1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 27:


      Nhìn Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên đỏ hốc mắt, Đa Đạc vội vàng lên hỏi: "Làm sao vậy? Có phải những thứ này hợp tâm ý ngươi hay ?"


      Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu, thanh có chút rầu rĩ : " phải, ta thực thích..."


      Đa Đạc cũng có phát thanh của Tiểu Ngọc Nhi bất đồng, nghe thấy Tiểu Ngọc Nhi thích cũng nhàng thở ra, sau đó đưa cho cái thiên đăng Tiểu Ngọc Nhi, "Đây, cho ngươi."


      Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận thiên đăng, Đa Đạc lại đưa bút lông cho nàng, Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn : "Đây là cái gì?"


      "Bút a."


      Tiểu Ngọc Nhi bất đắc dĩ hít tiếng: "Ta biết đây là bút, nhưng mà ngươi đưa bút cho ta làm cái gì?"


      "Viết nguyện vọng của ngươi a." Đa Đạc câu môi cười.


      "Viết nguyện vọng của ta?" Tiểu Ngọc Nhi có chút nghi hoặc.


      "Đúng vậy!" Đa Đạc gật gật đầu, "Viết nguyện vọng của ngươi xuống, chuyện mà ngươi muốn làm, chừng trời cao thỏa mãn nguyện vọng của ngươi a." Sau đó tự mình cúi đầu viết lên lồng đèn của mình.


      Tiểu Ngọc Nhi có vẻ thích ý tưởng độc đáo này của Đa Đạc, nàng còn chưa từng thử làm chuyện này trong những lần sinh nhật trước đây, vì vậy cũng nhấc bút muốn viết xuống nguyện vọng của mình.


      Tiểu Ngọc Nhi nâng bút rồi lại dừng lại, biết nên hạ bút như thế nào, nhìn nhìn Đa Đạc, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp vui vẻ: "Nguyện Bảo vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ."


      Đa Đạc sang sảng cười: "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, dù thế nào cũng nên viết cho ngươi a." Dứt lời, Đa Đạc liền châm lửa cho thiên đăng, đặt xuống đất, thiên đăng dần dần bay lên trung.


      Tiểu Ngọc Nhi cười, đột nhiên nghĩ ra mình nên viết thứ gì, vội nâng bút viết xuống.


      Đa Đạc thả đăng xong liền thấy Tiểu Ngọc Nhi múa bút thành văn, tò mò tiến lại: "Ngươi viết cái gì a?"


      Tiểu Ngọc Nhi lại đem thiên đăng của mình giấu ra phía sau, bất mãn bĩu môi : " cho ngươi nhìn."


      "Viết cái gì a? thần thần bí bí như vậy." Bị nàng ngăn trở, lòng hiếu kỳ của Đa Đạc ngược lại bị câu lên.


      Tiểu Ngọc Nhi gấp gáp lui về phía sau, ra vẻ tức giận : " cho phép nhìn chính là cho phép nhìn, nếu ngươi cứng rắn muốn xem, ta tức giận!"


      Thấy thế, Đa Đạc cũng chỉ đành thỏa hiệp, "Được được được, nhìn, tuyệt đối nhìn." xong, còn nhắm mắt xoay người lại với Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi cười đắc ý, tiếp tục viết xong mấy chữ cuối cùng, lấy bật lửa từ Đa Đạc, cũng đem thiên đăng thả lên trời, sau đó còn yên lặng chắp hai tay tạo thành chữ thập cầu nguyện chút.


      Đa Đạc giương mắt cẩn thận chăm chú nhìn cái thiên đăng kia, như là nhìn thấy cái gì, đắc ý đến nhếch khóe môi. Sau đó liền quay đầu lẳng lặng nhìn bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi nhắm mắt cầu nguyện, pháo hoa như trước ngừng được phóng lên, chiếu rọi lên mặt Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng Đa Đạc đặc biệt thấy thỏa mãn, cảm thấy nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này quá tốt.


      Cầu nguyện xong, Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ bắt đầu thưởng thức pháo hoa ngừng nở rộ phía chân trời, nhịn được phát ra tiếng cảm thán: " là đẹp mắt." Đột nhiên cảm thấy búi tóc động đây, như là có cảm giác nặng nặng, Tiểu Ngọc Nhi theo bản năng liền giơ tay tìm.


      "Aiz, đừng nhúc nhích!" Đa Đạc vội ngăn nàng lại, giữ được tay của Tiểu Ngọc Nhi.


      Lúc này Tiểu Ngọc Nhi cũng quay đầu nhìn , mặt hai người lập tức kéo gần lại, thấy ràng hình ảnh của bản thân lên trong đồng tử của đối phương. khí lúc này trong nháy mắt có tia ngưng trệ.


      Giờ khắc này Đa Đạc thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi, nhìn thấy hai gò má Tiểu Ngọc Nhi bắt đầu phiếm hồng, kết hợp với trâm hoa đào đầu,khiến Đa Đạc tự giác mà nhớ tới câu thơ trong lúc vô ý đọc qua: Nhân diện đào hoa tương ánh hồng (*).

      (*) Mặt người và hoa đào cùng ánh chiếu sắc hồng lên nhau (Trích: 'Đề Đô Thành nam trang' của Thôi Hộ)


      Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn đôi mắt của đối phương, nàng thấy con ngươi đen bóng thâm thúy, bên trong giống như hàm chứa vô tận nhu tình và sủng nịch bện thành cái võng, chặt chẽ đem nàng trói lại, tim Tiểu Ngọc Nhi tự giác mà bắt đầu đập gia tốc.


      khí giữa hai người bắt đầu trở nên ái muội.


      Đa Đạc cũng cảm thấy giờ khắc này giống như bị bầu khí này mê hoặc, tầm mắt bắt đầu xuống, nhìn thẳng môi đỏ mọng khẽ nhếch của Tiểu Ngọc Nhi, đầu sau đó dần dần xuống...


      Cuối cùng vẫn là Tiểu Ngọc Nhi phục hồi lại tinh thần trước, nghiêng đầu , đánh vỡ khí ái muội giữa hai người.


      Đa Đạc cũng lập tức phục hồi lại tinh thần, phát bản thân mình vừa mới thất thố, xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó tính giải thích.


      Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại đột nhiên : “ Cây trâm này nhìn rất quý, ngươi vì mua cái này hẳn là mất phen công phu ?"


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi chủ động sang chuyện khác, Đa Đạc cũng theo: "Đúng vậy, vì mua cái này cây trâm, ta chạy ít nơi đâu." Đa Đạc lại tự giác liếc liếc mắt nhìn cây trâm đầu Tiểu Ngọc Nhi cái, "Ta cây trâm này nhất định hợp với ngươi."


      Tiểu Ngọc Nhi cúi thấp đầu xuống, lúc lâu mới giọng : "Cám ơn ngươi."


      " cần khách khí." Đa Đạc cười cười, sau đó quay đầu nhìn pháo hoa.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng đồng dạng, nhưng mà trong trận pháo hoa rực rỡ này bọn họ rốt cuộc nhìn thấy thứ gì, cũng chỉ có chính bọn họ biết.


      Ngắm pháo hoa xong, Đa Đạc liền đưa Tiểu Ngọc Nhi trở về hoàng cung, nhưng đường này hai người đều thực trầm mặc.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi an toàn vào cửa cung, lúc này Đa Đạc mới ảo não vỗ đầu, vừa rồi có chút xúc động, Bảo nàng tức giận mình chứ? Nhớ lại lúc đó Tiểu Ngọc Nhi chỉ ngây người nửa ngày cũng có phản ứng, Đa Đạc nghĩ được lý do, cuối cùng quyết định về nhà hỏi ca ca!


      Mà sau khi Tiểu Ngọc Nhi hồi cung, liền giống như trận gió, nhanh chóng chạy về sân của mình.


      Cao Oa ở trong sân chờ đợi hồi lâu, thấy Tiểu Ngọc Nhi an toàn trở về, lúc này mới yên tâm, nhưng mà mặt Tiểu Ngọc Nhi lại đỏ ửng bình thường, khiến Cao Oa cảm thấy rất kỳ quái: "Cách Cách? Người làm sao vậy? Rất nóng sao?"


      Tiểu Ngọc Nhi để ý nàng, trực tiếp vào phòng, Cao Oa còn chưa kịp cái gì đó, Tiểu Ngọc Nhi thấy tăm hơi.


      Nhưng vừa vào phòng, dấu vết ửng hồng mặt Tiểu Ngọc Nhi còn chưa lịp biến mất, thấy Tái Kỳ Nhã ngồi ở ghế uống trà, như là đợi nàng hồi lâu.


      Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền tỉnh táo lại, sau đó tới chỗ Tái Kỳ Nhã: "Dì?"


      Tái Kỳ Nhã lúc này mới buông cái chén, cười : "Con rốt cuộc trở lại."


      "Dì, trễ thế này, sao dì còn trở về nghỉ ngơi?" Thấy Tái Kỳ Nhã có gì tức giận, Tiểu Ngọc Nhi mới yên lòng, ngồi cạnh bên người Tái Kỳ Nhã.


      " thấy được con, ta như thế nào có thể yên tâm trở về." Tái Kỳ Nhã ý vị thâm trường liếc mắt cái nhìn Tiểu Ngọc Nhi, khiến Tiểu Ngọc Nhi nàng vui hay giận.


      Nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là giải thích: "Dì, thể tham gia tiệc cưới của Ngọc tỷ tỷ, là con tốt, nhưng con cũng phải cố ý , là..."


      "Là Đa Đạc mang con ra ngoài đúng ." Tái Kỳ Nhã lập tức đánh gãy lời của Tiểu Ngọc Nhi.


      Thấy vẻ mặt Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc, Tái Kỳ Nhã lúc này mới chậm rãi cười : "Cao Oa đều cho ta biết , hơn nữa nếu có Cao Oa cho ta biết, ta còn biết tình hai người giữa con và Đa Đạc a."


      Nghe Tái Kỳ Nhã ái muội , Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ dì phải là hiểu lầm nàng cùng Đa Đạc có cái gì , vội : "Dì, con và Đa Đạc chỉ là bằng hữu."


      "Bằng hữu?" Tái Kỳ Nhã hỏi lại, thấy đầu Tiểu Ngọc Nhi nhiều thêm cây trâm gài tóc, trong lòng càng thêm hiểu : "Cho dù bây giờ là bằng hữu, về sau cũng chưa chắc, đúng ?"


      "Dì..." Tiểu Ngọc Nhi nghĩ đến ái muội với Đa Đạc trong nháy mắt đó, càng biết nên phản bác lời của Tái Kỳ Nhã như thế nào, chỉ đành thấp giọng kêu lên tiếng, mang theo ý tứ làm nũng.


      "Được rồi, được rồi." Tái Kỳ Nhã buồn cười vỗ vỗ tay Tiểu Ngọc Nhi: " nương lớn, sao còn dễ dàng e lệ như vậy. Bất quá con cũng đến tuổi nên lập gia đình, cho dì biết, Đa Đạc đối với con có tốt ?"


      "Dì! tình làm sao có thể chuyển biến nhanh như vậy, người cũng đừng hỏi nữa, con và Đa Đạc thực có gì!"


      " ra là đối với con tồi?" Trong lòng Tái Kỳ Nhã tinh tường giống như gương sáng, trực tiếp nhìn đến phản ứng của Tiểu Ngọc Nhi, phỏng đoán ngừng: "Tốt lắm, các con còn trẻ tuổi, dì cũng nhiều chuyện, nhưng mà nhớ kỹ, thích ai nên chủ động, dì vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của con."


      " biết, dì." Bất đắc dĩ, Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành cúi đầu đáp.


      Tái Kỳ Nhã cười khẽ, cũng biết giờ phút này trong lòng Tiểu Ngọc Nhi được tự nhiên, cũng dời đề tài, đem vài hộp gấm đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Tái Kỳ Nhã cái: "Dì, đây là?"


      "Lễ vật sinh nhật của con a, cho dù hôm nay là ngày Ngọc Nhi đại hôn, chúng ta cũng quên hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của con." Tái Kỳ Nhã , sau đó đem hộp gấm mở ra, "Con nhìn xem, có thích hay ?"


      Bên trong toàn bộ đều là trang sức bằng mã não đông châu trân quý, Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Dì, con thực thích."


      "Thích là tốt rồi." Tái Kỳ Nhã cười cười: "Những thứ này đều là lễ vật của ta, Triết Triết con, còn có Ngô Khắc Thiện tặng cho con, Ngọc Nhi ngày mai nàng tự mình tặng cho con."


      "Làm phiền dì hao tâm tổn trí ."


      " uổng tâm, chỉ cần là các con, dì làm cái gì cũng mệt." Tái Kỳ Nhã cười đến thập phần hòa ái hiền lành.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng cảm kích mà cười, rúc vào trong ngực Tái Kỳ Nhã .


      " nương lớn như vậy, còn làm nũng." Tái Kỳ Nhã nghe giống như trách cứ mà câu, nhưng vẫn nhàng ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi.


      Hai người lại hàn huyên lát, Tái Kỳ Nhã cũng bởi vì mệt mỏi mà trở về nghỉ ngơi trước, Tiểu Ngọc Nhi đưa nàng đến cửa, sau đó vào phòng Cao Oa đem những lễ vật đều cất tốt.


      Lại tắm rửa chút, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy mệt, cho người lui ra. Nhưng mà nàng ngủ, mà là ngồi ở trước bàn trang điểm, vuốt ve ngọc trâm Đa Đạc đưa cho nàng.


      Nhớ đến tình hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi liền tự giác mà cười đến mặt mày cong cong. Đa Đạc, là người rất tốt...
      lonkon95, Phong Vũ Yên, midnight6 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 28:


      Phía bên kia, Hoàng Thái Cực sau lúc lâu vẫn luôn có cảm giác buồn ngủ, nhìn nhìn khuôn mặt kiều diễm của Đại Ngọc Nhi, trong đầu Hoàng Thái Cực lại lên gương mặt tú lệ khác.


      Ở đại hôn hôm nay, cũng có thấy nàng, hơn nữa hôm nay hình như còn là sinh nhật của nàng...


      Hoàng Thái Cực càng nghĩ càng ngủ được, cuối cùng trực tiếp đứng dậy, mặc quần áo xong liền đến chỗ của Tiểu Ngọc Nhi.


      Vừa tới đó, quả nhiên ánh nến phòng trong tắt, trước cửa còn treo vài cái đèn lồng lớn màu đỏ, những cung nữ trực đêm đều là bộ dáng mệt mỏi muốn ngủ.


      Đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, các cung nữ cũng vội vàng tỉnh táo lại, thấy người đến là Hoàng Thái Cực liền vội vàng hành lễ.


      Hoàng Thái Cực ngăn các nàng lại, cũng phất tay để cho các nàng lui ra.


      Cung nữ hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, cuối cùng vẫn lui xuống.


      Hoàng Thái Cực cứ như vậy lẳng lặng đứng ở ngoài phòng, cảm xúc trong mắt khiến người khác đoán ra. Đứng nửa ngày, Hoàng Thái Cực đột nhiên xuy cười tiếng, như là tự giễu, sau đó liền tính lẳng lặng rời , nhưng là mới vừa được nửa, chợt nghe thấy có tiếng mở cửa. Hoàng Thái Cực vội quay đầu nhìn lại.


      Tiểu Ngọc Nhi sau khi lên giường, vẫn luôn lăn qua lôn lại ngủ được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh buổi tối hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi muốn đem những thứ này ném ra sau đầu nhưng lại có biện pháp. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi đành khoác áo choàng, tính ra viện ngồi chút, cũng tiện thể ngắm sao. nghĩ đến, lại nhìn thấy Hoàng Thái Cực. người Hoàng Thái Cực vẫn mặc bộ hỉ phục hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức phúc thân hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn."


      nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi còn chưa ngủ, Hoàng Thái Cực có chút kinh ngạc đồng thời cũng mang theo chút cao hứng, " cần quá câu nệ, đứng lên ."


      Tiểu Ngọc Nhi đứng thẳng thân mình, nhìn Hoàng Thái Cực cũng biết nên cái gì cho phải, càng kinh ngạc hơn là đêm khuya mà Hoàng Thái Cực lại xuất trong viện của nàng, nếu có ai nhìn thấy nhất định là xấu.


      Cân nhắc trước sau, Tiểu Ngọc Nhi liền với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, nếu là có việc gì, Tiểu Ngọc Nhi xin được cáo lui trước ."


      "Có việc." Con ngươi Hoàng Thái Cực trầm xuống chút, thanh lãnh đạm .


      Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười : " biết Đại Hãn có chuyện gì phân phó?"


      Hoàng Thái Cực từ trong người lấy ra hộp gấm, đưa cho Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt.


      Hoàng Thái Cực có chút được tự nhiên mà ho khan hai cái, sau đó giải thích: "Nghe Ngọc Nhi , hôm nay cũng là sinh nhật của ngươi, đây là lễ vật chuẩn bị cho ngươi."


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng thể cự tuyệt, vội vàng tiếp nhận, "Làm phiền Đại Hãn nhớ tới, chuyện như vậy người sai hạ nhân đến là được, còn làm phiền Đại Hãn tự mình chuyến."


      " sao, tiện đường." Hoàng Thái Cực lạnh nhạt .


      Có thể từ phòng ngủ Vĩnh Phúc cung tiện đường đến nơi này của nàng, thiên tài sao! Tiểu Ngọc Nhi thầm . Sau đó vẫn mở hộp ra, bên trong là đôi khuyên tai bằng vàng làm thành hình con thỏ, con thỏ được điêu khắc trông rất sống động, rất đáng . trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cũng thấy thích đôi khuyên tai này, liền cười : "Đa tạ Đại Hãn, rất đẹp."


      Nhưng ánh mắt tại trong lúc vô tình nhìn đến hai má Hoàng Thái Cực, Tiểu Ngọc Nhi yên lặng quay đầu qua, xấu hổ trong mắt lại xuất .


      "Làm sao vậy?" Hoàng Thái Cực cảm thấy tâm tình rất tốt khi nhìn Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ nhận lễ vật của , nhưng ngay lập tức lại chuyển sang nghi hoặc vì Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên quay đầu .


      hay là ? trong lòng Tiểu Ngọc Nhi rối rắm nghĩ. ? Hoàng Thái Cực khi trở về tức giận, , hai người xấu hổ. Vẫn là nên , xấu hổ cũng tốt, Hoàng Thái Cực cũng sớm chút rời .


      Vì thế, Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp lấy khăn tay ra đưa cho Hoàng Thái Cực, tay kia điểm điểm má phải của mình ý muốn Hoàng Thái Cực dùng khăn lau nơi đó.


      Hoàng Thái Cực sửng sốt, tiếp nhận khăn cũng tại chà sát mặt chút, vừa thấy, mặt nhất thời đỏ lên, chân tay cũng có chút luống cuống.


      khăn thêu màu xanh nhạt xuất ràng vết son hồng của nữ tử, Là do Đại Ngọc Nhi vừa mới lưu lại, nhưng lại chú ý tới, sau đó cứ vậy để vết son đường đến đây, còn bị Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy.


      Hoàng Thái Cực lập tức đem khăn tay giấu ra phía sau, mặt lên vẻ xấu hổ, cũng biết là nên hay nên ở.


      Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng, sau đó cố ý ngáp cái: "Đại Hãn, trễ thế này..." Tiểu Ngọc Nhi muốn lại thôi, ánh mắt có chút mong đợi nhìn Hoàng Thái Cực.


      Hoàng Thái Cực tất nhiên hiểu được ý của nàng, sau đó cũng theo cái bậc thang này xuống: "Ngươi mệt mỏi, vậy nghỉ sớm chút ."


      "Cám ơn Đại Hãn!" Được đồng ý, Tiểu Ngọc Nhi lập tức cầm hộp gấm trở về phòng.


      Lưu lại Hoàng Thái Cực người đứng tại chỗ, Hoàng Thái Cực từ phía sau lấy ra khăn thêu, nhìn đến son hồng, nhất thời cảm thấy thực chói mắt, sau đó liền lật lại mặt kia của chiếc khăn. Bốn góc chiếc khăn thêu hoa mộc lan, tú công rất tinh xảo. Ngón cái tự giác vuốt ve lên đóa hoa, trong mắt Hoàng Thái Cực chậm rãi nổi lên nhu tình. lúc lâu, Hoàng Thái Cực mới cẩn thận đem khăn tay để vào trong ngực, chậm rãi bước ra khỏi sân.


      Mà loạt hành động này Tiểu Ngọc Nhi cũng trông thấy được qua khe hở bên cửa sổ, cũng khiến cho Tiểu Ngọc Nhi vô cùng kích động. Hộp gấm cầm như khoai lang nóng bỏng tay bị nàng nám sang bên.


      Tiểu Ngọc Nhi lần nữa nằm lại giường, ngừng nhắc nhở bản thân, việc tuyệt đối phải như mình nghĩ, tuyệt đối phải như mình suy đoán. Hoàng Thái Cực chỉ cảm kích nàng lúc trước chắn đao thay , cho nên mới đặc biệt đối tốt với nàng mà thôi, có ý tứ gì khác. Nhưng mà càng nghĩ như vậy, Tiểu Ngọc Nhi lại phát ra, từ trước đến giờ Hoàng Thái Cực luôn đối đãi bất đồng với nàng, trước kia nàng còn cho rằng ngài có ý gì khác, nhưng mà bây giờ, chính đêm tân hôn còn chạy tới sân của nàng để tặng lễ vật, ngay cả khăn tay nàng đưa cũng trịnh trọng cất vào ngực, như vậy, nếu Hoàng Thái Cực có ý gì khác, bản thân Tiểu Ngọc Nhi cũng thể tin!


      Hoàng Thái Cực có ý với mình, từ trước đến giờ Tiểu Ngọc Nhi cũng chưa từng nghĩ đến. Nếu như Hoàng Thái Cực thích nàng, vậy còn Hải Lan Châu sao? Hoàng Thái Cực phải thích Hải Lan Châu sao? Chẳng lẽ lại đồng thời thích hai người các nàng?


      có khả năng! Mới vừa nghĩ như vậy Tiểu Ngọc Nhi liền lập tức phủ định, người mà trước đến nay Hoàng thái Cực nhất vẫn là Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi nàng chưa lần nào ngăn cản bọn họ, mọi việc rồi về như cũ thôi. Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi như được an ủi ít, đúng vậy, về sau Hải Lan Châu chính là phi tần được sủng ái nhất hậu cung, cho dù bây giờ Hoàng Thái Cực có ý với nàng nhưng vẫn còn để ý đến Hải Lan Châu.


      Cho nên, trong khoảng thời gian này nàng tận lực tránh gặp mặt , Hoàng Thái Cực rồi đem lực chú ý chuyển về phía Hải Lan Châu, cứ như vậy, Tiểu Ngọc Nhi coi như hoàn toàn yên tâm, tâm tình liền thả lỏng vào giấc ngủ.


      Đảo mắt cái, tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này Tiểu Ngọc Nhi thường xuyên xuất cung chơi cùng Đa Đạc, quan hệ với Đa Đạc có thể là tiến triển cực nhanh, còn kém nỗi chưa phá hỏng tầng ngăn cách mỏng manh cuối cùng kia , chỉ là, Đa Đạc , Tiểu Ngọc Nhi cũng chủ động mở miệng. Mỗi khi nhìn thấy bộ dáng muốn nhưng thể ra miệng của Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi liền nhịn được muốn cười, nhưng trong lòng cũng thầm than thế vô thường, nghĩ tới bản thân nàng Đa Nhĩ Cổn sâu sắc như mình tưởng, rốt cục cũng động tâm với nam nhân khác. Đúng vậy, Tiểu Ngọc Nhi động tâm, chính là sau ngày sinh nhật hôm đó, cái tên ngốc Đa Đạc kia mang theo đống đồ vật đến 'chân thành bồi tội' với nàng, Tiểu Ngọc Nhi liền hiểu được tâm ý của chính mình.


      Cho nên tháng này, Tiểu Ngọc Nhi đều rất vui vẻ, trừ việc thường thường phải tránh gặp mặt Hoàng Thái Cực. Nhưng mà chút băn khoăn này giống như dần dần biến mất, bởi vì Hoàng Thái Cực dần dần giảm bớt thời gian chú ý đến nàng, mấy ngày gần đây Tiểu Ngọc Nhi cũng có gặp mặt Hoàng Thái Cực.


      Ngày hôm đó, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc ngồi kỵ mã, về tới hoàng cung. Thời điểm ngang qua hoa viên, trong lúc vô ý thấy Hải Lan Châu đứng núi giả, cố gắng đặt chú chim trong tay vào tổ nhưng mãi được. Tuy rằng quan hệ của nàng và Hải Lan Châu gần đây có chút cứng ngắc, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn để cho Cao Oa tới hỗ trợ.

      Tiểu Ngọc Nhi mới vừa , Cao Oa liền tiến về phía trước khuyên nhủ Hải Lan Châu xuống dưới trước, lúc này, đạo bóng đen nhanh chóng bay đến bên người Hải Lan Châu , đồng thời giúp Hải Lan Châu đặt chim lại tổ, sau đó nắm lấy thắt lưng của Hải Lan Châu nhảy xuống.


      Tiểu Ngọc Nhi lập tức núp ra sau núi giả, cũng bởi vì đạo bóng đen kia chính là Hoàng Thái Cực.


      Bởi vì khoảng cách xa, nên Tiểu Ngọc Nhi tận mắt thấy được ý cười mặt Hoàng Thái Cực, vươn tay lấy xuống chiếc lá đầu Hải Lan Châu, gì đó với Hải Lan Châu, cuối cùng biết Hoàng Thái Cực thấp giọng cái gì lại khiến cho Hải Lan Châu lập tức xấu hổ mà ly khai.


      Nhìn tình hình này, Tiểu Ngọc Nhi chắc chắn khẳng định, giữa Hoàng Thái Cực và Hải Lan Châu quả nhiên có chuyện gì đó. Băn khoăn lúc trước đều biến mất hết, Tiểu Ngọc Nhi vụng trộm ly khai hoa viên.


      Nhưng mà chính Tiểu Ngọc Nhi cũng biết, trước khi Hoàng Thái Cực giúp Hải Lan Châu chú ý tới nàng, nhưng bởi vì đột nhiên Hải Lan Châu bị trượt chân, nên đành cứu Hải Lan Châu trước.


      Buông Hải Lan Châu xong, vốn muốn tìm Tiểu Ngọc Nhi, nhưng lại thấy nha đầu kia tránh ở núi giả, con ngươi Hoàng Thái Cực xẹt qua tia vui. phải cảm giác được trong khoảng thời gian này Tiểu Ngọc Nhi cố ý tránh né, chân trước của mới vừa bước vào Thanh Ninh cung, sau lưng Tiểu Ngọc Nhi có việc phải trước. ràng như thế, muốn phát cũng khó, xem ra tình đêm đó có chút dọa đến nàng.


      Trong lòng Hoàng Thái Cực suy nghĩ, sau đó cũng tìm nàng, mà cố ý bắt chuyện với Hải Lan Châu, cố ý nhắc tới chuyện đêm đó là say rượu hồ đồ, Hải Lan Châu quả nhiên liền xấu hổ. Thấy Tiểu Ngọc Nhi nhìn và Hải Lan Châu tán gẫu ràng nhàng thở ra hơi. Hoàng Thái Cực cười thầm tiếng, nhưng trong lòng nhưng cũng có chút vui, quả nhiên, vẫn phải từ từ mới được...


      Mà bên kia, Triết Triết đến hoa viên tản bộ tất nhiên cũng nhìn thấy được vẻ mặt ôn nhu của Hoàng Thái Cực chuyện với Hải Lan Châu, trong lòng nàng cảm thấy căm tức thôi. Sau khi trở về, rốt cục nhịn được ném vỡ đồ đạc trong phòng. Vì cái gì tâm của nam nhân, luôn biết đủ, thấy người liền người!
      lonkon95, Phong Vũ Yên, midnight5 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 29:


      Qua đoạn thời gian, Tiểu Ngọc Nhi lại đột nhiên nghe được tin tức Đa Đạc phải cùng Đa Nhĩ Cổn xuất chinh tấn công quân Minh. Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ, khó trách trong khoảng thời gian này Đa Đạc có thời gian tìm đến nàng.


      Lại gọi Cao Oa cẩn thận hỏi thăm chút tin tức, đại khái là khi nào Đa Đạc bọn họ xuất chinh, nhưng khi nghe được tin tức xác Tiểu Ngọc Nhi vẫn là có chút kinh ngạc: "Ngươi ngày mốt bọn họ ? Nhanh như vậy?"


      "Đúng vậy, hơn nữa nghe lần này Đại Hãn chỉ phái năm ngàn tinh binh cho thập tứ gia và thập ngũ gia, mà quân Minh ít nhất cũng phải đến vài vạn người.” Cao Oa đem tin tức mình nghe được cho Tiểu Ngọc Nhi.


      "Năm ngàn? Năm ngàn người sao có thể đánh với quân địch?" Lần đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi nghe thấy chuyện hoang đường như vậy.

      "Đúng vậy, nhưng mà nghe Đại Hãn vẫn cho phép thập tứ gia mang theo bất kì binh lính nào khác, bởi vì thập tứ gia khiêu khích Đại Hãn muốn tỷ thí với ngài, cuối cùng thập tứ gia mũi tên bắn được song nhạn chiến thắng Đại Hãn, cho nên việc Đại Hãn làm như vậy là vì muốn để thập tứ gia biết khó mà lui." Cao Oa càng , thanh càng dần.


      Tiểu Ngọc Nhi hơi hơi nhăn mày lại, để Đa Nhĩ Cổn biết khó mà lui? Sợ là phản hiệu quả . giờ Đa Nhĩ Cổn lòng muốn chứng minh bản thân, nhất định chịu lùi bước.


      Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cũng bắt đầu hoảng. Cuối cùng, ngày hôm sau Tiểu Ngọc Nhi liền xuất cung Phổ Tể Tự, nhưng chưa tới nửa ngày rời , sau đó vội vã tiến đến quân doanh.


      Sau khi đến quân doanh, Tiểu Ngọc Nhi ngồi xe ngựa để Cao Oa dò hỏi Đa Đạc có ở trong quân doanh hay .


      Cao Oa vừa định tìm vài quan binh để hỏi Đa Đạc cũng đúng lúc mới từ doanh trướng ra. Vừa nhìn thấy Cao Oa đứng trước cửa quân doanh, gương mặt vốn nghiêm túc lập tức liền trở nên hớn hở như thay đổi thành người khác, đường chạy đến cửa, cười hỏi: "Cao Oa, sao ngươi lại tới đây?Cách Cách nhà ngươi đâu?"


      "Thập ngũ gia." Cao Oa hành lễ, sau đó nhìn về hướng xe ngựa cách đó xa.


      Trong lòng Đa Đạc hiểu , vội vàng chạy tới xe ngựa.


      Lúc nãy Tiểu Ngọc Nhi cũng nghe được thanh của , xốc màn xe lên. Ánh mắt hai người liền chạm nhau, đều nhìn thấy được tâm tình vui vẻ trong mắt đối phương.


      "Bảo , sao nàng lại tới đây?" Đa Đạc nắm tay Tiểu Ngọc Nhi, đỡ nàng xuống ngựa, cười hỏi.


      "Nghe ngày mai chàng xuất chinh, cho nên mới tới đây nhìn chàng chút." Tiểu Ngọc Nhi cười , sau đó đem hà bao màu tím đưa cho Đa Đạc.


      "Đây là cái gì vậy?" Đa Đạc tò mò mà tiếp nhận, sau đó mở hà bao ra, bên trong là chuỗi hạt đeo tay làm bằng gỗ cây tử đàn.

      Ý cười nơi khóe miệng của Đa Đạc càng đậm, ánh mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi cũng tràn ngập nhu tình: "Là tặng cho ta sao?"


      "Đúng vậy." Tiểu Ngọc Nhi thành thực gật đầu, sau đó dặn dò: "Lần xuất chinh này, bên chàng chỉ có năm ngàn tinh binh, chiến trường đao kiếm có mắt, bản thân chàng phải cận thận chút. Vòng tay này ta đặc biệt nhờ chủ trì mở quang, chàng mang người có thể đảm bảo bình an.”

      Đa Đạc nhận lấy vòng tay, nhìn kĩ qua lần cũng cẩn thận nghe Tiểu Ngọc Nhi , vòng tay còn tỏa ra mùi của cây tử đàn. Đa Đạc cẩn thận đem vòng tay đạt lại vào hà bao, sau đó lại đem hà bao để vào ngực, : "Vòng tay này ta giữ cẩn thận, sau này nó cũng giống như tánh mạng của ta, ta nhất định bình an trở về.”


      "Được, ta tin chàng..." lời Tiểu Ngọc Nhi còn chưa hết, người bị nhét vào vòng ôm ấm áp, Tiểu Ngọc Nhi nhất thời xấu hổ đỏ mặt, biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.


      Đa Đạc chặt chẽ ôm chặt Tiểu Ngọc Nhi, vừa ấm áp lại mang theo cảm giác bá đạo thể cự tuyệt. Tiểu Ngọc Nhi chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng Đa Đạc trầm thấp mềm : "Nàng nhất định phải chờ ta trở lại."


      "Được, ta chờ chàng trở lại." Tiểu Ngọc Nhi cảm giác hai tay Đa Đạc ôm bên hông nàng có chút run rẩy nhưng lại cố chấp mà buông ra, khỏi cười khẽ, sau đó chủ động vươn tay ôm lấy .


      Được người trong lòng đáp lại, ý cười trong mắt Đa Đạc càng đậm, nơi nào đó ở đáy lòng trở nên mềm mại vô cùng, gan cũng lớn hơn, cánh tay ôm Tiểu Ngọc Nhi càng chặt hơn.


      Nàng, cuối cùng tiếp nhận mình...


      Tâm ý của hai người giờ phút này cuối cùng cũng sáng tỏ, hai thân ảnh lẳng lặng ôm nhau, trai tài sắc, biết bao ấm áp.


      Nhưng có người lại cảm thấy được, cố tình đánh gãy khắc ấm áp này.

      Đa Nhĩ Cổn đứng ở cửa quân doanh xấu hổ ho khan hai tiếng, Đa Đạc nghe được liền xoay người lại, tuy rằng muốn nhưng tạm thời thể buông Tiểu Ngọc Nhi ra.


      Tiểu Ngọc Nhi vừa nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn, cũng lập tức cách Đa Đạc khoảng nhất định.


      "Ca." Nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi cách ra xa, Đa Đạc có chút oán giận liếc mắt nhìn Đa Nhĩ Cổn.


      Đa Nhĩ Cổn có chút tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc cái, tiểu tử ngươi muốn lấy đồ, kết quả lại chạy đến đây tình nùng mật ý với nương người ta, cũng chú ý đến hoàn cảnh, còn cần ta phải nhắc nhở nữa sao?


      Thấy bất mãn trong mắt Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc rốt cuộc cũng nhớ tới mình vừa mới quên cái gì, có chút xấu hổ mà sờ sờ chóp mũi.


      Thấy thế, Đa Nhĩ Cổn cũng nể mặt mà cười khẽ tiếng, sau đó đến, vỗ vỗ bả vai Đa Đạc: "Hảo tiểu tử! Xuống tay rất nhanh a!"


      Sau đó cũng trêu tức liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái, gương mặt Tiểu Ngọc Nhi nhất thời đỏ bừng đến tận cổ.


      "Ca~" ngữ khí hơi hơi bất mãn, Đa Đạc ý bảo Đa Nhĩ Cổn đừng tiếp tục trêu đùa Tiểu Ngọc Nhi .


      "Được rồi được rồi, ta cái gì ." Đa Nhĩ Cổn nhìn Đa Đạc : "Hai người các ngươi cứ ở đây tán gẫu tiếp , tán gẫu xong rồi nhớ phải trở về tiếp tục suy nghĩ đối sách với ta.”


      " biết, ca." Đa Đạc lập tức gật gật đầu.


      Dứt lời, Đa Nhĩ Cổn liền trước. Lúc này, Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền trở nên xấu hổ .


      Trầm mặc lúc lâu, Tiểu Ngọc Nhi như là nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, vội lấy bao lớn từ trong xe ngựa ra, đưa cho Đa Đạc.


      "Đây là cái gì?" Đa Đạc nháy mắt mấy cái.


      " phải chàng thức ăn ở trong quân doanh rất khó ăn hay sao, đôi khi còn thiếu lương thực. Cho nên ta đặc biệt chuẩn bị chút thịt khô." Tiểu Ngọc Nhi đắc ý cười.


      Đa Đạc nhìn nàng cầm túi to trong ngực có chút dở khóc dở cười: "Nàng làm cho ta nhiều như vậy, ta cũng ăn hết a."


      Tiểu Ngọc Nhi nguýt cái: "Ai là tất cả đều là của chàng, chàng ăn hết còn có ca ca của chàng và những thuộc hạ khác.”


      Nghe vậy, Đa Đạc vội đem bao lớn ôm chặt vào trong ngực, bá đạo : "Đây là đồ nàng chuẩn bị cho ta, bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ."


      "Vậy tùy chàng." Tiểu Ngọc Nhi buồn cười nhìn , sau đó nàng phải rời khỏi .


      Đa Đạc rất tình nguyện buông tha, nhưng lại sắp phải xuất chinh, bản thân vội còn chưa hết, cũng thể tiếp tục giữ nàng lại. Tự mình đỡ Tiểu Ngọc Nhi lên xe ngựa, Đa Đạc cứ như vậy nhìn theo xe ngựa của Tiểu Ngọc Nhi chậm rãi rời , cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn của , sau đó Đa Đạc liền ôm bao lớn trở về quân doanh.


      xe ngựa, Cao Oa trộm vén rèm lên nhìn về phía sau, thấy Đa Đạc lâu mới trở về quân doanh, lập tức cười với Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, xem ra tình cảm thập ngũ gia đối với ngài rất sâu a."


      Tiểu Ngọc Nhi gì, nhưng là khóe miệng giơ lên chứng minh tâm tình của nàng giờ phút này rất vui sướng.


      Vừa mới hồi cung lâu, Tiểu Ngọc Nhi được nửa đường liền đụng phải Đại Ngọc Nhi. Thấy Đại Ngọc Nhi có chút vội vàng, nhưng mặt nàng lại lên nét vui sướng, Tiểu Ngọc Nhi khỏi tò mò: "Ngọc tỷ tỷ, có chuyện vui gì sao? Cao hứng như thế."


      Đại Ngọc Nhi giữ chặt lấy tay của Tiểu Ngọc Nhi, cười : "Ngạch Cát đến đây, chúng ta thăm ngài chút !"


      "Dì?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc , thời gian này Tái Kỳ Nhã mới vừa rời kinh đô lâu, sao đột nhiên lại trở về nữa. Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Tái Kỳ Nhã có thể tới, Tiểu Ngọc Nhi cũng rất cao hứng, lập tức liền dắt tay Đại Ngọc Nhi cùng tới Thanh Ninh cung.


      Nhưng mà được nửa đường, Đại Ngọc Nhi đột nhiên bị trượt chân, Tiểu Ngọc Nhi cũng bị Đại Ngọc Nhi kéo cho lảo đảo ngã xuống, đầu đụng phải cây cột bên cạnh, nhất thời Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy có chút choáng váng, thầm than, vận xui của nàng lại tới nữa. Tô Mã và Hải Lan Châu lập tức đỡ Đại Ngọc Nhi, mà trong tay Tô Mã còn có thuốc bổ, vừa đến đỡ Đại Ngọc Nhi, thuốc bổ liền bị đổ xuống, phỏng chỗ lớn bàn tay của Hải Lan Châu.


      Vừa thấy Hải Lan Châu bị phỏng, Đại Ngọc Nhi vội kéo tay nàng qua khẩn trương : "Tỷ tỷ, tỷ sao chứ?"


      Lúc này, Tái Kỳ Nhã vừa vặn qua, thấy màn như vậy, vội vàng kéo Đại Ngọc Nhi ra. Đôi mắt hóa thành lợi kiếm nhìn về phía Hải Lan Châu: "Hải Lan Châu, ngươi vì cái gì mà muốn hại Ngọc Nhi của ta?"


      "Ta có." Hải Lan Châu lập tức ủy khuất phản bác, Đại Ngọc Nhi cũng ở bên giải thích cho Hải Lan Châu.


      Nhưng Cao Oa ở bên đột nhiên hô lớn tức đánh gãy lời của các nàng: "Cách Cách, ngài chảy máu rồi!"


      Lúc này, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều chú ý tới cái trán chảy máu của Tiểu Ngọc Nhi. Tái Kỳ Nhã nhanh chóng bước lên phía trước, lo lắng : "Tiểu Ngọc Nhi, con sao chứ? Cao Oa, mau truyền thái y!"


      Cao Oa lên tiếng, vội vàng chạy tới gọi thái y đến. Tái Kỳ Nhã giữ chặt Tiểu Ngọc Nhi đỡ nàng ngồi lên ghế, dùng khăn tay đè lại miệng vết thương trán cho Tiểu Ngọc Nhi, tránh cho máu tiếp tục chảy ra.


      Thấy thế, Đại Ngọc Nhi vạn phần tự trách, "Thực xin lỗi, Tiểu Ngọc Nhi. Đều là do tỷ cẩn thận, làm hại muội bị thương."


      Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, tỏ vẻ có việc gì. Nàng tại bị thương thành quen, để ý nhiều thêm cũng thể thay đổi này.


      "Cái gì mà đều do con làm hại, ràng chính là Hải Lan Châu làm hại!" Tái Kỳ Nhã liếc mắt nhìn Đại Ngọc Nhi cái, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm Hải Lan Châu,ánh mắt tràn ngập chán ghét: " thể ngờ được, tại ngươi chỉ hại nữ nhi của ta, ngay cả chất nữ của ta ngươi cũng xuống tay!"


      "Đại phúc tấn, ta có!" Hải Lan Châu vội vàng lắc đầu phủ nhận.


      "Đúng vậy, Ngạch Cát. Lần này là chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Ngọc Nhi cũng là do ta gây nên." Đại Ngọc Nhi cũng ở bên phân trần.


      "Câm miệng! Biểu muội của con thành ra như vậy, con còn muốn chuyện giúp nàng ta." Tái Kỳ Nhã chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Đại Ngọc Nhi, sau đó có chút ác độc liếc mắt nhìn Hải Lan Châu : "Cho dù phải nàng ta làm hại, cũng là do nàng khắc! Ai tiếp cận cái tai tinh này cũng đều bị vạ lây, Trác Lâm chính là ví dụ ràng. Trác Lâm mới vừa cưới nàng ta, bị nàng ta làm hại đến sống thấy người, chết thấy xác. Ta thấy Trác Lâm cho dù còn sống, đời này cũng muốn nhìn thấy nàng ta lần nữa, cho dù thành quỷ cũng muốn trốn xa!"


      "Trác Lâm chưa có chết, ta cho phép ngài nguyền rủa !" Hải Lan Châu cường ngạnh , cho dù tính tình Hải Lan Châu trước giờ đều luôn nhẫn nhịn chịu đựng nhưng cũng có giớ hạn, mà Trác Lâm chính là giới hạn cuối cùng của Hải Lan Châu, ai cũng thể xấu Trác Lâm bất luận câu nào.


      Trong mắt Tái Kỳ Nhã lên tia tức giận, "Ngươi, tiện nhân này, ngươi còn dám tranh luận!" Dứt lời, định vươn tay đánh Hải Lan Châu bạt tai.


      Tiểu Ngọc Nhi bị các nàng khiến cho đầu óc đau nhức, vừa định muốn khuyên nhủ Tái Kỳ Nhã, đạo thanh trước bước ngăn Tái Kỳ Nhã lại.


      "Dừng tay!"
      Phong Vũ Yên, midnight, huyendo3 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 30


      Thấy người tới, Tái Kỳ Nhã cùng đám người vội vàng thi lễ, "Đại Hãn."


      Hoàng Thái Cực lập tức tiến lên dò hỏi: "Đại phúc tấn, là chuyện tình gì lại làm cho ngươi tức giận như thế, còn khiến ngươi tự mình động thủ giáo huấn nha đầu này?"


      Tái Kỳ Nhã tà tà liếc nhìn Hải Lan Châu cái, chậm rãi : "Đều là do con nô tỳ Hải Lan Châu này tuân thủ quy củ, chỉ làm Ngọc Nhi trượt chân, còn làm hại Tiểu Ngọc Nhi đụng vào cột bị thương. Vì vậy, ta mới nhất thời xúc động muốn giáo huấn nàng chút, thất lễ trước mặt Đại Hãn, mong Đại Hãn thứ tội."


      "Đại Hãn, phải như thế. Là ta đứng cẩn thận, mới bị ngã sấp xuống, còn làm hại Tiểu Ngọc Nhi bị thương theo, tình liên quan đến tỷ tỷ." Đại Ngọc Nhi vội vàng biện giải .


      Hoàng Thái Cực cũng để ý tới, trực tiếp nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi, thấy sắc mặt nàng quả nhiên có chút tái nhợt, vết thương chảy máu trán phải dùng khăn tay đè lại, có thể thấy được vệt máu đỏ tươi thấm ra. Hoàng Thái Cực nhất thời nhíu mày, ôn nhu dò hỏi: "Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy, tìm thái y chưa?"


      "Hồi Đại Hãn, Cao Oa tìm thái y ." Tiểu Ngọc Nhi cung kính đáp.


      Hoàng Thái Cực gật gật đầu, sau đó : "Bị thương thành như vậy, ngươi cũng ngồi xuống ."


      "Cám ơn Đại Hãn." Tiểu Ngọc Nhi vừa mới ngồi xuống, liền cảm thấy tầm mắt nghi ngờ của Tái Kỳ Nhã lập tức hướng về phía nàng, nhất thời thân thể liền cứng lại.


      Hoàng Thái Cực cũng chú ý tới tầm mắt của Tái Kỳ Nhã, hơi hơi tiến lên bước, xen vào giữa Tái Kỳ Nhã và Tiểu Ngọc Nhi, chặn lại ánh mắt tìm tòi của Tái Kỳ Nhã khiến cho Tiểu Ngọc Nhi được tự nhiên. Sau đó : "Đại phúc tấn, như Ngọc Nhi , tình cũng liên quan gì đến Hải Lan Châu, vậy có khả năng ngươi hiểu lầm, hơn nữa ta cũng tin tưởng, người lương thiện giống Hải Lan Châu vậy, có khả năng làm ra loại chuyện này, đúng ?"


      Tầm mắt nhu hòa của Hoàng Thái Cực nhìn về phía Hải Lan Châu, Hải Lan Châu cũng lập tức cảm giác được thiện ý của , cảm kích cười với .


      Tái Kỳ Nhã lập tức liền chú ý tới, nhìn nhìn Hải Lan Châu, suy nghĩ trong lòng lại tiếp tục xoay chuyển.


      Tầm mắt Hoàng Thái Cực trong lúc vô ý đảo đến tay phải của Hải Lan Châu, thấy bên có dấu vết bị phỏng, liền dò hỏi: "Tay nàng?"


      Trước khi Hải Lan Châu kịp trả lời, Tái Kỳ Nhã trước: "Chỉ là bị phỏng chút , giao cho Ngọc Nhi xử lý là tốt rồi, cần làm phiền đến Đại Hãn."


      Hoàng Thái Cực dường như nghe thấy, trực tiếp phân phó Tiểu Toàn Tử: "Chỗ của Triết Triết có dược liệu bị phỏng tốt nhất, tới chỗ nàng ấy xin chút."


      Tiểu toàn tử lĩnh mệnh lui ra, sắc mặt Tái Kỳ Nhã nhất thời có chút khó coi.


      Lúc này, Cao Oa vội vàng dẫn thái y trở lại, nhìn thấy Hoàng Thái Cực cũng vội vàng hành lễ.


      Hoàng Thái Cực vội : " cần đa lễ , nhanh đến xem vết thương cho Tiểu Ngọc Cách Cách ."


      "Dạ." Thái y vội vàng đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, xốc khăn tay lên nhìn thương thế của nàng, sau đó bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Tiểu Ngọc Nhi .


      Cái trán Tiểu Ngọc Nhi sưng lên như cái bánh bao lớn, bên xanh tím mảng lớn, còn chảy máu, Đại Ngọc Nhi nhìn thấy, vì áy náy mà mắt nổi lên hơi nước, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Tiểu Ngọc Nhi, thực xin lỗi, đều là do tỷ làm hại muội bị thương thành ra như vậy."


      " có việc gì, chỉ là vết thương thôi.” Tiểu Ngọc Nhi vội , nhưng trong lòng cũng có chút thoải mái nghĩ, Đại Ngọc Nhi này khóc nhiều như vậy, coi nàng giống như người sắp chết đến vậy sao? Trong lúc xử lý miệng vết thương, Tiểu Ngọc Nhi bị đau đến hít ngụm khí lạnh.


      Mày Hoàng Thái Cực càng nhăn chặt hơn, nhưng lại đột nhiên dò hỏi Tái Kỳ Nhã: "Ta nghe , gần đây Trại Tang bị bệnh , có việc gì chứ?"


      Đại Ngọc Nhi vừa nghe, cũng quên khóc, vội nhìn Tái Kỳ Nhã: "Cái gì? Ngạch Kỳ Cát bị bệnh?"


      "Nàng biết?" Hoàng Thái Cực hỏi lại.


      Đáy mắt Tái Kỳ Nhã lên tia bối rối, sau đó lại ra vẻ trấn định : "Chỉ là bị chút phong hàn, bệnh mà thôi."


      Nhưng mà Đại Ngọc Nhi vẫn lo lắng thôi: "Thân thể Ngạch Kỳ Cát luôn luôn tốt, khi bị bệnh bị rất lâu, này..."


      "Ngọc Nhi, nếu nàng lo lắng cùng với Hải Lan Châu trở về thăm Ngạch Kỳ Cát , thuận tiện giúp ta hỏi thăm ." Hoàng Thái Cực đề nghị .


      Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu vội vàng cám ơn.


      "Đúng rồi, Hải Lan Châu, nàng cũng giúp ta hỏi thăm A Cổ Lạp chút, nghe tại đánh thắng ít trận, bây giờ chính là trợ thủ đắc lực của Trại Tang." Hoàng Thái Cực thuận tiện .


      Hải Lan Châu cười nhạt gật gật đầu, trong mắt tất cả đều là cảm kích nhìn Hoàng Thái Cực.


      Tái Kỳ Nhã nhìn Hoàng Thái Cực và Hải Lan Châu, bất an trong lòng càng ngày càng ngưng trọng.


      Tiểu Ngọc Nhi bên được bội thuốc cũng : "Dì, ta cũng trở về thăm dượng chút." Dù sao mình nàng ở lại kinh đô cũng có ý nghĩa gì, còn bằng trở về thảo nguyên tự do tự tại.


      "Trước hết con đừng về."


      "Trước hết nàng đừng về." Hai đạo thanh đồng thởi vang lên, Tiểu Ngọc Nhi có chút hiểu nhìn hai người vừa lên tiếng.


      Hoàng Thái Cực nhìn thấy tầm mắt của Tái Kỳ Nhã và Tiểu Ngọc Nhi đưa tới, trong mắt có chút xấu hổ, nhưng là từ xưa tới nay hỉ nộ của ra mặt nên người khác vẫn thể nhìn ra có gì bất thường: “Nếu Hải Lan Châu và Ngọc Nhi đều trở về, nàng cũng trở về theo, vậy của nàng ở chỗ này chỉ có mình. Nếu như nàng muốn trở về chờ Ngọc Nhi các nàng quay về rồi cũng muộn.”


      "Đúng vậy, con trước hết cứ lưu lại bồi Triết Triết, dượng của con chỉ bị bệnh , chờ thời gian con trở về thăm ngài sau cũng muộn. Hơn nữa tại con bị thương, tiện xa.” Tái Kỳ Nhã cũng cười nhạt .


      "A." Tuy rằng trong lòng hiểu Tái Kỳ Nhã vì chuyện gì mà cho nàng trở về, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn gật đầu thuận theo.


      Đêm đó, Tái Kỳ Nhã tới chỗ của Tiểu Ngọc Nhi. Khi đó Tiểu Ngọc Nhi vốn định ngủ, nhìn thấy Tái Kỳ Nhã có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ra nghênh đón: "Dì, trễ thế này ngài còn thăm con sao?"


      Tái Kỳ Nhã nhìn cái trán bị quấn băng trắng của Tiểu Ngọc Nhi, thân thiết : "Đúng vậy, vết thương trán còn đau hay ?"


      "Có dì quan tâm nên còn đau nữa rồi." Tiểu Ngọc Nhi cười lắc lắc đầu, sau đó đồng thời ngồi xuống với Tái Kỳ Nhã.


      Sau khi ngồi xuống, Tái Kỳ Nhã nhìn về phía Ô Lan, Ô Lan hiểu ý đem vật cầm trong tay đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, cười : "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, đây là an thần khang đại phúc tấn đặc biệt nhờ thái y chuẩn bị cho người.”


      "An thần khang? cho con thứ này để làm gì?" Tiểu Ngọc Nhi hiểu.


      "Trán con bị thương, sợ đến tối đau đến ngủ được, cho nên chuẩn bị chút an thần khang, buổi tối ngủ yên giấc hơn.” Tái Kỳ Nhã cười giải thích.


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười đến mặt mày cong cong: "Cám ơn dì." Sau đó liền vùi đầu uống bát thuốc.


      Lúc uống được nửa, Tái Kỳ Nhã đột nhiên hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, ta thấy hôm nay con chuyện nhiều với Hải Lan Châu, hai người các con làm sao vậy?"


      Nhắc tới Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi khỏi nhíu nhíu mày: "Dì, về sau người đừng nhắc đến Hải Lan Châu với con nữa."


      "Làm sao vậy?" Tái Kỳ Nhã mềm mà vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Ngọc Nhi.


      "Từ khi vào kinh đô, cả ngày nàng ta đối với con đều là mặt nặng mày , còn khiến cho con bị mất mặt trước mọi người, giờ nhìn thấy nàng ta con liền cảm thấy phiền.” Tiểu Ngọc Nhi bĩu môi oán giận .


      Nghe vậy, người thông minh như Tái Kỳ Nhã nhất thời đem tiền căn hậu quả của mọi chuyện đoán được ràng ràng, sau đó cười : “Vậy về sau cũng nên lui tới với nàng ta, cái tai tinh kia, cả ngày nhìn nàng đều cảm thấy ngột ngạt. Sau đó Tái Kỳ Nhã nghi hoặc : “Hôm nay ta thấy Đại Hãn luôn giúp nàng chuyện, hay là Đại Hãn thực thích Hải Lan Châu?"


      "Làm sao có thể!" Tiểu Ngọc Nhi cười đánh gãy lời của Tái Kỳ Nhã, bộ biểu tình như nghe thấy câu chuyện cười: "Đại Hãn mới vừa nạp Ngọc tỷ tỷ làm phi, sao nhanh như vậy có thể coi trọng nữ nhân khác, ta thấy Đại Hãn chỉ là nhìn thấy nàng ta đáng thương mới có thể giúp nàng chuyện."


      "A? Đại Hãn có tâm địa tốt như vậy, còn giúp tiểu tỳ nữ như nàng ta?" Tái Kỳ Nhã hơi hơi nheo mắt lại.


      "Ân, Đại Hãn vẫn luôn hiền lành dễ thân cận." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó lại chuyển suy nghĩ : "Về phần Hải Lan Châu, có khả năng là nàng ta thường xuyên ở chỗ cùng Ngọc tỷ tỷ, Đại Hãn tất nhiên là nhớ kỹ nàng, cho nên cũng thuận tiện giúp cho nàng ta."


      " như vậy, Đại Hãn đúng là có ấn tượng với Hải Lan Châu ?"Lập tức Tái Kỳ Nhã trở nên có chút khẩn trương.


      Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên cũng phát giác được, cười : "Dì, ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, Đại Hãn đối với Hải Lan Châu có ý tứ gì khác, hơn nữa trong lòng Hải Lan Châu vẫn luôn nhớ tới Trác Lâm ca ca của nàng, có khả năng nam nhân khác ."


      Tái Kỳ Nhã cũng khôi phục lạnh nhạt, chậm rãi : "Loại chuyện tình cảm này, ai cũng thể chính xác được."


      Tái Kỳ Nhã lại tiếp tục : "Bất quá, hình như quan hệ giữa con với Đại Hãn cũng rất tốt."


      "Đại Hãn vì ngài, Triết Triết và Ngọc tỷ tỷ, nên cũng coi con như cháu ruột mà thương , còn về sau lúc con xuất giá cũng vì con mà chuẩn bị phần đồ cưới phong phú nữa đó.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc Nhi cười đến hồn nhiên.


      "Phải ? Vậy tốt rồi." Tái Kỳ Nhã từ từ nở nụ cười.


      Tiểu Ngọc Nhi nghe được lời cũng cười cười chuyện, sau đó tiếp tục uống an thần thang.


      Tái Kỳ Nhã suy nghĩ chút, sau đó hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Vậy con ở lại kinh đô lâu như vậy , Đa Đạc và con tại như thế nào ?"


      "Dì ~" Tiểu Ngọc Nhi làm nũng, đỏ mặt cúi đầu, lấm la lấm lét nhìn Tái Kỳ Nhã.


      Tái Kỳ Nhã hiểu cười cười: "Xem ra, đối với con rất tốt, vậy dì cũng an tâm."


      Tiểu Ngọc Nhi càng thêm xấu hổ.


      "Được rồi." Tái Kỳ Nhã thấy gương mặt Tiểu Ngọc Nhi càng lúc càng đỏ bừng thẹn thùng, cũng tiếp tục trêu đùa nữa, "Nếu như con thích , vậy chờ chiến thắng trở về, dì liền đến chuyện với con, để nàng làm mai cho hai người các con.”


      "Dì, loại chuyện này, nương gia sao có thể tự mình chủ động." Tiểu Ngọc Nhi hờn dỗi liếc mắt cái nhìn Tái Kỳ Nhã.


      Nghe vậy, Tái Kỳ Nhã càng phá lên cười: "Được, vậy chờ chủ động tới cầu thân, đến lúc đó dì nhất định chuẩn bị đồ cưới phong phú cho con, chất nữ của ta khi gả đều phải khiến cho mọi người hâm mộ.”


      Tiểu Ngọc Nhi thẹn thùng .


      Bộ dáng này của nàng cũng khiến cho Tái Kỳ Nhã hoàn toàn yên tâm, "Được rồi, dì cũng tiếp tục quấy rầy con nữa, uống xong bát thuốc cũng nên ngủ sớm chút."


      "Dạ, dì cũng nên nghỉ ngơi sớm chút." Tiểu Ngọc Nhi cười cất bước theo sau Tái Kỳ Nhã, thấy người xa liền ngồi trở lại bên cạnh bàn.


      Đem bát thuốc an thần uống hơi cạn sạch, trong mắt Tiểu Ngọc Nhi còn vẻ vui sướng như trước, trong đêm tối có vẻ phá lệ yên lặng.


      lúc lâu, mới buồn bã : "Hiệu quả của bát an thần thang này quả tồi..."


      Qua hai ngày, Tái Kỳ Nhã và Đại Ngọc Nhi, tính cả Hải Lan Châu đều quay trở về Khoa Nhĩ Thấm. ngờ rằng, lần trở về này, cũng khiến cho tình nghĩa của hai tỷ muội các nàng chấm dứt hầu như còn.
      lonkon95, Phong Vũ Yên, midnight3 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 31:


      Trong những ngày kế tiếp, Tiểu Ngọc Nhi đều bồi bên cạnh Triết Triết, ngẫu nhiên cũng trao đổi thư từ qua lại với Đa Đạc. Nhưng gần đây Tiểu Ngọc Nhi lại dần ít Thanh Ninh cung, cũng vì nàng cảm thấy dạo này Hoàng Thái Cực bắt đầu quan tâm quá mức tới nàng, ngay đến cả Triết Triết cũng bắt đầu dò hỏi. Điều này khiến cho Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng chán ghét, sớm biết như thế, bằng nàng theo Tái Kỳ Nhã trở về Khoa Nhĩ Thấm.


      Kinh đô vào ban đêm sớm chuyển lạnh, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn để cửa sổ mở, ngồi chống tay ghé vào bệ cửa biết là suy nghĩ cái gì.


      Cao Oa chuẩn bị tốt nước ấm, lại thấy Tiểu Ngọc Nhi chỉ mặc người kiện quần áo đơn, vì thế vội vàng qua khuyên: “Cách Cách, ban đêm gió lớn, ngài vẫn nên vào trong này , nô tỳ chuẩn bị tốt nước ấm rồi."


      Tiểu Ngọc Nhi hoàn hồn, gật gật đầu, vừa vừa hỏi Cao Oa: "Cao Oa, ngươi trận này còn phải đánh bao lâu a?"


      Cao Oa cũng suy nghĩ, "Này... thập ngũ gia và thập tứ gia mới vừa xuất chinh bao lâu, nô tỳ sao có thể biết a, nhưng mà Cách Cách yên tâm, nghe thập tứ gia và thập ngũ gia giống như là có thần trợ giúp, đánh cho quân minh liên tiếp bại lui, tin tưởng lâu sau có thể hồi kinh."


      Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ: "Ừ, Đa Nhĩ Cổn này đúng là có tài năng, chỉ cần năm nghìn tinh binh cũng có thể đánh cho đối thủ quân lính tan rã."


      "Cũng phải là do chuyện đó hay sao." Cao Oa cũng nở nụ cười: "Nghe tại rất nhiều đại thần thân tộc đều tính toán chờ thập tứ gia trở về, đem khuê nữ trong nhà gả cho thập tứ gia đó, lần này Ngọc phúc tấn đúng là chọn nhầm."


      "Câm miệng!" Tiểu Ngọc Nhi vội vàng cắt đứt: "Lời như thế thể lung tung, Ngọc tỷ tỷ bây giờ là phúc tấn của Đại Hãn, như thế nào lại là chọn lầm."


      "Vâng, nô tỳ biết sai rồi." Cao Oa cũng tự biết mình lỡ miệng, lập tức cúi đầu nhận sai.


      Tiểu Ngọc Nhi biết tính cách nàng tuy bộc trực, nhưng cũng là người hiểu biết đúng mực, lần sau khẳng định tiếp tục lung tung, cho nên cũng gì thêm nữa, trực tiếp vòng ra phía sau bình phong, bắt đầu cởi áo chuẩn bị tắm rửa.


      tắm được giữa chừng, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, thanh hành lễ của cung nữ lập tức vang lên: "Đại Hãn cát tường."


      Tiểu Ngọc Nhi cả kinh, vội vàng đuổi Cao Oa ra ngoài để kéo dài thời gian, bản thân lập tức đứng dậy, bước ra khỏi thùng tắm cầm quần áo vội mặc vào.


      Hoàng Thái Cực vừa tiến đến, liền thấy phòng trong dấy lên huân hương, hơi nước lượn lờ, còn truyền đến tiếng nước ào ào. Hoàng Thái Cực nhìn về phía bình phong, còn mơ hồ có bóng hình xinh đẹp thướt tha của nữ tử. Hoàng Thái Cực nhất thời đỏ mặt, trong lòng tuy có chút xấu hổ, nhưng là lại vẫn nhịn được miệng đắng lưỡi khô.


      Lúc này, Cao Oa cũng từ trong bình phong ra, phúc thân hành lễ với Hoàng Thái Cực: "Tham kiến Đại Hãn, tại Cách Cách tắm, thể lập tức ra hành lễ với Đại Hãn, mong Đại Hãn thứ tội."


      " ngại." Hoàng Thái Cực khoát tay, sau đó ngồi vào vị trí chủ tọa trong đại sảnh, cũng thuận tay rút quyển kinh Phật lên xem.


      Lật xem hồi, Hoàng Thái Cực giống như lơ đãng hỏi: "Cách Cách nhà ngươi rất thích kinh Phật?"


      Cao Oa dâng trà nóng lên, sau đó đáp: "Vâng, ngày mười lăm mỗi tháng Cách Cách đều xuất cung lễ Phật."


      "A." Hoàng Thái Cực thản nhiên lên tiếng, ánh mắt lơ đãng đảo qua gian phòng bên trong, sau đó liền luyến tiếc dời tầm mắt .


      Chỉ thấy Tiểu Ngọc Nhi mặc sườn xám thêu hoa đinh hương bằng chỉ bạc ra, mái tóc đen ở phía sau vẫn chưa có khô hẳn, mặt còn có bọt nước theo khuôn mặt nàng chảy xuống, có lẽ do mới tắm xong nên gương mặt trắng nõn phiếm hồng đỏ ửng, con ngươi đen láy, môi đào hé mở: "Tham kiến Đại Hãn."


      Thấy Hoàng Thái Cực nửa ngày cũng gì, Tiểu Ngọc Nhi thấy có chút kỳ quái nhìn Hoàng Thái Cực, nhàng gọi: "Đại Hãn?"


      Lúc này Hoàng Thái Cực mới như từ trong mộng tỉnh dậy, sau đó xấu hổ mà tựa đầu qua bên, mặt tuy vẫn có biểu tình gì, nhưng bên tai lại hơi hơi phiếm hồng.


      Tiểu Ngọc Nhi đối với phản ứng của Hoàng Thái Cực có chút hiểu, tiếp tục hỏi: "Đại Hãn, trễ như vậy ngài còn đến có chuyện gì ạ?"


      "A, ta chỉ là tới thăm nàng, vết thương trán khỏi hẳn chưa?" Hoàng Thái Cực có chút được tự nhiên .


      " tốt hơn nhiều rồi, cũng có lưu lại sẹo, cám ơn Đại Hãn quan tâm." Tiểu Ngọc Nhi xong, đôi mắt to nhìn chằm chằm Hoàng Thái Cực, thầm nghĩ có việc gì , ngài liền nhanh về .


      Hoàng Thái Cực bị nàng nhìn có chút đỏ mặt, vội vàng tiếp tục nhìn xuống kinh Phật cầm tay.


      Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, chẳng lẽ tối như vậy còn đến đây để xem kinh Phật? Nhưng mà nàng vẫn dám hỏi ra khỏi miệng, yên lặng ngồi xuống bên ghế, trong lòng thầm phỏng đoán.


      lát sau, Tiểu Ngọc Nhi mới có gan mở miệng : "Đại Hãn, trễ như vậy, nhất định còn chờ ngài, bằng..."


      Hoàng Thái Cực đưa tay ngăn lời của nàng lại, ánh mắt cũng có dời cuốn kinh Phật. Tiểu Ngọc Nhi đành phải ngậm miệng.


      Theo thời gian trôi qua, Tiểu Ngọc Nhi bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ, mí mắt cũng đạp lên nhau biểu tình muốn khép lại, cuối cùng biết từ lúc nào ngủ thiếp .


      Mà Hoàng Thái Cực giống như có ý định rời mắt khỏi cuốn kinh Phật trong tay, chỉ là tầm mắt lại ngừng hướng về phía Tiểu Ngọc Nhi. ngày hôm nay đều bận việc chiến , trong lòng luôn cảm thấy phiền muộn, chính vì vậy mà tự giác đến nơi này, chỉ bởi vì đến đây thấy đươc nàng, chỉ cần thấy nàng, tâm tình của tốt hơn rất nhiều. Khi nhìn thấy đầu của Tiểu Ngọc Nhi ngừng gục lên gục xuống, cuối cùng bừng tỉnh, trực tiếp ghé đầu lên bàn ngủ. Hoàng Thái Cực rốt cục nhịn được mà nở nụ cười.


      Xem ra, cũng nên tiếp tục giả ngốc nữa, nếu nha đầu này khẳng định ngủ ngay tại bàn. Tâm tình Hoàng Thái Cực rất tốt, buông kinh Phật cầm trong tay xuống, tầm mắt lại chạm đến tờ giấy kẹp trong kinh Phật.


      Hoàng Thái Cực tò mò nhìn tờ giấy , sau khi đọc được nội dung bên trong, tươi cười mặt cũng lập tức phai nhạt, trong mắt lên vẻ lo lắng.


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn ghé lên bàn ngủ, Hoàng Thái Cực cuối cùng cũng chịu buông bản kinh Phật xuống nhưng lại trộm đem tờ giấy cất . Sau đó đến lại bên người Tiểu Ngọc Nhi, dùng ánh mắt ngăn lại hành động của Cao Oa chuẩn bị muốn đánh thức Tiểu Ngọc Nhi, ngồi xuống nhàng ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi lên giường.


      Sau đó vén chăn cẩn thận lại cho nàng, Hoàng Thái Cực cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên giường ngưng mắt nhìn gương mặt ngủ của Tiểu Ngọc Nhi.


      Cao Oa ở bên đè thấp thanh : "Đại Hãn, nô tỳ cẩn thận chiếu cố Cách Cách, trễ như thế này, Đại Hãn cũng nên nghỉ ngơi."


      Hoàng Thái Cực chuyện, tiếp tục nhìn Tiểu Ngọc Nhi đến xuất thần, vươn tay lên, nhàng đụng vào khuôn mặt của Tiểu Ngọc Nhi. Xúc cảm trắng mịn truyền đến tay, Hoàng Thái Cực bất giác nhếch lên khóe miệng, đáy mắt là mảnh sáng nhu hòa, sao đó bàn tay liền tự giác vuốt khuôn mặt của Tiểu Ngọc Nhi.


      Có lẽ vì luyện võ lâu năm mà tay Hoàng Thái Cực lưu lại những vết chai sạn, khiến cho Tiểu Ngọc Nhi cảm giác được thoải mái, trực tiếp trở mình cọ cọ gối đầu rồi tiếp tục ngủ.


      Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Thái Cực đều trở nên nhu hòa, cuối cùng nhàng dịch lại góc chăn cho Tiểu Ngọc Nhi, hồi lâu sau mới có chút luyến tiếc dời ánh mắt chỗ khác.


      Chờ khi đứng lên, Hoàng Thái Cực lại khôi phục vẻ mặt lãnh tuấn như dĩ vãng, hỏi Cao Oa đứng bên : "Tiểu Ngọc Cách Cách và Đa Đạc rất quen thuộc sao?"


      Cao Oa sửng sốt, vội vàng đáp: "Dạ vâng, trước khi thập ngũ gia xuất chinh, đều luôn bớt thời giờ đến thăm Cách Cách, cùng ra ngoài chơi với Cách Cách."


      Nghe vậy,thanh Hoàng Thái Cực càng trở lên lạnh lùng khiến Cao Oa như đứng trong hầm băng: "Vậy Cách Cách nhà ngươi có thích Đa Đạc ?"


      Bả vai Cao Oa co rúm lại, yếu ớt đáp: "Cái này, nô tỳ biết."


      Hoàng Thái Cực lạnh lùng trừng mắt nhìn Cao Oa: "Cả ngày ngươi đều theo Cách Cách mà lại biết? Ta thích có người giấu diếm ta."


      Cao Oa sợ hãi quỳ rạp xuống đất, thanh có chút nức nở: "Nô tỳ biết, Cách Cách cũng loại chuyện này với nô tỳ, chỉ là cân nhắc việc thập ngũ gia có ý với Cách Cách."


      Nghe vậy, biểu tình Hoàng Thái Cực thể dùng từ lạnh để hình dung, nhưng cuối cùng vẫn dặn dò: "Chuyện đêm nay, ta muốn để cho Cách Cách nhà ngươi biết, ngươi hiểu chưa?"


      "Nô tỳ hiểu được." Cao Oa thấp giọng đáp.


      Nghe được câu trả lời vừa lòng, lúc này Hoàng Thái Cực mới gật gật đầu, ly khai khỏi sân viện của Tiểu Ngọc Nhi. Chỉ là lúc về cũng Thanh Ninh cung, mà trực tiếp trở về Sùng Chính điện. Lấy lí do phải xử lý quốc vụ truyền lời lại cho người Triết Triết phái tới, Hoàng Thái Cực cầm tờ giấy mới vừa lấy từ chỗ của Tiểu Ngọc Nhi.


      Sùng Chính điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng biểu tình của Hoàng Thái Cực lại càng đông lạnh, tay tự giác nắm chặt. Xem ra quá phớt lờ, khiến cho hai người kia càng ngày càng gần. Nhưng Hoàng Thái Cực cũng tuyệt dễ dàng buông tay như vậy, nếu bắt buộc, cho dù phải áp dụng thủ đoạn cưỡng chế cũng muốn đạt được mục đích.


      Sau lại cúi đầu nhìn tờ giấy: chờ ta trở lại cưới nàng. Hoàng Thái Cực hừ lạnh tiếng, trực tiếp đem tờ giấy đặt ánh nến trực tiếp thiêu hủy.
      lonkon95, Phong Vũ Yên, midnight5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :