1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sư muội xinh đẹp - Hồng Trần Huyễn (62/110)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 28: Tiêu Dao Vũ đối địch

      Cửa lớn Dung phủ chậm rãi mở ra, cửa lớn bằng đồng đen này mười mấy năm qua, số lần mở ra có thể đếm đầu ngón tay, trừ phi là đương kim đế hậu, nguyên lão thế gia quý tộc, chưởng môn nhân, Tịch Kiên Vương ở đại mạc. Nếu sợ là đương kim tướng quốc tới chơi, nhiều nhất cũng là mở cửa giữa ra nghênh đón. Hôm nay, lại ngoại lệ vì hai nam tử trẻ tuổi này mà mở cửa lớn nghênh đón, thân phận địa vị hai người này có thể thấy ràng. Cửa lớn ví đại bị kéo ra, phát ra tiếng “ken két” chói tai, thanh này ràng cho thấy hai người này tôn quý bất thường.

      Sau khi hai nam tử được lão quản gia đưa vào đại sảnh, Dung phủ chuẩn bị xong đồ ăn ngon quý giá để chiêu đãi hai người.

      Mặt Dung lão gia tràn đầy tươi cười, cúi cái : “Hôm nay có thể mời Nhan nhị tiên sinh cùng Tiêu tam tiên sinh đến, quả là vinh hạnh cho Dung phủ.”

      "Dung lão tiên sinh là khách khí.” Nhị sư huynh chấp hai tay vái cái, giọng ôn nhu như nước.

      "Từ trước đến nay Nhan nhị tiên sinh luôn ít giao thiệp với bên ngoài, cư nơi thế ngoại đào nguyên, là cao nhân lánh đời. Nhưng vị Tiêu tam tiên sinh, nghe là thiên hạ hành tẩu thế ngoại đào nguyên, văn võ song toàn, là nhân vật nổi tiếng được người trong thiên hạ kính ngưỡng. Hôm nay hai vị tới Dung phủ, Dung mỗ là thụ sủng nhược kinh, lại bởi vỉ vội vàng, là chậm trễ hai vị.” Ánh mắt Dung lão gia nhìn về phía bạch y nam tử, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng sâu sắc.

      "Dung lão tiên sinh khách khí."

      Bạch y nam tử đứng bên, dung mạo tuấn dật, bóng loáng mà nhu hòa, trường y trắng tuyết thêu hoa văn tím làm nổi bật lên vóc dáng cao lớn vững chãi của , hai tay chấp lại vái cái, mỗi động tác giơ tay nhấc chân mang theo khí chất vân đạm phong khinh, tiêu sái tự nhiên hết.

      "Dung lão tiên sinh có gì việc khó, ngại cứ ra, thời gian Nhan mỗ nhiều lắm.” Nhị sư huynh trực tiếp vào đề chính.

      "Được được! Là như vầy, lão tổ tông Dung gia ta bị bệnh mười năm, ta nghe phương thuốc luyện chế dân gian của Nhan nhị tiên sinh vô cùng độc đáo, khác biệt hoàn toàn với đan dược đạo gia, cho nên muốn cầu y.”

      "Đan dược phải biến đổi theo từng bệnh, huốn chi dược thảo luyện chế đan dược lại cực kỳ khó có được.” Nhị sư huynh ôn nhu .

      " ra , tài liệu về đan dược ta tìm hiểu, hơn nữa có thể tìm được.” Dung lão gia vừa chuyện, chợt bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ĩ.

      "Bên ngoài sao lại ồn ào như thế? Xảy ra chuyện gì?” Dung lão gia nhíu nhíu mày, hỏi.

      "Bẩm lão gia, gần đây đại thiếu gia làm vài pháp trừ tà, còn thưởng mỗi người hai mươi lượng bạc. giờ bên ngoài đám hòa thượng đạo sĩ nháo muốn bạc.” Lão quản gia xoa xoa mồ hôi lạnh trước trán bẩm báo.

      "Nhãi ranh, là hồ đồ! Còn mau mau đuổi người ra ngoài." Dung lão gia hung hăng vỗ bàn, tiếp theo hỏi: “Đúng rồi, hôm nay trưởng công chúa có với ta, giới thiệu người đến, người đó đâu rồi?”

      "Cái này. . . . . ." Lão quản gia xoa xoa mồ hôi lạnh “Người trưởng công chúa giới thiệu tới bị đại thiếu gia cự tuyệt, tại chỉ sợ còn ở trong núi, ra được rồi.”

      " là tiểu súc sinh cả gan làm loạn!" Dung lão gia giận đến cả người khẽ run rẩy.

      Giờ phút này, mặt bạch y nam tử lạnh nhạt gợn sóng, nhưng đôi mắt lại thâm thúy như đầm nước sâu, tia sáng lạnh .

      . . . . . .

      Bóng đêm càng lúc càng u ám, Băng Nhi trì hoãn, nhanh chóng hướng về phía đỉnh núi chạy.

      Nào biết nàng mới vừa tới lưng chừng sườn núi, liền cảm nhận được khí chung quanh cực kỳ đè nén cùng quỷ dị.

      Cảnh vật xung quanh vẫn như cũ có chút động tĩnh gì, tia sáng ánh trăng chiếu xuống tràn đầy nhu hòa, nhưng mà phần lớn cảnh vật trong núi đều biến mất trong màn đêm đen đặc.

      Băng Nhi đứng ở nơi đó vẫn nhúc nhích, giống như lắng nghe tiếng gió đêm, ba đồng tiền trong tay xuất ra, quẻ tượng vẫn là đại hung.

      Bỗng nhiên, mấy con chim bay lên từ trong rừng, Băng Nhi dựa vào cảm giác đoán được có người nhìn chăm chú bản thân. Vì thế, ánh mắt nàng đảo qua mỗi góc tối chung quanh.

      "Người nào lén lút, ra ngoài!"

      Băng Nhi vốn tưởng rằng những người núp trong bóng tối chủ động xuất , vốn định sử sụng chiến lược lấy tĩnh chế động. Đáng tiếc, đối phương lại luôn thân, vẫn nhúc nhích.

      Băng Nhi nhanh chóng lấy ra vài lá bùa bên hông, ở mặt viết xuống chữ Hỏa (火), cổ tay khẽ đảo, hai ngón tay kẹp bốn lá bùa, “vù vù” quăng ra ngoài.

      Mấy lá bùa nhanh chóng tự cháy trong trung, ánh lửa chiếu sáng chung quanh, cũng chiếu sáng những góc tối trong bóng đêm, người đứng thẳng dưới gốc hòe già.

      Ngay tại cái chớp mắt lúc ánh lửa sắp tắt, trong nháy mắt Băng Nhi cũng bắt đầu chuyển động. Chân nàng điểm xuống mặt đất, bay về phía chỗ sâu nhất trong rừng cây.

      Động tác của nàng tiếng động như thỏ chạy, quyền nhàng đánh về phía hai mắt đối phương, xoay người đá chân cái, đầu gối đánh mạnh vào bụng đối phương, lại xoay người đưa tay nắm lấy cánh tay của đối phương quay người ấn mạnh thân cây. loạt động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi.

      Dùng trâm cài để ở cổ họng của , Băng Nhi lạnh lùng : “Ngươi là người phương nào? Lén lút trốn ở đây làm cái gì?”

      Người nọ mê đắm nhìn nàng cái, khẩu khí hè mọn mà : “Lấy bạc của người, thay người trừ họa. Vừa rồi ta nhìn ra ngươi tinh thông trận pháp, ta đương nhiên là ở trong này bày trận chờ ngươi, ngươi tự nhiên cũng trốn thoát. Còn buông ta ra! lát cởi sạch y phục chờ gia thương ngươi tốt.”

      Dứt lời, trong miệng nam tử thổi tiếng còi vang. ra, trong yết hầu của sớm cất giấu vật này.

      ngờ người này lại biết bày trận, thậm chí mai phục sẵn tại đây, còn kêu đồng bọn đến.

      Thoáng chốc, trong lòng Băng Nhi sinh ra hàn ý lạnh như băng, gần như ngay cả tứ chi cũng đông lạnh.

      Ánh mắt nàng từ từ híp lại, trong con ngươi xẹt qua tia lệ quang, giống như đường ánh mắt trời theo áng mây mở ra đường dấu vết ràng. Bộ dáng thanh thuần mị hoặc bình thường của nàng đột nhiên trở nên lạnh như băng.

      Băng Nhi lập tức hung hăng đánh cái, phần khuỷu tay mạnh mẽ đập vào sau gáy . Người nọ phát ra tiếng hét thảm, cái còi cũng văng ra từ trong miệng.

      lầu các, hồng y nghiệt nhàng nhấp ngụm Bồ Đào Tửu, vui sướng nheo mắt lại, chậc chậc : “Thế mà lại bắt đầu động thủ, tên tiểu tử kia gặp phải mấy người này cũng phải dễ chọc đâu.”

      Bên môi Tuyết Oanh gợi lên nụ cười lạnh, cúi mắt nhìn móng tay của mình. Người nàng an bày rốt cục xuất . Tử Hi cho nàng giết người diệt khẩu, nàng đương nhiên lấy tánh mạng của Băng Nhi, nhưng cũng tuyệt đối để cho Băng Nhi dễ chịu. Từ trước đến nay, trong mắt nữ tử Tuyết gia tuyệt đối chứa được hạt cát.

      . . . . . .

      Ánh mắt Băng Nhi bình tĩnh đảo xung quanh, phát trận pháp nam tử kia bố trí cực kỳ bá đạo, đại khái mất khoảng nửa canh giờ. Nếu muốn phá giải cũng phải mất canh giờ.

      Đối phương còn có đồng bọn, đương nhiên Băng Nhi thể đợi, lập tức mang theo nam tử kia mạnh mẽ tiến vào trận pháp.

      Nháy mắt tiếp theo, mấy chục tia sáng lạnh như tia chớp bắn ra từ phía xa trong rừng, sợi dây thừng cũng phút chốc bay ra từ trong bóng tối.

      Băng Nhi lấp tức tránh lui về phía sau, để nam tử kia chắn phía trước, nghiễm nhiên biến thành tấm chắn thịt người của nàng.

      Cùng lúc đó, Băng Nhi cũng như bóng với hình nấp phía sau nam nhân kia, sau đó bay về phía tưrớc chuyển dời phóng , chuẩn bị lao ra mắt trận.

      Trận pháp trong rừng công kích toàn bộ người nam nhân, nháy mắt nam tử bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.

      Khi Băng Nhi đến được bên cạnh trận pháp, nhanh như chớp lăn vòng mặt đất, cước mạnh mẽ đá nam nhân trở về trong trận pháp.

      Đối phương lập tức lần nữa trãi qua lễ rửa tội của trận pháp, toàn thân da tróc thịt bong, gần như sắp hấp hối.

      Nơi xa lầu các nam nhân nghiệt khẽ cười tiếng, để ống ngòm màu đen xuống, tay phải tùy ý đặt ở đầu gối mình, híp đôi mắt hồ ly cúi đầu cười : “Tên tiểu tử này lòng dạ là hiểm độc, vậy mà lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cực kỳ thú vị.”

      Tuyết Oanh nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên tia hàn ý. Người nàng an bày tuyệt đối kém cỏi như vậy. Ngoại trừ nam nhân kia, còn có ba cao thủ khác. Trong đó, người là nhất đẳng truy nã phạm nhân Triệu quốc, ngày xưa từng là xát thủ đứng đầu lãnh huyết vô tình hề có nhân tính, nếu phải bởi vì thiếu bạc, cũng tuyệt đối tham gia vào.

      . . . . . .

      Bỗng nhiên, Băng Nhi cảm thấy phía sau có trận gió đánh úp lại, lập tức lăn vòng ngay tại chỗ.

      Ngoái đầu nhìn lại, nam tử giơ côn đánh về phía nàng. Đầu côn giống như rắn độc, cực nhanh, cực chuẩn đánh tới sau gáy Băng Nhi.

      Côn pháp đối phương cao minh, Băng Nhi thể thi triển Tiêu Dao Vũ để chống lại địch nhân.

      Nàng xoay người tại chỗ xoay chuyển thắt lưng, dáng người hoàn mỹ trong bóng đêm giống như ám dạ mị cơ, cả người giống như mang theo tia khói lửa nhân gian.

      Nam tử lại giơ côn bổ về phía Băng Nhi, nào biết nàng lướt dọc trung, thân hình nhàng lộn qua đầu côn, uyển chuyển, quyến rũ.

      Trong mắt nam tử lập tức lóe lên tia kinh ngạc, vẫn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, bất ngờ đề phòng, nhất thời bị Băng Nhi đá cước vào mặt. Máu trong mũi phụt ra, lại bị đùi phải của nàng đá trúng nam căn, cả thân thể bay vút trung, hung hăng rơi xuống mặt đất, thể nào đứng dậy nổi.

      Hai người khác kinh ngạc với bản lĩnh của Băng Nhi, nhưng cũng phát ra chiêu thức quỷ dị của nàng.

      "Có ý tứ, lão tử lâu gặp được đối thủ nặng cân như vậy.” mặt mang ba vết sẹo do đao để lại cười dữ tợn, quanh thân bộc phát ra cỗ nội kình, đại đao trong tay chém về phía Băng Nhi.

      Băng Nhi vọt về phía sau, thuận tay nhặt lên cây côn rơi đất, xoay người đánh vào cổ tay cầm đao của đối phương.

      Thoáng chốc có cổ kình lực mạnh mẽ truyền đến tay Băng Nhi, cây côn bị chém thành hai khúc. Nàng cảm nhận được sức lực vô cùng mạnh mẽ từ người gã, xem ra người này muốn giết nàng.

      Người nọ vung đao mà đến, “thiếu niên” xoay chuyển vòng eo thành tư thế mê người xoáy tròn, đùi phải thon dài ở giữa trung xuất ra đường cong, mang theo tiếng phá gió, cước đá văng thế công của đối phương.

      Đối mặt hai đại cao thủ, ngay cả khi thi triển Tiêu Dao Vũ Băng Nhi cũng cảm thấy có chút cố sức, nhưng mỗi chiêu, mỗi thức nàng đều thi triển hết sức tỉ mỉ.

      đối thủ nhìn dáng người tuyệt vời của nàng, bụng trận lửa nóng, ánh mắt dần dần có chút hãm sâu trầm luân vào sắc dục.

      Liền thừa dịp tại, trong điện quang hỏa thạch, hai cánh tay Băng Nhi như liễu, xuất chưởng chém thẳng vào, vào thời điểm phân thần hung hăng đánh bại .

      "Wow! Tên tiểu tử kia lại phong nhã tài hoa như vậy. Chiêu thức xa hoa. Nếu bản công tử biết những chiêu thức này, phải mê chết toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ sao?” nghiệt cầm ống nhòm màu đen nhìn, thoải mái dựa vào ghế dựa, trong mắt tràn ngập hưng phấn.

      Hai tròng mắt Tuyết Oanh lóng lánh, nhìn thấy chiêu thức của Băng Nhi vô cùng quen thuộc, bỗng nhiên trong lòng rùng mình, lẽ……Nàng ta học được Tiêu Dao Vũ? Nhưng mà chuyện này sao có thể? , nhất đinh !

      "Tiện nhân, ngươi cũng nếm thử chiêu này như thế nào?” Rốt cục, gã nam tử cuối cùng đánh ra đạo đường cong ánh đao, cắt qua khí, mang theo hơi thở thể địch nổi chém ra.

      Trong lòng Băng Nhi biết ổn, vội vàng điểm chân, thân thể bay ngược ra ngoài.

      Nào biết dưới chân mất thăng bằng, thân thể trượt xuống phía dưới. ra là vô ý giẫm phải cái bẫy rập.

      Hồng y nghiệt lập tức kêu lên tiếng: “Úi! Cạm bẫy của bản công tử thế mà lại phát huy công hiệu vào lúc này. Tiểu tử này lành ít dữ nhiều rồi.”

      Lòng bàn tay Tuyết Oanh đổ mồ hôi, ánh mắt lóe sáng. Nàng vốn muốn đối phương chết, nhưng lần này thể trách nàng, chỉ có thể trách bản thân đối phương xui xẻo.

      Băng Nhi chỉ nghe đầu đao phong ong ong, đây là loại thanh khủng bố làm cho người ta cảm nhận được tử vong.

      Người nọ cười gằn giơ đao lên chém tới, muốn hạ sát thủ đối với Băng Nhi, lại đột nhiên cảm thấy ngực đao đớn.

      từ từ cúi đầu nhìn, lại phát thanh kiếm cắm vào thân thể . Thân kiến hơi rộng, kiếm có hoa văn tinh mỹ, thế mà lại là thanh kiếm đứng đầu.

      thể tin ngoái đầu nhìn lại, liên thấy bạch y nam tử tuấn mỹ đứng ở bên cạnh người, tay áo phất phới, vẻ mặt lạnh như băng. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh trăng thanh lãnh, trong con ngươi có loại bễ nghễ đứng nhìn người khác.

      Người này đến tột cùng xuất phía sau từ lúc nào? Lại khi nào rút kiếm? Mọi chuyện đều chút phát .

      Chỉ thấy bạch y nam tử trở tay thu kiếm, kiếm kia vừa mới ra bao lại như tia chớp bay về trong vỏ.

      Người áo đen đồng thời ngã xuống đất, trong ánh mắt như cũ mang theo vẻ thể tin, lẩm bẩm : "Hảo kiếm. . . . . . Hảo kiếm pháp. . . . . ."

      Băng Nhi nhìn gã nam tử hung ác rốt cục cũng ngã xuống, hít hơi lãnh khí, lưng toát mồ hôi lạnh. Tuy rằng sau khi nàng học được Tiêu Dao Vũ vô cùng tự tin, nhưng dù sao nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Nếu như có người ra tay tương trợ, chỉ sợ bản thân lành ít dữ nhiều. Tiếp theo, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ vô trù, nam tử trước mắt giống như là từ trời giáng xuống.

      "Nàng….. sao chứ?” Vài sợi tóc hơi xoăn trước trán bạch y nam tử theo gió tung bay.

      " gì, đa tạ." Băng Nhi mím môi, ánh mắt phức tạp.

      Sắc mặt bạch y nam tử chút thay đổi, thậm chí sóng mắt vẫn như cũ ấm áp như nước, bóng dáng cao ngất, đầu cũng quay lại. Đột nhiên phản thủ kiếm, xuyên thủng ngưc kẻ chạy trốn.

      "Tha mạng! Xin tha mạng!" Người cuối cùng há miệng run rẩy kêu thảm.

      " cho ta biết, ai là người đứng phía sau?” Kiếm của bạch y nam tử đặt trước cổ của gã, tay kia chấp sau người, vẻ mặt có loại thong dong siêu việt thiên địa, ánh mắt bễ nghễ giống như nắm giữ tuyệt đối quyền sanh sát trong tay.

      "Đừng giết ta, ta ….. Ta khai toàn bộ.”

      Đến đây, hồng y nghiệt buông ống nhòm màu đen trong tay, thở dài tiếng, : “Lại là tên mặt trắng đáng ghét, bộ dạng mặt trắng là rất kỳ quái. Bản công tử nhìn tâm tình liền khó chịu. Đúng rồi, những người này là từ đâu đến? Tuyết Oanh nương?” Vừa hỏi, nam tử nghiệt híp mắt nhìn Tuyết Oanh, rít mạnh hơi thuốc.

      Tuyết Oanh lại cắn môi gì, hai tay nàng cầm ống nhòm, cả người phát run.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 29: Khoảng cách của hai người

      Khuôn mặt Băng Nhi trầm ngồi dưới đất, nghe gã nam nhân kia tự thuật lại chân tướng tình.

      Gã nam nhân hoảng sợ : “ ra bốn người chúng ta đều là thủ hạ của Hắc Long Đường của Yến quốc, thường ngày chỉ nghe chỉ thị của phía mà làm việc….”

      "Còn gì nữa ?" Ánh mắt Băng Nhi giống như có tia dao động nào, lạnh lùng hỏi.

      "Còn có đêm qua có nữ nhân che mặt thuê chúng ta, cũng có để lại danh tính, chỉ muốn Hắc Long Đường an bày nhân thủ cực tốt, hủy trong sạch của nữ tử. Sau đó liền đưa năm trăm lượng ngân phiếu, nhưng ngân phiếu của nữ nhân kia đều mang theo hương vị son phấn, hơn nữa sau đó chúng ta theo dõi nữ nhân này, phát nàng ta vào ngõ của thanh lâu nổi tiếng nhất Yên Kinh…..”

      tới đây, gã nam nhân nuốt nước miếng, nghĩ thầm từ trước đến nay bọn họ ra tay đều trót lọt, trong giang hồ nổi tiếng nhờ tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối ngờ lại bại trong tay nữ tử.

      Đến đây, Băng Nhi nghe mà trong lòng cười lạnh, tâm tình cũng cực kỳ tốt.

      Chuyện này mặc dù khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, nhưng ánh mắt Băng Nhi thoáng qua tia chê cười, trong lòng nổi giận.

      Hắc Long Đường này là vô sỉ đê tiện, tổ chức giang hồ thế mà lại vì tiền tài từ thủ đoạn, làm nhiều việc ác, thiên lỹ bất dung. Nếu có cơ hội, nàng nhất định muốn tự tay diệt cái tổ chức vạn ác này.

      Nghĩ tới những thứ này, Băng Nhi lập tức nhịn được đứng phắt dậy, hung hăng dùng chân đá vào nam căn của gã nam nhân kia, bên đá bên nổi giận mắng: “Đá chết ngươi cái tên bại hoại, bà ta đá chết ngươi th`I thể. Làm cái gì tốt, cố tình chạy đốt nhà, giết người, cướp của, gian dâm nữ nhân. Tổ tông mười tám đời nhà ngươi đều bị ngươi làm mất hết mặt mũi, bằng ngươi làm thái giám luôn .”

      "Tha mạng! Tha mạng!" Gã nam nhân ôm bụng liên tục kêu thảm thiết.

      Giờ khắc này, bạch y nam tử phất phới, phong độ ngất trời, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn chăm chăm người Băng Nhi, ánh mắt dần trở nên sâu thẩm.

      Nghe gã nam tử thuộc Hắc Long Đường tự thuật, ánh mắt bạch y nam tử càng ngày càng lạnh, tia sáng lạnh trong mắt càng lóe sáng.

      Năm đó, cùng với phụ nhân đàm hai điều kiện, chính là trong hai năm thời gian bảo vệ tánh mạng của thiếu nữ này chút tổn hại, cho đến khi vị hôn phu của nàng xuất , sau đó có thể rời .

      Ngoài mặt, đối với nàng tận lực chiếu cố. nữ tử đương nhiên cần nam nhân bảo hộ, nhưng cũng thể việc gì cũng ỷ lại vào nam nhân, bằng chỉ có thể trở thành vật phụ thuộc vào nam nhân. Có câu “cưng chiều chính là hại người.”

      Nhưng mà, thực tế vì nàng trả giá rất nhiều, chỉ vì muốn nàng ngày nào đó có thể tự mình hùng chấn phương.

      Dĩ vãng, môn sinh của ở thế ngoại đào viên rất nhiều. cũng có kỳ vọng vĩ đại gì đối với đệ tử, chỉ cần bọn họ tiếp thu dạy bảo của cổ nhân thánh hiền, có thể siêng năng, cần cù làm người tốt, trở thành nhân tài đứa hạnh vẹn toàn.

      Nhưng nữ nhân vô tài mới là đức, cho nên căn cứ vào ý muốn của sư phụ, phụ thân, và sư huynh, mục đích muốn làm cho thiếu nữ trở nên độc lập tự cường. Ngày sau cần dựa vào , cũng có thể sống tiêu dao tự tại, có gì lo lắng. Cho nên ngày thường mặc dù luôn nghiêm khắc, nhưng cũng cố ý hướng theo thói quen này.

      Nhưng suy nghĩ của dù có chu đáo cỡ nào, luyện thành thói quen tính trước làm sau, cũng có khả năng tính đến khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn…..

      Thí dụ như, thiếu nữ trước mắt cư nhiên theo quy củ thông thường, chạy tới Xuân Phong Lâu làm họa sư, thậm chí thay mặt người khá trừ tà chữa bệnh, hơn nữa….. còn có thể lĩnh ngộ được tinh túy của Tiêu Dao Vũ.

      Nghĩ tới những thứ này, bạch y nam tử ngưỡng mặt lên, hít hơi sâu. Thiên hạ này vạn vật đều tràn đầy chuyện xấu cùng điều ngờ tới. đời này ngay cả thuật bói toán của Dương gia, chiêm tinh thuật cũng cách nào đoán được chuyện xấu, huống chi là người.

      Thiên Địa vạn vật là ván cờ, mỗi người đều là quân cờ, mỗi người lại ở trong ván cờ chơi đánh cờ. Trong thiên hạ người chơi cờ có rất nhiều, ván cờ thiên hạ này ai mới là người chân chính nắm trong tay đây? Ai có thể dự đoán được ngày mi vận mệnh bản thân lại xuất chuyện ngoài ý muốn gì?

      Vậy mà, nữ hài tử này lại cho nhiều kinh hỉ, cũng cho nhiều ngoài ý muốn.

      Chỉ là khi nghĩ tới có người muốn hủy trong sạch của nàng, bạch y nam tử lại tận lực khống chế tức giận của bản thân, nhưng sắc mặt lại ngày càng lãnh, ánh mắt càng lợi hại.

      Lúc này, Băng Nhi chợt hét to tiếng, thê thảm : “A….Chân của ta!”

      Bạch y nam tử phục hồi tinh thần, nhìn trán Băng Nhi đầy mồ hôi, vội hỏi: “Nàng thế nào rồi?”

      "Mới vừa rồi lúc giẫm trúng bẫy rập bị trật chân, nghĩ tới dùng lực nhiều quá liền đau. Nhưng mà chắc là sao, rất nhanh là tốt rồi.”

      Đây quả nhiên lại là việc ngoài ý muốn, bạch y nam tử thở dài tiếng, ánh mắt như nước, giọng dịu dàng, : “ như vậy….. Ta ôm nàng trở về.”

      Băng Nhi còn chưa kịp cự tuyệt, bị nam tử xốc lên ôm cả thân hình nàng vào trong ngực. Băng Nhi khỏi ngẩn ngơ lúc lâu.

      Bốn bề quang ảnh càng lúc càng tối, thậm chí cắn nuốt sạch bóng dáng con người. Hai người nhanh chóng xuyên núi rừng, thân thể bạch y nam tử giống như , nhưng lại đụng đến cành cây.

      Nếu là có người giờ phút này nhìn đến thân pháp của , nhất định chấn động. Thân hình của bạch y nam tử vô cùng tao nhã, lại có thể làm cho cánh hoa chung quanh dao động muốn rơi mà rơi, dưới chân uyển chuyển giẫm lá cây cùng mặt cỏ, nhanh chóng xuyên qua, vậy mà chút dấu vết cũng có lưu lại.

      Băng Nhi ở trong lòng bạch y nam tử mới đầu có chút cứng ngắc. Đây là lần đầu tiên nàng thân cận cùng nam nhân khác ngoài Lạc Ngọc Ly như thế.

      Vì vậy, Băng Nhi lúng túng, đỏ mặt hỏi: “Xin hỏi…..Tôn tính đại danh của công tử?”

      "Ta tên là Tiêu lang." Giọng nam tử nhàn nhạt, như gió thanh nhã.

      Tiêu Lang! Cái tên này hình như có chút quen tai. Giờ phút này Băng Nhi kịp nghĩ nhiều, hai gò má đón gió đêm lạnh lẽo, lại sinh ra loại hoảng hốt hiểu.

      Gió thổi qua mái tóc của nàng, cảm thấy vòng tay ôm ấp này giống như có chút quen thuộc, ngay cả mùi vị người nam tử cũng rất quen thuộc, thậm chí nàng ở trogn vòng tay cũng có cảm giác cực kỳ an tâm. Giống như là biển rộng chở chiếc thuyền con của nàng dập dờn bồng bềnh, lục bình trôi dạt, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái. Băng Nhi nhịn được suy nghĩ miên man lát, trong lúc bất tri bất giác nàng lại từ từ thả lỏng……

      Chẳng biết lúc nào, trong ngực lại còn thanh, Tiêu Lang cúi mắt nhìn cái, phát Băng Nhi như con mèo cuộn mình trong lòng . Lông mi dày cong cong nhếch lên, bộ ngực phập phồng phả ra hơi thở nhè , ánh trăng nhu hòa chiếu vào khuôn mặt thanh lệ như bạch ngọc như nàng, làm cho da thịt nàng như loại đồ sứ tinh xảo, say sưa vào giấc mộng.

      nghĩ tới mới vừa đánh nhau cùng bốn người hao phí gần như là toàn bộ thể lực của nàng.

      Tiêu Lang nhịn được chậm rãi thở dài “ đúng là chút tính cảnh giác. Nếu ta là người xấu, muội làm thế nào đây?”

      Chỉ thấy Băng Nhi gắt gao ôm lấy bờ vai của , thoải mái cọ xát trong ngực , chợt lẩm bẩm : “Ca, còn chưa tới sao?”

      Tiêu Lang tập trung, đột nhiên dưới chân “rắc” tiếng đạp gãy cành cây, thân hình cứng ngắc trong chớp mắt, khóe mắt đảo qua khuôn mặt thiếu nữ ngủ say, thấy nàng chẳng qua là mớ, khỏi nhếch môi, ánh mắt lại xuất tia ôn nhu cưng chiều.

      Xa xa, sảnh đường của Dung gia có mấy trăm hòa thượng, đạo sĩ, thần côn…. đứng, sắc mặt mỗi người đều khác nhau. Giờ phút này, Dung lão gia rất tức giận, cực kỳ tức giận, ánh mắt trầm, mặt mày sa sâôm, chòn râu giật giật, đứng nghiêm bất động, nhưng vẫn quắc mắt nhìn trừng trừng đám người kia.

      Nếu phải còn có khách quý ở đây, Dung lão gia phải đè nén tâm tình, hận thể đánh Dung đại thiếu gia trận.

      Đứng đối diện là hồng y nam tử nghiệt bất cần đời, lúc này tùy ý ngậm ống thuốc, nhàng gãi gãi lỗ tai, nghiễm nhiên để việc này trong lòng. Lúc nhìn thấy bạch y nam tử ôm Băng Nhi trở về, liền quái thanh quái khí “a” tiếng.

      "Nơi này có phòng khách hay ?” Tiêu Lang hỏi.

      "Có. . . . . . Có. . . . . . Xin mời theo ta." Lão quản gia phục hồi tinh thần, vội mang Tiêu Lang đến phòng khách.

      Phòng khách Dugn phủ quả nhiên là tráng lệ, giường cũng rất xa hoa thoải mái. Tiêu Lang chậm rãi đặt Băng Nhi ở giường.

      Để người hầu lui xuống, Tiêu Lang nhàng cúi người xuống, hai tay nâng mặt của nàng cười, ánh mắt nhìn đôi môi của nàng, cảm thụ bên trong đôi môi đỏ mọng kia là hơi thở nhè như hoa, hô hấp hai người đan vào nhau tạo thành loại ái muội vô cùng thân thiết.

      Ánh mắt Tiêu Lang sâu thẳm, trải qua chuyện đêm nay, bỗng nhiên ý thức được thiếu nữ ngày xưa trở thành đóa hoa nở rộ, tản ra mùi hương mê hoặc lòng người, có người chờ kịp muốn ngắt lấy. Nhưng mà, đôi môi đỏ mọng mỹ lệ kia chỉ thuộc về mình , tuyệt đối để cho những người khác làm bẩn. Lần trước Băng Nhi chủ động hôn môi làm cho mê đắm, chỉ tiếc, loại chuyện thân mật này cũng chỉ có quan hệ thân mật mới có thể làm…..

      Hôm nay, giữa hai người lại có khoảng cách, đó chính là thân phận của , làm sao mới có thể làm cho nàng nhận ra thân phận tại của bản thân đây?

      mới vừa nảy sinh ra ý niệm này, bỗng nhiên cửa phòng bị người mở ra, bên ngoài, nam tử ôn nhu như nước vào, đúng là Nhị sư huynh.

      Nhị sư huynh nhìn hai người ái muội, tò mò hỏi: “Tử Hi, người thiếu niên này là…..”

      "Nàng chính là……người muội muội ta nhắc đến.”

      "A, vậy thân phận tại của Tử Hi nàng còn chưa biết?” Nhị sư huynh ôn nhu hỏi.

      "Xác thực biết!" Tiêu Lang thở dài tiếng, tiếp: “Phiền Nhị sư huynh giúp ta chiếu cố nàng lát, ta phải ra ngoài giải quyết chút việc, nhanh trở lại.”

      . . . . . .
      Last edited: 10/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 30: nghiệt vô sỉ

      Bóng đêm trầm che khuất ánh trăng, bên ngoài hoa đào tầng tầng đóa đóa nở rộ như ráng mây, hoa rơi lả tả, trong căn phòng mờ tối ba nữ nhân đứng.

      "Hai người các ngươi có chuyện gì?" Tuyết Oanh lạnh lùng nhìn hai phụ nhân đột nhiên xuất trước mặt. Các nàng là ma ma chưởng quản trừng phạt kỹ nữ, chuyện tầm thường bao giờ xuất bên ngoài, thế mà lại cố ý đến tìm nàng.

      "Chúng ta tới đón nương trở về, kỹ nữ tầm thường có tư cách tự do ra ngoài.”

      "Các ngươi có ý gì?" Tuyết Oanh nhíu mày, hỏi.

      "Phía hủy bỏ tư cách của nương ở Kim Lân bảng, cho nên….. về sau nương chỉ là kỹ nữ tầm thường ở Xuân Phong Lâu chúng ta mà thôi. Chúng ta đến đón nương trở về, về sau nương những phải hầu hạ khách mà còn phải bán mình, cũng nên bắt đầu tiếp khách rồi.” phụ nhân lạnh lùng nhìn Tuyết Oanh, .

      "Các ngươi bậy bạ gì đó?” Đầu óc Tuyết Oanh nhất thời trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn, biết xảy ra chuyện gì.

      "Nửa canh giờ trước có người báo cho chúng ta, chuyện này thể giả được.” phụ nhân khác mặt biểu cảm .

      ". . . . . . Ta tin. . . . . ." Trong lòng Tuyết Oanh cảm thấy rất nghi ngờ, vô luận thế nào cũng thể chấp nhận tàn khốc này.

      "Tin hay , tóm lại ngày mai, toàn bộ thiên hạ đều biết Tuyết Oanh nương còn là nữ tử mang danh bài Kim Lân bảng, mà chỉ là kỹ nữ tầm thường của Xuân Phong Lâu.”

      Sau lúc lâu, Tuyết Oanh oán hận cắn răng, nàng tin bản thân bị hủy tư cách Kim Kân bảng, dù cho bị hủy tư cách cũng còn rất nhiều nam nhân che chở bản thân. Nàng là hoa khôi, rất nhiêu nam tử nguyện ý trả giá hết thải vì nàng, sao có thể để hai ma ma thanh lâu tùy ý đến bày bố bản thân?

      " thể nào, thể nào, hai người các ngươi ra ngoài, ta muốn nhìn thấy các ngươi."

      "Tuyết Oanh nương, ngươi còn là hoa khôi của Xuân Phong Lâu, về sau cũng chỉ có thể tuân theo quy củ của Xuân Phong Lâu.”

      "Các ngươi dựa vào cái gì? Cút ngay!" Tuyết Oanh nhanh đẩy hai ma ma rồi chạy ra ngoài, mở to miệng thở hào hển, vì sao hôm nay là như thế này?

      Hai phụ nhân liếc mắt nhìn nhau, cũng có vội vã đuổi theo, trầm giọng : “Trước tiên cứ để nàng . Danh bài Kim Lân bảng bị hủy nhanh như vậy, chuyện này là kỳ quái, ai biết có thể lại được ghi danh trở lại hay ? Đến lúc đó phải lo đắc tội nàng ta.”

      . . . . . .

      Mặt hồ nhộn nhạo, ánh lên từng gợn sóng sinh động, xa xa liền vọng đến bóng dáng nam tử như gió xuân.

      Tiêu Lang nho nhã chậm bước tới Đông Thượng Các của Dung phủ, bóng dáng ngọc thụ lâm phong xa xa vọng lại ảnh ngược trong nước.

      Dước nước là ảnh ngược của bích trúc, bạch hạc nhảy múa, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp, bỗng nhiên bàn tay duỗi vào trong nước, đảo loạn mảnh xuân thủy.

      Bóng dáng màu đỏ nằm bè trúc chẳng biết chuồn ra ngoài lúc nào, lớn lớn trong Dung gia tìm , thế mà lại cố tình xem chạy tới nơi đây.

      Khuấy đảo mặt nước, ánh mắt hồ ly của hồng y nghiệt nhíu lại, lười nhác nâng lên chân, guốc gỗ vung vẫy chân trần, chậm rãi rít hơi thuốc, giọng mang theo từ tính “Bạch y nam tử vừa rồi hẳn là….. Tiêu Tam tiên sinh thế ngoại đào viên, Tiêu Lang, tự Tử Hi.”

      chậm rãi phun khói trong miệng ra, : “Nếu ta nhớ lầm, gia tộc của Tuyết Oanh nương, lúc trước gia chủ trẻ tuổi kia vì nam nhân họ Tiêu mà làm cho gia tộc sụp đỗ, khụ, nam nhân Tiêu gia đều là hồng nhan họa thủy.”

      nhịn được lại rít hơi thuốc, ánh mắt lóng lánh mê ly “Bây giờ có rất nhiều nam tử Tiêu gia vang danh trong giang hồ. Nhưng mà trong nam nhân Tiêu gia trong truyền thuyết kia rốt cuộc là ai? Từ sau khi Tuyết gia diệt vong…… việc này ai biết được nguyên nhân chân chính, là tò mò.”

      Sau đó, hồng y nghiệt từ từ ngồi dậy, nằm sấp đối mặt với mặt nước, ngón tay xẹt qua sợi tóc, vô cùng tự tin mà : “Nghe người Tiêu gia đều là mỹ nam, giống kỳ hoa Dung gia như ta, nhưng bản công tử là rất đẹp nha.”

      Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng gọi của nữ tử: “Dung công tử ——"

      "Hả?" nghiệt khẽ ngước mắt, thấy đối diện là bóng dáng của Tuyết Oanh nương.

      khẽ mỉm cười, chậm rãi : “Tuyết Oanh nương sao ở trong viện ta nghỉ ngơi? Chạy đến đây làm gì?”

      "Dung công tử, đêm nay ta ngủ được." Tuyết Oanh cắn môi cái.

      "Chẳng lẽ Tuyết Oanh nương muốn bản công tử ngủ cùng với nàng?"

      " ra , Dung công tử, Tuyết Oanh có chuyện muốn nhờ."

      "Hả? Chuyện gì?"

      "Công tử có nguyện ý chuộc thân thay ta, cưới ta hay ?"

      nghiệt rít thuốc, nghe vậy lập tức ho khan hai tiếng, kêu lên: “Tại hạ là thụ sủng nhược kinh, nhưng mà Tuyết Oanh nương cũng phải tình thích ta, cầu này là làm khó nàng cùng ta.” Dứt lời, mặt lộ ra chút biểu cảm u buồn. Huống chi đường đường là trưởng tử của Dung gia, làm sao có khả năng cưới kỹ nữ? Chuyện này nếu rơi vào tai phụ thân , ông giận chết mới lạ, đối với việc thừa kế gia nghiệp của cũng chẳng có chỗ nào tốt.

      "Công tử. . . . . . Chỉ cần công tử nguyện ý thay ta chuộc thân cũng được……”

      "Đợi đợi đợi đợi. . . . . . Tuyết Oanh nương có khả năng hiểu lầm. . . . . ."

      Hồng y nghiệt chợt rút ra cái yếm tơ lụa từ trong ngực ra, nhả khói lờ mờ : “Tại hạ chỉ là đánh cược với người khác, muốn lấy được cái yếm của nữ tử Kim Lân bảng mà thôi, bài danh càng cao, cái yếm của nữ tử đó càng đáng giá. Tuyết Oanh nương có giá là chín ngàn lượng. Vừa rồi trong lúc nương hưởng thụ ôn tuyền của Dung gia, ta phái nha hoàn đáh tráo cái yếm của nương. Tại hạ đối với nương có ý tưởng an phận. Nếu tại hạ thay nương chuộc thân, tiêu phí là cao ngất ngưỡng rồi.” xong, nhếch miệng, để tâm cười.

      "Ngươi. . . . . . Vô sỉ. . . . . ." Tuyết Oanh cắn răng, dậm chân. tại việc nàng thống khổ nhất phải là mất cái yếm, mà là mất vị trí thứ chín Kim Lân bảng. Nếu mất che chở của Kim Lân bảng, nàng chỉ là kỹ nữ bình thường, bao giờ có nhiều nam nhân theo đuổi nàng nữa, ngay cả cái yếm cũng có người nhìn nhiều lần.

      Vị trí Kim Lân bảng đối với nữ nhân mà tựa như khuôn mặt khác của nàng ta, là chỗ dựa lớn nhất trong sinh mệnh.

      nghiệt cười : "Tuyết Oanh nương, hôm nay nương ở trong sơn trang ăn chùa uống chùa, loại hưởng thụ đãi ngộ này, cái yếm đến đổi cũng rất đáng giá.”

      Lúc này, giọng tao nhã từ xa truyền tới “Dung công tử, ra Tuyết Oanh nương còn là nữ tử danh bài Kim Lân bảng nữa rồi.”

      "Cái gì?" nghiệt chấn động, nghĩ tới Tiêu Lang tới.

      " hay giả?” nghiệt vuốt vuốt sợi tóc trước trán, biết lời của nam nhân này là nhất ngôn cửu đỉnh, cho tới bây giờ đều giả.

      "Tự nhiên làm ." Con ngươi Tiêu Lang sâu thẳm, vẻ mặt lạnh như băng.

      Tuyết Oanh chưa từng gặp qua Tiêu Lang như vậy, trong lòng giật mình cái, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh.

      Giờ phút này, con ngươi nghiệt xoay tròn, ho khan hai tiếng, chen lời : “Tuyết Oanh nương, Kim Lân bảng ở thất quốc đều có danh tiếng, Tiêu Tam tiên sinh là trong những người xét duyệt Kim Lân bảng ở Yến quốc, cho nên, tiếng của rất có trọng lượng, bằng nương hãy van xin .” Giờ phút này nghiệt thiệt tình hy vọng này bị hủy danh bài. Ít nhất chờ lấy được bạc rồi sau, vì thế lấy được vạn hai tiền vốn.

      Nào biết Tiêu Lang chậm rãi : "Ở Yến quốc, nếu ta tán thành phẩm chất của người, hủy bỏ tư cách của người, ta vẫn có thể tự làm chủ được.”

      "Khụ khụ. . . . . . ra là cái tên tiểu tử này thầm giở trò! là rất quá đáng rồi!" Trong lòng nghiệt lập tức tràn đầy căm phẫn.

      "Tử Hi, vì sao lại như thế?" Tuyết Oanh cắn môi, cam lòng hỏi.

      "Trong lòng muốn, chớ làm với người khác!" Ánh mắt Tiêu Lang lạnh như băng .

      Dung mạo xinh đẹp của Tuyết Oanh ở dưới ánh trăng có vẻ se lạnh, nhịn được bi thương mà : “Tử Hi…… Ta biết huynh ghét bỏ ta, khinh thường ta, chỉ vì ta sớm thất thân. Từ lúc ta được huynh cứu tỉnh dậy phải là xử nữ nữa rồi, nhưng tại ta luôn thủ thân ở Xuân Phong lâu vì huynh, cũng tiếp khách. Nhưng huynh vẫn lạnh nhạt với ta như cũ.” xong, Tuyết Oanh bỗng nhiên bật cười, trong tiếng cười tràn ngập bi phẫn cùng cam lòng. “Cho nên ta cũng muốn cướp trong sạch của nữ nhân khác, dựa vào cái gì mà chỉ có ta bị người vũ nhục?”

      Tiêu Lang than tiếng, ánh mắt vẫn như cũ lạnh như băng, chút thương tiếc “Tuyết Oanh nương, ta chưa bao giờ khinh thường ngươi, chuyện của nương tuy đáng đồng tình, nhưng lại có khác gì hung thủ? Theo phương diện nào đó mà , nương quả đáng đồng tình, nhưng mà, ngươi hiểm gả dối, lòng dạ rắn rết, vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn, quan tâm đến cảm nhận của người khác, đối xử với người khác chưa bao giờ lòng, như vậy ai lòng thích nương?”

      Tuyết Oanh liền vội vàng tiến lên : "Tử Hi, a , tỷ phu, ta đây là lần đầu tiên gọi huynh tỷ phu, cầu xin huynh đừng hủy bỏ tư cách của ta Kim Lân bảng….. Nếu ta vĩnh viễn chỉ là nữ tử bình thường, cũng vĩnh viễn thoát được thân phận kỹ nữ thanh lâu.”

      xong, Tuyết Oanh khóc đến điềm đạm đáng , bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy dung nhan khóc lóc nỉ non này đều có ý muốn mãnh liệt muốn bảo hộ, đáng tiếc nam tử trước mặt có chút cử động gì.

      "Tuyết Oanh nương nghĩ sai rồi, ta còn chưa thành thân, huống chi cuộc hôn nhân này là do mình Tiêu gia làm chủ, ta chưa từng thừa nhận. tại ta cũng còn bất kỳ quan hệ gì với Tiêu gia, như thế nào nương lại gọi ta là tỷ phu?”

      Tuyết Oanh ngước lông mi ướt sũng, cắn cắn môi : “Tiêu gia cùng Tuyết gia là thế giao, huynh ngẫu nhiên cùng trưởng giả tới Tuyết gia, rất nhiều nữ tử Tuyết gia đều thích huynh, bao gồm tỷ tỷ ta. Tiêu gia liền đồng ý cho hai người các ngươi đính hôn, đến khi tỷ tỷ làm gia chủ, muốn hạ lệnh xử tử tất cả nữ nhân mơ ước huynh, sau này gia tộc xảy ra chuyện thể tưởng tượng được….. Tất cả mọi người đều chết hết, mà huynh lại cứu ta, ta tin huynh nhẫn tâm như vậy.”

      Vẻ mặt Tiêu Lang lạnh nhạt “Cứu nương là giang hồ đạo nghĩa thôi, huống hồ, ta cũng chỉ vâng theo sư mệnh.”

      Ánh mắt Tuyết Oanh chợt lạnh lùng, : “Ta hiểu rồi! Ngươi cứu ta là vì tìm kiếm bí mật của Tuyết gia cùng bảo tàng có đúng hay ? tại ngươi muốn bức tử ta có đúng hay ? Nếu ta chết, các ngươi vĩnh viễn đừng mong biết được bí mật của Tuyết gia.”

      Tiêu Lang chậm rãi thở dài, : “Bí mật gia tộc của nương có quan hệ gì với ta chứ? Sinh tử của nương lại có quan hệ gì với ta?”

      Tuyết Oanh biết cầu cũng vô dụng, cắn chặt răng, ưỡn ngực : “Được lắm! Được lắm! Đừng tưởng rằng ta che chở của Kim Lân bảng có cách nào sống sót, bản nương phải sống tốt cho ngươi xem.”

      "Ta cũng hy vọng như thế. Hy vọng Tuyết Oanh nương sau này có thể tỉnh ngộ.”

      Vẻ mặt Tuyết Oanh thê lương, hiển nhiên trong lòng thống khổ đến cực điểm. Nàng chợt nhớ lại việc, đó là lúc trước Tiêu gia chỉ đồng ý Tiêu Lang cùng Tuyết gia định hôn ước, Tiêu Lang như thế nào còn có cái ngọc bội ước định? Ngọc bội này lại nhìn có chút quen mắt, hẳn phải là Tiêu Lang. Đúng rồi, nàng hình như từng nhìn thấy thân nam tử ở Tiêu gia, ra….. Đây phải là ngọc bội của ….. luôn luôn đều gạt nàng.

      Nghĩ đến đây, Tuyết Oanh nổi điên chạy ra ngoài “Tử Hi, ngươi là nam nhân đáng giận, ngươi thế mà lại gạt ta….. Ngươi nhất định hối hận!”

      Giờ phút này, nghiệt chầm chậm ngồi xuống, nhìn bầu trời đêm : " tại bản công tử mới hối hận. Đánh cuộc mất hết cả tiền vốn.”

      "Này, ta Tiêu Tam tiên sinh, có thể nghe ta câu hay ?” Chỉ thấy nghiệt rít hơi thuốc, ánh mắt lóe sáng.

      "Chuyện gì?" Tiêu Lang giọng hỏi.

      Nào biết nghiệt lại làm ra vẻ mặt thành khẩn, đáng thương tội nghiệp mà : “Ngươi có thể chậm ngày rồi hãy hủy tư cách của Tuyết Oanh nương hay ? Cứ xem như bản công tử cầu ngươi. vạn lượng bạc đổi cái yếm, bản công tử tổn thất rất lớn đó.”

      "Ngươi cứ ?" Tiêu Lang nhàn nhạt liếc cái, tiếp theo khoanh tay về hướng khác. Hoa đào nhè bay tán loạn người , dần dần chỉ còn có thể nhìn thấy cái bóng lưng thon dài.

      "Có tính cách. . . . . ." nghiệt khỏi chậm rãi sờ sờ cằm, thấy bản thân muốn biết cái thiên địa bí mật, vẻ mặt như có vẻ đăm chiêu mà : “ ra Tiêu Lang này chính là nam nhân họa thủy năm đó! Vậy mà có thể che giấu cực kỳ sâu….. là có ý tứ!”
      Last edited: 10/5/16
      Winter thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 31: Bối phận vô cùng cao

      mái cong Dung phủ, hoa mộc sum suê, nhánh cây là từng đóa hoa dưới trăng như tuyết vỡ, mùi hương thơm ngào ngạt, kiềm diễm triền miên.

      Tiêu Lang chậm rãi tới, y bào như gí mát tung bay. biết, nữ tử nếu che chở của Kim Lân bảng giống như từ Thiên đường rơi xuống Địa ngục, vĩnh viễn thể xoay người. Thanh lâu tựa như cái lồng giam hoa lệ, giam cầm nữ nhân cả đời, sống bằng chết.

      Có người qua, giết người rất dễ dàng, chỉ dùng năm trăm lượng bạc là có thể thuê sát thủ đứng đầu, nhưng tánh mạng người nào có thể dùng tiền tài so sánh? người còn sống mới có ý nghĩa.

      Có người qua, giết người rất đơn giản, nhưng thay vì để cho người đó chết, bằng để cho nười đó cảm nhận tư vị sống bằng chết, đây mới là tra tấn tàn khốc chân chính.

      Trong lúc kéo dài hơi tàn trong hy vọng, lại nhìn hy vọng tan biến, giãy giụa trong tuyệt vọng, trong lúc giãy giụa chờ đợi đến tử vong, đúng là hai tầng lửa và băng.

      Chết cũng có nghĩa là kết thúc, còn sống mới là thống khổ. Thiên Địa giống như lò luyện, vạn vật giống như đồng than, nhân gian cũng giống như Luyện Ngục.

      Nghĩ tới những thứ này, Tiêu Lang khe khẽ thở dài. vốn là Tiêu Tam tiên sinh thế ngoại đào viên, luôn làm gương sáng cho người khác, học là đạo Nho gia, chủ trương nhân nghĩa nhân đức, nhưng nội tâm cũng có mặt cực kỳ u, muốn người biết. Tiêu Lang nhếch môi cười tự giễu, chậm rãi đến trước cửa phòng. Bỗng nhiên bước chân dừng lại, vì nghe tiếng cười đùa hoan hô của hai người bên trong, lời cũng kiêng dè người khác.

      "Nhan Nhị tiên sinh trẻ tuổi như vậy cũng nắm giữ rất nhiều phương thuốc nhân gian, là làm cho người ta kính nể thôi.” Tiếng của Băng Nhi truyền đến.

      "Đâu có đâu có. Băng công tử, ngờ ngươi tuổi còn lại thông hiểu y thuật sâu sắc như vậy. Vừa rồi cùng ngươi bàn luận lúc lâu, thấy kiến thức của công tử rất tốt.” Lời của Nhị sư huynh giống như gió xuân tao nhã.

      Băng công tử? Hai tay Tiêu Lang chấp sau lưng, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, thầm nghĩ Nhị sư huynh quả nhiên là cực kỳ giỏi giả bộ hồ đồ.

      Nhị sư huynh tiếp: “Băng công tử y thuật học tốt như vậy, biết trong nhà còn có người nào?”

      "Trong nhà ta còn có đại ca, nhưng mà biết y thuật.”

      "Ừ, đáng tiếc!" Nhị sư huynh như cũ ra lời như tẩm gió xuân “Như vậy đại ca đối với ngươi như thế nào?”

      Băng Nhi : “Đại ca của ta cực kỳ nghiêm khắc. Lúc trước nếu ta thuộc lòng sách thuốc, nghiêm cẩn trừng phạt ta, ra…… có đôi khi ta suy nghĩ, nếu đại ca của ta có phần ôn nhu như Nhan Nhị tiên sinh tốt rồi.”

      Sắc mặt Tiêu Lang trầm xuống, đầu ngón tay thon dài như ngọc vòng quanh nhánh hoa trước cửa, đầu ngón tay có độ ấm man mát.

      Thế nhưng lại những lời này với nam nhân lần đầu tiên gặp mặt? Cảm thấy bằng Nhị sư huynh?

      ngờ mình hao hết tâm lực dạy dỗ, lại rơi vào thế cục như thế này, nha đầu biết tốt xấu. Xem ra sau khi trở về phải dạy dỗ nàng lại phen.

      Vì vậy, Tiêu Lang chậm rãi đẩy cửa ra, bên môi gợi lên nụ cười tao nhã, : “Hai vị tán gẫu như thế nào rồi?”

      "Tử Hi nhanh như vậy trở về!" Nhị sư huynh bưng trà ngồi ở trước bàn, trong mắt mỉm cười.

      "Tiêu Tam tiên sinh." Băng Nhi liền vội vàng đứng lên chào . biết vì sao, nhìn thấy lại cảm giác loại hàn ý nên lời.

      Nhị sư huynh dịu dàng cười tiếng, chậm rãi đến bên cạnh Tiêu Lang, cúi đầu hỏi: “Tử Hi, nàng hình như đối với đệ hài lòng lắm, đệ làm gì nàng rồi?”

      Bên môi Tiêu Lang gợi lên nụ cười lạnh “Nhị sư huynh là có ý gì? Ta cái gì cũng chưa có làm.” xác thực còn chưa kịp làm gì, hơn nữa cũng rất nhớ muốn làm chút việc bây giờ.

      Giờ phút này, lão quản gia Dung phủ gõ cửa, cung kính : “Ba vị, Dung lão gia biết vị khách nhân kia tỉnh, tại mời các vị qua.”

      Khi ba người lần nữa tới khách đường, Dung phủ đuổi hết đám người liên quan.

      Dung lão gia từ xa liền đến : “Nhan Nhị tiên sinh, Tiêu Tam tiên sinh, thất lễ quá. Ta để ý quản giáo tốt nhi tử, để mọi các vị chê cười rồi.”

      " sao." Nhị sư huynh cười nhạt, "Đệ tử ở thế ngoại đào viên của chúng ta cũng rất bướng bỉnh.”

      hổ là người có tu dưỡng cao, lời ra cũng êm tai như vậy. Đặt đệ tử của thế ngoại đào viên cùng nhi tử nên thân ở cùng nhau, là làm ông ta cảm thấy cực kỳ vui mừng, Dung lão gia khỏi mặt mày hớn hởi.

      "Đúng rồi, vị này là?" Ánh mắt Dung lão gia nhìn thoáng qua Băng Nhi cái, thấy nàng phía sau hai người, trong lòng vô cùng kỳ quái.

      "Lão gia, chính là người trưởng công chúa giới thiệu tới, nghe y thuật rất tốt.” Lão quản gia ở bên tai ông thấp giọng .

      Dung lão tiên sinh vuốt chòm râu dài dưới cằm, lúc biết được Băng Nhi chính là người trưởng công chúa giới thiệu tới, nhìn thấy thiếu niên là còn rất trẻ tuổi, mặt cực kỳ được tự nhiên, nụ cười bên môi cũng nhạt dần , trong mắt lộ ra vài phần khinh thường. Tuy ông chỉ là thương nhân nhưng thân phận cũng là cao quý, bản thân khinh thường giao tiếp cùng người hạ tiện, càng muốn thiếu niên này xem bệnh cho lão phu nhân, nhưng niệm tình thiếu niên là người của trưởng công chúa giới thiệu, liền trầm giọng : “Tiểu công tử, ta nghe trưởng công chúa có tặng cho ngươi vật cống phẩm, đúng hay ?”

      Băng Nhi kiêu ngạo siểm nịnh, tự nhiên thanh thản đáp: "Đúng là như thế."

      Sắc mặt Dung lão gia hơi nghiêm lại : “Đây là dược vật quý giá, ta muốn ra giá cao mua lại, để trị bệnh cho lão tổ tông trong nhà ta, ngươi có bằng lòng nhường lại cho ta hay ? Ta ra giá tám trăm lượng.”

      ra , cống vật mặc dù quý trọng nhưng lại hím thấy, cho nên tám trăm lượng coi như cho trưởng công chúa cái ân tình.

      Băng Nhi hít hơi lãnh khí, nàng chưa bao giờ nghe số bạc lớn như vậy, thấp giọng : "Nhưng. . . . . . Ta có mang ở người."

      Sắc mặt Dung lão gia thoáng chốc trầm xuống, thầm nghĩ là người trẻ tuổi biết xấu hổ, còn muốn cò kè mặc cả hay sao?

      Băng Nhi tiếp: "Nhưng mà, nếu cần gấp ngày mai ta liền mang đến.”

      Sắc mặt Dung lão gia dịu lại, gật gật đầu, ngoái đầu nhìn lão quản gia, : “Thần y bắt đầu chữa bệnh cho lão phu nhân rồi sao?”

      " tới, nhưng nghe Nhan Nhị tiên sinh ở chỗ này, gì cũng muốn gặp mặt lần.”

      "Vậy hãy để cho tới đây chuyến."

      Xa xa, liền nghe thấy tiếng lão già kích động hô: “Nhan Nhị sư thúc, Nhan Nhị sư thúc, có thể gặp mặt người lần dễ dàng mà.”

      Băng Nhi liếc mắt nhìn cái, phát bên ngoài, lão già chạy vào chính là vị thần y vài ngày trước chữa bệnh ở Xuân Phong Lâu. Thần y nhìn chớp mắt, lập tức đến trước mặt Nhan Nhị tiên sinh, quỳ xuống dập đầu “Nhan Nhi tiên sinh, học sinh thi lễ với người.”

      " được, ông tuổi lớn như vậy, cần đa lễ." Nhan Nhị tiên sinh chậm rãi nâng thần y dậy, ôn nhu như nước : “Vị này là sư đệ của ta, Tiêu Tam tiên sinh, ông cũng đến gặp mặt lần .”

      "Tiêu Tam. . . . . ." Thần y vừa muốn bái, bỗng nhiên “ầm” tiếng, nhân ra Tiêu Lang chính là bạch y nam tử ngày đó ở Xuân Phong Lâu.

      "Lão nhân gia, cần đa lễ." Tiêu Lang cũng ưu nhã cười .

      " . . . . . . Phải, cần phải vậy." Chân cẳng thần y run rẩy quỳ xuống, cung kính dùng sức dập đầu lạy ba cái, bù lại sai lầm ngày đó có mắt như mù

      bên mí mắt tiểu đồng giật giật, hai người trẻ tuổi như thế lại được sư phụ của gọi là sư thúc, vậy có còn để cho người ta sống hay hả?

      Giờ phút này, ánh mắt thần y lộ ra tia phức tạp mà sùng bái. ra nam tử tiếng tăm lừng lẫy này là Tiêu Lang tiên sinh, người trong thất quốc đều có khát vọng đầu nhập môn hạ của để học nghệ cùng binh pháp. Đáng tiếc chính là muốn hành tẩu thiên hạ, thời gian ở trong sư môn nhiều, cho nên bản thân ông chưa bao giờ gặp người này.

      Lúc thần y chậm rãi đứng lên lau mồ hôi, dè dặt cẩn trọng quan sát xung quanh, nào ngờ vừa nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Băng Nhi đứng thẳng bên, nhịn được lớn tiếng : “Sao lại là ngươi?”

      Băng Nhi nhếch khóe môi, cười : " là đúng dịp."

      Dung lão gia vuốt chòm râu, có chút đăm chiêu hỏi: “A? Các ngươi quen biết nhau?”

      "Biết, dĩ nhiên biết." Thần y gần như là nghiến răng nghiến lợi trả lời, cúi đầu thầm: “Chỉ là tiểu tử giả thần giả quỷ mà thôi.”

      Ngày đó, ông trở về tìm đọc sách thuốc, đều tới chuyện “tà ma nhập thể.” Ông cảm thấy tiểu tử kia chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi. Nếu lần sau còn gặp lại tiểu tử đó, nhất định phải cho biết lợi hại.

      Ánh mắt Dung lão gia sâu thêm vài phần. Dù sao, thần y đức cao vọng trọng, lời ông còn có chút đáng tin. để thiếu niên này xem bệnh cho lão tổ tông lựa chọn chính xác.
      Nghĩ đến đây, Dung lão gia xoay người lại : “Vậy làm phiền Nhan Nhị tiên sinh cùng thần y nhìn lão tổ tông nhà ta cái, gần đây thân thể bà có chút thoải mái.”
      Last edited: 10/5/16
      Winter thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 32: Chứng bệnh quỷ ám

      Mọi người chuẩn bị đứng dậy, lại thấy Tiêu Lang sừng sững bất động, lẳng lặng đứng, giống như là áng mây thanh nhã đỉnh Tuyết Sơn.

      Dung lão gia kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại : "Tiêu Tam tiên sinh chẳng lẽ sao?”

      Khóe môi Tiêu Lang chậm rãi nhếch lên mỉm cười “Tử Hi cũng biết y thuật, huống chi thân thể lão nhân gia yếu kém, tính tình nóng nảy thích nhiều người, đông người chắc chắn phiền chán. *Dddd~//Đđđđ”?”Llll>”<Qqqq:~:Đđđđ* Tử Hi tham gia náo nhiệt, ngày khác đến thăm lão nhân gia.”

      Dung lão gia cảm kích : "Vẫn là Tiêu Tam tiên sinh suy nghĩ chu đáo.” hổ là trong tam đại đệ tử của thế ngoại đào viên, đến đâu cũng suy nghĩ cho người khác.

      Nhan Nhị tiên sinh cũng ôn nhu : “Dung lão tiên sinh, bằng để cho Băng công tử cùng , đối với lão phu nhân cũng có ảnh hưởng gì.”

      "Nếu Nhan Nhị tiên sinh như vậy, ta đương nhiên là tán đồng.” Dung lão gia cảm thấy rất có đạo lý.

      "Như vậy biết thần y sư điệt có ý kiến gì ?" Nhan Nhị tiên sinh ngoái đầu nhìn lại hỏi.

      " có. . . . . . có ý kiến." ngờ Nhị sư thúc lại thay tiểu tử này chuyện. Sắc mặt lão thần y tuy rằng khó coi, cũng dám phản đối cái gì.

      Trước mặt mọi người quay lưng lại , chỉ có Tiêu Lang nháy nháy mắt vài cái với Nhi sư huynh, : “Cảm tạ.”

      Dù Băng Nhi phát giác động tác của hai người, lại như cũ cảm thấy có tia cổ quái. Hôm nay nghĩ tới bản thân lại có thể gặp được hai đại đệ tử của thế ngoại đào viên. Hai nam nhân này cũng phải cao cao tại thượng giống như lời đồn, thậm chí đối với nàng phá lệ hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi. Nhưng những người khác đối với bọn họ rất cung kính. *Di>en??Đa~n<”<Le?:?Qu~y//”Đo?n* Như vậy vì sao hai người lại đối xử khác biệt với nàng? Kỳ quái, là cực kỳ kỳ quái.

      Dưới ánh trăng màu bạc, bốn người cùng tiểu dược đồng cùng nhau đến bên trong viện của lão phu nhân. Mới vừa tiến vào trong phòng, liền nhìn thấy trong phòng tối đen như mực.

      Dung lão gia hỏi: “Vì sao các ngươi lại đốt đèn?”

      nha hoàn run sợ : “Chỉ cần thấp đèn lão thái thái có chút kỳ quái.”

      Lão thần y hỏi: “Ngươi như vậy….. Chẳng lẽ lão phu nhân sợ ánh sáng?”

      " phải, là sau khi thấp đèn, bộ dáng lão thái thái cực kỳ dọa người, hơn nữa…..”

      "Hồ đồ, chúng ta đều là đại phu, như thế nào lại bị bộ dáng của bệnh nhân dọa sợ? Nếu đốt đèn làm sao biết bệnh tình của bệnh nhân?”

      Hai thị tỳ vội vàng khúm núm thấp đèn, sau đó đỡ lão phụ nhân giường ngồi dậy. Cư nhiên nhìn thấy mặt lão phụ nhân mảnh màu xanh, trong tay áo lộ ra hai bàn tay khô héo, hiển nhiên cơ thịt bị co rút thành bộ dạng khô kiệt, giống như là rễ cây khô mục.

      "Đúng rồi, khi nào lão phu nhân phát sinh bệnh trạng này?” Lão thần y đăm chiêu hỏi.

      "Trước đó hai ngày, thân thể lão phu nhân vốn cũng khá tốt, hàng tháng đều có đại phu đến điều trị lần, cho nên chúng ta đều cực kỳ tin tưởng khả năng của đại phu kia. Chính là mấy ngày nay biết sao lại thấy chuyển biến tốt đẹp, cực kỳ kỳ quái. Mỗi ngày chỉ ăn chút cháo loãng, người càng ngày càng gầy, mắt thấy liền gầy thành bộ dáng thế này.” lão ma ma dùng tay áo nhàng lau nước mắt.

      "Ta mới ra ngoài có ba ngày, sao lại biến thành cái dạng này rồi hả?” Dung lão gia có chút tức giận, lại còn cam lòng .

      " sao, ta trở về xem qua sách thuốc của cổ nhân. Được rồi, tại ta chuẩn bị châm cứu.” Lão thần y .

      Ông nhanh chóng tiếp nhận ngân châm trong tay tiểu dược đồng, châm pháp như thần châm vào các huyệt vị Thiên Đột, Thần Tàng, Tuyền Kì, Khúc Trung, Thiên Trung.

      Thấy thế, Nhan Nhị tiên sinh cùng Dung lão gia đều tán thưởng gật gật đầu.

      "Lão phu nhân, ngài thấy như thế nào? Cảm giác khỏe chưa?" Lão thần y cẩn thận từng li từng tí tới gần phía trước hỏi.

      Nào biết dưới khăn che mặt của lão phu nhân truyền tới tiếng nghiến răng “kẽo kẹt kẽo kẹt.”

      "Mấy người các ngươi!” Lão thần y chỉ vào hai nha hoàn bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh “Lấy khăn che mặt mặt lão phu nhân xuống!”

      Hai thị tỳ liếc mắt nhìn nhau, run run rẩy rẩy lấy khăn che mặt xuống. Đám người Băng Nhi lập tức hút miệng lãnh khí.

      nghĩ tới lão phu nhân giống như rễ cây khô héo, hai mắt híp thành đường , nhưng lại mang theo loại cảm giác quỷ dị lên được. *DĐ>?>?>?Le~”~Qu”?:y//~Đo/:”/n* Nhìn thấy ánh sáng, lập tức lộ ra gương mặt hung sát đáng sợ. Hai con mắt bắt đầu hướng về phía trước xoay chuyển, lộ ra tròng trắng mắt hoàn toàn nhìn tới con ngươi, răng nanh lộ ra, lỗ mũi phát ra thanh “xoạt xoạt” bi thương.

      Dung lão gia nghẹn họng nhìn trân trối. Nhan Nhị tiên sinh cũng ngẩn ra. Đây là lão tổ tông hiền lành hoà ái của Dung gia sao?

      Lão thần y vội vàng bắt mạch cho lão phụ nhân, cảm giác cực kỳ hỗn loạn. Ông vội vã vươn tay vạch mí mắt lão phụ nhân tìm kiếm, chuẩn bị nhìn chút mí mắt của bà.

      Lão phụ nhân trầm trợn mắt, lộ ra hai tròng mắt biến vàng mà sắc nhọn, gợi lên nụ cười quỷ dị về phía lão thần y, có thể so với mặt quỷ răng nanh.

      Thoáng chốc, trong phòng truyền đến thanh thê lương, bên cánh tay lão thần y run rẩy, bên kêu thảm tiết: "Buông ra! Buông ra!"

      Mọi người vội dụ dỗ khiến lão phụ nhân nhả ra, nào biết mới vừa buông ra, lão phụ nhân lại đột nhiên đứng lên, vươn ra hai tay xiết chặt cổ lão thần y. Lão thần y chỉ cảm thấy cổ sắp bị cắt đứt, gian nan hô hấp hai cái. Lão thần y bị bóp đến mặt đỏ tai hồng, môi xanh tím.

      Dung lão gia hít hơi khí lạnh : "Nhanh . . . . . . Nhanh cứu thần y ra! được làm lão tổ tông bị thương!”

      Lão ma ma phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầm lấy bên khăn mặt che lại mặt lão phụ nhân mới có thể an tĩnh lại.

      Lúc này, ba nha hoàn từ bên ngoài vào giúp đỡ, thử lấy cánh tay cổ lão thần y xuống. Nào biết lão phụ nhân tuy rằng gầy, nhưng ba người lại kéo ra nổi, sau đó lại thay bằng năm nam tử cường tráng mới có thể kéo ra.

      Lão thần y tê liệt té mặt đất, bị giày vò đến hấp hối, vô cùng thê thảm. Tiểu dược đồng bước lên phía trước thay ông thi châm thuận khí

      Tiểu dược đồng chợt kêu lên: "A! Sau khi sư phụ bị cắn lại chảy ra máu màu đen."

      "Đây là chuyện gì xảy ra? Mấy ngày nay lão tổ tông đều là cái bộ dạng này sao?” Dung lão gia thu hồi ánh mắt hoảng sợ, thất kinh hỏi.

      "Tối hôm qua lão thái thái phát tác qua lần rồi, chỉ là có nghiêm trọng như lần này, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng có gì.”

      "Xin hỏi, trước khi lão phu nhân gặp chuyện may qua nơi nào?” Giờ phút này, Băng Nhi chậm rãi ngước mắt, lên phía trước dò hỏi.

      Lão thần y rắc bột thuốc lên tay, khi nhìn thấy Băng Nhi lên phía trước, gương mặt thoáng chốc trở nên trầm khó chịu.

      Nào biết ánh mắt lão ma ma đột nhiên lóe lên, cúi đầu hồi đáp: “Có đêm, sau khi lão phu nhân dùng cơm xong cảm thấy thoải mái, liền ngồi bên ngoài hóng gió, trở về liền biến thành bộ dáng này.”

      Nghe vậy, Băng Nhi chậm rãi bước ra ngoài quan sát xung quanh, cũng cảm thấy có gì khác thường.

      Chung quanh lá cây có vài tiếng vang , trong gian mênh mông lại nghe thấy mùi hoa thơm ngào ngạt, giống như là mùi hương khi hoa nở ở xa xa.

      Dưới ánh trăng sáng ngời, tiếng cười yếu ớt vang lên, bóng dáng thon dài tuyệt đẹp.

      Cuối cùng, ánh mắt Băng Nhi rơi vào trong hồ nước, trong lòng vừa động, liền về phía trước vài bước.

      Rốt cuộc, cây trâm trong tay áo bắt đầu lay động.

      Trong núi này ban đêm có gió, nhưng nơi đây lại chút cảm giác có gió, chỉ nhìn thấy mặt hồ trước mắt tràn ngập sương mù, mảnh u tối. *Di~”e?n>>>Đa//”n<”<L~?:Q//”:Đ* Băng Nhi cảm thấy rất kỳ quái, trong này làm sao có thể có sương mù nhiều như vậy? Mặc dù địa phương có nước khí càng nhiều, hồ nước to như vậy là nơi tích tụ khí, nhưng sương mù lại tiêu tán lại là chuyện cực kỳ quỷ dị.

      Băng Nhi đứng bên bờ lấy tay gẩy gẩy, sương mù dày đặc, quả giống như có thể mò thấy, thậm chí có thể cảm nhận được dòng khí lốc xoáy.

      Nàng chậm rãi xoay người trở về phòg, hỏi: “Các ngươi lão phu nhân từng ra ngoài, có phải là đến ven hồ ?”

      Mấy thị tỳ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lên, gật đầu cái : "Hôm đó lão phu nhân bên ngoài gió lớn, liền đến bên hồ nghỉ tạm lát.”

      Trong lòng Băng Nhi đoán được, trong giọng tràn ngập tự tin mà : “Nếu ta nhìn lầm, trong nhà các ngươi gần đây có thứ sạch . Có phải có người thường xuyên nhìn thấy vài thứ nên nhìn thấy hay ?”

      Bên kia, Cốc ma ma nghe vậy, tay khẽ run rẩy, đồ sứ trong tay lập tức rơi mặt đất “bốp” tiếng vỡ nát.
      Last edited: 10/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :