1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      65.2
      Editor:thao1504


      Đáy Hàn Trì.

      Mộ Lương kết phòng hộ màu tím nhạt, ngăn cách nước ao bên ngoài với hai người.

      "Cất giấu nơi rất bí ." Hai mắt phượng của Mộ Lương híp lại, lạnh nhạt nhìn bốn phía, hề phát có thứ gì.

      "Chàng bên kia." Hoa Khấp Tuyết nhìn về phía bên phải, đẩy Mộ Lương ra, còn mình bơi về phía bên trái, cất nơi rất bí , nhưng có nghĩa là tìm được.

      " là ngoan tâm, cứ như vậy mà đẩy ta ra." Mộ Lương thở dài, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng màu trắng bơi về phía bên trái, đôi tay cũng vẽ cái, hướng bên phải bơi .

      Hàn Trì lớn, nhưng đáy ao cũng coi là bằng phẳng, nếu muốn ở bên trong tìm được thứ gì, đúng là phải chuyện dễ dàng.

      Hoa Khấp Tuyết nhấc tảng đá lên, nhìn chút ở phía dưới nó, nhưng cũng phát cái gì, híp híp mắt, chuẩn bị sang nơi khác, lại nhìn thấy cách đó xa mơ hồ có hai luồng ánh sáng màu đỏ màu tím phát ra, luồng ánh sáng rất nhạt, nhưng lại thể thoát khỏi ánh mắt của nàng, thân người liền động, bơi tới phía trước hai luồng ánh sáng, phát bọn chúng là từ lòng đất phát ra, liền vận hết toàn bộ Huyễn Lực muốn lấy chúng nó ra.

      Nàng đánh mạnh xuống mặt đất, nghĩ tới tay của mình lại bị gắt gao hút chặt mặt đất, Huyễn Lực ngừng từ trong thân thể chạy mất, sắc mặt Hoa Khấp Tuyết trầm xuống, rút mạnh cánh tay về muốn rút tay lại, nhưng lại nhúc nhích được chút nào, huyễn lực trong cơ thể nàng cũng dần bị hút mất, hai luồng ánh sáng này càng thêm phát sáng.

      Hai mắt Hoa Khấp Tuyết càng thêm rét lạnh, ý đầy hung ác, tụ tập tất cả Huyễn Lực còn lại tập trung vào tay trái, sau đó đánh mạnh về phía mặt đất, rốt cuộc tay phải cũng được giải cứu ra ngoài, trong cơ thể cũng còn tám phần Huyễn lực.

      Hai luồng quang bị Hoa Khấp Tuyết đánh ra, dưới đáy nước quơ quơ, tả hữu bay đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết bên cạnh, hình như còn muốn hấp thu huyễn lượng của nàng, nhưng lại bị luồng ánh sáng mày tím bắn ra ngoài.

      "Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết nhìn người tới, mím môi, đề khí điều khí hạ xuống, mất chút Huyễn Lực, chỉ cần điều khí chút lập tức trở lại bình thường.

      "A Noãn, nàng có sao ?" Mộ Lương khẩn trương kiểm tra nàng, thấy nàng chỉ là mất phần Huyễn lực, thầm thở phào nhõm, nhìn về phía hai luồng quang cầu ánh mắt đầy lạnh ý, khuôn mặt tuấn mỹ liền trầm xuống, xung quanh thân tản ra Vương Giả Chi Khí, hàn khí trấn áp mạnh mẽ lan tràn khắp nơi trong hàn trì.

      Này hai luồng quang cầu hình như là cảm ứng được khí thế của Mộ Lương, cùng nhau run lên, liền muốn chạy trốn.

      Mộ Lương nhìn ra ý đồ của bọn nó, hừ lạnh tiếng, tay đánh về phía hai luồng quang cầu chưởng, cỗ khí phách Tử Quang hướng hai quang cầu đánh tới, ngăn cản con đường lui của chúng, kéo chúng nó quay trở lại.

      Nhưng hai quả quang cầu này cũng phải là thứ bình thường, chống đỡ lại, nhưng lại bị Mộ Lương dùng huyễn lực cực lớn để ổn định cả người đồng thời cho huyễn lực bị hút , ánh sáng màu tím mạnh hơn so với ánh sáng màu đỏ.

      Đáy mắt Mộ Lương lên hứng thú, hai cái này đúng là rất cường đại, đúng là thú vị.

      Hoa Khấp Tuyết điều khí lát, liền thấy Mộ Lương cùng này hai Quang cầu chống cự, híp mắt, đánh ra huyễnh lực màu trắng sữa, giơ tay lên cầm tay Mộ Lương, đến lúc này, hai quang cầu bắt đầu ngừng run rẩy.

      "A Noãn, thu tay lại, nàng vừa mới bị bọn chút hấp thu ít Huyễn Lực, nghỉ ngơi !" Mộ Lương trầm mặt nhìn nàng, giơ tay lên liền muốn đẩy tay nàng ra.

      Hoa Khấp Tuyết hừ tiếng, mím môi, giơ tay lên cầm chặt tay muốn đẩy nàng của , cúi người hôn lên đôi môi của , trong mắt xẹt qua ý cười, đồng thời Luồng bạch quang tay cầm tay cũng mạnh hơn, nàng nào có yếu ớt như vậy, tránh cho cứ dài dòng, cho ngon ngọt.

      Mộ Lương ngẩn người, trong mắt lên tia bất đắc dĩ, nhanh chóng ôm chặt hông của nàng, nhắm mắt hôn sâu hơn, nơi đầu ngón tay hai người giao nhau ánh sáng dần lớn đến cực đại.
      ( mình đổi ánh sáng của Mộ Lương Thành Tử Quang và của Tuyết tuyết là Bạch quang nha…)

      Tử quang xen lẫn bạch quang bọc lại hai quang cầu đỏ và tím, Huyễn lực cường đại đối nghịch với nhau ở dưới đáy nước, làm đảo loạn cả ao nước.

      "Bọn họ ra chuyện gì chứ?" Hoa Liên Phong thấy nước dưới ao ngừng xoáy cuồn cuộn, trong lòng lo lắng, định nhảy vào xem chút, nhưng lại bị cỗ huyễn lực cường đại đẩy văng ra.

      Hô hấp của Hoa Khấp Tuyết có chút dồn dập, giương mắt tức giận trợn mắt nhìn Mộ Lương cái.

      Mộ Lương nhận thấy hô hấp của nàng được bình thường, buông đôi môi nàng ra đôi môi, nhìn khuôn mặt nhắn có chút ửng hồng của nàng, tà ý nhếch môi, tay ôm chặt nàng vào trong ngực, lạnh lùng nhìn về phía trước, "A Noãn, dùng lực lần cuối cùng!"

      "Được." Hoa Khấp Tuyết cười nhạt nhìn cái, hít sâu hơi, chắp tay trước ngực, ngay lúc đó ở ngực, luồng bạch quang chói mang theo hơi thở thánh khiết của nàng từ ngực phóng ra phía trước.

      Mộ Lương híp mắt, tay điểm vào mi tâm của mình, tia tử quang cực đại từ mi tâm liền phát ra, thẳng tắp bắn về phía trước.

      Hai quang cầu Màu tím cùng màu đỏ đầy run rẩy, đột nhiên thấy ánh sáng đại thịnh, muốn lập tức chạy trốn, nhưng lại bị hai cỗ huyễn lực cường đại giữ chặt ở, có cách nào về phía trước, chỉ trong nháy mắt, đáy ao đột nhiên phát ra tia sáng chói mắt, bạch, tử, hồng lần lượt thay đổi , chiếu thẳng lên trời.

      Hoa Liên Phong chấn động nhìn thẳng cột ánh sáng thắng tấp chỉ lên trời, cảm nhận được từ trong đáy ao phát ra luồng linh khí nồng đậm, cho dù sống hết cuộc đời này của cũng có cơ hội gặp được luồng huyễn lực mạnh mẽ như thế này lần nữa.

      Từ xưa này tới giờ cỗ khí mạnh mẽ có thể bao trùm cả thiên địa, tất cả sinh vật ở dưới luồng khí nó đều trở nên mờ nhạt, đây là huyễn lực của bọn họ, là huyễn lực của bọn họ, Hoa Liên Phong trừng lớn mắt, tin chắc rằng mình tuyệt đối nhận lầm, Huyễn lực cường đại này, nhất định là huyễn lực của bọn họ!

      Hoa Liên Phong có thể cho là người có huyễn lực mạnh nhất Vân Huyễn đại lục, nhưng giờ so với bọn cũng khác là hạt cát so, có được trợ giúp của bọn họ, cả đời thể đạt võ thuật Cao Phong tại.

      Hơi thở của bảo vật này nhận ra được, tuyệt đối hàm chứa huyễn lực của bọn họ, nguồn gốc của huyễn lực này, chỉ có thể là Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, chưa bao giờ thấy qua hai người dùng toàn lực, xem ra hôm nay do đối phó với hai bảo bối quá khó khăn, mới làm cho bọn họ xuất ra bản lĩnh xuất chúng, cũng bởi vì như thế, mới tiết lộ huyễn lực tích tụ trong xương cốt bọn họ.

      ra bọn họ phải là người có căn cốt bình thường, ra bọn họ là người có những huyễn lục của người đó, hoặc là phải , căn bản bọn họ thuộc về nơi đó.

      Nhưng nếu bọn họ thuộc về nơi đó, vậy tại sao bọn họ lại tới Vân Huyễn đại lục nho này? Theo biết bọn họ đó giờ khinh thường ra khỏi thế giới của bọn họ , chẳng lẽ, do ở đó xảy ra chuyện gì?

      Nhận thức này làm Hoa Liên Phong có chút bối rối lòng cũng trầm xuống, khuôn mặt bình thường luôn là cười đùa giờ mặt lại lên tang thương, năm đó, nếu phải nhờ bọn họ cứu giúp, sớm chết rồi, hôm nay bọn họ xảy ra chuyện, mình nhất định ngồi chỗ nhìn mà để ý tới được, muốn xem chút, mặc dù giống như con sâu con kiến giúp đỡ được cái gì, nhưng cũng muốn xem chút.

      Trong mắt đều là kiên định, kéo xuống y phục, cắn ngón tay, sắc mặt Hoa Liên Phong nặng nề viết cái gì, sau đó để bức thư đầu Đại Hoa, vận hết huyễn lực, bay về phía nơi rất xa, Lương tiểu tử cùng Tuyết Nha Đầu được bảo vật này, nhất định có thể ứng phó được cuộc đại loạn sắp tới, cần lo lắng cho bọn họ, phải chuyến này, có lẽ là trở về được, lưu lại chút dặn dò, chỉ muốn bọn họ lo lắng cho mình.

      Lúc này, hai người ở đáy Hàn Trì còn biết Hoa Liên Phong rời , vẫn còn cùng này hai quang cầu kia chống cự.

      "Hừ, còn dám phản kháng." Mộ Lương lạnh lùng nhìn về phía hai quang cầu ngừng cùng bọn họ dây dưa huyễn lục, hừ lạnh tiếng, đột nhiên thu tay lại, lắc mình bay về trước.

      Hoa Khấp Tuyết híp mắt, cũng thu tay về, từ bên kia tới.

      Hai quang cầu hình như ngờ tới hai người lại đột nhiên thu tay lại bay về phía mình bơi, liền vội vàng tránh né, nhưng bị Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết mỗi người bắt cái trong tay.

      Mộ Lương nhìn tiểu quang cầu màu tím nằm lòng bàn tay mình ngừng chống cự, cả người liền chấn động, lòng bàn tay thoáng qua hồi như nhận ra tử quang này giống như tử quang của mình, tử quang hình cầu hình như biết cường đại của , Tử Quang hơi loé lóe, liền biến mất thấy, ngoan ngoãn vào trong cơ thể , cho sử dụng, chỉ trong nháy mắt, liền cảm thấy trong cơ thể mình xông lên cỗ huyễn lực cường đại lực lượng, hai mắt mơ hồ lóng lánh Tử Quang.

      Lại nhìn Hoa Khấp Tuyết, nàng đoạt được hồng quang kia cũng biết điều như vậy , nàng cầm quang cầu màu đỏ này, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có hồi lửa nóng, liền vận khởi Huyễn Lực đè nhiệt độ của nó xuống, lại thấy nó như phục ngừng lay động, hình như muốn khuất phục với uy lực của người bắt được mình.

      Lòng bàn tay ngừng chấn động, làm cho Hoa Khấp Tuyết có chút nhịn được, vô luận khống chế như thế nào, cũng biện pháp làm cho quang càu quật cường này dừng lại, trong lòng giận dữ, hung hăng quăng nó mạnh xuống mặt đất, nhàn nhạt nhìn về phía quang cầu bị Mộ Lương cầm bên kia, trong mắt lạnh lùng liền giận dỗi nhìn người bên cạnh.

      "A Noãn, muốn nữa hả?" Mộ Lương khẽ , giương mắt nhìn về phía tiểu nương có chút giận dỗi nhìn mình, dịu dàng cười cười, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhàn nhạt nhìn quang cầu hề cử động nằm đất do quá kinh ngạc vì hành động của nàng.

      "Nếu nó tình nguyện, ta bức bách nó." Hoa Khấp Tuyết nàng là kiêu ngạo từ trong xương, bảo bối người ta nguyện ý cùng mình rồi, cần gì cưỡng cầu.

      "Đứa ngốc, ta bảo vệ nàng." Mộ Lương thân mật hôn lên trán nàng cái, vẽ lên bàn tay cái, tia tử quang liền thoáng lên, hai người rời ra khỏi mặt nước.

      Bọn họ nhìn thấy, sau khi Hoa Khấp Tuyết rời , quang cầu đỏ này đột nhiên run rẩy.

      "Tăng lên rất nhiều." Hoa Khấp Tuyết kiểm tra thân thể Mộ Lương thân thể, ngạc nhiên mở to mắt, quả là bảo vật, Huyễn Lực của Mộ Lương giờ rất thâm hậu, nàng thể dò ra nữa rồi, hơn nữa, quang cầu kia giúp cho Mộ Lương tăng lên, sợ rằng chỉ là Huyễn Lực , nhìn khí thế bây giờ, nếu so với trước đây trầm ổn hơn ít, năng lực tuyệt thế cũng khó đón hơn trước rồi.

      "Muốn quang cầu kia sao?" Mộ Lương nhàng vuốt tóc của nàng, biết, chắc chắn nương này còn muốn huyễn lực kia.

      " cần." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , hừ , quang cầu kia muốn theo bản thân mình, đó là do mình và nó có duyên phận, cưỡng cầu được.

      "Nha đầu ngốc." Mộ Lương bất đắc dĩ cười, nếu nàng muốn, vô luận như thế nào cũng lấy được nó, nhưng tính khí nương này là quật cường.

      "Rào… Rào” .

      Hai người chợt nghe tiếng nước chảy, cùng nhau nhìn về phía Hàn Trì, liền thấy quang cầu đỏ từ trong nước bay ra, bay đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết, lúc lắc cái, tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

      "Ơ a, A Noãn, đây là nó muốn nhận nàng làm chủ nhân rồi kìa." Mộ Lương cười như cười nhìn quang cầu này, thời điểm A Noãn muốn nó, nó chịu phối hợp, tại nàng muốn, ngược lại nó lại chính mình lên muốn theo.

      "Chúng ta thôi." Hoa Khấp Tuyết nhìn cũng thèm nhìn nó cái, đưa tay cầm lấy tay Mộ Lương, chậm rãi xoay người.

      Mộ Lương nhíu mày, im lặng cười, tiểu nương này cáu kỉnh đây mà.

      Quang cầu này thấy Hoa Khấp Tuyết để ý tới nó, liền ảo não chút, sát theo nàng, bay theo ra trước mặt nàng.

      "Tránh ra, nếu ta phá hủy ngươi." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nó, nàng đối với nó còn hứng thú, tốt nhất đừng ở chỗ này chọc nàng tức giận.

      Quang cầu đỏ hình như là nghe hiểu được lời của nàng..., dường như ánh sáng màu đỏ bị nhạt xuống chút, đột nhiên, ánh sáng màu Hồng của nó trở nên cực lớn, cỗ huyễn lực cường đại bao phủ cả người Hoa Khấp Tuyết, từ từ vào trong cơ thể nàng.

      Hoa Khấp Tuyết híp mắt, nếu quang cầu này muốn tặng huyễn lực cho nàng, mà nàng nhận lấy nó là người ngu rồi, chậm rãi nhắm mắt lại, hút toàn bộ huyễn lực của nó vào, chỉ cảm thấy toàn bộ Tứ Chi và toàn thân đều thoải mái dị thường, trong cơ thể tản luồng khí ấm áp.

      Mộ Lương híp mắt cười nhìn Huyễn lực của Hoa Khấp Tuyết ngừng tăng lên, giơ tay lên phóng ra tia sáng màu tím rót vào trong cơ thể nàng, để cho nàng thoải mái tiếp nhận huyễn lực của ngoại lai hơn, nhìn sang quang cầu màu đỏ, môi mỏng khẽ nhếch, tệ, còn biết muốn nhận chủ cần phải có thành ý.

      hồi lâu, ánh sáng đỏ dần tản , mắt hai Hoa Khấp Tuyết nhắm chậm rãi mở ra, khuôn mặt như tuyết lúc này càng thêm trong trẻo tỳ vết, môi đào trang điểm mà hồng, con ngươi trong mắt ngậm Tinh quang, lóe sáng động lòng người, Huyễn Lực tăng lên, quanh người nàng cũng dần phát phiêu dật thoát trần hơn.

      "A Noãn, bây giờ có muốn nó ?" Ánh mắt Mộ Lương nóng bỏng lưu luyến nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, dời được , ngắt khuôn mặt bóng loáng của nàng, trong nội tâm khẽ động, liền nàng ôm vào trong ngực, dò được huyễn lực trong cơ thể nàng tăng lên ít, trong mắt lên hài lòng.

      "Dù Nó giúp ta tăng lên, vẫn cần." Hoa Khấp Tuyết rất có lương tâm hừ lạnh, lôi kéo tay Mộ Lương tiếp tục về phía trước.

      Lúc này quang cầu đỏ vô cùng nóng nảy, lung lay nửa ngày, đột nhiên ánh sáng máu đó sáng lên bao phủ quanh thân, bay đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết, sau đó ánh sáng màu đỏ dần tản , biến thành cây trâm tinh sảo bằng huyết ngọc treo ở trước mặt nàng, lúc lúc ánh sáng màu đỏ tựa hồ khẩn cầu Hoa Khấp Tuyết chứa chấp nó.

      Cuối cùng Mộ Lương nhịn được cười to lên, hạt châu này đúng là kẻ dở hơi, vì nhận được chủ, bản lĩnh gì cũng đều lấy ra hết, giơ tay lên, nhàng bắt được cái cây trâm này.

      "A Noãn, lưu lại ." Mộ Lương dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết, bảo bối này có thể bảo vệ A Noãn, hi vọng nàng có thể lưu lại.

      Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn cây trâm, có chút chán ghét, "Ta thích màu đỏ." ra nàng cũng phải là ghét màu đỏ, chỉ là mới vừa rồi quang cầu này ở dưới nước quá khinh người làm cho nàng rất tức giận, thấy quang cầu kia theo Mộ Lương nhu thuận hơn rất nhiều.

      “Nhưng ta thích nàng mang màu đỏ." Mộ Lương yên lặng nhìn nàng, trong lòng biết nàng vẫn còn giận dỗi, nhưng vì suy nghĩ cho an toàn của nàng, lúc này thể cứ theo ý muốn của nàng mà chiều theo chiều theo nàng được.

      Lúc này cây trâm hình như hiểu lời , nhanh chóng bay khỏi tay Mộ Lương, cắm vào khẽ hở buối tóc của Hoa Khấp Tuyết, trong lúc nhất thời, màu đỏ của cây trâm lúc này làm tôn lên dung mạo tuyệt sắc của Hoa Khấp Tuyết càng trở nên kiều mỹ, làm cho Mộ Lương nhìn thể dời mắt được.

      "A Noãn. . . . . ." Mộ Lương nhàng vuốt ve tóc nàng, trong mắt đầy si mê, A Noãn tại rất đẹp, đẹp đến
      [​IMG]
      Halong-ngocthuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      [​IMG]
      Halong-ngocthuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      66.2
      editor: thao1504


      "Mộ Lương, chờ chút, mình chàng trở về vương phủ." Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn .

      "A Noãn muốn đâu?" Mộ Lương sắc mặt trầm xuống, tay ôm nàng cũng nắm lại chặt.

      "Độc này, đoán chừng là do Đông Phương Vũ hạ, mình chàng trở về, bí mật của nàng nhất định bại lộ." Hoa Khấp Tuyết mím môi cười nhạt, đáy mắt lại xẹt qua lãnh ý.

      "Đoán chừng?" Mộ Lương hừ lạnh, mặt tràn đầy sát ý, "A Noãn, lúc này, nàng ta trốn thoát rồi."

      Mộ Lương ấn Hoa Khấp Tuyết vào ngực mình, nhàng vuốt ve mặt của nàng, mặt lên đầy thương tiếc cùng tự trách, "A Noãn, ta nên lưu nàng ta đến bây giờ, như vậy nàng phải chịu nhiều tổn thương như vậy."

      "Tự trách làm gì? Đông Phương Vũ là do ta muốn lưu lại." Hoa Khấp Tuyết nhìn bộ dáng tự trách của , giọng liền mềm ít, "Hơn nữa, nếu phải nhờ nàng ta, huyễn lực của chúng ta cũng tăng lên được nhiều như vậy."

      "A Noãn còn muốn cảm tạ nàng?" Mộ Lương cười như cười nhìn nàng, cưng chiều ngắt cái mũi của nàng, ngay sau đó lộ ra nụ cười mập mờ, "Đích thực là nên cám ơn nàng ta, nếu ta còn muốn biết bị nghẹn tới khi nào mới có thể ăn tiểu tinh này vào trong bụng."

      "Mộ Lương!" Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn chằm chằm, nam nhân này tại sao lại đứng đắn như vậy.

      "Vẫn còn gọi Mộ Lương, gọi Mộ Lương, A Noãn, xưng hô như vậy khỏi quá xa lạ ?" Mộ Lương đồng ý cau mày.

      "Lương Lương." mắt Hoa Khấp Tuyết khẽ hạ xuống, che lại đáy mắt giảo hoạt, lạnh nhạt .

      "Hả?" Mộ Lương ngẩn người, ngay sau đó hài lòng gật đầu, "Cái này tệ." Lương Lương. . . . . . Rất thân mật.

      Hoa Khấp Tuyết nhịn được khẽ nhếch môi, Lương Lương, nương nương. . . . . . biết khi biết rằng nàng gọi như vậy hàm nghĩa hậu, còn cười nổi hay .

      Mộ Lương biết nàng suy nghĩ gì, cười híp mắt ôm nàng, như có như khẽ vỗ phía sau lưng của nàng, chỉ chốc lát sau, người trong ngực liền ngủ thiếp .

      Mộ Lương dịu dàng nhìn nữ nhân đáng ngủ trong ngực, trong lòng đầy tràn nhu tình, nếu như có thể, hi vọng thời gian liền dừng lại vào giờ khắc này.

      "A Noãn, dậy , đến Vương phủ rồi." Mộ Lương nhìn Thánh vương phủ ở dưới, khẽ vỗ mặt của nàng.

      Hoa Khấp Tuyết lầu bầu tiếng, ở Mộ Lương trong ngực cọ xát, lúc này mới từ từ tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn về phía Mộ Lương cười tiếng, thanh mềm nhũn, "Lương Lương."

      tiếng này, trực khiến cho tâm thần Mộ Lương nhộn nhạo, hận thể giải quyết nàng ngay tại chỗ, nhưng thấy khuôn mặt nhắn của nàng từ từ trở nên trong trẻo lạnh lùng, chỉ có thể buồn bã thở dài, Tiểu nương này tại sao lại tỉnh táo nhanh như vậy?

      "Mộ Lương, ta trở về Lương các, Chàng vào từ cửa chính ." Hoa Khấp Tuyết ngáp cái, miễn cưỡng nhìn Thánh vương phủ ở dưới kia.

      "Giết Đông Phương Vũ cần có lý do , A Noãn, ta với nàng cùng Lương Các có được hay ?" Mộ Lương ủy khuất .

      "Phiền toái." Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn , giết Đông Phương Vũ dĩ nhiên là việc thể đơn giản hơn nữa, nhưng như vậy cũng dính dáng đến Mộ Quốc cùng Tước Quốc, đến lúc đó càng phiền toái.

      "A Noãn. . . . . ." Mộ Lương kéo tay bé của nàng, khuôn mặt muốn.

      Hoa Khấp Tuyết nhịn được liếc mắt, lòng bàn tay xuất ra Huyễn Lực, trực tiếp đẩy xuống khỏi người Đại Hoa, lạnh nhạt nhìn té xuống dưới.

      "Hoa Khấp Tuyết, nữ nhân này là người có nhân tính!" Mộ Lương đen mặt lại gầm , thân người chuyển cái, bay ở giữa trung.

      "Nhớ phải bi thương chút." Hoa Khấp Tuyết ngáp cái, vỗ vỗ đầu Đại Hoa, kêu nó chở chính mình đến Lương Các, dù sao nam nhân này rất thích diễn, vậy hãy để cho diễn đủ.

      Mộ Lương nhìn nàng bóng dáng, chỉ có thể lắc đầu cười khổ cái, xoay người nhảy xuống.

      "Hoàng thúc!" Mộ Hỏa Nhân tinh mắt nhìn thấy bóng dáng màu tím tới cửa, kích động hô to.

      "Vương Gia trở lại?" Bạch Thánh Diêu mặt vui mừng, nhìn về phía ngoài cửa, lại chỉ nhìn thấy mình Mộ Lương, khỏi nhăn mày lại, lo lắng , "Tuyết Tuyết đâu?"

      Mộ Lương tái mặt vào vương phủ, khuôn mặt đơn, trong con ngươi chứa bi thương nồng đậm, toàn thân tản ra khí chất ưu buồn, từ từ qua Mộ Hỏa Nhân cùng Bạch Thánh Diêu, lại nhìn bọn .

      "Hoàng thúc, Tuyết Tuyết đâu? Tuyết Tuyết ở đâu?" Mộ Hỏa Nhân hét lớn tiếng, bắt Mộ Lương lại liều mạng lắc mạnh, hoàng thúc tại sao bi thương như vậy, Tuyết Tuyết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      "A Noãn. . . . . ." Mộ Lương vô lực để cho nàng lay động mình, bi thương nhắm hai mắt lại, thanh khàn khàn.

      "Tuyết Tuyết. . . . . ." Bạch Thánh Diêu sắc mặt trắng nhợt, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều biến mất, thân thể mềm nhũn, liền muốn ngã nhào xuống đất.

      "Thánh Diêu!" Mộ lê vọt tới nâng nàng dậy, thể tin nhìn Mộ Lương, "Hoàng thúc, hoàng thẩm rốt cuộc thế nào?"

      "Nàng. . . . . ." Mộ Lương đột nhiên mất khống chế, đẩy Mộ Hỏa Nhân ra, ngã xuống ghế, đau đoén nhắm nghiền hai mắt, mẹ nó, để cho Mộ Hỏa Nhân tự suy diễn , biết mình còn có thể nhịn được nữa .

      " , Tuyết Tuyết xảy ra chuyện! Hoàng thúc ngươi gạt người có đúng hay !" Mộ Hỏa Nhân đứng tại chỗ lắc đầu, vẻ mặt thể tin.

      "Tuyết Nha Đầu, có phải cứu trở về hay ?" biết Hoa Trảm Lãng đến từ lúc nào, ôm lấy Mộ Hỏa Nhân, hai mắt đầy máu tất cả đều lên sát ý, đau lòng
      [​IMG]
      Halong-ngocthuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      66.3
      editor: thao1504


      Đợi sau khi bọn họ rời , người làm chung quanh mới chậm rãi phản ứng kịp. . . . . . Tuyết nương, còn chưa chết!

      "Ha ha ha, Hoa Khấp Tuyết rốt cuộc chết rồi, nàng rốt cuộc cũng chết rồi, Vương Gia là của mình Bổn cung, mình!" Đông Phương Vũ cười khẩy.

      "Chúc mừng công chúa, chúc mừng công chúa." Liên nhi cười nhạt, thấy Đông Phương Vũ vui vẻ, nàng cũng rất vui mừng.

      "Hừ, Bổn cung rất cảm tạ nữ nhân kia, nếu như vậy giết được Hoa Khấp Tuyết." Đông Phương Vũ hừ , trong đáy mắt lên đầy hài lòng.

      "Công chúa, người nọ rốt cuộc là ai?" Liên Nhi cau mày, có thể giết hại Hoa Khấp Tuyết, người này nhất định đơn giản, ngộ nhỡ nàng muốn đối phó công chúa. . . . . .

      "Mặc kệ nàng , ít nhất tại nàng giúp chúng ta." trong lòng Đông Phương Vũ tràn đầy vui sướng, đâu còn công sức trông nom người nọ là ai, mới vừa rồi Vương Gia còn giúp mình, xem ra nàng cách Thánh vương phi xa.

      "Nhưng công chúa. . . . . ." Liên Nhi vẫn cảm thấy an lòng.

      "Liên nhi, tại Bổn cung rất vui vẻ, đừng những thứ kia có được hay !" Đông Phương Vũ vui trừng nàng, "Bỏ thuốc làm cho Vương Gia bộc lộ tâm ma của , vậy mà Hoa Khấp Tuyết còn có thể trốn ra được, lần này, nhìn xem lần này nàng cũng chết!"

      "Công chúa, ngài là làm sao biết Vương Gia có tâm ma trong người?" Liên Nhi có chút kỳ quái, nàng từ theo công chúa, nhưng biết nàng ta lúc nào gặp qua vẻ mặt nổi điên của Vương Gia.

      "Cuộc chiến Kim Than ta lén theo đại tướng quân, chỉ liếc mắt cái, liền Thánh vương, sau đó đắc thắng trở về triều, ta cũng nhịn được theo , nghĩ tại bên hồ kia, ta gặp được bị tâm ma phát tác." Đông Phương Vũ nhớ tới chuyện cũ, tràn đầy si mê, dáng vẻ đầy thú tính của Vương Gia, so bình thường càng tuấn mỹ hơn.

      "Nhưng tâm ma của vương gia chưa trừ, công chúa nếu gả cho , ngộ nhỡ. . . . . ."

      " , ta chờ Vương Gia ta, khi đó tuyệt đối xuống tay tổn thương ta!" Đông Phương Vũ rất tự tin, nàng tin tưởng, chờ Vương Gia nàng nhiều hơn so với lúc Hoa Khấp Tuyết, Vương Gia tuyệt đối tổn thương .

      "Liên nhi, lần này sau khi tiệc chúc thọ của hoàng đế kết thúc, Bổn cung nhất định phải gả vào vương phủ!"

      Liên nhi có chút lo lắng, công chúa lần này khỏi quá tự tin rồi, nhưng thấy nàng vui vẻ, vẫn nỡ lên tiếng chọc giận nàng làm nàng phiền lòng.

      "Liên nhi, rất nhanh, ngươi phải gọi ta vương phi rồi." Đông Phương Vũ liền chìm vào mộng đẹp, tưởng tượng thấy nàng tựa vào trong ngực Vương Gia, làm cho mọi người thích và ngưỡng mộ khi thấy cảnh tượng đó, nụ cười càng sâu hơn.

      "Vương phi? Đông Phương Vũ, ngươi phải suy nghĩ quá nhiều đó." m thanh nhàn nhạt truyền đến, khiến cho Đông Phương Vũ cùng Liên Nhi kinh hãi.

      "Hoa Khấp Tuyết! ?" Đông Phương Vũ thể tin được nhìn Hoa Khấp Tuyết từ ngoài cửa vào, những vậy còn phát nàng đẹp hơn so với trước kia nữa.

      "Ta, phải làm người có thể chọc nổi ." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt phát rét.

      Đông Phương Vũ bị nàng nhìn làm cho đáy lòng tràng đầy sợ hãi, "Ngươi...ngươi muốn làm gì?"

      "Động đến Mộ Lương cùng ta, ngươi cảm thấy, ta làm gì?" Hoa Khấp Tuyết trong mắt phát ra sát ý cùng đầy khát máu, lạnh lùng nhếch môi, bộ dạng này giống như A Tu La.

      "Ta...ta là công chúa, ngươi thể. . . . . ." Đông Phương Vũ biết tình bại lộ, tâm thần đại loạn.

      "Công chúa. . . . . ." Liên Nhi ngăn ở trước người Đông Phương Vũ, dám nhìn vào ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết, "Hoa Khấp Tuyết, ngươi thể tổn thương công chúa, như vậy gây phiền toái cho Vương Gia!"

      "Vương Gia. . . . . ." Đông Phương Vũ lẩm bẩm, đột nhiên trong mắt lên tia hy vọng, "Hoa Khấp Tuyết, ngươi thể tổn thương ta, Vương Gia giết ngươi!"

      "Ngươi cảm thấy, ta giết chết ngươi, Mộ Lương gì?" Hoa Khấp Tuyết cười lạnh, chết đến nơi, còn biết hối cải.

      "Vương Gia hôm nay vì cứu ta, cản roi của Mộ Hỏa Nhân lại, đối với ta tình thâm . . . . . Bốp!" Đông Phương Vũ phách lối xong, bị Hoa Khấp Tuyết tát cái tát làm cho ngã ngồi mặt đất, khạc ra búng máu , mặt cao sưng lên mảng lớn.

      "A! Công chúa, ngài mặt!" Liên Nhi liền quỳ xuống đất, đau lòng nhìn Đông Phương Vũ chật vật chịu nổi.

      Hoa Khấp Tuyết sửa lại y phục màu trắng người chút, nhàn nhạt nhìn chủ tớ hai người họ, trong mắt lên châm chọc.

      "Tiện nhân, ngươi chính là muốn phá hủy mặt của ta!" Đông Phương Vũ bụm mặt, tức giận nhìn Hoa Khấp Tuyết.

      "Hủy dung? Đúng là ta biết làm sao thu thập ngươi, cám ơn công chúa nhắc nhở ta." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, hừ , nàng quan tâm dung mạo như vậy, nếu làm cho mặt nàng ta phá hủy, hiệu quả hẳn là sai, xong, lại cho nàng cái tát.

      "Vương Gia, Vương Gia ngài mau tới cứu ta với!" Đông Phương Vũ đau đớn khóc thành tiếng.

      Theo tiếng nàng kêu gào, Mộ Lương chậm rãi vào phòng.

      Đông Phương Vũ tràn đầy hi vọng nhìn về phía Mộ Lương, mong chờ có thể giết Hoa Khấp Tuyết, cứu mình, nhưng nàng phát , ánh mắt của Mộ Lương chút cũng lưu lại cho mình, ngược lại tất cả đều đặt ở người Hoa Khấp Tuyết, điều này làm cho nàng có chút tuyệt vọng.

      "Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn cái.

      "Vương Gia, Vương Gia cứu ta! Ô ô ô. . . . . ." Đông Phương Vũ bò về phía Mộ Lương, lúc này mặt của nàng đều sưng lên, y phục cũng xốc xếch chịu nổi, còn
      [​IMG]
      Halong-ngocthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      66.4
      Editor: thao1504
      Lương Các.


      "Mộ Lương chàng làm gì đấy!" Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, cắn răng nghiến lợi gầm .

      "Nàng phải ta biến thái sao? Vậy ta liền biến thái lần." Mộ Lương cười như cười nhìn nàng, tiếp tục xé vải trong tay.

      Hoa Khấp Tuyết vô lực xụi lơ nằm giường lớn của Mộ Lương, cái tay bị trói đầu giường, Huyễn lực trong cơ thể nàng bị Mộ Lương khống chế, chỉ có thể mặc cho muốn làm gì làm.

      "Cười giỡn mà thôi." Hoa Khấp Tuyết híp mắt nhìn nam nhân đến gần, mím chặc môi, nhưng sắc mặt vẫn đổi sắc.

      "Bảo bối, ngày hôm nay gia làm cho nàng phải nhớ, cái gì gọi là họa là từ trong miệng mà ra." Mộ Lương tà tứ mà cười , cúi người lấy cái tay khác của nàng trói chặt.

      "Chàng phải là nam nhân, chàng nhanh thả ta ra!" Hoa Khấp Tuyết nhịn được, hai mắt bởi vì tức giận, mà toả ra hơi nước, hai gò má cũng khẽ ửng hồng, nàng đời này chưa từng bị người buộc chặt.

      "Bảo bối, nàng sai rồi, muốn biết ta có phải nam nhân hay , cũng có liên quan đến chuyện ta thả nàng ra hay ." Mộ Lương cười rất đứng đăn , ngồi ở giường, cởi giày của nàng ra.

      "Mộ Lương, Chàng dừng tay lại cho ta." Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết lạnh băng, xú nam nhân, tại sao lại để ý chuyện như vậy.

      "Bảo bối, ngày hôm nay gia còn phải dạy nàng, cái gì gọi là tình thú!" Mộ Lương hừ , cúi đầu đánh giá Hoa Khấp Tuyết vô lực nằm ở giường, hai gò má ửng hồng, kiều mỵ khác thường.

      "Chàng!" Hoa Khấp Tuyết vừa thẹn vừa cáu, muốn tránh thoát, lại toàn thân vô lực, trong lòng thầm mắng tu vi của mình quá thấp.

      "Ta như thế nào? phải nàng ta biến thái đó sao?" Mộ Lương tức giận hừ , báo thù cho tiểu nường này, kết quả còn bị thành là biến thái, coi hôm nay hảo hảo trừng trị nàng như thế nào.

      "Mộ Lương, ở Liệp Uyển chàng từng tổn thương ta, bây giờ còn muốn nữa sao?" trong đầu Hoa Khấp Tuyết liền lên tia sáng quang, đột nhiên cũng phản khán nữa, tròng mắt tịch mịch .

      Mộ Lương nghe vậy, trong lòng liền căng thẳng, thiếu chút nữa mềm lòng, nhưng thấy đáy mắt nàng lên giảo hoạt, nở nụ cười lạnh, "A Noãn, kỹ thuật diễn của nàng quá kém."

      Dứt lời, bàn tay vuốt khắp người nàng phen, lấy tay cởi áo khoác của nàng xuống.

      Hoa Khấp Tuyết cắn môi nhìn chằm chằm, giận muốn chết, lại thể nào ngăn cản hành động của tên nam nhân này được.

      "A Noãn như vậy trừng ta?" Mộ Lương đột nhiên đứng dậy, tà khí cười, "Vậy giờ cũng đừng nhắm mắt lại nha."

      Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, còn chưa hiểu ý của gì, liền thấy tay của đặt ở bên hông cử động, áo choàng màu tím rơi xuống, lộ ra lực lồng ngực hoàn mỹ của , kết hợp với đóa Tử Liên nằm xương quai xanh tạo nên cảm giác mê hoặc lòng người.

      Vẻ mặt Hoa Khấp Tuyết liền thất thần
      [​IMG]
      Halong-ngocthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :