1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆, 067: Hôn 【 thủ đả VIP】
      Editor: thao1504


      Sau khi Hoa Khấp Tuyết tỉnh lại, sững sờ nửa ngày, vẻ mặt khó hiểu nhìn nam nhân ôm mình trước mắt, có chút tức giận, ngày hôm qua ràng là nàng phản kháng kia mà, tại sao cuối cùng lại bị quyến rũ luôn rồi, chỉ là thời điểm nam nhân này ngủ đúng là nhìn rất đẹp, lông mi dài và đen che đôi mắt, môi mỏng ửng hồng, khẽ cong lên, khóe miệng vẫn còn nụ cười thỏa mãn, có chút mang theo tính hồn nhiên của trẻ con.

      "Có vừa lòng?" Mộ Lương đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt đầy trêu chọc nhìn thẳng vào hai mắt của Hoa Khấp Tuyết nhìn mình chằm chằm.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy hai mắt đầy trêu chọc của , mặt nhất thời trở nên đỏ rực, cúi đầu xuống, lại nhìn thấy cả người trần truồng, mặt lại càng đỏ hơn, ánh mắt cũng biết nên để ở đâu.

      "Cũng phải là lần đầu tiên, vậy mà còn xấu hổ sao?" Mộ Lương khẽ cười thu hết phản ứng đáng của nàng vào trong đáy mắt.

      "Chàng cho rằng người nào cũng đều giống như chàng sao?" Hoa Khấp Tuyết trừng , muốn đứng dậy, lại phát người mình cũng mặc gì, hô tiếng lại chui vào chăn.

      Mộ Lương thấy vậy, hai mắt liền tối sầm , ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.

      "Thu ánh mắt kia của chàng lại!" mặt Hoa Khấp Tuyết trầm xuống, ánh mắt của là đại biểu cái gì nàng biết.

      "Chớ lộn xộn, ta sợ ta nhẫn nhịn được." Mộ Lương đột nhiên ôm lấy nàng chặt, thở hồng hộc, đè lửa nóng trong cơ thể xuống, thở ra hơi, lúc sau mới buông thân thể mềm nhũng của nàng ra, chậm rãi đứng dậy.

      Cả thân thể hề che đậy ra trước mặt Hoa Khấp Tuyết, làm cho mặt nàng đỏ thêm trận tim đập nhanh hơn.

      Mộ Lương thấy vậy, thiếu chút nữa nhịn được lần nữa ôm lấy nàng mà ăn lần nữa, nhưng biết tại nàng chịu nổi chuyện quá nhiều nhiệt tình, khẽ thở ra hơi, thu hồi ánh mắt nhìn khuôn mặt của nàng lại, giơ tay lên lấy cái áo khoác, nhanh chóng mặc vào.

      Sau đó lại bế Hoa Khấp Tuyết từ trong chăn ra ngoài, khoác lên cho nàng cái áo ngủ.

      "Mặc tạm cái này, lát nữa Trạch Lương đưa bộ đồ mặc phải mặc vào buổi tối mừng sinh thành của Mộ Lê cho nàng mặc thử." Mộ lê mặc đồ lại cho nàng kỹ lưỡng, hài lòng nhìn ở áo khoác bằng tơ màu tím làm tôn lên dáng người xinh đẹp của nàng, ít chút thoát trần, lại thêm phần quý khí, cũng tăng thêm phần lười biếng.

      Hoa Khấp Tuyết kéo kéo áo khoác người mình so với mình lớn hơn mình rất nhiều, lạnh nhạt nhìn cái, có chút quen màu sắc này, mặc dù luôn nhìn Mộ Lương mặc, nhưng mà nàng là lần đầu tiên chính mình mặc màu này trừ quần áo màu trắng ra.

      "Cảm thấy quen?" Mộ Lương nhíu mày, nhìn thấy được là nàng được tự nhiên.

      "Có chút." Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt .

      "Vậy sau này ta mặc đồ màu trắng." Mộ Lương mấp máy môi, cười híp mắt .

      "Tại sao?" Hoa Khấp Tuyết có chút kỳ quái, chỉ cảm thấy màu tím này mới thích hợp cho nhất, ung dung tôn quý.

      "Ta muốn cùng A Noãn mặc cùng màu. . . . . ." Mộ Lương khẽ ngắt mũi của nàng, cái này còn phải hỏi sao?

      Trong lòng Hoa Khấp Tuyết rất ấm áp, bờ môi liền lên nụ cười nhàn nhạt, " ra đây cũng phải là thói quen khó đổi lắm . . . . ." Lời còn chưa hết, liền rơi vào vòng ngực nóng hổi.

      "A Noãn, nàng đúng là bảo bối của ta!" Lòng Mộ Lương tràn đầy vui sướng, hận thể khảm nàng vào trong xương tủy của mình.

      Hoa Khấp Tuyết mới nghe được hai từ "Bảo bối" này, sắc mặt liền cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn rất lạnh lùng.

      "Sao vậy?" Mộ Lương khó hiểu nhìn nàng, gì sai sao? Sao A Noãn tại sao nhìn như vậy.

      "Mộ Lương, cho phép chàng giam cầm huyễn lực của ta nữa!" Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng mà , ngày hôm qua vị "Gia" này trong miệng luôn làm cho "Bảo bối" vui sướng, hành động cũng rất đáng xấu hổ.

      "Ta đây cũng là vì chứng mình lời của nàng, để cho nàng xem xem ta có phải biến thái hay ." khuôn mặt Mộ Lương thay đổi liên tục, cuối cùng cũng nguy hiểm nheo lại mắt, nương này còn dám , bị là biến thái như vậy có thể bực tức sao.

      Hoa Khấp Tuyết nổi đóa, hừ lạnh tiếng, đẩy ra xuống giường, nhưng mà cả người chỗ nào cũng bủn rủn nên làm cho nàng thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất.

      "Chàng về sau tiết chế chút lại cho ta!" Hoa Khấp Tuyết xấu hổ hồi, tay nàng liền hung hăng đánh lên quyền ở ngực, mặc dù có huyễn lực, nhưng sức lực kia cũng làm cho Mộ Lương phải khụ khụ hai tiếng.

      "Xem ra ta phải chuẩn bị nhiều thuốc hoạt huyết, về sau mỗi lần hoan ái xong thế nào cũng bị đánh." Mộ Lương xoa lồng ngực của mình, tay khác lại vững vàng ôm Hoa Khấp Tuyết, trong miệng mặc dù oán trách, nhưng đáy mắt lại đầy cưng chiều.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc cái, hỏa khí hạ chút.

      "Vương Gia, y phục của ngài và vương phi đưa tới." thanh từ ngoài cửa sổ truyền đến, chỉ thấy cửa sổ vừa mở ra lập tức đóng lại, song song đó liền có hai cái hộp bay vào.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, mỗi người nhận lấy cái cái hộp.

      "Đây là của chàng mà." Hoa Khấp Tuyết mở hộp ra đầu tiên, nhìn bên trong là bộ y phục màu tím, cho là của mình, nhưng cầm ra ngoài nhìn chút, thấy kích cỡ lớn hơn rất nhiều.

      Mộ Lương nhíu mày, lấy y phục trong hộp của mình ra, nhìn y phục trong tay Hoa Khấp Tuyết chút, "Cái Ta cầm mói đúng là của nàng."

      "Có phải lầm hay ?" Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, trong tay nàng là y phục Mộ Lương, tại sao áo bên trong là màu tím, áo khoác là xen lẫn màu vàng kim với hoa văn hình mây bên ngoài?

      Ánh mắt Mộ Lương chợt lóe, nhìn trong tay mình cái áo bên trong màu vàng kim thêu hoa văn hình mây màu trắng cùng với áo khoác ngoài màu tím, sáng tỏ liền cười.

      "Trạch Lương nghĩ rất là chu đáo." Mộ Lương đứng dậy, mở y phục trong tay ra, tay khẽ ngoắc người đối diện ngồi giường.

      Hoa Khấp Tuyết híp mắt, cho là gọi sủng vật hay gì vậy?

      "A Noãn, tới thử ." Mộ Lương đưa tay lấy y phục của trong tay nàng ra, đưa tay kéo nàng lên.

      "Chậm chút!" Hoa Khấp Tuyết gầm , bởi vì động tác quá lớn, thiếu chút nữa làm cho áo ngủ rớt xuống, trừng mắt liếc cái.

      Mộ Lương tà khí cười tiếng, sau đó đưa tay cởi áo ngủ của nàng ra, nhìn những vết đỏ da thịt nàng, ánh mắt liền tối sầm.

      Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết liền cứng đờ, cho nhìn bao lâu, nhanh chóng cầm y phục trong tay của , mặc vào người mình, xoay người sang chỗ khác tay mình bắt đầu cài nút áo, để cho Mộ Lương nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

      Mộ Lương thở ra hơi, lần nữa đè xuống ngọn lửa dấy lên, yên lặng nhìn bóng lưng nàng hồi lâu, mới cầm y phục giường lên, liền ở tại chỗ thay đồ .
      Halong-ngocthuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      67.2
      editor: thao1504

      ( xin lỗi cả nhà... mấy nay mình số chuyện buồn cần giải quyết nên chậm trễ... xin cả nhà thông cảm

      Mất gần nửa ngày sau, Hoa Khấp Tuyết mới miễn cưỡng được coi là mặc xong y phục này, hít vào hơi sâu, có chút khẩn trương xoay người lại, biết Mộ Lương có cảm thấy nàng đẹp hay .

      Nhưng khi nàng nhìn thấy toàn thân quần áo màu trắng của Mộ Lương khuôn mặt nhắn trong trẻo lạnh lùng lại bắt đầu kinh ngạc.

      Y phục bên trong màu tím cả thân áo dính sát vào người còn chỗ xương quai xanh của , khó khăn lắm mới che lại được đóa tử liên mê hoặc lòng người, áo bào màu trắng bên thêu màu hoa văn hình mây bay màu vàng kim , phiêu dật như tiên, lại mất hơi thở tôn quý, so với thường ngày mất chút nghiệt, lúc này càng có thể dung hòa giữ hai dáng vẻ Ma Mỵ cùng dáng vẻ thoát trần hợp lại cùng chỗ, huống chi môi còn chứa đựng vẻ dịu dàng cùng với nụ cười hơi lười biếng.

      Mà ở lúc Hoa Khấp Tuyết xoay người, ánh mắt dịu dàng của Mộ Lương, cũng lên tia kinh ngạc.

      Cổ ngọc thon dài , áo trắng bên trong làm tôn lên vẻ kiều diễm của xương quai xanh trắng nõn, mảnh mai nắm đầy bàn tay, áo màu tím phủ cả thân người, làm cho vẻ đẹp đẽ từ trong thân người thể cực kỳ nét ra ngoài, môi đỏ mọng khẽ mím lại, hai mắt khẽ buông xuống, mang theo chút khẩn trương, để cho khuôn mặt lạnh lùng của nàng xen lẫn với vẻ đẹp của thiếu nữ trẻ trung, lại còn mang theo loại khí chất của nữ nhân thành thục kiều mỵ, càng thêm mê người.

      " cho phép mặc." sau khi Mộ Lương ngạc nhiên, gương mặt tuấn tú lập tức xụ xuống, tiến lên ôm nữ nhân còn ngẩn người vào trong ngực, liền bắt đầu cởi y phục của nàng ra.

      "Khó coi lắm sao?" Trong lòng Hoa Khấp Tuyết căng thẳng, kéo tay của , trong mắt toát ra tia khổ sở.

      Mộ Lương thấy vậy, sắc mặt liền hòa hoãn, khe khẽ thở dài hơi, nâng cằm của nàng lên, nhìn thẳng vào hai mắt đầy ảm đạm của nàng, bất mãn chu mỏ, " phải là nhìn đẹp, mà là rất đẹp." Cho nên muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp này của nàng.

      Hoa Khấp Tuyết sững sờ, hiểu ý tứ của , hai tai khẽ ửng hồng, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của , khóe miệng giật giật, "Chính chàng cũng vậy đấy thôi?" Tay nghề của Trạch Lương đúng là quá tốt.

      "Ta muốn khóa nàng lại, như vậy vẻ đẹp của nàng chỉ có mình ta có thể nhìn thấy" Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, bất đắc dĩ thở dài.

      Hai mắt Hoa Khấp Tuyết lên ý cười, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực, "Chàng sợ ta bị cướp ?"

      "Hừ, ai dám? Cứ mặc cái này , ai dám giành, ta giết người đó!" Mộ Lương bá đạo hừ lạnh, dừng lại động tác cởi y phục nàng lại, rất nhanh chóng chỉnh lại y phục cho nàng.

      Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, nhịn được oán thầm, nam nhân này trở mặt là nhanh, mới vừa rồi còn cho mình mặc, giờ lại lại thay đổi quyết định, coi mình là búp bê vải, mò mẫm loay hoay cái gì đấy.

      "Vương Gia, y phục lớn như thế nào?" giọng Trạch Lương từ bên ngoài truyền đến, giọng truyền đến chứa theo tia tự tin trong đó.

      "Rất vừa." Mộ Lương hừ tiếng, cầm Khiêu Hồng bàn lên, vẩy vẩy nó vài cái, làm cho nó biến thành có cây trâm có hình dáng cao quý khó ai có thể làm ra được, đỡ Hoa Khấp Tuyết ngồi ở trước gương trang điểm, vừa cười nhạt vừa búi tóc cho nàng kiểu đơn giản lại ưu nhã, sau đó tay lại lấy ra huyết ngọc giống như Khiêu Hồng cắm lên mái tóc nàng, làm cho nàng tăng thêm mấy phần quyến rũ.

      "A Noãn, còn trang điểm gì nữa ?" Mộ Lương đưa tay xuống lấy hộp phấn bàn.

      " cần." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn mình trong gương, nhìn hợp phấn có chút chán ghét, loại mùi thơm này, nàng rất thích.

      Mộ Lương cưng chiều vuốt vuốt đầu của nàng, cúi đầu hít hơi dài ở mái tóc nàng, thở dài , "Cũng tốt, mùi thơm tự nhiên cơ thể A Noãn ta thích nhất."

      Hoa Khấp Tuyết ho khan hai tiếng, lạnh lùng liếc cái, chậm rãi đứng dậy, nhìn tóc của có chút rối loạn, trong nội tâm liền khẽ động, "Mộ Lương, ta giúp chàng chải đầu nha."

      Mộ Lương nghe vậy, sững người ở tại chỗ, a, A Noãn muốn giúp chải đầu?

      Hoa Khấp Tuyết mím môi, đáy mắt thoáng lên ý cười, cũng chỉ là chải đầu, cần gì phải kinh ngạc như vậy chứ? Cũng nhiều lời rồi, liền ấn ngồi xuống ghế, tỉ mỉ nhìn tóc của .

      Mười ngón tay linh hoạt chải tóc cho , sau đó lấy cây trâm bằng bạch ngọc cài lên cho , hài lòng mỉm cười, khó khăn lắm, chuyện đơn giản này nàng vẫn biết làm, dù sao cũng nhìn Mộ Lương buộc tóc cho mình, nên liền học chút.

      "A Noãn có phải nàng từng chải đầu cho người khác? Nhìn động tác rất nhuần nhuyễn nha." nhìn mặt Mộ Lương rất tệ, giọng điệu chuyện cũng chứa theo mùi vị đúng lắm.

      "Chàng nghĩ nhiều quá." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nam nhân biết điều trong gương, đây là lần đầu tiên nàng tự mình chải tóc cho nam nhân.

      Mộ Lương hừ tiếng, cũng gây chuyện nữa, A Noãn là lớn lên cùng với , bên cạnh nàng chỉ có người đàn ông là , dĩ nhiên, ngoại trừ Hoa Thủy Thủy cùng Hoa gia gia.

      Mộ Lương nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lẽo trong gương, ánh mắt nhìn đến cổ của nàng, ánh mắt chợt lóe, ngay sau đó lấy ngọc thiền từ trong lòng ngực ra.

      "A Noãn, đeo nó có được hay ?" Mộ Lương dịu dàng cười, A Noãn sợ nàng làm mất, cho nên trả lại cho , nhưng bây giờ, nghĩ nên đeo nó ở cổ A Noãn.

      "Được." Hoa Khấp Tuyết có phản ứng gì, ngọc thiền này nặng, nên gia tăng gánh nặng gì cho nàng, nên liền đồng ý.

      Mộ Lương thấy nàng đồng ý, nụ cười sâu hơn, động tác rất đeo ngọc thiền lên cho nàng, mặt cách nàng rất gần, hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt nàng làm cho trong nháy mắt làm cho nàng nổi lên hồi ngại ngùng.

      Mộ Lương ôm lấy Hoa Khấp Tuyết đứng ở trước gương, dịu dàng cười, nhàng vuốt ve miếng ngọc thiền nằm cổ nàng, trong lòng đầy tràn nhu tình.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn y phục người hai người rất xứng đôi, trong mắt lên ý cười, nhàn nhạt nhìn Mộ Lương lại thấy vui vẻ chuyện gì, khẽ "Chúng ta nên rồi."

      "Cứ như vậy ôm cả đời được sao?" Mộ Lương ủy khuất mím môi.

      "Được, nhưng mà ta muốn bị đói bụng." Hoa Khấp Tuyết nhàng cầm tay của , thẳng về phía cửa.

      Mộ Lương bất đắc dĩ than thở, nhanh chóng nắm chặt tay của nàng, tức giận hừ tiếng, đưa tay mở cửa cho nàng.

      Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn tay hai người nắm chặt, mặt liền trở nên dịu dàng.

      Trạch Lương nhìn hai người ra ngoài, mặt đều rất dịu dàng rất kinh ngạc, làm y phục kém, nhưng khi mặc ở thân ngọc bích của hai người, hiệu quả đúng là tốt hơn biết bao nhiêu lần.

      Mộ Lương ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, nhìn , hồi sau liền hừ , xuống lầu.

      Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng lên ý cười, nhìn dáng vẻ Trạch Lương đầy ủy khuất, có chút bất đắc dĩ, làm thuộc hạ của Mộ Lương, đúng là dễ dàng.

      Trạch Lương nghĩ trăm mối vẫn có cách giải, làm y phục bọn họ mặc phải là vô cùng tốt sao, tại sao ánh mắt của Vương Gia lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ là do Tuyết nương chịu phối hợp, làm cho ngài chưa thỏa mãn dục vọng cho nên nhìn ai đều khó chịu như vậy. . . . . .

      chứng minh, tại Trạch Lương trở nên thuần khiết rồi, Mộ Lương chỉ là ăn hơi dấm. . . . . .

      "Mẹ ơi." Mộ Hỏa Nhân sững sờ nhìn hai người tới đại sảnh, trong mắt đều là kinh ngạc, nàng biết dáng dấp của hoàng thúc cùng Tuyết Tuyết là Thiên Thượng Địa Hạ ở nơi này, bọn họ hôm nay nhìn rất đẹp, là quá khoa trương

      Hoa Trảm Lãng ngược lại có phản ứng gì, nhàn nhạt liếc hai người cái, ngáp cái, trừ Hỏa Nhi, lười phải trông nom người khác mặc cái gì.

      Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hai người phía trước cái, hôm nay Mộ Hỏa Nhân vần thân đỏ rực như cũ, y phục của Hoa Trảm Lãng cũng màu xanh lam thay đổi, nhưng hai người đứng chung chỗ, làm cho hai màu sắc liên quan với nhau lại có vẻ hợp nhau đồng thời càng làm nổi bật nhau hơn.

      "Muốn nhìn nhìn ta, nhìn bọn làm gì? Cũng phải là của nàng." Hoa Trảm Lãng vui khi nữ nhân của mình đặt toàn bộ lực chú ý lên người người khác, tức giận xoay đầu nàng quay lại.

      "Ai , nhìn chàng làm gì, chàng lại có bộ dáng xinh đẹp như Tuyết Tuyết cùng hoàng thúc, hơn nữa, ta thèm nhìn chàng... chàng có thể chạy mất hay sao?" hai tay Mộ Hỏa Nhân chống nạnh, mắt phượng trừng, bộ dáng này có chút hung hãn.

      "Nàng nên thấy may mắn là dáng dấp của nam nhân nàng kém xa với hoàng thúc nàng, nếu ba ngày hai bữa ra ngoài trêu chọc các nương, ta xem lúc đó nàng làm sao." giọng của Hoa Trảm Lãng mang đầy ghen tức.

      "Chàng tại như vậy còn phải là luôn trêu hoa ghẹo nguyệt!" tính tình Mộ Hỏa Nhân vốn rất nóng nảy, vừa bị Hoa Trảm Lãng như thế, nhớ tới lịch sử phong lưu của người nào đó, lập tức dâng lên hỏa khí.

      Hoa Trảm Lãng trợn mắt, vừa muốn gì, lại bị thanh trong trẻo lạnh lùng thanh cắt đứt.

      "Sư huynh khi nào cũng học được tính cách khi dễ nữ nhân." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn về phía Hoa Trảm Lãng.

      "Nha đầu, làm sao ngươi cũng biết bao che. . . . . ." Hoa Trảm Lãng đau khổ cúi đầu, dầu gì bọn họ cũng là đồng môn mà.

      "A Noãn là nữ nhân của ta, Hỏa Nhi là người Mộ gia ta, như thế nào coi như là bao che?" Mộ Lương hả hê cười.

      Hoa Trảm Lãng bị hai người xong được gì nữa, sắc mặt rối rắm hạ xuống, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai người.

      "Khụ khụ, hoàng thúc, các ngươi chớ khi dễ Trảm Lãng nữa." Mộ Hỏa Nhân hỏa khí tới cũng nhanh, tâm mềm xuống cũng nhanh.

      "Chỉ có Hỏa Nhi là tốt nhất." Hoa Trảm Lãng ôm cổ nàng, nhất định phải hảo hảo thương nàng dâu.

      " tại biết ta tốt rồi." Mộ Hỏa Nhân chu mỏ cái, nhưng vẫn nhịn được khẽ cười lên.

      Hoa Trảm Lãng thở dài, gõ gõ cái trán của nàng.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn ** hai người, nhíu mày, giương mắt nhìn về phía khuôn mặt rất khinh thường của Mộ Lương, "Thời gian vẫn còn sớm, tại nên vào cung?"

      "Ừ, hôm nay Mộ Lê muốn tuyên bố quyết định lập hậu." Mộ Lương gật đầu cái.

      Hai mắt Hoa Khấp Tuyết lóe lên, lập hậu? tại Thánh Diêu kia chắc rất hồi hộp rồi.

      "Thánh Diêu đoán chừng khẩn trương đến chết rồi, Tuyết Tuyết, chúng ta nhanh vào cung!" Mộ Hỏa Nhân vừa nghe tin tức, trừng lớn mắt, ngay sau đó kích động chạy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết suy nghĩ chút, gật đầu cái.

      "Trảm Lãng, ta theo Tuyết Tuyết vào cung nha!" Mộ Hỏa Nhân quay về phía sau phất phất tay, kéo tay Hoa Khấp Tuyết , chút nữa bị Mộ Lương đạp bay.

      "Mộ Hỏa Nhân, trong mắt ngươi có còn hoàng thúc ta đây hay !"

      "Mộ Hỏa Nhân, trong lòng nàng còn nhớ tới nam nhân của nàng là ta !"

      Mộ Lương cùng hoa Trảm Lãng cùng nhau gầm , khuôn mặt của hai người đều tối sầm.

      "Trảm Lãng. . . . . ." Mộ Hỏa Nhân có chút sợ hãi rụt bả vai lại, lặng lẽ núp vào phía sau lưng của Hoa Khấp Tuyết.

      "Người của tam quốc tới ít, các ngươi cũng rỗi rãnh." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hai người cái.

      "A Noãn, ta có thể . . . . . ." Mộ Lương bĩu môi, rất có trách nhiệm .

      Hai mắt Hoa Khấp Tuyết trở nên lạnh, khuôn mặt nhắn tản ra lạnh lẽo, người quen biết nàng đều biết đây là nàng mất kiên nhẫn.

      "Được rồi, ta là được, chớ cùng nam nhân khác chuyện biết ?" Mộ Lương rất có cốt khí lựa chọn thỏa hiệp.

      "Ừ." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, kéo tay Mộ Hỏa Nhân, nhanh chậm ra ngoài.

      Mộ Lương nhìn chằm tay hai người nắm chặt nhau, hận thể ngay lập tức có thanh đao chặt móng vuốt của Mộ Hỏa Nhân xuống.

      Mà Hoa Trảm Lãng lúc này cũng nghĩ giống như Mộ Lương, nhưng hi vọng chém đứt , là tay Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết hình như là nhận ra tầm mắt của hai người, lạnh lùng quay đầu nhìn lại cái, thành công ngăn trở tầm mắt của hai người, giơ tay lên kêu Đại Hoa ra, kéo Mộ Hỏa Nhân lên lưng hổ.

      Đại Hoa gầm tiếng, bước mây.

      "Mộ Lương, ngươi cứ như vậy để cho Tuyết Tuyết mang Hỏa Nhi ?" Hoa Trảm Lãng mặt đen lại, giận dữ nhìn Mộ Lương, "Tuyết Tuyết phải rất nghe lời ngươi hay sao?"

      " nỡ nhìn nàng vui." Mộ Lương thở dài, cười như cười nhìn , "Chẳng lẽ ngươi muốn Hỏa Nhi vui?" Nếu là như vậy, nên suy tính có nên lấy gậy đánh đôi uyên ương hay .

      Hoa Trảm Lãng sững sờ, khôi phục lại bình thường sắc mặt của, nhìn thẳng vào mắt Mộ Lương, trong mắt trong mắt hai người đều lên bất đắc dĩ, thở dài cái, chậm rãi ra cửa.

      "Mộ Lương, ta hôm nay lấy cái gì thân phận gặp khách?"

      "Lấy thân phận bộ đầu." đón khách.

      "Cút."

      "Phò mã."

      "Cái này cũng tệ lắm."

      Sau đó hai người nhanh chóng lên tuấn mã đường thẳng đến hoàng cung, Mộ Lê thân hoàng y ngẩn người nhìn hai người rất tuấn đến, hồi lâu chưa thể tỉnh hồn lại.

      "Lê nhi?" Mộ Lương nguy hiểm nhìn Mộ Lê, ánh mắt quỷ dị kia nhìn làm cho thích.

      "Hoàng thúc, hoàng thẩm rất là đúng,người cùng Hoa Trảm Lãng ở chung chỗ rất xứng , nhìn rất là đẹp đôi." Mộ lê lòng cảm thán.

      Mộ Lương và Hoa Trảm Lãng cùng nhau híp mắt, cùng nhau nắm chặt cương ngựa, hai tay đồng loạt đánh về phía trước, cùng nhau đánh về phía khuôn mặt hoảng sợ của Mộ Lê. . . . . .

      có ai biết, trong ngày sinh nhật của người hoàng đế này, trừ mặt, toàn thân đều là vết bầm. . . . . . Đây chính là chết vì miệng.

      Linh Việt cung.

      "Tuyết Tuyết, Hỏa Nhi, ta...ta rất khẩn trương." Bạch Thánh Diêu thân Phượng Bào, khuôn mặt nhắn thoa chút son phấn, nhữn chiếc trâm bằng vàng kim cài tóc làm nổi bật lên vẻ khoan thai dịu dàng và đầy cao quý, lúc này khuôn mặt nàng rất luống cuống nhìn hai người uống trà trước mặt.

      " cần khẩn trương." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng, nàng còn chưa oán trách chuyện Thánh Diêu làm hoàng hậu sau này có ai nấu ăn cho nàng nữa, nàng ta còn khẩn trương cái gì?

      "Đúng là, có hoàng huynh ở đây, sợ cái gì?" Mộ Hỏa Nhân nhíu mày .

      " hạ lệnh giải trừ hậu cung, nhất định đại loạn. . . . . ." Bạch Thánh Diêu cắn cắn môi, tình là chuyện hai người, nhưng nếu vì vậy mà làm cho Mộ Lê gặp phải phiền toái, nàng. . . . . .

      "Ai dám ý kiến, giết." khuôn mặt Hoa Khấp Tuyết vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là trong đáy mắt chợt lóe lên sát ý, thể bỏ qua cho kẻ đó, hơn nữa, theo tính cách thương cháu của Mộ Lương, cũng cần nàng ra tay.

      "Chậc chậc, Tuyết Tuyết, hôm nay là sinh nhật của hoàng huynh, phải thấy máu tốt sao?" mặc dù ngoài miệng Mộ Hỏa Nhân như vậy, nhưng trong lòng sớm vỗ tay khen hay rồi, làm nữ nhân, chính phải có khí phách, Thánh Diêu cũng là lạ, "Đến phút cuối cùng" còn sợ gì.

      "Hỉ ." Hoa Khấp Tuyết lại nhấp miếng trà, màu máu cùng màu đỏ khác nhau ở chỗ nào.

      Bạch Thánh Diêu gì nhìn hai người trước mắt, phải họ nên tới khuyên nhũ nàng sao? Tại sạo tại lại cùng
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      67. end
      editor: thao1504


      Người quanh mình thấy hai người coi ai ra gì trình diễn tiết mục thân mật như vậy, có hâm mộ, có ghen tỵ, có người xem kịch vui, cũng bàn về loại nào đều thể thừa nhận, y phục hai màu tím cùng trắng xen kẽ lần nhau của hai người, đúng là nhìn rất đẹp mắt hài hòa.

      "Chậc chậc, nhìn hai người này ." Mộ Lê bĩu môi.

      "Chàng ganh tỵ." Bạch Thánh Diêu cười khẽ, các nam nhân nhìn thấy nụ cười của nàng, liền ngây ngẩn cả , Bạch Thánh Diêu mặc dù mỹ lệ bằng Hoa Khấp Tuyết, nhưng cũng là mỹ nhân hiếm thấy.

      " được cười!" Mộ Lê hơi ghen tức lướt nhìn mọi người, đặc biệt là những nam nhân kia nhìn Thánh Diêu.

      "Được." Bạch Thánh Diêu nén cười, lại lần nữa trở lại dáng vẻ đoan trang khẽ cười, tuy đẹp, nhưng thể so với nụ cười chân mới vừa rồi.

      Mộ Hỏa Nhân cùng Hoa Trảm Lãng nếu so với Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết chẳng thấm vào đâu được, đút đồ ăn lẫn nhau, ngọt ngào đến có chút phát ngán, làm cho mọi người nhìn thấy phải đỏ con mắt muốn chết.

      "Hôm nay, nhân dịp sinh nhật của trẫm, trẫm muốn tuyên bố chuyện." Mộ Lê đột nhiên đứng lên, nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, mặt mang theo nét uy nghiêm của hoàng gia, thấy mọi người an tĩnh, hài lòng mỉm cười.

      Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, lại nhìn qua đáy mắt Mộ Lương tại rất vui sướng, mơ hồ hiểu chuyện gì.

      Mộ Lương thấy bộ dáng hiểu của nàng, sắc mặt lập tức cứng đờ, biết tại sao nàng lại nhanh chóng đoán ra như vậy?

      "Trẫm hôm nay tuyên bố, ba ngày sau, trẫm cùng Bạch Thánh Diêu thiên kim của Bạch gia, trưởng công chúa cùng đệ từ Vô Cực lão nhân Hoa Trảm Lãng, Thánh vương cùng đồ đệ Vô Cực lão nhân Hoa Khấp Tuyết, đồng thời đám cưới!"

      Lời vừa ra, Bạch Thánh Diêu cùng Mộ Hỏa Nhân thẹn thùng cúi đầu, Mộ Lê cùng hoa Trảm Lãng cười đến nhộn nhạo, còn những người liên can nghe đến đều làm cho kinh sợ đến biết nên những gì, này, cái này cũng quá bất ngờ ?

      Còn nữa, vị hôn phu của trưởng công chúa còn có vương phi của Thánh vương, đều là đệ tử của Vô Cực lão nhân đệ tử, trời ơi, trách được tại sao lại xuất sắc như thế!

      Hoa Khấp Tuyết cũng có lên tiếng phản đối, chỉ là nhìn về phíaMộ Lương mắt lạnh lùng, "Mộ Lương, chàng tính kế ta."

      "Ai bảo A Noãn chậm chạp chịu cho ta hôn kỳ, ta chờ được nữa rồi." Mộ Lương cười đầy tà khí, chắc chắn ở tại nơi này nàng phản bác làm mất mặt mũi của .

      "Ta có chút tức giận." Hoa Khấp Tuyết trừng mắt, có thể cùng nàng thương lượng, tại sao nhất định phải ở dưới tình huống nàng biết lại cho nàng "Vui mừng" .

      "A Noãn." trong mắt Mộ Lương thoáng qua ảo não, dường như khéo quá thành vụng rồi.

      Hoa Khấp Tuyết cũng trả lời , chỉ là nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Thánh Diêu đài, nha đầu này ngược lại rất bình tĩnh, cũng uổng công nàng cùng Hỏa Nhi khuyên giải nàng ta lâu như vậy.

      Mộ Lương thấy nàng chỉ lo Bạch Thánh Diêu, cũng để ý tới , có chút khổ sở, mày đẹp khẽ nhíu lên, rất u buồn, tại A Noãn rất tức giận.

      đợi nghĩ nhiều, Mộ Lê lại lên tiếng.

      "Hơn nữa, trẫm muốn giải tán hậu cung!" Bên kia, Mộ Lê lướt nhìn mọi người, tiếp tục .

      "Hoàng thượng thể a!"

      "Hoàng thượng, hậu cung thể giải tán được!"

      Tiếng phản đốinhư dự đoán dạng vọt tới, cả bữa tiệc liền biến thành cái chợ, mà ngoài dự đoán hai người đài lại rất tỉnh táo.

      Mộ Lê ngáp cái, lạnh lùng
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 68: LẦN ĐẦU GIAO CHIẾN

      Editor: Mộc Du


      "Ha ha, trẫm vừa mới vì sao thái tử vẫn chưa tới, thái tử tới."

      Mộ Lê cười lớn nhìn đến thân y phục màu bạc của Phong Vụ Niên nhưng đáy mắt chút ý cười, Phong Vụ Niên này nhưng là trụ cột của Phong quốc, thể xem thường được đâu.

      "Phong quốc có xảy ra chút chuyện, nên ta mới chậm trễ thời gian, kính xin Hoàng thượng Mộ quốc thứ lỗi."

      Trong con ngươi hẹp dài tràn đầy tà khí, sóng mũi cao thẳng như được điêu khắc, đôi môi hoàn mỹ thoáng lên nét tươi cười cuồng ngạo, cả khuôn mặt rất là tuấn mỹ lại có tư vị tà, thân trường bào màu bạc khiêm tốn xa hoa khoác lên người tạo nên phong thái cuồng ngạo liều lĩnh, đối mặt với Mộ Lê trong giọng chút kính ý nào.

      xuất làm cho mọi người thoáng qua kinh diễm, sớm nghe thái tử Phong quốc tuấn mỹ vô cùng, hôm nay được tận mắt nhìn thấy quả sai!

      "Ha ha, thái tử đến rồi dạ tiệc này cũng nên chính thức được bắt đầu."
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      Mộ Lê làm sao mà nhìn ra đối với mình chỉ có xem thường, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh nhưng mặt vẫn treo nụ cười như cũ.

      Theo trực giác Bạch Thánh Diêu cũng thích người này, nhíu nhíu mày, chỉ nhìn thoáng qua, liền nhìn nữa.

      Mộ Lê thấy nàng phản ứng như vậy làm cho rất kích động, Phong Vụ Niên này là đệ nhất mỹ nam ở Phong quốc, mặc dù so ra vẫn kém hơn và hoàng thúc nhưng vẫn đủ để cho nhiều ái mộ dứt, điều này cái gì? trong mắt Thánh Diêu nhà chỉ có mình .

      Mộ Lương híp mắt nhìn về phía , khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt có chút bí hiểm.

      Hoa Khóc Tuyết thấy nhìn Phong Vụ Niên rất lâu, liền nhíu mày, thản nhiên liếc mắt nhìn cái, liền thu hồi ánh mắt, dùng sức véo Mộ Lương cái hỏi: "Coi trọng ?"

      Mộ Lương ngây ra, sau đó nâng lên nụ cười nhạt đầy tà khí, mập mờ nhìn vào ánh mắt chút biểu cảm của Hoa Khóc Tuyết hỏi ngược lại: "A noãn, ghen?"

      Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn liếc mắt cái, rũ mắt xuống, thể phủ nhận, nàng vô cùng thích Mộ Lương đem lực chú ý đặt ở người Phong Vụ Niên.

      Mộ Hỏa Nhân và Hoa Trảm Lãng ở bên cạnh lúc này cũng nhìn Phong Vụ Niên.

      "Dáng dấp tệ lắm, chỉ là so với chàng còn kém chút, hơn nữa lại quá tà khí rồi." Mộ Hỏa Nhân quan sát Phong Vụ Niên từ xuống dưới.

      "Chỉ có chút. . . . . ." Hoa Trảm Lãng bĩu môi, che ánh mắt của nàng lại, có vị chua : " cho phép nhìn ."

      Mộ Hỏa Nhân liếc mắt xem thường oán trách liếc cái nhưng cũng có nhìn Phong Vụ Niên nữa, dáng dấp của có khá hơn nữa cũng có quan hệ gì với nàng phải sao.

      Phong Vụ Niên im lặng trong chốc lát, liền lên tiếng lần nữa, giọng thản nhiên, lại mang theo tia đắc ý dễ phát ra.

      "Vậy Vụ Niên xin dâng lên lễ thọ cho Hoàng thượng Mộ quốc, chúc Hoàng thượng Mộ quốc “Vạn Thọ Vô Cương”."

      Dứt lời, vỗ tay, bốn người sau lưng mang hòm gỗ lớn lên.

      "Hửm? Nếu vậy trẫm cần phải xem thử." Mộ Lê nhếch môi, hướng Cảnh Duệ nháy mắt.

      Cảnh Duệ gật đầu cái, phi thân xuống, tới trước cái rương, thản nhiên nhìn Phong Vụ Niên : "Thái tử."

      "Cái rương này có cơ quan, người bình thường thể mở ra được, Cảnh đại nhân muốn thử chút sao?" Trong mắt Phong Vụ Niên xẹt qua châm
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 68.2:

      Editor: Mộc Du


      "Hả? Hoàng thúc ý của người là. . . . . ." Bước chân của Mộ Lê ngừng lại chút, cười nhạt trả lời.

      "A noãn rất có lòng hiếu kì, Hoàng thượng cũng biết Bổn vương cưng chiều nàng, bằng, để cho nàng thử lần?" Mộ Lương lười biếng cười, lướt nhìn mọi người, thấy bọn họ giật mình trợn to mắt, vài người như thể tin hừ lạnh.

      Hoa Khóc Tuyết nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc cái, đứng lên, chỉnh lại y phục người có chút nhăn.

      Phong Vụ Niên nhìn gương mặt hoàn mỹ cùng tư thái của Hoa Khóc Tuyết, ánh mắt tối tăm, Mộ Lương thế nào lại cam lòng để cho giai nhân như thế bị thương? toan tính cái gì, có tâm tư gì đây?

      Phong Vụ Niên nhíu nhíu mày, biết nàng là đệ tử của Vô Cực lão nhân nhưng năng lực của cũng yếu, nếu như nhất định là vậy, muốn nàng bị thương, dù sao trong tương lai nàng cũng trở thành nữ nhân của .

      "Thánh vương cũng lên tiếng rồi, trẫm tự nhiên có ý kiến." Mộ Lê nhíu mày, an nhiên ngồi xuống, chờ xem kịch vui.

      "Mộ Lê, lỡ như Tuyết Tuyết có gì. . . . . ." Bạch Thánh Diêu có chút nóng nảy.

      "Thánh Diêu, nàng là Hoa Khóc Tuyết!" Mộ Lê híp híp mắt, nàng là Hoa Khóc Tuyết, trừ hoàng thúc ra người ngoài ai cũng thể gây ra thương tổn cho Hoa Khóc Tuyết được!

      Hô hấp Bạch Thánh Diêu cứng lại, cần phải nhiều lời nữa, chỉ là có chút lo lắng nhìn Hoa Khóc Tuyết, Cảnh Duệ cũng hộc máu. . . . . .

      "Hoàng thúc thế nào tự mình !" Mộ Hỏa Nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, may là Hoa Trảm Lãng ôm nàng trở lại.

      "Mộ Lương tự có suy tính của , nàng gấp cái gì?" Hoa Trảm Lãng bất đắc dĩ nhìn người trong lòng lo lắng vớ vẩn : "Tuyết Tuyết cần chúng ta lo lắng."
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      Mộ Hỏa Nhân ngẩn người, nhìn thấy Bạch Thánh Diêu có chút lo lắng, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hoa Khóc Tuyết, thở ra hơi, yên tĩnh lại.

      "A noãn, nhanh về nhanh, ta nhớ nàng. . . . . ." Mộ Lương dịu dàng ngẩng đầu nhìn Hoa Khóc Tuyết, lười biếng nghiêng người dựa vào ghế, tư thái mê người.

      Hoa Khóc Tuyết càng cảm thấy đáng đánh đòn rồi, nàng lúc nào co lòng hiếu kỳ nặng như vậy rồi hả? Nghiêng mắt nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Cảnh Duệ đứng ở nên cái rương, thấy tình trạng tốt lắm, ánh mắt giật giật, lạnh lùng nhìn Mộ Lương liếc mắt cái, xoay người chậm rãi về phía giữa.

      Mọi người thấy nàng đến, cặp mắt trừng lớn hơn, còn tưởng rằng Thánh vương đùa, lại nghĩ rằng là .

      "Nàng cũng chỉ là nữ nhân, Thánh vương tại sao có thể dung túng nàng như thế!" thanh bén nhọn của phi tử nào đấy của Mộ Lê truyền đến, miệng đầy ghen tỵ, tại sao nàng muốn làm cái gì, Thánh vương đều mặc cho nàng làm cái đó, tại sao bọn họ lại bị hoàng thượng đuổi ra khỏi cung!

      "Hoàng thượng, ngài giải tán hậu cung này, đích xác là cử chỉ sáng suốt." Mộ Lương lạnh lùng lên tiếng, mặt còn mang theo ý cười nhưng thanh kia lại làm cho người ta như rớt vào hầm băng, đông lạnh đến đáy lòng.

      Bởi vì người tản mát ra hàn khí mà khí xung quanh có chút ngưng động, mọi người luống cuống nhìn về phía Thánh vương, ngay cả Phong Vụ Niên thần sắc cũng có chút tối tăm, mặc dù có cùng Thánh vương giao chiến chính diện nhưng danh tiếng của sớm truyền khắp Phong Quốc, hôm nay được chứng kiến, khí thế kia quả phải lời đồn, xem ra phải cẩn thận.

      Nhưng nghĩ lại, nam nhân mà đem nữ nhân nuông chiều đến tùy hứng như thế, lại thể đáng giá quá cao được nhưng nếu sủng ái Hoa Khóc Tuyết như vậy? Sao bây giờ lại để cho nàng mạo hiểm?

      Sắc mặt biến đổi nhiều lần, tâm tư Phong Vụ Niên có chút rối loạn, bất luận đối mặt với cái gì, đều có thể rất nhanh làm ý nghĩ nhưng đối mặt với Mộ Lương, phát thông minh của lại có hữu hiệu rồi.

      Mộ Lê chỉ cười , liếc Bạch Thánh Diêu cái, mập mờ trừng mắt nhìn nàng.

      Bạch Thánh Diêu sững sờ, trừng mắt liếc cái, ngay sau đó lại đem ánh mắt chuyển sang Hoa Khóc Tuyết, thấy nàng vẫn như cũ bước chân nhàn nhã thong thả.

      "A noãn đối với Bổn vương là tình cảm chân thành, cưng chiều nàng, chẳng lẽ, muốn Bổn vương cưng chiều ngươi?" Mộ Lương lần nữa hừ lạnh, lạnh lùng nhìn về phía phi tử lắm mồm, trong mắt nổi lên sát ý.
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      Người kia sắc mặt trắng bệch, thân thể ngừng run rẩy, nàng nên ngu xuẩn như thế.

      "Mộ Lương, hôm nay chàng rất dài dòng." Hoa Khóc Tuyết ngoái đầu lại thản nhiên nhìn cái.

      Lời này vừa ra, toàn trường khiếp sợ, dài dòng. . . . . . Nữ nhân này lại đem cưng chiều của Thánh vương biến thành dài dòng! gặp qua người biết phải trái nhưng giống như nàng thế này
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :