1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 56: MÙI DẤM CHUA

      Editor: Mộc Du


      Trong đại sảnh, khí rất quỷ dị.

      Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết, mặt chút biểu cảm ngồi xuống, nắm bàn tay bé như ngọc của Hoa Khấp Tuyết, lạnh lùng nhìn về phía xa.

      Hoa Khấp Tuyết thấy như vậy, trong lòng biết tức giận , khuôn mặt lạnh lẽo thoáng qua tia đùa giỡn, khó có thể thấy Mộ Lương tức giận như vậy, nên để tức thêm lát nữa?

      Mộ Lương có thể tức giận sao? vội vàng gấp gáp trở về, chính là vì muốn sớm chút thấy được vợ luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến nhưng lại nghĩ rằng khi trở lại nhìn thấy cháu của mình ôm A noãn, gương mặt lại còn rất hưởng thụ, cái gì tức giận, ghen tuông đều cùng nhau xông lên đầu, chút suy nghĩ liền lên đạp vào mông của Mộ Hỏa Nhân kéo dài khoảng cách của hai người ra.

      Cháu ? Đúng vậy, trưởng công chúa Mộ Hỏa Nhân chính là ái nữ ở trong cung, hàng năm ra ngoài du sơn ngoạn thủy là tiểu muội ruột của Mộ Lê!

      Bạch Thánh Diêu ngồi ở bên, mặt là bộ dáng xem kịch vui, thỉnh thoảng uống hớp trà, bộ dáng rất là hưởng thụ, khó có được kịch vui để xem, nàng cũng bỏ qua.

      Ánh mắt Mộ Lê trông thấy bộ dáng này của Bạch Thánh Diêu, trong lòng buồn cười nhưng ngoài miệng cũng dừng lại việc giáo dục tiểu muội mang thân hồng y ở trước mặt, nha đầu này quá can đảm rồi, hoàng thẩm mà cũng dám ôm!

      Mộ Hỏa Nhân ủy khuất cúi đầu, xoa cái mông bị đá đau của mình, nàng nào biết Thần Tiên tỷ tỷ là người của hoàng thúc đâu, bằng có cho nàng mười lá gan, nàng cũng dám ôm đâu, ham muốn độc chiếm của hoàng thúc nàng biết rất . . . . . .

      "Nha đầu chết tiệt kia, sao an phận chút! Ngươi xem Thánh Diêu tỷ tỷ tốt!" Mộ Lê tức giận hừ , hề hay biết lời này của mình làm nhiễu loạn tâm của .

      Nàng tốt? Bạch Thánh Diêu sững sờ nhìn Mộ Lê, trong lòng , nàng tốt sao?

      "Người tình trong mắt hóa Tây Thi, hoàng huynh người thích người ta, làm sao có thể là nàng tốt!" Mộ Hỏa Nhân phục trừng mắt với , người hoàng huynh này của nàng có tâm tư gì nàng làm sao mà biết? Trước kia còn người tốt là muội muội, thối lắm!

      "Muội!" Mộ Lê bị trúng tâm , có chút quẫn bách, cúi đầu nhìn Bạch Thánh Diêu, ánh mắt chợt lóe.

      "Câm miệng." Mộ Lương đột nhiên lạnh giọng lên tiếng, lạnh lùng nhìn về phía Mộ Hỏa Nhân.

      Thân thể Mộ Hỏa Nhân cứng đờ, vội vàng che miệng, nhìn khuôn mặt lạnh của hoàng thúc, tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

      "A noãn là hoàng thẩm của ngươi, nếu ngươi còn động tay động chân đối với nàng nữa, ta phế ngươi !" Mộ Lương hừ lạnh, trong mắt là phẫn nộ và lạnh lùng, vừa nghĩ tới bộ dạng nàng ôm A noãn, ngọn lửa trong lòng liền bốc lên hừng hực, vợ của , chỉ có mới có thể ôm!

      "Dạ dạ dạ! Hoàng thúc, tuyệt đối có lần sau!" Mộ Hỏa Nhân có thái độ nhận sai tốt, cứ nhìn vẻ mặt hối hận kia của nàng biết.

      "Hừ." Mộ Lương hừ lạnh tiếng, sắc mặt vẫn chưa có tốt lên.

      Mộ Hỏa Nhân nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, hoàng thúc lúc này là tức giận, nàng xong đời rồi. . . . . . khuôn mặt nhắn xinh đẹp nhăn thành đoàn, Mộ Hỏa Nhân bắt đầu vì mình mà mặc niệm.


      Hoa Khấp Tuyết thấy nàng như vậy, tự chủ được câu lên khóe môi, người nhà của Mộ Lương đều rất đáng , đầu tiên là Mộ Lê, bây giờ lại là Mộ Hỏa Nhân. . . . . .

      "Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết quay lại cầm tay của Mộ Lương, mấp máy môi, thản nhiên nhìn :"Tức giận cũng nên hạ xuống rồi."

      Mộ Lương sững sốt, lập tức ủy khuất bĩu môi: “A noãn ……”

      “Có chừng có mực.” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, chậm rãi đứng dậy, nghiêng qua liếc , giả bộ à?

      “Ai kêu nàng muốn ôm người khác.” Vẻ mặt của Mộ Lương ghen tị, A noãn là của .

      “Thánh Diêu, chuẩn bị bữa trưa.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Bạch Thánh Diêu cái, đối với hành động xem trò vui của nàng có phản ứng gì, lôi kéo Mộ Lương rời .

      Mộ Hỏa Nhân thấy hoàng thúc cứ như vậy bị Tuyết Tuyết lôi , trợn to hai mắt, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, đây là tình huống gì, hoàng thúc của bọn họ lúc nào nghe lời như vậy, còn nữa, vừa rồi có phải là làm nũng với Tuyết Tuyết hay ?

      “Hỏa Nhân, hãy thu hồi vẻ mặt kia của muội.” Mộ Lê lạnh lùng nhìn xuống nàng.

      Đúng lúc, Hoa Khấp và Mộ Lương quẹo qua khúc cua, Mộ Lương thản nhiên quay đầu lại nhìn Mộ Hỏa Nhân liếc mắt cái, trong ánh mắt kia mảng băng lãnh …… Mộ Hỏa Nhân vội càng thu hồi ánh mắt, ôm cánh tay của mình mãnh liệt chà xát.

      “Thánh Diêu, hôm nay ăn cái gì nào?” Mộ Lê lười phản ứng đến tiểu muội mình, cười híp mắt tới bên cạnh Bạch Thánh Diêu, dịu dàng vô cùng.

      Bạch Thánh Diêu kỳ quái nhìn cái, trong lòng hơi sợ hãi, hôm nay là lạ như thế nào đó.

      Mộ Hỏa Nhân thấy nàng như vậy, biết là nàng bị hoàng huynh làm cho sợ, lập tức khách khí cười to lên: “Ha ha ha, hoàng huynh ơi, huynh hù dọa Thánh Diêu rồi!”

      Mộ Lê nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại, híp mắt nhìn về phía Mộ Hỏa Nhân, Mộ Hỏa Nhân thấy vậy, co cẳng chạy, Mộ Lê đuổi theo sát phía sau.

      Bạch Thánh Diêu chậm rãi đứng dậy, nhìn hai huynh muội truy đuổi nhau, trong mắt nổi lên ý cười, hoàng gia mặc dù vô tình, nhưng là có ngoại lệ a …… Có lẽ, nàng nên tránh né nữa, Mộ Lê cùng với các lãnh huyết quân vương kia là giống nhau.

      Noãn Các.

      “Hừ!” Mộ Lương đẩy Hoa Khấp Tuyết lên giường, từ cao nhìn xuống nàng, mặt đều là nguy hiểm.

      Hoa Khấp Tuyết nhỏm người lên, hơi híp mắt nhìn , muốn làm cái gì?

      “Tại sao giúp nha đầu kia? Mộ Lương hừ , mắt nhìn xuống nàng, trong lòng lên men vị chua.

      “Lòng dạ hẹp hòi.” Hoa Khấp Tuyết liếc cái, rồi ngồi dậy.

      Mộ Lương thấy vậy, mắt phượng nhíu lại, cúi người đè nàng trở lại giường, khóa lại hai tay nàng, hương sen thanh nhã quanh quẩn ở chop mũi của Hoa Khấp Tuyết.

      “Chàng muốn làm gì?” Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, chọc cho hô hấp của nàng cũng rối loạn.

      “Làm gì?” Mộ Lương nhíu mày, lập tức tà khí nở nụ cười, nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, môi mỏng khẽ mở, thanh nhiễm vào mị hoặc : “Ăn nàng.”

      Hoa Khấp Tuyết ngây ngốc nhìn , hô hấp ngừng tăng nhanh, mặt cũng đỏ hồng, lời này của , nàng làm sao mà hiểu.

      “A noãn, ta muốn nàng biết, nàng nên giúp ai.” Mộ Lương cười đến tà tứ, thanh của càng lúc càng thấp, con ngươi màu sắc càng lúc càng tối hơn, làm cho hơi thở của nàng càng thêm nóng bỏng.

      “Mộ …… Uhm …….” Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, bị môi ngăn chặn lời mói tiếp theo, hơi thở nam tính riêng biệt của tràn ngập trong khoang miệng nàng, hoàn toàn làm nhiễu loạn hô hấp của nàng.

      Mộ Lương chẫm rãi nhắm hai mắt lại, mút vào cánh môi mềm mại của nàng, xúc cảm mát lạnh khi hai cánh môi tiếp xúc với nhau thiếu chút nữa làm cho lý trí của hoàn toàn sụp đổ.

      Thân thể của Hoa Khấp Tuyết vốn có chút cứng ngắc nhưng dưới trêu đùa của lại trở nên mềm nhũn, nàng hơi hé mắt trong mắt là mảnh mờ mịt, nàng cảm giác được cầm lấy tay cảu mình bàn tay to có nhiệt độ nóng đến dọa người, hai má đỏ hồng càng thêm kiều mỵ.

      Mộ Lương thấy thân thể của nàng mềm nhũn, khóe miệng giơ lên, chẫm rãi buông tay của nàng ra. Bàn tay thăm dò về sau gáy của nàng, mà đôi môi mỏng của cũng rời khỏi môi của nàng, nhìn gương mặt của nàng đỏ ửng bộ dạng thở gấp rất đáng , ngọn lửa trong đáy mắt nháy mắt biến thành lửa lớn hừng hực.

      Hoa Khấp Tuyết bị nhìn có chút tự nhiên, nhàng quay đầu chỗ khác, có chút ngượng ngùng.

      “A noãn, cho ta có được hay ?” Mộ Lương ngậm vành tai của nàng, giọng nỉ non, giọng kia rất mị hoặc, trưng cầu đồng ý của nàng bằng quyến rũ nàng, bàn tay đặt ở sau gáy của nàng cũng an phận nhàng mà vuốt ve, chọc cho thân thể của nàng tự chủ được mà phát run.

      “Mộ Lương ……” Hoa Khấp Tuyết có chút bối rối, mới vừa rồi là tiếng của nàng sao? Vì sao lại mềm mại như thế ……

      Ánh mắt của Mộ Lương tốt hơn, dưới tay dùng chút lực, liền cởi bỏ y phục của nàng ……
      Last edited: 6/11/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 57: LỜI MỜI CỦA VÂN TƯỚNG

      Editor: Mộc Du


      “Mộ Lương. . . . . .”

      Ánh mắt của Mộ Lương tối hơn, dưới tay dùng chút lực, liền cởi bỏ y phục của nàng, cúi người gặm cắn xương quai xanh của nàng, bàn tay mập mờ tới lui tuần tra.

      Hoa Khấp Tuyết che miệng, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, tuy là nàng ngượng ngùng nhưng nếu như Mộ Lương muốn nàng, nàng cũng cự tuyệt, nhàng thở hổn hển, cảm thụ dịu dàng của .

      Mộ Lương biết nàng đồng ý, trong lòng trận mừng rỡ, động tác dưới tay có chút gấp gấp, lâu sau y phục của hai người cũng xốc xếch, xương quai xanh của nàng cũng nở rộ đóa hồng mai, mồ hôi mặt của xuống, làm đóa hồng mai thêm kiều diễm ướt át.

      Hoa Khấp Tuyết cắn cắn môi, chậm rãi giơ tay lên, bấu chặt hai vai của , thân mình Mộ Lương run lên, lý trí hoàn toàn biến mất. . . . . .

      lúc hai người ý loạn tình mê, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, làm rối loạn cảnh mập mờ trong phòng.


      "Vương gia! Tướng gia muốn mời ngài đến tướng phủ!"

      "Cút!" Mộ Lương ngẩng đầu lên, kéo Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực, quát lên giận dữ.

      Cảnh Duệ bị thanh khàn khàn ám muội của làm cho hoảng sợ, đột nhiên trong đầu thoáng lên hình ảnh hòa hài, giật mình cái, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra, chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng biến mất.

      Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Mộ Lương vùi đầu vào trong tóc của Hoa Khấp Tuyết, miệng thở gấp, khuôn mặt nhắn của Hoa Khấp Tuyết đỏ bừng cắn môi cúi đầu, hai người ôm nhau chặt, từ từ bình ổn sóng nhiệt người, ai cũng mở miệng.

      "A noãn, mau gả cho ta ." Giọng của Mộ Lương có chút ảo não, nếu phải Cảnh Duệ đến, sợ rằng đem nàng này ăn vào trong bụng rồi nhưng nếu như thực làm như thế, chỉ sợ hối hận cả đời, A noãn là bảo bối của , nên nóng vội như thế.

      Hoa Khấp Tuyết lời nào, chỉ là sắc mặt đỏ hơn.

      Mộ Lương ngẩng đầu, nhìn thấy này thẹn thùng, bất đắc dĩ cười cười, dịu dàng lấy y phục sắp bị cởi ra hết mặc vào lại cho nàng, tay nâng cằm của nàng lên, dục vọng trong mắt rút , chỉ còn lại nghiêm túc : "A noãn, ta vẫn chưa có cưới vợ nếu nàng còn có chịu gả cho ta, ta cần nàng."

      "Ừ." Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn , nhàng đáp lời, trong lòng lại càng thêm ấm áp, nhìn thấy đáy mắt nhẫn, khóe miệng tự chủ giương cao, người đàn ông này nguyện ý vì mình mà nhẫn nại.

      "Đáng chết, cho phép quyến rũ ta!" Mộ Lương gầm , nhìn nét mặt tươi cười của nàng, trong cơ thể lại bắt đầu nâng lên sóng nhiệt.

      Hoa Khấp Tuyết ngây ra, biết là nên tức hay nên cười, cầm lấy y phục mặc vào cho , mặc xong mới cúi đầu mở miệng: “Đứng lên.” Hai người như vậy nhìn rất mờ ám.

      “Được.” Mộ Lương áp chế ngọn lửa nóng trong lòng, dịu dàng nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy, nhìn y phục của nàng có chút lộn xộn, ánh mắt vừa tối tăm vừa ám muội.

      “Ta tự mình mặc!” Hoa Khấp Tuyết biết chịu đựng khổ sở, dứt khoát đẩy ra, chính mình chậm rãi mặc quần áo vào.

      Mộ Lương hít sâu hơi, xoay người lại, dám nhìn nàng nữa, tự chủ của sao lại tốt như vậy!

      “Mộ Lương, biết tìm chàng có chuyện gì ?” thanh của Hoa Khấp Tuyết khôi phục lạnh nhạt thường ngày, kéo kéo ống tay áo của , thản nhiên hỏi.

      biết.” Mộ Lương lắc đầu, xoay người lại, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng còn có chút ửng hồng, tất cả trong mắt đều là dịu dàng, ôm lấy nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, cầm cây trâm bạch ngọc ở bàn giúp nàng bới lại tóc.

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hai người trong gương, chậm rãi gợi lên khóe miệng, rất xứng đôi.

      “Có thể , tướng gia chính là biểu cữu của ta.” Mộ Lương giúp nàng chải tóc xong, như có điều suy nghĩ mở miệng, trong mắt xẹt qua tia sáng lạ, mẫu phi của , là biểu tỷ của Vân Tụ.

      “Các ngươi có quan hệ như thế nào?” Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, thản nhiên hỏi.

      “Mẫu phi và quan hệ vẫn luôn bất hòa, còn ta càng cần phải .” Mộ Lương nhíu mày nhún nhún vai, đỡ nàng từ ghế dậy, đột nhiên quỷ dị cười tiếng: “A noãn, ta cùng .”

      có mời ta.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn cái, hừ .

      “Vạn nhất có nguy hiểm sao? A noãn nàng nhẫn tâm nhìn thân ta rơi vào nguy hiểm sao?” Mộ Lương bĩu môi, đáng thương nhìn nàng.

      “Hừ, đừng có cố tình làm chính mình thành dáng vẻ yếu đuối.” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, khuôn mặt nhắn thản nhiên, có biểu cảm gì.

      thôi.” Mộ Lương thản nhiên cười cười, ôm hông của nàng, thấy nàng gật đầu, lúc này mới ra cửa, đúng lúc nên cho người khác biết thân phận của A noãn rồi.

      “Hắc hắc, Vương gia, ngài ra ngoài rồi.” Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt ở bên ngoài chờ hầu hạ, Cảnh Duệ vừa thấy hai người ra ngoài, phát ra tiếng cười gượng.

      Mộ Lương thản nhiên nhìn , trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh, làm cho lạnh cả sống lưng, trong lòng ngừng kêu gào, vì sao lại muốn vào cái thời điểm kia truyền lời vậy …..

      “Tiểu thư, nhìn người hôm nay là lạ.” Lưu Nguyệt quan sát Hoa Khấp Tuyết từ xuống dưới hồi lâu, có chút nghi hoặc.

      “Hả?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, thản nhiên nhìn nàng.

      “Giống nữ nhân.” thanh của Bạch Thánh Vũ từ phía sau truyền đến, mang theo hài hước và trêu chọc, người sáng suốt đều nhìn ra được, trong mắt Hoa Khấp Tuyết toát ra nhiều tia nhu tình, sợ là tiểu tử Mộ Lương này làm chuyện xấu gì rồi.

      “Đúng!” Lưu Nguyệt vỗ tay cái, tán đồng khẽ hô lên, lại bị Cảnh Duệ trừng mắt liếc, ngay sau đó liền nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết thấy vẻ mặt của nàng đen lại, lập tức im bặt.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Bạch Thánh Vũ : “Bạch gia để cho ngươi trông coi như thế nào lại bị đóng cửa, là kỳ tích.” Nàng chỗ nào giống nữ nhân, là ánh mắt gì!

      “Bạch Thánh Vũ, Bạch gia của các người buôn bán là kém a, để cho ngươi có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy tới chỗ của ta đây dạo?” Mộ Lương ngoài cười nhưng cười nhìn , dám bảo bối của , tự tìm cái chết.

      Đối với châm chọc của hai người này Bạch Thánh Vũ coi như nghe thấy, chậm rãi thu hồi cây quạt, nhíu mày tao nhã cười: “Mộ Lương, đây chính là đạo dùng người.” việc có thủ hạ làm rồi, lão bản tự nhiên thanh nhàn.

      “Về sau, cho phép ngươi mặc y phục màu trắng.” Mộ Lương bĩu môi, đột nhiên nhìn thấy mặc thân áo trắng, ánh mắt nguy hiểm híp lại liền mở miệng.

      “Tại sao?” Bạch Thánh Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống y phục của mình, có gì là đúng …..

      “Còn có thể tại sao, nhìn thấy y phục mà hoàng thẩm mặc là màu trắng sao?” Mộ Hỏa Nhân chắp hai tay sau lưng, thảnh thơi tới, mặt đều là trêu tức và cười nhạo, ai nha nha, lần đầu tiên phát ra hoàng thúc lại nhen như vậy.

      “Mộ Lương, ngươi là …..” Bạch Thánh Vũ nghe vậy, sắc mặt có chút vặn vẹo, dù có tài ăn khá hơn nữa cũng biết nên dùng cái gì để hình dung Mộ Lương.

      Mộ Lương hừ , lạnh lùng liếc mắt nhìn : “Cảnh Duệ, dẫn thay quần áo.”

      “Khụ khụ, vâng.” Cảnh Duệ ở bên im lặng cười trộm, đột nhiên bị kêu tên, thiếu chút nữa bị sặc, ho hai tiếng, nhìn vẻ mặt kìm nén của Bạch Thánh Vũ chỉ chỉ sau lưng, xoay người rời .

      Bạch Thánh Vũ tức giận trừng mắt nhìn Mộ Lương rồi theo Cảnh Duệ, thề bây giờ trở về, nhất định đốt tất cả các y phục có màu trắng trong nhà! Nếu mang họ Hắc!
      Last edited: 6/11/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 58: NGƯỜI TRONG LÒNG CỦA HỎA NHÂN

      Editor: Mộc Du


      "Mộ Lương, khi nào ?" Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn màn nháo kịch này, chỉ cảm thấy Mộ Lương càng thêm đáng , trong mắt mang nét cười thản nhiên, giọng hỏi.

      " lát nữa, vội." Mộ Lương mỉm cười nhìn nàng : "Lưu Nguyệt, lấy cái áo choàng cho tiểu thư ngươi."

      "Vâng!" Lưu Nguyệt gật đầu cái, bộ dạng xun xoe chạy .

      "Ban ngày rất nóng." Hoa Khấp Tuyết có chút im lặng, nghiêng mắt nhìn bóng lưng của Lưu Nguyệt chạy , có chút bất đắc dĩ, nha đầu này luôn lỗ mãng liều lĩnh như vậy.

      "Ban ngày thể so với buổi tối." Mộ Lương hừ , nàng này mặc y phục đều rất mỏng, buổi tối nhiều khí lạnh, ngộ nhỡ cảm lạnh sao.

      Hoa Khấp Tuyết nhịn xuống khóe miệng kích động, chậm rãi quay đầu qua chỗ khác.

      "Tuyết Tuyết, các người muốn đâu à?" Mộ Hỏa Nhân cười tủm tỉm chạy đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết, tò mò hỏi.

      "Tướng phủ." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn thân hồng y (y phục màu đỏ) của Mộ Hỏa Nhân, cảm thấy nàng mặc y phục màu đỏ rất đẹp.

      "Đến đó làm gì?" Mộ Hỏa Nhân cau mày.

      "Có cái gì được sao?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.

      "Tuy tướng gia là là biểu cữu (cậu) của hoàng thúc nhưng hoàng thúc và đâu có thân cận." Mộ Hỏa Nhân bĩu môi: "Hơn nữa ánh mắt của tướng gia mỗi lần nhìn hoàng thúc đều rất kì quái."

      "Hả?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn Mộ Lương, kì quái? Là cái ánh mắt gì đây.

      "A noãn muốn biết, lát nữa tới đó phải là có thể nhìn nhìn thấy sao?" Mộ Lương thản nhiên cười, biết nàng suy nghĩ đến cái gì.

      "Ừm." Hoa Khấp Tuyết gật đầu cái, nghiêng mắt nhìn thấy còn chưa có bẻ cổ áo, rất tự nhiên vươn tay ra, giúp sửa lại chút.

      Lần này, đổi thành Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt liền trở nên vui vẻ.

      Hoa Khấp Tuyết ho tiếng, cảm thấy hơi lúng túng quay đầu .

      "Chậc chậc, hoàng thẩm là quan tâm hoàng thúc đấy." Mộ Hỏa Nhân nhìn cử chỉ của hai người, trong mắt đều là mập mờ.

      "Hỏa Nhân, hoàng huynh ngươi đâu?" Mộ Lương lạnh lùng liếc nàng cái, nhíu mày hỏi.

      "Huynh ấy ở trong phòng bếp giúp Thánh Diêu, khó thấy được huynh ấy đối với nữ nhân lại lấy lòng như vậy." Mộ Hỏa Nhân khinh thường hừ , ngay sau đó cười giảo hoạt hỏi: "Hoàng thẩm, người thử xem Thánh Diêu có thể được hoàng huynh phong làm hoàng hậu hay ? Thánh Diêu rất tốt!"

      "Trước tiên đem hậu cung thanh trừ sạch ." Hoa Khấp Tuyết có trực tiếp trả lời nàng, mà là nhắc tới đám nữ nhân trong cung kia, mặc dù Mộ Lê có chạm vào các nàng nhưng tồn tại của các nàng luôn là phiền toái.

      "Đúng vậy, đám nữ nhân kia ghê tởm chết được, ta thích ở lại trong cung, phần cũng là bởi vì họ." mặt Mộ Hỏa Nhân chút che giấu chán ghét.

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhếch môi, Mộ Hỏa Nhân này ngược lại thẳng thắn.

      Mộ Lương ở bên lạnh lùng nhìn hai người, đối với việc Mộ Hỏa Nhân cướp lực chú ý của A noãn cảm thấy rất bất mãn, hừ cắt đứt: "Mộ Hỏa Nhân, tự nhiên sao ngươi lại trở về sớm như vậy, bình thường phải là trước sinh nhật của Mộ Lê ngày người mới đến sao?”

      “Chuyện này ……” Mộ Hỏa Nhân bị hỏi đến sững sờ, ngay sau đó gương mặt liền ửng hồng lạ lùng, còn khẽ cúi đầu.

      Tiểu nương này là bộ dạng nữ nhi thẹn thùng, làm cho Hoa Khấp Tuyết nhướng mày lên, Hỏa Nhân bày ra bộ dạng như vậy, chẳng lẽ ……

      “Hoàng thúc, ta trước trở lại, là ta muốn dẫn vị hôn phu tới cho người xem chút đấy!” Mộ Hỏa Nhân cắn cắn môi, cuối cùng ngẩng đầu đỏ mặt mục đích của mình, trong mắt che giấu được nhu tình.

      “Hả?” Mộ Lương thản nhiên cười, lên tiếng trêu chọc: “Ra ngoài chuyến, thu hoạch a.”

      “Hoàng thúc!” Mộ Hỏa Nhân kiều dậm chân, bị nhìn đến ngượng ngùng, liền quay đầu nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết: “Hoàng thẩm, ngươi quản thúc !”

      “Hỏa Nhân, ở đâu?” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng, thấy nàng như vậy, biết nàng là thích người nam nhân kia, có chút ngạc nhiên người nào lại có bản lĩnh như vậy, có thể bắt được đốm lửa này.

      trở về núi thăm sư phụ, đến đây trễ chút.” Mộ Hỏa Nhân nhớ tới người nam nhân kia, tất cả mặt đều là hạnh phúc.

      núi?” Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, ngay sau đó nhìn về phía Mộ Lương.

      “Sư phụ?” Cùng lúc đó, Mộ Lương cũng nhìn về phía nàng, trong lòng hai người đồng thời nghĩ tới người……

      “Làm sao vậy?” Mộ Hỏa Nhân khó hiểu chớp mắt, hoàng thúc và hoàng thẩm tự nhiên sao lại kỳ quái vậy?

      “Khụ khụ, có gì, khi nào tới, dẫn đến xem chút.” Mộ Lương thở ra hơi, trùng hợp như vậy chứ.

      “Ừm.” Mộ Hỏa Nhân nghe vậy, gương mặt liền thẹn thùng, xoay tròn ngón tay.

      Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, nhìn về Bạch Thánh Diêu và Mộ Lê ở phía sau tới, thản nhiên hỏi: “Mộ Lê biết chưa?”

      “Ôi! Ta vẫn chưa có !” Mộ Hỏa Nhân sực nhớ ra, đến xem náo loạn xong lại quên với hoàng huynh rồi.

      “Biết cái gì? Mộ Hỏa Nhân, muội lại gây họa đó chứ!” Mộ Lê theo sau Bạch Thánh Diêu, nghiêm mặt nhìn Mộ Hỏa Nhân, từ đến lớn, nàng có chuyện gì đều với , đây nhất định phải là chuyện tốt.

      “Huynh chết !” Mộ Hỏa Nhân cũng đen mặt, tức giận nhìn .

      “Hỏa Nhân, rốt cuộc là thế nào?” Bạch Thánh Diêu giọng hỏi.

      “Ta thích người nam nhân, ta muốn gả cho !” Mộ Hỏa Nhân thoải mái thừa nhận, ngay sau đó lại có ngượng ngùng mà cúi đầu.

      Bạch Thánh Diêu sửng sốt, hai mắt chớp chớp, tựa hồ hoài nghi mình mới vừa rồi là có nghe lầm hay .

      “Muội muốn bức hôn?” Mộ Lê theo bản năng liền xuất ra câu như vậy, nha đầu này tính khí nóng nảy lại ngang ngược, rất có loại khả năng này.

      “Muội như thế nào mà làm cho người ta thích, cần phải ép hôn mới gả ra ngoài được?” Mộ Hỏa Nhân nghiến răng ken két vang dội, sắc mặt càng thêm đen thêm.

      Mộ Lê gật đầu cái, như có chuyện gì lắc đầu cái : “Hỏa Nhân, ta vì muội mà chỉ hôn, đó chính là làm hại người nam nhân kia.”

      “Mộ Lê, huynh chết với lão nương!” Mộ Hỏa Nhân giận dữ, rút roi hướng trung vung, phát ra “Vụt” tiếng.

      Mộ Lê thấy vậy, khinh thường hừ : “Muội đánh lại ta.”

      Lời này vừa ra, Mộ Hỏa Nhân liền phát điên, mắt đỏ lên vung roi ra.

      Mộ Lê đẩy Bạch Thánh Diêu ra, tránh cho nàng bị thương, chính mình dễ dàng vọt tới.

      Mộ Lương thản nhiên nhìn hai người, đột nhiên rat ay, tay người, ngăn cách hai người đẩy họ ra bên ngoài.

      “Chàng làm gì thế?” Hoa Khấp Tuyết cau mày, đẩy hai người họ ra ngoài cửa làm gì?

      “Phá hủy phòng của ta, ta để cho bọn họ tự mình tu sửa.” Mộ Lương hừ lạnh, đánh nhau có thể, phá hư đồ của , cho phép.

      Hoa Khấp Tuyết khóe miệng co rút, nhìn về phía Bạch Thánh Diêu có phản ứng gì, nhíu mày hỏi: “Thánh Diêu, ngươi lo lắng?”

      “Cũng đánh nhiều năm như vậy rồi, sớm thành thói quen, cần phải lo lắng.” Bạch Thánh Diêu nghe thanh bên ngoài “ầm ầm, đùng đùng”, ngáp cái, ngay sau đó cười híp mắt nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết : “Tuyết Tuyết, thức ăn ở Tướng phủ có ngon như ở đây, bữa tối ta giữ lại cho ngươi, trở lại hâm nóng.”

      “Được.” Hoa Khấp Tuyết mím môi cười, nhìn sắc trời chút : “Cũng tới thời gian rồi.”

      “Ừ.” Mộ Lương gật đầu cái, nhìn Lưu Nguyệt và Cảnh Duệ chạy lại, phân phó: “Cảnh Duệ, chuẩn bị xe.”

      “Xe ngựa chuẩn bị tốt.” Cảnh Duệ cười khẽ, làm việc, Vương gia vẫn chưa yên tâm sao?

      “A noãn.” Mộ Lương dịu dàng cười, đột nhiên bồng nàng lên, về phía cửa chính.

      “Chàng thả ta xuống!” Hoa Khấp Tuyết ôm cổ , có chút tức giận.

      thả, chết cũng thả!” Mộ Lương hừ , nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của nàng, cười đến híp cả mắt, còn cúi đầu hôn lên môi của nàng.

      “Chàng khốn kiếp!” Hoa Khấp Tuyết quát , nhìn gương mặt hả hê của , hận thể xé nát nó ra.

      “A noãn, nàng ta như vậy … ta đau lòng a ……”
      Last edited: 6/11/16
      Halong-ngoc, velvety_crystal_rosethuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 059: Nỗi Lòng Mộ Lê + Thông suốt tâm tư
      Editor:thao1504


      "Tình cảm của Tiểu thư với Vương Gia tốt." Lưu Nguyệt híp mắt cười nhìn hai người, hết lòng vui mừng cho tiểu thư.

      "Ngươi hâm mộ?" Cảnh Duệ hơi đâm chiêu nhìn nàng.

      "Đó là đương nhiên. . . . . . A nha, Vương Gia chạy nhanh như vậy làm gì!" Lưu Nguyệt gật đầu, đột nhiên thấy Mộ Lương ở phía trước chạy , hô tiếng, chạy theo .

      Cảnh Duệ bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng chạy theo làm gì, như vậy Vương Gia càng chạy nhanh hơn nữa, kêu lấy xe tới, phải muốn mọi người theo sao! Nhưng nghĩ nghĩ vậy, bước chân phía dưới cũng bước nhanh theo nàng.

      Bạch Thánh Diêu cười nhạt nhìn bọn họ rời , khẽ thở ra hơi, xoay người lại đụng phải người sau lưng.

      "Đại ca, Ca đứng phía sau muội làm gì?" Bạch Thánh Diêu mím môi trừng , khẽ vuốt chỗ bị đau đầu.

      "Ha ha, tiểu muội ah, muội vừa rồi muội cùng với tiểu tử Mộ Lê kia nha. . . . . ." Khoé môi Bạch Thánh Vũ khẽ nhếch lên nhìn Bạch Thánh Dao với ánh mắt mập cùng nụ ái muội.

      "Vậy sao?" Bạch Thánh Diêu híp mắt, che ánh mắt hốt hoảng.

      “Sao Muội cứ giả vờ, quên được cũng cần quên, cũng phải tiểu tử kia thích ngươi." Bạch Thánh Vũ hừ , liếc nàng cái.

      "Muội. . . . . ." Vẻ mặt Bạch Thánh Diêu có chút phức tạp, biết nên gì.

      "Muốn hạnh phúc là phải tự mình tranh giành, biết ?" Bạch Thánh Vũ thở dài, tiểu muội này của cái gì cũng tốt, nhưng đựng đến chuyện gì liên quan đến Mộ Lê liền trở nên mơ hồ.

      "Chẳng lẽ muội có thể kêu phải giải tán toàn bộ hậu cung?" Bạch Thánh Diêu cười chua xót, mắt đầy đơn, vừa nghĩ tới trong hậu cung của đầy những nữ nhân trang điểm lộng lẫy trong đó, nàng liền khó chịu chịu nổi.

      "Tại sao thể?" giọng nhàn nhạt của Mộ Lê từ phía sau truyền đến.

      Bạch Thánh Diêu cả kinh, liền quay đầu lại, liền thấy Mộ Lê mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt non nớt giờ trở nên nghiêm túc.

      Bạch Thánh Vũ thấy chánh chủ tới, lắc đầu cười, liếc nhìn về phái Mộ Hoả căm giận sau lưng ra hiệu cái, sau đó hai người liền lặng lẽ rời .

      "Thánh Diêu , nàng để ý chuyện ta có hậu cung, tại sao ra." Mộ Lê tới trước mặt nàng, dịu dàng cười.

      "Ngươi là Hoàng đế ……” hơn nữa ngươi cho tới bây giờ luôn coi nàng là muội muội.

      Bạch Thánh Diêu khổ sở cười, Mộ Lê nhìn nàng như vậy, liền đau cả tâm cang.

      “Hoàng đế thế nào, người nào quy dịnh Hoàng đế nhất định phải là ngựa đực.” Mộ Lê tức giận trừng nàng, nàng cho là tất cả hoàng đế đều phải phong lưu hay sao? chỉ cần người là nàng thôi, suy nghĩ kỹ chuyện này lâu lắm rồi.

      Bạch Thánh Diêu mở lớn mắt nhìn , vừa mừng vừa sợ, vậy là có ý gì?

      “Nàng là người rất thông minh, mà sao lúc này cứ giả vờ ngớ ngẩn vậy hả, còn cố ý để ý tới ta, trốn tránh ta ……” Mộ Lê ôm nàng vào trong ngực, cắn rang , càng nghĩ càng giận, từ khi lên ngôi, nha đầu này đối với càng ngày càng lạnh nhạt, trước kia chưa có cảm nhận được, nhưng tại biết tình cảm của mình đối với nàng, nhớ tới đáng giận, nếu như nhận ra tình cảm của mình, có phải bọn họ cứ như vậy bỏ qua nhau cả đời.

      “Ta ……” Bạch Thánh Diêu sững sờ, biết nên phản ứng sao, nhưng nàng rất cảm động nhưng nàng cũng thể suy nghĩ lời , ý của , là rất chung tình, chỉ mà …… sau coi lại tình hình tại của ?

      “Cuộc thi săn thú của Hoàng gia, bên cạnh ta.” Mộ Lê bá đạo hừ , kể từ khi nha đầu này trốn tránh mình, đều thấy nàng có mặt ở đấu trường, lần này nhất định phải đem nàng ngoặt.

      Bạch Thánh Diêu cắn môi , tại cả người nàng đều bị hơi thở bao phủ, làm cho nàng đỏ mặt, tay dùng lực vừa đủ, đẩy ra, quay người bỏ chạy.

      cho phép chạy!” Mộ Lê tức giận nhìn theo bóng lưng nàng, nàng còn dám chạy!

      Nghe gọi, bước chân của Bạch Thánh Diêu dừng chút, khẽ quay đầu lại, “Đừng theo, ta .”

      Mộ Lê chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, lát sau, khuôn mặt liền cười khúc khích như tiểu hài tử, nàng , vậy có nghĩa là …..

      xe ngựa.

      “A Noãn, nàng nghĩ gì vậy?” Mộ Lương nghiêng người dựa vào xe ngựa, cười lười biếng nhìn khuôn mặt nhắn trong trẻo lạnh lung của nàng.

      “Bữa cơm này, hiểu nổi.” Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, khẽ vén rèm lên nhìn cảnh vật ngừng chuyển đổi ngoài cửa sổ.

      “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, A Noãn câu này là nàng với ta.” Mộ Lương khẽ nhíu mày, sau đó bật cười.

      (* câu này nghĩa là chuyện gì cũng thế, cái gì đến đến, gấp cũng được mặc kệ cũng xong, cứ thuận theo tự nhiên.)

      “Đó là ta chuyện của chính mình lúc trước.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , có Mộ Lương, tại nàng cách nào giống như trước mọi chuyện như vậy được.

      “Nha đầu ngốc.” Mộ Lương ôm nàng vào ngực, mắt đầy vui mừng, nương này đến tận xương tủy, cuối cùng cũng biết lo lắng cho .

      Hoa Khấp Tuyết nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào ngực , chuyện gì đến đến, đúng là cần phải lo lắng, giống như chuyện Vân Tự kia có ý tốt làm tổn hại đến Mộ Lương, nàng cũng ngại vì Mộ Lương trừ khử .

      “Mộ Lương, hôm nay Đông Phương Vũ tới khiêu chiến với ta.”

      cẩn để ý đến nàng ta.” Mộ Lương dịu dàng cười, nhưng đáy mắt lại lên tia lạnh lẽo, Đông Phương Vũ, muốn giữ lại nữa.

      “Ta chấp nhận rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.

      “Hả?” Mộ Lương thể tin được nhìn nàng, “Nàng chấp nhận?”

      “Ta rồi, nếu khiến Đông Phương Vũ thua hoàn toàn, về sau có nhiều hơn nữ nhân khác vì chàng mà đến nữa, cho nên, lần này ta chơi đùa tốt với nàng ta.”

      Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu lên, hơi híp mắt lại, bộ mặt tuyệt mỹ đều mang theo tình ý.

      “Ha ha, đừng để mình bị thương, muốn chơi thế nào, đều được.” mặt Mộ Lương tràn đầy cưng chiều.

      “Cuộc so tài săn thú của Hoàng gia, có quy tắc gì?” Hoa Khấp Tuyết suy nghĩ chút, chớp mắt hỏi, mặc dù biểu tình vẫn thanh lãnh, nhưng Mộ Lương vẫn nhìn ra trong ánh mắt mong chờ mình giải đáp trong đó.

      Mắt Mộ Lương liền có chút tà khí, cúi đầu hôn lên cánh môi nàng cái, mới híp mắt cười, bàn tay cũng nhanh chóng nắm lấy tay Hoa Khấp Tuyết muốn giơ lên, ngăn lại công kích của nàng.

      “A Noãn, quy tắc cuộc thi nàng cũng biết, còn dám tham gia?”

      “Tại sao dám, cùng lắm phá hủy luôn cuộc so tài này.”
      Last edited: 6/11/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 060 【 Mọi chuyện đều bắt đầu 】【 đối đầu VIP】

      Editor: thao1504



      "A Noãn, quy tắc cuộc thi nàng cũng biết, còn dám tham gia?"

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , hừ lạnh, "Tại sao dám, cùng lắm phá hủy luôn cuộc so tài này."

      " là bá đạo." Mộ Lương khẽ ngắt mũi nàng cái, dịu dàng cười, "Chỉ là, nữ nhân của Mộ Lương ta, phải kiêu ngạo như vậy."

      "Chàng chịu !" Hoa Khấp Tuyết híp mắt, còn kiên nhẫn.

      "Được được được, nàng là nóng vội." Mộ Lương bất đắc dĩ, "Cuộc so tài săn thú tổ chức ở bãi săn hoàng gia, những động vật ở trong đó đều có ma tính, cho nên người có ảo thuật cao, dám đến gần."

      "Trước ngày sinh thành của Hoàng đế Mộ quốc, đều cử hành cuộc so tài săn thú, thiết lập thứ hạng, chỉ là cùng giải trí, bắt ma thú, sau đó có thể giữ làm của riêng."

      Những con thú trong bãi săn Hoàng Gia trong đó đều phải là những con vật bình thường, có cơ hội này, người nào bỏ qua.

      "Bắt về cho mình?" Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, " trắng ra, đây chính là thủ đoạn Mộ quốc biểu thực lực của nước mình mà thôi."
      :-(
      "È hèm." Mộ Lương nhếch môi, đúng là như thế, Mộ quốc là nước đứng đầu tam quốc, nên khi cần phô bày giàu mạnh của nước mình dĩ nhiên phải phô bày giàu mạnh đó.

      "Ma vật so với những con vật bình thường chắc mình ăn ngon hơn." Hoa Khấp Tuyết nhìn mình tay, như suy nghĩ chuyện gì khẽ mỉm cười.

      "Chỉ có biết ăn thôi!" Mộ Lương vừa bực mình vừa buồn cười.

      "Vậy chàng đừng ăn!" Hoa Khấp Tuyết chu mỏ, mang theo chút làm nũng của các nương, khẽ trợn mắt nhìn .

      Tâm Mộ Lương liền rung động, tay ôm nàng càng chặt hơn, sau đó liền cúi đầu.

      Hoa Khấp Tuyết liếc mắt, nhanh tay che miệng lại, đúng là quỷ háo sắc này, yên mà.

      Mắt Mộ Lương khẽ híp, rất đáng thương nhìn nàng, Hoa Khấp Tuyết hừ , ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú, nhưng lấy tay ra.

      Mộ Lương híp mắt, mắt đầy nguy hiểm, lè lưỡi liếm tay nàng cái, tay Hoa Khấp Tuyết liền giống như bị điện giựt thu tay về, chỉ là người đàn ông này cho nàng có cơ hội thu tay lại, tay nhanh chóng bắt được tay của nàng, đặt lên ngực mình.

      " cho hôn?" Mộ Lương gian xảo cười , "Hả?"

      Hoa Khấp Tuyết hừ tiếng, nhìn thẳng lại ánh mắt của , nhường bước chút nào, "Vậy như thế nào?"

      "Rất phách lối a, rất gan dạ." Mộ Lương híp mắt, xem ra nương này của càng ngày càng muốn đối đầu với , nếu tại trừng trị nàng, về sau thu phục được nàng nữa.

      “Thánh vương gia cho mượn can đảm, muốn gan cũng được.” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, mặc dù nàng thanh lãnh, nhưng ngạo khí vẫn có ở trong xương tủy, nàng cần lần nào cũng thỏa hiệp.

      “A, miệng của A Noãn là sắc bén nha.” Mộ Lương cười nguy hiểm, mắt phượng khóa chặt môi đào nàng lại, trong mắt đầy tà khí.

      “Nghe Vương Gia vậy, nhưng ta lại cảm thấy lời ta ra có tác dụng gì nha, xem ra là phải nếm thử chút nha.” mắt Hoa Khấp Tuyết biểu cảm hừ , hôm nay nàng tuyệt đối nhận thua với nam nhân này.

      “Vậy sao?” Mộ Lương cười gian xảo, trong con ngươi phát sáng đầy tính toán.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn như vậy, hơi híp mắt lại, đột nhiên rất muốn chạy trốn, thân thể giật giật, muốn nhanh chóng thoát ra, lại bị Mộ Lương khóa chặt, động được chút nào.

      Mộ Lương hừ , “Muốn chạy? phải xem ta cho phép hay !” Dứt lời, ôm nàng vào trong ngực, tay khẽ nâng cằm nàng lên, cúi đầu nhìn nàng.

      “Hừ, chưa chắc là ta đánh lại chàng!” Hoa Khấp Tuyết cắn môi, hai mắt mở to khuất phục, nhìn chằm chằm, phục hừ , cả người liền vận huyễn lực.

      Mộ Lương nhìn cử chỉ tực giận của nàng, Tiểu nương này, còn muốn đánh nhau với ?

      Cả người Mộ Lương cũng chấn động, liền vận luồng huyễn lực đủ hóa giải huyễn lực trong người Hoa Khấp Tuyết phát ra.

      Hoa Khấp Tuyết trừng mắt đầy thể tin được, làm cho toàn thân thể xuất ra chút khí lực nào, nàng ngờ Mộ Lương có thể cường đại đến loại trình độ này, chỉ dễ dàng hóa giải huyễn lực của nàng, còn có thể đẩy luồng huyễn lực vào trong cơ thể nàng, khống chế nàng!

      “Phục chưa?” Mộ Lương hừ , vì che bất đắc dĩ của mình mà khẽ nheo hai mắt lại, trong mắt thoáng đau lòng, nhưng định bỏ qua cho nàng.

      “Hừ.” Hoa Khấp Tuyết nhìn , chỉ là hừ cái, từ đến lớn đây là lần đầu tiên bị nhốt lại, xem ra nàng cần phải ngừng nâng cao ảo thuật mới được.

      “Tại sao cố chấp như vậy!” Mộ Lương đầy bất dĩ, huyễn lực cũng thu lại, tha cho nàng, mắt dịu dàng nhìn nàng, khe khẽ thở dài.

      Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, vuốt vuốt bả vai, giương mắt trừng , “Ai bảo chàng khi dễ ta.”

      Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó cười to lên, “Ta khi dễ nàng hồi nào? Đó là ta thương nàng!”

      Hoa Khấp Tuyết trợn mắt nhìn , chẳng thèm để ý phản ứng của nàng, thương nàng? Thương cái rắm! Làm nũng, đùa giỡn, cuối cũng những cầu của mình đều đáp ứng, làm sao nàng lại có cốt khí như vậy a!

      Càng nghĩ càng giận, Hoa Khấp Tuyết cầm tay lên, hung hăng cắn xuống.

      “A, chút.” khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Lương khẽ nhíu, chờ sau khi lấy được tay của mình từ trong miệng nàng ra, bàn tay trắng noãn liền có hai hàng dấu răng hồng hồng, có chỗ còn ứa máu.

      Mộ Lương dở khóc dở cười nhìn dấu răng tay, là quá độc ác .

      Hoa Khấp Tuyết sau khi cắn cái, cơn tức tiêu tan, khi nhìn lại dấu răng tay , liền đau lòng, khuôn mặt nhắn rất ảo não, tại sao nàng lại cắn mạnh như vậy, mà đau, chính mình cũng đau lòng!

      đau.” Mộ Lương khẽ vuốt cằm của nàng, nhìn thấy khuôn mặt đau lòng của nàng, khẽ cười, giọng dịu dàng.

      “Ta thoa thuốc cho chàng.” Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, mặt lại lần nữa biểu cảm.

      Mộ Lương thấy nàng điều chỉnh tốt cảm xúc, mắt phượng khẽ nhíu, cúi người hôn lên môi nàng.

      Thân thể Hoa Khấp Tuyết liền cứng đơ, nhưng đẩy ra nữa, sau đó khép mắt, đón nhận nhiệt tình của

      Khi Mộ Lương cảm nhận được hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, khẽ mở mắt ra, thấy hàng lông mi của nàng khẽ run, gò má nàng ửng hồng, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

      Hoa Khấp Tuyết có chút tò mò thử khẽ động đầu lưỡi, liền cảm nhận được thân thể nam nhân cứng đơ, tiếp sau đó là tiếng gầm , vừa rồi còn hôn rất dịu dàng giờ liền trở nên cực kỳ thô bạo.

      lúc sau, mới luyến tiếc buông nàng ra, nhưng còn chưa thỏa mãn nên khẽ liếm khóe miệng của nàng vài cái, liền nhận lấy cái trừng mắt của nàng.

      “A Noãn, bôi thuốc cho ta.” Mộ Lương từ trong lòng ngực lấy ra bình ngọc, để vào tay Hoa Khấp Tuyết.

      Tâm trạng Hoa Khấp Tuyết dần bình phục, mấp máy cánh môi có chút sung đỏ của mình, mở nắp bình ra, bắt đầu thoa thuốc cho , động tác rất nhàng, giống như là vuốt ve trân bảo hiếm thấy.

      Mộ Lương mỉm cười nhìn theo động tác của nàng, cảm thấy rất hạnh phúc.

      “Chuẩn bị dược liệu trong phòng đó, có phải tốn rất nhiều thời gian ?” Hoa Khấp Tuyết đột nhiên nghĩ đến phòng “Dành riêng cho A Noãn” kia, khẽ nhíu mày hỏi.

      “Nàng thích là được rồi.” Mộ Lương nhìn khuôn mặt nhắn của nàng còn hơi ửng hồng, nụ cười càng sâu hơn, chỉ cần A Noãn thích, bỏ chút thời gian có đáng gì.

      “Ngốc.” Hoa Khấp Tuyết hừ , “Ta nào có như vậy mảnh mai, chút vết thương cũng chịu nổi.” tuy như thế, nhưng nàng trong lòng vẫn rất ngọt ngào.

      “Ta chỉ muốn bảo hộ nàng tốt.” Mộ Lương cầm lấy bình ngọc nàng đưa qua, ánh mắt đầy cưng chiều.

      “Mới cần.” Hoa Khấp Tuyết có chút ngượng ngùng, phản đối .

      “A Noãn, ở trước mặt ta, cần che giấu, nghĩ gì nấy, cũng được cần ta chăm sóc.” mặt Mộ Lương đầy ý cười, khẽ nâng cằm của nàng lên, chăm chú nhìn nửa ngày, mới mở miệng, “Theo ta thấy, A Noãn, nàng xấu hổ.”

      Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, khuôn mặt nhắn liền lạnh xuống, khẽ giật bàn tay của mình được cầm vuốt ve ra, người từ trong ngực dịch ra ngoài.

      “A Noãn, đừng nóng giận, là ta sai được ?” mặt Mộ Lương đầy uất ức, đưa bàn tay mình tới trước mặt nàng, “Nếu , cho nàng cắn cái nữa nha.”

      Hoa Khấp Tuyết nhìn dấu răng còn hồng hồng trước mắt, liền giận đến nghiến răng, nam nhân đáng chết này, cố ý, cố ý làm cho mình đau lòng vì .

      Trong mắt Mộ Lương xẹt qua giảo hoạt, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng nổi lên tia đau lòng, biết trong lòng nương mềm nhũn, liền duỗi tay, ôm nàng vào trong lòng.

      Hoa Khấp Tuyết thấy lại mở nắp bình ngọc ra, có chút khó hiểu, “ phải thoa thuốc rồi sao?”

      “Nàng còn chưa thoa.” Mộ Lương chau chau mày, lấy ra chút cao dược.

      “Ta có bị thương.” Hoa Khấp Tuyết híp mắt, nàng nhớ ra nàng bị thương lúc nào, nhưng nhìn đến động tác kế tiếp của , hoàn toàn đỏ mặt.

      Mộ Lương lấy cao dược ra nhàng bôi lên cánh môi của nàng, vừa cau mày, còn vừa lẩm bẩm , “Là ta thô bạo, lần tới, dịu dàng chút.”

      Mặt của Hoa Khấp Tuyết liền đỏ hơn, thuốc bôi lên làm giảm cảm giác nóng rát môi, chỉ còn cảm giác hơi tê tê, nghe câu của , trong lòng là vừa giận vừa hờn, có lần tới mới là chuyện lạ.

      “A Noãn, có gì phải thẹn thùng ……” Mộ Lương nhìn mặt nàng đỏ đỏ, hơi cảm thấy đùa vậy tốt, trong mắt phượng tràn đầy ý cười, lại nhịn được trêu chọc nàng.

      Hoa Khấp Tuyết dứt khoát nhắm mắt lại, chôn đầu vào trong lòng , nàng thừa nhận, tại nàng rất hâm mộ đà điểu.

      Mộ Lương nhìn đà điểu trong ngực, khẽ nở nụ cười, tay vòng quanh người nàng liền tăng thêm phần sức lực, càng lúc càng dịu dàng.
      Last edited: 13/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :