1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 64: GIẢI TRỪ TÂM MA

      Trong căn phòng ở mang sơn, có hai bóng người ôm nhau ngủ, thân mật vô cùng.

      Mặt trời dâng lên, ánh dương ấm áp chiếu rọi vào trong căn phòng, từ từ dát lên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Mộ Lương, cặp mi dài và dày khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra, lộ ra đôi mắt đen như mực.

      nhàng hạ mắt, nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết nhu thuận gối đầu lên cánh tay của mình, ngủ say sưa, khóe miệng còn khẽ cười, khuôn mặt nhắn phiếm hồng, đôi môi đào hơi cong lên, ít vẻ lạnh lùng của ngày thường lại nhiều hơn mấy phần trẻ con, nhìn rất đáng .

      Mộ Lương lười biếng nâng lên khóe môi, mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại, bên trong đầy tràn nhu tình, vài sợi tóc rũ xuống cộng thêm mấy phần lười biếng mị hoặc, khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn, chậm rãi cúi đầu, nhàng hôn cái lên trán nàng.

      Nhớ tới ngày hôm qua ở Hàn Trì triền miên, nụ cười khóe miệng nhịn được càng sâu hơn, A noãn rốt cuộc hoàn toàn thuộc về đây là chuyện tuyệt vời nhất thế gian, sợ là cùng người trong lòng này liều chết mà triền miên, chỉ là. . . . . . Mệt mỏi nàng.

      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      Nhìn đáy mắt nàng thâm quầng, Mộ Lương hơi nhíu mày lại đôi mắt đẹp hơi khó coi, trong mắt đều là ảo não, ở trước mặt A noãn chút tự chủ cũng có, biết bao nhiêu lần thưởng thức nàng mà biết thoả mãn.

      "Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết đột nhiên bật ra tiếng nỉ non, đem đầu chui chui vào trong ngực Mộ Lương, còn yếu ớt cọ xát, sau hô hấp lại trở nên bình thường, nặng nề thiếp .

      Mặc dù A noãn ngủ nhưng vẫn còn muốn mình sao? Mộ Lương cười đến híp cả mắt, ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng bởi vì vặn vẹo mà để lộ ra bả vai, cái vết đỏ đập vào tầm mắt của , làm cho tròng mắt tối sầm lại, nhớ lại màn kia ở Hàn Trì quấn quýt say mê, người tự chủ được liền nóng lên.

      " tiểu tinh." Mộ Lương cúi đầu cười, nhàng nhéo nhéo cái má mịn màng của nàng, thấy nàng nhíu nhíu mày, nhu quang trong mắt càng đậm, hôm nay này coi như là nương tử của rồi, có thiên địa làm chứng. . . . . .

      "Lương tiểu tử, ra ngoài!" thanh của Hoa Liên Phong từ bên ngoài truyền vào, lớn nhưng lại làm cho Hoa Khấp Tuyết nhăn mày lại nỉ non mấy câu.

      Mộ Lương nhíu nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, đắp kín mền cho Hoa Khấp Tuyết, cúi đầu ở bên môi nàng hôn cái, lúc này mới cầm áo khoác lên, đành lành bước ra khỏi phòng.

      Hoa Liên Phong thấy Mộ Lương ra ngoài, cười đến híp cả mắt, râu bạc run run lên.

      "Hoa gia gia, có chuyện gì?" Mộ Lương híp mắt nhìn Hoa Liên Phong, biết là mới sáng tinh mơ mà ông lại muốn làm gì.

      "Năng lực có phải là tăng lên rất nhiều ?" Hoa Liên Phong cũng quanh co lòng vòng nữa, đánh giá từ xuống dưới, thấy tinh thần sảng khoái, ánh mắt mát lạnh, vừa nhìn liền biết tăng lên phải cảnh giới.

      "Ừ." Ánh mắt Mộ Lương giật giật, trong mắt xẹt qua ý cười, coi như là
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 64.2:

      Editor: Mộc Du


      "A noãn, nhớ lại chuyện hôm qua rồi?" Mộ Lương tà khí mà cười, thanh khàn khàn mê người, thấy nàng đỏ mặt, trong lòng biết là nàng nhớ tới chuyện của ngày hôm qua liền nổi lên ý trêu đùa nàng.

      Hoa Khấp Tuyết hít vào hơi sâu, dời mắt khỏi khuôn mặt kia nghiệt kia, nhìn sang chỗ khác, muốn đè xuống xao động trong lòng nhưng nhịp tim lại càng lúc đập càng nhanh, nàng, nàng, nàng, nàng cùng làm cái gì. . . . . . Nàng làm sao lại cùng gì kia rồi. . . . . .

      "A noãn, cần trốn tránh, nàng là người của ta rồi." Mộ Lương cười híp mắt quay đầu nàng lại, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

      "Ta phải." Hoa Khấp Tuyết cố tự trấn định, vùng vẫy giãy chết.

      " phải?" Mộ Lương hơi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn nàng. Đột nhiên, giơ tay lên, ngón trỏ điểm vào mi tâm của nàng, bắt đầu từ mi tâm của nàng, dọc theo mũi nàng đến môi rồi đến cằm. . . . . .

      "A noãn, nơi này, nơi này, đều là của ta, nàng còn dám phải? Hửm?"

      " đúng đúng!" Hoa Khấp Tuyết đẩy tay của ra, cắn môi cúi đầu, trong lòng rối như tơ.

      Mộ Lương thấy nàng vẫn còn chịu thừa nhận, hung hăng nhíu lại mắt, "Bá" tiếng, kéo cổ áo của nàng xuống, nâng cằm nàng lên, tà tứ mà cười: "A noãn, nếu phải, vậy những dấu vết này tính là gì đây? Hả?" Bàn tay thuận theo lời của mập mờ khẽ chạm vào dấu vết ái muội da thịt nàng, chọc cho thân thể của nàng run rẩy.

      "Mộ Lương chàng là tên hỗn đản!" Hoa Khấp Tuyết cực kỳ xấu hổ và buồn bực, chặn tay lại, chỉnh sửa y phục của mình, cắn môi nhìn chằm chằm : "Ta là của chàng, đừng làm rộn."

      "Ta chính là vì cứu nàng a, tại sao lại thành hỗn đản?" Mộ Lương tà khí nhíu mày, nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, trong lòng từng trận ấm áp, này bình thường thanh thanh lãnh lãnh nhưng thực chất bên trong vẫn rất dễ ngượng ngùng, xem ra, phải từ từ dạy dỗ rồi.

      Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong nháy mắt giận tái mặt, đúng rồi, bọn họ như vậy, vốn là bởi vì cái gì "Mị hồng nhan" kia!

      Mộ Lương thấy nàng có phản ứng này, lập tức đoán được nàng vui, bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa ôm mặt nàng đối diệ với mình, giọng dịu dàng nghiêm túc: "A noãn, ta muốn nàng, phải là bởi vì "Mị hồng nhan" mà là vì ta nàng, biết ? Hơn nữa. . . . . . Nàng bây giờ là nương tử của ta rồi."

      "Nương tử, cái gì nương tử. . . . . ."Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, trong lòng có chút cảm động, nghe thấy câu sau, nghi hoặc nhíu mày, sao nàng nghe lời của ?

      "Nàng quên?" Mộ Lương tối mặt, trong mắt là tràn đầy nguy hiểm, nàng làm sao có thể quên chuyện này?

      Hoa Khấp Tuyết ngây ra nhìn bởi vì tức giận mà gương mặt đỏ bừng, nuốt ngụm nước miếng, theo bản năng muốn lùi về sau, lại bị hung hăng kéo vào lồng ngực.

      "A noãn, vẫn chưa nhớ ra sao? Vậy ta ngại giúp nàng nhớ lại." Mộ Lương
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 64.3:

      Editor: Mộc Du


      "Là như vậy sao . . . . . Vậy còn chàng?" Hoa Khấp Tuyết mím môi nhìn .

      Mộ Lương thấy nàng hỏi mình, nhíu mày, đột nhiên mập mờ cười : "A noãn, vi phu nhờ hồng phúc của nàng, đời này còn được thử qua lần song tu."

      "Chàng câm miệng!" Khuôn mặt Hoa Khấp Tuyết đỏ lên, mắc cỡ đến hai mắt cũng đỏ lên, chặt chẽ cắn môi.

      "A noãn, cần tự cắn mình, môi là của nàng nhưng vi phu đau."Mộ Lương tà khí mà cười, giơ tay lên khẽ tách cánh môi của nàng từ dưới hàm răng ra, mập mờ khẽ vuốt ve, cảm thấy trêu chọc nàng chuyện rất vui rất tuyệt.

      Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu căng như dây cung trong nháy mắt băng liệt, xấu hổ và bực tức mặt dần mất hết, lại khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên nhìn về phía Mộ Lương, tay bé từ từ trượt vào trong quần áo của .

      Mộ Lương trong nháy mắt ngốc trệ, nụ cười nghiệt kia cứng ngắc ở mặt, cảm thụ bàn tay bé ở người của mình chạy tới chạy lui có cảm giác lành lạnh, biết phải phản ứng ra sao, A noãn đây là quyến rũ ?

      đợi hưởng thụ đủ, bên hông liền truyền đến cỗ đau đớn như kim châm, chỉ thấy Hoa Khấp Tuyết coi như có chuyện gì làm như bình thường thản nhiên nhìn liếc mắt cái, thu hồi bàn tay bé, giống như là có chuyện gì xảy ra nhưng mà thắt lưng đau rát của lại nhắc nhở , mới vừa rồi xảy ra chuyện gì!

      "Khụ khụ, là kịch liệt, đến nỗi rớt xuống đất." Hoa Liên Phong biết từ đâu xuất , tựa vào cửa, hài hước nhìn hai người ôm nhau mặt đất, quần áo xốc xếch.

      "Sư phụ, người nghĩ nhiều rồi." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng quét mắt nhìn cái, ngay sau đó thản nhiên nhìn về phía Mộ Lương : "Mộ Lương, ôm ta lên."

      Vẻ mặt của Mộ Lương trong nháy mắt có chút rối rắm, cuối cùng chỉ có nhận mệnh thở dài, bế nàng lên, nhìn ánh mắt vô tình biểu cảm của nàng, trong lòng biết chính mình chọc nàng.

      "Tuyết nha đầu a, sư phụ làm rất nhiều đồ ăn ngon, để cho con bồi bổ thân thể!" Hoa Liên Phong cười mập mờ, ý tứ trong lời , cần cũng biết.

      "Dạ sư phụ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp: "Mộ Lương, dẫn ta ăn cơm."Khuôn mặt nhắn chút gợn sóng, hình như có nghe hiểu lời của Hoa Liên Phong
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 64.4:

      Editor: Mộc Du


      "Hoa gia gia, người vậy là sao?" Mộ Lương híp mắt lại, cẩn thận suy nghĩ thử mình có biết người nào có loại thuốc này .

      "Mười mấy năm trước, nguyên nhân mà phụ hoàng ngươi đưa ngươi rời , ngươi còn nhớ ?" Hoa Liên Phong cười nhạt.

      "Liệt Viêm quyết?" Mộ Lương giận tái mặt.

      "Hậu cung tranh đấu, luôn luôn thể tránh khỏi sử dụng dược vật hại người, ý của sư phụ ‘Mị Hồng Nhan’ này là từ trong cung tới." Hoa Khấp Tuyết biết ban đầu Mộ Lương là bị người ta hạ Liệt Viêm quyết, nên mới tới mang sơn cầu cứu.

      " sai, ‘Mị Hồng Nhan’ này chính là đồ ở trong hậu cung, nó là do phi tần thất sủng chế tạo ra." Hoa Liên Phong thở dài, mặt đen tối ở trong hậu cung, phải lời là có thể .

      "Đầu tiên là Liệt Viêm quyết, sau nữa là ‘Mị Hồng Nhan’, chuyện này, đơn giản." Mộ Lương cũng biết có phải là mình suy nghĩ nhiều hay nhưng thể đem hai chuyện này liên hệ lại với nhau, xem ra trong cung có người nhìn rất thuận mắt.

      "Binh đến tướng chặn, lần sau chúng ta nên cẩn thận chút." Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, thản nhiên nhìn Mộ Lương cái, muốn để cho tiếp tục nhớ lại những quá khứ tốt kia, hơn nữa trực giác cho nàng biết, chuyện này cùng chuyện Mộ Lương bị hại trước kia là có liên quan.

      "Được."Mộ Lương thản nhiên nhếch môi, dịu dàng nhìn nàng.

      "Sư phụ, nếu như có chuyện gì nữa chúng ta xuống núi." Hoa Khấp Tuyết sửa sang quần áo lại chút, tính toán muốn rời , Hoa Trảm Lãng đoán ra bọn họ ở mang sơn nhưng cho dù là biết họ ở đâu, chắc chắn mọi người cũng lo lắng.

      "Ha ha, là sợ các bằng hữu lo lắng sao? Tuyết nha đầu lần này quay lại mang sơn, người có nhân khí hơn rồi, Lương tiểu tử, ngươi là chiếm đầu công nhé!" Hoa Liên Phong trêu ghẹo cười.

      "A." Mộ Lương bật cười, dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, chuyện nữa, chỉ là từ từ đứng dậy nhưng hai chân nhức buốt làm cho nàng lần nữa ngã xuống.

      "A noãn!" Mộ Lương tiếp được nàng, đau lòng nhìn khuôn mặt nhắn của nàng thoáng qua nét đau đớn.

      "Vẫn là ở lại lát nữa , Lương tiểu tử, Lão Đầu Nhân ta lấy thuốc cho Tuyết nha đầu, chút nữa ngươi thoa thuốc cho nó." Hoa Liên Phong mờ ám nhìn hai người liếc mắt cái, cười lớn rời .

      "A noãn, xin lỗi, ta. . . . . ."

      " được !" Hoa Khấp Tuyết đưa tay lên che miệng của lại, có chút tức giận trừng mắt liếc cái, hai tai ửng hồng, nàng biết, nàng cái gì cũng biết, cần nữa.

      "Được được được, ta , ta ôm nàng nghỉ, được ?" Mộ Lương biết nàng xấu hổ nhưng dám trêu chọc nàng nữa, dưới tay dùng lực ôm ngang nàng lên.

      Hoa Khấp Tuyết yên tĩnh dựa vào trong ngực , mặc ôm mình trở về phòng, nhìn cái cằm xinh đẹp của , khóe môi khẽ nhếch lên.

      "A noãn, nếu nàng còn nhìn ta như vậy, cũng đừng trách ta hóa thành sắc lang, đem nàng ăn sạch ." Mộ Lương đá văng cửa phòng, cười ranh mãnh.

      Hoa Khấp Tuyết chống lại ánh mắt tươi cười của , mặt nóng lên nhưng cũng né tránh ánh mắt của nữa, chỉ là nhàng bĩu môi : "Ta bây giờ rất khó chịu rồi."

      " xin lỗi, ngày hôm qua là do ta tốt, sau này như vậy nữa." Mộ Lương nhìn thấy nàng làm nũng, tâm đều mềm nhũn ra, đặt nàng lên giường, dịu dàng hôn lên trán của nàng cái.

      "Cái gì về sau?" Hoa Khấp Tuyết nghiêng đầu liếc , ngày hôm qua còn chưa đủ sao, còn có về sau?

      " được đâu, A noãn, nàng muốn để cho ta nhịn đến hỏng sao?" Mộ Lương đau khổ cúi mặt, làm sao có về sau được nam nhân bình thường mà.

      "Tâm ma vẫn chưa có giải trừ, còn phải tiếp tục uống canh Tuyết Liên." Hoa Khấp Tuyết hừ , kéo chăn lên, từ từ nằm xuống, lấy bàn tay mà đặt ở bên hông mình ra, xem ra thực là muốn để cho thanh tâm quả dục rồi.

      "Ai vẫn chưa giải trừ, Hoa gia gia , tâm ma của ta được giải trừ rồi." Mộ Lương lập tức giải thích.

      " sao?" Hoa Khấp Tuyết trừng lớn mắt, trong mắt tất cả đều là mừng rỡ, tâm ma của Mộ Lương giải trừ? Vậy sau này bị nó hành hạ nữa?

      "Nha đầu ngốc." Mộ Lương biết nàng vì mình mà vui vẻ, trong lòng dâng lên cảm động, ngồi ở đầu giường, ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng : "A noãn, tâm ma của ta được giải trừ nhưng lại làm liên luỵ đến nàng."

      "Có ý tứ gì?" Hoa Khấp Tuyết hiểu.

      Mộ Lương bị hỏi liền sửng sốt, hai tai tự dưng đỏ ửng, vội ho tiếng, nhìn
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ☆, 065.1: Khiêu Hồng rất nhiều, Liệp Tử rất hay xấu hổ【 thủ đả VIP】

      editor:thao1504


      Hôm sau.

      "Sư phụ, người có thấy Mộ Lương ?" Hoa Khấp Tuyết ra khỏi phòng, liền bị Đại Hoa nhào đến ôm lấy, lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã nhào, nhìn Hoa Liên Phong ở trước mặt biết loay hoay gì ở đó, lạnh nhạt hỏi.

      "Kỳ lạ, sao Lương tiểu tử lại ở bên cạnh ngươi?" vẻ mặt Hoa Liên Phong đầy ngạc nhiên, tiểu tử kia hận thể từng giây từng phút đều dính vào người Tuyết Nha Đầu.

      Hoa Khấp Tuyết híp mắt, trong lòng có chút trống rỗng, chỉ mới thấy chút, nàng liền có chút nhớ rồi, nàng đối với lệ thuộc như vậy, so với trong tưởng tượng còn sâu hơn.

      "Gào!" Đại Hoa gầm cái, ở trong ngực Hoa Khấp Tuyết cọ xát, mắt to nhìn chằm chằm nàng chứa đầy uất ức trong đó, chủ tử lâu như vậy đến thăm nó coi như xong , nhưng lâu lắm nàng mới tới lần, vậy mà nàng lại hề để ý gì tới mình.

      "Chính mình tự chơi ." Hoa Khấp Tuyết sờ sờ đầu Đại Hoa, đối với ánh mắt đáng thương của nó cũng cảm thấy buồn cười.

      Đại Hoa lắc lắc đầu, nhìn nàng chớp mắt, từ từ di chuyển từng bước về phía trước dịch mấy bước.

      "Nha đầu, ta biết kia rồi." Hoa Liên Phong đột nhiên cười đầy quỷ dị, vuốt vuốt râu nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết giương mắt chống lại ánh mắt đầy trêu chọc của Hoa Liên Phong, giọng của nàng lạnh nhạt đồng thơi mang chút gì là nóng vội trong đó, "Sư phụ, ở đâu"

      "Đến Hàn Trì." Hoa Liên Phong cười ha hả, nhớ tới ngày hôm qua tiểu tử muốn Hàn Trì tắm, đoán chừng tắm buổi tối, dễ dàng a, ha ha ha. . . . . .

      Trong mắt Hoa Khấp Tuyết liền thoáng lên nghi ngờ, biết Mộ Lương đến Hàn Trì làm gì, nhưng dưới chân lại ngừng, hướng về phía Hàn Trì tới.

      " có lương tâm a, biết chỗ nam nhân của mình rồi, liền thèm nhìn sư phụ." Hoa Liên Phong ở bên cảm thán, nhưng trong mắt lại tất cả đều ý cười, tiểu nha đầu cùng Lương tiểu tử ở chung chỗ, nhìn bọn họ vậy là tốt.

      Bước chân Hoa Khấp Tuyết khẽ ngừng lại chút, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn sư phụ mình cái, ngay đó mủi chân liền điểm cái, phi thân rời .

      Đại Hoa thấy chủ tử lại , cúi đầu xuống, cọ mặt đất tuyết, chính mình biết ở tại đây nên làm gì nữa.

      "Ngươi thân là chúa tể sơn lâm, đừng có có tiền đồ như vậy." Hoa Liên Phong trợn mắt nhìn Đại Hoa.

      Đại Hoa nghe vậy, híp mắt nhìn chằm chằm Hoa Liên Phong, chân trước hướng phía trước vẻ cong, hận thể hét lớn tiếng, chính nó bị mang cái tên Đại Hoa, còn có thể có tiền đồ gì sao! ?

      Hoa Khấp Tuyết đến Hàn Trì, quả nhiên là trông thấy bóng dáng màu tím ở trong ao, khẽ nhíu nhíu mày, hướng về phía tới, lại thấy mắt nhắm chặt, ngủ thiếp ở trong ao.

      Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên lau mặt của , cảm giác lạnh lẽo làm cho lòng nàng dâng lên hồi co rút nhanh, trong mắt to đầy lo lắng, có việc gì sao lại ngủ ở Hàn Trì làm gì?

      "A Noãn. . . . . ." Mộ Lương cảm thấy mặt ấm áp, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết cau mày nhìn mình, mắt phượng cong lên.

      "Ra ngoài." Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, nhàn nhạt nhìn .

      Mộ Lương nhíu mày, dùng sức, từ trong nước nhảy ra, mang theo hồi sóng nước.

      Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên cái, ngăn nước ao trở lại trong ao, chậm rãi đứng dậy, thấy toàn thân ướt nhẹp, nhíu nhíu mày, mặc dù như vậy cũng rất đẹp mắt.

      "Thế nào?" Mộ Lương thấy nàng cau mày, có chút hiểu, cúi đầu nhìn qua nhìn người mình, biết đại khái là nàng lo lắng mình, cười nhạt, quanh thân lên ánh sáng tím, nước liền bị bốc hơi hết.

      "Tại sao chàng lại ngủ ở Hàn trì làm gì?" Hoa Khấp Tuyết rất tự nhiên giơ tay lên sửa sang lại quần áo cho .

      Trong mắt Mộ Lương liền lên mừng rỡ, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhắn đầy lạnh lùng của nàng, nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn về nơi khác.

      "Hả?" Hoa Khấp Tuyết thấy dám nhìn mình, hơi nheo mắt.

      "A Noãn ăn điểm tâm chủa?" Mộ Lương lảng ra chuyện khác, cười híp mắt nhìn nàng.

      "Mộ Lương." giọng của Hoa Khấp Tuyết đầy lạnh lùng.

      Mộ Lương thấy mặt nàng lạnh lùng như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nhàng ôm nàng vào trong ngực, cằm chống đỡ lên đỉnh tóc của nàng, buồn buồn , " đến Hàn Trì, ta Dục Hỏa đốt thân ."

      Cả người Hoa Khấp Tuyết liền cứng đờ, mặt nổi lên màu hồng nhạt.

      "Tiểu tinh, lại quyến rũ ta." Mộ Lương ngắt hông của nàng, oán trách.

      Hoa Khấp Tuyết dùng sức đẩy ra, đỏ mặt trừng , "Ta có." Nàng nào có quyến rũ , ngược lại chính mực luôn khi dễ mình.

      "A Noãn, nàng cứ như vậy nhìn ta, ta đều nghĩ tới muốn ăn nàng, biết ?" Mộ Lương tà khí mà cười , nhớ tới hôm qua, ánh mắt tà ý càng thêm nồng đậm.

      " biết xấu hổ!" Hoa Khấp Tuyết hít hơi sâu, liền xoay người tính rời .

      Mộ Lương thấy nàng muốn rời , nhíu mày, lập tức tới phía sau nàng, từ phía sau ôm lấy nàng, giọng trầm thấp đầy mê người, " được ."

      Hoa Khấp Tuyết cảm thụ nhiệt độ của lồng ngực ở sau lưng, mấp máy môi, khóe môi tự chủ được mà cong lên, hai bàn tay như ngọc của nàng đặt lên hai bàn tay ôm eo nàng của .

      Mộ Lương thấy vậy, dịu dàng cười, ngậm vành tai của nàng, tinh tế gặm cắn, "A Noãn, thân thể thoải mái hơn chút chưa?"

      Cả người Hoa Khấp Tuyết khẽ run lên, hơi gật đầu cái.

      "Ta nghĩ ta muốn nàng. . . . . ." bàn tay của Mộ Lương đặt eo nàng dần bắt đầu di chuyển, chậm rãi lên, thanh có chút khàn khàn, mặc dù ở hàn trì buổi tối, nhưng lửa dục của vẫn bị ngăn chận lại bao nhiêu.

      "Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết gầm , trong mắt là thẹn thùng vừa bực bội, đè lại bàn tay chạy từ từ bụng, chậm rãi quay đầu lại,
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :