1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 19: MÓN ĂN NGON CHÂN CHÍNH

      Editor: Mộc Du


      "Hoàng thẩm?" Mộ Lê thể tin nổi trợn mắt lên, thế nào cũng nhớ đến người mà chất vấn thưởng thức của là hoàng thẩm, trách được ánh mắt hoàng thúc vừa rồi lại kinh khủng như vậy. . . .

      Oán hận nhìn Cảnh Duệ cái, Cảnh Duệ ta nhớ kỹ ngươi, tiểu tử ngươi hãm hại ta!

      Cảnh Duệ vô tội cười cười, tự giác xoay đầu , phải cố ý. . . . . . Được rồi, là cố ý.

      "Mộ Lê, chỉ lần này thôi có lần sau nữa, ở trong lòng ta A noãn là có vị trí gì, ngươi nên biết." Mộ Lương thản nhiên nhìn , nhưng cẩn thận nghe chút bên trong có mang ý cảnh cáo.

      "Đúng, đúng!" Mộ Lê chân chó mà cười, lui về phía sau hai bước, ngồi xuống, còn rất biết chuyện vỗ vỗ ngực, bộ dạng đó nghĩ lại mà sợ.

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nhưng trong lòng ra là kỳ quái, theo lẽ thường người lớn lên ở trong hoàng gia, đều có rất ít người đơn thuần như vậy, nhưng mà người Hoàng đế có địa vị cao này, ngược lại có thể ở trước mặt bọn họ lộ ra mặt đứa tức giận này. . . . . .

      Quay đầu nhìn Mộ Lương chút cười nhạt, đột nhiên lại hiểu , sợ phải người hoàng thúc này bảo vệ quá tốt, nên nguyện ý ở trước mặt Mộ Lương để xuống lớp ngụy trang.

      Mộ Lương đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết, trong mắt tà khí chợt lóe, đưa đầu tới gần, mập mờ mà cười : "A noãn. . . Có phải hay cảm thấy thoáng cái nhìn thấy ta, liền muốn hoảng sợ đây? Hử?"

      Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, bình tĩnh đẩy đầu ra, thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn mà nhìn tên biết điều ở phía trước, mặt có chút cứng ngắc, còn"Hử?" đây là tới thời kỳ động dục . . .

      Mộ Lê lặng lẽ ăn đồ ăn thừa, vẫn cảm thấy món rau xanh này rất ngon, phục cắn chiếc đũa nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết hỏi: "Hoàng thẩm, người đầu bếp này nấu thể ăn nhưng làm ăn rất ngon nha?"

      "Ta."

      Hoa Khấp Tuyết là người biết khiêm tốn, nghe hỏi, đáp lại, chút cũng cảm thấy lời này của mình ra dọa người cỡ nào.

      "Cái gì?" Mộ Lê trợn mắt : "Hoàng thẩm cuộc sống của người phải là trừ bỏ tu luyện, tu luyện, tu luyện vẫn là tu luyện sao? Người biết nấu ăn sao?"

      Hoa Khấp Tuyết vừa nghe, ánh mắt lạnh buốt liếc nhìn về phía Mộ Lương, ra là giới thiệu về nàng như vậy.

      Mộ Lương còn uống trà, hơi thuận liền bị sặc, ho khan cái nhờ vào đó che giấu lúng túng, chỉ là oán trách A noãn chỉ chăm lo tu luyện để ý đến mà thôi, ngờ bị Mộ Lê biến đổi thành như vậy rồi !

      Lạnh lùng mà nhìn cái, lập tức lấy lòng nhìn Hoa Khấp Tuyết : "A noãn, lung tung thôi...."

      "Ta đói rồi." Hoa Khấp Tuyết hừ , chậm rãi đứng dậy, nhìn nhiều hơn cái, thẳng ra ngoài.

      Mộ Lương nhíu mày, tao nhã thả chiếc đũa xuống, mọi người chỉ cảm thấy có trận gió thổi qua, người thấy.

      "A noãn, chờ ta với, nàng biết phòng bếp ở đâu. . . ."

      Cảnh Duệ lập tức liền cười phá lên trong đáy mắt còn lộ ra vui mừng thản nhiên, theo Vương Gia lâu rồi, chưa từng gặp qua mặt như vậy của Vương Gia, chỉ có Tuyết nương này là thích hợp nhất với Vương Gia thôi. . . . .

      Lưu Nguyệt buông chén đũa xuống muốn chạy theo, lại bị Cảnh Duệ cản lại, tức giận trừng : "Ngươi muốn làm gì! Phòng bếp nhiều bụi bẩn lại bừa bộn! Ta phải giúp tiểu thư!"

      "Người làm ở Vương phủ đều là đồ vứt sao?" Cảnh Duệ có chút dở khóc dở cười, ở Thánh Vương phủ, cho dù là phòng bếp, cũng rất là sạch ! đúng, mấu chốt của việc phải là cái này. . . .

      "Ngươi mà , Vương Gia giết ngươi. . . ."

      Mức độ ghen của Vương gia ngày hôm qua trốn trong rừng len lén thấy được. . . tại vẫn còn. . . Hoảng sợ và buồn nôn. . . .


      Lưu Nguyệt cũng là người cơ trí, lập tức liền hiểu, lúng túng ho khan tiếng, chỉ chỉ cánh tay bị Cảnh Duệ bắt được.

      "Khụ khụ." Cảnh Duệ giống như chạm phải lửa nhanh chóng rụt tay trở về, như có việc gì quay đầu , nhìn cây đại thụ bên ngoài, lỗ tai có chút ửng hồng. . . .

      Lưu Nguyệt chú ý tới nhiều như vậy, xốc váy lên liền chạy ra ngoài, phòng bếp cần hỗ trợ nàng giúp tiểu thư dọn dẹp phòng ở!

      Trong nhà ăn bọn hạ nhân cũng cảm thấy cười nhưng do thân phận hạn chế, dù thế nào cũng nghẹn trở về, trong nhà ăn khí vẫn rất thoải mái, duy chỉ có. . . người. . . .

      Mộ Lê vẻ mặt đưa đám chơi đùa với đồ ăn trong chén, lần đầu tiên đối mặt với tay nghề của đầu bếp này mà mất khẩu vị. . . . . Mới vừa rồi hoàng thúc . . . . Sau này giúp phê duyệt tấu chương nữa . . . . .

      Hoa Khấp Tuyết tay chân rất nhanh nhẹn, thời gian bao lâu liền làm tốt phần thức ăn dành cho ba người, Lưu Nguyệt cùng Cảnh Duệ ăn no, vậy có phần cho bọn họ .

      Mộ Lương bưng cái mâm theo phía sau nàng ,thời điểm bước vào nhà ăn mùi thơm nức của món ăn nhàng vào theo, mọi người tại đây nhịn được nuốt nước miếng. . . . .

      "Hoàng, hoàng thẩm . . . . ." Mộ Lê sững sờ nhìn bàn bày bốn cái đĩa đồ ăn đầy đủ sắc hương, chìa tay gắp miếng bỏ vào trong miệng, nhất thời miệng đầy mùi hương, dư vị vô cùng, mắt phượng thõa mãn nheo lại. . . . .

      khâm phục, là thưởng thức của chưa đủ! Đầu bếp này sao có thể cùng so tay nghề với hoàng thẩm. . . . .

      "Hoàng thẩm, về sau. . . . . Mỗi bữa ăn đều xuống bếp sao?" Mộ Lê liều mạng đưa món ăn vào trong miệng, ràng hỏi.

      "Nghĩ khá lắm." Mộ Lương lạnh lùng quét mắt nhìn cái : "Hôm nay là ngoại lệ, về sau A noãn chỉ làm phần cho hai người, làm nhiều như vậy nàng mệt mỏi còn ta đau lòng."

      Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn cái, từ chối cho ý kiến, biết trong lòng thương mình sợ mình mệt, trong lòng có chút cảm động.

      Kỳ nàng biết, Mộ Lương chỉ là sợ nàng mệt mỏi, mà điểm quan trọng nhất là ham muốn độc quyền chiếm giữ của nam nhân tác quái. . . . . .

      "Cái gì?" Mộ Lê nuốt xuống đồ ăn trong miệng hỏi: "Hoàng thúc, người cho hoàng thẩm làm cơm, vậy ta ăn cái gì?"

      " phải để cho ngươi mang đầu bếp về sao?" Mộ Lương lựa xương cá, đưa thịt cá vào trong miệng Hoa Khấp Tuyết, đút cho nàng ăn cơm, đến nhìn cũng lười nhìn Mộ Lê.

      " có nấu ăn ngon như hoàng thẩm được! Hoàng thúc, người thể như vậy . . . . ." Hoàng thẩm đâu chỉ là nấu ăn tốt thôi đâu, quả phải cùng cấp bậc! "Ta thể chuyện gì?" Mộ Lương nhíu nhíu mày, lành lạnh nhìn liếc mắt cái.

      "Là thúc dụ dỗ ta ăn món ăn hoàng thẩm làm, như thế nào có thể bội tình bạc nghĩa như thế, tại lại mặc kệ ta!" Mộ Lê ủy khuất bĩu môi, nhưng miệng vẫn như cũ khẽ động.

      "Mộ Lê, biết thức thời, ăn ngon bữa cơm này rồi hồi cung phê duyệt tấu chương, nếu biết thức thời. . . ." Mộ Lương cười lạnh : "Cảnh Duệ, ném ra ngoài."

      Cảnh Duệ tuân lệnh đứng dậy, biết Vương Gia lúc này là muốn đem hoàng thượng ném ra ngoài, cũng dám chậm trễ . . . .

      "Đừng, đừng, đừng. . . . . . Ta ăn vẫn được sao?" Mộ Lê vội vàng khoát tay, bảo vệ chén của mình, tranh thủ quyền lợi cũng phải chờ ăn no bụng lại .

      "Hừ." Mộ Lương hừ lạnh, đưa thịt gà trong tay đến miệng Hoa Khấp Tuyết, cười đến dịu dàng : " A noãn há miệng, đây là thịt gà."

      "Thịt gà có xương." Cho nên người cần phải lựa.

      " có chuyện gì, vì A noãn mà phục vụ là hạnh phúc của ta." Mộ Lương để ý cười cười.

      Hoa Khấp Tuyết im lặng thở dài, mở miệng, tại ăn cơm cũng phải có người đút, nàng đoán chừng lâu là có thể sinh ra đồ lười biếng Mộ Lương, cố ý. . . . . .

      Cảnh Duệ thấy bọn họ ăn uống rất vui vẻ, lại ngửi được mùi thơm này, trong lòng khẽ động, len lén tiến lên gắp miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, mắt nhất thời liền sáng, mỹ vị mỹ vị! Thịt gà mới mẻ trơn mềm, ngon miệng thỏa đáng . . . . Đến đầu bếp trong cung cũng làm ra được cái mùi vị này!

      Muốn tiếp tục ăn, lại phát bụng no căng, vẻ mặt khỏi đau khổ, sớm biết vậy vừa rồi ăn ít chút . . .

      Mộ Lê thấy Cảnh Duệ tới ăn vụng, hung hăng đá văng la lên: "Tránh ra! Ngươi ăn no rồi còn tới giành với ta!"

      "Ngài là hoàng thượng, phải trang nghiêm . . . ." Cảnh Duệ thản nhiên chế nhạo, phủi bụi người, lực chú ý còn ở hai cái bàn đồ ăn kia.

      "Vương Gia . . . . Tuyết nương thể xuống phòng bếp nấu ăn nữa hả?" Cảnh Duệ yếu ớt liếc mắt nhìn Vương Gia nhà mình cái, liều chết kêu: "Yết kiến".

      "Cảnh Duệ, gần đây biên quan có chút rối loạn, ngươi làm thống lĩnh cấm vệ quân có tài lớn lại dùng vào việc , ngày khác điều ngươi , để ngươi có thể phát huy năng lực."

      Mộ Lương tận tình hầu hạ Hoa Khấp Tuyết ăn, nhanh chậm mở miệng.

      Cảnh Duệ thân thể cứng đờ, vẻ mặt lập tức liền đau khổ khẩn cầu: "Vương Gia, đừng cho ta , ta ăn phải được rồi sao. . .
      Last edited: 3/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 20: HOÀNG THẨM, VẠN TUẾ! HOÀNG THẨM, TA THẨM!

      Editor: Mộc Du


      "Cứ cách bảy ngày, ta xuống bếp." Hoa Khấp Tuyết lau miệng, thản nhiên liếc nhìn bọn họ, cũng chỉ là nấu cơm, hai người phần với bốn người phần cũng có gì khác biệt.

      "Hoàng thẩm vạn tuế!" Mộ Lê vỗ vỗ cái bụng no căng, ánh mắt sáng lên nhìn Hoa Khấp Tuyết, mặt tất cả đều là kích động, mặc dù đồ ăn ít chút nhưng được ăn là tốt lắm rồi!

      Cảnh Duệ cũng thầm vỗ tay tán thưởng, nhưng nhìn sắc mặt của Vương Gia tốt chút nào, vẫn là đình chỉ nụ cười.

      Mộ Lương sâu kín nhìn Hoa Khấp Tuyết : "A noãn, nàng mệt mỏi. . . . . ."

      " ." Hoa Khấp Tuyết muốn đứng lên, ăn uống no đủ rồi nàng nhất định phải tản bộ, đây là nàng ở mang sơn dưỡng thành thói quen.

      "Được rồi. . . . . ." Mộ Lương dám đem bất mãn biểu ra ràng, nếu như bị A noãn phát giác tâm tư này của , đoán chừng gặp phiền toái.


      "Hoàng thẩm muốn tản bộ sao? Ta cùng thẩm!" Mộ Lê vui tươi hớn hở đứng lên, ném hoàng bào xuống dưới đất, hạ nhân tiếp nhận đưa thường phục tới, khoác lên người.

      "Ừ." Hoa Khấp Tuyết gật đầu.

      Mộ Lương lạnh lùng nhìn Mộ Lê liếc mắt cái, dắt tay của Hoa Khấp Tuyết ra ngoài trước, trầm để lại câu.

      "Mộ Lê, nàng là vợ ta. . . . . ."

      Mộ lê sững sờ, mặt trận quái dị, thiếu chút nữa cười ra tiếng, ra hoàng thúc là bình dấm chua!

      Cảnh Duệ vỗ vỗ vai , ý bảo nên quá đắc ý, Mộ Lê hiểu ý, ho hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, theo Mộ Lương ra ngoài.

      Vườn hoa của Thánh Vương phủ ngoại trừ có cái tên đẹp ra, cái loài hoa quý hiếm gì đều có, loài hoa khó sống hơn nữa cũng có thể trồng sống.

      Bốn người vào vườn hoa, tìm chỗ râm mát ngồi xuống.

      "A noãn, nóng sao?" Mộ Lương quạt cho nàng, suy nghĩ muốn trở về lấy khối băng tới, miễn cho nàng bị cảm nắng.

      " nóng." Hoa Khấp Tuyết ngăn động tác của lại, nhàng lắc đầu.

      "Hoàng thẩm tự phát ra lãnh khí, hoàng thúc, người lo lắng nhiều rồi!" Đặc biệt là ánh mắt kia của hoàng thẩm, tại nghĩ tới còn có chút sợ đây.

      "Ngươi chuyện, đáng hơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn cái, giúp "Hạ nhiệt độ".

      Mộ Lê rụt bả vai lại, ngoan ngoãn câm miệng.

      "Vương Gia, hầm băng của Vương phủ còn rất nhiều khối băng, buổi tối có cần chuyển đến Noãn các và Lương các chút ?" Cảnh Duệ phẩy phẩy gió, cũng cảm thấy thời tiết nóng đến thái quá.

      "Ừ." Mộ Lương gật đầu cái, trong mắt thoáng qua tán thưởng, tệ, càng ngày càng biết làm việc, giống trước kia, chỉ biết luyện binh. . . . . .


      "Hoàng thúc, chuyện lần trước kia, người suy tính như thế nào?" Mộ Lê nhận lấy dưa hấu tỳ nữ đưa tới, bỏ miếng vào miệng, thoải mái thở dài.

      "Tự lực cánh sinh." Mộ Lương nằm ghế trúc, Hoa Khấp Tuyết nằm ở cái ghế trúc khác.

      "Hoàng thúc. . . . . . Người huyễn thuật cường đại, ta so được. . . . . ." Mộ Lê ủy khuất bĩu môi.

      Hoa Khấp Tuyết mở ra mí mắt nhìn cái, suy nghĩ công phu làm nũng này là có di truyền.

      "Tự mình nghĩ biện pháp."

      Mộ Lương câu môi, ràng là tâm trạng đùa giỡn.

      "Hoàng thúc. . . . . ." Mộ Lê để chén dưa hấu xuống, chuyển đến bên cạnh Mộ Lương : "Lúc này người thực người phải giúp ta! Nếu , người cho ta mượn Ảnh Vệ dùng chút cũng được a!"

      "Chẳng qua là trộm này nọ thôi, cũng cần dùng đến bọn họ?" Mộ Lương nhíu mày nhìn : "Mặc dù thủ vệ trong Chu phủ nhiều, nhưng cũng đâu có khó khăn như vậy?"

      "Nhưng lão hồ ly Chu Khôn đó giấu vật kia rất kĩ, lại rất ít khi rời khỏi phòng của mình. . . . . ." Mộ Lê cau mày : "Lần trước ta cho người của ta chuyến, kết quả bị phát rồi, tại phòng thủ càng nghiêm ngặt hơn, hoàng thúc, lần này người thực phải giúp ta!"

      "Ngươi là Hoàng đế hay ta là Hoàng đế? Chuyện gì cũng nhờ ta?" Mộ Lương đẩy bàn tay muốn bắt lấy mình của ra, hừ lạnh.

      "Nếu phải là người làm, cũng đâu đến phiên ta ở nơi này chịu khổ. . . . ." Mộ Lê ủy khuất vuốt tay đến đỏ lên, đột nhiên cười giảo hoạt : "Hoàng thúc, nếu , ngài lấy thanh Trảm Long kiếm kia ra, phế ta !"

      Năm đó tiên hoàng là chọn trúng Mộ Lương làm hoàng đế, nhưng bị cự tuyệt, còn chỉ là để cho Mộ Lê làm, lúc ấy Mộ Lê muốn phản đối kịch liệt lại bị Mộ Lương che miệng, y y nha nha cái gì đều ra được.

      Vốn trông cậy vào tiên hoàng có thể lời công đạo, nghĩ đến chỉ là cười ha hả, câu liền thay đổi cuộc sống hạnh phúc nhàn nhã của Mộ Lê: "Tốt lắm nay trẫm, liền truyền ngôi cho Mộ lê, Lương Nhi a, ngươi coi như Nhiếp Chính vương , hãy giúp đỡ tốt."

      Mộ Lê cả đời quên được, lúc ấy hoàng thúc quỳ xuống tạ ơn vẻ mặt rất khoái trá. . . . . . Nhưng lại cười được, Hoàng đế a. . . . . .

      "Lê nhi." Mộ Lương sâu kín nhìn .

      Mộ Lê sinh lòng cảnh giác, mỗi lần hoàng thúc gọi như vậy chính xác là có chuyện gì tốt lành!


      " Thiên kim Chu phủ bộ dạng cũng khá lắm, nếu , ta đưa cho ngươi làm phong phú thêm hậu cung. . . . . . Cũng thuận tiện cho ngươi tra án." Mộ Lương câu môi, trong mắt lên tính toán.

      ". . . . . ." Mặt Mộ Lê nhất thời đen lại, mấp máy môi, nhưng cái gì đều được, nữ nhân. . . . . . đời này ghét nhất chính là nữ nhân! Suốt ngày dính người nũng nịu: "Hoàng thượng" a"Hoàng thượng", họ cũng cảm thấy buồn nôn?

      "Chu Lệ Liễu?" Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mở mắt, hình như là còn chưa thích ứng được với ánh nắng mãnh liệt, khẽ nheo mắt lại.

      "Đúng." Mộ Lương gật đầu, lập tức nghiêng người tay nâng cằm lên cười khẽ hỏi: "A noãn, nàng cảm thấy đề nghị của ta như thế nào?"

      "Nàng xứng với Mộ Lê." Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nhìn Mộ Lê liếc mắt cái, Nhân Trung Long Phượng, Mộ Lương lấy Chu Lệ Liễu ra để đùa giỡn, rất có lỗi với Mộ Lê.

      "Hoàng thẩm, ta rốt cuộc cũng tìm được người hiểu mình nhất rồi! Ta thẩm!" Mộ Lê mặt mảnh cảm động, khoa trương hô to, giang hai cánh tay liền muốn nhào lên.

      Cảnh Duệ vỗ trán, thầm cầu nguyện cho , Tuyết nương này là tâm can bảo bối của Vương gia, làm sao dám. . . . . . Phật tổ, phù hộ hoàng thượng .

      Mộ Lương mặt trầm xuống, giơ tay lên chính là đạo phong nhận đánh úp về phía Mộ Lê.

      Mộ Lê giật mình cái, nhanh chóng tránh ra, nhìn cây gỗ lâu năm ở bên ngã xuống, trận sợ hãi, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh.

      "Mộ Lê, nhớ kỹ thân phận ngươi." Sắc mặt Mộ Lương rất khó coi, Mộ Lê là đứa cháu thương nhất nhưng cái này cũng đại biểu cho việc có thể động đến nữ nhân của mình, giỡn cũng thể được.

      "Hoàng thúc, người đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta!" Mộ Lê còn kém dập đầu xuống, đây phải là thoáng cái liền quên sao.

      "Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn cái, kéo tay của : "Chàng cười lên rất xinh đẹp."

      Mộ Lương sững sờ, bớt giận hơn phân nửa, bất đắc dĩ nhìn Hoa Khấp Tuyết, cái gì, nam nhân sao có thể sử dụng xinh đẹp để hình dung?


      Mộ Lê thấy Hoa Khấp Tuyết giải vây giúp , lập tức thở phào nhõm, lặng lẽ ngồi trở lại vị trí, lẩm nhẩm, thể gần gũi hoàng thẩm quá, thể gần gũi hoàng thẩm quá. . . . . .

      "Mộ Lê, ngươi lén nghĩ cái gì?" Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn .

      " phong thư mật." Mộ Lê chấn chỉnh vẻ mặt, trong mắt xẹt qua sắc bén : "Là chứng cứ xác thực thông gian bán nước."

      sắc bén trong mắt của Hoa Khấp Tuyết có bỏ qua, ngoài mặt thản nhiên, nhưng trong lòng có dự tính, tiểu Hoàng đế này, cũng phải là người đơn giản.

      "Mộ Lương, theo giúp ta ." Hoa Khấp Tuyết nhìn về phía Mộ Lương, chọc đến người của nàng cũng đừng nghĩ yên ổn, Chu Lệ Liễu là nữ nhi của Chu Khôn, có cơ hội tốt thế này, nàng sao lại ?

      "Được." Mộ Lương biết nàng suy nghĩ gì, cười híp mắt gật đầu cái, A noãn muốn báo thù, giơ hai tay đồng ý, chỉ là việc này cũng tiện nghi cho tiểu tử Mộ Lê kia.

      "Hoàng thẩm vạn tuế! Ngài là phúc tinh của ta!" mặt Mộ Lê tất cả đều là kích động, trong mắt tất cả đều là kính nể, cầu xin hoàng thúc thế nào cũng được, hoàng thẩm chỉ câu liền giải quyết xong. Đến lúc này, địa vị của Hoa Khấp Tuyết ở trong lòng Mộ Lê lại cao lên ít, đánh cùng Mộ Lương là phân thắng bại, trở thành tiểu hoàng đế rất kính ngưỡng hai người.

      "Nghỉ ngơi tháng." Mộ Lương lành lạnh mà nhìn , hài lòng khi thấy người kia sắc mặt đại biến.

      " tháng? Hoàng thúc! tháng người giúp ta...ta mệt chết đấy!" Mộ Lê lại nhảy lên.

      "Hửm?" Mộ Lương chậm rãi nhắm hai mắt lại, thanh lạnh lùng, vốn có chút lười biếng, cũng thản nhiên mang theo uy nghiêm, cả người có chút giống , nhưng hình như, đây mới là diện mạo vốn có của .

      Mộ Lê chu mỏ, thở dài cái, cuối cùng sa sút tinh thần gật đầu, mệt liền mệt , tập thành thói quen. . . .

      Mộ Lương lúc này mới hài lòng cười, nhưng khí thế người vẫn yếu nửa phần.

      Hoa Khấp Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Lương như vậy, trong mắt xẹt qua tia sáng .
      Last edited: 3/10/16
      linhdiep17, velvety_crystal_rose, BaoYu2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 21: BAN ĐÊM ĐẾN THĂM CHU PHỦ

      Editor: Mộc Du


      Chu phủ.

      "Các ngươi lại dám ngủ gật! Mau đứng lên cho lão tử, tuần tra !"

      người nam tử mặc trang phục thị vệ trưởng hùng hùng hổ hổ đạp hai người tựa cây ngủ gật mỗi người cước.

      "Oái! Người nào quấy nhiễu giấc mộng của lão tử!" Hai người ngủ thiếp chợt nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng hét lên nhưng thấy sắc mặt trầm của thị vệ trưởng ở trước mặt mình, mặt lập tức còn chút máu.

      "Đại nhân, chúng ta. . . . . . Chúng ta dám tái phạm." Hai người kia quỳ xuống khúm núm nhận lỗi, khác với dáng vẻ phách lối vừa rồi.

      "Lăn tuần tra, nếu để cho lão tử nhìn thấy lần nữa, lão tử phế các ngươi !" Thị vệ trưởng hừ lạnh, lườm bọn họ cái, mang theo thị vệ sau lưng giũ áo rời .

      Đợi sau khi , hai thị vệ này mới ngã ngồi mặt đất, vỗ ngực thầm than nguy hiểm .

      người trong đó nhìn nhìn sắc trời, vội vã lôi người kia dậy : "Nhanh tuần tra!"

      "Được, được. . . . . ." Người nọ theo lực của đứng lên, thuận thuận khí, từ viện môn ra ngoài, bọn họ nếu ở lại nữa, bị thị vệ trưởng phát , vậy thảm!

      Bọn người hết, trong viện liền yên tĩnh trở lại , ánh trăng trong veo chiếu vào trong viện lầu các tinh xảo, lưu lại rất nhiều bóng mờ.

      "Tố chất của hạ nhân trong phủ này, cũng phải cao nha." Mộ Lương từ cái bóng ở giữa ra ngoài, hai tay chắp sau lưng, bộ dạng nhàn nhã, tóc đơn giản dùng cây trâm bạch ngọc quấn lên, tùy ý lại mất phong độ.

      "Chu Lệ Liễu ở đâu?" Sau đó Hoa Khấp Tuyết cũng từ trong cái bóng kia ra, thản nhiên nhìn Mộ Lương cái, quan sát bốn phía.

      Cũng chỉ là tòa tiểu viện người ở lại làm cho tinh xảo như vậy, trong vườn hoa lại có rất nhiều hoa đều là trân phẩm. . . . . . Chu khôn này cũng có tiền.

      "A noãn muốn cùng ta tản bộ, thưởng phong cảnh sao?" Mộ Lương vô hạn u oán nhìn nàng, trong mắt chợt lóe qua giảo hoạt.


      "Thánh Vương phủ nhìn rất đẹp." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng quét mắt nhìn cái, xoay người đến hướng viện môn.

      Mộ Lương cười tủm tỉm nhìn bóng lưng lạnh lùng, trong trẻo của nàng lắc mình đuổi theo hỏi: "Vậy chúng ta trở về phủ thưởng thức tốt sao?"

      Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, áp chế kích động muốn đánh người, mủi chân điểm cái, nhàng dừng nóc nhà, ở cao nhìn xuống lạnh lùng liếc xéo : "Mộ Lương, dẫn đường."

      Mộ Lương bĩu môi, triển khai thân hình nhảy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, nhún vai cái : "Làm sao nàng lại nghĩ ta biết nàng ta ở đâu? Ta cũng phải là hái hoa tặc, trái tim của ta đều đặt người của nương. . . . ."

      Hoa Khấp Tuyết vừa nghe, mặt lạnh xuống mấy phần.

      "Hay là A noãn hi vọng ta làm hái hoa tặc đây?" Mộ Lương cười mờ ám, nhàng ôm Hoa Khấp Tuyết, bàn tay to lớn ở sau lưng nàng bắt đầu lộn xộn.

      "Ngao!" Đột nhiên, sắc mặt Mộ Lương tái , ôm bụng thống khổ ngồi xổm xuống, ủy khuất nhìn Hoa Khấp Tuyết tố cáo: "Nàng đánh ta! Còn dùng đến bốn phần sức lực!"


      "Hay là chàng hi vọng ta thiến chàng." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn , tránh cho mình mềm lòng, nàng xuống tay nặng bao nhiêu nàng tự biết, chính là muốn để cho đau, bằng nhớ được giáo huấn.

      Mộ Lương vuốt vuốt bụng đau, nghe như thế, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đen lại có thể được chảy ra nước, thiến ? này cần"Hạnh" phúc hả!

      Hoa Khấp Tuyết cúi đầu liếc cái, dứt khoát nhảy lên chỗ nóc nhà, dẫn đường, nàng tìm được sao?

      Mộ Lương thấy nàng cứ như thế, giận đến sắp hộc máu, lắc mình đuổi theo, lôi kéo tay của nàng hướng về hướng bay , , nàng tốt nhất đừng để cho ta bắt được chuyện gì, nếu giày vò chết nàng!

      Nhưng nguyện vọng này thủy chung cũng chỉ là nguyện vọng, nhẫn tâm ép buộc người nào đó, dĩ nhiên, trừ bỏ. . . . . . Phương diện kia. . . . . .


      "Ở đây?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, ngồi ở nóc nhà, nhìn thị vệ ở phía dưới qua lại.


      "Chu phủ có hai nơi có hộ vệ nhiều nhất, là ở viện của Chu Khôn, là ở viện của Chu Lệ Liễu, đời này chỉ có nữ nhi này thôi, cưng chiều đến có giới hạn." Mộ Lương hừ lạnh, nghĩ đến nữ nhân được nuông chiều này đả thương A noãn của , đáy mắt nhiễm ý tàn nhẫn.

      "Thị vệ nhiều. . . . ." Hoa Khấp Tuyết như nghĩ tới cái gì quét nhìn luồng sóng thị vệ ở phía dưới, trong mắt nổi lên tinh quang : "Rất tốt."

      Mộ Lương nhướng mày nhìn nàng, khẽ câu môi, bộ dạng tính kế người khác của nàng này, thích!

      Hoa Khấp Tuyết dở lên mấy mảnh ngói, dời , nhìn thấy hết thảy ở phía dưới, thời điểm Mộ Lương đưa đầu tới liền đẩy ra.

      "A noãn!" Mộ Lương bất mãn nhìn nàng, làm sao lại đẩy ra?

      "Chàng muốn nhìn nữ nhân khác tắm?" Hoa Khấp Tuyết có nhìn , lại sâu kín câu như vậy, trong lời chứa tình cảm đến chính nàng cũng phát ra.

      Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó liền cười đến híp cả mắt, nha đầu này có ham vọng độc chiếm rồi, tệ tệ, cũng tiến lên nữa, chỉ là ngồi tại chỗ cười ngây ngô.


      Hoa Khấp Tuyết có phản ứng lại , cúi người nhìn tình cảnh bên trong phòng ràng thêm chút.

      "Ngu xuẩn!" giọng nữ bén nhọn phát ra từ trong mặt nước, thanh truyền vào trong lỗ tai Hoa Khấp Tuyết, để cho nàng thể nhận ra nhíu nhíu mày.

      "Tiểu thư, tiểu thư nô tỳ phải cố ý!" nha hoàn thân thể run rẩy quỳ mặt đất, nhặt lên khăn lông đất.

      "Nước này lạnh như vậy, ta tắm thế nào được, ngươi muốn ta bị đông chết à! Còn nữa, hoa này là vật gì đây! Khô thành như vậy! Tiện nha đầu nhà ngươi sao chút tiền đồ cũng có?"

      Chu Lệ Liễu ngồi ở trong thùng gỗ, bộ mặt tức giận chỉ vào tỳ nữ quỳ dưới đất mắng to, vết thương mặt còn chưa khỏe, phiếm đỏ, làm cho cả người nàng càng lộ vẻ dữ tợn.

      "Tiểu thư, nô tỳ đổi nước cho người, đổi mới cánh hoa này!" thanh tỳ nữ mang theo nức nở, dùng sức dập đầu, đại tiểu thư Chu gia này điêu ngoa tùy hứng, cố tình lại được Chu lão gia cưng chiều, xui xẻo cũng chỉ có hạ nhân bọn họ, trong khoảng thời gian này tính tình đại tiểu thư lại đặc biệt kém, khổ nhất chính là tỳ nữ cận thân của nàng.

      "Còn mau !" Chu Lệ Liễu vỗ mặt nước, nước văng lên ướt hết quần áo của nha hoàn kia, giơ tay lên đánh đổ rổ cánh hoa, thở phì phò xoay người.

      "Đúng, đúng tiểu thư, nô tỳ ngay." Nha đầu kia hốt ha hốt hoảng đứng lên, cũng để ý chính mình nhếch nhác liền muốn mở cửa chạy ra ngoài.

      "Vội vàng hấp tấp làm gì, ngươi là cận thân nha hoàn của Chu Lệ Liễu ta, như thế nào chút khí chất cũng có! Phế vật!" Chu Lệ Liễu thấy nàng như vậy, trong lòng tăng thêm bất mãn, ban đầu nàng thế nào lại chọn cái thứ ngu xuẩn này.

      Nha hoàn kia liên tục nhận lỗi, hướng về phía Chu Lệ Liễu hạ thấp nụ cười, khôi phục chút trấn định mới mở cửa ra.

      Ngay khắc nàng mở cửa kia, thị vệ ngoài cửa cũng đến thời gian giao ban, đáy mắt Hoa Khấp Tuyết xẹt qua ý lạnh, Chu Lệ Liễu này đúng là thể ưa, nàng muốn bỏ qua cho nàng ta cũng có cớ. . . . . .

      Bàn tay hướng về phía bên trong tạo ra huyễn lực vô hình, huyễn lực này thẳng tắp mà qua tới bên thùng gỗ của Chu Lệ Liễu, đẩy ngã thùng gỗ.

      "A!" Làm Chu Lệ Liễu thất kinh thét chói tai, thùng gỗ bị khống chế lăn đến cạnh cửa, cũng đúng lúc nha hoàn kia mở cửa ra, bị thùng gỗ này va chạm, nàng ngã nhào đất, mà thùng gỗ này có cửa ngăn lại, tự nhiên lăn ra khỏi phòng. . . . . .
      Last edited: 3/10/16
      linhdiep17, Dionthuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 22: trừng phạt nho .

      Editor: thao1504


      “A! A a!” Chu Lệ Liễu hét lên chói tai phá gian yên tĩnh buổi tối, lúc này thị vệ giao ban, nên so với bình thường đông hơn gấp hai lần, vừa nghe tiếng hét theo bản nàng xoay đầu lại.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn cảnh này, ném đá vụn còn tay xuống mặt đất, vừa vặn trúng vào thùng gỗ, thùng gỗ ngã xuống, Chu Lệ Liễu liền văng ra ngoài.

      Bọn thị vệ xoay người lại, mở to mắt nhìn cảnh diễn ra, trong bụi cỏ có nữ nhân trần truồng nằm trong đó, người nàng lúc này có gì che đậy…..

      Chu Lệ Liễu dù sao cũng là đại thiên kim tiểu thư, dù được nuông chiều nên rất tuỳ hứng, nhưng cũng làm mờ vẽ đẹp của nàng, còn có thân được bảo dưỡng tỉ mỉ, nên càng đẹp mặn mà hơn.

      Bọn thị vệ đều là nam nhân đầy tinh lực, nhìn thấy màn này thể dời mắt được, đồng thời đứng chết trân tại chỗ, nhịn được nuốt nước miếng, tâm đều ngứa, dục vọng trong mắt càng ngày càng tăng lên….

      Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Chu Lệ Liễu mặc dù đầu còn choáng váng, cũng cảm giác có gì đó bình thường, quay đầu lại, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, mặt lập tức đỏ lên, lấy hơi hét toáng lên.

      “A a a a! Các cẩu nô tài này đều cút hết cho ta! Nhìn nữa ta liền móc mắt các người! Cút !” Chu Lệ Liễu cuống quít che thân thể mình, điên cuồng hét chói tai, nhưng che được chổ này lại che được chỗ kia, rốt cuộc trong mắt thị vệ nhìn thấy, cảnh trước mắt như là “Vẫn còn ôm tỳ bà nửa che mặt”

      Vì lo ngại nàng là Đại tiểu thư của Chu Phủ, bọn họ là hạ nhân nên dám ở lại, rối rít chạy ra khỏi viện, nhưng từng người nhịn được quay đầu lại chăm chú nhìn thêm chút, đến khi Chu Lệ Liễu lại thét chói tai.

      “Tiểu thư, mau mặc y phục vào!” Tiểu nha đầu kia gặp phải màng này liền thất điên bát đảo, tại khôi phục lại liền cởi áo ngoài ra choàng lên người Chu Lệ Liễu.

      Chu Lệ Liễu khóc càng ngày càng lớn, thân thể nàng làm sao lại bị những kẻ hèn mọn kia nhìn hết toàn thân, tại sao có thể như vậy, bọn họ xứng đáng! Nàng là muốn gã làm nữ nhân của Thánh Vương, sao có thể bị người khác nhìn hết thân thể!

      “Ô ô ô…..” Chu Lệ Liễu dựa người nha hoàn khóc lớn, nhục nhã cũng tức giận đều nảy lên trong lòng, đột nhiên nắm quần áo, đẩy mạnh nha hoàn kia ra, tay liền tát nàng cái, khuôn mặt vặn vẹo, “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi mà ra!”

      “Tiểu thư! Chuyện này liên quan tới ta!” nha hoàn kia uỷ khuất khóc, bụm mặt quỳ xuống đất.

      “Liễu Nhi, xảy ra chuyện gì?” Chu Lệ Liễu giơ tay lên định đánh, nghe thanh phía sau truyền tới, lần nữa khóc lớn, “Phụ Thân, người làm chủ cho Liễu Nhi….”

      Người tới chính là Chu Khôn, phía sao còn có chất nhi Lưu Mạn.

      Chu Khôn vội vã lại, ôm Chu Lệ Liễu về phía phòng, hề nhìn nha hoàn quỳ dưới đất.

      Bộ dáng Lưu Mạn ngày thường ngày luôn đào hoa, đặc biệt là đôi mắt, mang theo tà khí, ánh mắt nhìn Lưu Lệ Liễu thoả thân như vậy mắt liền toả sáng, miệng nuốt nước miếng, cười dâm đãng, tính tình tiểu biểu muội tuy có chút cay cú, nhưng thân người lại….. nhìn thấy làm cho người ta rất mê người.

      Lưu mạn nổi ý dâm, vốn định theo vào phòng, nhưng bị Chu Khôn ngăn bên ngoài.

      “Lưu Mạn, ngươi về trước , chuyện này để ta xử lý.” Chu Khôn chận cửa, sắc mặt rất khó coi, chuyện xảy ra như vậy, tâm tình làm sao tốt cho được.

      Lưu Mạn sửng sốt, gật đầu đáp ứng, sau khi cửa phòng đóng lại, mới ngẩng đầu lên, trong mắt nổi lên dục vọng, tiểu muội này, tư vị mất hồn, nhất định phải nếm thử.

      Tà khí trong mắt càng ngày càng lộ ra, Lưu mạn chỉnh lại quần áo, lưu luyến nhìn cửa phòng Chu Lệ Liễu, sau đó xoay người rời .

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hết cảnh phát sinh, thấy Lưu Mạn rời , mặt liền xẹt lên tinh quang, liền giơ chân đá Mộ Lương nằm thoải mái dưới đất. “ tìm giúp đồ cho Mộ Lê .”

      Chu Lệ Liễu xảy ra chuyện như vậy, Chu Khôn nhất định rời liền, bọn họ đủ thời gian tìm mật thư.

      “Như vậy liền trả thù xong?” Mộ Lương nhíu mày, “A Noãn, nàng lương thiện.”

      ?” Hoa Khấp Tuyết hơi cúi đầu, che suy nghĩ trong mắt lại, làm sao như vậy là xong, bất quá hôm nay thu thập Chu Lệ Liễu là chuyện thứ yếu, nàng chỉ tạm thời buông tha cho nàng, Lưu Mạn kia….. Có thể lợi dụng được.

      “A Noãn….” Mộ Lương ngồi dậy, cười mang chút tà khí, “Nàng cần tìm người X nàng, nếu , ta quăng nàng vào quân doanh làm quân kĩ.”

      Mộ Lương nghe tiếng khóc Chu Lệ Liễu trong phòng, mắt lạnh lùng.

      “Còn chưa tới lúc.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn đến phòng ngủ Chu Khôn”

      Mộ Lương bĩu môi, đồng ý.

      “Việc này, ta tự mình làm.” Hoa Khấp Tuyết thở dài, nhìn thẳng , nàng biết trong lòng còn để ý chuyện bữa trước nàng ta làm tay nàng bị thương, nhưng chính mình có thù tất báo, như thế mới thích! “Được rồi.” Mộ Lương cười cười, dịu dàng nhìn nàng, A Noãn của muốn tự mình báo thù, vậy cũng cản trở, chẳng qua….. Ánh mắt liền lạnh lùng, nếu trả thù quá , giúp nàng thêm chút.

      thôi, Chu ở cùng Chu Lệ Liễu nguyên buổi tối đâu.” Hoa Khấp Tuyết kéo góc áo cái Mộ Lương.

      Mộ Lương nhìn nàng mỉm cười, biểu tình càng trở nên dịu dàng, gật đầu, nắm chặt tay nàng, bay khỏi nóc nhà.

      Hai thân tím trắng hoà thành , ở Chu Phủ bay tới bay lui, lại người nào nhìn thấy, thủ vệ Chu Phú tất nhiên rất nghiêm ngặt, nhưng Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết là người như thế nào, võ công siêu việt ở tầng thứ chín, tốc độ kia tư nhiên có thể thể chậm hơn so với gió.

      Rất nhanh, bọn họ liền tới phòng ngủ của Chu Khôn, thủ vệ chỉ cảm thấy có trận gió thổi qua, đầu óc chỉ choáng váng chút, cửa phòng rất nhanh được mở ra rồi đóng lại, đợi bọn quay đầu lại, hai người vào phòng ngủ.

      “Chàng phải chỉ đạt tầng thứ chín.” Hoa Khấp Tuyết có chút kinh ngạc, vẫn biết rất mạnh, lại nghĩ lại cao cường đến vậy, nàng ở giữa tầng thứ chín, mà Mộ Lương như vậy, chắc chắn so với tầng thứ chín cao hơn nhiều.

      mạnh, làm sao bảo vệ nàng?” Mộ Lương nghe vậy, khẽ câu môi, mắt khẽ kíp lại, mắt đầy nhu hoà, kỳ muốn là, võ công của vượt qua cấp bậc võ công cao nhất của Vân Huyễn đại lục.

      “Mau tìm kiếm .” mặt Hoa Khấp Tuyết có chút nóng lên, hắng giọng cái, liền xoay người,nàng là đứa da mặt rất mỏng, thể so sánh với da mặt dày của .

      Mộ Lương thấy vậy, ý cười càng sâu, cố nến cười ra tiếng, đuổi tới bên cạnh nàng.

      Trong phòng ngủ lúc này mở đèn, nhưng võ công của hai người phải luyện cho có, tới bát tầng có thể nhìn và hành động trong ban đêm như ban ngày, huống chi là bọn ?

      Hoa Khấp Tuyết tìm kiếm bàn, lại phát gì, xoay người đến giá sách, nàng nhớ sư phụ thường mang Tẩy Tuỷ Đan giấu vào mật thất ngoài sau giá sách…..

      “A Noãn cần vất vả như vậy.” Mộ Lương tiếng động cười, đem nàng ôm vào trong ngực mình.

      “Hả?” Hoa Khấp Tuyết khó hiểu, làm như vậy sao nàng tìm được?

      Mộ Lương cười , chậm rãi vung tay cái, luồng khí màu trắng như sương nằm trong tay , ngay sau đó phân tán khắp nơi, trong nhất thời, phòng ngủ như bị tầng sương mỏng bao phủ…………..
      Last edited: 3/10/16
      linhdiep17, velvety_crystal_rose, BaoYu3 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Hồi Cung

      editor: thao1504


      “Làm như vậy cũng được?” Hoa Khấp Tuyết mấp mấy môi.

      “Đương nhiên.” Mộ Lương đắc ý cười, sương trắng này thường chỉ dùng để cảm ứng xung quanh có người sống hay , nhưng ai là nó thể sử dụng để tìm này nọ!

      Hoa Khấp Tuyết cắn căn môi, định muốn gì đó, cuối cùng thành thở dài, trong đá lòng đầy khăm phục , võ công có thể sử dụng như vậy, nàng như thế nào cũng theo kịp.

      “Ta tìm khe hở, mật thất chắc cách phòng này nhiều.” Mộ Lạnh cười tươi, mắt chợt loé, thu tay về.

      “Tìm được rồi?” Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn .

      “Uh.” Mộ Lương gật đầu, ánh mắt liền nhìn về phía bên trái chổ bức danh hoạ, hoạ tiểu nữ giặt đồ giơ tay lên lao mồ hôi, trông rất sống động.

      “Ở phía sau chỗ này.” Mộ Lương cuộn bức hoạ lên, ngoắc tay với Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết tiến lên sờ thử vách tường, quay đầu nhìn Mộ Lạnh, tay dùng sức cái, đẩy viên gạch bức tường vào, cùng lúc đó mảnh tường như bị cái gì đó đẩy ra như hộc tủ.

      để chỗ này quá qua loa rồi!.” Hoa Khấp Tuyết nhìn cái hộp bên trong, nhíu mày, đưa tay vào.

      “Để ta.” Mộ Lương đột nhiên nắm tay Hoa Khấp Tuyết, kéo nàng ra phía sau lưng, cười nhạt nhìn nàng cái, đưa tay vào trong mảnh gạch.

      “Ta sợ độc.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn .

      Mộ Lương hừ tiếng, tay mở nắp hộp ra, nằm bên trong hộp có bức thư cùng cái hộp khác.

      Hoa Khấp Tuyết cầm lấy bức thư, bức thư nhìn như có viết gì, nhưng ra phong thư này là do Nước Tước dùng loại nước đặc biệt viết lên giấy làm chữ ra, “Chính là cái này.”

      “ n.” Mộ Lương nháy mắt, định đóng hộp lại, lại bị Hoa Khấp Tuyết đưa tay chặn lại, “Sao vậy?”

      Hoa Khấp Tuyết gì, cầm lấy cái hộp , mở nó ra, bên nằm trong là viên trân châu bóng loáng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

      “Tại sao, lại đặt viên trân châu trong đây?” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn viên trân châu, nhìn qua trân châu này rất quý giá, nhưng với địa vị của Chu Khôn tại, mua đống cũng có thể, vì sao lại để nó chung với bức thư liên quan đến tính mạng mình?

      “Đây là Thần Hải trân châu dưới đáy biển, giá trị liên thành.” Mộ Lương chỉ nhìn cái, liền biết giá trị của nó, hơi híp mắt, đột nhiên nghe có tiếng động bên ngoài.

      “A Noãn, Chu Khôn trở lại.” Mộ Lương mang Trân Châu để lại trong hộp, lại đóng hộp lớn lại, bỏ vào tấm gạch, đẩy tấm gạch trở về, vách tường khôi phụ lại như cũ, cuối cùng treo bức hoạ lên.

      “Lão gia, chuyện này phải xử lý thế nào? Đại tiểu thư Vân chưa gã lại xảy ra chuyện như vậy……” Ngoài cửa truyền đến giọng của quản gia Chu phủ, sau đó là bước chân dồn dập đến.

      kịp rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, ngay lúc đó nàng liền nghe tiếng cửa mở ra.

      “Ai .” Mộ Lương đột nhiên cười gian xảo, mắt đầy tự tin, ôm Hoa Khấp Tuyết sát vào.

      Hoa Khấp Tuyết nhíu mày nhìn , lại phát nhìn như rất tự tin, có lại phong hoàng toàn khác với phong thái nhàn nhã bình thường, rất đẹp.

      Cửa được mở ra, Chu Khôn cùng quản gia vào, quản gia tiến lên trước định đốt đèn lên, nhưng vừa đốt lên ngọn đèn liền bị gió thổi qua làm tắt .

      Chu Khôn liền nhăn mày, bước nhanh tới đốt đèn lên, cảnh giác nhìn chung quanh, nhưng phát ra chuyện gì, liền thở phào nhõm, vừa rồi còn tưởng có người bên trong, xem ra là do suy nghĩ nhiều.

      “Lão Gia?” Quản gia khó hiểu nhìn .

      “Cho bọn họ khoản tiền, sau đó liền đuổi .” Chu Khôn mệt mỏi nhắm mắt. Liễu Nhi xảy ra chuyện như vậy, tại chỉ có thể làm cho những người đó được lung tung.

      “Dạ.” Quản gia liền đáp ứng, nhìn cái rồi lui ra, đồng thời khép cửa phòng lại.

      Chu Khôn biết rời , chậm rãi mở mắt, mắt chợt loé, đứng dậy đến bức vẽ, định cuộn nó lên, lại nghe tiếng gõ cửa.

      “Chuyện gì?” Chu Khôn liền nhìn về phía cửa, đặt bức tranh lại chỗ cũ.

      “Lão gia, Tiểu thư tỉnh, khóc ngừng.”

      biết, chút nữa ta tới.” Chu Khôn thở dài, liếc nhìn bức vẽ, sau đó quay lưng bước ra ngoài.

      Hoa Khấp Tuyết đứng nóc nhà, lạnh lùng nhìn Chu Khôn, “ rất cảnh giác.”

      “Nếu có chút khả năng, làm sao dám thông dâm bán nước?” Mộ Lương nhếch môi, cúi đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết. “A Noãn, chúng ta thôi.”

      “ n.” Hoa Khấp Tuyết gật gật đầu, thân thể bỗng lên, bị Mộ Lương ôm bay .

      “Ta có thể tự .” Hoa Khấp Tuyết ngửa đầu nhìn Mộ Lương, nàng võ công mặc dù mạnh như , nhưng phi thân vẫn có thể.

      “A Noãn, nàng có tình thú!” Mộ Lương ngừng lại cành cây, tức giận nhìn Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết híp mắt, vận thân bay , tình thú? Là cái gì?

      Mộ Lương thở dài, đuổi theo nàng, “A Noãn, nàng biết hoàng cung ở chỗ nào?

      biết.” Hoa Khấp Tuyết lắc đầu, “Cho nên chàng phía trước ….”

      “Ta ôm nàng .” Mộ Lương bay đến bên người nàng, mỉm cười nhìn nàng, cùng lúc đưa định ôm lấy hông nàng.

      “Mình ngươi tự đưa .” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, nhét phong thư vào trong tay Mộ Lương, bay về phái khác.

      Mộ Lương mặt tối sầm, tay liền nắm nàng lại, trả lại bức thư, “Ta dẫn đường, đuổi theo ta!” dứt lời, bay nhanh về phía trước.

      Hoa Khấp Tuyết nghe giọng điệu đáng ghét của , môi khẽ nhếch, dưới chân liền vận khí tăng tốc đọ.

      Với tốc độ của hai người, rất nhanh liền đến hoàng cung.

      Hoa Khấp Tuyết đứng lên đỉnh Linh Vệ Cung, nhìn toàn hoàng cung.

      “Mộ Lương, phụ hoàng chàng, rất xem trọng chàng!” Cung Linh Vệ là cung của Mộ Lương ở trong cung, cũng là nơi duy nhất người ta có thể nhìn toàn bộ hoàng cung.

      “ n.” Mộ Lương thản nhiên cười, nghĩ đến phụ hoàng, trong lòng tràn đầy hơi ấm, “Phụ Hoàng là người duy nhất tâm đối đãi với ta, đáng tiếc….”

      Hoa Khấp Tuyết quay đầu nhìn , nhìn thấy đơn trong mắt , tay liền nắm tay .

      Thôi.” Mộ Lương nhàn nhạt cười, u buồn biếng mất, khôi phục vẻ nhàn tản như ban đầu, miễn cưỡng nhìn Hoa Khấp Tuyết, mang nàng rời .

      Linh Việt Cung.

      “ n …. Hoàng Thượng ngài thât là xấu….Ha ha....Hoàng thượng ngài chút……..” môt thanh kiều mỵ của nữ tử trong cung truyền ra, giọng ngọt lịm làm cho người nghe muốn nhũn ra.

      “Ái Phi vui sao?” Lập tức thanh của nam nhân vui vẻ truyền đến, mang theo đầy ý cười, đây đúng là giọng của Mộ Lê.

      lâu sau đó, trong tẩm cung liền im lặng, chỉ còn lại tiếng nam nhân thô rống cùng tiếng cười kiều mỵ của nữ tử.

      Hoa Khấp Tuyết đứng trước của cung, mặt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Mộ Lương, thấy mặt đầy ý cười, mắt hơi nheo lại, sớm biết nàng đến đây gặp màn này!

      “Khụ khụ, A Noãn, chúng ta vào thôi.” Mộ Lương cười gượng hai tiếng, đưa tay mở cửa cung ra.

      “Bây giờ?” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Mộ Lương, đánh gãy chuyện tốt của người khác, sợ bị báo ứng!

      “Đúng vậy?” Mộ Lương nhíu mày, “Ngay bây giờ.” Dứt lời, dùng sức đẩy cửa ra, nắm tay Hoa Khấp Tuyết vào, đóng của cung lại, động tác liền mạch lưu loát, nhìn rất thuần thục.

      Mô Lương nắm tay Hoa Khấp Tuyết qua vòng qua giường lớn, đến phía sau, mà giường hai người kia lại hông hề hay biết, vừa rồi mở cửa động tĩnh lớn như vậy, bọn họ lại hề phát .

      Hoa Khấp Tuyết có chút nghi hoặc, lại nghe tiếng kiều mị của phi tử kia vang lên, nhất thời ho , sau đó theo Mộ Lương vào phía sau cung điện.

      Sau khi Mộ Lương đóng cửa phòng lại, Hoa Khấp Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, dù là người bình tĩnh như thế nào, cũng thể há hốc mồm, người ngồi ghế ăn nho kia, như thế nào lại là Mộ Lê!?


      Chương 24: được? Có thể trị.

      editor: thao1504


      “Ai nha, Hoàng thúc cùng hoàng thẩm tốc độ nhanh !” Mộ Lê mỉm cười bỏ nho xuống đến cạnh hai người, rất nhanh từ trong lòng Mộ Lương lấy mật thư ra.

      “Người bên ngoài kia phải là người.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn , có chút nghi hoặc.

      “Đương nhiên phải, ta làm sao có thể chạm vào nữ nhân đó.” Mộ Lê hừ , những nữ nhân suốt ngày làm nũng kia làm sao là khẩu vị của .

      “Hả?” Hoa Khấp Tuyết ngồi xuống, đưa tay định lấy chùm nho dĩa vừa rồi Mộ Lê ngồi ăn, nhưng lại phát nho kia bị Mộ Lương cầm lên.

      “A Noãn nghỉ ngơi , ta lột nho cho nàng.” Mộ Lương dịu dàng cười, cẩn thận lột nho,

      Tim Hoa Khấp Tuyết khẽ loạn, nhìn Mộ Lương chuyên tâm vì mình lột nho, đáy mắt liền lên ánh sáng nhu hoà.

      “Các phi tử đều là nữ nhi của các đại thần, đắc tội với ai cũng được, chỉ có thể nhận lấy, nhưng ta nghĩ đụng tới các nàng.” Mộ Lê ngồi xuống, lấy quả nho ăn, ai oán nhìn Mộ Lương, nếu tại ngươi, ta bây giờ còn tự do tự tại.

      “A Noãn, ăn nho.” Mộ Lương thèm nhìn Mộ Lê, mỉm cười đưa nho đến miệng Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết há miệng cắn, cẩn thận cắn trúng luôn tay của Mộ Lương, toàn thân hai người đều run lên, Mộ Lương chăm chú nhìn chằm chằm vào Hoa Khấp Tuyết, ánh mắt càng ngày càng nóng.

      Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết cũng hơi gợn sóng, tim đập nhanh hơn chút, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhả ngón tay Mộ Lương ra, nuốt nho xuống, ngẩng đầu nhìn Mộ Lê, nghĩ đến lời vừa rồi của , hề nghĩ ngợi liền , “Ngươi được? Mộ Lương có thể trị cho ngươi.”

      “Hả?” Mộ Lê mặt liền dại ra, khó hiểu nhìn Hoa Khấp Tuyết, biết nàng gì.

      “Phốc, ha ha ha ha………..” Mộ Lương uống ngụm trà lạnh, nhằm đè xuống rung động trong lòng, nghĩ A Noãn những lời này, lập tức tất cả trà đều nằm mặt Mộ Lê, cười đến nhắm mắt, được? A Noãn đây là nàng.

      Toàn bộ ngụm trà kia cuối cùng làm Mộ Lê tỉnh táo, đưa tay lên lau trà mặt, mặt đỏ lên, “Hoàng Thẩm, ta được!”

      “Vậy sao chạm vào các nàng?” Hoa Khấp Tuyết thấy Mộ Lương lại đưa nho qua, dám lấy bằng miệng nữa, liền đưa tay nhận lấy, bỏ vào trong miệng, vừa rồi cảm giác tim đập mạnh còn lên trong đầu, làm tinh thần nàng có chút hốt hoảng….

      Mộ Lương thấy vậy, mắt híp lại, miệng khẽ nhếch lên mang chút gian xảo.

      “Ta chán ghét nữ nhân!” Mộ Lê trợn mắt nhìn ra cửa thở phì phò, đặt biệt muốn làm những thứ thứ kia với nữ nhân.

      ra là ngươi cùng dạng với Hoa Thuỷ Thuỷ.” Hoa Khấp Tuyết liền thông suốt, nhìn ánh mắt bất mãn của đối với hôn nhân chính trị, nhưng ý xấu khởi lên, nhịn được trêu chọc vài câu, mắt lên gian xảo.

      Mộ Lương bắt gặp ánh mắt gian xảo chợt léo qua của nàng, càng cười vui vẻ, A Noãn đùa dai, cũng phải ai có thể chịu đựng được.

      là ai?” Mộ Lê ngây ngô hỏi.

      “Sư huynh của ta.” Hoa Khấp Tuyết híp mắt, gian xảo nhìn Mộ Lê.

      “Ah ah, Sư huynh của Hoàng Thẩm ah!” Mộ Lê biết Hoa Khấp Tuyết từ Mang sơn xuống, sư huynh của nàng chắc chắn là người rất khủng bố, lập tức bắt đầu sùng bái .

      “Ta giống chỗ nào?” Mộ Lê vừa mừng vừa lo mở to mắt hỏi, Mang sơn xuống đều rất phi thường, ví dụ như hai người trước mắt, mà mình có thể được so sánh giống như người nọ, đều này làm cho thụ sủng nhược kinh.

      Mộ Lường cười càng ngày càng vui vẻ, dáng vẻ Mộ Lê ngớ ngẩn rất thích hợp làm người giải khuây cho mình, Trảm Lãng trừ thân võ công ra, còn lại chẳng có gì tốt cả……

      “Đương nhiên là có.” Hoa Khấp Tuyết hơi nhíu mày, mắt nhìn Mộ Lương bên cạnh xem trò vui, mắt chợt lên nụ cười quỷ dị.

      “Là gì vậy? là gì vậy?” Mộ Lê nhảy lên, nôn nóng muốn biết ưu điểm của mình, để sau này phát triển tốt mặt này, hai mắt toả sáng nhìn Hoa Khấp Tuyết, mật thư trong tay cũng bị vứt xuống đất.

      cũng thích nam nhân.” Hoa Khấp Tuyết thẳng thắn nhìn về phía Mộ Lê đáp, hài lòng nhìn nụ cười của cứng lại.

      “Ha ha ha…” Mộ Lương nằm ghế cười đến chảy nước mắt, rất nhiều năm sau mới biết, biểu giờ này của ở mắt Hoa Khấp Tuyết được coi là -- run rẩy hết cả người!

      “Ai?” Mộ Lê cười cứng đờ, liền muốn xác định lại đều mình vừa nghe được phải là nghe lầm…..

      “Hơn nữa thích Mộ Lương cũng nhiều năm rồi.” Hoa Khấp Tuyết mặt đổi sắc, ra lúc trước chuyện với nhau, Hoa Trảm Lãng luôn trước mặt nàng khen Mộ Lương dáng dấp rất đẹp, nàng có thể hiểu lầm chuyện này……

      Lần này Mộ Lương cười nỗi, thiếu chút nữa thở được, híp mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết, mắt lên nguy hiểm, nàng ngứa da.

      Hoa đai nương lúc này nhắm mắt lại, nhàng nhã thưởng thức trà.

      “Ta thích nam nhân!” Mộ Lê gầm , mặt lúc đỏ lúc trắng.

      “Ngươi thích nữ nhân.” Hoa Khấp Tuyết thèm mở mắt, lạnh nhạt trả lời.

      “Ai thích nữ nhân thích nam nhân!” Mộ Lê giận điên lên, suy nghĩ liền trả lời.

      “Ngươi ngay cả nam nhân cũng thích, còn dám ngươi được….” Hoa Khấp Tuyết kiềm nén vui vẻ, vẫn lạnh nhạt nhìn , ánh mắt kia/…..

      La Thương hại! Mộ Lê muốn điên lên, hoàng thẩm của thương hại !

      “Ta chỉ thích những nữ nhân kia, nhưng nếu ta lòng thích nữ nhân nào đó, ta làm sao được!” Mô Lê gấp đến độ vò đầu bức tóc, mắt nhìn Mộ Lương cầu cứu, lại thấy nhìn mình, liền chỉ có thể giải thích, lại nghĩ rằng….

      “Cho nên người đối với những người đó, ví dụ như ngoài chuyện đó ….. người được…” Hoa Khấp Tuyết khẽ thở dài, “Ngươi là bị vấn đề về tâm lý…. rất khó trị.”

      “Hoàng Thẩm…..” Mộ Lê vô lực té ghế, giọng bắt đầu phát run, rốt cuộc cũng biết vì sao Hoàng Thúc thích Hoàng Thẩm, phải người nhà vào cùng cửa, Hoàng Thẩm… xấu xa!

      Hoa Khấp Tuyết nhặt mật thư bay đến trước mặt mình lên, tiện tay ở ra xem, nhìn vào liền có chút ngạc nhiên nhướng mày, “ Lý Chúc là ai?

      “Trấn Quốc Đại tướng quân đương triều.” Mộ Lương híp mắt, “A Noãn làm sao biết ?”

      Hoa Khấp Tuyết đưa mật thư tay, “Bên trong có nhắc đến .”

      “Cái gì?” Mộ Lê liền bị khích động, khả kinh kêu lên, đoạt lấy thư trong tay Hoa Khấp Tuyết, cẩn thận nhìn, càng nhìn sắc mặt càng khó coi.

      “Mộ Lê, đưa ta xem cái.” Mộ Lương để ly trà tay xuống, ngoắc tay với Mộ Lê.

      Mộ Lê sắc mặt có chút nặng nề, đem thư đưa cho Mộ Lương, dựa lưng vào ghế, thở dài, “ nghĩ tới, chuyện bốn năm trước, cũng liên quan đến Đại Tướng quân.”

      “Bốn năm trước xảy ra chuyện gì?” Hoa Khấp Tuyết nhạy cảm bắt được thời điểm này, bốn năm trước… phải là năm Mộ Lương xuất chinh đánh nước Tước kia hay sao?

      sai, bốn năm trước khi Hoàng Thúc xuất chính đánh nước Tước, phiá Kim Than, có người tiết lộ quân cơ, nên làm cho Hoàng Thúc trúng mai phục, nếu phải nhanh trí, chỉ sợ sớm tử trận.”

      Hoa Khấp Tuyết híp mắt, trận chiến bốn năm trước hung hiểm dị thường, chữ “Chết” đó làm cho lòng nàng bối rối, Mộ Lương bản thân rất mạnh mẽ, nàng cho tới bây giờ nghĩ chữ “Chết” đứng chung với người này, nhưng hôm nay vưa nghe….

      Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, che lại ánh mắt kiên định, Mộ Lương luôn muốn bảo vệ mình… Vậy mình, tại sao thể bảo vệ ?

      Mộ Lê chú ý tới tâm tư của Hoa Khấp Tuyết, trí nhớ quay lại bốn năm trước, mặt liền có chút lo lắng, “ Nhưng Hoàng Thúc tuy rằng bình an trở lại, nhưng vẫn là….”

      “Mật thư này là giả.”
      Last edited: 3/10/16
      linhdiep17, velvety_crystal_rose, BaoYu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :