1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 37:


      Hai người cười cười ăn xong bữa cơm, Đa Đạc đưa Tiểu Ngọc Nhi trở về.


      Đến cửa cung, hai người luyến tiếc ly biệt hồi, Tiểu Ngọc Nhi mới xoay người trở về cung. Nhưng vừa được nửa đường, Tiểu Ngọc Nhi liền đụng phải Tô Mã, lúc này Tô Mã đứng ờ chòi nghỉ mát ngừng nhìn ra ngoài.


      Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc tiến lên hỏi: "Tô Mã, ngươi hầu hạ tốt cho Ngọc tỷ tỷ, ở trong này làm gì vậy?"


      Nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, Tô Mã cũng nhất thời có chút kích động, chuyện cũng trở nên ấp úng : "Tiểu Ngọc Cách Cách..."


      Lúc này, nhuyễn kiệu rất nhanh được nâng đến, Tô Mã vội vàng nghênh đón, người từ nhuyễn kiệu xuống đúng là Đại Ngọc Nhi. Chỉ thấy Đại Ngọc Nhi mặc thân vải bố, đầu cũng vài bất kì vật phẩm trang sức nào, càng tới chính là ngay cả quần áo cũng có những lỗ hổng lớn.


      Tiểu Ngọc Nhi bước lên phía trước, kinh ngạc hỏi: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ đâu vậy? Sao lại biến thành cái dạng này?"


      Đại Ngọc Nhi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn là hạ giọng : "Nơi này nên ở lâu, ta trở về giải thích cho muội." Dứt lời, Tô Mã cũng tiến lên đưa phần thưởng cho mấy người khiêng kiệu.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng hỏi nhiều, liền theo Đại Ngọc Nhi chuẩn bị trở về Vĩnh Phúc cung, nhưng phía sau lại truyền đến đạo thanh gọi Đại Ngọc Nhi lại.


      Người đến là Hải Lan Châu, vừa nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi Hải Lan Châu lập tức liền được tự nhiên, nhưng rất nhanh đem lực chú ý dời về phía Đại Ngọc Nhi. Nhìn thấy ống tay áo của Đại Ngọc Nhi bị rách chỗ lớn, Hải Lan Châu cũng rất kinh ngạc: "Ngọc Nhi, muội mặc như vậy là để đâu ?"


      " có gì, muội về trước ." Đại Ngọc Nhi chỉ cười cười với Hải Lan Châu, sau đó liền xoay người rời .


      Tiểu Ngọc Nhi cũng theo sát sau.


      Ô Nhã theo bên người Hải Lan Châu, đây là nô tỳ mà lần trước Hoàng Thái Cực đưa cho nàng. Ô Nhã thấy Hải Lan Châu lo lắng nhìn Đại Ngọc Nhi, nhân tiện : "Cách Cách việc gì phải lo lắng cho Ngọc phúc tấn, ngài ấy chút cũng nhận lấy tình cảm của Cách Cách, trực tiếp theo Tiểu Ngọc Cách Cách rồi."


      Nghe vậy, trong lòng Hải Lan Châu cũng quá thoải mái, nhưng vẫn quát Ô Nhã tiếng: "Chỉ lung tung!"


      Ô Nhã vội rũ xuống đầu.


      Hải Lan Châu cũng hiểu được ngữ khí của mình có chút nặng, nên dịu lại : "Ngươi có biết vì sao Ngọc Nhi trễ như vậy mới trở về ?"


      Ô Nhã nhìn nhìn chung quanh, thấy có người mới chậm rãi : "Nô tỳ nghe Ngọc phúc tấn đêm qua trộm quân doanh của Đa Nhĩ Cổn, giờ mới trở về, đại khái là cùng Đa Nhĩ Cổn ở chỗ ."


      Hải Lan Châu nhíu nhíu mày, sau đó phân phó Ô Nhã được để lộ chuyện này ra, lập tức liền xoay người ly khai.


      Bên kia, Tiểu Ngọc Nhi sau khi nghe Đại Ngọc Nhi giải thích, càng thêm kinh ngạc: "Tỷ Đại Hãn viết thư cho tỷ đến tìm Đa Nhĩ Cổn, để nhờ xuất binh cứu viện?"


      "Đúng vậy." Đại Ngọc Nhi vừa thay bố y vừa : "Đại Hãn giờ bị vây ở Cẩm Châu thành, người có thể đến giúp ngài cũng chỉ có Đa Nhĩ Cổn."


      Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, mà Đại Ngọc Nhi ở bên : "Vào thời khắc nguy nan mà Đại Hãn vẫn có thể nhớ đến ta, ta cũng cảm thấy tự hào, chỉ cần Đại Hãn có thể bình an trở về, những thứ khác đều quan trọng."


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi biết nên có cảm giác gì. lúc lâu, nàng mới buồn bã : "Ngọc tỷ tỷ, chuyện đêm nay ta cho bất luận người nào, về sau tỷ cũng được ra."


      Đại Ngọc Nhi gật gật đầu.


      Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi cũng lưu lại thêm nữa, rất nhanh liền cáo từ với Đại Ngọc Nhi.


      đường trở về, Cao Oa ở sau người khỏi cảm thán: "Ngọc phúc tấn đúng là rất Đại Hãn, ngay cả loại chuyện này nàng cũng chịu làm."


      "Cũng phải vậy." Tiểu Ngọc Nhi cũng giương lên khóe miệng, biết là châm chọc hay là tán dương: "Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, cho dù bọn họ bọn họ trong sạch, cũng ai đồng ý tin tưởng, Ngọc tỷ tỷ vì cứu Đại Hãn đúng là chuyện gì cũng chịu làm."


      Chỉ là, ngươi người kia sâu sắc như vậy nhưng người kia vĩnh viễn cũng người, đó có phải rất châm chọc hay ?


      Đại Ngọc Nhi đích xác là chuyện gì cũng có thể làm được, ngày hôm sau lập tức liền truyền đến tin Đa Nhĩ Cổn mang binh tiến đến Cẩm Châu cứu viện. Đối với tin này, Tiểu Ngọc Nhi quá kinh ngạc, Triết Triết cũng vậy.


      Xem ra, người có thể kiềm chế Đa Nhĩ Cổn quả thực cũng chỉ có Ngọc Nhi, Triết Triết trong lòng thầm nghĩ.


      Bởi vì có Đa Nhĩ Cổn viện trợ, Hoàng Thái Cực rất nhanh liền thoát khỏi khốn cảnh, bình an quay trở về kinh đô. Ở trong triều, Hoàng Thái Cực đối với lần tương trợ này cùa Đa Nhĩ Cổn cảm thấy hết sức hài lòng, lên tiếng hỏi Đa Nhĩ Cổn có muốn ban thưởng thứ gì đều đáp ứng.


      Nhưng Đa Nhĩ Cổn lại muốn Hoàng Thái Cực tứ hôn, lời này khiến Đa Đạc sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng đến cuối cùng Đa Nhĩ Cổn bản thân muốn được ban huyết mã của Đại Hãn, nhưng thái độ của vẫn khiến trong lòng Hoàng Thái Cực chôn xuống mầm mống hoài nghi.


      Cũng vì vậy mà tối nay, Hoàng Thái Cực cũng đến cung của Đại Ngọc Nhi, mà đến chỗ của Triết Triết.


      Triết Triết tất nhiên là vô cùng vui sướng, còn tự mình xoa bóp cho Hoàng Thái Cực.


      Mấy ngày này Hoàng Thái Cực mệt mỏi liên tiếp giờ cũng giảm bớt chút, cảm thán : "Triết Triết, may mà có nàng, nếu , chỉ sợ là ta rất khó có thể toàn thân trở về."


      Triết Triết cười khẽ: "Kỳ công lao lớn nhất lần này chính là Ngọc Nhi, nếu có nàng chủ động xuất cung tới quân doanh của Đa Nhĩ Cổn, dùng thời gian ngày đêm thuyết phục Đa Nhĩ Cổn xuất binh đến Cẩm Châu, cá tính Ngọc Nhi thiếp rất , nàng vì người mà có thể tiếc hết thảy ."


      Lời này mặt là vì Đại Ngọc Nhi chuyện, nhưng là cũng gián tiếp ra quan hệ của Đại Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn bình thường, hơn nữa hai người còn ở chung với nhau ngày đêm. Điều này khiến cho Hoàng Thái Cực trời sinh đa nghi sao có thể suy nghĩ nhiều.


      Khi Triết Triết nhắc tới chuyện này trong lòng có dự tính, quả nhiên, Hoàng Thái Cực vừa nhìn thấy Đại Ngọc Nhi liền lập tức cự tuyệt, trực tiếp lưu lại bồi Triết Triết.


      Nghe vậy, Triết Triết hạnh phúc tựa đầu vào vai Hoàng Thái Cực. Trong lòng thầm xin lỗi Ngọc Nhi.


      Nhưng mà cho dù Hoàng Thái Cực bình yên trở về, nhưng cũng có tốt như trước, biết bắt đầu từ khi nào, trong cung thường xuyên có cung nữ bị chết. Trong cung bắt đầu truyền ra lời đồn, nếu phải hùng (*), cũng là dã nhân. Toàn bộ hoàng cung đều lâm vào sợ hãi.

      (*) hùng = con gấu, = quái

      Hoàng Thái Cực cũng vì thế mà trở nên nóng tính, hoàng cung tùy ý bị người ra vào, lại còn nháo ra tai nạn chết người, thị vệ cũng thể phát , cách làm việc lơi lỏng như thế ràng là coi Đại Hãn như khí. vì vậy, toàn bộ hoàng cung đều tiến hành tăng mạnh trang thái đề phòng.


      Tiểu Ngọc Nhi từng thấy được bộ dáng thê thảm của cung nữ lúc chết, cảm thấy hoảng sợ thôi. Bởi vì Hoàng Thái Cực thường đến chỗ của Đại Ngọc Nhi nên Tiểu Ngọc Nhi cũng thường xuyên đến ở cùng với Đại Ngọc Nhi.


      hôm Đại Ngọc Nhi đột nhiên muốn thăm Hải Lan Châu, vì trong khoảng thời gian này nàng quá bận rộn nên tại phải đến thăm Hải Lan Châu , cùng tâm chuyện phiếm. Trước khi Đại Ngọc Nhi còn hỏi Tiểu Ngọc Nhi có muốn theo hay , nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại cự tuyệt . Bởi vì quan hệ của Hải Lan Châu và nàng có chuyển biến tốt đẹp, nàng cũng chỉ tự khiến bản thân mất mặt, cho nên lưu tại tẩm cung của Đại Ngọc Nhi, lật xem số sách để giết thời gian.


      Nhưng ngờ Hoàng Thái Cực hồi lâu chưa có đến Vĩnh Phúc cung, hôm nay lại có hứng thú đột nhiên tới thăm Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy người liền sợ hãi nhảy lên.


      Tiểu Ngọc Nhi vội vàng đứng dậy hành lể với Hoàng Thái Cực: "Tham kiến Đại Hãn."


      Hoàng Thái Cực vội làm miễn lễ, sau đó ôn nhu mà nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi bị nhìn có chút được tự nhiên, vội vàng lui về phía sau bước, cười : "Đại Hãn là tới tìm Ngọc tỷ tỷ sao? Chỉ là khéo, Ngọc tỷ tỷ vừa mới đến chỗ của Hải Lan Châu, nếu bây giờ ta gọi tỷ tỷ trở về."


      Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi liền ra ngoài, nhưng Hoàng Thái Cực lại giữ nàng lại. Cao Oa cùng những cung nữ liên can tự giác lui ra.


      Tiểu Ngọc Nhi vội vàng tránh khỏi bàn tay của Hoàng Thái Cực, thối lui về bên, vùi đầu .


      Thấy thế, Hoàng Thái Cực tuy có chút mất mát, nhưng vẫn là cười : "Ta là đặc biệt tới thăm nàng, cần gọi Ngọc Nhi đến."


      "Đặc biệt đến thăm ta ?" Tiểu Ngọc Nhi mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng có chút hiểu được tâm ý của Hoàng Thái Cực, vội hỏi: "Làm phiền Đại Hãn tự mình chạy chuyến đến đây, Tiểu Ngọc Nhi vốn nên thỉnh an Đại Hãn, là Tiểu Ngọc Nhi biết cấp bậc lễ nghĩa, mong Đại Hãn thứ tội."


      Hoàng Thái Cực tiến lên bước, nhìn chăm chú vào Tiểu Ngọc Nhi, trong con ngươi tràn ngập nhu tình: "Ta vĩnh viễn trách tội nàng."


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng, cũng tiếp tục chuyện.


      Hoàng Thái Cực ràng thấy nàng được tự nhiên, nếu như ra tâm ý với quyết tâm của mình, nàng chỉ biết lẩn trốn. Vì thế, Hoàng Thái Cực buông suy nghĩ xuống, tiếp tục : "Trong khoảng thời gian này, ta mặc dù đánh giặc bên ngoài, nhưng trong lòng ta luôn tràn ngập hình ảnh của nàng. Ta biết nàng cũng hiểu được tâm ý của ta, cho nên ta muốn có đáp án, đáp án ràng của nàng."


      Tiểu Ngọc Nhi tuy cảm thấy rất kích động, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hoàng Thái Cực ôn nhu chăm chú nhìn nàng, Tiểu Ngọc Nhi hiểu được, Hoàng Thái Cực đối nàng là tâm ý, nhưng mà nàng thể nhận tâm ý đó được, bởi vì trong lòng của nàng người. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi cố lấy dũng khí nhìn thẳng Hoàng Thái Cực, rành mạch : "Tiểu Ngọc Nhi hiểu được tâm ý của Đại Hãn, nhưng mong Đại Hãn thứ tội, Tiểu Ngọc Nhi vẫn chỉ luôn coi Đại Hãn là đại hùng, là người chú, là người tỷ phu tốt, vì vậy thứ cho Tiểu Ngọc Nhi thể tiếp nhận tâm ý của Đại Hãn."


      "Thân phận căn bản phải là trở ngại giữa chúng ta." Hoàng Thái Cực nhíu mày: "Nếu Ngọc Nhi có thể gả cho ta, nàng cũng có thể!"


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi hít sâu hơi, nếu Hoàng Thái Cực chịu buông tha, nàng cũng chỉ có ăn ngay : "Đúng, thân phận phải là trở ngại giữa chúng ta, nhưng trong lòng Tiểu Ngọc Nhi có ý trung nhân, cuộc đời này phải lấy chồng, cho nên Tiểu Ngọc Nhi chỉ có thể phụ ý tốt của Đại Hãn."


      Trong mắt Hoàng Thái Cực xẹt qua tia bi thương, nhưng rất nhanh trở lại bộ dáng như cũ, hỏi: "Ý trung nhân trong lòng nàng, là Đa Đạc sao?"


      "Đúng vậy!" Tuy rằng biết vì sao Hoàng Thái Cực lại biết chuyện này, nhưng là Tiểu Ngọc Nhi vẫn đáp lại rất nhanh, lời khẳng định như trảm đinh chặt sắt.


      Thấy nàng trả lời mà chút do dự, tâm Hoàng Thái Cực như là bị cái gì đè nặng, chỉ có đau mà còn có cảm giác chua xót lan tràn từ lồng ngực. cưỡng chế tức giận trong lòng, thanh lạnh như băng : "Nàng phải lấy chồng sao?"


      "Đúng vậy, nếu trượng phu của Tiểu Ngọc Nhi phải là Đa Đạc, như vậy cuộc đời này cũng gả cho bất luận người nào." Lòng của Tiểu Ngọc Nhi có chút bập bềnh, nhưng vẫn như cũ chút do dự đáp, Tiểu Ngọc Nhi nàng vốn là người được làm được.


      Nghe vậy, Hoàng Thái Cực tiếp, mà là nhanh chóng xoay người ly khai Vĩnh Phúc cung. Dọc theo đường , Hoàng Thái Cực đều cưỡng chế lửa giận trong lòng, cung nhân phía sau cũng nhìn ra được tâm tình của tại cực kém, ngay cả hít thở cũng dám lớn tiếng. Sau khi trở lại Sùng Chính điện, Hoàng Thái Cực tính tiếp tục phê duyệt tấu chương để áp chế lửa giận từ đáy lòng, nhưng càng phê lại càng phiền lòng, cuối cùng nhịn được ném hết những thứ bàn xuống đất. Ánh nến chiếu rọi mặt Hoàng Thái Cực, khiến cho ánh mắt của càng có vẻ lạnh như băng.


      Mà sau khi Hoàng Thái Cực rời , Tiểu Ngọc Nhi cũng nhanh chóng ly khai Vĩnh Phúc cung, nàng dám cam đoan Hoàng Thái Cực có đột nhiên quay lại hay . Nhớ lại ánh mắt lạnh như băng vừa rồi của Hoàng Thái Cực, nàng liền nhịn được đổ mồ hôi lạnh, hai tay cũng trở nên lạnh lẽo. Nhưng nếu nàng ràng, người chịu khổ càng nhiều hơn.


      Cao Oa thấy bộ dáng của Cách Cách nhà mình, trong lòng tuy rằng lo lắng nhưng vẫn ràng hiểu được đây phải chuyện mà các nàng có thể tùy tùy tiện tiện hỏi, cho nên cũng chỉ có thể trầm mặc lên tiếng.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 38:


      Đêm đó, Tiểu Ngọc Nhi tìm Đại Ngọc Nhi, nhưng ở mình ngủ được, cho nên ngồi ở trong sân lẳng lặng mà ngẩn người.


      Cao Oa lại lấy kiện áo khoác lông chồn phủ lên người Tiểu Ngọc Nhi, giọng khuyên nhủ: “Cách Cách, chúng ta vẫn nên trở về phòng thôi, ở bên ngoài rất lạnh."


      Tiểu Ngọc Nhi lúc này mới hoàn hồn, cảm thấy gió lạnh thổi qua hai bên má, rét đến tận xương, nhàng gật đầu đứng dậy.


      Tiểu Ngọc Nhi vừa định theo Cao Oa trở về phòng, lại nghe thấy bùm tiếng ở phía sau, kèm theo đó là thanh hô đau của nam tử. Tiểu Ngọc Nhi vội vàng xoay người, kinh hô: "Ai? !"


      Người nọ tựa hồ cũng chú ý tới Tiểu Ngọc Nhi, thầm cười cười, sau đó kéo chân bị thương về phía Tiểu Ngọc Nhi. Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có linh cảm xấu, vừa vội vàng hướng bên ngoài kêu cứu, vừa lui về trong phòng.


      Nhưng mà người nọ lại nhanh hơn Tiểu Ngọc Nhi bước, trực tiếp bắt được Tiểu Ngọc Nhi, vung tay về phía gáy, Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền hôn mê bất tỉnh. Cao Oa muốn tiến lên cứu Tiếu Ngọc Nhi về nhưng cũng bị đánh ngất, hắc y nhân kia liền khiêng Tiểu Ngọc Nhi lên vai, rất nhanh biến mất trong đêm tối.


      Mà bên kia, Hải Lan Châu ngủ trong phòng cùng Đại Ngọc Nhi , nàng mơ thấy Trác Lâm, đột nhiên giật mình tỉnh lại, lại phát bóng đen ở trước cửa sổ xẹt qua, mặt đất còn rơi xuống đóa hải lan hoa. Cảm thấy nghi ngờ, Hải Lan Châu vội vàng đuổi theo phía sau đạo bóng đen kia.


      Mà Đại Ngọc Nhi cũng bị Hải Lan Châu làm cho bừng tỉnh, vội vàng cũng theo ra ngoài. Mới vừa ra ngoài bao lâu, liền gặp Hoàng Thái Cực mang theo thị vệ tuần tra.


      Hoàng Thái Cực thấy Đại Ngọc Nhi thần sắc có chút kích động, bước lên phía trước hỏi: "Ngọc Nhi, xảy ra chuyện gì sao?"


      " biết vừa rồi tỷ tỷ nhìn thấy cái gì kích động, thế nhưng liều lĩnh đuổi theo." Đại Ngọc Nhi vừa thấy Hoàng Thái Cực giống như thấy được cứu tinh, vội vàng đem tình vừa xảy ra kể lại cho Hoàng Thái Cực.


      "Phải ?" Hoàng Thái Cực nhíu mày, sau đó phân phó thị vệ theo hướng của Hải Lan Châu để xem xét, ngay sau đó Hoàng Thái Cực lại hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi đâu? xảy ra việc gì hết chứ?"


      Đại Ngọc Nhi sửng sốt, sau đó lập tức đáp: "Đêm nay Tiểu Ngọc Nhi ngủ ở viện của muội ấy nên thần thiếp cũng biết muội ấy như thế nào.” Sau đó có chút nghi hoặc nhìn Hoàng Thái Cực.


      "Phải ?" Chú ý tới ánh mắt của Đại Ngọc Nhi, Hoàng Thái Cực có chút được tự nhiên mà nghiêng đầu qua, tiếp: " khi như vậy, nàng cũng nên nghỉ ngơi sớm chút, ta an bài thêm thị vệ ở tẩm cung của nàng, cần quá lo lắng.”


      Nghe thấy Hoàng Thái Cực quan tâm mình, Đại Ngọc Nhi cảm kích cười: "Cám ơn Đại Hãn quan tâm."


      Hoàng Thái Cực cũng cười cười.


      Lúc này Cao Oa tỉnh lại, tìm kiếm Tiểu Ngọc Nhi khắp nơi, nhìn thấy Hoàng Thái Cực và Đại Ngọc Nhi chuyện, vội vàng chạy nhanh đến, quỳ xuống khóc hô: "Đại Hãn, Ngọc phúc tấn, cầu ngài mau cứu Cách Cách !"


      "Cao Oa?" Đại Ngọc Nhi kinh ngạc.


      Hoàng Thái Cực cũng nhận ra nàng là nha hoàn hầu hạ Tiểu Ngọc Nhi, khuôn mặt tuấn tú lập tức lên tia lo lắng, "Cách Cách nhà ngươi bị làm sao?"


      Cao Oa vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào : "Mới vừa rồi khi nô tỳ còn đỡ Cách Cách về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên hắc y nhân xuất , còn đánh nô tỳ và Cách Cách ngất xỉu, đến khi nô tỳ tỉnh lại thấy Cách Cách đâu nữa rồi, Cách Cách nhất định bị hắc y nhân kia bắt !”


      "Cái gì? hắc y nhân? !" Đại Ngọc Nhi và Hoàng Thái Cực trăm miệng lời hô lên.


      Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi cũng lo lắng vạn phần: "Đại Hãn, chuyện này phải làm sao đây?"


      Chuyện này khiến Hoàng Thái Cực khẩn trương, nghĩ tới thích khách cư nhiên to gan, dám tiến đến hậu cung. vội trấn an Đại Ngọc Nhi, sau đó liền vội vàng mang theo đại đội nhân mã xuất cung tìm Tiểu Ngọc Nhi.


      Sau khi Hoàng Thái Cực , Cao Oa vẫn còn quỳ mặt đất khóc thút thít, tự trách mình có chiếu cố tốt cho Tiểu Ngọc Nhi. Đại Ngọc Nhi vội đỡ nàng đứng lên, an ủi: " liên quan gì đến ngươi, Đại Hãn nhất định tìm được Tiểu Ngọc Nhi về."


      Nghĩ nghĩ Đại Ngọc Nhi lại với Tô Mã: "Tô Mã, ngươi tại xuất cung quân doanh tìm Đa Đạc, cũng hỗ trợ tìm Tiểu Ngọc Nhi ."


      "Vâng." Tô Mã nhận lời phân phó, vội vàng xuất cung tìm Đa Đạc.


      Đại khái lâu sau Tô Mã mới chạy đến quân doanh của Đa Đạc, lúc này Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn nghiên cứu làm sao để tấn công quân Minh nên còn chưa ngủ, nghe thấy binh lính báo lại, Đa Đạc rất nhanh liền gặp được Tô Mã. Đa Nhĩ Cổn cũng theo phía sau.


      "Tô Mã? Sao lại là ngươi? Ngươi có phải tìm lộn người rồi hay ?" Vừa thấy người đến là Tô Mã, Đa Đạc có chút nghi hoặc .


      Vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn cũng nghi hoặc nhìn Tô Mã.


      "Người nô tỳ tìm chính là thập ngũ gia ngài." có để ý nhiều tới Đa Đạc nghi hoặc, Tô Mã lo lắng : "Hôm nay có thích khách xông vào hoàng cung, bắt Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách rồi, tại Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách ở nơi nào cũng , thập ngũ gia nhanh tìm Cách Cách ."


      "Cái gì?" Đa Đạc nghe xong liền trừng mắt to: "Cư nhiên có thích khách xông vào hoàng cung? Đám thị vệ trong hoàng cung đều ăn cơm trắng sao? !"


      Sau khi rống giận xong, Đa Đạc cũng nhịn được, vội vàng cưỡi ngựa phóng như bay .


      Đa Nhĩ Cổn nghe vậy cũng nhăn mày lại: "Trong hoàng cung có thích khách, Ngọc Nhi có việc gì chứ?"


      Tô Mã lắc đầu: "Đa tạ thập tứ gia quan tâm, Cách Cách có việc gì."


      Nghe vậy, Đa Nhĩ Cổn mới hoãn mày. Sau đó gọi ít thân binh của Đa Đạc đến, để bọn họ theo Đa Đạc tìm kiếm Tiểu Ngọc Nhi.


      Mà bên kia, Tiểu Ngọc Nhi bị đánh đến lúc sau mới từ trong hốt hoảng tỉnh lại, xoa xoa chỗ đau đớn cổ, hướng đầu lên liền nhìn thấy bộ xương trâu, bên vẫn còn dính máu và nội tạng, khiến Tiểu Ngọc Nhi sợ hãi nhảy lên, sau khi hoàn toàn tỉnh táo. Nàng nhìn hoàn cảnh bốn phía chung quanh chút, là sơn động có hơi bẩn, nhưng bên trong sơn động có đặt bộ bàn đá, hơn nữa cũng có nến, ghế đá có người xử lý miệng vết thương, bởi vì người nọ đưa lưng về phía Tiểu Ngọc Nhi nên nàng thấy bộ mặt của , nhưng Tiểu Ngọc Nhi khẳng định đây chính là người đánh nàng ngất xỉu rồi đem nàng đến nơi này.


      Nhìn thấy người kia vẫn còn tiếp tục xử lý miệng vết thưởng ở chân, Tiểu Ngọc Nhi nhấp nhấp môi, ánh mắt hướng về phía cửa sơn động, hơi chuyển thân dịch về phía cửa, dám phát ra chút tiếng động.


      Chỉ là ngay sau đó Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên đụng phải khúc xương còn dính máu mặt đất, vì hoảng sợ mà kinh hô ra tiếng. Người nọ cũng xoay đầu lại, thanh lạnh lùng : "Ngươi còn muốn chạy nơi nào?"


      Nương theo ánh nến, Tiểu Ngọc Nhi cũng thấy bộ mặt của người kia, khỏi mở to hai mắt nhìn: "A Cổ Lạp? !"


      A Cổ Lạp nhìn Tiểu Ngọc Nhi nhận ra , khỏi lạnh lùng cười, trong giọng cũng mang theo châm chọc: "Làm khó Cách Cách ngài còn nhớ kỹ tên của ta."


      Nhìn đôi mắt lãnh của , Tiểu Ngọc Nhi khỏi nuốt xuống ngụm nước miếng, nhưng vẫn là ra vẻ bình tĩnh : "Ngươi còn sống, vì sao tìm tỷ tỷ ngươi, ngươi có biết tỷ tỷ ngươi vẫn luôn lo lắng cho ngươi ?"


      Nghe vậy, thần sắc A Cổ Lạp càng thêm lạnh như băng, tầm mắt như hóa thành lợi kiếm hận thể đâm chết Tiểu Ngọc Nhi: "Nếu phải đám tiểu nhân các ngươi, ta sao phải trốn trốn tránh tránh như vậy, dám tìm tỷ tỷ của ta."


      Xem ra A Cổ Lạp vì chuyện của Trại Tang mà cũng hận nàng, Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày: "Ta biết ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng có liên quan gì đến ta, ngươi mang ta đến đây để làm gì?"


      "Làm gì?" A Cổ Lạp cười lạnh, sau đó ngón tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng dừng lại chỗ, trong mắt mang theo điên cuồng: "Ngươi thử xem, nếu Tái Kỳ Nhã biết bảo bối chất nữ của bà ta chết thảm như thế nào ?"


      Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy những nơi bị ngón tay củaA Cổ Lạp đụng qua đều dựng tóc gáy, tuy rằng cảm thấy khủng hoảng, nhưng là bên ngoài Tiểu Ngọc Nhi vẫn bình tĩnh mà : "Nếu ngươi giết ta, dì, còn cả Ngạch Kỳ Cát ta bỏ qua ngươi !"


      "Hừ!" A Cổ Lạp hừ lạnh, "Ngạch Kỳ Cát của ngươi ước gì cả đời cũng muốn nhìn thấy ngươi, còn gì đến chuyện báo thù cho ngươi! Huống chi, Tái Kỳ Nhã cùng Triết Triết căn bản cũng biết ngươi là ta giết, chỉ cần đến lúc đó đem ngươi ném vào rừng sâu, sài lang nhiều như vậy, sợ là ngay cả thi thể ngươi cũng tìm thấy."


      "Ngươi điên rồi!" Tiểu Ngọc Nhi căm tức nhìn , A Cổ Lạp này căn bản là muốn báo thù đến vặn vẹo tâm lý, chẳng phân biệt được trắng đen gì nữa.


      "Điên?" Nghe vậy, A Cổ Lạp phá lên cười, đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi: "Nếu phải do dì và biểu ca tốt của ngươi ta lưu lạc đến hoàn cảnh như hôm nay sao? Cho dù là người điên cũng là bị bọn họ hại!”


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng tiếp tục nhiều lời, tại chuyện với A Cổ Lạp cũng phí lời, dù sao nhất định muốn giết nàng. khi như vậy, bằng tỉnh táo lại mà ngẫm nên làm cách nào để chạy thoát.


      A Cổ Lạp thấy mắt nàng chuyển động liền biết nàng nghĩ cái gì, cho nàng thời gian để kịp phản ứng, rất nhanh liền chế trụ yết hầu của nàng. tay bắt đầu dùng lực, thấy bộ dáng khó thở của Tiểu Ngọc Nhi, A Lạp cười càng thêm sáng lạn, thanh cũng trở nên mềm : “Muốn trách trách dì ngươi .”


      Hô hấp của Tiểu Ngọc Nhi dần dần trở nên khó khăn, mặt cũng đỏ bừng, nàng dùng sức phản kháng, nhưng là khí lực của nàng sao có thể so sánh với A Cổ Lạp, căn bản là đấu lại. Chẳng những tránh được mà ngược lại càng khiến A Cổ Lạp dùng sức, khí lực của Tiểu Ngọc Nhi càng lúc càng , cũng sắp muốn mất tri giác nhưng chớp mắt cái, bóng người đột nhiên tiến lên, đẩy A Cổ Lạp ra.


      Tiểu Ngọc Nhi lần nữa tìm lại được hô hấp, quỳ rạp đất nặng nề ho khan, sau đó giương mắt lên nhìn, đến tột cùng là ai cứu nàng, nhìn thấy người đến, Tiểu Ngọc Nhi lần thứ hai bị kinh sợ , cư nhiên là Hải Lan Châu.


      Lúc này vẻ mặt Hải Lan Châu phẫn nộ nhìn A Cổ Lạp, trách cứ : "A Cổ Lạp, đệ có biết là đệ làm cái gì hay ? !"


      A Cổ Lạp vốn là có thể giết chết Tiểu Ngọc Nhi, lúc này lại bị chính tỷ tỷ ruột của mình đẩy ra, tâm tình rất tốt, nhìn về phía Hải Lan Châu rống to: "Đệ đương nhiên biết đệ làm cái gì, người nên suy nghĩ lại là tỷ, tỷ có biết tỷ làm cái gì hay ? !"


      Thân hình Hải Lan Châu khựng lại, nhìn thoáng qua Tiểu Ngọc Nhi, sau đó lại quay đầu nhìn A Cổ Lạp: "Tiểu Ngọc Nhi là vô tội , cho dù đệ có hận Tái Kỳ Nhã như thế nào nữa cũng thể lấy mạng của nàng.”


      Đối với tỷ tỷ nhà mình nhân từ nương tay, A Cổ Lạp chỉ tiếc rèn sắt thành thép, chỉ vào Tiểu Ngọc Nhi: " tìm nàng tìm ai? Đại Ngọc Nhi tỷ cho ta động vào, giờ cả Tiểu Ngọc Nhi tỷ cũng để ta động sao? Như vậy sao chúng ta có thể báo thù cho Ngạch Cát?”


      Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, Tháp Na chết rồi? !


      Nhắc tới Tháp Na, Hải Lan Châu cũng lên thần sắc bi thương, nhưng vẫn là kiên định : "Chuyện kia Tiểu Ngọc Nhi căn bản biết, cũng phải nàng hại Ngạch Cát, A Cổ Lạp đệ đừng để cừu hận che mờ mắt."


      A Cổ Lạp hừ lạnh: "Thù của Ngạch Cát liên quan đến nàng, vậy Trác Lâm ca ca sao? Tỷ chớ quên Trác Lâm ca ca đột nhiên bị phái đánh giặc là do ai làm hại!" Dứt lời, A Cổ Lạp oán độc mà trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi.


      Hải Lan Châu trầm mặc, nàng nhất thời cũng biết phải phản bác như thế nào.


      Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi muốn giải thích, chuyện của Trác Lâm nàng cũng là người bị hại có được ? chung cũng phải nàng muốn gả cho Trác Lâm, huống chi lại còn muốn tìm nàng trả thù cho Trác Lâm, nhưng giờ phút này yết hầu của nàng đau đớn, muốn ra câu đầy đủ cũng được.


      Lúc này, lại đạo bóng đen đến, tru lên cùng với dã thú, lúc này mới dọa Tiểu Ngọc Nhi sợ hãi, vội vàng nhìn về phía cửa động.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: trong toàn bộ kịch bản người ta ghét nhất, phải tra nam hoàng đế, phải Triết Triết phúc hắc, cũng phải thánh mẫu Đại Ngọc Nhi, lại càng phải Hải Lan Châu não tàn, mà chính là tên tiểu nhân như A Cổ Lạp! o(>_<)o

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 39:


      Đạo bóng đen kia ra từ chỗ u, bị ánh nến trong sơn động chiếu rọi, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới nhìn thấy người đến. Chỉ thấy người nọ tóc tai bù xù, mặt đầy bùn đất, người còn khoác kiện da gấu, thần sắc hoảng hốt. Ai thấy cũng đều cảm thấy người mới đến nếu phải là dã nhân cũng là kẻ điên. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại phát , vừa tiến liền thẳng tắp nhìn về phía Hải Lan Châu, từ từ đến, còn mang theo thần sắc mê mang. Tiểu Ngọc Nhi hiểu nhìn theo bóng dáng người đó, trong lòng cảm thấy bóng lưng của sao lại quen thuộc như vậy?

      Ngay sau đó, tiếng kinh hô của Hải Lan Châu liền giải thích nghi hoặc của nàng: "Trác Lâm? !"


      Tiểu Ngọc Nhi giật mình nhìn cái bóng dáng chật vật bất kham kia, chính là Trác Lâm? còn sống? !


      Mà Hải Lan Châu sau khi sửng sốt qua , trong mắt lập tức lên lệ quang, mãnh liệt bổ nhào về phía Trác Lâm, Hải Lan Châu khóc đến tê tâm liệt phế: "Trác Lâm! Trác Lâm, ta rốt cục cũng tìm được chàng, ta rất nhớ chàng, chàng có biết hay !"


      Trác Lâm lăng lăng mà có phản ứng, trong ánh mắt trừ bỏ chất phác còn mang theo chút hiểu.


      Ngược lại A Cổ Lạp sợ hãi Trác Lâm làm ra chuyện gì nguy hiểm, vội vàng kéo Hải Lan Châu ra khỏi ôm ấp của Trác Lâm.


      "Ngươi làm gì? !" Hải Lan Châu hiểu nhìn A Cổ Lạp.


      "Ngươi làm sợ." A Cổ Lạp giải thích, sau đó đỡ Trác Lâm ngồi lên ghế đá.


      Hải Lan Châu thấy Trác Lâm cứ ngoan ngoãn như vậy ngồi ở ghế đá, căn bản là để ý đến nàng, trong mắt lên thần sắc bị thương: "Vì sao sao lại nhận ra ta?"


      "Đệ nghĩ Trác Lâm ca ca quên mất toàn bộ tình trước kia." A Cổ Lạp thản nhiên , nhìn Hải Lan Châu bộ dáng thể tin, A Cổ Lạp tiếp tục : "Trác Lâm ca ca có thể là bị điên rồi, hơn nữa trong khoảng thời gian tìm được huynh ấy tới nay, đệ cơ hồ chưa từng nghe thấy huynh ấy chuyện, đệ nghĩ tại huynh ấy thể ."


      Càng nghe A Cổ Lạp giải thích làm sao gặp được Trác Lâm, Hải Lan Châu càng thêm đau lòng, rốt cục nhịn được nhào về phía Trác Lâm kể lể tình trước kia, hy vọng có thể kiến cho nhớ lại ký ức về nàng. Nhưng mà Trác Lâm càng nghe đầu càng đau, cuôi cùng chịu nổi tru lên tiếng bật dậy. May có A Cổ Lạp sống chết đem đè lại, sau đó mới từ từ bình ổn cảm xúc.


      Tiểu Ngọc Nhi ở bên nhìn bọn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, liền trộm di động về phía cửa động...


      " như thế nào lại biến thành như vậy?" Hải Lan Châu lẩm bẩm , sương mù trong mắt càng khiến cho nàng thêm điềm đạm đáng .


      "Còn phải là bởi vì nàng!" A Cổ Lạp mãnh liệt quay đầu lại, ngoan độc trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiếp xúc đến ánh mắt của , Tiểu Ngọc Nhi lập tức dám cử động.


      Hải Lan Châu cũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, sâu kín bên trong mắt cũng mang theo tia oán hận. Lòng Tiểu Ngọc Nhi trầm xuống, Hải Lan Châu cũng cùng A Cổ Lạp nghĩ như vậy chứ?


      Nhìn thấy trong mắt Tiểu Ngọc Nhi lên tia sợ hãi, A Cổ Lạp cười lạnh: "Sợ? Đừng lo lắng, bây giờ còn chưa tính là cái gì đâu!"


      Nghe ra được trong giọng A Cổ Lạp mang theomui2 vị nguy hiểm, Tiểu Ngọc Nhi lập tức cảm thấy bất an. Quả nhiên, A Cổ Lạp tới trước mặt Trác Lâm, nhàng vỗ lên lớp da hổ quấn người Trác Lâm, nhìn Tiểu Ngọc Nhi : "Nhìn thấy cánh tay này ? Nếu phải người và Tái Kỳ Nhã giở trò quỷ, Trác Lam ca ca tại vẫn là đệ nhất dũng sĩ của Khoa Nhĩ Thấm, sống hạnh phúc mỹ mãn với tỷ tỷ của ta, nhưng mà bây giờ,... Chính các người mới là người phải trả giá đại giới.”


      A Cổ Lạp quay đầu hướng về phía Trác Lâm : "Đại hắc! Chính nàng là đầu sỏ làm hại ngươi thành ra như vậy, tại ngươi giết nàng, báo thù cho ngươi và tỷ tỷ!"


      Trác Lâm cư nhiên như là nghe hiểu lời của A Cổ Lạp, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi cũng tràn ngập dã thú cùng tàn nhẫn. Sau đó chậm rãi về phía Tiểu Ngọc Nhi, cánh tay phải tiếp nhận dao nhọn, đó vẫn còn dính thịt sống và tơ máu.


      Tiểu Ngọc Nhi thấy Hải Lan Châu vẫn có phản ứng gì, chỉ cùng A Cổ Lạp đứng ở tại chỗ, cũng hiểu được nàng giúp mình, vì thế nhanh chân liền chạy ra ngoài. Nhưng nàng sao có thể chạy trốn được Trác Lâm và A Cổ Lạp, Trác Lâm lập tức liền vọt lên, chưởng khiến cho cánh tay của Tiểu Ngọc Nhi xuất vết máu.


      Cũng may là Tiểu Ngọc Nhi trốn mau, nếu chưởng vừa rồi của Trác Lâm thế nào cũng chặt đứt toàn bộ cánh tay của nàng. Tiểu Ngọc Nhi nhìn cánh tay bị thương, đau đến mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, nhưng mà nàng thể thả lỏng cảnh giác, nếu nàng rất nhanh cũng chết thảm giống như những cung nữ kia.


      Mà Hải Lan Châu thẳng tắp mà nhìn nàng, ánh mắt rốt cục nhìn thấy vết sẹo cánh tay phải của Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt có chút dao động. Đó là lúc trước Tiểu Ngọc Nhi cứu nàng từ đống lửa mới tạo thành vết sẹo này, tuy rằng sau đó Tiểu Ngọc Nhi dùng rất nhiều thuốc mỡ để chữa, nhưng vẫn để lại dấu vết. Mà thời điểm kia, khi nàng nghe được lời của A Cổ Lạp, trong lòng đối với Tiểu Ngọc Nhi sinh ra oán hận, cho nên ngay cả nhìn cũng có nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái.


      Trác Lâm lập tức lại chưởng đánh về phía Tiểu Ngọc Nhi, lần này A Cổ Lạp lại chặt chẽ mà chặn lấy Tiểu Ngọc Nhi, để Tiểu Ngọc Nhi thể giãy dụa được, cuối cùng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Nhưng tiếng gào thét bên tai cũng đột nhiên ngừng lại, có cảm giác đau đớn truyền đến, Tiểu Ngọc Nhi kỳ quái mở mắt, ngờ phát là Hải Lan Châu ngăn cản Trác Lâm.


      Trác Lâm bị nàng ngăn lại, đờ đẫn nhìn nàng cái sau, liền ngồi trở lại ghế đá ăn đồ ăn bàn. A Cổ Lạp lại là kinh ngạc nhìn Hải Lan Châu, lập tức rống to: "Tỷ, tỷ làm gì vậy? ! chẳng lẽ tỷ muốn báo thù sao? Thù của Trác Lâm ca ca còn có thù của Ngạch Cát! Tỷ muốn tính sao? !"


      "Ta đương nhiên muốn tính !" Hải Lan Châu phản bác, sau đó cầm lấy tay A Cổ Lạp cầu xin : "Nhưng mà, chỉ có hai người chúng ta sao có thể báo thù? A Cổ Lạp, tỷ cầu đệ. Tỷ, đệ, còn có Trác Lâm nữa, cứ như vậy tìm nơi ai biết chúng ta, yên ổn mà sống có được hay ? A Cổ Lạp, tỷ tỷ chỉ còn có đệ và Trác Lâm , tỷ tỷ muốn tiếp tục mất hai người.”


      "Tỷ cảm thấy chúng ta tìm chỗ yên ổn sống có việc gì sao? !" A Cổ Lạp bỏ tay nàng ra, ánh mắt trào phúng như nhạo báng Hải Lan Châu khờ dại: "Ngô Khắc Thiện từ bỏ ý đồ sao? giờ ta bắt Tiểu Ngọc Nhi , bọn họ dễ dàng buông tha cho ta như vậy sao? Như vậy, bằng ta cùng bọn họ liều môt trận thống khoái.”


      "A Cổ Lạp!" Hải Lan Châu còn muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng lại bị A Cổ Lạp đánh gãy.


      "Tỷ, tỷ đừng có khờ dại nữa. Trác Lâm ca ca thành ra như vậy, người ra người, quỷ ra quỷ, tất cả chính là do bị nàng làm hại!” A Cổ Lạp chỉ về phía Tiểu Ngọc Nhi: "Nếu phải nàng muốn chen chân vào giữa tỷ và Trác Lâm ca ca, Tái Kỳ Nhã tại ngày thành thân lại phái Trác Lâm ca ca đánh giặc? Trác Lâm ca ca sao có thể bị mai phục mà chịu thương ngã xuống vực? Chúng ta thành ra như ngày hôm nay, tất cả đều do nàng và Tái Kỳ Nhã làm hại!”


      "Ngươi được lung tung!" Lần này là Tiểu Ngọc Nhi đánh gãy lời của A Cổ Lạp: "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng muốn chen chân vào giữa Hải Lan Châu và Trác Lâm, này hết thảy cũng chỉ là dì hiểu lầm." Hơn nữa ngươi rơi vào tình trạng bị biểu ca đuổi giết, cũng căn bản là chính ngươi có dã tâm quấy phá mới bị như vậy! Nhưng câu kế tiếp, Tiểu Ngọc Nhi ra.


      Nghe vậy, A Cổ Lạp càng là hừ lạnh, nhìn Hải Lan Châu : "Tỷ tỷ có nghe thấy ? Hiểu lầm, cũng chỉ bởi vì câu hiểu lầm này mà khiến cho tỷ và Lâm ca ca phải tách ra, thiếu chút nữa là vĩnh viễn thể gặp lại! Tái Kỳ Nhã cũng bởi vì muốn nhìn thấy tỷ đệ chúng ta sống tốt, khi như vậy, ta cũng để cho nàng sống khá giả!"


      Dứt lời, A Cổ Lạp rút chủy thủ đâm về phía Tiểu Ngọc Nhi, nhưng vẫn như cũ bị Hải Lan Châu ngăn lại.


      "Tỷ!" lần này, A Cổ Lạp là vừa tức vừa vội, , vì sao cho đến bây giờ, Hải Lan Châu còn muốn ngăn cản báo thù.


      Hải Lan Châu lắc lắc đầu: " cần giết nàng."


      " giết nàng? Nếu thả nàng về, người chết chính là chúng ta!" A Cổ Lạp nắm lấy bả vai của Hải Lan Châu, thẳng tắp nhìn nàng : "Chẳng lẽ tỷ còn muốn cùng Trác Lâm ca ca tách ra sao? Sau khi nàng trở về đem chuyện hôm nay ra, Trác Lâm ca ca chính là hùng nhân, còn đệ vẫn còn sống, Ngô Khắc Thiện bỏ qua cho đệ sao? Trác Lâm ca ca bình an vô sao?"


      Tiểu Ngọc Nhi tâm khẩn trương tới cực điểm, cũng nhìn về phía Hải Lan Châu, nếu Hải Lan Châu nghe lời của , nàng nhất định chết toàn thây .


      Hải Lan Châu rối rắm mà nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi , lại mắt nhìn về phía Trác Lâm ăn đến vui vẻ, chậm rãi thả tay nắm lấy A Cổ Lạp ra...


      A Cổ Lạp đắc ý cười, giơ chủy thủ chậm rãi về phía Tiểu Ngọc Nhi , Tiểu Ngọc Nhi rốt cục tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại.


      Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sơn động, mơ hồ truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, trong đó còn có cả thanh Hoàng Thái Cực phân phó người cẩn thận tìm kiếm. Điều này khiến cho A Cổ Lạp dừng lại, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi thầm hô lên may mắn.


      Hải Lan Châu hiển nhiên cũng nghe được, thập phần kích động: "Như thế nào đây? Đại Hãn đến rồi!”


      A Cổ Lạp nhìn nhìn Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng lại đánh Tiểu Ngọc Nhi ngất xỉu, sau đó khiêng lên vai. Dặn dò Hải Lan Châu: "Tỷ tỷ, tỷ cứ về trước, cố gắng giả bộ để người khác phát giác ra được. Hôm khác đệ lại nghĩ biện pháp, chúng ta sau.”


      Dứt lời, A Cổ Lạp liền khiêng Tiểu Ngọc Nhi, kéo Trác Lâm lén lút ra khỏi sơn động.


      A Cổ Lạp rồi, Hải Lan Châu đứng tại chỗ biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi lại đất, giả bộ dáng bị chấn kinh quá độ.


      Mà Hoàng Thái Cực ở bên ngoài tìm tòi, nghe thấy có người tìm được sơn động, sau đó lập tức liền dẫn người tiến vào, phát Hải Lan Châu ngồi dưới đất.


      Thấy Hải Lan Châu vẫn bình thường ngồi tại chỗ, Hoàng Thái Cực vội vàng dạo quanh vòng sơn động, lại phát ra cái gì. khỏi thất vọng mà nhíu mày, sau đó ngồi xổm trước người Hải Lan Châu, thăm dò hỏi: "Hải Lan Châu, Hải Lan Châu?..."


      Hải Lan Châu có trả lời, chính ngơ ngác mà nhìn hải lan hoa bàn đá.


      "Hải Lan Châu? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Hoàng Thái Cực tiếp tục hỏi.


      Hải Lan Châu như cũvẫn có trả lời, thân mình ngừng run rẩy .


      Hoàng Thái Cực cũng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, trừ bỏ đóa hoa bàn cũng có thứ gì đặc biệt, đành phải thu hồi tầm mắt. Chỉ là trong lúc vô ý lại phát mặt đất có rất nhiều vết máu, Hoàng Thái Cực mâu quang chợt lóe, sau đó liền theo vết máu kia.


      Đó là vết thương Tiểu Ngọc Nhi bị Trác Lâm gây thương tích lưu lại , Hải Lan Châu cũng chú ý tới động tác của Hoàng Thái Cực, tuy rằng nhìn như là lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Cuối cùng, Hải Lan Châu hôn mê bất tỉnh.


      Nghe được động tĩnh phía sau, Hoàng Thái Cực thể dừng cước bộ lại. Thấy Hải Lan Châu té xỉu, Hoàng Thái Cực rơi vào đường cùng, đành phải đem Hải Lan Châu ôm lấy, tạm thời về hoàng cung trước rồi .


      Nhưng mà Hoàng Thái Cực biết, sau khi rời lâu, Đa Đạc cũng tìm được cái sơn động này cũng đồng thời phát ra dấu máu.


      Đa Đạc dùng tay dò xét vết máu kia, cảm thấy vết máu vẫn còn ấm, chứng tỏ là vừa mới vừa lưu lại lâu . Đa Đạc khỏi nhăn mày, sau đó mang người ngựa tìm kiếm bốn phía xem còn có vết máu lưu lại hay .


      Bảo , nàng nhất định phải chờ ta a...


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: tuy rằng ta vì sao hoàng đế nghiêm cẩn cho thị vệ tuần tra ban đêm như vậy, nhưng rốt cục vẫn để cho Trác Lâm và A Cỗ Lạp chạy vào được. Ta cũng chỉ mượn chút cẩu huyết này viết xong bối cảnh vậy. o(╯□╰)o

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 40:


      Bên kia, sau khi Tiểu Ngọc Nhi ngất lúc, rất nhanh liền tỉnh lại. Lần này bọn họ hề ở trong sơn động, mà đến bờ sông, A Cổ Lạp ngồi xổm bên bờ sông uống nước. Nàng vội vàng ngồi dậy, lại phát tay chân của mình đều bị trói chặt. Mà Trác Lâm ở bên thấy nàng vừa động liền hô lên, tựa hồ uy hiếp Tiểu Ngọc Nhi nên hành động thiếu suy nghĩ.


      Tiểu Ngọc Nhi nhất thời dám cử động nữa, trong lòng cũng tuyệt vọng. Hoàng Thái Cực có phát bọn họ, nàng chỉ có người, sao có thể trốn được?


      A Cổ Lạp nghe thấy Trác Lâm tru lên, xoay người nhìn Tiểu Ngọc Nhi bị dọa tại chỗ, động cũng dám động, trào phúng : "Như thế nào? Sợ? Ngươi phải vẫn luôn tự xưng mình là nữ nhi được sinh ra thảo nguyên hay sao? tại sao lại nhát như chuột rồi?"


      Đối với trào phúng của , gương mặt Tiểu Ngọc Nhi bị chọc tức khiến cho vừa trắng vừa xanh, nhưng mà nàng cũng thể lấy sinh mệnh của mình so cao thấp với người điên như A Cổ Lạp. Cho nên cũng chỉ im miệng lời nào.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi lên tiếng, trong lòng A Cổ Lạp càng thêm đắc ý. Nhìn thấy , cho dù là Cách Cách thảo nguyên hay bảo bối nằm trong lòng bàn tay được bảo vệ ở kinh đô, tại rơi vào tay cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần! A Cổ Lạp cầm lấy chủy thủ từ từ đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, lữơi dao lạnh như băng nhàng xoẹt qua mặt Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng lưu lại môt vết máu. Máu tươi lập tức thấm ra, nhiễm đỏ lưỡi dao, khiến cho điên cuồng trong mắt A Cổ Lạp càng thêm sâu.


      "Ngươi , ta nên xuống tay từ chỗ nào a?" A Cổ Lạp ôn nhu hỏi , nhưng lời phun ra lại vô cùng biến thái: "Trước cho mặt của ngươi nở hoa? Hay là học người Hán, đem ngươi lăng trì?”


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi hung hăng trừng mắt nhìn A Cổ Lạp . Trước kia đúng là nhìn ra, A Cổ Lạp cư nhiên lại bệnh hoạn như vậy.


      "Xích ——" A Cổ Lạp cười : "Như vậy , ngươi cầu ta, có lẽ ta hảo tâm để ngươi chết cách thoải mái."


      Chỉ là Tiểu Ngọc Nhi nhìn cũng nhìn , trực tiếp hừ lạnh : "Có gan cứ trực tiếp giết ta, muốn ta cầu xin ngươi tha thứ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"


      "Nha, còn rất có cốt khí." A Cổ Lạp cười lạnh, sau đó nhìn Trác Lâm ngồi ở cách đó xa, ánh mắt hướng về tay phải của Tiểu Ngọc Nhi, cười đến có ý tốt: "Ngươi , muốn ta cũng đem tay phải của ngươi chặt hay , sau đó lại cho ngươi nếm thử chưởng của gấu, cũng để ngươi thể nghiệm cái khổ mà Trác Lâm ca ca từng chịu?"


      Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn về phía Trác Lâm, chỉ thấy liếm liếm máu thịt cách tay của con gấu, còn cười đến thập phần thỏa mãn. Vừa nghĩ tới bên còn lưu lại vết máu và thịt của mình, lòng Tiểu Ngọc Nhi liền cảm thấy trận ghê tởm, hôm nay nàng đúng là sống bằng chết.


      Thấy A Cổ Lạp cầm chủy thủ ở vai nàng khoa tay múa chân, nàng vội vàng đẩy ngã A Cổ Lạp, đồng thời lui về phía sau, hy vọng có thể nới ra chút khoảng cách. Bởi vì bị mất máu mà mặt có chút tái nhợt, cũng vì kích động mà hai mắt đỏ ửng, ánh mắt sáng quắc khiến cho nàng càng thêm nhu nhược nhưng lại mang theo vài phần khí, trong lúc nhất thời khiến người khác khó có thể dời mắt khỏi người nàng.


      Trong mắt A Cổ Lạp lên tia kinh diễm, nhưng rất nhanh bị tà ác tươi cười thay thế, tựa hồ như nghĩ đến phương pháp rất tốt để báo thù.


      Thấy A Cổ Lạp đột nhiên nở nụ cười, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi càng thêm bất an cùng phẫn nộ: "Người điên này, ngươi lại muốn giở trò gì? !"


      "Trò gì?" A Cổ Lạp nhướng mày, sau đó chậm rãi thong thả bước đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, cười đến tà ác: "Ta chỉ là mới nghĩ đến phương pháp rất tốt, khiến cho cả ngươi và Tái Kỳ Nhã đều thống khổ thôi.”


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi còn chưa biết là có ý định gì, A Cổ Lạp mãnh liệt tiến lên phía trước. tay nắm lấy dây trói Tiểu Ngọc Nhi, môt tay nắm hàm dưới của nàng, lập tức khẩn cấp muốn công thành đoạt đất.


      Tiểu Ngọc Nhi bị hành động thình lình của A Cổ Lạp dọa sợ hãi nhảy lên, nhưng lập tức kịp phản ứng, liền liều chết giãy dụa. Chỉ là sức của nàng vốn bằng A Cổ Lạp, huống chi tại còn bị thương.


      Cảm giác đầu lưỡi của A Cổ Lạp xông vào, ở trong miệng nàng thăm dò, dạ dày Tiểu Ngọc Nhi liền bốc lên cảm giác buồn nôn. Cuối cùng thể chịu nổi, Tiểu Ngọc Nhi hung hăng cắn xuống đầu lưỡi A Cổ Lạp.


      "Tê ——" A Cổ Lạp đứng dậy hô đau, hung hăng quăng cho Tiểu Ngọc Nhi bạt tai. Cảm giác máu tươi từ trong miệng thấm ra, con ngươi A Cổ Lạp thô bạo trừng Tiểu Ngọc Nhi.


      Biết mình hoàn toàn chọc giận , Tiểu Ngọc Nhi cũng cho A Cổ Lạp cơ hội tiếp tục nhục nhã nàng, mãnh liệt liền cắn đầu lưỡi của chính mình.


      A Cổ Lạp tay mắt lanh lẹ lập tức liền phát ý đồ của nàng, vội vàng nắm chặt hai gò má của Tiểu Ngọc Nhi, cho nàng thực được.


      Tiểu Ngọc Nhi hung hăng trừng A Cổ Lạp, như là hỏi ngươi còn muốn thế nào? !


      A Cổ Lạp cười lạnh: "Cắn ta, nghĩ chỉ đơn giản như vậy mà muốn tự sát, nghĩ đến thực hay!" Dứt lời, trực tiếp nắm Tiểu Ngọc Nhi lên tha nàng về phía bờ sông.


      Đá mặt đất ma sát với thân thể, mang đến từng đợt đau đớn, Tiểu Ngọc Nhi ở phía sau chửi ầm lên: "A Cổ Lạp! Ngươi cái hỗn đản này! Trời cao nhìn thấy nhất định trừng phạt ngươi !"


      A Cổ Lạp quan tâm, trực tiếp ném Tiểu Ngọc Nhi vào lòng sông. Thấy Tiểu Ngọc Nhi ở giữa sông giãy dụa, trong mắt A Cổ Lạp mang theo ngoan tuyệt: "Cho dù trời cao muốn trừng phạt ta, ta cũng muốn lôi các ngươi làm đệm lưng!"


      Nhìn Tiểu Ngọc Nhi giãy dụa càng lúc càng yếu ướt, A Cổ Lạp vừa lòng gợi lên khóe môi, sau đó liền mang Trác Lâm ly khai.


      Mùa đông nước sông lạnh lẽo đến tận xương, Tiểu Ngọc Nhi bị ném ra giữa sông, cảm giác như nước sông từ bốn phương tám hướng dồn vào mắt mũi miệng, hàn ý cũng xâm nhập vào tận cốt tủy, khiến cho hô hấp của nàng càng thêm khó khăn. ngừng mà giãy dụa khiến cho sức của nàng bị tiêu hao càng nhiều, miệng vết thương vốn đọng lại tay, bởi vì nàng ngừng giãy dụa mà lại thấm ra máu tươi, chảy xuôi ở giữa sông. Cuối cùng, sức lực của nàng dần dần cạn kiệt, thân mình cũng chậm rãi chìm xuống. Nháy mắt, trong đầu ra khuôn mặt của Đa Đạc, vẫn như trước cười đến tuấn lãng như ánh mặt trời...


      Mà lúc này, Đa Đạc truy tìm vết máu từ từ tiến về phụ cận con sông, thủ hạ cũng phát ra vết máu, mày Đa Đạc càng nhăn chặt hơn. Lập tức xuống ngựa, lo lắng mà tìm kiếm bốn phía: "Bảo ! Bảo , nàng ở đâu? Nghe được trả lời ta tiếng a!"


      Ngay lập tức, sĩ binh ở bờ sông giơ cây đuốc tìm kiếm manh mối, lại vô tình nhìn thấy nước sông thượng nổi lên tầng hồng sắc. Tiểu binh vội : "Thập ngũ gia! sông có vết máu!"


      "Cái gì? !" Đa Đạc nghe vậy, vội vàng chạy tới bờ sông, quả nhiên thấy dấu vết nước sông bị máu tươi nhiễm hồng. lập tức hề nghĩ ngợi liền lao ra giữa sông, tìm kiếm hồi, rốt cục tìm được Tiểu Ngọc Nhi ở giữa sông.


      Vừa lên bờ, Đa Đạc đỡ Tiểu Ngọc Nhi nằm thẳng bờ sông, ngừng dùng tay đè ép lồng ngực Tiểu Ngọc Nhi, muốn Tiểu Ngọc Nhi phun ra hết nước sống uống vào, nhưng mà nước ra, Tiểu Ngọc Nhi vẫn có chút phản ứng. Tâm Đa Đạc lập tức bị nắm chặt, đau đến nỗi khiến khó chịu, thanh gọi Tiểu Ngọc Nhi cũng mang theo chút run rẩy: "Bảo , Bảo nàng mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ!"


      Nhưng mà gương mặt Tiểu Ngọc Nhi vẫn tái nhợt có bất luận phản ứng nào.


      Đa Đạc cũng cố hơn được, vội để thị vệ lấy áo choàng đến phủ lên người Tiểu Ngọc Nhi. Cỡi ngựa, đem Tiểu Ngọc Nhi ôm chặt vào trong ngực, Đa Đạc vội vàng hướng về phía hoàng cung chạy như bay .


      Cùng thời khắc đó ở trong hoàng cung, Hải Lan Châu hôn mê hồi lâu mới từ từ tỉnh lại, chỉ là sau khi tỉnh lại vô luận Hoàng Thái Cực cái gì, nàng đều là ngơ ngác mở miệng.


      Tuy rằng thái y nàng bị kinh hách quá độ, nhưng mà cuối cùng Hoàng Thái Cực rốt cục chịu nổi bạo phát tính tình quát lên: "Ngươi rốt cuộc có biết Tiểu Ngọc Nhi ở đâu hay ? !"


      Hải Lan Châu bị rống như vậy, lập tức lui thành đoàn, tay ôm đầu run run, nước mắt cũng ngừng rơi xuống, bộ dáng biết bao đáng thương tiều tụy.


      Thấy bộ dáng nàng như thế, Hoàng Thái Cực cũng có tia áy náy. Cuối cùng, vẫn là thỏa hiệp thở dài: "Ngươi nghỉ cho khỏe ." Dứt lời, Hoàng Thái Cực liền ra phía cửa.


      Vừa vặn đụng phải cung nữ tới, thấy nàng vội vàng hành lễ bẩm báo Hoàng Thái Cực: "Khởi bẩm Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách được thập ngũ gia tìm được, tại hồi hoàng cung ."


      " sao? !" Hoàng Thái Cực nhất thời vui mừng, lập tức liền đến chỗ của Tiểu Ngọc Nhi.


      Mà Hải Lan Châu nguyên bản còn lạnh run, mặt còn ra thần sắc chấn kinh như trước, ngược lại nhìn về phía cửa, ánh mắt lộ ra chút lo lắng.


      Tâm tình Hoàng Thái Cực vốn rất sung sướng, nhưng khi nhìn thấy trong viện của Tiểu Ngọc Nhi có nhiều cung nữ khẩn trương ra vào, tay mỗi người đều bưng chậu máu loãng, lòng nhất thời trầm xuống.


      Tiến vào phòng, thái y bắt mạch cho Tiểu Ngọc Nhi, Triết Triết và Đại Ngọc Nhi tới, vẻ mặt ngưng trọng mà lo lắng nhìn Tiểu Ngọc Nhi nằm giường. Mà Đa Đạc cũng đứng ở bên, y phục người ướt đẫm đính đầy cát bẩn nhưng dường như phác giác, tầm mắt chặt chẽ mà tập trung ở người Tiểu Ngọc Nhi.


      Trong lòng Hoàng Thái Cực lên tia bất an, tiến lên liền thấy Tiểu Ngọc Nhi sắc mặt tái nhợt nằm ở giường, mặt còn có vết máu ứ đọng ràng và vết trầy da, càng nghiêm trọng hơn là tay phải, thịt bị nước sông tẩy trôi, trở nên trắng bệch, thoạt nhìn lại càng thêm ghê người.


      "Đây là... Chuyện gì xảy ra?" thanh Hoàng Thái Cực mang theo chút kinh ngạc và run rẩy bị người phát .


      Triết Triết và Đại Ngọc Nhi lúc này mới nhìn thấy , lập tức liền hướng thi lễ,nhưng cũng biết làm thể nào để trả lời vấn đề của . Mà Đa Đạc vốn có động tĩnh gì lại lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn Hoàng Thái Cực tràn ngập trào phúng: "Xảy ra chuyện gì? Còn phải bởi vì Đại Hãn người minh, phòng bị hậu cung lơi lỏng, mới khiến Bảo gặp phải tai họa này hay sao!"


      Hoàng Thái Cực lạnh lùng nhìn , trong lòng tuy rằng buồn bực nhưng lại biết lại như thế nào.


      Mà Triết Triết nhìn Hoàng Thái Cực dĩ nhiên biết vui, vội vàng : "Đa Đạc, đệ đừng lung tung, tình trở nên như vậy, ai cũng muốn."


      "Ta lung tung? !" Đa Đạc vốn đè nén bất mãn trong lòng, bị Triết Triết trách cứ, tính tình đến đỉnh điểm như ngòi pháo bị châm lửa nổ tung : "Biết ràng là đây hậu cung thường xuyên có cung nữ gặp bất trắc, vốn nên tăng số người phòng thủ để nữ quyến hậu cung có thể an toàn, nhưng mà tại sao? Bảo ở trong cung bị bắt lý do, tại sinh tử ! trách trách ai? !"


      "Đa Đạc!" Đại Ngọc Nhi cũng ở bên vội quát bảo ngưng lại.


      Hoàng Thái Cực nắm chặt hai tay, lại chậm rãi buông ra, đè thấp thanh : "Chuyện này về sau ta vì Tiểu Ngọc Nhi lấy lại công đạo, tại quan trọng là... Tiểu Ngọc Nhi bị thương như thế nào."


      "Thái y còn bắt mạch, xem ra là bị thương ." Triết Triết ở bên giọng .


      Hoàng Thái Cực trầm ngâm tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi tràn đầy đầy đau lòng. Cuối cùng tâm thầm run lên, phân phó tiểu toàn tử triệu Ngao Bái vào cung.


      Lúc này, thái y cũng bắt mạch xong cho Tiểu Ngọc Nhi, buông lỏng tay, Đa Đạc liền bước lên phía trước dò hỏi: "Thái y, Bảo nàng thế nào?"


      Thái y cũng lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn là ăn ngay : "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách mất máu quá nhiều, lại ở trong nước lâu như vậy, hàn khí xâm nhập vào thân thể, tình huống thập phần hiểm ác, cho nên..."


      "Ngươi hưu vượn cái gì!" Đa Đạc tức giận đánh gãy lời của thái y, lập tức nắm lấy thái y áo, tất cả hàn ý trong mắt đều làm cho người ta sợ hãi: "Ta chỉ hỏi ngươi có thể trị hay ?"


      "Có thể có thể có thể!" Thái y bị dọa như vậy, ngừng gật đầu: "Nô tài nhất định dốc hết sở học có thể để chữa trị cho Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách."


      "Chạy về lấy dược !" Đa Đạc đem thái y đẩy tới bên, cũng quản những người xung quanh phản ứng như thế nào chỉ an vị ở bên giường Tiểu Ngọc Nhi, giữ chặt lấy tay Tiểu Ngọc Nhi thầm : "Bảo , nàng nhất định phải tỉnh lại..."


      Hàn ý trong mắt Hoàng Thái Cực càng sâu, cuối cùng cũng cái gì nữa, xoay người rời . Đại Ngọc Nhi thấy thế, vội đuổi theo. Triết Triết nhìn tình huống trước mắt, liền phân phó A Dâng Nhật trở về lấy dược liệu tốt nhất đưa cho Tiểu Ngọc Nhi, cũng phân phó Cao Oa, nếu Tiểu Ngọc Nhi có tình huống nào phải mau chóng bẩm báo cho nàng, xong cũng quấy rầy Đa Đạc, lẳng lặng mà ra ngoài.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: được rồi, vì sao lại viết như vậy, là vì muốn khiến cho tình cảm của hai người trở nên sâu sắc hơn, cũng khiến cho hoàng đế phải suy nghĩ. Từ đây, Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu hoàn toàn trở mặt. Các vị muốn ngọt ngào sao, cứ yên tâm, trừ chương này có chút nhấp nhô nho ra hai người bọn họ tốt thôi ╮(╯▽╰)╭.


      tại ta viết truyện vất vả, an ủi ta nhiều hơn . ~╭(╯3╰)╮

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 41:


      "Đại Hãn! Đại Hãn!" Đại Ngọc Nhi thấy Hoàng Thái Cực bước ra, vội vàng chạy lên gọi lại. Tô Mã cũng đuổi kịp cước bộ của nàng chỉ có thể hô lớn cách cách cẩn thận chút.


      Hoàng Thái Cực nghi hoặc quay đầu lại: "Ngọc Nhi? Chuyện gì?"


      đến trước mặt Hoàng Thái Cực, Đại Ngọc Nhi hành lễ xong thành khẩn : "Đại Hãn, lời vừa rồi của Đa Đạc người đừng để trong lòng. tại thần thiếp thay đệ ấy bồi tội với ngài, mong ngài tha thứ, đệ ấy cũng vì quá lo lắng có Tiểu Ngọc Nhi mới trở nên thất thường như vậy."


      Nghe vậy, trong lòng Hoàng Thái Cực tuy có chút vui, nhưng vẫn cười cười: "Tâm tình Đa Đạc ta có thể hiểu được, ta trách tội ."


      Đại Ngọc Nhi cảm kích cười: "Đa tạ Đại Hãn."


      Lúc này Hoàng Thái Cực nhịn được ngáp cái, Đại Ngọc Nhi thấy thế, vội lo lắng : "Đại Hãn ngài tìm người cả đêm, vẫn là nên nhanh trở về nghỉ ngơi ."


      Hoàng Thái Cực gật gật đầu, lập tức lại giống như là nhớ ra cái gì đó, hỏi Đại Ngọc Nhi: "Đúng rồi, chuyện Tiểu Ngọc Nhi mất tích chỉ có chúng ta biết, Đa Đạc sao có thể biết được?"


      Đại Ngọc Nhi do dự chút, nhưng vẫn : "Là thần thiếp phái Tô Mã cho Đa Đạc , dù sao và Tiểu Ngọc Nhi hai người lưỡng tình tương duyệt, Tiểu Ngọc Nhi xảy ra chuyện cũng nên cho biết."


      Thấy Hoàng Thái Cực thản nhiên nhìn nàng, Đại Ngọc Nhi khỏi có chút chột dạ, mím môi : "Có phải hay là Ngọc Nhi nhiều chuyện quá ạ?"


      Hoàng Thái Cực cười, nhưng trong mắt nhìn Đại Ngọc Nhi lại có độ ấm: " phải, nàng làm rất tốt, nếu phải nàng thông báo cho Đa Đạc, lúc này Tiểu Ngọc Nhi chỉ sợ phơi thây bên ngoài."


      Đại Ngọc Nhi lúc này mới cảm thấy như được an ủi, cười cười với Hoàng Thái Cực.


      "Nàng ờ lại chiếu cố tốt cho Tiểu Ngọc Nhi , ta trước."


      "Cung tiễn Đại Hãn."


      Sau khi Hoàng Thái Cực rồi, Tô Mã ở phía sau Đại Ngọc Nhi có chút nghi hoặc mở miệng: "Vì sao Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách tìm được, nhưng Đại Hãn lại có vẻ vui a?"


      Đại Ngọc Nhi cũng là hiểu lắc lắc đầu.


      Sau khi Hoàng Thái Cực trở về Sùng Chính điện, rốt cuộc che dấu được áy náy trong lòng. lời của Đa Đạc thể nào phản bác, nếu phái thêm nhiều người qua chỗ của Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi cũng bị bắt , trở nên thê thảm như vậy. Nếu phải Đa Đạc đúng lúc tìm được nàng, về sau có thể gặp được nàng. Nhưng đồng thời áy náy lại mang theo ghen tị cùng cam, ghen tị Đa Đạc có thể coi ai ra gì giữ chặt lấy tay của nàng, ở bên tai nàng . cam lòng, ràng là gặp được nàng trước, vì cái gì người nàng thích lại là Đa Đạc...


      cam lòng a... Hoàng Thái Cực gắt gao mà nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.


      Cho đến khi tiểu toàn tử vào báo có Ngao Bái cầu kiến, Hoàng Thái Cực mới thu liễm tâm tình của mình, khôi phục lại bộ dáng mặt lạnh như trước.


      Ngao Bái vừa tiến đến liền chú ý tới tâm tình của Hoàng Thái Cực tốt, tuy rằng mặt biểu ra vẻ gì, nhưng nhiều năm làm quân thần, cho dù Hoàng Thái Cực bất động thanh sắc, cũng có thể cảm giác được khí tức người Hoàng Thái Cực có chút áp người.


      Nhưng cũng tiếp tục nán lại lâu, trực tiếp tiến vào hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn, biết Đại Hãn truyền vi thần đến là vì chuyện gì?"


      Trong con ngươi thanh lãnh của Hoàng Thái Cực lên tia sát khí: "Ngươi mang đội nhân mã đến sơn động cách ngoại ô mười dặm, nhìn thấy bất luận người nào khả nghi, giết tha."


      Ba chữ cuối cùng được Hoàng Thái Cực nhấn đặc biệt nặng, mà ngay cả Ngao Bái, người vẫn luôn có quan hệ tốt với cũng khỏi bởi vì hàn ý trong lời mà run lên: "Ngao Bái lĩnh mệnh!"


      Bên kia, miệng vết thương của Tiểu Ngọc Nhi được băng bó tốt, nhưng suốt đêm lại sốt cao, Đa Đạc ở bên cảm thấy vô cùng lo lắng. Quần áo cũng đổi, suốt đêm canh giữ ở bên người Tiểu Ngọc Nhi, ngừng thay khăn lạnh cho nàng, thuốc cũng tự tay đút, trắng đêm ngủ. Thẳng cho đến ban đêm ngày hôm sau, Tiểu Ngọc Nhi sốt cao mới lui xuống, lúc này, tàng đá trong lòng Đa Đạc rốt cục mới rơi xuống.


      Cao Oa dâng chén trà nóng cho Đa Đạc, khuyên nhủ: "Thập ngũ gia, ngài vẫn nên nghỉ ngơi chút trước, quần áo cũng nên thay ra, nếu tiếp tục như vậy ngài cũng bị bệnh, Cách Cách có nô tỳ chiếu cố là được rồi."


      Đa Đạc lắc lắc đầu, mặc dù trong mắt giăng đầy tơ máu cùng với quầng mắt thâm đen chứng minh rằng tại cũng rất mệt, nhưng vẫn kiên trì : "Đừng lo, ta muốn thấy nàng tỉnh lại."


      Lau lau thuốc đọng ở khóe miệng cho Tiểu Ngọc Nhi, thần sắc mặt Đa Đạc ôn nhu khiến gương mặt tuấn tú góc cạnh của trông có vẻ nhu hòa rất nhiều. Cao Oa cũng thầm cảm thán trong lòng, thập ngũ gia người si tình hiếm có. Nghĩ nghĩ, nàng cũng chỉ có thể yên lặng lui ở bên, trong lòng khẩn cầu chủ tử nhà mình có thể nhanh chóng tỉnh lại.


      Trong đầu Tiểu Ngọc Nhi rất hỗn loạn, chỉ cảm thấy cả người mình như bốc cháy, vết thương người đau đớn, trong miệng khô khốc, nàng muốn kêu đau cũng kêu được, khiến nàng vô cùng nôn nóng. May mắn trong lúc mơ mơ hồ hồ lại lên thân ảnh quen thuộc, người đó như là biết nàng đau khổ, ngừng thay khăn lạnh cho nàng, khiến thân thể khô nóng của nàng giảm bớt nhiều, khi nàng khát cũng rất ôn nhu đút nước cho nàng. Nàng rất muốn tiếng cám ơn, nhưng mà ngay cả sức lực để mở mắt cũng có, chỉ cảm thấy tiếng của người đó rất quen thuộc, trầm thấp trấn an bên tai nàng, khiến cho lòng nàng vô cùng bình tĩnh, cuối cùng nặng nề mà ngủ.


      Rốt cục, Tiểu Ngọc Nhi mở ra mí mắt nặng trịch, sau khi choáng váng qua , đập vào mắt là đỉnh giường quen thuộc. Nàng được cứu về...


      Tiểu Ngọc Nhi định ngồi lên, lại phát Đa Đạc nằm bên giường nàng, bàn tay thô ráp chặt chẽ nắm chặt lấy tay nàng, có lẽ là rất mệt mỏi, nên ngủ gục bên cạnh giường.


      Tay nàng chỉ giật giật nhàng trong lòng bàn tay , cũng nghĩ rằng Đa Đạc bởi vì động tác rất này mà mãnh liệt tỉnh lại.


      Vừa mở mắt liền phát Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, chỉ nhìn , Đa Đạc mừng rỡ như điên. Nhưng vẫn khắc chế vui sướng trong lòng, trước sờ trán của Tiểu Ngọc Nhi, sau khi cảm thấy nàng khôi phục độ ấm bình thường, mới ôn nhu hỏi: "Bảo , tại nàng cảm thấy thế nào? Có đói bụng ? Có khát ?"


      Bởi vì lời quan tâm của , khiến hốc mắt Tiểu Ngọc Nhi có chút đỏ hoe, Đa Đạc nhìn thấy, có chút luống cuống chân tay, lập tức trở nên khẩn trương: "Làm sao vậy? Có phải còn khó chịu chỗ nào hay ?" Quay đầu phân phó các cung nữ: "Còn thất thần ra đấy làm gì, nhanh gọi thái y đến!"


      Nhìn bộ dáng khẩn trương của , Tiểu Ngọc Nhi nín khóc mỉm cười, nhàng kéo bàn tay Đa Đạc lại, Tiểu Ngọc Nhi giọng : "Ta tốt lắm, có gì trở ngại ."


      Cao Oa ở bên thấy Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại cũng thở ra hơi, đem chén trà nóng đưa cho Tiểu Ngọc Nhi, thuận tiện trêu ghẹo : "Cách Cách ngài là biết, lúc ngài hôn mê, thập ngũ gia khẩn trương muốn chết, ngày đêm cũng chưa có ngủ, chỉ vì muốn chiếu cố bên người Cách Cách."


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười nhìn Đa Đạc, ý cười trong mắt cũng mang theo tia xin lỗi: "Khiến cho chàng lo lắng, thực xin lỗi."


      " có gì mà phải xin lỗi, ta chiếu cố thê tử tương lai của ta là lý thường phải làm." Đa Đạc thấy Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, cũng rốt cục có hưng trí chuyện, giọng cũng sáng sủa hơn nhiều.


      Tiểu Ngọc Nhi được Đa Đạc đỡ ngồi đựa vào giường, tiếp nhận chén thuốc còn nóng trong tay Cao Oa, hơi uống hết, bỡn cợt nhìn Đa Đạc cái: "Ta như thế nào lại trở thành thê tử tương lai của chàng rồi, thập ngũ gia, ta có trèo cao được như vậy đâu."


      Đa Đạc có chút nóng nảy: "Ta cứu nàng về, lại chiếu cố nàng lâu như vậy, còn tự mình dùng miệng đút thuốc cho nàng, cái gì mà liên quan, người trong phòng đều thấy hết, có thể làm chứng, nàng lấy ta gả cho ai? !"


      Tiểu Ngọc Nhi vội che miệng Đa Đạc lại, xấu hổ đỏ mặt: "Chàng đừng lung tung!"


      bên, Cao Oa cùng cung nữ trong phòng trộm cười.


      Đa Đạc cũng ngây ngốc cười rộ lên, nhưng mà tươi cười thấy thế nào cũng đều tràn đầy đắc ý: "Thấy , nàng đời này chỉ có thể gả cho ta !"


      Tiểu Ngọc Nhi thấy mọi người đều nở nụ cười, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lại hề phản bác lời của Đa Đạc, cúi đầu uống trà nóng.


      Lúc này Đại Ngọc Nhi vừa vặn tới thăm Tiểu Ngọc Nhi, Hải Lan Châu phía sau cũng theo.


      "Tiểu Ngọc Nhi, muội tỉnh rồi? !" Vừa vào nhà liền thấy Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở giường, sắc mặt cũng hồng nhuận ít, Đại Ngọc Nhi kinh hỉ , sau đó vội vàng đến bên giường.


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười với nàng, nhưng ánh mắt khi tiếp xúc đến Hải Lan Châu ở phía sau Đại Ngọc Nhi, đột nhiên lạnh xuống. Mãnh liệt đem chén trà trong tay ném đến trước mặt Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi cũng để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người chung quanh, lạnh lùng hỏi Hải Lan Châu: "Ngươi tới đây làm gì?"


      Hải Lan Châu cũng có chút hiểu làm sao nhìn nàng, sau đó đem ánh mắt dời đến người Đại Ngọc Nhi.


      Đại Ngọc Nhi vội khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, muội đừng như vậy, tỷ tỷ là đặc biệt tới thăm muội."


      Tiểu Ngọc Nhi châm chọc cười: "Thăm ta? Xem ta chết chưa đúng ?"


      "Tiểu Ngọc Nhi? !" Đại Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Ngọc Nhi, tựa hồ thể tin được Tiểu Ngọc Nhi có thể ra những lời như thế.


      Tầm mắt Đa Đạc cũng chú ý đến người Hải Lan Châu, tựa hồ cũng hiểu tại sao Tiểu Ngọc Nhi lại đột nhiên phát giận với nàng ta như thế, nhưng chỉ nghĩ nhất định là Hải Lan Châu làm chuyện gì khiến Tiểu Ngọc Nhi tức giận, mà phải nghi ngờ thái độ của Tiểu Ngọc Nhi.


      Hải Lan Châu cắn cắn môi dưới, trong mắt có chút hoảng hốt, nhưng vẫn nhìn thẳng Tiểu Ngọc Nhi : "Tiểu Ngọc Nhi, ta muốn chuyện với người."


      Đập xong chén trà ngay cả tầm mắt Tiểu Ngọc Nhi cũng lười ném cho nàng, "Ta muốn chuyện với ngươi."


      Hải Lan Châu cầu cứu nhìn Đại Ngọc Nhi cái, Đại Ngọc Nhi vội với Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, tỷ tỷ ngày mai rời , nàng muốn đến lời từ biệt với muội, giữa các người có chuyện gì lần, cũng xóa bỏ hết hiểu lầm giữa hai người có được ?"


      Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Đại Ngọc Nhi cái, lại dời về người Hải Lan Châu, thấy trong mắt nàng mang theo thần sắc khẩn cầu, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng vẫn gật đầu.


      Thấy thái độ Tiểu Ngọc Nhi mềm , Đại Ngọc Nhi vội vàng mang tất cả mọi người ra ngoài, cho hai người gian riêng.


      Cửa được đóng lại, Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên : "Ngươi muốn chuyện gì với ta?"


      Hải Lan Châu gì, mà quỳ xuống, trong mắt Tiểu Ngọc Nhi lên kinh ngạc, Hải Lan Châu mở miệng : "Tiểu Ngọc Nhi, ta biết ngươi hận A Cổ Lạp hại ngươi thành ra như vậy, nhưng ta cầu ngươi có thể đừng ra chuyện A Cổ Lạp bắt ngươi có được ?"


      Tiểu Ngọc Nhi giống như nghe được chuyện rất buồn cười, ánh mắt nhìn về phía Hải Lan Châu cũng toát ra châm chọc: "Ngươi dựa vào cái gì muốn ta đừng tố giác A Cổ Lạp, nếu phải chủ mưu, cung nữ trong hoàng cung có nhiều người bị chết như vậy, mà ta cũng thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng có ."


      "Ta biết A Cổ Lạp lần này quả thực làm sai, nhưng mà ngươi yên tâm, ta dẫn rời khỏi kinh đô cũng rời Khoa Nhĩ Thấm, từ nay về sau quấy rầy các ngươi nữa, ta chỉ còn có A Cổ Lạp là người thân , ta van cầu ngươi buông tha A Cổ Lạp." Trong thanh của Hải Lan Châu mang theo khóc nức nở.


      "Buông tha cho A Cổ Lạp? Nhưng bỏ qua cho ta?" Tiểu Ngọc Nhi nhưng có quên được, khi A Cổ Lạp nhắc tới Tái Kỳ Nhã trong mắt lên điên cuồng, vì báo thù mà chuyện gì cũng có thể làm, huống hồ còn vũ nhục nàng như vậy, cho dù chưa có thực được, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi cũng hận thể đem A Cổ Lạp róc da rút gân, phát tiết oán khí dưới đáy lòng nàng.


      Hải Lan Châu còn tưởng rằng Tiểu Ngọc Nhi có ý muốn nhả ra, vội vàng : "Ta cam đoan về sau A Cổ Lạp bao giờ làm ra loại chuyện như thế này nữa, nếu ngươi tin ta, ta có thể lấy danh nghĩa ra thề với trời cao."


      " cần, thế giới này lời thề là thứ đáng tin nhất." Tiểu Ngọc Nhi hừ lạnh: "Ta nghĩ ngươi đại khái còn biết em trai bảo bối kia của ngươi đối với ta như thế nào, ta cũng lười cho ngươi biết, nhưng ta tuyệt đối dễ dàng buông tha cho đệ đệ của ngươi, ngươi cần ở đây phí công."


      "Ta van cầu ngươi, đừng tố cáo A Cổ Lạp." Hải Lan Châu bắt đầu ngừng dập đầu với Tiểu Ngọc Nhi, lệ trong mắt tràn đầy.


      Nghe Hải Lan Châu dập đầu đến sàn nhà rung động, đáy lòng Tiểu Ngọc Nhi lên tia đành lòng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện A Cổ Lạp làm với nàng, nàng liền ngừng phát run, răng cũng nghiến chặt. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi nghiêng thân mình , quát: "Cho dù ngươi có đập đầu ở đây cũng vô dụng, ta tha cho !"


      Hải Lan Châu thấy mình khẩn cầu như thế, Tiểu Ngọc Nhi cũng chịu nhả ra, cũng ngừng khóc, chất vấn Tiểu Ngọc Nhi: "Đệ đệ của ta cho dù có lỗi với ngươi, nhưng chuyện ngươi hại ta và Trác Lâm sao?"


      "Ngươi cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn Hải Lan Châu.


      Hải Lan Châu chậm rãi lau nước mắt, gằn từng chữ: "Lúc trước nếu phải vì lời của ngươi, Tái Kỳ Nhã căn bản phái Trác Lâm đánh giặc, khiến cho chúng ta bị chia rẽ, giờ Trác Lâm thành ra như vậy, chẳng lẽ ngươi thấy áy náy trong lòng sao?"


      Tiểu Ngọc Nhi nghe Hải Lan Châu , trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, "Lúc trước đều là hiểu lầm, hơn nữa sau này ta cũng giải thích, dì nghe ta ta cũng còn cách nào, giờ mang mọi lỗi lầm đổ lên đầu ta sao?!"


      Hải Lan Châu nghẹn họng, nhưng vẫn tiếp tục : "Vậy với ta công bằng sao? Chỉ bởi vì hiểu lầm mà khiến cho ta và Trác Lâm tách ra lâu như vậy. Ta cũng biết A Cổ Lạp trả thù lên ngươi là đúng nhưng chẳng phải bây giờ ngươi vẫn bình thường nằm đây hay sao? Hơn nữa ta cam đoan về sau như vậy nữa còn chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn thấy ta chỉ còn thân mình đời này sao?”


      Tiểu Ngọc Nhi quả thực vì Hải Lan Châu thể lý mà giận quá hóa cười: "Nếu phải Đa Đạc đúng lúc tìm được ta, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống đời này sao? Ta sớm trở thành vong hồn dưới tay đệ đệ ngươi!"


      "Nhưng nếu như ta có ngăn A Cổ Lạp lại, ngươi cũng căn bản đợi được đến khi Đa Đạc tới cứu." Lần này Hải Lan Châu phản ứng rất nhanh.


      Tiểu Ngọc Nhi bị nghẹn, đúng vậy, nếu có Hải Lan Châu ngăn A Cổ Lạp lại, nàng cũng còn ngồi ở chỗ này. Nhưng là nếu phải Hải Lan Châu tùy ý để A Cổ Lạp đem nàng mang , nàng cũng bị vũ nhục. Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy rối rắm vạn phần.


      Mà lúc này Đại Ngọc Nhi lại đột nhiên xông vào, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Ngọc Nhi nâng Hải Lan Châu dậy.


      Sau đó Đại Ngọc Nhi nhìn thẳng Tiểu Ngọc Nhi, mang theo chút bất mãn, : "Tiểu Ngọc Nhi, ta cũng hy vọng muội có thể tha thứ cho A Cổ Lạp."


      "Ngọc Nhi?" Hải Lan Châu kinh ngạc nhìn Đại Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng càng cảm thấy hoang đường: "Ngọc tỷ tỷ, ngươi có biết A Cổ Lạp ..."


      Đại Ngọc Nhi trực tiếp đánh gãy lời của nàng: "Ta biết A Cổ Lạp giờ hận chúng ta, nhưng chúng ta cũng thể hại , mất Tháp Na di nương và Ngạch Kỳ Cát rất thống khổ, chúng ta thể vì chuyện này mà khiến cho hận thù chồng chất, có được ?"


      Tiểu Ngọc Nhi gì, lúc lâu mới điều chỉnh tốt tâm tình của mình : "Vậy tỷ có biết hôm nay dám đối với ta như vậy, ngày sau cũng đối đãi với tỷ như thế, thậm chí so với chuyện hôm nay càng thêm nặng tay."


      Hải Lan Châu vội nhìn về phía Đại Ngọc Nhi, lắc đầu : " , ta nhất định giữ chặt A Cổ Lạp, cho hại muội."


      Đại Ngọc Nhi vội gật đầu: "Ta biết, tỷ tỷ." Bước thong thả đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, nghe tỷ tỷ khuyên nhủ câu, buông chấp niệm hôm nay , nếu muội chịu buông tha cừu hận, A Cổ Lạp bọn họ sao có thể bỏ qua cừu hận, như vậy chúng ta sao có thể trở lại như trước kia?"


      "Vậy nếu như A Cổ Lạp chịu buông xuống cừu hận sao?" Tiểu Ngọc Nhi có chút vô lực.


      Đại Ngọc Nhi nhìn Hải Lan Châu liếc mắt cái, tín nhiệm : "Ta tin tưởng tỷ tỷ! Tiểu Ngọc Nhi, chúng ta nên tin tưởng tỷ tỷ, hơn nữa A Cổ Lạp cũng phải là loại người chuyện ác nào từ, chỉ là nhất thời bị cừu hận che mờ mắt. Tiểu Ngọc Nhi, muội tha thứ ."


      Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy gân xanh trán mình bắt đầu giật giật, hít sâu hơn mới miễn cưởng áp chế xuống, "Ngọc tỷ tỷ, tỷ thiện lương rộng lượng, nhưng Tiểu Ngọc Nhi ta làm được. Thực xin lỗi, ta rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi."


      Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp nghiêng người nằm xuống, nhìn cũng muốn nhìn các nàng cái.


      Hải Lan Châu nhăn mày, Đại Ngọc Nhi còn muốn khuyên nữa, nhưng là bị Hải Lan Châu giữ chặt. Đại Ngọc Nhi hiểu nhìn nàng, chỉ thấy Hải Lan Châu hướng nàng lắc lắc đầu, sau đó lôi kéo Đại Ngọc Nhi ra ngoài.


      Đa Đạc sau khi đổi quần áo, phát Đại Ngọc Nhi các nàng rồi, bản thân bước vào phòng. vào, liền phát Tiểu Ngọc Nhi dấu bản thân mình vào trong chăn, nhúc nhích.


      Đa Đạc có chút lo lắng, sau đó tiến lên vỗ vỗ cái chăn, "Bảo , nàng làm sao vậy? Quấn chăn kín như vậy, tốt cho cơ thể."


      Tiểu Ngọc Nhi chuyện.


      Đa Đạc lại hỏi lần, mới truyền đến tiếng rầu rĩ của Tiểu Ngọc Nhi: "Chàng đừng quản ta, chàng cứ về nghỉ ngơi trước ."


      Nghe thanh của Tiểu Ngọc Nhi có chút đúng, Đa Đạc lo lắng nhăn mi lại: " có việc gì? Thanh của nàng sao lại như vậy?"


      Tiểu Ngọc Nhi quấn chăn chặt hơn : "Ta có việc gì, chàng nhanh !"


      Lúc này, Cao Oa cũng tới khuyên nhủ Đa Đạc cứ rời trước. Đa Đạc nhấp môi, nghĩ rằng thân thể của Tiểu Ngọc Nhi có gì đáng ngại, liền rời .


      Đa Đạc rồi, Tiểu Ngọc Nhi mới trộm nhấc góc chăn lên, lộ ra cái đầu . Nhìn bóng dáng Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi có chút áy náy, nhưng tình vừa rồi, khiến cho nàng còn sức lực nào để chuyện với Đa Đạc.


      Tiểu Ngọc Nhi đỏ hốc mắt, nhịn được chôn đầu trong chăn khóc nấc lên...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :