1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Nữ, sống.

      Editor: thao1504


      A Noãn:

      Ta vào triều sớm, quần áo sớm chuẩn bị cho nàng, nếu nàng nhàm chán có thể tham quan quanh phủ, hoặc tới phòng dược, có chuyện gì tìm Cảnh Duệ, cho phép làm mình bị thương!

      Hoa Khấp Tuyết nhìn tờ giấy bàn, khẽ bĩu môi, nàng phải là tiểu hài tử…. Sờ lên quần áo được chuẩn bị mềm mại, tay cảm giác mịn màng có thể biết được đây là hàng thượng phẩm, mặc ở người rất thoải mái, khỏi cảm thán cuộc sống sa hoa tệ.

      Ra khỏi Noãn các, Hoa Khấp Tuyết hít hơi khí mát mẻ vào lồng ngực, vừa vặn đụng phải Cảnh Duệ.

      “Tuyết nương!” Cảnh Duệ mỉm cười chào hỏi, đây chính là tâm can của Vương gia, phải hảo hảo chiêu đãi.

      “Cảnh đại nhân!” Hoa Khấp Tuyết gật đầu, lạnh nhạt nhìn .

      “Tuyết nương cần khách khí như thế, gọi ta là Cảnh Duệ là được rồi!” Cảnh Duệ ngượng ngùng cười cười, “Đúng rồi, Tuyết nương, Vương gia phân phó ta tìm nô tỳ cho người, biết ngày muốn người như thế nào?”

      cần.” Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, mở miệng cự tuyệt, ở Mang sơn nhiều năm như vậy, nàng đều tự mình xử lý, cần bắt chước đại tiểu thư luôn mang nha hoàn theo người.


      “Khụ khụ, nhưng Vương gia …..” Cảnh Duệ khó xử nhìn Hoa Khấp Tuyết, thầm nghĩ nếu mình hoàn thành nhiệm vụ Vương gia giao cho, cuộc sống tươi đẹp của chấm dứt.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn cái, mắt biểu gì xoay người .

      Cảnh Duệ thấy nàng cứ như vậy liền như vậy, mặt liền sụp xuống, bên là Vương gia lão tổ tông, còn bên này Tuyết nương chính là tiểu tổ tông, thể hầu hạ tốt nổi, đây là tạo nghiệt gì a!

      “Nữ, sống……”

      Ngay lúc Cảnh Duệ sẵn sàng nghe Mộ Lương trách tội, Hoa Khấp Tuyết từ xa truyền đến câu, thành công làm cho bị chấn động như đụng phải quả địa lôi…..

      Nữ…….Sống………..

      Khoé miệng Cảnh Duệ ngừng co rút, nữ nhân được Vương gia coi trọng, quả tầm thường….. tìm cho nàng tỳ nữ, chẳng lẽ còn có thể tìm cho nàng tức nhi hay sao? (tức nhi: con trai, nam nhân…)

      Hoa Khấp Tuyết đến phòng thuốc, phát dấu vết ngày hôm qua đánh nhau hoàn toàn nhìn thấy, toàn bộ phòng thuốc trở lại như cũ, sạch sáng ngời, nhíu mày xoay người lên lầu hai, Mộ Lương này làm việc, hiệu suất cũng tệ lắm.

      Nàng biết là, ngày hôm qua khi Mộ Lương biết ngày hôm nay nàng đến đây, suốt đêm triệu tập toàn bộ ám vệ Thánh Vương quay trở về, chỉ vì sửa chữa phòng thuốc này, nếu ảnh vệ biết Hoa Khấp Tuyết đối với chuyện họ cả đêm “Đại tài tiểu dụng.” lại được đánh giá “Cũng tệ lắm”, phỏng chừng tức giận đến hộc máu….

      Cắm ngọc bội vào ổ khoá để vào bên trong, cánh cửa gỗ từ từ mở ra, mùi hương thơm ngát liền bay tới, Hoa Khấp Tuyết ngửi ngửi, thoải mái nhắm mắt, tuy rằng nàng học được y thuật, nhưng đối ưu khuyết điểm của dược liệu nàng vẫn có thể phân biệt được, dược liệu có thể phát ra hương thơm làm người ta thanh thản tận đáy lòng như thế này, nhất định phải là vật tầm thường.

      Đưa tay đóng cửa lại, đánh giá dưới phòng thuốc này, cùng với phòng thuốc bình thường khác khác biệt gì, chai lọ đặt rất chỉnh tề, về phía trước vài bước, lại nhìn thấy cánh cửa , cửa viết “Dành riêng cho A Noãn”

      Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, dành riêng cho nàng? Trong lòng có chút tò mò, nhàng đẩy cánh cửa ra, bên trong là cái bàn cùng hai quầy thuốc to.

      Hoa Khấp Tuyết cầm những hoa Tuyết Liên để đầy bàn lên, nhịn được giọng , “Lãng phí.” những hoa này đều là Băng Tuyết Liên, mỗi đoá đều là cực phẩm khó có được, Mộ Lương lại cất giữ cho tốt, ngược lại tuỳ ý để bàn, nếu ra đều này phải làm cho mọi người kinh sợ đến rớt cằm?

      Bên trái bàn gỗ là quầy thuốc để đầy bình ngọc, mỗi bình ngọc điều làm bằng bạch ngọc tốt nhất, nhìn qua Hoa Khấp Tuyết liên tắc lưỡi, xa xỉ, xa xỉ….

      Cầm hộp ngọc kế bên lên, Hoa Khấp Tuyết đưa tay mở nắp đậy ra, hương thơm nồng đậm bay tới, làm cho mắt nàng toả sáng, giơ tay lấy miếng trong đó ra, làm cho nàng phải mở miệng cười, đây là khô bò!

      Bỏ vào miệng, hương vị ngon tuyệt làm cho Hoa Khấp Tuyết híp mắt, nàng là người lạnh nhạt, nhưng thích duy nhất chính là đồ ăn, có thể ăn được thức ăn mỹ vị, nó làm cho tâm tình nàng tốt lên trong thời gian rất lâu.

      Nàng thích nhất chính là Tẩy Tuỷ Đan cùng với khô bò này, nàng dạy Mộ Lương cách để chế biến và làm khô bò này, nhưng nàng nghĩ tới học được, còn có xu thế làm trò làm ngon hơn thầy như thế….

      Nhịn được bỏ miếng khô bò thứ hai vào miệng, đặt hộp xuống, cầm bình bên cạnh lên, xoay người đến ngăn tủ trước mặt, toàn bộ ngăn tủ đều để bình ngọc, mở nắp ra ngửi thử, lại cúi đầu nhìn vết thương do roi đánh biến thành đường hồng nhạt, liền biết được đều này là nhờ Dưỡng Nhan Dược.

      Hoa Khấp Tuyết ra khỏi phòng, khoá cửa lại, chậm rãi lại nhuyễn tháp nằm xuống, lâu lâu đưa khô bò vào miệng, hai mắt xinh đẹp híp lại, che lại nét nhu hoà trong đáy mắt, trong phòng kia sợ là toàn bộ đều do Mộ Lương chuẩn bị, bản thân địa vị cao, lại luôn thuỷ chung nhớ nàng, nàng giữ gìn nam nhân tốt này.

      Hưởng thụ ánh nắng chiếu vào, Hoa Khấp Tuyết có chút buồn ngủ, trong lòng ôm hộp ngọc, quên mục đích ban đầu khi đến phòng thuốc của mình, đột nhiên nàng mở mắt, hai mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn về bốn phía, đáy mắt lãnh ý liền hạ xuống.

      ra.”

      Giọng Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng, cầm miếng khô bò bỏ vào miệng, mắt hơi nheo lại.

      Bốn phía đột nhiên phát ra tiếng động , tám Hắc y nhân nháy mắt liền xuất trong phòng thuốc, tám người đều quỳ xuống trước mặt Hoa Khấp Tuyết , “Tuyết nương.”

      Thánh Vương có lệnh, gặp Tuyết nương như gặp được chính thân ngài.

      Hoa Khấp Tuyết quét mắt nhìn bọn họ, mặt biểu tình gì, chỉ hừ lạnh, “Còn người nữa, ra.”

      Lời này vừa ra, làm cho tám người quỳ bên dưới ngẩng đầu lên, vẻ mặt tuy bị miếng vải đen che lại, nhưng hai đôi mắt đều lên khiếp sợ, Tiểu nương này chỉ nhận ra tám người bọn họ, mà còn nhận ra cả thủ lĩnh của bọn họ!

      “Tuyết nương.” nam nhân mặc áo xanh từ phía sau nàng chậm rãi ra, mặt cười tự nhiên, đôi mắt sắc bén lúc này tràng đầy tán thưởng cùng bội phục, ở Huyễn đại lục này người có thể phát ra nấp có thể đếm đầu ngón tay, hổ là nữ nhân Vương gia thích.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt liếc cái, rồi nhắm mắt lại, “ với Mộ Lương, ta cần người bảo vệ.”

      nương như vậy liền khẳng định chúng ta là thuộc hạ của Vương gia?” nam tử mặc áo xanh có chút kinh ngạc, có thể nhận ra tồn tại của họ, chỉ có thể chứng minh nương này võ công cao hơn họ, nhưng người bọn họ cũng ra thiện ý, nàng thế nào lại xác định bọn họ là người của Vương gia?

      “Ảnh vệ.” Hoa Khấp Tuyết mở mắt, mặt lạnh nhạt… có chút biểu tình gì, thân người như ảnh, im hơi lặng tiếng, có thể làm được như vậy, trừ bỏ nàng cùng Mộ Lương có thể cao hơn Ảnh vệ, có người nào khác.

      “Nhãn lực của nương tốt.” lúc này nam nhân mặc áo xanh hoàng toàn bội phục, qua nhiều năm như vậy, có thể làm bội phục, người thứ nhất là Vương gia, và Tuyết nương chính người thứ hai.

      “Đa tạ khen ngợi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt đáp, nóng nảy, nhưng lại nhịn được đuổi người, nàng thích cùng người xa lạ ở chung chỗ.

      Nam nhân mặc đồ xanh có thể trong Thánh Vương phủ rộng lơn này làm thủ lĩnh Ảnh Vệ, tự nhiên có năng lực nhìn sắc mặt người khác, tuy Tuyết nương trong lòng nghĩ gì, tuy nàng biểu cảm gì, nhưng ánh mắt xa cách làm cho hiểu nàng mất kiên nhẫn.

      Mắt chợt loé, nam nhân áo xanh liền cúi người hành lễ với Hoa Khấp Tuyết sau đó phất tay với tám người phía sau, chín người trong nháy mắt biến mất.

      Thẳng đến khi còn nghe hơi thở của họ, Hoa Khấp Tuyết mới chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nhìn bốn phía, buông hộp ngọc tay xuống.
      Last edited: 16/9/16
      linhdiep17, Halong-ngoc, BaoYu3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Dạy A Noãn, phải tuỳ năng lực của nàng mà dạy.

      Editor: thao1504


      người nhàn nhã, thời gian liền trôi qua rất nhanh, Hoa Khấp Tuyết nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cũng gần trưa, khỏi khẽ lắc đầu, từ trong ngực lấy ra quyển sách y thuật mang từ núi xuống, tỉ mỉ đứng lên nghiên cứu.

      “Tuyết sâm….. Tàn Thảo…..”

      Hoa Khấp Tuyết so sánh dược liệu với trong sách, nhìn đống dược liệu bàn liền phát sầu, những cây này nhìn đều giống nhau, làm sao phân biệt được a, học y thuật là phiền toái, mà học cuộc sống lại rất nhàm chán.

      “A, Tiểu thiên tài chúng ta như thế nào mà đối với dược liệu thể phân biệt được?” Mộ Lương biết phòng thuốc này khi nào, dựa vào cửa trêu chọc nhìn Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết vốn vì phân biệt được các dược liệu mất kiên nhẫn, lại nghe lời ấy, càng thêm buồn bực, trong tay cầm bông hoa màu trắng biết là hoa gì liền ném thẳng về phía Mộ Lương.

      Mộ Lương bật cười, cả người liền né qua bên, nhìn Môn Lan thượng đẳng nằm ngoài cửa, khẽ nhíu mi, nàng này tức giận.

      “A Noãn.” Mộ Lương mỉm cười vào bên trong, nhìn bộ dáng nàng trừng mắt với đám thảo dược bàn đáng , dễ thương vô cùng, liền giơ tay lên, đem nàng ôm vào trong lòng.

      “Cút.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , tính tình nàng lạnh nhạt có nghĩa nàng tức giận!

      “A Noãn, vừa rồi ta chỉ giỡn…..” Mộ Lương cười lấy lòng, đem củ sâm tay nàng vứt xuống, “Tự học rất phiền phức, ta dạy cho nàng.”

      Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, giương mắt đánh giá nửa ngày, xác định phải châm chọc nàng, nhàng gật đầu.

      Mộ Lương thấy nàng đồng ý, trong mắt ý cười càng sâu, khuôn mặt tuấn mỹ lên ánh sáng nhu hoà, ôm nàng ngồi xuống, cầm lên tay đoá Bạch Liên, nhàng đưa tới.

      “A Noãn, biết đây là cái gì hay ?” Mộ Lương đưa Bạch Liên đến trước mặt nàng quơ quơ.

      “Tuyết Liên….” Hoa Khấp Tuyết chắc chắn mở miệng, nhìn hoa sen trước mắt dù so với hoa sen bình thường lớn hơn vẫn là Tuyết Liên, lại cảm giác có gì đó đúng lắm.

      Tay Mộ Lương liền cứng đờ, ho , mới mở miệng giải thích, “ Cái này Thiên Biện Liên, nó nhìn giống Tuyết Liên, nhưng so với Tuyết Liên lớn hơn, đoá hoa cũng nhiều mật hơn.” Dứt lời, liền để lại bàn, sau đó liền đưa tới đoá bạch liên khác.

      “Này, đây là Tuyết Liên.” Mộ Lương đem Tuyết Liên đến trước mặt nàng quơ quơ.

      Hoa Khấp Tuyết thở dài thất bại, tinh tế quan sát, xác định đúng như lời Mộ Lương , Tuyết Liên này hơn rất nhiều.

      “A Noãn, nhận biết được Tuyết Sâm ?” Mộ Lương thấy nàng thất vọng, đành lòng, lại hỏi dược liệu đầu tiên trong cuốn y thuật, xác định nàng nghiên cứu qua trang này, mới mở miệng hỏi.

      “Được….. là cái này?” Hoa Khấp Tuyết hai mắt nhìn thảo dược bàn, lấy ra cây nhân sâm.

      Mộ Lương thấy vậy, khoé miệng khẽ co rút, có chút khó xử, “A Noãn, khụ khụ, đây là Lão Sâm, còn Tuyết Sâm toàn thân bị bao phủ bởi lớp màu trắng…”

      Hoa Khấp Tuyết thở dài, buông Già Sâm trong tay xuống, mặt đầy thất vọng.

      Mộ Lương thất nàng như vậy, đau lòng muốn chết, quay mặt nàng lại, dịu dàng nhìn nàng, “A Noãn, chúng ta học được , y thuật của ta cũng tạm được, có ta ở đây, ngươi cần phải học.”

      Hoa Khấp Tuyết lời nào, nhàng gật đầu, tuy thu lại mất mát, nhưng Mộ Lương vẫn cảm nhận được nỗi khó chịu trong lòng nàng, đầu đột nhiên lên tia sáng, lập tức nở nụ cười.

      Cúi đầu nhìn nữ nhân trước mặt biết tại suy nghĩ gì, tuỳ ý hỏi, “A Noãn, ngươi còn nhớ thời gian trước ngươi cho gì vào hầm thịt dê cách thuỷ cho ta ăn , khi đó ngươi thêm gì vào? Mùi vị rất….”

      “Táo đỏ cùng đương quy.” Hoa Khấp Tuyết nhìn cái, suy nghĩ chút mới .

      “A, là đương quy, cái đó có tác dụng gì?” Mộ Lương gật gật đầu, ngay sau đó lại hỏi.

      “Ôn bổ.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp, “Như thế nào, muốn ăn?”

      Mộ Lương chỉ cười nhưng , chỉ như vậy nhìn nàng, cũng gì.

      “Hả?” Hoa Khấp Tuyết bị nhìn trong lòng lo lắng.

      “A Noãn, nàng phải nhớ dược liệu cùng dược tính.” chẳng qua đối với y thuật hứng thú, chỉ khi nào cùng ẩm thực có liên quan… Mộ Lương mím môi, biết phải dạy nàng như thế nào.

      Hoa Khấp Tuyết có chút ngạc nhiên, thấy Mộ Lương như vậy, đưa tay vỗ vỗ môi Mộ Lương.

      Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, rút tay về, “Mộ Lương, chàng ràng ra chút.” Ngữ khí thản nhiên lại lạnh lùng, cùng mang theo ý cảnh cáo.

      “A Noãn, nàng có thể làm dược thiện a..” cảnh cáo của Hoa Khấp Tuyết như đánh vào bông, có bao nhiêu tác dụng, Mộ Lương khắc sau liền cầm lấy tay nàng, híp mắt nhìn nàng cười.

      Hoa Khấp Tuyết nghe được từ dược thiện này, liền cảm thấy tệ, mình thích ăn, cũng thích nấu ăn, làm thuốc thiện có thể bồi bổ thân thể… nghĩ nghĩ lại, lại quên rút tay về.

      Mắt Mộ Lương liền lên tia gian xảo, thừa dịp nàng chú ý, cúi đầu nhàng hôn lên mặt nàng, sau đó lui về chỗ cũ, làm động tác liếm liếm môi, mặt cười đầy thoả mãn, như được nếm được cực phẩm nhân gian.

      Hoa Khấp Tuyết hồi phục lại tinh thần, hai tai hơi phiếm hồng, mặt nếu phải mang mặt nạ, chắc cũng hồng như vậy, xấu hổ trừng người nào đó, “Mộ Lương, chàng được quá phận.”

      “A Noãn, tại sao nàng lại mang mặt nạ?” Mộ Lương nhìn hai bên tai hồng hồng của nàng, như Hồng Mã Não, trong lòng rất thích, nhưng nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng liền tiếc nuối vừa rồi sao tháo mặt nạ của nàng xuống.

      Hoa Khấp Tuyết nhắm nhắm mắt, lạnh lùng nhìn Mộ Lương, trong mắt giận đầy giận dữ.

      Mộ Lương thấy vậy, liền biết nàng thẹn quá hoá giận, thu hồi vẻ mặt vui đùa, ho tiếng, “A Noãn….để chút nữa, ta viết thực đơn làm dược thiện cho nàng, sau đó cho người chuẩn bị dược liệu sẵn, được ?”

      Hoa Khấp Tuyết nhìn ràng lấy lòng, hừ tiếng liền thu lại vẻ mặt, đẩy ra cửa, “Đói bụng.”

      Nhớ lại xúc cảm vừa rồi mặt, trong mắt chợt loé, nàng cũng phải tức giận, chỉ là cảm thấy quá đột ngột mà thôi, mặc dù thường ôm ấp mình, nhưng hôn như vậy chưa từng có….

      Mộ Lương khẽ cười, vội vàng theo, rất tự nhiên dắt tay bé của nàng, “A Noãn, buổi trưa muốn ăn gì? Ta mang ngự trù đặc biệt nấu cho hoàng đế ra đây cho nàng, mặc dù so với tài nấu nướng của nàng kém hơn, nhưng mùi vị cũng tệ.”

      “Thử chút.”

      Hoa Khấp Tuyết biết mấy ngày nay thức ăn nàng ăn đều của Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, đối với đầu bếp này nàng cũng ôm hy vọng gì, nhưng là do Mộ Lương đặc biệt chuẩn bị cho nàng, nàng cũng nỡ cự tuyệt.

      Mộ Lương cúi đầu nhìn nàng đầy cưng chiều, nàng là bảo bối của , tự nhiên những gì tốt nhất mới xứng với nàng, nghe đầu bếp này đứng đầu trong hoàng cung, nhưng tin ai có thể vượt qua tay nghề A Noãn của , dù sao cái miệng của A Noãn cũng rất khó chiều, mà tay nghề đầu bếp kia, nghe qua, cũng còn hứng thú thử…..

      “Nếu khó ăn, ta cho mặt mũi.” xuống lầu, Hoa Khấp Tuyết đột nhiên ngừng lại, nàng định uỷ khuất dạ dày của mình.

      “Được.” Mộ Lương sờ sờ mũi, cưng chìu sủng nịnh cười, “A Noãn muốn giữ lại giữ, cần cố kỵ mặt mũi người khác.”

      “ n.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu, trong lòng yên lặng vì mình mà tính toán thực đơn hôm nay, người đầu bếp này… nàng cũng có bất kỳ hy vọng nào…..
      Last edited: 16/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 16 Hơi Dấm

      Editor: thao1504


      “Cảnh Duệ…..”

      Mộ Lương nhìn Cảnh Duệ dẫn theo tiểu nương phía trước, lười biếng cười.

      “A, Vương gia, người như thế nào trở lại sớm như vậy?” Cảnh Duệ nghe gọi liền xoay người lại, ngạc nhiên nhìn , chỉ trở lại sớm, mà còn vào bằng cửa chính….

      “Có ý kiến?” Mộ Lương nắm tay Hoa Khấp Tuyết đến trước mặt , giương mắt đánh giá nha hoàn bên cạnh .

      , dám, tiểu nhân nào dám ý kiến với ngài.” Cảnh Duệ cười lấy lòng, phát Vương gia bữa nay tâm tình rất tốt, giương mắt lên nhìn bạch y nữ bên cạnh, liền hiểu .

      “Hừ.” Mộ Lương hừ , “Đây là nha hoàn ngươi tìm cho A Noãn?” liếc nhìn mặc áo hồng phấn bên cạnh .

      “Dạ phải.” Cảnh Duệ gật đầu, “Tiểu Thuý, ngẩng đầu lên cho Tuyết nương nhìn chút!”

      Hoa Khấp Tuyết vừa nghe tên là “Tiểu Thuý”, huyệt thái dương liền co lại, tên trẻ con….

      Tiểu Thuý chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cũng tệ lắm, mắt to trong veo như nước, khuôn mặt nhìn cũng được, nàng nhìn Mộ Lương cái, tựa như bị vẻ tuấn mỹ của làm kinh ngạc, hơi sửng sốt chút, nhưng rất nhanh liền quay đầu , lại nhìn qua bạch y nữ bên cạnh .

      Hai mắt to chuyển vòng vòng, cảm thấy nương này tuy mặt lạnh như băng, nhưng cũng như những thiên kim tiểu thư trước kia nàng từng hầu hạ, người họ luôn mang tính khí được nuông chiều, cảm thấy mừng thầm cho chính mình thường bị đánh như trước kia nữa….

      Mộ Lương thấy nàng ta bị vẻ đẹp mình mê hoặc lâu, mắt liền lên suy nghĩ sâu xa, trông như thế nào tự biết, cho dù là tiểu thư nhà quan, nhìn thấy cũng mất hồn lâu, vậy mà tiểu nha đầu này…. Nàng ta phải tâm cơ quá sâu, chính là thần kinh quá thô….

      Nương! Ngài đánh ta chứ?” ánh mắt Tiểu Thuý sáng ngời nhìn Hoa Khấp Tuyết, mang theo khát vọng, cùng lo lắng.

      Cảnh Duệ vừa nghe, đầu nở to, oán hận nhìn Tiểu Thuý, muốn đem nha hoàn này ném chỗ khác, chọn nàng chính là vì nhìn nàng còn nhưng nhu thuận, sao cũng nghĩ nàng ta như vậy, câu đầu tiên nàng hỏi lại là câu này!

      Lo lắng nhìn Vương Gia nhà mình, thấy phản ứng gì, thầm thở phào nhõm, chuẩn bị mang Tiểu Thuý chạy lấy người, phỏng chừng Tuyết nương lưu tiểu nương này lại….

      Hoa Khấp Tuyết chút nữa bật cười, trong mắt lên hứng thú, tiểu nương này thú vị, nhưng vừa nghĩ tới câu đầu tiên nàng mở miệng là câu này, chắc trước kia bị người ta làm cho chịu ít khổ, liền lắc đầu, “ .”

      Mộ Lương cũng kinh ngạc, A Noãn của từ khi nào lại đối với người lạ tốt như vậy, bình thường phải dùng ánh mắt lạnh lùng đem người đuổi về?

      Đánh giá Tiểu Thuý cái, nhìn bộ dáng của nàng ngốc, thần kinh đơn giản, nếu đối với A Noãn uy hiếp gì, vậy có thể lưu lại.

      “Phù, tốt quá!” Tiểu Thuý nghe Hoa Khấp Tuyết trả lời, thở dài nhõm, miệng khẽ cười, lộ ra chiếc răng khểnh bộ dáng đáng .

      Hoa Khấp Tuyết trong mắt lên ý cười, tiểu nha đầu này tính tình là quái lạ, “ theo ta.”

      “Dạ được!” Tiểu Thuý dùng sức gật đầu cái, vui mừng chạy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, “ Nương!”

      “Ta là Hoa Khấp Tuyết.” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nương nương, nghe tự nhiên.

      Tiểu Thuý khó xử nhìn nàng, suy nghĩ nửa ngày, cắn môi nhìn Hoa Khấp Tuyết, “Tiểu thư!”

      Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, trừng mắt nhìn, xem như đồng ý, nhìn nàng toàn thân quần áo thô ráp, nhìn sang vẻ mặt Cảnh Duệ dại ra: “Mang nàng ta thay bộ đồ tốt.”

      Cảnh Duệ ngẩng người, lập tức gật gật đầu, mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết có chút kỳ quái, vị luôn lạnh như băng này tại sao lại đối với tiểu nha đầu này với “Vẻ mặt ôn hoà” như vậy?

      lần nữa đánh giá Tiểu Thuý, vẫn cảm thấy nàng ta có ưu điểm gì….

      “Tiểu thư, ta lui xuống trước, lập tức quay lại.” Tiểu Thuý cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay với Hoa Khấp Tuyết, liền theo Cảnh Duệ xuống.

      “A, Đúng rồi.” Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến tên của nàng, liền nhíu mày, “Về sau, ngươi gọi là
      “Hoa Lưu Nguyệt.”

      Cảnh Duệ ngạc nhiên, ánh mắt bất đồng nhìn về phía Tiểu Thuý, nha đầu này đối với Tuyết nương mà , sao giống như ngươi khác như vậy.

      Tiểu Thuý cả thân cứng đờ, xoay nhanh người lại, gật gật đầu với Hoa Khấp Tuyết, trong mắt nổi lên nước mắt, “Tiểu thư, về sau gọi ta là Lưu Nguyệt!:

      “Được.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp, ý bảo nàng lui xuống.

      Chờ sau khi Cảnh Duệ mang Lưu Nguyệt , Hoa Khấp Tuyết xoay người định rời .

      “A Noãn….”

      Mộ Lương nắm chặt tay nàng, mặt đầy ai oán, nhìn nàng sâu, thập phần giống như bị ruồng bỏ, khụ khụ, là khí phu.

      “Làm sao vậy?”

      Hoa Khấp Tuyết quay đầu nhìn , cảm thấy kỳ quái, u oán chuyện gì?

      “Ngươi quan tâm ta…..”

      Mộ Lương rũ hai mắt xuống, khẽ bĩu môi, ánh mắt u buồn, hợp với ngũ quan tuyệt mỹ của , có chút uể oải nhìn rất mê hoặc.

      “... ...... ...” mắt Hoa Khấp Tuyết chợt loé, nhìn biết gì, nàng thế nào mà quan tâm ?

      “Nàng cùng tiểu nha đầu kia chuyện, đều để ý đến ta….” Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết vào lòng, nhàng ôm nàng, mặt đầy yếu ớt.

      Hoa Khấp Tuyết toát mồ hôi lạnh, nàng chẳng qua cùng Lưu Nguyệt có mấy câu….

      “Nàng cười với nha đầu kia……” Mộ Lương thấy nàng lời nào, yếu ớt nhìn nàng, hao rất nhiều công sức mới có thể làm cho A Noãn cười với cái, dựa vào đâu mà nha đầu kia mới gặp chỉ có chút mà làm cho A Noãn của cười chứ?

      “... ...”Hoa Khấp Tuyết tiếp tục toát mồ hôi lạnh, nàng chẳng qua chỉ muốn cười, cũng đâu có cười đâu!

      “ A Noãn còn kêu người ta mang nàng thay quần áo tốt….. Tại sao Nàng đó giờ hề quan tâm chuyện của ta như ăn gì, mặc gì, ở đâu, hay đâu?” Mộ Lương vùi đầu vào ngạnh cổ nàng, chôn lâu ở đó, giọng điệu càng ngày càng buồn tủi.

      “... .....” Hoa Khấp Tuyết cảm thụ nhiệt độ ở cổ ngày càng tăng, cách nào đẩy ra, là Thánh Vương gia tôn quý, chỉ cần nhảy mũi cái là có đám người lo sốt vó, ăn mặc ngủ nghỉ đều có người lo cho, nàng cần gì phải quan tâm mấy chuyện kia của ?

      “A Noãn… Nàng thương nàng ta, thương ta….” Mộ Lương nâng mặt lên, ưu buồn cau mày.

      “Đừng quá đáng!” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn , cái gì thương với thương, tính chất nàng bình thường, đối với đồng tính hứng thú!

      “....” Mộ Lương thấy giọng điệu nàng tốt, mắt nhắm mở, liền che giấu chua sót hồi nãy mặt liền tươi cười, giọng điệu ra đầy cẩn thận, “A Noãn đừng tức giận, vừa rồi là do ta phân phải trái….”

      Hoa Khấp Tuyết hít sâu hơi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, biết bộ, nhưng vẫn đành lòng để tâm đến, khẽ thở dài, nàng liền chủ động nắm tay ….

      “Mộ Lương, ta đối với nàng ta chỉ đơn giản là sinh cảm giác thân thiết kỳ lạ!” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn .

      “ n.” Mộ Lương nhàng đáp, đầu cúi xuống, dưới đáy mắt chợt loé lên tia nguy hiểm, cảm giác thân thiết? Nếu giữ lại nha đầu này bên cạnh A Noãn tuyệt đối ảnh hưởng đến địa vị của ! thể lưu lại!

      “Mộ Lương, ta thích chàng hơn.” Hoa Khấp Tuyết nhéo nhéo tay , hơi nheo mắt, lời muốn nghe đều , còn muốn giả bộ cái gì nữa?

      “Ta biết ngay A Noãn rất thích ta mà…..” Mộ Lương ngẩng đầu lên, cười dịu dàng, “A Noãn, nàng chỉ thích mình ta phải ?”

      Xem đây gọi là được chút liền được voi đòi tiên! chính là như vậy! Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn , muốn thu tay lại, lại bị nắm chặt.

      “Có được hay ….” Mộ Lương khụt khịt mũi, lại muốn cúi đầu.

      “Được.”

      Hoa Khấp Tuyết lại thoả hiệp, đối mặt với Mộ Lương, nàng cho tới bây giờ luôn thoả hiệp nhiều lần.

      Đưa vòng tay ra ôm hông rắn chắc của , dán mặt vào ngực , “Mộ Lương, ta chỉ thích mình chàng.”

      m thanh rất trong trẻo, nghe vào trong tai làm cho lòng Mộ Lương như nở hoa, chợt ngẩng đầu, mừng rỡ nhìn Hoa Khấp Tuyết, tối tăm mặt đều bị quét sạch, cười tủm tỉm ôm nàng lên, ngay tại chỗ xoay hai vòng, mới để nàng xuống.

      “A Noãn, nàng là đại bảo bối của ta.”

      Hoa Khấp Tuyết nhíu mày nhìn , hừ lạnh, “Vui vẻ?”

      “ n.” mắt Mộ Lương sáng ngời khi thực được mưu, bảo bối nhà chỉ thích mình , sao có thể vui?

      “Vừa lòng ?” Hoa Khấp Tuyết tiếp tục hừ lạnh.

      “ n.” Mô Lương cười càng ngày càng sâu, vừa lòng rất vừa lòng, cực kỳ vừa lòng.

      diễn nữa?” Hoa Khấp Tuyết đẩy ra.

      Mộ Lương khẽ hừ, lại ôm chằm lấy nàng, cười đầy nghiệt, “Đó gọi là biểu lộ chân tình!”

      ?” Hoa Khấp Tuyết hừ , “ Mộ Lương, chàng có kỹ thuật diễn, nếu lên sàn diễn, sao thể kiếm được nhiều tiền?”

      “A Noãn yên tâm, ta cần làm người diễn tuồng, cũng có thể nuôi sống nàng!” Mộ Lương mập mờ nháy mắt, nhà của ta nhiều nhất chính là tiền, nàng cứ vui vẻ làm vợ ta, tất cả đều là của nàng!

      “Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết chớp chớp mắt.

      “Tiểu bảo bối! Ta đây!” Mộ Lương mỉm cười cuối đầu nhìn nàng, “Nàng muốn thưởng cho ta nụ hôn sao?”

      Hoa Khấp Tuyết giơ tay vỗ trán, tay khác xuất ra huyễn lực, Mộ Lương đột ngột bị đánh nên kịp ứng phó, cũng kịp phòng bị liền ngã xuống mặt đất.

      “A, A Noãn…….” Mộ Lương ngồi dưới đất, trong nhất thời quên cả đứng dậy, với vừa rồi phải rất tốt sao? như thế nào lại….

      “Cây nó cũng phải nhờ tầng da che chở, chàng là đại nam nhân mà sao da mặt dày biết xấu hổ như vậy!” Hoa Khấp Tuyết hung hăng trừng mắt.

      Mộ Lương nghe vậy, tao nhã đứng dậy, cười quỷ dị nhìn Hoa Khấp Tuyết, đôi môi hoàn mỹ mở ra.

      “A Noãn, muốn cưới được vợ, để ý mặt mũi, là vô dụng…….”
      Last edited: 16/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17 Ngự trù? Nàng hết hy vọng!

      Editor: thao1504


      Lúc Lưu Nguyệt đến nhà ăn, Hoa Khấp Tuyết ngồi ung dung uống trà, thấy nàng đến, gật đầu với nàng, ý bảo nàng ngồi kế bên mình.

      cần, cần, ta là hạ nhân, thể cùng chủ tử ngồi chung chỗ.” Lưu Nguyệt xua tay, đến đứng cạnh Hoa Khấp Tuyết.

      “Ngồi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, nàng cũng cảm thấy mình và người khác có gì khác nhau.

      Lưu Nguyệt thấy nàng tức giận, vội vàng ngồi xuống, “Tiểu thư xin đường tức giận, ta liền ngồi xuống!”

      “Ngươi phải hạ nhân.” Hoa Khấp Tuyết uống ngụm trà, thản nhiên nhìn nàng.

      Chỉ câu nhàng, làm cho Lưu Nguyệt hốc mắt đỏ lên, trong lòng liền bị nàng bắt làm tù binh, chưa có từng có người chủ tử nào đối xử nàng như vậy, tiểu thư tuy lạnh lùng như băng, nhưng đối với nàng, là tâm! Nàng đời này sống là người của nàng, chết làm quỷ cũng của nàng!

      Hoa Khấp Tuyết biết, câu của nàng liền làm cho người nguyện trung thành, nàng cũng biết, hôm nay chỉ vì hành động của nàng, lại lam cho con đường phía sau của mình, càng ngày càng thuận lợi.

      Mộ Lương thay quần áo tiến vào, liền thấy Lưu Nguyệt khóc sướt mướt, bộ dáng cảm động muốn chết, tức giận liếc nàng cái, sau đó mỉm cười đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.

      “A Noãn, Uống trà à?”

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn , chỉ cần nhìn qua mọi người đều biết nàng uống trà.

      Mộ Lương thấy nàng phản ứng, cũng tức giận, theo thói quen ngồi bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay bé của nàng, “Cơm trưa nhanh làm xong, A Noãn đói bụng rồi phải ,”

      “ n.” Hoa Khấp Tuyết giọng đáp, nhìn Lưu Nguyệt cái.

      Lưu Nguyệt thông minh hiểu ý nhanh chóng trót cho Mộ Lương ly trà, cung kính đưa đến trước mặt , “Vương gia, mời uống trà.”

      Mộ Lương nhíu mày, phản ứng rất nhanh, điểm này cũng được.

      “A Noãn….” Mộ Lương nhéo nhéo tay Hoa Khấp Tuyết, trà này do nàng phân phó tiểu nha đầu kia rót, đều này làm cho cảm thấy rất vui vẻ.

      “Uống trà , chàng chắc khát rồi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn .

      “Tốt! Tốt!” Mộ Lương cười liền uống ngụm trà, ánh mắt rời Hoa Khấp Tuyết, nghĩ tới bị sặc, liền ngừng ho khan.

      Hoa Khấp Tuyết hoàn toàn hết chỗ , nhiều người, nuốt nước miếng cũng bị sặc, buông khăn trong tay ra, nhàng vỗ lung cho , thấy ho lợi hại, hơi hơi nhíu mày, “Về sau cẩn thận chút.”

      “Ngoài ý muốn.” Mộ Lương bị sặc nước, thấy mất mặt, mặc dù được giai nhân quan tâm, nhưng cũng rất xấu hổ, giơ tay lên miệng ho hai cái, che dấu xấu hổ.

      Lưu Nguyệt ở bên nhìn, nhịn được che miệng cười khẽ, nàng có ngốc cũng nhìn ra Vương gia cùng tiểu thư quan hệ ra sao, nàng nghe Thánh vương gia là tôn quý nhất, tao nhã nhất, lại nghĩ tới ở trước mặt tiểu thư khác gì nam tử bình thường, đây chỉ sợ là thực động tâm.

      Mắt nhìn tiểu thư, thầm chúc phúc cho nàng, bất qua bộ dáng của Vương gia rất “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”, nàng thay tiểu thư nhìn kỹ, nếu nữ nhân nào có tâm tư đúng đắn, Lưu Nguyệt nàng là người đầu tiên đứng ra đánh nàng!

      Hoa Khấp Tuyết dĩ nhiên biết suy nghĩ bá đạo của Lưu Nguyệt, giúp Mộ Lương thuận khí, xong liền nhàn nhạt nhìn , rồi rút tay về.

      “Vương gia, Tuyết nương, bữa ăn trưa chuẩn bị xong.”

      Cảnh Duệ phe phẩy quạt vào, khách khí tìm chỗ ngồi xuống, tuy là thuộc hạ của Vương gia, nhưng Vương gia có quan niệm về đẳng cấp, nên rất tự do tự tại.

      “ n.” Mộ Lương gật đầu, dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết, “A Noãn, ngồi bên cạnh ta.”

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu, liền ngồi xuống kế bên Mộ Lương, vẫy tay với Lưu Nguyệt, “Lưu Nguyệt, lại đây.”

      Lưu Nguyệt mỉm cười nghe lời lại, ngồi xuống vốn định ngồi bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, nhưng bị ánh mắt Mộ Lương làm nàng lạnh cả lưng, vì thế ngoan ngoãn ngồi cách ra hai ghế.

      Cảnh Duệ ngạc nhiên nhìn Lưu Nguyệt, tiểu nương này như thế nào, nhanh như vậy thu phục được Tuyết nương rồi?

      Lưu Nguyệt cảm nhận ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Duệ nhìn mình, chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại, nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua nương à!

      Cảnh Duệ nhíu mày, nương này, mới đây có bản lĩnh, lá gan cũng to ra, trong mắt lên tia hứng thú, ngay chính cũng phát ra.

      Hoa Khấp Tuyết chú ý đến động tịnh của Lưu Nguyệt bên kia, nhìn hai người đấu với nhau, mắt chợt sáng, Cảnh Duệ khi dễ Lưu Nguyệt, liền yên tâm.

      “A Noãn, người nàng chú ý nên là ta!” Mộ Lương giọng , mặt đầy ghen tức.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , trong lòng đột nhiên có suy nghĩ muốn bóp chết ! Trong người phải là máu, là bình dấm chua!

      Đầu bếp làm tốt bữa trưa, bọn hạ nhân từng người bưng lên, đồ ăn tinh xảo ngon miệng, làm cho người ta động lòng.

      Cảnh Duê luôn là người kén chọn, ở vương phù cùng trong cung bôn ba nửa ngày, cũng đói bụng đến dán lưng vào ngực, liền cầm đũa lên ăn, cũng hề khách khí.

      “Tiểu thư, dùng bữa.” Lưu Nguyệt dùng đũa gắp thức ăn vào chén Hoa Khấp Tuyết, nhưng khoản cách của hai người qua xa, nên hậm hực thu tay về, nhưng cũng quên nhắc nàng dùng bữa.

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu, ý bảo chính nàng ta nên ăn , đừng để ý đến nàng.

      Mộ Lương lạnh lưng liếc Lưu Nguyệt, gắp miếng tôm, lấy tay lột ra, sau khi lột xong đưa trước miệng Hoa Khấp Tuyết, dịu dàng cười, “A Noãn, há miệng.”

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu, chậm rãi mở miệng.

      Mộ Lương híp mắt cười đưa miếng tôm vào miệng nàng, đút xong liền lột con tôm tiếp theo.

      Người làm bốn phía thấy vậy, con ngươi đều muốn rớt xuống, tình huống này là như thế nào! Vương gia tôn quý của bọn họ lại phục vụ người khác, còn là nữ nhân nhìn rất bình thường!

      Cảnh Duệ thấy vậy, liền sững sờ, cơm trong miệng cũng rớt ra ngoài, Vương gia mặc dù để ý đến địa vị, nhưng nhiều năm như vậy chuyện gì cũng có người khác phục vụ cho, huống chi là phục vụ người khác!

      ghê tởm!” Lưu Nguyệt thấy Vương gia đối xử tốt với tiểu thư như vậy, trong lòng rất vui vẻ, quay qua liền thấy cơm trong Cảnh Duệ rớt ra ngoài, ghét bỏ nhíu mày.

      “Câm miệng!” Cảnh Duệ lấy lại tinh thần, lau cơm dính miệng, có chút xấu hổ, oán hận trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Lưu Nguyệt lè lưỡi, tiếp tục ăn.

      “Thế nào?” Mộ Lương cũng chú ý đến tình huống xung quanh mình, chuyên tâm vào việc lột tôm, ngước mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết, thấy nàng nhíu mày, liền dừng động tác.

      “Khó ăn.” Hoa Khấp Tuyết nuốt thức ăn trong miệng xuống, nàng đối với “Ngự trù” này cho hai chữ là hết hy vọng.

      “Khó ăn?” Mộ Lương nhíu mày, liền cầm miếng tôm cầm đưa vào miệng mình, thường thương, nhịn được bĩu môi, đúng là thể so sánh được với tay nghề của A Noãn.
      “Khẩu vị của tiểu tử Mộ Lê kia tin tưởng được.”

      Hoàng đế Mộ quốc bọn họ nổi tiếng kén ăn, ngự trù đầu bếp chuyên của tự nhiên kém cỏi, mùi vị tôm này, cũng tệ lắm mà?

      Kỳ quái nhìn qua Hoa Khấp Tuyết, Cảnh Duệ yếu ớt nghĩ, miệng của nương này, thể so với Hoàng đế còn kén chọn thôi…..

      “Khụ, khụ, Vương gia, Hoàng Thượng rất là kén chọn trong ăn uống.” Cảnh Duệ nhịn được giúp Mộ Lê, cũng chính là hoàng đế đương triều giải thích chút.

      “Hừ! ăn có lợi ích gì, nhìn thấy A Noãn thích sao?” Mộ Lương lạnh nhạt , lau miệng cho Hoa Khấp Tuyết, “A Noãn, đói bụng , nếu đói ăn khô bò đỡ chút , ta tìm đầu bếp khác cho nàng.”

      cần.” Hoa Khấp Tuyết giọng cự tuyệt, “Ta tự mình nấu.” thanh rất , chỉ đủ hai người họ nghe được.

      “Như vậy phải mệt sao?” Mộ Lương có chút đồng ý, bảo bối nhà đến đây, làm sao có thể để cho nàng mệt mỏi chứ?

      có gì.” Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, “Ta chỉ nấu cho hai người ăn.”

      Mộ Lương vừa nghe thấy, liền đấu tranh lý trí, cuối cùng cười tươi, mặt toả sáng, A Noãn muốn xuống bếp nấu ăn a…. được ăn thức ăn ngon!

      Cảnh Duệ biết họ gì, chỉ nhìn thấy Vương gia mặt cười ngây ngô, nhịn được chà chà tay, Vương gia, ngài có biết tại ngài cười như vậy…. đáng khinh!
      Last edited: 16/9/16
      linhdiep17, Halong-ngoc, BaoYu4 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 18: MỘ LÊ

      Editor: Mộc Du


      Hoa Khóc Tuyết muốn đứng dậy, bỗng nhiên thấy bóng dáng màu vàng từ ngoài cửa vọt vào.

      "Hoàng thúc! Người trả đầu bếp lại cho ta!" Người đến là tiểu thiếu niên cỡ 15- 16 tuổi, ngũ quan tuấn mỹ , mặt có chút non nớt nhưng lại thản nhiên toát ra khí thế vương giả uy nghiêm, người thân long bào hoàng sắc thân phận của —— hoàng đế đương triều, Mộ Lê.

      "Hoàng thượng, người trầm ổn rồi." Cảnh Duệ lau miệng, nhíu mày nhìn , biết nếu hoàng thượng biết được đầu bếp của mình bị Vương Gia cướp , nhất định chạy tới cửa đòi lại, nhưng làm sao biết được, đầu bếp mà xem như vật báu lại bị Tuyết nương chê!

      "Trầm ổn cái gì mà trẩm ổn hả! Mạng của ta đều bị hoàng thúc cướp rồi!" Mộ Lê nhăn mặt, quệt mồm trừng Cảnh Duệ, nhìn cười đến là đáng đánh đòn, cẩn thận ta chém đầu ngươi!

      "Phốc!" ăn canh ở bên Lưu Nguyệt liền phun ngụm canh ra ngoài, cái gì mà sinh mạng. . . . Nhưng nghĩ tới là hoàng thượng, mặt lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, thanh mang theo lo sợ khẩn cầu: "Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ phải cố ý."

      Mộ Lê đói bụng, đâu có còn thời gian rỗi rãnh để ý tới tiểu nha đầu như nàng, mở miệng nghĩ muốn kêu nàng đứng lên, lại nghĩ rằng bị thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đoạt trước.

      "Lưu Nguyệt là người của ta, cần phải quỳ xuống đối với người khác."

      Hoa Khóc Tuyết uống ngụm trà rồi súc súc miệng, bàn tay trắng nõn nâng lên, đỡ nàng từ mặt đất đứng dậy.

      Lưu Nguyệt cảm động nhìn tiểu thư nhà mình, tiểu thư tốt, vì mình mà tiểu thư dám đối nghịch với hoàng thượng, nhưng rồi lại nhịn được mà lo lắng, như vậy có thể hại tiểu thư hay đây?

      Vừa nghe lời này Mộ Lê liền nổi giận, là Hoàng đế, người khác quỳ trước thế nào? Lập tức híp mắt nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết, nhìn thấy nàng ngồi ở bên cạnh hoàng thúc, chỉ chú ý đến thân bạch y của Hoa Khóc Tuyết, hừ lạnh.

      "Này, ngươi làm sao dám chuyện như thế! Trẫm là Hoàng đế!"

      Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn , tuổi tuy còn nhưng dáng vẻ lại kiêu ngạo, hung hăng càn quấy, quả nhiên là đứa cháu tốt của Mộ Lương, cùng đức hạnh!



      Bản tính Hoa Khóc Tuyết vốn là lạnh lùng, hơn nữa quanh năm sống ở núi nên khí chất toàn thân dường như cũng thanh lạnh như tuyết trắng, bình thường chính là lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lúc này lại thực lạnh lẽo, so với Hàn Trì là giống nhau.
      Mộ Lê bị nàng nhìn đến xương cốt cũng rét lạnh rồi, nhưng là hoàng giả uy nghiêm, nên phải chống đỡ áp lực đối diện với Hoa Khóc Tuyết, chỉ là trán toát ra mồ hôi lạnh.

      Hoa Khóc Tuyết thấy vậy, hừ tiếng, hàn ý trong mắt tăng lên, dần dần Mộ Lê có chút kiên trì nổi, mà khí xung quanh cũng ngưng kết đến đóng băng.

      Cảnh Duệ nhịn được xoa xoa cánh tay, bội phục nhìn Hoa Khóc Tuyết, đối với tên tiểu hoàng đế này cũng có chút bội phục, đổi lại là đoán chừng chống đỡ được lâu như vậy.

      Lưu Nguyệt lại có chuyện gì, phải nàng cường đại, mà là thần kinh của nàng vững vàng, nàng trực tiếp nhìn đến ánh mắt của tiểu thư, thể , như vậy sống được lâu hơn.

      Mộ Lương cười nhạt nhìn Mộ Lê, trong mắt lên tán thưởng, tiểu tử này tệ, rèn luyện mấy năm khí thế càng ngày càng mạnh, ánh mắt A Noãn tỏa ra hàn ý đến cũng có điểm chống đỡ được, tiểu tử này và nàng đối diện với nhau lâu như vậy còn chưa có ngã xuống, cũng xem như tệ.

      Thấy càng ngày càng chật vật, lúc này mới khẽ cười ôm lấy Hoa Khóc Tuyết, dịu dàng nhìn nàng : "A Noãn, là cháu của ta, nàng đừng dọa sợ."

      Hoa Khóc Tuyết thu hồi tầm mắt, thản nhiên liếc mắt qua nhìn cái, gật đầu.

      "Mộ Lê, làm người đừng tự cho mình là đúng rồi trở nên kiêu ngạo, vẫn có người ngươi thể trêu vào, ngươi phải học được cách khiêm tốn, biết ?" Mộ Lương nắm bàn tay bé của Hoa Khóc Tuyết, cười có chút tà khí.

      có ánh mắt áp lực của Hoa Khóc Tuyết, Mộ Lê liền thở phào nhõm, nghe thấy tiếng của hoàng thúc, lúc này mới giương mắt nhìn về phía , thấy ôm lấy nữ nhân kia, có chút kinh ngạc.

      "Hoàng thúc, nàng là ai?" Oa! hoàng thúc gần nữ sắc của lại ôm nữ nhân! Chuyện vừa rồi Mộ Lê quên mất còn mảnh, bây giờ trong mắt chỉ có chuyện này, ánh mắt toát ra tia sáng.

      Cảnh Duệ thầm mà lắc đầu, hoàng đế này ở phương diện nào đó cùng Lưu Nguyệt khác thường là giống nhau.

      "Hoa Khóc Tuyết." Mộ Lương ngoắc ngoắc môi, trong mắt xẹt qua đắc ý.


      "Là hoàng thẩm?" Mộ Lê suy nghĩ chút, vỗ mạnh đầu kích động đến kêu to ra tiếng, cái bộ dạng kinh ngạc đó, giống như dáng vẻ của hoàng đế!

      Chỉ là cũng khó trách kích động "Hoa Khóc Tuyết" này thế nhưng là người mà hoàng thúc thường xuyên nhắc ở bên tai nha, hôm nay gặp mặt, mặc dù bề ngoài xấu xí, nhưng mới vừa rồi lại ra đòn phủ đầu với đủ chứng minh này tầm thường!

      "Ừ." đợi Hoa Khóc Tuyết phản bác, Mộ Lương cười híp mắt đồng ý, "Hoàng thẩm" cách xưng hô này từ trong miệng Mộ Lê ra, nghe rất xuôi tai!

      Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn cái, cũng tính toán ngay tại chỗ làm cho khó chịu nhưng mà trong lòng thầm ghi cho khoản nợ, giữ lại về sau từ từ tính.

      "Ha ha, hoàng thúc giành lấy đầu bếp của ta, chính là vì nấu cơm cho hoàng thẩm !" Mộ Lê cười tủm tỉm tiến tới bên cạnh Mộ Lương.

      "Ừ." Mộ Lương gật đầu cái xong liền : "Nhưng lát nữa ngươi có thể dẫn rồi."


      "Cái gì?" Mộ Lê bất khả tư nghị giọng hô lên: "Hoàng thúc người đổi tính, biết thông cảm cho ta, biết ta rời khỏi liền sống nổi nữa? có thức ăn ngon miệng, có thức ăn ngon miệng, cảm giác kia đúng là sống bằng chết..."

      Trong mắt Mộ Lê toát ra ưu thương, gắp lên đũa rau xanh bỏ vào trong miệng, ánh sáng mặt tái , sau đó nuốt xuống miệng, giọng cảm khái: "Mỹ vị!"

      Mộ Lương hơi híp mắt lại : "Cảnh Duệ, ném ra ngoài."

      "Dạ, khụ khụ." Cảnh Duệ lúng túng ho khan tiếng, cũng tính đứng dậy, biết Vương Gia phải muốn ném hoàng thượng , chuyện như vậy phải là lần đầu tiên.

      "Thùng cơm." Hoa Khóc Tuyết lành lạnh nhìn Mộ Lê liếc mắt cái.

      Mộ Lương vừa nghe, khỏi bật cười, tán thưởng hướng nhìn Hoa Khóc Tuyết lập lại: "Thùng cơm!" Cái từ này mà dùng là hình tượng!

      Mộ Lê vốn đắm chìm trong thế giới mỹ thực của , chợt nghe hai chữ "Thùng cơm" này còn chưa có tỉnh hồn lại, sững sờ chỉ chỉ chính mình hỏi: "Ta?"

      ". . . . . ." Hoa Khóc Tuyết im lặng, trong mắt giấu khinh bỉ.

      Mộ Lê nổi giận rồi, vọt đứng lên, nhìn chằm chằm Hoa Khóc Tuyết : "Hoàng thẩm, lời này nhưng là thể như vậy! Dân Dĩ Thực Vi Thiên, ta thích ăn thế nào?"

      "Thưởng thức quá thấp." Hoa Khóc Tuyết dứt khoát nhắm mắt lại, chẳng thèm nhìn tên tiểu tử xù lông này, mặc dù người có khí thế vương giả nhưng là còn quá non, quá nóng nảy rồi.

      "Cái gì?" Mộ Lê trừng lớn mắt, đôi mắt phượng bị trừng thành mắt hạnh hứng thú hỏi lại: "Ta thưởng thức quá thấp? Ăn, mặc của ta mặc dù phải thứ quý nhất nhưng đều là ưu nhã nhất!"

      " Nhưng hoàng thượng, tay nghề của người đầu bếp bảo bối kia, bị người chê. . . . . ." Cảnh Duệ sâu kín câu như vậy, khuôn mặt hài hước, ràng là bộ dạng muốn xem kịch vui.

      Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Duệ liếc mắt cái, đây phải là cố ý tìm phiền toái đến cho tiểu thư sao?

      Cảnh Duệ nhận thấy tầm mắt của nàng, nhíu mày nhìn lại nàng, nếu tiểu thư nhà các ngươi muốn đến hoàng đế cũng đấu lại đâu, nếu như thế nào lại cùng Vương Gia ở chung chỗ?

      Lưu Nguyệt làm sao mà biết nhưng hiểu được ý tứ của , liền tức giận cực kỳ cũng rãnh phản ứng lại , chỉ lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình.


      "Cái gì?" Mộ Lê bên kia rốt cuộc phản ứng lại, hung hăng vỗ bàn quát: "Ai dám ghét bỏ, đầu lưỡi của có mùi vị phải ?"

      "Đầu lưỡi A noãn rất bình thường, Mộ Lê, ngươi biết thưởng thức." Mộ Lương híp mắt, lành lạnh nhìn , vui khi nghe người khác nửa điểm phải về A noãn nhà .

      "Là đầu lưỡi có vấn đề! Đừng để cho ta nhìn thấy , bằng ta thế nào cũng phải đánh tới răng rơi đầy đất!" Mộ Lê bình thường là kính sợ người hoàng thúc này, chuyện với cũng dám lớn tiếng, nhưng vừa đụng phải cái gì có liên quan đến thức ăn, kiêu căng nóng nảy lên.

      Ánh mắt Mộ Lương trở nên nguy hiểm, trong con ngươi thâm thúy lộ ra ý lạnh, Mộ Lê rụt cổ lại, khí diễm toàn bộ tiêu tán, theo bản năng nuốt nước miếng, hoàng thúc làm sao lại tức giận, hình như gì. . .

      Nhưng lại cam lòng đầu bếp quý giá nhất của mình bị người khi dễ, càng chịu phục phẩm vị của mình bị người chất vấn, Mộ Lê vẫn là nhịn được yếu ớt hỏi câu: "Cái đó, hoàng thúc, ai là A Noãn?"

      "Ta."

      Mộ Lương hừ lạnh tiếng, lười phản ứng lại , lại nghe thấy bên cạnh nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chậm rãi mở ra.
      Last edited: 16/9/16
      linhdiep17, Halong-ngoc, BaoYu4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :