1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sư muội xinh đẹp - Hồng Trần Huyễn (62/110)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 23: Ta đính hôn

      Thấy phu quân bình yên vô , phụ nhân có chút cảm phục : “Người tới, lấy khối bảo thạch của bản phu nhân đưa cho tiểu công tử!”

      Hộ vệ nhất thời biến sắc, cả kinh : “Phu nhân, bảo thạch kia là do thánh thượng ban cho, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác?”

      Phụ nhân quét mặt lạnh lùng nhìn tên hộ vệ “Bản phu nhân có thể là có thể.” Hộ vệ chỉ đành phải nghe theo.

      Dứt lời, phụ nhân kia lại vô cùng hào phóng thưởng thêm năm thỏi bạch cho Băng Nhi. Là bạc đủ tuổi. Nhìn ánh mắt ao ước của đám họa sư xung quanh, cái này là bạc cả năm của bọn . Nếu giờ khắc này Lạc Dung vẫn còn tỉnh, nhất định bị tức đến ngất xỉu.

      Nháy mắt tiếp theo, hộ vệ lấy vật kỳ quái từ chiếc hộp tinh mỹ ra, là hòn đá sáng giống như thủy tinh.

      "Đây là vật gì?" Băng Nhi lập tức nhận lấy tinh tế đánh giá, cũng nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, thầm nghĩ thứ thế này mà cũng là cống phẩm? Vậy người phụ nhân này rốt cục là người phương nào? Đương nhiên Băng Nhi cũng hỏi ra miệng.

      Phụ nhân thậm chí đối với nàng cực kỳ ưu đãi, hòa ái : "Còn nữa, về sau ta có thể giới thiệu cho ngươi vài vụ buôn bán, ngươi cần đợi ở trong này, là mai tài năng của ngươi.”

      Băng Nhi gật đầu cái. Nàng sớm muốn làm họa sư thanh lâu. Dù sao, nàng đến thanh lâu vẽ tranh là vì khẩn cấp.

      Đợi đám người phụ nhân kia rời , Băng Nhi liền nhớ tới người khác. Nhưng khi nàng ngoái đầu nhìn lại, phát bạch y nam tử vừa rồi biến mất.

      Trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ quái, giống như gặp nam tử kia ở đâu đó, cái loại cảm giác này cực kỳ quen thuộc, lại cố tình nghĩ ra.

      Băng Nhi khỏi thầm nghĩ: , đến tột cùng là người nào?

      Kế tiếp, đám họa sư hô tiếng, vây quanh Băng Nhi, hâm mộ : “Lần này Băng Nhi là phát đại tài, hơn nữa nghe về sau ngươi cũng cần đến Xuân Phong Lâu vẽ tranh. Hôm nay ngươi nhất định phải mời bọn ta ăn bữa ở Thiên Hương tửu lâu.”

      Từ trước đến nay Băng Nhi phải là người bủn xỉn, lập tức gật đầu đáp ứng : “Được! Chúng ta say về!”

      Mọi người nhiệt tình ra ngoài, chợt nghe “đùng” tiếng, pháo hoa xinh đẹp sáng rực bùng cháy trung, vô cùng rực rỡ mê người.

      "Trễ thế này, người nào lại bắn pháo hoa thế?” Mọi người khỏi ngẩng đầu nhìn.

      Băng Nhi cũng cùng mọi người ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trung bay lên vô số đèn Khổng Minh, ngọn đèn sắc màu kiềm diễm như đom đóm mộng ảo bầu trời đêm, xa xa nhìn lại, bên dưới mỗi chiếc đèn còn treo đủ dạng giấy màu bay.

      Ánh mắt mọi người khỏi bị hấp dẫn, lẩm bẩm : "Mau nhìn, mau nhìn, mấy tờ giấy đó viết cái gì vậy?”

      Những ngọn đèn tinh xảo thổi qua đỉnh đầu mọi người, từng chiếc từng chiếc dừng lại trong viện. Có người vội vàng nhặt lên, vừa nhìn thấy, thầm: “Thân dẫu gầy mòn quyết hối, vì nàng thân người tiều tụy, nhất Tuyết Oanh nương – Dung Chích.”

      Lại có người nhặt lên chiếc đèn khác thầm: “Tuyết Oanh nương chính là tuyệt sắc giai nhân thế gian, ta nàng – Dung Chích.”

      " suy nghĩ vì người chờ đợi, si mê triền miên vô tận – Dung Chích.”

      "Woa! Vị công tử này là rất có tâm tư!" Loại khí như vầy mới thích hợp với Xuân Phong Lâu, đám kỹ nữ đều nổi lên bát quái “Dung Chích này rốt cục là loại người như thế nào?”

      "Ai biết được? Chỉ là người này bị Tuyết Oanh mê hoặc. Nhưng cũng chỉ có thể thất vọng mà về thôi.”

      . . . . . .

      Nam tử trở lại trong phòng Tuyết Oanh, ánh mắt lần nữa dừng bức họa.

      Gương mặt Tuyết Oanh lên nhàn nhạt hoảng hốt, nàng cũng nhìn ra bên ngoài, chỉ là chậm rãi đứng lên.

      Kìm lòng được, Tuyết Oanh vươn bàn tay nhu nhược xương, hơi lộ ra da thịt trong suốt như tuyết, nhàng chạm vào cánh tay nam tử, : “Tử Hi, ta ở Xuân Phong Lâu ròng rã hai năm, ta chuẩn bị hoàn lương rồi.”

      Nam tử biến sắc giữ khoảng cách với Tuyết Oanh, giọng như nước chảy, trong suốt mà sạch "Chúc mừng!"

      Vào giờ phút này, Tuyết Oanh gần như là muốn bật thốt ra tâm tư của bản thân: Tấm lòng thiếp giống như băng ngọc, chàng có nguyện tiếp nhận hay ?

      Nhưng nàng biết tuyệt đối thể như vậy. Đối phương phải là nam nhân bình thường, cho nên đối với biện pháp đối phó với nam nhân bình thường dùng được. Sau đó, ánh mắt Tuyết Oanh dừng lại bên hông của nam tử, nơi đó lộ ra góc ngọc bội, giống như là Thần Long trông rất sống động. Tuyết Oanh vội vã : “Tử Hi, khối ngọc bội này là đẹp mắt, biết có thể tặng cho ta hay ?”

      nữ nhân nếu muốn cùng nam nhân thân cận hơn chút, nổi lên ý định đối với vật tùy thân bên người đối phương.

      Tuyết Oanh thậm chí nhớ tới,

      “Trao cho người quả đào, người đáp trả quỳnh dao.
      Phải đâu báo đáp ai ơi, để mà giao hảo đời đời cùng nhau.”

      Nhưng nam tử cười nhạt, cự tuyệt : "Tuyết Oanh nương, khối ngọc bội này ta thể tặng. Bởi vì đây là tín vật đính hôn của ta, cho nên….. thể cho nương.”

      Cái gì? đính hôn rồi?

      Tuyết Oanh lui về phía sau hai bước, như bị sét đánh. Khuôn mặt như ngọc thoáng chốc trở nên tái nhợt, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm. ngờ ở đâu chui ra vị hôn thê, điều này làm cho trong lòng của nàng sao có thể chịu nổi?

      Giờ khắc này, khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử trong ánh nến mờ mờ có vẻ trầm ổn lạnh nhạt. thu hồi “Tiêu Dao Vũ”, bỏ vào trong hộp, hai tay vái chào, : “Sắc trời tối, tại hạ ở lâu tiện, vật này Tử Hi mang , đa tạ Tuyết Oanh nương trợ giúp, sau này còn gặp lại.”

      Tuyết Oanh cắn môi, mất hồn mất vía hỏi: "Tử Hi muốn rồi sao?"

      "Tại hạ còn có chuyện quan trọng."

      "Tử Hi. . . . . ." Tuyết Oanh vươn tay muốn giữ lại.

      "Cáo từ ——" Khoé miệng nam tử nâng lên độ cong hoàn mỹ, khí chất tao nhã như ngọc, áo khoác ngoài tung bay trong gió, bóng lưng rời giống như là gợn sóng tùy tiện tao nhã.

      Bàn tay Tuyết Oanh cứng đờ giữa trung. Nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng nam tử x, ánh mắt toát lên thất vọng cùng ảm đạm.

      . . . . . .

      Bên ngoài Thiên Hương tửu lâu đứng đám người mặc nho sam, mỗi người đều là mặt đỏ tai hồng, uống ít rượu.

      "Hương vị ngôi tửu lâu này tồi. Lần sau ta cũng muốn tới nơi này uống rượu.”

      "Ngươi nghĩ hay lắm. Lần này nếu phải Băng Nhi mời khách, ngươi dám bỏ tiền ăn này nọ hay sao?”

      "Khanh Tuấn, nhớ đưa nàng trở về, chúng ta trước.”

      "Các ngươi yên tâm , tự ta….. có thể về.” Băng Nhi uống rượu, hai gò má ửng hồng, bước lảo đảo. Khanh Tuấn nhìn nàng, tim lại đập nhanh vài lần. Từ khi nhìn nàng thao túng ngọn lửa, bộ dáng giống như tiên nữ chiếm giữ tâm thần của . Nhưng mà, nghe nàng bị người khác từ hôn, nhất định tâm tình cực kỳ tốt.

      "Băng Nhi, ta đỡ ngươi.” Khanh Tuấn vội vã giữ lấy cánh tay Băng Nhi, cả người dâng lên loại ý thức trách nhiệm khôn kể, thấy hôm nay bản thân giống như là hộ hoa sứ giả.

      Ánh trăng sáng tỏ, con sông tĩnh lặng, gợn sóng trong vắt.

      Thiếu nam thiếu nữ cầu, trận gió thổi qua, cánh hoa tung bay đầy trời. Dưới ánh trăng từng mảnh trong suốt, hương thơm nhàng từng đợt từng đợt, đẹp sao tả xiết.

      Vậy mà, cách đó xa, nho sam nam tử khoanh tay đứng bất động ở đầu đường phồn hoa. Khuôn mặt tuyệt mỹ vô tình lạnh như băng, con ngươi sắc bén dừng người bọn họ, lạnh lùng : “Buông nàng ra!”

      "Ngươi là ai? Dựa vào cái gì xen vào chuyện của chúng ta?” Khanh Tuấn nhìn nam tử lạnh như băng trước mặt, có chút kinh ngạc.

      "Chuyện của các ngươi?” Đuôi lông mày của nam tử nhíu lại.

      Chỉ thấy hai mắt Băng Nhi nửa khép nửa mở nhìn nam nhân trước mặt, bỗng nhiên “ưm” tiếng, vui sướng ch ̣y tới, eo uốn éo cái, thân thể như rắn, cánh tay mềm mại vòng lên người Lạc Ngọc Ly, hai chân vòng lên kẹp lấy eo của . Bộ dáng chọc người lại cực kỳ nhã nhặn, cười duyên : “Huynh đến đón ta có đúng hay ?”

      Khanh Tuấn nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối. Vừa rồi đỡ nàng, cảm thấy cực kỳ thân mật. Nam nhân này vừa tới, nàng liền biết kiểm điểm như vậy. Rốt cục bọn họ có quan hệ gì?

      "Nữ hài tử uống nhiều rượu như vậy, nhã nhặn!" Mày kiếm nam nhân nhếch lên, ra lời trong lòng Khanh Tuấn.

      "Đại ca, huynh chỉ biết giáo huấn ta.” Băng Nhi ghé vào người , mơ mơ màng màng .

      " ra là. . . . . . Đại ca. . . . . ." Khanh Tuấn ngờ nam nhân này lại lại huynh trưởng của Băng Nhi, vội vàng gọi theo tiếng, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lạc Ngọc Ly liếc nhìn cái, khỏi cảm thấy bản thân như bị đóng băng.

      "Ta có uống nhiều, nhưng huynh phải ôm ta trở về, giúp ta ngủ.” Băng Nhi giống như tinh linh, mắt lờ đờ mông lung, ôm lấy eo của Lạc Ngọc Ly, cũng quản câu cuối cùng còn có nghĩa khác. Lạc Ngọc Ly khẽ nhíu mày, nhưng mà ngay cả khi cau mày, bên môi cũng gợi lên nụ cười thản nhiên.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Winter thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 24: Nụ hôn đầu của hai người

      Ánh trăng trong sáng, bóng đêm mông lung, bầu trời mơ hồ có thể nhìn thấy vài ngôi sao.

      Đêm, bóng dáng thon dài của nam tử ngược lại yên tĩnh, giống như giống phàm nhân. Nhưng mà…… thiếu nữ mỹ lệ dạng chân vòng eo , lại mang người nam tử như tiên nhân này kéo xuống trần gian. Ánh trăng chiếu vào dáng người lười nhác của Băng Nhi, nàng mềm mại xương quấn phía trước người Lạc Ngọc Ly, cười đến như tắm gió xuân, đường khẽ ca hát

      “Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê.
      Đêm nay minh nguyệt bao quanh viện, bản nương vừa liền thiên toàn địa chuyển.
      Phù vân bay đến nổi hoa cả mắt…….”

      Lạc Ngọc Ly nghe ngàng hát cũng dễ nghe, thậm chí có chút sai điệu, mày nhíu cái, bước dưới chân lại nhanh hơn.

      "Ca, cánh tay ta có lực nữa, sắp rơi xuống rồi, huynh mau nâng muội lên.” Bộ dáng thiếu nữ lung lay sắp đổ.

      Lạc Ngọc Ly thể làm gì khác hơn đành phải vươn hai tay nâng mông nàng lên, khuôn mặt ngoại trừ lạnh băng vẫn là lạnh băng.

      "Ca, có thể chậm chút hay ? phải vậy….. Ta muốn ói làm sao bây giờ?”

      ". . . . . ."

      Rốt cuộc, Lạc Ngọc Ly cũng mang được Băng Nhi về đến phòng, đặt nàng giường, đắp chăn. Bộ dáng vẫn thong dong như cũ, chậm rãi : “Vẫn là ngủ tốt hơn, yên tĩnh chút.”

      "Ca. . . . . . Ta muốn uống nước. . . . . ." Đột nhiên, thiếu nữ lầu bầu lẩm bẩm .

      Ánh mắt Lạc Ngọc Ly hơi hơi biến ảo, đưa tay nâng trán, khóe miệng chậm rãi nhếch lên độ cong bất đắc dĩ.

      Khi Lạc Ngọc Ly bưng chén nước trở lại phòng, xa xa liền nhìn thấy góc chăn lớn bị Băng Nhi đẩy xuống dưới giường, chỉ buông bên màn xuống, trong lòng còn ôm con mèo xám. Băng Nhi hơi hơi nheo đôi mắt mơ hồ có thể nhìn thấy tia sáng linh động, lưu chuyển quyến rũ kinh người, da thịt trắng như bạch ngọc, mỹ lệ như tinh linh. Vậy mà nàng còn ném bừa y phục, khắp nơi mặt đất đều hỗn độn.

      Lạc Ngọc Ly bước lên phía trước tùy tay cầm lấy mảnh vải mặt đất, vừa mới cầm lên, phát đó là cái yếm màu xanh nhạt.

      lập tức buông tay thả cái yếm xuống, ánh mắt vừa nhìn lại, nghĩ tới Băng Nhi cởi bỏ áo trong quần dài, lộ ra cặp đùi ngọc thon dài trắng tuyết. Mà màu sắc da thịt nàng lại mang theo vài phần ửng hồng, làn da hồng hồng kia càng có vẻ xinh đẹp quỷ dị.

      Nửa đêm, gió lạnh thổi qua, vài sợi tóc mềm mại bay bay, phất qua mặt Lạc Ngọc Ly, khuôn mặt vậy mà lại nổi lên tia đỏ ửng khả nghi.

      Dù ngày thường Lạc Ngọc Ly có định lực mười phần, giờ phút này tâm thần lại bất định.

      Lạc Ngọc Ly hơi chần chờ, bước chân thoáng bước về trước bước, cúi người, chạm tay vào trán Băng Nhi.

      Ngay tại lúc nhíu mày, bàn tay thon ngọc vươn ra, gắt gao bắt lấy cánh tay . Băng Nhi có chút tham luyến bắt lấy cánh tay muốn rời , chịu buông tha, cọ cọ bàn tay qua lại gò má cùng cổ của mình. Sau đó lại vuốt ve, đồng thời nhịn được thoải mái rên vài tiếng. Nhìn thấy bộ dáng mơ màng của nàng, Lạc Ngọc Ly cúi đầu : “Băng Nhi, đừng nháo!”

      "Ta có nháo!"

      "Mau buông tay!"

      " buông!" Giọng của nàng kiều mị như nước mùa xuân.

      Thấy nàng vươn ngón tay ra, tiếp theo cầm tay , nhàng đặt ở xương quai xanh, chậm rãi trượt…… Mắt thấy sắp đụng đến bộ ngực trăng non đẫy đà, Lạc Ngọc Ly vội vàng gỡ bàn tay an phận của Băng Nhi. Cảm xúc ở đầu ngón tay vẫn còn, trong lòng Lạc Ngọc Ly lại có chút cảm xúc mãnh liệt quay cuồng .

      Đầu sỏ gây chuyện còn lười nhác cuộn hai chân lên, thân mình ngã trái ngã phải, ở trước mặt hấp dẫn như vậy, lại hề tự hiểu mình mà : “Ca, có chút chuyện ta muốn với huynh.”

      "Ngày mai lại ." Ánh mắt Lạc Ngọc Ly ngăm đen như hồ nước sâu. vốn có thể phất tay áo rời , lại có chút băn khoăn đối với tình huống thân thể của Băng Nhi. Trong lòng mặc dù rất mâu thuẫn, cũng nghĩ khảo nghiệm định lực bản thân.

      "Ta muốn ngay bây giờ…… Huynh muốn ta thành thân, ta trăm lần đồng ý!" Lông mi Băng Nhi hơi rung động, cặp mắt mê ly.

      Lạc Ngọc Ly hơi ngẩn ra, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú Băng Nhi, nghĩ tới nàng ra lời này.

      Băng Nhi tiếp tục thấp giọng nỉ non: “Ca, ta thích nam nhân khác. Bọn họ đều bẩn!”

      "A?" Lạc Ngọc Ly bưng chén nước lên nhấp ngụm, đè xuống cảm xúc xao động. Chỉ là nghĩ tới Băng Nhi lại có tính thích sạch .

      "Ta phát những nam nhân kia đều có thông phòng, chỉ có đại ca có.” Băng Nhi mấp máy môi, nghiêm túc .

      " như thế nào?" Vào giờ phút này, Lạc Ngọc Ly cảm thấy đầu của Băng Nhi giống như có chút thanh tỉnh.

      "Ca, bằng ta gả cho huynh….. Có được hay ?” Băng Nhi để tâm ra câu đầu đuôi.

      "Khụ!" hề có điềm báo trước, Lạc Ngọc Ly suýt nữa bị sặc. Xem ra suy nghĩ của người say rượu đều bình thường.

      Ngay tại lúc Lạc Ngọc Ly ho khù khụ, trong nháy mắt nhịn được luống cuống, Băng Nhi lập tức ngồi dậy, sáp đến, ôm lấy cổ Lạc Ngọc Ly. Đôi mắt như sóng nước mênh mông lờ đờ say, mang them phần mị hoặc, lẩm bẩm : “Ca……. Huynh làm sao vậy?”

      ngẩng đầu, nàng nghiêng đầu.

      Nháy mắt tiếp theo, đôi môi hơi mát lạnh mềm mịn của hai người chạm vào nhau, cả hai khỏi chấn động.

      Mặc dù đây phải hôn môi chân chính, nhưng cũng mang lại loại tư vị tuyệt vời. Toàn thân xúc cảm của hai người đều tập trung tại môi.

      Cảm nhận được chớp mắt kia thân thể Lạc Ngọc Ly cứng ngắc, Băng Nhi lại nhịn được, mắt mông lung lờ đờ say mổ mổ môi của . Nhìn như có tâm, kì thực chỉ là cử chỉ vô tâm. Giống như sóng nước mênh mông dập dờn, vòng lại vòng nổi lên trong trái tim Lạc Ngọc Ly, yên lặng tiếng động nhấp nhô.

      Ngay sau đó môi của nàng càn rỡ bừa bãi, mút mạnh môi của , đầu lưỡi miêu tả khái quát hình môi , xâm nhập sâu vào trong miệng.

      Thân thể Lạc Ngọc Ly giống như bị đông lại, đầu óc trống rỗng….. Rốt cục, trong lòng nhịn được thấp than tiếng, say mê trong đó.

      Hô hấp của cùng nàng hòa lẫn nhau, hơi thở trộn lẫn, máu trong người đều chảy đến trong đầu, dần dần bắt đầu sôi trào, môi bắt đầu hơi run lên, bên môi như tràn ra sắc hoa rực rỡ.

      Nụ hôn này từ chuồn chuồn lướt nước đến sâu quấn quít si mê. Nội tâm như hàng ngàn hàng vạn con bướm bay lượn trong Bách Hoa Cốc, ôn nhu gần như hòa tan cả hai.

      Môi cùng môi đụng chạm, lưỡi cùng lưỡi quấn giao. Loại triền miên hết sức ôn nhu, vô cùng thân thiết này làm cho Lạc Ngọc Ly hãm sâu trong đó.

      Tại thời khắc thân mật khó tách ra này, đôi môi phấn nộn của Băng Nhi đột nhiên rời khỏi môi của Lạc Ngọc Ly. Nàng thở hổn hển, gương mặt ửng đỏ “Ca, bên hông huynh giấu cái gì? Đâm vào bụng của ta rồi nè.”

      " nên lộn xộn!" Tuy rằng mặt Lạc Ngọc Ly biểu cảm, nhưng giọng có chút khàn khàn.

      Băng Nhi nghiêng đầu nhìn , biểu cảm nghiêm túc : “Ta động, nhưng mà cho huynh lại đánh ta. Ta biết chắc là huynh cất giấu cây chổi lông gà đúng ? Nhưng mà so sách kích cỡ thô hơn so với cây chổi lông gà lúc tưrớc…… Ta cũng biết huynh đối với ta hài lòng, nhưng mà cho huynh dùng cái này đánh mông ta……” qua lại, giọng của Băng Nhi càng ngày càng thấp, vẻ mặt như muốn ngủ.

      Chỉ thấy, miệng nàng phát ra những tiếng nỉ non , mơ mơ màng màng lại nằm trở về giường. Mi mắt đóng lại, môi hơi cong, mái tóc tản ra hương thơm mát dể ngửi, thậm chí so với rượu càng thêm say lòng người.

      Lạc Ngọc Ly chưa lời nào, lời của nàng làm cho lúng túng.

      Sau lúc lâu, Lạc Ngọc Ly sờ sờ môi, trong miệng còn có mùi vị của nàng chưa tan, mặt dần dần lên tầng nhu hòa nhàn nhạt, trong lòng lại lâu thể bình tĩnh.

      Nụ hôn này ngờ, cũng tư vị tuyệt vời khó có thể hình dung.

      Ngẩng đầu lên, nhớ lại hai năm trước, lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, chỉ cảm thấy nàng bất quá cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi, ngờ bất tri bất giác nàng trưởng thành, thành thiếu nữ chủ động ngã vào lòng . cái chớp mắt này giống như tất cả đều triệt để thay đổi.

      Ngón tay vừa động, lấy ra khối ngọc bội từ trong tay áo, ánh mắt khỏi dừng lại lâu ngọc bội.

      Đưa tay buông xuống bên màn còn lại, Lạc Ngọc Ly chậm rãi đứng lên, ánh mắt trầm tư. cảm thấy nên cân nhắc lần nữa vị trí của nàng trong lòng mình.

      Nghĩ đến nhiều năm trước, phụ nhân từng với điều kiện, cảm thấy bản thân biết từ lúc nào vi phạm nguyện ước ban đầu.

      Cũng biết khi nào, mỗi tiếng , cử chỉ, nhất cử nhất động của nàng, bắt đầu ảnh hưởng đến cảm xúc của .

      lại vì nụ hôn của nàng mà rung động, bởi vì nụ hôn của nàng mà nổi lên phản ứng nguyên thủy nhất của nam nhân.

      Lạc Ngọc Ly yên lặng lát, đôi mắt vốn tối đen giống như lại thâm sâu thêm mấy phần.

      . . . . . .
      Last edited: 1/4/16
      Winter thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 25: Dung gia có nghiệt

      Mấy ngày kế tiếp, Băng Nhi gần như bước chân ra khỏi nhà, ở trong phòng chuyên tâm lật xem toàn bộ sách mẫu thân để lại.

      Sau mộng cảnh đêm đó, nàng gần như có thể đọc nhanh như gió, tiến bộ thần tốc thể ngờ.

      Trước mặt Băng Nhi bày biện sáu mươi bốn cái thẻ trúc, dài ngắn tất cả là ba mươi bảy cái, vẻ mặt chăm chú : “Ta còn chưa thử xem quẻ bói toán, biết xác xuất thành công được mấy phần đây?”

      Vì vậy, Băng Nhi cố gắng định thần, tâm vô tạp niệm, dựa theo chỉ dẫn trong sách bắt đầu khởi quẻ. Băng Nhi xào trộn hồi, lập tức chà xát làm rối loạn thẻ trúc trước mắt, hít hơi sâu, vẻ mặt có chút cổ quái, bất đắc dĩ : “Sơn khiêm, cấn hạ, khôn thượng, quẻ khiêm tốn tượng là chuyện gì? Vì sao mỗi lần ta đều tính sai?”

      người học tập bói toán, thường bắt đầu bói quẻ từ vận mệnh của bản thân.

      Làm sao biết được mặt quẻ tượng biểu : Nàng qua đời hai năm trước, hơn nữa còn chết trong tay người phản bội nàng.

      Băng Nhi ràng còn sống rất dễ chịu, như thế nào có khả năng hương tan ngọc nát? Huống chi nàng vốn có người trong lòng, làm sao bị phản bội?

      Băng Nhi cũng chịu dễ dàng buông tha, nắm tay thành quyền, cam lòng : “Xem ra, ta phải xem sách lại lần nữa, nhất là dịch truyền, nghe năm đó phụ thân cùng Khổng Tử đều rất tôn sùng sách này. Bản nương còn muốn bói quẻ tình trạng ba ngày nay, lần sau nhất định bói chuẩn.”

      Băng Nhi cầm cuốn sách, ngón tay vén vài sợi tóc mai bên tai. Tia nắng theo song cửa sổ rơi vào căn phòng yên lặng, bao lấy bóng dáng quỳ gối của nàng tạo thành bức tranh mỹ lệ.

      Nháy mắt tiếp theo, Băng Nhi rất nhanh phát ánh mắt dừng lại người mình.

      Nàng hơi hơi ngước mắt, liền nhìn thấy ánh mắt Lạc Ngọc Ly nhìn về phía mình, Đáy mắt lưu chuyển tia sáng bí hiểm. Băng Nhi sờ sờ hai gò má, nhịn được cười tủm tỉm hỏi: “Ca, huynh nhìn ta như vậy, chẳng lẽ mặt ta nở ra bông hoa trắng sao?”

      Lạc Ngọc Ly nhàng đặt chun trà trong tay xuống, thản nhiên : “Ta chỉ nhìn bộ dáng nghiêm túc đọc sách của muội. Dáng vẻ này ta chưa từng nhìn thấy, cảm thấy rất kinh ngạc.”

      "Ta vốn rất thích đọc sách, tại huynh biết đó thôi!" Băng Nhi trừng mắt hạnh nhìn Lạc Ngọc Ly.

      "Như vậy, lần này muội bói ra cái gì?”

      Băng Nhi đùa nghịch quẻ tượng, lẩm bẩm : “Ta tính ra hôm nay có người tìm ta xuất môn, biết có đúng hay .”

      Lạc Ngọc Ly nhìn đôi môi đỏ hồng của Băng Nhi, khóe miệng nhịn được hơi nhếch lên. Nhớ lại tình cảnh đêm ấy, tâm thần nháy mắt hoảng hốt, thầm nghĩ chỉ tiếc nàng là người tửu lượng tốt, chuyện sau khi tỉnh lại đều quên hết còn mảnh. Nhưng mà như vậy cũng phải tốt.

      , chợt truyền đến tiếng gõ cửa. Chỉ thấy gã sai vặt dẫn hộ vệ thân phận tôn quý đứng ở ngoài cửa. Hộ vệ kia ôm quyền : “Băng Nhi tiểu thư, chủ nhân ta có chuyện muốn thỉnh cầu.”

      Băng Nhi khẽ mỉm cười, xem ra quẻ bói lần này của mình vẫn là tính đúng rồi!

      Mấy ngày trước nàng mới biết được phụ nhân ở Xuân Phong Lâu ngày đó vậy mà lại là tỷ tỷ ruột của đương kim hoàng thượng Yến quốc, chính là trưởng công chúa Thanh Hà, dưới người vạn người. Nàng nghĩ tới vận khí bản thân lại tốt đến vậy, có thể kết giao với nhân vật tiếng tăm như vậy.

      Dĩ nhiên, Băng Nhi chỉ uyển chuyển, ngắt đầu bỏ đuôi chuyện trải qua hôm đó với Lạc Ngọc Ly, hơn nữa còn làm tốt chuẩn bị úp mặt vào tường sám hối.

      Nào biết thái độ Lạc Ngọc Ly lại khác thường, thế mà cũng phản đối.

      "Băng Nhi, đổi nam trang!” Giọng Lạc Ngọc Ly vang lên từ trong phòng.

      " biết." Băng Nhi đáp tiếng, vội vàng đứng lên thay bộ nam trang, quấn tóc cao lên.

      lát sau, Băng Nhi mặc y phục nam tử, theo hộ vệ cùng ra ngoài, sau đó thưởng cho gã sai vặt chút bạc vụn.

      Đợi sau khi đám người Băng Nhi rời , chim trong viện kêu chim chíp, Lạc Ngọc Ly nhàng uống ngụm nước trà nhuận hầu. Sau đó đứng dậy mở cửa sổ ra, nhàn nhạt lướt qua nhánh cây bên ngài cửa sổ, con chim bồ câu toàn thân trắng như tuyết lập tức đập cánh uỳnh uỵch bay vào.

      Lạc Ngọc Ly vươn tay, bàn tay trắng nõn thon dài, chim bồ câu lập tức dừng lại cánh tay .

      Lại , hộ vệ trong Lạc phủ trùng trùng, tiếng chim chóc kêu hót trong trạch viện, ai cũng thể chú ý đến con chim bồ câu trắng kia.

      Khi Lạc Ngọc Ly tháo mảnh giấy đùi chim bồ câu, ánh mắt đảo qua mảnh giấy hình vuông, lẩm bẩm : “ nghĩ tới Nhị sư huynh lại đến Yên Kinh, xem ra hôm nay ta thể ra ngoài chuyến rồi.”

      Lạc Ngọc Ly xoay người rời khỏi Lạc phủ, tới cái ngõ gần Lạc phủ, tung người nhảy vào gian trạch viện nhìn như bình thường.

      đứng trước mặt nước ao trong như gương, chậm rãi vươn tay lau lớp hóa trang mặt, dùng sợi dây màu tím buộc tóc, nhìn qua có vài phần tùy ý, lại mang phong độ văn nhã của người đọc sách, có thể là kéo sợi tóc động đến cả người. Tiếp theo thay đổi bộ bạch y trắng tuyết đẹp đẽ quý giá, mặt thêu hoa văn màu tím tinh mỹ cao quý, ống tay áo trắng mềm rũ xuống, theo gió phất phới, mang theo phong thái siêu thoát.

      Giờ phút này, nam tử có ngũ quan như ngọc điêu khắc vẫn còn nhìn ra sáu phần bộ dáng của Lạc Ngọc Ly. Đôi môi mỏng manh, mắt phượng hẹp dài dường như có gì biến hóa.

      Ánh mắt của khinh tà, nhìn về phía góc nhánh cây trong viện, chiếc cằm trơn bóng xinh đẹp hơi ngưỡng ra, vẻ mặt nhàn nhã uyển chuyển như ánh trăng yên tĩnh, vươn tay lướt qua môi. Đột nhiên nhếch môi, con ngươi lập tức tràn ra tia sáng lạ rực rỡ, ánh mắt thoáng chốc trở nên cao nhã ôn nhu, khí chất cả người hoàn toàn trở nên tao nhã nhu hòa, giống như là mùa xuân, lại giống như khí trời se lạnh nghênh đón gió xuân tháng ba dịu dàng.

      Ai có thể nghĩ tới chỉ là nụ cười ôn nhu, có thể làm cho người nhìn qua lại tưởng là hai người khác nhau.

      Phần lớn người đời đều vĩnh viễn biết, cái gọi là thay đổi khí chất thần vận, đó chính là cảnh giới tối cao của Dịch Dung Thuật.

      . . . . . .

      Băng Nhi cùng tên thị vệ ngồi lên xe ngựa, nhưng tầm ba canh giờ, cảnh ven đường vụt qua, mất tâm trạng ngắm cảnh.

      Đợi khi tinh thần Băng Nhi ngẩng ngơ xuống xe, trước mắt xuất ngọn núi, trong núi có tòa viện, ngoài đại môn là tấm bảng viết hai chữ “Dung phủ.”

      Bên trong trang viện chạm trổ điêu khắc, khí thế huy hoàng, chim chóc bay lượn, thập phần cao quý. So với Lạc phủ trời, dưới đất. Trong lòng Băng Nhi bất giác cả kinh.

      Thị vệ ở bên giải thích: "Tài lực Dung gia tiếng tăm lừng lẫy ở Yến quốc, người trong Kinh Thành là dưới chân thiên tử, cho nên Dung gia liền an trí phủ đệ bên ngoài Kinh Thành. Phương viên trăm dặm của cả ngọn núi này đều là của Dung gia. Phong thủy nơi này cực kỳ tốt, cũng là tấc đất tấc vàng.”

      Băng Nhi gật đầu cái. Thế lực của Dung gia ở Kinh Thành, nàng có nghe qua chút.

      "Lần này phải ủy khuất tiểu thư. Nghe tại trong Dung gia có chút tà dị, tuy rằng trưởng công chúa giới thiệu người đến, nhưng lão gia Dung gia bận việc kinh thương, cho nên mọi chuyện tiếp đãi người đều do Đại công tử phụ trách. Ta nghe Đại công tử này rất biết điều.”

      Băng Nhi kinh ngạc : “Nếu biết điều, vì sao còn muốn đứng ra tiếp đãi?”

      Thị vệ lẩm bẩm : "Dung gia chỉ có mình là con trai trưởng.”

      Băng Nhi vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy bên trong phòng có mười vị đạo sĩ, chín vị hòa thượng, hai mươi sáu vị đạo , mười lăm bà đồng…… Còn có vị, ách, nữ bói toán mù.

      Có người đầu đội mũ Vân Hà Ngũ Nhạc, có người mặc thiên sư bào màu vàng, có người eo buộc tơ lụa nhiều màu, có người lưng mang cái hồ lô to đùng, có người bên hông vắt chiếc kiếm Cổ Đồng….

      Hình như ai cũng là người lai lịch bất phàm. Nhưng làm người ta khó hiểu ở chỗ, chính giữa đám người này lại có rất nhiều nữ tử thanh tú. Bộ dáng xinh đẹp có thể thay cơm , hơn nữa tất cả đều trang điểm tỉ mỉ. Lần đầu tiên Băng Nhi nhìn thấy nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy tụ cùng chỗ, làm cho nàng vô cùng tò mò, ánh mắt thân mọi người qua lại đánh giá.

      Nào biết, mọi người nhìn thấy Băng Nhi đến, ánh mắt có chút tốt, trong cao ngạo mang theo tia khinh thường.

      Băng Nhi im lặng trong chốc lát, quay đầu nhìn tên thị vệ, thấp giọng hỏi: “Đến nhiều người như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

      Thị vệ ho khan vài tiếng: "Nghe là nhiều người càng làm tốt việc. Bởi vì Dung phủ cực kỳ hào phòng, người tới liền cấp hai mươi lượng bạc. Cho nên người nào cũng chạy tới ăn uống . Nghe tháng này có năm trăm sư phụ trừ tà đến rồi.”

      Băng Nhi nghi ngờ : " như thế, mỗi người đều có hai mươi lượng bạc?"

      Thị vệ đáp: “Đương nhiên, nếu trừ tà thành công, hậu tạ gấp bội.”

      Băng Nhi nhíu mày, nghĩ Dung gia này gia tộc nhiều của cải. Vạn lượng bạc đủ số để dân chúng phương dùng năm, cứ như vậy công đưa ra ngoài.

      Quần tinh thưa dần ảm đạm, lúc Băng Nhi lâm vào trong suy nghĩ, bỗng nhiên chiếc xe ngựa dừng lại ngoài cửa.

      Cửa chính vừa mở, chúng nữ tử rối rít đứng dậy, mắt bắt đầu sáng lên, giống như Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn đại thánh.

      Ngay cả ánh mắt nữ bói toán mù cũng nhanh như chớp chuyển động, tròng đen nhiều hơn tròng trắng. Tình hình này làm cho Băng Nhi hiểu nổi.

      Lúc này, hồng y công tử bước xuống từ xe ngựa, khí chất diêm dúa, chân trần mang đôi guốc gỗ, tay cầm cái ống khói màu xanh đậm dài, hai bên gò má thả xuống hai lọn tóc, thần sắc lỗ mãng nhưng phóng khoáng, bộ dáng lười nhác giơ tay nhấc chân tùy tâm sở dục, con ngươi hẹp dài nhàn nhạt quét qua mọi người. Ánh mắt chớp cái, khóe môi gợi lên cụ cười câu hồn, làm trước mắt chúng nữ tử sáng ngời.

      Băng Nhi thể thừa nhận nam nhân này rất nghiệt, hơn nữa còn mang lại cho người ta cảm giác phóng đãng, lẳng lơ.

      Đám nữ tử kềm lòng được, lộ ra vẻ cười ngớ ngẩn, cùng vẻ mặt lúc trước hoàn toàn là trời vực.

      Tại chỗ này thậm chí còn có vị đạo hét to tiếng “thân ái”, sau đó trợn mắt cái, ngất xỉu.

      Đám thị vệ cùng tiểu đồng trong đại sảnh thấy thế, lập tức rối loạn tay chân.

      Khóe miệng mỹ nam nghiệt nhếch lên cái, theo khóe môi phun ra vòng sương mù màu trắng, ánh mắt khinh thường, : "Ném nàng ta ra ngoài ——"
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 26: Mỹ nhân đố kị

      nghiệt ra lệnh tiếng, nữ tử xinh đẹp chưa kịp lời nào bị người ném ra ngoài.

      Dung phủ trải qua hồi náo loạn, sau đó nhanh chóng phục hồi khí ban đầu.

      Cùng lúc đó, thông qua phen miệng đắng lưỡi khô giải thích của tên thị vệ, Băng Nhi rốt cuộc biết được Dung gia này chính là đại thương nhân tiếng tăm lừng lẫy ở Yên Kinh, đời đời đều làm buôn bán. tại là nhà lớn nghiệp lớn, buôn bán rất rộng. Hơn nữa nữ nhi Dung gia đều gả cho con trai trưởng quý tộc, cho nên quyền thế của Dung gia cũng kém, chỉ tiếc, Dung gia nam đinh đơn bạc.

      Vì vậy, rất nhiều nữ nhân đều coi trọng tiền tài của Dung gia, đều muốn gả cho con trai trưởng duy nhất, lại nghe nam nhân này vốn là tên phong lưu đa tình.

      Nghe , chỉ cần có thể bò lên giường nam nhân này, dù cho chỉ là thông phòng nho , cũng có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng.

      Vừa vặn, gần đây trong Dung phủ hình như có chút chuyện yên, thường xuyên tìm số hòa thượng, đạo sĩ đến làm pháp .

      Cho nên cũng xuất rất nhiều nữ đạo sĩ ra vẻ đạo mạo, chỉ vì muốn hấp dẫn ánh nhìn của nam nhân nghiệt này. Vì thế mới có màn kia.

      Giờ phút này, Băng Nhi đứng bất động, vẻ mặt có vẻ đăm chiêu, trâm cài trong tay áo cũng có gì dị thường. Nàng có cảm giác nơi này xuất thứ hung ác lành gì.

      Ánh mắt Băng Nhi thoáng nhìn qua, bỗng nhiên phát ánh mắt khác thường nhìn nàng. Nàng quay đầu lại, phát đúng là nam nhân nghiệt kia.

      Nam nhân nghiệt cầm ống điếu hút ngụm, thấy Băng Nhi quay đầu lại, bên môi gợi lên nụ cười tà mị cổ quái.

      Giờ phút này, tên thị vệ trưởng công chúa phái đến bước lên phía trước : “Dung công tử, vị này…… Tiểu công tử là do trưởng công tử giới thiệu tới, có thể dàn xếp chút trước hay ?”

      nghiệt hồng y ngẩng cằm, phun ngụm khói màu trắng về phía tên thị vệ, lười nhác dựa ở bên tường, trường bào bên dưới lộ ra đoạn cẳng chân trơn bóng, nhàng “xuy” tiếng : “Nhập gia tùy tục, khách tùy chủ tiện, nếu như đến Dung phủ, nhất định phải theo quy củ của bản công tử, qua bên ngốc !”
      Tên thị vệ biết Dung thiếu gia này có tiếng là người muốn làm gì làm. Khi vui vẻ có thể nâng người đến trời, lúc mất hứng hung hăn cho người ta mấy đạp. Thị vệ xoa xoa mồ hôi trán, buồn rầu lui về nhìn Băng Nhi, : “Trong việc buôn bán trưởng công chúa cùng Dung lão gia có chút giao tình, hơn nữa trưởng công chúa cực kỳ xem trọng thực lực của người, vô luận như thế nào cũng nhờ người giúp chuyện này, chỉ là lần này người phải chịu ủy khuất chút.”

      Băng Nhi khoanh tay đứng, cười, khẽ : “ sao.”

      Tên thị vệ lập tức nhàng thở ra. Vị nương này là rất tốt, bằng khi trở về dễ dàng báo cáo kết quả công tác.

      "Đại công tử, những người này nên an bài thế nào?” Tổng quản Dung gia dè dặt cẩn trọng hỏi.

      Ánh mắt nam nhân nghiệt quét qua mọi người, nhàng chuyển động đầu ống điếu ngón tay, : “Nếu muốn tới nhà ta trừ tà, nữ nhân xinh đẹp đương nhiên trực tiếp được qua ải, nam nhân, già, xấu, trước tiên giữ lại, còn lại toàn bộ chờ đợt trước qua xong lại .”

      nghiệt chợt ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, giọng tràn đầy từ tính mang theo nét phong tình : “Chúng mỹ nhân, cùng ta đến hậu viện dùng trà bánh nào!”

      "Dung công tử, người là quá tốt!" Mười mấy đạo xinh đẹp được tuyển ra vui mừng nhảy nhót, lại lôi ra Kính Bát Quái sửa sang lại dung nhan chút, sau đó trực tiếp theo vào hậu viện. Chỉ để lại đám hòa thượng, đạo sĩ, vu bà, thầy cúng, bao gồm Băng Nhi mặc nam trang.

      Lúc bộ dáng nam nhân nghiệt tiêu sái kéo bước chân ngang qua Băng Nhi “độp độp” tiếng, bỗng nhiên guốc gỗ dưới chân giẫm mạnh lên mặt đất chút, ánh mắt dị nhìn Băng Nhi liếc mắt cái, bên môi gợi lên nụ cười tà mị “Hy vọng hôm nay ngươi may mắn.”

      ra câu mạc danh kỳ diệu, sau đó liền lưu lại Băng Nhi hiểu gì, đoàn người vào nội viện.

      Băng Nhi lại loáng thoáng nghe được lời khinh thường của nam nhân nghiệt “Nữ nhân xấu xí cùng mặt trắng cái gì, bản công tử ghét nhất loại đó…..”

      . . . . . .

      Chỗ cao nhất trong Dung phủ có lầu các tinh xảo sâu xa, loáng thoáng lộ ra cái màn trướng đỏ thẩm, hương khí mù mịt.

      Dưới bóng cây, ánh trăng sáng tỏ loang lổ mê ly, chiếu rọi xuống căn phòng mờ mờ ảo ảo.

      Nam nhân nghiệt nửa nằm nửa ngồi giường, miệng ngậm ống điếu dài, vẻ mặt thập phần nhàn nhã.

      mỹ nhân tuyệt sắc cầm cây quạt, cúi người ngồi xuống bên người , ánh mắt mênh mông, : “Chuyện hôm nay ta phải cảm tạ ngươi rồi.”

      Nam nhân nghiệt cười khẽ tiếng, trong mắt thoáng bao hàm chân thành, thâm tình : “Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì.”

      Nữ tử hé miệng cười : “Công tử là có thể , chỉ là nghĩ ngay cả trưởng công chúa công tử cũng lợi dụng, làm cho nàng ta cho rằng Dung gia cần người tài ba dị sĩ có thể trừ ta, thậm chí đặc biệt mang người đến, đưa dê vào miệng cọp.”

      nghiệt dùng đầu ngón tay nâng cằm nữ tử, khỏi thâm tình trêu đùa “Tốt, tốt, nếu ngươi cần bản công tử hiến thân, ta cũng cởi sạch y phục ngoan ngoãn nằm trước mặt ngươi, Tuyết Oanh nương.”

      "Ta chỉ là nữ tử thanh lâu mà thôi, ta có tài đức gì?” Tuyết Oanh hé miệng cười khẽ.

      "Tuyết Oanh nương là tự coi mình.” nghiệt , lười biếng ghé vào bên cạnh Tuyết Oanh, thấp giọng : “ ra, ngươi phải phải nữ tử thanh lâu bình thường, ngươi từng là nữ tử thế gia.”

      Nam nhân nghiệt ngậm lấy ống điếu, vểnh hai chân lên, làm cho guốc gỗ lung lay sắp đổ, môi đỏ mọng diêm dúa lòe loẹt cùng ống điếu đen tản ra làn khói trắng, giống như vô tâm : “Huống chi ta còn nghe , nữ nhân trong gia tộc của ngươi cực kỳ ghen tỵ. Nếu phu quân nhìn nữ tử khác nhiều thêm chút, đều ra tay phá hủy dung nhan của nàng kia. Nghe , hai năm trước, có vị gia chủ mê luyến nam nhân họ Tiêu, muốn tàn sát toàn bộ nữ tử xinh đẹp trong gia tộc còn mảnh. Nhưng kẻ nghịch lửa tất tự thêu, gia tộc này triệt để diệt vong, Tuyết Oanh tiểu thư là người duy nhất còn sống sót.”

      " ngờ Dung công tử lại hiểu ta như vậy?” Tuyết Oanh nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua tia lãnh, giống như chỉ là cái thoáng qua.

      "Bổn công tử đương nhiên phải tìm hiểu Tuyết Oanh nương rồi. Thích người muốn biết về người đó. Tâm tư của ta đối với nương nhật nguyệt chứng giám.”

      "A? Công tử hiểu ta sao?" Tuyết Oanh lẩm bẩm hỏi.

      "Dĩ nhiên. . . . . . Hiểu nhiều lắm, Tuyết Oanh nương ở trong lòng ta tựa như câu đố mỹ lệ.” nghiệt chớp chớp mắt, cố ý giả ngu hỏi: “Nhưng theo ta được biết thái tử cũng có hứng thú với nương, sao nương lại chọn ta?”

      Tuyết Oanh quyến rũ cười : “Cùng với thái tử có rất nhiều trói buộc, ai thích cùng với người trong cung đúng ? Giống như công tử vừa sắc sảo vừa nhiều tiền tài, câu nệ tiểu tiết, lại là nam nhân tiêu sái kềm chế được, thế gian hiếm gặp. Ta đương nhiên càng thích công tử rồi.”

      nghiệt vỗ về ngực, giọng điệu bất cần đời lại nghiêm cẩn : “Nghe Tuyết Oanh nương như vậy, bản công tử là thụ sủng nhược kinh. Đương nhiên, tiểu tử Lạc gia kia ta trừng trị tốt thay nương.”

      xong, đứng dậy đến phía trước thanh chắn cửa sổ. Nơi đây là chỗ quan sát của Sơn Trang, mà trong tay đùa nghịch đồ vật màu đen kỳ quái, để vật đó trước mắt có thể nhìn thấy vật ở rất xa, cho dù là đêm tối, cũng có thể nhìn hấy ràng.

      Lúc này Tuyết Oanh mềm mại hỏi: “Công tử xem cái gì?"

      nghiệt dùng giọng tràn ngập từ tính : “Có đôi khi, nhìn xem người gian hồ tự giết lẫn nhau cũng là chuyện thú vị. Ta còn nghe giang hồ bại hoại thích nhất là đen ăn đen, biết cái mặt trắng kêu Băng Nhi kia có thể chơi tốt được hay ? Ta …. Tuyết Oanh nương, lúc này ta là giúp bạn tiếc cả mạng sống, vượt lửa qua sông, tiếc đó!”

      Vào giờ khắc này, Tuyết Oanh thướt tha đứng phía sau nam nhân nghiệt, khuôn mặt mỹ lệ toát ra tia trầm, ánh mắt lạnh như quỷ dữ.

      Người nam nhân trước mắt này, nàng chỉ lợi dụng thôi. Đương nhiên, cũng cam tâm tình nguyện bị nàng lợi dụng. Huống chi, nàng cũng cho biết đối phương chính là nữ nhân. Dù sao, Dung gia công tử có tiếng trong giới quý tộc là thương hoa tiếc ngọc. Huống chi nữ nhân gọi Băng Nhi kia là thiếu nữ có chút tư sắc, tuy rằng còn xa lắm mới bằng bản thân, nhưng đợi thời gian nữa, nhìn sơ cũng là mỹ nhân tuyệt mỹ.

      Tuy nàng cùng Băng Nhi cũng có thâm cừu đại hận gì, nhưng nàng có trực giác trời sinh của nữ nhân, cảm thấy ánh mắt Tử Hi nhìn Băng Nhi mang theo loại nhàn nhạt cưng chiều. Là loại ánh mắt bình thường nàng bao giờ được thấy. thế mà lại tỏ ra thân thiết đối với nữ nhân bân ngoài như thế, làm cho nàng cảm thấy vô cùng đố kị. Nhưng mà Băng Nhi chẳng qua chỉ là con riêng của Lạc gia mà thôi. Chỉ là nữ nhi của thầy pháp, nàng ta có tài đức gì chứ?

      Vì vậy, trong lòng Tuyết Oanh thầm: Tử Hi, tuy rằng biết vị hôn thê của huynh là ai, nhưng Lạc Băng Nhi này, ta tuyệt đối cho nàng ta sống yên tĩnh!

      Dĩ nhiên, tình tiến triển hề giống như Dung công tử tưởng tượng đơn giản như vậy. Cái gọi là “mượn đao giết người”, ai có thể đoán rằng mọi chuyện bắt đầu từ nữ tử thanh lâu chứ?

      . . . . . .
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 27: Sư huynh cùng sư đệ

      Sơn Trang Dung gia trong vòng trăm dặm, tiên sơn vây quanh, trời quang mây tạnh, nhàng mù mịt, giống như là thế ngoại đào viên chốn bồng lai.

      Ánh trăng lành lạnh, hồ nước trong núi phản chiếu bóng ánh trăng, lá cây chung quanh bay lả tả rơi xuống đất.

      Băng Nhi chậm rãi vòng quanh hồ, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt nước trong như gương, lại nhìn thế núi bốn phía phập phồng. Những ngọn núi ở Dung gia đích thực là cực kỳ kỳ lạ. Kế núi gần sông, tựa như tiềm long vĩ đại bên cạnh, dựa theo chú giải trong sách phong thủy, nơi đây có chút khí tượng long mạch.

      Hơn nữa phong cảnh nơi này đẹp, núi xanh nước trong, suối trôi thác đổ, làm Băng Nhi cảm thấy tốt đẹp, tự nhiên.

      Chỉ là Băng Nhi ngờ cái gọi là qua ải chính là phải trèo lên ngọn núi cao trước mắt, có thể men theo đường mòn tới đỉnh núi. Nghe , chỉ có mười người đầu tiên lên được tới đỉnh mới nhận được thù lao phong phú, cho nên mọi người khỏi phía sau tiếp bước phía trước vội vã chạy lên núi. Nhưng Băng Nhi thủy chung vội vã trước bước.

      Đột nhiên, chỉ thấy con chim bồ câu trắng xẹt qua từ đỉnh đầu, cũng bay về phía chỗ sâu trong sơn cốc.

      Băng Nhi liếc mắt nhìn còn chim , cảm thấy có chút quen mắt. biết vì sao lại cảm thấy tâm thần có chút yên.

      Người nghiên cứu huyền thuật dương cực kỳ chú trọng trực giác. Vì thế, nàng tùy tiện lấy ra ba đồng tiền bắt đầu khởi quẻ. Nhìn quẻ tượng, Băng Nhi nhíu mày : “Nước sôi lửa bỏng, là quẻ hung. Xem ra có người muốn có ý đồ đối với ta.”

      Mặc dù học bói toán bao lâu, nhưng Băng Nhi thà tin là có còn hơn là . Nàng cứ chậm chậm lên núi, trong tay lại nhanh chóng kết thành ấn, bước chân hạ xuống. Dưới ánh trăng, trong rừng truyền đến thanh của cây cối lay động, Băng Nhi dụng tâm lắng nghe, lẩm bẩm : “….Hai….Ba người.”

      Ba người này nếu là người giang hồ nàng cũng e ngại, nhưng bọn họ đều là cao thủ, chỉ sợ nàng phải trải qua phen trắc trở.

      Vì vậy, Băng Nhi lựa chọn dùng trí, mà phải dùng sức lực.

      Tung người nhảy cái, y phục màu xanh tung bay trong màn đêm, thiếu nữ tựa như luồng ánh sáng, thoắt mình vào rừng cây u.

      Bóng dáng của Băng Nhi nhanh như sấm sét, tao nhã mà uyển chuyển, làm cho kẻ nhìn lén lầu các xa xa nơi nào đó gợi nụ cười tà mị môi.

      lát sau, từ phía sau đường mòn, ba nam tử xuất . Trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, liếc mắt cái liền nhìn ra họ phải là loại người lương thiện gì, mày gian, mắt chuột, bộ dáng đáng khinh đánh giá bốn phía.

      "Kỳ lạ, vừa rồi phải tên tiểu tử đó lên đây hay sao? Như thế nào đột nhiên thấy nữa?"

      "Có phải nhìn lầm rồi hay ? Người về phía lối rẽ này, chẳng lẽ nơi này có gì kỳ quái hay sao?”

      "Mới vừa rồi ta thấy thiếu niên kia khí độ bất phàm, hình như là được đại nhân vật mời đến, người nhất định có rất nhiều đồ vật đáng giá.”

      " tồi, chúng ta đen ăn đen, trước tiên phải hiểu đối phương. Người vừa rồi chỉ có mười mấy đồng tiền, quả là chê cười mà.”

      " TMD phiền toái! Tiểu tử, mau ra đây!" xong, bước chân ba người về ba phía khác nhau tìm kiếm.

      Bỗng nhiên, tia sáng xẹt qua lòng bàn chân của người, thân hình người này thoáng nghiêng về phía sau, giống như bị roi quất ngựa cản đổ. Sau đó bị túm đến chỗ sâu đầu khác đường mòn. Tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ngừng truyền đến của nam tử.

      " ổn, mau rút lui!" Hai người còn lại phục hồi tinh thần, quay ngược đầu chạy trốn.

      Nào biết được hai người còn chưa nhìn con đường chung quanh, dưới chân xẹt qua tia sáng, thoáng chốc bị túm vào chỗ tối đen. Tiếp theo biến mất trong bóng đêm mờ mịt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng kêu hét thảm thiết liên tục của ba nam tử.

      Sau đó, Băng Nhi bước ra từ trong bóng tối. Nàng chậm rãi đến gần cái hố sâu, chung quanh đá vụn đầy đất, là cái hố bẫy thú hoang.

      Ánh mắt Băng Nhi lại đảo qua bốn phía, bên môi cười lạnh. ra lúc nàng quan sát phong thủy phát ra nơi đây có rất nhiầu cạm bẫy bỏ hoang, đối với người giỏi trận pháp như nàng mà , căn bản giống như có tác dụng. Lần này dứt khoát lợi dụng chút, thiết kết trận pháp chú thuật, so với trận pháp đối phó với Bạch Mị Nhi lúc trước tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, dùng sợi dây vô hình kéo mọi người vào bẫy rập.

      Phía dưới truyền đến tiếng nam tử mắng chửi: “Mẹ nó, ai đào cái hố sâu như vậy? Vậy mà lại lập cạm bẫy trong núi, quả thực là quá thiếu đạo đức rồi.”

      "Phía có người hay ! Nhanh kéo chúng ta lên."

      "Cứu mạng! Người đâu mau tới!"

      Đột nhiên, phía truyền tới tiếng cười trào phúng “Đừng kêu nữa, xung quanh đây có ai cả, dù các ngươi có la rách cổ họng cũng vô dụng.”

      Ba người ngẩn ra, cẩn thận ngước mắt nhìn, phát phía thiếu niên mặc y phục màu xanh, gió thổi y phục bay phấp phới như mây bay, nhàng mà thoải mái. Thiếu niên này thế mà lại là tên tiểu tử bọn họ theo dõi.

      "Này, mau kéo chúng ta lên! Bằng cho người chịu nổi.” người trong đó lập tức uy hiếp.

      "Các ngươi ở dưới, ta ở , làm thế nào khiến ta chịu nổi đây?” Băng Nhi nhíu mày cười .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi chờ đó!. . . . . ."

      Băng Nhi đứng bên cạnh miệng hố sâu, bên môi gợi lên nụ cười trào phúng “Mấy người các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định. Đàng hoàng tử tế ngốc ở dưới . Nếu sợ tịch mịch, ta có thể tìm vài bằng hữu đến chơi cùng.”

      Chỉ thấy Băng Nhi lấy ra con rắn dài cùng con bò cạp từ cái hộp trong tay áo, ném xuống phía ba nam tử bên dưới, thoáng chốc từ dưới hố lại truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết.

      Băng Nhi nhàng phũi tro bụi hai tay, khinh thường : “Chỉ là rắn rết cũng sợ, đám vô dụng.”

      gác cao, hồng y nghiệt cầm đồ vật màu đen kỳ quái nhìn về phía núi, bên môi gợi lên nụ cười khẽ, nhịn được : “Tiểu tử này là thú vị, còn biết cách lợi dụng cạm bẫy Liên Sơn, những người vừa rồi đều bị rớt vào trong bẫy rập, đây chính là loại huyền thuật mà. Nhưng tiểu tử này lại nghĩ ra biện pháp kỳ lạ như vậy đối phó với tặc nhân, quả nhiên là có chút ý tứ.”

      Tuyết Oanh nghe lời này, ánh mắt trở nên có chút trầm, đồ vật kỳ lạ màu đen đồng dạng trong tay gần như bị nàng hung hăng bóp nát.

      "Ta mỹ nhân, nương đừng dùng sức, vật này dù có tiền cũng mua được đâu.”

      "Công tử luyến tiếc sao?” Tuyết Oanh cười lạnh tiếng, nhưng nàng tin tưởng Băng Nhi rất nhanh liền cười nổi rồi.

      . . . . . .

      Ngoài Dung phủ, chiếc xe ngựa nhìn như giản dị hoa mĩ tiến vào, gã sai vặt trước cửa nhìn thấy liền lập tức cung kính ra đón.

      "Lão gia trở lại!" Lão quản gia vội vàng ra nghênh đón, thắt lưng của ông gần như cong thành chín mươi độ.

      Trong xe ngựa, vị trưởng lão bước xuống, hơi hơi vuốt cằm, lớn tiếng phân phó: “Dung phủ có hai vị khách quý theo sau đến, ngươi nhanh chóng mở rộng cửa nghênh đón, à, ! Mau mở cửa lớn nghênh đón! Mở cửa lớn!”

      Lão quản gia khỏi thất kinh. Ngày thường dù là hoàng thân quốc thích đến cũng chỉ mở cửa giữa nghênh đón, vì sao lần này lại mở rộng cửa lớn nghênh đón?

      Đợi khoảng nén nhang, chiếc xe ngựa từ dưới chân núi chạy tới, lão quản gia đứng bên, nhìn chớp mắt.

      Chỉ thấy xe ngựa, hai nam tử trẻ tuổi trước sau bước xuống. thân bạch y thêu hoa văn màu tím, hai nam tử đều có khí chất bất phàm, đều làm cho người trước mắt khỏi nhìn đến mê mẩn. Dù quen nhìn đại thiếu gia tuyệt sác mị, nhưng khi nhìn đến hai nam tử này, lão quản gia cũng phải hít ngụm lãnh khí. Ông cảm thấy đây mới là người có khí chất nho nhã nhàng của quân tử, dáng người như ngọc được mài dũa, phong độ bất phàm, đại công tử nhà mình chỉ là nam nhân biết điều.

      Bên trái, bạch y công tử lẳng lặng đứng thẳng người bên cạnh xe ngựa, ánh mắt bị hiểm nhìn bốn phía quanh Dung phủ. *Dddd~?:Đđđđ>.<Llll”?”Qqqq:~:Đđđđ* Con ngươi sâu thẳm thấy đáy, tối đen như u đàm, lại óng ánh trong suốt như tuyết, gần như muốn hấp dẫn hồn phách người khác vào bên trong.

      Giờ phút này phía bên phải, nam tử thanh tú tao nhã qua, phong cách y phục có chút tương tự bạch y công tử, chỉ là đầu mang thêm chiếc mũ, khuôn mặt so với bạch y công tử thiếu ba phần khí tiêu sái, lại nhiều hơn hai phần nho nhã, người sạch chút nào mang hơi thở người trong giang hồ, vừa nhìn liền biết là sĩ tử phong nhã, tri thức uyên bác. trắng ra, bạch y công tử tiêu sái như gió xuân, còn ôn như như nước xuân.

      Ánh mắt của dịu dàng mỉm cười hỏi: "Tử Hi, ta vừa mới tới liền kêu đệ đến Dung phủ cùng ta, đệ vất vả rồi!”

      "Nhị sư huynh đến đây, ta tự nhiên muốn tương bồi. Trong môn, quan hệ của ta và huynh luôn luôn tốt nhất, huống chi Tử Hi còn có rất nhiều việc cần dựa vào huynh.” Bạch y nam tử nở nụ cười với , mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều cực kỳ tao nhã.

      "Đệ yên tâm, chuyện bên ngoài của đệ, ta thay đệ gạt Đại sư huynh.” Nhị sư huynh mỉm cười.

      "Vậy đa tạ." Bạch y nam tử khoanh tay đứng, ánh mắt mỉm cười.

      "Tốt lắm, lần này ta tới Dung phủ thay lão phu nhân xem bệnh, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, chuyện này nọ liền giao cho Tử Hi rồi.”

      Bạch y công tử khẽ ừ, cười : "Nhị sư huynh yên tâm, tất cả có ta!"

      Nhị sư huynh vài bước đột nhiên dừng chân xoay người lại, nhàn nhạt tò mò hỏi: “Đúng rồi Tử Hi, muội muội của đệ ta còn chưa gặp qua, nàng….. rất tốt?”

      Từ ánh mắt bạch y công tử toát ra tia ôn nhu cưng chiều, khẽ ừ: “Nàng cực kỳ tốt!”
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :