1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu tỳ trùng sinh - Vãn Tĩnh Quy (Ful- Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 44 Trùng phùng

      Nguyệt Thược được Lý Đức Hải bí mật đưa đến kinh sư, nàng ở vương phủ lo lắng đợi chờ.

      Bùi Hành nhận được tin tức liền đến, trán rịn tầng mồ hôi mỏng, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Nguyệt Thược, dường như dám tin nàng thực xuất ở trước mắt.

      Nước mắt Nguyệt Thược lập tức dâng lên.

      Mặc dù nàng phá hư kế hoạch Miêu phu nhân, lùi lại thời gian bị đưa vào vương phủ, nhưng là chậm chạp có tiến triển khác, nàng cho là mình bao giờ thấy được Bùi Hành và nữ nhi.

      Bùi Hành ôm chặt lấy nàng, thanh nghẹn ngào, : " sao, nàng an toàn, đừng khóc."

      Vốn dĩ Nguyệt Thược chỉ yên lặng rơi lệ, nghe như vậy, ngược lại "Oa" tiếng khóc lên, vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Ta sợ lắm, ta rất sợ..."

      Nàng ủy khuất như đứa bé, trong lòng Bùi Hành càng cảm thấy áy náy, "Đều tại ta, ta có sớm chút tìm được nàng." Hốc mắt cũng đỏ lên, "Về sau ta xem chừng nàng, để lạc mất nàng."

      Nguyệt Thược nghẹn ngào, "Ừ" tiếng.

      Bùi Hành thậm chí kịp chào hỏi thủ lĩnh thị vệ vương phủ hộ tống Nguyệt Thược trở lại, dẫn Nguyệt Thược .

      Bùi Hành lần nữa mua đầy tớ mới, sau khi nhận được tin của vương thế tử, Tố Tố và Thạch Lựu bị bí mật đưa .

      Nguyệt Thược thể chờ được nữa ôm nữ nhi mà nhìn, nữ nhi từ con khỉ , như bột mì lên men nở ra, mập mạp, cánh tay như từng đoạn từng đoạn ngó sen, con mắt đen lúng liếng, có thể thấy được lớn lên giống Bùi Hành.

      Bùi Hành đứng ở sau lưng Nguyệt Thược, : "Tiểu Niếp Niếp lớn nhanh, có phải ."

      Trong lòng Nguyệt Thược tràn đầy cảm động, ra lời, chỉ dùng sức gật đầu.

      Hai người lẳng lặng trôi qua buổi chiều yên tĩnh, lúc dùng cơm tối, Nguyệt Thược phát Tước nhi sợ hãi, dám tiến lên hầu hạ, ngoại trừ nàng ta, còn có thêm hai nha đầu ngũ quan đoan chính, bộ dáng thành .

      Nguyệt Thược muốn phá hư tâm tình ăn cơm tối, uống qua trà sau khi ăn xong, mới hỏi Bùi Hành, "Tứ gia, Thạch Lựu đâu?"

      Bùi Hành muốn Nguyệt Thược biết được tồn tại của Tố Tố, mới đưa Tố Tố và Thạch Lựu trước, người tổn thương Nguyệt Thược, xử lý là được, cần làm cho Nguyệt Thược phiền não, dơ bẩn tay."Nàng ta nơi nàng ta nên , nàng còn nhìn thấy nha đầu phản chủ này nữa." Thanh của , ràng là ôn nhu, lại lộ ra hàn ý.

      Bị khổ lớn như vậy, Nguyệt Thược học được cần đồng tình với người đáng, chỉ gật gật đầu, hỏi kỹ kết quả của Thạch Lựu.

      Sau đó, nàng toàn bộ kinh nghiệm trải qua cho Bùi Hành, thấy gương mặt tuấn tú của Bùi Hành tức giận đến xanh mét, lần đầu tiên có dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, : "Nếu sớm biết... Sớm biết rằng..." Sớm biết rằng, trừng phạt nặng Thạch Lựu và Tố Tố.

      Trong lòng Nguyệt Thược ấm áp, đối với tao ngộ của nàng, phản ứng đầu tiên của Tứ gia phải là hoài nghi nàng thất trinh, mà là vì nàng đau lòng vì nàng căm phẫn, có tướng công như vậy, nàng còn cầu gì hơn?

      Nắm chặt tay Bùi Hành, Nguyệt Thược lộ ra tươi cười, "Ta tại cũng tốt lắm, Tứ gia, về sau ta tất cả nghe theo chàng, ngày đó chàng nên cho Thạch Lựu ở trong phòng hầu hạ, ta nên nghe lời chàng, giờ đổi vẫn chưa muộn."

      Bùi Hành giận, được nàng trấn an phen, lặng lẽ thở ra hơi.

      Nguyệt Thược mất tích, dù Bùi Hành lừa gạt kín kẽ hở, đó là có khả năng. Bí mật trong Hầu phủ khó giữ nếu nhiều người biết, mặc dù bọn họ ở chỉ là góc của Hầu phủ, nhưng người hằng ngày lui tới thể thiếu.

      Nguyệt Thược có ở đây mấy ngày này, Tố Tố lúc mới bắt đầu giả vờ bị thương mặt, về sau bị Bùi Hành phát giác, trực tiếp bế quan, đối ngoại tuyên bố là bệnh nặng.

      Nhưng nếu là bệnh nặng, tại sao có đại phu đến cửa? Hầu phu nhân Tôn thị đề cập qua có thể thỉnh ngự y đến xem bệnh, bị Bùi Hành khách khí khước từ. Rồi sau đó vài vị nãi nãi các tiểu thư tới thăm, cũng bị ngăn cản lại để cho gặp. Cộng thêm nha hoàn Thạch Lựu đột nhiên bị bán, tăng thêm hai nha hoàn mới... Đủ loại như vậy, người ta làm sao thể nghi hoặc.

      Chỉ là, thân phận của Bùi Hành là con nuôi, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ bàn tán trong giới hạn nhất định có can thiệp nhiều hơn.

      Nhưng hôm nay Nguyệt Thược trở lại, đối ngoại tuyên bố thân thể khỏe, kia tương đương nàng lần nữa tiến vào vòng giao tế của Hầu phủ, cũng đại biểu nàng tất nhiên muốn đối mặt phần đông nghi vấn hoặc sáng hoặc tối, giải thích tốt, lời đồn chuyện nhảm phía sau sợ là truyền khắp.

      Nhưng Nguyệt Thược sợ người sau lưng lời đồn đãi, sợ cái gì đây?

      lần gặp nạn này, nàng nghĩ thông suốt kiện. Con người lúc còn sống, cầu được càng nhiều càng dễ dàng mất phương hướng của bản thân. Nàng gả cho Bùi Hành vốn là chuyện vui sướng cực lớn, nhưng vẫn mong mỏi cầu xin cho Bùi Hành trở thành Hầu phủ thế tử, hết lần này tới lần khác năng lực có hạn cách nào đạt thành ước nguyện, ngược lại mỗi ngày phiền não ưu sầu, mất ngọt ngào lúc đầu giữa hai người.

      Này chẳng phải là được bù mất.

      Nàng làm việc quả quyết, chần chần chừ chừ, thực ngốc vô cùng. ràng trước mắt chỉ có hai con đường, có được hay , cuộc sống vẫn tiếp diễn.

      Bùi Hành hôm nay là biên tu Hàn lâm viện, nhận cha ruột như thế nào, vốn là vô tri vô giác, nhiều lắm là ngày lễ ngày tết có tổ tông có thể tế bái ưu thương phen, vậy thế nào, năm mới lần vui căn bản ảnh hưởng cuộc sống.

      Ngược lại là nàng, mới chân chính là có thể ảnh hưởng sinh hoạt hằng ngày của Bùi Hành.

      Nàng nếu là mỗi ngày rầu rĩ vui, như có điều suy nghĩ, Bùi Hành nhất định cảm giác được.

      bằng trực tiếp với Bùi Hành ràng chuyện này, nếu là tín, tự nhiên rất tốt, nếu là hoài nghi chịu tra, vậy cũng tốt, đại nam nhân, có nhân mạch có năng lực, so với nàng vây khốn ở hậu viện, cách nào có thể tìm ra biện pháp.

      Nghĩ thông suốt, đêm nay Nguyệt Thược nằm ở giường, trong bóng tối dường như ít lời dễ dàng ra khỏi miệng hơn.

      Nàng chỉ mình ngẫu nhiên nghe được nhị phu nhân với Phương Ngọc Dung chuyện này, vừa vừa chú ý nam nhân bên cạnh.

      Nàng thấy vẻ mặt đối phương, nhưng là có thể cảm giác được tiếng hít thở nồng đậm, thân thể đột nhiên cứng đờ.

      Nguyệt Thược có chút lo lắng, lại áy náy, "Là ta tốt, ta lúc ấy nghe được nên cho Tứ gia, nhưng là ta sợ là ta nghe lầm ..."

      Bùi Hành hồi lâu sau, mới : "Về sau, bất cứ chuyện gì cũng được lừa gạt ta."

      Nguyệt Thược có thể cảm giác được chút tức giận của , nàng hoàn toàn có thể lý giải, nhịn được con mắt đau xót, giữ chặt tay áo Bùi Hành, : "Tứ gia, đừng giận ta."

      Chỉ cần nghĩ đến Bùi Hành bởi vậy thích nàng, Nguyệt Thược liền có cảm giác khủng hoảng như trời sập xuống.

      Bùi Hành giống như trước lập tức an ủi nàng, chỉ lẳng lặng hô hấp, suy nghĩ.

      Toàn ninh hầu là thân phụ ... Này là sao?

      Nguyệt Thược lần nữa gặp khách, khách nhân đầu tiên vậy mà lại là Phương Ngọc Dung.

      Phương Ngọc Dung kể từ khi biết Thạch Lựu bị đưa , bị hù dọa ngày đêm bất an, sắc mặt rất khó coi, dưới mắt mảnh xanh đen. Nàng còn thể tin được Nguyệt Thược thế nhưng thực được cứu về, ôm chút hy vọng, hỏi thăm : "Tứ tẩu, Thạch Lựu đâu, phạm cái gì sai, đưa đâu?"

      Vốn là thấy nàng ta đến cửa, Nguyệt Thược trong lòng vui, thời thấy nàng ta như thế, trong lòng nhất thời sinh nghi hoặc.

      Thạch Lựu chỉ là nha đầu, nàng ta quen cũng kỳ quái, nhưng là đáng giá nàng ta tới cửa câu đầu tiên hỏi?

      Theo lý vấn an nàng là người bệnh này đây, như thế nào cũng phải quan tâm thân thể của nàng trước tiên chứ.

      Trải qua lần đau khổ, tính tình Nguyệt Thược cũng có chút sửa lại. Từ sau khi trùng sinh tới nay, nàng vẫn quen dùng thái độ của nha hoàn đối đãi tất cả mọi người: Đối với người nào cũng cười, đối với người nào cũng tốt, báo thù cũng là thầm. Nhưng hôm nay, nàng lại muốn sống mệt mỏi như thế, nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, bất cứ lúc nào cũng gặp phải cảnh sinh ly tử biệt, chỉ cần đem tâm đặt người và chuyện trọng yếu, cái khác hà tất phải tốn tâm tư.

      Như những thân thích này, nàng xã giao khá hơn, người khác sau lưng vẫn quên xuất thân của nàng, thậm chí còn cảm thấy nàng khiêm tốn kính cẩn như thế là do làm nha hoàn thành quen.

      Nhiều mệt mỏi, nhiều đáng.

      Nguyệt Thược cười như cười, hỏi nàng ta: "Ta sao lại biết được quan hệ giữa biểu nương và Thạch Lựu lại tốt như vậy, chẳng lẽ các ngươi bí mật lui tới vụng trộm sau lưng ta?"

      Phương Ngọc Dung sắc mặt trắng bệch, cười lớn trả lời: "Xem Tứ tẩu đa tâm thành dạng gì này, ta bất quá thuận miệng hỏi mà thôi."

      Nguyệt Thược thản nhiên : "Nếu là tùy tiện hỏi, về sau vẫn là đừng hỏi, nha hoàn của ta, đưa đâu cũng phiền biểu nương hao tâm tổn trí."

      Phương Ngọc Dung vốn là mặt như tờ giấy trắng, lập tức tức giận đến có chút đen.

      thèm nhiều nửa câu, ngoại trừ Nguyệt Thược biết "chuyện đồng lõa", hai người vốn là có chút ân oán. Phương Ngọc Dung nửa hơi, nửa tức giận phất tay áo rời .

      Nàng hơi, là phát Nguyệt Thược cũng biết kiện kia; tức giận đương nhiên là bởi vì lời của Nguyệt Thược sắc bén khách khí, cảm thấy bị phi lễ.

      Ngoại trừ nàng, Hầu phủ còn muốn xử lý chuyện vui. Bùi gia trú ở kinh sư, Hầu phu nhân Tôn thị nhiệt tâm đem vài vị nương mang ra ngoài gặp khách, thế nhưng có nhiều nhà hỏi ý muốn cầu thân. Tôn thị hỏi nhị phu nhân Lý thị, Lý thị vốn là đối với mấy thứ nữ này cũng lòng dạ nào, có người giúp đỡ xử lý hôn , bà ta mừng rỡ buông tay mặc kệ.

      Chẳng qua là cảm thấy vận số hai thứ nữ này tệ, hôn Bùi Tâm Nhu định xuống chính là con vợ kế nhà quan văn chính tứ phẩm, Bùi Tâm Hà gả cho là ấu tử của nhà võ tướng ngũ phẩm.

      Hai việc hôn đều xử lý vô cùng mau, ở trong khoảng thời gian Nguyệt Thược bị bắt này, hôn Bùi Tâm Nhu làm qua nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ đủ năm lễ, tháng này chính thức ra cửa.

      Xử lý vội vã như vậy, thứ nhất là nhà trai cầu, thứ hai cũng là sợ người Bùi gia trở về Kỳ Châu, cho…nữa gả quá phiền toái (!).

      Đến ngày chính, Nguyệt Thược đổi mới hoàn toàn cách ăn mặc thêm trang cho tân nương tử. Bùi Tâm Nhu ngồi ngay ngắn ở kia, gương mặt trứng ngỗng thoa tầng phấn dầy, cái miệng nhắn bị phấn son nhuộm cực đỏ, nếu là hằng ngày khó coi, nhưng là hóa trang này, hòa cùng đồ cưới đỏ thẫm, càng có vẻ vui mừng.

      Vẻ mặt nàng thẹn thùng, nhìn thấy Nguyệt Thược, thanh hô: "Tứ tẩu."

      Nguyệt Thược cười : "Chúc mừng Nhị muội muội, tẩu tử có vật gì tốt, khối ngọc giữ váy này cho muội, coi như chút tình nghĩa tẩu."

      Kỳ các nàng nào có tình nghĩa tẩu gì, trước kia là chủ tử nha hoàn. Sau đó sao, nhị gia Nhị nãi nãi bóc trần thân thế Bùi Hành, nên coi như gián tiếp có cừu oán.

      Có điều phải đa tạ nhị gia và Nhị nãi nãi, nàng mới có thể gả cho Bùi Hành, bởi vậy cái thù này, nàng ghi. Chỉ là mang thù, cũng có đặc biệt hảo cảm.

      Bùi Tâm Nhu thấy nàng thế nhưng còn có thể rộng lượng đến đưa thêm trang, nhìn thân tẩu tử Nhị nãi nãi Điền thị cái, khỏi xấu hổ.

      Điền thị chú ý tới Nguyệt Thược đưa lễ thế nhưng cũng tệ lắm, bĩu môi, ngầm suy đoán công công mình có phải hay bí mật trợ cấp bọn họ.

      Nàng ta đoán đúng, Bùi Bác Dụ đem vốn riêng của mình cất kỹ, ví dụ như đủ loại vật trang trí chạm ngọc, đá khắc chữ của danh gia, hai khối mực tử ngọc Huy Châu vài thập niên nỡ dùng, cũng đưa cho Bùi Hành.

      phải là cho tất lần, ông ta sợ Bùi Hành thu, lúc nào cũng cách vài ngày cho gã sai vặt đưa chút. Bất tri bất giác, chờ Bùi Hành phát giác được, khoản tài vật giá trị xa xỉ.

      Vì thế, Bùi Hành bất đắc dĩ thở dài, trả lại làm thương tâm trưởng bối. Cộng thêm trong lòng vẫn nhận thức Bùi Bác Dụ là dưỡng phụ, thu đồ của dưỡng phụ, cũng khó tiếp nhận.

      Qua mấy ngày, vương thế tử Lý Đức Hải trở về kinh.

      Hoàng thượng thời mang bệnh, vài vị vương gia đều dừng lại ở kinh sư , ngay cả vương thế tử của từng vương phủ, và quận vương cũng đều vội vã chạy đến.

      là khi thánh giá tây thiên, bọn họ kịp thời tận hiếu tận trung; hai là, thời thái tử chưa định, trong triều gợn sóng xao động, những long tử long tôn này đều có cơ hội bước lên trời.

      Bùi Hành mang theo Nguyệt Thược đến vương phủ, tự mình trí tạ vương thế tử.

      Nguyệt Thược vốn là cần đến, nhưng đại ân tình như vậy, bản thân đến dập đầu, sao cũng phải phép.

      ngờ đến đúng lúc, vương thế tử khiển trách Vân Dương quận chúa.

      "... Muội phu mang bệnh, ngươi quay về phục dịch, ở lại kinh sư, trong ngày dạo tiên y nộ mã* đầy đường, còn ra thể thống gì? Để người khác thấy, chỉ vương phủ chúng ta giáo dưỡng tốt, danh tiếng phụ vương mẫu phi tốt đẹp, duyên cớ bị ngươi làm hư danh tiếng..."

      (*) Tiên y nộ mã: Mặc áo tiên đứng cạnh con ngựa quý. Ý là huyênh hoang, khoa trương.

      Lý Đức Hải rất nặng, chưa bao giờ nặng như thế.

      mặc dù như mẫu phi sủng ái ấu muội như con ngươi của mình, nhưng cũng là che chở nhường nhịn. Dù muội muội sau khi lớn lên, tính tình táo bạo và ích kỷ, vẫn bảo vệ nàng. Có quận chúa nào gả ra ngoài vứt vị hôn phu bệnh nặng giường, còn có thể tiêu sái như thế?

      Duy chỉ có Vân Dương quận chúa là độc nhất.

      Nhưng là phần thương này, sau khi phát là nhầm lẫn, trở nên phức tạp.

      Nếu Vân Dương quận chúa là người thiện lương ôn nhu, Lý Đức Hải dù phát , trong lòng đối với nàng vẫn có tình cảm. Nhưng hết lần này tới lần khác lại phải, Vân Dương quận chúa cả gan làm loạn, khiến cho Lý Đức Hải thất vọng cực độ.

      Vân Dương quận chúa vừa tức vừa giận, nàng là tính tình đại tiểu thư, căn bản sợ vương thế tử, hô: "Ta đến kinh sư, mẫu phi cũng biết, bà cũng gì, ngươi dựa vào cái gì quản ta."
      Last edited by a moderator: 23/7/16

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :014:hihi.kiểu này mụ côg chúa bị ngã đau cho coi

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen cang luc cang hay

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45 nhận thân

      Nguyệt Thược có chút lúng túng, sao lại gặp được đúng lúc huynh muội người ta gây gổ, thời cơ này chọn quá kém.

      Mà ngay vào lúc này, Vân Dương quận chúa vọt ra, nàng đụng vào Nguyệt Thược, mắng câu: "Muốn chết sao?"

      Bùi Hành che chở Nguyệt Thược, lạnh lùng với Vân Dương quận chúa: "Vợ ta đứng ở nơi này, quận chúa đột nhiên xông qua đụng vào người, làm sao còn biết xấu hổ mà mắng chửi người?" Chỉ trích Vân Dương quận chúa xong, quay qua hỏi Nguyệt Thược, " có sao chứ?"

      Nguyệt Thược lắc lắc đầu, " có việc gì."

      Vân Dương quận chúa nhận ra Bùi Hành, vừa mừng vừa sợ, "Là ngươi, Bùi Tử Trọng, sao ngươi lại tới đây?" Nguyệt Thược trong lòng khỏi cảm thấy quái dị, quan sát vị quận chúa thích làm theo ý mình này.

      Mà Vân Dương quận chúa cũng hoàn toàn chú ý tới nàng, đánh giá nàng từ xuống dưới, : "Đây là thê tử ngươi?" Trong ánh mắt của nàng lộ ra miệt thị, hồn nhiên chút tôn trọng.

      Bùi Hành thản nhiên : "Chính thế." Lúc này có người thỉnh bọn họ vào bên trong gặp vương thế tử, Bùi Hành và Nguyệt Thược nhiều lời với Vân Dương quận chúa nữa.

      Nguyệt Thược chân tâm ý dập đầu cho vương thế tử, vương thế tử vội để người đỡ dậy. Bùi Hành vốn là chỉ định đến chút rồi về nhà, nhưng là vương thế tử chịu, kéo tay của tha, vừa đòi đánh cờ, vừa muốn chuyện phiếm thưởng trà.

      Bùi Hành bất đắc dĩ, Nguyệt Thược được an bài tản bộ trong hoa viên.

      Trong hoa viên, Vân Dương quận chúa ngồi ở trong lương đình, Nguyệt Thược muốn lại đụng với vị quý nữ tính tình tốt này, có chút xúi quẩy, muốn đường vòng.

      Vân Dương quận chúa cho người ra ngoài ngăn cản lại nàng, thỉnh nàng vào, "Bùi phu nhân, làm sao nhìn thấy ta lại trốn, ta ăn thịt người sao?"

      Nguyệt Thược cười khẽ, : "Quận chúa đùa, ta vốn là muốn hướng kia nhìn cá chép của vương phủ."

      Vân Dương quận chúa chau chau mày, chậc chậc : "Bùi Tử Trọng có tài có mạo, nghĩ tới thê tử lại là xuất thân nha hoàn, đáng tiếc."

      Nguyệt Thược nghĩ tới Vân Dương quận chúa thế nhưng biết gốc gác của nàng, chỉ là vậy như thế nào, nàng ta ngoại nhân có tư cách gì chỉ chỉ trỏ trỏ, đánh giá phu thê bọn họ, : "Tướng công nặng xuất thân, cũng muốn bám váy vợ, thế nhân biết , chỉ biết khâm phục , gì đáng tiếc?"

      Vân Dương quận chúa hơi kinh ngạc vì nàng dám cãi lại, cười lạnh, : "Nhìn ra, miệng ngươi lưu loát."

      Nguyệt Thược thản nhiên : " dám, chỉ là có sao vậy, chỗ thất lễ, kính xin quận chúa bao dung."

      Nếu phải mới vừa bị vương thế tử dạy dỗ qua, ở nhà khó xử Nguyệt Thược sợ bị trưởng bối biết được, Vân Dương quận chúa nhất định mượn đề tài này để chuyện của mình, tốt làm khó dễ Nguyệt Thược phen. Mà hôm nay, chỉ có thể hừ lạnh tiếng.

      thèm nhiều nửa câu, Nguyệt Thược thỉnh tội cáo lui, mang theo nha hoàn tản bộ chỗ cầu khúc.

      Sau còn bị vương thế tử lưu lại dùng bữa, đến muộn mới trở về nhà.

      Trở lại Hầu phủ, lúc rửa mặt, Tước nhi với Nguyệt Thược chuyện kỳ lạ.

      "... Biểu nương biết làm chuyện gì chọc giận nhị phu nhân, nhị phu nhân tát nàng cái, biểu nương khóc đến ngất , nhị phu nhân cũng tức giận đến thở nổi, thời hai người đều ngã xuống giường, đại phu nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia..."

      Nguyệt Thược ngạc nhiên thôi, nhị phu nhân Lý thị thương Phương Ngọc Dung giống như thân nữ, thế nhưng lại động thủ đánh nàng ta?

      Phương Ngọc Dung đến cùng là làm cái đại gì chọc giận nhị phu nhân?

      Vấn đề này rất nhanh đạt được giải thích.

      Bùi gia đại tiểu thư Bùi trân tới cửa thương lượng cùng nhị phu nhân, vì trượng phu Cảnh nạp Phương Ngọc Dung làm thiếp.

      Phát triển này quả thực khiến người ta phản ứng kịp, tốt tiểu thư làm khách bị cầu xin làm thiếp, nhị phu nhân còn đáp ứng, này thực hợp với lẽ thường.

      Nguyện Thược ở trước ngày đại hỉ của Phương Ngọc Dung gặp được hai lần, trong đó lần có ít người, hai người chuyện với nhau.

      Phương Ngọc Dung kỳ quái nhìn nàng lâu, vừa tự giễu vừa cười lạnh, : “Số mệnh a, ngươi vì sao lại kỳ quái như thế, có người muôn vàn cầu xin, cầu được, có người đần độn u mê, lại có được.”

      Lời của nàng ở trong mắt người khác giống như đám sương mù, Nguyệt Thược lại hiểu, cười : “Biểu nương, nếu chuyện là kết cục định, ngươi cũng thanh thản ổn định gả , cũng may là nhà thân thích, dù là làm di nương, cũng kém.”

      Phương Ngọc Dung là được kiệu nâng , chỉ ở trong sân của Bùi Trân đãi hai bàn tiệc rượu.

      Việc hôn này, cho đến hai tháng sau mới để người ta hiểu được, vì Phương Ngọc Dung bụng to ra.

      Bùi Hành liên tục tra thân thế của mình, nhưng càng tra, càng phát giác đúng.

      Nguyệt Thược sinh phụ là Bùi Chiêu, đại tiểu thư Bùi Trân là thân nữ của nhị phu nhân, nhưng là tin tức có được từ bên Bùi Trân, tra được Bùi Trân xác thực sinh muộn ba tháng so với .

      Nếu như thế, như vậy phải con của Bùi hầu, sinh phụ mẹ đẻ người khác.

      Nhưng muốn truy nguyên, phải tra từ vài thập niên trước, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể chờ tin tức.

      Cùng lúc đó, vương thế tử liên tiếp tìm Bùi Hành, ngày kia muốn dẫn gặp vương và vương phi.

      Vương và vương phi đều là người rất quen mặt, vương hơi béo, vương phi là người mặt mũi hiền lành, bọn họ nhìn thấy Bùi Hành khắc kia hết sức kích động, vương phi thậm chí kiềm chế được từ chỗ ngồi đứng lên, hướng tới Bùi Hành vươn tay…

      Bùi Hành trong nội tâm sinh nghi, nhưng là bọn họ , chỉ có thể giả bộ như biết, hạ bái quỳ xuống đất, “Bái kiến vương gia, vương phi.”

      Vương phi vội vàng gọi: “Mau đỡ đứng lên, đứng lên .”

      đợi được người khác động thủ, tự mình lên liền đỡ Bùi Hành, cầm tay của , sít sao chịu buông.

      Vương phi vóc dáng thấp, Bùi Hành thấy mắt bà hồng hồng, đôi môi run rẩy.

      Thanh của bà khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào, “Là…Là con của ta, này ràng chính là…” Ánh mắt của bà, lưu luyến rời ngũ quan của Bùi Hành.

      Bùi Hành trong lòng chấn động, ánh mắt nhìn sâu vương phi.

      Người này… là mẹ đẻ của sao?

      Vương phi nước mắt chảy xuống, : “Hài tử, ta là thân nương ngươi, ngươi chịu khổ…”

      Vương thế tử Lý Đức Hải sợ vương phi cuống hù đến Bùi Hành, ngược lại kháng cự tiếp nhận thực tế, gấp rút đứng ở bên cạnh đem tình nhất nhất tự thuật.

      Nếu có trước bị Bùi Gia đuổi ra cửa, cùng với Nguyệt Thược đến chuyện sinh phụ của , Bùi Hành thực có cách nào tiếp nhận. Nhưng là hôm nay, chủ động tìm kiếm sinh phụ mẹ đẻ của mình, tự nhiên giống như vậy.

      Mắt của ươn ướt, nhìn vương phi, quỳ xuống.

      Vương phi kéo được , đau lòng : “Ngươi mau đứng lên, đất lạnh.”

      Bùi Hành gọi bà: “Nương.”

      Vương phi che miệng lại, sợ mình khóc lên.

      vương gia mặc dù liên tục ở bên cạnh lời nào, thực tế mắt cũng ướt.

      Bùi Hành hướng ông, cũng hô tiếng, “Cha.”

      vương gia gật gật đầu, lại gật gật đầu, liên tục nhiều câu: “Hảo, hảo”

      Bùi Hành nén lệ nở nụ cười, : “Ta luôn ngóng trông tìm được sinh phụ mẹ đẻ, hôm nay rốt cuộc tìm được.”

      Lý Đức Hải kéo , cười : “Ngươi là bào đệ của ta, ta là đại ca của ngươi.”

      Bùi Hành gật đầu, gọi : “Đại ca.”

      Nhận thấy, bầu khí quá mức kích động, vương gia và vương thế tử đều có chút chịu nổi, lui ra ngoài, chỉ còn lại vương phi giữ chặt Bùi Hành hỏi những năm này ra sao.

      Biết thành thân, còn có nữ nhi, cao hứng cực kỳ, “Đem thê tử ngươi mang tới cho ta xem chút, còn có tiểu tôn nữ, ta đều muốn gặp.”

      vương gia gọi và Lý Đức Hải thư phòng.

      vương gia cho biết, mặc dù có chứng cớ chứng là huyết mạch hoàng thất, nhưng là loại gièm pha này, hoàng đế cho phép truyền ra ngoài, đặc biệt là lúc này hoàng tử chưa định ra, vương phủ cũng thể ra tin tức gì để người ta công kích.

      “… Chỉ có thể ủy khuất ngươi, đối ngoại chỉ ngươi là nghĩa tử ta mới thu, về sau ta vì ngươi thỉnh phong hào quận vương.”

      Bùi Hành cũng ngại, chỉ là nghi hoặc đường đường là vương phi, hài tử làm sao lại bị đánh tráo?

      Nhưng là nghi hoặc này, ở chỗ vương phi có cơ hội hỏi, lúc này hỏi, mặt mũi vương tràn đầy lúng túng, vương thế tử trầm mặc .




      Chương 46 Kết thúc

      Bùi Hành cũng có được giải thích, vương thế tử lúc cùng ra, thấy mặt chút thay đổi, suy nghĩ chút với : "Tử Trọng, chuyện này về sau ta lại tìm cơ hội cho ngươi biết, liên quan đến trưởng bối, phụ vương xử lý, nhưng đừng có nhắc lại chuyện này trước mặt ông, lão nhân gia trong lòng dễ chịu."

      Bùi Hành hiểu.

      Chuyện vương thu Bùi Hành làm nghĩa tử, ở kinh sư như hòn đá ném xuống sông xuống biển, gợn lên vài bọt sóng , chỉ là rất nhanh, cũng chỉ còn dư lại chút rung động khuếch tán, lắng lại.

      Bùi Hành đem chân tướng báo cho Bùi Bác Dụ, Bùi Bác Dụ dám tin phu nhân mình thế nhưng gặp phải di thiên đại họa như thế. Đổi huyết mạch hoàng gia, đây là bao nhiêu tội danh, nếu là vương công khai tính toán, bao nhiêu nhân mạng Bùi gia từ xuống dưới cũng đủ đền.

      Bùi Hành thấy dưỡng phụ lo lắng thành cái dạng này, mặc dù trong nội tâm hận dưỡng mẫu Lý thị làm ra chuyện như vậy, nhưng là dưỡng phụ vô tội, làm sao có thể nhẫn tâm, cuối cùng ngược lại mở miệng khuyên giải ông: "Cha, việc này vương truy cứu những người khác."

      Bùi Bác Dụ run run hỏi: "Vậy mẹ ngươi..."

      Bùi Hành muốn thừa nhận Lý thị là mẹ , trầm mặc, .

      Bùi Bác Dụ mắt đỏ, : "Tử Trọng, bằng hơn hai mươi năm gọi bà ấy là mẫu thân, giữ cho bà ấy cái mạng."

      Bùi Hành cúi đầu.

      Bùi Bác Dụ vì cứu Lý thị, cuối cùng đưa bà ta đến nữ am trong kinh xuất gia. Lý thị khàn giọng nứt phổi cầu tình, Bùi Bác Dụ vẫn bắt quy y, cả đời ăn chay niệm phật.

      Chuyện này quá lớn, Bùi Bác Dụ cũng có giấu giếm huynh trưởng và đường đệ, thái độ người Bùi gia bởi vậy đối Bùi Hành, Nguyệt Thược đại đại thay đổi.

      Nếu phải Bùi Hành chịu, người Bùi gia cơ hồ muốn đem sân tốt nhất ngoài chính viện tặng cho phu thê Bùi Hành ở.

      Nhưng là biết điều bí mật này, vẫn chỉ giới hạn ở vài vị gia chủ của Bùi gia, lão phu nhân, mấy phu nhân, đồng lứa tuổi đều u mê biết, chỉ là bị lệnh cưỡng chế đối đãi với phu thê Bùi Hành khách khách khí khí, tuyệt cho phép chút tôn trọng.

      Cho nên trước khi chính thức di dời đến vương phủ, Nguyệt Thược nhận được rất nhiều lời mời mọc trong Hầu phủ, cùng với giao tế bên ngoài, nàng rối rít khước từ.

      Trước khi chuyển , nàng có chút rắc rối .

      Ngày đó lúc Lý thị lên phía bắc, mang theo người, trong đó có Phù Dung. thời Lý thị xuất gia, Phù Dung chỗ nương tựa, lại cầu xin tới cửa.

      Vốn là nàng ta theo mẹ nàng lên phía bắc, chính là nghĩ tìm cơ hội trở lại bên cạnh Bùi Hành, từng chỉ lần tới cửa nhận sai cầu tình, đều bị Bùi Hành hoặc Nguyệt Thược đuổi . Nhưng hôm nay có Lý thị, nàng ta có đường lui nữa, quỳ gối ở trước cửa sân của Nguyệt Thược chịu đứng lên.

      Nguyệt Thược thở dài, kéo Bùi Hành : "Tướng công, chuyện của nàng ấy, là nên có cái kết thúc, chàng làm sao bây giờ đây?"

      Bùi Hành còn biết nàng lòng dạ hẹp hòi, : "Cho nàng ta khoản tiền làm đồ cưới, tìm người gả ."

      Nguyệt Thược cười mặt mày cong cong, "Chao ôi, ta vốn là muốn dù sao cũng từng là người của chàng, nếu cho nàng ấy trở lại... Nếu tướng công thích, vẫn là nghe chàng, đuổi ."

      Thấy nàng được tiện nghi còn khoe mẽ, Bùi Hành lắc đầu, nhịn được cười lên.

      Phù Dung vẫn chịu đồng ý xử lý này, Nguyệt Thược mất tính nhẫn nại, với nàng ta: "Ngươi thức thời chút mà đáp ứng, đáp ứng, ta cũng sao cả, chỉ là cả người cả của đều mất, tương lai đừng hối hận."

      Như thế, Phù Dung nén lệ, đáp ứng an bài lập gia đình.

      Nguyệt Thược cũng muốn chỉnh nàng ta, cho quản mụ mụ trong phủ tìm người, trọng điểm là để ý cưới nha đầu hầu hạ qua nam nhân.

      Loại hôn này của nha hoàn xử lý cực nhanh, tìm được người góa vợ ở kinh đô, làm mua bán .

      Cũng lâu lắm, Nguyệt Thược theo Bùi Hành chuyển nhập vương phủ.

      Bữa tiệc nhận thân còn xảy ra điểm đường rẽ, vương phi cho mọi người đổi giọng, đầy tớ xưng hô Bùi Hành là Tam thiếu gia, Vận Dương quận chúa và Bùi Hành cùng ngày ra đời, vương phủ bảo nàng ta gọi Bùi Hành là Tam ca, nàng ta chịu, nơi nơi muốn, với vương phi: “ là ca ca gì chứ, ràng là người ngoài, phụ vương thiệt là, nhận thức nghĩa nữ làm gì biết.”

      Vốn là bởi vì chân tướng có khúc mắc, nghe lời này, sắc mặt vương phi giận dữ, khiển trách nàng ta: “Ngươi có hiểu quy củ hay , cho ngươi gọi huynh trưởng còn ủy khuất ngươi? Phụ vương ngươi nhận thức ai, cũng đến phiên ngươi quản sao?”

      Gần đây mọi chuyện thuận, Vân Dương quận chúa nghĩ tới mẫu phi thời gian qua đau sủng chính mình nghiêm khắc như thế, nước mắt lưng tròng, “Mẫu phi, ngài ta.”

      vương phi quay đầu, phân phó đầy tớ, : “Bảo quận chúa trở về phòng , đừng quấy rầy hào hứng của mọi người.”

      Vân Dương quận chúa vô cùng ủy khuất, bị người khách khí thỉnh ra ngoài.

      Ngày thứ hai, vương phi đơn độc tìm nàng ta, : “Ngươi cũng nên trở về nhà chồng , cứ luôn ở nhà mẹ đẻ rất phải phép, làm vợ người ta, về sau phải cung kính trượng phu, hiếu thuận bà bà, cho ngươi lại làm ra việc ngông cuồng vô lý, ta mà biết được, buông tha ngươi.”

      Vân Dương quận chúa dám tin, trừng to mắt, : “Mẫu phi, ngài muốn đuổi ta .”

      vương phi ít khi nhìn mặt của nàng… Bởi vì bà trước gặp được Lý thị, gương mặt này, ràng vừa nhìn chính là nữ nhi của Lý thị, mà bà thế nhưng đau nữ nhi này hai mươi mấy năm, sủng ái còn hơn trưởng tử.

      “Ngươi , về sau tự giải quyết cho tốt.”

      Vân Dương quận chúa khóc lớn, “Ta , đây là thế nào, đột nhiên mỗi người đều nhìn ta vừa mắt, ta làm gì sai, ngài cho ta biết, ta đổi còn được sao?”

      Nghe nàng ta khóc thê thảm, vương phi tự chủ được cảm thấy lòng chua xót. Nuôi nữ nhi hơn hai mươi năm a, tình cảm kia phải là giả.

      Bà có chút chịu nổi, chỉ cảm thấy tim đau, phất tay phân phó: “Đầu ta đau, các ngươi mang quận chúa xuống .” Đây là lần cuối, vương phi chịu tạm biệt Vân Dương quận chúa.

      Hoàng thượng cuối cùng cho vương thế tử làm con thừa tự, Lý Đức Hải trở thành thái tử, vương vì Bùi Hành thỉnh phong tước vị quận vương. Thái tử giám quốc, cho lễ bộ thương nghị phong hào quận vương của Bùi Hành.

      Bùi Hành cuối cùng lấy được phong hào là Thiên quận vương, Nguyệt Thược sau đó được Bùi Hành dân sổ con thỉnh phong làm quận vương phi.

      năm sau, thái tử Lý Đức Hải kế vị, vương nhà vô kỳ hạn trú lưu kinh đô, bởi vậy gia quyến trong vương phủ và trưởng sử quan của vương phủ đều chuyển vào kinh thành.

      Nguyệt Thược lần đầu tiên nhìn thấy Phúc Yên quận vương, chỉ thấy cực kỳ phúc hậu, trắng trẻo mập mạp, vóc dáng trung đẳng, cười giống như phật Di Lặc.

      Nhị quận vương phi là người gầy teo, tướng mạo xem ra có chút khôn khéo.

      Về phần vị Thái phu nhân kia, nghe bà ta “bị bệnh” gần năm, tiện lại, lưu tại phủ đệ cũ.

      Lúc phu nhân trưởng sử quan Lý Diệu Quỳnh đến bái kiến, Nguyệt Thược ngồi cao, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyệt Thược hướng nàng khẽ mỉm cười.

      Lý Diệu Quỳnh mặt chút thay đổi.

      Bí mật vương phủ khó giữ nếu nhiều người biết, nhà trưởng sử quan là thuộc quan, đầy tớ trong vương phủ cũng biết sơ lược gia của . Nguyệt Thược nghe mẹ kế Lý Diệu Quỳnh này có chút cay nghiệt, dằn vặt hai kế nữ. Có điều hai kế nữ cũng ngốc, thiết kế để trưởng sử quan nhìn thấy cảnh tượng Lý Diệu Quỳnh cay nghiệt, làm cho trưởng sử quan tức giận dạy dỗ nàng ta phen.

      Kể từ đó trở , càng đấu càng hang, tất cả mọi người lấy chuyện của các nàng tán nhảm để giết thời gian.

      Có điều Nguyệt Thược quan tâm lắm, nàng cũng muốn gây phiền phức cho Lý Diệu Quỳnh, bởi vì nàng ta loại người này, cần người khác gây ra cho mình, tự mình rước lấy thân phiền toái.

      ngày, nàng rảnh rỗi dẫn Tước nhi lắc lư ở hòn non bộ, ngờ từ xa xa núi thấy Lý Diệu Quỳnh cản Bủi Hành lại.

      Tước nhi vội hỏi: “Tam vương phi, ngài mau nhìn, Trưởng Sử phu nhân cản quận vương chuyện kìa.”

      Nguyệt Thược cản Tước nhi muốn qua, : “Đừng nóng nảy.” Nàng nhìn, chỉ thấy Lý Diệu Quỳnh khóc lên, thần sắc Bùi Hành lạnh nhạt.

      Về sau Lý Diệu Quỳnh đưa tay kéo tay áo Bùi Hành, Bùi Hành bỏ qua nàng, thẳng .

      Nguyệt Thược khẽ mỉm cười.

      Bùi Hành và Nguyệt Thược cả đời tổng cộng có hai người trai người con , chồng vợ cùng nhau sống đến già.

      HOÀN.
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      linhdiep17, melodyevil, 1393 others thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo45:k có phiên ngoại ạ? Thank nàg nhé.tr cũg hoàn r

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :