1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 52:



      Bởi vì có Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc đến, nên buổi tối Tái Kỳ Nhã và Ngô Khắc Thiện tổ chức buổi tiệc trại để mọi người trong bộ lạc đều tham gia, đến đó có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ vây quanh cùng chỗ, tình thoảng có những cặp đôi tham gia khiêu vũ.



      Đa Đạc tự nhiên cũng muốn bỏ qua chuyện náo nhiệt nhiệt này, liền kéo Tiểu Ngọc Nhi cùng tham gia.



      Tiểu Ngọc Nhi vốn là muốn tham gia , nhưng nàng lay chuyển được Đa Đạc cũng đành thuận theo, cùng Đa Đũc tiến đến nơi khiêu vũ.



      Đa Đạc bước vào đám người, bộ hưng chí bừng bùng, cùng với Tiểu Ngọc Nhi ở bên cạnh khác hoàn toàn. Kỳ phải Tiểu Ngọc nhi câu nệ, thiếu nữ Mông Cổ như nàng, về cưỡi ngựa bắn cung chắn chắn làm khó được nàng nhưng khiêu vũ nàng biết, dù chỉ chút. Nhưng thấy Đa Đạc nhiệt tình như vậy, Tiểu ngọc Nhi cũng nỡ tạt cho gáo nước lạnh, đành cùng tiến lên.



      Đàn đầu ngựa vang lên du dương bên tai, Đa Đạc theo nhịp điệu hơi thủ thể hướng Tiểu Ngọc nhi làm động tác mời, kết hợp với khuôn mặt bị ong chích tuy bôi thuốc nhưng vẫn còn chấm đỏ dễ dàng nhận thấy, nhìn bộ dạng của Tiểu Ngọc nhi nhịn được cười. Sau đó Tiểu Ngọc Nhi liền tìm môt cái mặt nạ đeo lên cho , nếu như tiếp tục nhìn gương mặt của Đa Đạc, nàng quả thể nào tiếp tục khiêu vũ.



      Miễn cưỡng nhảy theo Đa Đạc khúc, Tiểu Ngọc Nhi liền lui ra, Đa Đạc ở bên cạnh vẫn nghẹn cười. Tiểu Ngọc nhi có chút bất mãn trừng mắt nhìn cái, sau đó cam chịu : “Chàng muốn cười cười ra .”



      Đa Đạc lúc này mới dám cười ra tiếng, nghĩ tới Tiểu Ngọc nhi thể khiêu vũ. Vũ đạo Mông Cỗ sử dụng bả vai rất nhiều, kế hợp với động tác xoay tròn, nhàng mà tiêu sái. Nhưng vai Tiểu Ngọc nhi rất cứng, tốt nhất chắc chỉ có thể là động tác quay.



      Tiểu Ngọc Nhi thở phì phì rót cho mình chén rượu, hơi cạn sạch. Trong lòng có chút uể oải, nàng tuy khiêu vũ tố nhưng cưỡi ngựa bắn cung rất khá a.



      Đa Đạc liếc mắt thấy biểu tình Tiểu Ngọc Nhi có chút uể oải, cho dù là hờn dỗi nhưng đều rất đáng . Tâm Đa Đạc vừa động, sau đó liền tháo mặt nạ xuống, hôn lên mặt Tiểu Ngọc Nhi.



      "Chàng!..." Tiểu Ngọc Nhi bụp lấy má phải bất ngờ bị hôn, trợn tròn mắt nhìn Đa Đạc, chỉ vào nửa ngày cũng được gì.



      Đa Đạc lại cúi đầu tiếp tục hôn cái lên má trái của nàng, lúc này Tiểu Ngọc Nhi còn trừng mắt như trước, hai tay bụp lấy mặt, gương mặt đỏ bừng hơi cúi xuống.



      Thấy phản ứng của nàng, Đa Đạc vừa lòng nheo mắt, ngữ khí khoan khoái : "Về sau nếu như nàng tức giận, ta hôn cho đến khi nàng nguôi giận mới thôi, có được ?”



      Tiểu Ngọc Nhi quanh co cả buổi, mặt càng lúc càng đỏ, được câu ‘Được mới là lạ’ với Đa Đạc xong liền chạy .



      Ở chung với Tiểu Ngọc nhi lâu như vậy, Đa Đạc tất nhiên ràng, kỳ Tiểu Ngọc Nhi là thẹn thùng, vì vậy Đa Đạc cũng vội vàng đuổi theo. có giải thích gì, mặt dày mặt dặn quấn lấy Tiểu Ngọc nhi hỏi có được hay .



      Hôm nay Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên cảm thấy da mặt Đa Đạc đột nhiên càng ngày càng dầy, bộ dáng quấn nàng thực giống Ba Đặc Quả Nhĩ như đúc.



      Thấy Tiểu Ngọc Nhi có trả lời thuyết phục, Đa Đạc càng quấn bạo, Tiểu ngọc Nhi đánh mắng cũng nghe, cuối cùng chỉ đành phải gật đầu.



      Đa Đạc lập tức đem mặt mình tiến đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, chỉ chỉ vào má, "Vậy nàng cũng phải làm như vậy để ta bớt giận."



      Tiểu Ngọc Nhi nguýt cái: "Chàng tức giận cái gì?”



      Đa Đạc ủy khuất nhìn nàng: "Nếu phải nàng bắt ta hái trái cây, làm sao ta có thể bị ong đốt?”



      "Ta đâu bắt buộc chàng nhất thiết phải hái trái cái cây kia?” Tiểu Ngọc Nhi tức giận đáp: "Hơn nữa tổ ong kia là do chính chàng làm rơi, ta còn chưa trách chàng đem lũ ong về phía ta.”



      "Ta mặc kệ, ta bị ong mật dốt nàng phải an ủi ta?” Đa Đạc đến da mặt, sau đó từ từ nhắm mắt lại, đưa đầu gần sát Tiểu Ngọc Nhi.



      Tiểu Ngọc Nhi thèm nhìn , nghi hoặc hỏi; “Chàng học theo Ba Đặc Quả Nhĩ sao?"



      Thân mình Đa Đạc cứng đờ, mở mắt ra, thần sắc có chút được tự nhiên.



      biết đột nhiên từ chỗ nào phát ra tiếng của Ba Đặc Quả Nhĩ: " là muốn học ta làm sao để khiến tỷ tỷ vui vẻ!”



      Tiểu Ngọc Nhi hoảng sợ, Ba Đặc Quả Nhĩ chậm rãi đến bên người Tiểu Ngọc Nhi, sau đó hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng của Tiểu Ngọc Nhi, đôi mắt trong suốt trừng về phía Đa Đạc: “Ta cho ngươi biết, tỷ tỷ chỉ mềm lòng với ta, ngươi đừng có uổng phí tâm cơ!”



      "Hắc, tiểu tử ngươi!" Đa Đạc thấy Ba Đặc Quả Nhĩ ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời có chút khó chịu : "Buông tay của ngươi ra cho ta, lớn như vậy rồi, còn cần người giúp mới có thể đứng lên hay sao?”



      Ba Đặc Quả Nhĩ để ý tới , nghiêng đầu, vẻ mặt ủy khuất nhìn chăm chú Tiểu Ngọc Nhi. Quả nhiên, Tiểu Ngọc Nhi lập tức khiển trách Đa Đạc: "Đa Đạc, chàng lớn như vậy rồi? Sao lại sao đo với đứa trẻ như Ba Đặc Quả Nhĩ?"



      Đa Đạc chán nản, hừ lạnh quay đầu chỗ khác, liếc mắt liền thấy ánh mắt đắc ý của tiểu tử Ba Đặc Quả Nhĩ nhìn mình khiêu khích, sau đó tầm nhìn liền chuyển đến Tiểu Ngọc nhi, ánh mắt thập phần đáng , thanh cũng giòn dã: “Cám ơn tỷ tỷ.”



      Tiểu Ngọc Nhi cũng cười mị ánh mắt, sờ sờ đầu Ba Đặc Quả Nhĩ, " khách khí."



      Buồn bực trong lòng Đa Đạc càng sâu, nếu phải Tiểu Ngọc Nhi thích phương thức triền lạn đánh, luôn mềm lòng trước những hài tử, người lớn như làm sao có thể so đo với tên nhóc còn làm nũng?



      Vốn là khỏng thời gian tốt đẹp để hai người có thể ở cùng chỗ, lại bị tên nhóc Ba Đặc Quả Nhĩ này đột nhiên xuất phá hủy sạch , mà Đỗ Lặc Mã cũng cam lòng, cùng xuất ở trước mặt ba người.



      Vừa thấy được Đỗ Lặc Mã, Đa Đạc lập tức cảnh giác lui nhanh về phía sau, “Ngươi tới đây làm gì? Ta là ta thích ngươi, ngươi hãy chết tâm ."



      Nhưng là lần này Đỗ Lặc Mã nhìn cũng chưa nhìn Đa Đạc cái, ngược lại ánh mắt nàng ngập tràn xin lỗi cười cười nhìn Tiểu Ngọc Nhi: " có lỗi, Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ."



      Tiểu Ngọc Nhi buồn bực: "Làm sao vậy?"



      "Xế chiều hôm nay ta làm việc xúc động, ta vẫn cảm thấy gả cho Đa Nhĩ Cổn rất tốt! Vừa là đại hùng, lại cẩn thận săn sóc, nam nhân như vậy mới có thể chiếu cố tốt cho ta!” Vẻ mặt Đỗ Lặc Mã khát khao .



      Tiểu Ngọc Nhi cùng Đa Đạc đồng thời kinh ngạc, nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ ?



      Đỗ Lặc Mã lại cho rằng Tiểu Ngọc Nhi còn chưa hiểu được ý của nàng, lớn tiếng : "Ta cần Đa Đạc ! Đúng rồi, Đa Nhĩ Cổn đâu rồi? Ta phải tìm ." xong, Đỗ Lặc Mã liền khoan khoái sôi nổi ly khai.



      Tuy rằng lời này với hai người có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền thở ra hơi.



      Đa Đạc vội cao hứng nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi, lại phát tiểu từ Ba Đặc Quả Nhĩ kia dùng loại ánh mắt kinh bỉ còn sáng hơn cả ban ngày nhìn .



      Đa Đạc cả giận: "Ánh mắt kia của ngươi là có ý gì?”



      "Nhanh như vậy Đỗ Lặc Mã di tình biệt luyến , nam nhân có mị lực như thế, sao có thể xứng với tỷ tỷ của ta." Ba Đặc Quả Nhĩ càng thêm tiếc hận mà thở dài, sau đó lại là vẻ mặt đáng nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tỷ tỷ, tỷ đúng ?"



      Đa Đạc vội khẩn trương nhìn nàng.



      Tiểu Ngọc Nhi có chút rối rắm nhìn Đa Đạc lúc lâu, sau đó cúi đầu nhìn Ba Đặc Quả Nhĩ, có chút tình nguyện gật đầu: "Theo như lời đệ hình như đúng như vậy.”



      Nội tâm Đa Đạc tức đến hộc máu, xú tiểu tử Ba Đặc Quả Nhĩ ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày ta nhất định đánh ngươi cho đến ngay cả Bảo cũng nhận ra!



      Tuy rằng Tiểu Ngọc Nhi như vậy, nhưng là trong lòng lại vô cùng may mắn , thiếu tình địch, ai lại mất hứng a? Nhưng mà nàng cũng rất ngạc nhiên, là chuyện gì lại khiến Đỗ Lặc Mã trong buồi chiều ngắn ngủn liền cải biến chủ ý, cho nên chờ sau khi tiệc tối kết thúc, nàng liền đến chỗ của Đỗ Lặc Mã, cũng thuận tiện cầm theo lễ vật chuẩn bị đưa cho Đỗ Lặc Mã.



      "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ!" Lúc thấy được Tiểu Ngọc Nhi, Đỗ Lặc Mã mang khuyên tai, tiến đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi : "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ xem muội đeo vòng tai này có hợp ?”



      Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhìn, là khuyên tai bằng vàng tinh mĩ khéo láo, bên dưới còn buông xuống chút vụn kim sắc, mang lên vô cùng đẹp. Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu: "Ân, nhìn rất đẹp."



      Đỗ Lặc Mã nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng : "Nhìn đẹp chứ, ,đây là lễ vật Đại Ngọc Nhi tỷ tỷ đưa cho muội."



      "Phải ?" Tiểu Ngọc Nhi cười cười, sau đó lấy lễ vật của mình đưa cho Đỗ Lặn Mã, “Đây là lễ vật của ta, muội mở ra nhìn xem?"



      " đẹp!" Đỗ Lặc Mã hưng phấn tiếp nhận hộp, mở ra vừa thấy, là vòng tay trạm trổ hình long phượng, đồ án và nét khắc rất sinh dộng, Đỗ Lặc Mã vừa thấy cũng rất thích.



      " đẹp, cám ơn Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ!" Đỗ Lặc Mã càng thêm vui vẻ , lấy vòng tay ra lập tức đeo lên cổ tay, da thịt bạch ngọc đeo vòng lên vô cùng phù hợp.



      Ngắm xong, Đổ Mã Lặc cẩn thận đặt lại vào hộp gấm, có chút trẻ con cảm thán: “Nguyên lai thành thân có thể có nhiều lễ vật như vậy a? Về sau phải thành hôn nhiều mới được”



      Tiểu Ngọc Nhi dở khóc dở cười: "Thành thân là chuyện đại , sao lại có thể vì muốn lấy nhiều lễ vật chứ!”



      "Dù sao mỗi lần chỉ cần gả cho người là được rồi!” Đỗ Lặc Mã quệt miệng phản bác, "Ân, ngày mai muội liền hỏi Đa Nhĩ Cổn chút, nếu cũng đồng ý, liền thành vấn đề ."



      Thấy nàng khi nhắc tới Đa Nhĩ Cổn vẻ mặt càng thêm hạnh phúc, Tiểu Ngọc Nhi nhịn được tò mò hỏi: "Buổi sáng muội còn náo loạn muốn gả cho Đa Đạc? Bây giờ như thế nào lại thay đổi rồi?”



      "Ngô ~" Đỗ Lặc Mã trầm ngâm chút, sau đó ánh mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi có chút tỏa sáng, "Bởi vì buổi trưa, cứu muội mạng!"



      "Cứu muội mạng?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc: "Muội gặp nguy hiểm sao? Ai làm?"



      " phải!" Đỗ Lặc Mã lắc đầu, sau đó thẳng thắn : "Lúc nghe thấy Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ và Đa Đạc là đôi, ta kỳ rất là khó chịu , cho nên muội trèo lên cây ngồi.”



      Tiểu Ngọc Nhi đầu đầy hắc tuyến: "Muội khó chịu lên cây làm gì?"



      "Ngạch Kỳ Cát muội , khi nào thấy buồn hãy đứng ở chỗ cao nhìn xuống dưới , thấy phong cảnh bao la còn thấy khổ sở nữa, vì vậy mỗi lần muội thương tâm khổ sở đều ngồi cây." Đỗ Lặc Mã chăm chú .



      Tuy rằng phương thức có chút kỳ quái, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn thấy Ngạch Kỳ Cát của Đỗ Lặc Mã có đạo lý , cho nên gật gật đầu đồng ý.



      Đỗ Lặc Mã tiếp tục giải thích : "Nhưng mà cái cây kia quá cao, muội lên rồi nhưng có biện pháp xuống, nha hoàn muội theo nhưng cũng biết làm sao để giúp. Vừa lúc thời gian này, Đa Nhĩ Cổn xuất !"



      Chuyện kế tiếp cần Đỗ Lặc Mã , Tiểu Ngọc Nhi cũng biết chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là Đa Nhĩ Cổn trình diễn màn hùng cứu mỹ nhân, tiểu nương như Đỗ Lặc Mã tất nhiên thể thoát khỏi mị lực của Đa Nhĩ Cổn, bị hãm sâu vào.



      Điểm ấy ngược lại rất giống Tiểu Ngọc Nhi, bất quá lúc trước Tiểu Ngọc Nhi trầm mê là khi thấy bộ dáng Đa Nhĩ Cổn bắn tên, nhưng nay, Đa Nhĩ Cổn này phải người kia, nhưng mà trong lòng của vĩnh viễn chứa Đại Ngọc Nhi.



      Nhìn bộ giáng Đỗ Lặc Mã khi kể về Đa Nhĩ Cổn thần thái như muốn bay lên, Tiểu Ngọc Nhi vì tiểu nương này cảm thấy có tia thương tiếc, chỉ mong sau này nàng giống như ta trước kia, lún bước quá sâu vào.



      Bởi vì Đa Nhĩ Cổn tới đây so với thời gian dự tính sớm hơn nhiều, cho nên ngày hôm sau phải tự mình mang theo sính lễ đến chỗ Ngạch Kỳ Cát của Đỗ Lặc Mã, đợi cho mọi chuyện chuẩn bị đầy đủ, Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi liền theo Đại Ngọc Nhi đồng thời trở về kinh đô.



      Bên kia, Hải Lan Châu lúc này trở thành trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực cũng nhận được tin tức A Cổ Lạp dùng bồ câu đưa đến, 'kế hoạch thất bại'. Nhìn thấy bốn chữ này, Hải Lan Châu yên lặng đem tờ giấy xé nát, tức giận dưới đáy mắt cũng càng sâu.
      lonkon95, Phong Vũ Yên, midnight3 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 53:


      xe ngựa nửa tháng, Tiểu Ngọc Nhi lần thứ hai về tới hoàng cung, lần thứ hai trở về sân lúc trước nàng ở.


      Lần này trở về, Tiểu Ngọc Nhi lưu luyến càng nhiều, bởi vì nàng biết, sau lần này nàng còn cơ hội trở về Khoa Nhĩ Thấm.


      Nhìn chung quanh, mọi thứ đều nhiễm hạt bụi , Tiểu Ngọc Nhi vừa lòng cười cười, sau đó ban cho cung nhân hầu hạ mình chút ngân lương.


      Những cung nhân đều vội vàng cám ơn, sau đó lập tức dốc sức giúp Tiểu Ngọc Nhi chỉnh sửa hành lý.


      Cao Oa châm chén trà nóng cho Tiểu Ngọc Nhi, sau đó cười : "Cách Cách, thể tưởng được, qua mấy tháng, bài trí nơi này cũng hề thay đổi, đại phúc tấn đối với Cách Cách cũng có tâm."


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười, gật gật đầu: "Ân, Cao Oa ngươi chuẩn bị lễ vật, sau đó Thanh Ninh cung thăm ." Bởi vì lúc trước ở nơi này lâu, toàn bộ trong phòng đều dựa theo sở thích của Tiểu Ngọc Nhi để bày trí, lần này trở về tất nhiên cũng có thay đổi, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cũng là thực vui mừng .


      "Vâng." Cao Oa mỉm cười trả lời.


      Lúc thu thập hành lý, cung nữ đột nhiên : “Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, phong này là do Đại Hãn phân phó bố trí, chúng nô tỳ thể tự ý xê dịch được."


      Tay Tiểu Ngọc Nhi bưng chén trà đột nhiên cứng đờ: "Đại Hãn?"


      "Đúng vậy." cung nữ kia gật gật đầu, những cung nữ bên cạnh cũng đều phụ họa theo.


      "Gian phòng này đều là Đại Hãn phân phó người mỗi ngày đúng giờ đến dọn dẹp lần."


      Tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi có chút cứng ngắc, nhìn thấy trong mắt những cung nữ đều có hưng phấn và quan sát, điều này khiến Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy thoải mái. Hoàng Thái Cực làm như vậy, biết để bao nhiêu cung nhân hoài nghi quan hệ của hai người.


      Đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Hoàng Thái Cực rất nhanh liền xuất ở trong viện của Tiểu Ngọc Nhi.


      Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi thầm nhíu mày, nhưng mặt vẫn khách khí hướng Hoàng Thái Cực hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn."


      Hoàng Thái Cực mặt đầy ý cười vươn tay đỡ nàng, lại bị Tiểu Ngọc Nhi dấu vết tránh , Hoàng Thái Cực ý cười cứng lại, nhưng vẫn là : "Hồi lâu thấy, nàng ngược lại gầy ít."


      Bởi vì giữ đạo hiếu, nên sau kễ tang của Cát Tang A Nhĩ, Tiểu Ngọc Nhi mấy tháng ăn thức ăn mặn, cũng thường tụng kinh cho Cát Tang A Nhĩ, vì vậy bao lâu,Tiểu Ngọc Nhi đúng là gầy ít.


      Tiểu Ngọc Nhi cười nhạt, trầm mặc .


      Hoàng Thái Cực cũng chỉ cho là nàng vẫn khổ sở vì Ngạch Kỳ Cát qua đời, vì vậy : "Người chết có thể sống lại, nàng cũng nén bi thương."


      "Cám ơn Đại Hãn thương cảm, Tiểu Ngọc Nhi ." Tiểu Ngọc Nhi vẫn thản nhiên đáp lại.


      Hoàng Thái Cực nhất thời có chút xấu hổ, biết nên tiếp tục như thế nào.


      Lúc này, Cao Oa mang lễ vật chuẩn bị đến: “Cách Cách, lễ vật nô tỳ chuẩn bị tốt." Nhìn thấy Hoàng Thái Cực, Cao Oa vội phúc thân hành lễ: "Thỉnh an Đại Hãn."


      "Miễn lễ." tầm mắt Hoàng Thái Cực dừng ở hộp gấm trong tay Cao Oa, sau đó nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Nàng tính tặng lễ vật cho ai?"


      Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có dự cảm tốt, nhưng vẫn : "Tiểu Ngọc Nhi lâu gặp , vì vậy tính mang chút lễ vật thăm ."


      "Phải ? Vậy đúng lúc, ta cũng tính đến chỗ Triết Triết ngồi chút, chúng ta cùng ." Hoàng Thái Cực quả nhiên đề nghị .


      "Đại Hãn nếu muốn thăm , vậy tối nay Tiểu Ngọc Nhi đến chuyến là được rồi, cung tiễn Đại Hãn." Tiểu Ngọc Nhi vội cự tuyệt.


      "Theo ta cùng thăm Triết Triết, khiến cho nàng rất khó chịu sao?" Thần sắc Hoàng Thái Cực bắt đầu vui.


      Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi rất muốn đúng, nhưng mà Hoàng Thái Cực muốn cùng thăm Triết Triết cũng có ý gì khác, ngược lại có vẻ như là nàng nghĩ nhiều. Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi vẫn cố gắng cười : "Đại Hãn đừng vậy, Tiểu Ngọc Nhi chỉ là cảm thấy nếu theo , quấy rầy thời gian Đại Hãn và ở chung, Tiểu Ngọc Nhi vẫn nên thức thời chút."


      "Ta và Triết Triết mỗi ngày gặp mặt, hôm nay nàng đến cũng coi là quấy rầy.” Hoàng Thái Cực cường ngạnh , "Huống hồ nàng cũng là chất nữ của Triết Triết, thăm Triết Triết cũng là điều nên làm."


      Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút khó cả đôi đường, ý trong lời Hoàng Thái Cực là muốn nàng cần quá câu nệ, nhưng nếu phải cùng với Hoàng Thái Cực, Triết Triết có thể nghĩ nhiều.


      Ngay lúc Tiểu Ngọc Nhi suy nghĩ biết nên làm thế nào để tránh cùng Hoàng Thái Cực, Đỗ Mã Lặc đột nhiên cũng đến, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới thở ra hơi. Nếu như có Đỗ Mã Lặc cùng, như vậy Triết Triết nghĩ nhiều.


      Tiểu Ngọc Nhi vội cười nghênh đón: "Đỗ Lặc Mã, muội tới rồi."


      "Ân!" Đỗ Lặc Mã cười tủm tỉm , sau đó có chút nghi hoặc chỉ vào Hoàng Thái Cực hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, là ai vậy a?"


      Tiểu Ngọc Nhi giọng nhắc nhở ở bên tai nàng: "Đây là Đại Hãn Đại Kim."


      "A!" Đỗ Lặc Mã bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thi lễ với Hoàng Thái Cực: "Đỗ Lặc Mã tham kiến Đại Hãn."


      Cái xưng hô này khiến Tiểu Ngọc Nhi nhịn được cười, có chút oán trách nhìn Đỗ Lặc Mã "Muội xưng hô kiểu gì vậy?"


      Đỗ Lặc Mã hiểu nghiêng đầu: "Chẵng lẽ gọi là Đại Hãn thúc thúc?"


      Thấy Đỗ Lặc Mã trẻ con như thế, Hoàng Thái Cực cũng để ý, cười khẽ: "Đây hẳn là Đỗ Lặc Mã ?"


      "Vâng! Đại Hãn thúc thúc biết ta sao?" ánh mắt Đỗ Lặc Mã lên vui mừng nhìn Hoàng Thái Cực, lên tính tình hồn nhiên của nàng.


      "Ân." Hoàng Thái Cực gật đầu: "Ngươi sắp gả cho Đa Nhĩ Cổn, gọi ta là thúc thúc thích hợp, cứ gọi ta là Đại Hãn .” Hoàng Thái Cực cũng thấy xưng hô của Đỗ Lặc Mã rất kỳ quái.


      "Vâng!" Nhắc tới Đa Nhĩ Cổn, Đỗ Lặc Mã hiển nhiên có vẻ ngượng ngùng ít.


      "Đỗ Lặc Mã, muội đến tìm ta có chuyện gì ?" Giải quyết vấn đề xưng hô, Tiểu Ngọc Nhi hỏi.


      "Ngạch Cát của muội muội mang theo ít lễ vật đưa cho Triết Triết , cho nên muội muốn đến để cùng tỷ.” Đỗ Lặc Mã kéo chặt tay của Tiểu Ngọc Nhi, làm nũng .


      Tiểu Ngọc Nhi trước mắt sáng ngời, "Vừa lúc, ta cũng thăm , chúng ta cùng ."


      Đỗ Lặc Mã cũng vui vẻ gật gật đầu, sau đó nhìn Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn muốn cùng sao?"


      Lời Hoàng Thái Cực ra ngoài, vì vậy cũng gật đầu. Nhưng mà dọc theo đường chuyện cùng Tiểu Ngọc Nhi, bởi vì hai tỷ muội theo phía sau đều líu ríu tán gẫu ngừng.


      Chờ khi các nàng đến Thanh Ninh cung, Đại Ngọc Nhi sớm ngồi tán gẫu việc nhà cùng Triết Triết.


      Triết Triết thấy Hoàng Thái Cực đột nhiên đến, vô cùng kinh hỉ, vội vàng hướng Hoàng Thái Cực thỉnh an, nhưng nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Mạ Lặc theo ở phía sau, ánh mắt hơi hơi lóe lóe. Mà Đại Ngọc Nhi cũng có vui sướng như thường ngày, biểu tình nhìn Hoàng Thái Cực cũng còn ngượng ngùng như trước, ngược lại còn có chút xấu hổ.


      Chờ sau khi Hoàng Thái Cực an vị, Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi mới mang lễ vật đến. Đỗ Lặc Mã lập tức liền ngồi xuống bên người Đại Ngọc Nhi, cười : "Muội đến trước tìm tỷ tỷ, nhưng khi đến lại thấy, nguyên lai là tỷ tỷ đến chỗ a.”


      Đại Ngọc Nhi xin lỗi cười cười: " có lỗi a, khiến cho muội phải lòng vòng."


      Đỗ Lặc Mã lắc lắc đầu: " sao đâu."


      Tiểu Ngọc Nhi ở bên ra vẻ ghen tỵ : "A da, ta thắc mắc sao muội lại đột nhiên đến tìm ta để cùng thăm , nguyên lai là tìm được Ngọc tỷ tỷ nên mới nghĩ đến ta.”


      Đỗ Lặc Mã vội quệt miệng giải thích: "Mới phải đâu! Đỗ Lặc Mã là muốn gọi hai vị tỷ tỷ cùng , Đỗ Lặc Mã mới có bất công đâu!"


      Tiểu Ngọc Nhi cười: "Đùa muội thôi."


      Đỗ Lặc Mã ra vẻ tức giận hơi cau cái mũi, bộ dáng khả ái khiến mọi người cười rộ lên.


      Triết Triết cũng trêu chọc : "Tình cảm giữa tỷ muội các con vẫn tốt như vậy.” Sau đó có hơi xúc động nhìn Đỗ Mã Lặc: “Còn nhớ lúc trước con mới là tiểu nương, giờ đến tuổi phải lập gia đình rồi.”


      Đỗ Lặc Mã thẹn thùng cúi đầu: " !"


      Triết Triết sủng nịch cười cười: " cần thẹn thùng, lập gia đình là chuyện mọi nữ nhi đều phải trải qua, nhất định chuẩn bị cho con hôn lễ tốt nhất.”


      Đỗ Lặc Mã lại ngượng ngùng kéo khăn tay, Triết Triết cũng thuận thế đem đề tài chuyển qua Tiểu Ngọc Nhi: "Lại tiếp, Tiểu Ngọc Nhi cũng nên lập gia đình, chờ hôn của Đỗ Mã Lặc kết thúc, nhất định chuẩn bị cho hôn lễ của con và thập ngũ đệ, thập ngũ đệ của chúng ta đúng là đợi lâu a.”


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Mọi chuyện đều nhờ làm chủ.” Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đều cúi đầu thẹn thùng.


      Nghe đến câu này, người duy nhất cảm thấy thoải mái đó là hoàng Thái Cực, buông chén trà trong tay xuống, có chút vui : “Tiểu Ngọc Nhi vừa mới qua tang kì lâu, nếu lập tức đàm luận chuyện hôn có chút ổn.”


      Tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi lập tức nhạt xuống, nụ cười của Triết Triết cũng hơi cứng lại, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh cười : “Qua ba tháng là qua hiếu kỳ, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi mười sáu, nếu như lập gia đình, ít người xấu, Ngạch Kỳ Cát của Tiểu Ngọc Nhi trời có linh cũng yên tâm."


      Lời này giả, người Mông Cổ phần lớn đều mười hai mười ba tuổi là thành thân, Đại Ngọc Nhi gả cho Hoàng Thái Cực coi như là chậm trễ, nhưng đó là vì Ngạch Kỳ Cát và Ngạch Cát của nàng tính toán để nàng gả cho Hoàng Thái Cực nên mới có chuẩn bị. Nhưng Tiểu Ngọc nhi lại vẫn chưa gặp được người thích hợp, hơn nữa Tái Kỳ Nhã cũng thể đem hạnh phúc đứa con duy nhất của muội muội mình tùy tùy tiện tiện tìm người phó thác, cho nên mới trì hoãn chậm trễ.


      Đại Ngọc Nhi cũng ở bên hát đệm: "Đúng vậy, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc lưỡng tình tương duyệt, tại vất vả lắm mới có thể bình an bên nhau, vẫn là nên mau chóng lo liệu tốt hôn ."


      Đỗ Lặc Mã cũng thuận tiện giúp vui: "Đúng vậy đúng vậy, muội cũng thấy được Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ và Đa Đạc thực xứng đôi, chúng ta nếu có thể thành hôn cùng ngày tốt!"


      Mỗi người lời câu đều khiến cho sắc mặt Hoàng Thái Cực càng thêm trầm, cuối cùng nhịn được tức giận trong lòng, vỗ án dựng lên, sợ tới mức tất cả mọi người đều nhìn .


      Mà lúc này, thị nữ trong cung Hải Lan Châu vội vàng tiến vào báo lại: "Chúc mừng Đại Hãn, vừa rồi thái y chuẩn bệnh cho Hải phúc tấn phát phúc tấn có thai gần tháng."


      " sao? !" Sắc mặt trầm của Hoàng Thái Cực dần khá hơn, lập tức tiếp tục nán lại lâu, vội vàng ly khai Thanh Ninh cung.


      Hành động này khiến sắc mặt Triết Triết vô cùng khó coi, mà ngay cả Đại ngọc Nhi cũng buồn bực vui. Nhưng Triết Triết dù sao vẫn đỡ hơn Đại Ngọc Nhi, rất nhanh liền thu liễm thần sắc, sau đó phân phó A Dâng Nhật đưa ít thuốc an thai đưa đến tẩm cung của Hải Lan Châu.


      Đại Ngọc Nhi nghe được lời của Triết Triết cũng là lấy lại tinh thần, cho dù nàng thoải mái, nhưng việc nên làm vẫn phải làm, cũng vội phân phó Tô Mã chuẩn bị phần lễ đưa cho Hải Lan Châu. Sau đó nàng mình có chút mệt mỏi, ly khai Thanh Ninh cung.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng rất thức thời có ở lại lâu, kéo Đỗ Lặc Mã ngây thơ hiểu chuyện gì xảy ra cùng cáo từ.


      Chờ sau khi tất cả mọi người lui ra, Triết Triết mới cần mang nụ cười dối trá mặt, sắc mặt trần đến đáng sợ. Nàng vất vả mới bỏ được hai mối họa lớn, ai ngờ Hải Lan Châu này lập tức lại truyền đến tin vui. tại nàng cũng chỉ hy vọng Hải Lan Châu có thể giữ lời, báo xong thù rời khỏi hậu cung Đại Kim, tạo cho nàng uy hiếp quá lớn.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 54:


      Hải Lan Châu sau khi biết được mình mang thai, cũng có mừng rỡ như điên như tưởng tượng của những người khác. Tương phản, sau khi Hoàng Thái Cực rời , nụ cười treo mặt rốt cuộc biến mất. Vội vàng cầm lấy chiếc sáo đeo cổ, Hải Lan Châu áy náy rơi nước mắt, áy náy đối với Trác Lâm nhất thời tràn ngập thân thể, xâm nhập vào tận tim. Trác Lâm, thực xin lỗi, ta cũng muốn như vậy , chàng có thể hiểu, đúng ? Chỉ cần để Tái Kỳ Nhã nếm trải những gì ta trải qua, ta nhất định chuộc tội với chàng.


      Thời gian trôi qua rất nhanh, lập tức tới ngày Đỗ Lặc Mã gả cho Đa Nhĩ Cổn, bởi vì Hoàng Thái Cực đáp ứng làm chủ hôn, cho nên hôn lễ của bọn họ tuy quy mô như của Hoàng Thái Cực nhưng cũng thập phần náo nhiệt.


      Bất quá ngày đó Đỗ Lặc Mã cũng náo loạn ít chê cười, đầu tiên là lúc yên ngựa, tính đạp lên chậu hoa để ổn định hài dưới chân, nhưng thiếu chút nữa liền sơ xảy ngã xuống, may mắn nha hoàn bên cạnh đỡ được. Tận lực bồi bên người Đỗ Lặc Mã cho đến lúc động phòng, bởi vì ngày chưa ăn cái gì, nên có chút đói, nhịn được bóc đậu phộng trải giường ăn đỡ đói, đợi khi ma ma đến xem xét, nhìn phòng ốc hỗn độn thiếu chút nữa ngất xỉu, mà Đỗ Lặc Mã chỉ ngồi nhìn những ma ma hốt hoảng, cười đến vô cùng thoải mái. Các ma ma thấy thể khuyên nhủ nàng đành phái người nhanh mua thêm đậu phộng về thay thế, nếu thể bù lại đủ, hậu quả các nàng phải chịu.


      Đa Nhĩ Cổn đối với chuyện này biết mảy may, bởi vì sau khi khách khứa tan hết, liền kéo Đa Đạc đến quán rượu.


      Nhìn Đa Nhĩ Cổn ngừng uống rượu, Đa Đạc nhịn được đè lại tay Đa Nhĩ Cổn, khuyên đừng uống, nhưng lại bị Đa Nhĩ Cổn đẩy ra.


      Đa Đạc nổi nóng, giận dữ hét: "Ca, sao giờ ca còn ở đây, hôm nay là đêm tân hôn, việc gì phải nhớ đến nữ nhân liên quan!”


      " được sao? !" Đa Nhĩ Cổn hỏi lại, hai mắt đỏ bừng, bộ mặt dữ tợn đến dọa người, dùng ngón tay chỉ vào tim, "Ta chỉ để nàng ở trong lòng mà trộm nhớ cũng được sao?”


      Lửa giận của Đa Đạc càng lớn hơn nữa: "Ca, ca cái này là trộm nhớ sao? Ca còn hận thể cho toàn bộ người trong thiên hạ biết, ca hài lòng việc hôn nhân này, người mà ca muốn lấy chính là nữ nhân khác! Ca, như vậy đáng!”


      "Ta có đáng hay cũng đến lượt đệ đệ như ngươi bình luận sao?” Đa Nhĩ Cổn mãnh tiến lên bước, nắm chặt lấy áo của Đa Đạc, con ngươi sung huyết nhìn Đa Đạc chằm chằm: "Ngươi biết cái gì? Nữ nhân ngươi ở ngay bên cạnh, ngươi có hiểu được đau khổ trong lòng của ta sao? Hiểu được sao?”


      Đa Đạc thấy như mất lý trí, liền yên tĩnh nhìn vào mắt , thản nhiên : "Ta đúng là hiểu, nhưng mà ca, ca phải biết, cho dù có khổ sở như thế nào, thương tâm như thế nào nữa, nữ nhân kia căn bản là cảm nhận được tâm trạng lúc này của ngươi dù chỉ chút. Nàng chỉ biết vui vẻ, âu sầu, khổ sở vì nam nhân kia, còn những người khác, căn bản nàng để vào mắt. Nam nhân của nàng xảy ra chuyện, nàng cũng quan tâm đến chuyện ca có thể cũng bị vây vào khốn cục, mà chỉ chỉ nghĩ hết thảy biện pháp đến xuất binh cứu viện, cho dù bị tra tấn thương tiếc cũng chỉ vì nam nhân của nàng. Lòng của nàng cho tới bây giờ cũng chưa dừng lại người ca, mà ngay cả lời đồn đãi lần này, nàng cũng chỉ e sợ thể tránh xa ra cách nhanh chóng nhất, ca vì nàng hy sinh hạnh phúc lớn nhất của mình, như vậy là đủ rồi. Đệ làm em trai cũng chỉ hy vọng sớm ngày ca có thể nghĩ thông suốt, đời này phải chỉ có mình Ngọc tỷ tỷ là nữ nhân.”


      Đa Đạc xong cầm lấy mũ bàn, trước khi , quay đầu lại nhìn, với Đa Nhĩ Cổn: "Có lẽ là ca thích nàng, nhưng nàng lại toàn tâm toàn ý vì ca. Ca, ngươi tự mình suy nghĩ ."


      xong, Đa Đạc cũng quay đầu, bước nhanh rời .


      Đa Đạc rồi, mình Đa Nhĩ Cổn ở lại, hai tay chống bàn, cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn. Lời của Đa Đạc khiến đột nhiên nhớ tới tình cảnh giằng co ngày đó của , Đại Ngọc Nhi và Hoàng Thái Cực, sau khi rời , chính tai nghe thấy lời mềm của Đại Ngọc Nhi với Hoàng Thái Cực, nếu như Hoàng Thái Cực đem nàng ban cho , nàng liền cắn lưỡi tự sát. tận lực làm bộ như có việc gì, chỉ là khổ sở dưới đáy lòng dần dần lan rộng, đau đến nỗi muốn hô hấp cũng khó khăn.


      Ngọc Nhi, nàng chán ghét ta đến như vậy sao?


      Đa Nhĩ Cổn còn tức giận như lúc nãy, trong lòng chỉ có vô tận bi thương, nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng, vẫy lui hạ nhân.


      Những hạ nhân đều ý vị thâm trường mà trộm cười lui xuống, sau khi ra ngoài tự giác đóng cửa lại, Đa Nhĩ Cổn cũng để ý tới. cũng phát phúc tấn nhà mình làm gì lén lút, hai tay giấu ở sau lưng, sau đó ngồi vững, có chút cứng ngắc. Đa Nhĩ Cổn cũng cố hơn được, trực tiếp giả bộ say, nghiêng ngả lảo đảo ngã xuống giường liền ngủ.


      cũng cảm giác thấy Đỗ Lặc Mã dùng tay bé chọc chọc mặt của , còn có... Bụng? mắt Đa Nhĩ Cổn nhắm chặt có chút co rút, nhưng rất nhanh Đỗ Lặc Mã cũng tiếp tục động tác. Nhưng lập tức, động tác của nàng kém chút khiến Đa Nhĩ Cỗn giả bộ ngủ lập tức giật mình quýnh lên.


      phải cởi quần áo, mà là kéo ra bên ngoài, Đa Nhĩ Cỗn ngã xuống giường liền sống chết nằm mặt đất, Đỗ Lặc Mã rốt cuộc kéo được, hít ngụm khí, lại tiếp tục thử, thấy vẫn cử động lập tức liền mặc kệ, để nằm mặt đất, nhưng Đỗ Lặc Mã cũng coi như có lương tâm, lấy chăn giường nhàng đắp lên người cho .


      Sau đó, Đa Nhĩ Cổn chợt nghe thấy bên tai thanh vỏ trái cây bị vứt ra bên ngoài, sau đó là thanh thở của phúc tấn nhà . Lần thứ hai mặt Đa Nhĩ Cổn nhịn được co rút, xem ra lo lắng của hoàn toàn dư thừa, trong lòng của Đỗ Lặc Mã, thức ăn so với còn quan trọng hơn.


      Rốt cuộc cưới về là phúc tấn hay là nữ nhi a? Đa Nhĩ Cổn cảm thán trong lòng .


      Qua ba ngày, Đỗ Lặc Mã tiến cung thăm Triết Triết, sau đó liền đến sân của Tiểu Ngọc Nhi sân, sau đó trộm đem chuyện này cho Tiểu Ngọc Nhi nghe. Chọc cho Tiểu Ngọc Nhi cười ngất, trong lòng cũng thầm than sao đời trước nàng lại nghĩ ra biện pháp như vậy, chờ sau khi Đa Nhĩ Cổn say rượu liền thầm đem ra trút giận, nhưng nếu làm vậy, tức giận nàng chứ? Bất quá, chuyện như vậy đại khái cũng chỉ có quỷ choai choai Đỗ Lặc Mã này mới có thể làm được.


      "Vậy ngày hôm sau, biểu tình của Đa Nhĩ Cổn như thế nào?” Tiểu Ngọc Nhi tò mò hỏi.


      " có biểu tình gì, chỉ về sau nếu thấy động đậy gọi hạ nhân vào nâng dậy, ngủ đất lạnh." Đỗ Lặc Mã cầm lấy khối điểm tâm, vừa ăn vừa , hề có chút áy náy nhún vai.


      "Ân! Làm tốt lắm! để mình muội ở tân phòng đợi lâu như vậy, nên trừng phạt ." Tiểu Ngọc Nhi cười .


      Đỗ Lặc Mã nhíu nhíu mày, sau đó hơi có chút xấu hổ nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Kỳ ta phải trách để ta chờ lâu."


      "Vậy muội là vì cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc.


      Khuôn mặt Đỗ Lặc Mã đỏ hồng, sau đó giọng : “Kỳ ta tức giận là vì vừa vào đè ta xuống giường, làm cho đồ ăn dưới giường đều bị đè hỏng, cuối cùng vẫn chỉ có thể ăn được chút nhưng rất ít, đói chết muội.” xong lời cuối, trong giọng Đỗ Lặc Mã còn mang theo chút oán giận.


      Nghe được lý do, Tiểu Ngọc Nhi liền á khẩu được lời nào, chỉ là vì ăn thôi sao?


      Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, Đỗ Lặc Mã hờn dỗi quyệt miệng: “Vốn là vậy, muội vì làm tân nương tử của mà chịu đói bụng nguyên ngày, kết quả vừa vào liền đem thức ăn của muội hủy hết còn gì, muội có thể tức giận sao!"


      Tiểu Ngọc Nhi bật cười, sau đó gật gật đầu: "Nên tức giận, sao có thể để muội chịu khổ như vậy chứ."


      Tiểu Ngọc Nhi tỉ mỉ mà đánh giá Đỗ Lặc Mã, tuy rằng nàng búi kiểu tóc chuyên dụng của phu nhân, tính khí trẻ con thoáng nhìn có vẻ trở nên thành thục ít, nhưng vẫn như trước có nửa điểm phong vận của vị phu nhân. Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đỏ mặt thấp giọng hỏi Đỗ Lặc Mã: "Vậy, Đa Nhĩ Cổn còn chưa làm lễ chu công với muội sao?”


      Đỗ Lặc Mã vẻ mặt mê mang: "Chu công? Là ai a? Trở thành vợ chồng phải đến hành lễ với sao?"


      "Muội coi như ta chưa gì.” Tiểu Ngọc Nhi lập tức lảng tránh vấn đề xấu hổ này, nhìn vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt của Đỗ Lặc Mã, nàng liền biết đáp án, xem ra Đa Nhĩ Cổn vì Đại Ngọc Nhi nên có cách nào tiếp nhận nữ nhân khác.


      Vậy Đỗ Lặc Mã chẳng phải trở thành nàng của kiếp trước sao? Tiểu Ngọc Nhi có chút lo lắng, nàng chút cũng muốn nhìn thấy Đỗ Lặc Mã đáng trở nên khờ dại, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.


      Vì vậy Tiểu Ngọc nhi thăm dò hỏi han: "Đỗ Lặc Mã, nếu Đa Nhĩ Cổn, tỷ chỉ là nếu, nếu đối với muội có hảo cảm, vậy muội làm thế nào?”


      Đỗ Lặc Mã trả lời chút do dự: "Nếu như đối với muội tốt, muội đối với càng tệ hơn!” Đỗ Lặc Mã chỉ chỉ đĩa điểm tâm bàn: “Nếu đoạt phần điểm tâm của ta, ta đoạt lại của toàn bộ!”


      Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, xem ra nàng lo lắng cũng là dư thừa, thế giới này đối với Đỗ Lặc Mã mà , từ bi quan vĩnh viễn cũng xuất trong cuộc sống của nàng.


      Nếu việc hôn nhân của Đỗ Lặc Mã và Đa Nhĩ Cổn xong, như vậy rất nhanh đến lượt Đa Đạc và Tiểu Ngọc nhi, bởi vì Đa Đạc sớm đề cập với Triết Triết, hơn nữa từ lâu Triết Triết thông báo cho Tái Kỳ Nhã, nên tất cả mọi người đều có gì phản đối, vì vậy Triết Triết cũng vui vẻ lại lần đóng vai bà mối, bắt đầu bắt tay vào sắp xếp hôn .


      Tất cả mọi người đều vui vẻ, người duy nhất hài lòng đại khái chính là Hoàng Thái Cực. Hơn nữa bởi vì Triết Triết ở trong tối truyền ra tin tức thập ngũ gia sắp cưới vợ, người lấy cũng là vị cách cách của mông cổ Khoa Nhĩ Thấm, hơn nữa còn là chất nữ của đại phúc tấn và là biểu muội hai vị trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực. Vì vậy, mọi người đều nhận định, Tiểu Ngọc Nhi chính là thê tử của Đa Đạc.


      Trong lòng Hoàng Thái Cực cực kì mâu thuẫn, mặc dù biết Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc thích nhau, nhưng vẫn cam lòng, chỉ sợ người nam nhân nào cam tâm chắp tay đưa nữ nhân mình thích đưa về phía người nam nhân khác. Vì vậy, sau khi đấu tranh tư tưởng phen, rốt cuộc Hoàng Thái Cực vẫn đến chỗ sân , nơi Tiểu Ngọc Nhi ở.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 55


      Bởi vì Hoàng Thái Cực ở Sùng Chính điện xử lý công vụ đến đêm khuya, cho nên lúc đến chỗ của Tiểu Ngọc Nhi cũng ôm hy vọng quá lớn, ai ngờ phòng của Tiểu Ngọc Nhi vẫn thức, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.


      Hoàng Thái Cực vừa đến, cung nhân trực ở bên ngoài thấy vậy lập tức liền chuẩn bị lên tiếng hành lễ, nhưng đều bị Hoàng Thái Cực phẩy tay cho lui.


      Hoàng Thái Cực nhàng tiêu sái bước đến trước cửa, tận lực phát ra chút tiếng động, ngay khi định gõ cửa, chợt nghe thấy tiếng chuyện từ trong phòng vọng ra.


      "Cách Cách, phải thêu ở đây, phải thêu ở bên cạnh mới đúng, đường may lại sai rồi!” Cao Oa bất đắc dĩ thở dài .


      "Như thế nào mà thêu cái khăn tay cũng khó như vậy a!” Tiểu Ngọc Nhi bất mãn thấp giọng oán giận, lập tức lại truyền ra tiếng hô đau: “A!”


      "Cách Cách, ngài vẫn nên đặt xuống , để nô tỳ giúp ngài.” Thanh Cao Oa mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở .


      " cần! Ta tự mình thêu, ta nhất định phải thêu cho xong!” Tiểu Ngọc Nhi rất quật cường.


      Sắc mặt Hoàng Thái Cực càng thêm trầm.


      Lại qua hồi lâu, phòng trong lần thứ hai truyền ra tiếng cười, "Cách Cách, ngài thêu cái gì vậy a?"


      Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, lúc lâu mới phân phó Cao Oa: "Ngươi ra ngoài mang cho ta chút chỉ thêu." Thanh rất uể oải, đại khái là thêu được đẹp.


      "Vâng." Cao Oa nhịn cười đáp, sau đó mở cửa, phát Hoàng Thái Cực đứng ở ngoài, nhất thời bị sợ hãi nhảy lên: "Đại Hãn cát tường!"


      Tiểu Ngọc Nhi cũng ngây người hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng từ buồng trong ra, phát Hoàng Thái Cực quả thực đứng ở ngoài cửa, cảm thấy nhất thời bồn chồn, Hoàng Thái Cực đột nhiên đến chỗ này của nàng là muốn làm cái gì? Tiểu Ngọc Nhi nghĩ muốn cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt trầm của Hoàng Thái Cực, cũng cười nổi, chỉ có thể vội vàng thi lễ.


      Nhưng Hoàng Thái Cực cũng có kêu nàng đứng dậy, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, cảm xúc đáy mắt khiến người khác biết là vui hay là giận.


      Tiểu Ngọc Nhi xấu hổ nửa ngồi mặt đất, dám đứng dậy, cũng dám hỏi.


      lúc lâu, Hoàng Thái Cực mới nhìn lướt qua Cao Oa sững sờ ở bên: "Ngươi phải muốn lấy thêm chỉ thêu sao? Còn nhanh?"


      Cao Oa sửng sốt, lập tức thi lễ, tuy rằng yên lòng Tiểu Ngọc Nhi, nhưng Cao Oa cũng dám ngỗ nghịch Hoàng Thái Cực, đành phải lui xuống.


      Nơi này, toàn bộ cũng chỉ còn lại hai người Tiểu Ngọc Nhi cùng Hoàng Thái Cực. Nhưng Hoàng Thái Cực vẫn có cho nàng đứng lên, chỉ chậm rãi thong thả bước đến nhuyễn tháp bên trong phòng, sau đó phát phía đặt kim chỉ và bức khăn thêu.


      Hoàng Thái Cực nhíu mắt, sau đó liền về phía nhuyễn tháp, cầm lấy khăn thêu của Tiểu Ngọc Nhi nhìn chút.


      Tiểu Ngọc Nhi muốn đứng dậy cái gì đó, nhưng nàng vừa động bị Hoàng Thái Cực khiển trách: "Ai cho nàng đứng dậy!"


      Tiểu Ngọc Nhi lại vội vàng quỳ xuống mặt đất, tuy mặt biểu lộ cái gì, nhưng là trong lòng Tiểu Ngọc Nhi vẫn vô cùng khó chịu.


      Hoàng Thái Cực nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi uyên ương được thêu khăn voan màu hồng, tuy uyên ương có thể là nhìn rất giống vịt hoang, nhưng cũng giảm được nội tâm vui của Hoàng Thái Cực.


      Hừ lạnh tiếng, Hoàng Thái Cực trực tiếp ném khăn tay xuống đất, sau đó như vô tình tiến lên bước, đem hai uyên ương thêu khăn voan dẫm nát dưới chân, Hoàng Thái Cực cười lạnh: "Như thế nào? Ngươi định dùng dạng thêu hạ phẩm này làm vui lòng người kia sao?"


      Nếu lúc trước dùng từ đường hoàng để hình dung nội tâm của nàng, vậy tại chính là phẫn nộ. Hoàng Thái Cực là ngươi bỏ qua cho ta! Nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn kiêu ngạo siểng nịnh đáp: "Hồi Đại Hãn, sở dĩ để Cao Oa lấy chỉ thêu, là bởi vì hài lòng với tú phẩm này. Thêu ra làm bẩn mắt Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi biết tội.”


      Hoàng Thái Cực cười lạnh tiếng: "Biết tội? Vậy nàng có biết nàng còn phạm vào tội gì ?"


      Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn .


      Hoàng Thái Cực chậm rãi đến trước mặt nàng, sau đó ngồi xổm xuống, đôi mắt màu đồng chứa môt chút uấn giận, ngón tay nhàng nâng cằm Tiểu Ngọc Nhi, "Tội lớn nhất của nàng là luôn ý chí sắt đá với ta!” Dứt lời, Hoàng Thái Cực liền để ý đến đáy mắt kinh ngạc của Tiểu Ngọc Nhi, nhanh chóng che lại đôi môi đỏ mọng của nàng.


      Nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, Tiểu Ngọc Nhi khiếp sợ trừng lớn mắt, thừa dịp Tiểu Ngọc Nhi còn kinh ngạc lưỡi Hoàng Thái Cực liền linh hoạt xông vào miệng của nàng, chút nào lưu tình ở trong khoang miệng tùy ý đoạt lấy.


      Cảm giác như thế, khiến Tiểu Ngọc Nhi nhớ lại đoạn kí ức trước kia bên bờ sông, cơ hồ theo bản năng lập tức cắn đầu lưỡi của Hoàng Thái Cực.


      Hoàng Thái Cực đau đến hút ngụm khí lạnh, nhanh chóng rút ra ngoài, Tiểu Ngọc Nhi nhân lúc buông ra, trong nháy mắt liền xoay người chuẩn bị trốn thoát, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn nhanh hơn bước bắt được nàng.


      "Ngươi buông ra!" Tiểu Ngọc Nhi cả giận , sống chết muốn thoát khỏi trói buộc của Hoàng Thái Cực, nhưng vẫn phí công như trước.


      Hoàng Thái Cực chuyện, trực tiếp đem Tiểu Ngọc Nhi gắt gao kéo vào trong lòng của mình, tay chế trụ tay của Tiểu Ngọc Nhi tay ôm chặt hông nàng, khiến Tiểu Ngọc Nhi thể dãy dụa.


      "Ngươi buông! Hoàng Thái Cực! Ngươi đừng nổi điên !" Lúc này đầu óc của Tiểu Ngọc Nhĩ cũng còn nhớ nổi thân phận của là gì, trực tiếp gọi ra tên của Hoàng Thái Cực.


      Kết quả Hoàng Thái Cực tức giận mà còn cười, tựa đầu chôn ở cần cổ của nàng, cười : “Lần đầu tiên nghe được nàng kêu tên ta, rất êm tai."


      Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy hô hấp của thổi qua gáy nàng, lập tức nổi lên tầng da gà, phải là mẫn cảm, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm..


      "Hoàng Thái Cực, ta chỉ coi ngươi như tỷ phu, như trưởng bối của ta, ngươi mau buông ta ra!” Tiểu Ngọc Nhi muốn để cho mình tỉnh táo lại trước.


      Ai ngờ Hoàng Thái Cực vùi đầu lại cắn cái mạnh lên cổ nàng, Tiểu Ngọc Nhi bị đau, tức giận mắng: "Ngươi, cái người điên này!"


      Hoàng Thái Cực mạnh mẽ đặt nàng lên cửa, hai tay ép lên tường, đè Tiểu Ngọc Nhi lại khóa ở trong lòng . Lửa giận hừng hực tràn ngập trong mắt và cả trong tim , thanh phát ra như nghiến: “Ta rồi, thân phận phải là trở ngại giữa chúng ta, Ngọc nhi và Hải Lan Châu có thể gả cho ta, nàng cũng có thể!”


      "Ta muốn gả cho ngươi!" Tiểu Ngọc Nhi cơ hồ cũng bị bức điên rồi, cả giận .


      "Cho nên nàng muốn gả cho Đa Đạc?" Hoàng Thái Cực nhướng mày: "Nếu ta là phụ và tỷ phu của nàng, như vậy Đa Đạc là gì, thúc thúc?"


      Tiểu Ngọc Nhi nghiêng đầu: "Ta và có quan hệ huyết thống."


      "Ta cũng như vậy!" Hoàng Thái Cực gầm : "Cũng giống , có bất luận quan hệ huyết thống gì với nàng."


      Đôi đồng tử ngăm đen của Hoàng Thái Cực nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc nhi, mang theo thần sắc bi thương yếu ớt, “ cho ta biết, vì cái gì có thể còn ta vô luận như thế nào cũng thể đả động lòng của nàng.”


      Hô hấp của Tiểu Ngọc Nhi bị kiềm hãm, lần thứ hai nhìn về phía Hoàng Thái Cực, thần sắc lãnh tĩnh(*) hơn rất nhiều, nhướng mày nhìn : "Vì cái gì? Ngươi muốn biết?"

      (*) lạnh lẽo + bình tĩnh


      Song mâu của Hoàng Thái Cực nguyện ý bỏ qua bất kỳ biểu tình nào mặt Tiểu Ngọc Nhi, nặng nề mà gật gật đầu.


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn , gằn từng tiếng rành mạch: "Bởi vì cả đời này của chỉ mình ta, lấy mình ta, khi ta vui, nghĩ mọi cách có thể để dỗ ta vui vẻ, luyến tiếc ta khổ sở. vì muốn gặp mặt ta mà ngu ngốc đến nỗi mỗi ngày đều chờ ở chỗ, khi ta bất lực và tuyệt vọng xuất , coi ta còn quan trọng hơn sinh mệnh của . Nam nhân như vậy, vì cái gì ta lại động tâm? thích cho được?"


      Mỗi câu của nàng, đều khiến cho sắc mặt của Hoàng Thái Cực càng thêm trầm từng chút, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn tiếp tục, ánh mắt nhìn Hoàng Thái Cực còn mang lên chút khinh thị: "Ngươi sao? Luôn miệng thích ta, nhưng nhanh như vậy phong nữ nhân khác lên làm phúc tấn, tình cảm của ngươi nông cạn như vậy sao? Mỏng đến nỗi chỉ cần hơi chạm liền có thể vỡ tan.”


      Tiểu Ngọc Nhi cười lạnh: "Vì vậy, ta việc gì phải thích ngươi? Bởi vì ngươi thích ta nên ta buộc phải thích ngươi sao?”


      Tiểu Ngọc Nhi gằn từng tiếng, lời của nàng giống như lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào lòng của Hoàng Thái Cực, vừa chuẩn lại ngoan. ra, tình cảm của ở trong mắt nàng lại buồn cười như vậy, cũng bởi vì như vậy, mà nàng có thể đem tình cảm của dẫm nát dưới lòng bàn chân sao? cho phép!


      Hoàng Thái Cực hề có dự liệu hung hăng tập kích đôi môi đỏ mọng của Tiểu Ngọc Nhi, lại phen châm ngòi khẽ cắn, Hoàng Thái Cực nhịn được lửa giận trong nội tâm, trực tiếp ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi, cước đóng cửa lại, sau đó đem Tiểu Ngọc Nhi đặt lên giường lớn. Cúi người, liên tiếp hôn xuống.


      Nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại hề phản kháng, hôn lúc, Hoàng Thái Cực mới mơ hồ cảm thấy thích hợp, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi trống rỗng nhìn lên đỉnh giường, mặc cho khiêu khích âu yếm như thế nào, nàng đều là thờ ơ.


      Cảm giác được dừng lại, khóe mắt Tiểu Ngọc Nhi lúc này mới giật giật, mắt nhìn tràn ngập trào phúng.


      Biểu tình này của nàng càng thêm kích thích đến Hoàng Thái Cực, tâm chút thương hương tiếc ngọc đều biến mất vô tung vô ảnh, thô bạo kéo quần áo của Tiểu Ngọc Nhi, vì bây giờ là mùa xuân, bản thân mặc quần áo cũng nhiều, rất nhanh Tiểu Ngọc Nhi liền lộ ra đầu vai như ngọc.


      Hoàng Thái Cực cũng biết từ khi nào cởi bỏ áo khoác của mình, nằm ở giường, ánh mắt lướt đến đầu vai trắng nõn mê người, đáy mắt càng thêm sâu thẳm.


      Dường như trong lúc vô ý từng nhìn thấy, động tác của Hoàng Thái Cực dần dần mềm , tựa vào phía sau Tiểu Ngọc Nhi, nhàng hôn lên đầu vai nàng.


      Sau đó đường xuống, thần trí Hoàng Thái Cực thần trí dần dần mê muội, cho đến khi xúc cản truyền đến còn mềm mại như trước, mới hoảng hốt mở mắt, lọt vào tầm mắt là vết sẹo dữ tợn dài khoảng hai tấc, so với những vùng da khác lưng Tiểu Ngọc nhi lại hoàn toàn hề tương xứng, nổi lên càng thêm đáng sợ.


      Nhưng mà Hoàng Thái Cực chỉ cảm thấy đau lòng, vết sẹo này chính là lúc trước nàng vì chắn đao mà lưu lại , nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế, lâu như vậy cũng có biến mất. đáy lòng Hoàng Thái Cực mềm đến rối tinh rối mù, thương hôn lên vết sẹo kia, Hoàng Thái Cực giương mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Còn đau ? Lúc trước..."


      Lời còn lại tự động nghẹn ở yết hầu, đơn giản là vì biểu tình của Tiểu Ngọc Nhi. Lúc này nàng còn là trào phúng, cũng phải cười lạnh, mà là gắt gao đóng chặt hai mắt, khóe mi ngấn lệ, gương mặt nhắn trải đầy nước mắt, ngay cả gối đầu cũng ướt mảng lớn.


      Thần sắc Hoàng Thái Cực đông lạnh lần thứ hai, "Ta âu yếm khiến cho nàng khó chịu như vậy sao?"


      Tiểu Ngọc Nhi chuyện.


      Người bên gối sắc mặt trắng bệch, Hoàng Thái Cực có như thế nào cũng thể tiếp tục hạ quyết tâm, nhặt lên quần áo bị rơi tán loạn đất mặc vào.


      Cuối cùng còn nhìn Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn khóc, "Ta tiếp tục miễn cưỡng nàng, nhưng ta cũng bỏ qua."


      Thản nhiên biểu lộ cõi lòng của mình, Hoàng Thái Cực cũng quay đầu lại mà nhanh chóng rời , phải quân tử, mà là sợ hãi nếu như tiếp tục quay đầu, thực nhịn được mà cưỡng bức nàng.


      Đến lúc đó, chỉ sợ ngày hôm sau thấy, là thi thể lạnh như băng của nàng .


      Hoàng Thái Cực lắc lắc đầu, trào phúng nhếch khóe miệng, Hoàng Thái Cực ngươi đáng buồn.


      Sau khi Hoàng Thái Cực rồi, phòng Tiểu Ngọc Nhi liền trở nên hoàn toàn yên tĩnh, quần áo bị xé rách vẫn tán loạn đất, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại hề nhúc nhích.


      Cao Oa chậm rãi đẩy cửa, tay còn cầm chỉ thêu, sau khi nhìn thấy đống hỗn độn trong phòng, nàng vội vàng vọt tới bên giường, khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi quần áo chỉnh tề nằm ở đó, liền nhịn được rơi nước mắt: "Cách Cách..."


      Tiểu Ngọc Nhi tựa hồ như mới hồi phục tinh thần lại, thấy nước mắt của Cao Oa, có chút bất mãn mà nhíu nhíu mày: "Khóc cái gì?"


      Thanh mặc dù có chút khàn khàn, có uy nghiêm, nhưng Cao Oa vẫn là ngoan ngoãn dừng nước mắt.


      " chuẩn bị nước ấm đến cho ta." Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên phân phó .


      "A?" Cao Oa sửng sốt.


      " chuẩn bị nước ấm đến cho ta, a cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi nhướng đôi mi thanh tú.


      Cao Oa lập tức đứng dậy chuẩn bị nước ấm, nhưng đến cửa lại ngừng chút, có chút yên lòng nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái.


      Tiểu Ngọc Nhi trừng nàng: "Nhìn cái gì? Yên tâm, ta có việc gì, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra phải sao?"


      Cao Oa vội vàng gật đầu, sau đó ra cửa.


      ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi khôi phục lại tĩnh mịch, nhìn quần áo hỗn độn mặt đất, nhặt lấy, mặc liên người, miễn cưỡng che được những nơi trọng yếu cơ thể, cúi đầu trầm ngâm: "Chuyện gì cũng chưa có xảy ra, phải sao?" Như là lặp lại, hoặc như là cảnh tỉnh chính mình.


      Đêm đó, Tiểu Ngọc Nhi tắm rửa đêm, nước dần dần chuyển lạnh, thùng lại đổi thùng, nàng như muốn sống chà sát làn da của mình đến đỏ bừng.


      Tắm đêm như vậy, kết quả là hôm sau Tiểu Ngọc Nhi liền bị bệnh, bệnh rất nặng.


      Đa Đạc rất muốn tiến cung thăm, nhưng bởi vì có quy tắc, trước khi thành thân bọn họ thể gặp mặt, vì vậy Đa Đạc cũng chỉ đành sai người dò xét tình huống của Tiểu Ngọc Nhi, thuận tiện mang chút thuốc bổ cho nàng, sau đó thư từ qua lại, xác định Tiểu Ngọc Nhi có gì trở ngại mới thoáng yên tâm.


      Mà sau đêm đó, Hoàng Thái Cực còn gặp Tiểu Ngọc Nhi, có nhìn thấy nàng lần nữa.


      Bởi vì Tiểu Ngọc Nhi bị bệnh, nên hôn lễ bị chậm lại tháng.


      Cho đến khi Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn khỏi bệnh, Đa Đạc mới yên lòng. Triết Triết cũng yên lòng, xử lý hôn cho bọn họ.


      Tại tháng sáu năm ấy, Tiểu Ngọc Nhi rốt cục từ hoàng cung, gả vào phủ thập ngũ bối lặc, trở thành đích phúc tấn của Đa Đạc.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 56


      Thành thân đêm đó, Đa Đạc sớm làm bộ như còn sức uống rượu, cũng đuổi đám bạn tốt muốn nháo động phòng, Đa Đạc liền bước vào tân phòng.


      Vừa vào phòng, Đa Đạc liền thấy Tiểu Ngọc Nhi đoan đoan chính ngồi giường, khăn hỉ trùm đầu che thần sắc của nàng.


      Đa Đạc trực tiếp cho những người trong phòng lui ra ngoài, ngay cả Cao Oa Đa Đạc cũng để nàng lui ra trước.


      Sau khi mọi người rời khỏi, tiếng đóng cửa phòng vang lên, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới động cái, tựa hồ như mới hồi phục lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn Đa Đạc đứng cách đó xa, Tiểu Ngọc Nhi nhìn cười cười, nhưng nụ cười nhìn như thế nào cũng có chút miễn cưỡng.


      Đa Đạc làm bộ như thấy được, sau đó cầm lấy điểm tâm đặt bàn, tiến đến bên người Tiểu Ngọc Nhi, đưa đến trước mặt cho nàng: “Nghe tân nương tử khi thành thân đều chịu đói ngày, tại bọn họ đều rồi, nàng mau ăn chút cho ấm bụng.”


      Tiểu Ngọc Nhi thuận theo cầm lên miếng điểm tâm, Đa Đạc cũng cười, cũng ăn cái, tán thưởng : “Ân điểm tâm này ngon, ta ở bên ngoài uống chút rượu, cơ bản cũng được ăn no. Nàng ăn nhiều chút .”


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười, ăn xong khối điểm tâm, cũng tiếp tục cầm lên miếng. Nhưng mà, cuối cùng hầu hết điểm tâm đều chui vào bụng Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi căn bản là ăn được bao nhiêu.


      Nhưng mà sau đó, biểu tình của Tiểu Ngọc Nhi cũng còn cứng ngắc giống như vừa rồi.


      Đa Đạc cũng nhìn ra, sau đó lại đứng dậy rót hai chén rượu, tay cầm chén, đưa chén còn lại cho Tiểu Ngọc Nhi, mặt đều là chờ mong.


      Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên biết ý nghĩa của chén rượu này, cho nên lúc tiếp nhận, tay có chút run rẩy.


      Sau đó cánh tay hai người vòng qua nhau, đồng thời làm lễ hợp cẩn.


      Uống xong rượu, Đa Đạc cười càng thêm sáng lạn, vô cùng đắc ý: “Như vậy, chúng ta chính thức là vợ chồng.”


      Tiểu Ngọc Nhi buông mắt xuống cười , nhưng mà thần sắc bên trong con ngươi lại có chút áy náy.


      Nhìn nhìn thần sắc của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc suy nghĩ, thấy vẫn là nên ra lời trong lòng: "Bảo , hai người chúng ta nay trở thành người thân nhất đời, vì vậy ta hy vọng sau này, vô luận là xảy ra chuyện gì, nàng cũng được giấu diếm ta, đừng để chuyện gì cũng tự mình gánh vác, bởi vì phía sau nàng còn có ta, ta cũng thế, trong tim ta cũng có nàng.”


      Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Đa Đạc đôi mắt, trong mắt của là nghiêm túc cùng thành khẩn. Áy náy trong lòng Tiểu Ngọc Nhi càng sâu, muốn cố lấy dũng khí để ra cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy hạ môi, dám .


      Đa Đạc cười cười, "Ta là về sau, tình trước kia cho dù che giấu ta cũng sao, kỳ ta cũng giấu nàng ít chuyện ."


      "Chuyện gì?" Tiểu Ngọc Nhi tò mò.


      Đa Đạc lảng tránh ánh mắt của Tiểu Ngọc Nhi, đảo mắt qua: "Nếu tình trước kia , như vậy cần biết nhiều. Chỉ cần về sau chúng ta thẳng thắn thành khẩn là có thể."


      Tiểu Ngọc Nhi cũng gật đầu cười cười.


      Đa Đạc ngưng mắt nhìn nàng, gương mặt tuấn tú chậm rãi đỏ lên, cuối cùng cố lấy dũng khí, kéo lấy tay Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi cơ hồ là theo phản xạ rụt tay lại, nhưng Đa Đạc lại gắt gao nắm lấy tay nàng, để cho nàng lùi bước.


      Nhận thấy được Tiểu Ngọc Nhi có chút được tự nhiên, Đa Đạc cười cười, sau đó từ trong ngực lấy ra cái vòng ngọc, mang lên tay Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn vòng tay, hỏi: "Đây là?"


      "Đây là vòng tay ngạch nương để lại cho ta, là lưu cho thê tử tương lai của ta, ta và hai ca ca mỗi người đều có cái. tại nàng gả cho ta , ta đương nhiên phải mau chóng đeo vào cho nàng." Đa Đạc cười .


      Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhìn vòng ngọc tay, mềm mại trong suốt, vô cùng nhẵn nhụi, là dương chi bạch ngọc tốt nhất. Hơn nữa ý nghĩa của đồ vật, cũng khiến cho tâm của Tiểu Ngọc Nhi vô cùng ấm áp.


      "Rất đẹp." Tiểu Ngọc Nhi cười cười.


      "Thích là tốt rồi." Đa Đạc dứt lời, liền có chút mệt mỏi ngáp cái.


      Tiểu Ngọc Nhi thấy thế vội hỏi: "Chàng cũng mau nghỉ , đừng quá sức."


      Đa Đạc bỡn cợt nhìn nàng, nụ cười hề có ý tốt. Tiểu Ngọc Nhi bị nhìn chăm chú đến đỏ bừng cả mặt, nàng tất nhiên hiểu được bỡn cợt trong mắt Đa Đạc là có ý gì.


      Ngay khi Tiểu Ngọc Nhi vô cùng khẩn trương, Đa Đạc nhàng hôn lên gương mặt của Tiểu Ngọc Nh, sau đó khẽ cười : "Ta biết nàng còn chưa quen, đêm nay trước ngủ nhuyễn tháp."


      Dứt lời, Đa Đạc liền lấy tấm chăn giường đặt lên nhuyễn tháp, cũng săn sóc đem bình phong đặt ở giữa.


      Sau khi rửa mặt, Tiểu Ngọc Nhi lấy xuống những trang sức rườm rà mặt, lẳng lặng nằm giường, ánh mắt sáng ngời nhìn thân ảnh mơ hồ của Đa Đạc.


      tay vẫn đeo vòng tay lúc nãy Đa Đạc đưa cho, Tiểu Ngọc Nhi bỏ xuống được. Kì nàng phải quen hay sợ hãi muốn tiến thêm bước với Đa Đạc, nàng chỉ là cảm thấy áy náy với , bởi vì tình đêm đó khắc sâu ở trong đầu nàng, tuy là có phát sinh chuyện gì, nhưng mỗi khi Tiểu Ngọc Nhi nghĩ đến đều ghê tởm khó chịu.


      Nhưng mà như vậy nàng cũng luyến tiếc, có dũng khó buông tha ấm áp duy nhất mà Đa Đạc mang đến cho nàng. Nhưng đêm nay, chăm sóc của Đa Đạc lại khiến cho nàng cảm thấy bản thân thực quá phận, thực vô sỉ.


      Loại cảm giác mâu thuẫn này, khiến cho Tiểu Ngọc Nhi cả đêm cũng thể ngủ. Cho đến sáng sớm hôm sau, thần sắc của nàng trở nên vô cùng tiều tụy, nàng tận lực phát ra tiếng vang, cũng gọi hạ nhân, tự mình rửa mặt đổi quần áo, cố gắng khiến cho chính mình thoạt nhìn có tinh thần hơn chút.


      Chờ khi nàng chuẩn bị tốt hết thảy, trước khi đến nhuyễn tháp, Đa Đạc vẫn còn ngủ say. Bởi vì nhuyễn tháp so với Đa Đạc mà vẫn hơn chút, vì vậy Đa Đạc ngủ được an ổn, mày nhíu lại, cái chăn hơn phân nửa rơi xuống đất. Tiểu Ngọc Nhi nhàng dịch chăn lại cho , tuy là động tác rất nhưng cũng khiến Đa Đạc bất ngờ tỉnh lại, có phòng bị trước nên Tiểu Ngọc Nhi bị dọa sợ hãi nhảy lên.


      Thấy người trước mắt là Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc mới đem phòng bị dỡ xuống, xoa xoa mày, Đa Đạc có chút áy náy : " có lỗi, làm nàng sợ, đây là thói quen, nàng đừng để ý."


      Tiểu Ngọc Nhi cũng hiểu được thói quen là cái gì, hành quân đánh giặc bên ngoài, nếu thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, sao có thể ứng phó khi quân địch đánh lén bất ngờ. Nhìn thấy Đa Đạc như vậy, Tiểu Ngọc Nhi càng nhiều là đau lòng.


      Nàng cười lắc lắc đầu: "Phải là ta có lỗi mới đúng, đánh thức chàng."


      Đa Đạc cười cười, sau đó chuẩn bị đứng dậy.


      Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc: "Chàng ngủ tiếp sao? tại mới chưa đến giờ Thìn."


      Nhìn sắc trời mênh mông ngoài phòng, Đa Đạc lắc lắc đầu: " ngủ , phúc tấn của ta cũng có ngủ, ta sao có thể nhàn hạ."


      Dứt lời, Đa Đạc nhanh chóng đổi quần áo, sau đó phân phó hạ nhân chuẩn bị nước rửa mặt cùng với đồ ăn sáng.


      Chờ mọi chuyện sắp xếp xong, Đa Đạc liền mang theo Tiểu Ngọc Nhi đến phủ đệ của thập nhị ca, muốn bái kiến A Tể Cách và phúc tấn của , Tiểu Ngọc Nhi cũng bắt đầu sống cuộc sống của đích phúc tấn.


      Thời gian kế tiếp trôi qua rất tốt, bên người Tiểu Ngọc Nhi có chuyện lớn gì phát sinh, Đa Đạc cũng luôn ở tại kinh đô, cho dù hai người vẫn chưa phải là vợ chồng chi thực, nhưng cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua tốt đẹp. Về phần hoàng cung, Tiểu Ngọc Nhi ngẫu nhiên bái kiến Triết Triết, thỉnh giáo chút chuyện để quản gia, thuận tiện cũng thăm Đại Ngọc Nhi.


      Chỉ là lúc ngẫu nhiên cùng với Đỗ Lặc Mã thăm Đại Ngọc Nhi đụng phải Hoàng Thái Cực. Hoàng Thái Cực bởi vì nghe được tiếng đàn u oán của Đại Ngọc Nhi mới vào Vĩnh Phúc cung, ai ngờ lại đụng phải Tiểu Ngọc Nhi, lập tức liền ngốc lăng ở đó.


      Lại lần nữa nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, nàng sớm trang điểm giống lúc trước, tóc búi kiểu đầu phụ nhân, quần áo cũng mặc theo quy củ của phúc tấn. Cho dù trong lòng cam nguyện, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn tận lực bỏ qua, ngược lại lại đến quan tâm Đại Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi lập tức mang theo Đỗ Lặc Mã cáo lui, nhưng vừa xa lại nghe được có người hoang mang đến bẩm báo với Hoàng Thái Cực, rằng Hải Lan Châu té xỉu .


      Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên là làm bộ như có nghe được, bước nhanh ly khai Vĩnh Phúc cung, cũng thấy được sau khi Hoàng Thái Cực nghe được tin tức này liền vô cùng khẩn trương ly khai.


      Lúc Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã ngang qua hoa viên, ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi trong lúc vô ý đảo qua vườn hoa, phát nơi đó đủ loại hoa màu sắc tiên diễm, loại hoa này Tiểu Ngọc Nhi cũng xa lạ, nàng từng ở trong sơn động kia nhìn thấy vô số.


      Tiểu Ngọc Nhi tò mò tiến lên, phát trong vườn hoa này tất cả cơ hồ đều là hải hoa lan. Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc, hải hoa lan chính là loại hoa có ở trong cung Hải Lan Châu, ý nghĩa hoa này lên tất cả, tình cảm của Hải Lan Châu vẫn còn chưa cắt đứt với Trác Lâm, vậy vì sao nàng phải gả cho Hoàng Thái Cực, nghe hình như là câu dẫn ?


      Đỗ Lặc Mã ở bên lập tức giải thích : "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ cũng thấy hoa này rất xinh đẹp phải , nghe là của Hải Lan Châu, lúc trước đường tỷ còn hái ít làm thành son bột.”


      "Muội Ngọc tỷ tỷ tự lấy hoa này làm son bột?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc.


      "Đúng vậy. Ngọc tỷ tỷ cũng tặng cho tỷ mà, tỷ biết sao?" Đỗ Lặc Mã tò mò nháy mắt.


      Đỗ Lặc Mã vừa như thế, Tiểu Ngọc Nhi ngược lại nhớ tới Đại Ngọc Nhi đúng là có tặng cho nàng chút son bột, nhưng nghĩ tới là dùng loại hoa này làm thành. Nhưng phải Đại Ngọc Nhi chính là vì loại son này mà bị sanh non sao? Sao còn dùng hoa này làm son.


      Đỗ Lặc Mã còn ở bên cũng tiếp: "Đường tỷ rất tốt, hàng năm đều làm son bột đưa cho mọi người, mà ngay cả Hải Lan Châu nàng cũng kể hiềm khích lúc trước đem tặng cho nàng ta."


      Nghe đến đó, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có loại dự cảm bất hảo, mạc danh kỳ diệu đem tin tức vừa nãy Hải Lan Châu té xỉu liên hệ cùng chỗ. Cuối cùng, Tiểu Ngọc Nhi vẫn mang theo Đỗ Lặc Mã đến quan sư cung của Hải Lan Châu nhìn chút.


      Quả nhiên, Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã vừa đến Quan Sư cung, liền thấy Hoàng Thái Cực chất vấn Đại Ngọc Nhi, hỏi nàng có phải dùng hải hoa lan làm son bột tặng Hải Lan Châu. Tô Mã tức giận giải thích giúp Đại Ngọc Nhi, nhưng Hoàng Thái Cực lại lạnh lùng nàng dừng lại. Lời kế tiếp của Hoàng Thái Cực, càng khiến Đại Ngọc Nhi thương tâm, nước mắt ngừng đảo quanh hốc mắt, nhưng cố nén có rơi xuống.


      Ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi nhìn về phía Hoàng Thái Cực nhất thời tràn ngập bất mãn và châm chọc, ngược lại Đỗ Lặc Mã tuổi còn nhịn được, tiến lên bước lòng đầy căm phẫn : "Đại Hãn sao lại như vậy, Đường tỷ phải người bụng dạ hẹp hòi ! Tâm ý của đường tỷ đối với ngài, ngài cũng hiểu, sao còn khiến cho đường tỷ thương tâm, cho dù đường tỷ thích Hải Lan Châu cũng làm ra loại chuyện này!”


      Hoàng Thái Cực bị Đỗ Lặc Mã trách cứ thẳng mặt như vậy, sắc mặt trở nên vô cùng nhục nhã, nhưng vẫn là so đo với nàng. Ngược lại Đại Ngọc Nhi sau khi phục hồi lại tinh thần, liền lập tức bụm chặt miệng Đỗ Lặc Mã.


      "Ta sai!" Đỗ Lặc Mã bất mãn mà than thở.


      Tiểu Ngọc Nhi cũng đột nhiên lên tiếng : "Ngọc tỷ tỷ vốn là phải là người như thế, lời Đỗ Lặc Mã là đúng."


      Hoàng Thái Cực và Đại Ngọc Nhi đều kinh ngạc nhìn nàng.


      Tiểu Ngọc Nhi chậm rãi lên trước, nhìn thẳng Hoàng Thái Cực: "Hải phúc tấn mỗi ngày đều chăm sóc hoa, việc trúng độc là thể tránh được, Đại Hãn thay vì ở nơi này chất vấn Ngọc tỷ tỷ , còn bằng nhổ hết những thứ hoa hại người kia , để sau này trong hậu cung còn xuất loại chuyện như thế này.”


      Bởi vì Tiểu Ngọc Nhi chất vấn, tầm mắt Hoàng Thái Cực chuyển tới người Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, ta nghĩ muốn nghe lời giải thích của nàng."


      Đại Ngọc Nhi nghĩ tới sau khi Đỗ Lặc Mã các nàng đến như vậy, Hoàng Thái Cực vẫn còn muốn tiếp tục chất vấn nàng, nhất thời thê lương cười: "Nếu như trong lòng Đại Hãn nhận định Ngọc Nhi là nữ nhân ác độc, vậy Ngọc Nhi cũng thể gì hơn."


      Dứt lời, Đại Ngọc Nhi liền mang theo Tô Mã rời . Mà Tiểu Ngọc Nhi cũng xoay người hành lễ, trực tiếp kéo Đỗ Lặc Mã rời . Hoàng Thái Cực, khến cho nàng cảm thấy ghê tởm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :