1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      CHƯƠNG 62.4:

      Editor: Mộc Du


      " vô duyên vô cớ tới tìm chàng." Hoa Khấp Tuyết hừ , ít nhiều cũng là Tể Tướng, làm sao có thể rãnh rỗi như vậy.

      "Được rồi." Mộ Lương thở dài, ngắt cái mũi của nàng, bế nàng lên : "Lưu Nguyệt, mang hoa quả tới Lương các."


      "Khoan , Mộ Lương, ta là ở Noãn các." Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày.

      "Có sai biệt sao?" Mộ Lương cười đến mập mờ, quét mắt nhìn vẻ mặt muốn xem bát quái của mọi người, cúi người ở bên tai nàng giọng : "Chúng ta, cũng như vậy. . . . . ." thanh lớn, lại đủ để cho mọi người ở đây đều nghe thấy.

      Nha. . . . . . ra là cũng như vậy! Mọi người biểu tình hiểu , cười đến ranh mãnh.

      Khuôn mặt nhắn của Hoa Khấp Tuyết đỏ bừng lên, giơ tay lên liền muốn cho Mộ Lương quyền, cảm giác vô lực lại ập tới, ánh mắt hồi hoảng hốt.

      "A noãn, sao chứ?" Mộ Lương nhận thấy được nàng đúng, vẻ mặt biến đổi, lo lắng hỏi.

      Hoa Khấp Tuyết lắc đầu cái: "Nghỉ ngơi chút tốt thôi."

      "Trạch Linh, Trạch Hàn các ngươi canh chừng Vương phi cho kỹ!" Mộ Lương nhàn nhạt phân phó tiếng, ôm Hoa Khấp Tuyết về hướng Lương các.

      Trạch Linh và Trạch Hàn liếc mắt nhìn nhau, chau chau mày, cũng rời theo họ.

      "Chưa từng gặp qua Tuyết Tuyết suy yếu như vậy." Hoa Trảm Lãng thấy bọn họ rời , tất cả mặt đều là lo lắng.

      "Trảm Lãng, chàng yên tâm, hoàng thúc chăm sóc cho Tuyết Tuyết tốt." Mặc dù Mộ Hỏa Nhân cũng lo lắng nhưng vẫn là cười an ủi Hoa Trảm Lãng.

      "Ừ." Hoa Trảm Lãng cười nhạt, biết tâm ý của nàng, trong lòng đều là ấm áp.

      "Cảnh Duệ, mang ta tu luyện!" Lưu Nguyệt lôi kéo tay áo Cảnh Duệ.

      "Sao lại vội vã như vậy?" Cảnh Duệ kỳ quái nhìn nàng.

      "Ta muốn nhanh trở nên mạnh mẽ để bảo vệ tiểu thư!" khuôn mặt nhắn của Lưu Nguyệt đều là kiên định, lôi Cảnh Duệ tu luyện.

      Cảnh Duệ thầm thở dài hơi, đối với hành động này của nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng lại chỉ biết theo nàng.

      "Chậc chậc, Tuyết Tuyết tìm được nha hoàn tốt." Hoa Trảm Lãng nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt thoáng qua tán thưởng.

      "Tuyết Tuyết coi Lưu Nguyệt là tỷ muội, cái gì mà nha hoàn với nha hoàn, thiệt khó nghe!" Mộ Hỏa Nhân cáu gắt, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nhảy dựng lên : "A nha, ta còn chưa có chuẩn bị quà tặng cho hoàng huynh, Trảm Lãng, mau theo ta!"

      "Có gì phải hoảng sợ như vậy, nàng chậm chút!" Hoa Trảm Lãng biết làm thế nào, thấy nàng dứt khoát buông mình ra, tự mình chạy , mặt tối đen, lắc mình đuổi theo, nha đầu này là. . . . . .

      Lương Các.

      " , cần phải lo lắng cho ta, bọn Trạch Linh đều ở đây." Hoa Khấp Tuyết cười nhạt, hơi đẩy ra chút.

      "Ta rất nhanh trở lại, A noãn, ngủ lát ." Mộ Lương cúi
      [​IMG]
      Halong-ngoc, velvety_crystal_rosethuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      CHƯƠNG 63: CHUYỆN THỎA MÃN Ở HÀN TRÌ

      Editor: Mộc Du


      "Nguyệt Nguyên, ngươi là tể tướng của Phong quốc, ngươi làm như vậy, có tính là bán nước ?" Mộ Lương cười như cười nhìn nam tử đứng trước mặt.

      "Mạng của ta là do Vương gia cứu, ta làm tể tướng của Phong quốc cũng chỉ để ngày có thể trợ giúp cho Vương gia." Nguyệt Nguyên thản nhiên cười, vốn vô tâm với chức vị, nhưng trong lúc vô tình biết Phong quốc muốn cùng với tước nước hợp lực tấn công Mộ quốc nên dứt khoát dấn thân vào quan trường, chỉ vì muốn cung cấp tin tức đáng tin cậy nhất cho Mộ Lương.

      "A, Phong quốc này sợ là bị bức đến tức điên rồi." Mộ Lương cười khẽ, người này là do cứu, nếu nghĩ muốn báo ân, vậy cũng ngăn cản, nghĩ đến Phong quốc, tròng mắt đen của xẹt qua đạo ánh sáng lạnh.

      "Ta chỉ trung thành với người mà đáng giá để ta trung thành." Nguyệt Nguyên hừ lạnh, nghĩ đến Phong quốc kia, trong mắt xẹt qua giễu cợt, dã tâm của thái tử Phong quốc, nhìn ra được và rất khinh thường, biết thái tử này coi Mộ Lương là mục tiêu cạnh tranh lớn nhất nhưng lại biết đâu có tư cách này.

      Có lẽ trong lòng sùng bái Mộ Lương cách vô điều kiện và mù quáng, Nguyệt Nguyên coi tất cả những người muốn tranh cao thấp với Mộ Lương đều là ngu xuẩn.
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      "Nguyệt Nguyên, ngươi cố chấp." Mộ Lương nhíu mày.

      "Vương gia, năm đó ta sắp chết, nếu có người, ta cũng thể tốt đứng ở chỗ này, nếu muốn ta cố chấp cũng được, ta có lời nào để ." Nguyệt Nguyên nhún nhún vai, nhìn sắc trời chút, nghĩ mình nên rời rồi.

      "Lời của ngươi , Bổn vương ghi nhớ." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn cái, Phong quốc cùng tước nước bắt đầu bí mật hợp tác, chuyện này sớm biết, Nguyệt Nguyên này. . . . . . Chỉ có thể là ban đầu mình có cứu lầm người.

      "Vương gia nghi ngờ lời ta hay giả sao?" Nguyệt Nguyên có chút nghi ngờ.

      "Dùng người nghi, nghi người dùng." Mộ Lương bí hiểm mà nhìn cái, dời tầm mắt , có dự cảm, Nguyệt Nguyên này trong tương lai, đối với Mộ quốc rất là hữu dụng.

      Nguyệt Nguyên nghe vậy, hốc mắt ươn ướt, Vương gia tin tưởng , biết nên gì nữa, sau này Vương gia muốn làm cái gì, nhất quyết chữ !

      Mộ Lương thản nhiên nhìn về phía xa, có chút nhớ nhung A noãn, biết nàng bây giờ làm gì. . . . . . Đột nhiên, cảm thấy lồng ngực đau nhói, chợt đứng dậy, trong mắt xẹt qua tia lo lắng.

      "Vương gia, làm sao vậy?" Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn , người trấn định lạnh nhạt như vậy mặt làm sao xuất vẻ mặt bất an như thế này, chẳng lẽ là có liên quan đến Hoa Khấp Tuyết?

      "Ngươi trở về , ta còn có chuyện." Mộ Lương phất phất tay, ý bảo có việc gì, nhấc chân liền tính Lương các.

      "Vương gia, vương phi xảy ra chuyện!" Trạch Hàn lao đến trước mặt Mộ Lương, té quỵ xuống đất, mắt đỏ rống to.

      Dứt lời, liền cảm thấy trận gió thổi qua, trong đại sảnh còn bóng dáng của Mộ Lương.

      Trạch Hàn nhìn về phương hướng biến mất, mặt đều là tự trách, Vương phi là vì cứu bọn họ nên mới bày ra kết giới kia để ngăn cản khói độc cho bọn họ. Nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, có chết, cũng bù đắp được!

      Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn Trạch Hàn liếc mắt cái, đưa tay kéo
      [​IMG]
      linhdiep17, thuytHalong-ngoc thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      CHƯƠNG 63.2:

      Editor: Mộc Du


      "Vậy hại ...!" Hoa Liên Phong cười càng vui vẻ hơn, râu bạc run run lên.

      Mộ Lương nghe vậy, mặt đều là sương lạnh, khí tức vương giả bức người tỏa ra bốn phía, ý lạnh cùng tức giận luân phiên trong đáy mắt , thái độ đùa cợt của Hoa Liên Phong chọc giận , tại A noãn vô cùng suy yếu, là sư phụ của A noãn, như thế nào có thể. . . . . .

      "Được rồi, được rồi ta đùa nữa." Hoa Liên Phong thấy tức giận, vội vàng phất phất tay, yên lặng nhìn gương mặt lạnh của Mộ Lương, nghiêm mặt : "Lương tiểu tử, ở bên trong Hàn Trì này "Mị hồng nhan" thể lấy mạng của Tuyết nha đầu."

      "Cái gì?" Mộ Lương kinh ngạc nhìn , biết Hàn Trì rốt cuộc còn có cái công hiệu gì.

      "A, đúng rồi, các ngươi. . . . . . Còn chưa có lần đầu tiên đúng ?" Hoa Liên Phong mặc kệ câu hỏi của , ngược lại sáp đến hỏi, cặp mắt lóng lánh tinh quang.

      "Sư phụ. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết vô lực quát , khuôn mặt nhắn nhiễm hồng, lần này là bởi vì thẹn thùng.

      "Vâng!" Mộ Lương thấy giống như là đùa, cũng để ý nhiều như vậy, tay ôm Hoa Khấp Tuyết chặt, gật đầu cái.

      "Ha ha, ông trời cũng giúp các ngươi rồi!" Hoa Liên Phong đột nhiên cười lớn, ngay sau đó nghiêm túc nhìn Mộ Lương : "Mị hồng nhan" này nếu đụng phải nước Hàn Trì, chẳng những phải là độc dược mà ngược lại còn là linh dược đại bổ, nếu nam nữ hai bên có người trúng độc này mà hai người đều là hoàn bích chi thân, ở trong Hàn Trì giải loại độc này, lại có thể thay da đổi thịt, tăng lên huyễn lực!"

      "Người , độc này, ngược lại là tốt?" Mộ Lương có chút kinh ngạc hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là kinh ngạc.

      "Đúng vậy, cho nên ông trời cũng giúp các ngươi." Hoa Liên Phong vuốt vuốt râu, chậm rãi đứng dậy, mập mờ nhìn Mộ Lương liếc mắt cái, lắc mình rời .

      "Lương nhi, ** khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, lão đầu ta đây quấy rầy các ngươi, ha ha ha. . . . . ."

      Theo thanh của xa, viên thuốc màu trắng bắn vào trong miệng Hoa Khấp Tuyết.
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      Thân thể Hoa Khấp Tuyết cứng đờ, cảm giác vô lực biến mất hơn phân nửa, thử hoạt động tay chân, thầm thở phào nhõm, lại cảm giác nam nhân phía sau ôm lấy mình càng chặt hơn.

      Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết chặt, cúi đầu khóa lại khuôn mặt nhắn khôi phục trong trẻo lạnh lùng của nàng, ánh mắt kia mười phần nghiêm túc, mười phần. . . . . . Dịu dàng.

      "Nhìn cái gì." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn cái, cảm giác khí tại có chút đúng, muốn nhích từ trong ngực ra ngoài chút.


      "A noãn." Mộ Lương cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của nàng, trong mắt dần dần dâng lên thâm tình, giọng rất dịu dàng, rất dịu dàng, mặc dù ở sâu trong Hàn Trì, vẫn như cũ che giấu được ấm áp trong giọng điệu.

      Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, đón nhận ánh mắt , cố nén nhịp tim ngừng gia tốc, mặt cố làm ra vẻ trấn định nhưng ánh mắt lóe lên lại bán đứng nàng.

      "A noãn, sư phụ . . . . . ." Mộ Lương hít hơi sâu, nhìn khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của nàng, hầu kết giật giật, thanh có chút khàn khàn.

      "Ta tại có việc gì." Hoa Khấp
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      CHƯƠNG 63.3:

      Editor: Mộc Du


      Hoa Khấp Tuyết có chút bối rối quay đầu lại, vừa chống lại ánh mắt tà tứ của , thân thể khỏi run rẩy, nàng giơ tay lên chống đỡ lồng ngực của , biết làm sao nhìn tới trước .

      "A noãn, hãy thả lỏng, việc còn lại, cứ giao cho ta." Mộ Lương tà khí nhếch môi, trong mắt là dịu dàng, lại xen lẫn khí phách, để cho nàng cam nguyện thuần phục.

      Hoa Khấp Tuyết biết nên làm những gì, ngửi được hương sen nhàn nhạt người , trong lòng vừa sợ lại vừa mong đợi, đột nhiên, thân thể của nàng run lên, hai mắt nhiễm lệ tính.

      "Ưmh. . . . . ."Từ khóe miệng tiếng than khổ sở bật ra, thủy quang trong vắt ở trong đôi mắt xinh đẹp nhộn nhạo, da thịt cũng bắt đầu nóng lên, mặc dù là ở bên trong Hàn Trì rét lạnh đến thấu xương, dược tính của "Mị hồng nhan" lại bắt đầu phát tác.

      Mảng lớn da thịt nõn nà trắng như tuyết dưới nước nở rộ, bởi vì tác dụng của dược tính, mà nổi lên màu đỏ, ở trong nước trong suốt càng nổi bật hơn, kích thích thần kinh của Mộ Lương.

      Ánh mắt Mộ Lương càng thêm nóng rực, bên trán cũng toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi nóng, luồng nhiệt lưu từ bụng lan khắp toàn thân, lạnh lẽo của nước ở Hàn Trì cũng cách nào làm hạ xuống nhiệt độ kia.

      "Ân. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết bị nhìn người càng thêm khó chịu, bất lực khẽ rên, nhìn trong mắt của Mộ Lương mang theo khát vọng, mặt càng thêm đỏ hồng, giống như đóa hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át.
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      Hô hấp của Mộ Lương trở nên dồn dập, người trong lòng có thần thái như vậy, nếu như còn nhịn nữa được, vậy phải là đàn ông rồi!

      Chợt cúi người, Mộ Lương đem Hoa Khấp Tuyết đè ở tảng đá lớn, chỉ là trong nháy mắt liền cởi áo bào của mình ra, làm đệm ở sau đầu nàng, để cho nàng nằm thoải mái hơn.

      "A noãn, nàng là của ta!" Mộ Lương sâu nhìn chăm chú vào nàng, hình như muốn nàng khắc vào đáy lòng, từ từ, môi nở rộ nụ cười vô cùng tà tứ, giơ tay lên, nhàng vỗ về chơi đùa ở cánh môi hé mở của Hoa Khấp Tuyết.

      Hoa Khấp Tuyết cảm thụ cánh môi tê ngứa, theo bản năng lè lưỡi khẽ liếm, cử chỉ này đối với Mộ Lương mà , khác nào là liều thuốc thúc dục mãnh liệt.

      Hai con ngươi thâm thúy Mộ Lương là thể tin được, hầu kết cuồn cuộn, cũng kiềm nén được nữa, cúi người hôn lên đôi môi dụ người của nàng, nhẵn bóng nhưng mất hoàn mỹ, thân hình ngăn chặn hương thơm mềm mại cơ thể nàng, bàn tay khó nhịn cởi ra lá chắn cuối cùng người nàng, giữa hai người còn ngăn trở.

      "Ưmh. . . . . . Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết khẽ cắn cánh môi, thanh đứt quãng truyền ra từ đôi môi hai người quấn quít, giọng mềm mại đáng , xen lẫn lệ tính, làm cho ánh mắt Mộ Lương nhìn nàng càng thêm trìu mến.

      Chậm rãi buông ra cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng, Mộ Lương mê muội vuốt ve gương mặt của nàng, sau đó đến cái gáy tinh tế của nàng, chậm rãi lướt xuống phía dưới, đụng vào da thịt mềm mại của nàng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, mà mặt của cũng nhiễm đỏ ửng, xinh đẹp khác thường.

      " cần. . . . . . Nhìn ta như vậy. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết run rẩy, dược vật cùng kích thích khác biết tên, để cho thân thể của nàng càng mềm nhũn hơn.

      "A noãn, nàng là đẹp. . . . . ."Bàn tay của Mộ Lương ở dưới nhàng vuốt ve bên eo của nàng, đôi mắt có chút mê ly, nhìn Hoa Khấp Tuyết giống như cơ mê hoặc lòng người, thể tiếp tục
      [​IMG]
      Halong-ngoc, thuytmeoden0003 thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      CHƯƠNG 63.4:

      Editor: Mộc Du


      Mộ Lê liếc mắt, đối với đứa em này hết ý kiến, sao nó lại thể có ít dáng vẻ của nữ tử chứ?

      Bầu khí ngột ngạt cũng bởi vì bọn họ náo loạn nhõm ít nhưng lo lắng của mọi người đối với Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết lại giảm chút nào.

      "Nhưng rốt cuộc là ai lại hận Tuyết Tuyết như vậy đây?" Bạch Thánh Diêu suy nghĩ nửa ngày, chung quy là nghĩ ra Tuyết Tuyết kết thù với ai.

      "Thánh Diêu, ngươi quên, Vương phủ của chúng ta còn có người khách mời mà đến?" Mộ Hỏa Nhân tay cầm roi nắm chặt, thầm nghĩ đến người.

      "Ngươi là!" Bạch Thánh Diêu trợn to hai mắt, suy nghĩ kỹ chút, điều này cũng phải là có khả năng, Tuyết Tuyết được Vương gia , người nọ nhất định coi Tuyết Tuyết là cái gai trong mắt.

      " lẽ Đông Phương Vũ ngu như vậy? Nàng phải hiểu được, nếu hoàng thẩm xảy ra chuyện, chúng ta chắc chắn hoài nghi nàng đầu tiên." Mộ Lê có chút hoài nghi, Đông Phương Vũ có bao nhiêu đầu óc đó thôi sao.

      "Hoàng huynh, huynh cũng đừng coi trọng nàng, nàng bị ghen tỵ che mờ mắt, còn có cái gì mà làm được, chừng tâm ma của hoàng thúc bị thúc giục cũng là do nàng bỏ thuốc." Mộ Hỏa Nhân hừ , đột nhiên ý thức được mình cái gì, chợt trừng lớn mắt.

      "Hỏa Nhân muội phân tích sai, tâm ma của hoàng thúc bộc phát chỉ biết tổn thương người ở bên cạnh, mà hoàng thẩm vẫn luôn cùng với hoàng thúc, Đông Phương Vũ muốn hại hoàng thẩm, đây cũng là biện pháp tốt nhất!" Mộ Lê giận tái mặt, cảm thấy Mộ Hỏa Nhân phỏng đoán rất có lý.

      "Đông Phương Vũ? Tước quốc công chúa? Nàng ở Vương phủ?" Hoa Trảm Lãng kéo Mộ Hỏa Nhân, cau mày nhìn nàng, Đông Phương Vũ tại sao lại ở nơi này.

      "Ặc, hoàng thẩm muốn giết để răn trăm, lợi dụng Đông Phương Vũ để cắt đứt tất cả ý nghĩ của những nữ tử có ý đối với hoàng thúc." Mộ Lê thở dài, giải thích.

      "Mộ Lương đúng là có thể thu hút ruồi." Hoa Trảm Lãng khinh thường hừ .

      " phải là chàng cũng như vậy sao?" Mộ Hỏa Nhân bĩu môi, trừng mắt liếc cái, nàng cũng quên lần đầu tiên lúc bọn họ gặp mặt, trong ngực vẫn ôm mỹ nhân đấy!

      "Hỏa Nhân, vậy cũng là trước kia. . . . . ." Hoa Trảm Lãng xấu hổ cười cười.

      Mộ Hỏa Nhân hừ tiếng, xoay người sang chỗ khác, lười phản ứng lại .

      "Các ngươi trước đừng làm rộn, muốn thế nào mới có thể chứng Đông Phương Vũ có phải là người bỏ thuốc hay ?" Bạch Thánh Diêu có tâm tình vui đùa, trong lòng chỉ tràn đầy lo lắng.

      "Yên lặng xem xét tình hình." Mộ Lê híp híp mắt, nếu thuốc này đúng là do Đông Phương Vũ hạ, nàng tuyệt đối thể nào chút phản ứng, chờ nàng tự chui đầu vào lưới.

      "Cảnh Duệ." Mộ Lê thản nhiên nhìn Cảnh Duệ, có chủ tính rồi.

      "Hoàng thượng xin phân phó." Cảnh Duệ tiến lên hai bước.

      "Ngươi đem tin tức hoàng thúc và hoàng thẩm mất tích truyền , càng nhanh càng tốt."
      Di=[email protected]&.q#y.d%n

      "Vâng" Cảnh Duệ gật đầu cái, xoay người rời , trước khi , vẫn quên kéo theo Lưu Nguyệt .

      "Ngươi làm gì đấy?" Lưu Nguyệt ngây ra nhìn , nàng có ý định cùng rời , làm việc lôi kéo mình làm cái gì?

      " lát ngươi theo ta khóc, biết ?" Cảnh Duệ liếc nàng cái.

      "Tại sao?" Lưu Nguyệt hiểu.

      "Ngươi là người thân cận
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :