1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 57:


      Về phần chuyện này tiếp theo như thế nào, Tiểu Ngọc Nhi cũng quản tiếp, nhưng Đỗ Lặc Mã cũng đem mọi chuyện kể cho Tiểu Ngọc Nhi nghe.


      Cuối cùng Đại Ngọc Nhi được gỡ bỏ hiềm nghi, mà vị Thuần phúc tấn phát điên, lại đáng thương lần thứ hai trở thành người chịu tội thay, Hoàng Thái Cực giam nàng vào lãnh cung. Mà Đại Ngọc Nhi tựa hồ còn thay vị Thuần phúc tấn này chuyện, sau đó cùng Hoàng Thái Cực lâm vào cục diện bế tắc.


      Đối với mấy tin tức này, Tiểu Ngọc Nhi chỉ cười trừ. Vốn là lúc trước nàng cũng nhiều lần nhắc nhở Đại Ngọc Nhi phải cẩn thận với Hải Lan Châu, nhất là khi Hải Lan Châu lúc khác thường lại đột nhiên trở thành trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực. Nhưng mà Đại Ngọc Nhi lại vẫn như cũ, có chút phòng bị nào đối với Hải Lan Châu, lúc này đây nàng có thể an toàn đứng ở trong cung, hoàn toàn là bởi vì có Triết Triết che chở, kéo người chịu tội thay ra, nếu vô luận kết quả như thế nào nàng đều phải chịu liên lụy. Dù sao người điên lại biết dùng cổ thuật nguyền rủa Hải Lan Châu, ai tin chứ? Tất cả mọi người chẳng qua là trầm mặc ra mà thôi.


      Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngọc Nhi cũng ít lại nhiều, đặc biệt chuẩn bị sinh thần cho Đa Đạc. Trước khi gả cho ,Tiểu Ngọc Nhi chưa từng nghĩ rằng sinh thần của nàng và Đa Đạc lại gần nhau như vậy, nàng là mùng năm tháng chín, Đa Đạc là hai mươi tháng tám, mấy ngày trước khi hoàng cung tổ chức gia yến nhân dịp Trung thu, Triết Triết nhắc nhở với nàng.


      Khi trở về, Tiểu Ngọc Nhi cũng tự trách mình sơ ý, về phương diện này cũng thấy hơi lo lắng, biết nên chuẩn bị cho Đa Đạc những thứ gì. Bởi vì Đa Đạc thích náo nhiệt, nên sinh thần của cũng chỉ mời hai ca ca và tẩu tử, những người còn khác nếu đưa lễ vật đến nhận. Mà ngay cả lễ vật, Tiểu Ngọc Nhi cũng chuẩn bị tốt, nhưng vẫn thấy đủ, nên hôm nay nàng mới chuẩn bị xuống bếp làm bàn đồ ăn phong phú cho Đa Đạc.


      Nhưng mà trù nghệ của Tiểu Ngọc Nhi quá kém , chút đồ ăn Mông Cổ đơn giản làm khó được nàng, nhưng muốn làm những món đặc biệt quả rất khó. Bởi vì mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này Tiểu Ngọc Nhi cũng đều là nương được người nhà nuông chiều , mười ngón dính nước xuân, vào phòng bếp, xào rau chút, nhưng lại cho dầu, kết quả là biến toàn bộ phòng bếp trở thành cảnh sắc sương khói lượn lờ. Đến cuối cùng nàng cũng chỉ có thể làm được canh suông vô cùng đơn giản, nhưng mà nhìn món canh này, đến ngay cả thuốc cũng giống. Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành học làm bánh chẻo mà Đa Đạc thích ăn nhất. Bánh chẻo tốt a, cần nêm cũng cần dầu cái gì đều cần chú ý.


      Nhưng mà nghĩ nghĩ như vậy, đến khi bắt tay vào làm, ngay tại cửa thứ nhất cũng khó qua.


      Ai có thể cho nàng biết, vì cái gì mà da bánh chẻo lại khó làm như vậy? Tiểu Ngọc Nhi nhìn bột trong nồi bị não lại thành đống, ngay cả nàng cũng thấy ghê, huống chi là ăn.


      Cao Oa ở bên tiếp tục kiên nhẫn chỉ dạy, "Cách Cách, nước thể cho hết lần như vậy, phải chậm rãi điều chỉnh.”


      "Vậy tại ném thứ này sao?” Tiểu Ngọc Nhi vừa hỏi, vừa làm bộ như muốn đổ .


      Cao Oa vội vàng ngăn cản: " cần cần, nước nhiều thêm bột mì là được.”


      Vừa dứt lời, Cao Oa liền thấy Tiểu Ngọc Nhi đem nửa phần bột còn lại trong túi bỏ hết vào, Cao Oa gì, Cách Cách, nếu như ngài còn làm như vậy, phỏng chừng đến hừng đông cũng làm được.


      Vốn là mấy ngày hôm trước Tiểu Ngọc Nhi bắt đầu học nấu ăn, nhưng nàng lại cho rằng làm bánh chẻo rất đơn giản, cho nên trước sinh nhật của Đa Đạc ngày Tiểu Ngọc Nhi mới bắt tay vào học, ai ngờ tại, ngay cả da bánh chẻo cũng làm được.


      Cao Oa ở bên tiếp tục đem những gì mình có thể nhắc nhở đều nhắc nhở hết rồi, Tiểu Ngọc Nhi làm được nàng cũng thể hỗ trợ, dần dần mí mắt cũng cụp xuống, dựa vào cửa thiếp .


      Mắt thấy lâu nữa trời sáng, Tiểu Ngọc Nhi nhìn chỗ bột cứng như đá trong nồi, tâm tình vô cùng uể oải, xem ra nàng có thiên phú nấu ăn.


      "Nếu để ta giúp nàng." Đột nhiên, tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến, dọa Tiểu Ngọc Nhi giật nảy.


      Tiểu Ngọc Nhi vội quay đầu lại, liền nhìn Đa Đạc biết khi nào đứng ở phía sau nàng, người mặc bộ áo choàng màu lam, cười như cười nhìn nàng.


      Mặt Tiểu Ngọc Nhi nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng, tay chân có chút luống cuống: "Chàng, sao chàng lại tới đây? Chàng phải nghỉ ngơi sao?"


      "Sau khi tỉnh lại phát nàng thấy nên ta liền ra ngoài tìm, ai ngờ, ra nàng ở chỗ này." Dứt lời, Đa Đạc còn dùng ánh mắt trêu tức nhìn nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Làm đúng là được tốt lắm."


      Thành thân hơn hai tháng, Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi tuy rằng chưa có trở thành vợ chồng thực , nhưng mà Đa Đạc cũng đến mức phải ngủ nhuyễn tháp, mà cùng Tiểu Ngọc Nhi ngủ giường. Cách đây vài ngày, phát Tiểu Ngọc Nhi dậy rất sớm, hơn nữa tay còn xuất vết đỏ, vì vậy hôm nay chờ khi Tiểu Ngọc Nhi ra cửa lâu liền theo, tránh ở ngoài phòng bếp, vẫn luôn dõi theo thân ảnh của nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi vội vàng nghiêng người ngăn trở tầm mắt của , đỏ mặt cãi lại: "Ta làm tốt , cho phép chàng nhìn, chàng nhanh trở về nghỉ ngơi."


      Nhìn bộ dáng quẫn bách còn cố gắng cậy mạnh của Tiểu Ngọc Nhi, đáy lòng Đa Đạc mềm đến rối tinh rối mù. biết mấy ngày nay nàng vội vàng làm cái gì, cũng vô cùng chờ mong nàng có thể mang đến kinh hỷ lớn, nhưng so với kinh hỷ càng muốn nàng mệt nhọc. Vì vậy, Đa Đạc cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người Tiểu Ngọc Nhi, nhàng hôn lên trán của nàng cười : “Ta cười, ta chỉ muốn giúp nàng.”


      Tiểu Ngọc Nhi hồ nghi nhìn : "Chàng biết làm?"


      Đa Đạc gật gật đầu, sau đó vén tay áo, lau sạch tay, sau đó lấy bột mì và nước làm bánh. Tiểu Ngọc nhi kinh ngạc nhìn thủ pháp thành thạo của Đa Đạc, “Sao chàng biết làm?"


      Đa Đạc hơi dừng tay lại, sau đó tiếp tục như có việc gì nhào bột: “Khi còn bé, mỗi lần sinh nhật của ta ngạch nương đều làm bánh cho ta, nàng đích thân xuống bếp làm, ta chỉ đứng bên nhìn, lâu dần tự nhiên quen. Nhưng mà sau khi ngạch nương qua đời, lâu chưa từng ai làm bánh chẻo cho ta vào ngày sinh nhật"


      Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi thức thời im lặng hỏi nhiều hơn nữa, nỗi đau lớn nhất trong lòng Đa Đạc, đại khái chính là ngạch nương và phụ hãn, hai người thương nhất thế gian đều lần lượt qua đời. Tiểu Ngọc Nhi từng nghe , đứa Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Đại phi A Ba Hợi sủng ái nhất phải là Đa Nhĩ Cổn dũng mãnh thiện chiến, mà là con trai nhất của họ Đa Đạc. Đa Đạc lớn lên trong cưng chiều của Nỗ Nhĩ Cáp Xích và A Ba Hợi, nghe việc Nỗ Nhĩ Cáp Xích và A Ba Hợi lần lượt qua đời khiến cho Đa Nhĩ Cổn chịu đả kích lớn, đến nay vẫn khó có thể bình ổn, như vậy, Đa Đạc cũng thế , hơn nữa, thời điểm đó còn hơn Đa Nhĩ Cổn hai tuổi.


      Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc khiến Đa Đạc kỳ quái nhìn nàng, thấy vẻ mặt ngưng trọng của nàng, Đa Đạc cười khẽ: "Nhưng mà tại tốt, ít nhất còn có nha đầu ngốc như nàng, làm bánh chẻo cho ta trong ngày sinh thần.”


      Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn cười, sau đó Đa Đạc tiếp tục quay đầu nhào bột. Thấy Đa Đạc bận rộn, Tiểu Ngọc Nhi cũng xắn tay áo giúp chút, nàng lấy thịt heo và cải trắng tính băm ra làm nhân bánh chẻo.


      Đa Đạc ngược lại có chút lo lắng nhìn nàng: “Nàng làm được ? Bằng chờ ta nhào bột xong đến giúp.”


      Tiểu Ngọc Nhi bất mãn trừng mắt nhìn cái: "Nếu như ta muốn làm bánh chẻo cho chàng tất nhiên là phải biết cách làm, chàng chỉ cần nhào bột là được, ta làm tốt.”


      Thấy nàng bất mãn, Đa Đạc vội vàng gật đầu, nhưng là vẫn thường xuyên nhìn về phía Tiểu Ngọc nhi, sợ nàng cẩn thận cắt phải tay, nhưng khi thấy Tiểu Ngọc Nhi làm việc liền mạch đâu vào đấy, Đa Đạc mới thoáng yên lòng lại.


      Chờ khi mọi thứ đều sắp xếp xong, Đa Đạc bắt dầu cán bột thành từng miếng mỏng để làm vỏ. Tiểu Ngọc Nhi thập phần đắc ý nhìn nhân bánh được mình xử lý tốt đặt mặt Đa Đạc trước: "Nhìn! Ta làm tốt chứ."


      Đa Đạc cười khẽ gật đầu: "Đúng vậy, rất tốt." Sau đó Đa Đạc liền tiếp tục làm bánh, tính chuẩn bị gói bánh lại bị Tiểu Ngọc Nhi cản lại.


      "Nàng làm gì?" Đa Đạc hiểu nhìn nàng.


      " là ta làm, còn chàng, hoặc là trở về, hoặc là mau ngủ, còn đứng ở bên nhìn.” Tiểu Ngọc Nhi bất mãn trừng , sau đó liền tiến lên gói bánh.


      Đa Đạc ở trong lòng oán thầm, chuẩn bị tốt, tại bắt dừng tay cũng chậm. Nhưng mà dám , sau đó đứng bên nhìn Tiểu Ngọc nhi gói bánh, trong lòng thầm sốt ruột. phải gói như ậy a, chỉ lấy ít nhân thôi, dùng lực ép chặt vỏ bánh lại, nếu bị rớt ra, vỏ bánh bao hết nhiều nhân như vậy.


      Tiểu Ngọc Nhi nghe được Đa Đạc ở phía sau thầm, vốn thể gói được bánh chẻo, Tiểu Ngọc Nhi nhất thời nổi giận: "Chàng đừng tiếp tục thầm ở sau người ta, làm hại ta gói được bánh!”


      Đa Đạc gì, nàng vốn gói được bánh phải sao?


      Đa Đạc cũng tiếp tục thầm ở phía sau, nhưng mà cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi vẫn thể hoàn thành cái bánh, chỉ có thể đáng thương hề hề nhìn Đa Đạc.


      Đa Đạc bất đắc dĩ, vén tay áo lần nữa, bắt đầu gói bánh chẻo, còn gói thành rất nhiều hình dạng, hình tam giác, hình tròn, hình trăng khuyết, còn có hình con cá.


      Nhìn thấy trong mắt Tiểu Ngọc Nhi lộ ra vẻ sùng bái: “Bánh chẻo cũng có thể làm thành nhiều hình dạng như vậy a?"


      Đa Đạc đắc ý: "Đúng vậy!" Những chiếc bánh có hình dạng như thế này đều được ngạch nương làm cho khi còn bé, bởi vì muốn dỗ vui vẻ nên mới nghĩ cách làm ra nhiều hình dạng như vậy.


      Nhìn thấy Đa Đạc đem bánh chẻo biến thành nhiều loại hình dáng đa dạng, Tiểu Ngọc Nhi cũng vô cùng muốn thử.

      Đa Đạc có chút biết gì nhìn cái 'Bánh chẻo' trước mắt, hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Nàng xác định đây là bánh chẻo, chứ phải bánh bao?” Vì sao lại túm vỏ bánh lại.


      Tiểu Ngọc Nhi hưng phấn gật đầu: "Bởi vì làm bánh chẻo nhiều hình dạng mà!"


      Đa Đạc bật cười, tuy rằng trong lòng Đa Đạc trong lòng vẫn cảm thấy cái bánh chẻo này thực khiến người ta được lời nào, nhưng Tiểu Ngọc Nhi thích là được.


      Vì vậy, đến thời điểm dùng bữa trưa, hai ca ca và tẩu tử của Đa Đạc nhìn thấy bàn để đầy bánh chẻo đủ thứ hình dạng, nhịn được cười rộ lên.


      A Tể Cách phúc tấn cười : "Vẫn là thập ngũ đệ muội biết săn sóc thập ngũ đệ, biết thập ngũ đệ thích ăn bánh chẻo, còn đặc biệt gói nhiều bánh chẻo như vậy cho thập ngũ đệ. Thập ngũ đệ, đệ cưới về được thê tử hiền lành về nhà rồi."


      Đa Đạc tất nhiên biết tẩu tử khen , cũng cười cười : “Tẩu tử chê cười, Bảo nàng chỉ làm cái này! Tẩu tử ăn nhiều chút.” Hơn nữa phần lớn bánh chẻo đều là gói.


      Đỗ Lặc Mã gắp cái bánh chẻo hình tròn, bội phục nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, nghĩ tới tỷ còn biết gói bánh chẻo nhiều hình dạng như vậy, hôm này tỷ dạy cho muội được ?"


      Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu: "Được a." Dù sao, nàng cũng học được.


      Đa Nhĩ Cổn ngược lại ràng nhất, những bánh chẻo này đại khái cũng chỉ có Đa Đạc mới có thể gói được ra nhiều hình như vậy, vì thế bỡn cợt nhìn Đa Đạc cái: "Đa Đạc, tình cảm hai vợ chồng đệ đúng là tốt a."


      "Ca, đừng chê cười ta nữa." Đa Đạc cũng hiểu được Đa Nhĩ Cổn là trêu ghẹo .


      Lúc này, A Tể Cách kẹp cái bánh chẻo hiểu hỏi Đa Đạc: "Đa Đạc, đây là bánh chẻo hay là bánh bao a?"


      Đa Đạc xấu hổ, vừa định đáp là chỉ tùy tiện gói mà thôi, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại đoạt trước bước, : "Bởi vì là bánh chẻo đủ hình dạng a!"


      Mọi người sửng sốt, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, hiểu được ý của Tiểu Ngọc Nhi, mọi người đều cười vang. Tính cách A Tể Cách vốn sảng khoái, cười đến càng khoa trương: "thập ngũ đệ, đệ muội đúng là thú vị a!"


      Đa Đạc cũng bật cười, Tiểu Ngọc Nhi có đôi khi đúng là đáng nha!

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 58:


      Sinh thần Đa Đạc qua bao lâu chính là sinh thần của Tiểu Ngọc Nhi. Chỉ là ngày đó đúng lúc Hoàng Thái Cực vì tình ở Ninh Xa thành mà tuyên chỉ cho các bối lặc vào cung nghị , Đa Đạc tất nhiên cũng phải . Tiểu Ngọc Nhi tuy có chút thất vọng, nhưng bởi vì quốc gia đại , nàng cũng thể khiến Đa Đạc phải trì hoãn. Cho nên chỉ đành ở nhà, chờ Đa Đạc trở về.


      Nhưng mà đợi đến khi màn đêm buông xuống, Tiểu Ngọc Nhi vẫn thấy Đa Đạc trở về, đành phái người vào cung hỏi thăm, được tin Đa Đạc vẫn còn nghị . Nhìn bàn đầy đồ ăn dần nguội lạnh, lòng Tiểu Ngọc Nhi tràn đầy thất vọng. Cuối cùng nàng chỉnh đành cho người mang xuống, nằm giường nghỉ ngơi trước.


      Nhàm chán nhìn đỉnh giường, Tiểu Ngọc Nhi bắt đầu nghĩ, trễ thế này, Đa Đạc còn chưa có trở về, chẳng lẽ là chiến vô cùng căng thẳng? vậy, chẳng phải là rất nhanh phải xuất chinh đánh giặc? Tiểu Ngọc Nhi nhàng nhíu mày, đánh giặc đối với vợ chồng mới vừa thành thân mà , phải là tin tức tốt. Nàng còn nhớ trước kia là phúc tấn của Đa Nhĩ Cổn, Đa Nhĩ Cổn cơ hồ mỗi năm đều ở bên ngoài đánh giặc, có đôi khi vào thời điểm mấu chốt hơn năm trở về cũng là chuyện thường, Đa Đạc cũng ngoại lệ, thậm chí sau khi làm quan, nửa giang sơn phía nam đều là do Đa Đạc lãnh binh đánh hạ.


      Chẳng lẽ là về sau nàng phải sống cuộc sống vợ chồng bên nhau ít mà xa cách nhiều này sao? Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi vô cùng mất hứng, nhưng nàng cũng biết bá nghiệp Đại Kim chấp nhận chuyện nữ nhi thường tình, huống chi trong lòng Đa Đạc có dã tâm, nàng nhớ khoảng thời gian trước có người đưa cho nàng bức họa về vùng sông nước Giang Nam của Minh triều, vô cùng tú lệ dồi dào. Lúc ấy, Đa Đạc liền với nàng, Bảo , nàng chờ , sớm muộn có ngày ta đích thân đánh tới nơi này, sau đó mang nàng xem phong cảnh, đến bây giờ Tiểu Ngọc nhi vẫn còn nhớ khi đó chuyện, trong mắt nóng rực khiến người khác vô cùng tin tưởng.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng nhớ mang theo quân đội đánh đến nơi nào, nhưng trong đó hình như có cả Dương Châu thập nhật, chỉ cần nghe cũng rợn người. Nghĩ đến bộ dáng hào sảng tại của Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi thực khó có thể đem loại hành vi sát phạt mạng người này gán lên người . Sau khi trọng sinh, Tiểu Ngọc nhi hoàn toàn tin tưởng thế giới này có quy luật nhân quả tuần hoàn, nàng cũng muốn trượng phu mình làm ra tình quá mức tàn nhẫn, tạo ra hậu quả xấu về sau, sau này nhất định phải nhắc nhở , Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ.


      Qua hồi lâu, tiểu Ngọc nhi thấy Đa Đạc vẫn chưa trở về, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, khiến nàng ngủ lúc nào hay. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng tựa hồ nghe thấy tiếng đẩy cửa, lát sau là chuỗi thanh xào xạc, Tiểu Ngọc Nhi vốn ngủ sâu, nghe thấy tiếng động liền tỉnh lại.


      Vừa tỉnh liền thấy Đa Đạc ngồi ở bên giường, tay cầm dao khắc, tay cầm búp bê gỗ, vẻ mặt xấu hổ nhìn nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nửa ngồi dậy, nhìn búp bê trong tay , phần thân của búp bê được điêu khắc xong, chỉ còn mặt là vẫn chưa, vừa rồi chỉ khắc được đôi mi thanh tú. Tuy còn chưa điêu khắc được hoàn toàn khuôn mặt, nhưng từ quần áo, kiểu tóc đến ngọc trâm đầu, Tiểu Ngọc Nhi có thể nhìn ra được, Đa Đạc là điêu khắc nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi cười cong mắt: "Chàng khác nó giống ta sao?"


      Đa Đạc xấu hổ sờ sờ cái mũi, mặc dù có chút cam lòng cứ như vậy bị phát , nhưng cũng có phủ nhận: “Đúng vậy, vốn là hôm nay tính làm xong tốt để cho nàng bất ngờ, ai ngờ hôm nay Hoàng Thái Cực lại cho gặp chúng ta nguyên ngày."


      Tiểu Ngọc Nhi nhếch khóe môi: "Vậy sao chàng ở trong phòng làm, sau khi hoàn thành rồi tặng nó cho ta sau?"


      Đa Đạc càng xấu hổ : "Vốn là cũng quyết định như vậy, nhưng mà ta khắc hơn nửa ngày vẫn thấy được, nên mới vào đây nhìn nàng để khắc, kết quả lại đánh thức nàng.” Dứt lời, Đa Đạc mang theo chút xin lỗi nhìn Tiểu Ngọc Nhi


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười, sau đó ngồi thẳng người, kề sát mặt với Đa Đạc, cười : “Vậy tại chàng khắc , ta nhìn chàng.”


      Đa Đạc sửng sốt, lập tức cười, gật gật đầu. Tiếp theo, liền vô cùng chăm chút nhìn gương mặt Tiểu Ngọc Nhi, sau đó tỉ mỉ khắc lên gỗ.


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn Đa Đạc từng chút từng chút khắc ra khuôn mặt của mình, mũi miệng, cuối cùng là mắt. Nhất cử nhất động của Đa Đạc đều vô cùng nghiêm túc, hai tay dám có chút sai lầm. Chỉ là cuối cùng khi khắc đến mắt, hai người lẳng lặng ngưng mắt nhìn nhau, có loại ái muội di động.


      Đến cuối cùng, Đa Đạc rốt cục điêu khắc xong, người gỗ vô cùng sinh động ra trước mắt Tiểu Ngọc Nhi, nhìn người gỗ kia, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi vô cùng vui mừng, nhưng cũng có chút hiểu: “Cái này để làm gì a?”


      Đa Đạc cười khẽ, sau đó từ trong tay áo lại lấy ra người gỗ khác, là phiên bản thu của Đa Đạc, sau đó đem hai người gỗ đặt cùng chỗ, lại lấy ra sợ chỉ màu đỏ, đem tay hai người gỗ cột lại với nhau, giải thích: “Trong truyền thuyết của người hán, rằng có người gọi là nguyệt lão, người đó trưởng quản nhân duyên của tất cả nam nữ trong thiên hạ, chỉ cần dùng sợi chỉ màu đỏ buộc tay hai người hữu duyên lại, hai người kia cùng ở bên nhau, đầu bạc đến già.”


      Sau khi cột chặt hai người gỗ lại với nhau, Đa Đạc đem hai người gỗ đưa cho Tiểu ngọc Nhi, thần sắc ôn nhu : “Hai người gỗ này đại diện cho chúng ta, nhân duyên của chúng ta định rồi, ai cũng thể chia rẽ được.”


      khắc kia, hốc mắt Tiểu Ngọc Nhi liền ướt át, nàng phát , càng ngày Đa Đạc càng có sức ảnh hưởng lớn đến trái tim của nàng. Tiểu Ngọc Nhi nhìn tay hai người gỗ, vành mắt đo đỏ nhìn thoáng qua Đa Đạc, lời còn mang theo chút giọng mũi: “ta chưa từng nghe qua, sao chàng lại biết được.”


      "Ta nghe được trong trà lâu.” Đa Đạc như trước cười đến ôn nhu.


      Tiểu Ngọc Nhi cầm rối gỗ gõ đầu của Đa Đạc chút, Đa Đạc bị đau, hiểu nhìn nàng. Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn , nước mắt rơi xuống: "Đa Đạc, chàng là tên đại hỗn đản!"


      Thấy Tiểu Ngọc Nhi khóc, Đa Đạc biết nên làm thế nào, vội vàng ôm nàng vào ngực giọng an ủi: "Làm sao vậy?"


      Tiểu Ngọc Nhi vùi đầu vào trong ngực , thanh rầu rĩ : "Đa Đạc, chàng làm việc này ràng là muốn khiến ta khóc!"


      Đa Đạc dở khóc dở cười: "Đúng, ta hỗn đản, về sau làm bất cứ chuyện gì khiến nàng phải khóc!"


      "Về sau, chỉ cho phép làm việc này cho mình ta.” Thanh rầu rĩ của Tiểu Ngọc Nhi truyền đến, còn vô cùng bá đạo: “Đỗ Mã Lặc đúng, bởi vì ta chàng nên mới tức giận chịu lý, nếu như chàng cũng làm việc này vì nữ nhân khác, ta nhất định tha cho chàng!"


      "Nàng nghĩ đâu vậy?" Đa Đạc buồn cười giơ lên khóe miệng, sau đó thấp giọng ở bên tai nàng: "Ta rồi, đời này ta chỉ cần người, người đó chỉ có nàng, nữ nhân khác ta dù liếc cũng liếc cái, cho dù nàng tức giận chịu lý, ta cũng thích.”


      Tiểu Ngọc Nhi đưa tay đập lên ngực của : "Ta cũng ta chàng, chàng còn là thích"


      "Được, ta cũng nàng!" Đa Đạc vội vàng sửa miệng.


      Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu bất mãn trừng mắt nhìn cái: " cho có lệ."


      Đa Đạc vội ôm chặt lấy nàng, lớn tiếng : "Ta nàng! Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Bảo ! Ta, Ái Tân Giác La Đa Đạc, cuộc đời này chỉ mình nàng!"


      Tiểu Ngọc Nhi vội bưng kín miệng của , mặt nổi lên hai luồng mây đỏ: "Chàng giọng chút!"


      Đa Đạc cười to, sau đó vùi đầu vào hõm cổ nàng, hơi thở ấm áp phủ lên da, thanh Đa Đạc khàn khàn trầm ấm: “Ta nàng, Bảo , cuộc đời này đổi, mãi mãi cũng đổi."


      Tiểu Ngọc Nhi cũng ôm , trong lòng còn ngọt ngào hơn việc bị rơi vào hũ mật, nàng cũng giọng : "Ta cũng chàng."


      Cuối cùng, biết là ai chủ động trước, đôi môi nóng bỏng bắt đầu tìm kiếm lẫn nhau, thắp lên ngọn lửa từ nội tâm, quần áo dần trượt xuống, rèm đỏ được hạ, đêm xuân...


      ... ... ...


      Bình minh ngày hôm sau, Tiểu Ngọc Nhi căn bản có khí lực động đậy, mặt ngừng truyền đến tiếng hôn khe khẽ khiến Tiểu Ngọc Nhi thể mở đôi mắt mệt mỏi, bất mãn nhìn nam nhân trước mắt còn mang theo vẻ mặt đắc ý.


      Đa Đạc thấy nàng tỉnh lại, cũng càng khách khí, trực tiếp che lại đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của Tiểu Ngọc Nhi, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi đẩy ra. Đa Đạc có chút bất mãn bĩu môi, nhìn nàng: "Làm sao vậy?"


      "Ta mệt, chàng đừng nháo!" Tiểu Ngọc Nhi sau khi xong, nhìn cũng nhìn , xoay người tiếp tục ngủ.


      Nhưng là Đa Đạc hiển nhiên nguyện ý cứ như vậy liền buông tha, giống như cá chạch, dính lên người Tiểu Ngọc Nhi, bắt đầu hôn lên tấm lưng mềm mại của nàng, bàn tay to cũng chịu đơn tùy ý chạy loạn trong chăn.


      Tiểu Ngọc Nhi vô lực bị quấy rầy, xoay người bất mãn trừng mắt nhìn cái: "Ái Tân Giác La Đa Đạc!"


      Đa Đạc bị nàng trừng mắt nhìn, trừng đến cảm thấy chột dạ, chuyện cũng mang theo lo lắng: "Ta lại làm cái gì đúng."


      Tiểu Ngọc Nhi tức giận cắn răng, ngươi làm gì đúng, nếu nàng cự tuyệt, biết còn muốn làm cái gì! Tiểu Ngọc Nhi đơn giản hề để ý đến , thuận thế đem chăn đoạt lấy, vùi đầu liền ngủ.


      Đa Đạc biết gì nhìn Tiểu Ngọc Nhi rồi lại nhìn xuống dưới, cũng biết là lúc này thể tiếp tục trêu đùa Tiểu Ngọc Nhi, vì vậy cũng chỉ đơn giản rửa mặt rồi rời giường, sau khi rửa mặt xong, với Tiểu Ngọc Nhi mình muốn quân doanh, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn có chút phản ứng. Chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai, phân phó hạ nhân nên đánh thức phúc tấn, chuyện gì cũng chờ đến khi phúc tấn tỉnh lại rồi sau.


      Lúc Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại sắp đến giữa trưa. Sau khi Tiểu Ngọc Nhi phát nàng dậy trễ liền vội vàng kêu Cao Oa tiến vào giúp nàng rửa mặt, sau đó những thị nữ cũng tiến lên thu thập đống hỗn độn giường, ngẫu nhiên truyền đến tiếng cười trộm, khiến cho Tiểu Ngọc Nhi vô cùng xấu hổ.


      Vừa mới ngồi vào trước bàn trang điểm, Tiểu Ngọc Nhi chợt nghe Cao Oa Đỗ Lặc Mã tới chơi, đợi gần nửa canh giờ.


      Tiểu Ngọc Nhi nhất thời kinh ngạc mà nhìn Cao Oa, sau đó oán trách : "Nàng đến, sao người tiến vào đánh thức ta.”


      Cao Oa cười khẽ: "Bối lặc gia trước khi đặc biệt phân phó nô tỳ, thể vào quấy rầy Cách Cách nghỉ ngơi."


      Tiểu Ngọc Nhi cắn răng, lại là Đa Đạc! Nàng cũng nhất thời cố được nhiều, vội vàng rửa mặt, nhấc chân đến đại sảnh.


      Đỗ Lặc Mã đợi cả buổi, rốt cục nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi lững thững đến, nàng vội vàng nghênh đón, ôm cánh tay Tiểu Ngọc Nhi oán giận : "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, ta chờ tỷ lâu a."


      Khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi đỏ lên, thể giải thích cho Đỗ Lặc Mã nguyên nhân mình đến trễ, chỉ đành kéo nàng ngồi xuống, sang chuyện khác, "Đúng rồi, muội tới là có chuyện gì ?"


      Đỗ Lặc Mã gật gật đầu, ngược lại vô cùng nghiêm túc nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ có biết Đa Nhĩ Cổn thích người khác ?"


      Tiểu Ngọc Nhi uống ngụm trà nóng thiếu chút nữa sặc ở yết hầu, nhưng nàng cũng tận lực làm bộ như có việc gì, : " biết, sao muội lại nghĩ như vậy?”


      Đỗ Lặc Mã vô cùng buồn rầu hai tay chống má, ủy khuất nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tỷ biết, đối với muội khi nóng khi lạnh, có khi muội cảm thấy, dường như từ người muội tìm kiếm hình bóng của người khác, cho nên muội mới muốn hỏi có phải thích người khác mà cho muội .”


      Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ, Đỗ Lặc Mã và Đại Ngọc Nhi là Đường tỷ muội, tất nhiên chút tương tự, Đa Nhĩ Cổn hiển nhiên vẫn còn nhớ tới Đại Ngọc Nhi. Nhưng lời này, vô luận như thế nào nàng cũng thể cho Đỗ Lặc Mã, nếu , với tính tình của Đỗ Lặc Mã, nếu đem việc này tiết lộ hết mới là chuyện lạ, đến lúc đó còn có nhiều phiền toái lớn hơn nữa. Vì thế, Tiểu Ngọc Nhi cười : “Tính tình của Đa Nhĩ Cổn vốn như vậy, nhưng mà, tâm của vẫn vô cùng mềm mại, muội chủ động tiếp xúc nhiều hơn nữa có thể hiểu muội. Hơn nữa muội là đích phúc tấn của , trong lòng thể có muội, muội yên tâm."


      Đỗ Lặc Mã cái hiểu cái gật gật đầu: "Muội biết, muội trở về nhất định chủ động tìm hiểu ." Sau đó ánh mắt Đỗ Lặc Mã trong lúc vô ý thoáng nhìn cổ Tiểu Ngọc Nhi, phát đó có điểm điểm mấy đấu hồng ngân, nhất thời lớn tiếng hỏi: “Tỷ tỷ, vết đỏ cổ tỷ là bị gì vậy?"


      Lần này Tiểu Ngọc Nhi bị sặc, vất vả mới ngừng kho khan, vội vàng che cổ lại, khẩn trương hỏi: “Có rất nhiều sao?” Nàng đặc biệt mặc sườn xám che cổ a.


      " tính là nhiều, nhưng nhìn có vẻ rất nghiêm trọng , đỏ a!" Đỗ Lặc Mã chăm chú trả lời: "Tỷ tỷ, tỷ bị muỗi cắn sao?"


      Tiểu Ngọc Nhi xấu hổ gật đầu: "Ừ, muỗi cắn ."


      "Oa, muỗi ở kinh thành lợi hại như vậy sao? Muội nhất định phải chút ý mới được.” Đỗ Lặc Mã giật mình , rất thuần khiết nghĩ.


      Mà lúc này có tỳ nữ trong đại sảnh nhịn được trộm cười ra tiếng, Tiểu Ngọc Nhi liếc ngang nhìn qua. Tuy rằng mặt biểu lộ cái gì, nhưng là nàng trong lòng lại tức giận Đa Đạc cực kỳ, đều là cái tên ngu ngốc kia!


      Đêm đó Đa Đạc từ quân doanh trở về, muốn cùng phúc tấn nhà mình tiếp tục thân thiết ôn tồn phen, đợi hồi chỉ thấy Cao Oa ôm ra đống chăn.


      "Bối lặc gia, phúc tấn nàng bị nhiễm phong hàn, muốn lây bệnh cho bối lặc gia, đành ủy khuất bối lặc gia tối nay ngủ ở phòng khách đêm." Cao Oa tường thuật lại y nguyên lời của Tiểu Ngọc Nhi.


      Đa Đạc nhất thời ủy khuất suy sụp mặt xuống, phải chứ, mới ăn được chút ngon ngọt cứ như vậy liền chặt đứt. Tuy rằng biết là Tiểu Ngọc Nhi lấy cớ, nhưng là cũng thể đối chất với Tiểu Ngọc Nhi, đành phải ôm chăn, u oán nhìn vào trong phòng rồi lại quay đầu, cẩn thận từng bước, chậm rãi về phía phòng khách.
      lonkon95, Phong Vũ Yên, midnight4 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 59:

      Thời gian nhoáng cái qua mấy tháng, đảo mắt đến mùa đông. Tình cảm giữa Tiểu Ngọc Nhi cùng Đa Đạc cũng càng tốt đẹp, hai người cơ hồ đều dính thành khối, ai cũng nguyện ly khai.


      Đến ngày lập đông, Hoàng Thái Cực sớm ra lệnh mời các đại bối lặc và phúc tấn đến tham gia cung yến. Tiểu Ngọc Nhi vốn định cáo ốm , nhưng Đỗ Lặc Mã với nàng, vì Đa Nhĩ Cổn còn bận chuyện quân, nên chỉ có mình nàng rất nhàn chán, vì vậy liền đến năn nỉ Tiểu Ngọc Nhi cùng với nàng. Tiểu Ngọc nhi bất đắc dĩ, đành phải theo.


      Lúc đến yến hội, trừ Hoàng Thái Cực, Hải Lan Châu và Đại Ngọc Nhi vẫn chưa tới, những người còn lại đều ngồi ở đây. Đa Đạc vừa vào hàn huyên với các huynh đệ, Tiểu Ngọc Nhi hành lễ với các vị bối lặc xong liền cùng Đỗ Lặc Mã bái kiến Triết Triết.


      Triết Triết cũng lâu chưa thấy Tiểu Ngọc Nhi, thân thiết giữ tay nàng lại, cao thấp đánh giá phen, cười : “Tiểu Ngọc Nhi sau khi gả đúng là càng ngày càng đẹp.”


      Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu cười: " quá khen, mới là người xinh đẹp nhất, Tiểu Ngọc Nhi ở trước mặt ngài sao đáng giá nhắc tới a.”


      " lâu gặp, con vẫn giống như trước kia, miệng toàn lời ngọt ngào.” Triết Triết cười vỗ vỗ tay nàng: "Hôm nay, sau khi dùng bữa tối xong, đừng vội về, ở lại chuyện với .”


      "Vâng, ." Tiểu Ngọc Nhi sảng khoái đáp ứng.


      "Con cũng muốn ở lại." Đỗ Lặc Mã ở bên cũng vội giúp vui.


      Triết Triết cười nhìn nàng, thanh vô cùng từ ái: "Được."


      Lúc này, Đa Đạc cũng chuyện xong với các bối lặc, liền tới bên người Tiểu Ngọc Nhi, thi lễ với Triết Triết: "Bát tẩu."


      Triết Triết thấy nhanh như vậy tới đây, liền trêu ghẹo : "Hai người các ngươi đúng là ân ái, Tiểu Ngọc Nhi mới ngồi lát ở đây thôi, nhanh như vậy tới đón người."


      Nghe vậy, Đa Đạc ngây ngô cười, Tiểu Ngọc Nhi thẹn thùng mà cúi đầu.


      Đỗ Lặc Mã cũng ở bên hát đệm : "Cũng phải chỉ bây giờ đâu, mà ngay cả bình thường con tìm Tiểu Ngọc tỷ tỷ chơi đùa, Đa Đạc đều luôn ở bên cạnh."


      Tiểu Ngọc Nhi vội oán trách nhìn Đỗ Lặc Mã cái.


      Triết Triết cười gật gật đầu: "Vợ chồng son hai người tốt là được, Đại Hãn cũng sắp đến, hai người mau an vị ."


      Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc, Đỗ Lặc Mã thi lễ với Triết Triết lền an vị tại chỗ ngồi.


      Đỗ Lặc Mã vừa ngồi xuống, liền đánh giá chung quanh, cuối cùng kỳ quái lên tiếng hỏi: "Ngọc tỷ tỷ đâu?"


      Nghe nàng vừa như thế, Tiểu Ngọc Nhi lúc này cũng chú ý tới, đúng là có thân ảnh của Đại Ngọc Nhi, nàng phải được bỏ lệnh cấm rồi sao? Như thế nào lại xuất ? Bất quá nàng tò mò tò mò, nhưng ra, quay đầu giọng với Đa Đạc.


      Chỉ chốc lát sau, Hoàng Thái Cực liền tiến vào, mọi người đều tự động đứng lên hành lễ.


      Hoàng Thái Cực tháo mũ xuống, cười : "Miễn lễ , đều là người nhà." Sau đó ánh mắt đảo qua, liền rơi xuống người Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi lập tức nghiêng đầu tránh ánh mắt của . Ánh mắt Hoàng Thái Cực hơi hơi chợt lóe, sau đó liền chậm rãi về phía nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi nhất thời khẩn trương, tim treo lên cổ họng, chỉ thấy Hoàng Thái Cực chậm rãi đến trước nàng, đứng lại, sau đó cười nhìn Đỗ Lặc Mã ở bên cạnh, hỏi: "Đỗ Lặc Mã, như thế nào chỉ có mình muội? Đa Nhĩ Cổn đâu?"


      Tiểu Ngọc Nhi hơi hơi nhàng thở ra, Đỗ Lặc Mã chuẩn bị trả lời Đa Đạc thay nàng đáp: "Ca của ta còn tại bận rộn chuyện trong quân, tạm thời đến được."


      Hoàng Thái Cực đem ánh mắt chuyển qua người Đa Đạc, tuy rằng mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng cảm xúc dưới đáy mắt lại khiến cho người khác đoán tới: "Đa Nhĩ Cổn xem ra, so với Đại Hãn như ta, càng có vẻ bận rộn."


      Hoàng Thái Cực đặc biệt mà đem hai chữ 'Đại Hãn' nhấn mạnh, Đa Đạc cười cười, gục đầu xuống nữa. Tiểu Ngọc Nhi biết Hoàng Thái Cực bắt đầu có chút kiêng kị Đa Nhĩ Cổn, vì thế cũng lời nào.


      Hoàng Thái Cực thấy bọn họ chuyện, cũng hỏi gì nữa, lúc trở về bên cạnh Triết Triết, Triết Triết với Đại Ngọc Nhi bị bệnh, hôm nay thể tới được, cũng coi như là giải thích nguyên nhân vì sao Đại Ngọc Nhi đến bây giờ vẫn chưa tới. Hàng Thái Cực cũng quan tâm hỏi han vài câu, sau đó Hải Lan Châu tới.


      Sau khi Hải Lan Châu trở thành trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực đây chính là lần đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi thấy nàng ta. còn ăn mặc mộc mạc giống như trước đây, người nàng tại là bộ sườn xám màu xanh lam, khiến cho Hải Lan Châu càng thêm điềm tĩnh nhu nhược. Nàng hành lễ với Hoàng Thái Cực, thanh nhu nhược nhưng lại mất vẻ ngọt ngào: "Đại Hãn, thần thiếp tới chậm, mong Đại Hãn thứ tội."


      Thấy nàng, ý cười trong mắt Hoàng Thái Cực càng sâu, biểu tình mặt cũng nhu hòa hơn nhiều: "Vậy, ta đây phải phạt nàng ăn nhiều chút.”


      Hải Lan Châu ngọt ngào cười, sau đó liền tự động tới chỗ ngồi còn lại bên cạnh Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực cũng cười vươn tay về phía nàng.


      Xem ra Hải Lan Châu tại là người được sủng ái nhất, phải là tin đồn vô căn cứ, Tiểu Ngọc Nhi suy nghĩ trong lòng. Hải Lan Châu ngồi phía bên phải Hoàng Thái Cực, cũng cách Tiểu Ngọc Nhi xa, nhìn thấy người, Hải Lan Châu lập tức liền tiến về phía Tiểu Ngọc Nhi, ra vẻ vui mừng : "Tiểu Ngọc Nhi, lâu thấy ."


      Thái độ này của nàng ta là muốn tính kế gì đây, Tiểu Ngọc Nhi chỉ cười cười, cũng .


      Thấy nàng lời nào, mặt Hải Lan Châu mang theo biểu tình khổ sở, ủy khuất nhìn nàng: "Tiểu Ngọc Nhi, muội đây là còn trách ta sao?"


      Lời này thành công dời chú ý của Hoàng Thái Cực, nghiêng đầu hiểu nhìn Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu: "Tiểu Ngọc Nhi trách nàng chuyện gì?"


      "Ta và Hải phúc tấn..." Tiểu Ngọc Nhi vội muốn giải thích.


      Nhưng mà Hải Lan Châu lại đánh gãy lời của nàng, sâu kín nhìn nàng cái, sau đó với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn có điều biết, từ chuyện Hải lan hoa lần trước, Tiểu Ngọc Nhi vẫn luôn oán ta trách lầm Ngọc Nhi, làm hại Ngọc Nhi bị cấm chân, lâu như vậy vẫn chịu gặp ta. Cho đến bây giờ cũng chịu với ta câu."


      Loại lời hàm ý này, Tiểu Ngọc Nhi sao có thể nghe hiểu ý nghĩa của nó, tuy trong lòng rất muốn lý luận phen với Hải lan Châu, nhưng tại nàng thể làm càn. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi chỉ có thể tận lực thu liễm tức giận, với Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi tuyệt đối có bất luận ý gì trách cứ Hải phúc tấn."


      "Được rồi!" Hoàng Thái Cực nhíu mày dừng, nhưng cũng có ý muốn trách cứ Tiểu Ngọc Nhi. Triết Triết ở bên thấy sắc mặt của , liền sẵn giọng Hải Lan Châu: "Chuyện nếu qua, cần nhắc lại. Hải Lan Châu, đây là yến tiệc lập đông, ngươi đừng nhắc đến những chuyện mất hứng."


      Hải Lan Châu ôn nhu hành lễ, áy náy : "Vâng, Hải Lan Châu biết sai."


      Hoàng Thái Cực ngược lại trách mắng nâng nàng dậy, ôn nhu : "Nàng có thai, đừng hành lễ nhiều.” Sau đó cũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi khuyên nhủ: "Chuyện này điều tra ra là Thuần phúc tấn làm, ngươi cũng đừng vì việc này mà trách Hải Lan Châu, dù sao các ngươi là tỷ muội, tổn thương hòa khí cũng tốt."


      "Vâng." đến mức này, cho dù Tiểu Ngọc Nhi tức giận, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.


      Đa Đạc ở bên cạnh cũng nhíu mày, nhưng cũng tiện mở miệng, mà chỉ nắm chặt lấy tay Tiểu Ngọc Nhi, nhìn nàng cười an ủi.


      Tiểu Ngọc Nhi cảm nhận được độ ấm tay, oán khí trong lòng cũng tiêu ít, nhìn nhàng cười.


      Khóe mắt nhìn thấy bộ dáng tình ý kéo dài của hai người bọn họ, trong mắt Hoàng Thái Cực liền lên hàn ý. Mà Hải Lan Châu nhìn thấy hai người họ nắm tay, trong lòng như có điều suy nghĩ.


      Thấy khí có chút ngưng trệ, Triết Triết vội ra mặt cười : "Tốt rồi, đều đứng lên , mau ngồi xuống ăn cơm."


      Hoàng Thái Cực cũng áp chế cảm xúc dưới đáy lòng, cười : "Đến, đêm nay người nhà chúng ta cùng ăn bữa náo nhiệt."


      khí đè nén bây giờ với sinh động lên, chúng bối lặc, phúc tấn sôi nổi ngồi xuống, cùng cùng cười.


      Ăn được nửa liền truyền đến thanh của gạch ngói bị vỡ, khiến tất cả mọi người đều ngừng lại.


      Triết Triết vội phân phó A Dâng Nhật xem, lát sau, trong tay A Dâng Nhật mang hắc điêu đến.


      Đại bối lặc Đại Thiện hiểu : "Ngày đông trời lạnh, hắc điêu này sao lại bay vào trong cung?"


      trong lòng Đa Đạc nhất thời có chút bất an, bàn tay nắm lấy tay của Tiểu Ngọc Nhi tay tự giác chặt thêm chút. Tiểu Ngọc Nhi kỳ quái nhìn , thấy Đa Đạc cau mày nhìn hắc điêu kia, trong lòng cũng càng thêm bất an.


      Quả nhiên, Đỗ Lặc Mã thấy hắc điêu kia, lập tức cười : “Đây là đại điêu Đa Nhĩ Cổn nuôi!" Sau lại nghi hoặc : "Sao đột nhiên lại bay vào hoàng cung?"


      Cung nữ Ô Nhã bên người Hải Lan Châu vội : "Đại điêu này, sợ là đến tìm Ngọc phúc tấn ."


      Đa Đạc trừng mắt nhìn qua, trong phòng hai người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt Hoàng Thái Cực nhất thời trầm xuống.


      Đỗ Lặc Mã còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nghi hoặc hỏi: "Đại điêu Đa Nhĩ Cổn nuôi, tìm đường tỷ làm cái gì?"


      Tiểu Ngọc Nhi vội vàng kéo kéo ống tay áo nàng, để nàng đừng nữa.


      Mà Ô Nhã lại tiếp tục : "Nô tỳ cũng biết, đây là đại điêu thập tứ gia nuôi, chỉ là thường xuyên thấy nó bay đến tẩm cung của Ngọc phúc tân..."


      đợi nàng xong, Tiểu Ngọc Nhi liền tức giận trừng mắt nhìn nàng, "Chủ tử chưa chuyện, nô tỳ như ngươi sao dám xen mồm vào? !"


      Ô Nhã vội co rúm bả vai, ngậm miệng lại.


      Hải Lan Châu cười như cười nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái: "Vẫn là Tiểu Ngọc Nhi muội có phong phạm chủ tử, nhưng mà nô tỳ của ta nhọc ngươi đến thay ta giáo huấn."


      Tiểu Ngọc Nhi cũng cười lạnh: "Ta là sợ Hải phúc tấn ngài biết cách giáo huấn những tiểu nha đầu lắm chuyện, vì vậy ta đành thay ngài giáo huấn chút, tốt nhất đừng để sau này nàng ta gây ra chuyện lớn.”


      "Ngươi!" Hải Lan Châu nghe ra được là Tiểu Ngọc nhi trào phúng, gương mặt nhắn tức đến đỏ bừng.


      "Được rồi! Mỗi người đều bớt tranh cãi !" Triết Triết vội vàng quát lớn, sau đó bất an nhìn Hoàng Thái Cực.


      Đại bối lặc Đại Thiện nhìn phòng ốc yên lặng, cười :”Kỳ hắc điêu ở đâu cũng có, sao lại nhận định là của thập tứ đệ nuôi, ta thấy, chắc là thập tứ muội nhìn lầm rồi.”


      Đa Đạc cảm kích mà nhìn Đại Thiện: “Nhị ca đúng, hắc điêu ở đâu cũng có, chắc cũng chỉ tương tự như hắc điêu ca ta nuôi thôi."


      Hoàng Thái Cực gì, mà chỉ đến chỗ hắc điêu, biết lấy được cái gì từ chân của nó, nhưng nhìn thần sắc có vẻ lo lắng.


      Cuối cùng yến tiệc tan rã trong vui.


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy rất ràng, lúc Hải Lan Châu xoay người , bên miệng ra tươi cười hàm chứa ý tứ đạt được mục đích.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 60:


      Ra khỏi yến hội, Đa Đạc cũng còn cố kỵ, tức giận mặt chút nào che dấu, "Đây tuyệt đối là vu oan hãm hại!"


      Tiểu Ngọc Nhi chú ý tới phía sau còn có những bối lặc và phúc tấn khác, vội vàng kéo Đa Đạc, ý bảo thôi.


      Đại bối lặc Đại Thiện lúc này cũng tới, đứng ở trước mặt Đa Đạc, hỏi: "Đa Đạc, hắc điêu vừa rồi là của Đa Nhĩ Cổn nuôi sao?"


      Đa Đạc luôn luôn kính nể vị Nhị ca này, chỉ là đối tượng sùng kính từ bé, mà còn là người tôn trọng như cha. cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Tuy rằng giống, nhưng phải, hắc điêu vừa rồi thân mình chỉ toàn màu đen, của ca nuôi, bộ lông vẫn có màu xám."


      Đại Thiện trầm ngâm chút: "Xem ra đây là có người cố ý vu oan , bất quá biết người này muốn hại là Đa Nhĩ Cổn, hay là Ngọc phúc tấn."


      "Bất luận thế nào, tại lòng Đại Hãn khẳng định có bất mãn với ca.” mày Đa Đạc nhíu càng chặt.


      Đại thiện an ủi vỗ vỗ bả vai Đa Đạc, : "Đệ cũng đừng lo lắng, Đa Nhĩ Cổn dũng mãnh thiện chiến, là chiến tướng khó có được, Đại Hãn vì chuyện này mà trách tội oan . Nhưng mà đệ cũng phải nhắc nhở với Đa Nhĩ Cỗn, dù cho có chuyện gì, nhưng lời đàm tiếu vẫn luôn đáng sợ."


      Đa Đạc gật gật đầu: " biết, đa tạ Nhị ca."


      Đại thiện nhàng gật đầu, sau đó liền theo phúc tấn nhà mình rời .


      Tiểu Ngọc Nhi đứng ở bên chạnh Đa Đạc, nhíu mày, vừa rồi nàng có chút ý tới thần sắc của Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi tin chuyện này liên quan tới nàng ta. Nhưng mà thể theo, nàng có chứng cứ cụ thể chứng minh là Ha3iLan Châu vu cáo người khác. Bất quá bây giờ hẳn là phải lo lắng tới phản ứng của Đỗ Lặc Mã.


      Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại, Đỗ Lặc Mã từ lúc ra khỏi yến tiệc vẫn luôn theo phía sau nàng, nhưng lại thấy bóng dáng, chung quanh cũng có thân ảnh của Đỗ Lặc Mã. Tiểu Ngọc nhi cảm giác ổn, hỏi Cao Oa: “Cao Oa, ngươi có nhìn thấy thập tứ phúc tấn đâu ?”


      Đa Đạc lúc này cũng mới phát thấy Đỗ Lặc Mã, cũng nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi phải còn theo chúng ta sao?”


      Cao Oa vội trả lời: "Nô tỳ vừa rồi nhìn thấy thập tứ phúc tấn hình như theo Hải phúc tấn."


      "Hải Lan Châu?" Tiểu Ngọc Nhi mở to hai mắt nhìn, giật mình nhìn về phía Đa Đạc.


      sắc mặt Đa Đạc cũng tốt, với Tiểu Ngọc Nhi: "Chúng ta nhanh chóng tìm tẩu tử, nếu biết Hải Lan Châu còn thêm cái gì."


      Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó cùng Đa Đạc về phía hậu cung.


      Quả nhiên, khi Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy Đỗ Lặc Mã, Hải Lan Châu còn gì đó với nàng, mà thần sắc Đỗ Lặc Mã hiển nhiên là trông rất tốt.


      Hải Lan Châu vẻ mặt áy náy ảo não nhìn Đỗ Lặc Mã: "Chuyện của Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn trước đây muội biết a? Tỷ tỷ tưởng muội biết nên ta mới... Đều là tỷ tỷ lắm miệng ."


      Nghe như thế, nội tâm Tiểu Ngọc Nhi nhịn được bốc hỏa, tiến lên bước, tức giận : "Hải Lan Châu! Ngươi lung tung cái gì đó!"


      Sắc mặt Hải Lan Châu biến đổi, quay đầu nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc đứng ở trước mặt nàng, cũng như lúc trước thể ra ngoài bộ dáng yếu đuối, mà hơi nhếch khóe miệng, cười lạnh : "Tiểu Ngọc Nhi, lời ta đều đúng , chuyện trước đây của Đa Nhĩ Cổn và Ngọc Nhi chẳng phải ngươi đều biết sao?"


      Sắc mặt Đỗ Lặc Mã càng thêm tái nhợt, thân mình lung lay sắp đổ.


      Tiểu Ngọc Nhi lo lắng đỡ nàng, mà Hải Lan Châu vẫn tiếp tục cười lạnh : "Còn nữa, ta cũng phải nhắc nhở ngươi, tại như thế nào ta cũng là trắc phúc tấn của Đại Hãn, ngươi chẳng qua chỉ là đích phúc tấn của bối lặc, còn chưa có tư cách gọi thẳng tên của ta."


      Đa Đạc ở bên cạnh muốn chuyện giúp Tiểu Ngọc Nhi, nhưng lại bị nàng cản lại. có chút hiểu nhìn về phía nàng, Tiểu Ngọc hi đột nhiên lại nở nụ cười : "Phải ? Vậy đúng là có lỗi ."


      Đáy mắt Hải Lan Châu lên vẻ đắc ý, nhưng mà đắc ý của nàng ta còn chưa duy trì được bao lâu, chợt nghe Tiểu Ngọc nhi tiếp tục : “Dù sao lúc trước gọi lâu như vậy, tại vẫn chưa sửa được, dù sao thân phận trước kia của ngươi khác bây giời nhiều quá, đột nhiên thay đổi nên có chút chưa quen.”


      "Ngươi!" trong mắt Hải Lan Châu lên vẻ giận dữ, lời của Tiểu Ngọc Nhi chính là điều nàng muốn che dấu ở sâu trong lòng, trước kia vì thân phận của mình, nàng bị mọi người kinh thường, giờ lại bị Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy ngang nhiên chỉ thẳng ra, làm sao nàng tức giận. Khoát tay vừa tính cho Tiểu Ngọc Nhi bạt tay, nhưng còn chưa đụng tới sợi tóc của Tiểu Ngọc Nhi lại bị Đa Đạc bắt được.


      Tiểu Ngọc Nhi trào phúng cười: " tại ta đây cũng nhắc nhở ngươi, cho dù tại ngươi có là trắc phúc tấn của Đại Hãn, ngươi cũng có tư cách đụng đến ta, hiểu chưa?Hải phúc tấn?"


      cuối Tiểu Ngọc Nhi cố tình giương lên, khiến Hải Lan Châu nghe vào vô cùng chói tao. Nàng buồn bực tránh khỏi tay của Đa Đạc, "Ngươi buông tay!"


      Đa Đạc cau mày, bỏ tay Hải Lan Châu ra, đáy mắt chút nào che dấu chán ghét: "Vốn tưởng rằng Hoàng Thái Cực phong ngươi làm trắc phúc tấn, là bởi vì ngươi ôn nhu thiện lương, tại xem ra cũng có cái gì hơn người."


      Hải Lan Châu nhất thời tức đến trắng mặt, may có Ô Nhã ở phía sau đỡ nàng, mới thể quá thất thố.


      Trước khi , Tiểu Ngọc Nhi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Hải Lan Châu : “Tuy là ta biết nguyên nhân nào khiến ngươi biến thành như vậy, nhưng mà ta vẫn muốn khuyên ngươi câu, mặc lệ là trước kia những người khác có thái độ như thế nào, nhưng cho tới bây giờ Ngọc tỷ tỷ vẫn là người tâm đối đãi với ngươi nhất."


      Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người rời .


      Hải Lan Châu ở phía sau nghe được lời cuối cùng của Tiểu Ngọc Nhi, thân mình rốt cục nhịn được lay động chút, Ỗ Nhã vội đỡ nàng: “Phúc tân, ngài có khỏe ?"


      Hải Lan Châu suy yếu lắc đầu, trong mắt có phức tạp, có phẫn nộ, có giãy dụa cũng có áy náy. lúc lâu, nàng xoay người hỏi Ô Nhã: "Ô Nhã, ngươi , ta đối Ngọc Nhi quá mức sao?"


      Ô Nhã lắc đầu: "Việc này cũng chẳng trách chủ tử, vốn là Ngọc phúc tấn và thập tứ gia dây dưa , chuyện này truyền cũng phải ngày hai ngày. Còn có, chủ tử người như thế nào cũng là cách cách tôn quý, sao có thể chịu để người khác ức hiếp, hơn nữa, nếu như ngài tranh, sao A Cổ Lạp bối lặc có thể sống.”


      Hải Lan Châu tựa hồ từ trong lời của Ô Nhã tìm được lý do để mình có thể tiếp tục chống đỡ, ánh mắt nàng chống rỗng gật đầu: “Ngươi đúng, nếu như ta tranh, sao ta có thể cứu được A Cỗ Lạp, sao có thể báo thù cho Trác Lâm, sao có thể báo thù cho Ngạch Cát."


      Nếu phải do Tái Kỳ Nhã nơi nơi chốn chốn hãm hại nàng và A Cổ Lạp, nàng sao có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nếu phải Tái Kỳ Nhã hại chết Trác Lâm, nàng sao phải dùng hạ sách này cùng Ngọc Nhi xé rách quan hệ? Nghĩ đến Trác Lâm, Hải Lan Châu vội vàng lấy ra ống sáo bằng bạc từ trong cổ áo, thần sắc của nàng cũng càng kiên định.


      Ngọc Nhi, nên trách tỷ tỷ độc ác, muốn trách phải trách muội đầu thai sai, có Ngạch Cát độc ác. Trong lòng Hải Lan Châu thầm nghĩ.


      Trở về xe ngựa, Đỗ Lặc Mã từ hoàng cung ra cũng lời nào, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc hai người hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Tiểu Ngọc Nhi mở miệng trước : "Đỗ Lặc Mã, tình hôm nay chỉ là hiểu lầm, hắc điêu kia phải Đa Nhĩ Cổn nuôi."


      Đỗ Lặc Mã đánh gãy lời của nàng, trong mắt tràn đầy lãnh tĩnh (*) chưa bao giờ có, nàng thẳng tắp nhìn Tiểu Ngọc Nhi, khẩn thiết hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, ta chỉ muốn biết người Đa Nhĩ Cổn thích là Đường tỷ, có phải ?"

      (*) lạnh lẽo + bình tĩnh


      Tiểu Ngọc Nhi im lặng, trộm hướng Đa Đạc đưa ánh mắt cầu cứu, Đa Đạc vội muốn đáp lại, nhưng là Đỗ Lặc Mã lại lần nữa cường điệu: "Ta chỉ muốn nghe lời !"


      Đa Đạc cũng sửng sốt, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của Đỗ Lặc Mã, đúng là đành lòng tiếp tục nữa, và Tiểu Ngọc Nhi đồng thời gật gật đầu.


      "Quả thế." Đỗ Lặc Mã bộ cảm kích, ngược lại khiến Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc ngẩn người.


      "Muội biết?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn nàng.


      Đỗ Lặc Mã chậm rãi : "Đoạn thời gian trước đường ca đến kinh đô thăm chúng ta, lúc ở trong phòng, đường ca có qua, là vì Ngọc tỷ tỷ có mệnh mẫu nghi thiên hạ nên Đại Hãn mới phong tỷ ấy lên làm Ngọc phúc tấn, lúc đó phản ứng của Đa Đạc vô cùng kịch liệt, chiếc cốc nâng lên liền bị bóp nát, lúc ấy trong lòng ta liền phát , cho tới hôm nay, mới chính thức xác định."


      Tiểu Ngọc Nhi im lặng, nguyên lai vào thời điểm đó nàng biết. Nhưng nhìn phản ứng của Đỗ Lặc Mã, Tiểu Ngọc nhi lại vội hỏi: “Mặc dù như vậy, nhưng mọi chuyện cũng qua, hơn nữa tại Ngọc tỷ tỷ là phúc tấn của Đại Hãn, hai người bọn họ cũng còn qua lại.”


      Đỗ Lặc Mã gật gật đầu, cũng cười : " khi như vậy, ta quyết định! Nếu đường tỷ , ta , hơn nữa ta càng thương gấp bội, ta cũng cố gắng để ta."


      Cuộc chuyện đầu đuôi khiến Tiểu Ngọc Nhi ngốc lăng.


      Đỗ Lặc Mã nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn ngập tự tin: "Bởi vì Đa Nhĩ Cổn Đường tỷ rất khổ sở, ta muốn nhìn tiếp tục khổ sở như vậy, ta nhất định khiến cho hạnh phúc ."


      Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, hướng nàng cười cười: "Ân, nhất định muội."


      Đa Đạc cũng cười : "Tẩu tử yên tâm, người tốt như vậy, ca của ta phải đầu trâu, có khả năng động tâm."


      Đỗ Lặc Mã cũng nhìn cười cười, : "Đương nhiên rồi!" Bộ dáng đáng lại lần nữa xuất hiên mặt Đỗ Lặc Mã.


      Bộ dáng kia của Đỗ Lặc Mã khiến Tiểu Ngọc Nhi cười ra tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ chỉ có giống như Đỗ Lặc Mã mới chân chính thích hợp với Đa Nhĩ Cổn , nàng tâm tư đơn thuần, hoạt bát, cho dù có chuyện khổ sở, nàng cũng mau chóng quên , để cảm xúc bi thương làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Tình cảm của nàng đơn giản nhưng cũng chân nhất, là thứ có thể đánh động vào nội tâm nhất, nếu Đa Nhĩ Cổn nàng, vậy, tất cả mọi người đều hạnh phúc rất nhiều .


      đường chuyện, xe ngựa lúc này dừng lại, bởi vì phủ Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn bối lặc ở cùng chung con phố, cho nên Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc và Đỗ Lặc Mã đều xuống xe ngựa.


      Đa Nhĩ Cổn cũng coi như có lương tâm, cho dù thể cùng Đỗ Lặc Mã vào cung dự tiệc, nhưng vẫn chờ ở cửa đợi Đỗ Lặc Mã trở về. Đỗ Lặc Mã vừa xuống xe liền thấy Đa Nhĩ Cổn đứng ở cửa, nhất thời vui vẻ ra mặt. Cũng để ý đến ghế được kê dưới xe ngựa mà trực tiếp nhảy xuống đạp lên tuyết nhanh chóng chạy về phía Đa Nhĩ Cổn, nhào tới ngực của .


      Đối với hành động của nàng, Đa Nhĩ Cổn tựa hồ cũng tập mãi thành quen, nhưng quên giọng dặn dò: "Về sau tuyết rơi đừng có chạy lung tung, dễ dàng trượt chân ."


      Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc có chút kinh ngạc nhìn màn trước mắt, nguyên lai tình cảm hai người bọn họ tốt như vậy rồi? Đa Nhĩ Cổn thấy ánh mắt giật mình của bọn họ, có chút ngượng ngùng ho hai cái, sau đó ôm Đỗ Lặc Mã vào phủ, đồng thời chú ý tới đầu vai Đỗ Lặc Mã có dính chút tuyết, còn cẩn thận phủi xuống.


      Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ, khó trách Đỗ Lặc Mã lại tự tin như vậy, xem ra lòng Đa Nhĩ Cổn có giao động .


      Đa Đạc cũng nhận ra thái độ của ca chuyển biến, tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống. Quay đầu nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng cũng càng thêm ấm áp, sau đó nắm lấy tay nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng cười nhìn , sau đó cũng nắm chặt lấy tay , hai người mười ngón đan chặt. Sau đó hai người cùng nhau chậm rãi về phía phủ đệ của mình, bông tuyết bay lượn, bước chân hai người đạp tuyết, lưu lại hàng dấu chân đan vào nhau.


      Mơ hồ còn truyền đến tiếng cười vui vẻ.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 61:


      Chuyện xảy ra đêm lập đông cũng nháo ra phong ba quá lớn. Đầu tiên là bởi vì chuyện này liên quan đến Hoàng Thái Cực, bản thân cũng muốn tiếp tục truy cứu, những người khác tất nhiên cũng tự mình kiếm rủi ro mà chọc giận . Thứ hai là chuyện này còn dính dáng đến Đa Nhĩ Cổn, tại là thời kì mấu chốt, nếu Hoàng Thái Cực muốn hoàn thành dã tâm của mình, thiếu Đa Nhỉ Cổn chính là tổn thất rất lớn, cho nên Hoàng Thái Cực cũng chỉ đành bỏ qua chuyện này, quá đào sâu.


      Chuyện này tính ra, người ảnh hưởng lớn nhất chính là Đại Ngọc Nhi, từ sau kia việc kia phát sinh, Hoàng Thái Cực vẫn luôn vắng vẻ nàng, Hải Lan Châu lại càng ngày càng được sủng ái.


      Đến năm mới, chuyện phức tạp này cuối cùng cũng dãn ra. Nguyên nhân là người luôn khiến Đại Kim bọn họ phải đối mặt với quân địch hai phía, Lâm Đan đại hãn rốt cuộc chết bệnh. Hoàng Thái Cực từng ba lần viễn chinh sát phạt Sát Ha Nhĩ, tuy rằng khiến cho thế lực của bọn suy yếu ít, nhưng bọn họ vẫn chịu quy thuận Đại Kim, giờ người cầm đầu chết bệnh, toàn bộ bộ lạc Sát Ha Nhĩ như rắn mất đầu, đây đúng là thời cơ tốt để đến chiêu hàng.


      Sau khi qua phen thảo luận, Hoàng Thái Cực phái đám người Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, Hào Cách lãnh vạn binh tiến đến bộ lạc Sát Ha Nhĩ, hỗ trợ trẻ con và phụ nữ. Sau đó cũng đích thân đến đó chuyến.


      Khi nghe được tin tức này, Tiểu Ngọc Nhi vô cùng kinh ngạc, chuyện chiêu hàng bộ lạc Sát Ha Nhĩ phải nàng biết, kiếp trước phúc tấn Na Mộc Chung chính là dì của nàng, nàng tất nhiên là biết toàn bộ quá trình này. Nhưng ở kiếp trước, Đa Đạc hề đến, hơn nữa Hoàng Thái Cực càng đích thân đến.


      Tuy rằng có chút bất mãn với an bài của Hoàng Thái Cực, nhưng là bởi vì thời gian cấp bách, Tiểu Ngọc Nhi cũng đành phải nhanh chóng chuẩn bị hành trang cho Đa Đạc, toàn bộ đều tự mình kiểm tra lần, để tránh có gì sai sót, khi Đa Đạc ra ngoài cũng tiện hơn.


      Lúc Đa Đạc trở về từ quân doanh, liền thấy Tiểu Ngọc Nhi ở trong phòng vội tới vội lui, ngừng phân phó hạ nhân chuẩn bị vật dụng, sau đó lại kiểm tra lần để tránh sai sót. Tâm Đa Đạc nhu hòa ít.


      nhàng tiến lên, từ phía sau ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi vẫn vùi đầu chuẩn bị hành trang cho , cằm tựa vào vai nàng, gì.


      Mà khi Tiểu Ngọc Nhi bị ôm lấy, đầu tiên là ngây ra lúc, sau đó lập tức dựa người về phía sau, để thân mình gần hơn. Nàng cần quay đầu cũng biết người phía sau là ai. Bọn hạ nhân cũng tinh ý lui ra, sau đó khép cửa phòng lại. Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy rúc vào lòng , lát sau mới nhàng đẩy ra: "Buông ra trước, ta còn phải giúp chàng thu thập quần áo."


      " cần." Đa Đạc chẳng những buông, ngược lại còn ôm chặt hơn, sau đó cúi đầu dán môi ở cổ nàng, nhàng hôn lên.


      Lúc này Tiểu Ngọc Nhi thể dùng sức đẩy : “Chàng mau thả ra, đồ còn chưa thu thập xong."


      "Vậy ngày mai lại tiếp tục thu thập." Đa Đạc mơ hồ , sau đó ngậm lấy vành tai bạch ngọc của Tiểu Ngọc Nhi, nhàng cắn.


      Tiểu Ngọc Nhi vội đẩy ra: "Đừng làm rộn, ngày mai chàng phải xuất chinh, hôm nay thu thập sao được?"


      "Vậy để hạ nhân thu thập là tốt rồi." Đa Đạc bá đạo , sau đó cũng chờ Tiểu Ngọc Nhi phản đối, trực tiếp xoay người đem nàng áp dưới thân, ngăn chặn đôi môi đỏ mọng của Tiểu Ngọc Nhi còn chuẩn bị muốn cái gì đó.


      Kế tiếp, tất nhiên chính là đêm xuân.


      Đa Đạc rồi, Tiểu Ngọc Nhi lần thứ hai trở lại quá trình sinh hoạt bình thường, trừ việc phải vào cung bái kiến Triết Triết, ngày mười lăm hàng tháng chùa dâng hương cơ hồ là ra khỏi cửa. May mà có Đỗ Lặc Mã làm bạn với nàng, nếu hàng ngày quả trôi qua rất nhàn chán.


      Mà Đỗ Lặc Mã sau khi Đa Nhĩ Cổn xuất chinh tháng sau, được đại phu chẩn đoán là có thai, lúc này Đỗ Lặc Mã cao hứng muốn hủy, sau khi biết tin tức này, Tiểu Ngọc Nhi cũng cao hứng cho nàng. Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Đỗ Lặc Mã, Tiểu Ngọc Nhi vừa vui mừng vừa có chút hâm , biết khi nào nàng mới có thể trở thành ngạch nương?


      Nhân dịp xuân, Triết Triết chọn ngày lành tổ chức yến tiệc ở hoa viên, mời chúng phúc tấn đến, thuận tiện cũng tuyên Tiểu Ngọc Nhi Đỗ Lặc Mã vào cung.


      Vừa tới đến hoa viên, Tiểu Ngọc Nhi cùng Đỗ Mã Lặc bị Đại Ngọc Nhi gọi lại, Đại Ngọc Nhi thấy các nàng vô cùng vui vẻ, bước lên phía trước chào hỏi.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng thân thiết đáp lại, nhưng Đỗ Lặc Mã tuy rằng vẫn cười đến sáng sủa như cũ, nhưng thái độ đối với Đại Ngọc Nhi hiển nhiên mang theo tia bất hòa, cũng thân thiết như với Tiểu Ngọc Nhi.


      Lúc Đại Ngọc Nhi đến, Đỗ Lặc Mã liền bỏ chạy đến bên người Triết Triết, Triết Triết lập tức hỏi han ân cần, cũng thuận tiện hỏi thăm tình huống đứa trong bụng.


      Đại Ngọc Nhi tất nhiên phát thái độ của Đỗ Lặc Mã với nàng còn như trước, liền hiểu nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, Đỗ Lặc Mã nàng làm sao vậy?"


      Tiểu Ngọc Nhi có chút xấu hổ cười cười, cũng trả lời. Thấy vậy, Tô Mã nhàng tiến lên bên tai Đại Ngọc Nhi, có thể là bởi vì Đỗ Lặc Mã nghe được ít chuyện giữa nàng và Đa Nhĩ Cổn từ miệng người khác, cho nên mới như vậy.


      Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi nhìn về phía Đỗ Lặc Mã, thần sắc mang theo áy náy cùng bi thương.


      Tiểu Ngọc Nhi vội chuyển đề tài, cười : "Ngọc tỷ tỷ, lâu như vậy thấy, tỷ vẫn xinh đẹp như trước a." Tiểu Ngọc Nhi cũng hỏi cái gì quá mức, gương mặt gầy trông thấy của Đại Ngọc Nhi ra hết thảy.


      "Chỗ nào." Đại Ngọc Nhi cúi đầu cười cười, nhìn Tiểu Ngọc Nhi trong mắt mang theo hâm mộ: "Muội mới càng ngày càng đẹp, hẳn là Đa Đạc rất tốt với muội."


      "Ha ha." Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng, sau đó với Đại Ngọc Nhi: "Chúng ta đừng đứng nữa, mau ngồi .”


      "Ân." Đại Ngọc Nhi gật đầu, sau đó thân thiết kéo tay Tiểu Ngọc Nhi, có chút cảm kích nhìn nàng: "Tiểu Ngọc Nhi, cám ơn muội vẫn trước sau như đối tốt với ta."


      "Chúng ta là tỷ muội phải sao." Tiểu Ngọc Nhi cười cười, kỳ đáy mắt cũng có chút chột dạ, nếu như chuyện đời trước tiếp tục xảy ra như đời này, như vậy mối quan hệ giữa nàng và Đại Ngọc Nhi có khả năng tốt đẹp như vậy. Hơn nữa chuyện của A Cổ Lạp, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cũng chú ý với Đại Ngọc Nhi, chỉ có thể , so với những người khác, nàng đối với Đại Ngọc Nhi xem như là tốt.


      " đúng là tỷ muội tình thâm." đạo thanh mềm mại nhưng châm chọc từ phía sau truyền đến.


      Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi quay đầu lại, liền thấy Hải Lan Châu thân quần áo màu lam đứng ở phía sau các nàng, tuy rằng sắc mặt có chút tốt, nhưng trong mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi lại tràn ngập lãnh trào (*).

      (*) lạnh lùng+trào phúng.


      Đối với hàm nghĩa trong câu kia, Tiểu Ngọc Nhi chỉ coi như có nghe thấy, nhìn nàng cái liền lập tức quay đầu lại, sau đó chào hỏi với Triết Triết. Mà Đại Ngọc Nhi tựa hồ còn vì Hải Lan Châu chuyển biến mà thương tâm, nhưng là nàng cũng rất nhanh thu liễm cảm xúc, hướng Triết Triết thỉnh an.


      Thấy hai người để ý tới chính mình, mặt Hải Lan Châu có chút nhịn được. Nhưng là nàng cũng áp chế tức giận trong lòng, vào trong đình thỉnh an với Triết Triết: "Hải Lan Châu tới chậm, thỉnh đại phúc tấn thứ tội."


      Triết Triết quan sát sắc mặt nàng, có chút lo lắng hỏi: "Khí sắc của ngươi tốt, là thân mình thoải mái sao?"


      Hải Lan Châu cười cười, ngồi ở vị trí phía sau, có chút suy yếu nhu nhu thái dương, nhàng gật gật đầu.


      Những trắc phúc tấn khác của Hoàng Thái Cực nhìn lại, trong lòng đều là khinh thường, là ngươi chiếm lấy Đại Hãn lâu nhất, còn cả ngày ra vẻ có bệnh. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng những phúc tấn khác vẫn thể giả bộ bộ dáng tỷ tỷ tốt, muội muội tốt, tiến đến quan tâm hỏi han Hải Lan Châu hai câu.


      Nhưng những lời quan tâm kia, lại bị có người hữu tâm đem hỏa đốt đến người Đại Ngọc Nhi. Khi Mục phúc tấn nhắc tới son bột nước của Đại Ngọc Nhi, Tô Mã lòng ngay thẳng, nhịn được tiến lên phản bác hai câu, nhưng lại lập tức bị đánh bạt tay.


      Đại Ngọc Nhi lập tức tiến lên giữ lại, liền tranh chấp với vị Mục phúc tấn kia.


      Tiểu Ngọc Nhi vội đứng lên giảng hòa, cuối cùng Đại Ngọc Nhi đành cảm kích nhìn nàng.


      Triết Triết cũng : "Tốt lắm, tất cả mọi người là người nhà, hà tất vì việc này mà phải tranh chấp, vẫn là nên uống trà ăn điểm tâm trò chuyện ."


      Triết Triết lên tiếng, cho dù Mục phúc tấn lòng cam, nhưng cũng đành tạm thời từ bỏ.


      Tiếp tục hàn huyên hồi, Hải Lan Châu phát Triết Triết luôn tại quan tâm tới thai nhi trong bụng Đỗ Lặc Mã, lại nhìn Đại Ngọc Nhi tại tán gẫu gì đó với Tiểu Ngọc Nhi, khẽ cười : "Đúng rồi, lại tiếp Tiểu Ngọc Nhi cũng thành thân với Đa Đạc lâu, như thế nào tại cũng có nghe được tin tốt đâu?"


      Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, lửa giận trong lòng lần thứ hai bị Hải Lan Châu kích thích, nhưng vẫn vì ngại thân phận, Tiểu Ngọc Nhi muốn trực tiếp tranh chấp với nàng ta, chỉ có thể cúi đầu uống trà, che dấu đáy mắt vui.


      Triết Triết có chút bất mãn mà nhìn Hải Lan Châu cái: "Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc thành thân cũng chưa lâu, Đỗ Lặc Mã phải gần đây cũng mới truyền đến tin tốt sao, bọn họ vợ chồng son, tuổi cũng vẫn còn trẻ, còn sợ truyền ra được tin tốt sao?"


      Hải Lan Châu cúi đầu nhận sai, "Là, Hải Lan Châu quá giới hạn." Lập tức, nàng lại ra vẻ lo lắng nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái: "Nhưng ta cũng là lo lắng cho Tiểu Ngọc Nhi a, muội ấy trước đây thân thể vẫn luôn tốt lắm, đoạn thời gian trước kém chút mất tánh mạng. Tiểu Ngọc Nhi, nếu là thân thể có gì khó chịu, vẫn là nên kêu thái y đến xem giúp muội.”


      Tiểu Ngọc Nhi nặng nề buông chén trà xuống, lửa giận trong mắt rốt cuộc tiếp tục che giấu, nàng cười lạnh nhìn Hải Lan Châu: "Hải phúc tấn quá lo lắng, nếu Hải phúc tấn mỗi ngày cần chăm sóc những cây hoa hại người kia tốt rồi, ta cũng coi là cái gì." Lại thấy sắc mặt Hải Lan Châu còn có chút tái nhợt, nàng lại : "Đúng rồi, trước là ta quá, Hải phúc tấn vẫn nên nhổ những thứ hoa hại người kia mới tốt, may mắn là Hải phúc tấn có việc gì, nếu những phúc tấn khác mang thai ngang qua mấy cây hoa đó, biết còn có thể may mắn như Hải phúc tấn đây."


      Mấy phúc tấn của Hoàng Thái Cực nghe vậy, đều có chút khẩn trương, thời gian các nàng được Hoàng Thái Cực sủng hạnh tuy nhiều lắm, nhưng dù sao con nối dòng cũng là chuyện lớn, uy lực của Hải hoa lan kia các nàng chứng kiến qua, vì vậy mọi người cũng phụ họa theo lời của Tiểu Ngọc Nhi.


      "Đúng vậy, Hải phúc tấn, tuy hoa kia đẹp có đẹp , nhưng tốt cho phụ nữ mang thai, ta thấy vẫn nên nhổ bỏ .” Đây là lời Mục phúc tấn.


      Đông phúc tấn cũng lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đoạn thời gian trước Ngọc phúc tấn vì hoa này mà sảy thai, Hải hoa lan đúng là nên giữ lại. Đại phúc tấn, ngài đúng ?"


      Hải Lan Châu ngờ Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên đem đề tài chuyển tới Hải lan hoa, thấy những phúc tấn khác sôi nổi phụ họa, sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, Hải hoa lan là hoa đính ước giữa nàng và Trác Lâm, sao có thể vì hai chữ xem thường của Tiểu Ngọc Nhi mà có thể bị nhổ ? Nàng vội khẩn trương nhìn đại phúc tấn: "Đại phúc tấn, hải hoa lan tuyệt đối phải là loài hoa hại người."


      "Hải phúc tấn, chúng ta đề nghị như vậy đều là vì tốt cho tỷ, tại tỷ mang thai, còn đến chăm sóc những cây hoa hại người kia, tỷ tỷ bây giờ suy yếu như vậy, phỏng chừng cũng là do những cây hoa kia làm hại." Đông phúc tấn hợp lý , nàng tuy hiểu Hải Lan Châu vì cái gì lại để ý đến loại hoa độc này, nhưng nghĩ đến mấy bông hải lan kia cũng ảnh hưởng đến mình liền hận thể mang chúng đốt trụi sạch !


      Triết Triết đặt chén trà xuống, nhìn nhìn thần sắc khẩn trương của Hải Lan Châu, lập tức : "Được rồi, hoa này là Đại Hãn cho phép Hải Lan Châu trồng, nhổ hay vẫn phải chờ ý kiến của Đại Hãn nếu các phúc tấn khác sợ bị hoa này ảnh hưởng, về sau đường vòng là được."


      Nghe vậy, Hải Lan Châu cảm kích nhìn về phía Triết Triết lời cảm tạ, mà trong lòng Tiểu Ngọc Nhi lại là tràn ngập nghi hoặc, Triết Triết đây là giúp đỡ Hải Lan Châu?


      Qua chuyện này, Triết Triết cũng còn tâm tư tiếp tục thưởng trà, sớm cho mọi người lui. Đại Ngọc nhi thấy Đỗ Lặc Mã rồi cũng vội vàng theo phía sau, muốn giải thích gì đó với Lặc Mã, toàn bộ hoa viên cũng chỉ còn hai người Hải Lan Châu và Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi thấy những người chung quanh hết, cũng muốn nhiều lời với Hải Lan Châu, lập tức chuẩn bị đứng dậy rời , nhưng lại bị Hải Lan Châu gọi lại.


      "Ngươi còn muốn làm cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi lạnh lùng nhìn nàng.


      Hải Lan Châu tất nhiên cũng còn vẻ nhu nhược như trước, lạnh lùng khơi mào khóe miệng: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đúng là nhanh mồm nhanh miệng a, mấy lời ba xạo liền giựt giây mọi người muốn nhổ hoa của ta."


      Tiểu Ngọc Nhi cười lạnh: "Nếu ngươi nơi nơi chốn chốn muốn gây khó dễ cho ta, ta cũng nhiều về mấy thứ này, huống chi hoa đẹp có đẹp nhưng quá hại người, phải sao?” Huống hồ nàng còn dám ở trước mặt mọi người nhắc đến tình đêm đó, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy nàng tranh cãi ầm ĩ ngay tại đương trường cùng Hải Lan Châu, xem như là nàng thu liễm tính tình .


      "Ngươi tốt." Hải Lan Châu đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, con ngươi tối đen lên tia oán độc: "Nhưng mà ngươi cũng đừng nghĩ đến tốt như vậy, hôm nay ngươi ra lời như thế, ta về sau chắc dễ dàng để ngươi sống được khá giả ."


      "Phải ? Ta đây liền mỏi mắt mong chờ." Tiểu Ngọc Nhi khơi mào khóe miệng, tựa hồ căn bản đem uy hiếp của Hải Lan Châu để vào mắt.


      Hải Lan Châu cũng nở nụ cười, nhưng là ý cười lại tới đáy mắt: "Chúng ta liền chờ xem, nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng."


      Dứt lời, Hải Lan Châu liền được Ô Nhã nâng dậy, quay người rời .


      Hải Lan Châu vừa , Tiểu Ngọc Nhi liền lạnh mặt xuống, nhìn bóng dáng Hải Lan Châu, suy nghĩ trong lòng hơi phập phồng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :