay cầm cốc nước của Lâm Mạt Nhiên uống mà uống, xem ra trong lòng cũng thực bối rối.

      * 纪小姐 : Kỉ tiểu thư ( Kỉ)

      Chu Hi lòng đầy hoảng loạn bị tên Kỉ Vân Khởi ba phải cái nào cũng được kia cười đến mức hoảng sợ mà trốn . Nhìn bóng dáng chạy trốn kia khiến Lâm Mạt Nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, giống như lâu trước đây, chính cũng từng bị nụ cười như thế này của Kỉ Vân Khởi dọa chạy mất dép. Tên Kỉ Vân Khởi này luôn thích như vậy, ở bên cười tủm tỉm mà nhìn chăm chú vào người khác, khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Phảng phất như chỉ là người ngoài cuộc, nhưng hết lần này đến lần khác kẻ khiến người khác xấu hổ lại ai khác ngoài .

      Lâm Mạt Nhiên mới rồi còn cảm thấy, Chu Hi là loại người ngu ngốc lại bị Kỉ Vân Khởi xoay quanh như vậy, tại thế này mới phát , hóa ra chính mình cũng ngu ngốc, bất tri bất giác mà nhảy vào bẫy của . ràng cả hai đều là đương , nhưng Kỉ Vân Khởi này lại có bản lĩnh biến mình thành người ngoài cuộc, liền ở bên nhìn đối phương xấu mặt.

      Trong lúc nhất thời, Lâm Mạt Nhiên đối với đối tượng xem mắt Chu Hi có nhân phẩm được tốt lắm này lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.

      Sau khi Kỉ Vân Khởi tiễn bước tên đáng ghét Chu Hi kia xong, cũng vội ngay, lại chậm rì rì ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa bàn, tiếp tục giải quyết đồ ăn trước mặt. Lâm Mạt Nhiên thấy thế, cười khổ : “Đều lạnh cả rồi, còn ăn cái gì? rất đói sao, vừa xong phải là phải ngay sao?”

      “Tôi nhìn giống người khó tính như vậy sao? Tôi chịu hết nổi đối tượng mà muốn xem mắt rồi. Huống chi ta cũng chỉ là miếng sườn cừu bị nguội.”

      “Được rồi, vậy từ từ ăn, tôi trước”.

      Lâm Mạt Nhiên mất hết khẩu vị, còn thèm ăn.

      “Sao, chịu được? Tôi nhớ còn chưa ăn cơm chiều mà. Ở đây nghe có thịt cừu, có muốn ngồi xuống ăn chút ?”

      Lâm Mạt Nhiên cũng ngồi xuống ăn xong cùng Kỉ Vân Khởi. Sao lại có thể biết nhược điểm của đến vậy, lần nào cũng lấy thức ăn ngon ra mà dụ dỗ , khiến ý chí của lập tức sụp đổ. Phải biết rằng, trời sinh là người có tính nhẫn nại kém, nếu , cũng để mình tự phóng túng cân nặng như thế.

      Nhìn thấy trền bàn ăn còn thừa lại ít mì sợi, nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, mông lại lần nữa đặt xuống ghế, cười gượng : “Thôi được rồi, tôi lại ăn thêm chút cũng được. Tôi xem hình như đợi người, liền ngồi đây lát đợi cùng .”

      Kỉ Vân Khởi thấy nghĩ đằng
      [​IMG]

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 13. Tâm loạn

      Editor: TTX

      Lâm Mạt Nhiên mang theo bụng buồn bực về nhà. Vào đến nhà, mẹ Lâm từ góc nào đó đột nhiên nhảy ra, hai mắt phát sáng, mặt viết hai chữ 'bát quái', để con kịp cởi giày ra, liền lôi đứng dậy mà dò la: “Thế nào, gặp được sao?”

      “Gặp được.”

      “Cảm thấy thế nào, đẹp trai ?”

      đẹp trai” Lâm Mạt Nhiên thực cầu thị. ra bộ dáng của Chu Hi cũng coi như đoan chính, đáng tiếc rằng có cái tên đẹp trai thái quá Kỉ Vân Khởi ở bên cạnh làm nền đàn ông bình thường cũng đều biến thành phân chó hết. Nếu mặt mũi Chu Hi đẹp trai thực ra cũng phải là oan uổng ta. Huống chi, ta làm ra chuyện kia càng khiến ta trông khó coi hơn.

      Mẹ Lâm nghe con trả lời xong cũng tức giận, lời thấm thía: “Này, con cũng đừng soi mói quá, muốn tìm người đàn ông giống như chồng của chị Bội Bội con cũng chỉ có thể ngộ mà thể cầu. Đàn ông thôi mà, vẻ ngoài cũng phải là quan trọng nhất, vô dụng quá là tốt rồi, nhìn lâu cũng thành quen mà, xấu hay đẹp cuối cùng cũng biến thành thuận mắt hết thôi. Chu Hi này có công việc tốt, thu nhập cũng tệ, thế này là được rồi.”

      Lâm Mạt Nhiên nghe mẹ mình liền nghĩ ngay đến lời của Kỉ Vân Khởi . Tên kia bộ dáng tệ, nghĩ rằng đối với vẻ ngoài quan tâm, cũng biết lời có phải là lời lòng hay , hay cũng chỉ là thuận miệng bịa chuyện mà thôi.

      Ba Lâm nghe được động tĩnh liền từ trong phòng ra, gặp mẹ con hai người đứng đó chuyện phiếm, nhịn được xen miệng : “Tiểu Nhiên, cơm chiều ăn ngon ? Sao rồi, đối phương nhân phẩm như thế nào?”

      Lâm Mạt Nhiên còn chưa trả lời mẹ Lâm cướp lời, đáp: “Khẳng định là nhân phẩm có vấn đề, dì út nó giới thiệu, nhất định hỏi thăm tốt rồi. Đứa này tệ, tuổi còn trẻ mà có công việc tốt, lương cao, nhân phẩm khẳng định cũng tốt.”

      “Kiếm được bao nhiêu tiền có liên quan gì đến nhân phẩm?” Ba Lâm bưng ly trà, biểu đạt ý kiến: “Dạo gần đây mấy thằng con trai trẻ tuổi ý mà, nhiều đứa làm ra tiền nhiều nhưng nhân phẩm cũng kém nhiều, chúng ta phải từ từ chọn, thiếu tiền có thể kiếm, nếu gặp phải đứa nhân phẩm tệ về sau Tiểu Nhiên nhà mình phải chịu khổ.”

      Mẹ Lâm tiến lên đập cánh tay chồng mình cái, hạ giọng : “Ông linh tinh cái gì vậy, khó khăn lắm con mình mới đồng ý xem mắt, ông cứ như thế mà tạt cho nó gáo nước lạnh, định đem nó dọa chạy hả? Thế này mới xem được mặt, là người tốt hay người xấu làm sao mà ràng được, chủ yếu là cần phải tiếp xúc rồi từ từ quan sát, ông gấp cái gì.”

      Mẹ già hạ giọng chuyện nhưng lại làm như vô tình mà để lời bay đến lỗ tai của Lâm Mạt Nhiên, cũng lười phản bác, nghĩ rằng mới gặp lần mà nhân phẩm của Chu Hi này như thế nào cũng lộ ra rồi. Người tốt hay người xấu biết, nhưng nhìn thấy đẹp nhìn chằm chằm là thực. Tuy Kỉ Vân Khởi xinh đẹp nhưng cũng thể vừa thấy mặt liền lập tức đá bay đối tượng xem mắt qua bên, rồi lại xum xoe với bạn chứ, có chút lễ phép căn bản nào.

      May gặp phải Lâm Mạt Nhiên cùng ta so đo, ta mà gặp phải người khó tính, chừng người ta sớm trở mặt mà bỏ . biết chừng còn có thể hắt thẳng cốc nước giúp ta rửa mặt luôn đó.

      Có điều về loại chuyện này, Lâm Mạt Nhiên cũng lười , tùy tiện vài câu với mẹ mình cho có lệ, liền lấy cớ hơi mệt muốn về phòng nghỉ ngơi. Chu Hi này, lúc quá vội, cũng chưa về sau có muốn gặp lại nữa hay .

      Phỏng chừng lấy trình độ háo sắc của ta chắc tìm mỹ nữ khác, rảnh lãng phí thời gian người .

      Như thế cũng tốt, nếu chính mở miệng cự tuyệt, chắc phải nghe mẹ mình cằn nhằn cả ngày mất. Nếu đối phương đưa ra lời muốn tái gặp lại giúp giảm ít phiền, vừa lãng phí thời gian xã giao, lại có thể chặn miệng mẹ mình. Có điều, lấy hiểu biết của Lâm Mạt Nhiên về mẹ già nhà mình, bà kiểu gì cũng phải dong dài vài câu, biết làm nũng, có sức quyến rũ, mê hoặc được đàn ông. Dạo này, phụ nữ cũng khó sống, giỏi quyến rũ đàn ông bị mắng thành hồ ly tinh, hiểu phong tình cũng bị mọi người khinh thường.

      Lâm Mạt Nhiên vừa tắm vừa nghĩ linh tinh, hiểu sao lại nghĩ đến Kỉ Vân Khởi. Mỹ nữ kia gọi là Úc Thù, hôm nay là lần thứ hai gặp. này bộ dạng rất được, giống Kỉ Vân Khởi vân đạm phong khinh, nhưng lại
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14. Đá bóng

      Editor: TTX


      Lâm Mạt Nhiên thực thể tin được những gì mà lỗ tai mình vừa nghe thấy, còn tưởng rằng mình ăn sáng chưa đủ no nên bị tụt huyết áp, cho nên ảnh hưởng đến lỗ tai , khiến nó bị ù. Chu Hi này biết từ nơi nào mà lại nhảy ra đây thăm dò số điện thoại của Kỉ Vân Khởi từ ? tên đàn ông lại hỏi xin số điện thoại của tên đàn ông khác từ người phụ nữ, bọn họ mới chỉ gặp mặt nhau có lần, thậm chí còn chưa tính là bạn bè, thế muốn số điện thoại làm gì chứ?

      Nhưng Lâm Mạt Nhiên lập tức phát , đây cũng phải là ảo giác của , mà là chuyện có tồn tại. Vẻ mặt Chu Hi thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến người ta đành lòng cự tuyệt, dường như cho ta biết chính là phạm vào tội tày đình vậy. Lâm Mạt Nhiên lùi về sau bước , dám tin hỏi:

      “Chu, Chu, vừa rồi là phải ?”

      “Đúng thế. có số di động của hay ?”

      có.” Lâm Mạt Nhiên tức giận . Đừng có, cho dù có cũng có khả năng cho ta biết được. Gần đây, nhiều chuyện bằng ít chuyện, cũng muốn vì Chu Hi mà xảy ra mâu thuẫn với Kỉ Vân Khởi, cuối cùng lại gây họa cho chính bản thân mình.

      Chu Hi nghe được câu trả lời của , có chút thất vọng, do dự chịu , chân cọ cọ lại mặt đất lại ấp a ấp úng : “ Lâm, tôi, tôi có ác ý gì. Tôi chỉ có chút chuyện muốn cùng Kỉ, nếu có số của ta có thể cho tôi hay ? Tôi cam đoan, tôi cho ta biết là cho tôi số điện thoại.”

      “Nhưng mà tôi có. ra tôi và ta cũng thân quen lắm, chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi, ngay đến bạn bè cũng phải. Chuyện này thực tôi thể giúp được. Ngại quá, tôi bị muộn rồi, tôi trước nhé.”

      Lâm Mạt Nhiên vừa vừa lùi lại, được vài bước lại nhịn được mà quay người nhìn thoáng qua, thấy Chu Hi vẫn còn đứng đó, bộ dạng muốn sống muốn chết, làm gì có chút khí thế nào của tinh trong xã hội, hoàn toàn là bộ dáng đáng khinh của thanh niên mới lớn. Lâm Mạt Nhiên lui lui, xoay người liền bước nhanh đến công ty, tâm tình cũng tốt hơn, cũng muốn quay lại để hỏi Chu Hi rằng rốt cục ta muốn tìm Kỉ Vân Khởi để làm gì?

      Có điều, dù có tâm tư này thời gian cũng cho phép. Nâng tay nhìn đồng hồ thấy chỉ còn ba phút nữa. Lâm Mạt Nhiên giật mình, hận lòng ban chân mình gắn thêm được cái motor, từ bước chậm mà đổi thành chạy nhanh, đường chạy đụng phải vài người, trong cái nhìn xem thường của người khác mà chen vào thang máy, thở hồng hộc chạy lên được tầng 10, lúc chống được tay vào cửa thủy tinh mệt đến mức ngay cả cũng ra hơi.

      Mà có như thế cũng tránh khỏi việc làm muộn. Kim đồng hồ vững vàng dừng ở 9h05p, lúc đẩy cửa vào công ty, các nhân viên mới giống đều đứng đó đợi chỉ thị, cùng lúc ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều dừng người Lâm Mạt Nhiên, nhìn đến mức khiến xấu hổ muốn chết, hận thể đập luôn đầu mình vào cánh cửa thủy tinh.

      Được cái từ da mặt của tương đối dày, tuy rằng đến muộn nhưng thái độ tồi. Mặt cười tươi rói vào, miệng lại ngừng ‘thực xin lỗi’. sau đó lại bất động thanh sắc mà tiến vào đội ngũ đứng đó, cúi đầu lời.

      Em trẻ tuổi phụ trách huấn luyện cũng gì, chỉ tiếp chuyện mình dang dở. Lâm Mạt Nhiên đứng đó có chút chột dạ, ngày đầu tiên làm muộn rồi, khẳng định lưu lại ấn tượng tốt, nếu vì chuyện này mà mất việc đó nhất định là phúc phận mà Chu Hi ban cho. Vì sao mỗi lần gặp được ta cũng đều có chuyện tốt gì?

      Thấp tha thấp thỏm mà nghe lãnh đạo chuyện xong, mọi đường đều thở ra hơi dài nhõm, mỗi người đều được sắp xếp vào vị trí và cương vị riêng. Lâm Mạt Nhiên từ trước đến nay là người quen thuộc với công việc, chuẩn bị theo mấy nữ sinh tìm bàn làm việc của mình lại nghe người phụ trách ở phía sau gọi lại: “Lâm Mạt Nhiên, lưu lại chút.”

      xong rồi! Lâm Mạt Nhiên thầm kêu ổn, công ty này cũng quá nghiêm khắc, mới muộn có năm phút mà cũng buông tha. Xem ra lúc này dù có giữ được công việc cũng tránh khỏi việc bị phê bình.

      Lâm Mạt Nhiên ủ rũ, cúi đầu qua, dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của người phụ trách, chỉ ngoan ngoãn theo ấy, thẳng vào văn phòng, hai tay giữ chặt góc áo, thấy sao cũng là bộ dạng của dâu bị bắt nạt, khỏi phải là có bao nhiêu oan ức.

      Sau khi người phụ trách ngồi xuống, bắt đầu lật tài liệu, chậm rãi lật từng tờ từng tờ , như là nhìn thấy thứ gì đó. Lâm Mạt Nhiên đứng trước bàn làm việc, cảm thấy được tự nhiên, tim nổi trống ‘thùng thùng’, cũng biết ấy định gì. Đợi lúc lâu cũng thấy người phụ trách gì, nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bàn làm việc, mơ hồ nhìn thấy tài liệu được mở ra kia hình như là tư liệu của chính , máu lập tức dồn lên não, sợ đến

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15. Oan gia ngõ hẹp

      Editor: TTX


      hồn tiêu tan, hồn chịu tiêu tan. Lâm Mạt Nhiên vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của Kỉ Vân Khởi, trong đầu liền ra mấy chữ như vậy. trải qua nhiều đả kích lắm rồi, cho nên năng lực thừa nhận rất cao, giống như trước đây vừa thấy chuyện cả kinh, biểu tình bây giờ của cực kì thong dong bình tĩnh. Chẳng qua nội tâm lại mãnh liệt phập phồng, vô cùng bình tĩnh.

      Sao đến đâu cũng có thể gặp con người này? Chẳng lẽ là bát tự xung khắc? ăn đám cưới gặp , mua bánh ngọt cũng gặp phải , thậm chí ngay cả xem mắt cũng lại gặp phải , liên tiếp tạo ra loạt các phiền toái. Bây giờ vất vả lắm mới tìm được công việc, thế nào mà cũng có thể đụng phải ? phải là kẻ nhàm chán mua cửa hàng bánh ngọt ư, sao lại chạy đến làm ở công ty thực phẩm thế này?

      Nếu phải nhìn thấy “nhan sắc” của Kỉ Vân Khởi hơn rất nhiều Lâm Mạt Nhiên thực mặt dày mà ảo tưởng rằng do coi trọng , cho nên luôn tìm những nơi đến mà theo, sau đó gián tiếp bồi dưỡng tình cảm?

      Kỉ Vân Khởi lật lật mấy trang tài liệu, thấy Lâm Mạt Nhiên vẫn chưa có phản ứng, kìm được mà nâng tay đập vào ót phát, kêu: “Này, mau tỉnh lại . làm mà còn có thời gian ngồi ngốc, định ngồi mà đòi lấy tiền lương sao?”

      Lâm Mạt Nhiên xoa cái trán bị đánh đau, oán giận : “ hổ là từ Mĩ đến, bản tính của dân tư bản hề thay đổi, lúc nào cũng định bóc lột sức lao động của nhân dân lao động.”

      “Nếu như muốn bị bóc lột như trong lời của , có thể lập tức mở cửa ra ngoài, từ nay về sau cách xa nơi thị phi này. cảm thấy đề nghị này của tôi như thế nào?”

      tốt lắm đâu.” Lâm Mạt Nhiên bĩu môi .

      Kỉ Vân Khởi kí nhanh tài liệu, cũng ngẩng đầu lên mà : “Nghe buổi sáng hôm nay đến muộn?”

      thể nào, chuyện như vậy, cũng có thể trở thành đề tài để buôn chuyện sao?”

      Kỉ Vân Khởi ngẩng đầu cười : “Trung Quốc phải có câu ngạn ngữ ‘chuyện tốt chưa ra đến cửa, chuyện xấu bay xa ngàn dặm’ đấy thôi. Người ở nơi này có trường hợp muộn, sau này nên cẩn thận, nếu muộn quá nhiều lần, bị trừ tiền , có lẽ còn có thể bị khai trừ ra khỏi công ty, đến lúc đó, bạn bè bạn bè nhưng tôi cũng giúp gì được cho đâu.”

      biết, tôi cẩn thận, nhất định đến muộn nữa.” Lâm Mạt Nhiên khoa trương mà hướng về phía khom người chào, quay đầu nhìn ra phía ngoài văn phòng, giọng : “Vừa nhìn thấy biết những người nơi này dễ ở chung, quản lý cấp dưới mà cũng quản nghiêm như vậy, chỉ biết cắm đầu cắm cổ làm việc, chút vui thú của cuộc sống cũng có.”

      “Thời gian làm việc mà làm việc định làm cái gì? Giống như phụ nữ bọn cả ngày ngồi tám chuyện hả? Nhân viên nơi này của tôi, đều là tinh được tuyển chọn kĩ càng, cũng khác với các bộ phận khác, người ở nơi này, tương đối hứng thú với bát quái nhưng mà lại càng hứng thú với công việc hơn.”

      Lâm Mạt Nhiên nghe sao cũng thấy trong lời của Kỉ Vân Khởi toàn những ý tứ châm chọc , ăn bụng buồn bực mà trút ra được, nghĩ đến nguyên nhân buổi sáng bị muộn, nhịn được mà mở miệng : “ ra hôm nay tôi ra khỏi nhà từ rất sớm, nếu phải vì , tôi cũng bị muộn.”

      “Do tôi?” Động tác của Kỉ Vân Khởi rất nhanh, chỉ lát làm xong công việc trong tay mình, xoay người tự rót cốc nước, nhịn được mà giỡn: “Là ở lúc nào đó, vào thời gian nào đó tự nhiên nhớ đến bộ dạng đẹp trai phong độ ngời ngời của tôi, nghĩ đến nhập thần, cho nên liền đứng quên ở chỗ?”

      “Làm sao có thể chứ, cho dù có muốn nhớ đến cũng phải nhớ đến bộ dạng kiều diễm mê đảo chúng sinh của mới đúng chứ. Tôi lớn như thế mà còn chưa từng thấy qua người phụ nữ, à , đàn ông xinh đẹp như đâu.” Có lẽ là do quen biết Kỉ Vân Khởi thời gian, Lâm Mạt Nhiên cũng học theo mấy kiểu giọng điệu chuyện của , cũng trở lên nhanh mồm nhanh miệng. cũng thể bị người chèn ép, bị “đùa giỡn” mãi như thế được chứ, thi thoảng cũng muốn vươn móng vuốt sắc nhọn nho của mình mà phản kích chút.

      Đối với phản kích của Lâm Mạt Nhiên, Kỉ Vân Khởi cũng coi ra gì, chỉ nhún vai cái, sau đó cười đến tỏa nắng. Trong nháy mắt Lâm Mạt Nhiên bị nụ cười này của mê hoặc, chỉ cảm thấy lúc cười rộ lên, người như bao phủ tầng hào quang, cả người đều lòe lòe phát sáng. người đàn ông mà xinh đẹp đến mức độ này có chút tà môn. Kỉ Vân Khởi này càng nhìn càng thấy giống phụ nữ, ở thời điểm mà Chúa trời tạo dựng nên con người, nhất định ngủ gật, rồi cẩn thận mà nặn nhầm giới tính.

      Khó trách khiến Chu Hi nhớ mãi quên, nếu bỏ qua chuyện mang giới tính nam vẻ ngoài của Kỉ Vân Khởi thực rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta tự chủ được mà muốn thương .

      Nghĩ đến Chu Hi, Lâm Mạt Nhiên liền đập khí cái, nhìn Kỉ Vân Khởi mà oán giận: “Đáng lẽ tôi đến công ty từ sớm, vừa mới đến cửa, đột nhiên đụng phải Chu Hi, ta cứ quấn lấy tôi chịu để tôi rời .”

      “Ý, ta nghĩ thông suốt rồi, tính buông tha cho người đàn ông như tôi, ngược lại quay qua lấy lòng phụ nữ như ?”

      “Sai hoàn toàn. ta ngăn tôi lại là vì đó, ta hỏi tôi để xin số điện thoại của , cũng

      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :