1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sư muội xinh đẹp - Hồng Trần Huyễn (62/110)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 13: khỏi rung động

      Mí mắt Băng Nhi càng ngày càng nặng, trong ánh sáng mờ nhạt mà nhu hòa, liền nhìn thấy Lạc Ngọc Ly nhanh chậm cởi ra kiện xam y màu trắng trong cùng, đứng thẳng trước tấm bình phong, ba ngàn sợi tóc đen xõa ra hỗn độn mang theo hơi thở gợi cảm. Vạt áo trước ngực mở ra nửa, lộ ra da thịt như ngọc, còn có xương quai xanh tinh xảo. Giọt nước giữa tóc theo làn tóc như tơ lụa của đường chảy xuống gáy, chậm rãi lăn đến trước ngực.

      Nhìn thấy cảnh trí như vậy, khuôn mặt trắng như tuyết của Băng Nhi lập tức nhiễm lên màu ửng đỏ mê người, xấu hổ chợt lóe lên, ngượng ngùng khi nhìn thấy sắc đẹp kiều diễm như vậy.

      Cùng lúc đó, tốc độ nhịp tim Băng Nhi vượt qua gánh vác, bởi vì…… là rất đẹp.

      Nhưng nàng bất chấp ngượng ngùng, gượng chống tinh thần, ánh mắt xâm nhập nhìn thẳng vào trước ngực Lạc Ngọc Ly. Nào ngờ Lạc Ngọc Ly lại xoay người đưa lưng về phía nàng mà cởi y phục.

      Ánh nến buộc vòng quanh đường cong hoàn mỹ của lưng Lạc Ngọc Ly, khi tay cởi bỏ thắt lưng bên hông…… Băng Nhi cách nào mở mắt ra được nữa, trận choáng váng ập tới, nhất thời hôn trầm ngủ mất.

      Trong gian mờ tối, ánh nến trong phòng hắc ra ngoài khe cửa, đêm nay ấm mà nóng.

      Sau khi tắm rửa xong, Lạc Ngọc Ly thân y phục mở nửa vạt áo, cũng cảm thấy chút mát mẻ.

      nhíu nhíu mày, cũng nhận thấy mạch tượng bản thân khác thường, chỉ là rất kỳ quái.

      Nghĩ đến ngày mai còn rất nhiều việc phải làm, lại nghĩ đến thiếu nữ làm việc cẩn thận bên cạnh, con ngươi nam tử dần dần càng thêm thâm trầm.

      Lúc trầm tư trầm tư buông xuống lông mày và lông mi, từ từ bước đến bên giường, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, phát trong đệm chăn giường có giấu người.

      Lạc Ngọc Ly nhíu mày, vươn tay rút thanh trường kiếm từ bên người ra.

      Ánh nến lóe lên, chiếu rọi đến dung nhan tuấn mỹ như băng tuyết của Lạc Ngọc Ly. chậm rãi kéo chăn ra, ngờ đúng là có nữ tử nằm bên trong, người sớm say sưa vào giấc ngủ. Khuôn mặt mê hoặc, khẽ nhếch môi, mái tóc mềm mại tản ra mùi hương thơm ngát, lông mi nồng đậm, bộ dáng vô cùng đáng động lòng người, chỉ tiếc tư thế ngủ rất tao nhã.

      Ánh mắt Lạc Ngọc Ly quét qua bốn phía, ngờ Băng Nhi lại đụng trúng cơ quan giường của , may mắn chỉ bỏ vào mê dược vô sắc vô vị.

      Ánh mắt chợt lóe, Lạc Ngọc Ly thu hồi bảo kiếm, nhàng vỗ vỗ mặt nữ tử “Băng Nhi?”

      "Buồn ngủ quá!" Thiếu nữ hừ hừ, chân mày nhíu lại, lại chuyển người, áo khoát đơn giản bên ngoài chảy xuống phân nửa, lộ ra góc yếm trắng tuyết. Đại khái cảm thấy lạnh, nháy mắt Băng Nhi dứt khoát vươn đôi tay ngọc ra, ôm lấy cổ Lạc Ngọc Ly, gần như cả người đều chui vào trong ngực .

      mùi thơm cơ thể thanh nhã xông vào mũi, đối mặt với thiếu nữ thình lình nhào vào lòng, Lạc Ngọc Ly nhất thời có chút thích ứng.

      ngưng mắt nhìn hàng lông mi thon dài vểnh lên của nàng, cánh môi mỹ lệ như có như đụng chạm vào ngực , ánh mắt khỏi sâu thẩm. Từ trước đến nay định lực bản thân rất cao, nhưng hôm nay cả người cảm giác khô nóng làm cho Lạc Ngọc Ly cảm thấy khó hiểu bất an, vội vươn tay ra buộc lại quần áo cho nàng. Nhưng khi tay vừa chạm vào trước ngực Băng Nhi, vậy mà lại liên tục làm lỗi, buộc lại ba lần mới buộc xong.

      Lạc Ngọc Ly cúi đầu, lọn tóc trán lay động hai bên gò má của thiếu nữ, mồ hôi tinh tế đọng chóp mũi của nàng, hai gò má trắng nõn cũng hơi ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng của Băng Nhi khẽ mở, lẩm bẩm : “Nóng quá, nước……”

      Lạc Ngọc Ly muốn đứng dậy thay nàng lấy nước, lại bị nàng ôm chặt lấy.

      "Nóng, cho !" Băng Nhi nỉ non, nhanh chóng ôm chặt Lạc Ngọc Ly, người lập tức truyền đến mùi hương thơm ngát đặc hữu của nàng.

      tại Băng Nhi hề có ý thức, chỉ cảm thấy thân thể khô nóng, đôi môi đỏ bừng khẽ mở, khó có thể kiềm chế tự động phát ra tiếng rên rỉ mê người, phảng phất vang lên vô cùng xinh đẹp. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu đụng phải hầu kết của Lạc Ngọc Ly, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy giọt nước gáy , như có như trêu chọc, làm cho Lạc Ngọc Ly như bị điện giật tê dại. Đúng là thiếu nữ mười lăm thoáng qua nét quyến rũ làm cho người ta mê say.

      Trong đầu Lạc Ngọc Ly “ong” tiếng, máu toàn thân nháy mắt chảy thẳng lên đỉnh đầu.

      Hơi thở Lạc Ngọc Ly thoáng bất ổn, cả người trận lửa nóng.

      nghĩ hai mươi mấy năm qua quạnh quẽ thân mình, vậy mà lại bị thiếu nữ thần trí kông làm ra hành động thân mật như thế

      là đáng chết! Lạc Ngọc Ly nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng đẩy thiếu nữ bên cạnh ra, tiếp theo lấy viên đan dược trong lọ thuốc, nhanh nhẹn bỏ vào miệng Băng Nhi. Đan dược này chính là Thanh Tâm Đan thế gian hiếm có, là linh dược người gian hồ phòng ngừa bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu như biết đan dược này lại đại tài tiểu dụng, dùng vào việc thế này, người luyện đan nhất định nôn máu ba thước.

      Sau đó, Lạc Ngọc Ly lại lấy ra viên đan dược cho vào trong miệng Băng Nhi.

      Tiếc rằng Băng Nhi há miệng thở dốc, lại ngậm ngón tay tha, đầu lưỡi hồng nhạt nhàng liếm liếm ngón tay .

      "Băng Nhi, tỉnh!" Lạc Ngọc Ly hút miệng lãnh khí, hơi hơi dùng sức gõ gõ đầu nàng.

      Đầu Băng Nhi bị đau khỏi mơ màng mở mắt ra. Ánh mắt đình trệ chút, lại mị nhãn như tơ, sau hồi, ánh mắt mới xoay chuyển vòng.

      Dưới ánh trăng, lại nhìn thấy khuôn mặt như ngọc của Lạc Ngọc Ly, con ngươi băng lãnh nhìn nàng.

      Con ngươi đen nhánh của Băng Nhi xoay chuyển, chợt phát ra y phục bản thân chỉnh tề, mà đại ca cũng để lộ nửa ngực, hai người còn nửa nằm nửa ngồi giường, này này……. Đây là tình huống gì?

      Băng Nhi lập tức giật mình : “Ca…… Sao huynh lại ở trong này?”

      "Những lời này ta cũng muốn hỏi muội?” Hai tròng mắt lạnh thấu xương của Lạc Ngọc Ly xẹt qua tia sáng.

      Cái gì? Con ngươi Băng Nhi xoay xoay, đầu có chút nặng nề. Sau lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhớ tới việc bản thân cần phải làm, là xuất sư bất lợi!

      Giờ phút này, lồng ngực Lạc Ngọc Ly hoàn toàn phơi bày trước mắt nàng, làm nàng thập phần vui sướng. là Tái ông mất ngựa mới biết phúc.

      Lạc Ngọc Ly cúi đầu, thấy ánh mắt thiếu nữ nhàng nhìn chằm chằm vào ngực , khỏi nhíu mày, từ giường đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề.

      Lại chớp mắt cái, đặt nàng vào đến giữa giường, đắp chăn, sau đó xoay người ra ngoài.

      Băng Nhi đắp chăn còn chưa phủ khỏi hẳn mông, trong lòng biết vì sao lại quýnh lên: “Ca, huynh đâu vậy?”

      " thư viện xem sách chút.” Trong ánh sáng mờ tối, Lạc Ngọc Ly đưa lưng về phía nàng, tay áo dài rộng rãi, chỉ mang cái thắt lưng đơn giản, đầu tóc dài đen nhánh phân tán sau lưng, mang theo vài phần tiêu sái. Lạc Ngọc Ly vươn tay sờ sờ chỗ Băng Nhi vừa hôn qua, trong con ngươi tối đen thoáng qua tia sáng lộng lẫy lóng lánh.

      Băng Nhi nghiêng đầu hỏi: “Ca, vậy khi nào huynh trở lại?”

      "Tối nay ta trở lại! Muội tốt nhất ngủ ."

      "Ca, tại ta ngủ được." Băng Nhi từ giường nhảy xuống.

      " ngủ được lấy Hám Long Kinh ra xem!" Lạc Ngọc Ly dừng chút, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn thoáng qua Băng Nhi, lạnh lùng : “Lần sau được mình tiến vào phòng ngủ của ta! Bằng phải úp mặt vào tường sám hối.”

      "Ta biết rồi." Băng Nhi rũ đầu xuống, tự biết đuối lý.

      "Ừ, ta !"

      "Ca, bên ngoài giống như muốn mưa, đừng quên cầm theo dù!” Băng Nhi lấy cái dù từ sau cửa ra.

      " cần!" Lạc Ngọc Ly xoay người phất tya áo, bóng lưng thon dài cao ngất nhập vào bóng đêm trầm ám.

      Lúc Băng Nhi đến phía trước cửa sổ nhiôn ra xa, bóng lưng Lạc Ngọc Ly triệt để biến mất.

      "Aiz! Mỗi lần đều là như vậy! mau!" Ánh mắt Băng Nhi chợt lóe, trong mắt trầm tư, khuôn mặt hơn ba phần ngưng trọng, thiếu ba phần hồn nhiên, mang theo loại bình tĩnh vượt quá tuổi. tại nàng xác định Lạc Ngọc Ly có quan hệ huyết thống với mình, đối với thân phận Lạc Ngọc Ly càng hoài nghi.

      Nháy mắt, Băng Nhi tiếng động đuổi theo, thân hình nhảy lên, vậy mà lại nhảy đến phía tường cao.

      Ánh mắt tập trung phương hướng Lạc Ngọc Ly, nàng nhnah chóng đuổi theo.
      Băng Nhi luôn luôn bình tĩnh, vậy mà giờ phút này giống như thỏ chạy, thậm chí giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời.

      Vậy mà Băng Nhi đuổi theo ba con hẻm, thân mình lập tức dừng lại, nhìn khắp bốn phía, phát Lạc Ngọc Ly biếm mất tung tích.

      Bàn tay đặt giữa trán, suy nghĩ hỗn độn dần dần bình tĩnh lại, trong lòng đăm chiêu. Gương mặt tràn ra vẻ ngưng trọng, thầm nghĩ dưới tình huống đèn đuốc bốn phía, trừ phi mặc hắc y che giấu sâu torng hẻm sâu, kết quả Lạc Ngọc Ly làm thế nào biến mất?

      Nàng mơ hồ cảm thấy Lạc Ngọc Ly có số chuyện bình thường cần hoàn thành, cho nên mới thường hay ra vẻ thần bí, thần long thấy đầu thấy đuôi.

      Nếu như nàng có chuyện lén gạt , như vậy cũng có chuyện lén gạt nàng. Huống chi, Băng Nhi từng nhiều lần theo dõi Lạc Ngọc Ly, nhưng mỗi lần đều bị thành công thoát khỏi, có thể ….. Lần này là lần thứ mười.

      Chỉ là, Băng Nhi kịp suy nghĩ nhiều, cũng thèm suy nghĩ. Bởi vì, ban đêm nàng còn có chuyện quan trọng cần làm.
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 14: Y phục dạ hành bó sát người

      Khi Băng Nhi tin đuổi theo kịp Lạc Ngọc Ly, liền quay trở lại, lẻn vào góc kín đáo trong tứ hợp viện.

      Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, vươn tay gõ gõ mặt đất vài cái, chậm rãi kéo miếng gạch thứ ba ra, ở bên trong cúi người đào nửa ngày, rốt cục lấy gói đồ tối màu từ bên trong ra. Sau khi mở ra, bên trong chứa bộ y phục dạ hành, còn có dây thừng, cùng số đồ vật này nọ gì đó đều bày biện gọn gang ngăn nắp.

      Băng Nhi lại cẩn thận kiểm tra lần, xác nhận đồ vật bên trong đều có thể sử dụng, có gì sai sót mới thả lỏng tâm tình.

      Nàng hài lòng gật đầu cái, thu hồi gói đồ, nhanh chóng bay vào trong nhà thay đổi y phục và đạo cụ.

      Trong phòng chợt truyền đến giọng oán giận của nữ tử: “Đáng chết, ngờ quần áo lại chật như vậy.”

      " là đồ rẻ tốt. Y phục dạ hành này cũng bị rút lại. bao giờ ham đồ rẻ nữa.”

      "Thôi thôi, trước tiên mặc đỡ, chờ sau này có bạc, bản nương mua bộ tốt nhất mặc.”

      Băng Nhi tức giận lôi kéo y phục, vật liệu may mặc vẫn như cũ bó sát người. Bản thân Băng Nhi khá cao, lúc này thân y phục dạ hành màu đen càng làm dáng vẻ của nàng thêm cao ráo, vải dệt mỏng manh gắt gao bao bọc thân thể nàng, càng ra đôi chân thon dài thẳng tấp. Dáng người mảnh mai thon thả, đường cong tinh xảo vừa đúng, mang theo vẻ đẹp tự nhiên hoàn mỹ mê người.

      Ai có thể nghĩ tới nữ tử vừa cao vừa gầy lại có thể sở hữu dáng ngời tuyệt diệu như vậy? chỉ sợ hoa khôi thanh lâu cũng bằng phần của nàng.

      Nhưng Băng Nhi cũng tự mình hiểu lấy, trong phòng bây giờ chỉ có bóng dáng người vặn vẹo biến hình trong gương.

      Trong mắt Băng Nhi xẹt qua tia u, chỉ cần nghĩ đến thể lấy lại đồ vật của mẫu thân, nàng liền rất cam tâm!

      Sau đó lâu nàng phải rời khỏi Lạc gia, nếu trước khi còn chưa lấy lại được di vật, đây tiếc nuối cả đời của nàng.

      Chỉ là, nàng sớm nghĩ xong kế hoạch thứ hai. Tuy rằng kế hoạch này là hạ sách, nhưng cũng là biện pháp bất đắc dĩ.

      Dù sao, nếu là đến “trộm”, Băng Nhi đối với loại người biết xấu hổ này, đương nhiên cũng là chiến lược. chiến lược làm cho người ta khinh thường.

      . . . . . .

      Trong màn đêm, đền lồng đỏ treo các lầu cao đình các, trong đêm tối tản ra ánh sáng mỏng manh.

      Chợt, “vèo” cái, bóng đen xẹt qua từ bờ tường, dáng người thon thả toát ra đường cong mỹ lệ trong màn đêm.

      Mặc dù cái người nọ thi triển cũng phải là khinh công, nhưng thân pháp cũng uyển chuyển gì sánh kịp.

      Bước chân nữ tử nhàng, nhanh chóng, tao nhã.

      Tiến vào trong viện, bóng đen kia phiêu diêu như lá cây nhàng hạ xuống, đong đưa tiếng động. Dưới lớp khăn che mặt màu đen lộ ra đôi mắt sáng ngời, đúng là cặp mắt của Băng Nhi. Trong bóng đêm nàng phân biệt chuẩn xác phương hướng đình viện của Thập Tam di nương, lập tức về phía đó, dọc theo đường thản nhiên, bất ngờ mà thoải mái.

      Trong lầu các, bỗng nhiên truyền đến thanh tiếng đồ sứ bị vỡ, đột ngột mà chói tai.

      Ngay sau đó lại truyền tới tiếng gậy đánh vào thân thể, cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết của đám tỳ nữ. Xem ra, tâm tình của Thập Tam di nương cùng Bạch Mị Nhi tốt.

      Băng Nhi ổn định lại tinh thần, đầu tiên là tìm gốc cây đại thụ dưới mái hiên. Đại thụ cao lớn trong viện tối, chỉ vài bước nàng tiến đến ngọn cây, tiếp theo từ bên hông cởi xuống sợi dây thừng, giương tay ném , đầu dây thừng nhanh chóng vọt tới chỗ khác đỉnh đình viện. ra dây thừng này phải là loại dây thừng thông thường, mà móc câu người giang hồ thường dùng.

      Băng Nhi nhanh chóng cột dây thừng vào cây đại thụ, vì thế, nàng còn có thể khống chế đầu dây.

      Băng Nhi triển khai hai tay, như giẫm đất bằng, nhờ vào đoạn dây thừng nhanh chóng bay về phía đỉnh đình viện đối diện. Cuối cùng nàng nhàng xoay người cái, vòng eo chuyển động cái, dùng lực eo nhảy lên lầu các.

      Nếu có người nhìn thấy động tác cuối cùng của Băng Nhi, nhất định cực kỳ khâm phục trình độ mềm dẻo của phần eo của nàng.

      Lên đến nóc nhà, Băng Nhi ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trừi đen kịt, nhàng thở ra.

      "Phù ——" Băng Nhi cảm thán, bỗng nhiên cách đó xa truyền đến tiếng cười khẽ của nam tử.

      Băng Nhi khỏi cả kinh, giữa lông mày nhảy dựng, sắc mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

      Khi khóe mắt nàng nhìn thoáng qua nóc nhà vậy mà lại có nam tử thân hắc y đứng đó. Người này tao nhã giống như ám dạ vương tử, ánh mắt ý vị thâm trường đánh giá nàng, cả người ngạo nghễ khí thế làm cho người ta thể khinh thường.

      Bỗng nhiên sinh biến, Băng Nhi ngờ có cảnh tượng như thế này. Thiên tính vạn tính, cố tình tính sót nóc nhà vậy mà lại có thêm hộ vệ?

      Băng Nhi khỏi cứng ngắc đứng thẳng người, trong lòng khó tránh khỏi bất an, đôi mắt nhanh chóng chuyển động : “Đại hiệp, tiểu nữ tử chỉ là ngang qua mà thôi, thuận tiện quan sát cảnh trí nơi đây chút. Ta chỉ là có việc gì làm, bây giờ ta liền quay trở về.”

      Dứt lời, Băng Nhi làm xong chuẩn bị tùy thời tùy chỗ chạy thoát thân.

      Nam tử cười tiếng “ đến đây rồi cần gì phải nữa?”

      Đối phương giống như có ý bỏ qua cho nàng, ánh mắt còn qua lại người nàng.

      Băng Nhi lùi về sau, vẫn mỉm cười : “Đại hiệp, tiểu nữ tử còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Ta có mẹ già, dưới có con gào khóc đòi ăn, nữ tử còn phải làm việc đến đêm khuya, bằng trong nhà có gì để ăn…..”

      Nam tử “à….” tiếng dài “Nghe ra là đáng thương, nhìn thân hình của ngươi ràng là nữ tử chưa từng sinh con.”

      Mắt thấy bên môi người nọ cười như cười, dĩ nhiên phát sơ hở trong đó, Băng Nhi nhất thời nghẹn lời. Ngay sau đó, nàng đột nhiên lui bước bay ngược về phía sau, thân hình thoáng cái bay lên , giống như chim bay ra phía xa.

      "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn thấy đại lão bà sinh đứa , tiểu lão bà mang đứa ?” Băng Nhi nhanh mồm nhanh miệng phản bác.

      " như vậy. . . . . . Ngươi là tiểu lão bà?"

      "Ngươi mới là tiểu lão bà! Cả nhà ngươi đều là tiểu lão bà!” Thân thể Băng Nhi ở xa chừng trượng, dừng lại ở nơi an toàn.

      Ánh mắt của nàng chớp động, lại đột nhiên phát khí chất của nam tử tựa như vương tử cao quý, hắc y mặc người càng tầm thường, liếc mắt nhìn lại là loại suất khí tiêu sái.

      Băng Nhi mặc đề phòng, mặt suy tư. Tuy rằng hộ vệ cũng thường mặc hắc y, nhưng tuyệt đối che mặt.

      Người này đại khái, có khả năng…… phải là hộ vệ.

      Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng giờ khắc này, nàng cũng chịu khống chế mà liên tục lùi về sau, dưới chân tự nhiên hoạt động cách thần kỳ.

      Hai tay Băng Nhi vội vã triển khai, đứng tại mái hiên lúc lúc , thân hình lảo đảo muốn ngã.

      Nam tử nghiêng mắt nhìn nàng cái, hời hợt : “Ngươi đứng vững chút, nếu để ngã xuống, có khả năng dẫn đến rất nhiều hộ vệ.”

      Băng Nhi hết sức ổn định thân hình, nhíu nhíu mày : “Cái chỗ quỷ quái này…. Sao lại trơn như vậy chứ?”

      Nam tử liếc xéo nhìn Băng Nhi, khinh thường : “Chẳng lẽ ngươi phát phong thủy ở Lạc phủ rất tốt? Cái gọi là trận pháp yên tĩnh, bên là thủy, phong thủy tốt thể để thủy suy yếu. Nơi này bày trận thủy, nóc nhà gió lớn, đều thuộc phạm vi hoạt động của trận pháp. Cái này gọi là Ngũ Hành Vân Long trận, là loại trận pháp phòng ngừa trộm cắp, cho nên dưới chân rất trơn.”

      Nghe lời của nam tử, Băng Nhi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về bốn phía, phát là có trận pháp. Lầu các tráng lệ cùng núi giả thác nước trong Lạc phủ cứ nghĩ là bày vì may mắn, ngũ hành cũng thiếu thủy thiếu mộc, hơn nữa còn thay đổi thất thường, may mắn là trong sách mẫu thân nàng có đề cập tới.

      lúc Băng Nhi suy tư, lại trận gió to ập tới, trong tâm của nàng nhất thời ổn định, mất cân bằng.

      Những mảnh ngói giống như là thoa tầng dầu, mà Băng Nhi vốn có khinh công, dưới chân bất ổn, cố tình tư thế lại trượt xuống, muốn tránh cũng được. Rốt cục chật vật chịu nổi quay cuồng vài vòng, nghiêng ngả chao đảo rơi xuống, tình hình vô cùng thê thảm.

      Giống như nữ tử mặt băng đột nhiên bị ngã, tư thế kia khẳng định xinh đẹp gì, huống chi là ngã nhào từ nóc nhà xuống.

      Nam tử lắc đầu cái, châm chọc cười tiếng, "Bản lãnh kém như vậy, cũng dám làm trộm?”

      Dứt lời, vẫn là khoanh tay đứng nhìn, phía dưới có hồ nước, rơi xuống đó uống vài ngụm nước tốt lắm, ít nhất chết đuối.

      Thế mà lại ngoài dự đoán, nam tử cũng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nước.

      Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, tay phải Băng Nhi bám vào mái hiên, xoay người cái, hai chân ở tường bắn ra, nháy mắt thân hình liền nhảy lên cao.

      Điệu bộ của Băng Nhi tao nhã như biểu diễn kỹ thuật nhảy, đường cong bên ngoài giống như sóng nước lưu loát, đường cong thắt lưng bộ ngực hết sức khoa trương động lòng người.

      Nam tử trầm mặc , đứng tại chỗ, ánh mắt sáng như đuốc, lại thẳng tấp nhìn chằm chằm Băng Nhi.

      "Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn nữa liền móc mắt ngươi.” Ánh mắt Băng Nhi hung ác trừng nam tử, mũi chân nhàng chạm mái hiên, an ủi vỗ về lồng ngực. Ngực của nàng phải đầy đặn, nhưng rất thanh tú, nhìn rất mê người.

      "Vừa rồi….. Ngươi thi triển công pháp gì?” Nam tử nhìn chằm chằm nàng, đột ngột hỏi.

      "Dựa vào cái gì ta phải cho người biết?” Băng Nhi trừng mắt nhìn nam tử. ra nàng cũng biết công pháp gì, khi đó kịp suy nghĩ gì, thân thể liền tự nhiên làm ra phản ứng như vậy thôi. Mà động tác kia rất giống với điệu múa Tiêu Dao bức họa. Trong lòng Băng Nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng kịp suy nghĩ nhiều.

      Nam tử vậy mà vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, giống như người Băng Nhi mặc y phục. Nàng bị nhìn đến đáy lòng sợ hãi.

      Chợt, trong đầu nàng thoáng qua ý niệm. ý niệm cực kỳ tốt.

      Đêm hôm khuya khoắc, người này che mặc xuất tại đây, vừa nhìn liền biết phải người tốt.

      Đúng rồi! phải là……

      Hái hoa tặc chứ?
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Winter thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 15: thân phận khác

      Đến lúc này, Băng Nhi muốn làm bạn cùng tên ác ma háo sắc này, vội nhượng bộ lui binh : “Đại hiệp, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Huynh đài chắc còn có chuyện quan trọng hơn, xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, ta quấy rầy huynh đài nữa. Bạch Mị Nhi nơi này nhất định cực kỳ hợp khẩu vị của ngươi, nếu như huynh đài thích phong vị thành thục, còn có lão nữ nhân. Giờ khắc này, chúng ta đừng tự mình sinh , nước giếng phạm nước sông, như thế nào?”

      Đối phương vẫn đứng ở đó lời nào, hai tay vậy mà hơi hơi phát run.

      Nếu gì, Băng Nhi xem như là đồng ý.

      Nào biết hắc y nam tử tiếng động nhoáng cái, bước chân yên lặng tiếp cận nàng, cúi đầu : “ ngờ thiếu nữ mười lăm tuổi, dáng người lại quyến rũ như vậy. Chỉ là dáng người hoàn mỹ như thế này người ngươi, là khiến người ta giậm chân giận dữ. Ta có đúng , Băng Nhi nương?”

      "Ngươi biết ta là ai?" Băng Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, trong mắt xẹt qua chút dị sắc.

      Nhìn đôi mắt Băng Nhi vẫn còn xoay chuyển loạn nghiền ngẫm, nam tử cười nhạo tiếng “ ra chỉ cần bói quẻ, liền biết ngươi đêm nay muốn làm gì, ta chỉ là ôm cây đợi thỏ.”

      Băng Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, giữa lông mày chán ghét “Sở Hạo Thiên!"

      Nam tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, khoan thai : "Là ta."

      "Ngươi tới đây làm gì?" Băng Nhi nhíu mày.

      " muốn làm cái gì, chỉ là nhàm chán thôi!" Sở Hạo Thiên muốn đấu võ mồm cùng nàng, ngẩng đầu nhìn đám mây đen thùi, cúi đầu : “Nhìn sắc trời lập tức đỗ mưa, nếu muốn cả người ướt sũng, chúng ta liền nhanh chóng tìm chỗ nấp .”

      Cuồng phong đánh tới, Băng Nhi cùng Sở Hạo Thiên tiếp nữa, trước sau theo lầu các trèo vào…….

      Xà nhà lầu các rất lớn, là đại thụ trăm năm tạo thành, rất là rắn chắc.

      Trong phòng, chỉ thấy Thập Tam di nương hung hăng đập nát cái bình sứ, hung tợn quát: “Cái đồ tiện nhân Băng Nhi đáng giận kia, thế mà lại dám khi dễ đến đầu nữ nhi của ta, ta tuyệt đối bỏ qua cho con tiện nhân đó!”

      Đám tỳ nữ phục quỳ sớm sợi tới mức run lẩy bẩy, ai dám động đậy.

      Thập Tam di nương bỗng nhiên : “Bạch Triển đâu? Thế nào bây giờ còn chưa trở về?”

      nữ tỳ trả lời: “Biểu thiếu gia….. Hình như đến thanh lâu.”

      Thập Tam di nương căm giận quát: “ tại ta có việc tìm , thế mà lại chạy tới thanh lâu?”

      Nữ tỳ nơm nớp lo sợ : “Nô tỳ nghe ……. Nghe mấy ngày nay Bạch Triển thiếu gia thay thái tử làm việc.”

      Ánh mắt Thập Tam di nương lóe sáng dưới ánh nến “Nếu trở về, đến chỗ ta thương lượng chuyện của Mị Nhi. Nha đầu kia hôm nay chịu đả kích như vậy, ta nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời.”

      Chỉ nghe giọng Bạch Mị Nhi truyền từ phòng ngủ ra, giọng the thé : “Ta muốn tiện nhân Băng Nhi kia chết được tử tế. Phải gả nàng cho lão nhân biến thái ở phố Đông, nếu liền bán nàng vào kỹ viện, ngàn người ngủ, vạn người gối.”

      Sở Hạo Thiên cười nhạo tiếng, ánh mắt Băng Nhi trầm, chỉ cảm thấy giáo huấn trước đó cho Bạch Mị Nhi vẫn còn chưa đủ.

      Sở Hạo Thiên cười nhạt, lười biếng dựa vào cây cột : “ ra, nếu muốn đối phó những người này, có rất nhiều biện pháp, cũng có thể dựa vào trận phong thủy động tay chân chút. thí dụ như trận pháp ngươi dùng qua, hẳn là có thể làm tốt hơn chút.”

      Băng Nhi nghe xong như có chút đăm chiêu, đáng tiếc nàng học chưa sâu, xem ra học trận pháp vẫn là chuyện quan trọng.

      Nghĩ nghĩ lại, bỗng nhiên đỉnh đầu “rầm” tiếng, tiếng sấm vang lên.

      Trong lòng Băng Nhi căng thẳng, thầm nghĩ trong lòng “Ca, bây giờ huynh ở đâu? Huynh ra cửa có mang theo dù!”

      . . . . . .

      Yên Hoa ca phường đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn, tiếng ca múa vang lên dứt.

      Xuân Phong Lâu vẫn là mảnh phồn thịnh mỹ lệ, đỉnh lầu các, rèm châu thêu hoa, ngựa xe như nước.

      Bên trong lâu, nam tử trẻ tuổi dùng sức vỗ bàn quát: “Tú bà, ta ngồi đợi ở đây nửa canh giờ, Tuyết Oanh nương sao còn tới?”

      Tú bà phẩy cây quạt, lắc lắc thân mình tới, : “A, ở chỗ chúng tôi có quy định, nếu muốn gặp Tuyết Oanh nương phải hẹn trước ba ngày.”

      Nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm tú bà, : “Quy định là chết, con người là sống. Ta tin tưởng có người có thể cần hẹn trước ba ngày, đúng hay ?”

      Tú bà cười duyên đáp: “Công tử đúng lắm, nhưng cũng phải đủ tư cách mới được.”

      Khách nhân hai bên nhìn nam tử, khỏi đưa tay chỉ trỏ “Người này vừa nhìn chính là biết quy định ở đây. Tuyết Oanh nương muốn gặp là gặp được sao? Quan lại quyền quý có người muốn âu yếm, còn phải cũng phải đàng hoàng tử tế hẹn trước ba ngày?”

      "Đúng vậy! Lần trước có vài tên ăn chơi trác táng biết trời cao đất rộng, kêu gào muốn gặp Tuyết Oanh nương, cuối cùng phải cũng mang mặt đen trở về hẹn ngày sao.”

      "Phụ thân của bọn họ đều phải hẹn trước, huống chi là bọn họ? là nghé con mới đẻ sợ hổ.”

      "Ta nghe những đại nhân đó còn tự mình đến đón nhi tử trở về, người người đều dùng gia pháp hầu hạ, là rất náo nhiệt.”

      Nghe lời mọi người , sắc mặt nam tử tương đối khó coi, lạnh lùng : “Ta là người làm việc cho thái tử, thay thhái tử có vài lời nhắn với Tuyết Oanh nương, cũng cần phải hẹn trước sao?”

      Tú bà đáp trả: “Vị công tử này, nếu như người muốn chuyển lời thay thái tử, ta có thể chuyển giúp. Nhưng nếu muốn gặp trực tiếp Tuyết Oanh nương, chúng ta thể bỏ qua tiền lệ này được.”

      Nam tử cắn răng, đột nhiên lấy miếng ngọc bài từ trong ngực ra, ngạo nghễ : “Tại hạ là Bạch Triển, người đỗ danh bài thứ chín mươi chín Kim Lân bảng.”

      Có người nghe thấy “Kim Lân bảng” ba chữ này, tinh thần nhất thời chấn động.

      Nghe , Kim Lân bảng chính là bảng danh nhân cực kỳ quyền uy tại thất quốc, thế gian này ai lấy việc được vào Kim Lân bảng làm vinh hạnh đặc biệt. Chẳng những có thể nổi danh khắp thiên hạ, đồng thời còn có danh có tiếng, để tiếng thơm muôn đời……..

      Lại lấy thí dụ, Tuyết Oanh nương của Xuân Phong Lâu, là danh bài thứ chín của Kim Lân bảng.

      Những khách nhân ở đây phần lớn là vì danh bài của nàng Kim Lân bảng, ái mộ mà đến.

      Vì vậy, Bạch Triển ngạo khí tự phụ đứng tại chỗ, đối với bản thân tự tin mười phần. Nếu có tư cách gặp Tuyết Oanh nương, người nào có tư cách đây?

      . . . . . .

      Giờ tý canh ba, chiếc xe ngựa rời , cổng và sân nhất thời trở nên lạnh lẽo rét buốt, chiếc lồng đèn lớn màu đỏ treo bên ngoài Xuân Phong Lâu cũng bị quân nô nhấc lên tiến vào. Sau đó, cửa chính khép chặt, chỉ lưu lại cửa hông nho . Thời tiết ác liệt như vậy, khách nhân còn lại chỉ lác đác lơ thơ, lại tuyệt đối có khả năng có khách nhân tham hoan háo sắc gì đến đây.

      Thình lình bất ngờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa vang dội.

      Quân nô thể mở cửa, chỉ là, đêm khuya sét đánh đổ mưa, khách nhân nào lại muốn đến dạo thanh lâu? cũng cảm thấy cực kỳ tò mò.

      Lúc mở cửa, nhìn thấy người tới, ánh mắt nhất thời trở nên có chút cổ quái.

      Ngoài cửa, hắc y nam tử vẫn che dù, chỉ khoác cái áo choàng màu đen rộng rãi, nón vành rộng che lại nửa gương mặt , dưới nón hé ra chiếc cằm ôn nhuận sáng bóng cực kỳ tinh xảo giống như ngọc thạch. Da thịt bóng loáng nhìn qua bất quá chỉ khoảng hai mươi tuổi, lộ ra hơi thở tao nhã, toát ra khí chất độc đáo cùng thanh nhã.

      Hắc y nam tử bước qua thềm, bước chân thong thả chậm rãi về phía trước, giày giẫm lên cục đá đường mòn, phát ra tiếng vang nho , thoạt nhìn nhàn nhã tự tại. Ống tay áo tùy ý đung đưa, người là bộ hắc y bào, so với những công tử bạch y càng thêm phần khí độ. Thế gian này lại có nam tử như vậy? Màu đen mặc người lại có thể toát ra quý khí hoa lệ, tinh xảo xa hoa.

      Vậy mà, bên cạnh nam tử này lại mang theo bất kỳ tùy tùng nào, cũng giống đại nhân vật vung tiền như rác, lại càng giống những công tử phong lưu háo sắc lưu luyến thanh lâu, thậm chí khí chất của còn hợp với nơi Xuân Phong Lâu này!

      "Khách quan muốn tìm nương nào?" Tú bà cũng mấy nhiệt tình đến hỏi.

      "Ta tìm Tuyết Oanh nương." Khóe miệng nam tử hơi giương lên chút độ cong, giọng cũng thập phần nhãn nhã an nhiên.

      Giọng của rất êm tai, ôn nhu chân thành, trầm thấp mà tao nhã. Giọng của trong mưa bão nổ tung ngưng mà tiêu tan, ngâm từ đàn hát, phong hoa tuyết nguyệt, so với giọng của càng chút phong tình nào đáng tới.

      Nghe vậy, Bạch Triển ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc y nam tử mới vào, ánh mắt lộ ra ba phần hèn mọn.

      Cư nhiên muốn tìm đại bài đầu bảng? Cũng nhìn lại bản thân có lai lịch gì?

      Bạch Triển ghen tỵ nhất là loại nam nhân tác phong nhanh nhẹn này. Lại càng khinh thường loại nam nhân này. Bởi vì cảm thấy tất cả nam tử có bộ dáng tốt đều là loại tốt mã dẻ cùi. vốn định châm chọc mỹ nam tử này hai câu, chợt bên tai truyền đến giọng động lòng mê người.

      "Công tử thế mà lại đích thân quang lâm hàn xá, Tuyết Oanh là thụ sủng nhược kinh!"

      Rèm nhấc lên, mỹ nhân đứng tại đầu thang lầu, mái tóc đen bóng được vấn lên, trân châu, quần lụa, phát họa thân hình lung linh quyến rũ, trong thanh thuần lại xen lẫn hương vị thành thục, trong tay cầm quạt tròn, ánh mắt say mê dập dờn dao động.

      Mà y phục nàng mặc cũng kín đáo, khi lộ vai, khi thoáng lộ bộ ngực sữa, mang theo lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng tất cả những động tác kia đều giống như vô tâm thể . nữ nhân càng như thế, càng hấp dẫn nam nhân điên cuồng.

      "Mau nhìn, là Tuyết Oanh nương ——" Mọi người lập tức sợ ngây người.

      "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, là xinh đẹp!"

      "Công tử lấy được danh bài Kim Lân bảng quả cao tay, thế mà lại có thể khiến cho Tuyết Oanh nương tự mình ra nghênh đón!"

      "Khi nào ta mới có thể lấy được danh bài Kim Lân bảng? Ngày đó Thiên Đô có thể nhìn thấy mỹ nhân rồi!"

      Trong lúc mọi người chú ý, Bạch Triển chỉnh trang y phục, ưỡng thẳng lồng ngực. ngờ mới đưa ra danh bài thứ chín mươi chín Kim Lân bảng, đối phương tự thân xuống nghênh đón, làm cho cảm thấy lần này bản thân đủ thể diện.

      Thế nhưng Tuyết Oanh nhìn cũng liếc nhìn cái, giống như đối đãi với khí xung quanh, tiến về phương hướng khác mà tới, đúng là phương hướng của hắc y nam tử kia.

      Bạch Triển nhất thời trợn to hai mắt, sớm nghe nóihoa khôi Xuân Phong Lâu coi ai ra gì. ngờ ánh mắt nàng cũng được tốt, thế nhưng còn nhận sai người.

      Nào biết gót sen Tuyết Oanh nương sớm chuyển, lập tức đến trước mặt hắc y nam tử, yên lặng nhìn , cũng tiếng nào.

      Sau lúc lâu, ánh mắt Tuyết Oanh trào ra tia sáng ảm đạm, chậm rãi thở dài : “Công tử, ngươi rất lâu rồi đến thăm ta!"

      Hắc y nam tử cười cười, ôn nhu : “Chỉ mới có năm mà thôi.”

      Tuyết Oanh lại thở dài, buồn bã nhìn hắc y nam tử : “Sai rồi, là năm hai tháng lẻ ba ngày.”

      Hắc y nam tử tao nhã cười, ánh mắt thong dong, hai tay vái chào, : “ lâu gặp, nương vẫn mỹ lệ như lúc ban đầu.”

      Bên kia, sắc mặt Bạch Triển khỏi có chút tái xanh. khi nào bị người khác vắng vẻ qua như vậy? Nhướng mày, nhanh chóng lườm hắc y nam tử cái, khỏi cảm giác kinh ngạc sâu sắc.

      biết quan lại quyền quý dù muốn gặp Tuyết Oanh nương cũng phải hẹn trước ba ngày, nhưng nam tử này lại cần như thế.

      Người này đến tột cùng có lai lịch gì?

      đến tột cùng có tài đức gì?

      Bạch Triển cắn răng, vốn định tiến lên khiêu khích phen.

      Ở khoảng cách gần nhìn hắc y nam tử, ánh nến phác họa tinh tế gương mặt của đối phương, lông mi dài của hắc y nam tử cụp xuống. Bạch Triển càng nhìn càng cảm thấy đối phương tuấn mỹ vô trù, khí độ phi phàm, cũng phải hạng người hời hợt. Ban đầu bản thân chỉ xem là mỹ nam tử có tác phong nhanh nhẹn phong nhã, giờ phút này lại phát người đối phương là phong độ trí thức hòa cùng khí chất của giang hồ kiếm khách. Đôi mắt phong tình, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta liếc mắt cái nhìn thấy đáy.

      Khí độ như vậy bình sinh Bạch Triển chưa từng được gặp, khỏi lui về phía sau hai bước.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Winter thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 16: Phát bức họa của nàng

      Lầu hai, nhã gian của Xuân Phong Lâu, phòng của Tuyết Oanh nương.

      Bên trong phòng là các loại đàn gỗ quý giá cực kỳ đẹp đẽ, án kỳ bày chiếc đàn cổ, nội thất có cái bình phong bằng ngọc ngăn cách.

      Hắc y nam tử chậm rãi đánh giá bốn phía chút, khí độ thong dong đạm bạc. ngẩng đầu lên, dù chưa lộ ra toàn bộ khuôn mặt, chỉ nửa bên mặt cũng có thể nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ băng sơn của . Mày kiếm kiên nghị, khóe mắt khơi mào phượng mâu, giống như mộng, giống như tiên, vẻ đẹp như tuyết phất phới.

      Lúc hắc y nam tử nhìn thấy bức mỹ nhân đồ bàn, lập tức dừng lại bước chân, ánh mắt ngưng trụ. Lẳng lặng nhìn bức họa bàn, vẻ mặt rất chuyên chú nghiêm cẩn, toàn bộ tâm trí đều bị bức họa hấp dẫn. Vô luận là ai nhìn thấy dáng vẻ của bây giờ, đều nghĩ là bị mỹ nhân trong họa hấp dẫn.

      Mỹ nhân trong họa ngồi bên cạnh , vì bưng lên rượu ngon món ngon, lại chưa từng liếc mắt nhìn nàng lần.

      Tuyết Oanh nương có chút dáng vẻ oán hận nào, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắc y nam tử. Đôi mắt đẹp lóe sáng, còn mang theo chút chờ đợi.

      Nàng lẳng lặng ngồi đó, chờ đợi nam nhân phản ứng.

      lát sau, bên môi hắc y nam tử giương lên nụ cười mê người, thản nhiên : “Vẽ rất tốt!”

      Tuyết Oanh lập tức cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy “Đây là người bí giống như công tử. Lang muốn ta tìm họa sư, đương nhiên kém.” Giọng nàng thân mật gọi danh tính đối phương, phảng phất giữa hai người hết thân mật.

      Hắc y nam tử chậm rãi ngoái đầu nhìn về phía Tuyết Oanh, bình thản mà : “Tuyết Oanh nương vẫn là gọi ta Tử Hi .”

      Ánh mắt Tuyết Oanh khỏi tối sầm lại. Từ trước đến nay nàng đều được nam nhân nâng niu trong tay, còn chưa bao giờ bị người khác khéo léo từ chối như vậy.

      Dù sao, Tử Hi là xưng hô người khác gọi , đồng môn đều gọi như vậy, hơn nữa trong chốn giang hồ mọi người đều có thể gọi như vậy, Tuyết Oanh vẫn cho rằng bản thân trong lòng đối phương là bất đồng.

      Hơn hai năm qua, nam nhân khuynh mộ nàng ít. Bọn họ đều là quan to hiển quý, nhân tài tuấn sĩ. Người muốn cưới nàng làm thê tử như nước sông tràn đầy, nhưng nàng lại để mắt ai. Tuyết Oanh là nữ nhân tâm cao khí ngạo, càng thích nàng, nàng càng thích. Những nam tử mà nàng gặp qua, gần như ai có thể chống đỡ nổi sức quyến rũ của nàng. Nhưng duy nhất chỉ có người làm cho nàng canh cánh trong lòng. Người kia lại đối với nàng thủy chung duy trì mộ khoảng cách. Mấy năm rồi mà vẫn xóa được hình ảnh đối phương trong lòng nàng. Người đó chính là nam tử độc nhất vô nhị trước mặt nàng lúc này.

      "Bức họa này là ngời phương nào vẽ?” Hắc y nam tử đột nhiên hỏi.

      Ánh mắt Tuyết Oanh lưu chuyển, khóe miệng miễn cưỡng lộ ra nụ cười “Là họa sư khoảng mười lăm tuổi.”

      Ngón tay nam tử nhàng mơn trớn bức họa, dừng chút, thể tin : “Họa sư mười lăm tuổi?” Đôi mắt đen nhánh của nam tử thoáng qua gợn sóng nhàn nhạt, rất nhanh lại bị chôn vùi bên trong ánh mắt sâu thẳm.

      Tuyết Oanh vươn tay bưng chun trà đưa đến trước mặt nam tử “Tử Hi thấy bức họa này như thế nào?”

      Hắc y nam tử sâu thở dài “Bứa họa này bình sinh ta gặp qua, là độc nhất vô nhị. Cái thần trong bức họa biến hóa ngàn vạn. Đường cong tia hỗn độn, dung nhập huyền diệu. Nếu có thể tinh tế mài dũa chút, tin chắc có ngày còn giới hạn.”

      Lông mày Tuyết Oanh nhếch lên " tốt như vậy?"

      Nam tử : "Dĩ nhiên."

      Tuyết Oanh lại chậm rãi thở dài tiếng : "Chỉ là, họa sư Tử Hi đến lại là thiếu nữ, từng vì sinh kế của bản thân cầm họa của mình bán giá rẻ tại Kinh Thành. Nàng có danh tiếng, phong cách họa theo trào lưu, cho nên họa của nàng luôn có người để ý đến. Cuối cùng thiếu nữ phải mặt dày giả nam nhân đến thanh lâu là họa . Khi ta nghe được tán thưởng của Tử Hi, cảm thấy có hơi khuyếch đại .”

      Tuyết Oanh biết ánh mắt của nam tử hơn người, lại cố ý làm trái lại. Nhưng đây cũng chỉ là thủ đoạn hấp dẫn nam nhân của nàng mà thôi.

      Tường vi có gai, có nam nhân thích luận điệu này.

      Con ngươi hắc y nam tử nheo lại, lại : “Thiếu nữ kia có bộ dáng thế nào?”

      Ánh mắt Tuyết Oanh lóe sáng, vì sao nam tử lại có hứng thú đối với thiếu nữ kia, hơi có chút nghi hoặc : “Thiếu nữ này dáng vóc cao gầy, nhưng ngũ quan lại rất tinh mỹ, cười rộ lên cực kỳ đáng …..”

      "Thiếu nữ kia khi nào đến?"

      "Chúng ta ban đêm tiếp khách, nàng đương nhiên đến vaò ban đêm, hơn nữa đêm nay đến.”

      Đêm nay! Lông mi hắc y nam tử run rẩy, con ngươi đen bóng thâm thúy nhiễm tầng băng cứng.”

      Lúc này, bỗng nhiên tâm tư Tuyết Oanh vừa động, nhàn nhạt hỏi: “Tử Hi, công tử giao cho ta vẽ lại bộ bí kỹ võ công này có ích sao?”

      Hắc y nam tử chậm rãi gợi lên khóe môi, : “Múa, đôi khi cũng là loại võ công.”

      "Chẳng lẽ đây là bộ vũ kỹ tuyệt thế?” Tuyết Oanh có hơi chút động tâm.

      " sai, vũ kỹ Tiêu Dao, thiên hạ vô song.”

      "Như vậy, ta có thể luyện hay ?” Xưa nay Tuyết Oanh đều cảm thấy bản thân hơn các nữ tử tầm thường khác, trong lòng vẫn như cũ chứa ngạo khí nồng đậm.

      Nam tử nâng khóe môi, phương mâu nhếch lên, nhấp ngụm trà : “Chỉ sợ thế gian này chỉ có nữ tử cực kỳ có ngộ tính mới có thể luyện. Phàm là người có tư chất hơi kém chút, đều có cơ duyên tìm hiểu.” Huống chi, bí tịch võ công này có mấy người hiểu được. Thế nhân đều mơ ước có được, ai lại nhờ nó được giao cho họa sư trong thanh lâu vẽ lại?”

      Nhưng Tuyết Oanh có chút cam lòng : “Tử Hi, Ta có bài danh Kim Lân bảng, chẳng lẽ tư chất như vậy vẫn đủ?”

      Nam tử lạnh nhạt : "Có khi ngộ tính cùng mĩ mạo có quan hệ.”

      lấy được tán thành của đối phương, trong mắt Tuyết Oanh thoáng qua tia ảm đạm nhàn nhạt cùng cảm xúc cam lòng. Nhưng nàng rất nhanh liền khôi phục bộ dáng như cũ, dùng tay áo che miệng cười, : “Điệu múa Tiêu Dao là vũ kỹ thất truyền lâu, ngàn năm thuở, hiếm có người biết, tuyệt thể để rơi vào tay người khác. Thiếu nữ họa sư họa lại bộ vũ kỹ bí tịch này, có phải nên…….”

      xong, trong mắt Tuyết Oanh xẹt qua tia hàn quang, vươn bàn tay trắng nõn xinh làm động tác sau gáy chút.

      móng tay trong suốt xẹt qua tia hàn ý dày đặc, giết người diệt khẩu!

      Giờ phút này, Băng Nhi nằm sấp mái hiên bỗng nhiên lý do mà cảm thấy rùng mình, khỏi ớn lạnh chút.

      Con ngươi tuyệt mỹ lạnh lùng của hắc y nam tử liếc nhìn về phía Tuyết Oanh. Tuyết Oanh bị ánh mắt lạnh lẽo của làm cho hoảng sợ.

      Nam tử nâng chiếc cằm tinh mỹ lên, thản nhiên : “Tuyết Oanh nương, thiếu nữ này, ta tuyệt đối cho phép bất kỳ ai làm hại đến nàng.” Chỉ sợ mất cọng lông cũng được.

      Tuyết Oanh bị lãnh ý của nam tử làm cho khiếp sợ. nghĩ tới từ trước đến giờ đều ôn nhu như nước cũng có loại ánh mắt lạnh như băng như vậy, nàng khỏi nghiêm trọng gật đầu.

      "Đúng rồi, Tuyết Oanh nương với thiếu nữ đó như thế nào?” Lãnh ý trong mắt nam tử dần dần tản , tao nhã nhướng mày hỏi.

      Tuyết Oanh lập tức giơ ống tay áo lên, mặt mày như ánh trăng tròn, bàn tay trắng nõn làm ra bộ dáng hoa lan chỉ. Ngón tay tinh tế như hành, đốt ngón tay linh lung, thắt lưng tạo ra đường cong mỹ lệ, sợ tơ quần lụa mỏng theo gió mà lay động, lập tức làm toàn bộ thân thể mềm mại mỹ lệ phô bày. Đây đúng là động tác trong điệu vũ Tiêu Dao. Tuyết Oanh quyến rũ mà tự tin cười : “Ta với họa sư đây là vũ đạo sở trường của Phong Nguyệt.”

      Lúc này, nam tử nâng lên cằm dưới tuyệt đẹp, chậm rãi : “Lấy cớ rất tốt.”

      Nghe hắc y nam tử tán thưởng, Tuyết Oanh lập tức nở nụ cười. Đáng tiếc nam tử luôn luôn vội vàng, mà nàng hy vọng cỡ nào có thể lưu lại bên cạnh mình. Chỉ sợ bồi bên nàng nửa khắc cũng là hy vọng xa vời.

      Vừa nghĩ như vậy, Tuyết Oanh liền nghe được hắc y nam tử khoan thai : “Đêm nay, có thể ta ở lại lâu lát, Tuyết Oanh nương để ý chứ?”

      Tuyết Oanh khỏi “a” tiếng, gần như mừng rỡ như điên.

      Nàng vội vã đoan trang ngồi trước đàn, đắm đuối đưa tình khải khúc nhạc êm tai vì .

      biết mục đích sư của người nam nhân này lại là chờ thiếu nữ họa sư kia đến.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Winter thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 17: xà nhà có quân tử

      Chẳng biết lúc nào, tiếng mưa ngừng, hai ngọn nến dưới xà nhà cũng tắt ngúm.

      Trong phòng tối đen, chỉ có luồng ánh sáng bạc rơi vào từ cửa sổ. Băng Nhi lập tức ngoái đầu liếc mắt nhìn Sở Hạo Thiên, hạ giọng : “Đại thiếu gia, tuy ta mục đích ngươi có mặt ở đây, nhưng ta muốn lấy lại di vật của mẫu thân ta. Ngươi cần theo phá rối.”

      Sở Hạo Thiên liếc nàng cái : " ra bản thiếu gia cũng muốn nhìn xem cái người có chút bản lãnh như ngươi làm thế nào lấy lại được trâm cài.”

      xong, dùng tay chỉ chỉ.

      Băng Nhi nhìn theo đầu ngón tay Sở Hạo Thiên, liền nhìn thấy hai bóng người bên ngoài, là hai nha hoàn gác đêm.

      Sở Hạo Thiên tiếp: “ ra, dù là người có khinh công tốt, nếu muốn hạ xuống từ xà nhà chỉ sợ cũng gây ra chút động tĩnh. Lại khi ngươi lấy được đồ rồi làm sao từ đường cũ trở về? Chuyện khắc phục hậu quả ngươi phải làm thế nào? Nếu ngươi sử dụng dây thừng móc câu chỉ sợ cũng kinh động đến Bạch Mị Nhi…… Những chuyện này ngươi nghĩ qua chưa?” Câu cuối cùng , giọng điệu khinh thường ràng.

      "Cho nên. . . . . ." Băng Nhi nhíu mày hỏi.

      "Cho nên, nếu như ngươi cầu xin ta, ta ra tay tương trợ chút.”

      "A? Ngươi tốt bụng như vậy?”

      "Dĩ nhiên , bất quá…… Chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta giải trừ hôn ước!"

      Băng Nhi lạnh lùng nhìn Sở Hạo Thiên. ra là có chủ ý này, tuổi còn trẻ mà lại rất giỏi tính kế.

      Thư giải trừ hôn ước đươg nhiên có thể thương lượng, nhưng mà trong lòng Băng Nhi lại chán ghét cái loại nam nhân tự cho là đúng, hề có thành ý này.

      Lúc đầu nàng còn thuyết phục, cơ thể giống như con mèo đột ngột nhảy lên, thân thủ linh hoạt di chuyển về phía khác của xà nhà, vừa di chuyển vừa : “Ngươi rất tự tin, nhưng bản nương từ trước đến nay đều là cầu người bằng tự cầu mình.”

      Thấy thế, Sở Hạo Thiên khỏi có vài phần kính trọng đối với nàng, lẩm bẩm : "Có bản lĩnh!"

      Lúc Băng Nhi đến cuối xà nhà, nàng điểm mủi chân cái, xoay ngược cơ thể làm giống như tư thế treo cổ tự tử, vô cùng linh hoạt.

      Sở Hạo Thiên chờ nàng rơi xuống, đáng tiếc Băng Nhi cũng nhảy xuống đất, cho nên phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

      Băng Nhi vẫn như cũ duy trì tư thế có độ khó cao: Đầu trút xuống bên dưới, đổi chiều trung, sức nặng toàn bộ đều đặt ở mủi chân, chậm rãi vươn cánh tay xuống phía dưới. Lúc Băng Nhi vươn cánh tay về phía hộp trang sức mới phát còn kém tấc nữa mới với tới.

      Chỉ tiếc sai li dặm.

      Chỉ thấy trong mắt Băng Nhi xẹt qua tia sáng thâm trầm, nhưng khuôn mặt cũng lộ ra vẻ lo âu gì, dứt khoát hạ trọng tâm xuống phía dưới nửa tấc, thân mình chậm rãi giãn ra, nới bụng, nhàng buông thắt lưng xuống chút. Mỗi tấc da thịt đều vô cùng mềm dẻo, làm cơ thể nàng giãn ra đến cực hạn. Nhìn qua giống như lung lay sắp đổ, rốt cục cũng chạm đếm hộp trang sức.

      Tiếp theo chớp mắt cái, Băng Nhi bắt lấy hộp trang sức, kéo cái vào lòng.

      Thấy thế, Sở Hạo Thiên lắc lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh : “Cầm lấy toàn bộ hộp trang sức phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa….. Nếu ta đoán sai, đai khái là ngươi lên lại nổi rồi.”

      Vào lúc này, rèm châu bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng động, trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, càng ngày càng đến gần.

      Tiếp theo lại truyền đến giọng ngăn cản của nha hoàn "Biểu thiếu gia, tiểu thư ngủ."

      "Hai người các ngươi còn tránh ra!"

      Người nam nhân dùng sức đập cửa "Mị Nhi, đừng ngủ! Mau dậy cùng Bạch Triển biểu huynh uống vài chén. Đáng chết! Tâm tình hôm nay của ta là tệ hết biết.”

      Lúc này, mặt Băng Nhi che kín tầng mồ hôi. Hai tay ôm hộp trang sức nặng trịch, phần eo lại dùng sức được. Thả cũng xong, lấy cũng được, treo ngược ở đó, giống như con dơi thể động đậy.

      —— còn biện pháp nào khác.

      Bị tiếng đập cửa đánh thức, Bạch Mị Nhi xoay người ngồi dậy từ giường, dung nhan thanh lệ mang theo tia vui.

      Nàng đứng dậy phủ thêm áo khoác ngoài. Trong lúc vội vàng quên đốt đèn, qua bên cạnh Băng Nhi, thậm chí còn phát bóng đen treo ngược ở bên.

      Băng Nhi thoáng thở ra hơi nhõm, ánh mắt nhìn vài bóng người xa xa, cái trán trịn đầy mồ hôi.

      " trễ thế này, huynh còn chạy tới làm cái gì?" Vẻ mặt Bạch Mị Nhi giận dữ.

      " lời khó hết!" Vẻ mặt Bạch Triển ưu sầu giơ bình rượu lên, chợt uống ực hớp “Uổng cho ta đường đường là danh bài thứ chín mươi chín Kim Lân bảng, thế mà lại bị tên mặt trắng hạ thấp, làm sao ta có thể cam lòng?”

      "Huynh uống nhiều rồi!" Mặt Bạch Mị Nhi biểu cảm, ánh mắt xem thường.

      xà nhà, ánh mắt Sở Hạo Thiên khó có lúc có chút nghiêm túc nhìn đối phương liếc mắt cái, lẩm bẩm : “Người này là cao thủ.”

      Ánh mắt của lần nữa nhìn về phía Băng Nhi, nhìn thấy hai chân thiếu nữ cuốn chặt lấy xà nhà, cẳng chân sắp rút gân, mặt đỏ tai hồng, trong tay run run ôm hộp trang sức. Trang sức bên trong va chạm phát ra thanh an phận, bên môi Sở Hạo Thiên lập tức trào ra nụ cười lạnh.

      Sở Hạo Thiên cũng có ý tứ ra tay tương trợ, bộ dáng cao cao tại thượng giống như có việc gì liên quan đến . Bên môi gợi lên độ cong cười nhạo, giống như : Nếu ngươi có bản lĩnh tự mình thoát thân xem!

      Bạch Triển uống rượu lung lay đến, vừa vừa : “Biểu muội, kêu người trong phòng muội ra ngoài lát, ta có chuyện muốn với muội.”

      Bạch Mị Nhi kỳ quái : "Biểu huynh, trong phòng ta làm gì có người?"

      "Vừa rồi ta ràng nghe được trong phòng có động tĩnh!" xong, Bạch Triển đột nhiên ngừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía trong phòng có chút cảnh giác.

      "Đợi chút!" Bạch Triển híp mắt, vẻ mặt thay đổi, bỗng nhiên lấy ra đồ đánh lửa “bốp” tiếng châm lên.

      Ánh sáng chiếu sáng từng tấc từng tấc trong phòng, đồ đạc đều ra trong tầm mắt, trong đó bao gồm bóng dáng đường cong thướt tha của Băng Nhi.

      Nguy! Bị phát rồi!

      Hai tay ôm hộp trang sức của Băng Nhi toát ra rất nhiều mồ hôi, lòng bàn tay vô cùng ẩm ướt.

      "Biểu ca, ta sợ!" Sắc mặt Bạch Mị Nhi đại biến.

      Bạch Triển liếc thấy đối phương là nữ tặc, còn bày ra bộ dáng nửa vời như vậy, cười nhạo tiếng “Để đó cho ta!”

      Cắn chặt răng, Băng Nhi thầm nghĩ trong lòng, nàng bây giờ bất chấp tất cả!

      Băng Nhi còn sợ làm ra động tĩnh, eo dùng sức, nhờ vào vòng eo mềm dẻo co dãn, gần như là dùng toàn bộ sức lực ném hộp trang sức đến chỗ xà cao.

      Ngay sau đó, nàng hô to tiếng : "Đồ đến tay, các ngươi mau."

      Động tác của Băng Nhi thành công dời tầm mắt của Bạch Triển cùng Bạch Mị Nhi.

      Sở Hạo Thiên thấy Băng Nhi ném hộp trang sức lên, lập tức theo bản năng vươn tay ra đón lấy.

      Nháy mắt cứng đờ, Sở Hạo Thiên cầm cũng phải, thả cũng xong, khóe môi dần dần gợi lên nụ cười khó lường, chiêu “dương Đông kích Tây” này tốt. Nữ tử này cũng có ngu ngốc lắm. Kế tiếp cũng liếc mắt bọn họ nhiều thêm cái nào, phẩy tay áo cái, : "Vậy ta trước, tự giải quyết cho tốt!"

      Chỉ thấy Sở Hạo Thiên mang theo hộp trang sức, theo đường cũ từ xà nhà trốn mất.

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Băng Nhi nhân cơ hội bắn phần eo ra, uống lượn như rắn, vươn tay bấu lấy xà nhà. Thân hình nhoáng lên cái, lộn người vòng trung, nhảy lên xà nhà.

      Ngày thường cặp mắt Băng Nhi luôn mông lung hồn nhiên, lúc này lại lóng lánh tia sáng cơ trí. Ngày thường dáng người nàng vừa cao vừa gầy tư thái lưu loát, tự nhiên tùy ý, giống như đám mây lưu động, lại giống như cơn gió lướt , thanh lệ xuất trần, tóc đen phất phới, nhàng bỏ chạy ra phía ngoài, nhanh đến thể hình dung được.

      Bạch Triển hút miệng lãnh khí, vừa muốn đuổi theo, phát tay áo bị Bạch Mị Nhi túm chặt “Đừng túm ta, đồ kia muội còn muốn lấy lại hay ?”

      Bạch Mị Nhi vội vàng buông ra, đau lòng kêu lên: “Biểu huynh, trang sức kia là bình thường ta vất vả tích góp từng chút mà có. Chúng là sinh mạng của ta, huynh nhất định phải đoạt về cho ta.”

      "Muội yên tâm.” Bạch Triển thả người nhảy lên, phóng đến xà nhà, đuổi theo phương hướng thoát của bọn người Băng Nhi.

      Sau lưng tiếp truyền đến tiếng kêu thê lương của Bạch Mị Nhi “Biểu huynh, nếu đoạt được trang sức trở về, ta sống nổi.”

      " biết!" Giọng điệu Bạch Triển có chút kiên nhẫn. Tuy rằng uống vài ly rượu, nhưng sức phán đoán của người giang hồ vẫn chưa mất. nhìn ra võ công của hắc y nhân xà nhà cũng kém, cho nên trước tiên cũng lựa chọn tìm về trang sức bị đánh cắp, mà quyết định trước tiên đối phó nữ tặc có bộ dáng kém cỏi kia.

      Lúc Bạch Triển thi triển khinh công nhảy lên xà nhà, ánh mắt phóng nhìn xung quanh, liếc thấy bóng dáng mỹ lệ ki.

      Nữ tặc nhanh chóng từ xà nhà bay nhanh thoát , dáng người uyển chuyển, thậm chí so với bộ dáng của Tuyết Oanh nương càng xuất sắc hơn, tuyệt đối là bộ dáng bình sinh chưa từng gặp.

      Hôm nay cam chịu hoa khôi ở Xuân Phong Lâu, đối với mỹ nhân tuyệt mỹ có loại ham muốn chiếm hữu cùng lòng trả thù mãnh liệt, huống chi xuất phát từ bản năng săn mồi của nam nhân, Bạch Triển tuyệt đối buông tha, muốn nhìn thấy bộ dáng phong hoa tuyệt đại của mỹ nhân trước mặt.

      Nghĩ đến đây, dưới bụng Bạch Triển lập tức dấy lên luồng lửa nóng, thả người đuổi theo nữ tặc.
      Last edited by a moderator: 28/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :