1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 36: RA OAI PHỦ ĐẦU

      Editor: Mộc Du


      Đông Phương Vũ thể tin nhìn nữ tử áo trắng ở trong lòng Mộ Lương, mặc dù thân mình ở trong lòng Mộ Lương nhưng dáng vẻ kia vẫn là lạnh nhạt tự nhiên như cũ, cứ như động tác này sớm là thói quen. Chỉ là khuôn mặt này ràng rất bình thường nhưng đứng ở bên cạnh Mộ Lương cũng phải là bị lưu mờ.

      Trực giác của nữ nhân cho nàng biết, nữ nhân này là tình địch lớn nhất của nàng!

      "Công chúa." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng cái, thái độ kiêu ngạo tự ti.

      "Ngươi, là ai?" Đông Phương Vũ khuôn mặt trắng bệch, lâu mới tìm về thanh của mình.

      "Công chúa, việc này phải lễ?" Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng.

      "Ngươi!" Đông Phương Vũ nghe vậy, thiếu chút nữa bộc lộ tính khí nhưng nhìn thấy Mộ Lương ở bên cạnh đành đem giọng điệu ép xuống, cũng rất nhanh điều chỉnh ra chút tươi cười : " nương chê cười rồi, Bổn cung biết nên xưng hô với nương như thế nào, sợ xưng hô sai thân phận của nương."

      Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, quả nhiên là loại người biết đóng kịch, sợ xưng hô sai thân phận của nàng? Sợ là nàng ta chịu được đúng hơn.


      "Công chúa tùy ý là tốt rồi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng liếc mắt cái, giọng : "Hoàng thượng, Vương gia, công chúa đường xa mà đến, chúng ta lại ngăn người ở cửa chính thế này, sợ là tốt."

      Mộ Lương vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười, khá lắm , đúng là độc miệng, câu "Chúng ta" liền phân biệt thân phận của nàng và Đông Phương Vũ cách ràng, "Đường xa mà đến", "Chúng ta" ý chỉ nàng mới là chủ tử ở đây.

      "A noãn rất đúng là Bổn vương thất lễ, công chúa, mời." Mộ Lương đầu tiên là đối với Hoa Khấp Tuyết cười dịu dàng tiếng, chuyển sang Đông Phương Vũ lập tức trở nên lạnh nhạt, trước sau chênh lệch, người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ trong đó.

      Đông Phương Vũ là người thông minh, thấy vậy khuôn mặt khỏi trắng bệch, cố nặn ra nụ cười, cúi mình vái chào tạ lễ, ôn nhu dịu dàng : "Đa tạ Vương gia."

      Mộ Lê đứng ở bên là mất sức của chín trâu hai hổ mới cố nhịn cười được, dẫn đầu vào Vương phủ, nhân tiện giao cái hộp cầm tay cho Cảnh Duệ căn dặn: "Cảnh Duệ a, cầm đồ vào cùng trẫm."

      Cảnh Duệ đồng ý rồi bước nhanh theo, mà trong lúc xoay người hai người cũng nhịn được nữa, yên lặng nở nụ cười.

      Mộ Lương ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người, từ từ vào Vương phủ bằng cửa chính, nhìn bóng lưng của bọn họ, trong mắt Đông Phương Vũ dần ra tia sáng ghen tỵ, tại sao, nữ nhân đó là ai, dựa vào cái gì lại được đứng ở bên cạnh của Vương gia, xem ra hình như là Vương gia và Hoàng thượng cũng chấp nhận nàng ta, nàng ta rốt cuộc dùng thủ đoạn gì!

      "Công chúa, phải bình tĩnh." Tỳ nữ sau lưng tiến lên, lôi kéo tay áo của Đông Phương Vũ.

      "Liên nhi rất đúng." Đông Phương Vũ hít sâu hơi, thu lại cảm xúc, ngẩng đầu ưỡn ngực, khôi phục lại tư thế công chúa tước quốc mà nàng nên có, oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết cái, hừ lạnh nhủ thầm: "Bổn cung muốn xem, nha đầu bình thường này căn bản là lấy cái gì mà tranh với bổn cung." Nàng có ở đây, cho nên bên cạnh Mộ Lương có nữ nhân khác, hôm nay nàng đến đây, hừ, liền nhất định phải đoạt lại!

      "Công chúa, nô tỳ nhất định giúp cho người." Liên nhi khinh thường nhìn Hoa Khấp Tuyết cái, chỉ bằng nàng, cũng muốn tranh cùng công chúa?

      Đông Phương Vũ tự tin cười tiếng, để Liên nhi đỡ bước vào Vương phủ.

      "A noãn, chơi vui ?" Mộ Lương cúi đầu nhìn qua mắt vô nét mặt tiểu nữ nhân, nhíu mày.

      "Tạm được." Hoa Khấp Tuyết hừ , sau khi nghe bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, ánh mắt lóe lên, gần đây cuộc sống rất nhàn rỗi có người đến để tiêu khiển cũng tồi.

      "Công chúa muốn dạo vòng ở Vương phủ sao?" Hoa Khấp Tuyết đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng cái, vừa chống lại ánh mắt oán hận của nàng ta, trong mắt thoáng qua châm chọc, thiếu kiên nhẫn a.

      Đông Phương Vũ bị nàng bắt gặp ánh mắt oán hận của mình, cũng thấy chột dạ, thoải mái nhìn bốn phía cái, để ý đến Hoa Khấp Tuyết ngược lại hướng về phía Mộ Lương cười cười hỏi: "Vương gia, ngài có thể mang ta dạo ?"


      "Vương gia công vụ bận rộn, Vương phủ này, ta so với chàng quen thuộc hơn." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng, nhéo nhéo cánh tay ôm nàng, rời khỏi vòng ôm của Mộ Lương, chậm rãi về hướng của Đông Phương Vũ : " bằng, liền để ta thay ."

      Sắc mặt Đông Phương Vũ tái , hơi thở thiếu chút nữa thuận, Liên nhi nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng, lúc này mới trở lại bình thường, muốn mở miệng, lại thấy Mộ Lương xoay người lại.

      "Công chúa, tất cả lớn ở Vương phủ này xác thực là A noãn so với ta quen thuộc hơn để nàng dẫn ngươi , Bổn vương cũng có thể yên tâm, đúng lúc hoàng thượng tìm bổn vương có chuyện, trước xin thất lễ tiếp đón được."

      Mộ Lương lễ độ lại xa cách mà cười, tựa đầu sát bên tai Hoa Khấp Tuyết giọng dặn dò vài câu, hướng về phía Đông Phương Vũ gật đầu cái, xoay người rời .


      màn này xem ở trong mắt Đông Phương Vũ, vừa đố kị lại vừa hận, dùng sức cắn chặt răng, mới đè xuống kích động đem trước mắt này xé nát, nặn ra chút mỉm cười : "Vậy làm phiền nương."

      "Gọi ta Hoa Khấp Tuyết là được rồi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên xoay người, mang theo Lưu Nguyệt, về phía trước.

      Đông Phương Vũ hận hận lườm nàng cái, mang theo Liên nhi theo.

      "Công chúa nghĩ muốn ở đâu?" Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Đông Phương Vũ ở bên phải mình, quét nhìn vườn hoa phía trước cái: "Kề bên này có chỗ tiểu viện, đến gần hoa viên, còn ngửi được mùi hoa."

      "Ha ha, vậy sao?" Đông Phương Vũ cười dịu dàng, hình như là nghĩ đến cái gì đó, tò mò hỏi: "Nghe ở Vương phủ này có nơi là Noãn Các, Bổn cung thân thể hư nhược, chịu nổi lạnh, biết. . . . . ."

      Lưu Nguyệt nghe xong lời này, thiếu chút nữa nhịn được bật cười, nhìn nhìn mặt trời chói chang. . . . . . chịu nổi lạnh, thiệt thòi cho nàng khi ra rồi.

      " biết là công chúa có biết nhủ danh của ta hay , mang theo chữ Noãn." Hoa Khấp Tuyết liếc nàng cái, thấy nàng sắc mặt tái nhợt lại tiếp tục : "Vương gia thương ta biết thể chất của ta sợ nóng liền cho xây cái sân để ta ngồi hóng mát là chỗ đặc biệt nhất ở Vương phủ, nên lấy tên này cũng phải là , khiến công chúa hiểu lầm."

      Đông Phương Vũ biết Noãn Các chính này là nơi chuẩn bị cho Vương phi, biết nàng được ở nơi này, vốn là hận đến nghiến răng nghiến lợi lại nghe nàng viện kia vốn là vì nàng mà xây, càng thêm tức đến đỏ mắt, vậy mà Hoa Khấp Tuyết còn ngại như vậy đủ bổ xung thêm câu.

      "Vốn tính là thời tiết nóng, đem Noãn Các tặng cho công chúa, nghĩ tới thân thể công chúa lại hư nhược sợ lạnh, phía đông của Vương phủ có viện tử, rất ấm áp, Lưu Nguyệt, lát cho hạ nhân dọn dẹp chút, chớ chậm trễ công chúa."

      Thanh lạnh lùng trong trẻo, nghe vào trong tai Đông Phương Vũ, nàng lại cảm thấy nóng hừng hực, oán hận nhìn bóng lưng Hoa Khấp Tuyết, nếu phải Liên nhi kịp thời kéo nàng lại, chỉ sợ là nàng sớm xông lên rồi.

      Hoa Khấp Tuyết hình như biết mình chọc giận Đông Phương Vũ, quay đầu lại thản nhiên nhìn nàng cái, quan tâm hỏi: "Công chúa mệt mỏi sao? Vậy chúng ta vào trong vườn hoa nghỉ ngơi lát , Lưu Nguyệt, sai người đưa chút dưa hấu ướp lạnh, a, lại thêm chén canh nóng, cho công chúa làm ấm người."

      "Dạ, tiểu thư!" Lưu Nguyệt hành lễ, nhu thuận đồng ý, đến gian nhà sau, che miệng cười lớn, canh nóng, ha ha ha, ngày như vầy uống canh nóng, xác chỉ có tiểu thư!


      thân ở chỗ khác nhìn lén Mộ Lê và Cảnh Duệ, sớm nhịn được ôm bụng cười, Tuyết nương là thủ đoạn, mặn nhạt, là có thể khiến công chúa này ăn bụng tức ngậm bồ hòn làm ngọt.

      Mộ Lương thấy vậy, cũng khỏi lắc đầu cười khẽ, chưa bao giờ biết này lại lợi hại như vậy, Đông Phương Vũ này mặc dù phải là người hiền lành, nhưng đối đầu với A noãn, nàng thua thể nghi ngờ, mặc kệ là tâm tình hay là thủ đoạn.

      Nhìn thấy nàng vào vườn hoa, ánh mắt Mộ Lương nổi lên ánh sáng nhu hòa, A noãn, nàng còn có cái gì mà ta biết? Ta rất mong đợi a.


      CHƯƠNG 37: MIỆNG LƯỠI HOA KHẤP TUYẾT NGOAN ĐỘC

      Editor: Mộc Du


      Đông Phương Vũ cứng đờ cười, nhìn chén canh nóng kia ở trước mặt, uống cũng được mà uống cũng xong, trời nóng bức như thế này mà muốn nàng uống chén canh nóng xuống. . . . . .

      "Công chúa, uống nha, Vương phủ có người đầu bếp mới tới, tay nghề tệ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng, nghĩ đến tay nghề của Thánh Diêu lại cho vào bụng người này, cảm thấy rất đáng tiếc.

      Lưu Nguyệt ở bên muốn cười lại dám cười, Liên nhi thấy thế, hung hăng trừng mắt về phía Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nhịn xuống nụ cười, nhíu mày trừng mắt lại với Liên nhi, thua người thua trận, tiểu thư thua, Lưu Nguyệt nàng cũng thể thua nha hoàn của công chúa gì kia.

      Liên nhi thấy vậy, tức giận tới mức nghiến răng, theo công chúa lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên có người làm dám lớn lối như vậy với nàng!

      "Hạ nhân của Vương phủ, hình như là có quy củ a." Đông Phương Vũ nhấp ngụm canh nóng, chợt cảm thấy toàn thân đều đổ đầy mồ hôi, đè nén lửa giận trong lòng, dịu dàng nở nụ cười, như có như liếc Lưu Nguyệt cái.

      "Quy củ tự nhiên là có, chẳng qua là ta coi Lưu Nguyệt như tỷ muội, nên nàng là ngoại lệ." Hoa Khấp Tuyết ăn vào miếng dưa hấu ướp lạnh, mặc dù cười nhưng biểu tình mặt vẫn có thể làm cho người ta nhìn ra nàng tại rất thoải mái.


      Đông Phương Vũ bị nóng đến đòi mạng nhìn thấy như vậy, liền tức điên lên, có hỏa thể phát, kiềm nén đến muốn bệnh rồi.

      Lưu Nguyệt nghe vậy, hốc mắt đỏ lên, liền quỳ xuống đất : "Tiểu thư, người đối với Lưu Nguyệt tốt quá."

      Lưu Nguyệt bộ dáng cảm động, người ở bên ngoài nhìn vào, thấy thế nào cũng cảm thấy Hoa Khấp Tuyết là chủ tử tốt, ngược lại Đông Phương Vũ ở bên hướng về phía Liên nhi ra lệnh tới ra lệnh lui, có vẻ cay nghiệt .

      Đông Phương Vũ làm sao biết là nàng cố ý, cánh tay bưng canh nóng cũng ngừng được run rẩy, Liên nhi thấy vậy, gấp ở trong lòng, đầu óc vừa chuyển, nhận lấy chén canh tay nàng, nhìn rong biển bên trong kêu lên: "A nha, công chúa người ăn được rong biển, canh này thể uống nha."

      "Liên nhi đúng lắm, Bổn cung quên mất." Đông Phương Vũ làm ra vẻ bừng tỉnh, thuận thế giao chén canh nóng cho Liên nhi, khẽ mỉm cười đối với nàng lại thầm thở dài hơi, nhờ có nha đầu này cơ trí.

      "Là như thế này sao? Lưu Nguyệt, phân phó phòng bếp, bưng thêm chén nữa. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, lời còn chưa hết, liền bị Đông Phương Vũ vội vàng cắt đứt.

      " cần, như vậy quá phiền toái, Bổn cung cũng phải là rất đói bụng, ở chỗ này ngồi hóng mát là được rồi." đùa sao, thêm chén nữa? Nàng thân đổ mồ hôi, nếu thực uống chén nữa, bị cảm nắng mới lạ?

      Nhìn Hoa Khấp Tuyết ngừng đưa dưa hấu vào miệng, Đông Phương Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận thể lên đoạt lấy toàn bộ dưa hấu kia.

      Lúc này, người làm bưng mâm nho tím đến , từng trái trong veo như nước, khi nhìn thấy mắt Đông Phương Vũ liền tỏa sáng, quả nho này là có ướp lạnh!

      "Công chúa, quả nho này là nhiệt độ bình thường, người có thể ăn chứ." Hoa Khấp Tuyết lười biếng dựa vào ghế, chỉ chỉ cái mâm nho mới vừa bưng tới, nhìn thấy ánh mắt khát vọng của nàng, trong mắt thoáng qua tia giễu cợt.

      "Khụ, dĩ nhiên là có thể." Đông Phương Vũ ngồi ngay ngắn lại dịu dàng cười, Liên nhi chạy nhanh lại, giúp Đông Phương Vũ lột vỏ quả nho.

      Hai người ăn của mình, trong vườn hoa ngược lại yên tĩnh lại.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn nàng ăn nửa mâm nho, hơi nheo mắt, che lại đáy mắt giảo hoạt, thản nhiên mở miệng: "Công chúa, nho này ăn ngon ?"


      "Tàm tạm, đa tạ Tuyết nương." Đông Phương Vũ lau khóe miệng, dịu dàng mà cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, nhìn vẻ mặt nàng chút thay đổi, trong mắt lên ghen ghét, đợi nàng đoạt được Vương gia xem nàng còn có thể vân đạm phong khinh như vậy hay .

      "Người công chúa nên đa tạ là Vương gia." Hoa Khấp Tuyết lắc đầu, nhàng cầm lên quả nho đặt lên đầu ngón tay, nghênh tiếp ánh mắt, bàn tay bé của nàng giống như là bạch ngọc, dị thường mê người.

      " sao?" mặt Đông Phương Vũ lộ ra vẻ vui mừng, bàn tay giấu ở trong tay áo có chút run rẩy, đa tạ Vương gia? như vậy là nho này do Vương gia chuẩn bị cho nàng .

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu cái, thản nhiên nhìn nàng.

      Đông Phương Vũ thấy nàng gật đầu, trong lòng mừng như điên, ngay sau đó ánh mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết liền trở thành thương hại, Vương gia là ôm ngươi trong lòng nhưng nhớ đến cũng chỉ có ta, hừ, ngươi lấy cái gì mà tranh cùng ta!

      "Khụ khụ, hoàng thúc, nho này là người chuẩn bị cho nàng?" Mộ Lê kỳ quái nhìn Mộ Lương, cảm giác thể tin được.

      " phải." Mộ Lương thản nhiên cười, biểu tình có chút khó lường, ánh mắt nhìn nhìn quả nho ở đầu ngón tay của Hoa Khấp Tuyết lại liếc mắt nhìn Đông Phương Vũ cái, trong bụng sáng tỏ.

      " phải? Vậy Tuyết nương tại sao lại như thế?" Cảnh Duệ sờ sờ đầu, biết là họ xướng cái tuồng gì.

      "Yên lặng nhìn xem." Mộ Lương thản nhiên quét mắt nhìn cái, thành công để cho câm miệng, dịu dàng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, muốn xông tới ôm nàng vào trong ngực.

      Trong vườn hoa, Đông Phương Vũ ăn được càng mừng hơn, biết là Vương gia đưa cho nàng, trong lòng tràn đầy vui sướng, thời điểm nàng ăn gần hết mâm nho, nàng tươi cười đắc ý che giấu được.


      "Tuyết nương ăn sao? Quả nho này, là ngọt." bộ dạng dương oai diệu võ, nhìn Lưu Nguyệt thầm bĩu môi.

      Hoa Khấp Tuyết lắc đầu, thản nhiên liếc nhìn cái mâm kia cái : "Vương gia thích người ta có hương vị của quả nho."

      Lời này vừa ra, nụ cười của Đông Phương Vũ cứng đờ, hiểu nhìn nàng, chờ nàng đoạn sau.

      "Hoặc là , Vương gia thích nho, ngày hôm nay công chúa có thế ăn được, còn phải cảm ơn ân phúc của hoàng thượng vì mời Vương gia rồi." Hoa Khấp Tuyết lười biếng híp mắt, nho nhã ách xì cái.

      Sắc mặt Đông Phương Vũ lúc xanh, lúc trắng, ra nàng kêu cảm tạ Vương gia là bởi vì có ở đây!

      "Vương gia vì sao thích nho?" Đông Phương Vũ hít sâu hơi, nặn ra nụ cười.

      "Công chúa nhìn màu sắc của quả nho này ." Hoa Khấp Tuyết chỉ quả nho, thản nhiên nhìn nàng.

      "Màu tím, thế nào?" Đông Phương Vũ lúc này hiểu, Vương gia thích nhất chính là màu tím, cũng vì vậy nên nên nàng mới luôn mặc màu tím.

      "Màu sắc Vương gia thích nhất, chính là màu tím, tất cả các y phục cũng thể rời bỏ màu tím." Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng lên, nghĩ tới bóng dáng màu tím kia, như có như hướng về bên ngoài hoa viên nhìn thoáng qua.

      Thấy Đông phương Vũ muốn mở miệng, Hoa Khấp Tuyết thản nhiên tiếp tục, "Nhưng Vương gia là nam nhân bá đạo, thích người mình toàn bộ là màu tím, lại thích những thứ khác có cùng màu sắc giống mình."

      Hoa Khấp Tuyết nhàng lột vỏ quả nho, lộ ra bên trong thịt quả màu xanh, liếc mắt nhìn y phục người Đông Phương Vũ cái, bỏ nho vào trong miệng : "Cho nên mỗi lần nhìn thấy nho này, thế nào cũng phải cùng nó đánh nhau, làm phải vứt tất cả, đáng tiếc a."


      Đông Phương Vũ tức giận đến thân mình đều run lên có Liên nhi đỡ nàng mới ngã nhào xuống đất.

      "Công chúa, người làm sao vậy? Thân thể hư nhược, thoải mái?" Hoa Khấp Tuyết cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng.

      "Hoa Khấp Tuyết, ngươi cố ý!" Đông Phương Vũ chẳng thèm cùng nàng giả bộ, đưa tay chỉ nàng, mắt đỏ lên gầm , là quả nho nhưng ra là châm chọc bộ Tử Y người mình!

      "Công chúa lời này là sao, ta cái gì cũng chưa có ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng, nàng vóc người cao ráo so với Đông phương Vũ cao hơn nửa cái đầu, thế cục cũng có điểm khí thế cao nhìn xuống.

      "Ha ha, vậy sao?" Đông Phương Vũ cười lạnh, trong mắt tất cả đều là giễu cợt: "Ngươi là sợ ta đến Thánh Vương phủ, đoạt tâm của Vương gia, cho nên ta vừa vào Vương phủ ngươi liền chọc giận ta, muốn đuổi ta ? Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ, Vương gia là của ta!"

      Liên nhi cũng hung tợn nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết, nếu công chúa còn ngụy trang, nàng cũng cần khách khí, khí thế của công chúa, nàng phải giúp đỡ để tăng lên.

      "Công chúa, người lấy cái gì, cùng ta tranh?" Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết đột nhiên lạnh xuống, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập, tà nghễ nhìn Đông Phương Vũ, khí thế kia, là kiêu ngạo, chẳng bằng là nàng căn bản có đặt Đông Phương Vũ ở trong mắt.

      "Ngươi!" Đông Phương Vũ giận đến nghiến răng nghiến lợi, miệng to thở phì phò, đột nhiên cười lạnh thành tiếng: " đến diện mạo, ngươi liền thua ta hoàn toàn, có nam nhân nào mà thích người đẹp!"

      "Nhưng phải công chúa vẫn bị cự hôn rồi sao?" Hoa Khấp Tuyết châm chọc hừ , nhắm hướng Đông Phương Vũ tới hai bước, lạnh lùng nhìn nàng : "Công chúa, trong lòng ta có ghen tỵ, có hận, bên trong so với người đẹp hơn nhiều!"

      Đông Phương Vũ bị nàng đâm trúng chỗ đau, cũng nhịn được nữa, chợt giơ tay lên, hung hăng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.

      "Đây chính là Vương phủ, công chúa, người dám đánh sao?" Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, bộ dáng kia giống như là ... nàng có Vương phủ là chỗ dựa, nàng cái gì cũng sợ.


      Đông Phương Vũ vốn là tính tình chua ngoa, nếu phải vì Mộ Lương, nàng mới giả bộ dịu dàng hiền thục, hôm nay bị Hoa Khấp Tuyết liên tiếp kích động như vậy, muốn lộ bản tính cũng được.

      Lưu Nguyệt thấy nàng muốn đánh tiểu thư nhà mình, chạy nhanh tới, lại bị Hoa Khấp Tuyết thuận tay ngăn cản lại, khỏi lo lắng trợn mắt nhìn nàng, lại thấy tay của công chúa muốn đánh xuống

      Hoa Khấp Tuyết nhìn cái tay sắp đến gần mặt mình, trong mắt thoáng qua tia sáng , né người sang bên, tay Đông Phương Vũ suýt nữa đánh vào gương mặt của nàng lại đánh hụt lướt qua gò má, người đánh được nhưng cái mặt nạ bên ngoài kia lại bị nàng lột xuống.
      Last edited: 23/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 38: KÍCH THÍCH

      Editor: Mộc Du


      Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn diện mạo của Hoa Khấp Tuyết dưới lớp mặt nạ, hô hấp đều đình chỉ lại.

      Chưa bao giờ nghĩ tới người lại có thể đẹp đến mức này, trong trẻo lạnh lùng đến xuất trần, linh dật như tiên.

      Tay Đông Phương Vũ cầm mặt nạ da người ngừng run rẩy, thể tin nhìn diện mạo chân thực của Hoa Khấp Tuyết, nàng cho là với khuôn mặt xinh đẹp của mình nàng thắng, lại nghĩ rằng diện mạo bên ngoài của mình ở trước mặt nàng chẳng đáng là gì, nàng xinh đẹp đến kinh ngạc như vậy, mặc dù nàng là nữ tử tim cũng nhịn được mà đập nhanh hơn.

      Trong mắt thoáng qua cam lòng, ghen tỵ và oán hận, lại có chút tự ti, tâm tình Đông Phương Vũ bây giờ rất phức tạp.

      "Tiểu thư!" Lưu Nguyệt ngơ ngác nhìn Hoa Khấp Tuyết, nàng vẫn cho là dung mạo của tiểu thư là bình thường, lại nghĩ rằng diện mạo của nàng lại xinh đẹp đến trình độ nhiều người phải ngưng cả hô hấp.

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn các nàng, gương mặt tuyệt mỹ tia cảm xúc.


      "A noãn, thế nào lại tháo mặt nạ ra rồi?" Mộ Lương đột nhiên từ ngoài hoa viên vào, thoáng lên cưng chiều sủng nịch mà cười, khóa lại khuôn mặt nhắn của nàng tha.

      "Nóng." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn liếc mắt cái, lại bao hàm thâm ý nhìn về phía Đông Phương Vũ.

      "Mệt mỏi sao? Tối hôm qua. . . . . . nghỉ ngơi cho tốt." Mộ Lương dịu dàng cười, thế nhưng lời rất là mập mờ, nhàng ôm chầm Hoa Khấp Tuyết.

      Đông Phương Vũ nghe vậy, xanh cả mặt, hạ xuống tầm mắt trong đó tất cả đều là ghen tỵ.

      "Ừ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp, cười như cười nhìn cái.

      "Người tới, dẫn công chúa viện ở phía đông, công chúa đường mệt nhọc, cũng phải nên nghỉ ngơi rồi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng.

      "Bổn cung mệt, còn muốn ở lại đây thêm chốc lát nữa." Đông Phương Vũ áp chế cam lòng trong lòng, dịu dàng mà cười.

      "Nga?" Mộ Lương nhíu mày, lạnh nhạt cười : "Công chúa xin cứ tự nhiên, Bổn vương mang A noãn nghỉ ngơi." xong, liền ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người.

      "Đây chính là đạo đãi khách của Vương gia?" Đông Phương Vũ cam lòng trợn mắt nhìn , Hoa Khấp Tuyết mệt mỏi, chính nàng tự nghỉ ngơi được sao, nàng thế nào cũng là khách quý, cứ như vậy đối đãi với nàng?

      "Nơi này chỉ là Vương phủ nho , tự nhiên so được với trong cung, công chúa nếu tập quen được, có thể trở về trong cung." Mộ Lương thản nhiên trả lời.

      "Ha ha, Vương gia lời vừa rồi, chỉ là bổn cung muốn đùa chút thôi." Đông Phương Vũ sững sờ, ngay sau đó liền cười châm biếm.

      "Vậy bổn vương trước hết xin thất bồi." Mộ Lương cũng quay đầu lại, liền muốn ra ngoài.


      "Tuyết nương!" Đông Phương Vũ hơi híp mắt nhìn bóng lưng Hoa Khấp Tuyết : "Bổn cung còn có chuyện muốn hỏi."

      "Công chúa mời ." Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng.

      " nương, vì sao phải mang mặt nạ che giấu diện mạo của mình." Đông Phương Vũ nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trong lòng tràn đầy ghen tỵ.

      Hoa Khấp Tuyết cười như cười nhìn nàng, cuối cùng khẽ cong lên khóe môi : "Mặt trời lớn, ta sợ bị rám đen."

      Đông Phương Vũ thấy nụ cười của nàng, hơi sững sờ lại nghe thấy câu trả lời của nàng, giật mình ngây ngẩn cả người, đợi nàng khôi phục bình tĩnh trong hoa viên chỉ còn lại mình nàng và Liên nhi.

      Đông Phương Vũ hung hăng ném cái mặt nạ xuống dưới chân, khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là tức giận.

      "Công chúa, người phải giữ bình tĩnh!" Liên nhi vì nàng thuận khí, nhíu chặt đầu mày.

      "Bình tĩnh, ngươi muốn ta phải bình tĩnh như thế nào!" Đông Phương Vũ đẩy nàng ra, tất cả mặt đều là ghen tị: "Nàng có Vương gia sủng ái, còn có gương mặt xinh đẹp như hồ ly tinh, muốn ta bình tĩnh như thế nào!"

      Đông Phương Vũ ghen tị đến phát điên, nàng lấy được sủng ái của Vương gia, nàng ghen tị, dung mạo của nàng đẹp hơn chính mình, nàng ghen tị! Nàng là nhất triêu công chúa, dựa vào cái gì nàng có được mà nữ nhân kia lại chiếm được!

      "Công chúa!" Liên nhi vội vàng hô: "Người thể nghĩ như vậy đâu, nàng làm như vậy cũng chỉ là muốn ra oai phủ đầu với người thôi, người đừng có trúng kế của nàng, diện mạo đẹp sao, phá hủy là tốt rồi, được Vương gia sủng ái sao, nàng dù thế nào cũng có thân phận tôn quý như người!"

      "Đúng, đúng, Vương gia là của ta, chỉ có ta mới xứng được với Vương gia, tôn quý như vậy, Hoa Khấp Tuyết làm sao mà xứng!" Đông Phương Vũ thở hổn hển nhưng nàng từ từ bình tĩnh lại, Hoa Khấp Tuyết được Vương gia sủng ái, cũng chỉ là dựa vào cái gương mặt tuyệt sắc, nàng nếu bị hủy dung, xem nàng còn lấy cái gì quyến rũ Vương gia! Nếu như có thể giết được càng tốt!

      Đôi mắt đẹp của Đông Phương Vũ phát ra tia sáng ngoan, mặt thoáng nét tươi cười ác nghiệt.

      "Vương gia, nhất định là của công chúa." Liên nhi lên phía trước, trong mắt cũng phát ra tia sáng ác độc giống với Đông Phương Vũ, công chúa là ân nhân cứu mạng của nàng, điều mà công chúa muốn nàng nhất định giúp công chúa đoạt cho bằng được!

      "Liên nhi, chúng ta nghỉ ngơi , Bổn cung muốn xem đến cùng là nàng có bao nhiêu bản lĩnh!" Đông Phương Vũ hừ lạnh tiếng, mang theo Liên nhi về hướng Đông viện.

      Lương Các.

      "Hoàng, hoàng thẩm!" Mộ Lê ngơ ngác nhìn Hoa Khấp Tuyết.

      "Mộ Lê, đừng ép ta móc mắt ngươi." Mộ Lương lạnh lùng nhìn cái, đem Hoa Khấp Tuyết kéo vào trong ngực, A noãn là của , ai cũng cho phép nhìn!

      "Hoàng thúc, lòng dạ người quá hẹp hòi !" Mộ Lê trợn mắt, ngay sau đó lại hỏi: "Hoàng thẩm, người mang mặt nạ làm gì hả?"


      "Mặt trời lớn, phòng nắng." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc nhìn , lấy lời giải thích đối với Đông Phương Vũ lại.

      Mộ Lê vừa nghe, khóe miệng giật giật, còn lời nào để .

      Mộ Lương ngược lại nở nụ cười, sờ sờ mặt của nàng, cười thầm nàng này rất giảo hoạt tinh quái.

      "Tuyết nương, người rất có bản lãnh, đến Đông Phương Vũ cũng có thể bị người làm cho tức giận đến bỏ chạy." Kinh ngạc qua Cảnh Duệ nhịn được biểu đạt sùng bái của mình đối với nàng.

      "Hửm?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.

      "Người biết, Đông Phương Vũ này trước kia tìm đến Vương gia, ta có như thế nào đều vô dụng cuối cùng vẫn là Vương gia tự mình ném nàng ra ngoài." Cảnh Duệ hồi tưởng lại trước kia, chợt cảm thấy vô lực.

      "Nàng ta còn tìm chàng?" Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại nhìn về phía Mộ Lương, nàng cũng có nghe qua.

      " lần mà thôi." Mộ Lương cười cười, ngay sau đó mập mờ nháy mắt mấy cái : "A noãn, ghen sao?"

      "Đừng chỉ cố tán tỉnh oa, Tuyết nương, ngươi là người kia à? Ta chưa từng gặp qua nương nào xinh đẹp như vậy, đáng tiếc nương bị Mộ Lương chọn rồi, vậy ta đến nhà của nương tìm thử, chừng còn có thể tìm được người khác!"

      Bạch Thánh Vũ đến xem Bạch Thánh Diêu, lại nghĩ rằng đụng vào mấy người bọn họ nên nhìn lén màn, dứt khoát theo để xem cuộc vui.

      Lúc này cười tủm tỉm nhìn Hoa Khấp Tuyết, ngoại trừ lúc đầu hơi kinh ngạc tại chỉ là thưởng thức, vợ bạn thể động vào, đạo lý này vẫn biết.

      "Bạch Thánh Vũ, ta cũng ngại móc mắt ngươi." Mộ Lương trầm nhìn , trong giọng đều là nguy hiểm, biết là đối với A noãn có ý nghĩ gì nhưng là vẫn nhịn được mà nổi ghen.

      "Chậc chậc, đừng có chua như vậy được , lấy ra chút uy nghiêm của Nhiếp Chính Vương !" Bạch Thánh Vũ vỗ vỗ vai , lại rất nhanh rút tay về.

      "Cút." Mộ Lương hừ lạnh, ngay sau đó u oán nhìn Hoa Khấp Tuyết : "A noãn, nàng nên tháo mặt nạ xuống."

      "Trễ rồi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn cái, tại chỉ sợ rằng tin tức có liên quan về diện mạo của nàng lan truyền ra.

      "Vậy hai chúng ta đổi gương mặt. . . . . ." Mộ Lương bĩu môi, bừa.

      "Phốc!" Mộ Lê cứ như vậy phun ngụm trà ra ngoài, quái dị nhìn Mộ Lương : "Hoàng thúc, hoàng thẩm gương mặt này nhiều lắm là bị người thèm muốn nhưng nếu đổi thành của người trực tiếp là muốn quyến rũ người rồi !"

      Sắc mặt Mộ Lương đen lại, Mộ Lê lắc mình trốn ở sau lưng Cảnh Duệ, làm cho Cảnh Duệ hồi toát mồ hôi.



      Chương 39: Diện Mạo Nam Nhân

      Editor: thao1504



      "Được! Giờ nghiêm túc, Tuyết nương, ngài là người ở đâu?" Bạch Thánh Vũ trợn mắt nhìn Mộ Lê cái, tiếp tục cười híp mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết, muốn nàng cho biết nơi ở, dáng vẻ đầy mong chờ.

      "Mang sơn." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , lạnh lẽo ra hai chữ.

      "Hả?" Ánh mắt cùng dáng vẻ của Bạch Thánh Vũ liền cứng đờ, Đỉnh Mang sơn?

      "Ngươi có nghe lầm, hoàng thẩm là đồ đệ của Vô Cực lão nhân." Mộ Lê khinh bỉ nhìn , từ sau lưng Cảnh Duệ ra.

      " trách được võ công cường đại như thế. . . . . ." Bạch Thánh Vũ thổn thức dứt, đột nhiên cảm thấy sợ, ở "Nhàn Thự cư" , nếu phải Cảnh Duệ tới kịp thời, vậy mạng của mình có thể xong đời. . . . . .

      " Mang sơn chỉ có A Noãn là nữ nhân ." Mộ Lương địa nhìn cái, "Chẳng lẽ ngươi muốn cưới con thỏ về nhà?"

      "Cút , Mộ Lương ngươi đừng chê cười ta!" Bạch Thánh Vũ tức giận nhìn chằm chằm vào , trong lòng thầm than mình đúng là có phúc phận kiếm được Mỹ Nhân rồi.

      "Đông Phương Vũ nhìn cũng rất đẹp, nếu ngươi theo đuổi nàng, như vậy hoàng thúc bớt phiền toái." Mộ Lê chống cằm cười chăm chọc.

      " , ta muốn phải là xinh đẹp, mà là khí chất ngươi hiểu sao?" Bạch Thánh Vũ tới bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, vừa sờ cằm vừa quan sát, "Nhìn người nương, có nhiều linh khí."

      Mắt Mộ Lương liền lạnh lẻo, đồng thời có đạo lực đánh về phía Bạch Thanh Vũ.

      Bạch Thánh Vũ chật vật tránh né, u oán nhìn , "Huynh đệ, cần nghiêm túc như vậy chứ." Này người a, ham muốn chiếm giữ mạnh!

      "Bạch Thánh Vũ, ngươi cũng có cơ hội." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , đột nhiên lên tiếng.

      “Hả?” lời này vừa ra, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, chẳng lẽ còn có nữ nhân nữa? Vậy bọn họ phải chuẩn bị tốt.

      “Sắc lang.” Lưu Nguyệt ngồi bóc hạt sen thấy họ như vậy, mặt liền khinh bỉ.

      “Ta có như vậy.” Cảnh Duệ theo bản năng giải thích với nàng, ngay cả cũng biết tại sao mình lại như vậy.

      Nhưng Lưu Nguyệt quay đầu , thèm nhìn .

      Thấy vậy mắt Hoa Khấp Tuyết liền hứng thú, ngay sau đó nhàn nhạt nhìn Mộ Lê cùng Bạch Thánh Vũ, lạnh nhạt “Ta có sư huynh, nhìn rất phong độ.”

      “...” khoé miệng Bạch Thánh Vũ liền co rút, “Ta muốn chính là nữ nhân!”


      Ngay từ lúc Mộ Lê nghe được lời phía sau của Hoa Khấp Tuyết, liền lặng lẽ lui xuống, màn kia ở Linh Việt cung tháng trước, còn chưa có quên, Hoàng Thẩm vốn là người rất gian ác.

      " thích nam nhân." Hoa Khấp Tuyết lời kinh người chết nghỉ.

      "Nhưng ta thích nữ nhân!" Bạch Thánh Vũ vỗ bàn, lại bị Mộ Lương lạnh lùng nhìn, nộ khí toàn thần liền tiêu tán.

      Vì vậy, hình tượng Hoa Trảm Lãng phong lưu phóng khoán, tại bị Hoa Khấp Tuyết như vậy, coi như toàn bộ bị phá huỷ.

      “A Noãn, ra cần phiền phức như vậy, trực tiếp giết cho nhanh.” Mộ Lương mỉm cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, thưởng thức bàn tay bé của nàng, mặt đeo mặt nạ nhìn dễ chịu hơn.

      “Đùa giỡn xong rồi giết.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn .

      Bạch Thánh Vũ uống trà chút nữa bị sặc, với tính Mộ Lương xem chuyện giết người là chuyện bình thường cũng được , vậy mà Hoa Khấp Tuyết khi chuyện đó sắc mặt như là chuyện đương nhiên hơn!


      "Nhưng mà A Noãn. . . . . ." Mộ lạnh bĩu môi, ủy khuất nhìn nàng, "Như vậy nàng có ít thời gian bên cạnh ta a."

      Hoa Khấp Tuyết liền cuối xuống gì, đây là phương pháp tốt nhất đối phó Mộ Lương, lúc nên nhìn liền nhìn.

      "Tiểu thư, hôm nay nếu phải do công chúa lột mặt nạ của người ra, lẽ ngài vẫn gạt em?" Lưu Nguyệt bóc hết hạt sen, khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhắn rất vui.

      Nàng nha đầu thân cận của tiểu thư nha, mà cũng biết tiểu thư trông như thế nào.

      .” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng, thầm nghĩ tiểu nha đầu đoán chừng đau lòng, liền hạ giọng , "Ta biết hôm nay nàng giúp ta vạch trần."

      "A Noãn biết trước nàng ta muốn đánh nàng." mắt Mộ lạnh híp lại đầy nguy hiểm, nhớ người kia đồng ý với , để bản thân mình gặp nguy hiểm. . . . . .

      "Ta có thể tránh." Hoa Khấp Tuyết mím môi, nàng biết rằng dù Đông Phương Vũ ảo thuật rất nhanh đạt tầng sáu võ thuật, nàng cũng thể gây tổn thương được mình.

      "Ngộ nhỡ có chuyện đó sao?" Mắt đen của Mộ Lương vì giận tái mà , thế nào nàng cũng nghe!

      " có chuyện ngộ nhỡ." lời của Hoa Khấp Tuyết rất phách lối, nhưng khi Mộ Lương nghe vào trong tai lại cực kỳ hài lòng, nhàng lườm nàng cái, "Đừng quá tự tin."

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn , sau đó quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, "Hạt sen ở đâu có?"

      "Bạch công tử mới cầm tới ." Lưu Nguyệt chỉ qua Bạch Thánh Vũ.

      "Ah, mới vừa rồi ta xem tiểu muội, nàng chê ta phiền liền đưa rổ hạt sen cho ta, bảo ta bóc hết cho phép gặp nàng." Bạch Thánh Vũ liếc rổ hạt sen rồi hừ .

      "Có món ăn mới ?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, Thánh Dao hai ngày hề ra khỏi phòng bếp.

      "Ai biết được, dù sao ở trong mắt nàng thân đại ca ta đây luôn có địa vị." Bạch Thánh Vũ nhún nhún vai.

      "Ngươi muội tử của ngươi nấu ăn ở chỗ Hoàng Thúc ?" tinh thần Mộ Lê đột nhiên tỉnh táo, "Bộ có món ăn mới, có phần của ta ?"

      "Tham ăn, ngự trù của ngươi bộ làm cho người ăn no?" Bạch Thánh Vũ cảm thấy quái dị liền nhìn , "Thánh Dao do cảm phục tài nấu nướng của Tuyết nương, nên cam nguyện tới vương phủ làm việc vặt!"

      "Hoàng thẩm sao người tự mình xuống bếp?" Mộ Lê trợn mắt, vội vàng hỏi.

      "Bảy ngày lần, những ngày khác Thánh Dao tay cầm muôi." Hoa Khấp Tuyết uống hớp trà, khẽ cau mày, trà sữa này có hương vị rất ngon, phải nghĩ cách bắt nàng ra khỏi phòng bếp, Thánh Dao sống ở phòng bếp chịu ra, nàng uống được.

      "Hoàng thẩm chê nàng ta nấu ăn khó ăn?" mặt Mộ Lê đầy kinh ngạc, ngay cả ngự trù của hoàng thẩm cũng ghét bỏ đấy!

      "Ngươi có thể đừng kinh sợ như vậy được ? Muội tử ta làm sao lại phải ghét bỏ được nha?" Bạch Thánh Vũ liền xếp quạt đồng thời gõ lên đầu cái, giận dữ nhìn , ta là người rất bao che, khi dễ tiểu muội cũng được , nhưng người khác được.

      "Bạch Thánh Vũ ngươi đừng quá phận, đừng nghĩ ta đánh lại ngươi!" Mộ lê bắt đầu xắn tay áo, dầu gì võ công cũng đạt tầng tám trung cấp, tại sao phải sợ ta chứ? Vừa rồi cũng chỉ là đùa mà thôi, có cần phải đánh như vậy? Chỉ là suy nghĩ chút, hình như lâu rồi chưa thưởng thức lại tay nghề của Thánh Dao, cảm thấy nhớ, trước kia nha đầu kia luôn bưng cho những món ăn thích nhất, sau đó cười híp mắt đứng ở trước mặt mình. . . . . .

      ", ra ngoài đánh!" Bạch Thánh Vũ cũng vung áo bào lên, cái gì mà hình tượng Quý công tử tất cả đều cần.

      "Đây là Thánh vương phủ." Mộ Lương híp mắt lại, giọng nguy hiểm, hai người kia coi như tồn tại?

      "Thánh vương phủ thế nào, ta. . . . . ." Mộ Lê giọng điệu phách lối, đột nhiên ý thức được cái gì đúng, vội vàng ngậm miệng lại nhìn về phía Mộ Lương , "Hoàng thúc, ta sai rồi. . . . . ."

      "Ngươi để Thánh vương phủ trong mắt, vậy chủ nhân Thánh vương phủ tất nhiên cũng thể vào được mắt ngươi, Lê nhi, A Noãn bảy ngày xuống bếp lần, ngươi cũng cần phải tới."

      Mộ Lương cười như cười nhìn , hừ .

      "Hoàng thúc. . . . . . Ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho ta !" Mộ lê vừa nghe, liền gục mặt xuống, ngàn lần mong mỏi luôn muốn bũa ăn này.

      "Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Lê, đột nhiên lên tiếng.

      " n?" Mộ lạnh liền thay khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng, quay đầu nhìn nàng.

      "Ta đói rồi." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhàng vuốt bụng.

      "Bạch Thánh Vũ, lăn phòng bếp gọi muội muội ngươi nhanh nấu cơm, nếu trực tiếp liền mang nàng cút chỗ khác ." Mộ lạnh đấm ra cái, liền đẩy ra cạnh cửa, đụng vỡ cửa chính, ngã ra ngoài.

      "Mộ lạnh, ngươi Trọng Sắc Khinh Bạn!" Bạch Thánh Vũ giận dữ rống to.

      " Bổn sắc nam nhân." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng , làm kinh ngạc cả nhóm người.

      Chỉ có Mộ Lương khẽ cười, A Noãn, bổn sắc nam nhân, là nàng nha. . . . . .

      (Nam nhân bổn sắc: là nam nhân vốn dĩ là phải như vậy… tại thấy câu này hay nên mình dịch lại)
      Last edited: 23/10/16
      linhdiep17, Halong-ngocthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Hoa Khấp Tuyết, Mộ Lương là của ta.

      Editor: thao1504



      Đông Phương Vũ nở nụ cười tươi nhất mang theo Liên nhi tới phía trước nghênh đón bóng dáng màu trắng.

      “ Tuyết muội muội, hôm nay dậy sớm.” Đông Phương Vũ cười tươi chuyện với Hoa Khấp Tuyết, giọng điệu chuyện rất thân mật như hai người quen biết rất lâu.

      ngại quá công chúa, từ ta cha mẹ, nay nhiều tỷ tỷ vậy quen.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng ta cái.

      “ Vương gia có ở đây,ngươi liền thèm giả bộ hiền thục nữa sao?” Đông Phương Vũ lạnh giọng ,nàng ta giả bộ, nàng cũng chẳng cần ngụy trang nữa.

      “Mộ Lê cho phép ta gặp ai cũng chẳng cần hành lễ” Hoa Khấp Tuyết lấy nho khô mà Phúc Lưu Nguyệt đưa tới, từ từ cho vào miệng.

      Đông Phương Vũ sững người, đợi lúc lâu nàng mới phản ứng kịp Mộ Lê trong miệng nàng ta là ai, nàng giận dữ trừng mắt nhìn, nàng ngờ nàng ta và Hoàng Thượng thân thiết đến mức độ có thể gọi tên húy như vậy.

      “Bổn cung phải là người nước này.” Đông Phương Vũ hừ lạnh, từ từ đến bên cạnh Hoa Tuyết.“ Vậy ngươi cần đến trước mặt hoàng đế nước ta hành lễ sao?” Hoa Khấp Tuyết thèm nhìn chậm rãi đùa giỡn nho khô trong lòng bàn tay , cười như cười nhìn nàng ta cái.

      “ Hoa Khấp Tuyết, nữ nhân quá kiêu ngạo, là giữ được nam nhân.” Đông Phương Vũ cắn răng, hung hăng nhìn nàng chằm chằm.

      “ Ít nhất ta còn có cơ hội giữ.” Hoa Khấp Tuyết giơ tay thả quả nho vào miệng Lưu Nguyệt rồi tiếp : “Lưu Nguyệt, ngươi kêu Thánh Diêu chuẩn bị phần cháo lươn, để Mộ Lương trở về có thể uống.

      “ Dạ tiểu thư.” Lưu Nguyệt mỉm cười, cúi người đáp. Trước khi quên lè lưỡi với Liên Nhi cái.

      “ Ngươi!” Đông Phương Vũ cắn chặt môi mình quát, bị chọc trúng chổ đau của mình tại nàng tràn đầy hận ý, nhưng ít nhất nàng ta có cơ hội bảo vệ, còn nàng ngay cả cơ hội này cũng có.

      “ Công chúa, trước kia Mộ Lương phải là của ngươi, tại và về sau Mộ Lương cũng phải là của ngươi.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng .


      buồn cười, Bổn cung thân phận cao quý, ngoại trừ ta ra còn ai xứng với Vương Gia, mà ngươi chẳng qua là nha đầu lai lịch mà thôi.” Đông Phương Vũ giận quá hóa cười đáp, hai mắt đều có chút ứ máu.


      Liên Nhi đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột, lại dám lên tiếng, Hoa Khấp Tuyết này lòng dạ quá sâu, làm cho công chúa tự loạn cước, nếu cứ tiếp tục như vậy người thua là công chúa.


      “ Ngươi cao quý đến đâu, mà dù có cao quý chăng nữa Mộ Lương, cần bình hoa (*) ở bên cạnh,” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn, phí sức dài dòng với nàng ta như vậy, chỉ vì giết gà doạ khỉ mà thôi, khi Đông Phương Vũ thất bại các nữ nhân khác tự nhiên cũng e ngại nàng.


      (*) Bình hoa: đây là so sánh chỉ những phụ nữ xinh đẹp nhưng có đầu óc,


      “ Ngươi!” Đông Phương Vũ tức giận phát run, Liên Nhi nhanh tiến lên đỡ nàng


      “Hoa Khấp Tuyết ngươi đừng có quá phận, thế giới này, xứng đôi với , có thể tiếp nhận , cũng chỉ có mình ta.” Đông Phương Vũ đỏ mắt, khuôn mặt đầy hận ý, bí mật kia của Mộ Lương, nàng là nữ nhân duy nhất biết đấy, nàng cũng tin, chờ sau khi Hoa Khấp Tuyết biết , có thể lạnh nhạt như vậy.


      “ Đông Phương Vũ, có vài người, ngươi thể chọc nổi đâu.” Hai mắt Hoa Khấp Tuyết đột nhiên lạnh xuống hơi thở cũng trở nên băng giá, trong mắt che giấu sát y toả ra.


      Đông Phương Vũ dựa người vào Liên Nhi sợ hãi nhìn nàng, thân thể cả hai người đều phát run, nghĩ tới nữ nhân này có thể có khí thế mạnh mẽ đến thế, làm nàng chống thể chống lại.

      “Tuyết Tuyết, ta cho người chuẩn bị canh Tuyết Liên chúng ta cùng nhau ăn!” giọng thanh túy kèm theo ý cười truyền tới.


      Hoa Khấp Tuyết nghe thấy, rất nhanh thu lại vẻ lạnh lùng, thản nhiên liếc nhìn Đông Phương Vũ cái, chậm trãi trả lời: “ Được.”


      “ Vậy ta trước.” Bạch Thánh Dao vui vẻ cười, sau đó chỉ nghe tiếng bước chân.


      Hoa Khấp Tuyết cũng ở lại , liền xoay người , bước nhanh chậm, rất là nhàn nhã, tựa như vừa rồi có xảy ra chuyện gì.


      Sau khi Hoa Khấp Tuyết thu hồi ánh mắt , Đông Phương Vũ mặt trắng bệch mới nhàng thở ra, vừa rồi nàng có cảm giác mình rất gần cái chết.


      “Công Chúa, ngài có sao chứ?” Sau khi Liên Nhi bình phục chút lo lắng nhìn Đông Phương Vũ.


      có việc gì.” Đông Phương Vũ lắc đầu trả lời, nhưng hận ý trong lòng càng tăng lên ít, mới vừa rồi đối mặt Hoa Khấp Tuyết nàng chật vật như vậy, sau này làm sao nàng đối mặt với người khác.


      “Công chúa, chúng ta trở về phòng , nô tỳ kêu người làm chút thức ăn sáng cho người.” Lê Nhi dò hỏi.

      “Ừ.” Đông Phương Vũ gật đầu, sau đó oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết cái liền cùng Liên Nhi rời , Vương gia nhất định là của nàng, vì cái gì khác, chỉ bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất có thể tiếp cận ! Hoa Khấp Tuyết, ngươi nhất định phải hối hận!

      Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đến phòng ăn, liếc nhìn mọi người cái, rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Mộ Lương.


      Hôm nay náo nhiệt, huynh muội Bạch gia đều ở đây, Mộ Lê cũng có hồi cung.


      “A Noãn, nàng làm sao vậy?” Mộ Lương nhíu mày, hôm nay A Noãn thoải mái lắm,tuy mặt thể cảm xúc gì, nhưng có thể nhìn ra được nàng có tâm .


      Hoa Khấp Tuyết nhìn thẳng vào mắt , nhìn sâu vào đáy mắt , chỉ thấy ánh mắt tràn đầy dịu dàng và lo lắng nhìn mình, khẽ thở dài, lắc đầu : “ có việc gì.”


      “A…..” Mộ Lương nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.


      “Ăn cơm.” Hoa Khấp Tuyết nhàng cắt đứt câu chuyện, lướt nhìn mọi người, cầm muỗng, nếm thử miếng canh Tuyết Liên, gật đầu với Bạch Thánh Diêu cái. “Thánh Diêu tiến bộ.”


      ! Tuyết Tuyết tốt!” Bạch Thánh Diêu cười híp mắt, Hoa Khấp Tuyết rất ít khi khen ngợi nàng, hôm nay được khen sao vui vẻ chứ.


      Mộ Lê giương mắt nhìn Bạch Thánh Diêu cái, nhíu mày hật lâu rồi thấy nàng rồi, dáng người càng càng đẹp, còn có hai lúm đồng tiền….. Phi phi phi, nghĩ gì thế này?


      Cúi đầu, múc nhanh muỗng cháo, để đè xuống những cảm xúc khó hiểu vừa rồi của mình, nhưng lại phát cháo này ngon kinh người, mặc dù kém so với thức ăn trong cung, nhưng lại có mùi vị khác biệt.


      “Cháo này là ngươi nấu sao?” Mộ Lê kinh hỉ (ngạc nhiên+ Vui mừng) nhìn Bạch Thánh Diêu


      phải là nhảm sao, Lê ca ca ngươi càng ngày càng ngốc.” Bạch Thánh Diêu liếc cái, cúi đầu tiếp tục ăn.


      Mộ Lê sững người nhìn nàng, trong nháy mắt ánh mắt sáng ngời, Lê ca ca… nhớ lâu trước kia, có tiểu nha đầu đáng luôn theo phía sau , gọi như vậy, nhưng từ kể từ sau khi lên ngôi …..


      “Khụ khụ, đúng, là hoàng thượng.” Bạch Thánh Diêu kịp thời phản ứng, lúng túng cười, là hoàng thượng, mới vừa rồi tại sao nàng lại quên mất chuyện này?


      “Là Lê ca ca.” Mộ Lê mím môi , thích nàng gọi là hoàng thượng, trong lòng có chút khó chịu, cúi đầu đảo cháo trong chén, nhắc lại nữa.


      Bạch Thánh Diêu nghe vậy, trong mắt lên chua sót, nhưng rất nhanh liền che giấu .


      Bạch Thánh Vũ giương mắt nhìn Mộ Lê rồi lại nhìn Bạch Thánh Diêu hiểu ngoéo môi cái chỉ đủ mình Bạch Thánh Diêu nghe: “Thánh Diêu nếu muốn quên, phải hoàn toàn quên.”


      Bạch Thánh Diêu cười cười, từ chối cho ý kiến, quên, làm sao dễ dàng như vậy?


      Giọng của Bạch Thánh Vũ rất , nhưng tránh khỏi lỗ tai của Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương.


      Hoa Khấp Tuyết ánh mắt sáng lên, cầm muỗng đảo qua lại , chợt nghĩ ra điều gì đó liếc nhìn Mộ Lương, khẽ thở dài.


      Mộ Lương rất nhanh bắt được ánh mắt của nàng, trong lòng giật mình, hôm nay nương này sao vậy, mới vừa rồi nghe Lưu Nguyệt các nàng đụng phải Đông Phương Vũ, chẳng lẽ là nàng…


      Trong mắt thoáng sát ý, Đông Phương Vũ to gan dám làm nữ nhân của vui, là muốn chết.


      Nhưng Mộ Lương lại biết, nguyên nhân Hoa Khấp Tuyết vui, ra là vì , tại sao Đông Phương Vũ dám chỉ mình nàng có thể tiếp cận Mộ Lương, đến tột cùng Mộ Lương dấu diếm nàng chuyện gì...


      Chương 41 Vui

      Editor: thao1504



      “ A Noãn, hôm nay muốn đâu?” Mộ Lương giúp Hoa Khấp Tuyết lau miệng, dịu dàng hỏi.


      “ Lưu Nguyệt, hôm qua ngươi muốn đâu?” Hoa Khấp Tuyết quan tâm Mộ Lương, ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt.


      “A?” Lưu Nguyệt chỉ ngón tay vào mình, khó hiểu trừng mắt nhìn.


      “ Khụ khụ.” Cảnh Duệ ở bên nắm chặt tay ho , liếc nhìn hai người Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết.


      “A, hồ Bích Ba, là hồ Bích Ba!”Lưu Nguyệt vỗ vỗ đầu mình, ngây ngô cười, thấy Hoa Khấp Tuyết khẽ gật đầu, mới thở dài nhõm, lúc nào nàng muốn đâu với tiểu thư, tiểu thư muốn đâu có thể hỏi vương gia, vương gia so với nàng biết nhiều chỗ hơn, chẳng lẽ là… Cãi nhau?


      Ánh mắt Mộ Lương lạnh lùng, lập tức cười dịu dàng, “ A Noãn, ta kêu người chuẩn bị thuyền, hôm nay chúng ta du hồ.”


      “Ừ.”Hoa Khấp Tuyết gập đầu, chợt liếc mắt nhìn mọi người, “Các ngươi chứ?”


      “ Ta theo tiểu thư!” Lưu Nguyệt lập tức đứng lên.


      Cảnh Duệ ho khan hai tiếng, cũng đứng lên, “ Ta theo Vương Gia.”


      Mô Lương híp mắt, mặt có chút đen lại.


      “ Hoàng thúc đâu ta đó.” Mộ Lê thoải mái vỗ bụng, mỉm cười nhìn Bạch Thánh Diêu, “ Bạch nha đầu, cùng .”


      “ Ta đương nhiên theo Tuyết Tuyết.” Bạch Thánh Diêu cầm muỗng, trừng mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết, thấy nàng gật đầu, liền cười vui vẻ đứng lên.


      “ Ta cũng , Thánh Diêu chung với đám nam nhân các ngươi, ta lo lắng.” Bạch Thánh Vũ bĩu môi, cố ý liếc nhìn Mộ Lê cái.


      “ Hắc, ta cùng Cảnh Duệ ăn nàng!” Mộ Lê phục, tức giận hừ .


      “ Cũng nhất như định vậy.” Bạch Thánh Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn, “Người nào đó phi tử trong cung cũng ít….”


      “Ta ăn Lưu Nguyệt cũng ăn nàng!” Mô Lê vừa nghe đến phi tử, lập tức giận tái mặt, bừa lên, Bạch Thánh Vũ phải biết hoàn cảnh của , tại sao lại như thế.


      Lời vừa ra, Lưu Nguyệt lập tức đen mặt, ánh mắt của Cảnh Duệ trở nên lạnh lùng, “Hoàng Thượng, người của Tuyết nương ngài cũng dám động?”


      “Ta….” Mộ Lê trừng mắt, chính là tuỳ tiện được sao.


      “Tuyết Tuyết, ta giúp ngươi chuẩn bị đồ ăn vặt.” Bạch Thánh Diêu đột nhiên đứng lên, sắc mặt có chút tốt, vội ra ngoài.


      Mộ Lê thấy vậy, nhíu mày, tính theo sau, lại bị Bạch Thánh Vũ nhìn chằm chằm làm cả người luống cuống, chớp mí mắt, hừ tiếng, nhưng vẫn nhịn được nhìn ra ngoài cửa.


      “ Vậy mọi người đều ?” Mộ Lương nguy hiểm híp mắt, giọng lạnh lùng.


      Chờ Hoa Khấp Tuyết , Mộ Lương thu hồi nét mặt đáng thương, mặt cười nhạt, đáy mắt đầy sát ý, người quen với biết tâm trạng rất tốt.


      “Hoàng, hoàng thúc, hôm nay người chọc gì Hoàng thẩm?” Mộ Lê phát có gì đúng.


      “ Cảnh Duệ, cho người theo Đông Phương Vũ, phát có gì đúng, lập tức giết nàng.” Mộ Lương lạnh lùng nhìn về phía trước, trong lòng thầm suy nghĩ, A Noãn như vậy, nhất định có liên quan đến Đông Phương Vũ, trước kia nàng làm gì, nên chưa tính sổ, tại nàng chọc tới nữ nhân của , vậy đừng trách ác độc.


      “ Nàng chết ở nước Mộ, cái này khó giải thích.” Bạch Thánh Vũ gõ bàn , khẽ cau mày, Hoa Khấp Tuyết đối với Mộ Lương ảnh hưởng quá lớn.


      “ Vậy thế nào?” Mộ Lương cười lạnh, đầy khí phách, khí thế vương giả uy nghiêm xuất mặt ddlqd , tại sao phải sợ nước Tước chứ?


      Bạch Thánh Vũ cứng lại, như vậy mới là Mộ Lương, ban đầu chính vì khí phách này mà cảm phục, mới có thể theo , như vậy, xứng đáng cho người khác kính ngưỡng!


      ngươi phải làm hoàng đế, nên giao cho ta.” Mộ Lê vẻ mặt đau khổ, ai oán nhìn Mộ Lương, mỗi lần hoàng thúc lộ ra khí phách, liền hận đến nghiến răng, ràng mới là người thích hợp ở vị trí này, tại sao lại đẩy cho ….


      “A Noãn muốn làm Hoàng Hậu.” Mộ Lương thản nhiên nhìn , chậm rãi ra ngoài, Cảnh Duệ cũng theo ra ngoài.


      Bạch Thánh Vũ bị lời của tác động, cái gì mà A Noãn muốn làm hoàng hậu, chẳng lẽ ban đầu cự tuyệt ngôi hoàng đế, là bởi vì Hoa Khấp Tuyết?


      … có phải hay quá để ý đến Hoa Khấp Tuyết?” Bạch Thánh Vũ sờ sờ mũi, giọng hỏi.


      “Này phải vô nghĩa, hằng ngày hay cùng hoàng thẩm mãi, cho dù nàng muốn thiên hạ này, hoàng thúc cũng chiếm được đưa cho nàng… Chỉ là hoàng thẩm cũng kỳ quái, mong muốn chuyện đó, y phục nữ nhân của nước Lê cũng bị nàng ghét bỏ.”


      Mộ Lê lời vừa ra liền dừng lại được, đông tây, ở bên kia tự lẩm bẩm mình.


      mong cầu?” Bạch Thánh Vũ đột nhiên cười trộm, nhìn bên ngoài suy nghĩ, liên quan đến Mộ Lương, nàng còn có thể mong cầu à, nhìn nàng, xem cách nàng đối phó với Đông Phương Vũ biết.


      “Lưu Nguyệt, ngươi lui xuống .” Mộ Lương vượt lên trước Hoa Khấp Tuyết, rất thản nhiên nhìn Lưu Nguyệt, cho nàng xuống trước, “Cảnh Duệ, ngươi cũng lui xuống.”


      “Dạ.” Lưu Nguyệt thở phào nhõm, nhìn hai người cái, kéo Cảnh Duệ rời .


      Mộ Lương kéo Hoa Khấp Tuyết, để nàng quay mặt về phía mình, khẽ nhíu mày, nhưng lời nào.


      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn , “ Làm sao vậy.”


      “ Hôm nay nàng có chuyện gì vậy, được gạt ta.” khuôn mặt Mộ Lương rất nghiêm túc, tiểu thiếu nữ này nghĩ chuyện gì, nhìn ra, làm cho thấy mình thất bại.


      “Ta có lừa gạt ngươi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn lại Mộ Lương, ánh mắt rất thẳng thắn, nàng chưa giấu Mộ Lương chuyện gì, nhưng còn ?


      “A Noãn.” Mộ Lương có chút hoảng hốt, tại sao nàng lạnh lùng với như vậy, tay liền ôm nàng vào trong lòng.


      Hoa Khấp Tuyết cũng giãy giụa, mặc ôm mình.


      “A Noãn, nàng đừng như vậy, ta rất khó chịu.” Trong mắt Mộ Lương đầy đau đớn, tâm tình của đều đặt nương này, nàng vui, cũng vui vẻ, thái độ của nàng lạnh lùng như vậy làm cho rất tổn thương.


      “Vương Gia, Tuyết nương, các ngươi ở chỗ này, làm cho bổn cung tìm nãy giờ….” Đông Phương Vũ đột nhiên xuất , thấy hai người ôm nhau mắt đầy ghen tị, nhưng rất nhanh nàng liền che giấu .


      “Có chuyện gì sao Công chúa?” Mô Lương hờ hợt nhìn nàng, bàn tay nắm


      chặt.


      “Ở đây bổn cung quen thuộc, muốn nhờ Vương gia dẫn ta dạo


      thành Dương Thiên.” Đông Phương Vũ nở nụ cười mê người, để ý


      đến xa cách của .


      “Bổn vương cho người dẫn công chúa .” Mộ Lương lạnh lùng nhìn


      nàng, ôm Hoa Khấp Tuyết xoay người bước .


      Đông Phương Vũ oán hận nhìn bóng lưng hai người, mặt lúc trắng lúc


      xanh, cứ như vậy mà cự tuyệt mình, hề nể mặt thân phận công


      chúa của nàng, tất cả đều tại nữ nhân kia!


      Nếu vô tình, vậy đừng trách nàng lòng dạ độc ác.


      “Liên nhi, Bổn cung để nàng sống dễ chịu!” Đông Phương Vũ siết


      chặt nắm tay, mặt đầy nham hiểm, che giấu câm thù của mình.


      “Dạ, Liên Nhi giúp công chúa!” Liên nhi cười lạnh đáp ứng, trong mắt


      lên ngoan độc, nàng nhất định giúp công chúa!
      Last edited: 23/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Thẳng Thắn


      Editor: thao1504




      "Hoa Khấp Tuyết, có phải nàng có chuyện gì hài lòng, nàng phải thẳng với ta a! Giấu ở trong lòng làm gì!" Mộ Lương đè Hoa Khấp Tuyết vào thân cây, trong mắt nổi lên bão táp, gấp gáp gầm , cái bộ dáng này của nàng nhanh chóng ép điên rồi, dọc đường mặc kệ gì, mắt nàng đều biểu cảm đồng thời chuyện!


      "Chàng suy nghĩ nhiều rồi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , da thịt trắng nõn của bởi vì giận dữ mà dần ửng đỏ, môi mỏng mím chặt, mất vẻ bình tĩnh thong dong của bình thường .


      "Hoa Khấp Tuyết, nàng là có bản lãnh bức chết người." Mộ Lương thất bại nhắm mắt lại, thở ra hơi, đè xuống giận dữ trong lòng, lần nữa mở mắt trong mắt chỉ còn lại thỏa hiệp, đưa tay vuốt lên gương mặt mềm mại của nàng, giọng dịu dàng hơn rất nhiều, "A Noãn, ta so với nàng hiểu nàng hơn nàng hiểu chính mình, nàng vui vẻ, Sao giấu được ta?"


      Ánh mắt Mộ Lương tràn đầy nhu tình, đồng thời kèm theo nét cưng chiều, vạn phần bất đắc dĩ, làm mềm nhũn trái tim Hoa Khấp Tuyết.


      Mắt Hoa Khấp Tuyết hạ xuống, thở dài hơi, thái độ của nàng, làm tổn thương , đối mặt với Mộ Lương dịu dàng như thế, nàng chỉ có thể thỏa hiệp, mấp máy môi, ra lý do làm nàng vui.


      "Đông Phương vũ , chỉ có nàng ta mới có thể tiếp nhận chàng, tại sao?"


      Cả người Mộ Lương liền cứng đờ, đáy mắt lên kinh ngạc, sắc mặt liền trắng bệch, máu trong người cũng từ từ lạnh dần, chuyện của , làm sao Đông Phương Vũ biết được?

      "Chàng rốt cuộc giấu ta chuyện gì?" Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu, bỏ qua khuôn mặt tái nhợt của , liền đau lòng.


      "A Noãn. . . . . ." Mộ Lương há miệng, mắt lên bối rối cùng vô lực, nghĩ đến kiện kia, đột nhiên cảm thấy sợ, sợ A Noãn tiếp nhận được, cho là gạt được nàng là tốt rồi, nhưng vẫn để nàng biết được.


      "." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, nhìn hốt hoảng cùng vô dụng, trong lòng liền càng quyết tâm phải biết được bí mật .


      "A Noãn, ta , nhưng nàng đừng có rời khỏi ta được . . . . . ." trong mắt Mộ Lương yếu ớt, dám nhìn thẳng vào mắt của Hoa Khấp Tuyết, nắm chặt quả đấm.


      "Mộ Lương, chàng cho rằng tình của ta là gì, gặp phải khó khăn dừng lại?" Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , giọng lạnh lùng, lại mang trong đó nỗi thất vọng, thất vọng vì Mộ Lương đối với mình có lòng tin, nhưng trong lòng cũng có chút căng thẳng, rốt cuộc là chuyện gì, làm cho lo lắng đến nỗi nghĩ mình rời bỏ ?


      Đôi tay đặt ở trước ngực , Hoa Khấp Tuyết khẽ dùng sức, muốn đẩy ra, đột nhiên lại bị ôm càng chặt hơn.


      "... được đẩy ta ra."trong giọng của Mộ Lương có chút run rẩy, vùi đầu vào ngạnh cổ nàng, "A Noãn, ta phải tin nàng, mà là ta tự tin với chính mình. . . . . ."


      Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, trong mắt lên vẻ hiểu, Mộ Lương luôn là người tự tin bá đạo, đến tột cùng giấu mình cái gì?


      "Cho chàng cơ hội cuối cùng, ." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, giọng lạnh hơn phần, nhưng đẩy ra nữa.


      Mộ Lương hít sâu hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt còn chút trắng bệch, cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng, " được rời khỏi ta."


      "!" Hoa Khấp Tuyết tức giận trừng , lúc nào Mộ Lương lại biến thành nhu nhược như vậy! Như thế nào nàng cũng nhớ mình lúc nào qua rằng mình muốn rời khỏi !


      "Mỗi khi trăng tròn, ta biến thành con quái vật, người ra người, quỷ ra quỷ, khát máu, gặp người liền giết." Mộ Lương nhắm mắt lại, cười cười tự giễu, chậm rãi thở ra hơi, rốt cuộc ra.


      Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, sức lực ôm nàng cũng lớn hơn, rồi, nếu nàng vẫn muốn rời , cũng cho nàng cơ hội chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn rất sợ, sợ A Noãn vì vậy mà chán ghét .


      "Mộ Lương, cũng chỉ là giết người, nếu như làm vậy có thể cho chàng thoải mái hơn, ta cùng với chàng giúp chàng giết." Hoa Khấp Tuyết thương tâm nhìn thẳng , hề nghĩ chán ghét , cũng hề nghĩ tới muốn chạy trốn khỏi .


      "A Noãn. . . . . ." Mộ Lương kinh ngạc nhìn nàng, có chút kịp phản ứng, A Noãn, quan tâm chuyện biến thành quái vật?


      "Mộ Lương, ra có lúc chàng cũng rất đần." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, dùng sức đẩy ra chút, "Ta cảm thấy chính mình vô dụng, chỉ như vậy liền chịu được." Nam nhân khi đều như vậy cứ để tâm vào chuyện vụn vặt sao?


      "Lúc đó rất kinh khủng. . . . . ." Mộ Lương liền giải thích, muốn A Noãn nhìn thấy như vậy.


      "Mộ Lương, bản thân chàng ngày thường luôn hoàn hảo, sợ gì đôi khi xấu xí? Đông Phương Vũ chỉ có nàng có thể tiếp nhận chàng, còn là nhìn chàng lúc giết người cũng rất dễ đẹp." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , đồng thời giọng cũng kèm theo tức giận, gạt nàng, chính là sợ nàng ghét bỏ ? Như vậy chẳng phải chính nàng đáng giá để tin tưởng sao? Hơn nữa đây cũng phải chuyện gì lớn!


      "A Noãn." Mộ Lương thở phào nhõm, trong lòng có chút cảm động, mím môi, ôm chặt nàng vào trong ngực, " tại còn tức giận sao? Ta ." Rốt cuộc cũng bí mật tận đáy lòng ra, làm cho thở phào nhõm, cũng vì giữa hai người còn trở ngại mà cảm động và vui vẻ.


      "Bởi vì cuộc chiến Kim Than. " Hoa Khấp Tuyết thèm quan tâm , ngược lại hỏi vấn đề này, lời đồn đãi, cuộc chiến Kim Than tử trận vô số, máu chảy thành sông, chỉ mình Thánh vương hạ thủ vô số vong hồn, vì vậy mới có danh hiệu "Sát Thần".


      "Ừ." Mộ Lương gật đầu cái, dịu dàng cười, A Noãn của rất là thông minh, nghĩ đến cảnh nhuộm máu ở Kim Than, mắt của có chút hoảng hốt.


      "Chàng làm cách nào vượt qua được." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, giết người bị thống khổ, nhưng nàng cũng có nghe qua lúc nào xuất chuyện ma quỷ giết người ở đường.


      "A Noãn, ta. . . . . ." Mộ Lương do dự nghĩ có nên hay chuyện này, lại bị nàng lạnh lùng trừng cái, thân người liền run lên, mới miễn cưỡng mở miệng, "Trong mật thất của ta có lồng bằng Hàn Thiết, khi đó ta tự mình vào bên trong liền ra ngoài được."


      "Về sau cho phép nhốt mình trong đó nữa." Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, nháy mắt ánh mắt nàng liền tia đau lòng, nhàn nhạt nhìn , lồng sắt? là người kiêu ngạo, tại sao có thể nhốt mình vào lồng sắt!


      "A Noãn, được." Mộ Lương cười khổ, nhốt vào lồng kia, Dương Thiên thành này mọi người bị giết hết cũng đủ, "Nàng cũng biết võ công ta thấp."


      "Vậy trước tiên cứ giết chết ta." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía rất là nghiêm túc, "Muốn giết người khác, liền từ thi thể của ta vượt qua."


      "A Noãn, ngươi gì vậy, dù ta tự giết mình cũng động tới nàng!" Mộ Lương cắn chặt răng nhìn nàng chằm chằm, ghét những từ liên quan tới chết từ trong miệng nàng ra.


      "Nếu như chàng từ nhốt mình vào lồng nữa, vậy ta liền tự phế hai cánh tay." Hoa Khấp Tuyết cắt đứt lời , đối với chuyện gầm lên như vậy hề để ý.


      "Hoa Khấp Tuyết!" Mộ Lương bắt được bả vai của nàng, trong mắt nhuộm đầy tức giận, tại sao nàng có thể lấy chính bản thân mình ra giỡn!


      "Lời của ta ra, nhất định ta làm được." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn lại , lạnh nhạt , "Mộ Lương, buông tay."


      "Nàng muốn đâu?" Mộ Lương buông, ngược lại nắm càng chặt hơn, biết nàng muốn làm cái gì, giọng có chút hốt hoảng cùng sợ hãi.


      "Ngươi làm cho ta rất đau." Hoa Khấp Tuyết thở dài, giọng oán trách, bởi vì bả vai truyền tới đau đớn mà cau mày.


      " xin lỗi!" Mộ Lương sững sờ, nhanh chóng buông tay ra, nhìn chân mày nàng nhíu lại, đau lòng vô cùng, "A Noãn, bả vai có sao chứ."


      " biết, sức lực của mình chàng tự biết." Hoa Khấp Tuyết thu hồi vẻ mặt vừa rồi, lành nhạt nhìn cái, trong lòng cũng ngừng mắng , đau chết, tên nam nhân này gấp gáp liền xuống tay biết nặng , đoán chừng bị sưng lên.


      "Ta nhìn chút." Mộ Lương liền suy nghĩ được nhiều, lập tức ôm chầm lấy nàng đồng thời muốn kéo cổ áo nàng nàng ra, lại bị Hoa Khấp Tuyết giận dữ đánh lên tay.


      "Chàng nhìn lại bọn mình tại ở đâu!" Hoa Khấp Tuyết mất bình tĩnh, hung dữ nhìn , ban ngày ban mặt, muốn làm gì!


      "A Noãn xấu hổ?" Mộ Lương liền sững sờ, sau đó liền cười xấu xa , trong mắt thoáng tà khí, bàn tay lại tập kích cổ áo nàng, dường vô tình hay cố ý nhàng đùa bỡn sợi tơ cổ áo.


      "Thánh Vương phủ đầy người đến kẻ , nếu như chàng để ý đến, ta cũng vậy ngại." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, lần nữa đánh tay rớt ra.


      Mặt Mộ Lương liền tối sầm, ôm hông của nàng rồi cả người chợt lóe, liền như ngọn gió tại chỗ bay .


      Mà khi qua bọn Bạch Thánh Vũ tới tìm , đám người bất hạnh bị cơn gió này thổi bay lên, có hình tượng chút nào té dưới đất tức giận mắng to!




      CHƯƠNG 43: THUẦN KHIẾT (NGỌT NGÀO HẠ)


      Editor: Mộc Du


      "Chàng còn muốn xem bao lâu?" Hoa Khấp Tuyết chán nản nhìn chằm chằm vào bả vai của nam nhân ở trước mặt, nhịn xuống khóe miệng run run vì kích động.


      Mộ Lương đau lòng nhìn da thịt trắng noãn như tuyết của nàng bị sưng lên khối hồng hồng, tất cả mặt đều là tự trách, thế nhưng chính mình lại làm A noãn bị thương.


      "Ta giúp nàng bôi thuốc." Mộ Lương mấp máy môi, sắc mặt có chút tốt nhưng là vẫn kéo kéo khóe môi.


      " nghiêm trọng, chàng đừng lo lắng." Hoa Khấp Tuyết nhăn nhăn cặp chân mày xinh đẹp, cái này cũng được tính là bị thương, đâu cần như thế.


      " xin lỗi, có lần sau nữa." Mộ Lương nhàng kéo lấy nàng ôm vào trong ngực, thương tiếc hôn lên trán của nàng, từ trong ngực lấy ra lọ thuốc bôi lên cho nàng.


      Cảm giác thanh mát tràn vào trong cơ thể, Hoa Khấp Tuyết thoải mái híp mắt lại, khóe miệng nhịn được nhếch lên.


      bộ dáng dười biếng chiếu vào trong mắt Mộ Lương làm cho nhịp tim của chậm nửa nhịp, si ngốc mà nhìn nàng, lại quên mất động tác dưới tay.

      "Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết có chút im lặng, hơi cáu kỉnh, gần đây thế nào lại trở thành người già ngớ ngẩn rồi.


      "Hả?" Mộ Lương ngẩn người, hoàn hồn sau đó bên tai hơi nóng lên, có chút quẫn bách, mình mới vừa rồi là thế nào, lại giống như tiểu thiếu niên nhìn nương nhà người ta mà ngẩn người.


      "Mộ Lương, chàng xấu hổ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhưng ranh mãnh trong mắt vẫn bị Mộ Lương nhìn thấy được.


      Mộ Lương hơi híp mắt lại, tốt, này cũng dám cười nhạo mình, chậm rãi nhếch môi, trong mắt lên tà khí, mặt thoáng chút tươi cười mỵ


      "A noãn, nàng xong rồi." Giọng có chút khàn khàn, lại khác thường mê người.


      Lúc này làm cho tim Hoa Khấp Tuyết đập nhanh hơn, gương mặt hơi phiếm hồng, trong lòng lại mắng to khuôn mặt nghiệt của người nào đó.


      Mộ Lương thấy vậy, nhàng nở nụ cười, tất cả trong mắt đều là hài hước, này cũng xấu hổ?


      "Cười cái. . . . . . Ưmh. . . . . ." Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Hoa Khấp Tuyết lên xấu hổ, mở miệng muốn mắng lại thấy gương mặt tuấn dần dần phóng đại, cuối cùng phủ lên đôi môi của mình.


      Mộ Lương mỉm cười nhìn nàng, nhàng liếm liếm cánh môi của nàng, hài lòng khi cảm thấy thân thể nàng run lên, đáy mắt nổi lên sương mù: "A noãn, nhắm mắt lại."


      Hoa Khấp Tuyết nghe giọng khàn khàn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, tim nhịn được mà đập nhanh hơn, mặt càng đỏ thêm, nàng biết mình nên làm cái gì nhưng trong lòng vẫn là hơi khát vọng.


      Mộ Lương nhếch môi, si mê liếc nhìn gương mặt ửng hồng của nàng dịu dàng hôn lên đó, ngửi mùi hương thơm ngát người nàng, thân thể hồi nóng lên, mở mắt liếc nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng kiều mỵ động lòng người của nàng, con ngươi thâm thúy tối lại, dưới môi tăng thêm sức lực, giống với dịu dàng vừa rồi, bây giờ giống như dã thú, điên cuồng gặm cắn cánh môi của nàng.


      "Ưmh. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết nhịn được khẽ rên, hơi hơi hé mắt trong đó tất cả đều là sương mù, môi tê tê dại dại, biết là thoải mái hay là khó chịu.


      Nghe được tiếng rên rỉ của nàng, Mộ Lương thở hổn hển buông nàng ra, nhìn đôi môi hơi sưng đỏ và sợi tóc rối loạn của nàng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng xinh đẹp quyến rũ, cũng nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên cổ của nàng, tinh tế gặm cắn, đường xuống phía dưới, tới xương quai xanh của nàng.


      Nhìn thấy bả vai của nàng còn có chút đỏ lên trong mắt Mộ Lương lên ảo não, cúi đầu dịu dàng hôn hai vai của nàng, nụ hôn dịu dàng khiến thân thể của Hoa Khấp Tuyết phát run.

      Hoa Khấp Tuyết có chút luống cuống, thở hổn hển níu lấy y phục của , thân thể cũng có chút nóng lên.


      Hô hấp của Mộ Lương trở nên dồn dập, bàn tay bắt đầu an phận tới lui tuần tra, cuối cùng tới sau gáy của nàng, nhàng đùa bỡn với thắt lưng y phục của nàng, sau đó kéo , bàn tay to chậm rãi hướng bên trong triều tìm kiếm. . . . . .


      "Mộ Lương, chàng dừng tay cho ta!" Hoa Khấp Tuyết cắn môi bảo vệ y phục thiếu chút nữa rơi xuống, xấu hổ nhìn chằm chằm.


      Mộ Lương chợt ngẩng đầu, thở hổn hển nhìn nàng, lỗ tai khẽ ửng hồng, có chút luống cuống: "A, A noãn, ta. . . . . ." Đối mặt với nàng, hề có tự chủ.


      Hoa Khấp Tuyết nghiêng đầu nhìn nhưng mặt ửng hồng vẫn là có bớt, tay che chở quần áo, tay che chở vạt áo biết từ lúc nào bị cỡi ra, hai cái tay cũng dám động.


      Mộ Lương hít hơi sâu, đè xuống sóng nhiệt trong cơ thể, ôm nàng vào trong ngực, ảo não : "A noãn, xin lỗi, là ta quá gấp."


      Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, quay đầu lại khẽ trừng mắt nhìn : "Khốn kiếp, giúp ta mặc quần áo vào."


      Mộ Lương vừa nghe, ánh mắt ở người nàng chạy phen, lúng túng ho khan tiếng, cười khan nhìn nàng : "Cái đó. . . . . ." lúc nào làm nhiều chuyện như vậy rồi. . . . . .


      "Cười cái gì!" Hoa Khấp Tuyết rất xấu hồ, khẽ cắn môi, quát .


      " có, có!" Mộ Lương lắc đầu cái, lần nữa buột lại vạt áo của nàng, lại sửa sang ổn thỏa y phục của nàng, giúp nàng mặc xong, nhìn nàng bị quấn chặt chẽ, nhịn được than : " muốn giúp nàng cởi ra lại."


      "Mộ Lương, chàng ngứa da." Hoa Khấp Tuyết cười lạnh, hung hăng đập vào lưng chưởng.


      "A noãn, nàng xuống tay chút!" Mộ Lương kêu đau, ai oán nhìn Hoa Khấp Tuyết, nàng này muốn mưu sát chồng.


      Hoa Khấp Tuyết hừ , thấy cau mày, vẫn là nhịn được giơ tay lên xoa xoa cho .


      Trong mắt Mộ Lương xẹt qua ý cười khi thực được mưu, theo động tác của nàng, bế nàng lên ôm vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng, cắn .


      "Chàng!" Hoa Khấp Tuyết biết là nên giận hay nên cười, người này quá vô sỉ, lập tức muốn đẩy ra, lại bị ôm chặt hơn.


      "A noãn, nàng nhanh chút gả cho ta có được . . . . . ." Mộ Lương đột nhiên lên tiếng, thanh mềm mại, ràng là làm nũng.


      Thân mình Hoa Khấp Tuyết cứng đờ, nửa ngày kịp phản ứng.


      Mộ Lương ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn nàng : "Nhìn thấy nhưng ăn được cuộc sống này rất khó chịu đựng, hơn nữa, ta nhịn đến hỏng . . . . . ."


      Khuôn mặt Hoa Khấp Tuyết nóng đỏ lên, cắn môi trừng mắt nhìn : "Ai muốn gả cho chàng!"

      "Vậy nàng muốn gả cho người nào hả?" Mộ Lương đột nhiên giận tái mặt, bàn tay mập mờ ở xương quai xanh của nàng tới lui tuần tra.


      "Gả ai cũng gả cho chàng." Hoa Khấp Tuyết giận dỗi cãi lại, thân thể lại nhịn được khẽ run theo động tác của , mấp máy môi, đưa tay ngăn cản bàn tay to của , cho động nữa.


      "Nàng lại lần nữa." Sắc mặt Mộ Lương hoàn toàn trầm xuống, híp mắt lại trong mắt đều là ánh sáng nguy hiểm.


      Hoa Khấp Tuyết nuốt ngụm nước bọt, tính tình chịu thua xông ra, hạ quyết tâm, chút nghĩ ngợi liền lặp lại : "Gả ai cũng gả cho chàng!" cũng , nàng còn sợ sao, coi như cùng đánh trận, nàng cũng nhất định phải thua!


      Mộ Lương mím môi, trong mắt nổi lên bão táp, sau lúc lâu, toàn bộ tức giận chỉ hóa thành cái thở dài nhàng, rũ mắt xuống trong mắt đều là bi thương, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, cười chua xót : "A noãn, nàng quả nhiên vẫn có chấp nhận ta, có ngày ta nổi điên mà giết người."


      Hoa Khấp Tuyết sững sờ, tâm đau đớn, nhìn vẻ mặt bi thương của , nàng có chút bối rối : ", phải vậy."


      " cần an ủi ta, ta có yếu ớt như vậy." Mộ Lương cười khổ, nhưng đáy mắt đau đớn càng sâu hơn.


      "Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết cau mày, cái bộ dạng này của , làm nàng đau lòng muốn chết, cắn cắn môi, nhưng biết thế nào.


      " hồi nàng theo đám bọn du hồ , ta vào cung làm ít chuyện." Mộ Lương đột nhiên lại dịu dàng nở nụ cười, đưa tay lên sửa lại chút tóc rối loạn của nàng, buông cánh tay ôm nàng ra, liền muốn rời .


      "Ta muốn!" Hoa Khấp Tuyết vừa nghe muốn bỏ lại nàng, sắc mặt có chút trắng bệch, chút suy nghĩ liền kéo tay của lại đặt người mình, vì vậy. . . . . .


      Hoa Khấp Tuyết sửng sốt, Mộ Lương cũng sửng sốt.


      Hai người đồng thời cúi đầu nhìn về phía cái tay của Mộ Lương đặt người Hoa Khấp Tuyết. . . . . . Lúc này, nó vị trí thuần khiết.


      Hoa Khấp Tuyết chợt buông tay ra, gương mặt nóng lên, dám nhìn nữa, nhịp tim đập nhanh đến dọa người.


      Mộ Lương mất xúc cảm mềm mại kia trong lòng tiu nghỉu, mất mát lại thấy bộ dạng xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng của này, đáy mắt nổi lên nụ cười, tất cả kìm nén bi thương vừa rồi đều biến mất, nhàng nâng cằm nàng lên, tà khí nhếch môi.


      "A noãn, nàng mới vừa rồi có phải là chơi trò—— Vừa nghênh đón vừa cự tuyệt hay ? Hửm?"


      "Mộ Lương, chàng chết !"


      Đột nhiên, trong Noãn Các truyền ra tiếng rống to, làm mọi người đứng ở bên ngoài kinh sợ, tính tình Tuyết nương lạnh nhạt như thế, Vương gia rốt cuộc là làm cái gì. . . . . .
      Last edited: 23/10/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 44: BỘC LỘ BẢN LĨNH

      Editor: Mộc Du


      Bích Ba hồ là hồ lớn nhất thành Dương Châu, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới đây du ngoạn.

      Nhóm người Mộ Lương mặc dù mặc thường phục nhưng mỗi người đều là quý khí mười phần, nam tuấn, nữ mĩ, đứng ở thuyền lớn sang trọng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Bất quá đám người bọn họ được vạn người chú ý sớm trở thành thói quen, cũng cảm thấy có gì là đúng.

      Nhưng mà khí thuyền cũng có chút đúng.

      Hoa Khấp Tuyết mang vẻ mặt lạnh lùng, ngồi ở mũi thuyền lạnh lùng nhìn về phía trước, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng, đầu mặt trời chói chang cũng thể làm ấm lên.

      Còn Mộ Lương ngồi ở bên lấy lòng cười cười, bưng cái mâm lớn thỉnh thoảng đút cho nàng ăn ít đồ.

      "Này, Thánh Vũ, hoàng thúc cùng hoàng thẩm làm sao vậy?" Mộ Lê tới trước mặt Bạch Thánh Vũ, sờ sờ cằm hỏi.

      "Ta làm sao mà biết?" Bạch Thánh Vũ kỳ quái nhìn liếc mắt cái.

      "Hai người từ cùng nhau lớn lên đấy!" Mộ Lê nhíu mày nhưng là từ theo hoàng thúc lăn lộn rồi.

      "Ngươi chính là tay nuôi nấng đấy, tại sao ngươi lại biết?" Khóe miệng Bạch Thánh Vũ giựt giựt, cây quạt trong tay bị siết chặt, sợ nhịn được mà hành thích vua!

      "Ca, tới đây câu cá, câu được cái gì, bữa ăn tối liền ăn cái đó." Bạch Thánh Diêu tới, cầm lấy mấy cái cần câu, cá ở Bích Ba hồ này phi thường ngon.

      "Hắc hắc, ta giúp ngươi." Mộ Lê cười híp mắt nhìn Bạch Thánh Diêu, cầm lấy cái cần câu.

      "Cám ơn hoàng thượng." Bạch Thánh Diêu cười cười, quay lại phía sau gọi: "Lưu Nguyệt, Cảnh Duệ, tới đây câu cá!"

      "Được!" thanh trong trẻo của Lưu Nguyệt truyền đến, rất nhanh nàng liền tới rồi, lấy cái cần câu ngồi xuống bên cạnh Bạch Thánh Vũ.

      Mộ Lê nhìn Bạch Thánh Diêu ngồi ăn ở bên cạnh, nhíu nhíu mày, gần đây cùng với nàng gặp mặt nhiều lần, cũng nhớ lại hết những vui vẻ, hạnh phúc trong quá khứ, Thánh Diêu trước kia đối với phải lạnh nhạt như vậy, vì sao tại. . . . . .


      Bạch Thánh Diêu tựa hồ là có nhận thấy ánh mắt của , lẳng lặng cầm cần câu, nhìn mặt nước, chỉ là ánh mắt kia giật giật.

      Mộ Lương quay đầu lại nhìn bọn họ cái, nhíu mày nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết hỏi: "A noãn, muốn câu cá sao?" tại thuyền lái vào trong giữa hồ, cá ở đây là tốt nhất, lại cơ hồ có người nào.

      " câu." Hoa Khấp Tuyết làm mặt lạnh, nhìn .

      "A noãn, đừng nóng giận có được hay , về sau ta trêu chọc nàng nữa." Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng cười, này da mặt mỏng, mới vừa rồi mình là có hơi quá đáng.

      "Nam nữ thụ thụ bất thân." Hoa Khấp Tuyết hừ , chợt dùng sức đẩy ra, nhìn bộ dạng ngã mặt đất, trong mắt lên ý cười.

      Mộ Lương bĩu môi, đưa tay che ngực, đáng thương mà nhìn Hoa Khấp Tuyết tố cáo: "A noãn, nàng mưu sát chồng."

      "Chàng có ý kiến?" Hai tay Hoa Khấp Tuyết khoanh trước ngực, lạnh nhạt nhìn , thái độ đó rất là kiêu ngạo.

      " có, có." Mộ Lương cười khan hai tiếng, nhanh chóng đứng lên, lại muốn qua chỗ nàng.

      Đám người Mộ Lê bên kia cùng nhau nhìn qua bên này, thấy vậy đều lắc đầu, Nhiếp Chính Vương tôn quý của bọn họ có tiền đồ.

      Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, giơ tay lên vận khởi huyễn lực liền hướng Mộ Lương bên này đáng xuống, nam nhân chết tiệt này còn dám tới đây, muốn bị đánh chết rồi.

      Mộ Lương linh hoạt né tránh, nhìn bọt nước phía sau văng lên, tức giận trừng mắt nhìn nàng : "Hoa Khấp Tuyết, nàng làm ."

      "Bằng sao?" Hoa Khấp Tuyết nhếch môi, nhìn bộ dạng nhếch nhác của , tâm tình liền trở nên rất tốt.

      Mộ Lương thấy nàng rốt cuộc cười, thầm thở phào nhõm, khóe môi cũng gợi lên chút tươi cười dịu dàng, chậm rãi tiến lên nhưng đột nhiên lại cảm nhận được khí tức ở phía sau, vẻ mặt liền lạnh xuống.

      Đồng thời Hoa Khấp Tuyết cũng cảm nhận được, ánh mắt liền lạnh lẽo, xoay người sang chỗ khác.

      "A noãn, bọn họ là người của ta, chỉ dùng cho việc giáo huấn." Mộ Lương thản nhiên .

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu cái, lạnh lùng nhìn về phía trước, đột nhiên lắc mình nhảy hướng trung.

      "Mộ Lương, ngươi giúp nàng sao?" Bạch Thánh Vũ cầm cần câu xông tới, ngạc nhiên nhìn Mộ Lương, phải là rất bảo vệ bảo bối Hoa Khấp Tuyết của mình sao.

      "Bọn họ gây thương tổn được nàng." Mộ Lương nhếch môi, trong mắt tất cả đều là tự tin, nếu như A noãn muốn bị thương, ai cũng gây thương tổn cho nàng được.

      "Người của ngươi cũng phải là ngồi nha!" Bạch Thánh Vũ vẫn là chưa tin.

      "Hay là hồi ngươi cứ cùng A noãn đánh thử chút xem." Mộ Lương lạnh lùng liếc mắt nhìn , Bạch Thánh Vũ vội vàng lắc đầu, thèm nữa.

      Những người khác cũng để cần câu xuống, chạy tới, nhìn bóng dáng màu trắng ở cao, mặt đều là lo lắng.

      "Hoàng thúc, người là để cho hoàng thẩm lập uy à?" Mộ Lê sờ lên cằm cười, làm cho Bạch Thánh Diêu và Lưu Nguyệt khó hiểu.


      Còn Cảnh Duệ và Bạch Thánh Vũ nghe xong liền sáng tỏ mà cười, ra là như vậy.

      Mộ Lương nhếch môi nhìn về phía trước, muốn làm nữ nhân của , cũng phải là đơn giản như vậy, A noãn, nàng phải biết tranh đấu. . . . . .

      Nếu như Hoa Khấp Tuyết biết bây giờ ở suy nghĩ cái gì, phỏng chừng để ý đến hình tượng mà chửi ầm lên: “Ngươi cho là lão nương nguyện ý?”

      Mà giờ khắc này, Hoa Khấp Tuyết đứng giữa trung, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghe luồng khí dao động dễ dàng phát giác trong trung, quanh thân tản ra ý lạnh.

      Đột nhiên, trong khí dao động tăng lên, ba đạo phong nhận mang theo lực lượng cường đại hướng về Hoa Khấp Tuyết đánh tới, chia ra nhắm vào đầu, bụng và chân của nàng.

      Hoa Khấp Tuyết hừ tiếng, thân thể nhàng nhảy lên, tránh thoát ba đạo phong nhận này, lại chậm rãi hạ mình xuống chút, hai mắt bỗng mở ra, bên trong tất cả đều là lãnh ý.

      Vài đạo phong nhận liên tiếp đánh tới, lần này so với lần trước lực lượng càng lớn hơn, tựa hồ là muốn trực tiếp lấy mạng Hoa Khấp Tuyết.

      Lần này Hoa Khấp Tuyết né tránh, song chưởng hợp thực, bạch quang nhàn nhạt phát ra từ trong lòng bàn tay, huyễn lực vốn là có mang màu sắc nhưng Hoa Khấp Tuyết là cùng với người khác giống nhau, từ huyễn lực của nàng mang theo màu trắng, nhưng còn có người đặc thù chính là Mộ Lương, thời điểm mỗi lần vận khởi huyễn lực là phát ra ánh sáng màu tím.

      "Hoàng thúc, ra là phải chỉ có mình người có huyễn lực phát ra màu sắc." Mộ Lê ở phía dưới trừng lớn mắt, người hoàng thẩm tản phát ra bạch quang nhàn nhạt, điều này làm cho nhớ tới tử quang (ánh sáng màu tím) người hoàng thúc.

      Mộ Lương chỉ là nhếch môi, lại gì, huyễn lực có thể phát ra màu sắc, biết cũng chỉ có và A noãn có mà thôi, bọn họ nhất định là phải ở cùng nhau.

      trung, ánh mắt Hoa Khấp Tuyết trở nên bén nhọn, hai tay tản ra bạch quang nhanh chóng chụp vào mấy đạo quang nhận này, mấy đạo quang nhận cường đại này vừa xuất ra liền bị nàng nghiền nát trong lòng bàn tay.

      "Hừ." Ba đạo hừ lạnh truyền đến, trung đột nhiên xuất ba người áo đen, khí lưu quanh thân bọn họ nhanh chóng lưu động, quanh thân tụ thành ba quả khí cầu, mang theo lôi đình chi lực, từ ba hướng bay tới chỗ Hoa Khấp Tuyết.

      Mặt Hoa Khấp Tuyết chút biểu cảm quét qua ba người cái, khi bọn sắp đánh vào mình thân hình nàng đột nhiên bay cao lên trung lộn ngược lại, đầu hướng xuống, quanh thân tản mát ra bạch quang nhàn nhạt, đem ba khí cầu chạm vào nhau tản ra lực lượng trở cách bên ngoài.

      Ba người cùng nhau híp mắt, thân thể cấp tốc xoay tròn, ba quả khí cầu hợp lại với nhau, tạo thành quả khí cầu khổng lồ, hướng Hoa Khấp Tuyết phóng tới.

      Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh tiếng, song chưởng thẳng tắp chống lại quả khí cầu kia, đột nhiên song chưởng bạch quang đại thịnh, nàng hướng về phía khí cầu đánh ra chưởng đôi tay hướng hai bên lôi kéo, cường ngạnh làm quả khí cầu nứt ra lổ hổng lớn.

      Ba người áo đen khiếp sợ trợn to mắt, sau đó chỉ cảm thấy thân thể chợt , liền bị ném vào thuyền, sau đó bạch y nữ tử kia bay tới thuyền, từ cao nhìn xuống đánh giá bọn họ.

      "Mộ Lương, người của chàng, quá yếu."
      Last edited: 23/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :